[Shortfic] Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tướng Quân

Bạn muốn Shinichi trước khi cưới được Ran thì sẽ....


  • Số người tham gia
    115
  • Bình chọn đã đóng .
dragon_princess hoàng nhi iu zấu :* phụ hoàng (rất tiếc) là do đi chơi vs zai h mới về chứ hk phải là lạch cạch trả nợ như con tưởng tượng =))

Cơ mà, anh Kai à, anh là phù thủy hay ma vương hay nhà tiên tri hay thầy bói hay các loại men rượu, ma men mà anh thiêng thế hở anh? =))
*Đá* Đang cảnh hay mà làm người ta tụt cả cảm xúc ah~ :((, ứ biết đâu, ứ biết đâu :((
;)) hk phải lỗi của Kai, là do lỗi của hắn, là lỗi của.... con hắc ưng kia... à... mà hk... là lỗi của... cái bảng vote =))

Chỗ này... ừm... fic này có âm mưu kinh thiên động địa ư??? Ô_Ô Hắn là ai là ai là ai ai ai ???
cũng hk lớn lắm ;)) chỉ là tạo phản thôi mà =))
còn... hắn là ai thì... ss vẫn chưa nghĩ ra =))

Vâng, Kazuo =)) bạn rất nhanh nhạy và tài giỏi *hất cằm* xứng đáng là thủ hạ của Shin huynh nha~. Cơ mà... có điều tên kia biến thái quá, huynh phải đi chẻ củi một tuần là sao? T^T
:3 nếu mà ai cũng tự ý làm việc thì hk cần phải có người dẫn đầu rồi, nên cho dù đúng hay hk vẫn cần trách phạt... cái đó mới là kỉ luật quân đội a~~~

Only one-Ran ;P thực ra thì... Shin hầu như đoạn nào cũng lưu manh :D

bunnythao91 :* tks nàng a~~

Mình rất thích cách bạn sử dụng thành ngữ trong câu, giống như thói quen của người Trung Quốc hay dẫn thành ngữ trong lời thoại của mình :x:).
:"> cái này là do ta nhiễm ngôn tình TQ a~~... =)) như phần note đã nêu, 1 fic đậm chất ngôn tình :D

À, thành ngữ "thân kinh bách chiến" của bạn bị sai rồi kìa, phải là "thân chinh bách chiến" mới đúng, "chinh" ở đây là chinh chiến đó bạn, về nội dung thì vẫn như bạn giải thích.
^^ "kinh" ở đây nghĩa là trải qua đó bạn, vậy nên câu này hk sai đâu :D
còn thân chinh dùng trong mấy trường hợp như "hoàng đế thân chinh ra trận" ý là đích thân hoàng đế ra trận ấy mà :3

Không biết từ đây đến Tết bạn có kịp ra chap mới không nữa.
:3 từ giờ đến tết còn lâu và xa nên chắc chắn có chap, ít nhất là 1 chap :)). tks bạn lần nữa. Tiếp tục ủng hộ fic ta nha~

duonghmu ss thích là được rồi ạ, vì nó viết cho ss và vì ss mà :))

buồn cười ngặt nghẽo em ạ, cơ mà đoạn Shin biến mất 1 tháng lẻ 5 ngày đó, sao không cho Ran nhà ta chút đât diễn cái nhỉ, tìm cách bỏ trốn ấy, khám phá trại chẳng hạn, chả lẽ nàng ta chịu ngồi yên trong phòng cả tháng trời sao em
cái đó chap sau sẽ nhắc tới, em cũng hk viết nhiều, tránh kéo thành longfic =))

Chap mới em sẽ viết ASAP a~~, bây h em đi cày để còn trả nợ nốt 2 fic kia đây ;P
 
mua...haaaaaaaaaaaaaaaaah.......có chap mới rồi :)):)):))
đúng là trâu chậm uống nước đục, muốn khóc quá :((
E hèm, vâng nhận xét của em là truyện hay trên cả tuyệt vời <3
trình độ gian xảo của anh Shin càng ngày càng gia tăng không có dấu hiệu giảm lại, với diễn xuất của mình anh đã khiến chị Ran bội phục và có suy nghĩ không biết có nên khuyên anh mở gánh kịch kiếm tiền không bởi anh quả nhiên là cao thủ diễn xuất có một không hai =))=))=))
Em chết cười với bản Trại quy mà anh Shin viết : nam, 1 làm nô, 2 giết, 3 cho vào kĩ viện nam =))=))=))
Nữ, 1 làm áp trại phu nhân, 2 giết =))=))=))
Quá bá đạo theo chuẩn của anh Shin :v
Tiếp tục với vai diễn hoàn hảo trên từng mi-li-mét, không phụ tấm lòng của tụi em, anh Shin-vị tướng quân bách chiến bách thắng thủa nào đã bị hạ đo ván chỉ vì 1 chiếc gối =))
Nhờ thế mà anh Shin được chị Ran quan tâm :)):)):))
Ran thì cũng thật là quá khác với Ran trong nguyên mẫu, chị Ran lần này quá bốc đồng, nóng tính và có phần đáng yêu =))=))=)) ( Ran trong DC thùy mị, dịu dàng, nhạy cảm, quan tâm đến người khác và cũng đôi khi bạo lực :)):)):)))
Oa... anh Shin cũng thật quá từ bi đi. Rõ ràng là Kazuo cứu anh ấy một bàn như vậy mà vẫn phạt ảnh đi bổ củi 1 tuần :v
Thật tàn nhẫn =))
Chap sau có anh Kai rồi &[]
Chị Chanh muôn năm :*
 
Chào ss Chanh Chanh yêu... quái. Chap mới khá dài, đọc khá đã con mắt. (Tất nhiên rồi, ss MẬP mà lị à!=))=))=))=))). Tiếc một điều là em và quá trễ, mọi nhận xét tất cả đã com hết rồi. Thôi thì em xin mạn phép được góp ý chút chút thôi!

Điều thứ nhất: trong chap còn có lỗi type, không nhiều, chỉ có một lỗi thôi ss à! Mà cái lỗi đó nó cũng không lớn lắm, chỉ thiếu cái dấu thôi hèm! Nhưng có điều cái con sâu lười nó đã ăn vào tận xương cốt rồi nên em làm biếng trích dẫn quá, ss tự tìm đi nha.=))=))=))

Điều thứ hai: ss viết chap này không hài bằng chap trước, em đọc chỉ cười được có đoạn đầu thôi cơ, mấy đoạn sau hết mắc cười rồi! (Vấn đề này chắc tại em yêu cầu hơi cao. Nhưng mà sự thật chỉ có một *ăn cắp câu này của bạn Shin*)

Điều thứ ba: Chap này Kaito của em vẫn chưa xuất hiện!:-L :-L :-L Em muốn anh Kai phá đám hai tên này một cách có-chủ-ý, rất-cố-tình chứ không phải kiểu phá đám vô ý như vậy! Em muốn nhìn thấy gương mặt nổi đóa của a Shin khi nhận ra sự thật rằng đại ca mình đang muốn làm KÌ ĐÀ CẢN MŨI a~~~~ >:) >:) >:). Thế nó mới thú vị!

Điều thứ tư: Em chẳng còn gì để nói. Thôi thì chúc ss sớm trả xong nợ, mà thôi, chúc ss có fic mới để ra tiếp nữa (nợ cho nó ngập đầu luôn đi, người ta đi đòi nợ chứ em có đòi đâu mà phải sợ ss nhỉ!:D :D :D)

Tạm biệt bà ss vừa GIÀ vừa MẬP! Dù không biết ss nhận yêu nữ làm con hồi nào nhưng mà, em thấy rất xứng đôi à nha~~~. Yêu nữ là con của yêu quái, quá trời phù hợp luôn rồi ha! :3 :3 :3
 
ss Chanh à, đọc xong chap này của ss em chỉ muốn nói một câu thôi: em muốn đọc tiếp nữa cơ.
đọc đến câu cuối cùng em lại liên tưởng đến câu của Việt Nam, nếu Shin gọi Ran là Sư tử thì sẽ thế nào nhỉ?
em ko bình loạn gì thêm nữa đâu, chúc ss sớm ra chap mới nha!!!!
 
thichtruyen :* tks em a~~

Ran thì cũng thật là quá khác với Ran trong nguyên mẫu, chị Ran lần này quá bốc đồng, nóng tính và có phần đáng yêu =))=))=)) ( Ran trong DC thùy mị, dịu dàng, nhạy cảm, quan tâm đến người khác và cũng đôi khi bạo lực :)):)):)))
:v ss có biệt danh là chuyên gia hủy hoại hình tượng của các char mà =))

Chap sau có anh Kai rồi &[]
Chị Chanh muôn năm :*
ôi thật là... =)) Kai~~~ anh sẽ được bầu làm nhân vật phụ được mong đợi nhất trong các fic :))

shinigami shinichi *lật bàn* vừa già vừa mập =_=!!!

Điều thứ hai: ss viết chap này không hài bằng chap trước, em đọc chỉ cười được có đoạn đầu thôi cơ, mấy đoạn sau hết mắc cười rồi! (Vấn đề này chắc tại em yêu cầu hơi cao. Nhưng mà sự thật chỉ có một *ăn cắp câu này của bạn Shin*)
:v hk phải yêu cầu của em cao đâu, mà thực sự là chap này ít chi tiết hài mà :))

Điều thứ ba: Chap này Kaito của em vẫn chưa xuất hiện!:-L:-L:-L Em muốn anh Kai phá đám hai tên này một cách có-chủ-ý, rất-cố-tình chứ không phải kiểu phá đám vô ý như vậy! Em muốn nhìn thấy gương mặt nổi đóa của a Shin khi nhận ra sự thật rằng đại ca mình đang muốn làm KÌ ĐÀ CẢN MŨI a~~~~ >:)>:)>:). Thế nó mới thú vị!
và sau khi Kai nhà em thành công khiến Shin nổi đóa, ss e rằng, Công Đằng quốc sẽ có 1 vị vua đi đốn củi =))

Điều thứ tư: Em chẳng còn gì để nói. Thôi thì chúc ss sớm trả xong nợ, mà thôi, chúc ss có fic mới để ra tiếp nữa (nợ cho nó ngập đầu luôn đi, người ta đi đòi nợ chứ em có đòi đâu mà phải sợ ss nhỉ!:D:D:D)
=_=!!! vâng, cái lời chúc...

Dù không biết ss nhận yêu nữ làm con hồi nào nhưng mà, em thấy rất xứng đôi à nha~~~. Yêu nữ là con của yêu quái, quá trời phù hợp luôn rồi ha! :3:3:3
=_=!!! ta là diêm vương có được hay hk? hừ -_-

Shinichi mãi yêu Ran :* tks đt nha~~

Mà có phải là shin mún làm hoàng thượng ko sư phụ??????
=)) hk đâu *xua tay* fic này Shin-Kai tình thâm nghĩa nặng, hk tranh đấu nhé :P

erita hạ lan tâm nhi tks em nhiều :x

ss Chanh à, đọc xong chap này của ss em chỉ muốn nói một câu thôi: em muốn đọc tiếp nữa cơ.
ss cũng muốn thế =))
 
Húuuuuu
Chap mới, thích thật *tủm tỉm*. Mà sao không thấy thông báo nhỉ??? Mới ghé thăm tường nhà ss nên em thấy đó.

Em vừa xem vừa run hết cả người lên. Xem bộ anh Shin nhà ta cũng ghê gớm lắm chứ chẳng vừa Ô_Ô.

Cách viết của ss vẫn như vậy, có nhẹ nhàng, có vui vẻ, đôi khi pha chút "sát khí" trong đó nữa. Có một đoạn mà em "kết" nhất, kể từ chương một đến giờ

“Vi phu cũng là… cũng là e ngại a~~. Dù sao chúng ta cũng chưa có bái đường. Vì vậy hôm qua vi phu mới cố nén yêu thương mà để nương tử một mình một bóng. Thực lòng vi phu rất thương tâm a~~ Không ngờ nương tử như vậy nhớ thương vi phu, còn nghĩ là vi phu lạnh nhạt nàng. Ô ô nương tử a~~ tối nay ta sẽ ở lại chỗ nàng. Nương tử đừng có giận dỗi cùng vi phu có được hay không?”

Hắn thế nhưng lại dùng giọng điệu vừa mang ba phần quyến rũ, ba phần làm nũng, ba phần thâm tình cùng một phần yếu ớt, vừa đem ánh mắt trong veo cùng với ánh mắt của tiểu hài tử giống nhau như đúc nhìn nàng ai oán, tựa như chịu hàng ngàn ủy khuất cùng thương tâm mà đối với nàng.

Ran không khỏi ngây người, suýt chút nữa đã vỗ tay khen “Hay!” một tiếng. Hay! Quá hay! Hắn như vậy còn có tư chất diễn kịch như thế? Tới người đứng đầu bảng của gánh hát Trường Sinh sợ rằng gặp hắn vẫn phải kêu lên một tiếng “Sư phụ!” mất thôi.

Nếu trong lòng không có lửa giận, nàng nhất định sẽ vỗ vỗ vai hắn mà nói:

“Vị huynh đệ này! Ngươi dù lầm đường lạc lối nhưng cũng không phải hết thuốc chữa. Chi bằng ngươi cùng ta trở về kinh thành mở đoàn kịch đi. Sợ rằng tiền thu vào còn nhiều hơn là đi làm đạo tặc nha!”

Nhưng nàng bây giờ thực sự rất rất rất rất phẫn nộ. Hắn cứ như thế lại dám hồ ngôn loạn ngữ* mà xuyên tạc ý nghĩ của nàng? Thật đáng đánh a~~.

=> Rất tuyệt, giọng văn nhí nhảnh, như "kích thích" em xem tiếp vậy.

À mà ss Siro này, cho em hỏi cái này chút nhé. Lúc ss mới ra chương 1, em có đọc qua nhưng chưa kịp com, nhưng một khoảng thời gian sau, em xem lại chương 1 thì thấy nó có cái gì đó rất khác lần đầu em đọc.Em định hỏi mấy lần nhưng chưa có dịp. Phải chăng ss có chỉnh sửa gì chăng???( ở đoạn đầu chương 1 ấy). Công nhận, từ ngữ cổ trang của ss thật là dồi dào( đệ khâm phục huynh quá :-bd)

Em mong ss sớm ra chap và sẽ có những cái "mới lạ" hơn nhé ss iêu dấu của em. :*
p/s: Em hóng chap ss. Em rất mong thấy cảnh tượng ....* đen tối =P~*...của anh Shin với tỷ tỷ Ran

* Shin:*đỏ mặt* Này này, còn bé, không nên nghĩ bậy nghe chưa*:">:">
 
Đọc fic này sao thấy anh shin hết sức là...biến thái à nha:KSV@05: nhưng mà anh shin cx gan thật dám dở trò sàm sỡ Ran chứ mà trong DC thì nằm mơ cx hok có chuyện đó đâu .
*trải chiếu*ngồi hóng chap ms:Conan07:
 
Ss Chanh, em chỉ có 1 từ thôi...
EM PHỤC ANH SHINICHI!!!!!!!!!
Vâng, về chuyện vô sỉ, dày face và khả năng diễn kịch siêu hạng thì...
“Vi phu cũng là… cũng là e ngại a~~. Dù sao chúng ta cũng chưa có bái đường. Vì vậy hôm qua vi phu mới cố nén yêu thương mà để nương tử một mình một bóng. Thực lòng vi phu rất thương tâm a~~ Không ngờ nương tử như vậy nhớ thương vi phu, còn nghĩ là vi phu lạnh nhạt nàng. Ô ô nương tử a~~ tối nay ta sẽ ở lại chỗ nàng. Nương tử đừng có giận dỗi cùng vi phu có được hay không?”

Hắn thế nhưng lại dùng giọng điệu vừa mang ba phần quyến rũ, ba phần làm nũng, ba phần thâm tình cùng một phần yếu ớt, vừa đem ánh mắt trong veo cùng với ánh mắt của tiểu hài tử giống nhau như đúc nhìn nàng ai oán, tựa như chịu hàng ngàn ủy khuất cùng thương tâm mà đối với nàng.

Ran không khỏi ngây người, suýt chút nữa đã vỗ tay khen “Hay!” một tiếng. Hay! Quá hay! Hắn như vậy còn có tư chất diễn kịch như thế? Tới người đứng đầu bảng của gánh hát Trường Sinh sợ rằng gặp hắn vẫn phải kêu lên một tiếng “Sư phụ!” mất thôi.

Nếu trong lòng không có lửa giận, nàng nhất định sẽ vỗ vỗ vai hắn mà nói:

“Vị huynh đệ này! Ngươi dù lầm đường lạc lối nhưng cũng không phải hết thuốc chữa. Chi bằng ngươi cùng ta trở về kinh thành mở đoàn kịch đi. Sợ rằng tiền thu vào còn nhiều hơn là đi làm đạo tặc nha!”

Nhưng nàng bây giờ thực sự rất rất rất rất phẫn nộ. Hắn cứ như thế lại dám hồ ngôn loạn ngữ* mà xuyên tạc ý nghĩ của nàng? Thật đáng đánh a~~.
Cả đời cũng chả được như anh =___="
Quên, phục cả ss nữa nhỉ 8-}
Mà thế thì không phải 1 từ...:v
Có gì thì mọi người cũng nói sạch trơn nên để đọc comt của em ss hãy đọc các comt khác :))
Bản tin thời sự hãng Con Khỉ Già xin kết thúc tại đây, cám ơn quý vị đã quan tâm theo dõi, khi ra xin đặt dép ngoài cửa để bán sắt vụn =))
 
Chương 3: Nương tử, chúng ta đi cướp thôi!

“Nương tử!” – người con trai cười khẽ. Trên khuôn mặt nhuốm màu mệt mỏi là vẻ hạnh phúc dịu dàng đến vô cùng. Cánh tay thon dài cân đối của hắn đưa về phía trước như ngỏ ý muốn nàng tiến về phía hắn mà nắm lấy.

Trong phút chốc, Ran bị mê hoặc bởi nụ cười ấy. Nàng bước về trước một bước, nhưng rồi chợt nhận ra mình đang bị sắc dụ liền đứng khựng lại tại chỗ, liếc hắn một cái:

“Ai là nương tử của ngươi? Hừ!”

“Nương tử… Hình như nàng đã quên mất “Trại quy”? Có cần ta nhắc lại không?” – Shinichi cười như không cười, trong lời nói dịu dàng lại ẩn chứa dao nhọn.

Nghĩ tới bản trại quy động chút là chém giết của hắn, Ran rùng mình một cái, trong lòng tự lẩm nhẩm: “Hắn là đạo tặc. Là đạo tặc. Là đạo tặc…”. Dân không cãi với quan, quan… không cãi với cướp. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, tốt nhất nàng vẫn nên nhịn hắn thì tốt hơn.

Shinichi nhìn dáng vẻ tự thôi miên bản thân của nàng, trong lòng có chút mềm mại. Những ngày này buôn ba bên ngoài, mệt nhọc như vậy, chỉ có khi nghĩ về nàng mới khiến lòng hắn cảm thấy dễ chịu.

Hắn bước lại gần nàng hơn, dang rộng vòng tay, ôm nàng vào lòng. Cằm hắn tựa trên vai nàng, cất giọng hỏi:

“Nhớ ta không?” – tiếng nói của hắn trầm khàn mang theo phong vị lười nhác lại quyến rũ khó tả bằng lời. Phong vị tựa như một con mèo Ba Tư nhiều ngày không ngủ bỗng tìm được tấm thảm lông yêu quý của mình mà ngả xuống, đánh một giấc cho vơi nỗi mệt mỏi vậy.

Ran hơi đẩy hắn ra, nở một nụ cười sáng rỡ:

“Nhớ~~~~ ngươi~~~”

Shinichi ngỡ ngàng nhìn nàng, hắn… không nghe lầm đấy chứ? Nụ cười của nàng thật đẹp, trong nháy mắt, những mệt mỏi của hắn dường như tan biến hết. Nhưng lúc ấy, hắn lại nghe Ran nói tiếp:

“Mới là lạ ấy!” – cô nàng rất không lương thiện quăng thêm một câu làm cho một-người-nào-đó đang lơ lửng trên chín tầng mây trong phút chốc rớt cái bịch xuống mặt đất.

Shinichi đơ mất 3 giây, sau đó hắn bật cười. Vậy mới đúng là Ran của hắn chứ, nàng mà ngoan ngoan nhu thuận thì quả không còn là nàng nữa rồi.

Không hiểu sao, tiếng cười của hắn làm cho Ran cảm thấy khó chịu. Cái cảm giác giống như hắn đang nhìn vào nàng mà nói: “A~~~! Ta biết thừa nữ nhân như nàng không thể nói câu nào vừa tai mà!”, vậy đó.

Shinichi trực tiếp bỏ qua cái liếc xéo của Ran, tự nhiên nắm lấy tay nàng kéo về phòng.

“Ngươi làm trò gì vậy?” – Ran bực bội rút cánh tay ra khỏi tay Shinichi. Lúc hắn cầm tay nàng, tim nàng cảm thấy thật khó chịu. Cứ đập loạn lên như bị bệnh vậy.

“Nương tử!” – Shinichi vẫn cười tới vô hại, hướng nàng nói chuyện. “Lại đây đi, có đồ vật muốn cho nàng coi!”

“Hừ! Ai thèm coi mấy đồ vật này nọ của ngươi chứ!” – Ran hừ lạnh, mặt hất lên trời nhưng vẫn tò mò bước lại gần chỗ của Shinichi.

Những ngày tên “đạo tặc mặt dày” này vắng mặt, nàng có chút buồn chán, nhưng hắn lần nào cũng nhớ tới nàng mà gửi về mấy thứ đồ tốt. Thường là mấy món đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo, chơi rất vui. Vậy nên lần này nàng cũng muốn biết coi, hắn lại có thứ gì mang về.

Nàng bước tới gần, hai mắt linh lợi, sáng như ngọc thạch nhìn chằm chằm vào rương đồ của Shinichi.

Shinichi trong lòng thầm buồn cười, động tác trên tay vẫn chậm rãi thong dong, làm Ran nóng nảy. Rốt cuộc hắn có muốn cho nàng coi hay không a~.

Nhận thấy nàng gần như đã hết kiên nhẫn, Shinichi mới rút từ trong rương ra một đồ vật.

“Đèn lồng?” – Ran sau khi thấy vật kia thì thốt lên, sau đó bĩu môi, “Còn tưởng là vật gì hay lắm, hóa ra chỉ là một chiếc đèn lồng.” – trong giọng nói không che dấu sự mất hứng.

Dù chiếc đèn lồng trong tay Shinichi phá lệ tinh xảo nhưng chung quy… nó vẫn chỉ là một chiếc đèn lồng mà thôi. Ừ, thì là một chiếc đèn lồng tinh xảo. Nhưng mà nàng cũng không có hiếm lạ mấy thứ tinh xảo nha!

Shinichi thấy nàng mất hứng cũng không có nói gì chỉ lẳng lặng đặt chiếc đèn xuống bàn nhỏ cạnh gi.ường rồi tiến bước hướng về phía nàng, bất giác Ran lo sợ nhìn hắn, chân cũng lùi một bước. Hắn lại không dừng lại bên nàng mà đi thẳng về phía cửa rồi nhẹ nhàng… đóng cửa lại.

Ò_Ó!!! Ran tròn mắt nhìn hắn, lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi. Hắn… Hắn tính làm gì a???

Đóng xong cửa chính, hắn bước tới… đóng luôn cửa sổ.

Thôi, xong rồi! Có phải hắn thấy nàng phản ứng không vừa lòng nên thẹn quá hóa giận muốn đem nàng tiền dâm hậu sát??? Ran gian nan tưởng tượng, nuốt khan một ngụm xuống cổ họng, môi cười cứng ngắc nói với Shinichi:

“Khụ! Này đạo tặc đại ca~… Thực ra thì chiếc đèn lồng này rất tốt, rất đẹp! Ta thực sự rất thích! Vậy nên ngươi có thể mở cửa ra được không?”

Shinichi nhìn dáng vẻ miễn cưỡng, cười còn khó coi hơn so với khóc của nàng thì khóe miệng giật giật, nén cười mà nói:

“.... Không được!” – nói rồi kéo tay nàng tới cùng hắn ngồi xuống gi.ường.

“Ôi phụ thân a~~, nữ nhi thật xin lỗi. Ân nuôi dưỡng của người để kiếp sau nữ nhi sẽ trả cho người. Kiếp này của con xác định là bị tên cường đạo này hủy rồi a~~.” – Ran đau đớn suy nghĩ, cả người cứng ngắc trong vòng tay của Shinichi.

Shinichi hai tay vòng qua nàng, cằm tựa lên vai nàng, một tay với lấy cái đèn đưa ra trước mặt nàng:

“Nhìn kĩ nó nhé!” – giọng nói của hắn thật dịu dàng, nhưng lọt vào tai Ran lúc này lại giống như hắn đang dụ dỗ nàng chú ý vào cái đèn rồi nhân cơ hội đó thủ tiêu nàng.

Một tay Shinichi di chuyển về bên hông, rút ra một vật.

Sống lưng Ran lạnh toát. Xong! Xong rồi! Hắn rút dao ra rồi. Mí mắt nàng cụp xuống, đôi mi cong như cánh bướm khẽ run rẩy cam chịu kiểu như muốn nói: “Ta sẵn sàng rồi, muốn chém muốn giết thì nhanh lên một chút.”

Nhưng chờ đợi cả nửa ngày nàng vẫn không thấy cảm giác đau đớn như dự liệu bèn mở mắt ra. Ngay lập tức, dung nhan phóng đại của tên đạo tặc hiện ra trước mắt nàng. Hắn đang cười, lại nụ cười nhẹ nhàng quen thuộc tựa như đang khiêu khích người khác ấy. Ran không khách khí liếc hắn một cái, quên cả việc giây trước nàng còn đang sợ hắn thủ tiêu mình.

Shinichi nhún vai, coi như không thấy ánh mắt bất mãn của nàng. Hắn cầm thứ mới lấy bên hông đưa sát gần miệng, khẽ thổi. Ừm, là một mồi lửa, bạn biết đấy, thứ thông dụng cho những kẻ thường xuyên lang bạt bên ngoài. Ran mở to mắt nhìn hắn, này, không phải hắn định phóng hỏa muốn cùng nàng đồng quy vu tận* chứ?

*Đồng quy vu tận: cùng nhau chết.

Trong giây lát, tầm mắt của Ran lại bị chuyển rời đi nơi khác, vì lúc này, Shinichi đã đốt chiếc đèn lồng kia lên rồi.

Bên trong gian phòng có phần u tối, ánh sáng tỏa ra từ chiếc lồng đèn đặc biệt rực rỡ. Giấy dán màu đỏ được các họa công tỉ mỉ vẽ hình lên theo chuyển động của chiếc đèn mà xoay tròn chậm rãi. Trên nền giấy đó, Ran thấy được hình ảnh của một cặp nam thanh nữ tú. Mặt đầu tiên, cả hai mới chỉ là hai tiểu hài tử*. Nữ oa nhi* khuôn mặt phấn nộn, khóe mắt lóe sáng ngạo nghễ, bộ dáng như tiểu đại nhân đang tính kế kẻ khác. Xa xa, tiểu nam hài* len lén nhìn nàng, ánh mắt say mê.

*Tiểu hài tử: Đứa trẻ nhỏ.
*Nữ oa nhi: Bé gái.
*Tiểu nam hài: Bé trai.


Ở mặt tiếp theo, nam hài vẫn còn nét trẻ con trên khuôn mặt nhưng lại khoác lên mình bộ chiến bào, hoa văn hình hổ, ngồi trên lưng ngựa đặc biệt uy mãnh, ánh mắt mơ hồ tập trung vào một nữ oa nho nhỏ đang hồn nhiên ăn kẹo hồ lô ở ven đường, không khó nhận ra, chính là nữ oa tươi cười ở mặt đầu tiên kia.

Mặt thứ ba, Ran không thấy nữ hài tử kia đâu, chỉ thấy một nam tử toàn thân uy mãnh, trên khuôn mặt vẫn còn giữ vài phần của tiểu nam hài ngày trước, tất cả đều là thần sắc đau buồn đến cực hạn, bên cạnh hắn là những hòm sính lễ phủ vải màu đỏ, nhiều tới mức nếu dùng cả hậu viện của phủ thừa tướng để cất những rương đồ này vẫn còn chật chội.

“Tân nương tử của hắn đâu?” – Ran bật chợt lên tiếng hỏi. Đằng sau, nàng nghe thấy một tiếng hít vào, tựa như Shinichi đang phải kìm nén một điều gì đó:

“Bỏ trốn rồi.” – hắn nói.

“Bỏ trốn?” – Ran bĩu môi, “Nàng ta sao lại bỏ trốn chứ?”

“Không biết!”

“Thật ngốc! Nhiều sính lễ như thế kia…. Nếu là ta, ta nhất định sẽ lấy hắn.”

“Thật? Vậy nếu ta đem cho nàng nhiều sính lễ như vậy, nàng sẽ gả cho ta chứ?”

Ran đưa mắt nhìn hắn:

“Ngươi? Ngươi cướp được nhiều vậy sao?”

“Không…”

Ran thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức, hơi thở của nàng bị chặn lại trong họng bởi lời nói của Shinichi:

“Nhưng… Vì nương tử, từ ngày mai vi phu sẽ cố gắng ~~~”

Ran không thèm quan tâm tới hắn, tiếp tục nhìn vào chiếc đèn kia.

Mặt thứ tư của chiếc đèn, hai người đó gặp lại. Mỹ nam tử cùng mỹ nữ nhìn nhau, ánh mắt nữ tử bừng bừng lửa giạn, hai má phồng lên như đang gào hét nhưng lại khiến người ta có cảm giác thiên chân khả ái, nam tử cười nhẹ như gió xuân, ánh mắt cưng chiều nhìn nàng. Trong phút chốc, Ran cảm thấy nụ cười hồ ly này có chút giống nụ cười với… à, mà nàng vẫn chưa hỏi qua tên hắn, thường thì nàng chỉ gọi hắn là đạo tặc, những kẻ khác thì gọi hắn là chủ tử, khiến nàng quên mất việc này.

“Này đạo tặc! Tên ngươi là gì thế? – Ran lên tiếng.

“Đạo tặc! Họ Đạo, tên Tặc!” – Shinichi ngả ngớn cuốn lấy một ngọn tóc của nàng đưa tới bên mũi hít vào, tùy ý đối phó.

“…” – liếc nhìn.

“Khụ! Shinichi!” – Shinichi ho nhẹ một tiếng, “Cứ gọi ta là Shinichi đi!”

“Shinichi?” – Ran cau mày lặp lại khiến tim Shinichi nhảy lên một cái. Không phải nàng phát giác ra chứ?

“Shinichi…. Đạo tặc! Cha mẹ ngươi không phải là rất thần tượng hoàng tộc đấy chứ? Lấy cả tên của nhị hoàng tử để đặt tên cho con trai mình?”

Shinichi bật cười, đúng là không thể xem thường trí tưởng tượng phong phú của nàng mà. Hắn nghiêm túc gật đầu:

“Đúng vậy! Cha mẹ ta thực sự rất thần tượng hoàng tộc, tên ta cũng chính là tên nhị hoàng tử đấy!” – đương nhiên, hắn cũng không nói cho nàng biết, không những cha mẹ hắn thần tượng hoàng tộc mà còn là thành viên hoàng tộc nữa, và hắn, không chỉ mang tên của nhị hoàng tử mà còn chính là nhị hoàng tử đây.

Ran nhàm chán nhìn hắn một cái, lại tiếp tục tập trung vào chiếc đèn lồng, càng nhìn lại càng thấy hai người được vẽ trên giấy kia có nét quen thuộc, nhất là người con gái với đôi mắt tím to tròn kia. Mặt thứ năm, hai người có bộ dáng ân ân ái ái, nhìn nhau cười hết sức vui vẻ, ánh mắt chàng trai nhu hòa như rót ra mật, người con gái thì hai má phớt hồng thẹn thùng duyên dáng.

Chiếc đèn chậm rãi xoay sang mặt thứ sáu, kể tiếp câu chuyện về đôi tình nhân kia. Ở mặt này hai người hẳn là đang bái thiên địa. Nam tử mặt mày tuấn lãng toàn thân hỷ phục sáng ngời, trên mặt là nét cười tựa ngọn Đông phong*, nữ tử cúi đầu, khuôn mặt nấp dưới khăn che, nhìn không rõ dung nhan.

*Đông phong: gió xuân.

Mặt thứ bảy, hai người đã già, xung quanh là con con cháu cháu ríu rít nói cười. Lão nhân tóc trắng vẫn trìu mến nắm tay người bạn già của mình, trong mắt là hạnh phúc không gì sánh nổi. Trong giây lát, Ran chợt nghĩ, nếu có thể cùng một người nắm tay nhau tới thiên hoang địa lão* như vậy âu cũng là điều quý giá nhất trên thế gian này.

*Thiên hoang địa lão: Dịch sơ ra là trời trở nên hoang tàn, đất cũng già cỗi. Ý chỉ sự lâu dài (gần như cùng trời cuối đất vậy đó :v)

Vẫn còn một mặt nữa, Ran tò mò không biết ở mặt cuối này sẽ là gì? Đôi phu thê trở thành thần tiên quyến lữ bay lên trời sao? Đôi mắt vì hưng phấn mà mở to hơn, lấp lánh tựa ánh sao khiến Shinichi trong phút chốc ngẩn ngơ nhìn quên cả hô hấp.

“Là… Là ngươi viết?” – tiếng kinh hô ngầm ý ngạc nhiên cùng tán thưởng của Ran khiến hắn bừng tỉnh. Nương theo ánh mắt của nàng, là dòng chữ cứng cáp, hữu lực đẹp như tác phẩm của một cao nhân nào đó:

“Một đời, một kiếp, chỉ một đôi ta.” – chữ viết đầy kiêu ngạo, tựa như chủ nhân của nó vậy.

“Ừm!” – Shinichi đáp lại một tiếng.

Tiếng trả lời của hắn thật nhẹ, lại giống như một tiếng thở ra nhẹ nhõm thì đúng hơn. Hơi thở nóng rực của hắn phả trên cần cổ của nàng khiến nàng nhận ra nãy giờ mình vẫn đang ở trong vòng tay của hắn, khuôn mặt bùng một cái trở nên đỏ rực, diễm lệ như một trái anh đào căng mọng. Nhất là sau khi đọc những dòng chữ kia của hắn…. “Một đời, một kiếp, chỉ một đôi ta” sao? Không hiểu sao, tâm nàng loạn như ma, trong tim nhen lên những xúc cảm khó nắm bắt.

“Một đời, một kiếp, chỉ một đôi ta.” – nàng lẩm bẩm trong vô thức, chợt nghĩ về hình ảnh hai lão nhân hạnh phúc nắm tay nhau trên chiếc đèn lồng kia. Nếu thực có thể cùng hắn 1 đời 1 kiếp 1 đôi thì cũng không quá tệ, nhỉ?

Bậy! Bậy! Sao nàng có thể mềm lòng với tên đạo tặc này chứ? Ran lắc mạnh đầu, quay lại tính đẩy Shinichi ra. Nhưng lúc ánh mắt nàng chạm phải khuôn mặt an tĩnh của hắn thì ngừng tay lại. Hắn đang tựa vào hõm vai nàng mà ngủ, hô hấp trầm ổn đều đặn phả vào sau gáy nàng, lông mi dài khẽ run, mày kiếm trong lúc ngủ vô thức chau lại vì mệt mỏi nhưng khóe miệng lại vẽ ra một nụ cười mơ hồ như có như không.

Dáng vẻ này của hắn đặc biệt khiến nàng thương tiếc, chính nàng đã quên mất hắn vừa đi xa về, hẳn là rất mệt mỏi đi? Nghĩ vậy, nàng nhẹ nhàng chuyển hắn nằm xuống gi.ường, bản thân ngồi ở mép gi.ường, thất thần nhìn hắn, cứ nhìn như vậy, cho tới lúc thiếp đi.

*****

Bầu trời cao rộng như một hình ảnh phản chiếu của một chiếc hồ khổng lồ, đẹp đến hoàn mĩ. Một ngày đẹp như vậy, thật thích hợp cho việc… cướp bóc. Đúng vậy, tin tức Ran nghe được ngay sau khi thức dậy đó chính là: Hôm nay, đạo tặc của Hắc Phong trại muốn đi cướp.

“C..ư…ớ…p??? Cướp?” – Ran hỏi lại. Thực ra nàng chưa bao giờ thấy nhóm đạo tặc nào… lười như nhóm Tây sơn đạo tặc này. Khụ! Mặc dù đây là nhóm đạo tặc duy nhất nàng biết. Ngoài lần “cướp” nàng ra, thì nàng chưa thấy bọn họ cướp bất kì ai khác. Thế nên nghe tin bọn họ muốn cướp đồ thì Ran không khỏi ngạc nhiên và… vui mừng khi người gặp họa. Ừm! Được rồi, quả thực là hơi thiếu nhân hậu nhưng thật không có đạo lí khi chỉ một mình nàng bị cướp, đúng không?

“Ừm!” – Shinichi đáp một tiếng, đôi mắt chăm chú quan sát bản đồ, một lát sau mới bổ sung thêm: “Thêm vào sính lễ cho nàng.”

“Sính lễ… cái… cái… đầu ngươi ấy!” – Ran nóng mặt vì ngượng, thẹn quá hóa giận, hét vào mặt hắn.

Shinichi không giận, chỉ khẽ cười:

“Aizz!!! Không được rồi nương tử. Nếu lấy đầu ta làm sính lễ nàng sẽ phải động phòng với một cái xác không đầu. Tuyệt đối không thú vị đâu!”

Tưởng tượng tới cảnh cùng một thi thể không toàn vẹn thực hiện lễ bái đường thì Ran rùng mình lên, trong lòng thầm mắng Shinichi biến thái, dám xuyên tạc lời nói của nàng.

“Ta mới không gả cho ngươi!”

“Nàng nói coi, một nữ nhân ăn của nam nhân, uống của nam nhân, ở tại nhà của nam nhân, nằm trên gi.ường của nam nhân, nhận sính lễ của hắn, có d.a thịt chi thân* với hắn thì hai người sẽ là loại quan hệ gì?”

*d.a thịt chi thân: Tiếp xúc d.a thịt.

“Là… Là…” – Ran ấp úng nửa ngày vẫn không nói ra được. Quả thực là nàng đang ăn của hắn, uống của hắn, ở nhà hắn, ngủ trên gi.ường hắn, nhưng có cần nói kiểu mập mờ như vậy không?

“Là?”

“Là… Ta với ngươi có d.a thịt chi thân từ lúc nào chứ? Nói xằng!”

“Tay ta nàng cũng đã nắm qua rồi. Người ta nàng cũng ôm qua rồi. Hôn môi cũng đã… sắp hôn luôn rồi. Tối qua hai chúng ta còn ngủ-chung-một-gi.ường, sao giờ nàng nỡ chối bỏ a~~???”

“Ta… Ta…” – Đúng là càng bôi càng đen, mỗi một câu hắn nói đều mờ mờ ám ám nhưng cũng không hề sai khiến nàng không thể giải thích rõ, lại không thể phản bác lại. “Ta rõ ràng là bị ngươi nắm tay, bị ngươi ôm, bị ngươi… cái đó…. Muốn hôn trộm! Hôm qua cũng là ngươi…” – nàng muốn biện bạch nên hét lớn, nhưng nói tới giữa chừng lại để ý thấy không khí khác thường xung quanh. Lúc ấy nàng mới nhận ra mình với hắn cư nhiên lại cãi nhau giữa đại sảnh. Hàng trăm cặp mắt đang liếc nhìn qua lại nàng và Shinichi bởi ánh mắt kiểu “À! Ra thế! Ta biết rồi nhé!”.

Shinichi thỏa mãn khi thấy nàng lúng túng, khuôn mặt đỏ bừng như trái táo. Hắn đưa tay nhẹ kéo nàng vào trong lòng, để mặt nàng vùi sâu vào ngực hắn, bàn tay thon dài của hắn vuốt nhẹ mái tóc đen như mực của nàng, cất giọng nói:

“Được rồi! Đều là ta chủ động! Vậy nên hãy để ta chịu trách nhiệm, chăm sóc nàng cả đời, có được không?”

Oành! Mặt Ran bên trong lồng ngực Shinichi lại hóa đỏ thêm một mảnh, ngẩng đầu lên định phản bác lại hắn nhưng ngước lên chỉ thấy một mảnh kiên định bên trong mắt hắn, lòng cũng mềm hẳn ra, hồi lâu, đầu nàng gật xuống, rất nhẹ thôi, nhưng rõ ràng là đã gật đầu rồi.

Shinichi vui sướng xiết chặt vòng tay, ôm nàng vào lòng. Ran thì trong lòng chỉ nhớ tới một câu kia: “Một đời, một kiếp, chỉ một đôi ta.”

Trong bầu không khí tuyệt vời ấy, Shinichi cúi xuống, dùng một tay nâng chiếc cằm trắng ngần tinh xảo của nàng lên, đôi môi cũng hạ xuống thấp gần như là sát vào mặt nàng, sát tới mức, Ran có thể cảm nhận hơi thở thanh mát của hắn đang chơi đùa trên d.a thịt mình, tựa như một chiếc lông vũ mềm mại đang quét qua quét lại, thật ngứa ngáy. Tất cả thuộc hạ của Shinichi cũng ngại ngùng quay mặt đi ngắm trời, ngắm đất, ngắm mây coi như không thấy gì.

Shinichi khẽ mở đôi môi lạnh bạc của mình, nhu tình nhìn nàng, sau đó…

“Nương tử!"– hắn nói, "Chúng ta đi cướp thôi!”

*Cúi người* Đầu tiên, xin lỗi vì sự chậm trễ.
thứ 2: ta đã trở lại rồi đây
thứ 3: yếu tố hài dường như... đang bị triệt tiêu, thay vào đó là sến :v
thứ 4: đã quên mất 1 số tình tiết, viết xong chợt nhớ ra, nhưng lại sợ làm lộn xộn những j đã viết được nên đành thôi
thứ 5: cảm ơn mn vì vẫn còn nhớ tới fic này. uhm, tuy chap hk được dài lắm (đọc hk đã :v) nhưng... enjoy it! ^^
 
Hiệu chỉnh:
Tem + phong bì= *nhai nhai, nuốt*
Chào Au, em vào đây để com cho Au về fic này. Thực ra thì em cũng đọc vài fic của Au rồi, đợi khi Au ra chap mới thì com luôn thế. Về fic này thì em thấy nó rất hay, Au rất biết cách dùng từ Hán-Việt ở trong fic, độ dài của chap tương đối ổn(nhưng em vẫn muốn đọc dài nữa). Thôi, em không biết com gì nên chỉ biết nói câu nói muôn thưở của em : Hóng chap mới của Au
P/s: Rảnh em qua wall của Au làm quen, không thì khi khác :)
 
Nãy giờ vất vả lên xuống mới đọc xong được fic của ss Chanh Mập đây. Thật đúng là đổ mồ hôi sôi nước mắt. Nhưng quả thật không uổng công sức bỏ ra, phải công nhận mức độ hài và sến của fic này là không có đối thủ. Đặc biệt là phân cảnh cuối. Vô cùng mất hứng của đọc giả a~~~. Em cứ tưởng Shinichi định làm cái điều hắn chưa làm được rồi bị anh Kai phá đám. Ai ngờ lại lãng nhách như vậy! Lúc đó không biết nắm lấy cơ hội sau này có muốn cũng không dễ đâu à nha~~~ =_=. Mà công nhận cái đèn lồng đó công phu thiệt, ai mà được như Ran chắc không xỉu vì hạnh phúc cũng ngất vì tướng công quá… nguy hiểm, mức độ si tình của chàng hoàng tử này đúng là quá nặng, hết thuốc chữa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Lúc đèn lồng xoay đến mặt thứ ba ấy, em đã thật sự thấy thương xót cho Shinichi. Tuy ss miêu tả không nhiều nhưng em có thể cảm nhận được sự thất vọng não nề trong từng câu chữ ss viết. Thật sự quá đỉnh luôn!
Em nói nãy giờ cũng nhiều rồi, đã tới lúc nên biết thân biết phận mà sì tốp lại. Túm lại là vẫn câu muôn thuở: Ss nhanh ra chap mới đi!!!!!!! Đừng để mọi người chờ đợi lâu quá thế này!
P/S: Em thấy có hai lỗi type ở giữa và cuối chap. Có gì ss nhớ kiểm tra lại nghen!
* Mở cửa bước ra *
* quay lại *
P/S 2: Em sẽ không bao giờ ngừng gọi ss là ss CHANH MẬP đâu nha. (Trong một số trường họp sẽ được lên chức "bà" miễn phí!) :))
 
=))=))=))=))=)) Vừa vui, vừa cười rớt nước miếng
Lâu lắm rồi mới có chap của chị, em vô liền à :v

Mặc dù theo lời chị là cảnh sến nhiều hơn cảnh hài nhưng với suy nghĩ lệch lạc của em thì cảnh cười lại nhiều hơn cả.
Chị Ran thì cảnh giác suy nghĩ sợ anh Shin ''tiền dâm hậu sát'' còn anh Shin lại mải lo thầm thổ lộ với chị Ran.
Vậy mà chị Ran lại không nhận ra, toàn nói những điều theo em là rất buồn cười, đúng là ông nói gà bà nói vịt. Không phải ss dìm thấp IQ của Ran chứ? :v
Mà em cũng hổng ngờ anh Shin lại có thể sến đến thế, lại còn thích thầm chị Ran từ hồi còn nhỏ nữa cơ, không biết có phải từ hồi đó anh đã có ý đồ gì với Ran rồi chứ :)) :)) :))
Đoạn cuối anh chị lại còn rủ nhau đi cướp nữa chứ =))

Thôi em lảm nhảm nhiều quá. Chào chị, em về:KSV@20:
 
@Miyu_love_shinran tks em vì đã ghé qua ủng hộ fic của ss :*
hy vọng ở những chap khác/fic khác em sẽ góp ý nhiều hơn cho ss để ss viết tốt hơn :x

@shinigami shinichi em làm gì mà đọc fic cứ như đánh trận vất vả vật vã thế ;))

Em cứ tưởng Shinichi định làm cái điều hắn chưa làm được rồi bị anh Kai phá đám. Ai ngờ lại lãng nhách như vậy! Lúc đó không biết nắm lấy cơ hội sau này có muốn cũng không dễ đâu à nha~~~ =_=.
=)) ss cố tình hk cho hắn toại nguyện mà =))

Mà công nhận cái đèn lồng đó công phu thiệt, ai mà được như Ran chắc không xỉu vì hạnh phúc
:)) kiểu như đèn kéo quân ấy em, lúc đốt lên thì nó quay quay ấy :3

mức độ si tình của chàng hoàng tử này đúng là quá nặng, hết thuốc chữa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Lúc đèn lồng xoay đến mặt thứ ba ấy, em đã thật sự thấy thương xót cho Shinichi.
nhắc đoạn này... :)) thực ra viết tới lúc Ran hỏi Shin: Vì sao nàng lại bỏ trốn? ss định để Shin trả lời là: Vì nàng rất ngốc =))
*nhún vai* sến thế đấy =))

ss đã kiểm tra và sửa lại 1 số lỗi type, hk biết còn hay hk nữa :P
=_=!!! *lật bàn* chanh-mập =_=!!!

@thichtruyen :)) rớt nước miếng sao? :))
:* tks em vì đã ngang qua đây (như 1 cơn mưa :)))

@xoan toc ^^! tks bạn vì đã ghé qua fic và cảm thấy thích nó.
bạn vui lòng cmt trên 15 chữ để cmt không bị coi là cmt spam và xóa nha!
mong những góp ý của bạn vào những chap sau :3
 
Chap này hay ghê!Nhưng... có vẻ đúng như ss nói độ sến nó vượt mặt độ hài rồi đấy.Thích câu chuyện của chiếc đèn lồng quá chừng! Mà có lẽ trí tưởng tượng của Ran ngày càng đi lên trong khi IQ tuột dốc thì phải;)).Mà cái cảnh anh Shin đóng cửa ấy ,tuy biết rằng là hành động đó có liên quan đến cái đèn lồng nhưng sao cái đầu óc đen tối của em nó cứ liên tưởng đến ...Chậc !Em com chừng đây thôi ,hóng chap mới của ss nhưng đừng lâu quá nha!
 
Á, *la hét* *gào thét*

Choài oai, choài oai

OMG. Thật tuyệt quá mức. Em đã đợi chương này lâu lắm rồi và đã mấy lần em định lên hỏi ss tình hình fic. May ghê. Sau mấy ngày không lên, hôm nay ghé vào thì đã thấy ra chương mới. Đọc xong, người em vẫn run lên vì sướng đây ss ạ. Lãng mạn quá đỗi. Những từ ngữ cổ trang làm em hoa cả mắt. Cảnh Shinichi và Ran bên nhau làm em rất chi là....( khó nói quá, em phải nói thế nào mới đúng đây):3

Chương này có rất nhiều các yếu tố hài hước mà chủ yếu đều do anh Shin nhà ta quá tinh ranh đi. Còn Ran thì cứ bị lừa suốt, em vừa tội nghiệp cho Ran vì không dám làm gì Shin, lại vừa vui vì Ran ngốc quá, một sự ngốc nghếch dễ thương, mà không kém phần ma lanh. Ran nghĩ rằng Shin hồ ly nhưng Ran thì nguy hiểm quá chừng. Nàng ta còn vui khi biết băng cướp chuẩn bị đi cướp và sẽ có người bị cướp...giống nàng. Chắc Ran không cam tâm đây mờ~~~:v

Vốn em định com thật dài, chém gió vài nhát cho ss vì đọc phát hiện ra lỗi type *nham hiểm* nhưng cuối cùng dò lại, thì ra không phải mà là do điện thoại trục trặc. *thở dài*.
Nói mãi, nói hoài nhưng không biết nói gì. Thôi thì em tạm biệt ss trước. Lời cuối, vẫn như những lần trước, em đợi chap mới của ss và sẵn sàng làm con hươu để chờ, với điều kiện, chương mới phải thật good như chương này ấy~~Yêu ss nhiều<3
 
Hựa hựa, sau mấy tháng trời thì cuối cùng ss Mập cũng ra chap *uốn éo*
Chap này vẫn rất hay, rất tuyệt, rất chói lóa, rất rạng ngời, rất tim bay tá lả, vâng, đồng thời độ bỉ bựa của bác đạo tặc vẫn lên theo cấp số mũ:Conan05:
Nhưng mà, em không chắc đây có phải dụng ý của ss không nhưng:
... bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen như mực của nàng...
=> Hơi bị không ổn ạ, em nghĩ là đen huyền hợp lí hơn :v
Thôi ạ, con muỗi bay vô màn cũng sẽ có lúc bay ra trước khi bị đập chết, tại hạ xin cáo từ :3
 
@Siro Chanh , chào mừng fic mới ra lò :D. Mình cùng mọi người chờ chap mới của bạn hơi lâu đó nha. Quay trở lại với chap mới đi nào, bạn nói chap không dài nhưng mình thấy cũng khá dài đó chứ và kết thúc cũng gây nên sự mong đợi không nhỏ cho mọi người đâu. Tuy yếu tố hài có ít đi thật nhưng cũng phải có chỗ lãng mạn để các nhân vật chính của chúng ta có thể trải lòng với nhau được chứ:x, giống như Shinichi trong chap này nè. Bạn dùng hình ảnh của chiếc đèn lồng rất độc đáo, những hình ảnh đan xen như là những ký ức và mong muốn suốt đời của Shinichi, dù giản đơn mà cũng thật ấm áp.

Văn phong của bạn vẫn vậy, cách xưng hô và cách hành văn vẫn mang đậm sắc màu cổ trang, những thành ngữ cũng kết hợp rất độc đáo. Nhờ @Siro Chanh mà mình biết thêmđược 2 thành ngữ mới rất hay đó là "đồng quy vô tận" và " thiên hoang địa lão". Cám ơn bạn, :-bd.

Tuy nhiên,bạn có một vài lỗi chính tả nho nhỏ thui.
"Những ngày này buôn ba bên ngoài": bôn ba
"Phong vị tựa như một con mèo Ba Tư nhiều ngày không ngủ bỗng tìm được tấm thảm lông yêu quý của mình mà ngả xuống": ... Ngã xuống.

Túm lại, chờ chap mới của bạn lắm. Chúc bạn có thật nhìu ý tưởng để hoàn thành fic nha. Tạm biêt, luôn ủng hộ bạn~^o^~
 
Enjoin lun ý chứ. Không quá hài như trước nhưng vừa đọc ta cũng vừa cười, đúng là trí tưởng tượng của Ran là ko đỡ được lun nha còn Shin thì cũng đâu có biến thái nữa đâu. Cơ mà mối tình thầm thương trộm nhớ của chàng với nàng sao mà có xíu vậy ta cơ mà nhân vật đc tỏ tình lại ứ thèm hiểu gì mới cay chứ. Chờ mong chap mới của em.lala vui quá
 
@nuhoanganhtrang tks em a~~

Mà cái cảnh anh Shin đóng cửa ấy ,tuy biết rằng là hành động đó có liên quan đến cái đèn lồng nhưng sao cái đầu óc đen tối của em nó cứ liên tưởng đến ...
khụ!!! hk có người nói bậy, chỉ có người nghĩ bậy mà thôi a~~ (mặc dù đó là mục đích của ss =)))

@Ran Miyu
Em đã đợi chương này lâu lắm rồi và đã mấy lần em định lên hỏi ss tình hình fic. May ghê. Sau mấy ngày không lên, hôm nay ghé vào thì đã thấy ra chương mới.
*cúi đầu* sr em (và mn đã chờ đợi nó) a~~ và cảm ơn em :*

Ran nghĩ rằng Shin hồ ly nhưng Ran thì nguy hiểm quá chừng. Nàng ta còn vui khi biết băng cướp chuẩn bị đi cướp và sẽ có người bị cướp...giống nàng. Chắc Ran không cam tâm đây mờ~~~:v
:)) ss là người theo chủ nghĩa: "Không sợ chết, chỉ sợ chết 1 mình" =)) *nhún vai* vậy đấy :))

@~Katori_chan~ :v
Nhưng mà, em không chắc đây có phải dụng ý của ss không nhưng:
... bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen như mực của nàng...
=> Hơi bị không ổn ạ, em nghĩ là đen huyền hợp lí hơn :v
:v

:3 ss vẫn hay dùng cách so sánh ấy a~~ :)), uầy, ss sẽ cân nhắc tìm cụm khác hoa mỹ khác thay thế nó =)) "Ánh đêm" chẳng hạn :v

Thôi ạ, con muỗi bay vô màn cũng sẽ có lúc bay ra trước khi bị đập chết, tại hạ xin cáo từ :3
=)) con muỗi? con muỗi sao? =))

@bunnythao91 :x tks nàng vì đã ủng hộ fic từ những chap đầu tiên a~~ :x
sr lần nữa vì đã thất hứa vs mn :(

"Phong vị tựa như một con mèo Ba Tư nhiều ngày không ngủ bỗng tìm được tấm thảm lông yêu quý của mình mà ngả xuống": ... Ngã xuống.
:3 ý mình là ngả trong ngả lưng ấy :D, kiểu tìm một chỗ dựa và ngả vào, rất nhẹ nhàng và vơi đi mệt nhọc ^^! lúc viết mình cũng nghĩ nhiều vì từ này, và biết 1 số người sẽ nghĩ là nó sai, tuy nhiên mình vẫn muốn giữ nó... tks bạn :*

@duonghmu ^^! sr sr sr~~ ss iu zấu của em~~~
thật tình là tội lỗi chồng chất khi thất hứa vs ss lâu như thế *mặc niệm-ing*

Cơ mà mối tình thầm thương trộm nhớ của chàng với nàng sao mà có xíu vậy ta cơ mà nhân vật đc tỏ tình lại ứ thèm hiểu gì mới cay chứ
:)) có vẻ em thích hành hạ tên Shin =))
chuyện tình này sẽ được tỏ tình lại sau này, nên ss yên tâm đi ạ :3 (đấy là dự thế, còn tới lúc viết thì....)
ANW, em sẽ cố hết sức để viết chap mới ASAP :v

@all lần nữa cảm ơn vì mn đã hk bỏ rơi fic này dù ta đã ra chap vs tốc độ rùa bò (à còn chậm hơn cả rùa bò)
 
×
Quay lại
Top Bottom