Chương 3 : Thần tượng xuất hiện
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ.
Cô và anh cũng đã quen với nhịp sống ở làng quê thanh bình này.
Nhịp sống nhẹ nhàng khiến cho tâm tính của con người trở nên dễ dãi.
Dễ dãi với mọi người.
Dễ dãi với công việc.
Dễ dãi với chính cả bản thân mình.
Cô không phải là ngoại lệ.
Cô đã biết tự chăm sóc bản thân nhiều hơn.
Cô đã biết cách thơ ờ trước những yêu thương anh dành cho Ran.
Cô cũng thôi, không còn đưa tình cảm của anh dành cho Ran ra để so sánh, để cân đo rồi tự làm khổ bản thân nữa. Bởi vì cô biết trong chuyện tình cảm mọi sự so sánh đều khập khiễng.
Cô cũng đã biết cách tự thưởng cho bản thân những điều trước đến nay cô chưa từng thử qua: Thay vì tối ngày ở phòng nghiên cứu, giờ đây cô dành nhiều thời gian để ra ngoài ngắm cảnh, uống cafe, hay chỉ đơn giản là bách bộ. Tủ đồ của cô bây giờ ngoài gam màu tối ra còn có thêm các màu sắc tươi trẻ hơn. Đôi khi cô cũng thử cảm giác ăn kem giữa mùa đông lạnh lẽo, hành động mà trước đây cô cho là phản khoa học....
Cô thoái mái tận hưởng tất cả thi vị của cuộc sống. Để rồi nhận ra, cô vẫn còn trẻ. Cả tương lai tươi sáng vẫn đang rộng mở.
Tại sao, cô cứ phải đóng khung cuộc đời mình vào "một cánh đồng u ám"?
Tại sao cô cứ để tuổi thanh xuân của mình bị phí hoài một cách không thương tiếc?
Cô cũng nhận ra bấy lâu nay, cô đã ngược đãi bản thân mình quá nhiều. Đã đến lúc cô phải yêu lấy chính mình.
Cô cũng không rõ, bây giờ đã quá muộn để bắt đầu lại từ đầu không? Nhưng chắc chắn, dù muộn màng cô vẫn cần phải thay đổi. Cô không thể cứ mãi chìm đắm trong" mịt mù", 'tối tăm" nữa. Cô cần phải tự mình nắm giữ tương lai của chính mình. Không ai có thể thay cô làm việc đó được.
Trong khi cô đang có những bước chuyển biến tích cực trong đời sống thì anh vẫn thờ ơ lãnh đạm với tất cả mọi người xung quanh và cả cô nữa. Dường như ngoài công việc ra, bây giờ mối quan tâm duy nhất của anh là cô gái có đôi mắt màu tím đó.
Bất kỳ thứ gì nhỏ nhất liên quan đến Ran, đều khiến anh phải lưu tâm.
Cô đọc được sự lo lắng trong mắt anh khi Ran đi làm về khuya.
Cô thấy được sự xót xa của anh lúc Ran kéo vali ra khỏi nhà từ sáng sớm để đi công tác.
Cô thấy ánh đèn phòng của anh luôn tắt sau ánh đèn phòng Ran.
Cô thấy được cái nhíu mày khó chịu của anh khi Fuji quan tâm đến Ran.
Cô thấy được cái "ngon miệng" của anh nếu hôm nào Ran ở nhà dùng chung bữa cơm với gia đình.
Cô thấy được niềm vui lan tỏa từ ánh mắt cho đến nụ cười của anh, khi Ran làm bánh chanh cho món tráng miệng.
Cô thấy được tất cả những điều đó vì cô luôn đứng sau lưng anh để nhìn về phía anh. Việc này khiến cô liên tưởng đến việc xếp hàng thành một đội lúc còn học tiểu học. Anh đứng phía sau Ran nhìn về phía trước, cô đứng phía sau anh nhìn về phía trước. Còn phía sau cô, có lẽ cô cũng không biết có ai hay không nữa? Nhưng, thật sự cũng giống như anh, cô đâu thèm quan tâm đến việc đằng sau lưng mình có gì? Bởi lẽ, tất cả hy vọng, yêu thương, mơ ước đã trót trao gửi cho người ở phía trước mất rồi.
Chính vì lẽ đó cô nhận ra một điều, cô không nên quá ảo vọng vào một thứ tình yêu không có thật. Cô cũng không nên tự huyễn hoặc bản thân cứ chờ đợi đi biết đâu có một ngày anh sẽ nhìn về phía cô. Bởi lẽ, cô hiểu tình yêu có thể tạo ra phép màu, chứ phép màu khó có thể tạo ra tình yêu.
Lúc này đây cô chấp nhận buông tay, dẫu biết như vậy có thể sẽ nhận thật nhiều nỗi đau về mình nhưng chắc chắn một điều cuộc sống của cô sẽ trở nên bình yên hơn.
Hãy buông tay những thứ làm ta khổ.
Bởi vốn dĩ nó không thuộc về mình.
Hãy buông tay những thứ làm ta đau.
Bởi vốn dĩ anh đã thuộc về người khác.
Em buông tay không nắm giữ một điều chi.
Để cho anh suốt một đời thanh thản.
Gửi yêu thương theo làn gió mát.
Chút tình đầu trao trả chốn hư vô.
Ngày vẫn dịu dàng trôi qua.
Anh và cô được mời đến tham dự bữa tiệc kỉ niệm ngày thành lập công ty và công bố dự án thiện nguyện mới của tập đoàn Fuji. Hôm nay, cô chọn cho mình một chiếc đầm màu hồng phấn rất thanh lịch. Trông cô thật tươi tắn mà vẫn không kém phần quý phái. Anh thì lịch lãm trong bộ vest màu xanh.
Ngay khi anh và cô xuất hiện, mọi người xôn xao hết cả lên. Hình như ai ai cũng nghĩ, anh và cô là một cặp “ trai tài, gái sắc” thì phải? Một vài lời khen đang xì xào sau lưng, một số ánh mắt ghen tị của các cô gái đang hướng về cô. Chỉ có cô hiểu rõ nhất mình là kẻ đáng thương thế nào? Khẽ níu lấy cánh tay người bên cạnh, để giữ cho mình thái độ tự tin nhất, Nhưng anh đâu có để tâm, ánh mắt anh đang mải miết kiếm tìm bóng hình của một “ai đó”.
Buổi tiệc đã diễn ra quá nửa thời gian mà cô ấy vẫn chưa tới, Shiho nhìn thấy chút lo lắng ở phía người đối diện. Anh liên tục liếc đồng hồ, rồi lại dáo dác nhìn quanh.
Cô không thể hiểu nổi tại sao anh lại lo lắng cho Ran đến vậy? Không phải, Ran là một cao thủ Karate hay sao? Cô ấy đâu có đến nỗi yếu đuối như vậy đâu nhỉ? Ai có thể làm gì được cô ấy chứ? Với lại, chẳng phải vẫn còn có anh Fuji ở bên cạnh cô ấy hay sao? Anh lo lắng vậy không phải là quá dư thừa hay sao.
Hay là đó mới gọi là tình yêu nhỉ?
Cô cũng không biết nữa. Bản thân cô cũng đã trải qua cảm giác muốn phát điên lên vì lo cho anh. Nhưng đó là khi anh đối diện với tình huống ngặt nghèo hay lúc anh đối diện với những tên tội phạm nguy hiểm. Còn trong cuộc sống hàng ngày, thì cô đủ lí trí để phán đoán, anh không phải là mẫu người cần được bảo vệ.
Có lẽ, cô sống thiên về lí trí quá hoặc giả cô chưa hề có tình yêu thực sự cho nên mới không thể hiểu được hết nỗi lòng của những người đang yêu như anh. Cho dù nghiêng về giả thuyết nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể giải thích được. Đã có lúc cô ước gì mình cũng thử một lần được yếu đuối để hiểu được cảm giác được yêu thương, che chở sẽ như thế nào?
Đang chìm trong những suy tư thì một tiếng nói cất lên làm cô giật mình suýt đánh rơi ly rượu trong tay. Mắt cô hướng về phía tiếng nói được phát ra. Cô nhắm mắt rồi lại mở mắt mấy lần để xác định lại cho đúng đối tượng.
Không lẽ, trời đất cô có nhìn nhầm không vậy?
Đó chẳng phải là anh Higo – Thần tượng của cô đó sao.
Anh ấy làm gì ở đây nhỉ?
Nãy giờ do suy nghĩ linh tinh cô không để ý đến lời phát biểu của anh. Cô chỉ nghe được đúng hai từ cảm ơn của anh mà thôi. Cô ngước lên nhìn anh, khoảng cách khá xa làm cô không thấy rõ mặt của anh, nhưng cô vẫn hình dung ra đường nét trên khuôn mặt nam tính đó. Trong phút chốc, trái tim cô bỗng trở nên loạn nhịp, khuôn mặt cô trở nên ửng hồng.
Thần tượng của cô đang ở ngay trước mặt, phải cố gắng kìm nén lắm, cô mới không chạy lại hỏi han, trò chuyện với anh. Hơn nữa, đang có bao nhiêu người vây quanh anh kìa, làm gì anh có thời gian để tâm đến cô.
Nói mới thấy
Cô gái kia làm gì cứ bám sát người anh vậy lại còn nói cười rõ tươi nữa? Thật không biết ngượng là gì ?
Lại thêm cô kia nữa, anh ấy nói gì mà mặt đỏ tưng bừng vậy nhỉ? Phải biết làm chủ cảm xúc của mình chứ?…Đúng là làm mất mặt phụ nữ quá!
Đang cố giấu nỗi bực tức của mình qua ánh mắt hình viên đạn, đột nhiên có một mùi hương nam tính xốc vào mũi cô, có một chút hơi ấm đang phả vào người cô. Một giọng nói trầm ấm cất lên:
“Có phải chúng ta đã gặp nhau rồi không?”
Cô không biết anh đã tiến đến gần cô từ bao giờ.
Shiho nghe tim mình đập rộn ràng, mọi xúc giác trở nên ngưng trễ. Tay chân bỗng trở nên thừa thãi. Anh ấy đang hỏi mình? Phải trả lời sao đây? Cô đang trở nên khó khăn trong việc sắp xếp lại ngôn từ. Giọng "ai đó" lại tiếp tục:
“ Bé Ai phải không? Em là bé Ai?”
Shiho cứng đờ cảm xúc không thể thốt nên lời. Chẳng lẽ, anh ấy vẫn nhớ vụ án đó. Anh ấy vẫn nhớ đến bé Ai. Cô chỉ muốn hét lên với anh “ Em là bé Ai ngày nào đây” nhưng, làm sao anh ấy tin được cô là bé Ai, bé Ai là cô. Vì mọi thứ có vẻ hoang đường quá. Cho nên để tránh rắc rối, cô quyết định phủ nhận:
“ Không, không phải …”
Khó khăn lắm cô mới nói được từng ấy chữ. Vậy mà “ai đó” vẫn không tha cho cô, “ai đó” vẫn dùng ánh mắt dịu dàng và nồng ấm nhìn cô. Tim cô càng đập nhanh hơn, toàn thân cô dường như tăng thêm vài độ, hô hấp thì hoàn toàn không theo sự điều khiển của cô. Cô thật sự bất lực trước ánh mắt đó. Anh vẫn ngắm nhìn cô và nói:
“ Giống…em giống cô bé ấy lắm…Nhưng có lẽ là không thể…Cô bé ấy ít tuổi hơn em nhiều’
Anh thở dài có vẻ tiếc nuối, sau đó dịu giọng:
“ Xin lỗi vì anh đã quá đường đột”
Một chút thất vọng len vào ánh mắt cô. Không lẽ, anh ấy tiếp cận cô chỉ vì cô giống bé Ai thôi sao? Chẳng lẽ, Shiho Miyano này không để lại chút ấn tượng gì với anh sao? Đúng là…Dòng suy nghĩ của cô bị "thắng gấp" lại, khi anh cúi xuống nâng tay cô lên hôn nhẹ:
“ Vậy thì… quý cô xinh đẹp! Tôi có thể biết tên em được không?”
Cô thật sự bị choáng ngợp bởi hành động này của anh, đây có phải là kiểu làm quen hay chỉ là xã giao thôi nhỉ? Cho dù thế nào cô vẫn bị… “sướng” âm ỉ vì nụ hôn của anh mặc dù cô thừa hiểu hôn vào tay không đại diện cho gì hết, nó chỉ là một nghi thức xã giao mà thôi. Cô cố gắng điều chế cảm xúc của mình “ Bình tĩnh, không thể để mất thể diện được”, hít thở... hít thở...cố gắng nở nụ đẹp nhất, cô đáp lại lời anh:
“Shiho Miyano…đó là tên em”
Higo nở nụ cười khiến tim cô một lần nữa lại đập loạn nhịp:
“Ryusuke Higo. Đó là tên anh.”
Ngập ngừng chút xíu anh chìa tay về phía cô
“Anh có thể mời em nhảy một bản được không?”
Nhảy chung với anh Higo?
Đây là sự thật sao. Cô dường như không tin vào tai mình. Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh: anh và cô tay trong tay, mắt chạm mắt, chân bước dìu dặt với nhau…Những hình ảnh đó một lần nữa lại khiến cho khuôn mặt đang ửng hồng của cô dường như lại tăng thêm vài độ.
Khoan đã, khoảng cách gần nhau như vậy, anh ấy sẽ nghe được trái tim đang loạn nhịp của mình mất! Nếu vậy thì thật là xấu hổ quá đi!
Nhưng, Nếu từ chối thì…cảm giác tiếc nuối lại cuồn cuộn trong lòng.
Hơn nữa, ở đây đang có nhiều cô gái muốn nhảy cùng anh lắm. Cô thì không hề muốn thấy anh tay trong tay với bất kỳ cô gái nào.
Đây có thể gọi là ghen không nhỉ?
Cô thật sự bối rối trước ánh mắt nồng ấm đang hướng về cô để chờ câu trả lời. Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, cô sửa lại dáng ngồi, đôi môi xinh đẹp bắt đầu mở lời
“Em…Em..."
Chưa nói hết câu, đã có một tiếng nói trong trẻo cất lên sau lưng
“Anh Ryusuke, không ngờ anh lại nhận lời giúp em. Thật lòng cảm ơn anh”
Đó là giọng của Ran. Cô ấy vừa mới từ bệnh viện trở về trên người vẫn còn giữ nguyên chiếc áo blouse trắng. Trông thấy Higo, cô vui vẻ chào hỏi:
“ Tất nhiên, anh nhận lời rồi. Dù sao đây cũng là việc đáng làm mà”
Higo nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Ran, vui vẻ trả lời. Sau đó, 2 người tiếp tục một vài câu chuyện giống như là hỏi thăm nhau. Một lúc sau, Ran mới quay qua chào hỏi Shiho và chọc ghẹo Higo:
“Oh, anh đã chọn được bông hoa xinh đẹp nhất đêm nay để khiêu vũ rồi sao?”
Higo gãi đầu, ánh mắt xìu xuống:
“Nhưng mà… cô ấy không đồng ý thì phải”
Ran mỉm cười:
“ Không phải hai người đã từng gặp nhau…"
Không để Ran nói hết câu. Shiho đã ngăn lại:
“ Đây là lần đầu tiên, tớ và anh ấy gặp nhau”
Ran không hiểu tại sao Shiho giấu chuyện này, nhưng tôn trọng bạn mình nên cô không hỏi han thêm gì nữa. Cô nhanh chóng chuyển đề tài:
“ Thôi nào Shiho cậu đồng ý đi. Đừng để quý ông lịch lãm này chờ lâu chứ”
Nói xong cô quay sang nháy mắt với Higo. Hiểu ý, anh bước lại gần Shiho thêm một chút bàn tay lại chìa ra thêm một lần nữa
“Hy vọng lần này em không từ chối..”
Trước ánh mắt thành khẩn của anh cộng với sự khích lệ của Ran, Shiho không nỡ từ chối. Nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay anh, cô để mặc anh dìu đi. Trong lòng có chút hân hoan khó tả.
Ran nở nụ cười khích lệ với bạn mình khi cô ấy ngoái đầu lại nhìn, sau đó cũng ngồi xuống chung bàn với Shiho luôn. Cả ngày hôm nay, công việc bận rộn ở bệnh viện khiến cô ăn uống qua quýt, giờ vào đây thấy quá nhiều món ăn hấp dẫn khiến cô không thể cưỡng lại cơn đói. Cô tính đứng dậy lấy một ít món cho mình, thì đã có “ai đó” đã nhanh tay đặt trước mặt cô một đĩa đầy ắp kèm theo một ly nước ép trái cây. Chưa kịp nhìn lên thì đã nghe một giọng nói dịu dàng bên tai:
“ Em ăn đi! Chắc em đói lắm rồi”
Giọng nói quen thuộc đó, suốt đời cô không thể quên được. Thì ra nãy giờ anh đi lấy đồ ăn cho cô, hèn gì cô không thấy anh, cô còn tưởng Shiho đi một mình nữa chứ. Một vết hồng chảy ngang qua má cô, quả thật hơi thở nam tính của anh vẫn luôn khiến cô rạo rực. Cô không dám ngẩng đầu lên chỉ trả lời thật nhẹ:
“Cảm ơn, Làm phiền anh quá”
Anh vẫn dịu dàng nhìn cô:
“ Bây giờ không biết em thích ăn gì? Cho nên, Anh chỉ lấy mấy món mà trước đây em vẫn thích. Hy vọng khẩu vị của em vẫn chưa thay đổi”
Cô không ngờ anh vẫn còn nhớ khẩu vị ngày xưa của cô. Điều này làm cô thật sự xúc động:
“Cảm ơn anh. Em vẫn thích những món như trước đây”
Anh khẽ gật đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ánh mắt nồng nàn vẫn chăm chú theo dõi những cư chỉ nhỏ nhất của cô. Ban đầu Ran hơi xấu hổ nhưng rồi vì quá đói bụng, cô cũng không giữ hình tượng nữa. Cô ngồi ăn ngon lành những món anh đã chọn. Mải tập trung vào ăn uống, cô không để ý có ai đó vẫn đang ngây ngốc ngắm cô, môi cong lên một nụ cười hạnh phúc.
Bản nhạc vẫn du dương.
Shiho và Higo đang cùng nhau khiêu vũ.
Cô thật sự thấy căng thẳng. Toàn thân cô dường như đông cứng lại. Các động tác bỗng trở nên cứng ngắc. Cô không thể điều chỉnh được hoạt động của cơ thể mình nữa. Cảm giác ấm áp, rạo rực cứ len từ tim cô chảy tràn ra khắp th.ân thể cô.
Cảm giác này là gì nhỉ? Hình như khi ở bên Shinichi cô chưa hề trải qua. Mặc dù, Shinichi và cô cũng đã từng khiêu vũ với nhau rất nhiều lần. Không lẽ, đây chính là điều mà người ta hay nói là sự rung động hay nói chính xác hơn đó là thứ tình cảm đặc biệt đó sao? Shiho không biết nữa, cô cũng không thể suy nghĩ thêm được điều gì, đầu óc thiên tài của cô hình như cũng đang bị u mê.
Đang chìm trong những miền cảm xúc mới lạ, cô nghe tiếng thì thầm bên tai:
“ Em dậm phải chân anh mấy lần rồi kia. Thả lỏng toàn thân đi, đừng cố gắng cứ để anh dìu em nhé”
Trời đất, xấu hổ chết mất thôi!
Cô đâu phải là người vụng về như vậy đâu nhỉ?
Khiêu vũ là bộ môn cô đã được học từ nhỏ mà!
“Nào, Shiho bình tĩnh. Đừng để mất mặt thêm chứ!”
Cô hít một hơi thật dài, cố gắng thả lỏng toàn thân, tập trung vào bước nhảy. Sau một lúc hết ngượng ngập, cô đã phối hợp nhịp nhàng với anh. Cả hai nâng đỡ nhau tạo nên một điệu nhảy đẹp mắt. Tất cả các cặp nhảy khác đã dừng lại, họ quây thành một vòng tròn, nhường sân khấu lại cho cô và anh.
Cả hai người mải mê chìm đắm trong bản nhạc và thăng hoa trong điệu nhảy, ánh mắt Higo nhìn cô ngày một nồng nàn và đầm ấm hơn. Cô nhận ra, ánh mắt này giống như ánh mắt của Shinichi dành cho Ran.
Không lẽ, đây chính là ánh mắt của người con trai dành cho người con gái mà họ yêu thương hay sao?
Trước đây, cô đã từng ao ước được sở hữu một ánh mắt như vậy. Giờ đây, niềm ao ước đó đang thành hiện thực. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho cô có cảm giác toàn thân cô đang trôi trong những áng mây hồng. Hạnh phúc quá lớn khiến cô thật sự chỉ muốn chìm đắm mãi mãi trong ánh mắt đó mà thôi.
Tuy nhiên, cô là người sống thiên về lý trí cho nên cô hiểu hạnh phúc không phải là thứ dễ kiếm. Huồng hồ, đây là lần đầu tiên anh với cô gặp nhau. Khiêu vũ chỉ là hình thức xã giao thôi. Có lẽ, chính sự tiếp xúc thân mật của hai cơ thể, cho nên nhất thời anh không làm chủ được cảm xúc? Hơn nữa, cô cũng đủ chín chắn để không còn tin vào “tiếng sét ái tình” hay tin vào cái khái niệm “yêu từ cái nhìn đầu tiên”. Cho nên, cô tự nhắc nhở bản thân đừng quá đa tình để mang nỗi buồn vào mình. Hãy cứ tận hưởng phút giây này thôi còn mọi thứ cứ mặc cho “con tạo xoay vần”.
Bản nhạc kết thúc, anh và cô nuối tiếc rời nhau, hình như ai cũng muốn tham quyến thêm một chút hơi ấm của nhau. Tiếng vỗ tay cất lên giòn giã. Giờ cô mới để ý, sân khấu từ khi nào đã biến thành màn độc diễn của hai người. Higo cúi đầu cảm ơn mọi người bàn tay vẫn không rời khỏi tay cô, anh nhẹ nhàng dắt cô về chỗ ngồi. Cô cố gắng nép nhẹ vào anh, đầu hơi cúi xuống để cố gắng che giấu niềm vui đang rạo rực trong ánh mắt.
Lúc này, Ran cũng đã ăn xong đang ngồi nhâm nhi ly nước ép. Không khí ngượng ngập vẫn bao quanh cô và Shinichi. Cả hai không biết nói gì cho nên Ran cứ tập trung vào ly nước trên tay, còn anh thì tập trung... nhìn cô. Ánh nhìn của anh khiến cô ngại ngùng. Cô đang cố tìm cách để phá vỡ bầu không khí này, chắc phải nói gì đó mới được.
“Hôm nay, Shiho đẹp quá anh nhỉ? Hai người họ thật đẹp đôi”
Shinichi hơi bất ngờ vì Ran mở lời trước, nên chỉ ậm, ừ cho qua. Ran nói với giọng đầy tiếc nuối:
“ Tiếc là em không mang đầm dạ hội”- nhìn bản thân thêm lần nữa rồi lại thở dài - “. Không thể khiêu vũ với bộ đồ này được”
Shinichi mỉm cười trước câu nói của Ran:
“ Nếu em thích nhảy, anh sẽ tổ chức riêng cho em một bữa tiệc”
Anh ghé sát vào má cô, cảm giác như môi anh lướt nhẹ trên đó rồi dừng lại thì thầm bên tai cô:
“ Bữa tiệc đó…chỉ… dành riêng cho em và anh”
Lời nói chứa đầy thâm tình của anh khiến cô bối rối, Hơi nóng đã lan đến tận mang tai. Đã thế, khuôn mặt anh vẫn đang kề sát mặt cô để chờ đợi câu trả lời. Trời đất, anh muốn thiêu đốt cô bằng ánh "mắt có lửa" đó hay sao?
“ Ran, xin lỗi vì anh lu bu quá nên em phải trực một mình. Có mệt lắm không?”
Tiếng nói dịu dàng của Fuji giúp Ran thoát khỏi tình huống khó xử. Shinichi tiếc nuối chỉnh trang lại tư thế. Trong lòng tự rủa "tên đáng ghét " kia xuất hiện không đúng lúc gì cả. Fuji hình như cũng thấy mình hơi mất lịch sự cho nên quay sang bắt tay anh:
“ Cảm ơn Kudo vì cậu đã tham gia bữa tiệc”
Shinichi siết chặt tay Fuji, ánh mắt vẫn bình thản rồi khẽ gật đầu.
Higo và Shiho cũng vừa về tới bàn. Cả hai vẫn chưa thể trở lại trạng thái tự nhiên như ban đầu.
Sau vài câu xã giao, cả năm người ngồi xuống trò chuyện vui vẻ với nhau cho đến khi buổi tiệc kết thúc.
Higo ngỏ ý muốn đưa cô về nhưng cô từ chối. Anh đành tiếc nuối nói lời tạm biệt rồi rời đi.
****
Đêm về khuya.
Không khí càng trở lạnh hơn.
Trong căn phòng nhỏ, cô gái với mái tóc nâu vẫn còn lâng lâng trong niềm hạnh phúc.
Cô nhớ cái siết tay nhẹ nhẹ của Higo cùng lời thì thầm khi anh tạm biệt cô:
“Mình sẽ còn gặp lại nhau đúng không cô bé?”
Nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương. Môi cô cong lên một nụ cười:
“Chắc chắn…sẽ…gặp lại”
Tự nhiên, cô thấy yêu mảnh đất này quá đỗi.
Hình như đêm ở đây... cũng không còn... lạnh như trước nữa.
End chương 3./
Chương này Hana tặng em
@love_sherry_forever . Cảm ơn em đã cho ss ý tưởng về cặp đôi HigoxShiho. Hy vọng các bạn sẽ hài lòng với câu chuyện tình của chàng cầu thủ bóng đá và cô nàng thiên tài hóa học. Nhưng có lẽ, chuyện tình của họ tạm thời dời sang chương 5 nhé. Chương sau sẽ dành cho ShinRan. Fan của anh chị nhớ ủng hộ.
Giờ Hana xin nhá hàng cái trailer.
Chương 4
Đêm của những tiếng thở dài
Part A: Tiếng thở dài của Shinichi
…
Tôi nguyện hiến dâng tất cả thể xác cũng giống như tâm hồn cho em
…………………….
…chẳng lẽ, em không còn yêu tôi nữa
……………………………….
…Tôi phải làm thế nào để có thể một lần nữa ôm em trong tay
…………………….
…................... …
Part B: Nỗi lòng của Ran
…….
Cảm giác yêu thương lại ùa về nữa rồi
….
Tại sao em vẫn không thể ngừng yêu anh
….
Cứ tưởng xa nhau là dễ dàng
…
Đôi mắt cô từ từ khép lại
Vòng tay anh, bỗng trở nên say đắm
………..