- Tham gia
- 7/5/2014
- Bài viết
- 169
Cảnh báo trước khi đọc: độ hài hước ở chap cuối này sẽ giảm mạnh, hãy chuẩn bị tâm lí. Truyện đã tới hồi kết, chớ đau lòng a~
Chương 5: Thành thân – Kết cục
Kinh thành lại một lần nữa chấn động bốn bề. Không phải vì tướng quốc âm mưu tạo phản bị trói như đon bánh tét treo trước cổng tri phủ, cũng không phải vì hoàng hậu Aoko mới được chẩn ra hỷ mạch, mà là vì Ran Mori, ái nữ nhà thừa tướng đại nhân đã trở về rồi.
Sao? Kinh thành kẻ đến người đi như nước chảy, chỉ là một người con gái nhỏ bé trở lại thì có gì đâu mà chấn động hả? Vậy là mọi người lại quên mất chuyện xảy ra cách đây không lâu rồi, ngay tại chương một thôi không xa đâu, nữ tử tên Ran Mori ấy đã đào hôn, từ bỏ hôn ước với vị nhị điện hạ cao quý nhất Công Đằng quốc. Nghe nói rằng vị nhị điện hạ kiêm đại tướng quân uy mãnh ấy vừa trở về từ chiến trường, áo giáp không cởi, vó ngựa không dừng, trực tiếp mang theo sính lễ tới phủ thừa tướng cầu thân.
Nếu cần phải dùng đến từ ngữ để diễn tả cảnh tượng ấy thì “Mười dặm hồng trang” chính là cụm từ diễn tả chính xác nhất. Đoàn người chở sính lễ kéo dài cả con phố, đón không biết bao nhiêu ánh nhìn. Những rương đồ lớn tới mức cần bốn người khiêng mới đủ được cột bằng những dải lụa đỏ, bên trên là một tú cầu tinh xảo cứ thế nối đuôi nhau tiến tới phủ thừa tướng. Khắp kinh thành chỉ trong chốc lát chỉ còn nhìn thấy một màu đỏ rực rỡ của đoàn người. Ai nấy đều hiếu kì đi theo, ánh mắt không rời khỏi đoàn người, trong lòng thầm phỏng đoán bên trong những hòm sính lễ kia rốt cuộc là có nhưng kì trân dị bảo gì.
Thế nhưng khi tới phủ thừa tướng, đương nhiên, không hề có bóng dáng vị hôn thê của tướng quân hắn đâu cả, hắn bỗng trở nên điên cuồng lao về phía hoàng cung. Có người đã cam đoan rằng, ngày hôm ấy, hắn đã thấy trong đôi mắt xanh như mặt nước của con người mạnh mẽ ấy, rõ ràng đã xuất hiện lệ quang.
Ừm! Quay trở lại chuyện xôn xao ngày hôm nay ở kinh thành. Nếu vị Mori tiểu thư kia quay lại thì cũng chưa có gì mà ghê gớm. Cái khiến người ta chấn động là nàng ta thế nhưng lại hiên ngang cùng với một dã nam nhân quay lại, muốn tổ chức đại hôn. Chấn động hơn, cái dã nam nhân mà nàng ta mang về nghe đâu là một tên sơn tặc. Mà làm người ta chấn động không còn gì có thể chấn động hơn ấy là… tên sơn tặc ấy… =v= rất đẹp trai
. Trọng điểm chính là tên sơn tặc đẹp trai ấy đã mua một phủ đệ to lớn, uy nghi, đồ sộ, nguy nga, tráng lệ,… (chấm ba chấm những từ hoa mỹ miêu tả một ngôi nhà), ĐỐI DIỆN PHỦ TƯỚNG QUÂN!!!!
=_=!!! Đến giờ phút này, dân chúng tuyệt đối, tuyệt đối, ngàn lần tuyệt đối khẳng định, vị tiểu thư Mori này muốn làm cho hoàng tộc tức chết, chắc chắn là tức mà chết, mới hả lòng hả dạ.
Ai đời đã từ hôn với hoàng đệ ruột thịt của hoàng đế, bỏ trốn trước ngày ban thánh chỉ, sau lại công khai mang về một đạo tặc để thành thân. Đã vậy còn lượn lờ trước mắt người ta mà trêu tức. Này! Đây không phải là nói với hoàng thất “Bổn cô nương ta đây thà lấy một sơn tặc cũng không nguyện gả cho hoàng thất các người!” sao?
Vì những hành động “thiếu muối” của đôi uyên ương này, mọi người mới càng để ý tới hôn lễ của họ. Để xem họ có thể an toàn mà tổ chức lễ cưới hay là không.
Lúc này, “cặp đôi thiếu muối” trong truyền thuyết đang ngồi đối diện nhau trong một gian phòng. Nam mỉm cười vô hại nhìn nữ. Nữ phẫn nộ trừng mắt cùng nam. Hai người nhìn qua nhìn lại cũng mất nửa canh giờ mà không nói với nhau lời nào, không khí chẳng có vẻ gì là uyên ương ân ái cả.
“Chủ tử…”/“Tiểu thư…”
Cận vệ Kazuo của Shinichi cùng tỳ nữ Akina của Ran dường như không thể chịu nổi thứ không khí kì lạ này bỗng cũng nhau lên tiếng, hy vọng phá vỡ không khí căng thẳng nơi đây.
“Im miệng!” – Ran quay qua nhìn Akina, phồng má mà nói.
Shinichi vẫn cười, nhìn Kazuo:
“Mang nàng ta đi!” – ngón tay thon dài thẳng tắp chỉ vào Akina.
“Dạ!” – chỉ nghe thấy Kazuo đáp một tiếng rồi “Vèo ~~~”, chỉ trong nháy mắt, trong gian phòng chỉ còn Ran và Shinichi, tựa như Kazuo và Akina chưa từng có mặt ở nơi này vậy.
“Chàng…”
“Nương tử a~! Nàng đừng tức giận với hạ nhân làm gì, rất hại sức khỏe a! Nào, tới đây chúng ta tiếp tục chơi đùa.”
“Chơi?”
“Ừm! Không phải nãy giờ chúng ta vẫn đang chơi mắt to trừng mắt nhỏ sao? Lại đây, lại đây! Chơi tiếp đi!”
“S-H-I-N-I-C-H-I!!! Chàng đi chết đi!”
“Nương tử! Dù vi phu vì nàng có chết cũng không từ…”
“Vậy chàng đi chết đi! Ngay bây giờ luôn!”
“Nhưng mà để nàng làm quả phụ ta thực sự không nỡ một chút nào. Ta biết, nếu ta chết thì nàng sẽ vô cùng thương tâm. Lương tâm nàng cũng cắn dứt. Một người thiện lương như nàng cả đời này sẽ chịu dằn vặt, không lúc nào thôi tự trách “Chỉ vì một lời nói đùa của mình trong lúc nóng vội mà khiến một sinh linh vô tội ra đi!”. Nàng sẽ đau đớn ngày không ngủ, đêm không ăn, dung nhan tiều tụy, thân xác héo mòn,… Vì thế, ta dù muốn chết nhưng cũng không nỡ để nàng phải chịu khổ nên đành ủy khuất bản thân cùng sống với nàng tới răng long đầu bạc mới thôi!”
“…” – câm nín! Nàng quên, hắn chính là kẻ mặt dày nhất trần gian này, không, sợ là trên trời dưới đất cũng chỉ có hắn mới có thể mặt dày vô sỉ tới mức ấy. Nói chuyện với hắn căn bản không có cửa thắng. Giận! Hừ!
“Nương tử?”
“…”
“Nương tử ~~~~”
Được rồi, nàng đầu hàng T^T giọng nói uốn éo của hắn khó nghe chết đi được mà!!!
“Rốt cuộc là đầu chàng bị đụng vào đâu mà lại đi mua tòa nhà đối diện phủ tướng quân hả? Tuy nói gia đình ta cùng hoàng thất có quan hệ kết giao lâu đời, hoàng hậu nương nương cũng là biểu muội ta nhưng chàng làm vậy cũng không suy nghĩ thử coi, một khi hoàng đế nổi giận vì sĩ diện thì sợ rằng cả gia tộc ta cộng thêm cả sơn trại của chàng cũng không đủ đầu cho hắn chặt nữa đấy!” – nàng tức giận! Thật! Nàng vô cùng tức giận! Tuy làm như Shinichi khiến nàng có phần… hả lòng hả dạ, nhưng an toàn vẫn là trên hết. Lần trước từ hôn vì nàng biết Kaito sẽ không ép buộc nàng, lại có thêm Aoko khuyên nhủ, chỉ qua một thời gian sẽ ổn thỏa. Nhưng lần này, hành động của nàng và Shinichi cộng lại dù có cố ý hay không cũng khiến cho hoàng thất tổn hại uy nghiêm rất lớn, nàng không thể không lo lắng được.
“Nàng yên tâm đi! Không có chuyện gì đâu!” – Shinichi nhẹ giọng nói, trong mắt nổi lên một đợt yêu thương, cưng nựng xoa mái tóc đen dài của nàng.
“Ta làm sao yên tâm được đây? Biết như vậy ta đã không…”
Shinichi lấy một ngón tay chặn môi nàng lại, không cho nàng nói tiếp:
“Ngoan! Hãy tin tưởng ta, không có chuyện gì đâu! Thật đấy!”
Nghe thấy giọng điệu chắc chắn của Shinichi, Ran nghi hoặc nhìn hắn, nghiêm giọng nói:
“Shinichi! Nói mau, chàng giấu ta điều gì đúng không? Chẳng lẽ…”
“Ta…” – Shinichi chột dạ, không biết có nên thú nhận với nàng trước khi thành thân hay không.
“Chẳng lẽ chàng muốn mưu phản?” – Ô_Ô!!! Lần trước thấy khí thế hắn trấn áp cả quân phản nghịch nàng đã nghi rồi. Làm gì có sơn tặc nào lại hiểu rõ quân tình như thế chứ. Chắc chắn là hắn có âm mưu soán vị rồi.
Shinichi thở ra một hơi, yêu chiều nhìn nàng:
“Không đâu! Ngốc ạ! Phủ đệ đó là gia sản tổ tiên truyền lại cho ta, ta tuyệt không cố ý chọn địa điểm của nó.” – hắn giải thích. Ừm! Đó là mảnh đất hắn được ban thưởng khi mới lên 5 tuổi. Sau này mở một con đường cắt ngang. Một nửa bên kia đường hắn dùng làm phủ tướng quân xử lí chính sự, còn nửa bên này định bụng sau này sẽ cùng thê thất sinh sống, một cuộc sống như thường dân, không liên quan tới tướng quân phủ.
Ran ngước đôi mắt to tròn nhìn hắn:
“Thật?”
“Thật!” – hắn khẳng định.
“Nếu sau này ta phát hiện ra chàng có điều lừa dối ta, ta sẽ không tha thứ cho chàng!”
Hắn yên lặng ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng thầm thì:
“Dù ta làm gì cũng vì ta rất rất rất yêu nàng! Ran! Nàng cần nhớ kĩ điều này, biết không?”
Thấy hắn đột nhiên thâm tình bày tỏ khiến Ran có chút bối rối, tuy rằng thẹn thùng nhưng không thể phủ nhận, trong lòng cũng rất ngọt ngào. Ngọt ngào tới mức quên mất rằng, hắn chưa đáp lại câu nói kia của nàng. Nàng gật đầu một cái:
“Được, ta sẽ nhớ kĩ.”
Shinichi thở phào nhẹ nhõm. Sau ngày thành thân hắn sẽ nói rõ với nàng. Không phải hắn có ý muốn lừa dối nàng, chỉ là đối với tình cảm của nàng dành cho hắn, hắn vẫn không nắm chắc. Là vì nàng có cảm tình với hắn, hay chỉ vì muốn trốn chạy khỏi đám cưới với hoàng gia? Vì không nắm chắc nên càng quan tâm. Vì càng quan tâm nên càng e sợ. Vì càng e sợ nên lại càng tận lực giấu giếm. Chỉ khi nào chắc chắn cưới được nàng vào cửa, hắn mới yên tâm.
Thế nhưng hắn lại quên mất một điều thiên kinh địa nghĩa*, đó là “Lời của nữ nhân tuyệt đối không đáng tin.”. Hơn nữa, lời của một nữ nhân đang không tỉnh táo lại càng không đáng tin. Nhưng rất tiếc, lúc hắn nhận ra điều ấy thì,…
*thiên khinh địa nghĩa: những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.
Bảy ngày sau, kinh thành lại được dịp náo nhiệt. Cảnh tượng đưa sính lễ rước dâu của nhị hoàng tử dường như lại được tái diễn lần nữa. Chỉ có điều, lần này, tân lang không còn là vị tướng quân uy mãnh xưa nữa mà là một nam tử toàn thân mặc hỷ phục nhưng lại toát ra khí chất ôn nhuận như ngọc, điềm đạm như thư sinh. Cũng không biết là ai trong đám đông khẽ rủa một câu rằng kẻ nào dám đồn vị hôn phu của ái nữ phủ thừa tướng là một tên đạo tặc? Nhìn người ta ngọc thụ lâm phong, khí chất rạng ngời như thế kia, không phú cũng quý, sao có thể làm đạo tặc được? Rõ là tin đồn nhảm. Thế nhưng người đó lại không thấy, một kẻ nào đó, tuy ngồi trên ngựa nhưng với thính lực nhạy bén của người luyện võ, sau khi nghe được những lời này thì khóe môi khẽ câu lên, nếu sau lưng hắn có chín cái đuôi, ắt hẳn, cả chín cái đều đang ngoe nguẩy không ngừng :v…
Phủ thừa tướng đèn đỏ treo cao, khắp nơi đều lây dính hỷ khí mà trở nên tươi vui. Thừa tướng Mori mắt cũng vương chút nước mắt, tự mình dẫn nữ nhi trao cho Shinichi.
Shinichi khóe môi mỉm cười, đón lấy bàn tay mềm mại của Ran, sau đó,… Khóe môi cứng lại.
Giật! Lại giật! Lại mãnh liệt giật!
Aaaaaaaaaaaaaa!!!! Buông tay nàng ra, buông tay nàng ra nha cho taaaaaaaa!!!!
Shinichi triệt để quẫn, trong lòng gào thét vạn lần. Nhạc phụ đại nhân của hắn vì sao cứ nắm chặt tay thê tử hắn như vậy. Sẽ trễ giờ lành mất a~~~! Còn nữa, tuy ngài là phụ thân nàng nhưng hắn vẫn ghen tỵ a~! Người ta vẫn nói con gái chính là tình nhân kiếp trước của phụ thân đó. Hắn có thể tin bậy, cũng không thể không tin a~!
“Nhạc-phụ-đại-nhân!!!” – hắn gằn giọng nhìn ông Mori, ánh mắt bốc lửa như muốn đốt bàn tay đang nắm chặt tay Ran kia.
“Sao vậy hiền-tế?” – ông Mori cười gian xảo, hoàn toàn phớt lờ vẻ tức giận của Shinichi. Ông cũng không tin hắn dám đả thương ông trong ngày hôm nay. Hừ, nhóc con, dám lừa gạt con gái của lão đây. Con gái ông là vàng là ngọc, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan vậy mà lại bị hắn qua qua quýt quýt lừa về nhà, ông thật không cam tâm a~!
Khụ! Được rồi, lễ vật của hắn đúng là đầy đủ, cũng không phải là qua quýt, thế nhưng rõ ràng là hắn lừa nữ nhi bảo bối của ông a~.
“Hai-người-cầm-đủ-chưa?” – ngay lúc “chiến sự” căng thẳng, tiếng gằn của Ran vang lên khiến cả hai người đồng thời buông tay.
Ông Mori ảo não, hắng một tiếng rồi nghiêm giọng nói:
“Đối xử với Ran cho tốt nếu không cánh cổng phủ thừa tướng luôn mở rộng đón nữ nhi ta trở về.”
“Nhạc phụ yên tâm.” – Shinichi nhìn ông, đôi bàn tay của hắn phủ lên bàn tay nhỏ nhắn của Ran, trịnh trọng hứa: “Tiểu tế nhất định sẽ không cô phụ nàng. Nếu nàng phải chịu nửa điểm ủy khuất, chính con sẽ trừng phạt bản thân mình trước tiên.”
Khuôn mặt Ran bên dưới tấm sa mỏng chẳng biết từ lúc nào đã lã chã lệ rơi. Tuy là khóc nhưng trong lòng nàng đều cảm ấm áp, cảm động bởi những lời nói của hai nam nhân quan trọng nhất cuộc đời mình.
Trong cái xã hội trọng nam khinh nữ, trọng thể diện hơn mạng sống, có mấy bậc phụ thân có thể nói ra một câu mở rộng cánh cửa để đón nữ nhi về như phụ thân nàng?
Còn Shinichi, tuy hắn đã nói với nàng rất nhiều câu nói buồn nôn, nhưng lời nói của hắn hôm nay đặc biệt chân thành. Không quá hoa mỹ, không phải hứa hẹn phù phiếm hay đối phó qua loa tắc trách với giao phó của phụ thân nàng mà chỉ đơn giản khẳng định, đem nàng đặt lên trên cả bản thân mình.
Hai con người, ngày thường, một suốt ngày ham mê tửu sắc hồ đồ đến mức nàng đau đầu nhức óc nhưng cũng là người mà nàng hết sức kính yêu, một suốt ngày bám dính, mặt dày vô sỉ khiến nàng vừa sợ vừa khinh bỉ nhưng cũng rung động bởi ước mơ xây dựng một mái ấm “Một đời, một kiếp, một đôi”. Ngay khoảnh khắc này, cả hai con người ấy tuy có những hành động khác nhau nhưng đều khiến nàng cảm nhận được sự yêu thương trân trọng nhất, chân thật nhất.
“Nữ nhi ngoan, đừng khóc!” – ông Mori nhẹ phủ bàn tay lên đỉnh đầu nàng, cất giọng dỗ dành.
Shinichi lặng yên, siết chặt tay nàng thêm một chút rồi tự mình vén rèm kiệu hoa lên. Hắn tươi cười hướng nàng nói, mặc dù có thể nàng không thấy được nụ cười thật tâm của hắn, nhưng hắn vẫn muốn để cho toàn bộ thiên hạ biết, lấy được Ran Mori là hạnh phúc lớn nhất của Shinichi hắn.
“Nương tử! Lên kiệu thôi. Chúng ta cùng về nhà!”
Ran nghe được hắn nói “về nhà” trái tim bất giác đập lỗi vài nhịp. Nhà sao? Nàng và hắn bây giờ sắp trở thành người một nhà. Nhà của hắn đã trở thành gia đình của nàng. Một ý niệm giản đơn như thế lại khiến người ta ấm áp và hạnh phúc như thế, thật là kì lạ. Gặp hắn, bị hắn trêu chọc rồi cùng hắn kết duyên tất cả nhanh như một giấc mơ vậy. Nàng không hoài nghi bản thân có hay không có tình cảm với hắn, bởi nàng biết dù chỉ một cái chớp mắt thôi, nhưng lúc cùng hắn ngắm chiếc đèn lồng kia, nàng biết, bản thân đã thực sự rung động bởi hắn rồi.
Ngồi trên kiệu hoa, Ran không ngừng hồi tưởng tới những hình ảnh hắn vô sỉ trêu chọc, những món quà hắn tỉ mỉ chuẩn bị, những lời nói lưu manh nhưng dạt dào tình cảm, cả ánh mắt thẳng thắn mà chứa đầy tình ý của hắn nữa. Nước mắt chẳng biết đã khô từ lúc nào, trên khuôn mặt diễm lệ lúc này đã hiện hữu một nụ cười ngập tràn hạnh phúc.
*****
Người qua đường ngơ ngác.
Tiểu thư nhà thừa tướng xuất giá, gả cho vị công tử ở đối diện phủ tướng quân, bên nhà người tra treo lồng đèn, dán chữ hỷ, đốt pháo, phát hầu bao thì không nói làm gì. Vì cớ làm sao mà bên phủ tướng quân cũng treo đèn lồng, dán chữ hỷ, đốt pháo, phát hầu bao là như thế nào? Đã vậy gia đinh, thị nữ phủ tướng quân người người đều cười như đào được vàng, sắc mặt hồng nhuận như hoa, miệng còn líu ríu như chim hoàng oanh, không tỏ chút ít bất mãn gì với việc “vị hôn thê” của tướng quân nhà mình sắp thành thê tử của “kẻ khác”. Cứ như kẻ sắp làm lễ bái đường với tân nương tử kia là tướng quân bọn họ chứ không phải là công tử nhà đối diện vậy. Thật là không tài nào hiểu nổi mà.
Phủ đệ đối diện hào hoa tráng lệ không hề thua kém gì phủ tướng quân khiến người ta càng thêm tò mò không biết vị công tử thần bí kia rốt cuộc là có bao nhiêu tiền. Khách mời cứ kéo tới từng tốp từng tốp, đông như trẩy hội, náo nhiệt vô cùng. Thậm chí là bất cứ ai có lòng thành chúc phúc cho đôi tân nhân đều có thể tham gia dự tiệc, chỉ cần lời chúc không cần lễ vật. Quả là một kẻ lắm tiền, phóng khoáng a~.
Mọi người chen nhau nhìn tân lang, tân nương bước tới đại sảnh. Tân lang bộ dáng tuấn tú, trên môi không dứt ý cười khiến cho tất cả đám nữ nhân phải đỏ mặt cúi đầu. Còn tân nương tuy khuôn mặt bị che khuất dưới lớp sa mỏng màu đỏ nhưng dung nhan kiều diễm thoắt ẩn thoắt hiện cùng với vóc người nhỏ nhắn lung linh lại càng khiến nam nhân mơ màng tưởng tượng. Nhưng ngay khi tân lang anh tuấn phóng tới một ánh mắt sắc bén, rét lạnh thì cả đám đều không dám mơ màng tiếp, đồng loạt dời tầm mắt đi chỗ khác.
Aizz!!! Là họ nhìn nhầm đi? Tân lang ôn nhuận như ngọc có lẽ nào lại có ánh mắt khủng bố, đáng sợ như vậy? Ánh mắt ấy chỉ có những kẻ đã quen với tinh phong huyết vũ mới có thể có được. Còn vị nhìn như thư sinh quanh năm làm bạn với đèn sách đang nở nụ cười như gió xuân trước mặt họ đây tuyệt đối không thể nào có được ánh mắt ấy. Nhầm, chắc chắn là họ đã nhầm rồi.
Đương nhiên là họ đã nhầm. Nhầm ở chỗ đánh giá sai con người “ôn nhuận như ngọc” kia =_=!!!
Shinichi thu hồi ánh mắt sắc lạnh, tiếp tục nở nụ cười nhưng trong lòng lại thập phần khó chịu. A~~ nương tử của ta a~!! Ngay bản thân ta còn chưa được nhìn đủ, vậy mà đám người kia dám dùng ánh mắt hoa si* như vậy để nhìn nàng. Thực là buồn bực a~!
*hoa si: mê trai/gái đẹp (đại loại là háo sắc đấy ạ
)
Nhưng hôm nay là ngày vui, hắn không thể đánh người, mắng người, đuổi người được, vì vậy chỉ có thể cắn răng mỉm cười mong cho nghi lễ sớm kết thúc.
Ngồi trên thượng vị là một đôi phu thê. Nam cao lớn, tuấn lãng, khí chất yên tĩnh mà cao quý. Ánh mắt thâm trầm tựa như đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh, đó là ánh mắt của một bậc vương giả, dù cố che giấu đi cũng không tài nào giấu được hào quang của nó. Kế bên ông là một phụ nhân* mỹ miều, vóc dáng tinh xảo nhỏ nhắn, khuôn mặt được bảo dưỡng tốt không nhìn thấy một chút dấu ấn thời gian, môi hồng, răng trắng, dù đã qua tuổi 30 nhưng vẫn mang nét đẹp của một đứa trẻ. Nữ phụ nhân nở nụ cười tinh quái, nhìn vào đôi tân nhân, ánh mắt nhìn tân lang vừa như đồng cảm, vừa như giễu cợt lại có phần vui sướng khi người gặp họa. Nam nhân cạnh bà chỉ chiều chuộng nhìn bà một cách bất đắc dĩ, bàn tay khẽ kéo ống tay áo bà như nhắc nhở. Được nhắc nhở, phụ nhân kia liền thu lại nét tinh quái, khuôn mặt khoác lên vẻ trang nghiêm nhanh tới mức người đứng ngoài tưởng như bà với phụ nhân lanh lợi vừa rồi là hai người hoàn toàn khác nhau. Khỏi phải nói, khả năng diễn xuất của ai kia cũng là do di truyền mà có a~~.
*phụ nhân: người phụ nữ đã có gia đình
Được ra hiệu, người chủ trì đại hôn hô to:
“Tân lang, tân nương cùng hành lễ.”
“Nhất bái thiên địa.” – theo tiếng hô đầu tiên, Shinichi cùng Ran cúi mình hướng về trời đất dập đầu một cái.
“Nhị bái cao đường!” – đôi tân nhân tiếp tục cúi lạy phụ mẫu của Shinichi.
“Phu thê giao bái!” – tiếng hô vừa dứt thì họ cũng cúi đầu thật sâu trước đối phương, chính thức trở thành phu thê.
“Đưa vào động phòng!” – người chủ trì hô lớn, kết thúc phần nghi lễ.
Ran được vài tỳ nữ nâng đi, dẫn vào trong hỷ phòng, còn Shinichi thì bị giữ lại để thiết rượu mọi người. Vào tới tân phòng, Ran vẫn còn nghe thấy tiếng chúc tụng nào nhiệt truyền tới từ phía đại sảnh, hai má nóng ran vì ngượng ngùng.
Nàng đã trở thành thê tử của hắn.
Không chỉ là một cái danh phận, không phải chỉ là một lời xưng hô, trở thành nương tử của hắn, còn có nghĩa rằng từ nay về sau, nàng chính là người sánh vai cùng hắn, nắm tay nhau sống hết đời này. Nàng sẽ vì hắn sinh nhi dục nữ*, trở thành hiền thê lương mẫu*. Hắn sẽ vĩnh viễn khiến nàng cả đời vô ưu. Ý nghĩa thiêng liêng của hai chữ “thê tử”, chỉ sau giờ khắc này mới hoàn toàn trở thành hiện thực.
*sinh nhi dục nữ: sinh con trai, dạy dỗ con gái (sinh = sinh đẻ, nhi = nhi tử = con trai, dục = dạy, nữ = con gái)
*hiền thê lương mẫu: người vệ, người mệ hiền (hiền, lương đều có nghĩa là hiền :3)
Ran yên lặng ngồi yên trên gi.ường, qua tấm mạn, nàng chỉ thấy một màu đỏ bao phủ gian phòng. Trong không khí, mùi huân hương thanh nhã khẽ lan tỏa, mọi người đều đã lui ra bên ngoài, yên lặng khiến nàng cảm thấy có chút buồn ngủ.
Đúng lúc này, “Két!!!!”, một ai đó đẩy cửa bước vào….
*****
Ngoài sảnh, Shinichi bị mọi người chuốc hết chén này tới chén khác, tuy không say nhưng đầu óc cũng có chút mơ màng. Lòng hắn đang bay bay, bay bay vào tới hỷ phòng, tưởng tượng ra dáng vẻ e ấp, ngượng ngùng của nương tử thì lại nôn nao như có lửa đốt. Chỉ chút nữa thôi hắn sẽ dùng diện mạo chân thật của mình để đối diện với nàng, nói rõ với nàng. Nàng đã hứa với hắn sẽ không giận dữ, với lại… Hắn mỉm cười mà nghĩ, nàng đã trở thành thê tử của hắn rồi. Ran Mori, nàng không thể hối hận được nữa rồi.
Bỗng bên cạnh hắn xuất hiện một người tuấn tú, phong độ, mặt người dạ thú, à, bỏ qua đi, ta thà mắc tội khi quân cũng không nên nói ra những lời như vậy… Tuấn tú, phong độ, ngoài đương kim thánh thượng, Kaito Kudo ra thì còn có thể là ai nữa
“Hoàng đệ ~~~~”
…
“Hoàng đệ ~~~~~~~”
…
“Hoàng đệ ~~~~~~~~~~~~”
“Có-chuyện-gì?” – Shinichi cau mày. Hoàng huynh của hắn không phải uống lộn thuốc chứ, sao giọng lại có thể uốn éo kéo dài một cách buồn nôn như vậy chứ?
“Hắc hắc!” – Kaito bỉ ổi cười hai tiếng, kéo tay áo Shinichi tới một góc, dúi vào tay hắn một lọ nhỏ rồi mới nói, “Tặng đệ.”
Shinichi lại nhíu mày nhìn hắn lần nữa, tỏ vẻ nếu ngươi không nói rõ thì chuẩn bị chết đi là vừa.
Kaito vẫn cười đến vô lại, trong lòng thầm phỉ nhổ. Nhíu cái gì mà nhíu? Tưởng ngươi có khuôn mặt than mà muốn hù dọa người khác hả?
“Cái đó, khụ… Đệ mới thành thân cũng chưa có kinh nghiệm, hoàng huynh đương nhiên phải có nghĩa vụ chỉ dạy thêm. Ừm… Chuyện đó… Ờ… Cái đó….”
“Nói!” – cái gì mà cứ ấp úng như vậy? Shinichi thật hoài nghi Kaito như vậy làm sao lập uy trước triều thần được a?
“Là động phong a~~~” – Kaito rốt cuộc cũng nói ra.
Đổi lại lần này đến lượt Shinichi đỏ mặt câm nín.
Nhìn khuôn mặt như vắt ra máu của hoàng đệ mình, Kaito chớt có cảm giác thành tựu mãnh liệt.
T^T a~~~!!! Cuối cùng cũng nhìn thấy được vẻ túng quẫn của Shinichi a~~~! Trẫm sống đời này vẫn là không uổng phí a~~~~! Ôi, hắn cảm động phát khóc mất.
“Khụ!” – Shinichi xấu hổ ho khan một tiếng, tự động hạ giọng nói với Kaito, “Cái đó… Là làm sao?”
“Cái đó?” – Kaito đắc chí, cao giọng hỏi lại, “Cái đó là cái gì vậy hoàng đệ?”
“Động… Động phòng.” – Shinichi xấu hổ tới mức muốn tìm một khối băng áp lên mặt để hạ hỏa. Đoán chừng mặt hắn đã đỏ tới mức không thể đỏ hơn được nữa rồi.
“Cái gì cơ? Ta nghe không rõ a~~~” – Kaito lâu lâu mới tìm được thời cơ chọc tức hoàng đệ nhà mình, không khỏi chơi đùa quá mức, hắn thậm chí quên mất người hắn trêu chọc là Shinichi a~~~.
“…” – nhìn chằm chằm.
Được rồi =_=!!! Kaito hắn nhịn!!! Không trêu đùa nữa là được rồi, có cần nhìn người ta bằng cái ánh mắt ấy không?
“Ừm! Trước khi động phòng đệ nhớ uống nó a~~~! Khụ… Rất có tác dụng.” – Kaito chỉ lọ nhỏ trong tay Shinichi rồi nói. Sau đó hắn vứt vào lòng đệ đệ đang ngây ngốc của mình một cuốn sách, “Bảo bối của ta, cho đệ mượn. Học hỏi một chút, chớ làm mất mặt hoàng thất ta!”
Shinichi nhìn tên cuốn sách, rồi lại nhìn hoàng huynh nhà mình, trong lòng gào thét:
“Hoàng huynh! Huynh có cần nói về cái vấn đề này bằng một khuôn mặt nghiêm túc như vậy không? Còn có, cái gì mà mất mặt hoàng thất chứ? Đúng là nhắm mắt nói bữa a!”
Nhưng rốt cuộc lại im lặng, nhét cuốn sách cùng lọ thuốc kia vào trong áo, mặt đỏ, tim đập mà tiếp tục quay về đại sảnh. Hắn không biết, lúc hắn vừa rời đi, vị hoàng huynh “yêu quý” của hắn đã nở một nụ cười vô-cùng-gian-xảo!!!
*****
“Hoàng huynh…” – Shinichi nhìn vào Kaito, miệng cười như không cười, chỉ gọi Kaito một tiếng rồi im lặng. Sự im lặng của hắn khiến Kaito cảm thấy rét lạnh, gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng:
“Hoàng đệ, thực sự không liên quan đến ta a~.”
“Ồ?” – Shinichi vẫn giữ nguyên nét cười lạnh đến chết người ấy, “Không liên quan?”
“Đúng, đúng! Không liên quan!”
“Không liên quan đến cái gì a~~?”
“Là chuyện đó, Ran Mori biến mất không liên quan tới ta a~~” – Kaito có chút chột dạ nhưng vẫn cố chống chế.
“Đệ cũng không nói là có liên quan đến huynh a~” – vẫn cười như thế, nhưng có vẻ lạnh hơn.
=_=!!! Nhưng nhìn vẻ mặt của ngươi đi, có thể đông lạnh chết người rồi đấy.
“Vậy…” – Kaito đứng lên, thật sự không thể chịu nổi nụ cười biến thái của Shinichi nữa. Nhưng vị đệ đệ yêu dấu của hắn lại chẳng đếm xỉa gì đến cảm giác của người làm anh như hắn a~.
Ấn Kaito ngồi lại ghế , Shinichi tăng chút ý cười, “quan tâm” hỏi:
“Hoàng huynh, ám vệ bên người huynh hình như giảm bớt một nửa?”
Kaito cắn răng phẫn hận. Cái này hắn cũng nhìn ra? À, mà hắn quên mất, Shinichi chính là người bố trí ám vệ giúp hắn mà T^T.
“Cái đó… Ta để lại một nửa bảo vệ hoàng tẩu đệ rồi.”
“Hoàng tẩu không phải có Hồng Ưng bảo vệ sao?”
“Hiện tại có thai, càng cần bảo vệ!”
“À? Chứ không phải hoàng huynh phái một nửa ám vệ đi “bảo vệ” thê tử của thần đệ sao?”
“Sa..o…. Sao vậy được? Thê tử đê, đệ phải bảo vệ chứ sao tới lượt ta?”
“Ừm, là thần đệ bảo vệ không nghiêm. Lần này bắt được kẻ nào cả gan mang thê tử đệ ra ngoài, đệ thề sẽ…”
“Sẽ làm gì?”
“Sẽ…” – Shinichi đưa tay vuốt ve thanh nhuyễn kiếm, vừa cười vừa nói với Kaito, “Hoàng huynh, huynh thấy xẻ thịt, lột da hắn thì thế nào?”
“…”
“Hửm?”
“Shinichi!!! Đệ…”
“Đệ làm sao a~~?”
“Ta không làm vua nữa! Ta mặc kệ, đệ phải làm vua cho ta. Làm vua mà bị đệ ăn hiếp như thế này… Ta không chịu được.”
Shinichi nhìn hoàng huynh nhà mình nổi giận muốn thoái vị thì cũng bất đắc dĩ. Hắn biết Kaito đã phải chịu nhiều sức ép bởi hoàng vị, vì thế trước giờ hắn vẫn tận lực vì huynh trưởng mà dẹp hết các chướng ngại bên ngoài, phản loạn bên trong để huynh ấy có thể an tâm làm một đấng minh quân. Lần này xem ra huynh ấy muốn trả thù một chút để giải hận những lần chịu thua thiệt trước đây. Thở dài một hơi, Shinichi trầm giọng nói:
“Đưa nàng trở về đi, náo loạn vậy đủ rồi!”
“Ta muốn thoái vị!”
“Đưa nàng trở về đi.”
“Ta muốn thoái vị!”
“Được, vậy để đệ làm hoàng đế rồi cho huynh làm đại tướng quân, cầm binh đi chinh chiến? Thế nào?”
“Ta…” – Kaito im lặng một lát rồi phất tay ra hiệu, “Gọi bọn họ trở về đi.”
Shinichi nghe vậy mới yên tâm thở ra một hơi. Là do Kaito gây họa thì không lo, chỉ lo là có kẻ muốn gây hại tới nàng.
Mới vừa rồi hắn nghe lời “truyền dạy kinh nghiệm” của Kaito, uống xuống chỗ thuốc kia, rồi ôm cuốn “Xuân cung đồ”* tìm chỗ kín đọc lén. Cứ mở mỗi trang hắn lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tim đập hỗn loạn, cả người nóng rực như ở trong phòng tắm. Tuy 20 tuổi nhiều nam tử đã sớm thành gia lập thất nhưng với một kẻ quanh năm ở nơi sa trường như Shinichi thì về phương diện tình cảm nam nữ lại hoàn toàn như một tờ giấy trắng. Phải nói là, hắn vì Ran mà đã thủ thân như ngọc suốt 12 năm liền. Bởi vậy, lúc xem cuốn “bí kíp” của huynh trưởng hắn vừa xấu hổ, vừa nôn nóng muốn cùng nàng viên phòng.
*Xuân cung đồ:
khụ khụ, cái này, là sách có hình vẽ về mấy chuyện đó đó
(tỉnh tự tưởng tượng a~~)
Vậy mà bao nhiêu h.am m.uốn đều bị dập tắt khi hắn mở cửa tân phòng ra. Trong phòng trống rỗng, không một bóng người. Hắn điên cuồng tìm kiếm khắp nơi vẫn không thể tìm thấy nàng. Hắn cơ hồ lại trở lại cái ngày mới quay về kinh thành kia. Trái tim đau đớn như nghẹt lại.
Nàng, lại bỏ hắn ra đi nữa sao?
Sau đó, cơn nóng khó chịu trong người kéo tới khiến hắn bừng tỉnh. Hắn nhớ tới những biểu hiện lạ lùng của Kaito, ngay lập tức xối mình bằng nước lạnh rồi tìm tới chất vấn hoàng huynh của mình.
Ông trời! Con thực sự, không muốn mất nàng lần nữa!!!
Ngồi chờ ám vệ của Kaito dẫn Ran trở về, Shinichi thầm suy nghĩ nên giải thích với nàng như thế nào, trái tim có chút căng thẳng nhỏ. Nhưng ngay khi ám vệ trở về, hắn lập tức nổi giận.
“Người đâu?” – hắn thét vào mặt hắc y nhân đang quỳ phía dưới, hai tay nắm chặt để kìm chế tâm tình đang dao động mãnh liệt.
“Thuộc hạ vô năng. Mori tiểu thư…”
“Là phu nhân, tướng quân phu nhân!”
“Dạ, là phu nhân nói muốn mua y phục nên ghé vào một tiệm bố y. Lúc người thay y phục, chúng thuộc hạ không thể theo sát bảo vệ nên….”
“Nên?”
“Nên thuộc hạ thực sự không biết phu nhân hiện đang ở đâu. Mong tướng quân trách tội.”
“Bốp!” – Shinichi đánh ra một chưởng, đập thẳng vào người ám vệ khiến hắn lùi về sau một đoạn. Khóe miệng ám vệ cũng trào ra máu tươi nhưng hắn vẫn không nhúc nhích. Hắn biết lần này hắn đã tắc trách gây ra sai lầm, để lạc mất phu nhân của tướng quân là một chuyện, vì chuyện này mà mối quan hệ giữa hoàng thượng và tướng quân trở nên xấu đi lại là một chuyện càng khiến hắn bất an hơn. Vì vậy, hắn nguyện ý chịu phạt, dù cho có mất mạng thì hắn cũng không oán, không hối.
“Lần này là lỗi của ta!” – Kaito đặt tay lên vai Shinichi, khuôn mặt tràn đầy hối lỗi, “Là ta quá tùy hứng. Để ta cùng đệ đi tìm nàng.”
Shinichi không đáp lại, nhanh chân bước ra khỏi phòng.
Trong một đêm, toàn bộ kinh thành dường như đã bị lật tung lên chỉ để tìm một người con gái.
Thiên hạ lại một lần nữa chấn động bởi chuyện bát quái. Hóa ra vị công tử ôn nhuận như ngọc kia chính là vị tướng quân trong truyền thuyết. Hóa ra Mori tiểu thư và vị tướng quân này vẫn là se duyên. Hóa ra,… nàng ta lại tiếp tục bỏ trốn rồi.
*****
“Mẫu thân! Mẫu thân! Không xong rồi!” – nữ hài tử hớt hải chạy tới níu lấy bàn tay của mẫu thân mình.
Mẫu thân của cô bé buông cuốn sách trong tay xuống, đôi mắt tím có phần mông lung:
“Sao vậy tiểu bảo bối?”
“Hoàng bá bá sắp hạ chỉ tứ hôn con cho thái tử Nam Hạ quốc. Mẫu thân, con mới 13 tuổi, con mới không cần phải xuất giá sớm như vậy a~~!”
“Vậy sao?” – Ran mỉm cười, kéo nữ nhi vào lòng, tay khẽ vuốt vài lọn tóc đen nhánh, “Bảo bối, con có muốn đào hôn không? Mẫu tử ta cùng nhau bỏ trốn?”
“Bỏ trốn ạ?” – nữ tử tròn mắt nhìn mẫu thân mình, “Được! Mẫu thân, chúng ta cùng nhau đi thôi!”.
….
Nghe đồn sau đó trấn quốc đại tướng quân Shinichi đã điên cuồng lao vào hoàng cung khẩu chiến* cùng hoàng đế Kaito một trận. Và thế là, đại tướng quân của chúng ta lại tiếp tục hành trình đi tìm thê tử, một lần nữa
*Khẩu chiến: khẩu = miệng, chiến = chiến đấu
vâng, là cãi nhau đấy ạ :P
^^ ròng rã suốt 7 tháng zời cuối cùng thì fic cũng đã end rồi. Món quà gửi tới ss @duonghmu , một lần nữa cảm ơn ss
Fic còn 1 ngoại truyện, phần Ran bỏ đi và quay lại như thế nào sẽ được viết trong ngoại truyện, dự là sẽ bắt đầu viết ngay trong ngày mai nên mọi người có thắc mắc ở chỗ đó chớ nóng vội a~
*vẫy khăn* lảm nhảm vậy thôi, ta đi ngủ dưỡng nhan, à, dưỡng sức đây
khi nào post ngoại truyện mới chính thức chia tay fic và các re đọc fic này nên nay hk nói nữa
Chương 5: Thành thân – Kết cục
Kinh thành lại một lần nữa chấn động bốn bề. Không phải vì tướng quốc âm mưu tạo phản bị trói như đon bánh tét treo trước cổng tri phủ, cũng không phải vì hoàng hậu Aoko mới được chẩn ra hỷ mạch, mà là vì Ran Mori, ái nữ nhà thừa tướng đại nhân đã trở về rồi.
Sao? Kinh thành kẻ đến người đi như nước chảy, chỉ là một người con gái nhỏ bé trở lại thì có gì đâu mà chấn động hả? Vậy là mọi người lại quên mất chuyện xảy ra cách đây không lâu rồi, ngay tại chương một thôi không xa đâu, nữ tử tên Ran Mori ấy đã đào hôn, từ bỏ hôn ước với vị nhị điện hạ cao quý nhất Công Đằng quốc. Nghe nói rằng vị nhị điện hạ kiêm đại tướng quân uy mãnh ấy vừa trở về từ chiến trường, áo giáp không cởi, vó ngựa không dừng, trực tiếp mang theo sính lễ tới phủ thừa tướng cầu thân.
Nếu cần phải dùng đến từ ngữ để diễn tả cảnh tượng ấy thì “Mười dặm hồng trang” chính là cụm từ diễn tả chính xác nhất. Đoàn người chở sính lễ kéo dài cả con phố, đón không biết bao nhiêu ánh nhìn. Những rương đồ lớn tới mức cần bốn người khiêng mới đủ được cột bằng những dải lụa đỏ, bên trên là một tú cầu tinh xảo cứ thế nối đuôi nhau tiến tới phủ thừa tướng. Khắp kinh thành chỉ trong chốc lát chỉ còn nhìn thấy một màu đỏ rực rỡ của đoàn người. Ai nấy đều hiếu kì đi theo, ánh mắt không rời khỏi đoàn người, trong lòng thầm phỏng đoán bên trong những hòm sính lễ kia rốt cuộc là có nhưng kì trân dị bảo gì.
Thế nhưng khi tới phủ thừa tướng, đương nhiên, không hề có bóng dáng vị hôn thê của tướng quân hắn đâu cả, hắn bỗng trở nên điên cuồng lao về phía hoàng cung. Có người đã cam đoan rằng, ngày hôm ấy, hắn đã thấy trong đôi mắt xanh như mặt nước của con người mạnh mẽ ấy, rõ ràng đã xuất hiện lệ quang.
Ừm! Quay trở lại chuyện xôn xao ngày hôm nay ở kinh thành. Nếu vị Mori tiểu thư kia quay lại thì cũng chưa có gì mà ghê gớm. Cái khiến người ta chấn động là nàng ta thế nhưng lại hiên ngang cùng với một dã nam nhân quay lại, muốn tổ chức đại hôn. Chấn động hơn, cái dã nam nhân mà nàng ta mang về nghe đâu là một tên sơn tặc. Mà làm người ta chấn động không còn gì có thể chấn động hơn ấy là… tên sơn tặc ấy… =v= rất đẹp trai

=_=!!! Đến giờ phút này, dân chúng tuyệt đối, tuyệt đối, ngàn lần tuyệt đối khẳng định, vị tiểu thư Mori này muốn làm cho hoàng tộc tức chết, chắc chắn là tức mà chết, mới hả lòng hả dạ.
Ai đời đã từ hôn với hoàng đệ ruột thịt của hoàng đế, bỏ trốn trước ngày ban thánh chỉ, sau lại công khai mang về một đạo tặc để thành thân. Đã vậy còn lượn lờ trước mắt người ta mà trêu tức. Này! Đây không phải là nói với hoàng thất “Bổn cô nương ta đây thà lấy một sơn tặc cũng không nguyện gả cho hoàng thất các người!” sao?
Vì những hành động “thiếu muối” của đôi uyên ương này, mọi người mới càng để ý tới hôn lễ của họ. Để xem họ có thể an toàn mà tổ chức lễ cưới hay là không.
Lúc này, “cặp đôi thiếu muối” trong truyền thuyết đang ngồi đối diện nhau trong một gian phòng. Nam mỉm cười vô hại nhìn nữ. Nữ phẫn nộ trừng mắt cùng nam. Hai người nhìn qua nhìn lại cũng mất nửa canh giờ mà không nói với nhau lời nào, không khí chẳng có vẻ gì là uyên ương ân ái cả.
“Chủ tử…”/“Tiểu thư…”
Cận vệ Kazuo của Shinichi cùng tỳ nữ Akina của Ran dường như không thể chịu nổi thứ không khí kì lạ này bỗng cũng nhau lên tiếng, hy vọng phá vỡ không khí căng thẳng nơi đây.
“Im miệng!” – Ran quay qua nhìn Akina, phồng má mà nói.
Shinichi vẫn cười, nhìn Kazuo:
“Mang nàng ta đi!” – ngón tay thon dài thẳng tắp chỉ vào Akina.
“Dạ!” – chỉ nghe thấy Kazuo đáp một tiếng rồi “Vèo ~~~”, chỉ trong nháy mắt, trong gian phòng chỉ còn Ran và Shinichi, tựa như Kazuo và Akina chưa từng có mặt ở nơi này vậy.
“Chàng…”
“Nương tử a~! Nàng đừng tức giận với hạ nhân làm gì, rất hại sức khỏe a! Nào, tới đây chúng ta tiếp tục chơi đùa.”
“Chơi?”
“Ừm! Không phải nãy giờ chúng ta vẫn đang chơi mắt to trừng mắt nhỏ sao? Lại đây, lại đây! Chơi tiếp đi!”
“S-H-I-N-I-C-H-I!!! Chàng đi chết đi!”
“Nương tử! Dù vi phu vì nàng có chết cũng không từ…”
“Vậy chàng đi chết đi! Ngay bây giờ luôn!”
“Nhưng mà để nàng làm quả phụ ta thực sự không nỡ một chút nào. Ta biết, nếu ta chết thì nàng sẽ vô cùng thương tâm. Lương tâm nàng cũng cắn dứt. Một người thiện lương như nàng cả đời này sẽ chịu dằn vặt, không lúc nào thôi tự trách “Chỉ vì một lời nói đùa của mình trong lúc nóng vội mà khiến một sinh linh vô tội ra đi!”. Nàng sẽ đau đớn ngày không ngủ, đêm không ăn, dung nhan tiều tụy, thân xác héo mòn,… Vì thế, ta dù muốn chết nhưng cũng không nỡ để nàng phải chịu khổ nên đành ủy khuất bản thân cùng sống với nàng tới răng long đầu bạc mới thôi!”
“…” – câm nín! Nàng quên, hắn chính là kẻ mặt dày nhất trần gian này, không, sợ là trên trời dưới đất cũng chỉ có hắn mới có thể mặt dày vô sỉ tới mức ấy. Nói chuyện với hắn căn bản không có cửa thắng. Giận! Hừ!
“Nương tử?”
“…”
“Nương tử ~~~~”
Được rồi, nàng đầu hàng T^T giọng nói uốn éo của hắn khó nghe chết đi được mà!!!
“Rốt cuộc là đầu chàng bị đụng vào đâu mà lại đi mua tòa nhà đối diện phủ tướng quân hả? Tuy nói gia đình ta cùng hoàng thất có quan hệ kết giao lâu đời, hoàng hậu nương nương cũng là biểu muội ta nhưng chàng làm vậy cũng không suy nghĩ thử coi, một khi hoàng đế nổi giận vì sĩ diện thì sợ rằng cả gia tộc ta cộng thêm cả sơn trại của chàng cũng không đủ đầu cho hắn chặt nữa đấy!” – nàng tức giận! Thật! Nàng vô cùng tức giận! Tuy làm như Shinichi khiến nàng có phần… hả lòng hả dạ, nhưng an toàn vẫn là trên hết. Lần trước từ hôn vì nàng biết Kaito sẽ không ép buộc nàng, lại có thêm Aoko khuyên nhủ, chỉ qua một thời gian sẽ ổn thỏa. Nhưng lần này, hành động của nàng và Shinichi cộng lại dù có cố ý hay không cũng khiến cho hoàng thất tổn hại uy nghiêm rất lớn, nàng không thể không lo lắng được.
“Nàng yên tâm đi! Không có chuyện gì đâu!” – Shinichi nhẹ giọng nói, trong mắt nổi lên một đợt yêu thương, cưng nựng xoa mái tóc đen dài của nàng.
“Ta làm sao yên tâm được đây? Biết như vậy ta đã không…”
Shinichi lấy một ngón tay chặn môi nàng lại, không cho nàng nói tiếp:
“Ngoan! Hãy tin tưởng ta, không có chuyện gì đâu! Thật đấy!”
Nghe thấy giọng điệu chắc chắn của Shinichi, Ran nghi hoặc nhìn hắn, nghiêm giọng nói:
“Shinichi! Nói mau, chàng giấu ta điều gì đúng không? Chẳng lẽ…”
“Ta…” – Shinichi chột dạ, không biết có nên thú nhận với nàng trước khi thành thân hay không.
“Chẳng lẽ chàng muốn mưu phản?” – Ô_Ô!!! Lần trước thấy khí thế hắn trấn áp cả quân phản nghịch nàng đã nghi rồi. Làm gì có sơn tặc nào lại hiểu rõ quân tình như thế chứ. Chắc chắn là hắn có âm mưu soán vị rồi.
Shinichi thở ra một hơi, yêu chiều nhìn nàng:
“Không đâu! Ngốc ạ! Phủ đệ đó là gia sản tổ tiên truyền lại cho ta, ta tuyệt không cố ý chọn địa điểm của nó.” – hắn giải thích. Ừm! Đó là mảnh đất hắn được ban thưởng khi mới lên 5 tuổi. Sau này mở một con đường cắt ngang. Một nửa bên kia đường hắn dùng làm phủ tướng quân xử lí chính sự, còn nửa bên này định bụng sau này sẽ cùng thê thất sinh sống, một cuộc sống như thường dân, không liên quan tới tướng quân phủ.
Ran ngước đôi mắt to tròn nhìn hắn:
“Thật?”
“Thật!” – hắn khẳng định.
“Nếu sau này ta phát hiện ra chàng có điều lừa dối ta, ta sẽ không tha thứ cho chàng!”
Hắn yên lặng ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng thầm thì:
“Dù ta làm gì cũng vì ta rất rất rất yêu nàng! Ran! Nàng cần nhớ kĩ điều này, biết không?”
Thấy hắn đột nhiên thâm tình bày tỏ khiến Ran có chút bối rối, tuy rằng thẹn thùng nhưng không thể phủ nhận, trong lòng cũng rất ngọt ngào. Ngọt ngào tới mức quên mất rằng, hắn chưa đáp lại câu nói kia của nàng. Nàng gật đầu một cái:
“Được, ta sẽ nhớ kĩ.”
Shinichi thở phào nhẹ nhõm. Sau ngày thành thân hắn sẽ nói rõ với nàng. Không phải hắn có ý muốn lừa dối nàng, chỉ là đối với tình cảm của nàng dành cho hắn, hắn vẫn không nắm chắc. Là vì nàng có cảm tình với hắn, hay chỉ vì muốn trốn chạy khỏi đám cưới với hoàng gia? Vì không nắm chắc nên càng quan tâm. Vì càng quan tâm nên càng e sợ. Vì càng e sợ nên lại càng tận lực giấu giếm. Chỉ khi nào chắc chắn cưới được nàng vào cửa, hắn mới yên tâm.
Thế nhưng hắn lại quên mất một điều thiên kinh địa nghĩa*, đó là “Lời của nữ nhân tuyệt đối không đáng tin.”. Hơn nữa, lời của một nữ nhân đang không tỉnh táo lại càng không đáng tin. Nhưng rất tiếc, lúc hắn nhận ra điều ấy thì,…
*thiên khinh địa nghĩa: những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.
Bảy ngày sau, kinh thành lại được dịp náo nhiệt. Cảnh tượng đưa sính lễ rước dâu của nhị hoàng tử dường như lại được tái diễn lần nữa. Chỉ có điều, lần này, tân lang không còn là vị tướng quân uy mãnh xưa nữa mà là một nam tử toàn thân mặc hỷ phục nhưng lại toát ra khí chất ôn nhuận như ngọc, điềm đạm như thư sinh. Cũng không biết là ai trong đám đông khẽ rủa một câu rằng kẻ nào dám đồn vị hôn phu của ái nữ phủ thừa tướng là một tên đạo tặc? Nhìn người ta ngọc thụ lâm phong, khí chất rạng ngời như thế kia, không phú cũng quý, sao có thể làm đạo tặc được? Rõ là tin đồn nhảm. Thế nhưng người đó lại không thấy, một kẻ nào đó, tuy ngồi trên ngựa nhưng với thính lực nhạy bén của người luyện võ, sau khi nghe được những lời này thì khóe môi khẽ câu lên, nếu sau lưng hắn có chín cái đuôi, ắt hẳn, cả chín cái đều đang ngoe nguẩy không ngừng :v…
Phủ thừa tướng đèn đỏ treo cao, khắp nơi đều lây dính hỷ khí mà trở nên tươi vui. Thừa tướng Mori mắt cũng vương chút nước mắt, tự mình dẫn nữ nhi trao cho Shinichi.
Shinichi khóe môi mỉm cười, đón lấy bàn tay mềm mại của Ran, sau đó,… Khóe môi cứng lại.
Giật! Lại giật! Lại mãnh liệt giật!
Aaaaaaaaaaaaaa!!!! Buông tay nàng ra, buông tay nàng ra nha cho taaaaaaaa!!!!
Shinichi triệt để quẫn, trong lòng gào thét vạn lần. Nhạc phụ đại nhân của hắn vì sao cứ nắm chặt tay thê tử hắn như vậy. Sẽ trễ giờ lành mất a~~~! Còn nữa, tuy ngài là phụ thân nàng nhưng hắn vẫn ghen tỵ a~! Người ta vẫn nói con gái chính là tình nhân kiếp trước của phụ thân đó. Hắn có thể tin bậy, cũng không thể không tin a~!
“Nhạc-phụ-đại-nhân!!!” – hắn gằn giọng nhìn ông Mori, ánh mắt bốc lửa như muốn đốt bàn tay đang nắm chặt tay Ran kia.
“Sao vậy hiền-tế?” – ông Mori cười gian xảo, hoàn toàn phớt lờ vẻ tức giận của Shinichi. Ông cũng không tin hắn dám đả thương ông trong ngày hôm nay. Hừ, nhóc con, dám lừa gạt con gái của lão đây. Con gái ông là vàng là ngọc, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan vậy mà lại bị hắn qua qua quýt quýt lừa về nhà, ông thật không cam tâm a~!
Khụ! Được rồi, lễ vật của hắn đúng là đầy đủ, cũng không phải là qua quýt, thế nhưng rõ ràng là hắn lừa nữ nhi bảo bối của ông a~.
“Hai-người-cầm-đủ-chưa?” – ngay lúc “chiến sự” căng thẳng, tiếng gằn của Ran vang lên khiến cả hai người đồng thời buông tay.
Ông Mori ảo não, hắng một tiếng rồi nghiêm giọng nói:
“Đối xử với Ran cho tốt nếu không cánh cổng phủ thừa tướng luôn mở rộng đón nữ nhi ta trở về.”
“Nhạc phụ yên tâm.” – Shinichi nhìn ông, đôi bàn tay của hắn phủ lên bàn tay nhỏ nhắn của Ran, trịnh trọng hứa: “Tiểu tế nhất định sẽ không cô phụ nàng. Nếu nàng phải chịu nửa điểm ủy khuất, chính con sẽ trừng phạt bản thân mình trước tiên.”
Khuôn mặt Ran bên dưới tấm sa mỏng chẳng biết từ lúc nào đã lã chã lệ rơi. Tuy là khóc nhưng trong lòng nàng đều cảm ấm áp, cảm động bởi những lời nói của hai nam nhân quan trọng nhất cuộc đời mình.
Trong cái xã hội trọng nam khinh nữ, trọng thể diện hơn mạng sống, có mấy bậc phụ thân có thể nói ra một câu mở rộng cánh cửa để đón nữ nhi về như phụ thân nàng?
Còn Shinichi, tuy hắn đã nói với nàng rất nhiều câu nói buồn nôn, nhưng lời nói của hắn hôm nay đặc biệt chân thành. Không quá hoa mỹ, không phải hứa hẹn phù phiếm hay đối phó qua loa tắc trách với giao phó của phụ thân nàng mà chỉ đơn giản khẳng định, đem nàng đặt lên trên cả bản thân mình.
Hai con người, ngày thường, một suốt ngày ham mê tửu sắc hồ đồ đến mức nàng đau đầu nhức óc nhưng cũng là người mà nàng hết sức kính yêu, một suốt ngày bám dính, mặt dày vô sỉ khiến nàng vừa sợ vừa khinh bỉ nhưng cũng rung động bởi ước mơ xây dựng một mái ấm “Một đời, một kiếp, một đôi”. Ngay khoảnh khắc này, cả hai con người ấy tuy có những hành động khác nhau nhưng đều khiến nàng cảm nhận được sự yêu thương trân trọng nhất, chân thật nhất.
“Nữ nhi ngoan, đừng khóc!” – ông Mori nhẹ phủ bàn tay lên đỉnh đầu nàng, cất giọng dỗ dành.
Shinichi lặng yên, siết chặt tay nàng thêm một chút rồi tự mình vén rèm kiệu hoa lên. Hắn tươi cười hướng nàng nói, mặc dù có thể nàng không thấy được nụ cười thật tâm của hắn, nhưng hắn vẫn muốn để cho toàn bộ thiên hạ biết, lấy được Ran Mori là hạnh phúc lớn nhất của Shinichi hắn.
“Nương tử! Lên kiệu thôi. Chúng ta cùng về nhà!”
Ran nghe được hắn nói “về nhà” trái tim bất giác đập lỗi vài nhịp. Nhà sao? Nàng và hắn bây giờ sắp trở thành người một nhà. Nhà của hắn đã trở thành gia đình của nàng. Một ý niệm giản đơn như thế lại khiến người ta ấm áp và hạnh phúc như thế, thật là kì lạ. Gặp hắn, bị hắn trêu chọc rồi cùng hắn kết duyên tất cả nhanh như một giấc mơ vậy. Nàng không hoài nghi bản thân có hay không có tình cảm với hắn, bởi nàng biết dù chỉ một cái chớp mắt thôi, nhưng lúc cùng hắn ngắm chiếc đèn lồng kia, nàng biết, bản thân đã thực sự rung động bởi hắn rồi.
Ngồi trên kiệu hoa, Ran không ngừng hồi tưởng tới những hình ảnh hắn vô sỉ trêu chọc, những món quà hắn tỉ mỉ chuẩn bị, những lời nói lưu manh nhưng dạt dào tình cảm, cả ánh mắt thẳng thắn mà chứa đầy tình ý của hắn nữa. Nước mắt chẳng biết đã khô từ lúc nào, trên khuôn mặt diễm lệ lúc này đã hiện hữu một nụ cười ngập tràn hạnh phúc.
*****
Người qua đường ngơ ngác.
Tiểu thư nhà thừa tướng xuất giá, gả cho vị công tử ở đối diện phủ tướng quân, bên nhà người tra treo lồng đèn, dán chữ hỷ, đốt pháo, phát hầu bao thì không nói làm gì. Vì cớ làm sao mà bên phủ tướng quân cũng treo đèn lồng, dán chữ hỷ, đốt pháo, phát hầu bao là như thế nào? Đã vậy gia đinh, thị nữ phủ tướng quân người người đều cười như đào được vàng, sắc mặt hồng nhuận như hoa, miệng còn líu ríu như chim hoàng oanh, không tỏ chút ít bất mãn gì với việc “vị hôn thê” của tướng quân nhà mình sắp thành thê tử của “kẻ khác”. Cứ như kẻ sắp làm lễ bái đường với tân nương tử kia là tướng quân bọn họ chứ không phải là công tử nhà đối diện vậy. Thật là không tài nào hiểu nổi mà.
Phủ đệ đối diện hào hoa tráng lệ không hề thua kém gì phủ tướng quân khiến người ta càng thêm tò mò không biết vị công tử thần bí kia rốt cuộc là có bao nhiêu tiền. Khách mời cứ kéo tới từng tốp từng tốp, đông như trẩy hội, náo nhiệt vô cùng. Thậm chí là bất cứ ai có lòng thành chúc phúc cho đôi tân nhân đều có thể tham gia dự tiệc, chỉ cần lời chúc không cần lễ vật. Quả là một kẻ lắm tiền, phóng khoáng a~.
Mọi người chen nhau nhìn tân lang, tân nương bước tới đại sảnh. Tân lang bộ dáng tuấn tú, trên môi không dứt ý cười khiến cho tất cả đám nữ nhân phải đỏ mặt cúi đầu. Còn tân nương tuy khuôn mặt bị che khuất dưới lớp sa mỏng màu đỏ nhưng dung nhan kiều diễm thoắt ẩn thoắt hiện cùng với vóc người nhỏ nhắn lung linh lại càng khiến nam nhân mơ màng tưởng tượng. Nhưng ngay khi tân lang anh tuấn phóng tới một ánh mắt sắc bén, rét lạnh thì cả đám đều không dám mơ màng tiếp, đồng loạt dời tầm mắt đi chỗ khác.
Aizz!!! Là họ nhìn nhầm đi? Tân lang ôn nhuận như ngọc có lẽ nào lại có ánh mắt khủng bố, đáng sợ như vậy? Ánh mắt ấy chỉ có những kẻ đã quen với tinh phong huyết vũ mới có thể có được. Còn vị nhìn như thư sinh quanh năm làm bạn với đèn sách đang nở nụ cười như gió xuân trước mặt họ đây tuyệt đối không thể nào có được ánh mắt ấy. Nhầm, chắc chắn là họ đã nhầm rồi.
Đương nhiên là họ đã nhầm. Nhầm ở chỗ đánh giá sai con người “ôn nhuận như ngọc” kia =_=!!!
Shinichi thu hồi ánh mắt sắc lạnh, tiếp tục nở nụ cười nhưng trong lòng lại thập phần khó chịu. A~~ nương tử của ta a~!! Ngay bản thân ta còn chưa được nhìn đủ, vậy mà đám người kia dám dùng ánh mắt hoa si* như vậy để nhìn nàng. Thực là buồn bực a~!
*hoa si: mê trai/gái đẹp (đại loại là háo sắc đấy ạ

Nhưng hôm nay là ngày vui, hắn không thể đánh người, mắng người, đuổi người được, vì vậy chỉ có thể cắn răng mỉm cười mong cho nghi lễ sớm kết thúc.
Ngồi trên thượng vị là một đôi phu thê. Nam cao lớn, tuấn lãng, khí chất yên tĩnh mà cao quý. Ánh mắt thâm trầm tựa như đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh, đó là ánh mắt của một bậc vương giả, dù cố che giấu đi cũng không tài nào giấu được hào quang của nó. Kế bên ông là một phụ nhân* mỹ miều, vóc dáng tinh xảo nhỏ nhắn, khuôn mặt được bảo dưỡng tốt không nhìn thấy một chút dấu ấn thời gian, môi hồng, răng trắng, dù đã qua tuổi 30 nhưng vẫn mang nét đẹp của một đứa trẻ. Nữ phụ nhân nở nụ cười tinh quái, nhìn vào đôi tân nhân, ánh mắt nhìn tân lang vừa như đồng cảm, vừa như giễu cợt lại có phần vui sướng khi người gặp họa. Nam nhân cạnh bà chỉ chiều chuộng nhìn bà một cách bất đắc dĩ, bàn tay khẽ kéo ống tay áo bà như nhắc nhở. Được nhắc nhở, phụ nhân kia liền thu lại nét tinh quái, khuôn mặt khoác lên vẻ trang nghiêm nhanh tới mức người đứng ngoài tưởng như bà với phụ nhân lanh lợi vừa rồi là hai người hoàn toàn khác nhau. Khỏi phải nói, khả năng diễn xuất của ai kia cũng là do di truyền mà có a~~.
*phụ nhân: người phụ nữ đã có gia đình
Được ra hiệu, người chủ trì đại hôn hô to:
“Tân lang, tân nương cùng hành lễ.”
“Nhất bái thiên địa.” – theo tiếng hô đầu tiên, Shinichi cùng Ran cúi mình hướng về trời đất dập đầu một cái.
“Nhị bái cao đường!” – đôi tân nhân tiếp tục cúi lạy phụ mẫu của Shinichi.
“Phu thê giao bái!” – tiếng hô vừa dứt thì họ cũng cúi đầu thật sâu trước đối phương, chính thức trở thành phu thê.
“Đưa vào động phòng!” – người chủ trì hô lớn, kết thúc phần nghi lễ.
Ran được vài tỳ nữ nâng đi, dẫn vào trong hỷ phòng, còn Shinichi thì bị giữ lại để thiết rượu mọi người. Vào tới tân phòng, Ran vẫn còn nghe thấy tiếng chúc tụng nào nhiệt truyền tới từ phía đại sảnh, hai má nóng ran vì ngượng ngùng.
Nàng đã trở thành thê tử của hắn.
Không chỉ là một cái danh phận, không phải chỉ là một lời xưng hô, trở thành nương tử của hắn, còn có nghĩa rằng từ nay về sau, nàng chính là người sánh vai cùng hắn, nắm tay nhau sống hết đời này. Nàng sẽ vì hắn sinh nhi dục nữ*, trở thành hiền thê lương mẫu*. Hắn sẽ vĩnh viễn khiến nàng cả đời vô ưu. Ý nghĩa thiêng liêng của hai chữ “thê tử”, chỉ sau giờ khắc này mới hoàn toàn trở thành hiện thực.
*sinh nhi dục nữ: sinh con trai, dạy dỗ con gái (sinh = sinh đẻ, nhi = nhi tử = con trai, dục = dạy, nữ = con gái)
*hiền thê lương mẫu: người vệ, người mệ hiền (hiền, lương đều có nghĩa là hiền :3)
Ran yên lặng ngồi yên trên gi.ường, qua tấm mạn, nàng chỉ thấy một màu đỏ bao phủ gian phòng. Trong không khí, mùi huân hương thanh nhã khẽ lan tỏa, mọi người đều đã lui ra bên ngoài, yên lặng khiến nàng cảm thấy có chút buồn ngủ.
Đúng lúc này, “Két!!!!”, một ai đó đẩy cửa bước vào….
*****
Ngoài sảnh, Shinichi bị mọi người chuốc hết chén này tới chén khác, tuy không say nhưng đầu óc cũng có chút mơ màng. Lòng hắn đang bay bay, bay bay vào tới hỷ phòng, tưởng tượng ra dáng vẻ e ấp, ngượng ngùng của nương tử thì lại nôn nao như có lửa đốt. Chỉ chút nữa thôi hắn sẽ dùng diện mạo chân thật của mình để đối diện với nàng, nói rõ với nàng. Nàng đã hứa với hắn sẽ không giận dữ, với lại… Hắn mỉm cười mà nghĩ, nàng đã trở thành thê tử của hắn rồi. Ran Mori, nàng không thể hối hận được nữa rồi.
Bỗng bên cạnh hắn xuất hiện một người tuấn tú, phong độ, mặt người dạ thú, à, bỏ qua đi, ta thà mắc tội khi quân cũng không nên nói ra những lời như vậy… Tuấn tú, phong độ, ngoài đương kim thánh thượng, Kaito Kudo ra thì còn có thể là ai nữa

“Hoàng đệ ~~~~”
…
“Hoàng đệ ~~~~~~~”
…
“Hoàng đệ ~~~~~~~~~~~~”
“Có-chuyện-gì?” – Shinichi cau mày. Hoàng huynh của hắn không phải uống lộn thuốc chứ, sao giọng lại có thể uốn éo kéo dài một cách buồn nôn như vậy chứ?
“Hắc hắc!” – Kaito bỉ ổi cười hai tiếng, kéo tay áo Shinichi tới một góc, dúi vào tay hắn một lọ nhỏ rồi mới nói, “Tặng đệ.”
Shinichi lại nhíu mày nhìn hắn lần nữa, tỏ vẻ nếu ngươi không nói rõ thì chuẩn bị chết đi là vừa.
Kaito vẫn cười đến vô lại, trong lòng thầm phỉ nhổ. Nhíu cái gì mà nhíu? Tưởng ngươi có khuôn mặt than mà muốn hù dọa người khác hả?
“Cái đó, khụ… Đệ mới thành thân cũng chưa có kinh nghiệm, hoàng huynh đương nhiên phải có nghĩa vụ chỉ dạy thêm. Ừm… Chuyện đó… Ờ… Cái đó….”
“Nói!” – cái gì mà cứ ấp úng như vậy? Shinichi thật hoài nghi Kaito như vậy làm sao lập uy trước triều thần được a?
“Là động phong a~~~” – Kaito rốt cuộc cũng nói ra.
Đổi lại lần này đến lượt Shinichi đỏ mặt câm nín.
Nhìn khuôn mặt như vắt ra máu của hoàng đệ mình, Kaito chớt có cảm giác thành tựu mãnh liệt.
T^T a~~~!!! Cuối cùng cũng nhìn thấy được vẻ túng quẫn của Shinichi a~~~! Trẫm sống đời này vẫn là không uổng phí a~~~~! Ôi, hắn cảm động phát khóc mất.
“Khụ!” – Shinichi xấu hổ ho khan một tiếng, tự động hạ giọng nói với Kaito, “Cái đó… Là làm sao?”
“Cái đó?” – Kaito đắc chí, cao giọng hỏi lại, “Cái đó là cái gì vậy hoàng đệ?”
“Động… Động phòng.” – Shinichi xấu hổ tới mức muốn tìm một khối băng áp lên mặt để hạ hỏa. Đoán chừng mặt hắn đã đỏ tới mức không thể đỏ hơn được nữa rồi.
“Cái gì cơ? Ta nghe không rõ a~~~” – Kaito lâu lâu mới tìm được thời cơ chọc tức hoàng đệ nhà mình, không khỏi chơi đùa quá mức, hắn thậm chí quên mất người hắn trêu chọc là Shinichi a~~~.
“…” – nhìn chằm chằm.
Được rồi =_=!!! Kaito hắn nhịn!!! Không trêu đùa nữa là được rồi, có cần nhìn người ta bằng cái ánh mắt ấy không?
“Ừm! Trước khi động phòng đệ nhớ uống nó a~~~! Khụ… Rất có tác dụng.” – Kaito chỉ lọ nhỏ trong tay Shinichi rồi nói. Sau đó hắn vứt vào lòng đệ đệ đang ngây ngốc của mình một cuốn sách, “Bảo bối của ta, cho đệ mượn. Học hỏi một chút, chớ làm mất mặt hoàng thất ta!”
Shinichi nhìn tên cuốn sách, rồi lại nhìn hoàng huynh nhà mình, trong lòng gào thét:
“Hoàng huynh! Huynh có cần nói về cái vấn đề này bằng một khuôn mặt nghiêm túc như vậy không? Còn có, cái gì mà mất mặt hoàng thất chứ? Đúng là nhắm mắt nói bữa a!”
Nhưng rốt cuộc lại im lặng, nhét cuốn sách cùng lọ thuốc kia vào trong áo, mặt đỏ, tim đập mà tiếp tục quay về đại sảnh. Hắn không biết, lúc hắn vừa rời đi, vị hoàng huynh “yêu quý” của hắn đã nở một nụ cười vô-cùng-gian-xảo!!!
*****
“Hoàng huynh…” – Shinichi nhìn vào Kaito, miệng cười như không cười, chỉ gọi Kaito một tiếng rồi im lặng. Sự im lặng của hắn khiến Kaito cảm thấy rét lạnh, gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng:
“Hoàng đệ, thực sự không liên quan đến ta a~.”
“Ồ?” – Shinichi vẫn giữ nguyên nét cười lạnh đến chết người ấy, “Không liên quan?”
“Đúng, đúng! Không liên quan!”
“Không liên quan đến cái gì a~~?”
“Là chuyện đó, Ran Mori biến mất không liên quan tới ta a~~” – Kaito có chút chột dạ nhưng vẫn cố chống chế.
“Đệ cũng không nói là có liên quan đến huynh a~” – vẫn cười như thế, nhưng có vẻ lạnh hơn.
=_=!!! Nhưng nhìn vẻ mặt của ngươi đi, có thể đông lạnh chết người rồi đấy.
“Vậy…” – Kaito đứng lên, thật sự không thể chịu nổi nụ cười biến thái của Shinichi nữa. Nhưng vị đệ đệ yêu dấu của hắn lại chẳng đếm xỉa gì đến cảm giác của người làm anh như hắn a~.
Ấn Kaito ngồi lại ghế , Shinichi tăng chút ý cười, “quan tâm” hỏi:
“Hoàng huynh, ám vệ bên người huynh hình như giảm bớt một nửa?”
Kaito cắn răng phẫn hận. Cái này hắn cũng nhìn ra? À, mà hắn quên mất, Shinichi chính là người bố trí ám vệ giúp hắn mà T^T.
“Cái đó… Ta để lại một nửa bảo vệ hoàng tẩu đệ rồi.”
“Hoàng tẩu không phải có Hồng Ưng bảo vệ sao?”
“Hiện tại có thai, càng cần bảo vệ!”
“À? Chứ không phải hoàng huynh phái một nửa ám vệ đi “bảo vệ” thê tử của thần đệ sao?”
“Sa..o…. Sao vậy được? Thê tử đê, đệ phải bảo vệ chứ sao tới lượt ta?”
“Ừm, là thần đệ bảo vệ không nghiêm. Lần này bắt được kẻ nào cả gan mang thê tử đệ ra ngoài, đệ thề sẽ…”
“Sẽ làm gì?”
“Sẽ…” – Shinichi đưa tay vuốt ve thanh nhuyễn kiếm, vừa cười vừa nói với Kaito, “Hoàng huynh, huynh thấy xẻ thịt, lột da hắn thì thế nào?”
“…”
“Hửm?”
“Shinichi!!! Đệ…”
“Đệ làm sao a~~?”
“Ta không làm vua nữa! Ta mặc kệ, đệ phải làm vua cho ta. Làm vua mà bị đệ ăn hiếp như thế này… Ta không chịu được.”
Shinichi nhìn hoàng huynh nhà mình nổi giận muốn thoái vị thì cũng bất đắc dĩ. Hắn biết Kaito đã phải chịu nhiều sức ép bởi hoàng vị, vì thế trước giờ hắn vẫn tận lực vì huynh trưởng mà dẹp hết các chướng ngại bên ngoài, phản loạn bên trong để huynh ấy có thể an tâm làm một đấng minh quân. Lần này xem ra huynh ấy muốn trả thù một chút để giải hận những lần chịu thua thiệt trước đây. Thở dài một hơi, Shinichi trầm giọng nói:
“Đưa nàng trở về đi, náo loạn vậy đủ rồi!”
“Ta muốn thoái vị!”
“Đưa nàng trở về đi.”
“Ta muốn thoái vị!”
“Được, vậy để đệ làm hoàng đế rồi cho huynh làm đại tướng quân, cầm binh đi chinh chiến? Thế nào?”
“Ta…” – Kaito im lặng một lát rồi phất tay ra hiệu, “Gọi bọn họ trở về đi.”
Shinichi nghe vậy mới yên tâm thở ra một hơi. Là do Kaito gây họa thì không lo, chỉ lo là có kẻ muốn gây hại tới nàng.
Mới vừa rồi hắn nghe lời “truyền dạy kinh nghiệm” của Kaito, uống xuống chỗ thuốc kia, rồi ôm cuốn “Xuân cung đồ”* tìm chỗ kín đọc lén. Cứ mở mỗi trang hắn lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tim đập hỗn loạn, cả người nóng rực như ở trong phòng tắm. Tuy 20 tuổi nhiều nam tử đã sớm thành gia lập thất nhưng với một kẻ quanh năm ở nơi sa trường như Shinichi thì về phương diện tình cảm nam nữ lại hoàn toàn như một tờ giấy trắng. Phải nói là, hắn vì Ran mà đã thủ thân như ngọc suốt 12 năm liền. Bởi vậy, lúc xem cuốn “bí kíp” của huynh trưởng hắn vừa xấu hổ, vừa nôn nóng muốn cùng nàng viên phòng.
*Xuân cung đồ:


Vậy mà bao nhiêu h.am m.uốn đều bị dập tắt khi hắn mở cửa tân phòng ra. Trong phòng trống rỗng, không một bóng người. Hắn điên cuồng tìm kiếm khắp nơi vẫn không thể tìm thấy nàng. Hắn cơ hồ lại trở lại cái ngày mới quay về kinh thành kia. Trái tim đau đớn như nghẹt lại.
Nàng, lại bỏ hắn ra đi nữa sao?
Sau đó, cơn nóng khó chịu trong người kéo tới khiến hắn bừng tỉnh. Hắn nhớ tới những biểu hiện lạ lùng của Kaito, ngay lập tức xối mình bằng nước lạnh rồi tìm tới chất vấn hoàng huynh của mình.
Ông trời! Con thực sự, không muốn mất nàng lần nữa!!!
Ngồi chờ ám vệ của Kaito dẫn Ran trở về, Shinichi thầm suy nghĩ nên giải thích với nàng như thế nào, trái tim có chút căng thẳng nhỏ. Nhưng ngay khi ám vệ trở về, hắn lập tức nổi giận.
“Người đâu?” – hắn thét vào mặt hắc y nhân đang quỳ phía dưới, hai tay nắm chặt để kìm chế tâm tình đang dao động mãnh liệt.
“Thuộc hạ vô năng. Mori tiểu thư…”
“Là phu nhân, tướng quân phu nhân!”
“Dạ, là phu nhân nói muốn mua y phục nên ghé vào một tiệm bố y. Lúc người thay y phục, chúng thuộc hạ không thể theo sát bảo vệ nên….”
“Nên?”
“Nên thuộc hạ thực sự không biết phu nhân hiện đang ở đâu. Mong tướng quân trách tội.”
“Bốp!” – Shinichi đánh ra một chưởng, đập thẳng vào người ám vệ khiến hắn lùi về sau một đoạn. Khóe miệng ám vệ cũng trào ra máu tươi nhưng hắn vẫn không nhúc nhích. Hắn biết lần này hắn đã tắc trách gây ra sai lầm, để lạc mất phu nhân của tướng quân là một chuyện, vì chuyện này mà mối quan hệ giữa hoàng thượng và tướng quân trở nên xấu đi lại là một chuyện càng khiến hắn bất an hơn. Vì vậy, hắn nguyện ý chịu phạt, dù cho có mất mạng thì hắn cũng không oán, không hối.
“Lần này là lỗi của ta!” – Kaito đặt tay lên vai Shinichi, khuôn mặt tràn đầy hối lỗi, “Là ta quá tùy hứng. Để ta cùng đệ đi tìm nàng.”
Shinichi không đáp lại, nhanh chân bước ra khỏi phòng.
Trong một đêm, toàn bộ kinh thành dường như đã bị lật tung lên chỉ để tìm một người con gái.
Thiên hạ lại một lần nữa chấn động bởi chuyện bát quái. Hóa ra vị công tử ôn nhuận như ngọc kia chính là vị tướng quân trong truyền thuyết. Hóa ra Mori tiểu thư và vị tướng quân này vẫn là se duyên. Hóa ra,… nàng ta lại tiếp tục bỏ trốn rồi.
*****
~Rất nhiều năm sau~
“Mẫu thân! Mẫu thân! Không xong rồi!” – nữ hài tử hớt hải chạy tới níu lấy bàn tay của mẫu thân mình.
Mẫu thân của cô bé buông cuốn sách trong tay xuống, đôi mắt tím có phần mông lung:
“Sao vậy tiểu bảo bối?”
“Hoàng bá bá sắp hạ chỉ tứ hôn con cho thái tử Nam Hạ quốc. Mẫu thân, con mới 13 tuổi, con mới không cần phải xuất giá sớm như vậy a~~!”
“Vậy sao?” – Ran mỉm cười, kéo nữ nhi vào lòng, tay khẽ vuốt vài lọn tóc đen nhánh, “Bảo bối, con có muốn đào hôn không? Mẫu tử ta cùng nhau bỏ trốn?”
“Bỏ trốn ạ?” – nữ tử tròn mắt nhìn mẫu thân mình, “Được! Mẫu thân, chúng ta cùng nhau đi thôi!”.
….
Nghe đồn sau đó trấn quốc đại tướng quân Shinichi đã điên cuồng lao vào hoàng cung khẩu chiến* cùng hoàng đế Kaito một trận. Và thế là, đại tướng quân của chúng ta lại tiếp tục hành trình đi tìm thê tử, một lần nữa

*Khẩu chiến: khẩu = miệng, chiến = chiến đấu

^^ ròng rã suốt 7 tháng zời cuối cùng thì fic cũng đã end rồi. Món quà gửi tới ss @duonghmu , một lần nữa cảm ơn ss

Fic còn 1 ngoại truyện, phần Ran bỏ đi và quay lại như thế nào sẽ được viết trong ngoại truyện, dự là sẽ bắt đầu viết ngay trong ngày mai nên mọi người có thắc mắc ở chỗ đó chớ nóng vội a~
*vẫy khăn* lảm nhảm vậy thôi, ta đi ngủ dưỡng nhan, à, dưỡng sức đây

khi nào post ngoại truyện mới chính thức chia tay fic và các re đọc fic này nên nay hk nói nữa

Hiệu chỉnh: