- Tham gia
- 29/4/2014
- Bài viết
- 71
CHAP 7: Truy đuổi
PART 7.1 – Sơ suất nguy hiểm
“Chính xác là ASL – American Sign Language (nghĩa là “Thủ ngữ” – ngôn ngữ bằng tay)!”, Subaru nói trong khi ra vẻ thản nhiên nhấp một chút rượu. “Những ngón tay đó đang đánh vần từng chữ “A – P – T – X”! Đúng là một tên láu cá.”
“Và hắn đang cố ý đưa ra những ám hiệu đó chứ không phải vô tình!”, Conan tiếp lời, “Giỏi lắm Haibara, tớ không biết là cậu cũng rành những món này…”
Subaru nhướng mày nhìn cậu nhóc: “Nhóc còn không biết nhiều điều về cô bạn này lắm đấy…”. Trong anh thoáng hiện ra hình ảnh Shiho khi còn làm trong đội điệp viên đặc biệt của tổ chức: một cô gái xinh đẹp giỏi giang, lại cá tính lạnh lùng, nhưng đầy nhân hậu; giống như một thiên thần đi lạc trong bóng tối…
Tiếng Shiho vang lên nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: “Thôi hai người tập trung đi. Giờ làm sao để tráo được USB đây?”
Câu nói của cô lập tức kéo cả ba trở lại vấn đề chính: đâu là cách tốt nhất để đánh tráo USB? Và cần phải làm thật nhanh trước khi cặp mắt của Gin và Vodka nhận ra ám hiệu! Ánh mắt của ba người không rời khỏi tên giao hàng: chính là người thanh niên đang đứng trước bức tranh treo tường. Hành động của hắn đối với những người khác là hoàn toàn bình thường: hắn thong thả đi qua đi lại khắp căn phòng và chọn dừng lại ở những nơi dễ thấy nhất. Sau khi dừng lại, hắn bắt đầu sử dụng ASL để làm hiệu ở nơi ấy trong khoảng 15 phút, mỗi 5 phút một lần. Động tác của ASL, nếu như không nắm rõ, sẽ rất dễ nhầm với những gì người ta thường làm khi mỏi tay: xoay khớp tay và di chuyển ngón tay liên tục. Nếu quá 15 phút không thấy ai đến tiếp cận, tự hắn sẽ di chuyển ra nơi khác và lặp lại những hành động tương tự như vậy. Cho tới lúc này, Gin chưa phát hiện là do tên giao hàng vẫn chưa di chuyển tới khu vực đủ gần vào tầm mắt của Gin… Nhóm Conan biết rõ rằng cần chớp lấy cơ hội trước khi quá muộn, họ cảm nhận được sự quan trọng của từng giây phút trong lúc này….
Và tên giao hàng đã đổi chỗ, từ nơi treo bức tranh đó đến thẳng nơi Ran và Sonoko đang đứng tán gẫu.
“Nhìn hắn ta kìa, nhớ bình tĩnh, đừng manh động nhé Kudo!”, Shiho nháy mắt với Conan.
“Lại mỉa mai gì tớ đấy Haibara?!”, Conan hỏi lại, mắt vẫn dán về phía Ran.
“Cậu đang bị ngố đấy à? Nhìn xem, ở phía đó chẳng có gì để giúp hắn diễn kịch ngoài hai cô bạn của cậu cả…”.
Conan có cảm giác như một luồng điện vừa chạy qua người mình. Cậu chỉ cần một giây để hiểu những gì Haibara muốn nói: để có thể đứng một mình ra ám hiệu mà không gây nghi ngờ, hắn phải giả vờ làm gì đó. Giống như vừa rồi hắn ra vẻ là một người thích xem tranh. Nếu đứng gần cửa kính hắn có thể vờ ngắm nhìn đường phố…Thế nhưng, vị trí “chiến lược” tiếp theo hắn chọn lại là ở một góc tường trơn, không có gì làm bình phong che mắt thiên hạ. Điều khả dĩ nhất hắn có thể làm trong lúc này là vờ nói chuyện, hoặc quá đáng hơn, là tranh thủ tán tỉnh Ran và Sonoko đang đứng ở đó.
Một cảm giác lo lắng xen lẫn tức tối trào lên trong Conan, cậu không muốn nhìn thấy Ran bị bất cứ kẻ nào lợi dụng.
“Yeah, đúng là một tên mặt dày mà, hắn bắt đầu rồi kìa.”, Shiho nhếch mép, đây mới thật sự là giọng điệu mỉa mai của cô.
Tên giao hàng, nói một cách công bằng, khá đẹp trai. Và xét biểu hiện của Sonoko, có lẽ hắn cũng có duyên ăn nói. Hắn vừa nói chuyện gì đó với hai cô nàng, vừa thỉnh thoảng giơ tay ra vẻ phụ họa cho lời nói, nhưng thực chất đó là những ám hiệu của ASL: A – P – T – X…
“Để tớ sang bên đó tùy cơ ứng biến trước!”, Conan nói. Dù biết hắn ta không thể gây nguy hiểm cho Ran và Sonoko, cậu vẫn rất sốt ruột. Và còn nữa, cậu nhóc muốn biết hắn đang nói những gì khiến Ran đang cười như vậy…
“Hoàng tử đã bỏ chiến hữu để về với công chúa rồi Dai à. Chúng ta phải làm gì đây?”, Shiho chép miệng, mắt nhìn theo Conan đang cố gắng bước thật tự nhiên về phía Ran.
“Theo như kinh nghiệm của anh, thì hắn sẽ tiếp cận và bắt chuyện với đối tượng trong ba đến năm phút. Sau đó sẽ có hai trường hợp xảy ra…”
Shiho nhíu mày: “Kinh nghiệm của anh? Kinh nghiệm gì cơ? Kinh nghiệm tán gái à?”
“Kinh nghiệm quan sát, Shiho ơi!”, Subaru bật cười, “Trường hợp thứ nhất là hắn sẽ đi ra chỗ khác nếu cảm thấy không được chào đón. Trường hợp thứ hai, hắn sẽ mời đối tượng khiêu vũ một chút rồi lấy cớ tiếp tục nói chuyện… Có điều, xét những gì đang diễn ra phía đó cộng với mục đích chính là hắn chỉ muốn kiếm cớ để ở lại vị trí đó đủ lâu, nên anh nghĩ trường hợp thứ hai sẽ xảy ra trong khoảng vài giây nữa…”
“Thật chứ?”, Shiho buột miệng và liếc nhìn về phía đó. Những gì cô thấy đã trả lời cho câu hỏi ấy.
Trước khi Conan bước kịp đến nơi thì hắn đã cúi người một cách lịch thiệp để mời Ran một điệu Waltz. Sonoko lại còn hí hửng ra mặt, cố ý hối thúc Ran đồng ý. Về phía Ran, cô trông khá ngại ngùng nhưng dường như không biết cách nào để từ chối.
“Tốt quá! Thế này thì dễ hơn rồi!”, Subaru cẩn thận lấy chiếc ví Shiho đang cầm giấu vào một góc kín sau màn cửa rồi cầm tay kéo cô ra khỏi khu vực nhiều bàn ghế gần cửa kính mà họ đang đứng.
“Dễ gì cơ Dai? Em chưa hiểu?”
“Em sẽ hiểu ngay thôi.”, Dai dừng lại khi đã đến sát khu vực giữa phòng dành riêng cho các cặp đôi đang khiêu vũ, anh nhẹ nhàng đưa tay ra về phỉa Shiho: “May I have this dance, my beautiful lady?”
Cô vô thức đặt bàn tay mình lên bàn tay anh, trước khi kịp hiểu tại sao.
***
Giai điệu bản Good Old Day của Bobby Day du dương vang lên khắp phòng, rất phù hợp với chủ đề bữa tiệc: Qúa khứ - Hiện tại – Tương lai. Ở trung tâm căn phòng, những cặp đôi đang cùng nhau đắm mình trong giai điệu ngọt ngào ấy. Shiho, trong một thoáng đã muốn quên đi mọi căng thẳng đang phải trải qua, để tận hưởng không khí nơi đây, nơi mà thời gian có thể đang dừng lại…
“Em đã hiểu rõ những gì phải làm chưa?”, Subaru thì thầm trong khi đang cùng Shiho khiêu vũ theo bản waltz nổi tiếng.
“Em hiểu rồi, nhưng không tự tin lắm…”, cô nắm chặt bàn tay phải đang khoác lên vai anh, trong bàn tay ấy chính là chiếc USB cần tráo đổi.
“Anh đã quan sát và thấy hắn lâu lâu lại kiểm tra trong túi áo ngoài phía bên phải, chắc chắn hàng ở trong đó…”, anh nhẹ nhàng dìu cô bước đi theo tiếng nhạc, “Sau khi bắt chuyện và dụ dỗ hắn “switch partners”, em chỉ cần khéo léo một chút là chúng ta có thể rút êm.”
(“Switch partner” là một từ dùng trong trong môn khiêu vũ, khi mà hai đôi nhảy trao đổi bạn nhảy cho nhau ^_^. Cái này Sanarin nghe nói chứ chưa kiểm chứng nha, mình đã thử Google thì vẫn ra nên xài luôn :”>)
“Vâng…”, Shiho tỏ ra hồi hộp. Cô và anh càng lúc càng tiến gần đến kẻ thù bằng một cách lãng mạn nhất có thể xảy ra trên thế gian.
“Còn một điều quan trọng nữa”, anh tỏ ra nghiêm túc, “Em hành động càng nhanh càng tốt, đừng để hắn có cơ hội tán tỉnh em đấy!”, dường như anh hơi khó khăn để nói ra điều này.
“What?”, Shiho nhăn mũi, ngước mặt lên về phía anh, “Đừng lo, anh nghĩ sao vậy?”, và cô không nhận ra hai đôi mắt của cô và anh đang gần nhau đến thế cho đến lúc này.
Im lặng trong một khoảnh khắc tưởng chừng như vô tận, hai đôi mắt ấy dường như chỉ còn biết có nhau trên đời.
Nhưng rồi lí trí cũng thắng cảm xúc, khi mỗi giây trôi qua hình ảnh Ran và tên giao hàng càng gần hơn. Và mọi sai sót lúc này đều không được phép xảy ra, khi trong căn phòng lúc bấy giờ, hầu như mọi ánh mắt đang dồn vào họ.
“Đến lúc rồi, hãy mời hắn và cô bé Ran vào cuộc chơi của chúng ta…”
“Khoan đã, mọi người đang nhìn chúng ta...”, Shiho nắm chặt vai áo của Subaru, “Lộ mất!”
“Chỉ cần bình tĩnh là sẽ được, em đã từng thành công nhiều nhiệm vụ còn khó khăn hơn thế này gấp nhiều lần mà.”, anh kéo cô sát về phía mình và bất ngờ đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc vàng: “Đừng sợ, em có anh ở đây rồi…”
***
“Ran! Bạn em à?”, Subaru cất tiếng gọi nhỏ khi cùng Shiho tiến đến ngang đường nhảy của cô, họ cùng khẽ gật đầu chào “người bạn” của Ran.
“Dạ…không, à bạn mới quen anh ạ.”, Ran ngượng ngùng đáp.
“Chào anh. Tôi là bạn của Ran.”, Subaru nhìn về phía tên giao hàng, “Còn đây là bạn gái tôi, Hannah Leaswift từ nước Anh.”
Cũng giống như bất kì người nào nhìn thấy Shiho từ lúc nãy đến bây giờ, hắn cũng không khỏi bị thu hút bởi vẻ đẹp ấy. Subaru biết khi nhìn cách hắn không rời mắt khỏi Shiho và điều đó khiến anh hơi khó chịu. Tuy nhiên, tên này có vẻ cao tay hơn hẳn đám thanh niên khác khi không tỏ ra lóng ngóng hay ngượng ngập, hắn chỉ cúi đầu lịch thiệp đáp lại: “It is a great pleasure to meet you. I am Kuroba Kaito.”
Đó chỉ là một câu nói xã giao bình thường với Subaru và Ran, nhưng với Shiho thì chẳng khác gì sấm nổ bên tai.
“Kuroba Kaito!”, Shiho thốt lên, “Ah, my pleasure to meet you, too.”, cô vội mỉm cười để che giấu sự bất ngờ của mình.
Có một bí mật liên quan đến một người cũng mang cái tên này mà Shiho đã giữ từ lâu.
*Flashback của Shiho*
Haibara đang đi một mình trên đường ở phố Shibuya. Cô bé không rõ tại sao bước chân lại đưa mình đến đây, nhưng cô vẫn chỉ muốn đi cho quên buồn. Không ai biết cô ở đây. Haibara đưa mắt nhìn quanh, mọi người đều lướt qua thật nhanh, không ai để ý đến một cô bé tóc nâu đang bước đi, ẩn nỗi cô đơn sau vẻ lạnh lùng.
Chợt một bóng người vụt ngang trước mặt khiến cô giật mình.
Shinichi Kudo!
“Hôm qua mình gặp cậu ta vẫn còn là Conan, tại sao giờ đã thành Shinichi và lởn vởn ở khu này?”, Haibara ngạc nhiên tột độ, “Chả lẽ hắn ăn trộm thuốc giải mình để trong hộc tủ sao?”
Haibara nhìn kĩ hơn nữa và quả quyết rằng đó chính là Shinichi. Cô bé quyết định để nỗi bực bội lại và phải tìm cách đưa Shinichi về nhà. Cô biết lảng vảng ở đây rất nguy hiểm, bọn áo đen vẫn tưởng cậu đã chết, nếu như chúng tình cờ bắt gặp thì hậu quả khó lường.
“Tên ngốc kia! Lại đây nhanh lên!”, Haibara bước thẳng đến chỗ Shinichi và kéo tay cậu hướng về phía góc phố.
“Ê ê…, này!!”, Shinichi lắp bắp. “Sao lại…?”
“Im lặng đi, cậu không được nói gì cho đến khi tới đó!”, Haibara quay lại nói nhỏ nhưng đầy đe dọa.
Khi đã kéo được Shinichi đến góc phố nơi có gốc cây rất to, Haibara mới dừng lại và mở lời bằng một giọng nói và ánh nhìn đáng sợ: “Đồ ăn trộm!”
“Cái gì?”, Shinichi có vẻ hơi hoảng hốt.
“Cậu là một tên ăn trộm đáng ghét! Tại sao thứ không phải của mình mà tự tiện lấy thế hả?”
“Sao cô bé biết?”, Shinichi buột miệng, mắt vẫn mở to không hiểu chuyện đang xảy ra.
Haibara nổi nóng thực sự: “Nhận mình là ăn trộm rồi chứ gì? Thuốc của tớ để ở trong tủ ở trong phòng mà cậu còn vào để lấy cho được…”
“Thuốc á? Thuốc gì cơ?”
“Này Shinichi! Cậu đùa với tớ đấy à?”, Haibara gần như hét lên.
Anh chàng dường như đã hiểu ra rằng cô bé đã nhầm mình với ai đó. Anh cúi xuống, mỉm cười: “Cô bé, nói lại anh nghe, em vừa gọi anh là gì?”
“Shin…Shinichi?”, giọng cô trở nên rụt rè, hình như có gì đó không ổn.
