[Shotfic] Hãy lấy anh lần nữa em nhé!

9.

Shinichi đang trên đường trở về nhà sau một ngày làm việc căng thẳng. Công việc ở tổ trọng án gần như vắt kiệt hết sức lực của anh. Nhưng cái đó có là gì so với tình cảnh của anh bây giờ. Nỗi lo sợ đánh mất những thứ mà bao năm qua anh và cô gây dựng nên còn đáng sợ hơn tội ác và những cái chết. Nỗi lo sợ đó theo anh vào từng hơi thở và từng cơn mộng mị. Ran bây giờ đã thay đổi quá nhiều. Anh bắt đầu không thể kiểm soát được cô vợ xinh đẹp của mình nữa rồi. Nghĩ đến đó thôi cũng đủ làm anh phát điên lên được.

Dạo gần đây , Ran bắt đâu hỏi anh những câu rất khó hiểu và khiến anh giật mình chẳng hạn như hôm kia cô hỏi “ Shinichi nè, chắc anh không bao giờ lừa dối em thêm lần nào nữa từ sau vụ Conan đúng ko?” lời nói nhẹ nhàng của cô làm anh giật bắn mình suýt đánh rơi ly sữa trên tay. Đầu óc anh chưa bắt kịp với phản ứng của cô thì đã nghe thêm “ Anh là thám tử lừng danh đúng không? Em tin anh là một người chính nghĩa sẽ không làm gì khuất tất sau lưng em đâu ” lại thêm một cái giật mình từ anh, cũng như lần trước Ran không quan tâm đến câu trả lời của anh mà hình như cô ấy tự nói với bản thân mình thì đúng hơn. Đang sắp xếp câu trả lời cho hợp lý thì từ đôi môi xinh đẹp đó lại phát ra tiếp những lời khiến anh “đau tim” hơn: “ Thôi bỏ đi. Em lại làm phiền anh mấy câu hỏi ngớ ngẩn đó rồi. Chắc ở nhà lâu quá nên đầu óc em đâm ra lẩn thẩn. Anh đừng để ý nhé. Một người đáng tin cậy như anh sao có thể làm điều gì xấu xa được đúng không? “ nói xong, cô nhanh chóng rời đi để mặc anh ngập tràn trong mớ cảm xúc hỗn độn.

Anh

Là một người chính nghĩa ư?

Là người đáng tin cậy ư?

Là một thám tử lừng danh ư?

Nếu như trước đây chắc chắn anh sẽ nở nụ cười kiêu ngạo mà khẳng định chắc chắn 100% với cô rằng “ Em hãy tin tưởng ở anh” .Nhưng trong hoàn cảnh này thì anh hoàn toàn không xứng đáng với những mỹ từ đó. Anh thật sự là một kẻ đáng khinh hơn rất nhiều.Ngay lúc này đây, anh vẫn còn ngụy biện cho sự hèn nhát của anh khi giấu em mọi việc . Chao ôi! Thật mỉa mai cho thứ tình yêu của anh. Đã phũ phàng phản bội lại sự tin tưởng của em rồi sau cuối lại sợ mất em. “ Sợ mất em” lý do chính đáng quá nhỉ? . Vớ vẩn. Đó chỉ là sự biện hộ cho tội lỗi tày trời của anh mà thôi. Từ bao giờ , anh lại trở nên thiếu thẳng thắn trước em vậy nhỉ?

Anh biết

Dối trá, toan tính và lọc lừa không bao giờ mang lại cho mình kết quả tốt đẹp. Anh đã được trải nghiệm qua khi giấu em thân phận Conan của mình. Và lúc đó, suýt chút nữa anh đã phải trả giá bằng chính mạng sống của em. Ký ức đưa anh trở về khoảng thời gian 6 năm trước.

Trận chiến đang đến hồi gay cấn. Anh và Shiho bỗng chốc biến hình trước họng súng đen ngòm của Gin. Chết tiệt, sao thuốc giải lại hết đúng thời điểm nguy cấp vậy chứ? Anh và Shiho nhắm mắt chuẩn bị cho cái chết tàn khốc nhất, trước mắt Gin cất tiếng cười man rợ, tay đặt lên nòng súng chuẩn bị bóp cò:

“ Tạm biệt Shinichi Kudo và Sherry”

Đoàng

Đoàng

Đoàng

3 tiếng súng vang lên, nhưng anh không hề thấy đau đớn gì, chỉ cảm thấy một ai đó giang rộng đôi tay ôm lấy cả 2 đứa đẩy sang một bên và nhận về mình 3 phát đạn. Vừa kịp lúc anh Akai đến. Anh không còn biết được gì nữa, ngoài việc ôm lấy th.ân thể cô mà gào thét. Mấy ngày sau đó, khi cô tỉnh lại anh mới biết, cô đã biết Conan là anh từ lâu rồi nhưng cô sợ anh khó xử nên không nói ra mà chỉ ầm thầm bảo vệ anh. Đêm trước trận chiến, cô thấy anh đi ra ngoài rất khuya nên lén đi theo. Chính vì vậy mới bảo vệ được anh. Khi biết được mọi chuyện như vậy , anh đã tự hứa với danh dự bản thân sẽ không lừa dối cô thêm một lần nào nữa.

Vậy mà, giờ đây anh đã phản bội chính bản thân anh. Anh là một kẻ thất bại với chính mình. Chính anh đã bán rẻ nhân cách của mình chỉ vì h.am m.uốn dục vọng tầm thường. Để giờ đây anh lại tiếp tục lừa dối và lừa dối thêm nhiều lần nữa.

Nếu như lần trước mục đích lừa dối cô là để bảo vệ cô khỏi nguy hiểm nhưng thất bại vì sau cuối cô lại là người cứu anh khỏi thần chết thì lần này anh lại lừa dối cô chỉ để giữ lấy cái hạnh phúc mà biết bao người mơ ước. Anh rất sợ khi biết chuyện cô sẽ “ly hôn” anh. Phải ! 2 từ “ ly hôn” đó đã ảm ảnh anh trong một thời gian dài. Đêm nào anh cũng gặp chung một cơn ác mộng cô gái với đôi mắt buồn mênh mang lặng lẽ đặt lên tay anh một tờ giấy kèm theo lời nói đầy chua xót “ Mình ly hôn đi anh” và anh thề rằng anh đã bật khóc trong chính giấc mơ của mình. Anh không muốn chuyện đó xảy ra. Anh vẫn chưa hình dung được nếu quãng thời gian còn lại của cuộc đời không có hình bóng cô sẽ như thế nào?

“ Khi bạn để người con gái mình yêu thương cô đơn quá lâu , họ sẽ không cần đến bạn nữa vì họ đã quen với điều đó mất rồi” – Lời của tên Kaito giờ anh mới thấy thấm thía. Hình như Ran đã không còn quan tâm đến sự có mặt của anh trong ngôi nhà nữa rồi. Cô ấy không còn hỏi han lịch trình của anh, không còn giận dỗi khi anh về muộn thậm chí có nhiều hôm cô ấy còn ra ngoài sớm hơn cả anh. Cái này không phải lỗi của cô. Ngẫm lại thấy anh mới là nguyên nhân của việc này , anh đã để cô cô đơn chính trong ngôi nhà của mình quá lâu rồi, dễ cũng đến cả năm nay thì phải. Cô đã phải một mình tự gồng gánh hết tất cả khó khăn cũng như mọi niềm vui nỗi buồn. Nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ như vậy . Ta không thể thay đổi được hoàn cảnh thì ta sẽ phải tập sống chung với nó mà thôi. Nghĩ đến đây , anh tự tra vấn bản thân có phải anh thật sự là con người tàn nhẫn với vợ mình hay không? Có phải anh là người quá ích kỷ hay không? Có hay không thứ tình yêu mà anh hứa sẽ trao tặng cô đến suốt đời? Khi tất cả câu trả lời đều là đúng , anh mới bàng hoàng nhận ra thì ra bấy lâu nay người chịu nhiều mệt mỏi và áp lực là vợ anh chứ không phải anh. Trước nay , anh luôn nghĩ rằng anh đi làm kiếm tiền , lo lắng cho vật chất của gia đình thì anh mới là người có quyền mệt mỏi , có quyền đòi hỏi mọi thứ. Anh chưa bao giờ đặt cô vào trái tim mình để thấu hiểu và đồng cảm với cô.

Ngay lúc này đây anh cần phải dành giật cô ra khỏi bàn tay của tên khốn nào đó mang tên “ cô đơn”. Anh tự hận bản thân sao không gặp tên siêu đạo chích sớm hơn.( Bạn bè gì mà hơn năm trời mới gặp một lần.) và cũng tự trách sao không được khai sáng những đạo lý đơn giản đó sớm hơn. Vậy mới biết anh là con người hèn kém đến mức độ nào.

Anh dừng trước một tiệm bán hoa, chọn cho mình những bông hoa lan tím đẹp nhất. Nghĩ đến khuôn mặt ửng hồng của cô khi đón nhận nó từ tay anh. Lòng anh dâng lên niềm hân hoan khó tả…………..
10.

18h30

Shinichi sắp về. Dạo gần đây anh ấy thay đổi nhiều quá. Về nhà sớm , không đi công tác , chủ động gọi điện thoại báo cho cô biết món ăn mình muốn ăn. Thỉnh thoảng còn nhắn tin nói chuyện với cô những câu tầm phào ( trước đây anh cho là ngớ ngẩn), hay đơn giản chỉ là “ anh nhớ em” .Không lẽ anh đã hối hận thật rồi? nếu đúng vậy đáng lẽ ra cô phải hạnh phúc vì điều đó nhưng cô lại thấy lo sợ thì đúng hơn. Có thể cô là một diễn viên tồi nên đã để cho người xem bắt được bài của mình hoặc cũng có thể anh thay đổi để chuẩn bị cho những bước tiến khác cũng nên. Đến bây giờ thì cô biết lòng người thường khó đoán. Không có gì là trường tồn mãi mãi. Có thể hôm qua , hôm nay cô có anh nhưng biết đâu ngày mai, ngày kia anh và cô sẽ trở thành người xa lạ. Cô không nên “ ngủ quên trên chiến thắng” để sau này lại cay đắng bẽ bàng. Không biết từ bao giờ cô lại trở nên đề phòng anh đến vậy. Cũng đúng thôi. Nếu cô không biết sự thật thì một lẽ, còn đằng này mọi thứ đã quá rõ như ban ngày rồi mà cô còn tin tưởng anh thì hóa ra cô là một con ngốc hay sao?

Tiếng mở cửa khe khẽ, giọng nói đầm ấm dịu dàng vang lên:

- Ran , anh về rồi.

Sau đó là một cái ôm nồng nàn và nụ hôn nhẹ nhàng đặt trên má cô

- Anh tặng em.

Bất ngờ. Cô đứng lặng yên nhìn anh. Phải , nếu như trước đây có lẽ cô sẽ reo lên sung sướng , sau đó sẽ không ngừng xuýt xoa khen bó hoa đẹp, thậm chí còn ôm hôn anh và nói:” Cảm ơn chồng . Yêu chồng nhất” còn bây giờ cuộc đời dạy cô , không phải thứ gì cũng dễ dàng có được, tất cả đều phải có sự đánh đổi , trả giá cũng như kiểu “ bé nào ngoan thì mới được tặng kẹo” vậy. Nhưng sự đánh đổi của cô liệu có quá đắt không nhỉ?

Thấy khuôn mặt trầm ngâm của vợ , Shinich thắc mắc:

- Em không thích sao?

Nhanh chóng lấy lại cảm xúc. Nở nụ cười giả lả:

- Em thích, rất thích. Chỉ là em đang lục lại trí nhớ xem có phải em vừa bỏ lỡ dịp kỉ niệm nào của chúng mình không?

- Em thích là tốt rồi. Hôm nay không phải là dịp kỷ niệm gì hết. Chỉ là em xứng đáng được nhận nó thôi.

“ Xứng đáng” anh đang trao giải thưởng cho sự ngốc nghếch của em phải không? Cũng hợp lý thôi. Sau những gì anh gây ra cho em thì một bó hoa em thấy còn rất …rất .. ít. Đầu thì nghĩ vậy nhưng miệng thì lại nói khác:

- Cảm ơn Shinichi nhiều. Em sẽ cắm vào hoa vào lọ. Còn anh thì đi tắm nhanh nhanh còn ra dùng bữa tối. Nước nóng em đã pha sẵn rồi. Ăn xong em có chuyện muốn nói với anh.

Cô ngạc nhiên với chính bản thân mình. Không ngờ dạo này cô nói dối trơn tru vậy. Cảm xúc cũng thay đổi nhanh đến chóng mặt. không lẽ cô đi sai nghề rồi sao?

“Ăn xong em có chuyện muốn nói với anh”

Cô ấy muốn nói chuyện gì với mình?

Không lẽ.

“ Anh ơi , em có baby”

Không đúng.

Hay là.

“ Anh ơi, chúng ta ly hôn đi “

Không, chắc mình lo nghĩ quá rồi.

Ngâm mình trong bồn tắm , anh đặt ra hàng ngàn giả thuyết cho chuyện Ran định nói. Cứ một giả thuyết đặt ra ,anh lại tìm cách phủ định nó liền sau đó. Đầu anh hoang mang , càng suy nghĩ càng trở nên rối rắm. Chao ôi! Giờ anh mới hiểu làm người trung thực, vô tội thật sung sướng. Nếu như trước đây , anh có thể an nhiên mà thụ hưởng cảm khoái do sự tắm táp mang lại sau một ngày làm việc mệt mỏi còn bây giờ thì thậm chí anh cũng không biết mình đang làm cái gì nữa? Đầu óc anh trở nên mông lung quá rồi … Không thể ở lâu trong mớ bong bong này được nữa anh quyết định phải nhanh chóng ra ngoài gặp Ran để biết cái gì sẽ diễn ra sau đó. Khoan đã, nếu như cô ấy nói “ly hôn” thì sao?....lấy tay tự đánh vào đầu mình cái “ Cốp” đã nói không suy nghĩ nữa mà….

Ran đang sắp xếp lại bàn ăn, chuẩn bị cho bữa tối.Bánh chanh và cary – 2 món khoái khẩu của anh. Cũng lâu rồi, chắc có lẽ 1 năm thì phải, cô không nhớ rõ thời gian nữa. Cô chỉ nhớ hôm đó anh đã nói :” Bánh chanh em làm rất ngon. Nhưng , vợ à món ăn dù có ngon đến mấy ăn hoài cũng chán” Lúc đó cô ngây thơ cô không hiểu ý nghĩa sâu cay ở trong đó chỉ nghĩ đơn giản chắc anh ăn nhiều quá nên ngán thôi. Và bây giờ cô ước cuộc đời nó cũng đơn giản như suy nghĩ của cô vậy. Từ đó đến nay cô không còn làm món bánh chanh và anh cũng không hề đả động đến món ăn đó nữa. Vậy mà, hôm nay đột nhiên anh nhắn tin cho cô nói muốn ăn bánh chanh và cari. Cô không hiểu anh có mưu đồ ẩn giấu đằng sau không nữa? Hình như con người ta khi đã mất niềm tin vào đối phương thì bất kỳ thứ gì người đó làm cho dù nhỏ nhất cũng khiến ta phải nghi ngờ thì phải?

- Anh tắm xong rồi mình ăn cơm thôi.

Không để Ran trả lời, anh xuýt xoa:

- Món bánh chanh em làm thật là hấp dẫn và thơm ngon.

Vừa nói anh vừa cầm miếng bánh lên ăn một cách ngon lành. Ran tính nói câu gì đó nhưng kịp dừng lại. Cô không muốn những câu nói cay đắng của mình làm hỏng mất bầu không khí này cho nên cô cũng tươi cười đáp lễ. Bữa ăn diễn ra vui vẻ. Hình như ai cũng đã diễn tốt vai diễn của mình.

Sau khi rửa chén xong. Cô đi về phòng khách. Shinichi đã chờ sẵn ở đó với đĩa trái cây. Ngồi xuống đối diện với anh. Ánh mắt tím biếc nhìn thẳng vào đôi mắt xanh như đại dương:

- Anh nè, đầu tháng tới em sẽ đi làm lại.

- Em nói cái gì? – anh không tin vào tai mình.

- Vâng, em sẽ đi làm lại. Em đã trúng tuyển vào công ty Luật SAKURA. – Ran trả lời một cách nghiêm túc và rõ ràng.

- Khoan đã, tại sao .. em…- Quá bất ngờ anh nói không thành câu.

- Có phải anh đang nghĩ tại sao em có thể đúng không?

- “…”

- Em có thể.

- Anh không muốn. Anh có thể lo cho em cuộc sống đầy đủ. Em không cần phải vất vả kiếm tiền như thế. – Sau khi định thần lại anh trả lời.

- Anh không hiểu em. Ở đây không phải là vấn đề tiền bạc. Mà là em thích công việc này. Em muốn làm gì có ích cho xã hội. Em muốn cống hiến.

- Nhưng anh không yên tâm khi em đi làm. Anh không muốn em gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

- Anh đang lo cho em thật lòng. Hay chỉ là vì tính ghen tuông ích kỷ của bản thân mà anh muốn giữ em ở nhà.- Ran không kiềm chế được nữa, cô trở nên gay gắt.

- “……….” – Anh không thể nói thêm được lời nào.

- Anh , từ trước đến nay em luôn nghe theo sự sắp xếp của anh. Em chưa bao giờ được là chính mình. Nhưng lần này em muốn ích kỷ cho bản thân một chút. Em mong anh hãy suy nghĩ và đồng ý.

- “…….”

- Anh thấy đó, tất cả những người bạn bên cạnh em như Sonoko, Kazuha..các bạn ấy đều đi làm nhưng gia đình họ đều hạnh phúc. Còn em …- Ran không nói tiếp. Cô sợ nếu nói nữa thì cô sẽ tuôn ra cái sự thật kia mất thôi. Cô nhìn thẳng vào mắt anh một lần nữa.

- Anh thật sự không tin tưởng em đúng không?

Quả thật, anh có tin tưởng cô không nhỉ? Chắc chắn là có. Nhưng mà anh lại không tin tưởng những gã đàn ông xung quanh cô. Anh không thể ở bên để canh chừng cô như lúc anh là Conan được. Anh tự nhận , anh rất dở trong khoản “cua gái” và càng tệ hơn trong khoản bày tỏ tình cảm của mình dù là với người mình yêu nhất. Anh là người khô khan, cứng nhắc và có phần nguyên tắc. Ai dám đảm bảo có ngày vợ anh sẽ chán những đặc tính này của anh mà ngả vào vòng tay của tên khốn nào đó đào hoa , dẻo miệng hơn anh . Với lại , vợ anh lại quá đẹp , quá dễ thương. Chỉ cần gặp một lần có thể khiến người ta say đắm. Cho nên anh phải đề phòng từ xa không thể để lâm vào cảnh “ mất bò mới lo làm chuồng” được. Nghĩ thế nên anh nói tiếp:

- Nếu anh vẫn giữ nguyên ý kiến của anh thì em tính sao?

Hít một hơi dài. Ran trả lời một cách nghiêm túc:

- Vậy thì chúng ta sẽ tạm thời ly thân.

Mình không thể nhượng bộ được” – Ran nghĩ thầm.

- Em ..em – anh lắp bắp.

Không cho anh cơ hội nói thêm lời nào, Ran liền đứng dậy để bước vào phòng. Khi đi qua anh, Ran nhoài người hôn anh một cái rồi thì thầm:

- Anh đừng quên em là con gái của mẹ Eri. Chúc chồng yêu ngủ ngon.

Gì chứ?

” Con gái của mẹ Eri”

Em đang muốn nói cái gì vậy?

Con gái mẹ Eri thì sao chứ?

Khoan đã, bình tĩnh suy nghĩ xem câu này có hàm ý gì nào?

Mẹ Eri- Nữ hoàng của ngành luật sư, xinh đẹp, lạnh lùng, độc đoán và đang ở trong tình trạng ly thân.

Còn vợ anh. Đã từng là nữ hoàng luật sư. Xinh đẹp thì khỏi phải bàn. Về khoản lạnh lùng , độc đoán thì có thừa. Không tin cứ thử dự những phiên tòa trước đây của cô đi tự khắc sẽ được mở mang đầu óc.

Vậy không lẽ Ran muốn nói đến ý sau. “ Tình trạng Ly thân”. Chỉ cần bốn chữ thôi cũng đủ để vị thám tử tài ba rùng mình kinh sợ. Em đang hù dọa tôi phải không? Nhưng, hình như Ran đang nghiêm túc mà, anh không hề đọc thấy chút đùa vui nào trong thái độ của cô. Không lẽ lần này anh phải nhường bộ cô.

Nghĩ tới , nghĩ lui thế nào đó. Anh rút điện thoại bấm một dãy số:

- Điều tra chi tiết văn phòng luật SAKURA cho tôi. Tôi cần gấp trong ngày mai.

“…”

- Sao hả? Càng chi tiết càng tốt.



11.

Không khí trong thang máy trở nên kỳ quặc.

Ran đang tập trung nhìn vào ngón chân cái của mình. Trong đầu có một câu hỏi to tướng “ Sao giám đốc đi làm sớm vậy nhỉ?”. Như đọc được suy nghĩ của cô gái, chàng trai khẽ nháy mắt:

- Đi làm sớm là thói quen của tôi. Còn cô thì sao? Tôi hy vọng đây là thói quen của cô chứ không phải vì hôm nay là ngày đầu tiên nên mới đi sớm.

Ran thấy bấn loạn trước cái nháy mắt đó. Quái, sao anh ta biết mình suy nghĩ gì trong đầu nhỉ? .

- Tất nhiên rồi. tôi đâu..

Ran chưa nói hết câu thì cửa thang máy bật mở. Cô tạp vụ bối rối chào vị giám đốc tài hoa:

- Chào ông.

- Cô vào đi chung luôn đi.- anh nói.

Ran giữ cửa để cho cô vào.

Cô tạp vụ cảm ơn rồi nhìn vị giám đốc môi mấp máy tính nói điều gì nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị cùng cái lắc đầu nhẹ từ anh nên thôi. Không khí tiếp tục rơi vào trầm lặng. Thang máy dừng ở lầu 8, mọi người chào nhau rồi ai về phòng đó.

Tony với tay lấy tờ báo trên bàn , lật giở từng trang. Nghĩ đến chuyện lúc nãy trong thang máy. Anh thầm cảm ơn sự tinh tế của bà cô . Nếu không giờ này , anh không biết độn thổ đi đâu để trốn khỏi Ran.

Chuyện là, bình thường anh không bao giờ đi thang máy của nhân viên. Có thể nói là từ ngày công ty thành lập đến giờ, anh luôn đi thang máy dành riêng cho một mình anh. Thế mà sáng nay, run rủi làm sao khi anh tính đi vào khu thang V.I.P thì thấy Ran đang loay hoay chờ ở sảnh công ty. Khỏi nói ai cũng biết, anh chạy hộc tốc sang đó, miệng còn rối rít “ xin chờ một chút” như thể sợ chậm chân một chút thôi là khối sắt lạnh lùng đó mang người con gái anh trông mong bao lâu nay biến mất vậy. Cũng may còn sớm không ai biết, chỉ có cô tạp vụ thấy thôi. Nhưng anh hoàn toàn tin tưởng vào sự kín miệng của bà cô này. Nếu thông tin này lộ ra ngoài thì cả công ty náo loạn mất.

Trời đất, Ran mà biết chuyện chắc anh xấu hổ chết mất thôi!

Đang đỏ mặt với suy nghĩ “ không lành mạnh “ của bản thân, anh giật mình một cái khi nghe tiếng gõ cửa.Lấy lại bộ mặt lạnh lùng nhất có thể.

- Mời vào.

Ran đặt trước mặt anh một tách café.

- Mời anh dùng thử, café do tôi tự tay pha đấy.

Anh hơi ngạc nhiên nhưng cũng đưa tay đón lấy nhấp một ngụm. Ngọt , ngon anh rất thích vị này.

- Cảm ơn. Cô cũng biết cách lấy lòng cấp trên đấy chứ. Hy vọng…

Không chờ anh nói hết câu. Ran nhanh chóng cắt ngang:

- Anh yên tâm. Nếu anh thích tôi sẽ pha thường xuyên cho anh uống. Chứ không phải vì hôm nay là ngày đầu tiên đi làm tôi mới pha để nịnh nọt anh đâu.

Anh khẽ nhếch mép để giấu đi tâm trạng vui sướng.Còn gì hạnh phúc hơn khi hàng ngày được uống café do chính tay cô pha nhỉ? Nếu ở một mình chắc anh sẽ cười lên như thằng khùng quá. Nhưng đây là công ty và còn ở trước mặt cô nữa. Không thể để mất thể diện được.

- Tùy cô thôi. Cô ngồi chờ đi. Đến giờ làm tôi sẽ dẫn cô xuống giới thiệu với mọi người.

………….

Mọi thủ tục chào hỏi xã giao diễn ra nhanh chóng. Ai cũng hài lòng với buổi ra mắt của cô.( Cũng không có gì ngạc nhiên, khi cô đã dậy sớm chuẩn bị café và nước ép trái cây cho cả phòng mà.) Rất nhiều người trong số nhân viên ở đây biết cô từng là “nữ hoàng luật sư” cho nên mọi người cũng có phần nể phục. Nhưng rất tiếc có một người lại cố tình không biết điều đó thì phải. Còn ai ngoài tay giám đốc kia chứ.

Sau khi an tọa ở chiếc bàn dành riêng cho mình. Cô đang thầm khen ngợi đôi mắt thẩm mỹ của ai đó khi trang trí chiếc bàn này. Mắt cô thấy một tấp bưu thiếp màu hồng có hình hai con gấu xinh xinh bên ngoài, vội vàng mở ra , cô thấy dòng chữ quen thuộc.

“ Chúc mừng em đã trở lại làm việc. Tôi tin nhanh thôi, em sẽ tìm thấy được hào quang mà em vốn có. Tôi luôn theo dõi và ủng hộ em.

Ký tên: F.S”

Nét chữ này không thể lẫn vào đâu được vì trong quá khứ cô đã được đọc rất nhiều lần. Không lẽ người đó làm ở đây? Không lẽ anh ấy theo dõi mình?...Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì một tiếng nói cất lên:

- Chào cô Mori , Giám đốc muốn cô học thuộc hết tất cả những tài liệu này.

Giọng nói của cô thư ký ngọt ngào sao cô nghe như sét đánh ngang tai. Vội vàng nhìn xuống tờ giấy với chi chít gạch đầu dòng. Tên này đang đùa mình đấy hả? Tại sao lại bắt mình đọc thuộc hết tất cả các bộ luật vậy? Đang ú ớ chưa biết nói sao thì cô thư ký tiếp:

- Giám đốc muốn cô củng cố lại kiến thức.

Ngắn gọn, hợp lý. Cô không thể nói gì thêm. Đành cúi đầu cảm ơn và bắt đầu công việc của mình.

11h trưa.

Ran bắt đầu dừng việc đọc lại. khẽ vươn vai để thư giãn một chút. Ran mơ màng nhớ lại cuộc nói chuyện đêm qua với chồng cô.

Sau một tuần căng thẳng. Hôm qua , Shinichi mở lời trước:

- Ran , anh đồng ý để em đi làm nhưng với rất nhiều điều kiện.

Anh đưa cho cô một tập giấy trên đó có đánh số thứ tự từ 1 đến n chữ số.

- Đây là danh sách nhân viên của công ty chỗ em làm. Anh đã điều tra và khoanh vùng những đối tượng khả nghi. Với những gã này em phải tránh xa 10m không 100m cho anh. Đặc biệt là tên giám đốc tên là TONY

- Phải thường xuyên đeo nhẫn cưới. Không được tháo ra.

- Phải để anh đưa đi , đón về.

- Mỗi lúc anh gọi điện đến không được trả lời là “ anh à” mà phải nói là “ Chồng à”

- Không được nhận lời ăn cơm trưa của những đối tượng khả nghi ở trên.

Vv…vv

Cô không thể đọc được hết nữa. Để anh yên lòng cô đã ký tên điểm chỉ vào bản cam kết đó.

Chồng ơi là chồng! em quá hiểu bản tính ghen tuông mù quáng của anh rồi. Nếu anh biết tên” F.S” kia theo em đến tận đây thì anh sẽ ra sao nhỉ?

Ran bật cười thú vị. mà không để ý có ai kia đang ngây ngất vì nụ cười của mình:

- Có gì vui sao mà cười? Công ty trả lương để cô làm việc chứ không phải để cô ngồi mộng mơ vậy đâu thưa cô Mori.

Không cần nhìn cô cũng biết ai đang nói. Anh ta theo dõi cô đấy hả? tính nói một câu gì đó nhưng không kịp rồi.

- Đến giờ nghỉ trưa mà không thấy cô đi ăn. Tôi nghĩ cô mới đi làm chưa rành chỗ ăn nên mua cho cô một phần cơm nè. Ăn đi rồi còn tập trung vào công việc. Tôi có thể đuổi việc những ai không có thực lực đó.

-“…”

Ran bối rối chưa biết nói gì. Thì ai kia đã nở nụ cười nửa miệng quen thuộc:

- Không cần cảm động thế đâu. Chỉ là ngày đầu tiên nên cô được ưu tiên thôi. Tôi không muốn nhân viên của mình xỉu vì đói đâu. Hãy tận hưởng đi cô bé. Chúc ngon miệng.

Nói xong anh quay đầu đi một mạch không kịp nghe tiếng cảm ơn của cô. Anh đi được một lúc Ran mới tỉnh ngộ. Hàng loạt câu hỏi ngổn ngang trong đầu, nhưng cái bụng kêu réo ầm ĩ quá. Cô đành chặc lưỡi “kệ đi” rồi thư thả thưởng thức bữa trưa thơm ngon của mình.

….


Shinichi nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tay. Còn 5 phút nữa mới đến giờ cô tan sở . Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm nên anh đến sớm 15 phút để chờ cô. Nhìn đồng hồ thêm vài lần nữa thì cô cũng xuất hiện. Từ xa cô đã thấy anh nên bước chân vồn vã hơn. Gặp anh , cô tặng anh một nụ cười thiên thần:

- Anh chờ em có lâu không?

- Anh cũng mới tới. Em đi làm về có mệt không? Có ai ăn hiếp em không?

- Không, không – Ran xua tay.

Anh mở cửa cho cô, không quên trao cho cô bó hoa hồng thật đẹp.

- Chúc mừng ngày làm việc đầu tiên của em. Anh đã đặt nhà hàng rồi mình tới đó thôi.

Sau khi cả hai đã vào trong xe, anh với tay thắt dây an toàn cho cô, không quên đặt một nụ hôn nhẹ lên má trước khi rời đi. Cả hai không hay biết rằng nhất cử nhất động của họ đã lọt vào mắt xanh của một chàng trai . Bàn tay anh khẽ vò nhẹ tấm hình , môi phát ra cái tên:

“ Shinichi Kudo”

Trong tấm hình là chàng thám tử lừng danh bên cạnh một cô gái. Và cô gái đó không phải là Ran Mori.
 
Haizz, Ran đã hứng 3 phát đạn để bảo vệ Shin, chịu bao nhiêu năm đau khổ vì chờ đợi. Vậy mà còn không biết nâng niu, bù đắp mà còn vì dục vọng mà phản bội Ran, Au phải hành Shin nhìu vào, cho hắn nếm mùi đau khổ mà Ran phải chịu đựng >…<
 
Giật tem
Rất #camon tác giả fic hay, đủ độ dài. Lãng mạn hợp vs tính của Kudo. Motip cũng đặc biệt và phá cách.
Thanks tác giả
=))))))
Ps: anh chàng FS có phải chồg của Sami không :))))), cái đoạn cuối au kể chắc ng vò tấm ảnh là FS , người chụp cùg Kudo chắc là Sami. Đó là phán đoán của mình :))))
 
Chap mới hay quá âu ơi công nhận anh Shin với Hak ai.cũng cuồng Ran nhở, Hak sẽ là đối thủ nặng kí đó chứ, k chừng.chap cuối chị Ran sẽ ly dị anh Shin luôn thì sao ta, haha e chỉ nói z thui nha, cái.kết như thế nào thì tùy tác giả^_^ lời.cuối hóng chap mới ạ

@Angle ran mori tớ nghĩ.là Hak đó bạn nhưng cũng k chắc.lắm
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
. . .
*đấm con gấu bên cạnh* Shin àh ngươi khá lắm dám để Ran lãnh 3 phát đạn *đấm phát thứ 2* rồi dám đi ngoại tình lừa đối Ran *đạp con gấu xuống giường* hẩu hẩu ngươi khá lắm Shin àh . . . .
Rồi xong màn hành hạ con gấu VÔ TỘI ,au àh ~ bạn viết hay lắm , hóng chap mới nà <3
 
Chào bạn, thực sự cũng có đọc fic của bạn, nói về mới mẻ thì đề tài anh Shin ngoại tình này rất mới, hầu như chưa ai viết nhưng tới thời điểm hiện tại, mình vẫn chưa tìm tìm được điểm muốn tìm. Cũng không có gì chỉ là mình thắc mắc một điều, theo như bạn viết thì hầu như tính cách của, hoàn cảnh fic này đều không bị OOC, chỉ là tác giả đang viết tiếp theo theo trí tưởng tượng của mình nhưng mà Shinichi không phải thuộc dạng dễ bị sắc đẹp thu hút, lại rất lý trí, hầu như trong tim anh chàng chỉ có Ran nhưng mình chẳng hiểu lý do tại sao anh ấy lại có một quyết định ngoài sức tưởng tượng là đi ngoại tình, phải có nguyên nhân gì khủng khiếp lắm mới phải hành động như vậy.
- Ran cũng chưa có con, vậy thì lý do là gì đây?
- Mình vẫn còn nhớ một câu anh ấy đã từng nói khi mẹ mình nghi ngờ bố ngoại tình, không chính xác nhưng đại loại như là "Những người có đầu óc thám tử thì sẽ không bao giờ có ý định ngoại tình"
Hy vọng bạn sẽ đưa chi tiết này vào hay ít nhất giải thích một chút để mình hiểu rõ hơn.

À mình một góp ý nho nhỏ như vầy, nếu bạn đã để trên tiêu đề là [Shortfic ShinRan] thì cái kết ShinRan trở về cùng nhau hay ít nhất là Ran không thuộc về ai cả. Hoặc nếu bạn để Shortfic thôi, để như vậy dễ gây hiểu lầm lắm

Thêm một chút góp ý về cảnh 17+, có thể thêm vào hay không nhưng mà đã là 17+ chỉ ít nhiệt hơn 18+ một xíu thôi nhưng 18+ thực sự rất ngàn chấm....Không chỉ diễn tả ở những cảnh hôn mà còn rất rất chi tiết. Hy vọng bạn đủ nhiệt để kham nó.

Chúc bạn viết tốt....Bye bye
 
Hana rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ và theo dõi fic của mình:KSV@03::KSV@12:
Mình xin bật mí một chút ít thôi nha. Người con gái chụp chung với Shin đúng là Sami. Còn F.S là ai? Tony là ai? Mình không thể nói được . Chắc chắn không phải Hak như các bạn nghĩ đâu ( Tại vì mình chỉ lấy 2 nhân vật ShinRan trong truyện thôi). Không muốn gây chiến tranh mà.
Chắc còn khoảng 3 chap nữa sẽ kết thúc thôi. Mình chỉ đang phân vân kết thúc sẽ để cho cặp đôi nào đây SR hay TR hơn nữa cũng không biết có nên cho cảnh 17 + vào không? Các bạn cho mình xin ý kiến nhé. Cúi đầu cảm ơn:KSV@12::Conan06:



DoominSRF cảm ơn lời nhận xét của bạn. Còn lý do anh Shin ngoại tình thì mình nói rồi đó. Chị Ran quá chuẩn truyền thống. Anh Shin không thể thăng hoa trong đời sống t.ình d.ục nên anh đi theo bản năng dục vọng thôi. Nhưng những chap sau mình sẽ giải thích rõ hơn. ( Mình đã có gia đình rồi nha nên mình hiểu lý do anh Shin ngoại tình)
Còn cảnh 17 hay 18 + thì mình biết nếu viết không khéo sẽ trở nên lố bịch. Nhưng mà mình sẽ cố gắng.
Còn về cặp đôi Shinran thì ngay cái tiêu đề là sinh ra danh cho họ. Anh shin sẽ có màn cầu hôn lần thứ 2 với chị Ran nên không có vấn đề gì.
Cuối cùng hy vọng bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình. Cúi đầu cảm ơn:KSV@03:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Cậu viết càng ngày càng lên tay à nha:KSV@05:. Lời văn mượt mà, tình tiết hấp dẫn,đặc biệt miêu tả nội tâm nhân vật tốt
EcoIn.cOM.vN-Emo-QooBee-83.gif
. *Ngoài lề*.Cậu bảo là anh chàng Tony gì đấy chỉ là người động viên Ran thâu mờ,sao giờ lại "cảm nắng" ghê thía?:((.Oa oa. Hong chịu đâu.Kiểu này là Ran về với Tony mất rầu.Shin oi là Shin:KSV@16:.*Chạy ra*
EcoIn.cOM.vN-Emo-Onion-Head-48.gif
.Úi mải khóc quá xém thì quên.*Chạy vô*. Hóng chap nhoa cậu
EcoIn.cOM.vN-Emo-QooBee-22.gif
 
@hana ran Cám ơn về lời giải thích của bạn nhưng mà nếu chỉ là dục vọng mà đi ngoại tình liệu có thể thuyết phục được chăng? Cuộc sống vợ chồng mình nghĩ không chỉ là vấn đề nhạy cảm bạn vừa nêu mà còn rất nhiều lý do khác nữa, chuyện nhạy cảm vừa rồi nếu muốn anh Shin vẫn có thể thay đổi được vợ mình theo ý ảnh muốn bằng nhiều biện pháp khác. Thực ra, đối với người khác lý do bạn vừa nêu có thể chấp nhận được nhưng theo tính cách của Shinichi, đối với mình lý do này chưa thuyết phục. Con người dục vọng luôn luôn có nhưng vấn đề là lý trí của con người có thể đè nén được nó hay không nhưng với Shinichi mình nghĩ đều này hoàn toàn có thể. Hơn nữa, nếu nói Shin ngoại tình vì chuyện chăn gối chẳng phải tình cảm bao năm vun đắp không bằng quan hệ xác thịt sao, như vậy ảnh cưới Ran cũng chỉ thỏa mãn nhu cầu chứ không hẳn là từ tình yêu.
- Nếu tính cách của anh Shin bị OOC hay đổi tính thì mình không còn gì để nói
- Thì Fiction cũng chỉ là do con người tưởng tượng ra nhưng cá nhân mình thì không muốn cốt truyện cũng như nhân vật quá phi thực tế, cũng phải có gì đó gọi là thuyết phục một xíu nên đòi hỏi hơi cao một xíu, cũng hy vọng bạn không hiểu lầm là mình cố tình vạch lá tìm sâu hay đại loại như vậy

Thân chào bạn
 
DoominSRF hic hic . Bạn cứ bình tĩnh câu chuyện mới có một nửa vấn đề thôi. Anh SHin không phải là thánh. Hơn nữa nhân vật sẽ không quá phi thực tế đâu.vì mình lấy nguyên mẫu thực tế, còn nữa ở phần sáu mình đã viết một phần lý do của anh Shin rồi. Nếu như chỉ vì quan hệ thể xác thì anh Shin sẽ không hối hận để quay về đâu. và tại sao mình không để cho chị Ran ghen tuông ầm ĩ lên. mà lại để chị ầm thầm thay đổi, ầm thầm tha thứ tất cả sẽ có ở những Chap sau.
Cá nhân mình thì mình cho rằng vấn đề nằm ở chị Ran, không nằm ở anh Shin. Và mình sẽ để cho chị Ran thay đổi. Trong hôn nhân cũng như tình yêu không thể nói trước được điều gì? Không phải cứ yêu nhau, hiểu nhau sẽ hạnh phúc lâu dài đâu bạn. Nhưng mình vẫn cho rằng hạnh phúc luôn là sự nỗ lực từ 2 phía.
Mong bạn tiếp tục theo dõi.
như xinh pro Hana mới 20 tuổi thôi , nhưng lấy chồng năm 18 tuổi để chồng mình đi nghiên cứu sinh. Còn mình vẫn tiếp tục học đại học nên bây giờ mình vẫn là sinh viên. ( Mình giống ShinRan thanh mai trúc mã lấy nhau)
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
12. ( Chap này viết về vụ án , nhưng quá thực mình không có kiến thức nhiều lắm mong mọi người đừng ném đá nha)

- Đừng! làm ơn tha cho tôi…

Tiếng khóc, tiếng van xin của cô gái trẻ dường như không làm động lòng kẻ thủ ác. Hắn như một con thú hoang “ đói khát” cứ nhắm thẳng vào cô gái trẻ mà ngấu nghiến. Tiếng hét của cô gái như xé toạc sự thanh vắng của đêm khuya. Máu và nước mắt nhuộm đỏ cả một vùng tuyết trắng xóa.

…………….

Cậu chủ………..tại sao cậu……………..

…………….

Vô tội? không đủ bằng chứng để buộc tội?

***

Nữ luật sư Ran đang rất không vui trong người. Tay giám đốc này hình như đang “ trù dập” cô thì phải, thế quái nào mà vào làm việc được 20 ngày mới giao cho cô tham dự một phiên tòa. Trớ trêu thay , đó là phiên tòa giải quyết ly hôn do chồng ngoại tình. Chưa hết, sau thành công của vụ này, Ran còn nhận hàng loạt vụ như thế này nữa. bây giờ, hắn ta lại gọi cô lên để nhận vụ mới nếu lần này tiếp tục những vụ tương tự thế này cô sẽ….

- Thưa giám đốc , tôi nghĩ….

Chưa để Ran nói hết suy nghĩ của mình hắn ta đã chặn ngang.

- Yên tâm không phải án ngoại tình đâu. Lần này, tôi sẽ tham gia cùng cô.

Hắn ta là thần thánh ở phương nào vậy? Sao lúc nào cũng đọc được suy nghĩ của mình vậy ta” Ran đang nghĩ thầm trong bụng.

- Sao đứng ngây ra vậy? Không muốn làm việc chung với tôi ah? Hay để tôi gọi người khác, còn cô tiếp tục xử lý mấy vụ ngoại tình.

- Không , không phải như vậy. Chỉ là tôi đang nghĩ vụ án như thế nào mà anh phải tham gia. Cứ giao cho một mình tôi là được mà. Anh không tin tôi sao? – Ran lấp liếm

Tony ghé sát khuôn mặt đẹp trai vào mặt Ran. Làm cho cô cảm thấy da mặt trở nên nóng hơn bao giờ hết. Chờ cho Ran trở nên lúng túng , anh mới khẽ nói:

- Cô trông rất dễ thương khi nói dối đó.

Ran càng bối rối hơn. Đôi mắt cô chớp chớp liên tục. Môi cô hơi chu ra phụng phịu. Những cư chỉ đó, khiến cho ai kia ngây ngốc, ai kia chắc cũng sợ sẽ không tự chủ được bản thân nữa nên vội đứng thẳng người dậy, phóng tầm mắt ra cửa sổ, giọng nói trở nên nghiêm túc:

- Thân chủ của chúng ta là mẹ của cô gái. Nạn nhân của vụ cưỡng bức cách đây 3 năm. Tuy nhiên, hung thủ đã được xử vô tội.

- Có phải hung thủ là Ito Masuda, con trai của thị trưởng Hado Masuda không?

- Đúng vậy. Tôi nghĩ vụ án này chắc có nội tình ẩn giấu đằng sau.

- Anh có thể cho tôi coi hồ sơ vụ án được không?

Tony với tay lấy tập hồ sơ trên bàn đưa cho Ran. Cô nhanh chóng lật giở và kiểm tra. Giọng Tony trầm lại:

- Mấy hôm trước tôi có gặp mẹ của nạn nhân. Bà muốn tôi giúp bà vụ này. Con gái của bà ấy bây giờ vẫn còn sợ hãi và hoảng loạn. Thấy hoàn cảnh như vậy ,tôi đã quyết định sẽ hỗ trợ cô giải quyết vụ này. Và tất nhiên..

- Anh sẽ không nhận một đồng án phí nào đúng không?

- Sao cô biết.

- Tôi thích anh và SAKURA ở điểm đó. Anh đúng là con người của chính nghĩa.

- Em thích tôi – đôi mắt màu hạt dẻ nhìn Ran như chờ đợi

Đừng làm tôi đau tim vậy chứ

- Không , không ý tôi là…Ngưỡng mộ … là tôi ngưỡng mộ anh thì đúng hơn…..

- Thế mà tôi cứ tưởng …- Tony ỉu xìu

- Anh tưởng gì???????

- Không , không ..cô xuống chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ đến nhà thân chủ tìm hiểu xem sự tình như thế nào.

Ngôi nhà nhỏ nằm khiêm tốn trong một khu làng nghèo. Trong nhà đồ đạc đơn sơ. Chỉ có chiếc bàn nhỏ đủ để cho một vài người khách ngồi. Cô gái nhỏ xinh đẹp ngồi cô độc ở trên chiếc gi.ường, khẽ co rúm người lại , ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi tột độ khi thấy người lạ đến bên mình. Ran và Tony nhìn cô bé không khỏi xót xa. Người mẹ già với những nét khắc khổ hiện rõ trên khuôn mặt , kéo 2 người ra ngoài bàn khẽ thở dài:

- Từ đó đến nay cũng đã 3 năm có lẻ rồi, con bé vẫn vậy. Thấy người lạ , nhất là đàn ông là nó sợ hãi đến co rúm cả người.

- Thế cô đã đưa bé đi khám chưa ạ?- Giọng Ran run run nhỏ nhỏ như sợ làm cô bé kia giật mình.

Lại một tiếng thở dài não nề của người mẹ già thương con nhưng bất lực:

- Cô cũng đã cố gắng nhưng nhà cô quá nghèo nên không thể…- Lời nói như bị kìm nén trong cổ họng, sự bi thương ánh rõ trên ánh mắt.

Tony và Ran cũng im lặng đợi cho bà qua cơn xúc động. Ran nắm lấy bàn tay nhăn nheo của bà.

- Cháu biết là rất khó. Nhưng cô có thể kể lại toàn bộ sự việc xảy ra ngày hôm đó được không ạ? Bởi vì nó rất quan trọng.

Bà nhìn Ran rồi nhìn sang Tony, hiểu được ánh mắt của bà cụ. Tony trấn an:

- Đây là luật sư Ran Mori. Cô ấy sẽ cùng cháu phụ trách vụ án này. Bà hãy tin tưởng vào cô ấy.

Bà quay sang nhìn Ran, một tia sáng chạy nhanh qua ánh mắt:

- Ran Mori…. Luật sư Mori… Con gái của thám tử lừng danh Mori.. Nữ hoàng luật sư Mori… Trời đất ơi! Ông nhà ơi! Con gái chúng ta được cứu rồi.

Sau đó bà nắm chặt bàn tay của cô và bắt đầu kể cho cô nghe đoạn ký ức đau buồn nhất của cuộc đời cả gia đình bà.

Ngày đó, bà và ông nhà bà phục vụ cho nhà Masuda. Cả hai vợ chồng đều được ông bà chủ thương yêu và tôn trọng. Họ cũng rất kính trọng ông bà chủ và hết lòng vì công việc. Thế rồi, hôm đó , ông bà có công việc phải về quê. Ông bà để cho cô con gái vừa tròn 15 tuổi ở lại thay thế ông bà quán xuyến mọi thứ. Có chết ông bà cũng không ngờ mọi tai ương lại đổ ụp xuống đâu cô bé. Lợi dụng lúc ông bà chủ đi vắng, cậu chủ Ito đã dở trò đồi bại với cô bé.

Ngay thời điểm đó , ông bà không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết rằng ngày hôm sau , quản gia Uda chở cô bé về nhà trao cho bà một cọc tiền và xót xa nói “ Từ bây giờ 2 người không cần phải quay lại làm việc nữa đâu”…Linh tính của một người mẹ khi thấy đứa con gái của mình, tàn tạ , hoảng loạn, sợ hãi bà đã đoán biết ra mọi chuyện. Bà ôm lấy đứa con gái bé bỏng, vuốt nhẹ mái tóc của nó. Lòng bà như hóa đá, Không có ngôn từ nào để diễn tả tâm trạng của bà lúc này. Tất cả cung bậc hỷ, nộ , ái , ố đều đủ cả. Đánh mắt nhìn sang chồng, Bà thấy một ngọn lửa phừng phưng cháy trong mắt ông. Tay ông co thành nắm đấm mạnh vào tường, miệng ông khẽ rít lên “ Loại cầm thú tao sẽ không tha thứ cho mày” . Khi mà đứa con rứt ruột đẻ ra bị chà đạp, thì dường như với người đàn ông này, tất cả thế lực đều không có ý nghĩa gì. Trong đầu ông chỉ có một ý nghĩa duy nhất là đòi lại công lý cho con mình. Mặc kệ , ông không quan tâm mình đang đối đầu với ai.

Tuy nhiên, mọi thứ diễn ra không đúng như ông dự đoán. Con gái ông không những không được minh oan. Mà gia đình ông còn mang thêm tội vu khống và đau đớn hơn cả con gái ông còn có thêm bệnh án bị tâm thần hoang tưởng.

Ông già không chịu nổi đả kích này, đã lâm trọng bệnh và qua đời. Còn cô bé đã bị rơi vào trạng thái hoảng loạn không kiểm soát…

Bà cụ lấy tay quẹt dòng nước nóng hổi trên má. Dường như nỗi đau quá lớn khiến bà không ngừng thổn thức. Ran cũng không kiềm chế được mắt cô bắt đầu nhòe đi. Tony chờ cho bà ngừng cơn xúc động. Anh nói:

- Lần này chúng cháu nhất định không để cho hung thủ dễ dàng thoát tội đâu. Hắn sẽ phải trả giá cho hành động cầm thú của mình. Bà hãy tin ở cháu.

- Nhưng trước tiên , cháu muốn chữa bệnh cho cô bé trước đã. Và bà yên tâm cháu sẽ chịu mọi viện phí. – Ran tiếp lời sau đó.

Bà cụ lại tiếp tục nấc lên vì xúc động. Giọng nói bà trở nên nghẹn ngào:

- Cảm ơn .. bà thật sự biết ơn 2 cháu…

Trên đường về công ty.

- Tony nè, Vụ này chắc không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu. Mọi chứng cứ quá ít. Không có nhân chứng. Lời khai của cô bé thì không nhất quán. Thứ chúng ta có chỉ là một bản chứng nhận pháp y về thời điểm màng trinh của cô bé bị rách. Trùng hợp với thời điểm vụ án xảy ra. Nhưng lúc đó, Ito lại có bằng chứng ngoại phạm…

Ran đang mất kiểm soát cảm xúc, Tony không ngạc nhiên lắm vì điều đó. Anh biết dù ở tòa án cô nổi tiếng là 1 luật sư lạnh lùng với những lời biện hộ sắc sảo dồn bị cáo đến tận chân tường nhưng đối mặt với những gì liên quan đến sinh mệnh và số phận con người cô luôn tỏ ra khẩn trương như thế. Đó chính là nét đặc biệt của cô. Tony quyết tâm chọc Ran thêm một chút

- Cô bé cứ bình tĩnh, đừng rối lên hết cả vậy. Cứ thư giãn đi.

- Giờ này mà anh còn kêu tôi thư giãn sao? Anh có biết gia đình họ khổ sở thế nào không?

- Cô bé! Đây có phải là lần đầu tiên cô đụng phải vụ thế này. Hơn nữa cô làm thế không giống nữ hoàng luật sư chút nào. Nhìn vào ngươi ta tưởng cô chỉ là luật sư tập sự thôi đây…

Tony vẫn giữ nguyên vẻ giễu cợt của mình. Đã thế còn nháy mắt đáng yêu với Ran nữa. Cơn giận bốc lên đỉnh điểm, cô trừng mắt và hét lên:

- Nữ hoàng luật sư không phải là con người a…a..

Không để Ran nói hết câu, Tony đã dơ tay lên đầu hàng.

- Thôi tôi chịu thua em. Không cần hét to lên như vậy. Người đi đường tưởng em bắt nạt tôi là không hay đâu. Bây giờ chúng ta về công ty coi lại video phiên tòa ngày đó rồi tính tiếp……

- Trước tiên để tôi gọi điện cho bác sỹ Adraide đã. Anh ấy có thể giúp chúng ta điều trị cho cô bé.

- Em có quen với vị bác sỹ này.

- Tất nhiên. Anh ấy là bạn tốt của tôi.

….


13.

Vị thanh tra trẻ tuổi thở dài liếc nhìn đồng hồ.

19h30

Một ngày quá mệt mỏi với những cuộc gặp gỡ, những cuộc vận động, những lời kêu gọi , những bài phát biểu…Cuộc tranh cử vào vị trí bộ trưởng bộ thanh tra đang đi vào giai đoạn nước rút. Shinichi cùng êkip của mình đang tranh thủ những lá phiếu cuối cùng. Vốn dĩ , anh không phải là người ham vinh danh, quyền cao chức trọng chưa bao giờ là mục đích cuối cùng của anh. Khi thấy tên anh có trong danh sách ứng cử viên anh đã tính từ chối nhưng Ran lại khuyên anh nên nhận và cố gắng để đạt được. Theo ý cô , khi anh ở vị trí cao hơn thì những vụ án anh nhận không đơn thuần chỉ là giết người , cướp bóc … nữa mà khi đó anh có thể chỉ đạo phá những chuyên án lớn hơn như tham ô , hối lộ , chạy chức chạy quyền…Những vụ án đó nếu được giải quyết sẽ góp phần làm xã hội trong sạch vững mạnh hơn. Anh thấy đó cũng là một ý kiến không tồi nên anh đã làm theo. Mặc dù vây, anh cũng không mấy hứng thú với những bài phát biểu có nội dung khá sáo rỗng và nặng tính hình thức. Đi đến đâu là hứa hẹn đến đó bất kể lời hứa có thực hiện được hay không? Quá hiểu tính chồng mình cho nên những bài phát biểu của anh luôn được Ran biên soạn và sửa chữa kỹ càng, những nội dung ở trong đó luôn bám sát theo yêu cầu thực tiễn và luôn đặt lợi ích của dân chúng lên hàng đầu. Cô còn làm thêm một bản trưng cầu dân ý rất chi tiết những nguyện vọng của nhân dân đối với vị lãnh đạo của mình để anh và ekip có phương hướng đúng đắn nhất. Có thể nói con đường chính trị không phải dễ dàng đối với bất kỳ ai.


Anh biết, vợ anh không phải là người kém cỏi mà ngược lại cô rất giỏi giang , chu toàn thêm vào đó bản tính hy sinh vì người khác , luôn đặt lợi ích của người khác lên trên bản thân mình , chính điều đó làm cho cô trở nên đặc biệt. Vậy mà trước đây , có khoảng thời gian anh đã gạt bỏ hơn những đức tính tuyệt vời đó sang một bên để “ bới móc” toàn tật xấu của cô ra để mà chán ghét , để mà mệt mỏi.

Anh còn nhớ mấy năm về trước , anh xem những giọt nước mắt , những lo lắng , những quan tâm của cô là một thứ gánh nặng. Đặc biệt, khoảng thời gian lúc cô nghỉ làm để ở nhà. Không khí nhà anh trở nên ngột ngạt với những dằn vặt, những hờn ghen , những trận cãi nhau vô cớ mà lý do không có gì to tát cả.

Mọi việc còn trở nên tồi tệ hơn khi anh quyết định từ từ hãy sinh con. Anh cũng không rõ tại sao mình lại quyết định như vậy nữa? Trong lòng anh có một sự lo lắng mơ hồ, anh sợ anh và cô lại giống bố mẹ anh mải mê sự nghiệp và hưởng thụ cuộc sống mà bỏ con lại một mình.

Lúc bố mẹ anh đi sang Mỹ ,để anh lại một mình đúng lúc anh bước vào giai đoạn “ ẩm ương của tuổi dậy th.ì”. Mặc dù đó là quyết định của anh nhưng quả thật mọi thứ không dễ dàng như anh nghĩ. Một mình tự lần mò trong bóng tối. Một mình xoay sở với cuộc sống đầy cám dỗ. Bữa ăn của anh nhiều lúc chỉ là mì gói, nhà cửa thì bề bộn, nhiều vấn đề nhạy cảm trong giai đoạn ẩm ương mà anh không biết bày tỏ cùng ai … nếu như ngày đó không có cô chắc anh khó mà vượt qua được.

Người ngoài cuộc nghĩ rằng anh là một con người tuyệt vời , không cần có bố mẹ ở bên vẫn sống tốt thậm chí còn trở thành một cá nhân xuất chúng. Nhưng mấy ai biết, bên trong con người anh cũng có sự yếu đuối, cũng cần lắm bàn tay chăm sóc của người mẹ, cùng sự dạy bảo của người cha . Cho dù đến giờ phút này, anh vẫn chưa bao giờ oán trách bố mẹ anh nhưng từ thẳm sâu trong tâm khảm, anh lại tự hứa rằng sau này khi anh có con nhất định anh sẽ cho con một gia đình toàn vẹn ở đó có người mẹ dịu dàng, người ba mạnh mẽ và một không khí đầm ấm. Có lẽ , anh quá cầu toàn hoặc cũng có thể đó là lý do để anh che giấu sự ích kỷ của bản thân khi mà anh đang muốn toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp của mình cũng nên. Anh cũng không hiểu rõ bản thân mình nữa. Anh có thể hình dung ra những rắc rối mình có thể gặp phải khi nuôi một đứa trẻ. Điều đó cũng góp phần làm anh ngập ngừng và sợ hãi.

Nhưng vợ anh lại không hiểu điều đó, khi nghe thấy quyết định của anh cô đã khóc lóc cho rằng anh không còn yêu cô nên mới không muốn cô sinh con cho anh … và từ đó một chuỗi bi kịch kéo dài trong mệt mỏi. Hàng ngày anh luôn phải đối diện với sự dằn vặt ,tra khảo, trách móc , ghen tuông của vợ anh.

Anh về muộn - cô cũng khóc

Anh chưa kịp nghe điện thoại- cô cũng khóc.

Anh tắt máy để họp – cô cũng khóc.

……………

Tóm lại bất cứ điều gì ở anh,nếu cô không hài lòng thì cô sẽ khóc . Đôi lúc anh tự hỏi không biết cô lấy đâu ra mà lắm nước mắt như thế.Không chỉ có khóc đâu, sau đó là màn tra hỏi khiến anh tối mắt tối mũi. Thậm chí có lúc cô còn dùng cả karate để trấn áp anh.

Không khí trong nhà bắt đầu trở nên ngột ngạt, anh bắt đầu chán về nhà. Anh luôn nhận lịch đi công tác , có nhiều hôm được về sớm anh cũng tìm chỗ nào đó để dông dài đến tối mịt mới về. Tổ ấm bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Nhiều hôm về thấy cô ngủ gục trên bàn, anh cũng thấy xót xa , cũng thấy thương cảm, cũng thấy ngạc nhiên vì sự thay đổi của cô . Nhưng anh không biết (nói đúng hơn là anh không muốn) tìm cách nào đó để cải thiện tình trạng. Anh cứ mặc nhiên cho rằng vì cô không đủ niềm tin vào anh mà anh không biết rằng bản thân anh đã làm được gì để cho cô tin tưởng?

Và trong những tháng ngày chông chênh như vậy. Sami đã chuyển đến tổ trọng án của anh. Có thể nói trước đây anh và Shiho hiểu nhau như thế nào thì bây giờ Sami và anh cũng vậy. Chỉ khác một điều Shiho không thích anh và chưa có ý định tán tỉnh anh. Còn Sami thì khác, cô ấy là một cô gái khá lẳng lơ mặc dù đã có chồng nhưng cô vẫn luôn “đầu mày cuối mắt” với những chàng trai khác, anh cũng không ngoại lệ. Anh biết rất nhiều lần cô ấy có những lời nói và những động chạm khá “buông thả” với anh. Ban đầu anh không quan tâm nhiều vì anh chưa khi nào có ý định phản bội vợ anh.

Tuy nhiên , ở đời không ai học được chữ ngờ. Trong một lần đi công tác xa anh và Sami phải ở lại chung cùng một khách sạn thì điều gì tới cũng đã tới. Anh đã không kìm chế được bản thân trước những hành động khiêu khích đầy quyến rũ của cô, cộng với bản thân bị “ cấm dục” lâu ngày. Anh đã lao vào thân hình nóng hầm hập đó như một chú rắn khoang đúng mùa sinh sản….Thói đời bất cứ thì gì cũng vậy ăn vụng trộm thì bao giờ cũng ngon hơn. Mặc dù sau những lần quan hệ , anh đều tự nhủ với chính mình đây sẽ là lần cuối cùng. Nhưng không biết bao nhiều lần cuối cùng như vậy đã được diễn ra. Anh và cô dường như bị cuốn vào trò chơi tình ái đầy dục vọng mà hình như không ai muốn kết thúc. Cho đến lúc anh nhìn thấy sự thay đổi ở vợ anh và hơn hết bản thân anh đã quá mệt mỏi với sự “ vụng trộm” , anh cũng không còn háo hức với mối quan hệ ngoài luồng này nữa thì anh muốn quay về….

Buông một tiếng thở dài, sau tất cả những gì anh đã gây ra, anh vẫn còn có cô bên cạnh và vẫn có một tổ ấm để đi về vậy chẳng phải ông trời đang quá ưu ái cho anh hay sao?

Anh nhìn đồng hồ. Mới có 20h.Còn sớm. Anh thấy nhớ Ran quá. Anh muốn chạy về nhà ngay lập tức. (Mặc kệ , từ chỗ này về nhà cũng phải mất đến 3h đồng hồ.) Anh muốn ôm cô một chút thôi cũng được. Lúc này anh cần tiếp thêm sức mạnh. Nghĩ là làm. Anh lấy vội chiếc áo khoác, chạy nhanh ra xe. Chiếc xe lao vút trên con đường cao tốc đầy gió đưa anh về với chốn bình yên………

14.


“ Cô có sợ không? Nếu như vụ này thành công thì không nói làm gì? Nhưng nếu thất bại tôi e nhà Masuda không để yên cho chúng ta đâu?”

“ Cô có sợ không?”

Cô không sợ. Những lời Tony nói cô đều hiểu rất rõ. Động đến con trai của ngài thị trưởng kết cục không bao giờ là tốt đẹp. Nhưng nếu chỉ vì điều đó thì còn lâu mới dọa được cô. Có lẽ, Tony không biết cô được thừa hưởng sự dũng cảm xả thân vì chính nghĩa từ bố, mẹ cô và từ chính người chồng cô. Điều cô lo lắng lớn nhất chính là nếu thất bại thì gia đình họ sẽ ra sao. Cô bé đó lại tiếp tục bị tổn thương. Bao năm trong nghề cô hiểu, đối với vụ án cưỡng bức, có lẽ ra tòa kể lại những gì mà tên hung thủ gây ra cho mình là một điều kinh khủng nhất. Không ai đủ can đảm để nhắc lại sự bi thương đó đâu. Huồng hồ cô bé này đã làm điều đó một lần rồi, và những gì cô bé đó nhận được thật quá sực chịu đựng của cô bé. Ran không dám đảm bảo cô bé sẽ đủ sức để đối chứng lần nữa đâu. Cho nên , điều Ran và Tony cần là tìm đủ bằng chứng để kết tội hắn ta mà không cần cô bé tham gia. Nhưng điều này quả thật rất khó khăn. Tất cả vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh.

Tiếng chuông báo có tin nhắn kéo Ran ra khỏi dòng suy nghĩ.

“ Cô bé đừng quá lo lắng. Hãy nghe bản nhạc này và nghỉ ngơi đi nhé. Mọi thứ còn lại để tôi lo cho”

Tin nhắn của Tony , kèm theo file của bản nhạc “ Scarlet in my heart”. Ran khẽ mỉm cười.

Tony! anh chàng này thật lạ. Đằng sau cái đầu lạnh đó là một trái tim vô cùng ấm áp. Anh đã giúp đỡ cô rất nhiều. Cô biết anh không hề ghét cô như cô nghĩ. Ngay cả việc giao cho cô nhận toàn vụ kiện liên quan đến vấn đề “ ngoại tình” cũng vậy. Cô phải cảm ơn anh vì điều đó. Nói ra thì có lẽ không ai tin nhưng quả thật khi hàng ngày đối diện với những vụ ly hôn kiểu đó, cô đã dần hết ác cảm với 2 chữ “ ngoại tình” Giống như kiểu cô được tiêm vacxin hàng ngày vậy. Khi đối diện với hàng ngàn lý do để một gia đình tan vỡ do vợ hoặc chồng ngoại tình. Cô hiểu rằng để mọi sự ra như vậy thì cả 2 đều có lỗi.

Giống như chuyện gia đình cô chẳng hạn. Dù Chồng cô ngàn lần đáng trách vì phản bội lại niềm tin của cô. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại cô cũng góp phần không nhỏ khi đẩy anh ra khỏi vòng tay cô. Cô phát hiện ra mình trở nên “ cực kỳ xấu xí” sau một thời gian ở nhà theo ý anh.

Năm đầu tiên cô ở nhà.

Mọi thứ thật tuyệt vời. Cô có nhiều thời gian để chăm lo cho tổ ấm bé nhỏ của mình. Điều mà 2 năm qua cô không thể làm được do quá bận rộn. Thời gian của cô chỉ để dành cho việc chăm sóc nhà cửa , nấu những món ăn ngon , chuẩn bị cho chồng mọi thứ thật tươm tất và chờ đợi anh về. Anh cũng rất vui vì đã trói chân được cô vợ xinh đẹp , tài năng ở nhà cho nên anh tranh thủ về sớm, tranh thủ trao tặng cô những điều lãng mạn nhất.

Nhưng sự đời , cái gì quá cũng không tốt. Và gia đình cô cũng vậy. Hình như không khí bình yên quá dễ khiến cho con người ta nhàm chán và muốn thay đổi.

Năm thứ 2 cô ở nhà.

Cô bắt đầu nhận thấy mình quá kém cỏi so với anh. Anh càng ngày càng trở nên nổi bật.Truyền thông, báo chí bắt đầu săn đón anh. Thời gian anh dành cho các game Show , các hội thảo và các diễn đàn còn nhiều hơn thời gian anh dành cho cô. Cô bắt đầu phụng phịu , bắt đầu hờn dỗi , bắt đầu trách móc … nhiều thứ tự nhiên bắt đầu khiến anh chóng mặt. Giải thích không xong anh quyết định cho cô đi theo. Và từ đó chuỗi bi kịch lại tiếp tục. Lúc trước cô không xa lạ gì với không khí của những buổi tiệc xa hoa của giới thượng lưu, đây là nơi để người ta “khoe mẽ” và đồng thời “bóc mẽ” lẫn nhau. Hình như ai cũng muốn được nổi bật hơn trong mắt mọi người. Cô tự nhận bản thân mình chưa bao giờ phù hợp với không khí này và giờ đây cô càng bối rối hơn khi mọi thứ đều chĩa về mình. Ai bảo cô là vợ của một nhân tài làm chi? Cô không chịu nổi những ánh mắt giễu cợt , những lời xì xầm bàn tán của mọi người khi biết cô chỉ là một người phụ nữ của gia đình. Họ cho rằng cô không xứng với anh. Họ tưởng rằng vợ anh phải là một người hoàn hảo hơn thế nữa. Họ cho rằng thật không công bằng khi người chiếm được trái tim của anh chỉ là một người phụ nữ tầm thường như cô. Họ cũng quên mất rằng trước kia cô cũng đã từng là tâm điểm của báo chí…

Chao ôi ! thời vàng son của cô đã qua rồi. Cô không hiểu tại sao mình theo anh đến đây làm gì để nhận mọi thứ bẽ bàng về mình. Cô bắt đầu thấy tiếc nuối những ngày xưa tươi đẹp. Nhưng thay vì thay đổi để kịp với thời đại thì cô lại quay sang trách móc , dằn vặt anh. Cô đã biến tổ ấm của mình thành địa ngục trần gian không khí gia đình bắt đầu ngập ngụa trong nước mắt và những lời oán than. Cô không bao giờ nhận ra sai lầm của mình. Cô chỉ biết đổ lỗi và đổ lỗi. Cô tự cho mình cái quyền được làm quan tòa và ở phiên xử nào thì quan tòa cũng luôn luôn đúng. Cô mặc định cho rằng chính nhờ sự hy sinh của cô nên anh mới có ngày hôm nay cho nên anh phải yêu thương , trân trọng cô.

Cô đâu biết anh đang chán ngán cô , chán ngán cái gia đình này đến tận cổ rồi. Anh thấy mỗi bước chân khi về nhà đã trở nên nặng nề hơn. Và qua năm thứ 3 thì những bước chân đó trở nên thưa thớt hơn. Ban đầu là một ngày , hai ngày rồi đến khi cả tuần thậm chí cả tháng anh mới đảo qua nhà một lần. Cô làm mọi cách để níu kéo anh trở về nhưng tất cả đều vô nghĩa.

Nhưng rồi cô cũng cảm ơn anh. Bởi thời gian đó đã giúp cô nhìn nhận lại tất cả sự việc, giúp cô tìm hiểu ra nguyên nhân tại sao anh , cô và cái gia đình bé nhỏ này đang đứng trên bờ vực tan nát. Lần đầu tiên , cô khách quan đánh giá lại bản thân mình để rồi bàng hoàng nhận ra chính tay mình đã góp phần phá hoại tất cả. Mọi sự bắt nguồn từ quyết định an phận thủ thường của cô. Cô bắt đầu nhớ lại quãng thời gian đẹp đẽ khi cô còn đang đi làm. Lúc đó, anh luôn là người chạy theo cô , luôn là người ghen tuông với cô , luôn tìm mọi cách để cô hài lòng. Cô nhớ vô cùng cảm giác anh đã bồn chồn đứng ngồi không yên như thế nào khi thân chủ cô là một chàng trai banh bảo…Nhớ những nụ hôn , những vòng tay vội vã lúc chở cô đi làm… Cô nhớ thật nhiều…Nhớ cả lúc anh giận dỗi cô vì ghen tuông… Hình như lúc đó , cô có giá hơn bây giờ. Chỉ ít ra anh luôn sợ mất cô. Còn bây giờ , sau 3 năm ở nhà thứ cô có được là gì? Không gì cả. Cô thấy mình thật sự quá kém cỏi từ kiến thức cho tới cách ứng xử, đôi lúc cô tự thấy xấu hổ với chính mình. Cô không còn là cô nữa. Méo mó , xấu xí, cằn cỗi đến cô còn thấy chán ghét bản thân mình. Cô bắt đầu nhìn sang bạn bè xung quanh: Sonoko , kazuha , aoko .. Đặc biệt là Shiho. Tất cả đều có sự nghiệp vững chắc và một tổ ấm đáng mơ ước. Tại sao cô lại không làm được như vậy? Cô đâu phải là không có năng lực đâu? Ngay bây giờ cô biết mình cần thay đổi. Không phải vì ai cả mà là vì chính bản thân cô.

Khi bản thân cô đang còn dùng dằng trong quyết định thì đùng một cái cô phát hiện ra anh ngoại tình. Đất trời như sụp đổ dưới chân cô. Cô đau đớn tưởng chừng như gục ngã. Nhưng cô lại chấp nhận nó. Cô không làm ầm ĩ lên , không dồn anh đến chân tường. Cô ầm thầm chấp nhận nó như một điều tất yếu. Bởi cô hiểu trong chuyện này không thể hoàn toàn đổ hết lỗi cho anh hơn nữa càng làm ầm ĩ lên thì cô cũng chẳng được gì chỉ làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn mà thôi. Cái cần làm bây giờ là phải nâng cao giá trị bản thân lên để cho người kia phải hối hận hoặc chỉ ít ra có bị gạt ra khỏi cuộc sống của anh thì cô vẫn có thể ngẩng cao đầu mà bước đi. Cô không muốn mọi người nhìn cô bằng con mắt thương hại…Giờ đây anh và cô đang bắt đầu trò chơi “ Cút bắt tình yêu” không biết ai sẽ là người thắng cuộc nhưng đối với cô như thế này vẫn tốt hơn.

Buông một tiếng thở dài. Cắm tai phone vào điện thoại nhấn nút play , tiện tay xóa luôn tin nhắn cuả Tony vì cô không muốn thấy cơn ghen nổ trời của anh. Giai điệu bài hát “ Scarlet in my heart” vang lên nhẹ nhàng đưa cô vào giấc ngủ. Trong trạng thái mơ màng, dường như cô cảm thấy toàn thân được bao phủ bởi hơi ấm của anh , tai cô còn nghe thấy những lời thì thầm ngọt ngào của anh, trong vô thức cô rúc sâu vào người anh cố gắng tìm quên trong vòm ngực vững vàng đó. Tất cả đưa cô vào giấc ngủ ngon không mộng mị………………

15.

Tony đang phát điên khi coi đi coi lại phiên tòa ngày đó mà không phát hiện thêm một manh mối gì. Tất cả đều quá hoàn hảo. Hoàn hảo đến mức đáng ngờ. Không thể tiếp tục được nữa. Anh bước ra ban công. Tokyo về đêm thật đẹp. Bầu trời lấp lánh những vì sao. Tony ước có cô ở đây. Cô và anh tựa vào nhau, cùng nhau ngắm những vị tinh tú trên trời cao. Cũng có thể , một mình cô ngắm thôi còn anh thì bận ngắm cô mất rồi. Tony tự tra vấn bản thân không biết từ bao giờ anh lại trở nên mơ mộng như vậy nhỉ? Có lẽ từ ngày gặp cô. Cô gái có đôi mắt tím buồn da diết đó.

Đó là phiên tòa đầu tiên cũng là thất bại đầu tiên của cô luật sư trẻ mới ra trường. Những giọt nước mắt đó, anh chứng kiến tất cả. Anh cảm thấy có chút gì xót xa, tự nhiên anh thấy lo lắng cho cô bé. Chỉ sợ thất bại đầu tiên đó sẽ khiến cho cô chùn bước. Và lần đầu tiên anh làm một điều ngớ ngẩn, đó là đặt mua một bó hoa kèm theo tấm thiệp có hình 2 chú gấu xinh xắn gởi đến cho cô kèm theo lời nhắn:

“ Cô bé đừng buồn. Hãy tự tin lên. Tôi biết đây là phiên tòa đầu tiên của em nhưng em đã cố gắng hết sức rồi. “Vạn sự khởi đầu nan”. Tôi sẽ chờ phiên tòa tiếp theo của em.

Luôn dõi theo và ủng hộ em.

Ký tên:

F.S”

“F.S” là tên viết tắt của Fumijo Sakura. Lần đầu tiên anh sử dụng tên tiếng Nhật của mình và cái tên đó đến bây giờ vẫn chỉ dành duy nhất cho một mình cô.

Sau đó, anh tiếp tục theo dõi tất cả các phiên tòa khác của cô , anh rất vui mừng vì cô ngày càng gặt hái được nhiều thành công song song với điều đó thì những bó hoa và những tấm thiệp dưới cái tên F.S gửi đến cô ngày càng nhiều hơn. Tony không nghĩ rằng đến một ngày , cô bé đó có ý nghĩa với anh nhiều đến như vậy. Anh vui với thành công của cô , anh đau lòng trước những giọt nước mắt của cô và tim anh như bị ai bóp nghẹt khi thấy bên cạnh cô sớm đã có người chia sẻ.

Có lẽ anh sẽ mãi mãi là một chàng ngốc như vậy nếu như không có một ngày anh tìm không ra cô giữa thủ đô Tokyo hoa lệ. Anh dường như phát điên, anh mở Sakura với mục đích mời cô về làm việc không phải vì tư tình gì mà chỉ muốn gần cô thêm chút nữa. Tìm hiểu thêm anh mới biết cô đã rút lui về nhà làm hậu phương vững chắc cho gã thám tử kia. Một chút ghen tuông , một chút tò mò anh quyết định theo dõi cô. Những cuộc cãi vã , những giọt nước mắt của cô , bóng hình cô độc của cô trong những đêm đông chờ chồng về…Tất cả những điều đó như vết dao cứa vào tim anh làm tim anh rỉ máu. Tại sao cô phải chịu đựng như vậy? Tại sao tên kia có thể đối xử với cô như vậy? Tại sao có ngọc trong tay mà không biết giữ? Những câu hỏi đó cứ xoáy vào tâm can anh , khiến anh lại một lần nữa làm điều ngớ ngẩn là theo dõi tình địch của mình. Khi nhận những tấm hình của tên thám tử và cô ả kia gửi đến cho anh, anh chỉ muốn lao đến cho tên kia một trận để rồi sau đó cướp cô về ban tặng cho cô cả cuộc sống tươi đẹp . Nhưng ngẫm lại anh đã là gì của cô , anh đâu có quyền xen vào cuộc sống của cô. Thậm chí cô có biết đến sự tồn tại của anh hay không anh còn chưa dám chắc nữa. Cuộc tình này, ngay từ lúc ban đầu cũng là do anh tự đa tình mà nên thôi.

Có nhiều lúc anh không còn là chính mình nữa. Anh còn nhớ không biết bao nhiêu đêm anh “ vật vã” trước cổng ngôi biệt thự to đùng kia chỉ để ngắm cô. Anh tự ví cô giống như chú chim bị nhốt trong chiếc lồng sơn son thiếp vàng. Anh chỉ hận bản thân không đủ can đảm để phá vỡ cửa lồng giải thoát cho chú chim bé nhỏ kia.

Cho đến một ngày, anh nhận được điện thoại của cô Eri nhờ anh nhận giúp một cô học trò, anh đã vui mừng đến phát điên khi biết đó là cô. Anh bỗng thấy cuộc đời này thật đáng sống. Anh không tin vào điều gì đó gọi là định mệnh hay duyên số nhưng không lẽ bây giờ cái đó đang ứng vào anh. Có lẽ, Anh và cô thật sự có duyên chỉ là ông trời đang thử thách lòng người cũng nên.

Lúc này đây anh thật sự thấy hạnh phúc. Còn gì vui hơn khi sáng sáng đi làm sớm cùng cô , hàng ngày được uống café do cô pha, được ở bên cô gần đến 10 tiếng một ngày , thỉnh thoảng có thể quan tâm đến cô dưới thân phận F.S … như vậy là quá đủ rồi. Anh không mong nhiều hơn nữa.

Anh cũng đã tìm hiểu và biết rằng chồng cô và cô ả kia đã chia tay. Cô ả kia cũng đã chuyển công tác sang khu Shinagawa. Hình như gã ngốc kia cũng đã thay đổi, hàng ngày chứng kiến cảnh đón đưa của vợ chồng cô làm cho trái tim của anh muốn một lần được ích kỷ. Đã hơn một lần anh muốn tung hê cái sự thật kia ra , nhưng anh sợ cô không chịu đựng nổi cú sốc này, anh sợ lại phải nhìn thấy những giọt nước mắt từ đôi mắt tím biếc kia cho nên anh lại thôi. Điều duy nhất anh có thể làm bây giờ là giúp cô lấy lại được những gì cô đã đánh mất . Cho nên , trong phiên tòa lần này cô và anh không được phép thất bại.

Anh lặng lẽ ngước nhìn bầu trời đêm, có phải anh đang trở thành nam thần ngu ngốc trong mấy vở ngôn tình sến sủa nào đó không nhỉ? Anh không biết nữa nhưng có lẽ anh tin vào thứ tình yêu mang tên sét đánh. Anh tin vào cái lý thuyết mà trong ngôn tình hay nói “ một lần gặp gỡ cả đời không quên” Với anh , cô chính là thứ mà bao lâu nay anh kiếm tìm và muốn có nhất trong cuộc đời này. Anh ngậm ngùi làm kẻ đến sau nhưng ai biết được cuộc đời này nhiều sự trớ trêu , trong cuộc chiến này không phải anh đang nắm thế thượng phong hay sao?

Một lần nữa hình ảnh của Kudo và Sami lại chạy nhanh qua đầu của Tony….Môi anh nở một nụ cười…khó hiểu....

16.

Trong thang máy.

Ran đang mỉm cười vu vơ. Không, nói đúng hơn cô đang ngất ngây trong hạnh phúc. Dư vị của chén súp ngon ngọt vẫn đang thoang thoảng trong tâm trí của cô. Vậy là chồng cô về thật không phải là mơ. Anh đã chuẩn bị bữa sáng cho cô và kèm theo lời nhắn:

“ Thấy em ngủ ngon nên anh không đánh thức dạy. Hãy ăn thật ngon miệng và nhớ đến anh. Thật hạnh phúc khi có em.

Yêu em nhiều”

Khuôn mặt ửng hồng của cô khiến Tony tò mò. Trong đầu anh hàng loạt câu hỏi cho sự việc này. Chắc hôm qua có gì vui nên hôm nay cô ấy mới tươi tỉnh như vậy. Mà còn gì làm cho người phụ nữ đã có chồng hạnh phúc bằng một đêm mặn nồng nhỉ? Nghĩ đến đây Tony thấy đầu mình bốc khói. Trong khi anh đang lo lắng cho vụ án thì ai kia lại đang an nhiên "thụ hưởng".
Anh hỏi cô một câu nghe ra chẳng ăn nhập gì cả:

- Tối qua cô ngủ có ngon không?

- Cảm ơn anh . Tôi ngủ rất ngon.

Trước thái độ vô tội của cô anh tự nhiên thấy bực bội:

- Trong khi tôi đang điên đầu vì vụ án thì cô..

- Không phải anh bảo tôi đừng lo lắng gì hay sao – Ran cắt ngang – anh còn nhắn tin kêu tôi nghỉ ngơi mà…

- Đúng là tôi..tôi – Tony tự thấy mình vô lý.

Đúng lúc thang máy dừng lại ở lầu 8 , anh quay bước thật nhanh không thèm nói với cô một câu. Ran ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô cũng không thèm quan tâm, bước vào phòng chờ theo thói quen cô pha cho anh một ly café.

Tony lật giở từng tờ báo trong tay , anh không còn tâm trạng nào để nhìn nó dù chỉ một giây. “Bình tĩnh nào, cô ấy đâu có lỗi gì?” Tại sao mình lại ghen tuông vớ vẩn vậy nhỉ? Người ta là vợ chồng mà đâu thể tránh khỏi những việc đó? Đừng để mất mặt vậy chứ” Đang cố trấn tĩnh bản thân , bỗng anh giật mình một cái khi thấy cô ở trước mặt mình. Anh mấp máy môi tính nói, Ran đã nhanh hơn:

- Tôi gõ cửa nhưng không thấy anh trả lời.

- Cảm ơn cô – anh đưa tay nhận lấy ly café.

- Cảm ơn anh vì bài hát hôm qua. Nhờ nó mà tôi ngủ rất ngon. – Ran thành thật.

- Cô ngủ ngon là vì bài hát tôi gửi.

- Có gì sao?- Ran hỏi lại

- À, Không – một tia sáng lướt nhanh qua đôi mắt màu hạt dẻ- cô chuẩn bị đi hôm nay tôi đưa cô đi gặp một người.

Shinagawa.


Cảnh vật 2 bên đường thật đẹp. Ran đang say sưa ngắm cảnh. Cô cảm thấy thật bình yên và dễ chịu. Nghĩ đến vụ án cô quay sang hỏi anh:

- Tại sao chúng ta lại đến đây? Không phải chúng ta còn nhiều việc phải làm sao?

- Thì chúng ta đang làm việc đấy thôi. Cô cứ tận hưởng không khí thanh bình này đi.

- Nè , anh làm sao vậy? giờ đâu phải lúc để thư giãn. – Ran hét lên.

Tony phanh xe lại. Mặt ghé sát lại Ran:

- Sao cô cứ phải hét lên như vậy nhỉ? Tôi trả lương cho cô để làm việc nhưng cũng có đủ tiền để trả cho cô lúc cô đi chơi. Nhiệm vụ của cô là im lặng.

- Nhưng mà..vụ án thì sao – Ran lắp bắp.

- Tôi đã bảo cô thư giãn thì cứ làm theo đi. Không phải ngay lúc đầu cô nói cô có thể tự mình xoay xở sao. Giờ là lúc cô chứng minh thực lực với tôi đó.

Ran bực mình:

- Anh đang làm lãng phí thời gian của tôi đó.

- Vậy sao? Ở đây tôi là sếp hay là cô. Tôi có thể đuổi việc bất kỳ nhân viên nào nếu người đó trái lệnh. Kể cả cô đấy. Cô bé ạ.

Tony ghé sát khuôn mặt lại gần cô hơn. Trong không gian chật hẹp của chiếc xe hơi đắt tiền, Ran cảm nhận được hơi thở nam tính đang gần sát với mình. Mặt cô bắt đầu ửng đỏ, trong lúc bối rối cô đã làm một việc ngu ngốc , thay vì đẩy anh ra cô lại nhắm mắt lại. Thấy vậy Tony cũng ngai ngùng “ Cô bé ngốc này tính quyến rũ mình hay sao mà lại nhắm mắt” ông trời ơi! Đừng hạnh hạ con vậy chứ làm sao con có thể cưỡng lại sự hấp dẫn này đây. Tony cúi sát Ran hơn nữa , anh cảm nhận được hơi thở gấp gáp của cô, tim anh cũng đập nhanh hơn , chỉ một chút nữa thôi , tại sao cô ấy không đẩy mình ra? Tại sao..đầu óc anh quay cuồng không thể suy nghĩ được. Tim anh nói tiếp tục nhưng lý trí kêu anh dừng lại nếu không có thể sẽ mất cô đấy….Trời đất! khoảng cách 0,00001 sao nó mong manh quá. Ran cũng bối rối không kém gì anh, cô muốn đẩy anh ra nhưng sao không thể nhúng nhích được thế này. Chân tay cô đang tê cứng, cả th.ân thể cũng biểu tình dữ dội không còn nghe theo sự điều khiển của cô nữa rồi, thôi thì đành phó mặc số phận vậy. Ngay khi cô quyết định buông xuôi thì một tiếng nói nhẹ nhàng như hơi thở phả vào mặt cô:

- Đừng quá cẳng thẳng như vậy. Hôm nay tôi muốn em gặp một người..Người đó có thể thay đổi số phận …. Của …. Hai chúng ta………….
 
Cách miêu tả tâm lý nhân vật rõ ràng đã khiến cho reader hiểu được fic của hana hơn.Câu văn lập luận sắc bén,kết cấu chặt chẽ và thông suốt từ đầu fic.Lời văn trau chuốt mượt mà đã đẩy nỗi đau của Ran và lương tâm cắn rứt của Shinivhi lên đỉnh điểm. Hana viết hay lắm,cứ từ từ ra chap nhé,mà nhớ nhồi 17+ ShinRan vô đó,đừng cho ToRan nha,please~~~~
 
Chap mới hay tuyệt miêu tả rất tốt rất.chi tiết, tớ chỉ thấy là cái vụ Ran và a Tony trong chiếc xe hơi nhanh chậm lại tí xíu chắc...............:KSV@05::KSV@05::KSV@20:, tớ nghĩ người mà họ gặp là Sami nhở đúng k ta, hóng chap mới í quên có vài lỗi type nha
 
Đây thực sự là đề tài khó và đau lòng, nó bình thường dung dị nhưng cực kì khó nói.khi đã bước vào cuộc sống gia đình thì sẽ phải chấp nhận những thứ như thế này vì nó là cuộc sống mà. Đề tài này ít bạn khai thác dù nó ko mới nhưng bạn làm tốt lắm. Mỗi câu chữ đều làm mình nhói lòng, nôĩ đau của Ran, sự khó xử của cô ấy, cô ấy giờ ko còn trẻ để mà cho mình bồng bột nữa, giờ đã là người phụ nữ của gia đình thì phải suy nghĩ chín chắn và chịu trách nhiệm với quyết định của mình vì khi đã quyết thì sẽ khó quay đầu lại. Đọc về phần Shin mình cũng nhói lòng, ko phải là ghét bỏ gì vò mình cũng hiểu đôi khi đàn ông là vậy no đủ sẽ sinh ra rửng mỡ. Vẫn biết lỗi là cả 2 nhưng như vậy vẫn là phản bội. Minh nhói lòng cũng bởi vì nếu mình ở trong hoàn cảnh của Ran mình cũng ko biết sẽ làm thế nào nữa. Rất đau thực sự rất đau. Nhưng tình cảm bao năm cũng là thứ đáng suy nghĩ và trân trọng dù nó đã bị vấy bẩn. Mình cũng ko biết mình muốn sao nữa chỉ biết là mình muốn Ran tìm đc hạnh phúc của cô ấy tìm lại chính mình. Thôi thì tùy con tim của tác giả vậy, để thời gian trả lời đi, lỗi nào thì cũng sẽ có thể tha thứ, chỉ có điều cần bao lâu để tha thứ mà thôi. Thương anh Tony lắm lắm, ah phải mạnh mẽ giành giật đi chứ
 
Em đã comeback đây !! Vì vào năm học rồi nên thời gian em onl ít hơn hẳn, mặc dù em đã đọc nhưng ko có thời gian comment cho chị đc, sorry chị nhiều nhé !! Em đoán thử nhé, có phải người Ran vs Tony chuẩn bị đi gặp là Sami phải ko ?? Chap này miêu tả rất kĩ nội tâm của Ran cũng như Shin và Tony. Còn về vụ án theo em nghĩ ss cũng đã rất sáng tạo. Chị nhớ cho HE nhé, phải là ShinRan chưa ko được ToRan đâu nhá !! Hóng chap mới của ss !! <3> </span>[img src=

@hana ran ss nói vậy chẳng lẻ cái kết cho ShinRan sẽ là SE và ToRan là HE sao ?? Ko thể nào, em ko chịu đâu !!
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
:)
Nên nói gì và bắt đầu từ đâu nhỉ?
Lúc này, cảm xúc của mình còn khá là rối, thêm nữa mình chưa từng trải cũng chưa hiểu được tận sâu trong thâm tâm các nhân vật muốn gì, thế nên, chỉ với quan điểm duy ý chí của bản thân, mình có đôi lời muốn nói :)
Đầu tiên là về tình huống truyện. Mình thực sự có hứng thú và tán thưởng những câu chuyện mang hơi thở cuộc sống thế này và thực tế mình cũng đã gặp không ít. Rõ ràng việc lựa chọn lối đi riêng của bạn khiến reader, ít nhất là mình, có chút hứng khởi lại có chút mong chờ. :)
Nhưng có khi nào bạn nghĩ đó cũng chính là một thử thách chưa? Nhân vật như vậy, tình huống và cách giải quyết như vậy, khiến mọi người chấp nhận được sẽ là khó khăn lắm đấy. :)
Fic này mình đã từng đọc cũng đã thử dừng lại để suy ngẫm xem bản thân mình đã thấy gì, đã hiểu gì về nó.
Cuối cùng thì sao?
Có một sự thật là bỗng dưng mình sợ đọc phần tiếp theo, chính xác hơn là sợ sự hối cải của Shinichi, sợ sự vị tha của Ran và trên hết là sợ cái kết đẹp như mơ của ShinRan.... Nghe thì có vẻ buồn cười nhưng chính xác là mình sợ diễn biến đó đấy. Nó khiến mình thấy ảo diệu quá. :)
Mình đã nói chưa nhỉ, rằng mình ấn tượng với một Ran đầy "toan tính", trang bị cho mình đủ những gì một người phụ nữ cần có nếu họ chẳng may bị người khác đá văng ra khỏi chốn dung thân ban đầu. Một Ran như vậ chẳng phải cũng rất tuyệt sao?
Tất nhiên, với Tony, chẳng có lí do gì mà mình không mê mẩn nhân vât này cả. Cho đến hiện tại, với mình, anh chính là nhân vật được bạn khắc họa hay và ổn định nhất fic. Không nghĩ rằng anh lại chỉ là nhân vật qua đường, là mồi lửa vun bồi vào đám tro tàn của tình cảm ShinRan. Đau lòng quá. :'(
Trước khi nghĩ về Shinichi, mình chợt nhớ đến câu nói đại ý là: Chúng ta có thể tha thứ nhưng rất khó để quên, trở về như lúc ban đầu lại càng không thể.
Cái bình hoa nứt có mỗi một khe bé tí mà tô trát mãi còn chưa chắc đã ăn thua huống chi nó đã vỡ tan tành?

Niềm tin và tình cảm cũng thế đấy :)

Phải chăng bản thân kém cảm nhận nên mình lại thấy Shinichi có đôi chút giả tạo nhỉ?
Xuyên suốt fic và cao trào là phần 6, mình không hiểu nổi đó là một Shinichi thực tâm hay giả dối nữa. Một người vừa tận hưởng khoái cảm với tình nhân còn chưa hết mà ngay phút sau nhớ vợ, thương vợ, dằn vặt đến mức đó thì có lạ quá không? Điều duy nhất bật lên trong đầu mình lúc đó là câu hỏi: "Này anh, diễn kịch cho ai xem chứ. Xin anh đấy, đừng cố tỏ vẻ đáng thương như vậy"
Muốn Shin quay về, được thôi, nhưng mình nghĩ cân phải có tác động/ biến cố gì lớn lao lắm, chứ để một người đã sa chân vào dục vọng có thể tự ý thức được thì chắc lâu lắm, có khi đến chục cái 1 năm ấy chứ :)
Mình cũng nghĩ răng có một không có nghĩa là không có hai. Khi thời gian bên nhau càng dài, hiểu nhau càng rõ thì sự đơn điệu càng lộ ra. Đó cũng là một phần của cuộc sống mà. :)
Nói thẳng ra, một khi mất niềm tin thì quá khó để lấy lại, đã nới lỏng vòng tay thì dẫu có siết lại bao nhiêu nữa thì hơi lạnh cũng len lỏi vào rồi. Như thưở ban đầu ư? Theo mình đó là điều không thể. :)
Thêm nữa, dường như trong trò chơi đuổi bắt tình yêu với Shin, Ran dễ gục ngã hơn mình tưởng. Và mình hơi tiếc về điều đó. :)
Tạm thời hoàn cảnh không cho phép nên mình chỉ cmt thế thôi nếu có thể hy vọng lần sau sẽ chi tiết hơn nhiều :)
Chúc bạn viết tốt :)
 
×
Quay lại
Top Bottom