[Shortfic] Vị nồng của máu

Cua và đồng bọn

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
21/12/2014
Bài viết
474
[Shortfic] Vị nồng của máu
Disclaimer: Nguyên tác và nhân vật thuộc về Aoyama Ghosho, nhưng trong fic này, cuộc đời và số phận của họ nằm trong tay tôi.
Author: Cua và đồng bọn
Character: Shiho, Ran, Shinichi
Status: On Going
Summary: Anh là một người của thế kỉ 21, anh không tin trên đời có những sinh vật kì lạ như Vampire. Nhưng xem ra không tin không được rồi...
Note:
+Ý tưởng xuất hiện từ lâu nhưng bây giờ mới can đảm viết, Au tự cảm thấy nó rất khó chấp nhận.
+Nếu bạn là fan ShinRan or ShinShi thì thôi, không có đâu
+Fan Shin vui lòng bấm Back, đừng đọc rồi lại đạp Au tội nghiệp
+Lần đầu viết fic, hy vọng mọi người gạch đá thẳng tay để biết đường mà sửa
 
Hiệu chỉnh:
Chap 1: Hiện tại

Part 1: Trận bão tuyết

-Takagi chết tiệt, khi nào về thì biết tay em, đồ mê sắc quên bạn!- Anh chàng cảnh sát tài hoa Shinichi Kudo lầm bầm


Số là, Shinichi và Takagi hẹn nhau đi leo núi. đến giờ chót Takagi đột nhiên xù hẹn để đi chơi với cô nàng Sato xinh đẹp, báo hại anh chàng phải đi một mình. Đáng lẽ ra là anh đã bỏ về luôn rồi, nhưng nghĩ tới số tiền bỏ ra cho cuộc đi chơi này, không đi sẽ coi như mất hết thì lại thấy tiếc!! Aizzz, đành đi một mình vậy. Mà nghĩ cũng lạ, dự báo thời tiết nói hôm nay trời đẹp lắm mà, sao tự nhiên mây đen kéo tới quá trời vậy.


"ĐÙNG" ... RÀO RÀO....(số anh quá nhọ :v)

Không phải xui vậy chớ? Sao tự nhiên sấm sét nổi lên rồi lại mưa vậy hả trời? Shinichi bất đắc dĩ đành phải chui vào một cái hang để tránh mưa...

Đó là một cái hang nhỏ, ẩm thấp và chật hẹp, vách hang lởm chởm những đá là đá. Sàn hang ẩm ướt, bám đầy rong rêu, có lẽ là trước giờ chưa ai tới.

RÀO RÀO

Mưa có vẻ ngày càng to, Shinichi chán nản ngồi bệt xuống một góc hang

"ĐÙNG"...

Bất chợt, một tiếng sét vang lên ngay bên tai- hình như sấm sét đánh trúng cái hang thì phải. Shinichi bước tới xem xét. Vách hang phía sau vỡ ra, lộ ra một khoảng trống phía sau vách. Bên trong đó, một thứ ánh sáng leo lét tỏa ra làm anh tò mò. Tay vịn vách cho khỏi ngã, anh chầm chậm bước vào trong...


Bên trong rộng hơn bên ngoài nhiều, không khí cũng thoáng đãng hơn, nhưng lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh phát hiện ra ánh sáng anh nhìn thấy tỏa ra từ mọt tảng băng lớn, ở trên cao-một ánh sáng màu lam leo lét. Kì lạ thật khi ở đây lại có một tảng băng lớn thế này, mà tảng băng lạ còn khá bằng phẳng như ai đó có tình tạo nó ra vậy.

-Ồ, có một cái gì đó- Shinichi phát hiện ra trên băng có một cái gì đó, ở dưới này thấp quá, anh nhìn không hết được mặt trên của nó. Tìm một chỗ chắc chắn để leo lên trên, anh vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra phía trên tảng băng là...một cô gái. Gương mặt cô ta trắng bệch như xác chết làm Shinichi giật mình đưa tay kiểm tra thử. Không, cô ấy vẫn còn sống:

-Cô gì đó ơi, nè, cô gì đó ơi- anh thử lay gọi cô ta nhưng cô ấy vẫn không tỉnh lại, có vẻ như cô ấy đang hôn mê thì phải


Bây giờ bình tĩnh hơn một chút, anh ngắm cô ta lại một cách kỹ càng. Cô gái này quả thực rất đẹp, mái tóc đen mượt óng ả, gương mặt dù đang trắng bệch thì cũng không làm mất đi vẻ thanh tao, trang nhã, rèm mi cong vút của cô ấy làm anh khá tò mò, không biết đôi mắt cô ấy ra sao, chắc là rất đẹp


Bỏ qua phần ngoại hình, trang phục của cô ấy thực sự rất kì quặc, nó hình như rất cổ, niên đại hơn 1000 năm có dư. Quả là trang phục cổ có khác, rất quan trọng sự kín đáo của người phụ nữ. Nhưng tại sao một bên cổ áo lại bị xé toạc, lộ ra phần cổ nhỏ nhắn, trắng ngần, trên đó còn có một vết thương nhìn giống như bị...ma cà rồng hút máu. Hờ hờ, chắc không phải đâu, trùng hợp thôi, con người của thế kỷ mới như anh thì không thể tin mấy chuyện này được. Nhìn kỹ thêm một chút anh lại phát hiện xung quanh vết thương đó có rất nhiều vệt máu khô li ti có dấu hiệu đã được lau chùi. Không những ở cổ, tay áo cô ấy cũng bị xé ra, ở ngày động mạch có một vết sẹo mờ, chắc là do một con dao rất bén gây ra. Tuy là quần áo nhiều chỗ bị xé như vậy nhưng lại không có dấu hiệu nào của một cuộc xô xát cả. Chà, nếu đây là một vụ án thì đảm bảo sẽ rất hấp dẫn, Shinichi khoa tay, suýt chút nữa là bật cười thành tiếng( Chẹp! máu trinh thám lại nổi lên rồi đó). Xem nào, tảng băng này phải có cái gì đó chứ. Đây rồi! Một hàng chữ cổ, loại này anh đã từng tìm hiểu qua rồi, nét chữ rất cứng cáp:

- Ran Mori....Tên cô ấy sao? Còn hàng số này là...hình như là ngày tháng...nhưng nếu thế thì...2000 năm trước sao, thời gian trên này là 2000 năm trước!!!. Còn thứ này...

Shinichi chạm tay vào ấn ký phía dưới hàng chữ và số, nó được khắc hẳn vào tảng băng, một hình tròn đường kính khoảng 5cm, bên trong là những đoạn thẳng ngang dọc tạo thành một họa tiết lạ mắt. Anh miết tay dọc theo những hoa văn đó.

-Ui da- theo phản xạ, anh giật tay lại, tay anh đã chảy máu. Thì ra ở tâm hình trong có một đỉnh nhọn nhô ra, anh không nhìn thấy nên bị quẹt phải. Đột nhiên, ấn ký sáng rực và rồi, cả tảng băng cũng rực rỡ theo, cô gái nằm trên tảng băng đột ngột mở mắt, đôi mắt tím biếc nhìn anh chăm chăm:

-Anh...là ai?

.............................................................

-Bây giờ tôi sẽ thôi miên cô. Cô nhìn thấy cái gì?


-Nhìn thấy cái gì sao?- Ran lập lại câu hỏi của vị bác sĩ, từ từ chìm vào trạng thái mơ hồ- Tôi thấy màu đỏ.. rất rực rỡ...và một vị nồng. Là máu, phải là máu, rất nhiều máu. Có ai đó...rất quen thuộc...người đó, cũng có màu máu...Ưm..sao tôi thấy khó chịu quá...ưm. AAAAAA


Cô bật dậy, thoát khỏi trạng thái thôi miên

-Tôi không nhớ được.- Cô ôm đầu, đầu cô không đau, nhưng trống rỗng, càng muốn nhớ lại càng trống rỗng, như thể có một bức tường vô hình nào đó chặn lại ký ức của cô. Hình ảnh đó rất quen thuộc, nhưng cô có cố mấy cũng không nhớ nổi


-Thôi được rồi, đừng có cố nữa- Shinichi ôm lấy cô, vỗ về.


Sau khi cô gái này tỉnh dậy th.ì không nhớ gì hết, ngay cả mình là ai cũng không nhớ luôn. Shinichi đành đưa cô ấy về thành phố tìm cách chữa trị, sẵn tiện tìm hiểu những bí ấn mà anh đã thấy. Nhưng tình hình xem ra không khá lên. Mà cô gái này chả lẽ thực sự là người của 2000 năm trước sao? Nếu dự theo trang phục, cách ăn nói, sự hiểu biết của cô ấy thì chỉ có cách lý giải đó là hợp lý nhất. Hờ, xem ra không muốn tin mấy chuyện này cũng không được.


Ký ấn lần trước thấy trên băng, Shinichi cũng chụp lại gởi điều tra thử. Kết quả khá bất ngờ nha, loại ký ấn này, có người nói từng xuất hiện vài nơi trên thế giới. Nhưng đó điều là những truyền thuyết không rõ ràng.

.............................................

-Nói thật, trước giờ tôi chưa gặp qua trường hợp nào lại có thể thoát khỏi trạng thái thôi miên khi đang làm giữa chừng như vậy, thật là kì lạ. Nhưng mà theo tôi, kí ức cô ấy có vẻ khá khủng khiếp đấy. Tôi nghĩ cậu nên cân nhắc việc có nên cho cô ấy tiếp chữa trị hay không. Biết đâu không nhớ gì lại hay, khỏi phải ám ảnh. Mà nè, ngoài lề chút, cậu và cô gái này quan hệ sao đấy?- Vị bác đẩy gọng kính


-Hình như chuyện này đâu có liên quan đến chuyên môn của anh, anh Araide.- Shinichi càu nhàu


- Thì vậy tôi mới nói ngoài lề. Tự nhiên đi leo núi, lại đưa về một cô gái, mà cậu biết lựa hàng thật đấy, xinh thế này


- Anh Araide, thiệt tình, thì cũng vô tình thôi. Bây giờ cô ấy không nhớ gì hết, chả lẽ lại bỏ cô ấy một mình à?


- Thật không, hay cậu có ý đồ gì?- Araide cười cười, trêu chọc Shinichi


-Thôi nha. Mà tình trạng sức khỏe cô ấy ổn chứ?


-Ừm, rất ổn, không có gì đáng ngại. Không chọc cậu nữa. Nghĩ cho kỹ lời tôi nói, giờ thì đưa cô ấy về phòng đi.