“Sai rồi,”, anh ta đặt một ngón tay lên môi suỵt khẽ, “Tên anh là Kuroba Kaito!”
“Không thể nào!”, Haibara tròn mắt.
“Sao lại không?”, Shinichi – bây giờ có thể gọi đúng tên anh là Kaito – nháy mắt.
“Sao khi tôi gọi anh là một tên ăn trộm thì anh lại giật mình?”, Haibara vẫn ngờ vực, “Shinichi cậu đang diễn kịch đấy à?”
Kaito nở một nụ cười nửa miệng, nói nhỏ: “Đừng gọi anh là ăn trộm, vì chính xác hơn, anh là một tên đạo chích tài ba.”, rồi anh đứng thẳng lên, “Cô bé có tin không? Haha.”
“Không!”
“Tốt thôi, dù sao thì niềm tin của con người cũng không làm thay đổi bản chất sự thật.”, anh khẽ nói với cô trước khi quay người đi về hướng cũ, “Bí mật nhé, cô bé. Hy vọng được gặp lại em.”
***
Sau đó vài ngày, TV đã có một chương trình trực tiếp về vụ thách thức giữa quái nhân Kid và ông bác của Sonoko. Khi xem đến hình ảnh camera lia ngang khuôn mặt nhà ảo thuật với đôi cánh trắng, Haibara đã nhận ra người cô gặp trên phố Shibuya hôm ấy.
Nhưng cô quyết định không tiết lộ việc này cho ai, và cũng không nghe đến cái tên Kuroba Kaito một lần nào nữa. Cho đến hôm nay.
*End flashback*
“Why so surprised, lady?”, tên giao hàng, bây giờ là Kuroba Kaito, hỏi lại Shiho trong khi tay vẫn dìu Ran theo điệu nhạc.
“No…nothing, it’s just...really great to have one new friend, really…”, Shiho tỏ ra không tự nhiên. Cô vừa nhận ra nụ cười nửa miệng đầy kiêu ngạo ấy, không lẫn đi đâu được. Cô gần như chắc chắn đây chính là Kid giả dạng, nhưng nếu hắn là Kid thì thật vô lí! Làm sao người như Kid lại dính vào vụ này được?
“So, would you mind if this new friend asked you for a dance?”, Kaito dừng điệu nhảy với Ran lại một cách lịch thiệp, chào cô đúng phong cách quý ông rồi quay sang chìa tay ra phía Shiho, lúc này cũng đã dừng lại, với Subaru vẫn đứng bên cạnh khoác tay cô.
“Don’t you hate it very much if I danced with your girl, sir?”, Kaito vẫn giữ vẻ tự tin ấy khi quay sang xin phép “mượn” Shiho từ Subaru.
“No, as long as she feels comfortable.”, Subaru đáp.
“Yeah, I’d love to…”, Shiho hít một hơi thật sâu và nắm lấy tay của Kuroba, thầm nghĩ “Kế hoạch có vẻ trôi chảy hơn mình nghĩ, nhưng tên này chủ động quá..”
Đúng lúc ấy, tiếng điệu Waltz nhỏ dần và chuyển hẳn sang Tango.
“Có vẻ như buổi tiệc từ phong cách quá khứ đã chuyển sang hiện tại, thật là đúng lúc!”, Kaito đưa một tay ôm lấy hông Shiho, tay kia cầm tay cô và xoay một vòng đúng kiểu Tango. “Are you ready, miss?”
Shiho vội đưa tay còn lại – đang nắm chặt chiếc USB - đặt tên vai Kaito, trong mắt cô vẫn còn đầy ngạc nhiên.
“Nice, miss Hannah! You must be a very good ballroom dancer!”
“Whoaa…”, Kaito hoàn toàn làm chủ điệu nhảy, cô cảm thấy chỉ theo kịp bước chân của anh cũng đủ khó khăn, huống chi là tráo đổi được. Tango rất khó nhảy nếu chưa quen…
Trong lúc Shiho đang lúng túng ngoài kia với Kaito thì phía trong Subaru cùng Conan đang nín thở không biết tính tiếp như thế nào. Rõ ràng họ đã đánh giá tên giao hàng này hơi thấp, thật sự hắn cực kì khó chơi. Qua lời kể vắn tắt của Subaru, Conan đã hiểu kế hoạch của hai người: khiêu vũ đến gần Ran và Kaito rồi làm quen và dụ hắn switch partner. Khi đó Shiho sẽ cùng khiêu vũ rồi tìm cách đánh lạc hướng hắn và tranh thủ lúc thích hợp, thò tay đánh tráo chiếc USB hắn cất trong túi áo ngoài bên phải. Nghe có vẻ rất dễ dàng, nhưng chỉ với điều kiện tên giao hàng không quá ghê gớm như tên Kuroba Kaito này. Qủa thật, hắn cực kì nhanh lẹ và hoàn toàn làm chủ tình huống, Shiho đang chẳng có cơ hội gì để thực hiện kế hoạch cả.
“Khoan đã, hình như Haibara đang thử tự tạo cơ hội kìa anh?”, Conan há hốc miệng nhìn ra phía Shiho và Kaito.
“Ý em là sao?”, anh nhìn theo hướng Conan chỉ và chợt nhận ra mình không thể chớp mắt được.
“Là mỹ nhân kế sao?”, Conan nheo mắt, “Màn kịch này đi hơi xa rồi đây.”
Đúng là Shiho đang cảm thấy mất phương hướng, chiếc USB đang nắm trong tay đã ướt đầy mồ hôi nhưng cô vẫn không tìm ra kẽ hở nào để đánh tráo. Cuối cùng, cô quyết định sử dụng đến kế chưa bao giờ cô thử qua, và cũng chưa từng có ý định thử.
Shiho đưa một tay vòng qua ôm hờ lấy cổ Kaito, buông lời nhẹ như gió thoảng: “You know what? You are the hottest guy I’ve ever seen in my life..”
“Really? How about your boyfriend over there?”, Kaito nhếch môi cười, hỏi lại.
“He’s still the runner-up in the game.”, Shiho đáp, trong lòng tự hỏi không biết mình sẽ đối xử với bản thân như thế nào về sau mỗi khi nhớ về màn đối thoại này
“And you are the most charming girl I’ve ever met…”, Kaito nhìn xoáy vào mắt cô với một ánh nhìn đầy ma lực.
Shiho nuốt khan, “Thời cơ đây rồi!”. Cô cố tình đưa mặt sát lại gần Kaito hơn rồi nháy mắt: “I would love to have chance to meet you again, someday somewhere…”, đồng thời nhẹ nhàng đưa tay vào túi áo của hắn.
“Đây rồi, một chút nữa thôi!”, cô tự nhủ. Chiếc USB tổ chức đang tìm giờ đã nằm trong tay cô, chỉ cần thả chiếc USB giả vào nữa là ổn. “OK, được rồi…”
Mọi chuyện không dễ dàng như suy tính. Kaito vẫn nhìn vào mắt cô, nhưng cánh tay của anh lại tóm lấy bàn tay đang định rút ra khỏi túi áo khoác.
“Kịch bản hay lắm, nhưng diễn xuất còn hơi gượng.”, Kaito vẫn nắm chặt bàn tay run rẩy của cô. Anh cúi gần hơn một chút nữa: “Nếu cô cần, tôi sẽ giúp cô chỉnh lại mái tóc giả để trông thật hơn một chút nữa….”
“You…”, Shiho lắp bắp.
“Tôi không nghĩ cô là người Nhật, nhưng tôi chắc rằng cô nói tiếng Nhật giỏi như bất kì người Nhật Bản nào.”, Kaito dìu bước Shiho xoay theo một vòng tròn.
“…”, Shiho cắn chặt môi nhìn hắn. Kế hoạch đã bị phá sản trước mắt anh ta. “Làm…làm sao anh biết?”
“Vì tôi đã đi theo cô, từ rất lâu trước khi cô nhận ra rồi…”, anh cười bí hiểm.
Shiho thấy quay cuồng, không phải vì những bước nhảy xoay vòng liên tục mà vì những sự việc khó hiểu cứ liên tục diễn ra trước mắt. Bỗng nhiên, cô nhận ra chiếc USB giả đã rơi vào túi áo Kaito từ lúc nào, trong tay cô giờ đây là chiếc USB thật.
“Nice dance, miss.” Kaito nháy mắt với cô và dẫn cô về bên cạnh Subaru đang đứng bên Ran và Conan.
“Anh ta cố tình để cho mình tráo USB!”, Shiho thầm nghĩ, “Không thể hiểu nổi, anh ta còn nói đã đi theo mình trước đó rất lâu là ý gì?”
“How was that?”, Subaru hỏi một câu xã giao khi giáp mặt Kaito.
“She is gorgeous!”, Kaito nháy mắt với Shiho, “Like the most shining diamond could be found in the world.”
“Thanks…”, Shiho thầm cảm ơn anh ta đã không kể cho mọi người nghe về màn đối thoại đáng xấu hổ lúc nãy.
“I guess I have to go now, goodbye”, Kaito giơ tay chào tất cả, và trước khi quay đi, anh đã kịp tặng cho Shiho một cái nhìn đầy ngụ ý: “See you again, someday somewhere…”
Shiho không hiểu ánh mắt đó nghĩa là gì, nhưng cô không cảm thấy sự đe dọa. Nỗi băn khoăn trong cô bám theo bước chân Kaito qua đến phía kia của căn phòng, ngay phía trước mặt Gin…
Gin!
“Gin! Ôi không! Chúng ta cần rút nhanh, hắn ta sẽ nhìn ra ám hiệu của Kaito ngay lập tức!”, Shiho vội vã quay về với thực tại, cô thì thầm nhanh vào tai Subaru.
“Em tráo được USB rồi chứ?”
“Được, đây này. Nhưng không suôn sẻ như dự kiến. Em sẽ kể sau.”, Shiho chợt nhớ ra điều gì đó. “À không, đợi em một chút, em cần vào nhà vệ sinh.”
Nói rồi cô vội đưa chiếc USB cho Subaru rồi quay đi, vì lúc nãy Kaito đã cố tình lưu ý cô điều cần làm: mái tóc giả đang có vấn đề phải sửa lại ngay.
***
“Anh Akai!”, Conan khẽ gọi, kéo Subaru ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung về những việc vừa xảy ra, đặc biệt là thái độ bất thường của Shiho khi nãy.
“Sao vậy nhóc?”
“Tên giao hàng đã biến đi sau khi đưa USB cho Gin. Và đáng lo là Gin đang kiểm tra chiếc USB đó ngay tại đây!”, giọng Conan đầy e sợ.
Qủa thật như vậy, cuộc giao nhận diễn ra trong tích tắc. Kaito trong lốt hóa trang đã biến mất trước khi mọi người trong phòng kịp để ý, tất nhiên không qua khỏi đôi mắt đang chăm chú theo dõi của Conan. Tên Gin sau khi nhận xong, ngay lập tức mở chiếc laptop mini lên và kiểm tra.
“Anh có nghe chúng nói chuyện gì không?”
“Đang nghe đây, nhưng chưa thấy nói gì!”
“Anh nghe kĩ nhé, đừng để sót gì.”
“Suỵt, anh nghe thấy rồi…”
Trong không gian ồn ào bởi tiếng người nói chuyện hòa vào tiếng nhạc, Subaru phải rất cố gắng tập trung mới nghe được hết những gì chúng nói:
“Đây là USB giả.”
“Làm sao đại ca biết?”
“Có một số thỏa thuận nhỏ chỉ có ta và tên bác học đó biết. Một trong số đó là tất cả nội dung trong này đều phải được bôi trắng sau khi hoàn tất,…”
“Sao cơ…”
“Nội dung trong này trông rất hoàn hảo, chỉ trừ việc nó không hề thỏa mãn yêu cầu này của tao đưa ra… Đứa làm ra cái này quá sơ suất!”
“Nếu vậy thì đứa đó là ai? Chẳng lẽ là tên lúc nãy?”
“Tao không nghĩ vậy, hắn là tay sai của lão già thì chẳng có lí do để làm như vậy. USB chắc chắn đã bị đánh tráo ngay trong căn phòng này!”
“Làm sao chúng ta tìm được người giữ chiếc USB thật?”
“Động não đi Vodka. Chẳng lẽ quan sát nãy giờ mày không để ý gì sao?”
“…”
“Chắc chắn là một trong hai con nhỏ đã khiêu vũ với tên đó! Theo tao nhớ, hắn không tiếp xúc quá gần với ai trừ hai đứa nó!”, Gin nở một nụ cười đanh ác. “Tìm chúng! Chúng chưa đi khỏi đây được đâu.”
***
“Conan, không xong rồi! Ran đâu?”, Subaru hỏi, “Chúng đã phát hiện ra USB giả, và đang hướng sự nghi ngờ vào Shiho và cả Ran nữa! Phải đi khỏi đây trước khi quá muộn”. Anh tự trách mình và Shiho đã đánh giá quá thấp bọn chúng.
“Sau khi Shiho đi vào phòng vệ sinh thì Ran cũng đi theo cô ấy rồi!”, Conan hốt hoảng. “Nhưng chúng vẫn ngồi đây mà, làm sao bắt họ được!”
Không đợi Subaru kịp suy nghĩ, Gin đã trả lời cho câu hỏi đó. Từ chiếc máy nghe lén, anh nghe thấy tiếng bấm điện thoại và một mệnh lệnh đanh gọn từ Gin:
“Chianti, Korn, tìm cho tao ở ngoài đó hai con bé khoảng hai mươi tuổi, một tóc vàng váy trắng và một tóc đen váy đỏ. Trông khá nổi bật. Tóm được thì tặng cho mỗi đứa một viên thuốc mê và bắt lên xe ngay, tao có một số chuyện cần hỏi chúng.”
Subaru và Conan nhìn nhau, họ sợ hãi thật sự cho hai cô gái.
Nỗi sợ đó có lẽ sẽ được nhân lên gấp bội, nếu như họ biết rằng Korn đã tìm ra Shiho và Ran chỉ 3 phút sau khi nhận lệnh.
END PART 7.1 – Sơ suất nguy hiểm
Kể từ chap này thì đã đủ nhân vật rồi
. Ran, Conan và Kaito đã chính thức tham gia cuộc chơi. Đặc biệt trí hoang tưởng của mình đã sắp xếp cho Kid một vai trò quan trọng (có lẽ là cũng khá bất ngờ). Chaps sau sẽ nói về quá trình giải cứu 2 cô gái đầy tinh vi và tốn não của Subaru và Conan (có Kid trực tiếp tham gia không thì để mình suy nghĩ
). Ngoài ra sẽ có những cảnh lãng mạn của các couples :3. Mong được các bạn tiếp tục theo dõi!
P/S: Mình đang suy nghĩ về những vấn đề phát sinh này để viết tiếp chap sau:
+ Gin và Shiho khi trước ngoài quan hệ đệ tử - sư phụ thì còn gì khác nữa không?
+ Sao Kid lại nói là đã đi theo Shiho từ lâu, lâu là từ lúc nào? Tại sao anh là tên giao hàng? Ý định của anh khi đụng đến tổ chức áo đen là gì?
