[Shortfic] Nhanh và Chậm

Nagu_117

Thành viên cấp 2
Thành viên thân thiết
Tham gia
13/7/2015
Bài viết
123
[Dịch/Sưu tầm] Fanfic ShinRan: Nhanh và Chậm

Tên gốc: 快与慢
Tác giả:
猫猫头会泪流
Link bài đăng gốc: https://jianbixw.lofter.com/post/32093fae_2b712cd08 (Chap 1)


Pairing:
Kudou Shinichi & Mouri Ran
Status: Complete
(Bao gồm 7 chương)
Note: Quyền sở hữu nhân vật thuộc về tác
giả Aoyama Gosho, còn tác phẩm thuộc về tác giả gốc. Người dịch chỉ mang tính chất chia sẻ phi lợi nhuận và đã có sự cho phép.
Rating: 13
+ do có một số chi tiết tự hủy.

Summary: Câu chuyện nhẹ nhàng, lấy bối cảnh về 22 năm chung sống của cặp vợ chồng nhà Kudou. Những tưởng sẽ là một cái kết viên mãn sau một hành trình dài vất vả, vậy mà điều gì lại chờ đợi họ ở phía trước đây?

Đôi khi cái kết đau thương cũng không phải là thước đo duy nhất của cả một câu chuyện. Vậy nên, hãy cùng mình chìm đắm trong khúc nhạc dịu dàng mà day dửt này nhé!

ChatGPT Image 21_33_30 14 thg 9, 2025.png
 
CHAP 1

Buổi sáng mùa thu mang theo chút se lạnh nhưng dễ chịu. Thành phố vốn đang yên tĩnh bỗng dần trở nên ồn ào và nhộn nhịp thức dậy khi mặt trời bắt đầu nhô lên cao.

Trong căn phòng mờ tối, rèm cửa dày che khuất ánh nắng và không khí náo nhiệt bên ngoài, cứ như thể mọi thứ trong đây đã trôi vào dĩ vãng từ lâu. Người đàn ông trên gi.ường chậm rãi tỉnh dậy bởi tiếng chuông báo thức. Anh theo thói quen đưa tay ra định ôm lấy bóng người bên cạnh nhưng chẳng thấy gì cả. Cơ thể anh cứng đờ một lúc, rồi như chưa có chuyện gì xảy ra, anh lật chăn bước xuống và đứng dậy kéo rèm.

Ánh nắng tràn vào qua cửa sổ phòng. Bầu trời xanh thẳm bao la, những đám mây lớn đủ mọi hình dáng lững lờ trôi nổi. Kudou Shinichi đưa tay đẩy cửa sổ, đứng đó một lúc rồi cầm cuốn sách bên cạnh lên, bắt đầu đọc với giọng nhẹ nhàng.

“Good morning” said the Fox

“Chào buổi sáng” con Cáo nói


“Good morning” the little Prince responded politely, although when he turn around, he saw nothing

“Chào buổi sáng” Hoàng tử bé lịch sự đáp lại, mặc dù khi quay đầu, cậu chẳng nhìn thấy gì cả


“I am right here” the voice said “under the apple tree”

“Tôi đang ở ngay đây” giọng nói vẫn vang lên “dưới gốc cây táo”


“Who are you?” asked the little Prince and added “You are very pretty to look at”

“Bạn là ai?” Hoàng tử nhỏ hỏi và nói thêm “Bạn trông thật xinh đẹp”


“I am a fox” said the Fox

“Tôi là một con cáo” con Cáo nói



Đoạn này là phần mà Mouri Ran thích nhất.



Năm thứ 4 sau khi kết hôn, họ có một cô con gái xinh xắn và đặt tên là Haruna. Khi Haruna lên 4 tuổi, giữa hai vợ chồng bắt đầu nảy sinh chút khác biệt nho nhỏ trong việc kể chuyện cho con nghe.
Mouri Ran muốn kể về những câu chuyện cổ tích và đọc cho con gái nghe những vần thơ lãng mạn. Trong khi Kudou Shinichi lại thích kể về những mẩu chuyện suy luận nhẹ nhàng và thú vị.


Rõ ràng Kudou Haruna chịu ảnh hưởng từ ba nhiều hơn, từ nhỏ đã có niềm đam mê mãnh liệt với việc suy luận. Khi nghe Ran kể chuyện, cô bé chỉ ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay mẹ, nhắm mắt lại nghe giọng đọc dịu dàng của cô rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Cuối cùng, Ran chỉ có thể khẽ khàng bế con gái đặt lại vào chăn.

Nhưng khi đến lượt Shinichi kể chuyện, Haruna luôn chớp chớp đôi mắt to tròn, tràn đầy vẻ mong đợi. Thỉnh thoảng còn liên tục đặt câu hỏi, cùng ba trao đổi, bàn luận, đến lúc kết thúc rồi mà vẫn còn nuối tiếc và chưa thấy thỏa mãn.


“Xem ra Haruna vẫn thích nghe chuyện ba kể hơn nhỉ.” Kudou Shinichi đắc ý ra mặt.

Mouri Ran tựa cằm lên vai anh, thất vọng nhìn quyển sách trong tay mình, khẽ tự nhủ: “Thật sự chán đến vậy sao?”

Cảm nhận được tâm trạng của vợ, Shinichi lập tức thu lại vẻ tự mãn. Anh nghiêng đầu hôn nhẹ lên má cô để trấn an: “Sao lại thế được, anh rất thích chúng mà.”

Cô tất nhiên chẳng tin mấy lời này.

Vị thám tử lừng danh từ nhỏ vốn luôn tỏ ra chán ghét và xem thường những câu chuyện cổ tích ngây ngô. Ran vẫn nhớ như in hồi tiểu học, anh bị Sonoko kéo đến nhà đọc truyện cùng, gương mặt Shinichi lúc đó tràn đầy vẻ bất lực. Dù chẳng hiểu sao mà cuối cùng cậu vẫn chịu thỏa hiệp và ngồi xuống nghe.



Mouri Ran đẩy anh ra, đặt quyển sách lên đầu gi.ường rồi tức giận nằm cuộn tròn lại ở phía bên kia, cả người như đang viết ra năm chữ: “Đừng có lại gần tôi.”

Nếu là trước khi kết hôn, có lẽ anh sẽ luống cuống không biết làm sao. Nhưng hiện tại, Kudou Shinichi chỉ khẽ cong môi, thành thục vòng tay ôm cả người lẫn chăn vào lòng, hạ thấp giọng và nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô.

"Come and play with me," proposed the little Prince. "I am so unhappy."

“Hãy đến chơi với tôi đi” Hoàng tử bé đề nghị “Tôi buồn quá”


"I cannot play with you," the Fox said. "I am not tamed."

“Tôi không thể chơi với bạn được” con Cáo nói “Tôi vẫn chưa được thuần hóa”


"Ah! Please excuse me," said the little Prince.

“Ồ! Cho tôi xin lỗi nhé” Hoàng tử bé đáp



Đây chính là đoạn trước đó Ran đã đọc cho con gái nghe. Trí nhớ của vị thám tử đại tài luôn xuất sắc như vậy, chỉ cần nghe một lần là có thể nhắc lại y chang. Giọng anh dịu dàng, trầm thấp vang bên tai khiến cô có cảm giác tê dại như thể luồng điện vừa chạy qua.
Mouri Ran đưa tay sờ sờ vào tai mình, sau đó xoay người đối diện với anh khẽ nói: “Em còn muốn nghe nữa.”

Kudou Shinichi liền kéo cô ra khỏi chăn và ôm vào lòng. Hai tay anh nhẹ nhàng siết quanh eo cô, tiếp tục nhỏ giọng đọc.

"I am beginning to understand," said the little Prince. "There is a flower... I think that she has tamed me..."

“Tôi bắt đầu hiểu rồi,” Hoàng tử bé nói, “Có một bông hoa… tôi nghĩ, cô ấy đã thuần hóa tôi…”

Ran tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe giọng nói đều đặn bên tai rồi chầm chậm thiếp đi, chìm dần vào một đêm không mộng mị.



Sáng hôm sau, Mouri Ran tỉnh dậy sớm hơn anh, cẩn thận gỡ bàn tay đang đặt trên eo mình rồi nhẹ nhàng xuống gi.ường. Không lâu sau, như phát hiện ra điều gì đó, cô liền hào hứng gọi anh thức dậy.

Và từ hôm ấy trở đi, chỉ cần thời tiết đẹp, Ran đều sẽ không nói không rằng mà đưa sách cho anh. Sau đó, cô đặt tay lên bậu cửa sổ, chống cằm rồi lặng lẽ đứng yên dưới ánh nắng, khẽ nghịch chiếc chuông gió và chờ đợi.

Còn Shinichi thì ngoan ngoãn nhận lấy quyển truyện, vừa ngáp vừa chậm rãi bước đến bên cạnh cô, dùng giọng nói vẫn còn vương cơn buồn ngủ để đọc. Hai người cùng nhau tận hưởng những buổi sớm yên bình, nhàn nhã, ngày qua ngày, suốt nhiều năm mà chẳng hề thay đổi.



Hôm nay, sau khi đọc xong đoạn truyện cô yêu thích nhất, Kudou Shinichi khẽ gập sách lại, nghiêng đầu nói:
“Ran, chào buổi sáng.”

Chiếc chuông gió xanh nhạt khẽ reo leng keng trong làn gió mát dịu, như một lời hồi đáp đến từ phương xa.

(TBC…)
 
CHAP 2



Ánh nắng chiếu xuyên qua làn sương mỏng, hắt vào ô cửa kính lớn cao từ sàn đến trần nhà. Trên bàn ăn, bánh mì phết mứt đã được dọn sẵn, Kudou Shinichi thành thạo lấy thêm trứng ốp la ra khỏi chảo.

Bỗng trước nhà vang lên tiếng mở cửa, Shinichi nghe thấy liền bình thản cất giọng nhắc nhở: “Cẩn thận, đừng làm lộn xộn giày của mẹ con.”

“Con đâu còn là con nít.” Giọng người phụ nữ khẽ đáp, “Hơn nữa, dù con có làm lộn xộn thì mẹ cũng chẳng giận đâu.”

“Nhưng sao ba lại vào bếp rồi? Chẳng phải đã nói để con làm sao?” Người phụ nữ đặt vali xuống, đón lấy đĩa thức ăn trong tay anh, “Bác sĩ dặn ba giờ phải nghỉ ngơi nhiều hơn cơ mà.”

“Làm ơn nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ đi nhé, ngài Kudou.”



Thời gian chưa để lại dấu vết gì nhiều trên gương mặt anh, đôi mắt ấy vẫn sáng suốt và sâu sắc như thể nhìn thấu tất cả. Chỉ là, năm tháng trôi qua đã làm phai nhạt bớt vẻ ngang tàng, ngạo nghễ thuở thiếu niên, khiến anh dần trở nên trầm lặng và điềm tĩnh.

“Con càng ngày càng nói năng giống mẹ con đấy.” Kudou Shinichi rót một cốc sữa ấm đặt trước mặt cô gái, “Là do mẹ con bảo muốn ăn thôi.”

Kudou Haruna đưa cho anh cái ly thủy tinh rỗng bên cạnh:

“Con nghĩ ý của mẹ chắc là muốn ba phải nghe lời bác sĩ, chịu khó nghỉ ngơi thêm mới đúng.”

“Ba khỏe mà.” Shinichi vừa ăn sáng vừa như nhớ ra gì đó, anh liền cầm lấy tờ báo cạnh mình đưa cho cô, “Con với Jinmei dạo này sao rồi?”



Kyougoku Jinmei là con trai của Suzuki Sonoko và Kyougoku Makoto, hiện là người nắm quyền hàng đầu trong tập đoàn Suzuki.

“Tổng giám đốc tập đoàn Suzuki bị nghi ngoại tình với minh tinh Ono Chieko.” Haruna khẽ đọc lướt tiêu đề bài báo rồi không nhịn được bật cười: “Ba à, chẳng phải ba chỉ thích đọc tin tức vụ án thôi sao? Từ khi nào mà ba lại quan tâm mấy tin đồn giải trí thế này vậy?”

“Con với Jinmei vẫn rất tốt. Hôm tiệc rượu đó con cũng có mặt.” Haruna giải thích, “Chỉ là mấy tin đồn vớ vẩn thôi, anh ấy cũng đã xử lý xong rồi.”

“Được rồi, đừng để mẹ con phải lo lắng nhé.”

“Con biết mà.”



Kudou Haruna gấp gọn tờ báo đặt sang một bên, thảo luận tiếp với ba:

“Ba ơi, báo bên này chắc mình tạm ngưng đặt được rồi. Qua Mỹ rồi đăng kí giao lại, ba thấy sao?”

“Không cần dừng đâu con.”

“Chẳng phải ba đã đồng ý sang Mỹ điều trị với con rồi sao?” Giọng Haruna vô thức trở nên căng thẳng, “Ba không phải định nuốt lời đấy chứ?”

“Làm gì có...”



Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. Shinichi liếc nhìn màn hình rồi bắt máy, theo thói quen đưa điện thoại ra xa khỏi tai. Đôi lông mày trên gương mặt anh hiếm khi nhíu lại đầy bất lực:

“Alo? Alo! Đồ mê suy luận kia đang làm gì thế? Bảo bối Haruna của chúng tôi đã tới nơi chưa?”

“Con bé đến rồi.” Kudou Shinichi đưa điện thoại lại gần hơn, “Chúng tôi đang ăn sáng.”

“Hai người ăn gì thế? Đừng bảo lại là bánh mì với trứng ốp la nha?! Cậu ăn hoài không ngán à? Mau qua Mỹ đi. Tôi nói cho cậu nghe này…” Giọng phụ nữ bên kia tuôn một chuỗi dài dằng dặc như thác, xem chừng còn nóng lòng muốn nhảy hẳn ra khỏi chiếc điện thoại.



Shinichi nhìn con gái đang nén tiếng khúc khích liền làm ra bộ dạng chịu không nổi nữa, đưa máy cho cô rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Kudou Haruna cố nhịn cười, cầm lấy điện thoại dịu dàng gọi một tiếng “Mẹ”.



Sonoko nghe thấy giọng con gái, lập tức thay đổi 180 độ, hạ thấp tông giọng và trở nên cực kỳ dịu dàng:

“Ơi, mẹ đây. Con ăn sáng xong chưa? Ngồi máy bay có mệt không? Con đến nơi lúc nào vậy? Thằng nhóc Jinmei có sắp xếp tài xế ra đón không?”

“Con ăn cũng gần xong rồi, đang nói chuyện với ba về việc sang Mỹ.” Haruna trả lời từng câu một: “Không mệt đâu ạ, con hạ cánh lúc hơn bảy giờ sáng và có xe đón luôn rồi.”

“Thế thì tốt. Ăn xong nhớ nghỉ ngơi nhé. À… đúng rồi…” Sonoko siết chặt điện thoại chặt hơn, lo lắng hỏi: “Vậy sao rồi? Bao giờ hai ba con xuất phát sang Mỹ?”

“Dự tính là ba ngày nữa ạ.”



Sonoko ở phía bên kia đại dương thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá, mẹ sẽ sắp xếp ngay. Bệnh viện bên này mẹ đã liên hệ từ trước rồi. Mấy ngày tới con nhớ giúp ba con thu dọn đồ đạc dần đi nhé.”

“Vâng, con biết rồi.”

“Tạm thế thôi đã, hẹn gặp lại hai người ở Mỹ sau.”

“Vâng, tạm biệt mẹ.”

Kudou Haruna cúp máy. Ánh nắng ấm áp rực rỡ vẫn hắt qua cửa sổ, nhưng dáng người đứng bên ô cửa ấy lại lặng lẽ và cô độc đến lạ thường. Cô đi tới đứng cạnh ba mình, mỉm cười chỉ ra phía ngoài:

“Ba ơi, hôm nay thời tiết đẹp thật...”

“...Haruna à… ba có chút nhớ mẹ con rồi.”



Gió nhẹ lướt qua, câu mà anh nói ban nãy cũng thoáng bay đi. Trên bàn ăn, phần trứng ốp la và cốc sữa còn nguyên chưa ai đụng tới đã nguội lạnh. Những bông hồng thấm sương nở rộ dưới ánh nắng mặt trời, kiêu sa và rực rỡ.



“Ba ơi, mấy quyển sách này cũng phải gửi sang bên kia ạ?” Haruna đứng trên chiếc thang gỗ để dọn sách lên kệ, số lượng sách chất chồng ngay ngắn vẫn khiến cô hoa cả mắt.

Vì có thể phải ở lại Mỹ lâu dài, nên ngay sau bữa ăn, hai người họ tranh thủ dọn đồ cần phải mang đi để gửi chuyển phát quốc tế qua đó trước.

“Ừ, đều là sách mẹ con thích đọc nhất.” Kudou Shinichi gom từng chồng sách trên bàn, đóng gói cẩn thận, “Cầm chúng nhẹ nhàng thôi con nhé.”

“Ôi, không ngờ mẹ lại nữ tính thế ạ.” Haruna cầm một quyển có lớp bìa màu hồng, khẽ đọc tên sách: “Người khiến trái tim tôi rung động.”

Shinichi đứng dưới chiếc thang dài, nhận lấy quyển sách con gái đưa, nhẹ nhàng lật vài trang bằng động tác cực kỳ thận trọng, “Hồi cấp ba mẹ con mê nó lắm, sau này thì không còn thích nữa.”

“Từ hồi cấp ba sao ạ?” Kudou Haruna tròn mắt, giơ tay đếm đếm, “Thế thì cuốn sách ấy cũng phải tầm mấy chục năm rồi. Trông nó còn không bị sờn hay cong mép tí nào luôn.”



“Ơ, cái này là gì nữa đây?”

Giữa chồng sách y học dày cộp nặng nề lại kẹp một cuốn sổ tay.

Đó là loại sổ bìa cứng với lớp viền trắng. Trên bìa sổ có mấy chữ viết bằng bút dạ đen – Bốn mùa bên anh.



Nhìn nét bút có phần quen thuộc, Haruna không khỏi tò mò lật mở trang đầu tiên.

Nếu như phần chữ trên bìa còn hơi ngây ngô và bay bổng, thì những con chữ ở trang đầu lại tĩnh lặng, nhẹ nhàng, ẩn chứa vẻ đẹp điềm đạm, dịu dàng, như thể được viết ở hai thời điểm khác nhau của cùng một người.

Dòng chữ phía sau ấy chính là thứ mà Haruna không thể nào gần gũi hơn. Trên trang sách đầu chỉ vỏn vẹn vài từ:

“Bị cậu tìm thấy rồi, ngài thám tử.”



Cô không lật tiếp nữa mà cẩn thận đưa cuốn sổ cho ba mình: “Ba ơi, cái này chắc là mẹ viết dành cho ba.”

Kudou Shinichi nhìn dòng chữ non nớt trên bìa, ánh mắt khẽ run lên. Anh lật từng trang rất chậm, động tác nhẹ nhàng đến mức như sợ làm hỏng báu vật khó khăn lắm mới tìm thấy được này. Mỗi chữ trên trang sách, anh đều như muốn khắc sâu chúng vào tận cùng trái tim.

Kudou Haruna từ trên thang bước xuống và lặng lẽ rời đi. Phòng khách tĩnh mịch chỉ còn có tiếng gió thổi qua.

Không biết từ lúc nào, ánh chiều tà của buổi hoàng hôn đã nhuộm đỏ ô cửa kính, phủ lên dáng người ngồi bên bàn đọc, nửa sáng nửa tối. Dáng người ấy dường như đã ngồi yên lặng rất lâu, rất lâu, đến nỗi chìm sâu vào từng hồi tưởng xa xăm của dòng ký ức.



Bốn mùa chồng chéo xoay vần và thời gian lặng lẽ chảy trôi.

(TBC...)
 
CHAP 3


Suzuki Sonoko từng giả vờ ra vẻ đau lòng rồi ôm chầm lấy cô bạn thân để ‘an ủi’:
“Ôi ôi Ran đáng thương của tớ, chắc kiếp này cậu không còn cơ hội nào để tìm được thêm một anh chàng đẹp trai khác trong đời nữa đâu.”
Mouri Ran bị lời cô ấy làm cho kinh ngạc:
“Sonoko, cậu đang nói cái gì vậy?”
Suzuki Sonoko buông cô ra, giơ ngón tay ra đếm từng cái một mà kể tội:
“Bởi vì cậu có một ông chồng vừa hay ghen, vừa thích kiểm soát, lại có tính chiếm hữu mạnh mẽ, hơn nữa hắn ta còn là một thám tử giỏi suy luận chứ.”

Ran bất lực không biết nên cười hay nên khóc:
“Cậu lại cãi nhau với Shinichi đấy à?”
“Tớ mới lười đôi co với hắn ta ấy.” Sonoko trợn tròn mắt một cách khoa trương, “Cậu còn nhớ tuần trước tớ hẹn cậu ra ngoài đi dạo phố mua sắm không?”
“Nhớ chứ.” Ran vừa ăn bánh vừa mơ hồ trả lời: “Có vấn đề gì sao?”

“Không có gì. Vấn đề là hôm qua chồng cậu lại gọi điện cho tớ, hỏi tại sao dạo này tâm trạng cậu có vẻ không tốt.” Sonoko nhớ lại, “Rõ ràng hôm kia chúng ta còn đi xem phim, cậu vẫn vui vẻ bình thường, nên tớ chẳng hiểu hắn ta hỏi thế để làm gì. Rồi cái tên cuồng suy luận đó lại bắt đầu suy đoán đủ thứ qua điện thoại.”
“Gì cơ?” Mouri Ran bật cười vì ngạc nhiên.
“Đây nhé, hắn ta bắt đầu phân tích từ cái túi xách cậu thích, mấy món đồ ngọt cậu hay ăn, những nhà văn cậu muốn gặp rồi đủ thứ chi tiết trong cuộc sống. Lý luận tới lui vẫn không tìm ra lý do tại sao hôm qua cậu buồn nên mới đi hỏi tớ.”
Sonoko ôm chầm lấy bản thân ra vẻ sợ hãi: “Hắn ta thậm chí còn nói tuần trước chúng ta đâu có đi dạo phố mua sắm, mà là đi gặp Kotani Ryoji cơ đấy.”
Kotani Ryoji bấy giờ đang là ca sĩ đang nổi tiếng.

Ran hơi sững người lại:
“Tớ còn tưởng mình đã giấu rất kỹ rồi chứ.”
Vì chuyện này mà cho đến giờ, mỗi khi đối diện với người nào đó, cô vẫn có chút chột dạ, chỉ có thể ngoan ngoãn để mặc anh ‘hành hạ’ mình.
“Cậu vừa nói muốn ra ngoài đi mua sắm với tớ là hắn ta đã biết rồi. Cho nên, nếu cậu có thích một anh chàng khác… à không, chỉ cần hơi có một chút dấu hiệu thôi là hắn ta cũng có thể phát hiện ra ngay rồi ấy chứ. Như vậy còn chưa đủ đáng sợ sao?”
“Nhưng rốt cuộc hôm kia cậu buồn chuyện gì thế?”

Chủ đề xoay chuyển quá nhanh làm Ran có chút bất ngờ, chớp mắt nhớ lại:
“Không có gì đâu mà.”
“Có lẽ là vì cái kết của bộ phim không tốt lắm nên tớ hơi buồn chút chút, cũng không đến mức gọi là tâm trạng không tốt.”
“Chỉ thế thôi?”
“Thì cũng đâu còn gì nữa?” Ran ngập ngừng đáp: “Có lẽ tại tớ buồn hơi lâu một xíu chăng?”
Nghe vậy, Suzuki Sonoko ôm bụng cười nghiêng ngả:
“Ngài thám tử suy luận tới lui, nhưng cuối cùng lại không ngờ tới tất cả là vì một bộ phim nghệ thuật.”
Cuối cùng, Sonoko còn giơ thêm ngón tay trỏ ra để lắc lắc cảm khái:
“Hắn ta đúng là cài định vị và giám sát trên người cậu rồi. Cảm giác như mọi cử động của cậu đều bị hắn để mắt thấy hết ấy. Chỉ một thay đổi nhỏ thôi cũng không thoát khỏi ánh nhìn của tên đó đâu.”


Mà quả thật, ban đầu, Kudou Shinichi phát hiện ra Mouri Ran có điều khác thường chỉ từ một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.
Do tính chất nghề nghiệp, Ran luôn rất cẩn thận. Trong suốt hơn 20 năm bên nhau và kể cả sau khi đã kết hôn, số lần cô quên mang chìa khóa chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Vậy mà đây đã là lần thứ ba trong tuần này.


Tại văn phòng thám tử Kudou.

Shinichi đưa chìa khóa cho cô nhưng trong mắt còn mang theo chút lo lắng. Anh dùng mu bàn tay khẽ chạm vào mặt vợ:
“Ran, em có thấy không khỏe ở đâu không?”
Mouri Ran đưa tay nhận lấy chìa khóa rồi bất chợt vòng tay ôm lấy eo anh, khẽ thì thầm:
“Không, em chỉ hơi mệt thôi.”
Kudou Shinichi ôm lấy cô, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc đang tựa trên vai mình:
“Hay là xin phía bệnh viện cho em nghỉ ngơi vài hôm nhé?”
“Em ngủ ngon một giấc chắc là sẽ ổn mà.” Ran từ chối.
Shinichi chỉ còn cách bất đắc dĩ quay sang dặn trợ lý:
“Miki, gọi cho khách hàng báo hôm nay tôi có việc, hẹn gặp lại vào lần sau. Cô cũng về sớm đi.”
“Ơ, không cần đâu, em tự về được mà.”
Mouri Ran rút mình ra khỏi vòng tay anh, Kudou Shinichi không ngăn lại, chỉ khẽ nắm lấy cổ tay cô:
“Là vì anh không yên tâm! Đi thôi nào.”

Hai người cùng về nhà. Shinichi để cô lên phòng ngủ một lát, khoảng một tiếng sau anh mới gọi vợ dậy từ trong chăn.
“Em vẫn hơi buồn ngủ…” Ran ngồi trên gi.ường ngáp dài một cái.
Kudou Shinichi khoác áo cho cô, vuốt lại mái tóc rối bời sau giấc ngủ:
“Ăn xong rồi em hẵng ngủ tiếp nhé.”
Vậy mà sau bữa tối, Mouri Ran nằm trên gi.ường nhưng chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Shinichi vừa tắm xong bước ra, ôm chầm lấy cô đang lăn qua lăn lại trên gi.ường, thân mật dụi nhẹ vào má:
“Không ngủ được à?”
“Ừm.”
“Vậy em đi tắm nước ấm đi, anh đã chuẩn bị sẵn rồi.”

Ran gật đầu, đi vào phòng tắm và tiện tay khép cửa lại. Shinichi đứng bên ngoài, dùng ngón tay gõ nhẹ lên cửa:
“Sao em lại đóng cửa? Không cần lấy đồ ngủ sao?”
Cánh cửa lúc ấy mới khẽ hé một đoạn nhỏ, đủ để cánh tay trắng nõn vươn ra từ bên trong. Nhưng Shinichi lúc này cũng không trêu ghẹo như mọi khi, chỉ đặt bộ đồ ngủ vào tay cô và dặn dò cẩn thận:
“Đừng ngâm lâu quá nhé.”

Không lâu sau, Mouri Ran mặc đồ ngủ bước ra với vẻ mặt hơi lo lắng, cố tìm kiếm thứ gì đó trong phòng. Kudou Shinichi đang dựa vào đầu gi.ường đọc sách, thấy vậy bèn đặt sang bên, bước đến hỏi:
“Ran, em tìm gì thế?”
Cô nhìn anh vài giây, không trả lời, chỉ ngồi xổm mở ngăn kéo tủ đầu gi.ường.
Shinichi cũng ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy cổ tay và dịu giọng hỏi lại:
“Ran, em muốn tìm gì vậy?”
Ran ngẩng lên, vành mắt đã đỏ hoe, cô ngẩn người một lúc rồi mới lấy lại tinh thần, lắc đầu đáp:
“Không có gì.”
Shinichi ôm cô vào lòng, bàn tay nhè nhẹ vuốt dọc sống lưng:
“Có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì xảy ra sao?”

Mouri Ran tựa đầu vào hõm vai anh, hương thơm quen thuộc khiến cô dần thả lỏng, ngáp nhẹ một cái:
“Em hơi buồn ngủ thôi, Shinichi.”
Thấy vậy, Kudou Shinichi cũng không gặng hỏi thêm, nhẹ nhàng bế cô đặt lại vào chăn:
“Em xin nghỉ vài hôm rồi chúng ta đi đâu đó nhé.”
Ran đưa tay ra vỗ vỗ vị trí bên cạnh, chờ anh ôm lấy cô từ phía sau rồi mới lẩm bẩm đáp:
“Cái đó để sau nhé Shinichi, em buồn ngủ quá.”
Chẳng mấy chốc, nhịp thở của người trong vòng tay anh đã đều đặn.


Hai giờ sáng.
Mouri Ran tỉnh dậy, trong đáy mắt chẳng có lấy chút nét buồn ngủ nào. Dưới ánh trăng, cô chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, đưa tay lên và dùng đầu ngón tay tỉ mỉ lần theo từng đường nét từ trán đến môi, như muốn khắc sâu tất cả những điều này vào trí nhớ mình.
Một lúc lâu sau, cô mới từ từ gỡ cánh tay đang ôm ngang eo của anh ra, khẽ vén chăn ngồi dậy ở mép gi.ường. Ran mở ngăn kéo, trong vô số lọ lọ chai chai, tìm thấy chuẩn xác loại thuốc viên màu trắng và uống cùng cốc nước ấm mà Shinichi để sẵn trước khi ngủ.
Đêm cuối thu se lạnh. Ran ngồi ôm gối bên mép gi.ường hồi lâu rồi bật chiếc đèn ngủ nhỏ, lấy ra từ dưới gối một quyển sổ bìa cứng với lớp viền trắng. Cô mở từ trang đầu, lật từng trang rất chậm, như muốn đọc kỹ từng chữ một. Sau đó cô mới cầm bút ngắt quãng, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ, thỉnh thoảng lại cúi xuống ghi chép.


Ngày hôm sau, nắng bắt đầu lên.
Ánh dương buổi sớm len qua ô cửa sổ. Mouri Ran vẫn nhắm mắt, chỉ trở mình ôm lấy eo anh thì thầm:
“Chào buổi sáng.”
Kudou Shinichi ngồi tựa đầu gi.ường, đặt quyển sách trên tay xuống và xoa đầu cô:
“Ran, chào buổi sáng.”
Sau đó, Ran nhanh chóng sửa soạn và bận rộn trong bếp. Shinichi ngồi ở bàn ăn đọc báo, còn Kudou Haruna thì vừa dụi mắt vừa lảo đảo bước xuống cầu thang, giọng nói mang theo nét ngái ngủ yếu ớt của một kẻ thức khuya quá độ:
“Chào buổi sáng ạ…”

Shinichi gấp lại tờ báo, nhìn lên và nhắc nhở:
“Thức đêm không phải thói quen tốt đâu.”
Haruna ngáp dài:
“Nhưng mẹ nói ngày xưa bố cũng hay thức đêm đọc tiểu thuyết, sáng dậy còn hay cáu kỉnh nữa kìa.”
Ran từ trong bếp bưng trứng chiên ra, nghe vậy liền chớp mắt nhìn chồng một cách vô tội. Shinichi cất gọn tờ báo, rót sẵn sữa, phết mứt vào bánh mì rồi đưa cho họ.
Mouri Ran vừa cắn một miếng, vừa khẽ bênh vực hình ảnh cho chồng:
“Ừm… Thật ra cũng không hẳn là thường xuyên như vậy.”
Haruna chẳng bận tâm lắm, cô bé ăn phần trứng chiên trong đĩa rồi bất ngờ nói:
“Mẹ ơi, hôm nay trứng có vẻ không giống mọi khi.”
“Thật sao?” Ran nếm thử một miếng, hơi nhăn mặt:
“Chậc, mẹ quên bỏ gia vị mất rồi.”
“Có chuyện gì vậy mẹ? Gần đây có chuyện gì sao ạ?” Haruna lo lắng nhìn Ran.

Mouri Ran thoáng bất ngờ trước câu hỏi ấy:
“Sao con lại đột nhiên hói vậy?”
Kudou Haruna nghiêm túc phân tích:
“Vì công việc của mình nên mẹ luôn rất nghiêm khắc với bản thân. Ngay cả một món trứng chiên, mẹ cũng làm cẩn thận như đang phẫu thuật vậy, suốt bao nhiêu năm đều vô cùng hoàn hảo. Nên chuyện quên nêm gia vị là điều gần như không thể xảy ra. Trừ khi tâm trạng mẹ đang không tốt. Vậy, có phải là bố lại làm mẹ giận không? Hay mẹ gặp phải bệnh nhân khó chịu ạ?”

Ran phì cười trước vẻ khoa trương của con gái, nhỏ giọng nhắc:
“Thôi nào, mau đi học đi, con sắp muộn rồi đó.”
“Xem ra mẹ không chịu nói cho con biết rồi.” Haruna vội vã ăn hết phần trứng và uống cạn ly sữa:
“Cảm ơn mẹ, con đi đây!”
Sau khi con gái rời đi, Mouri Ran hơi nản lòng, dùng nĩa chọc chọc miếng trứng trong đĩa. Kudou Shinichi nhìn vẻ mặt như vừa mới chịu một cú đả kích lớn của cô thì khẽ an ủi:
“Chuyện nhỏ thôi mà.”
Nhưng cô lại không hề thấy được, giữa hai hàng chân mày của anh đã khẽ nhíu lại, ánh mắt thoáng vẻ u sầu.


Bảy giờ tối hôm đó, đèn đỏ ngoài phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.
Mouri Ran tháo khẩu trang bước ra. Người nhà bệnh nhân vui mừng, vội vàng nắm lấy tay cô, vừa kích động vừa lắp bắp nói:
“Bác sĩ, cảm ơn bác sĩ… thật sự, cảm ơn cô… vì đã cứu con chúng tôi!”
Ran dịu dàng vỗ nhẹ lên tay người phụ nữ và đáp lại:
“Xin lỗi, tôi không phải là bác sĩ chính của ca mổ này. Nhưng ca phẫu thuật đã rất thành công.”
“Ran, đi thôi. Chúng ta còn có cuộc họp nữa.”
Người đàn ông mặc áo blouse giống cô bước đến, cũng chính là bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật hôm nay – Araide Tomoaki.
Ngày trước anh ấy từng là bác sĩ ở trường cấp ba Teitan. Sau khi Mouri Ran tốt nghiệp, anh cũng chuyển công tác sang bệnh viện này. Trùng hợp thay, thầy hướng dẫn của cô cũng là thầy của anh ấy, vì vậy mà hai người thực sự đã trở thành đồng môn, chỉ cách nhau vài khóa. Sau khi chính thức tốt nghiệp, Ran được thầy của mình giới thiệu vào đây thực tập rồi gắn bó cho đến bây giờ.


Trong phòng làm việc sau cuộc họp.
“Dạo này tình hình của em thế nào?” Araide Tomoaki vừa xem báo cáo trên tay vừa hỏi, ánh mắt phức tạp.
“Không ổn lắm.” Mouri Ran lắc đầu, khẽ cười gượng:
“Sáng nay em còn quên bỏ gia vị vào trứng rồi.”
“Thuốc có uống đều không?”
“Có… nhưng dường như chẳng đem lại hiệu quả gì.” Bàn tay cô bắt đầu hơi run, giọng nói cũng khàn đi rõ rệt:
“Tiền bối… e là em không thể tiếp tục cầm dao mổ nữa rồi...”

Quả thật, theo dự kiến, ca phẫu thuật hôm nay vốn dĩ phải do cô đảm nhận. Nhưng cô không ngờ ‘ngày ấy’ lại đến nhanh như vậy.
Ran đưa tay chỉ vào thái dương mình, cay đắng nói:
“Đôi lúc em thật sự không biết phải làm gì với nó nữa...”
“Rồi sẽ có cách thôi.” Araide Tomoaki đứng dậy, rót một cốc nước ấm rồi đưa cho cô để trấn an:
“Đừng sợ, thầy và anh đều ở đây.”
Nhiệt độ từ ly nước lan dần ra lòng bàn tay Mouri Ran.
“Tiền bối, em… sẽ sớm báo lại với thầy về tình trạng của mình. Cảm ơn anh… trong suốt thời gian qua…”


Reng--- Reng---
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Ran liếc thấy tên hiển thị trên màn hình, vội vàng xin lỗi: “Em phải đi rồi, tạm biệt tiền bối.”
“Shinichi à.” Giọng cô gái trong thoáng chốc bừng sáng hẳn lên, mang theo sự nhẹ nhõm làm xua tan đi tâm trạng chán nản ban đầu:
“Anh tới đón em rồi sao?” Ran nhìn lại giờ trên điện thoại, “Ừm, được thôi, em sẽ ra ngay cổng đợi anh.”
Cúp máy, cô trở về văn phòng cởi áo blouse, thay sang trang phục thường ngày rồi đi ra ngoài phía cổng bệnh viện. Dọc đường, không ít đồng nghiệp và bệnh nhân tươi cười chào hỏi cô.
Nhưng vừa thoáng thấy bóng dáng thân thuộc đứng xa xa, bước chân Mouri Ran đã vô thức nhanh dần, cuối cùng là chạy ùa đến.

Cô nhào vào vòng tay anh và cất giọng gọi:
“Shinichi——”

(TBC…)
 
×
Quay lại
Top Bottom