Shinichi đưa cô về phòng, dịu dàng hỏi han cô:

-Em thấy sao? Đã đỡ hơn chưa? Lúc nãy chắc là em sợ lắm, thấy bao nhiêu là máu, đáng sợ đến vậy


-Đáng sợ, tôi không nghĩ vậy. Ngược lại, nó rất...bình yên


-Hả? Máu mà bình yên à?- Shinichi thật sự sốc


-Ưm.. có cái gì đó, làm tôi rất yên tâm, chỉ cần nghe thấy mùi vị đó, màu sắc đó thì sẽ không sợ nữa, vị nồng của máu, màu đỏ của máu.- Ran trầm mặc, hồi lâu, cô quay lên, nhìn Shinichi- Mà anh nói tên tôi là gì nhỉ?


-Ran Mori. Thật ra tôi cũng không chắc nữa, chỗ tảng băng, chỗ lần đầu ta gặp nhau ấy, nó khắc nên tôi nghĩ là vậy thôi


-Ran Mori, Ran Mori, Ran Mori, nghe rất quen, có lẽ là đúng rồi...


- Vậy tôi gọi em là Ran được không?- Gã này thừa thắng xông lên


-Ơ...ừ, cũng được thôi...
 
Hiệu chỉnh:
Part 2: Vampire


Đã bao lâu rồi nhỉ, kể từ khi Ran đến đây, hình như là một năm hơn rồi. Ran đã quen dần với cuộc sống hiện tại, tình cảm của cô và Shinichi cũng ngày càng tốt hơn. Có điều, Ran chẳng nhớ ra gì nhưng là đôi lúc khi ngủ vẫn còn thấy máu trong giấc mơ. Thật ra thì điều đó không quá ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của cô, vì cô luôn cảm thấy nó thật bình yên thay vì cảm thấy đáng sợ. Thật chắc Shinichi cũng không muốn cô nhớ, anh sợ nếu cô nhớ lại thì sẽ mất cô. Ừ mà nhắc tới Shinichi, hôm nay hắn có âm mưu gì đó thì phải.


- Shinichi, anh làm gì mà ấp a ấp úng vậy


-Ran, tôi muốn....Ran, tôi yêu em


Ran ngưng lại việc đang làm, nhìn Shinichi, vẻ bối rối:


-Ưm, em..chưa. Em chưa chuẩn bị. Shinichi, hy vọng anh có thể cho em thêm chút thời gian..


-Không sao. Anh sẽ chờ, nhất định sẽ chờ. Còn bây giờ, chúng ta ăn cơm đi- Shinichi cười, nhưng trong đáy mắt có chút hụt hẫng, anh mau chóng lái câu chuyện sang chủ đề khác


Cả ngày hôm đó Ran đã không thể tập trung vào bất cứ việc gì, những lời Shinichi nói hôm nay làm cô mãi suy nghĩ. Một năm qua anh rất tốt với cô, không sai. Cô chẳng qua chỉ là một người anh vô tình gặp trên núi, anh lại sẵn sàng đưa cô về thành phố, tìm cách giúp cô tìm lại kí ức. Cô không nhớ lại được, anh lại tốt bụng thuê nhà cho cô, tạo cơ hội cho cô tìm việc làm, giúp cô hòa nhịp với cuộc sống ở đây.


Cô đâu phải không hiểu tình cảm của anh, cô cũng rất cảm động vì tình cảm này. Chỉ là...có một chút gì đó trong cô, cảm giác giống như nếu cô đồng ý, thì cô đã phản bội chính mình, phản bội lại lòng tin của mình vào một thứ mà cô cũng chẳng biết là gì. Trái tim cô bảo từ chối Shinichi, nhưng lý trí của cô bảo rằng cô đã nợ Shinichi quá nhiều, cô lại không thể vì một cảm giác mơ hồ chính bản thân cũng không biết nó là gì mà lại lại từ chối một người tốt như vậy. Một cuộc chiến diễn ra trong đầu cô làm cô cảm thấy mệt mỏi


-Shinichi, em có chuyện muốn nói


Shinichi ngừng công việc đang làm, ngước nhìn Ran, ít khi nào thấy cô tiều tụy như vậy, như thể đang rất lâu không ngủ:

-Nhìn em tệ quá Ran, có chuyện gì vậy?


-Vấn đề hôm trước...


-Sao, em nghĩ xong rồi à?-Shinichi khẽ nhíu mày, trong lòng vừa chờ đợi lại vừa hồi hộp


-Em nghĩ là mình đồng ý- Cuối cùng thì lý trí chiến thắng, cô cho rằng chỉ có cách đó mới có thể giúp cô thực sự dứt bỏ quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới


Một năm sau

Nhạc nổi lên, Shinichi nắm tay Ran bước lên lễ đài. Lễ cưới diễn ra tại một nhà hàng rất sang trọng. Khách đến tham dự ngày một đông, toàn là những người nổi tiếng. Shinichi hết chạy đầu này lại chạy đầu kia tiếp khách, thế nhưng vẫn cười rất tươi, Hôm nay là người trọng đại của anh mà. Bắt đầu từ hôm nay, anh và Ran sẽ có một cuộc sống mới, một gia đình mới.


................................................

Mười hai năm sau

-Kaori, đừng có quậy, coi chừng phá hư hiện trường- Shinichi nhăn nhó kéo tay cô con gái quý hóa ra chỗ khác.


Vì Ran không có nhà nên anh quyết định dẫn đứa con gái độc nhất ra ngoài ăn. Ai ngờ dọc đường lại gặp phải án mạng như thế này. Cảnh sát lại còn chưa tới nữa, không khéo Kaori phá tung hiện trường lên mất. Không quan tâm đến vẻ mặt nhăn nhó của ba mình, Kaori lượn lờ xung quanh thi thể dính đầy máu me dưới nền đất. Nó cảm thấy vị giác của mình đang bị kích thích một cách tột độ, bước tới gần xác chết hơn một chút, rồi lại lùi ra xa...hồi lâu, nó đột ngột quay sang Shinichi, nhíu mày:


-Mùi...máu. Ba, có mùi máu


-Gì, trời ơi, máu mà con nghe mùi được à, con bé này. Mà ở đây có người chết, máu me tùm lum, tất nhiên là có mùi máu rồi- Shinichi nhăn nhó


Kaori kéo tay Shinichi chỉ về phía một bãi đất cỏ gần đó:

-Không phải ở đây, ở đằng đó. Không những vậy, máu đó còn rất giống mùi máu ở đây- Con bé nhìn có vẻ rất nghiêm túc, rồi như sợ Shinichi không tin, nó khẳng định thêm lần nữa- Con chắc chắn


Shinichi nhíu mày, con gái anh không có lý do gì để nói dối hết, trước giờ nó cũng không thuộc type thích đùa dai. Anh không chủ đích bước tới vị trí con bé chỉ, tìm tòi một hồi thì quả thực trong bụi có có một cái gậy sắt, trên đầu gậy rất còn vết máu rất mới.


Cuối cùng thì vụ án cũng giải quyết xong, cây sắt đó chính là hung khí. Nhưng điều khiến Shinichi bận tâm không phải vụ án mà chính là con gái của anh. Mặc dù trước giờ nó luôn biểu hiện có một giác quan rất nhạy bén, nhưng thậm chí còn đánh mùi được máu như thấy này thì...Anh bất giác lại nhớ đến vết thương trên cổ của Ran năm xưa...

.............................................

Một buổi sáng ở nhà Kudo...


Hôm nay gia đình Ran sẽ cùng đi dã ngoại với nhóm người trong sở cảnh sát.Ran chuẩn bị mọi thứ còn Shinchi thì đang nhâm nhi tách cà phê trước khi ra ngoài chuẩn bị xe. Kaori rất nôn nóng, nó cứ liên tục hối thúc hai người, nhìn thật buồn cười. Ran mỉm cười nhìn con bé liên tục hối thúc ba nó, lăng xăng chạy tới chạy lui. Kaori đã được mười hai tuổi, chưa gì cô và Shinichi cũng đã cùng nhau trải qua mười hai năm. Một cuộc sống êm đềm, không có quá nhiều biến cố.


Thật ra thì nói tới bất thường Kaori cũng có đôi chút...Ừm, con bé có một mái tóc kỳ hoặc, khi nhìn con bé một cách bình thường sẽ thấy mái tóc đen mượt rất giống cô, nhưng ẩn phía sau mái tóc đó lại có một lớp tóc đỏ rực. Cô từng thử cắt đi lớp tóc này, nhưng sau đó chưa đầy một tuần, nó đã mọc ra như cũ, thậm chí còn rực rỡ hơn. Đó không phải là điều duy nhất, giác quan của con bé phát triển rất mạnh, đáng lẽ đây không phải là điều gì quá bất thường, nhưng giống như chuyện hồi tuần rồi mà Shinichi kể với cô thì...


Tiếng xe trước cửa kéo Ran ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, cô vội lấy mọi thứ đã mọi thứ đã chuần bị đem ra ngoài dưới sự thúc giục của Kaori Mặc dù phấn khích là vậy nhưng chỉ mới lên xe chưa bao lâu Kaori đã ngủ mất tiêu. Ran vuốt ve tóc con bé, mân mê những sợi tóc đỏ ẩn phía sau, trầm ngâm. Shinichi nhìn qua kính chiếu hậu, hiểu vợ mình đang nghĩ gì, mới lên tiếng:


-Em đừng suy nghĩ nữa, chỉ là mấy sợi tóc đỏ thôi mà


-Nhưng mà, anh không cảm thấy kỳ quái sao, cả em lẫn anh đều đâu có ai có tóc màu đỏ, mà quan trọng là Kaori vừa có tóc đỏ, vừa có tóc đen, thật sự rất kỳ hoặc


-Có sao đâu, con bé đã 12 tuổi rồi, cũng có thấy điều đó gây bất lợi gì cho nó đâu Ran, em đừng nghĩ nhiều nữa- Shinichi cố trấn an vợ mình, vợ anh là người vốn dĩ rất hay lo. Đọt nhiên anh cảm thấy hơi hối hận vì đã kể cho Ran nghe chuyện hôm trước, hình như Ran vì chuyện đó mà suy nghĩ rất nhiều


Cho dù chưa hài lòng lắm, Ran vẫn không hỏi nữa. Một lát sau, họ đã đến nơi. Đó là một khu rừng rộng lớn, nhiều cây cổ thụ to lớn. mang màu xanh mượt. Nắng ấm xuyên qua mấy tàn cây chiếu từng khoảng lốm đốm xuống đất, quả là một ngày lý tưởng để đi dã ngoại. Dọn đồ khỏi xe, họ đi vào rừng tìm nơi tập trung của cả đoàn, chắc là chỉ quanh đây thôi mà.


