PART 6.3: Tiếp cận
Chú ý nhỏ: Do mình để cho Shiho hóa trang thành bạn gái của Subaru đến từ Anh nên trong một số trường hợp, lời thoại của hai người sẽ bằng tiếng Anh. Mà mình thấy không có gì đâu vì toàn câu đơn giản dễ hiểu à, tại trình độ cũng có hạn . Mình cứ nói trước ở đây cho chắc vậy thôi, cám ơn các bạn đã đọc nha .
(Chap này có sự tham gia của một nhân vật yêu thích của rất rất nhiều bạn )
***
Thang máy khách sạn Haido, 8 : 39 PM.
“Chúng ta có quên gì không nhỉ?”, Shiho hồi hộp hỏi.
“Quan trọng nhất là chiếc loa mini để tiếp tục nghe trộm tên Gin vẫn còn đây. Theo như những gì anh nghe được thì bọn chúng đang chạy xe, và hình như không có ý định thay áo khoác đâu. Thật là tiện cho ta.”, Subaru đưa tay chỉnh lại chiếc loa mini gắn trên tai,
“Những thứ cần thiết khác đã ở trong ví của em hết rồi chứ?”
“Vâng. Súng ngắn, giấy, bút, USB, cả đèn pin mini nữa…”, cô cẩn thận kiểm tra lại,
“Nhiều thứ quá, chắc chúng ta lo xa quá nhỉ?”
“Đừng chủ quan Shiho. Cẩn thận thì tốt hơn, đối thủ của chúng ta không phải tay mơ đâu.”. Anh nói rồi quay sang nhìn cô, nháy mắt:
“Nhưng cũng đừng căng thẳng quá như vậy, chúng ta cũng không phải tay mơ đâu.”
“Hy vọng anh nói đúng.”, Shiho khẽ nghiêng đầu về phía anh, nói đùa:
“Sao chúng không giao hàng ở nơi nào vắng vắng một chút, ta chỉ việc cài bẫy trước rồi xông vào hớt tay trên là xong…”
“Lady, you shouldn’t sound just like a Japanese girl like that…”, Subaru cười, cốc nhẹ lên đầu Shiho,
“Anh dặn rồi mà, để hạn chế việc phải tiếp chuyện người khác thì em hãy giả vờ biết rất ít tiếng Nhật đi. Một cô gái nước ngoài xinh đẹp sẽ gây chú ý, nhưng nếu cô ta còn nói tiếng Nhật như người bản xứ thì anh không bảo đảm em sẽ được yên cả buổi đâu.”
“Geez, Dai, ở đây không có ai nghe thấy đâu.”, Shiho quay sang vỗ vai anh,
“Mà đừng nói là anh sợ có người đến làm quen với em đấy nhé?”
“Bây giờ thì có người nghe rồi đấy.”, anh hướng mắt về cửa thang máy đến phòng khiêu vũ tầng 26 đang từ từ mở ra và hoàn toàn lơ đi câu hỏi sau của Shiho.
***
Từ thang máy, một chàng trai và một cô gái khoác tay nhau bước ra, thu hút mọi ánh nhìn trong hành lang. Chàng trai với mái tóc nâu, thân hình cao lớn, trông nét mặt có vẻ lạnh lùng. Nhưng nếu để ý kĩ hành động, mọi người có thể nhìn thấy ẩn sau vẻ lạnh lùng quyến rũ ấy là sự ân cần chu đáo, ít nhất là với cô gái tóc vàng xinh đẹp rạng ngời đang bước đi cùng anh – người đang khoác tay anh và thi thoảng lại ngước nhìn anh với một ánh mắt tin cậy tuyệt đối… Họ sánh vai bên nhau đi dọc hành lang hướng về căn phòng lớn, nổi bật như hai nhân vật chính của bữa tiệc, để lại phía sau những lời xì xào:
“Cô ta đẹp quá, mà hình như là người Anh hay Mỹ gì đó…?”
“Tôi thích cái váy đó!”
“Trông họ thật xứng đôi!”
“Anh ta đẹp trai và lịch lãm thật! Có vẻ là người Nhật, mình có thể xin số điện thoại được không nhỉ…?”
“Tao sẽ tán được con nhỏ đó trước khi xong buổi tiệc này!”
“Đùa đi, bạn trai nó sẽ cho mày biết tay trước khi mày đến gần!”
…
***
“Em không thể chịu được khi mọi người cứ nhìn chằm chằm thế này.”, Shiho thì thầm với Subaru khi bước qua cánh cửa phòng khiêu vũ.
“Uhm, có vẻ như chúng ta hơi nổi bật quá mức…”, anh lướt mắt nhìn xung quanh,
“Em đừng lo, có lẽ lát nữa đến giờ mở màn sẽ đỡ hơn. Căn phòng này khá rộng, chứa được chắc đến gần 100 người. Mọi người sẽ không chú ý đến chúng ta quá nhiều đâu.”
“Vâng… nhưng làm sao để tìm ra người đem công thức APTX4869 trong cả trăm người này?”
“Trước hết đó là một người đàn ông!”, Subaru mỉm cười đưa tay ra dấu chỉ vào loa mini trên tai,
“Còn các manh mối khác, lát nữa Gin và Vodka sẽ cho chúng ta biết thông qua cái máy này.”
“Vâng”, cô liếc nhìn vào chiếc ví nơi đang đựng khẩu súng ngắn,
“Hy vọng chúng ta không phải nhờ đến anh bạn nhỏ này.”
***
Ánh đèn vàng lộng lẫy cùng tiếng nhạc hòa tấu piano – violin du dương trong căn phòng sang trọng tạo nên một không gian gần như cổ tích. Càng gần đến giờ bắt đầu, càng nhiều người bước vào, có lẽ ai cũng đang diện cho mình những bộ trang phục đẹp nhất, lịch lãm nhất. Trong đó, khá nhiều người đi thành từng cặp, nhưng cũng có những người chỉ đi một mình, và có cả những nhóm người khác nhau. Theo quan sát của Subaru, họ đến vì rất nhiều mục đích khác nhau: để khiêu vũ, để gặp đối tác, để chúc mừng ông chủ nhà hàng,… Anh cảm thấy thú vị vì ý nghĩ chỉ có anh và Shiho đến đây nhằm mục đích nghe lén rình rập để hớt tay trên một vụ giao nhận hàng nguy hiểm.
“Dai à, họ cứ nhìn chúng ta…”, Shiho níu tay Subaru.
“Vì em như công chúa của bữa tiệc mà”, Subaru mỉm cười nhấp một chút rượu,
“tận hưởng đi tiểu thư, em đã ẩn mình quá lâu đến nỗi quên mất cảm giác làm queenbee rồi.”
“Đừng đùa nữa, em không cảm thấy thoải mái khi có người nhìn và bàn luận về mình…”, cô nhăn mặt.
Subaru đứng thẳng lên rồi quay hẳn người về phía Shiho, đặt hai tay lên vai cô nhẹ nhàng,
“Nghe anh đây, hôm nay em rất xinh đẹp. Hãy tự hào về điều đó. Em đừng để ý người khác nghĩ gì nữa.”.
Shiho không nói gì. Cô từng luôn được xem là một bông hồng có gai ở bất kì nơi đâu, kể cả trong tổ chức. Cô không bao giờ để lộ bản chất bên trong của mình cho ai biết, trừ Dai và chị Akemi. Với nội tâm phong phú và sâu sắc nhưng không thích bộc lộ, cô tự biến mình thành một sự bí ẩn, thậm chí là sự thách thức vô cùng thú vị đối với không ít người. Nếu phải có nguyên nhân giải thích cho sự thu hút của mình, cô thích đó là sự bí ẩn nội tâm hơn là ngoại hình quyến rũ.
“Thoải mái đi Shiho, có anh ở đây mà”, Subaru rót một ly rượu cho cô,
“Trước khi anh nghe được bọn chúng nói chuyện thì chúng ta vẫn còn có thể tận hưởng không khí này.”
“Bourbon?”, Shiho hỏi khi thoáng ngửi thấy mùi men rượu.
“
My favourite, miss.”, anh đưa ly rượu của mình lên chạm nhẹ vào ly của cô.
Shiho mỉm cười. Cô quyết định sẽ nghe lời anh và tận hưởng giây phút thư giãn hiếm hoi trước khi bước vào một cuộc đấu trí thực sự. Nhưng trước khi thưởng thức ly Bourbon anh vừa rót, cô đã suýt làm rơi nó khi nhìn ra phía cửa chính.
“Conan!”, Shiho nhìn về phía cậu nhóc không chớp mắt.
“Cả nhà Mori và cô bạn Sonoko của Ran nữa? Họ làm cái quái gì ở đây vậy?”, cô thầm nghĩ.
“Mà làm sao Conan vào đây được? Chỗ này đâu có dành cho người dưới 18 tuổi?”
Subaru ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt của Shiho, anh vội hướng mắt nhìn theo và hiểu ngay lập tức.
“Họ thấy chúng ta rồi, Shiho. Em diễn tự nhiên nhé, chúc em may mắn.”, anh trông không có vẻ gì lo lắng, thậm chí còn có ý trêu cô.
“Argg..”, cô liếc anh một cái rồi vội suy nghĩ về kịch bản mà mình sẽ diễn trước mặt bác Mori và hai cô gái. Còn Conan, hình như cô không có ý định sẽ giấu cậu ấy.
***
“Anh Subaru! Anh cũng ở đây à?”, Sonoko bước đến đầu tiên. Cô hỏi Subaru nhưng ánh mắt lại hướng về cô gái tóc vàng bên cạnh.
“Chào anh. Thật hay quá, không ngờ tụi em lại gặp anh ở chỗ này?”, Ran hỏi giọng ngạc nhiên. Cô cùng bố và Conan đi tới ngay sau Sonoko. Mọi người đều có cùng một thắc mắc về lí do tại sao anh đến đây, và đến với một cô gái người nước ngoài. Nhưng có lẽ Conan là người bất ngờ nhất, cậu nhóc nhìn chằm chằm vào cô gái, cậu có cảm giác rất quen nhưng lại chắc chắn rằng mình chưa gặp ai như thế này bao giờ…
Subaru cất tiếng:
“Chào bác, chào các em. Giới thiệu với mọi người đây là Hannah Leaswift, bạn gái của anh đến từ Anh.”
“Bạn gái á?”, mọi người đều tròn mắt,
“Xinh thật, vậy mà anh lại giấu?”
“Anh có giấu đâu, chỉ là không kể thôi.”, Subaru cười.
“Hannah mới từ Anh qua thăm anh, anh thấy có bữa tiệc khiêu vũ ở đây nên đưa cô ấy đến thư giãn.”
Nói rồi anh quay sang Shiho, cô hình như đang cố nén cười.:
“Hannah, this is the great detective of Japan, Mr.Kogoro Mori. This is his daughter and her friend. That little boy is her brother.”
“Hello everybody, I am Hannah Leaswift from England.”, cô cúi chào mọi người lần nữa,
“It is very nice to meet you.” Nói đoạn, Shiho cố ý hướng về phía Conan và bí mật tặng cho cậu một cái nháy mắt tinh nghịch.
“Yes, it is very nice to meet you, too.”, Ran tươi cười trả lời.
“À, sao các em lại ở đây?”, Subaru chuyển chủ đề.
Trong lúc Sonoko và Ran đang giải thích cho Subaru rằng họ được mời đến đây vì bố của Sonoko là đối tác quan trọng của chủ nhà hàng Haido thì Conan đang bắt chuyện với Shiho trong lốt cải trang. Cậu cảm thấy có điều bất thường trong chuyện này. Từ sáng đến giờ Conan đã có cảm giác rất sốt ruột. Từ chuyện Haibara báo đi ra ngoài có chuyện không biết chính xác giờ về nhà, mà không nói rõ là đi đâu; đến chuyện anh Subaru bất ngờ có một cô bạn gái và còn dẫn bạn gái đi đến một buổi khiêu vũ. Thật ra, nếu cậu không biết anh chính là Akai thì đã không bất ngờ về chuyện này. Nhưng vì Subaru và Akai là một, thế nên cô bạn gái của anh chỉ có thể là Akemi đã chết. Anh cũng không đi đến Anh thì làm sao có bạn gái từ Anh được? Trông anh không giống một kẻ thích tán tỉnh các cô gái qua Internet. Còn cô gái này, tại sao lại nháy mắt với cậu như đã quen từ lâu? Mà rõ ràng, phong thái của cô trông khá quen. Rốt cuộc, cô Hannah này là ai từ đâu đến, có thật là chỉ đến chơi hay có chuyện gì ẩn sau chuyện này? Và giờ thì cô gái ấy đang cúi xuống, tặng cho cậu một nụ cười nửa miệng và một câu nói làm lạnh sống lưng.
“Hello, Shinichi Kudo.”
“
What? You…??”, Conan hoang mang nhìn vào mắt cô gái, cậu không nghĩ cô ta từ tổ chức áo đen vì anh Akai không thể nào bất cẩn như vậy được. Nhưng cô ta là ai?Những luồng suy nghĩ phân tích nhanh như chớp xuất hiện trong đầu Conan, cuối cùng, cậu quyết định hỏi thẳng:
“Who are you?”
“Don’t you recognize me, little boy? Or did my beauty blur your eyes?”, Shiho dường như đã trở nên thích thú với việc chọc ghẹo Conan.
“Mom?”, Conan buột miệng và chợt nhận ra sai lầm của mình. Cô gái này có một nốt ruồi nhỏ ở lông mày, mẹ cậu thì không. Nếu hóa trang thì mẹ cũng không cần phải thêm đặc điểm này vào làm gì vì không có tác dụng. Bỗng cậu nhóc nhớ ra một điều quan trọng,
“Mình biết có người có nốt ruồi ở đuôi lông mày như thế này, nhưng mà làm sao…”
“What?You are so funny that it makes me sick…”, Shiho bật cười.
“This annoying talking style, only belongs to one person…”, Conan thở hắt ra,
“Stop it! Haibara.”
“Good job!”, Shiho đứng thẳng người lên và nháy mắt với cậu.
Ran quay sang, cô hơi ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt của Conan:
“Có chuyện gì sao Conan?”
“À, haha, không có gì. Em chỉ đang thực tập tiếng Anh với chị Hannah.”, nói đoạn cậu quay sang liếc Shiho với vẻ bực bội, cố ý nói cho Shiho nghe được:
“Có điều chị ấy chị ấy muốn nói gì em chưa hiểu lắm…”
Shiho hiểu ý của Conan. Cái cậu ta “chưa hiểu lắm” là tại sao cô lại ở đây với anh Subaru, và trong bộ dạng này. Cô quay sang nói với Ran và Subaru:
“Your brother is so cute, can I talk to him a little more?”
“Yes, of course.”, Ran vui vẻ đáp. Lúc này, cô và Sonoko vẫn đang nói chuyện với Subaru về lối thiết kế trang nhã của căn phòng này, còn ông Mori đang được một đám đông săn đón.
“Thank you.”, Shiho mỉm cười rồi quay sang Conan:
“Hey boy, do you want some orange juice over there?”
“Yes, thanks, miss Hannah.”
Shiho cùng Conan đi đến phía đối diện của căn phòng, nơi để nước cam. Mọi người trong phòng hầu như đều là người lớn nên thích rượu hơn, bàn để nước cam có vẻ không được nhiều người chú ý. Nhìn tổng thể thì đây chính là nơi dễ nói chuyện nhất.
Shiho rót một ít nước cam cho Conan, nhắc thầm:
“Nói nhỏ thôi, tớ không nói tiếng Nhật đâu đấy.”
“Biết rồi.”
“Làm sao cậu vào đây được? Tớ đã phải uống thuốc giải tạm thời mới có thể đạt tiêu chuẩn về độ tuổi.”
Conan hất mặt về phía Sonoko.
“Cô tiểu thư kia đã dùng thanh thế gia đình để dẫn tớ vào đây đấy.”
“Bất công, vô lí. Tớ thì lại phải uống thuốc giải. Cậu không biết là sau khi uống tớ đã vật vã thế nào mới trở về được thế này đâu.”, Shiho nhăn mặt.
“Thôi nói chuyện chính đi, tại sao cậu và anh Subaru lại ở đây?”, Conan lộ rõ vẻ sốt ruột.
“OK, kể nhanh thôi. Nhưng cậu đừng quên diễn kịch đấy. Mọi người đang nhìn cậu như một cậu bé đang cố học nói tiếng Anh với tớ…”
“Ừ ừ, yên tâm,…”
***
Shiho kể ngắn gọn cho Conan biết trong lúc mọi người đang chăm chú nghe phát biểu cảm ơn của chủ nhà hàng. Đến lúc bài phát biểu vừa dứt và buổi tiệc chính thức bắt đầu thì cậu đã nắm được toàn bộ câu chuyện. Conan cảm thấy choáng váng vì những sự việc diễn ra trong chưa đầy một ngày đối với Shiho và Subaru. Nhưng đồng thời, trong cậu nhóc tràn lên một sự phấn khích khó tả khi sắp tham gia vào cuộc đối mặt với tổ chức áo đen vì một mục tiêu cực kì quan trọng: công thức hoàn thiện của APTX để Shiho có thể nghiên cứu đảo ngược tác dụng tạo ra thuốc giải vĩnh viễn.
“Nói chuyện với Hannah có vui không Conan?”, Subaru tách khỏi hai cô gái đến gần Shiho và Conan.
“Vui lắm anh ạ!”, Conan đưa tay vẫy Subaru, tỏ ra mình là một đứa trẻ ngây thơ. Nhưng khi anh tới đủ gần, cậu liền đổi giọng ngay:
“Sao rồi anh, bọn chúng đến chưa?”
“Rồi, anh sang để báo cho hai em đây, có lẽ đang trong thang máy nên tín hiệu rất yếu. Chúng sẽ đến đây ngay thôi.”
Ba người không ai bảo ai, cùng ngước mắt nhìn về hướng cửa chính.
Gần một phút sau, Gin và Vodka bước vào, với trang phục đen y như lúc trưa Subaru và Shiho đã thấy. Bọn chúng ngay lập tức đi đến góc phòng phía đối diện. Từ chiếc loa mini, Subaru đã bắt đầu nghe thấy tiếng trò chuyện của bọn chúng.
“Hắn tới chưa đại ca?”
“Chưa thấy.”
Chợt có tiếng tin nhắn từ điện thoại của Gin.
“Có chuyện gì vậy đại ca?”
“Thằng chết nhát! Nó không đích thân tới đây mà đi thuê người giao hàng.”
“Hả? Tại sao?”
“Công thức nằm trong 1 chiếc USB và chỉ có một bản duy nhất. Hắn đã cao chạy xa bay đến châu Âu ngay tối nay rồi.”, Gin không trả lời câu hỏi của Vodka.
“Nếu hắn dám lừa chúng ta bằng thông tin giả, hoặc tên giao hàng không đến thì sao?”
“Không sao đâu Vodka. Gia đình hắn còn người ở Nhật, hắn sẽ không dám giở trò đâu. Còn tên giao hàng chắc đã được ném cho một số tiền lớn, hắn sẽ tới. Điều đáng lo duy nhất là chiếc USB chỉ có một bản, bằng mọi giá phải lấy được nó nếu không sẽ công cốc.”, Gin gằn giọng, rít một hơi thuốc.
“Vậy ai là tên giao hàng?”, giọng Vodka vẫn đầy hoang mang.
“Theo như tin nhắn thì đó là một tên trẻ tuổi nào đó, tự hắn sẽ ra hiệu cho chúng ta bằng ám hiệu khi đến nơi.”
“Lão bác học đáng ghét, sao không bảo tên giao hàng đem đến chỗ chúng ta luôn?”
“Đồ ngu! Lão ta làm vậy là biết điều đấy. Tên giao hàng muốn biết mặt chúng ta thì phải có hình ảnh hoặc miêu tả chi tiết, mày muốn bị phát tán thông tin à?”
“Vâng, hiểu rồi thưa đại ca.”
“Giờ thì quan sát tất cả những đứa có hành vi khả nghi ở đây. Lão ta xác nhận tên giao hàng đó sẽ liên tục ra ám hiệu cho đến khi chúng ta phát hiện. Hãy chú ý những tên có hành vi lạ lặp lại nhiều lần.”
Gin ngồi xuống ghế, không nói thêm lời nào nữa. Vodka vẫn đứng nhìn xung quanh.
***
Subaru, Conan và Shiho cùng đi đến phía cửa kính, giả vờ ngắm nhìn dòng xe đông đúc phía dưới và nói chuyện về Nhật Bản, nhưng thực ra cả ba đang bàn luận về đoạn đối thoại vừa nghe.
“Chúng ta buộc phải tìm ra tên giao hàng đó trước khi chúng nhận ra.”, Subaru khẳng định.
“Một tên trẻ tuổi và liên tục ra ám hiệu gì đó.”
“Tìm được hắn rồi chúng ta sẽ làm gì nhỉ?”, Conan cắn môi suy nghĩ.
“Đừng lo, Conan. Rất may bọn anh đã nghĩ tới trước và đã chuẩn bị một chiếc USB. Khi tìm ra tên giao hàng đó, chúng ta chỉ cần tráo đổi USB là xong.”, Subaru đánh mắt về phía Shiho,
“Nội dung trong USB của bọn anh tất nhiên là giả, chỉ là một công thức thuốc gì đó cho cô tiểu thư này nhập vào.”
Conan vẫn băn khoăn:
“Nhưng nếu khi chúng sử dụng công thức giả mà không thấy tác dụng thì gia đình nhà nghiên cứu chúng thuê kia sẽ gặp nguy hiểm?”
“Anh sẽ bí mật báo tin cho FBI hợp tác với phía Nhật để xác định ra nhà bác học nào vừa biến mất khỏi Nhật, sau đó sẽ bảo vệ những người nhà ông ta còn ở lại Nhật một cách sát sao. Nếu cần sẽ cung cấp cho họ chương trình bảo vệ nhân chứng.”, anh nói,
“Em yên tâm, tính mạng con người rất quan trọng, chúng ta không thể hy sinh người khác vì mục đích riêng được.”
“Vâng, vậy thì em yên tâm rồi.”, Conan thở phào.
Shiho trông không được bình tĩnh như Subaru và Conan, giọng cô hơi lạc đi từ lúc trông thấy Gin.
“Tìm tên giao hàng nhanh lên! Ở đây có quá nhiều người trông như miêu tả của hắn.”
Conan lên tiếng nêu ra suy luận của mình:
“Chúng ta có thể loại đi những người đứng trong đám đông. Theo như anh Subaru nghe được thì tên này đi một mình, và để ám hiệu dễ được nhận thấy, chắc chắn hắn sẽ chọn nơi nào nổi bật hơn là trong một đám đông đang nói chuyện hoặc nhảy nhót ăn uống…”
Subaru gật đầu đồng tình,
“Chính xác! Theo như quan sát của anh thì có 3 người. Một đang đứng uống rượu ở phía kia, một đang ngồi vừa bấm điện thoại bên cạnh bàn bánh ngọt...”
Conan tiếp lời:
“Đúng vậy, tên còn lại đang đứng ở phía trước bức tranh treo tường…”
Cả ba người quan sát nhưng vẫn không thấy điều gì quá khả nghi. Cả ba đều là những thanh niên trẻ khoảng hai mấy tuổi có ngoại hình ổn. Trông họ giống như những cậu ấm đến để giải trí hơn là để tham gia vào một phi vụ làm ăn.
“Nhanh lên nữa đi, chúng ta phải tìm ra người đó trước Gin!”, Shiho thì thầm.
“Uhm, nhưng nhìn vẻ ngoài và động tác của họ thì vẫn chưa thể kết luận ai là người đó.”, Conan đáp.
“Động tác?”, một tia sáng lóe lên trong dòng suy nghĩ của Shiho,
“Hình như tớ biết rồi.”
“Sao cơ?”, cả Subaru và Conan đều quay về phía Shiho, ngạc nhiên.
“Hai người có biết ASL không?”, Shiho hỏi nhỏ,
“Có vẻ như một trong ba tên đang cố ý hoặc vô tình dùng ASL – có thể xem đây như một dạng mật mã hoặc ám hiệu…”
“ASL à?”, Subaru và Conan cùng đưa mắt quan sát.
Và trước mắt họ, tên giao hàng đã lộ diện.
END PART 6.3
Chap sau sẽ giải đáp ai là tên giao hàng, liệu phe Conan Subaru Shiho có lấy được USB hay không, có bị Gin phát hiện không,… Bật mí là mình sẽ để Ran tham gia vào phi vụ này. Mong các bạn ủng hộ.
Fanfic sắp kết thúc rồi, tác giả thấy hơi buồn hix hix…
Chúc các bạn buổi tối vui vẻ.