[Shortfic] Vì Anh Có Em Rồi!

trời ơi!Hay quá à.Mình rất mong đợi chap sau!
tiếp tục cố gắng phát huy nữa nha:KSV@18::KSV@17::KSV@03:

ơ.Mà tại sao ran lại bị đau bụng nhỉ

tác giả mau cho ra lo chap mới đi
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Trời ơi sao au hành hạ Ran quá chừng, đọc mà buồn quá au ơi!!!!
Mình thấy được sự đồng điệu trong suy nghĩ cũng như tình yêu Shin và Ran dành cho nhau.

Ran yêu Shin bằng 1 tình yêu cao cả, thậm chí bỏ qua được sự ích kỷ, yếu đuối và cả sức khỏe của mình cho Shin tự do trong công việc. Lúc Ran đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, đấu tranh cả với chính bản thân mình nhưng vẫn không muốn để Shin lo lắng, tình cảm Ran dành cho Shin quá sức lớn lao điều mà chỉ có thiên thần như Ran mới làm được.

"Cuộc chiến tranh giữa máu và nước mắt tạo thành từng vũng từng vũng trên nền đất lạnh thực chất cũng không khốc liệt bằng cuộc đấu tranh trong cô lúc này."
Au miêu tả khúc này chân thật và khắt nghiệt quá làm mình tưởng tưởng ra được Ran đang đau đớn như thế nào, càng đọc càng cảm thấy thương Ran và Shin quá.

Shin yêu Ran bằng tất cả trái tim, dù đối đầu với công việc có được 1 chút ít thời gian nghĩ ngơi nhưng lại chạy về thăm Ran mặc dù bên ngoài trời ngập tuyết.

Mặc dù cả hai người đều hy sinh cái tôi của mình cho nhau để tình yêu được bền vững nhưng mình cũng muốn nói là: Ran ơi mặc dù là Shin có công việc nhưng không có gì quan trọng hơn sức khỏe và tính mạng của Ran hết, Ran hãy một lần ích kỷ cho bản thân mình đi Ran ơi. Còn Shin thì hãy cho Ran một sự công bằng mặc dù Shin là người của công chúng nhưng cũng là chồng Ran, đối với 1 người chồng thì không có gì quan trọng bằng sức khỏe và tính mạng của vợ hết Shin ơi. Và mong hai người một lần bỏ hết tất cả sống cho hai người thôi có được không au????

Cảm ơn và mong chờ chap mới của au rất nhiều. Ủng hộ tinh thần cho au nè.
:KSV@03::KSV@03::KSV@03:
 
Bạn miêu tả mà cảm giác đau buồn quá . Ran bị làm sao vậy . Mình mong tình tiết tiếp theo sẽ là Shin về nhà và thấy Ran như thế , mình muốn biết Shinichi sẽ có cảm nghĩ thế nào
 
pizap.com14212452258901.jpg


“ – Shinichi Kudo, con có đồng ý lấy Ran Mouri làm vợ của mình không, con có mãi giữ lòng chung thuỷ với cô ấy, dù khi thịnh vượng cũng như khi gian nan, khi bệnh hoạn cũng như khi mạnh khoẻ, để yêu thương và tôn trọng cô ấy suốt đời con không?

- Thưa, con đồng ý!”

“ Shinichi, cậu cứ dính vào những vụ án rồi sẽ có ngày gặp rắc rối cho mà xem!”

“ Shinichi, dù tớ có ở đâu, cậu cũng sẽ tìm ra tớ chứ?”

“Shinichi...”

“Shinichi...”

Những câu nói thân thương kia ùa về trong tâm trí anh ngay khi nghe tiếng ngã xuống của Ran qua điện thoại. Anh nghe tim mình ngừng đập, cổ họng bị gió đêm thốc vào khô khốc và vành tai thì nóng bừng như lửa cháy. Điện thoại anh rơi xuống vỡ tan, và thế là, mặc kệ vụ án, mặc kệ tiếng kêu í ới không hiểu chuyện của mọi người, người con trai ấy chạy thục mạng, xé toạc màn đêm. Cô gái ấy bị gì vậy, cô gái của lòng anh bị làm sao vậy? Trong đầu anh dường như chỉ còn tiếng gào thét đau đớn cái tên yếu đuối của cô. Không biết từ lúc nào, cái tên Mouri Ran trong anh đã trở thành một loài hoa mỏng manh đến vậy, chỉ cần một làn gió nhẹ lung lay, cũng có thể làm tiêu tan bao sắc màu, huống chi là trong cái đêm đông khắc nghiệt như thế này. Thám tử miền Đông, những vụ án, tất cả là gì chứ, nó chỉ là thứ khiến khoảng cách giữa cô và anh ngày một xa ra mà không có cách nào có thể hàn gắn lại được, nó nghiệt ngã, đau đớn và vô tình biết bao...

Một màu tối đen và những cơn gió đông thổi hun hút bao phủ lấy toàn căn biệt thự kiểu Tây. Tra vội chìa khoá vào ổ và mở cửa ra, trong nhà tối om, lạnh lẽo đến đáng sợ. Đồ vật trong nhà bám đầy bụi như lâu lắm rồi không có bàn tay ai lau dọn, dưới sàn nhà ngổn ngang những đồ lặt vặt, một vài chỗ còn loang loang vài vệt nước. Chạy vào phòng ngủ, anh điếng người khi thấy một vệt máu kéo lê từ cửa sồ và bê bết trên tấm ra gi.ường đã bị kéo xộc xệch. Mặc dù đã thấy rất nhiều máu ở những hiện trường nơi anh phá án, nhưng chưa bao giờ anh thấy nó đáng sợ như thế. Không chỉ có vũng máu dưới sàn, dường như máu trong tim anh cũng rỉ ra đâu đây. Mắt tối sầm, cả người lạnh toát, anh run rẩy:

- Ran... Ran ơi...

Căn phòng chỉ có vết máu lạnh lẽo, không hề có cô, làm anh cảm tưởng nơi đây giống hiện trường vụ án hơn là tổ ấm đầy tình yêu của anh. Những vụ án, nó theo chân anh về đến tận đây, đeo đuổi và làm khổ cả đến người anh yêu. Khác với những vụ án thông thường khi mà nhìn vào hiện trường là anh có thể tìm ra được manh mối, lúc này, đầu anh hoàn toàn trống rỗng, nhưng trái tim lại đau muốn nổ tung. Anh vội chạy đi, lục tung căn nhà, miệng không ngừng gọi tên cô một cách hoang mang. Nhưng đáp lại tất cả những nỗ lực của anh chỉ là sự im lặng dội lại từ bốn phía, trong khi gió bên ngoài không ngừng gào thét cũng như con tim anh đang gào thét từng đợt dữ dội:

- Ran! Em đâu rồi, trả lời anh đi, Ran!!

Tiếng hét vọng lại trong ngôi nhà vắng. Và, một lần nữa, điện thoại để bàn của anh lại rung. Anh nghe máy, miệng không ngừng thở dốc vào ống nghe, trong lòng nhen nhóm hy vọng là một tin tức từ Ran:

- Alo!

- Shinichi à? Cháu đi đâu vậy? Vụ án chuyển biến xấu rồi, cháu mau tới đây đi.

Là thanh tra Megure. Tại sao không phải là Ran? Tại sao lúc nào cũng chia cách anh và cô ấy? Làm ơn, làm ơn, những vụ án, đừng làm phiền anh nữa! Anh đã có Ran để lo, để chăm sóc, để giải mã, tại sao cứ phải khiến anh phân tâm bởi những thứ khác chứ? Ran Mouri, vụ án duy nhất khiến anh khổ sở đến thế, hơn cả bọn áo đen, hơn cả những vụ đánh bom hay giết người hàng loạt của những tên sát nhân máu lạnh. Ran Mouri, vụ án duy nhất của anh làm anh phải mải mê đến lãng quên tất cả sự vô tình bên ngoài cuộc sống để nắm bắt được. Ran Mouri, vụ án của anh, và cũng là tình yêu của anh, của riêng anh. Thấy chưa, anh đã có Ran rồi, đừng làm phiền anh nữa!

Đừng làm phiền!

Đừng!




“ Shinichi...”

Ran?


“ Chẳng phải Shinichi đang tò mò về vụ án đến mức không chịu được ư?”

...


“ Hãy đi đi, anh thám tử!”

Câu nói ngày xưa lại hiện về trong anh. Ran Mouri, cô gái nhân hậu! Hãy tha thứ cho anh, anh thật tệ...

Anh thật tệ!


Nghĩ đoạn, anh lại khoác chiếc áo lên người và đi về phía vụ án đang diễn ra.



Đôi mắt tím bâng quơ nhìn bầu trời đông xám xịt một cách thê lương đang không ngừng rải những bông tuyết trắng muốt xuống mặt đất. Tuyết hờ hững tuôn xuống như những hạt mưa mong manh, yếu ớt nhưng dường như không muốn dừng lại. Có phải tuyết chính là kết tinh của giọt nước mắt người tiên nữ nào đó trên trời đang khóc vì nhớ mong người trong lòng mình không? Có lẽ chúng đã bị cái giá lạnh này làm đông lại, trở thành những bông tuyết trắng nhẹ nhàng để không bị vỡ oà ra , thi nhau rơi tí tách trên hàng mi. Mùa đông thực sự có phải là mùa của tình yêu, của hạnh phúc không? Màu trắng giăng giăng khắp phố phường, khắp sông núi cây cỏ chỉ càng làm cho hai người yêu nhau khó nhìn thấy đối phương hơn. Màu trắng tinh khôi, trong trẻo, êm đềm, nhưng gợi cho người ta cảm giác tang thương và ảm đạm quá, nó hoàn toàn không tốt cho tâm trạng cô lúc này.

Đêm qua trước lúc sắp ngất đi, cô đã dùng chút sức còn lại để gọi điện cho bác tiến sỹ Agasa, và thật may là bác ấy đã đến kịp lúc để đưa cô đi bệnh viện. Cô còn kịp dặn bác ấy không được nói với Shinichi.

Có phải cô đang oán trách Shinichi và công việc của anh không? Những người bình thường trong những ngày ốm đau thế này rất cần một nơi có thể bấu víu làm điểm tựa, nhưng anh lại đi biền biệt, đến một cái hỏi thăm cũng không có. Con người luôn luôn muốn nhận nhiều hơn cho đi, cô, không phải một vị thiên thần, hay gì cả, cô chỉ là cô thôi. Và tất nhiên, cô cũng vậy và cần được như vậy. Nhưng có lẽ cô không thể nhận ra những hy sinh cho cuộc sống gia đình hạnh phúc của cô lại chính là thứ lớn lao nhất mà cô đã ban tặng cho người khác, không toan tính, không đắn đo. Một thế giới sẽ như thế nào nếu ai ai cũng là một thiên thần giống như cô nhỉ? Có vẻ như cái thật sự làm cô oán trách chính là sự vô tình lạnh lẽo ngoài xã hội, nơi mà ai ai cũng không chịu hiểu và cảm thông cho nhau, không chịu san sẻ và tha thứ, nó làm cho sự sống con người trở nên mong manh và tầm thường. Tha thứ không phải là điều mình làm cho người khác, mà là làm cho chính mình, không có ai hiểu điều đó hay sao? Cô luôn ước mong một xã hội lành mạnh hơn, trong sáng hơn, ở đó con người có thể mở lòng ra và đón nhận những sắc màu hạnh phúc mà người khác mang lại. Sứ mạng anh sinh ra chính là để giúp cô thực hiện mong ước đó, vậy mà cô còn đang trách anh đó ư?

Đang suy nghĩ miên man, tiếng mở của của bác sỹ kéo cô về với hiện tại. Một tay ông đút vào túi áo blouse, một tay cầm một tấm phim siêu âm đưa cho cô:

- Cô đã có thai được 2 tuần. Đang ở đầu thai kỳ, để đảm bảo sức khoẻ thai nhi, lần sau cô hãy cẩn thận hơn nhé!

Cái gì, cô đang có thai ư? Cô đang mang trong mình giọt máu của Shinichi. Ra cơn đau bụng của cô là vì cô đang có thai hay sao?

Khuôn miệng cô vẽ thành nụ cười rạng rỡ như mặt trời ngày đông. Từ lâu cô đã tưởng tượng ra hình ảnh khi cô được làm mẹ của một bầy trẻ, mặt đứa nào cũng giống Shinichi, đôi mắt xanh dương, khuôn miệng luôn cười và hàng lông mày thì luôn nhếch lên đắc thắng. Chẳng suy nghĩ nhiều, cô vội vàng gọi cho Shinichi. Cô đoán anh sẽ nhảy dựng lên vì ngạc nhiên và hạnh phúc, sau đó thì ngay lập tức đi loan báo cho mọi người – cô cười khúc khích.

Đáp lại cô không phải là giọng nói mà cô mong muốn được nghe, chỉ là tiếng nói khô khốc của tổng đài: “ Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, hoặc nằm ngoài vùng phủ sóng. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Mặt cô khó hiểu, nhưng cô vẫn kiên trì gọi lại thêm mấy cuộc nữa, song kết quả thì vẫn không thay đổi. Đôi mắt khẽ chùng xuống, một làn khói trắng từ miệng hắt ra. Cô tự an ủi mình rằng có lẽ anh đang bận nên tắt máy đi, nhưng trên khoé mắt cô lại khẽ ướt ướt.

Ba ngày sau, cô nhờ tiến sỹ làm thủ tục rồi xuất viện. Về đến nhà, cô mới phát hoảng với cái đống bề bộn ở nhà mà trong mấy ngày bị bệnh cô đã bày ra. Có lẽ phải ra siêu thị mua một số vật dụng cần thiết thôi. Cô thở dài mệt mỏi, sau đó lại tự cốc vào đầu mình. Không được thở dài, con sẽ buồn mất. Nhớ đến đứa con của cô và Shinichi, cô dường như quên hết mọi mệt nhọc. Cô nhanh chóng thay quần áo và ra ngoài, vừa làm vừa ngâm nga khúc đồng dao.


Trời đã tối, dãy đèn đường bật sáng làm đường phố trở nên lung linh hơn. Tuyết rơi đã mỏng đi so với sáng nay, nhưng thời tiết thì vẫn rất lạnh. Chiếc oto đen sang trọng dừng cái cơ thể to đùng của nó trước một nhà hàng Pháp sang trọng mắc tiền. Chiếc cửa bật mở, anh lịch lãm bước ra, một tay để lên vạt chiếc áo vest đang mặc trên người. Vừa xuống xe, anh không quên đứng sang một bên và mở rộng chiếc cửa hơn. Bước xuống là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt màu ghi to tròn sáng long lanh trong ánh đèn vàng pha lê của nhà hàng chiếu vào, làn da trắng muốt không tỳ vết và mái tóc màu đỏ tím lượn sóng quyến rũ. Cô mặc một chiếc váy trắng ôm sexy, bàn tay thon thả yêu kiều vuốt đuôi tóc dài. Ở cô toát lên một vẻ gì đó rất tây, rất sang trọng, không giống so với khuôn mặt đậm nét châu Á của người Tokyo, làm người ta liên tưởng đến một công chúa hơn là một cô gái bình thường.

Cô kiêu hãnh bước lên bậc thang nhà hàng, một tay quàng lấy tay Shinichi, trên đôi môi nở nụ cười quý phái.

- Thật ngại khi được cô mời đi ăn ở nhà hàng cao cấp thế này! – Shinichi đứng sang đối diện với cô gái, nở nụ cười lịch sự.

- Em cảm ơn anh còn không hết ấy chứ! Nhờ anh mà nhóm trinh sát tổ trọng án tỉnh Tottoti chúng em mới nhanh chóng bắt được thủ phạm của vụ án kinh hoàng này mà! Cứ coi như em thay mắt đồng nghiệp bày tỏ lòng biết ơn của mình qua bữa ăn này đi.

- À vâng, cảm ơn cô...

Thấy anh có vẻ không thoải mái và cái cười gượng của anh, cô gái bèn hỏi gặng lại:

- Anh không quen với nhà hàng kiểu sang trọng này sao?

- A không phải. Vợ tôi không thích không khí ngột ngạt của các nhà hàng sang trọng, nên lâu rồi chúng tôi không đi thế này.

- Vợ? Anh có vợ rồi sao?

- Vâng.

- Haha – cô ta bỗng cười lớn, trong nụ cười ấy có giọng mỉa mai. - Vợ anh lạ thật đấy nhỉ? Không thích nhà hàng sang trọng ấy ư? Còn có người như thế ở thế kỷ XXI sao?

Đáp trả lại câu hỏi của cô gái đối diện là sự im lặng của Shinichi. Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô ta tiếp tục yểu điệu vừa vuốt tóc trên vai vừa đùa cợt:

- Người như anh Shinichi Kudo đây thiều gì những cô nàng như tôi đây theo đuổi, mà lại lấy một người như thế?

- ...

- Anh còn trẻ, cũng còn trạc tuổi tôi, chắc cũng mới kết hôn đúng không? – cô ta nhìn anh dò xét – Ly hôn bây giờ cũng còn kịp đấy anh Kudo.

Cô ta cười ngạo nghễ. Shinichi chỉ đứng lặng người. Bỗng anh nhìn vào cô ta, nhưng ánh mắt anh cho thấy người con gái đó không hề chiếm một milimet vuông nào trong con ngươi xanh thẳm của anh cả. Anh nhỏ nhẹ:

- Đúng là cô ấy chẳng đài các, chẳng quý tộc, và cũng không có điểm gì đặc biệt... tôi nói với góc độ một người bình thường... – Anh điềm tĩnh.

- Vậy thì tại sao......

- Nhưng tôi yêu cô ấy!

Khi lời nói anh thốt ra, có thể thấy khuôn mặt của cô gái trước mặt anh khẽ lặng đi. Anh khẽ nhìn lên bầu trời đang rơi những bông tuyết trắng ngần, cười trầm ngâm:

- Đôi lúc tôi tự hỏi lý do tại sao cô ấy lại thâm nhập sâu sắc đến tôi như vậy, khi mà cô ấy còn có thể ảnh hưởng cả con mắt nhìn cuộc sống của tôi nữa....

- Anh Kudo...

- Từ lúc nào mà tôi quan niệm rằng một cô gái đẹp là phải có đôi mắt tím giống cô ấy, phải có mái tóc đen dài giống cô ấy, phải dịu dàng thánh thiện nhưng lại có đòn karate chết người như cô ấy... Nhưng nếu có người thứ 2 như vậy trên đời, tôi cũng chỉ yêu cô ấy mà thôi, vì đó, là người duy nhất tôi có thể làm tất cả để bảo vệ, để nắm bắt...

Cả khuôn miệng và đôi mắt anh cười buồn. Lời nói thốt ra, anh có cảm giác như anh càng yêu Ran hơn. Anh không để ý đến khuôn mặt đang thất thần của cô gái kia nữa. Cô cười:

- Anh biết không, ở phương Tây có một phong tục...

- Phương Tây?

- Đó là khi muốn chúc mừng một ai đó, họ sẽ ôm nhau! - Vừa dứt lời, cô ôm lấy Shinichi, trông cô đầy vẻ chủ động trong khi anh thì hoàn toàn ngạc nhiên – Anh Shinichi quả thật hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên em tin vào một mối tình không điều kiện, và cũng là lần đầu tiên bắt gặp. Chúc anh luôn hạnh phúc!

- Chỉ vì mỗi vậy thôi à? – Shinichi cười – Ai rồi cũng sẽ có cho mình một tình yêu như vậy thôi mà.

- Thì cứ coi như là, chúc mừng vì vụ án đã giải quyết xong đi!

Cô và anh cùng cười lớn. Anh vòng tay ôm lại cô, một cái ôm chia sẻ của những người đồng nghiệp.

Màu áo trắng bay bay, mỏng manh, yếu đuối trong gió. Cái màu trắng ấy không bị lẫn hay mờ nhạt đi trong trời tuyết, cũng không bị màu trắng của chiếc váy đắt tiền mà cô gái Shinichi ôm đang mặc nhấn chìm. Màu tím sâu thẳm trong con ngươi ấy run run, thất thần, không còn vẻ tươi tắn, rạng rỡ, hồn hậu như thường lệ. Giỏ đồ trên tay cô rơi xuống đất thu hút ánh nhìn của Shinichi.

Ran?

End Chap 4
Type cả tuần mới xong mà lúc vừa xong lại rớt mạng -_- không hiểu ăn ở thế nào luôn -_-
 
Hiệu chỉnh:
khóc mất thôi, thương Ran quá, mới xuất viện xong lại bắt gặp cảnh này, mà Shinichi cũng tệ thật, giải quyết xong vụ án thì nên đi tìm Ran ngay, vậy mà lại đi ăn nhà hàng với đồng nghiệp, thật đúng là tức chết mà!:KSV@15: không biết chap sau sẽ như thế nào? Hóng quá đi mất, tác giả viết hay quá!
 
Đọc chùa fic của bạn mà giờ mới comt :3 Điều đầu tiên là mình thấy ghét Shin trong chap này kinh khủng T^T Mặc dù biết yêu Ran thật nhưng vẫn còn đặt nặng công việc quá...! Anh ấy, sau khi hoàn thành công việc sao không trở về thăm Ran ngay chứ T^T Shinichi dù yêu công việc đến mấy, cũng sẽ vì Ran mà nôn nóng, mà mất bình tĩnh và sẽ chạy tức tốc về tìm Ran ngay, mình nghĩ thế, bạn cũng nghĩ thế mà phải không ^^ Bạn đã thể hiện điều đó qua đoạn đầu nhưng ở đoạn cuối, mình thấy không đồng tình cho lắm, hay là có lý do gì nhỉ :D~ Thứ hai, càng ghét Shin bao nhiêu thì càng thương Ran bấy nhiêu, cái gì cũng nghĩ cho Shin hết, đến đau muốn chết còn không muồn làm phiền Shin nữa :") điểm này mình đồng ý 100% ^^ Cuối cùng, dù có vài điểm không đồng tình lắm, nhưng mình thích cách mà bạn viết, không quá thảm đạm, nặng nề, cũng không quá bay bổng, mướt mát, chỉ đơn giản là nó nhẹ nhàng thôi ^.^ Mong chap mới của bạn đôi trẻ sẽ không xa cách thê lương như thế này nữa T___T Fighting <3
 
Shinichi tệ thật tại sao lại có thể đi ăn tối và thậm chí là ôm người phụ nữ khác trong khi biết vợ mình mới xuất viện và sức khoẻ ko được tốt như vậy.Tức thật.Ran từ trước đến giờ luôn phải chờ đợi shinichi làm tất cả vì shinichi nhưng lại được đáp lại như thế này thì thật quá nhận tâm
Tại sao từ chap 1 đến giờ Ran luôn là người thiệt thòi như vậy.huhu tội cho thiên thần quá phải bắt shinichi viết bản kiểm điểm mới được
 
Tác giả rất biết cách đưa cảm xúc của người đọc lên cao trào, nhẹ nhàng mà đầy kịch tính. Đọc mà thấy ấm ức cho Ran quá, về nhà thấy cảnh máu me như vậy, đáng lí ra nên đi tìm Ran ngay hay gọi thử cho tiến sĩ để biết Ran ở đâu. Trong mấy ngày Ran nằm viện, ko 1 cuộc điện thoại hỏi thăm hay chạy về để xem vợ mình sống chết thế nào, Ran gọi thì tắt máy. Sau khi giải quyết xong vụ án ko về ngay mà còn ăn vận lịch lãm đi ăn cùng 1 cô gái xinh đẹp khác. Hỏi sao Ran ko đau lòng cho được, tức chết đi được. Mình thấy tình yêu của Shinichi có lẽ chỉ nói bằng miệng hay trong suy nghĩ, chứ ko hề thể hiện bằng hành động. Chap mới nha tác giả ơi, điên mất! Bức xúc quá!:KSV@16:Cố lên bạn ơi!:KSV@03:
 
Thật tuyệt vời với giọng văn của au, cách miêu tả nội tâm của nhân vật thật sự quá đỉnh, mình đã khóc vì thương cho Ran đó au biết không???

Thật quá đáng Shin lúc nào cũng vậy, ừ thì anh là người tài giỏi, ừ thì anh là người của xã hội, ừ thì anh là người đem công bằng sự thật ra ngoài ánh sáng nhưng có bao giờ anh công bằng với cô chưa? Ừ thì anh có yêu cô yêu rất nhiều nhưng yêu một người mà lúc nào cũng làm cho người đó buồn, lúc nào cũng chỉ có chờ đợi ngay cả khi có thai mà còn không biết thì mình chẳng hiểu nổi đó là tình yêu cao đẹp hay là mong manh đây nữa, tình yêu của Shin dành cho Ran không bằng cả một vụ án. Tình yêu như vậy nếu là cô gái khác mà không phải là Ran thì có lẽ đã chia tay để giải thoát khỏi việc đợi chờ nhưng có lẽ vì đây là Ran và chính là Ran nên cô ấy mới phải nhận lấy đau thương về phía mình như vậy.

Thật vô tâm khi phá án xong không biết vợ mình thế nào lại đi ăn với đồng nghiệp trong khi trước đó về nhà đã thấy máu và nhà cửa vắng tanh. Chẵng lẽ Shin không lo lắng cho Ran chút nào khi mà đã phá án xong một cú điện thoại cũng không thèm gọi lại còn tắt máy??? Bức xúc xém tý nữa bức nút luôn au ah.

Thật mong chờ chap mới nhiều lắm, cố gắng nha au, ủng hộ và cảm ơn au đã cho ra fic hay như thế này. :KSV@03::KSV@03::KSV@03:
 
Đọc chap này ban đầu mình thấy rất hay, vì lời văn trau chuốt, miêu tả sâu sắc và tình cảm Shinichi dành cho Ran cũng sâu đậm. Nhưng đoạn sau không nhất quán với đoạn đầu lắm. Làm sao chỉ vì tưởng tượng nhớ lại câu nói của Ran là: "Hãy đi đi chàng thám tử " thì Shin có thể dễ dàng bỏ qua nỗi lo sợ về an nguy của Ran mà đi chứ. Tình cảm và suy nghĩ hình như chuyển biến hơi vô lí, làm mình thấy hụt hẫng. Có thể do bạn muốn mạch truyện diễn biến là Ran bị hành hạ 1 chút, nhưng như thế thì bất công cho Ran quá, và hình tượng Shin cũng không hợp lý lắm. Mình mong bạn có cách giải thích hợp lí hơn cho chỗ đó *tội nghiệp Ran Angel lắm!!!*. Dù sao mình cũng rất thích fic của bạn
 
chapter5.png



- Ran! – Shinichi kinh ngạc nhìn người con gái đang thất thần với con mắt tím nhạt nhoà, những sợi tóc tung bay lạc lõng đang đùa cợt với gò má. Bàn tay anh buông cô con gái kia ra trong vô thức. Anh chạy đến, hồ hởi lay bả vai cô, vừa không ngừng đặt ra những câu hỏi liên tiếp - Ran, em đã ở đâu vậy, sao mà nhà cửa vắng hoe, có cả máu.., à mà em bị thương ở đâu sao Ran? Em đã đi bác sĩ chưa? Mà trời lạnh sao em lại ăn mặc phong phanh thế này?

Anh chợt nhận ra Ran chẳng nghe thấy nhưng câu hỏi dồn dập của anh, chỉ lặng lẽ ném lại anh một con mắt vô hồn, trống rỗng, và một khuôn mặt tái nhợt như tuyết trắng. Sao bao lâu không gặp, anh mới để ý rằng trên khuôn mặt vốn luôn tươi tắn rạng ngời của cô thoáng đã có vài điểm hao gầy vì mệt mỏi, đôi môi nhỏ nhắn đáng yêu bị che lấp bởi hằng tá vết nứt nẻ chằng chịt, vài chỗ đã rỉ máu. Sự xót xa, tội lỗi tràn ngập trong tâm trí anh khi cả thân người cô đang dần mềm nhũn ra trong đôi bàn tay đang ghì lấy bả vai cô, nhưng tất cả vẫn chưa ám ảnh anh bằng con ngươi tím biếc đang nhìn về vô định. Trái với cái giá lạnh khắc nghiệt, một giọt nước mắt nóng hổi luốn lách qua hàng mi và trải dài xuống má trong sự bối rối của Shinichi.

Con tim anh nghẹn lại đau đớn. Anh đã muốn giải thích với cô nhưng giờ đây cổ họng anh như bị nỗi đau chắn ngang đến nỗi không thể thốt nên thành lời. Cô nhìn anh nhạt nhoà, anh nhìn cô đầy chua xót.

- Ran, nghe anh giải thích, thực ra anh...

Cái lách mình ra khỏi vòng tay Shinichi làm ngắt câu giải thích khó khăn lắm mới nên lời của anh. Cô quay lưng rồi lầm lũi bước đi, đường phố sáng rực đèn mà xung quanh cô u uẩn một bóng tối bế tắc đầy khổ đau. Anh vội vã đuổi theo cô, trong lòng như có ngọn lửa đang thiêu cháy, nắm lấy bàn tay gầy gò khẳng khiu của cô rồi kéo vào lồng ngực mình, cả cánh tay anh ghì chặt lấy cô.

- Tránh xa tôi ra! – Ran đấm thùm thụp vào ngực Shinichi, hai dòng nước mắt nối đuôi nhau trào ra ướt đẫm hai bên má.

- Nghe anh giải thích, Ran, tin anh!

- Tránh ra! – Cô dùng hết sức đẩy mạnh Shinichi, cả trái tim và những giọt lệ trong suốt như vỡ ra thành trăm mảnh. Cái vòng tay ấy, cô không muốn ở trong cái vòng tay ấy thêm một chút nào nữa, vì nó đã không còn thuộc về cô nữa rồi, đã có người khác chiếm lấy nó mất rồi! Shinichi, Shinichi mà cô hằng yêu thương lại có thể vừa ôm người con gái khác rồi lại giả dối quay sang ôm cô mà không hề cảm thấy có lỗi.

Đây chính là thứ đáp lại tình yêu và cả sự chịu đựng của cô bấy lâu nay sao? Đạp đổ hết đi, tất cả là vô nghĩa! Việc chờ đợi đã chiếm quá nhiều thời gian trong cuộc đời của cô, cô không muốn nữa, cả trái tim này cô cũng không còn cần nữa, cả sự cam chịu, nhẫn nại, cả những giọt máu, giọt nước mắt...

Cô túm lấy cổ áo Shinichi, nước ầng ậc tròng mắt, chua chát:

- Đây chính là vụ án của anh sao Shinichi? Shinichi, sao anh nỡ làm như vậy với tôi?

Shinichi chỉ đứng im lặng nhìn Ran mặc cho cô đang lay anh từng đợt với cái túm áo nghẹt thở mà yếu đuối, con ngươi xanh thẳm bao la của anh cũng khẽ run run. Những lời lập luận phá án sắc sảo và đanh thép của anh chấm dứt bằng việc anh không thể tìm ra được bất cứ lời giải thích nào cho phù hợp. Anh muốn Ran biết cô ấy đã hiểu lầm, nhưng cổ họng lại không thể cất lên dù chỉ một tiếng.

- Đồ tồi!

Ran hét lên rồi buông anh ra chạy một mạch, hàng nước tạt ra hai bên khoé mắt. Anh đứng chôn chân tại chỗ nhìn bóng hình cô tan ra trong bão tố trập trùng. Cả người anh khuỵu xuống, đầu gối dày xéo cả lên lớp tuyết dày dưới chân.

Tiếng nhạc nhè nhẹ cùng hơi men nồng nàn làm anh càng chìm đắm vào sự đau khổ. Anh không nhớ làm thế nào anh tới được quán bar này. Trên bàn anh là 3 chai rượu đã rỗng và một chai sắp cạn. Anh khuờ khoạng dốc cả phần còn lại vào cổ họng, rồi bắt đầu thở dốc.

- Quý khách, quý khách đã uống quá nhiều rồi, sẽ không tốt đâu!

Không tốt? Ha ha, còn thiết gì nữa khi đến người anh yêu thương nhất trên đời này cũng không còn tin tưởng anh, còn thiết gì nữa khi cô ấy còn không cho anh một cơ hội để giải thích. Cô ấy cũng nên tự tin vào bản thân mình một chút chứ, rằng trên thế giời này chỉ có mình cô là người mà anh hằng ngày nhớ mong, hằng ngày không nguôi được tình yêu da diết. Đã gần 20 năm gắn bó và sẻ chia, cô không hề cảm nhận được một chút xíu nào tấm chân tình rộng lớn của anh hay sao?

Cô ấy không hiểu, không hiểu. Kể cả khi được một lần nữa sống lại tuổi thơ, anh vẫn kiên trì đấu tranh với tổ chức áo đen chỉ để lấy được viên thuốc giúp anh quay lại hình dáng cũ bất chấp mọi mệt mỏi và hiểm nguy; kể cả khi gặp sức ép từ gia đình bắt anh về Mỹ để tránh rủi ro, anh cũng kiên quyết ở lại Nhật Bản để tiêu diệt bằng được băng đảng đã lấy mất cuộc sống bình thường của anh, tất cả cũng chỉ vì cô.

Vượt qua bao nhiêu khó khăn thử thách, anh chỉ mong có được cơ hội để nói lên tất cả tâm sự, tất cả quá khứ khó khăn, và cả tình yêu cháy bỏng đã vun đắp suốt mười mấy năm của anh dành cho cô, để có thể cũng cô đến lễ đường, bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc đến bất tận. Nhưng cả anh cũng đã giữ im lặng, về việc anh đã từ chối rất nhiều cô gái bày tỏ với anh không hề đắn đo, về việc anh gặp rất nhiều khó khăn trong việc cân đối thời gian làm việc để có thể về nhà với cô, và về việc anh yêu cô nhiều hơn rất nhiều so với những gì anh có thể thể hiện bằng lời nói. Một thám tử đại tài không hề nao núng trước bọn tội phạm và được người đời tung hô lại yêu một cô gái đến quên ăn quên ngủ, đến điên cuồng lao vào phá án chỉ mong được gặp lại cô trong hình dáng thật của mình. Khắc tinh của thế giới tội phạm, lại là một người si tình đến vậy.

Cái cô nữ thám tử kia, cái cô tóc đỏ kia, có là gì so với cô chứ? Có lẽ sẽ lịch sự hơn nếu anh không từ chối lời mời hay đúng hơn là lời nài ép đi ăn tối chúc mừng vụ án đã thành công của cô ta trong lúc rõ ràng anh đã muốn chạy ngay một mạch về nhà, và anh đã làm như vậy; có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh giải quyết xong mọi chuyện để vụ án không còn bị lôi thôi ra nữa để còn về nhà và ở nhà thật lâu với cô, và anh đã làm như vậy. Anh lúc nào cũng yêu cô, lấy cô làm điểm bắt đầu cho mọi thứ, vậy mà cô lại phủ nhận tất cả của anh.

Anh rất yêu cô!

Nhưng lúc này, anh đang trách cô!

Men rượu nồng nàn làm anh không thể tỉnh táo, mọi thứ mờ đi trong mắt anh và một chút cay xè nơi sống mũi. Anh gục đầu xuống, chai rượu mất cân bằng và rơi...

XOẢNG!

Á!

Tách trà mà cô thích nhất rơi từ tay cô vỡ tan tành. Một giọt máu tươi rỉ ra từ vết rách.

Máu? Cô ghét máu, ghét các vụ án, vì chính nó đã mang mất anh đi. Cô chống tay lên tường, thở mạnh và cười nhạt. Vụ án, chỉ là cái cớ. Có lẽ cô đã không nhầm khi không gọi điện cho Shinichi, hai người họ đang hạnh phúc thế kia cơ mà, sao cô lại dám phá đám chứ?

Nước mắt bỗng không hẹn mà lã chã rơi, xuyên qua cả nụ cười gượng xám bạc đầy ảo não.



Shinichi...

Mới ngày hôm qua, Shinichi còn là của cô...

Mới ngày hôm qua, còn biết bao điều tốt về Shinichi mà cô chưa thể kể hết...

Mọi chuyện sẽ chấm dứt như thế này sao?

Có lẽ cuộc sống gắn bó với nhau chỉ trong vòng 3 tháng này đã khiến anh phát chán con người nhạt nhẽo và nông cạn như cô rồi. Vẫn biết hôn nhân như lâu đài cát, rất dễ sụp đổ và tàn phai, nhưng cô không hề ngờ rằng nó lại mong manh đến thế. Con người sinh ra vốn không được lựa chọn số phận cho mình. Cô mãi mãi chỉ là một cô gái trong vỏ vọc xấu xí, thấp kém, không cao sang quý phái được, như cô gái kia, đó có phải là lý do chính khiến anh làm như vậy không?

Cô đã sai lầm khi đến với cuộc hôn nhân này. Cô quá nhỏ bé so với những cô gái vây quanh Shinichi, trong khi Shinichi thì lại quá nổi trội so với các chàng trai khác. Trong người con trai ấy bây giờ có lẽ không còn chỗ cho cô nữa, và, cả đứa con trong bụng cô, giọt máu của Shinichi.

Cô lại dẵm phải cuộc hôn nhân đổ vỡ của cha mẹ cô trước kia. Nước mắt lại trào ra giàn dụa. Cô nghĩ đến bạn bè cô, Kazuha, Sonoko, mọi người, ai cũng đã có một cuộc sống hạnh phúc bên nữa kia của mình, trong khi cô lại vướng phải nỗi đau khi bị phản bội; cô nghĩ đến tình bạn trước kia của cô và Shinichi, có lẽ sẽ tốt hơn nếu tất cả chỉ nên dừng ở mức bạn bè thuần tuý. Một anh chàng sinh ra đã thừa hưởng hết tất cả nét ưu tú của cha và mẹ như Shinichi, có thể đã lấy cô vì cảm thấy thương hại, thương hại một cô gái xui xẻo có cuộc sống gia đình đổ vỡ, lại xấu xí, ngu ngốc và tầm thường.

Shinichi...

Có lẽ đã chỉ thương hại...

- Ran...!

Cánh cửa mở xầm. Shinichi trong chiếc áo xộc xệch lảo đảo bước vào rồi té xuống nền nhà, đôi mắt anh nhắm lại vì say men. Ran vô cùng ngạc nhiên trước bộ dạng say khướt này của Shinichi, điều chưa từng có trước kia: khuôn mặt đỏ bừng, tóc rũ rượi mết đầy mồ hôi và người thì nồng nặc mùi bia rượu. Cô vội chạy lại chỗ anh đang nằm rồi nâng anh dậy, vừa lo lắng hỏi:

- Anh đã làm những gì vậy hả Shinichi? Sao người anh toàn mùi rượu không thế?

- ...

Thấy Shinichi đã quá say để có thể trả lời, cô quàng tay Shinichi qua vai và dìu anh vào gi.ường. Cả sức nặng thân hình anh đè lên đôi vai nhỏ bé của cô khiến bước chân cô trở nên khó khăn và nặng nề hơn rất nhiều lần. Đặt anh lên gi.ường xong xuôi, cô cẩn thận cởi giày và cravat cho anh, cả chiếc áo vest đen anh đang mặc mà hình ảnh sóng đôi của anh và cô gái kia cứ quẩn quanh đến ám ảnh.

Trán Shinichi nóng ran. Anh đang sốt. Cô vò khăn vào nước ấm rồi nhẹ nhàng lau khuôn mặt thoáng mệt mỏi của anh, rồi chườm chiếc khác lên trán. Cơ thể Shinichi lúc này bắt đầu biểu tình, cơn say đang hành hạ anh từng đợt. Cả người anh nóng phừng như lửa đốt, cổ họng đắng rát và đầu đau như búa bổ. Anh nắm chặt lấy cổ tay Ran, người vã mồ hôi như tắm rồi nôn thốc tháo.

- Shinichi!!

Ran hốt hoảng khi thấy người anh như hòn than đang rực cháy. Cô luống cuống lục tung cả tủ thuốc để tìm thuốc hạ sốt cho anh, nhưng thuốc cứ vào tới đâu, anh lại nôn hết ra tới ấy.

- Sao cơ? Tuyết rơi dày nên bác sỹ không đến được ấy ạ?

Loại bác sỹ gì vậy? Chỉ vì vài ba hạt tuyết mà không đến cứu bệnh nhân sao? – Cô tức giận dập máy rồi vội chạy lại chỗ Shinichi đang thở dốc vì mệt, chiếc áo sơ mi ướt đầm mồ hôi. Cô dốc hết số thuốc trong chai vào miệng, mặt khẽ nhăn lại vì đắng, rồi đặt anh ngay ngắn lên gi.ường mà mớm thuốc cho anh. Lần này, thuốc không còn trào ra ngoài nữa. Hai bờ môi chạm vào nhau làm sắc mặt anh dịu hẳn. Anh không nôn nữa, đỡ nóng hơn và người cũng thôi ra mồ hôi. Cô thở phào nhẹ nhõm.

Trời đất bỗng tối xầm, hình ảnh Shinichi bỗng nhoè đi và mọi thứ bắt đầu chao đảo. Đầu gối cô khuỵu mạnh xuống đất rồi đau đớn ôm bụng.

- Shin....nichi...

Cô yếu ớt gọi và với tay về phía anh, cả người cô run rẩy trên sàn lạnh. Mọi thứ mờ đi, chìm vào bóng tối, như bóng tối dày đặc ngoài trời đêm.
End chapter 5.
PS: Xin lỗi đã quá lâu không post fic. Fic này tốn rất nhiều công sức của mình, vì thời gian thì không có mà lại là chap nhiều nội tâm. Có vẻ fic lần này hơi " ấy " một tí, mình hứa lần sau sẽ chăm chút cho nó kỹ hơn ạ!
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Không sao đâu au! Nhưng mình hi vọng au sẽ ra chap tiếp nữa đọc chẳng sướng tí nào, mình luôn dõi theo bước chân of u. Hãy rachapp nữa nhé! Iu au! Happy new year!:KSV@03:
 
Cuối cũng cùng có chap đọc :KSV@18:
Chap mới hay, đúng là sản phẩm của sự tâm huyết ^^
Mau ra chap mới nha au.
P/s: Ran chỉ động thai thôi đúng k ???:KSV@08:
 
bạn miêu tả nội tâm hay quá, sao mình nghi Ran bị sảy thai quá, hi vọng là không, vì như thế tàn nhẫn với Ran lắm, chắc Ran ko sống nổi. Mong tác giả tiếp tục cố gắng nhé, luôn cổ vũ!~^o^~
 
Shinichi cái tên độc ác nhất fic này +___________________+
Nếu Ran mà sảy thay thì anh chính là sát nhân mà T^T Ích kỷ đến thế là cùng.
Chap hay lắm Au ~<3
 
Chào bạn, fic của bạn rất hay, lối văn của bạn chau chuốt và miêu tả nội tâm cũng rất sâu sắc, làm cho người đọc không khỏi cuốn theo dòng cảm xúc của họ. Mình thích cặp đôi shinichi và ran lắm lắm nên fic nào có họ là minh nhào vô à, fic bạn cũng zậy.
Fic của bạn nói đúng ngay tính cách trời sinh cuả shinchi. Anh ấy qúa đam mê với việc phá án, một người quá đam mê với một điều gì đó thường vô tình lãng quên đến những điều tốt đẹp xung quanh. Nhưng trong fic của bạn, shinichi quan tâm đến ran nhiều lắm. Mình thích điều đó lắm luôn bởi vì mình thích ran nhất và không muốn cô ấy phải khổ sở. Mình mong tác giả mau mau ra chap mới để còn hóa giải hiểu lầm giữa họ nữa.
Luôn ủng hộ bạn. Thân!
 
chap-6.jpg

Anh mơ hồ rồi từ từ mở mắt. Căn phòng quen thuộc mà lâu lắm rồi anh mới trở về dần hiện lên vàng vàng nhàn nhạt trong con mắt uể oải của anh. Anh nhỏm dậy, tay xoa xoa đầu. Trời đã sáng, nhưng tuyết vẫn cứ tiếp tục rơi đóng thành một lớp dày bên cửa số. Người nóng, cổ họng khô đắng và cháy rát như lửa đốt. Trên bàn là chai thuốc đã cạn, hẳn Ran đã giúp anh uống thuốc, anh thầm nghĩ. Ran vẫn luôn như thế, từ hồi anh và cô còn bé tí, đã quan tâm và lo lắng cho anh thay cho bố mẹ anh như một người vợ tần tảo. Nhớ đến cô, anh mơ hồ nhớ ra chuyện tối hôm qua. Ran đã hiểu nhầm anh, cái túm áo đầy đau đớn của cô vẫn còn làm trái tim anh đau đến tận bây giờ. Lần đầu trải qua men rượu cũng đã đủ làm cho anh nhận ra rằng nó không thể làm anh quên hết mọi đau đớn về tinh thần và thể chất như người ta vẫn thường nghĩ, trái lại nó càng làm con người sa thêm vào sự bế tắc đau khổ. Anh nắm chặt những sợi tóc vương vấn trên trán, một giọt mồ hôi lạnh khẽ lăn xuống sống mũi cao. Anh vẫn chưa hết sốt, nhưng anh chắc chắn rằng nó đã khá hơn rất nhiều so với tối hôm qua. Nếu không có cô, có lẽ anh đã nằm trên nền đất lạnh và chết luôn ở đấy với cơn sốt giày vò rồi.



Nhưng Ran đâu rồi nhỉ?

Như sực nhớ ra, anh quay sang dáo dác tìm cô. Vạt váy trắng mỏng manh, suối tóc đen tuyền, tất cả đều đang sõng soài trên mặt đất. Cô nằm bất động sát gi.ường anh, khuôn mặt cô trắng bệch không giọt máu lưu thông. Anh điếng người, rồi ngay sau đó chẳng còn nhớ gì đến cơn sốt đang hành hạ, anh lao ra khỏi gi.ường vồ lấy cô. Khuôn mặt nhợt nhạt của cô nhoè đi trong mắt anh, cơn đau đầu đang đến, nó giật từng mạch máu trong não anh như muốn nổ tung. Anh nhíu mày mạnh, rồi lay cô trong hơi thở dốc gấp gáp:

- Ran? Ran? Em làm sao vậy? Em tỉnh lại đi! RAN!

Anh nhanh chóng nhận ra mạch cô đang rất yếu, tưởng chừng như nó có thể dừng lại bất cứ lúc nào cô muốn. Chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, anh hoảng loạn gọi điện đến bệnh viện, nhưng đáp lại đâu dây bên kia chỉ là tiếng tút tút phũ phàng, có lẽ cơn bão tuyết tối hôm qua đã làm hỏng đường điện thoại.

Lấy tấm vải dày quấn vội cho cô, anh điên cuồng bế thốc cô lên chỉ mong muốn cho cô ấy được đến bệnh viện nhanh hết sức có thể. Trời tuyết rơi dày đặc, bốn trùng bốn bể là tuyết rơi. Màu tuyết cũng chẳng trắng hơn khuôn mặt vô hồn của cô lúc này là bao. Cả người cô rung theo từng bước chạy của anh chẳng hề kháng cự, làn tuyết cứ rơi mãi rồi dừng lại trên hàng mi im lìm. Đôi chân anh chuệch choạc, trong thời tiết lạnh cóng này còn càng làm anh cảm thấy như trái tim mình không còn đập nổi nữa. Anh chợt nhận ra, không thể chạy mãi như thế này tới bệnh viện xa lắc.

Đưa tay quyết đoán gạt mồ hôi trên trán, anh ôm ghì lấy Ran đứng dậy, cố tìm một chút mong manh hi vọng nào đó trong tuyết trắng giăng giăng khắp lối đi. Bỗng một chiếc ô tô từ đâu chạy lại, niềm hi vọng ấy chợt sáng lên trong lòng anh. Anh hồ hởi ôm cô chặn trước đầu xe, cố nói với người lái:

- Hãy giúp tôi, cứu cô ấy với....!

Hoàn toàn không giống với niềm hi vọng của anh, chiếc xe đi lách qua anh, còn không quên tặng anh một câu chửi:

- Đi đứng kiều gì vậy?

Nhiều lượt xe đi lướt qua anh vô tình, bỏ lại anh phía sau thất thần ôm cái th.ân thể trắng bệch của Ran trong tay, mái tóc anh tung bay trong gió. Anh không thể tin được tại sao trên đời này lại có người vô tình đến thế, chẳng lẽ thế giới này là một thế giới không có tình thương sao? Những tháng ngày rong ruổi phá án của chỉ giúp cho cảnh sát tìm ra và trừng trị những người có tội, nhưng cái sự vô tâm vô tính thì không bao giờ có thể tiêu diệt trong thế giới có quá nhiều xô bồ và lo toan. Anh giúp hằng ngàn người tìm lại công lý cho mình, trong khi lại không ai tìm được công lý cho bản thân anh, không ai cứu anh như anh đã giúp người khác.

- Cứu Ran.... làm ơn, hãy cứu Ran.......

Anh nâng người Ran quay cuồng giữa trời đất, ánh mắt anh đau đớn nhìn bầu trời bao la ngút ngàn là tuyết, anh kêu lên, cảm giác vô vọng lần đầu tiên chạm đến trí tuệ siêu đẳng của anh. Ran không nghe thấy tiếng anh, toàn thân bất động và lạnh ngắt, đôi môi khô khốc xám lại. Anh ước đôi mắt nhắm nghiền kia là của anh chứ không phải là của cô, giá như anh có thể thay cô, giá như anh có thể đau thay cho cô, giá như anh có thể quay lại thời gian, giá như anh không phải nói từ “giá như” nhiều đến vậy...

Anh ghét từ giá như lắm...


Ran....







- Lên xe đi, Shinichi!

Tiếng nói kiên định vang lại từ phía sau. Là tiến sỹ Agasa.

- Những lúc khó khăn vẫn còn có ta mà!

Shinichi mừng rỡ vội bế cô lên xe và hục tốc tới bệnh viện. Phải rồi, anh quên mất ông ấy, trên thế giới này rõ ràng vẫn còn tình người. Anh nhẹ lòng đi một chút, nhưng vẫn lo lắng ngắm khuôn mặt nhợt nhạt của cô mãi không ngừng. Cô thở yếu ớt trong lòng Shinichi, đôi mắt không nỡ mấp máy mà im lìm như trời tuyết giăng. Tuyết không ngừng phả vào kính xe, con đường đến bệnh viện giờ đây dài và đau đớn hơn bao giờ hết. Anh ghì Ran trong tay, con ngươi xanh dương dòng dòng nỗi ân hận và chua xót.

Ran, đừng sao hết, anh xin em!!


- Xin anh chở ở ngoài!

Ran được đặt lên gi.ường và các y tá khẩn trương đẩy cô vào phòng cấp cứu. Tiến sỹ Agasa đang ngồi trên ghế chờ ngoài hành lang, ánh mắt lo lắng nhìn Shinichi đang đứng dựa vào tường như người mất hồn, đôi mắt anh trống rỗng đầy bóng tối. Shinichi, trước mọi chuyện liên quan đến Ran, anh như không còn là chính mình nữa, cũng không còn phong thái bình tĩnh hơn người của một thám tử nữa. Con người Shinichi nếu chỉ nhìn vẻ hào nhoáng trên những trang báo nào ai có thể hiểu thấu con người đầy rung cảm và cả những nỗi đau, những nỗi trăn trở của anh, Agasa nghĩ thầm. Shinichi không còn là đứa cháu chỉ biết đến những cuốn tiểu thuyết trinh thám dày cộm, những vụ án máu me hay những công thức toán hoá lý dài dòng của ông như ngày xưa nữa, Shinichi đã lớn và trưởng thành hơn nhiều, từ khi cô gái ấy đến, Ran Mouri. Nỗi đau của một người đàn ông khi người con gái của mình đang ở giữa nguy hiểm, một người độc thân như ông chưa thể hiểu thấu, cho đến khi ông nhìn vào con mắt của Shinichi. Ông chưa bao giờ thấy Shinichi như vậy. Nỗi đau đè nặng lên con ngươi xanh thẳm của anh, ông nhìn thấy cả dòng thời gian đang chảy trôi xung quanh Shinichi, nó trêu đùa, bỡn cợt trên sự lo lắng của anh. Ông hiểu Shinichi và tâm trạng của cháu mình hiện giờ, nhưng tất cả những gì ông có thể làm bây giờ chỉ là cầu nguyện cho Ran, và Shinichi, cả hai sẽ không sao.

Cắt đứt dòng suy nghĩ của họ, bác sỹ từ trong phòng phẫu thuật điềm đạm đi ra, cố tình dừng lại như biết trước Shinichi sẽ chạy lại và hỏi dồn dập:

- Ran sao rồi, cô ấy sao rồi bác sỹ?

- Cô ấy bị động thai, nhưng bây giờ thì ổn rồi.

Shinichi như đứng hình và không hiều những gì bác sỹ vừa nói. Anh khẽ lắc đầu, hỏi ngược lại bác sỹ:

- Động thai.... là sao... cô ấy có....

Ông lấy chiếc kính trong túi đeo vào, rồi nói:

- Cô ấy đã có thai được 3 tuần. Theo như sổ bệnh viện ghi lại được thì đây đã là lần thứ 3 cô ấy nhập viện trong 2 tháng gần đây. Cô ấy bị thiếu dinh dưỡng và bị stress nghiêm trọng, rất có hại cho thai nhi, may mà không sao. Anh hãy chăm sóc cho cô ấy chu đáo, tránh để việc đáng tiếc xảy ra.

Shinichi bàng hoàng nhìn ông bác sỹ. Ran đang có thai sao? Ran đang mang giọt máu của anh trong mình sao?

Anh bỗng nhớ lại cuộc điện thoại của Ran đợt trước, cả con mắt hồ thu chan chứa nước mắt khi thấy anh ôm người con gái kia. Ran đã giữ lại nỗi đau cho mình, chỉ để anh tập trung phá án thôi sao, một mình Ran đã gồng mình lên chịu đựng nỗi sợ hãi, sự cô đơn, Ran giấu anh về cái thai, tất cả cũng chỉ vì anh thôi sao?

Anh không thể tin được, anh đã làm gì với Ran vậy, anh đối xử bất công với Ran như thế nào vậy? Anh đã bỏ cô mà ra đi vào đúng lúc cô đang cần đến anh nhất. Anh đã tàn nhẫn chà đạp lên tất cả niềm tin mà cô gửi gắm cho anh và cả những giọt máu, giọt nước mắt rơi xuống vô nghĩa.

Từ trong mắt anh, một giọt nước chát chúa nóng hổi khẽ rung, nó mang theo màu xanh vô định nơi mắt anh rồi rơi xuống trên gò má. Trái tim anh nhói đau.

Anh đã không bảo vệ được Ran, người mà anh thề sẽ bảo vệ cho đến cuối cuộc đời này. Có lẽ hôn nhân đã làm anh xác tín niềm tin rằng tình yêu của cô là thuộc về anh, mãi mãi là như vậy không hề đổi thay, nên anh không còn tìm cách nắm bắt và níu giữ cô nữa. Để đến khi sắp mất cô, anh mới nhận ra thực ra anh là người tồi tệ như thế nào, nhận ra rằng cô như bông hoa mong manh khẽ thổi lại bay. Chẳng bao giờ anh nghĩ đến cô lúc gian nan hoạn nạn, anh luôn chỉ nghĩ cho bản thân anh, cho sở thích của anh, mà vô tình để cô chịu nhiều ấm ức tủi thân. Anh không thể tha thứ cho mình, cả trên phương diện niềm kiêu hãnh của một người bảo vệ con người, bảo vệ công lý, mà nhất là với tư cách là một người chồng, người đã cùng tới lễ đường và thề nguyện rằng sẽ bên nhau mãi mãi dù cho có khó khăn hoạn nạn. Chính anh đã phản bội Ran, chính anh....






Ran...

Giá như...

Giá như anh có thể làm lại...
E N D C H A P 6
----------------------
Au’s point of view: Xin lỗi mọi người vì đã ém quá lâu, vì thực sự chap này làm mình đắn đo rất nhiều, đặc biệt là hình tượng nhân vật Shinichi. Mọi người luôn nghĩ Shinichi là người mạnh mẽ và bản lĩnh, nhưng theo mình, anh ấy cũng là người thôi và anh ấy cũng phải có lúc yếu mềm và mất phương hướng. Nên mình rất xin lỗi nếu mình làm mất hình tượng của ai đó trong đây, nhưng đó chỉ là quan điểm cá nhân của mình, và mình muốn làm Shinichi trở nên thực tế hơn chứ không xa vời như cách nghĩ của nhiều người khác. Cảm ơn vì đã kiên nhẫn chờ mình ra fic, dù nó không hay cho lắm, cảm ơn rất nhiều!
 
×
Quay lại
Top Bottom