- Tham gia
- 22/12/2014
- Bài viết
- 51
VÌ ANH CÓ EM RỒI
Author: T-TTVN
Pairings: Shinichi K. and Ran M.
Rating: cảnh đầu là M còn cảnh sau K là vừa rồi
Genre: rather sad...
Status: On-going
Disclaimer: 2 cúng cơm dễ thương và một số nhân vật phụ, chưa nói trước được vì còn phụ thuộc vào số phận đưa đẩy thế nào :3
Summary: sự hiểu nhầm trong cuộc sống gia đình của Ran và Shinichi.
Warning: nè, nhớ.... phải biết chữ mới được đọc... nghe chưa
Chapter 1
Vòm lá bị gió thổi khẽ xào xạc, vài chiếc lá cuối đông yếu ớt buông nhẹ xuống mặt đất lạnh.
Trời xanh như tấm thảm khổng lồ bằng ngọc thạch, vài chỗ có gợn mây. Đã cuối thu, bầu trời thoáng chút màu hồng như báo hiệu mùa đông đang e lẹ vén tấm màn thiên thanh để đến với vùng đất Nhật Bản.
Nắng đã lên, vài hạt nắng tinh nghịch vờn nhau cùng lũ chim sơn ca đang ríu rít hót. Gió đưa nắng lay động hàng mi đen tuyền cong vút của cô, làm cô tỉnh giấc.
Phát hiện ra mình vẫn còn đang nằm trong vòng tay ấm áp của anh, cô mỉm cười tinh nghịch.
Cô nằm bên ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng bị ánh sáng ban mai chiếu vào của anh rồi bất giác đưa tay lên chạm vào từng đường nét của khuôn mặt ấy. Ngay cả giấc ngủ cũng không làm khuôn mặt anh hết vẻ điển trai mà anh vốn có. Đó không hề có sự mệt mỏi của những vụ án mà hằng ngày anh phải đối mặt, mà chỉ có một sự điềm đạm trong hạnh phúc tột cùng, trong sự ấm áp của tình yêu mà cô và anh dành cho nhau.
Cô rướn người lên đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ nhàng để anh không thức giấc rồi ra khỏi gi.ường. Đã sáng, cô còn phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng cô đi làm nữa. Nhưng trước hết cô sẽ tắm rồi mới bắt tay vào nấu nướng. Cô vui vẻ vừa tắm vừa hát mà không hề biết Shinichi ma mãnh cũng đã tỉnh giấc.
- Ối quên mang quần áo theo rồi! – Phát hiện ra quên đem theo quần áo để thay, Ran tặc lưỡi rồi quấn tạm chiếc khăn tắm lên người, rồi tự nhủ sẽ chạy thật nhanh vào phòng và lấy quần áo để không cho Shinichi nhìn thấy.
Mở hé cửa nhìn vào để chắc chắn Shinichi còn đang ngủ. Thấy anh còn đang nắm trên gi.ường, cô rón rén chạy lại phía tủ quần áo. Vừa mở tủ, bỗng có cánh tay chống vào cánh tủ qua vai cô. Bối rối quay lại phía sau, chính là người chồng tinh nghịch của cô, Shinichi, đang nở nụ cười ma mãnh:
- Tính trốn anh à?
- Anh dậy khi nào vậy?- Ran quay cả người lại, ngạc nhiên hỏi.
- Nãy giờ rồi, từ khi có người dở trò sàm sỡ người khác trong lúc người ta đang ngủ ấy!- nói rồi anh búng nhẹ lên mũi cô làm cô sượng chín người. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng không cài nút ở ngực, Ran nói cô thích con trai mặc áo sơ mi, để đến đêm cô có thể ngắm anh đến lúc ngủ thiếp đi. Và mặc dù hôm nay cũng giống mọi ngày, nhưng với khoảng cách gần như thế này, sao mà tự nhiên cô thấy anh MANLY quá mức cần thiết, và thế là cô cứ đứng ngây ra mà ngắm anh chằm chằm.
Nhưng nhanh chóng, cô lấy lại tinh thần:
- Ai thèm sàm sỡ anh? – Cô đưa nắm đấm lên tính đánh anh một trận, bỗng chiếc khăn tắm quấn trên người bung ra trong con mắt ngẩn tò te của anh và cô.
- Á! – Ran hoảng hốt kêu lên và định đưa tay lên giữ lấy chiếc khăn, và tất nhiên là, không kịp.
Ran còn chưa kịp nhặt chiếc khăn lên và cuốn lại thì Shinichi đã ôm chầm lấy cô, ép sát cô vào lồng ngực mình.
- Này, anh…….- Ran ngượng ngùng đưa tay đẩy anh ra, nhưng đúng là không nhằm nhò gì so với anh. Cả thân hình to lớn ấm nóng của anh giờ đây ôm trọn lấy thân hình mảnh mai của cô, anh bỗng nói:
- Nếu em đẩy anh ra, anh sợ là anh sẽ xịt máu mũi ra mất!- Ran không nhìn mặt anh, nhưng cô đoán mặt anh cũng đang đỏ không kém gì cô.
Anh trườn tay xuống ôm lấy eo cô. Cô cũng không hiểu bao nhiêu sức mạnh karate của cô bây giờ cứng đơ, không dãy dụa được nữa. Cô dùng chút sức lực còn lại của mình, đẩy vai anh ra mà nói:
- Xịt kệ anh nhưng em còn phải làm đồ ăn sáng nữa…….
- Chút nữa cũng được mà…
Biết đã hết cách với anh, cô lí nhí:
- Nhưng trời lạnh lắm, anh bắt em vậy sa…
Chưa kịp nói xong, cô đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn, nồng nàn, mãnh liệt, chân tay cô ban đầu kháng cự cũng chịu thua dần trước tình yêu của anh. Anh đè cô nằm xuống gi.ường, chăn còn chưa kịp gấp.
Anh nằm đè lên cô nhưng đôi môi vẫn chưa rời xa nhau. Môi cô mềm và có vị ngọt ngào như kẹo sữa. Mùi hương đầy kích thích từ cô toả ra như một lời mời gọi anh tìm đến cô, càng thâm nhập sâu hơn vào nụ hôn mà cô đáp trả lại anh. Đã bao lâu bên Ran, chưa bao giờ anh có thể tự dứt ra được khỏi sức quyến rũ của cô, và chưa bao giờ hết xịt máu mũi khi thấy cơ thể cô. Anh trườn đôi môi mình xuống cổ cô, và đôi tay từ từ đưa xuống cái phần… dưới cổ nữa của cô. Đến đây, cô vội đẩy anh ra:
- Đồ xấu xa!- Ran phụng phịu với cái má ửng hồng – lúc nào cũng lợi dụng em thôi…
- Anh không lợi dụng nha! – Shinichi cười ranh mãnh – Em mà cứ vậy anh sẽ kiện em ra toà đấy!
- Sao lại kiện em? – Ran thắc mắc
- Tại vì em lúc nào cũng xuất hiện trong tâm trí anh khiến anh không thể nào tập trung vào các vụ án, lúc nào cũng làm anh không thể rời mắt ra được, và nhất là…
- Nhất là cái gì?
- Cứ dở chiêu trò khoả thân để quyến rũ anh thế này nữa!
Shinichi cười thành tiếng đắc chí, làm Ran tức đến phát điên. Cô xị mặt và bĩu môi với anh:
- Anh không tính đi làm à? Anh mà trễ cũng đừng có trách em đó nha!
- Thôi không làm luôn!
- Nè! Vì sao?
Ran ngây thơ hỏi, Shinichi dường như đoán được vợ mình sẽ hỏi như vậy, nên cười hạnh phúc:
- Vì anh có em rồi, Ngốc à!
Ran ngẩn tò tè mặt. Cô đang tự nhủ không biết có phải Shinichi đang cố tình nói vậy để ra vẻ ngây thơ nhằm động lòng thương của cô và lấy 1 cái cớ chính đáng để …nghỉ làm hay không.
- Hâm quá, dậy đi làm đi ông tướng!
Shinichi cười nhẹ, hôn lên trán Ran rồi tặc lưỡi ra khỏi gi.ường.
Đặc thù công việc của anh luôn bắt anh phải bận rộn, nhiều lần mấy ngày liền không về nhà. Khoảng trống trong căn nhà chính là thứ mà hằng ngày Ran phải đối mặt. Trong căn nhà rộng và trống, không gian lặng lẽ như tờ đến nỗi một chiếc lá rơi xuống cũng có thể dễ dàng nghe thấy. Bình thường Ran ở nhà và làm việc vặt cho quên đi nỗi sợ hãi trống vắng của mình. Cô làm việc với tất cả trái tim của mình, chỉ chờ cho đến khi anh về, không gian xung quanh mới có thể làm ấm lên bởi tình yêu của anh. Cho dù là như thế, cô vẫn luôn mãi yêu anh, một lòng chung thuỷ sắt son và lâu bền, bởi suy nghĩ đơn giản của cô là chỉ cần có anh, mọi khó khăn, cô có thể vượt qua được hết. Tình yêu ấy đã được cô và anh vun đắp từ khi họ gặp nhau, qua những thử thách khắc nghiệt của sự chờ đợi suốt mấy năm trời, qua những lần cả hai đều thổn thức với hàng lệ trực trào ra khoé mi qua điện thoại. Cho đến khi họ gặp lại nhau, cùng nhau đến lễ đường, và trao nhau chiếc nhẫn hẹn thề sẽ mãi bên nhau cho đến khi chết, dù bệnh tật hay khoẻ mạnh, đói nghèo hay giàu có,… Qua thời gian nó ngày càng lớn mạnh đến nỗi không có bất cứ thứ gì có thể chia cách được anh và cô nữa.
Giờ đã là 7h tối, anh sắp về. Cô đang mải làm bánh chanh, món anh thích nhất, để anh có thể quên hết những mệt nhọc trong cả một ngày làm việc mệt mỏi, nên cũng chẳng để ý anh đã về từ lúc nào. Anh rón rén bước đến đằng sau cô. Cô giật mình bởi cái ôm từ phía đằng sau, quay lại và vội vàng bị Shinichi hôn.
- Nè anh, anh về lúc nào thế?!- Ran vội đẩy Shinichi ra và hỏi ngạc nhiên.
- Anh nhớ vợ!- anh gục đầu vào vai Ran thủ thỉ- sắp không chịu được nữa!
- Shinichi…..- Ran bật cười trước cái độ cuteeeeee ứ chịu được của anh- thôi anh tắm rồi ra ăn cơm, em nấu xong hết rồi đấy!
- Khoan đã Ran…. Anh có chuyện này muốn nói với em… - níu tay Ran lại trong khi cô toan đi chuẩn bị bữa tối, mặt anh nghiệm trọng.
- Sao vậy anh? – Ran vén váy ngồi xuống cạnh anh, quan sát gương mặt nghiêm trọng của anh mà lòng cũng thấy thoáng bất an.
- Có lẽ sắp tới anh không thể về nhà thường xuyên với em được!
- Anh nói thế nghĩa là sao?
- Vụ án anh đang phá có quy mô lan ra các tỉnh khác trong nước, chắc sẽ phải đi đến sáng cũng chưa về nhà được…
- Vụ án nghiêm trọng thế ư?
- Ừ, anh không thể từ chối nó được….
Mặt anh có vẻ tội lỗi, cúi xuống đất nhìn bàn tay cứ mân mê tay Ran. Cô xót xa nhìn anh, đưa tay vuốt mái tóc ướt mồ hôi các vụ án trên trán anh.
- Anh sẽ không sao chứ?- Ran khẽ hỏi, giọng hơi run run
- Tại sao em không mắng anh, sao em không nói rằng sẽ không cho anh đi, mà lại nói như thế? – Anh hỏi khó hiểu, nhìn khuôn mặt đang nhìn anh trìu mến.
- Tại sao em lại phải hỏi như thế? Dù anh có ở đâu, đi đến đâu, em biết anh sẽ luôn luôn nghĩ đến em mà! Em chỉ lo sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của anh thôi! Đây là công việc, anh đã quá mệt mỏi vì các vụ án rồi, trong những lúc như thế này, em phải là người đứng ra ủng hộ anh chứ, sao lại trách móc anh được…- Ran chạm tay lên khuôn mặt anh. Chỉ có cô trong hoàn cảnh như thế này vẫn luôn ủng hộ anh hết mình, luôn tâm lý và là chỗ dựa tinh thần cho anh trong khó khăn thử thách.
- Ran…
Tạm thời end chap 1 ạ! xin lỗi nhưng em không hề dự tính là nó sẽ như thế lày....
Author: T-TTVN
Pairings: Shinichi K. and Ran M.
Rating: cảnh đầu là M còn cảnh sau K là vừa rồi
Genre: rather sad...
Status: On-going
Disclaimer: 2 cúng cơm dễ thương và một số nhân vật phụ, chưa nói trước được vì còn phụ thuộc vào số phận đưa đẩy thế nào :3
Summary: sự hiểu nhầm trong cuộc sống gia đình của Ran và Shinichi.
Warning: nè, nhớ.... phải biết chữ mới được đọc... nghe chưa
Chapter 1
Vòm lá bị gió thổi khẽ xào xạc, vài chiếc lá cuối đông yếu ớt buông nhẹ xuống mặt đất lạnh.
Trời xanh như tấm thảm khổng lồ bằng ngọc thạch, vài chỗ có gợn mây. Đã cuối thu, bầu trời thoáng chút màu hồng như báo hiệu mùa đông đang e lẹ vén tấm màn thiên thanh để đến với vùng đất Nhật Bản.
Nắng đã lên, vài hạt nắng tinh nghịch vờn nhau cùng lũ chim sơn ca đang ríu rít hót. Gió đưa nắng lay động hàng mi đen tuyền cong vút của cô, làm cô tỉnh giấc.
Phát hiện ra mình vẫn còn đang nằm trong vòng tay ấm áp của anh, cô mỉm cười tinh nghịch.
Cô nằm bên ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng bị ánh sáng ban mai chiếu vào của anh rồi bất giác đưa tay lên chạm vào từng đường nét của khuôn mặt ấy. Ngay cả giấc ngủ cũng không làm khuôn mặt anh hết vẻ điển trai mà anh vốn có. Đó không hề có sự mệt mỏi của những vụ án mà hằng ngày anh phải đối mặt, mà chỉ có một sự điềm đạm trong hạnh phúc tột cùng, trong sự ấm áp của tình yêu mà cô và anh dành cho nhau.
Cô rướn người lên đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ nhàng để anh không thức giấc rồi ra khỏi gi.ường. Đã sáng, cô còn phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng cô đi làm nữa. Nhưng trước hết cô sẽ tắm rồi mới bắt tay vào nấu nướng. Cô vui vẻ vừa tắm vừa hát mà không hề biết Shinichi ma mãnh cũng đã tỉnh giấc.
- Ối quên mang quần áo theo rồi! – Phát hiện ra quên đem theo quần áo để thay, Ran tặc lưỡi rồi quấn tạm chiếc khăn tắm lên người, rồi tự nhủ sẽ chạy thật nhanh vào phòng và lấy quần áo để không cho Shinichi nhìn thấy.
Mở hé cửa nhìn vào để chắc chắn Shinichi còn đang ngủ. Thấy anh còn đang nắm trên gi.ường, cô rón rén chạy lại phía tủ quần áo. Vừa mở tủ, bỗng có cánh tay chống vào cánh tủ qua vai cô. Bối rối quay lại phía sau, chính là người chồng tinh nghịch của cô, Shinichi, đang nở nụ cười ma mãnh:
- Tính trốn anh à?
- Anh dậy khi nào vậy?- Ran quay cả người lại, ngạc nhiên hỏi.
- Nãy giờ rồi, từ khi có người dở trò sàm sỡ người khác trong lúc người ta đang ngủ ấy!- nói rồi anh búng nhẹ lên mũi cô làm cô sượng chín người. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng không cài nút ở ngực, Ran nói cô thích con trai mặc áo sơ mi, để đến đêm cô có thể ngắm anh đến lúc ngủ thiếp đi. Và mặc dù hôm nay cũng giống mọi ngày, nhưng với khoảng cách gần như thế này, sao mà tự nhiên cô thấy anh MANLY quá mức cần thiết, và thế là cô cứ đứng ngây ra mà ngắm anh chằm chằm.
Nhưng nhanh chóng, cô lấy lại tinh thần:
- Ai thèm sàm sỡ anh? – Cô đưa nắm đấm lên tính đánh anh một trận, bỗng chiếc khăn tắm quấn trên người bung ra trong con mắt ngẩn tò te của anh và cô.
- Á! – Ran hoảng hốt kêu lên và định đưa tay lên giữ lấy chiếc khăn, và tất nhiên là, không kịp.
Ran còn chưa kịp nhặt chiếc khăn lên và cuốn lại thì Shinichi đã ôm chầm lấy cô, ép sát cô vào lồng ngực mình.
- Này, anh…….- Ran ngượng ngùng đưa tay đẩy anh ra, nhưng đúng là không nhằm nhò gì so với anh. Cả thân hình to lớn ấm nóng của anh giờ đây ôm trọn lấy thân hình mảnh mai của cô, anh bỗng nói:
- Nếu em đẩy anh ra, anh sợ là anh sẽ xịt máu mũi ra mất!- Ran không nhìn mặt anh, nhưng cô đoán mặt anh cũng đang đỏ không kém gì cô.
Anh trườn tay xuống ôm lấy eo cô. Cô cũng không hiểu bao nhiêu sức mạnh karate của cô bây giờ cứng đơ, không dãy dụa được nữa. Cô dùng chút sức lực còn lại của mình, đẩy vai anh ra mà nói:
- Xịt kệ anh nhưng em còn phải làm đồ ăn sáng nữa…….
- Chút nữa cũng được mà…
Biết đã hết cách với anh, cô lí nhí:
- Nhưng trời lạnh lắm, anh bắt em vậy sa…
Chưa kịp nói xong, cô đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn, nồng nàn, mãnh liệt, chân tay cô ban đầu kháng cự cũng chịu thua dần trước tình yêu của anh. Anh đè cô nằm xuống gi.ường, chăn còn chưa kịp gấp.
Anh nằm đè lên cô nhưng đôi môi vẫn chưa rời xa nhau. Môi cô mềm và có vị ngọt ngào như kẹo sữa. Mùi hương đầy kích thích từ cô toả ra như một lời mời gọi anh tìm đến cô, càng thâm nhập sâu hơn vào nụ hôn mà cô đáp trả lại anh. Đã bao lâu bên Ran, chưa bao giờ anh có thể tự dứt ra được khỏi sức quyến rũ của cô, và chưa bao giờ hết xịt máu mũi khi thấy cơ thể cô. Anh trườn đôi môi mình xuống cổ cô, và đôi tay từ từ đưa xuống cái phần… dưới cổ nữa của cô. Đến đây, cô vội đẩy anh ra:
- Đồ xấu xa!- Ran phụng phịu với cái má ửng hồng – lúc nào cũng lợi dụng em thôi…
- Anh không lợi dụng nha! – Shinichi cười ranh mãnh – Em mà cứ vậy anh sẽ kiện em ra toà đấy!
- Sao lại kiện em? – Ran thắc mắc
- Tại vì em lúc nào cũng xuất hiện trong tâm trí anh khiến anh không thể nào tập trung vào các vụ án, lúc nào cũng làm anh không thể rời mắt ra được, và nhất là…
- Nhất là cái gì?
- Cứ dở chiêu trò khoả thân để quyến rũ anh thế này nữa!
Shinichi cười thành tiếng đắc chí, làm Ran tức đến phát điên. Cô xị mặt và bĩu môi với anh:
- Anh không tính đi làm à? Anh mà trễ cũng đừng có trách em đó nha!
- Thôi không làm luôn!
- Nè! Vì sao?
Ran ngây thơ hỏi, Shinichi dường như đoán được vợ mình sẽ hỏi như vậy, nên cười hạnh phúc:
- Vì anh có em rồi, Ngốc à!
Ran ngẩn tò tè mặt. Cô đang tự nhủ không biết có phải Shinichi đang cố tình nói vậy để ra vẻ ngây thơ nhằm động lòng thương của cô và lấy 1 cái cớ chính đáng để …nghỉ làm hay không.
- Hâm quá, dậy đi làm đi ông tướng!
Shinichi cười nhẹ, hôn lên trán Ran rồi tặc lưỡi ra khỏi gi.ường.
Đặc thù công việc của anh luôn bắt anh phải bận rộn, nhiều lần mấy ngày liền không về nhà. Khoảng trống trong căn nhà chính là thứ mà hằng ngày Ran phải đối mặt. Trong căn nhà rộng và trống, không gian lặng lẽ như tờ đến nỗi một chiếc lá rơi xuống cũng có thể dễ dàng nghe thấy. Bình thường Ran ở nhà và làm việc vặt cho quên đi nỗi sợ hãi trống vắng của mình. Cô làm việc với tất cả trái tim của mình, chỉ chờ cho đến khi anh về, không gian xung quanh mới có thể làm ấm lên bởi tình yêu của anh. Cho dù là như thế, cô vẫn luôn mãi yêu anh, một lòng chung thuỷ sắt son và lâu bền, bởi suy nghĩ đơn giản của cô là chỉ cần có anh, mọi khó khăn, cô có thể vượt qua được hết. Tình yêu ấy đã được cô và anh vun đắp từ khi họ gặp nhau, qua những thử thách khắc nghiệt của sự chờ đợi suốt mấy năm trời, qua những lần cả hai đều thổn thức với hàng lệ trực trào ra khoé mi qua điện thoại. Cho đến khi họ gặp lại nhau, cùng nhau đến lễ đường, và trao nhau chiếc nhẫn hẹn thề sẽ mãi bên nhau cho đến khi chết, dù bệnh tật hay khoẻ mạnh, đói nghèo hay giàu có,… Qua thời gian nó ngày càng lớn mạnh đến nỗi không có bất cứ thứ gì có thể chia cách được anh và cô nữa.
Giờ đã là 7h tối, anh sắp về. Cô đang mải làm bánh chanh, món anh thích nhất, để anh có thể quên hết những mệt nhọc trong cả một ngày làm việc mệt mỏi, nên cũng chẳng để ý anh đã về từ lúc nào. Anh rón rén bước đến đằng sau cô. Cô giật mình bởi cái ôm từ phía đằng sau, quay lại và vội vàng bị Shinichi hôn.
- Nè anh, anh về lúc nào thế?!- Ran vội đẩy Shinichi ra và hỏi ngạc nhiên.
- Anh nhớ vợ!- anh gục đầu vào vai Ran thủ thỉ- sắp không chịu được nữa!
- Shinichi…..- Ran bật cười trước cái độ cuteeeeee ứ chịu được của anh- thôi anh tắm rồi ra ăn cơm, em nấu xong hết rồi đấy!
- Khoan đã Ran…. Anh có chuyện này muốn nói với em… - níu tay Ran lại trong khi cô toan đi chuẩn bị bữa tối, mặt anh nghiệm trọng.
- Sao vậy anh? – Ran vén váy ngồi xuống cạnh anh, quan sát gương mặt nghiêm trọng của anh mà lòng cũng thấy thoáng bất an.
- Có lẽ sắp tới anh không thể về nhà thường xuyên với em được!
- Anh nói thế nghĩa là sao?
- Vụ án anh đang phá có quy mô lan ra các tỉnh khác trong nước, chắc sẽ phải đi đến sáng cũng chưa về nhà được…
- Vụ án nghiêm trọng thế ư?
- Ừ, anh không thể từ chối nó được….
Mặt anh có vẻ tội lỗi, cúi xuống đất nhìn bàn tay cứ mân mê tay Ran. Cô xót xa nhìn anh, đưa tay vuốt mái tóc ướt mồ hôi các vụ án trên trán anh.
- Anh sẽ không sao chứ?- Ran khẽ hỏi, giọng hơi run run
- Tại sao em không mắng anh, sao em không nói rằng sẽ không cho anh đi, mà lại nói như thế? – Anh hỏi khó hiểu, nhìn khuôn mặt đang nhìn anh trìu mến.
- Tại sao em lại phải hỏi như thế? Dù anh có ở đâu, đi đến đâu, em biết anh sẽ luôn luôn nghĩ đến em mà! Em chỉ lo sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của anh thôi! Đây là công việc, anh đã quá mệt mỏi vì các vụ án rồi, trong những lúc như thế này, em phải là người đứng ra ủng hộ anh chứ, sao lại trách móc anh được…- Ran chạm tay lên khuôn mặt anh. Chỉ có cô trong hoàn cảnh như thế này vẫn luôn ủng hộ anh hết mình, luôn tâm lý và là chỗ dựa tinh thần cho anh trong khó khăn thử thách.
- Ran…
Tạm thời end chap 1 ạ! xin lỗi nhưng em không hề dự tính là nó sẽ như thế lày....
Hiệu chỉnh bởi quản lý: