17.( Em không rành các vụ án lắm nên em viết ngắn gọn lại mọi người đừng ném đá nhé)
“ Sự trở ấn tượng của luật sư Ran Mori”
“ Luật sư Ran Mori tỏa sáng sau nhiều năm vắng bóng”
….
“ Cuối cùng em cũng tỏa sáng rồi cô bé”
Tony đang rất hứng khởi. Anh dành hết hơn một buổi sáng để đọc hết tất cả các bài báo về Ran Mori. Vậy là không uổng công anh và cô đi đi về về giữa Tokyo và Shinagawa. Anh thầm cảm phục tính kiên trì và nhẫn nại của cô khi cố gắng thuyết phục ông Uda – Quản gia nhà Matsuda và đồng thời cũng là người chứng kiến toàn bộ sự việc ngày hôm đó ra làm chứng. Tony nhớ lại, Sau khi xem xét lại toàn bộ lời khai của nhân chứng tại phiên tòa ngày đó cộng với những ký ức rời rạc của cô bé kia, Anh và Ran tập trung mọi nghi vấn vào quản gia Uda . Thêm vào đó, khi vụ án khép lại thì ông Uda cũng nghỉ việc ở nhà Matsuda và chuyển về Shinagawa sống cùng vợ con. Chính điều đó đã làm tăng thêm độ tin cậy cho những nghi vấn của anh và Ran. Và sau nhiều lần thuyết phục cộng với “ đe dọa” , cô đã thành công trong việc vén màn bí mật của vụ án. Thủ phạm được đưa ra ánh sáng kèm theo đó là có vài viên thanh tra bị nghỉ việc vì dính vào đường dây chạy án.
Anh ghi sâu vào lòng khoảnh khắc khi cô ôm chầm lấy mẹ con cô gái kia và bật khóc . Anh không thể quên được bàn tay run run cuả bà lão khi nắm lấy tay anh, nghẹn ngào nói lời “ cảm ơn..” Anh biết người mẹ nghèo đó có thể không có gì để đền đáp anh và cô nhưng anh vẫn cảm nhận được biết bao nghĩa tình cũng như lòng biết ơn sâu sắc của bà dành cho cô và công ty của anh. Như vậy là đủ rồi. Về cơ bản, anh không phải là quá nghèo khó, cần công việc để kiếm kế sinh nhai cho nên tiền chưa bao giờ là vấn đề anh quá coi trọng. Đối với anh công lý mới chính là thứ mà mình cần hướng tới. Có thể với nhiều người đó là sự ngu ngốc nhưng anh không hiểu sao anh cứ thích ngu ngốc như vậy. Có lẽ anh…
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Nhanh chóng xếp mấy tờ báo vào ngăn kéo.
- Mời vào.
Tiện tay anh bật màn hình tivi. 4h chiều nay có buổi họp báo quan trọng.
Ran bước vào trên tay là một khay bánh và tách trà. Khẽ gật đầu rồi cũng chăm chú hướng về tiếng nói đang phát ra.
“ Thị trưởng Hado Matsuda xin từ chức vì những lỗi lầm mà con trai mình gây ra, ông cũng gởi lời xin lỗi tới tất cả công dân của nước Nhật…..”
Đúng là tin nóng sốt.
- Vậy là công lý cuối cùng cũng được thực thi đúng không cô bé? – Tony vừa nói vừa tắt tivi.
- Vâng, cảm ơn anh. Vụ án này công đầu thuộc về anh – Ran vừa nói vừa cúi đầu.
Tony xua tay:
- Không, tất cả là nhờ tấm lòng của em thôi. À , em có gì cho tôi hả?
Ran nhìn khay đồ trên tay rồi nói:
- Mời anh. Đây là quà chúc mừng chiến thắng do một người bạn gửi cho tôi nên tôi chia sẻ với anh.
- Tại sao? – Tony nhướng mày.
- Vì chiến thắng này, anh cũng đóng vai trò không nhỏ mà – Ran nghập ngừng không biết anh có hiểu sai ý cô không nữa?
- Không, em mới là người biện hộ giỏi. Anh chỉ là trợ lý thôi.
Anh ngắm nghía chiếc bánh xinh xinh trong tay. Sau đó đưa vào miệng cắn một miếng:
- Tuyệt vời. Bánh quy hình con chim Kyoto này thật là ngon. Chồng em thật khéo mua.
- Không, không phải chồng tôi đâu – Ran lúng túng giải thích – Đây là quà của một người bạn đặc biệt, một người bạn mà tôi chưa từng gặp mặt.
- Chưa từng gặp mặt? – Tony ngước lên nhìn Ran – nghe có vẻ thú vị quá nhỉ? Nếu không phiền cô bé có thể kể tôi nghe được không?
- À . uhm…- Ran đang cố gắng để sắp xếp lại ngôn ngữ , hơn nữa sau mấy tháng làm việc chung với nhau, Ran thấy có thể tin tưởng được người con trai này , cho nên có lẽ nói cho anh chắc cũng không sao đâu – Tôi cũng không biết rõ về người bạn này lắm, người này xuất hiện từ mấy năm về trước và luôn chia sẻ mọi thành công cũng như thất bại với tôi. Nhưng tôi không biết gì về anh ta ngoài cái tên F.S.
Tony cố gắng giữ vẻ mặt bình thản:
- Vậy sao? Để tôi đoán nhé. Người này chắc là một người con trai và có lẽ là có tình cảm với cô cũng nên.
- Tôi không biết nữa. Có lẽ anh đúng. Nhiều lúc tôi rất muốn gặp anh ta – Ran thành thật
- Để làm gì? – Tony nôn nóng
- Chỉ để nói lời cảm ơn và bày tỏ với người ấy rằng tôi thật sự trân quý tình bạn này.
- Tôi nghĩ là không nên.- Tony nghiêm túc.
- Tại sao?
- Bởi vì nếu thật sự muốn người đó đã tìm gặp cô. Nếu như suy đoán của tôi đúng thì hai người gặp nhau là điều không tốt tý nào? – Tony nhìn xa xăm.
- Tại sao anh nghĩ vậy?
- Cô không thấy sao. Cô đã có gia đình. Nếu thật sự anh ấy yêu cô thì sao? Như vậy chẳng phải là gây áp lực cho cô hay sao?
- “….”
- Hơn nữa , chắc chắn anh ấy cũng sẽ rất đau lòng nếu vì chuyện này mà khiến cô chịu ấm ức hoặc là gây sóng gió cho gia đình cô. Cô biết đó, đàn ông thường hay ích kỷ mà ai biết được chồng cô có nghi kị dằn vặt cô hay không?- Tony đứng lên thả ánh mắt ra ngoài cửa sổ, anh không muốn cô thấy khuôn mặt anh lúc này.
- Nhưng mà…tôi chỉ muốn gặp và nói cho anh ấy hiểu thôi mà.
- Tôi nghĩ anh ấy sẽ rất vui nếu biết cô cũng trân trọng những gì anh ấy dành cho cô. Có lẽ với anh ấy vậy là quá đủ rồi. Không cần nhiều hơn nữa – Giọng Tony nhẹ nhàng như nói với chính mình.
Một khoảng im lặng giữa hai người, cả hai dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Lâu thật lâu , Tony mới nói tiếp:
- Nhưng chúng ta cũng không biết đó là con trai hay là con gái mà. Cô bé đừng suy nghĩ quá. Nếu thật sự có duyên thì sẽ gặp nhau thôi dù cho có lâu bao nhiêu đi chăng nữa.
- Anh nói đúng , có lẽ thế này là tốt hơn.- Ran cười nhẹ.
Tony cũng cười, rồi nháy mắt với Ran:
- Nói ra với tôi như vậy chắc cô bé cũng tin tưởng tôi đúng không? Vậy thì…. – Tony cúi xuống nhìn vào mắt Ran – Chúng ta bây giờ là bạn nhé.
Trước ánh mắt chân thành của Tony , Ran không nỡ từ chối. Cô nở nụ cười típ mắt. Nụ cười đẹp nhất mà Tony từng thấy.
- Được thôi. Chúng ta sẽ là những người bạn đúng nghĩa.
Tony bật cười sảng khoái “ người bạn đúng nghĩa” có lẽ , với anh như vậy đã đủ ấm lòng rồi.
Hoàng hôn rơi bên khung cửa sổ. Chưa bao giờ Tony thấy nắng quái chiều lại dịu dàng đến vậy…
18
Trên xe bus
Ran đang trên đường về nhà. Sau khi từ chối lời đề nghị đưa về của Tony.
Tựa đầu vào thành ghế , Ran thả hồn mình theo những giọt mưa.
Mưa trái mùa.
Tâm trạng cũng buồn như mưa.
Đáng lý cô phải vui mới đúng chứ nhỉ?
Không phải, ngày hôm nay cái tên luật sư – Ran Mori xuất hiện tràn ngập trên các phương tiện truyền thông sao?
Không phải, ngày hôm nay cô đã có thể tự tin đứng trước mặt anh.
Không phải , ngày hôm nay cô đã có thể cười vào mặt những ai đã từng coi cô chỉ là một người phụ nữ tầm thường không xứng với đại thám tử sao?
Không phải, ngày hôm nay lòng tự tôn của cô đã được xoa dịu rồi sao?
Nhưng quả thật
Cô thật sự thấy chua xót hơn là vui vẻ.
Cô thật sự thấy đắng cay hơn là tự hào.
Tại sao lại là “ Ran Mori” mà không phải là “ Ran Kudo” nhỉ?
Không lẽ, họ Kudo không dành cho cô hay sao?
Cũng đúng nhỉ?
Có trong mơ cô cũng không nghĩ rằng có ngày cô phải dùng đến tên Ran Mori để mà đối trọng với anh.
Cô cũng không hề nghĩ rằng cũng có lúc cái tên này trở thành thứ cứu rỗi cuộc đời kẻ khốn khổ như cô.
Cô vốn không phải là người hám danh lợi, thích hào quang nhưng vào lúc này thì cô cần đến nó. Đối với một người thất bại ê chề trong tình yêu như cô, thì đây không phải là một sức mạnh tinh thần to lớn sao? Ít ra nó cũng giúp cô giữ lại một chút gì cho bản thân cô. Cô không thể để mình “ mồ côi ” được, đã mất tình yêu, gia đình rồi mà sự nghiệp cũng tiêu tan luôn thì há chẳng phải cô là “ kẻ ăn mày đáng thương lắm ” hay sao?
Cô nở một nụ cười cay đắng.
Anh đã biến cô thành ra thế này. Vậy mà , cô vẫn còn tin anh là người tử tế. Cô vẫn còn thấy hạnh phúc trước những quan tâm nhỏ nhoi mà anh dành cho cô trong thời gian gần đây. Cô đúng là một con ngốc không hơn không kém mà. “ Tỉnh trí lại đi Ran ơi! Anh ấy không yêu thương gì mày đâu chẳng qua cảm giác tội lỗi khiến anh bố thí cho mày chút ấm áp còn sót lại mà thôi”
Nếu như anh thật sự yêu thương cô thì không bao giờ phản bội cô.
Nếu như anh thật sự trân trọng cô thì đã không ngoại tình phởn phơ như vậy.
Nếu như anh thật sự muốn …thì.. anh đã quay về từ rất lâu rồi. Chứ không phải đợi đến lúc cô thay đổi anh mới quay về.
Biết đâu lúc này , ở một nơi nào đó, có thể cùng với “người ấy”, anh đang đắc thắng hoặc là đang cười vào sự ngu ngốc của cô thì sao. Cô cần phải cứng rắn hơn , cần phải mạnh mẽ hơn và quan trọng cần phải dùng lí trí nhiều hơn. Đừng dùng tình cảm và con tim vào lúc này. Nếu cứ để tình cảm chi phối , chắc chắn thứ cô nhận về sẽ chỉ có cay đắng và bẽ bàng thôi. Bài học xương máu cho sự tin tưởng không giới hạn của cô chẳng phải đã xảy ra rồi sao?
Lắc đầu nhè nhẹ cho những suy nghĩ u ám bay ra khỏi trí não. Bước những bước nặng nề xuống phố Beika. Nhà cô – Không nói đúng hơn “ nhà Kudo” kia rồi. Hít một hơi thật dài, cuối cùng cũng phải về nơi mà cô muốn chạy trốn nhất…
19
Shinichi đang sắp xếp chén và đũa lên bàn. Hôm nay là ngày đặc biệt. Ngày đánh dấu sự trở lại ngoạn mục của vợ anh nên anh muốn chăm chút hơn một chút. Anh không thể nấu được một bữa ăn thịnh soạn nhưng anh đủ điều kiện để đặt hàng những món ăn ngon nhất Tokyo để dành tặng cô. Đặt thêm lọ hoa lan tím vào giữa bàn nữa là hoàn hảo. Anh cảm thấy rất hài lòng. Chắc chắn cô sẽ vui lắm đây.
Nhưng
Anh thật sự thấy nặng nề.
Cảm xúc không giống như mấy năm về trước khi lần đầu tiên cô được báo chí ca ngợi.
Anh cũng không thể giải thích được tâm trạng này là sao nữa. Anh rất tự hào về cô cũng như thật sự vui mừng vì cô đã lấy lại được những gì mà cô đã đánh mất sau mấy năm hy sinh vì anh.
Tuy nhiên , từ sâu thẳm trong tâm can anh lại không thích như vậy.
Ran của anh đã thay đổi. Không phải – Cô chỉ thay đổi với mình anh thôi
Mặc dù cô luôn phủ nhận nhưng Anh biết rõ điều đó. Và càng ngày anh càng thấy cô xa lạ với anh.Ngay bây giờ nếu ai hỏi: “ Anh với cô – mối quan hệ là gì?” Anh không thể lý giải được. Đó hình như không còn là mối quan hệ vợ chồng “Đồng cam, cộng khổ ” nữa. Anh có linh cảm như vậy, mà linh cảm của anh về Ran thì chưa bao giờ sai. Anh có linh cảm như vậy, mà linh cảm của anh về Ran thì chưa bao giờ sai. Anh nhận thấy, tất cả những gì Ran làm dường như chỉ muốn chứng tỏ cho anh thấy tài năng của cô , chứng minh cho anh thấy cô không phải là kẻ bất tài , vô dụng thì phải?
Anh quan sát Ran từ khi cô tham gia vào cuộc vận động tranh cử của anh với tư cách trợ lý cho anh. Cô hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của mình với tư cách là một nhân viên hơn là một người vợ. Trước mặt các đồng sự của anh , cô luôn bộc lộ một tố chất lãnh đạo thiên tài và một bộ óc sắc bén nhưng khi còn lại 2 vợ chồng thì cô lại trở về khuôn mặt lãnh đạm, thờ ơ. Hình như cô bắt đầu đóng kín cảm xúc trước anh. Cô không còn tâm sự, sẻ chia khó khăn hay niềm vui với anh như trước . Cái tên của anh không còn là ưu tiên hàng đầu trong tiềm thức của cô nữa.
Trong nhà anh bây giờ, cô cũng có một phòng làm việc riêng. “ Một thế giới bí mật của cô” mà anh không bao giờ được phép chạm vào. Từ rất lâu rồi Cô đã không còn nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ và tự hào nữa . Kể cả khi trúng cử , cô cũng chỉ lãnh đạm chúc mừng anh rồi quay sang cảm ơn cả ekip của anh rồi quay đi. Không một lời khen , hay một thái độ xút xoa như trước. Phải, nếu như trước đây cô sẽ hét lớn lên rằng “ Shinichi thật là tài giỏi” còn bây giờ cô coi thành công này không phải là của riêng cá nhân anh nữa mà là của cả đội. Anh không phủ nhận điều đó. Nhưng thật sự anh thấy thất vọng. Và đáng buồn hơn nữa, Cô không một lần xuất hiện trên báo chí cùng anh với tư cách là phu nhân của Ngài bộ trưởng.
Cô cũng đã không còn nhờ anh giúp đỡ khi gặp chút rắc rối ở vụ án vừa rồi. Câu trả lời mà anh luôn nhận được khi anh đề nghị là cái lắc đầu cũng giọng nói nhẹ nhàng “ anh đừng bận tâm , em tự lo được” … Anh cũng không rõ từ khi nào cô đã không còn quan tâm đến thái độ của anh dành cho cô nữa rồi. Ngay khi phiên tòa kết thúc, tên cô được nhắc đến hàng loạt trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng, anh gọi cho cô để chia sẻ niềm vui với cô nhưng không thể liên lạc được. Cuối cùng không còn cách nào khác nên anh đành nhắn tin chúc mừng , Trái với điều anh mong chờ cô sẽ hân hoan chia sẻ với anh nhưng cô chỉ trả lời vọn vẹn có 3 từ “ Cảm ơn anh”. Anh đâu cần những từ đó. Thái độ thờ ờ của cô khiến anh thấy có chút gì nghèn nghẹn ở lồng ngực.
Anh biết cô đã không còn là Ran của ngày xưa. Cô không còn gọi tên “ Shinichi “ mỗi khi cô hoang mang , bối rối , sợ hãi nữa rồi. Không biết từ bao giờ cô đã trở nên mạnh mẽ như vậy, ánh mắt tím của cô không còn bình yên đến vô tận nữa , thay vào đó ở trong đáy mắt chứa một nỗi đau day dứt khó tả. Anh cũng biết rõ tình cảm của cô dành cho anh cũng đã không còn như thủa ban đầu nữa rồi, không còn cái ôm nồng nàn , không còn nụ hôn dịu dàng, bờ môi ánh mắt của cô cũng không trao cho anh nữa…Anh nhận ra đã từ rất lâu rồi cánh tay của cô luôn buông thọng xuống mỗi khi ở trong vòng tay anh và anh thề anh cảm nhận được cái rùng mình nhẹ nhẹ của cô khi anh âu yếm cô. Anh không biết nguyên nhân tại sao bởi cho đến tận bây giờ cô và anh vẫn chưa có một cuộc đối thoại đàng hoàng. Anh rất muốn biết cô đang nghĩ gì hay có chuyện gì đang xảy ra hoặc cô đã biết cái gì nhưng tất cả đều mờ mịt như màn đêm vậy. Cô bây giờ thì đến “Ngài Holmes” có ở đây cũng không thể suy luận nổi nữa rồi. Anh thật sự thấy bất lực trước người con gái mà anh đã hứa dùng cả cuộc đời để che chở yêu thương. Anh thật sự hận bản thân không thể bước vào trong tâm khảm của cô để mà đọc vị cô, để mà hiểu hơn về cô.
Tiếng mở cửa khẽ khàng đưa anh về thực tại. Cô bước vào trên tay ôm một bó hoa hồng vàng to đùng. Anh vội chạy ra, hơi sững người nhìn bó hoa, một chút thắc mắc , một chút khó chịu nhưng anh nhanh chóng khỏa lấp. Ôm chầm lấy cô, anh dịu dàng:
- Em đã về , chúc mừng thành công của em.
Anh biết cô không đáp lại cái ôm của anh , cánh tay cô vẫn để nguyên vậy. Nhưng cô cũng không đẩy anh ra. Cảm giác buông xuôi của cô khiến anh thấy nhột nhạt. Anh buông cô rồi cất giọng trầm ấm:
- Em vào tắm rồi ra ăn cơm. Anh có đặt một số món.
- Vâng, cảm ơn anh. – Giọng cô nhẹ lắm gần như là thì thầm.
Anh nhìn theo bóng dáng bé nhỏ đi vào phòng, trong lòng không khỏi xót xa. Trông cô mệt mỏi và cô độc quá.
~~~~***~~~
- Phiên tòa thật tuyệt phải không Ran? – Anh nói khi cả 2 vừa ngồi vào bàn ăn – Thật lòng xin lỗi em , anh đã không thể tham dự được nhưng anh có xem qua tivi.
Ran im lặng. Đúng như cô dự đoán. Anh luôn bận như vậy. Không phải bây giờ mà từ nhiều năm về trước. lúc cô còn đi học, anh cũng chưa bao giờ tham dự một trận đấu Karate nào của cô, đến lúc cô ra trường đi làm phiên tòa đầu tiên của cô anh cũng không góp mặt, thất bại đầu tiên hay thành công đầu tiên của cô anh cũng chỉ gọi điện thoại hoặc nhắn tin mà lý do thì cũng chỉ là “ Có vụ án đột xuất”. Bên cạnh cô khi ấy chỉ có Sonoko và sau này có thêm người bạn bí ẩn “F.S”.Với anh, cô chưa bao giờ là ưu tiên hàng đầu. Anh có thể vì một vụ án mà bỏ rơi cô bất cứ khi nào. Hình như cô cũng quen rồi, quen từ khi chấp nhận yêu anh.
- Không sao, em đã quen rồi. Anh không cần quá bận tâm. Đây đâu phải là phiên tòa đầu tiên của em đâu – Cô trầm ngâm.
- Anh ..thật là…- anh thật sự bối rối
- Ôi, bữa ăn hôm nay ngon quá, những món này em rất thích – Ran nói để xua bớt cái không khí u ám.
- Em thích là tốt rồi. – Anh nắm lấy bàn tay cô – Ran , em có thể chia sẻ mọi thứ với anh như lúc trước được không?
- Không sao, em ổn mà – Cô giật mình rồi thu tay về.
“ Em ổn mà” lại câu này. Anh không thích tý nào hết. Đến cái nắm tay của anh cũng khiến cô giật mình vậy mà cô nói “ổn” , anh không thấy yên tâm tý nào.
- Nhưng anh thấy em rất mệt mỏi. Em không cần quá lao lực vậy đâu. Anh có thể lo cho em đầy đủ mà.
Cô không nói gì, ánh mắt vẫn tập trung vào đĩa thức ăn của mình. Mà hình như cô cũng không để tâm đến những gì anh nói thì phải. Nhận thấy anh mắt kỳ cục của anh cô lấp liếm:
- Lâu lắm rồi anh và em mới ăn cơm chung với nhau đúng không? Vậy thì chúng ta nói chuyện gì vui hơn tý đi. Em không muốn bàn chuyện công việc nữa.
Cô đã không muốn nói thì anh làm sao nói được nữa. Anh rất muốn hỏi huỵch toẹt ra hết nhưng đối với một người họ đã muốn giấu kín tất cả mọi chuyện thì ta có cố công cũng vô ích. Nên anh đành im lặng tiếp tục tập trung vào ăn uống.
Bữa tiệc chúc mừng trở nên bức bối và ngột ngạt . Cô và anh cũng không biết bằng cách nào mà họ có thể kết thúc được bữa cơm tối nữa. Chỉ biết rằng từ lúc đó trở đi , không khí bữa cơm rơi vào im lặng. thỉnh thoảng mới có một , hai câu nói vô nghĩa được thốt ra cùng với một vài biểu cảm có phần giả tạo của Ran khi khen một số món ăn ngon.
Hình như ai cũng muốn nhanh chóng kết thúc nó vì vai diễn của họ đang trở nên dở tệ….
~~~~***~~~
19.
Ran đứng trước gương chải lại mái tóc đen mượt của mình. Ánh mắt tím nhìn xoáy vào cô gái trong gương. Cô gái đó bây giờ khác quá không còn như ngày trước nữa. Cũng phải thôi, cuộc sống thay đổi liên tục khiến cô cũng phải chạy theo guồng quay của nó thôi. Cô không thể cứ đứng dậm chân hoài một chỗ được. Cô không thể mãi mãi là “một con rối” để anh giật dây được. Cô cũng có ước mơ, cũng có hoài bão, cũng có khát khao chứ. Cả tuổi thanh xuân của cô , cô chọn cách ầm thầm đứng sau lưng anh chờ đợi anh, dõi theo anh , ngưỡng mộ anh rồi. Bây giờ là lúc cô cần ích kỷ cho riêng mình. Cô muốn sống đúng với cảm xúc của chính mình. Cô không muốn đóng kịch nữa. bởi vốn dĩ cô đâu phải là diễn viên. Cho nên, dù rất vui khi anh đãi cô một bữa tối ngon lành nhưng cô cũng không thể cười nói với anh như trước đây được. Dẫu biết vậy là không công bằng với anh. Nhưng vốn dĩ cuộc đời này làm gì có công bằng đâu.
Anh , cô cũng không biết nên hiểu sao cho đúng về con người tài ba đó nữa.
Một người luôn lấy công việc làm trọng.
Một người luôn coi công việc hơn tất cả mọi thứ trên đời.
Một người mà như anh nói : “ Trong đầu chỉ có vụ án và xác chết”
Vậy mà cô không hiểu nổi một người như vậy mà vẫn có thể ngoại tình.
Chao ôi! Hay là ông trời ghen ghét anh cho nên mới muốn tạo ra cho anh một “ gót chân Asin”. Cũng có thể như vậy cũng nên.
Đã hơn nghìn lần cô phủ nhận cái sự thật bẽ bàng đó.
Nhưng anh luôn nói với cô
“ Sự thật dù có phi lý đến đâu thì nó luôn luôn là sự thật”
Cho nên , cô phải đau đớn mà chấp nhận nó thôi.
Một bàn tay siết chặt vòng eo khiến cô giật mình. Mải suy nghĩ cô không hề biết anh đứng sau lưng từ lúc nào. Cô khẽ mấp máy môi:
- Sao anh về phòng sớm quá vây?
Hỏi xong, cô mới thấy mình khá vô duyên.
- Anh nhớ vợ nên vô phòng sớm không được sao?
Anh nói mà như thổi vào tai cô. Khiến cả khuôn mặt cô đỏ bừng. Cô vẫn không đáp lại vòng ôm của anh chỉ lắp bắp:
- Nhưng…
Không để cô nói hết lời. Anh khẽ quay người cô lại đối diện với khuôn mặt của anh. Anh mắt đầy đam mê nhìn cô, lời nói chưa đầy thâm tình:
- Anh đang khao khát em đây. Ran ! Ran ! Anh thật sự muốn yêu thương em.
Vừa nói xong không kịp để cô phản ứng, đôi môi anh đã lướt nhẹ trên chóp mũi cô rồi sau đó trượt nhẹ xuống phiến môi anh đào e ấp. Anh dịu dàng cuốn lấy đôi môi ngọt ngào đó, cánh tay anh siết chặt cô vào lòng mình để cho hai trái tim cùng chung một nhịp đập, để cho hơi thở hòa tan vào nhau.
Sau phút giây ngỡ ngàng, Ran khẽ nhắm mắt lại , đôi môi đang dần hé mở để đón lấy đôi môi nóng bỏng kia…
Xoẹt
Hình ảnh
Một người con gái.
Một người con trai.
Quấn quít lấy nhau
….
Trần trũi, lõa lồ
…
Những tiếng rên rỉ
…
Hơi thở gấp gáp
….
Ánh mắt mê dại.
…
Hiện về trong cô buốt nhói.
Người con trai – Đó là anh
Người con gái
………….
…………..
Không phải là cô
.
.
Một cảm giác nhớp nháp
Quấn chặt toàn thân
Cả người cô đông cứng
Nghẹt thở
Cô không thể ngụp lặn trong đó nữa
Cần phải thoát ra
Trước khi cô chết đuối trong sự ghê tởm
Đẩy mạnh anh ra
“ Xin lỗi Shinichi.”’
Cô lao vào phòng tắm mà không cần quan tâm tới khuôn mặt ngạc nhiên đến tột cùng của anh. Vặn nhanh vòi nước nóng, cô nhúng toàn bộ cơ thể vào trong đó. Cô muốn thanh tẩy tất cả “sự ghê tởm đang mơn man” trên từng tấc d.a thịt của cô. Đôi tay cô chà xát thật mạnh trên đôi môi của mình.
Cảm giác bất lực tiếp tục xâm chiếm cô.
Cô ước gì
Ngày định mệnh đó không bao giờ xảy đến với mình.
Có lẽ bây giờ
Cô không phải đớn đau như vậy.
Ngày đó – cái ngày cô vô tình gặp anh và cô gái kia bước vào khách sạn. Cô gái đó đẹp lắm , hấp dẫn vô cùng. Không có ngôn từ nào miêu tả hết cảm xúc của cô khi đó, chỉ nhớ rằng nỗi đau khiến cô đông cứng tại chỗ. Không còn một giác quan nào hoạt động, hình như máu cũng không còn chảy trong các tĩnh mạch nữa. Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng bào chữa cho anh hay tự trấn an bản thân chắc là ở đó có vụ án nghiêm trọng. Cô kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng không hề thấy sự hỗn loạn nào giống như khi có vụ án. Cô rút điện thoại ra , tay run run bấm số. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩa duy nhất, cô cần biết sự thật. Đợi chờ từng hồi chuông kéo dài. Cuối cùng anh cũng bắt máy. Giọng anh hơi cáu “ Anh đang bận họp. Đừng làm phiền” rồi cúp máy. Thậm chí tai cô còn nghe thấy cả tiếng thở hổn hển của ai đó.
Hoang mang – Đau đớn
Cô không hiểu mình về nhà bằng cách nào.
Cô thật sự bị quật ngã.
Cô nằm liền mấy ngày , anh vẫn không về nhà.
Anh thật sự quá tàn nhẫn với cô.
Sau khi định thần lại. Cô quyết định phải tìm hiểu sự thật kia. Dù có phải trả giá đắt như thế nào đi chăng nữa. Ngay khi nhận được phong bì với đầy đủ hình ảnh và thậm chí cả chiếc đĩa CD (ở phần 1 ) Trời đất thật sự sụp đổ dưới chân cô……….
Giờ đây, cô đang trả giá đắt cho cái sự trắng đen rõ ràng kia.
Đôi lúc cô tự hỏi:
“ Giữa người phản bội và người bị phản bội ai là người đáng thương hơn”
Cũng hơn một ngàn lần cô chất vấn bản thân:
“ Bao dung cho lỗi lầm của người mình yêu và quên đi lỗi lầm đó cái nào mới thật sự dễ dàng”
Bây giờ cô đã có câu trả lời cho mình . Tha thứ thì rất dễ nhưng để quên được nó có khi mất cả đời cũng không thể. Thậm chí có khi còn phải đánh đổi bằng cả mất mát và đau thương.
Có đôi lúc cô tự dằn vặt bản thân tại sao ngày đó, cô không nhắm mắt làm ngơ và chọn cách tin tưởng anh như trước đến giờ cô vẫn thế hoặc giả kiếm một cớ nào đó hoàn hảo cho lý do anh đi với người con gái khác đi , bày đặt tìm hiểu chi để ôm “mối hận nghìn thu” vào người.
Có lẽ
“ Mắt không thấy , tai không nghe thì tim sẽ không đau ”
Như thế lại tốt hơn.
Nhưng
Có thể nhận nỗi đau về mình đổi lại biết thêm về “lòng dạ” con người dù sao cũng tốt hơn là cứ sống trong hạnh phúc hoang tưởng và bình yên giả tạo.
Dòng nước ấm khiến cô tỉnh táo hơn một chút. Ngoài kia tiếng anh vẫn đang gọi cô tha thiết. Thay cho mình bộ quần áo mới. Cô bước vội ra. Anh đang đứng chờ cô với ánh mắt lo lắng.
- Ran! Anh xin lỗi.
Nắm chặt lấy bàn tay của cô, giọng anh dịu dàng:
- Anh sẽ chờ …chờ đến lúc …em thật sự sẵn sàng………….
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
P/s : cảm ơn các bạn đã đọc Fic của Hana. Em nhá hàng chút về chap sau nhé:
................
.............." Chúng mình sinh em bé nhé! Anh thật sự muốn làm ba "
.............
Đôi môi anh lướt nhẹ trên th.ân thể cô .............(cảnh 18 nha)
.................
Một dòng nước mắt tuôn rơi trên đôi mắt màu tím
..........................
" Shinichi t.ình tứ cùng người tình"
" Rò rỉ hình ảnh thân mật của vị thám tử lừng danh cùng người tình"
..........................
" Ran................tại sao.............."
Mong các bạn tiếp tục theo dõi. Cúi đầu cảm ơn