Nhưng khi họ đến nơi, thứ đập vào mắt họ là một thứ thật kinh hoàng, cả một khu lều trại tan hoang, nhuốm đầy máu tươi. Tất cả mọi người đều đã chết, vết thương khắp người, máu loang lỗ khắp nơi. Shinichi chạy đến một người gần đó trong khi Ran và Kaori còn cứng đờ. Anh nâng vị đồng nghiệp của mình lên, hy vọng sẽ hỏi được một cái gì đó. Anh ta chỉ còn chút lực tàn, yếu ớt:

- Vam...Vampire- chỉ nói được bấy nhiêu, anh ta tắt thở.
 
Cái đó thì...chịu:-B đợi tác giả viết tiếp mới biết chứ. Tớ chỉ nghĩ đến vết thương trên cổ Ran thôi :)) có thể Ran có năng lực gì đó
 
Tình hình là tuần sau Au lên đường rồi(nghe như đi chết, đi học thôi mà), sau này chắc không onl được thường xuyên nửa(3 tháng một lần biết đâu chừng, nghe người ta dọa vậy), cho nên tranh thủ sẽ post hết truyện( thật ra là truyện có hai chap ak). Nhưng nếu post theo kiểu đó thì sẽ không tiếp thu được nhiều ý kiến của độc giả mà sửa chửa, hy vọng mọi người thông cảm
Part 3: Biến cố

Shinichi chưa kịp định tâm thì trước mặt anh xuất hiện một tên tóc vàng, da ngăm ngăm người mảnh khảnh nhưng đôi mắt đỏ rực, miệng có răng nanh và trên bàn tay đầy vuốt nhọn lăm lăm một thanh đao lớn. Chẳng lẽ Vampire là có thật sao? Nhưng Shinichi không có thời gian để nghĩ nhiều đến vậy khi mà hắn đã chạy đến sát chỗ anh và vung đao xuống.


Lúc đầu Kaori cũng Ran đứng chết trân phía sau lưng Shinichi, đến khi thấy ba mình gặp nguy hiểm, Kaori vội rời khỏi vòng tay của Ran, lao đến chỗ Shinichi, vừa chạy vừa gọi "ba". chỉ một giây ngay sau khi Kaori chạy đi, Ran lập tức đuổi theo con gái của mình ngăn nó làm điều gì đó ngu ngốc. Nhưng Kaori đã nhanh hơn tất cả chạy đến chổ của Shinichi, ngày khi lưỡi đao ập xuống. Và.......


Một điều kì lạ đã xảy ra. Vốn dĩ Kaori chỉ theo phản xạ đưa tay lên đầu mà thôi, điều đáng ngạc nhiên là lưỡi đao đó không thể chém xuống được, nó bị một luồng sáng từ ta con bé chạy lại, và ngay khi Kaori vung nhẹ tay, luồng sáng đó đẩy con Vampire kia bật ra, ngã xuống cách đó ít nhất 20 bước chân. Không chỉ tên Vampire, Shinichi, Ran mà cả chính bản thân Kaori cũng ngạc nhiên về chính mình, nhưng nó biết chẳng còn dư thời gian để thắc mắc nữa khi mà tên Vampire đã đứng dậy ra lao tới chỗ ba người. Shinichi lập tức kéo vợ con mình chạy vụt đi. Tuy vậy, chưa bao lâu, hắn đã đuổi theo sát nút, hắn vung đao chém vào người chạy sau cùng, gần hắn nhất- Ran. Kaori quay đầu lại nhìn mẹ, vì vậy nó đã nhìn thấy điều đó, khi mà hắn nhếch mép trước khi ra tay...


XOẸT...


Shinichi thẫn thờ, anh ngừng hẳn lại, quay người về sau trân trối nhìn như không tin vào mắt mình. Còn Ran, cô cũng không thể tin được, nhưng ngoài chuyện không thể tin ra, cô còn cảm thấy đờ đẫn khi cảnh tượng trước mắt thật quá quen thuộc. Kaori- đứa cô gái bé bỏng của cô, nó đã...dùng thứ móng vuốt không biết từ khi nào xuất hiện trên tay giết chết trên Vampire kia. Máu nhuộm đỏ người nó, nhưng đó không phải điểu đáng sợ nhất, điều đáng sợ hơn là Kaori đang dần biến thành Vampire, thật sự ngoài sự tưởng tượng của ba mẹ nó


Một đoàn người, à không chỉ xác là một đoàn Vampire, với nhwungx trang bị vũ khí đầy trên người không biết từ đâu xuất hiện, tiến tới chỗ của gia đình Kudo. Dẫn đầu là một chàng trai trẻ, cỡ chừng mười mấy, hai mươi tuổi, người mặc một loại áo giáp lạ mắt, trên ngực trái có đính một biểu tượng, giống như phù hiệu, khác hẳn những người khác.


-Tả hộ pháp...-Ran khi nhìn thấy trang phục người này thì đột nhiên buột miệng, không ý thức.


Có lẽ Ran nói khá nhỏ, khó mà nghe thấy được nên chỉ có Shinichi nhìn Ran khó hiểu chứ người kia không nói gì, chỉ khi tiến tới ba người ở một khoảng cách đủ gần, người đó mới lên tiếng:


-Yên tâm, tôi không làm hại mọi người. Tên tôi là Kaito Kuroba. Tôi có vài điều muốn hỏi mọi người. Liên quan đến tên Vampire lúc nãy. Đây là...- hắn chỉ Kaori


Không nhìn thấy điều gì nguy hiểm từ Kaito, Shinichi đánh liều tin tưởng anh ta một lần:

-Đó là con gái của chúng tôi. Chính nó vừa mới giết chết tên Vampire và... biến thành Vampire


-Lạ thật,hai người không ai là Vampire hết chứ? Gia đình của hai người nữa


-Tôi thì không có, gia đình của tôi cũng không có. Chỉ có vợ tôi...Ưm, cô ấy bị mất trí, vì vậy, gia đình cô ấy là ai, ra thế nào tôi lẫn cô ấy điều không biết-Shinichi ngập ngừng


Kaito gõ nhẹ cằm, trầm tư:

-Không đúng, ngay cả khi gia đình cô ấy có ai đó là Vampire đi căng nữa, nếu cô ấy lẫn chồng điều không phải Vampire thì không lý nào con của họ lại là Vampire. Vả lại, tại sao đứa bé này đến bây giờ mới biến thành Vampire mà không phải là ngay từ nhỏ...


Sao một hồi nghĩ ngợi, Kaito nhìn Shinichi, lời nói nữa thương lượng, nữa ép buộc:


-Tôi nói, ngài Kudo. Cách duy nhất hiện giờ là mời gia đình ngài theo chúng tôi về lâu đài, tại đó, đội ngũ các nhà khoa học có lẽ sẽ tìm ra bí ẩn đằng sau con gái của ngài. mà ngài chắc cũng không còn sự lựa chọn nào khác đâu đúng không?


Không còn cách nào khác, cả gia đình Kudo đành theo chân Kaito. Thì ra, sâu trong khu rừng này chính là lãnh địa của Vampire, chỉ có Vampire mới thấy được đường đến đó, còn người thường, dù cho cố tìm cũng không đến được. Hôm nay theo chân Kaito đến đó, quả là mở rộng tầm mắt. Khác hẳn với những gì mọi người hay nghĩ, lãnh địa Vampire không hề u ám một chút nào, ngược lại, nó giống như một thành phố vô cũng hiện đại, không khác gì loài, chỉ có khác là mọi cư dân ở đó điều là Vampire. Họ đến một lâu đài vô cùng rộng lớn và được xây dựng theo kiến trúc Gothic. Vừa nhìn thấy Kaito, tên lính canh cửa vội cúi đầu cung kính:


-Tả hộ pháp, người đã quay về- Sau đó, hắn vội vã đi mở cửa cho đoàn quân tiến vào


Shinichi giật mình, "tả hộ pháp", khi nãy nhìn thấy Kaito, Ran cũng nói như vậy, làm sao mà Ran biết được chứ? Định bụng sẽ hỏi Ran nhưng thấy không khí xung quanh im lặng như tờ nên Shinchi không tiện mở miệng, anh đành để thắc mắc của mình ở đó, chờ có cơ hội mới hỏi sau. Kaito ra hiệu cho họ dừng lại trước một cánh của lớn bằng đồng, chạm khắc tinh xảo. Anh ta quay lại, hạ giọng:


-Mọi người chờ một lát, nhé. Đừng đi lung tung

Sau khi nhận được cái gật đầu từ Shinichi, Kaito bước vào trong. Bên trong vẳng ra tiếng nói chuyện


-Thuộc hạ tham kiến nữ vương- đó là tiếng của Kaito. Lại còn có nữ vương nữa à, thật là rối rắm.


-Tả hộ pháp, người mau đứng dậy- Theo tiếng nói vị nữ vương này chắc là còn rất trẻ- Hãy nói đi, thiên hạ đệ nhất sát thủ- Amuro Tooru- người đã bắt được chưa?


- Nữ vương, thuộc hạ vô dụng, hắn đã chết rồi.


-Chết rồi? Không sao, tả hộ pháp, phải thừa nhận tên này thà là giết chết hắn còn dễ hơn là bắt sống. Người là rất tốt, ta sẽ trọng thưởng


-Nhưng thưa nữ vương. kẻ giết hắn, vốn dĩ không phải là thuộc hạ.


-Vậy sao?- giọng của vị nữ vương này mang theo thập phần kinh ngạc, Shinichi đoán chắc cô ta đang tròn mắt nhìn Kaito- Là ai mà có bản lĩnh đến vậy?


- Chuyện này...Đưa người vào trong- Kaito quay lại nói với gã thị vệ

..................................................................


Sau khi nghe hết câu chuyện, nữ vương rất ngạc nhiên, sau đó cô ta ra lệnh lấy máu của Kaori đi xét nghiệm. Thật là không ngờ nha! Thế giới Vampire không khác gì loài người, còn có một đội ngũ khoa học rất uyên bác, máy móc đều rất hiện đại. Xét nghiệm cũng thật rất nhanh, chả mấy chóc đã có kết quả. Nữ vương nhíu mày ngồi đọc kết quả, trong khi Shinichi vẫn còn ngồi suy nghĩ vẩn vơ.


Aoko-cái tên mà vị tối thượng kia tự giới thiệu với anh, một cái tên đầy nữ tính. Và cô gái này cũng vậy. Độ chừng 17 đến 20 tuổi, gương mặt mang theo nhiều sự dịu dàng, khác xa với những gì anh nghĩ về những người nắm quyền lực tối cao của một chủng tộc đáng sợ


Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Lúc này đây, thấy vẻ mặt nghiêm túc khi làm việc của cô ta, anh mới nghiệm được cái khí phách hoàng tộc là như thế nào, quả thật bức người. Vị nữ vương ngước mắt nhìn lướt qua ba người nhà Kudo, rồi đột ngột quay lại, truyền lệnh cho tất cả kẻ hầu người hạ lui xuống hết. Gian phòng rộng chỉ còn lại ba người, một Vampire. Cô ta nhìn vẻ mặt khá trầm tư, từ tốn nói:

-Theo kết quả xét nghiệm thì...Kaori Kudo hiện tại đã hoàn toàn là một Vampire, có lẽ sẽ không trở lại làm người nữa.

-Gì cơ

Nhưng vấn đề tôi cần nói ở đây là, ưm, nó cũng chính là lý do tôi phải cho tất cả những kẻ khác ra ngoài. máu của nó, chính là sự hòa hợp một cách tuyệt đối giữa hai thứ: huyết thống của hoàng tộc và...thuần huyết- Khựng lại một chút, cô ta quay sang nhìn thẳng vào mặt Ran- Ran Kudo, cô biết gì về chuyện này? Đừng giấu diếm nữa, tôi đã thấy điều đó trong mắt cô.

-Tôi..-Ran ngập ngừng- Tôi cũng không biết, chỉ thấy nó rất quen thuộc. Tôi từng bị mất trí mà


-Đúng vậy- Shinichi đỡ lời cho Ran- Không những mất trí cô ấy còn xảy ra rất nhiều chuyện là và có thể liên quan đến các người.


Mặc dù trước đây Shinichi vẫn không muốn Ran nhớ lại quá khứ, nhưng bây giờ, anh lại nghĩ khác. nếu như chuyện này thực sự có liên quan đến phần ký ức đã mất của Ran, thì chỉ có để Ran nhớ lại mọi chuyện mới giải quyết được, Vả lại, anh cũng muốn xem thử trọng lượng của mình trong lòng Ran. Đó chính là lý do tại sao anh kể hết mọi chuyện cho mọi người nghe. Nữ vương sau khi nghe xong, trầm ngâm:


- Cái đó...chính là chú đóng băng th.ân thể. Kẻ mắc phải loại chú này sẽ bị đóng băng lại, cơ thể dù có trải qua ngàn vạn năm cũng không lão hóa, tuy nhiên lại hôn mê bất tỉnh. Cũng may lúc đó anh không kéo cô ta ra khỏi tảng băng, nếu không cô ta lập tức chết chắc. Có thể máu vương vào ấn ký chính là chìa khóa giải ấn nên cô ta mới tỉnh lại. Nói vậy, có lẽ kí ức của cô ấy cũng chính là bị phép thuật phong ấn lại.


-Như vậy, cô có thể giúp tôi nhớ lại chứ- Ran cũng muốn nhớ lại chuyện trước đây, không có ký ức không dễ chịu chút nào hết


-Có thể, thật ra ta đã thấy ký ức trước đây của cô rất mãnh liệt muốn ra ngoài. Chứ nếu không cô đã không có ấn tượng gì về chuyện trước đây.- Cô ta bước tới gần Ran- Ta xin phép.


Cô ta đặt một ngón tay lên trán Ran lập tức xuất hiện một luồng sáng màu vàng nhạt, rồi từ đó, có một ấn ký đỏ lự xuất hiện trên trán Ran. Không, không phải một, mà là hai ấn ký chồng lên nhau. Cô ta rút tay ra, ấn ký cũng theo đó mà biến mất.


- Ta nhìn thấy có tới hai ấn ký trên người cô, chứng tỏ có dến hai người đã phong ấn ký ức của cô. Bây giờ ta sẽ lần lượt giải từng cái một. Bây giờ là cái đầu tiên.- Nói đoạn cô ta vung tay chỉ thẳng vào giữa trán Ran, hô to- GIẢI ẤN


Một tia sáng chiếu tới một trong hai ấn ký hiện lên rồi vỡ ra, tan biến. Ran bừng mở mắt, có vẻ như cô đã nhớ lại điều gì


-Tên của tôi quả thật là Ran Mori, không sai. Tôi quả thật là người của 2000 năm trước. Tôi là một cô gái rất bình thường cho đến một ngày tôi lạc vào rừng và sau đó...tôi không nhớ gì nữa


-Đó là chính là phong ấn thứ hai, để ta giải nốt nó-lại một lần nữa cô lại chỉ tay vào trán Ran, nhiệm chú.


Nhưng lần này khác lần trước, ấn ký tuy có hiện lên nhưng lại không chịu tan vỡ. Sau một hồi lâu, ấn ký đột nhiên rung lắc, rồi luồng ánh sáng của nữ vương bị hất tung ra ngoài. Cô ta khá loạng choạng, nhưng cũng mau chóng lấy lại thăng bằng:


- Người lập nên phong ấn này thật sự quá mạnh. Thậm chí đến ta cũng không giải nổi phong ấn này. Là kẻ nào, lại có phép thuật cao cường đến vậy?- Aoko ra vẻ trầm tư- Xem ra chỉ có thể nhờ vào nhóc thôi, Kudo Kaori à.


-Nữ vương, Kaori thì làm sao có thể?- Shinichi ngạc nhiên


-Ngươi không hiểu, Kudo. Dòng máu hoàng tộc đã vô cùng mạnh mẽ, thuần huyết lại vốn là thứ có thể khiến Vampire mạnh lên bội phần, trong người con bé này lại có cả hai dòng máu đó hòa lẫn cùng nhau, sức mạnh, chính là vô cùng.


Nói đoạn, Aoko kéo Kaori lại, thì thầm gì đó với nó. Và cuối cùng, sau nhưng nổ lực của cả hai người, ấn ký ngoan cố cũng chịu tan vỡ. Và tấm màn quá khứ được vén lên một cách chậm rãi....
 
tốc độ viết của bạn còn hơn cả @Aluminium . Đọc chap 2 đã thấy nghi Ran là vampire, mà vậy sao chưa cắn ai ? không đói sao ?
 
@namnam54 Mình viết theo kiểu dự trù, tức là nếu mình post chap 1 thì đã viết xong chap 2 rồi mới post, dự trù chap 3 có bí ý cũng không bắt các bạn đợi lâu. Còn Ran thì không phải Vampire đâu, có máu Vampire trong người thôi, có thể đời con là Vampire, nhưng bản thân thì không phải
 
Chap 2: Quá khứ

Part 1: Chủ nhân phe ánh sáng

-Chủ nhân phe ánh sáng, đây là chút lòng thành của Gin đại vương, tỏ lòng hảo tâm, mong người nhận cho- tên Vampire lôi từ hòm châu báu dưới đất ra một viên ngọc sáng lóa, đặt lên khay rồi bước đến gần ngai vàng- đặc biệt, đây là...AAA hôm nay là ngày tàn của người rồi


Tên Vampire đột nhiên rút ở dưới khay ra một con dao bạc lao tới hướng người ngồi trên ngai mà đâm. Tuy nhiên, hắn vẫn chưa kịp chạm tới người đó thì năm móng vuốt bén ngót của ai đã cắm phập vào tim hắn, hắn quặn đau từng hồi rồi khụy xuống, gương mặt vẫn còn tỏ đầy vẻ ngạc nhiên trước khi tắt thở:


-Tại sao...Saguru Hakuba..tại sao lại phản bội....Gin đại vương


Xung quanh tiếng xì xào đã xuất hiện, Hakuba, kẻ vừa mới cắm vuốt vào tim tên Vampire kia bước xuống sảnh, hướng tất cả mọi người mà nói:


-Ta cho rằng không cần phải nói, tất cả mọi người ở đây đều biết, lời của hắn ta, thật không đáng tin. Nếu đã vậy, ta tự hỏi, các người còn bàn tán chuyện gì? Nếu ai có ý kiến, thì hãy đứng trực tiếp nói với ta


Không một ai dám bước ra, tiếng xôn xao cũng im bặt. Hakuba định quay lại, nói điều gì đó với kẻ tối thượng trên kia, nhưng chưa kịp làm gì thì đã có lệnh:


-Hôm nay tới đây đủ rồi, mọi người giải tán đi.


Hakuba ra vẻ không hài lòng, vội vã đuổi theo bóng người vừa khuất hành lang. Khi đã đảm bảo không còn ai xung quanh, anh ta lên tiếng:


-Người làm vậy là có ý gì? Người không tin ta?


-Không tin người, lúc nãy đã giết chết người rồi- người kia lúc này đã quay lại, tay khoanh trước ngực, người khẽ dựa vào tường, cả thân hình toát ra cái khí thế vương giả đến bức người.


-Vậy mà lại đột ngột bỏ đi, làm ta trước mặt bọn họ, thành kẻ mất mặt?


-Ta cảm thấy, tiếp tục ở lại đó bàn về một vấn đề đã quá rõ ràng là quá hao phí thời gian. Hội đồng tối cao triệu tập cuộc họp, người có đến không? Nếu có thì mau lên, ta đi trước- Nói đoạn, quay lưng bỏ đi


Hakuba đành phải im lặng đi theo. căn phòng lớn xịch mở, mọi người đã đến gần đủ. Đa số là những vị pháp sư lão niên nhiều kinh nghiệm, phía bên trái ghế chủ tọa, một chàng trai da ngăm đã ngồi tự khi nào. Mọi người vừa thấy người vừa vào thì vội đứng hết cả dậy, đợi đến khi người đó đã an tọa, mới ngồi xuống. Hakuaba cũng yên vị trên chiếc ghế bên phải ghế chủ tọa, anh chống tay lên bàn rồi đặt cằm lên đó, tự hỏi thật ra là chuyện gì mà lại triệu tập gấp như vậy.


-Sau nhiều ngày nghiên cứu kĩ lưỡng, chúng tôi- hội đồng Vampire tối cao-đã nghiên cứu thành công loại bùa chú mới, hứa hẹn sẽ giúp chúng ta giải quyết triệt để vấn đề về xâm lược của Vampire Hắc ám.


-Các gì mà nghe y như quảng cáo vậy- có tiếng xì xầm


-Thông cảm đê, ông ta vốn xuất thân từ quảng cáo mờ...


Lườm mấy kẻ đang xì xầm một các, vị pháp sư tiếp tục bài diễn văn của mình:

- Bùa chú mới này có tên là Tiêu diệt, chỉ cần khởi động được loại bùa chú này, tất cả những kẻ mang dòng máu hắc ám trong người đều sẽ chết.


-Khoan đã, khởi động được loại bùa chú này...Ý ông là sao- Hakuba cắt ngang


- Hữu hộ pháp, xin hãy kiên nhẫn. Đây chính là vấn đề tôi sắp nói. Loại bùa chú này chúng tôi đã luyện xong, tuy nhiên, cần khởi động được cần có hai thứ: ngọc Pandora và thuần huyết


-Ngọc Pandora và thuần huyết, toàn những thứ chỉ có trong truyền thuyết- Có tiếng người cười khảy


-Như mọi người đã biết, Pandora là viên ngọc có thật, tuy nhiên vị thiên sứ trấn giữ nó đã đánh mất. Và vị thiên sứ đó đã bị đày xuống trần để tìm lại viên ngọc. Những kẻ bị đày xuống trần như vậy gọi là: đọa thiên sứ. Thuần huyết là thứ chảy trong người lũ thiên sứ. Tuy nhiên chúng ta không thể hạ mình cầu xin lũ thiên sứ ngạo mạn đó được, chỉ còn có thể trông mong vào máu của đọa thiên sứ, hoặc con cháu của họ mà thôi. Nói tóm lại một điều, tất cả mấu chốt quy về một chổ - đọa thiên sứ


-Nhưng hình như vị thiên sứ kia là đọa thiên sứ duy nhất còn lại. Vả lại, chuyện Pandora bị mất kia có điều uẩn khúc từ lâu. Rõ ràng lũ thiên thần muốn che dấu điều gì đó...


-Nếu muốn biết sự thật thì cách duy nhất là mau tìm cho ra đọa thiên sứ đó, không có thời gian ngồi đây nữa đâu. Nào mọi người, mau hành động đi. Giải tán- chủ tọa hạ lệnh đầy uy lực


Mọi người lục tục ra ngoài, chàng trai da ngăm bước tới gần vị chủ tọa:


-Nữ vương, nếu thực sự dùng cách đó...tất cả mọi Vampire của tộc Hắc ám đều sẽ chết


-Hattori Heiji, đừng bao giờ quên điều này, cậu là Tả hộ pháp. Điều đó tức có nghĩa là, cậu cũng giống như tôi, đều là những kẻ không thể tự quyết định tương lai của bản thân mình, hãy trân trọng những tháng ngày càng còn lại.


-Tôi biết rồi


-Nè, hai người có bàn chuyện gì thì cũng bỏ qua một bên đi, tôi vừa nghe mật báo một chuyện rất lạ ngoài thành này- Hakuba không biết từ đâu xen vào


-Saguru, nếu tôi bị đau tim thì đã chết dưới tay cậu rồi đó- Heiji trách móc- chuyện gì đây, lù lù phía sau lưng tôi mà xuất hiện


Hakuba ghé sát tai hai người kia, thì thầm:


-Lính canh bắt được một người thường đi lạc vào lãnh địa của chúng ta. Cô ta hoàn toàn là người thường đó, không thấy có năng lực gì hết. Bây giờ tôi chưa có báo cho ai hết, vẫn còn giam ở nơi dự trữ máu ấy.


-Người thường làm sao có thể vào lãnh địa của chúng ta được- Shiho tỏ vẻ ngạc nhiên- mau tới đó xem thử. Nếu không có ích gì thì...Chậc, tôi hơi đói bụng...


Nữ vương Shiho Miyano, tả hộ pháp Heiji Hatori, hữu hộ pháp Saguru Hakuba, ba người này từ nhỏ đến lớn chính là cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt. Cũng có thể nói, Shiho trừ hai vị hộ pháp ra, không tin tưởng ai thêm nữa.

.......................................................

Thật là, nếu nói Ran Mori cô số đen thứ hai, thì sẽ không ai dám đứng thứ nhất. Nhọ quá đi a~! Rõ ràng là chỉ muốn vào rừng tìm ít thảo dược, không ngờ lại lạc tới đây, rồi giờ thì bị giam vào đây. Tức có nghĩa là cô sắp bị Vampire hút máu chứ gì. A~ Đáng lẽ là cô phải rất sợ nha, nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy ai đến, đã hơn một tiếng rồi đó, làm cô rảnh rỗi tới mức ngồi đây đếm số túi máu được dự trữ. Đúng là nhiều đến không đếm siết, lũ Vampire cũng biết phòng xa quá ha. Chậc, không biết lát nữa chúng sẽ một lần hút hết máu cô hay là sẽ rút ra cho vào túi dự trữ ở đây đây. Nghĩ đến đây, cô bất giác rùng mình, cô chết thì coi như là hết, nhưng còn mẹ cô, bà ấy chỉ còn một mình....


Kẹt...Một tiếng mở cửa cắt ngang suy nghĩ của cô, một cô gái và hai chàng trai bước vào trong. Không phải chứ, cô sẽ bị hút máu cùng một lúc bởi ba Vampire hay sau. Tiếng cửa đóng lại tiếng sau, Ran run rẩy đưa mắt nhìn họ, lắp bắp:


-C...các người muốn gì chứ?


-Chỉ muốn hỏi câu vài câu thôi, đừng căn thẳng như vậy- Shiho mở lời- Chỉ cần trả lời cho thật chính xác *nhếch mép* biết đâu tính mạng của cô sẽ được kéo dài thêm đôi chút. Tôi hỏi cô, làm sau cô vào được đây


-Làm sao...tôi đâu biết. Tôi đi lạc, một hồi thì đến đây thôi


-Không thể nào, làm gì có chuyện người phàm lại có thể lạc tới đây- Heiji nói chen vào- Nữ vương, không khéo cô ta lại là gián điệp của lũ Hắc ám đưa vào


Shiho bước tới gần Ran hơn một chút, làm Ran sợ hãi lùi lại. Đến cuối cùng Ran lùi đến sat vách tường không còn đường thoái lui, đành nhắm mắt nép sát vào tường mặc Shiho cứ tiến tới


-Không nhìn ra có chút pháp lực gì. Mà thôi kệ, thà giết lầm hơn bỏ sót

-Vậy nữ vương, người định làm thế nào đây- Hakuba ngán ngấm, máu cuồng giết người của cô ấy lại nổi lên rồi đấy


-Không phải nữ vương vừa nói đói bụng là gì, Hữu hộ pháp, chúng ta ra ngoài đi- Heiji lôi Hakuba ra ngoài, để lại trong phòng chỉ còn Ran và Shiho.


-Hai cái tên này, mình chỉ muốn dùng bữa, làm gì mà lại ra ngoài? Cứ như mình sắp làm gì cô ta không bằng- lẩm bẩm một chút, Shiho tiếp tục bước tới gần Ran, đồng tử xanh dương cũng dần hóa đỏ.


Ran biết đôi mắt nó, không phải người ta nói mắt Vampire thường hóa đỏ khi chuẩn bị hút máu người khác sao? Cô sợ hãi nhắm nghiền mắt, rùng người khi những chiếc móng vuốt sắc nhọn chạm vào má cô, chờn vờn trên đó. Ran cảm nhận được hơi thở lạnh toát phả vào cổ mình, hít một hơi sâu, cô quyết định mở mắt, có chết thì cũng quang minh chính đại mà chết, Ran Mori cô không trốn tránh.


Lúc này Shiho đã nghiêng đầu áp sát vào cổ Ran, và PHẬP......
 
Hiệu chỉnh:
Part 2: Phòng của Nữ Vương

Cảm giác đau đớn ập vào não bộ của Ran, máu của cô đang chảy vào miệng của người kia, cô cảm thấy đuối sức dần. Nhưng chỉ ba giây sau đó, người kia đột nhiên đẩy mạnh, thoát ly khỏi cô. Ngưng lại một chút nhìn cô với ánh mắt mang đầy sự ngạc nhiên, cô ta quay ngoắt bỏ đi không nói lấy một câu.

...................................................................

Một cuộc họp khẩn giữa nữ vương và hai vị hộ pháp diễn ra bí mật ở thư viện...

-Cô ta là thuần huyết sao?- Hai vị hộ pháp ngạc nhiên


-Nhỏ tiếng thôi, hai cái người này- Shiho gằn nhẹ- lúc đã khi hút máu của cô ta, tôi cảm thấy nó có vị rất lạ. Tôi đã tìm hiểu và đúng là vậy đó, cô ta là thuần huyết. Các cậu cũng biết, thuần huyết là thứ thần dược giúp tăng pháp lực và sức khỏe, nó lại có ma lực như thuốc phiện vậy, rất dễ khiến người ta không kiềm chế được. Nhưng đó chỉ là đối với phe Ánh sáng thôi, còn với phe Hắc ám, đó lại là thứ khủng khiếp mà chỉ cần bọn chỉ chạm vào thôi cũng sẽ lập tức tan xác. Chính vì vậy nên tôi rất dễ nhận ra khi những giọt máu đầu tiên chạm vào vị giác. Hừm...Điều đó cũng giải thích tại sao cô ta vào được lãnh địa của chúng ta, bởi lẽ thuần huyết không chịu sự khống của kết giới giữa lãnh địa VampireLoài người


-Tiếp theo chúng ta làm sao đây


-Từ giờ cho tới khi tìm ra được gián điệp của bọn Hắc ám, không để cho người khác biết sự hiện diện của cô ta được. Heiji, cậu đi tìm hiểu về gia đình cô ta. Nếu tôi đoán không lầm, có thể cô ta chính là con gái của đọa thiên sứ, nếu đó là sự thật, tìm cách lấy ngọc Pandora về đây. Còn Saguru, nhiệm vụ cấp bách của cậu hiện giờ vẫn là tìm cho ra kẻ giấu mặt trong lâu đài này, sẵn tiện tìm hiểu cho kỹ về chú Tiêu diệt, càng sớm càng tốt. Được rồi, tất cả chia ra hành động


-Khoan đã, Shiho cậu quên vấn đề quan trọng- Hakuba cắt ngang- cậu tính để cô ở lại phòng-của-cậu thật sao?


-À quên, các cậu tìm cách gì đó hợp thức hóa chuyện cô ta ở đây giúp tôi.- Shiho cười khẩy- cứ nói cô ta là đồ chơi của tôi cũng được.

...................................................


Cùng lúc đó, Ran bị hai tên thị vệ lôi đi, vứt vào một căn phòng

Ran nhìn quanh, bày trí của căn phòng không cầu kỳ nhưng cũng không đơn điệu một cái gi.ường, một chiếc bàn, vài cái ghế, một giá sách và một cái tủ. Tất cả đồ đạc đều theo phong cách Châu Âu cổ kín, màu chủ đạo là màu đỏ, xen kẽ chút đen và trắng, nhìn rất sang trọng. Ran bước tới gần giá sách. một cái giá sách mau trắng không lớn lắm, cô tò mò rút ra một cuốn bất kỳ:

-Vampire thuần chủng và Vampire bán thuần... Nếu cả ba lẫn mẹ đều là Vampire thì được gọi là Vampire thuần chủng...nếu chỉ có ba hoặc mẹ là Vampire thì được gọi là Vampire bán thuần...tính đến giờ chưa có trường hợp nào Vampire được sinh ra mà ba mẹ không có ai là Vampire...Mình cứ tưởng chỉ cần bị cắn sẽ biến thành Vampire chứ- Ran lẩm bẩm


-Cô tưởng kẻ nào cũng có tư cách trở thành Vampire sao- Một giọng nói vang lên làm Ran giật hết cả mình quay đầu lại nhìn, là người con gái đó, kẻ lúc nãy vùa hút máu cô- mà cô cũng tự tiện quá nhỉ, đồ của người khác cũng tự tiện động vào


-A, tôi chỉ là..rảnh quá..không có gì làm.


-Được rồi- Shiho kéo ghế ngồi xuống- cô không phải người ở gần đây, tôi hỏi cô, cô từ đâu tới?


-Tôi...a....gia đình của tôi trước giờ vẫn lúc thay đổi chỗ ở, ít khi lưu lại ở quá lâu cho nên cũng không biết nên gọi là từ đâu tới nữa


-Cô có biết bản thân mình rất đặc biệt không?- Shiho cấp cho ran một tia nhìn chết chóc cũng một nụ cười nửa miệng


- Đ..đặc biệt ở chỗ nào chứ- Ran lắp bắp- Có phải bởi vì vậy mà tôi chưa chết không?


-Cô thông minh đấy, thế tôi nghĩ cô thừa hiểu nếu trả lời không đúng hậu quả sẽ thế nào, hả? Hỏi lại lần nữa, cô thật sự không biết tại sao mình đến được đây, càng không biết bản thân mình đặc biệt ở chỗ nào thật sao?


Ran gật gật, vết thương của cô từ nãy đến giờ cứ chảy máu hoài nên cô cảm thấy rất đuối sức, cô không còn sức để trả lời cũng như đứng vững nữa, khụy hẳn xuống sàn. A, cái cảm giác này, gì đây chứ, thứ gì đó rất mềm mại và ẩm ướt lướt qua vết thương của cô, cô ta...a...cô ta. Thật là, kì cục quá nhưng vết thương của cô hình như hết chảy máu rồi, cũng không còn thấy đau nữa. Ran cảm thấy cả cơ thể được nhấc bổng lên rồi bị quăng xuống gi.ường một cách nhẹ nhàng nhất có thể (đối với ai đó), sau đó là tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại, những âm thanh cuối cùng cô nghe được trước khi ngất đi


Ran lờ mờ tỉnh dậy, nhìn thấy xung quanh tối đen, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ từ ngoài cửa sổ hắt vào, hình như cô ngất tới khuya luôn thì phải. Thật là, cô đúng là không hiểu gì hết mà. Đáng lẽ cứ tưởng sẽ bị hút máu tới chết, nhưng cuối cùng lại bị quăng vào đây. Haizz, mặc kệ, tìm cách trốn đi trước cái đã... Ran ngồi dậy, bước xuống gi.ường....

RẦM...Cái thứ quái gì trong chăn làm cô vấp thế hả? Không biết có ai nghe thấy không nữa, xui hết chỗ nói đi...


-Cô định đi đâu à?- tiếng của ai nghe quen quen


-AAA, nữ..nữ vương. Sao...sao cô lại ở trên gi.ường này- Ran vừa mới ngước đầu lên đã thấy Shiho trên gi.ường, chống cằm nhìn cô


- Vớ vẩn, gi.ường của tôi, không ở đây thì ở đâu. Mà sao hả, định trốn à? Nếu đi được thì cho cô đi đó. Nói trước, ngoài kia lúc nào cũng có lính canh 24/24, chưa kể, buổi tối là thời điểm lũ Hắc ám hoành hành, cô ra khỏi được lâu đài, cũng chưa chắc có mạng để thoát khỏi khu rừng này, đừng nói là về tới nhà.


-Hắc ám?- Ran ngạc nhiên


-Phải, đó là lũ Vampire cuồng máu, chỉ cần là thứ có thể hút máu được, chúng đều sẽ vồ lấy mà cấu xé. Chưa hết chúng còn rất biến thái, nếu chúng bắt được cô thì sẽ sao ta? Chậc, chắc là sẽ dùng dao rạch vài đường trên người của cô, rồi kêu một lũ tới cùng thưởng thức- Shiho cố tình kéo dài ngữ điệu, hù dọa Ran


-AAA ĐÁNG SỢ QUÁ- Ran hét toáng lên


-Này này, không ngủ thì để người khác ngủ, đừng có gào lên như vậy chứ- Shiho nhanh chóng bịt miệng Ran lại, người đâu mà to mồm khiếp. Nhìn biểu tình của Ran lúc này thật là...-Shiho bật cười- Nè, sao không trốn nữa, không sợ tôi sao?


-Sợ, tất nhiên là sợ. Cô so với lũ hắc ám gì đó còn đáng sợ hơn nữa kìa, người gì mà nhìn lúc nào cũng giống như muốn ăn thịt người ta. Nè, cười gì chứ, người ta cười thì sẽ biến thành thiên thần, còn cô càng cười càng thấy lạnh căm, cứ như ác quỷ ấy. Còn nữa, đừng có thấy tôi đẹp mà sàm sỡ nha, cô thuộc họ mèo chắc, giỡ trò liếm láp, kinh tởm.Còn nữa...


-Cô nói nhiều quá rồi đó, không mỏi miệng sao? Không mỏi thì từ từ mà nói tiếp, tôi đi ngủ đây, oáp- Shiho che miệng ngáp dài, rồi chỉnh lại tư thế cho ngay ngắn, mặc kệ kẻ đang ở dưới sàn kia, khoan khoái thả lỏng cơ thể


-Này, vậy còn tôi, tôi ngủ ở đâu chứ? Cô đã để tôi ở lại đây thì phải có trách nhiệm lo cho tôi đàng hoàng chứ, đem con bỏ chợ vậy. Nè, ngủ thiệt hả? Nè, nè...Đáng ghét- Ran vùng vằng, không biết làm thế nào, đành leo lên gi.ường, ôm gối- mặc kệ, đành quay về chỗ cũ vậy.

..............................................


-Ưm, tên khốn nào dám bóp mũi bổn cô nương vậy chứ.- Ran càu nhàu, thật là mới sáng sớm mà đã...Cô bất đắc dĩ đành mở mắt-AAAA, lại là cô, nữ vương. Cô vừa vừa phải phải thôi nha, bắt tôi về đây đã đành, còn không cho tôi ngủ nữa, cô đúng là đồ...đồ ác độc, bá đạo, vô sỉ...


-Cô nói đủ chưa? Đủ rồi thì làm ơn buông tay tôi ra giùm cái đi đại tiểu thư


-A- Ran chợt phát hiện ra mình đang ôm cứng lấy tay Shiho, chắc là trong lúc ngủ vô thức ôm lấy- Ờ thì...thì...


Shiho bước xuống gi.ường, đi lại phía tủ, chọn quần áo:

-Ờ thì cái gì, còn nói tôi háo sắc, xem lại bản thân mình đi. Không nói với cô, tôi phải đi đây. À mà nè, quên dặn cái này, nhớ là nếu có ai hỏi gì thì cứ nói cô là đồ chơi do Hữu hộ pháp tặng tôi là được.


-Cái gì cơ? Đồ chơi á? Cô vừa thôi nha, tôi là con người chứ có phải cái gì đâu mà cô nói đồ chơi của cô...


-Im lặng đi, ồn ào- Shiho không biết từ lúc nào tiến sát tới chỗ Ran, đưa tay nâng cằm Ran lên một chút, đe dọa- Tốt nhất là làm theo nhưng gì tôi dặn. Nếu không...tự cô biết hậu quả


Shiho bỏ đi, không thèm quan tâm đến kẻ đang tức giận đến tím mặt trên gi.ường. Sau khi Shiho bỏ đi, hai người hầu bước vào phòng, họ để lại trên bàn một ít thức ăn, nói là dành cho Ran rồi ra bên ngoài dọn dẹp. Dọn dẹp được năm phút, máu bà tám đã bắt đầu nổi lên:


-Này, cô gái đó nghe đâu là do Hữu hộ pháp đem tặng cho nữ vương làm đồ chơi


-Hữu hộ pháp lúc nào cũng tốt với nữ vương mà, nhưng nghĩ cũng lạ, tặng gì không tặng, sau tặng một con người, kỳ quái


-Haizz, cậu đúng là không biết gì hết. Nữ vương của chúng ta từ nhỏ vốn dĩ sở thích rất kỳ quái mà, tôi nhớ cỡ chừng 120 năm trước, lúc đó nữ vương chỉ mới 60 tuổi, ban ngày trốn mất tăm không thấy đâu, nữa đêm đột nhiên lại tới phòng tôi bắt tôi chong đèn cho người ấy vẽ tranh, báo hại tôi cả đêm không được ngủ. Cho nên, việc hữu hộ pháp tặng một con người cho người ấy chơi, không có gì là quá lạ


Này này, cái gì mà không lạ chứ, tôi là con người đó nha. Thật đáng ghét! Ran lầm bầm trong miệng, chỉ tội cô bây giờ chính là bị bắt nhốt ở đây, nếu nói mình không phải đồ chơi của cô ta, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết thực ra mình là cái quái gì. mà cô cái gì cơ, cụ bà 180 tuổi thì có, haha, cụ bà, không chọc cô ta, cô đúng không phải Ran Mori a~
 
@Aluminium Tại vì Hữu hộ pháp không nghĩ vậy nên mới tặng gái đó. Nhưng có chết anh cũng không ngờ, sự thật là vậy. Có người cmt cái động lực phừng phừng lên liền hà
Part 3: Con gái của chủ nhân phe Hắc ám

Một dòng suối nhỏ, ẩn sâu trong rừng nơi mà nắng sáng không thể xuyên qua nổi hàng cây rậm rạp. Mặc dù vậy, cô gái trẻ vẫn mang theo một chiếc dù che trên đầu, có vẻ như cô ấy đang đợi ai đó, chốc chốc lại mỉm cười. Có lẽ là người cô ấy yêu thương. Bất chợt, một cánh tay rắn rỗi ôm ghì lấy cô gái mang theo một hương vị nam tính nồng nàn:

-Anh đến rồi, Kazuha

Cô gái đỏ mặt, bối rối gỡ tay người con trai:

-Heiji, anh sao tự nhiên lại...

Heiji mỉm cười, buông tay. Hai người đi dọc theo con suối, Heiji cẩn thận che dù trên đầu cô, chặn đường một tia nắng nào đó. Anh biết rõ, một tia nắng thôi cũng có thể làm tổn thương cô theo đúng nghĩa đen. Bởi vì cô người của phe Hắc ám-những kẻ không bao giờ được đi dưới ánh mặt trời nếu không muốn bị thiêu đốt tới chết. Hơn thế nữa, cô là con gái của Gin- kẻ tàn bạo lãnh khốc đang lăm le chiếm trọn cả lãnh địa này, à không, không chỉ lãnh địa này mà còn cả Tứ giới nữa.


Anh là Tả hộ pháp của phe Ánh sáng, nói cách khác, anh là một trong những người đại diện cho kẻ thù không đội trời chung của Hắc ám, còn cô lại là con gái của chủ nhân phe Hắc ám...anh biết mình đang lầm lỗi, nhưng anh chính là không thể dứt ra khỏi người con gái này. Chỉ có Shiho là biết chuyện này, không có gì có thể qua mặt được cô ấy, anh nghe nhiều người nói vậy về cô bạn thân của mình mà chỉ đến lúc đó anh mới biết đó là sự thật. Shiho không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn mông lung hồi lâu rồi lại hỏi anh một câu nghe thật ngớ ngẩn. Cô ấy hỏi rốt cuộc tình yêu là thứ gì, anh bảo tình yêu với mỗi người có một định nghĩa khác nhau, khi nào yêu rồi mới biết được.


Với anh, tình yêu là cảm giác muốn níu giữ người đó bên cạnh mình. Anh thừa biết nếu chuyện này bị phát hiện thì cương vị Tả hộ pháp của anh sẽ tan tành, không những thế mọi người sẽ nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ, thậm chí họ có thể sẽ tìm cách thanh trừng anh. Nhưng anh không sợ, anh thà chết chứ không muốn rời xa cô. Chỉ là, khi biết tin về kế hoạch Tiêu diệt kia, anh bắt đầu sợ hãi, anh sợ mất cô, sợ cô sẽ mãi mãi rời xa anh


Vampire Hắc ám thật ra không thể hoàn toàn gọi là người xấu, ít nhất là theo cách nghĩ của anh. Vài triệu năm trước, Vampire chưa bị chia thành hai phe, mọi người sống rất bình yên và hạnh phúc. Đến khi một nhóm Vampire phản loạn nổi dậy, âm mưu thôn tính cả tứ giới. Sau rất nhiều cuộc chiến đẫm máu, thậm chí còn có sự can thiệp của Thiên sứÁc quỷ Loài người, phiến quân thất bại. Dưới sự nhất trí của tứ giới. Phiến quân bị nguyền rủa sẽ mãi mãi không bao giờ tiếp xúc được với ánh mặt trời, nếu không sẽ bị thiêu cháy. Từ lúc đó phe Hắc ám đã xuất hiện và tồn tại đến tận bây giờ. Từ khi sinh ra, các thế hệ sau của Hắc ám đều bị tiêm nhiễm tư tưởng căm thù phe Ánh sáng, vì thế mà hai phe cứ mãi đối đầu nhau không ngừng.


Thế nhưng vốn dĩ phe Hắc ám mấy ngàn năm qua vốn không xâm phạm tới phe Ánh sáng, đột nhiên gần đây lại nổi loạn lên một cách bất ngờ. Nguyên nhân chính là vì sự xuất hiện của Gin. Ông ta vốn dĩ là một vị pháp sư có tiếng của phe Ánh sáng, nhưng vì tham vọng làm chủ giới Vampire nên đã tình nguyện tự biến mình thành Vampire Hắc ám để đổi lấy sức mạnh. Ông ta tìm mọi cách để chiếm lấy bằng được trái tim của Vermouth- chủ nhân phe hắc ám lúc bấy giờ, rồi dần dà, hắn chiếm luôn chức chủ nhân, âm mưu thôn tính cả lãnh địa này. Phe Hắc ám bị hắn kích động, lập tức răm rắp nghe lời, lần nữa muốn chiếm lấy tứ giới. Phe Ánh sáng không thể chống cự nổi trước những bùa chú tàn bạo mà hắn luyện ra, tam giới còn lại thì từ chối hỗ trợ nên mới buộc phải luyện loại bùa chú Tiêu diệt tàn nhẫn đến vậy. Haizz, đi đến bước đường này, nguyên nhân cũng là tại hắn, vậy mà lại bắt những người vô tội phải bị liên lụy theo.


-Anh sao vậy?- Kazuha thấy Heiji thở dài, lo lắng hỏi


-À, không có gì, em đừng lo


Heiji kín đáo nhìn Kazuha, cô ấy vẫn chưa biết chuyện gì, vẫn thản nhiên cười tươi như vậy. Anh cảm thấy mình vô dụng quá, đến ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được. Lòng nặng trĩu, Heiji cứ bước đi vô thức lại đi đến góc rừng năm nào, nơi anh lần đầu tiên gặp Kazuha.


Kazuha mỉm cười, lại nhớ đến ngày hôm đó. Hôm mà một mình đi ngang qua đây, sau cuộc cãi nhau với cha mình, cô không may chạm mặt một nhóm Ánh sáng. Trước giờ chưa bao giờ muốn đối đầu với bất cứ ai, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ căm thù phe Ánh sáng vì vậy cho nên Kazuha chọn cách lướt qua. Một cơn gió khá mạnh từ đâu thổi tới làm chiếc ô tuột khỏi tầm tay cô, rơi ở phía trước cách đó một quãng khá xa. Một đứa trẻ trong nhóm kia không hiểu chuyện đã nhặt lấy chiếc ô đó như món đồ chơi và chạy đi. Kazuha thật sự rất hoảng loạn, nhất là khi mặt trời trên cao bắt đầu thiêu đốt cơ thể, cô vội vã chạy đến chỗ đứa trẻ để lấy lại ô. Nhóm người kia thấy như vậy thì lại hiểu lầm cô muốn làm hại đứa trẻ, nên họ lập tức tấn công cô. Bỏ chạy, dưới ánh mặt trời chói chang thiêu đốt cơ thể mình, cô cứ tưởng hôm đó mình sẽ chết. Cho đến khi anh xuất hiện, dùng áo choàng trùm qua người cô, bảo vệ cô. Anh tự xưng là Tả hộ pháp, rồi dắt cô đi. Lúc đó Kazuha cứ nghĩ anh sẽ bắt cô về giam giữ thật, nhưng anh lại thả cô đi. Lần đầu tiên họ gặp nhau vậy đó


Heiji hồi tưởng lại ngày hôm đó, lúc anh đi ngang thì đã thấy họ tấn công Kazuha rồi. Dáng vẻ của cô lúc đó, có cái gì làm anh thật muốn bảo vệ, và gần như không kiểm soát được hành động của mình, anh bước tới bảo vệ cô ấy, chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy. Giả vờ bắt Kazuha, anh lôi cô ta ra khỏi đám người đó. Anh bất ngờ phát hiện rõ ràng pháp lực của cô dư sức giải quyết toàn bộ đám người kia, vậy thì tại sao cô không làm vậy, tại sao cô chọn cách bỏ chạy? Cô chẳng giống bất cứ kẻ Hắc ám nào mà anh từng gặp. Đó là lần đâu tiên hai người gặp gỡ, không biết có được xem là tiếng sét ái tình hay không nữa

.................................

Heiji cau mày, nhìn cô gái đang mỉm cười phía trước, đột nhiên thấy mình thật tội lỗi:

-Kazuha, chúng ta...chia tay đi có được không?


Kazuha giật mình, quay phắt lại nhìn anh, trong một thoáng thẩn thờ:

-Tại...sao? Heiji, tại sao chứ? Em...đâu có làm gì sai...-Trong phút chốc, nước mắt đã đầy trên mặt


-Không phải, Kazuha, là lỗi của anh. Anh...không thể bảo vệ được em, nếu còn tiếp tục quen nhau, anh sợ....


BỐP...


Trên mặt Heiji hằn lên năm dấu tay đỏ ửng, Kazuha nhìn anh, nước mắt vẫn cứ tuôn trào trên khuôn mặt, đôi môi mím chặt đến trắng bệch. Cô khe khẽ lắc đầu, tựa hồ như muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng lại nghẹn ứ, không nói thành lời được...


-Anh xin lỗi. Ngoài câu này ra, anh cũng không biết mình nên nói gì nữa


-ANH LÀ ĐỒ HÈN- Kazuha gào lên- Không bảo vệ được em thì lập tức muốn chia tay, anh đang trốn tránh đó sao? Đúng vậy, chúng là một ngày nào đó buộc sẽ phải đối đầu với nhau, thậm chí một trong hai sẽ không còn sống được nữa. Nhưng nếu như vậy thì anh càng phải biết trân trọng ngày tháng của chúng ta chứ...


-Anh xin lỗi- giọng của anh hạ thấp tới mức gần như không nghe được


Kazuha bước đến gần, ôm lấy anh, vùi người vào lồng ngực rắn chắc của anh, thì thầm:

-Đừng xin lỗi Heiji, em hiểu mà. Nhưng mà em xin anh, đừng bỏ rơi em có được không? Em chỉ quan trọng ngày hôm nay mà thôi, chỉ cần hôm nay chúng ta được bên nhau, tất cả những chuyện sau này, em đều không quan tâm


Heiji cúi đầu nhìn người đang khép nép trong lồng ngực mình, tự cảm thấy bản thân là một kẻ tồi tệ. Một cách chậm chạp, anh cúi xuống thấp hơn, chạm khẽ lên bờ môi của Kazuha, dần dần lấn chiếm. Cho đến khi nhận được sự đáp trả hai người như quyện vào nhau, cuồng nhiệt, say đắm, tưởng chừng không gian và thời gian đều ngưng đọng. Đây liệu có phải là nụ hôn cuối cùng
 
Part 4: Ra phố

Hakuba và Heiji đều tới thư phòng tìm Shiho cùng một lúc, một cuộc họp kín lại được tổ chức.


-Đã tìm hiểu kỹ rồi- Hakuba bắt đầu bằng một câu không đầu không đuôi- Bùa chú Tiêu diệt nguyên lý chính là dùng Pandora để khuếch tán máu thuần khiết vào không khí, mà như chúng ta đã biết, loại máu này chính là khắc tinh của bọn Hắc ám, chỉ chạm vào thôi cũng làm bọn chúng chết ngay tức khắc.....


-Vậy chỉ cần tìm được ngọc Pandora nữa là sẽ khởi động được ngay sao?- Heiji hấp tấp cắt ngang, trong lời nói có chút lo lắng


-Không hẳn- Hakuba không có vẻ gì là phiền khi bị cắt ngang lời nói như vậy, có lẽ anh đã quá quen với tính của anh bạn này- Muốn bùa chú có tác dụng tuyệt đối thì phải dựa vào pháp lực của các pháp sư và còn phải đúng thời điểm nữa


-Đúng thời điểm?- Shiho hơi cau mày- Là bao giờ? Bọn Hắc ám đang ngày càng không kiểm soát được, nếu như chậm trễ, e rằng...


-Là lúc trăng tròn...


-Vậy là còn gần một tháng nữa thì thời cơ mới tới à. Ổn thôi, không thành vấn đề, ta vẫn thể cầm được cho tới khi đó. Vả tin tức về Pandora điều tra tới đâu rồi?


-Lượng máu cần hơi nhiều đấy, chắc là cô gái đó sẽ phải chết vì mất máu thôi.


-Mặc kệ chyện đó, chỉ cần không phải tìm thêm một kẻ thuần huyết nữa thì được rồi, quan tấm đến cô ta sống chết làm quái gì. Còn Heiji, cậu điều tra tới đâu rồi?


- Tôi có tìm hiểu về thân thế của cô ta. Hỏi thăm xung quanh thì họ nói đúng là có hai mẹ con sống du cư đi qua ngôi làng bìa rừng. Cô con gái bị mất tích sau khi đến đó không bao lâu, có lẽ đúng là gia đình cô ta rồi. Chỉ có điều lạ là sau khi nghe người ta kể lại chuyện thấy con gái mình vào rừng và không thấy đâu nữa thì bà mẹ rất bàng hoàng nhưng lại không có ý gì là sẽ đi tìm mà lại bỏ đi luôn


-Quái lạ, một gia đình chỉ có hai mẹ con mà lại chọn kiểu sống du cư đã lạ, cách xử xự của người mẹ lại càng lạ hơn. Tại sao bà ta lại bỏ đi như vậy, chẳng lẽ bà ta không lo lắng cho con gái mình sao?- Shiho nhíu mày


-Trừ khi, bà ta biết rõ, con gái mình đã lạc vào lãnh địa Vampire nên mới...Ý tôi là bà ta rất có thể chính là đọa thiên sứ hôm trước chúng ta nói tới thì sao? Kẻ tìm kiếm Pandora ấy- Heiji góp ý


Shiho gõ gõ cằm, hồi lâu mới cất tiếng:

-Đọa thiên sứ có tuổi thọ bằng con người thôi, chuyện đã xảy gần 30 năm rồi, lý nào bà ta còn trẻ vậy. Đặt giả thuyết đó là con gái của đọa thiên sứ đi, nhưng vậy thì lại xảy ra mâu thuẩn là tại sao cô gái kia lại mù tịt về thân thế của mình?


-Việc đó sao không hỏi trực tiếp cô ta, đúng không Shiho?- Heiji quay sang Shiho, không hiểu sao anh lại tin rằng Shiho có thể lấy được thông tin từ cô gái kia


-Nhắc mới nhớ, hình như tới giờ tôi còn chưa biết tên cô ta là gì. Giả vờ hỏi tên cô ta, rồi gia cảnh này nọ hên xui có thế lần ra. Ai chứ cái kẻ ngốc ngốc đó thì dám lắm đây- Shiho khẽ cười trong vô thức, cô ngày càng thấy cô gái này thú vị nha

.................................................

Shiho thong thả đi vào phòng, bắt gặp kẻ nào đó đang lật tung giá sách của cô lên


-Nè, làm gì vậy hả? Cô lại tự tiện nữa rồi- Shiho cau có


-Haizz, thật sự tôi rất là chán, không có gì để làm hết. Cô cứ thử ở lỳ trong phòng suốt một ngày xem thì biết


Shiho đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Cô ta chán như vậy, cứ cho cô ta ra ngoài cho đỡ chán, nếu tâm trạng tốt hơn, biết đâu sẽ nói ra điều gì thì sao? Vả lại, đưa cô ta ra ngoài, cũng giống như đánh tin cho mẹ cô ta biết. nghe tin con mình xuất hiện, bà ta nhất định quay lại tìm, khi đó sẽ dễ dàng bắt bà ta hơn. Nghĩ tới đây, cô cười gian một tiếng, tự thấy bản thân ngày càng thâm độc ha


-Gì đây? Giọng cười gian xảo đó là sao, âm mưu gì hả?- Ran nhíu mày khó hiểu


-Đâu. Nếu cô chán thế thì theo tôi ra phố đi. Dù gì cũng phải ở lại đây lâu dài( non một tháng cứ coi như là dài há), ra mua quần áo cho cô- Nói đoạn, không đợi người kia trả lời, Shiho kéo Ran đi mất trong ba nốt nhạc


-Này này, tôi còn chưa có nói là đồng ý mà, loại người gì vậy chứ...Này

..........................................

-Lâu như vậy cũng chưa biết tên cô, cô tên gì?- Shiho mở lời trước khi họ đang đi trên phố


-Ran Mori. tôi chờ mãi đấy, tưởng cô quên luôn chuyện này chứ. Người đâu mà bắt người ta nhốt vào phòng mình hai hôm rồi mới hỏi tên


-Tưởng cô tên Nói Nhiều chứ, người gì mà nói nhiều khiếp. rồi, định nói cái gì nữa thì nói luôn đi, ém lại làm gì. Bắt cô nhịn nói chắc là đâu khổ lắm hả


-Con khỉ, cô vừa vừa phải phải thôi nha. Nói năng thì cũng chừa đường sống cho người ta với. hèn chi mà 190 tuổi vẫn ế chỏng ế chơ, kiểu như cô ai mà dám đụng vô-Ta nói Ran à, nàng gan chết được, người ta là Nữ vương đó nha


-Cái gì mà 190 tuổi, tôi chỉ mới có 188 thôi nha, cô phóng đại vừa thôi. Xin lỗi cô chứ nếu đây muốn thì có hàng dài người theo đuổi đấy, chẳng qua là đây không thích thôi....

Thế đó, một cãi vả kịch liệt không ngừng suốt dọc đường đi, thậm chí đến nơi vẫn còn cãi nhau, vừa mua đồ cũng có thể vừa cãi nhau. Nếu có tên Vampire nào đó đi ngang thì đảm bảo thập phần không thể tin được vị nữ vương uy quyền băng giá của mình ngày nào đang gân cổ cãi nhau với một con người với vẻ mặt không thể trẻ con hơn được nữa. Quá mất hình tượng, quá mất hình tượng rồi!

Một tiếng sau...

Này này, hai người không phải vẫn còn cãi nhau đấy chứ? Ôi, nữ vương của tôi ơi, không phải bình thường người là tảng bảng lạnh giá sao? Sao bây giờ lại có thể cãi nhau với cô ta đến mức không để ý đường đi thế kia!!!


RẦM...Vâng, tất nhiên hậu quả của việc đi không nhìn đường thế kia là đâm sầm vào người ta, Shiho vội quay lại xin lỗi, biết sao được, lỗi của cô mà


-Này, cô em tưởng chỉ xin lỗi là xong sao?- Gã đàn ông cao lớn, chính là người cô đụng phải, gây chuyện không cho hai người đi


-Thế ông còn muốn gì nữa- Shiho bắn cho hắn một ánh nhìn chết chóc


Cảm thấy tình thế không ổn lắm, hắn chuyển mục tiêu sang Ran, đưa tay nâng cằm Ran lên một chút, hắn lộ rõ bộ mặt vô liêm sỉ của mình:


-Muốn sao à? Hai muốn hai em cùng ta vui vẻ một hôm. Há há há


Ran không nói không rằng gạt tay tên khốn đó ra, tiến tới một chút, dụng hết lực tát hắn một cái rõ đau. Trong khi hắn còn bàng hoàng, cô trừng mắt nhìn hắn, giọng đe dọa:


-Tốt nhất ông nên cẩn thận lời tiếng nói


-Á à, mày dám đánh tao à, được lắm, nếu đã thế thì đừng trách tao không khách sáo- Hắn bẻ trăn trắc các khớp tay. nhăm nhe tiến tới


Sỡ dĩ Ran mạnh miệng như vậy là vì cô cho rằng kẻ đứng đầu giới Vampire thế nào lại chẳng đánh thắng được hắn, nhưng điều cô không ngờ là khi vẫn còn đang trưng ra bộ mặt "không sợ ai" thì kẻ bên cạnh lại quay sang câu hỏi một câu rất chi là...


-Giờ tính sao?- Shiho dùng vẻ mặt khẩn trương nhất có thể nhìn Ran


- Tính sao là tính sao?- Cái gì vậy trời, đừng nói cô ta không đánh lại tên này nha


-Tính sao là tính sao là sao?


Cái quái gì thế này? Ran bắt đầu lo lắng nhìn tên du côn trước mặt đnag tiến tới, còn cô thì ngày càng lùi dần về sao.


-CHẠY- Ran chỉ kịp nói nhiêu đó trước khi quay ngoắt người lại, lôi Shiho đi.


Cả hai chạy điên cuồng, trong khi hắn đuổi theo phía sau. họ chạy mãi cho đến khi đụng phải một con sông lớn.


-Chết rồi, giờ sao?- Ran lo lắng khi mình đã cùng đường mà tên khốn nạn kia lại ở ngay phía sau.


-Ha ha, hai em hôm nay đen rồi- Hắn giễu cợt nhìn hai cô gái, nhanh chóng bước tới.

BỐP...HỰ...RẦM


Ran thật có cảm giác hàm dưới của mình rơi mất xuống đất mất rồi. Hắn ta, tên du côn đó, một cước một, ngất luôn rồi! Cô quay sang trân trối nhìn người bên cạnh:


-Đã vậy tại sao lúc nãy không...


-Không gì?- Shiho nhìn cô với vẻ ngây thơ- tôi hỏi cô tính sao, cô bảo chạy còn gì.


-Cô...rõ ràng là cô chơi tôi- Ran hậm hực, thật quá đáng mà, bắt người ta chạy như điên luôn rồi lại bảo thế đấy


-Đâu ~ - Shiho kéo dãi ngữ điệu, cố nén cười quan sát biểu tình trên khuôn mặt của Ran. Thật dễ thương nha! - Tôi làm gì có. "Chơi" là "chơi" thế nào chứ?


-Cô...-Ran đỏ ửng mặt, cô ta nói vậy là sao chứ, đáng ghét. Ran bực mình quăng luôn mớ đồ vừa mua vào mặt Shiho- Cô chết đi!!!


-Nè, Ran Mori, dễ giận vậy sao? Chẳng dễ thương gì hết


Ran quay đi, xăm xăm bước, xẵng giọng:


-Ai cần cô thấy dễ thương
 
Nghi vấn: Ai với Shin đánh nhau u đầu mẻ trán vì giành Ran ???
Phần thắng chắc nghiêng về Ai vì she is vampire.
 
@namnam54 Hai ng này ko gặp nhau đâu nha bạn. Họ cách nhau 2000 năm lân mà. Tuy nhiên mình cũng đang đau đầu ko biết nên giải quyết chuyện Shinichi thế nào. Nếu là bạn, bạn sẽ làm sao?
@thanhnga4869 Đang kể lại chuyện 2000 năm trước ak bạn ơi. Lúc đó Shinichi chưa ra đời

Sao mà Shi với Ran lại tình vậy ta? Au có ý gì vậy? :KSV@13:
Vậy bạn có chấp nhận đc không?
 
×
Quay lại
Top Bottom