+ Cảm nhận của Ran và Shiho đối với nhau. Họ sẽ hợp tác như thế nào khi cùng bị bắt như vậy?
+ Subaru và Conan giải cứu hai cô gái kiểu gì giờ
?
+ …. (nhiều nữa lắm, khổ quá
)
Đêm đã khuya rồi, chúc mọi người ngủ ngon nha
PART 7.1 – Sơ suất nguy hiểm
“Chính xác là ASL – American Sign Language (nghĩa là “Thủ ngữ” – ngôn ngữ bằng tay)!”, Subaru nói trong khi ra vẻ thản nhiên nhấp một chút rượu. “Những ngón tay đó đang đánh vần từng chữ “A – P – T – X”! Đúng là một tên láu cá.”
“Và hắn đang cố ý đưa ra những ám hiệu đó chứ không phải vô tình!”, Conan tiếp lời, “Giỏi lắm Haibara, tớ không biết là cậu cũng rành những món này…”
Subaru nhướng mày nhìn cậu nhóc: “Nhóc còn không biết nhiều điều về cô bạn này lắm đấy…”. Trong anh thoáng hiện ra hình ảnh Shiho khi còn làm trong đội điệp viên đặc biệt của tổ chức: một cô gái xinh đẹp giỏi giang, lại cá tính lạnh lùng, nhưng đầy nhân hậu; giống như một thiên thần đi lạc trong bóng tối…
Tiếng Shiho vang lên nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: “Thôi hai người tập trung đi. Giờ làm sao để tráo được USB đây?”
Câu nói của cô lập tức kéo cả ba trở lại vấn đề chính: đâu là cách tốt nhất để đánh tráo USB? Và cần phải làm thật nhanh trước khi cặp mắt của Gin và Vodka nhận ra ám hiệu! Ánh mắt của ba người không rời khỏi tên giao hàng: chính là người thanh niên đang đứng trước bức tranh treo tường. Hành động của hắn đối với những người khác là hoàn toàn bình thường: hắn thong thả đi qua đi lại khắp căn phòng và chọn dừng lại ở những nơi dễ thấy nhất. Sau khi dừng lại, hắn bắt đầu sử dụng ASL để làm hiệu ở nơi ấy trong khoảng 15 phút, mỗi 5 phút một lần. Động tác của ASL, nếu như không nắm rõ, sẽ rất dễ nhầm với những gì người ta thường làm khi mỏi tay: xoay khớp tay và di chuyển ngón tay liên tục. Nếu quá 15 phút không thấy ai đến tiếp cận, tự hắn sẽ di chuyển ra nơi khác và lặp lại những hành động tương tự như vậy. Cho tới lúc này, Gin chưa phát hiện là do tên giao hàng vẫn chưa di chuyển tới khu vực đủ gần vào tầm mắt của Gin… Nhóm Conan biết rõ rằng cần chớp lấy cơ hội trước khi quá muộn, họ cảm nhận được sự quan trọng của từng giây phút trong lúc này….
Và tên giao hàng đã đổi chỗ, từ nơi treo bức tranh đó đến thẳng nơi Ran và Sonoko đang đứng tán gẫu.
“Nhìn hắn ta kìa, nhớ bình tĩnh, đừng manh động nhé Kudo!”, Shiho nháy mắt với Conan.
“Lại mỉa mai gì tớ đấy Haibara?!”, Conan hỏi lại, mắt vẫn dán về phía Ran.
“Cậu đang bị ngố đấy à? Nhìn xem, ở phía đó chẳng có gì để giúp hắn diễn kịch ngoài hai cô bạn của cậu cả…”.
Conan có cảm giác như một luồng điện vừa chạy qua người mình. Cậu chỉ cần một giây để hiểu những gì Haibara muốn nói: để có thể đứng một mình ra ám hiệu mà không gây nghi ngờ, hắn phải giả vờ làm gì đó. Giống như vừa rồi hắn ra vẻ là một người thích xem tranh. Nếu đứng gần cửa kính hắn có thể vờ ngắm nhìn đường phố…Thế nhưng, vị trí “chiến lược” tiếp theo hắn chọn lại là ở một góc tường trơn, không có gì làm bình phong che mắt thiên hạ. Điều khả dĩ nhất hắn có thể làm trong lúc này là vờ nói chuyện, hoặc quá đáng hơn, là tranh thủ tán tỉnh Ran và Sonoko đang đứng ở đó.
Một cảm giác lo lắng xen lẫn tức tối trào lên trong Conan, cậu không muốn nhìn thấy Ran bị bất cứ kẻ nào lợi dụng.
“Yeah, đúng là một tên mặt dày mà, hắn bắt đầu rồi kìa.”, Shiho nhếch mép, đây mới thật sự là giọng điệu mỉa mai của cô.
Tên giao hàng, nói một cách công bằng, khá đẹp trai. Và xét biểu hiện của Sonoko, có lẽ hắn cũng có duyên ăn nói. Hắn vừa nói chuyện gì đó với hai cô nàng, vừa thỉnh thoảng giơ tay ra vẻ phụ họa cho lời nói, nhưng thực chất đó là những ám hiệu của ASL: A – P – T – X…
“Để tớ sang bên đó tùy cơ ứng biến trước!”, Conan nói. Dù biết hắn ta không thể gây nguy hiểm cho Ran và Sonoko, cậu vẫn rất sốt ruột. Và còn nữa, cậu nhóc muốn biết hắn đang nói những gì khiến Ran đang cười như vậy…
“Hoàng tử đã bỏ chiến hữu để về với công chúa rồi Dai à. Chúng ta phải làm gì đây?”, Shiho chép miệng, mắt nhìn theo Conan đang cố gắng bước thật tự nhiên về phía Ran.
“Theo như kinh nghiệm của anh, thì hắn sẽ tiếp cận và bắt chuyện với đối tượng trong ba đến năm phút. Sau đó sẽ có hai trường hợp xảy ra…”
Shiho nhíu mày: “Kinh nghiệm của anh? Kinh nghiệm gì cơ? Kinh nghiệm tán gái à?”
“Kinh nghiệm quan sát, Shiho ơi!”, Subaru bật cười, “Trường hợp thứ nhất là hắn sẽ đi ra chỗ khác nếu cảm thấy không được chào đón. Trường hợp thứ hai, hắn sẽ mời đối tượng khiêu vũ một chút rồi lấy cớ tiếp tục nói chuyện… Có điều, xét những gì đang diễn ra phía đó cộng với mục đích chính là hắn chỉ muốn kiếm cớ để ở lại vị trí đó đủ lâu, nên anh nghĩ trường hợp thứ hai sẽ xảy ra trong khoảng vài giây nữa…”
“Thật chứ?”, Shiho buột miệng và liếc nhìn về phía đó. Những gì cô thấy đã trả lời cho câu hỏi ấy.
Trước khi Conan bước kịp đến nơi thì hắn đã cúi người một cách lịch thiệp để mời Ran một điệu Waltz. Sonoko lại còn hí hửng ra mặt, cố ý hối thúc Ran đồng ý. Về phía Ran, cô trông khá ngại ngùng nhưng dường như không biết cách nào để từ chối.
“Tốt quá! Thế này thì dễ hơn rồi!”, Subaru cẩn thận lấy chiếc ví Shiho đang cầm giấu vào một góc kín sau màn cửa rồi cầm tay kéo cô ra khỏi khu vực nhiều bàn ghế gần cửa kính mà họ đang đứng.
“Dễ gì cơ Dai? Em chưa hiểu?”
“Em sẽ hiểu ngay thôi.”, Dai dừng lại khi đã đến sát khu vực giữa phòng dành riêng cho các cặp đôi đang khiêu vũ, anh nhẹ nhàng đưa tay ra về phỉa Shiho: “May I have this dance, my beautiful lady?”
Cô vô thức đặt bàn tay mình lên bàn tay anh, trước khi kịp hiểu tại sao.
***
Giai điệu bản Good Old Day của Bobby Day du dương vang lên khắp phòng, rất phù hợp với chủ đề bữa tiệc: Qúa khứ - Hiện tại – Tương lai. Ở trung tâm căn phòng, những cặp đôi đang cùng nhau đắm mình trong giai điệu ngọt ngào ấy. Shiho, trong một thoáng đã muốn quên đi mọi căng thẳng đang phải trải qua, để tận hưởng không khí nơi đây, nơi mà thời gian có thể đang dừng lại…
“Em đã hiểu rõ những gì phải làm chưa?”, Subaru thì thầm trong khi đang cùng Shiho khiêu vũ theo bản waltz nổi tiếng.
“Em hiểu rồi, nhưng không tự tin lắm…”, cô nắm chặt bàn tay phải đang khoác lên vai anh, trong bàn tay ấy chính là chiếc USB cần tráo đổi.
“Anh đã quan sát và thấy hắn lâu lâu lại kiểm tra trong túi áo ngoài phía bên phải, chắc chắn hàng ở trong đó…”, anh nhẹ nhàng dìu cô bước đi theo tiếng nhạc, “Sau khi bắt chuyện và dụ dỗ hắn “switch partners”, em chỉ cần khéo léo một chút là chúng ta có thể rút êm.”
(“Switch partner” là một từ dùng trong trong môn khiêu vũ, khi mà hai đôi nhảy trao đổi bạn nhảy cho nhau ^_^. Cái này Sanarin nghe nói chứ chưa kiểm chứng nha, mình đã thử Google thì vẫn ra nên xài luôn :”>)
“Vâng…”, Shiho tỏ ra hồi hộp. Cô và anh càng lúc càng tiến gần đến kẻ thù bằng một cách lãng mạn nhất có thể xảy ra trên thế gian.
“Còn một điều quan trọng nữa”, anh tỏ ra nghiêm túc, “Em hành động càng nhanh càng tốt, đừng để hắn có cơ hội tán tỉnh em đấy!”, dường như anh hơi khó khăn để nói ra điều này.
“What?”, Shiho nhăn mũi, ngước mặt lên về phía anh, “Đừng lo, anh nghĩ sao vậy?”, và cô không nhận ra hai đôi mắt của cô và anh đang gần nhau đến thế cho đến lúc này.
Im lặng trong một khoảnh khắc tưởng chừng như vô tận, hai đôi mắt ấy dường như chỉ còn biết có nhau trên đời.
Nhưng rồi lí trí cũng thắng cảm xúc, khi mỗi giây trôi qua hình ảnh Ran và tên giao hàng càng gần hơn. Và mọi sai sót lúc này đều không được phép xảy ra, khi trong căn phòng lúc bấy giờ, hầu như mọi ánh mắt đang dồn vào họ.
“Đến lúc rồi, hãy mời hắn và cô bé Ran vào cuộc chơi của chúng ta…”
“Khoan đã, mọi người đang nhìn chúng ta...”, Shiho nắm chặt vai áo của Subaru, “Lộ mất!”
“Chỉ cần bình tĩnh là sẽ được, em đã từng thành công nhiều nhiệm vụ còn khó khăn hơn thế này gấp nhiều lần mà.”, anh kéo cô sát về phía mình và bất ngờ đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc vàng: “Đừng sợ, em có anh ở đây rồi…”
***
“Ran! Bạn em à?”, Subaru cất tiếng gọi nhỏ khi cùng Shiho tiến đến ngang đường nhảy của cô, họ cùng khẽ gật đầu chào “người bạn” của Ran.
“Dạ…không, à bạn mới quen anh ạ.”, Ran ngượng ngùng đáp.
“Chào anh. Tôi là bạn của Ran.”, Subaru nhìn về phía tên giao hàng, “Còn đây là bạn gái tôi, Hannah Leaswift từ nước Anh.”
Cũng giống như bất kì người nào nhìn thấy Shiho từ lúc nãy đến bây giờ, hắn cũng không khỏi bị thu hút bởi vẻ đẹp ấy. Subaru biết khi nhìn cách hắn không rời mắt khỏi Shiho và điều đó khiến anh hơi khó chịu. Tuy nhiên, tên này có vẻ cao tay hơn hẳn đám thanh niên khác khi không tỏ ra lóng ngóng hay ngượng ngập, hắn chỉ cúi đầu lịch thiệp đáp lại: “It is a great pleasure to meet you. I am Kuroba Kaito.”
Đó chỉ là một câu nói xã giao bình thường với Subaru và Ran, nhưng với Shiho thì chẳng khác gì sấm nổ bên tai.
“Kuroba Kaito!”, Shiho thốt lên, “Ah, my pleasure to meet you, too.”, cô vội mỉm cười để che giấu sự bất ngờ của mình.
Có một bí mật liên quan đến một người cũng mang cái tên này mà Shiho đã giữ từ lâu.
*Flashback của Shiho*
Haibara đang đi một mình trên đường ở phố Shibuya. Cô bé không rõ tại sao bước chân lại đưa mình đến đây, nhưng cô vẫn chỉ muốn đi cho quên buồn. Không ai biết cô ở đây. Haibara đưa mắt nhìn quanh, mọi người đều lướt qua thật nhanh, không ai để ý đến một cô bé tóc nâu đang bước đi, ẩn nỗi cô đơn sau vẻ lạnh lùng.
Chợt một bóng người vụt ngang trước mặt khiến cô giật mình.
Shinichi Kudo!
“Hôm qua mình gặp cậu ta vẫn còn là Conan, tại sao giờ đã thành Shinichi và lởn vởn ở khu này?”, Haibara ngạc nhiên tột độ, “Chả lẽ hắn ăn trộm thuốc giải mình để trong hộc tủ sao?”
Haibara nhìn kĩ hơn nữa và quả quyết rằng đó chính là Shinichi. Cô bé quyết định để nỗi bực bội lại và phải tìm cách đưa Shinichi về nhà. Cô biết lảng vảng ở đây rất nguy hiểm, bọn áo đen vẫn tưởng cậu đã chết, nếu như chúng tình cờ bắt gặp thì hậu quả khó lường.
“Tên ngốc kia! Lại đây nhanh lên!”, Haibara bước thẳng đến chỗ Shinichi và kéo tay cậu hướng về phía góc phố.
“Ê ê…, này!!”, Shinichi lắp bắp. “Sao lại…?”
“Im lặng đi, cậu không được nói gì cho đến khi tới đó!”, Haibara quay lại nói nhỏ nhưng đầy đe dọa.
Khi đã kéo được Shinichi đến góc phố nơi có gốc cây rất to, Haibara mới dừng lại và mở lời bằng một giọng nói và ánh nhìn đáng sợ: “Đồ ăn trộm!”
“Cái gì?”, Shinichi có vẻ hơi hoảng hốt.
“Cậu là một tên ăn trộm đáng ghét! Tại sao thứ không phải của mình mà tự tiện lấy thế hả?”
“Sao cô bé biết?”, Shinichi buột miệng, mắt vẫn mở to không hiểu chuyện đang xảy ra.
Haibara nổi nóng thực sự: “Nhận mình là ăn trộm rồi chứ gì? Thuốc của tớ để ở trong tủ ở trong phòng mà cậu còn vào để lấy cho được…”
“Thuốc á? Thuốc gì cơ?”
“Này Shinichi! Cậu đùa với tớ đấy à?”, Haibara gần như hét lên.
Anh chàng dường như đã hiểu ra rằng cô bé đã nhầm mình với ai đó. Anh cúi xuống, mỉm cười: “Cô bé, nói lại anh nghe, em vừa gọi anh là gì?”
“Shin…Shinichi?”, giọng cô trở nên rụt rè, hình như có gì đó không ổn.
“Sai rồi,”, anh ta đặt một ngón tay lên môi suỵt khẽ, “Tên anh là Kuroba Kaito!”
“Không thể nào!”, Haibara tròn mắt.
“Sao lại không?”, Shinichi – bây giờ có thể gọi đúng tên anh là Kaito – nháy mắt.
“Sao khi tôi gọi anh là một tên ăn trộm thì anh lại giật mình?”, Haibara vẫn ngờ vực, “Shinichi cậu đang diễn kịch đấy à?”
Kaito nở một nụ cười nửa miệng, nói nhỏ: “Đừng gọi anh là ăn trộm, vì chính xác hơn, anh là một tên đạo chích tài ba.”, rồi anh đứng thẳng lên, “Cô bé có tin không? Haha.”
“Không!”
“Tốt thôi, dù sao thì niềm tin của con người cũng không làm thay đổi bản chất sự thật.”, anh khẽ nói với cô trước khi quay người đi về hướng cũ, “Bí mật nhé, cô bé. Hy vọng được gặp lại em.”
***
Sau đó vài ngày, TV đã có một chương trình trực tiếp về vụ thách thức giữa quái nhân Kid và ông bác của Sonoko. Khi xem đến hình ảnh camera lia ngang khuôn mặt nhà ảo thuật với đôi cánh trắng, Haibara đã nhận ra người cô gặp trên phố Shibuya hôm ấy.
Nhưng cô quyết định không tiết lộ việc này cho ai, và cũng không nghe đến cái tên Kuroba Kaito một lần nào nữa. Cho đến hôm nay.
*End flashback*
“Why so surprised, lady?”, tên giao hàng, bây giờ là Kuroba Kaito, hỏi lại Shiho trong khi tay vẫn dìu Ran theo điệu nhạc.
“No…nothing, it’s just...really great to have one new friend, really…”, Shiho tỏ ra không tự nhiên. Cô vừa nhận ra nụ cười nửa miệng đầy kiêu ngạo ấy, không lẫn đi đâu được. Cô gần như chắc chắn đây chính là Kid giả dạng, nhưng nếu hắn là Kid thì thật vô lí! Làm sao người như Kid lại dính vào vụ này được?
“So, would you mind if this new friend asked you for a dance?”, Kaito dừng điệu nhảy với Ran lại một cách lịch thiệp, chào cô đúng phong cách quý ông rồi quay sang chìa tay ra phía Shiho, lúc này cũng đã dừng lại, với Subaru vẫn đứng bên cạnh khoác tay cô.
“Don’t you hate it very much if I danced with your girl, sir?”, Kaito vẫn giữ vẻ tự tin ấy khi quay sang xin phép “mượn” Shiho từ Subaru.
“No, as long as she feels comfortable.”, Subaru đáp.
“Yeah, I’d love to…”, Shiho hít một hơi thật sâu và nắm lấy tay của Kuroba, thầm nghĩ “Kế hoạch có vẻ trôi chảy hơn mình nghĩ, nhưng tên này chủ động quá..”
Đúng lúc ấy, tiếng điệu Waltz nhỏ dần và chuyển hẳn sang Tango.
“Có vẻ như buổi tiệc từ phong cách quá khứ đã chuyển sang hiện tại, thật là đúng lúc!”, Kaito đưa một tay ôm lấy hông Shiho, tay kia cầm tay cô và xoay một vòng đúng kiểu Tango. “Are you ready, miss?”
Shiho vội đưa tay còn lại – đang nắm chặt chiếc USB - đặt tên vai Kaito, trong mắt cô vẫn còn đầy ngạc nhiên.
“Nice, miss Hannah! You must be a very good ballroom dancer!”
“Whoaa…”, Kaito hoàn toàn làm chủ điệu nhảy, cô cảm thấy chỉ theo kịp bước chân của anh cũng đủ khó khăn, huống chi là tráo đổi được. Tango rất khó nhảy nếu chưa quen…
Trong lúc Shiho đang lúng túng ngoài kia với Kaito thì phía trong Subaru cùng Conan đang nín thở không biết tính tiếp như thế nào. Rõ ràng họ đã đánh giá tên giao hàng này hơi thấp, thật sự hắn cực kì khó chơi. Qua lời kể vắn tắt của Subaru, Conan đã hiểu kế hoạch của hai người: khiêu vũ đến gần Ran và Kaito rồi làm quen và dụ hắn switch partner. Khi đó Shiho sẽ cùng khiêu vũ rồi tìm cách đánh lạc hướng hắn và tranh thủ lúc thích hợp, thò tay đánh tráo chiếc USB hắn cất trong túi áo ngoài bên phải. Nghe có vẻ rất dễ dàng, nhưng chỉ với điều kiện tên giao hàng không quá ghê gớm như tên Kuroba Kaito này. Qủa thật, hắn cực kì nhanh lẹ và hoàn toàn làm chủ tình huống, Shiho đang chẳng có cơ hội gì để thực hiện kế hoạch cả.
“Khoan đã, hình như Haibara đang thử tự tạo cơ hội kìa anh?”, Conan há hốc miệng nhìn ra phía Shiho và Kaito.
“Ý em là sao?”, anh nhìn theo hướng Conan chỉ và chợt nhận ra mình không thể chớp mắt được.
“Là mỹ nhân kế sao?”, Conan nheo mắt, “Màn kịch này đi hơi xa rồi đây.”
Đúng là Shiho đang cảm thấy mất phương hướng, chiếc USB đang nắm trong tay đã ướt đầy mồ hôi nhưng cô vẫn không tìm ra kẽ hở nào để đánh tráo. Cuối cùng, cô quyết định sử dụng đến kế chưa bao giờ cô thử qua, và cũng chưa từng có ý định thử.
Shiho đưa một tay vòng qua ôm hờ lấy cổ Kaito, buông lời nhẹ như gió thoảng: “You know what? You are the hottest guy I’ve ever seen in my life..”
“Really? How about your boyfriend over there?”, Kaito nhếch môi cười, hỏi lại.
“He’s still the runner-up in the game.”, Shiho đáp, trong lòng tự hỏi không biết mình sẽ đối xử với bản thân như thế nào về sau mỗi khi nhớ về màn đối thoại này
“And you are the most charming girl I’ve ever met…”, Kaito nhìn xoáy vào mắt cô với một ánh nhìn đầy ma lực.
Shiho nuốt khan, “Thời cơ đây rồi!”. Cô cố tình đưa mặt sát lại gần Kaito hơn rồi nháy mắt: “I would love to have chance to meet you again, someday somewhere…”, đồng thời nhẹ nhàng đưa tay vào túi áo của hắn.
“Đây rồi, một chút nữa thôi!”, cô tự nhủ. Chiếc USB tổ chức đang tìm giờ đã nằm trong tay cô, chỉ cần thả chiếc USB giả vào nữa là ổn. “OK, được rồi…”
Mọi chuyện không dễ dàng như suy tính. Kaito vẫn nhìn vào mắt cô, nhưng cánh tay của anh lại tóm lấy bàn tay đang định rút ra khỏi túi áo khoác.
“Kịch bản hay lắm, nhưng diễn xuất còn hơi gượng.”, Kaito vẫn nắm chặt bàn tay run rẩy của cô. Anh cúi gần hơn một chút nữa: “Nếu cô cần, tôi sẽ giúp cô chỉnh lại mái tóc giả để trông thật hơn một chút nữa….”
“You…”, Shiho lắp bắp.
“Tôi không nghĩ cô là người Nhật, nhưng tôi chắc rằng cô nói tiếng Nhật giỏi như bất kì người Nhật Bản nào.”, Kaito dìu bước Shiho xoay theo một vòng tròn.
“…”, Shiho cắn chặt môi nhìn hắn. Kế hoạch đã bị phá sản trước mắt anh ta. “Làm…làm sao anh biết?”
“Vì tôi đã đi theo cô, từ rất lâu trước khi cô nhận ra rồi…”, anh cười bí hiểm.
Shiho thấy quay cuồng, không phải vì những bước nhảy xoay vòng liên tục mà vì những sự việc khó hiểu cứ liên tục diễn ra trước mắt. Bỗng nhiên, cô nhận ra chiếc USB giả đã rơi vào túi áo Kaito từ lúc nào, trong tay cô giờ đây là chiếc USB thật.
“Nice dance, miss.” Kaito nháy mắt với cô và dẫn cô về bên cạnh Subaru đang đứng bên Ran và Conan.
“Anh ta cố tình để cho mình tráo USB!”, Shiho thầm nghĩ, “Không thể hiểu nổi, anh ta còn nói đã đi theo mình trước đó rất lâu là ý gì?”
“How was that?”, Subaru hỏi một câu xã giao khi giáp mặt Kaito.
“She is gorgeous!”, Kaito nháy mắt với Shiho, “Like the most shining diamond could be found in the world.”
“Thanks…”, Shiho thầm cảm ơn anh ta đã không kể cho mọi người nghe về màn đối thoại đáng xấu hổ lúc nãy.
“I guess I have to go now, goodbye”, Kaito giơ tay chào tất cả, và trước khi quay đi, anh đã kịp tặng cho Shiho một cái nhìn đầy ngụ ý: “See you again, someday somewhere…”
Shiho không hiểu ánh mắt đó nghĩa là gì, nhưng cô không cảm thấy sự đe dọa. Nỗi băn khoăn trong cô bám theo bước chân Kaito qua đến phía kia của căn phòng, ngay phía trước mặt Gin…
Gin!
“Gin! Ôi không! Chúng ta cần rút nhanh, hắn ta sẽ nhìn ra ám hiệu của Kaito ngay lập tức!”, Shiho vội vã quay về với thực tại, cô thì thầm nhanh vào tai Subaru.
“Em tráo được USB rồi chứ?”
“Được, đây này. Nhưng không suôn sẻ như dự kiến. Em sẽ kể sau.”, Shiho chợt nhớ ra điều gì đó. “À không, đợi em một chút, em cần vào nhà vệ sinh.”
Nói rồi cô vội đưa chiếc USB cho Subaru rồi quay đi, vì lúc nãy Kaito đã cố tình lưu ý cô điều cần làm: mái tóc giả đang có vấn đề phải sửa lại ngay.
***
“Anh Akai!”, Conan khẽ gọi, kéo Subaru ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung về những việc vừa xảy ra, đặc biệt là thái độ bất thường của Shiho khi nãy.
“Sao vậy nhóc?”
“Tên giao hàng đã biến đi sau khi đưa USB cho Gin. Và đáng lo là Gin đang kiểm tra chiếc USB đó ngay tại đây!”, giọng Conan đầy e sợ.
Qủa thật như vậy, cuộc giao nhận diễn ra trong tích tắc. Kaito trong lốt hóa trang đã biến mất trước khi mọi người trong phòng kịp để ý, tất nhiên không qua khỏi đôi mắt đang chăm chú theo dõi của Conan. Tên Gin sau khi nhận xong, ngay lập tức mở chiếc laptop mini lên và kiểm tra.
“Anh có nghe chúng nói chuyện gì không?”
“Đang nghe đây, nhưng chưa thấy nói gì!”
“Anh nghe kĩ nhé, đừng để sót gì.”
“Suỵt, anh nghe thấy rồi…”
Trong không gian ồn ào bởi tiếng người nói chuyện hòa vào tiếng nhạc, Subaru phải rất cố gắng tập trung mới nghe được hết những gì chúng nói:
“Đây là USB giả.”
“Làm sao đại ca biết?”
“Có một số thỏa thuận nhỏ chỉ có ta và tên bác học đó biết. Một trong số đó là tất cả nội dung trong này đều phải được bôi trắng sau khi hoàn tất,…”
“Sao cơ…”
“Nội dung trong này trông rất hoàn hảo, chỉ trừ việc nó không hề thỏa mãn yêu cầu này của tao đưa ra… Đứa làm ra cái này quá sơ suất!”
“Nếu vậy thì đứa đó là ai? Chẳng lẽ là tên lúc nãy?”
“Tao không nghĩ vậy, hắn là tay sai của lão già thì chẳng có lí do để làm như vậy. USB chắc chắn đã bị đánh tráo ngay trong căn phòng này!”
“Làm sao chúng ta tìm được người giữ chiếc USB thật?”
“Động não đi Vodka. Chẳng lẽ quan sát nãy giờ mày không để ý gì sao?”
“…”
“Chắc chắn là một trong hai con nhỏ đã khiêu vũ với tên đó! Theo tao nhớ, hắn không tiếp xúc quá gần với ai trừ hai đứa nó!”, Gin nở một nụ cười đanh ác. “Tìm chúng! Chúng chưa đi khỏi đây được đâu.”
***
“Conan, không xong rồi! Ran đâu?”, Subaru hỏi, “Chúng đã phát hiện ra USB giả, và đang hướng sự nghi ngờ vào Shiho và cả Ran nữa! Phải đi khỏi đây trước khi quá muộn”. Anh tự trách mình và Shiho đã đánh giá quá thấp bọn chúng.
“Sau khi Shiho đi vào phòng vệ sinh thì Ran cũng đi theo cô ấy rồi!”, Conan hốt hoảng. “Nhưng chúng vẫn ngồi đây mà, làm sao bắt họ được!”
Không đợi Subaru kịp suy nghĩ, Gin đã trả lời cho câu hỏi đó. Từ chiếc máy nghe lén, anh nghe thấy tiếng bấm điện thoại và một mệnh lệnh đanh gọn từ Gin:
“Chianti, Korn, tìm cho tao ở ngoài đó hai con bé khoảng hai mươi tuổi, một tóc vàng váy trắng và một tóc đen váy đỏ. Trông khá nổi bật. Tóm được thì tặng cho mỗi đứa một viên thuốc mê và bắt lên xe ngay, tao có một số chuyện cần hỏi chúng.”
Subaru và Conan nhìn nhau, họ sợ hãi thật sự cho hai cô gái.
Nỗi sợ đó có lẽ sẽ được nhân lên gấp bội, nếu như họ biết rằng Korn đã tìm ra Shiho và Ran chỉ 3 phút sau khi nhận lệnh.
END PART 7.1 – Sơ suất nguy hiểm
Kể từ chap này thì đã đủ nhân vật rồi


P/S: Mình đang suy nghĩ về những vấn đề phát sinh này để viết tiếp chap sau:
+ Gin và Shiho khi trước ngoài quan hệ đệ tử - sư phụ thì còn gì khác nữa không?
+ Sao Kid lại nói là đã đi theo Shiho từ lâu, lâu là từ lúc nào? Tại sao anh là tên giao hàng? Ý định của anh khi đụng đến tổ chức áo đen là gì?
+ Cảm nhận của Ran và Shiho đối với nhau. Họ sẽ hợp tác như thế nào khi cùng bị bắt như vậy?
+ Subaru và Conan giải cứu hai cô gái kiểu gì giờ

+ …. (nhiều nữa lắm, khổ quá


Hiệu chỉnh: