Chương 4: Sính lễ của nàng
Tây sơn, khắp xung quanh đều là rừng núi hoang vu, chỉ có duy nhất một con đường mòn nho nhỏ chạy xuyên qua rừng. Trên con đường đó một đoàn người đang thong dong cưỡi ngựa vận tiêu. Trời cao, mây trắng, rừng núi an lành, không khí trong trẻo, gió mát hoa thơm, cảnh đẹp người vui… =_=!!! Được rồi! Ý là với cảnh sắc như vậy mà không có lấy một con chim, con thỏ, con chồn,… nói chung là không có một con vật nào xuất hiện. Không ai thấy như vậy là rất bất thường sao?
Không! Không hề bất thường! Bởi vì ngay tại rừng cây xinh đẹp hai bên con đường nhỏ mộc mạc kia, hàng trăm con “hồ ly” đang rình rập con mồi của chúng, làm hại đám sinh vật sống xung quanh không dám ló dạng.
Đoán ra rồi chứ gì?
Ừm, không sai! Đám sơn tặc của Hắc Phong trại chuẩn bị đi cướp rồi :v
“Nương tử!” – Con “hồ ly” lớn nhất “đàn”, gian xảo, mặt dày, vô sỉ, lợi hại nhất “đàn”, con “hồ ly” thủ lĩnh nào đó cọ cọ vào gần tai Ran mà thì thầm, “Sính lễ của nàng sắp tới rồi!”
Ran hơi nhột vì hơi thở thật gần của “hồ ly” người bỗng rùng mình một cái. Nàng cau mày xoa xoa cánh tay cho mớ da gà, da vịt rụng bớt. Liếc nhìn khuôn mặt “phong hoa tuyết đại” của Shinichi một cái, nàng âm thầm thở dài một hơi.
Cái gì gọi là “Trợ Trụ vi ngược”
*? Chính là hành động mà Ran đang làm đây. Vừa lo lắng, vừa hối hận, lại có chút… hưng phấn
… Đi cướp? Khụ!!! Nàng thích a~~~. Thật có tính kích thích, thật sảng khoái tinh thần mà.
*Trợ Trụ vi ngược: Giúp người ác làm chuyện xấu (Nghĩa đen: Giúp Trụ (Vương) làm điều sai. Trụ ở đây là Trụ Vương, người nổi tiếng là bạo quân trong lịch sử Trung Quốc :3, gắn liền với Trụ Vương là câu chuyện thực thực hư hư của tiểu hồ ly Đác Kỷ xinh đẹp :”>… =_=!!! Thôi hk lan man nữa :v. Phần chú giải xin cắt ở đây )
“Vút!” – tiếng mũi tên xé gió lao khỏi cung đánh thức tâm trí mơ màng của Ran.
Ngay sau khi mũi tên đầu tiên bắn ra, hàng trăm mũi tên từ xung quanh cũng lao theo vun vút. Đám người vận tiêu đang nhởn nhơ kia cũng không phải tay mơ, nhanh chóng dùng kiếm ngăn chặn đám mưa tên đang bay tới. Tuy vậy vẫn có vài người trúng tên, rơi từ trên ngựa xuống đất, thành công làm thành một màn thịt nhím sốt cà chua vô cùng đặc sắc.
Ran ở bên cạnh hơi sững sờ. Shinichi trông thấy thì khẽ thở dài, ôn nhu xoa đầu nàng, tay kia che kín mắt nàng, nhẹ nhàng nói:
“Không thích thì đừng nhìn nữa.”
Ran gạt tay Shinichi ra, cười cười nhìn hắn:
“Ta… Đây là cuộc sống của chàng, ta đã chọn ở bên chàng thì sẽ chấp nhận nó.” – giọng nói tuy đã áp chế nhưng vẫn không tránh khỏi run rẩy.
Shinichi hơi nhói lòng, một lát sau mới nói:
“Chúng cũng không phải lương dân, là những kẻ đáng chết. Ta… sẽ không lạm sát người vô tội.”
Ran tuy đã tự thuyết phục bản thân chấp nhận một cuộc sống đầy tinh phong huyết vũ
* như vậy nhưng trong lòng quả thực vẫn có chút khó chịu, khi nghe lời nói của Shinichi thì lòng bỗng trở nên nhẹ nhõm. Đồng thời nàng cũng thấy cảm động bởi sự quan tâm đầy tinh tế của Shinichi, dù nàng không nói ra nhưng hắn vẫn hiểu nỗi vướng bận trong lòng nàng là gì.
*Tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu
“Ta biết! Ta tin chàng!” – nàng nhẹ nhàng nói. Tuy hắn rất vô lại, mặt lại dày, hành vi thì không đúng mực thế nhưng từ ánh mắt của hắn, nàng biết, hắn không phải kẻ ác. Có một số điều người ta có thể che giấu bằng hành động và lời nói nhưng ánh mắt vĩnh viễn sẽ không thể giả dối. Ánh mắt của Shinichi là một ánh mắt đầy cương trực, nó chưa bao giờ né tránh, không sợ hãi mà luôn thẳng thắn nhìn vào người đối diện.
Shinichi cứ ngỡ sẽ phải thuyết phục nàng nhiều hơn để nàng tin mình nhưng không ngờ nàng lại nhẹ nhàng mà tin tưởng hắn vô điều kiện như vậy. Thái độ đó của nàng khiến nội tâm hắn nổi lên từng đợt xao động mãnh liệt. Hắn ôm lấy nàng rồi dùng khinh công bay lên một cây cao gần đó.
“Lên cao dễ quan sát!” – hắn nói.
Ran thì bĩu bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng. Rõ ràng là nàng và hắn chẳng đánh cướp gì, đơn giản là hai kẻ đi coi cuộc vui không hơn không kém.
“Chàng không phải là thủ lĩnh sao? Sao không đi cướp đi?” – Ran ngước mắt nhìn người nào đó vẫn đang ung dung ôm nàng trong ngực ngồi vắt vẻo trên cây ra vẻ rất nhàn rỗi, thắc mắc hỏi.
“Ừ! Ta là lão đại vì vậy chỉ xuất hiện những lúc quan trọng thôi. Bây giờ vẫn chưa tới lúc quan trọng, cứ ngồi xem đã.”
“Bao giờ mới là lúc quan trọng chứ?” – Ran nhăn mày.
“…” – Shinichi giả bộ suy nghĩ một lát rồi nói, “Lúc kiểm kê chiến lợi phẩm.”
“…”
=_=!!! Được rồi, quả thực lúc đó là lúc quan trọng nhất. Ran nhún vai, không thể phản bác câu nào.
Trên cây hai người ung dung thảnh thơi bao nhiêu thì bên dưới hỗn loạn bấy nhiêu. Sau một thời gian hỗn chiến, bên vận tiêu đang bị tổn hao nặng nề trong khi đám sơn tặc vẫn lông tóc vô thương. Ngay lúc ấy người đứng đầu đoàn vận tiêu bắn ra một loạt pháo hiệu. Chẳng mấy chốc, từ đằng xa, một đoàn quân mặc đồ dạ hành
* lập tức xuất hiện tiếp trợ cho bọn họ.
*Đồ dạ hành: Bộ đồ đen ngòm có khăn bịt mặt cũng màu đen nốt mà chúng ta vẫn thấy trong phim cổ trang ấy :v (Dạ: đêm, hành: đi => Bộ đồ đi đêm :3)
Những kẻ mới đến lão luyện hơn đám người vận tiêu kia rất nhiều. Chỉ trong 1 khắc đã phá giải được khá nhiều phòng tuyến của quân Hắc Phong trại. Đám sơn tặc liền rút quân về một hướng.
Kẻ đứng đầu nhóm vận tiêu định đuổi theo thì bị một hắc y nhân ngăn lại:
“Cẩn thận có gian kế, điệu hổ ly sơn.”
Người kia ngẫm nghĩ một chút quyết định vẫn nên hoàn thành vận tiêu thì hơn, vì thế không đuổi theo đám người Hắc Phong trại nữa mà tiếp tục đi về phía trước. Bọn chúng nào biết bước chân vào Tây sơn ngày hôm nay, dù chúng có làm gì đi chăng nữa cũng không thể thoát ra được, tựa như Tôn Ngộ Không dù có triển khai 72 phép thần thông cũng không lọt ra khỏi lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ vậy. Tây sơn hôm nay chính là bàn tay của Phật Tổ Như Lai, còn bọn chúng chỉ là một đám khỉ, không hơn, không kém.
Đoàn người thận trọng tiến về phía trước, trong khi đó, có hai người nào đó nhẹ nhàng di chuyển từ cây này sang cây kia, mà nói chính xác hơn là một người đang nửa ôm nửa bế một người phi thân từ cây này qua cây kia, tốc độ chỉ có hơn chứ không hề thua kém đám người đang cưỡi ngựa.
Đám người an an ổn ổn đi qua hết cánh rừng u ám, tất cả không hẹn mà cùng nhau thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng thoát được cái cánh rừng hắc ám ấy :v!!!
Trước mặt họ là một… con đường khác, toàn là đá sỏi. Xung quanh nó là những ngọn núi đá trơ trọi hoàn toàn đối lập với vẻ xanh mướt của cánh rừng vừa nãy. Sự thay đổi đột ngột như vậy khiến con người ta nảy sinh cảm giác khó chịu nhưng biết sao được, để đi về phía Nam buộc phải đi qua con đường này, mà nơi họ muốn đến chính là phía Nam của Công Đằng quốc.
Đột nhiên từ phía trước, một đám người xuất hiện, hàng ngũ chỉnh tề không khác gì những quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp khiến cho đoàn vận tiêu lại một lần nữa phải kìm ngựa lại. Những hắc y nhân cũng cầm chắc thanh kiếm trong tay hơn một chút, sẵn sàng ứng chiến. Ngay lúc ấy, từ hai bên sơn thạch cũng xuất hiện những bóng người, nửa cầm cung tên, nửa đang giữ những tảng đá lớn, sẵn sàng lăn xuống bất cứ lúc nào. Đám người hoảng hốt nhìn lại phía sau, chẳng biết từ lúc nào những sơn tặc kia đã âm thầm đứng sau lưng họ. Đám người này đột nhiên rơi vào trạng thái bị bao bọc xung quanh, đấu cũng chết, không đấu cũng chết.
Giữa đám người tràn đầy sát khí như thế bỗng xuất hiện hai thân ảnh đặc biệt khác thường. Một kẻ vận áo bào trắng muốt, khuôn mặt treo một nụ cười như có như không, vừa nho nhã thanh cao như thần tiên lại vừa giảo hoạt như một con hồ ly đã tu luyện thành tinh. Bên cạnh hắn là một nữ tử, khuôn mặt trắng mịn, suối tóc đen óng, một thân áo lụa tím giống với màu mắt của nàng khiến toàn thân người thiếu nữ ấy như thêm lung linh, kết hợp với bộ đồ của nam nhân kia lại giống như sương khói không nhiễm bụi trần gian, hòa hợp đến khó tả. Khuôn mặt nàng còn vương chút ngây thơ, cặp mắt trong sáng đang nhìn bọn họ lộ ra nhiều hứng thú, không giống… thật không giống một người xấu.
Hai người đó nhìn nhau mỉm cười rồi cùng nhau bước tới gần chỗ họ. Những hắc y nhân kia nhìn chằm chằm vào nam nhân có vẻ nhã nhặn kia. Dù hắn ta không động thủ nhưng nhìn vào thân thủ của hắn, họ cũng hiểu được, người này không phải nhân vật bình thường, vô hại như biểu hiện bên ngoài của hắn.
Shinichi dừng lại ngay trước mặt đoàn người, hắn đưa nắm tay khẽ đặt bên miệng giả vờ ho một tiếng rồi từ tốn nói:
“Khụ! Đường này do ta mở…”
“Cây này do ta trồng…” – một giọng nữ tiếp theo lời hắn mà nói.
Shinichi quay sang nhìn Ran một cái, nàng lại cười hì hì nói với hắn: “Ta có coi qua kịch rồi. Thật là thiếu sáng tạo! Bữa nào ta sẽ cùng chàng nghĩ một câu khẩu hiệu khác cho Hắc Phong trại chúng ta!”
Đám người vẫn tiêu thì lảo đảo suýt ngã ra khỏi ngựa. Này! Tiểu cô nương! Mắt nào của ngươi thấy có cây ở đây vậy? Xung quanh rõ ràng toàn là đá a~~.
Shinichi mím mím môi khẽ cười một tiếng:
“Ừm! Coi như nàng còn có ý thức làm áp trại phu nhân. Sau này sẽ bàn tiếp.” – sau đó hắn quay sang, tiếp tục nói tiếp “câu khẩu hiệu thiếu tính sáng tạo” kia:
“Muốn qua đây phải…”
“NỘP TIỀN MÃI LỘ!!!” – hai giọng nói đồng thời vang lên thật có khí thế làm hại đám người Hắc Phong trại thầm thắc mắc rằng hai người bọn họ lén luyện tập với nhau từ khi nào mà lại ăn ý đến vậy chứ???
Đám hắc y nhân ngơ ngẩn, đoàn vận tiêu cũng ngơ ngẩn. Sao họ có cảm giác như đang xem một vở kịch vậy nhỉ? Lại còn là hài kịch nữa chứ? =_=!!!
Nhưng rồi họ nhìn lại xung quanh, khí thế của những kẻ đang bao vây họ vẫn hừng hực không đổi, ánh mắt tựa như hận không thể ngay lập tức lao vào “xẻ thịt, lột da, nuốt gan, uống máu quân thù” thì họ phải chấp nhận sự thật rằng đây không phải kịch. Mà nếu có là kịch thì cũng phải là bi kịch. Một bi kịch thảm hại!!!
Một hắc y nhân có vẻ là kẻ đứng đầu bỗng lên tiếng nói:
“Hảo hán! Chuyến tiêu này rất quan trọng với chúng ta. Nếu ngài có thể nhượng đường chúng tôi xin gửi lại lộ phí!” – nói xong nhướng mày ra hiệu.
Một hắc y nhân khác nhận được ám chỉ của người kia liền lui về phía sau, cùng một người khác bê tới một rương gỗ đặt trước mặt Shinichi.
“Trong này là vàng ròng nguyên khối. Hảo hán, như vậy hẳn đã đủ rồi chứ?” – giọng hắn bất giác nâng lên tỏ ý khinh miệt. Phải biết chỉ với một nén vàng thôi một gia đình bình thường có thể sống được cả đời huống chi trong rương này không chỉ có một mà có tới mấy trăm khối như vậy. Những tên cướp này hẳn chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, sẽ nhanh chóng nhường đường thôi. Ngày hôm nay, bọn hắn mất tiền là chuyện nhỏ, nhưng những thứ đồ kia không thể để mất được. Mất chúng thì bọn hắn cũng coi như đã đánh mất mạng nhỏ của mình cùng toàn bộ gia quyến.
Thế nhưng nằm ngoài dự đoán của hắn, đám đạo tặc nhìn thấy rương vàng khóe mắt cũng chẳng buồn nhúc nhích tựa như vàng bạc châu báu với bọn chúng chỉ là phù vân mà thôi.
Shinichi lại cười lên một tiếng giòn tan:
“Ngươi!” – hắn nhìn vào kẻ dẫn đầu kia, “Người có tin bọn ta có thể dễ dàng giết hết tất cả các ngươi như giết một đám kiến hôi hay không, hửm?”
“…” – hắc y nhân không trả lời câu hỏi của Shinichi bởi hắn biết rõ thực lực của họ không bằng đám người nơi đây, số lượng cũng không đông bằng, thua là điều chắc chắn. Bầu không khí vốn dĩ căng thẳng nay lại như gia tăng thêm áp lực khiến đoàn người hít thở không thông.
“Ngươi… Các ngươi dám?” – hắc y nhân tới phút cuối vẫn còn mạnh miệng.
“Ông có thể thử coi ta có dám hay không…” – Shinichi đưa tay vuốt tóc Ran, quay sang nhìn hắn mỉm cười, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, “Tướng-quốc-đại-nhân?”
“Làm… Làm sao…???”
“Làm sao ta biết?” – Shinichi nhướng mày tỏ ý khinh bỉ, giọng nói như không để ý gì đến thế sự của hắn lại vang lên, “Ta còn biết trong những rương đồ ở đây có tổng cộng 13 rương chứa tổng cộng hai trăm vạn tám trăm năm mươi tư lượng vàng, 72 rương dược liệu dùng trong quân dụng, và 55 rương chất đầy vũ khí, 50 xe lương thực. Tướng-quốc-đại-nhân, ngươi nói coi, ta nói có sai không, hửm?”
Những lời nói của hắn thốt ra nhẹ nhàng bao nhiêu lại càng khiến tinh thần của những kẻ đối diện khủng hoảng bấy nhiêu, tất cả bọn chúng đều chấn động, nhanh chóng tuốt kiếm ra khỏi vỏ hướng về phía Shinichi rồi đồng loạt nhìn hắn bằng ánh mắt đầy đề phòng.
“Ngươi, rốt cuộc là ai?”
“Ta?” – Shinichi lấy một ngón tay chỉ chỉ vào mình rồi làm một vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ thốt lên, “A! Là ta thất lễ, vừa rồi cùng đại nhân chào hỏi ta quên không giới thiệu. Ta trời sinh anh tuấn, võ công phi phàm, tiền đồ rộng mở, chính là chủ nhân Tây sơn hùng vĩ. Thủ lĩnh Hắc Phong trại chính là ta.”
Ran bên cạnh khóe môi điên cuồng giật giật, cái con người này không thấy cái màn giới thiệu này quá quen thuộc sao? Đương nhiên là quen rồi, nàng còn nhớ, lúc mới tới Hắc Phong trại, hắn cũng đã nói một câu tương tự với nàng. Haizz, quả nhiên làm đạo tặc sức sáng tạo cũng không được cao cho lắm a~~~!!!
Tướng quốc Ichiro Shimizu kéo khăn che mặt xuống, lạnh giọng nói:
“Hừm! Sơn tặc to gan! Ngươi có biết uy hiếp mệnh quan triều đình có tội như thế nào không hả?”
“Tội? Ta nghĩ bắt được kẻ bòn rút quân lương, nuôi tư binh, tàng trữ vũ khí, âm mưu tạo phản hẳn là lập được công chứ. Đúng không Tướng-quốc-đại-nhân???” – mỗi lần nói “Tướng-quốc-đại-nhân” hắn đều cắn chữ thật mạnh khiến cho người ta nảy sinh cảm giác hắn đang dùng răng của mình mà cắn nát đối phương như cắn một con chấy vậy =_=!!!
“Nói… Nói xằng! Ai… Ai tạo phản cơ chứ?” – bị vạch trần, Ichiro thẹn quá hóa giận hét lớn.
Shinichi vẫn điềm nhiên như không, thủng thẳng đáp:
“Ồ? Vậy chăng?”
Ichiro định gật đầu một cái thì lại nghe hắn nói tiếp:
“Vậy thì quân lương vốn phải chuyển cho nhị điện hạ vì sao đột nhiên bị cướp, số quân lương đó không nhiều không ít lại đúng là 13 rương chứa tổng cộng hai trăm vạn tám trăm năm mươi tư lượng vàng, 72 rương dược liệu dùng trong quân dụng, và 55 rương chất đầy vũ khí, 50 xe lương thực. Chuyện này biết giải thích sao đây?”
“Người… Ngươi!!!” – rõ ràng hắn đã thực hiện rất kín kẽ, đám cướp kia cũng bị giết sạch bịt đầu mối, làm sao tên sơn tặc này lại có thể biết được những điều ấy cơ chứ? Ichiro khiếp đảm tới mức không thốt nên lời.
“Ta làm sao? Haizz, không nói chuyện với ngươi nữa!” – Shinichi nói, phất tay ra lệnh, “Người tới! Trói hết chúng lại vứt trước mặt quan phủ, còn nữa viết thư cho quan phủ báo rằng số tiêu này coi như chúng ta thu phí tróc nã tội phạm, bọn họ không cần cảm kích.” – nói xong cũng không buồn để tâm tới đám người của Ichiro mà xoay người ôm lấy vai Ran mà thủ thỉ:
“Sính lễ có rồi, chúng ta về lo liệu đám cưới thôi!”
“Vì sao? Cướp rồi ngươi còn muốn đẩy ta vào chỗ chết? Làm như vậy ngươi có ích gì chứ? Thả ta ra đi, ta sẽ trả ngươi thật nhiều vàng bạc châu báu!” – đằng sau tiếng nói run rẩy của Ichiro vang lên.
Shinichi bĩu môi nói:
“Hừm! Ta đây luôn là chính nhân quân tử. Thứ nhất, ai nói ta không chừa đường sống cho ngươi? Lúc nãy đám quân dẫn đường của ta đã đi trước dẫn đường cho ngươi, ngươi lại không chịu đi theo. Kể ra thì đó là con đường duy nhất có thể đi ra khỏi rừng cây mà không phải đi qua đây. Hứ, chẳng qua ngươi không chịu đi theo, ở đó còn trách ta được sao?”
=_=!!! Này! Cái này… Thế cũng gọi là mở đường sống sao? Có ai lại ngu ngốc chạy theo những kẻ muốn cướp đồ của mình để tìm đường sống chứ???
“Thứ hai…” – Shinichi tiếp tục biện hộ để lấy lại danh tiếng “quân tử” của mình, “Vô công bất thụ lộc
*, ta không làm gì mà lấy tiền lương tâm sẽ rất là áy náy, vì vậy nộp các ngươi cho quan phủ là ta có thể có thù lao quang minh chính đại, hợp tình hợp lí, trời đất thấu hiểu, người người cảm động. Vậy nha! Giải thích cũng giải thích xong rồi! Chúc các người lên đường tới nha môn thuận buồm xuôi gió nha!” – hắn quay đi, dứt khoát ôm Ran bay về phía rừng cây. Aizz, đám người đó thật rắc rối! Hắn đã mở lòng từ bi rồi mà không chịu tiếp nhận. Nếu không rời đi sợ còn mệt óc với bọn chúng mất. Bản công tử còn phải về nhà bàn chuyện cưới xin. Muahaha~~~
*Vô công bất thụ lộc: Câu này thì dễ hiểu nè, đơn giản nghĩa là “Không có công thì không nhận lợi ích của người khác” :3
Hỗn độn trong gió!!! Đám người tiếp tục hỗn độn trong gió. Sức sát thương của nam nhân này quả thực quá đáng sợ. Sự đáng sợ không nằm ở chỗ hắn có võ công cao cường, nội lực cường đại, tinh thông bài binh bố trận, mưu toan tính kế, đáng sợ nằm ở chỗ… hắn mặt dày vô sỉ tới đáng sợ.
Chưa kịp định hình trong gió thì đám hắc y nhân đã bị túm cổ lại, trói như trói bánh tét rồi chất lên ngựa chở tới nha môn.
Đám người Hắc Phong trại cười đắc thắng. Hắc hắc, thấy chưa? Đó chính là chủ tử của bọn ta. Anh minh cái thế,
(vô lại) không người địch nổi. Mục đích mà người xuất hiện tại chiến trường chính là làm suy giảm lòng địch, lung lay lòng địch, quật ngã lòng địch, giày xéo lòng địch, khiến cho công việc dọn xác địch của bọn họ tựa như bắt ba ba trong rọ
* vậy.
*Bắt ba ba trong rọ: chỉ công việc dễ dàng, không tốn công sức.
Trở về Hắc Phong trại, Shinichi nhướng mày nhìn Ran:
“Nàng thấy sao?”
“Thấy cái gì?” – Ran ngơ ngác nhìn hắn, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, “Ừ! Sính lễ rất nhiều.”
“Không phải chuyện đó!” – nụ cười của Shinichi tắt ngấm, hắn bĩu bĩu môi tỏ vẻ uất ức.
Ran gãi gãi đầu, lại mất một hồi suy nghĩ mới nói:
“Ừm, ta thấy hay là chỉ lấy vàng thôi, mấy thứ kia cứ trả lại đi.”
Shinichi nhất thiết quay lưng đi, không thèm để ý đến nàng nữa. Hừm đúng là nữ tử vô lương tâm.
Đợi hồi lâu vẫn không thấy con người “vô lương tâm” kia có phản ứng gì, phát hiện ra bản thân mình tự giận dỗi cũng vô ích, Shinichi lại quay người lại, thấy Ran đang chậm rãi ăn bánh uống trà thì tức phát khóc (nhưng đương nhiên là không thể khóc, nước mắt nam nhi đâu dễ rơi như vậy :v).
“Nàng… Nàng…”
Ran ngước lên nhìn hắn, mỉm cười rồi đưa một miếng bánh về phía hắn:
“Chàng ăn không?”
“Ta…”
“Ngon lắm!” – Ran lại tự đút cho mình một miếng vào miệng, thỏa mãn nuốt xuống, khuôn mặt tràn đầy tươi cười.
“Ta…”
“Thật đấy!” – Ran khẳng định.
“Nàng… Nàng… Ta… Ta…”
“Ừm? Không thích sao? Vậy để ta…” – Ran đưa bánh về phía miệng mình, tỏ vẻ tiếc nuối. Bánh ngon như vậy mà hắn lại không thích? Thật là không biết thưởng thức.
“Ai nói?” – Shinichi giận dỗi nói nhưng động tác cũng không hề chậm, bay tới, ừ, chính xác là bay tới, cắn lấy miếng bánh trên tay Ran. Nhân tiện còn ngậm lấy ngón tay nõn nà của nàng vào trong miệng, vẻ mặt hết sức… dâm tà =_=!!!, thành công khiến khuôn mặt của Ran đỏ bừng lên ngay lập tức.
“Ừm! Ngon thật.” – hắn liếm liếm môi, cười cười mà nói, đôi mắt màu đại dương cũng không quên phóng điện rẹt rẹt về phía Ran.
“Chàng… Chàng…” – lần này tới lượt Ran nói lắp.
Shinichi cười đắc thắng:
“Ai bảo nàng không thèm chú ý đến ta.”
“Ta… Ta… Ta lúc nào thì không chú ý đến chàng?”
“Vừa mới xong đó thôi! Nàng chỉ biết bánh, bánh, bánh và bánh, chẳng thèm để ý tới ta gì cả.” – Shinichi làm bộ ủy khuất.
=_=!!! Người này… Bộ hắn nghĩ hắn là trẻ lên 3 chắc?
Ran đau đầu, đưa tay xoa xoa mi tâm, nhìn hắn bằng ánh mắt bất đắc dĩ:
“Cuối cùng thì chàng muốn nói cái gì?”
“Nàng… Nàng hôm nay có thấy ta anh tuấn ngời ngời, uy phong lẫm liệt, khí thế bừng bừng áp đảo thiên hạ hay không? Có thấy phu quân của nàng rất là khí thế, rất là hơn người, rất xứng với nàng hay không?”
=_=!!! Ba giọt mồ hôi lặng lẽ chảy xuống, gió thổi vù vù sau lưng. Ôi, sao tự nhiên trời lại lạnh thế này? Trời ơi, ông đày yêu nghiệt này xuống trần gian không sợ nhân loại sẽ bị hắn làm đông lạnh hết hay sao…ao…ao…aooooooooooooooo!!!
“…”
“Sao nàng không nói gì vậy?” – Shinichi kéo tay nàng lắc lắc.
“Ta thực ra thấy ta không xứng với chàng rồi.” – quả thực là da mặt của ta không dày bằng chàng, “Nếu không thì, chàng tìm người khác…”
“Không! Không! Không, không, không!!!” – Shinichi vội vã lên tiếng, trên mặt hốt hoảng không phải là giả. “Nàng xứng! Tuyệt đối xứng! Xứng không thể xứng hơn! Chỉ sợ là ta không xứng với nàng, không có chuyện nàng không xứng, vậy nên đừng nói vậy nữa.”
“Ừm! Vậy thì để ta đi tìm người khác xứng với ta hơn vậy!” – lâu lâu mới được chứng kiến bộ dáng hốt hoảng của hắn, Ran làm bộ nói một câu. Nhưng ngay lập tức nàng bị rơi vào một cái ôm thật chặt.
Khẽ vuốt tóc nàng bằng bàn tay run rẩy, Shinichi trầm giọng nói:
“Đùa như vậy thật không vui chút nào đâu, nương tử!”
“Chàng… Ta chỉ đùa chút thôi mà.” – Ran thoáng hoảng sợ vì ngữ khí trầm trọng của hắn lập tức lên tiếng giải thích, lại nghe thấy tiếng hắn thở dài bên tai:
“Haizz, đương nhiên là đùa rồi. Nàng tưởng có người nào xứng với nàng hơn ta chắc?” – bộ dáng vênh váo tự đắc chẳng thấy bóng dáng gì của kẻ có giọng nói suy sụp trầm trọng vừa rồi.
“…”
=_=!!! Sao nàng cứ có cảm giác mình đã bị lừa thế nhỉ?
“Được rồi…” – Ran khẽ chống thẳng tay vào lồng ngực Shinichi, kéo dài khoảng cách giữa hai người rồi nói:
“Ta muốn viết thư về cho phụ thân. Lần này trốn đi ta thực chất chỉ muốn đào hôn, không muốn nghe theo sự sắp xếp của tên đáng ghét kia chứ không hề có ý định muốn bỏ nhà ra đi, cũng không có ý tưởng thành thân cùng chàng. Dù gì ta cũng phải báo với phụ thân một tiếng, hy vọng người có thể bỏ qua lỗi lầm của ta. Chấp nhận ta và chàng.”
“Nếu như phụ thân nàng không đồng ý…” – Shinichi chậm chạp lên tiếng, mi mắt cụp xuống che lấp đi biểu tình, “Thì nàng sẽ bỏ rơi ta sao?”
“Sẽ không! Nếu như vậy, ta sẽ chờ ngày hạ sinh hài tử rồi quay lại. Tính phụ thân ta vốn rất dễ mềm lòng, người sẽ tha thứ cho ta thôi.” – nàng thấy Shinichi có vẻ không an lòng liền cho hắn một câu trả lời chắc chắn.
Phụ thân nàng chỉ có một thê tử duy nhất không có thê thiếp thành đàn như những nam nhân khác, bởi vậy ước mơ của nàng cũng chỉ nhỏ bé giống như câu nói của Shinichi, “Một đời, một kiếp, chỉ một đôi ta”. Như vậy đã quá đủ rồi. Nàng biết phụ thân rất thương nàng, nhưng người trong hoàng thất có ai là không có hậu cung ba ngàn mỹ nữ? Với nàng, một đạo tặc có tấm lòng son sắt vẫn còn hơn hạng người như vậy. Nàng chỉ hy vọng sau khi đọc thư, phụ thân sẽ hiểu được nỗi lòng này của nàng.
Nghĩ vậy, Ran nhẹ nhàng nâng tay áo chấp bút viết thư, bên cạnh nàng, Shinichi ngoan ngoãn như một thư đồng mài mực cho nàng. Khóe mắt hắn thỉnh thoảng liếc về phía bức thư, lóe lóe vài tia sáng giảo hoạt.
*****
“Phụ thân!
Nữ nhi bất hiếu mong người tha thứ. Nhưng đời con nguyện cùng một người bình thường, thậm chí là tầm thường trong mắt người khác sống một đời một kiếp một đôi cũng không muốn thành thân cùng kẻ đức cao vọng trọng nhưng thê thiếp thành đàn, phong lưu thành tính. Con chịu không được nỗi đau phải chia sẻ phu quân với những người khác.
Trái tim nữ nhi rất nhỏ, chỉ chứa nổi một mình phu quân, nó không đủ rộng để bao dung cho những nữ nhân bên cạnh phu quân mình. Bởi vậy, phụ thân hãy tha thứ cho nữ nhi lòng dạ nhỏ nhen này, bởi trong trái tim con đã có một người khác, không phải nhị điện hạ, nó đã không thể dung nạp thêm bất luận kẻ nào nữa.
Nếu có một ngày người tha thứ cho con, con sẽ trở về, còn không, con nguyện cùng chàng làm đạo tặc, cùng nhau phiêu lưu chân trời góc bể.
Kính xin phụ thân giữ sức khỏe, nữ nhi Ran Mori chấp bút.”
“Nữ nhi ngốc của ta…” – ông Mori cầm lá thư của con gái mà tay rung rung, giọng run run, toàn thân lung lay, mắt ứa lệ. Hồi lâu ông chỉ còn biết thở dài một hơi, kìm nén giọt lệ sắp trào ra khỏi khóe mắt mà thốt ra một câu đầy cảm thán, “Con bị lừa rồi!!!”
Nói xong nhận ra ánh mắt của kẻ nào đó bắn tới từ phía sau đành ngậm ngùi cầm bút lông lên, viết thư hồi đáp. Vừa viết vừa âm thầm cảm thán trong lòng: “Con à! Con nói đúng, vị nhị điện hạ này đúng là không thể lấy. Nhưng con có cần phải chạy vào hang giặc như vậy không? Ta hối hận, tuyệt đối hối hận. Ran à, con có thể đừng gả cho hắn nữa hay không?” – đương nhiên, những lời này ông chỉ dám nghĩ trong bụng, ngoài miệng thì… Hừm! Cho vàng cũng chẳng dám.
(Nếu là mỹ tửu, mỹ thực, mỹ nhân thì còn có thể suy xét lại :v)
*****
Lúc nhận được thư hồi âm của ông Mori, Ran có vẻ nghi ngờ nhìn Shinichi:
“Chàng bỏ bùa phụ thân của ta rồi hả?”
Shinichi nhún vai, làm một bộ mặt ngây thơ vô (số) tội, hỏi lại nàng:
“Sao nàng lại nói vậy? Trong thư nhạc phụ viết gì vậy?”
“Hừm, còn chưa bái đường đâu, chàng gọi nhạc phụ cái gì chứ?” – Ran bĩu môi, “Người nói đại khái là chúng ta có thể trở về phủ thừa tướng rồi thành thân.”
“Chỉ có vậy?” – Shinichi nhướng mày hỏi tới.
“Ừm!” – Ran ậm ờ cho qua rồi chạy mất.
Thực ra thì cả hai đều biết trong thư không chỉ có vậy. Nội dung thì cũng không có gì quan trọng, nhưng quan trọng là vì sao phụ thân nàng lại… nhiệt tình quá như vậy???
Ông một câu hiền tế
*, hai câu hiền tế. Câu đầu khen hắn anh tuấn phi phàm thế nào, câu sau lại khen hắn khéo léo hiểu chuyện ra sao. Thật là… Nếu không phải nhận ra bút tích quen thuộc của phụ thân mình thì Ran đã nghi ngờ bức thư đậm chất tự luyến này là của tên đạo tặc mặt dày nào đó.
*Hiền tế: con rể hiền, con rể ngoan.
Thực ra nàng nghi ngờ không sai, chỉ có điều chưa chính xác lắm.
Quay về buổi tối kia, Mori đại nhân suy nghĩ cả buổi vẫn không nghĩ ra sẽ hồi âm thế nào. Viết thật lòng mình chắc chắn sẽ bị vị nào đó đang ngồi sau lưng giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích ngay lập tức. Còn dối lòng thì… Aizz, ông thật thà thế này làm sao có thể chứ? Đúng thật là, thật thà thì thiệt thòi thế đấy. T^T
Rốt cuộc nhị điện hạ
“thê thiếp thành đàn, phong lưu thành tính” cũng không còn nhẫn nại để chờ vị nhạc phụ tương lai này suy nghĩ thêm nữa, “đành” mở lòng “từ bi” mà đọc cho ông ta chép. Đúng là làm người tốt thật không dễ dàng a~. Đã đi chuyển thư rồi còn phải giúp người ta nghĩ nội dung thư. Không dễ dàng, thật là quá không dễ dàng rồi!
Ừm! Câu chuyện chính là vậy. Thế nên nội dung bức thư đó tới cỡ nào thì hẳn mọi người cũng có thể tưởng tượng được đôi chút rồi đấy.
Vì nhận được thư nhà, Ran, Shinichi và đám người Hắc Phong trại, tất cả cùng nhau lên đường trở về kinh đô của Công Đằng quốc. Đoàn người ngựa với đám rương hòm vàng bạc, lương thực, đan dược, vũ khí rồng rắn lên mây mà đi thu hút không ít ánh nhìn tò mò của người dân ven đường.
Ai cũng suy đoán coi họ là ai, lai lịch như thế nào. Thế nhưng không một ai biết được thông tin gì ngoài việc chủ nhân của đoàn người đó là một cặp phu thê nhan sắc, khí chất cao quý hơn hẳn người thường. Có người nói họ là thương nhân, lại có kẻ bảo họ là gia đình quan lại, cũng có kẻ cho rằng họ là một thành viên của hoàng tộc, Ran ngồi trong xe cười khẩy, thực ra họ chỉ là một cặp đôi đạo tặc mà thôi.
sau 1 cơn dằn vặt bản thân vì hành hạ các char bên SLCCX ta lại qua đây để cùng mn cười lăn lộn vs Shin mặt dày
Nói chung là fic còn khoảng 2 chap, mong mn góp ý nhiều hơn ^^~~~