Chương 7: Tới Đông quốc
Part 2: Mai phục
Gin suy tư đan hai tay vào nhau đệm dưới cằm, ánh đèn nhu hòa rót đầy gian phòng, nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt cương nghị như ve vuốt, an ủi. Hắn đưa mắt nhìn qua người con gái đang thản nhiên ngủ sau khi bị cơn đau hành hạ, đôi con ngươi trầm hẳn lại.
“Cốc! Cốc! Cốc!” – ba tiếng gõ cửa vang lên, theo sau đó là một thân ảnh nhanh nhẹn lẻn vào phòng.
“Chủ tử!” – người vừa vào phòng cung kính thi lễ đối với Gin.
“Tình trạng bên đó thế nào?”
“Quốc vương Đông quốc lâm bạo bệnh, hoàng hậu buông rèm nhiếp chính.” – Yue dùng một câu ngắn gọn tóm lược sự tình. Nàng là con gái của một tộc người thiểu số gần như đã hoàn toàn biến mất ở Đông – Tây hai nước, nhân một lần tình cờ gặp được mà trở thành ám vệ của Gin. Lúc nào Yue làm việc cũng đạt hiệu quả cao nhất, Gin tin vào điều đó, và quả thực nàng không khiến hắn thất vọng.
“Lâm bạo bệnh? Hừ!” – Gin không cho là đúng, cười khẩy một cái. “Cũng mệt bà ta nghĩ được cái cớ như vậy!”
Yue nhìn thần sắc chủ tử lộ rõ vẻ trào phúng cùng khinh miệt thì cúi đầu tiếp tục nói cụ thể tình hình:
“Khoảng một tháng trước, quốc vương Đông quốc mắc bệnh lạ, nhiều danh y tới khám bệnh nhưng không trị được. Quốc sư cách đây không lâu lập đàn tế trời cầu “tiên dược” nhưng quốc vương uống vào vẫn không biến chuyển. Người dân Đông quốc đang có một lời đồn….” – Yue ngừng một lát, đưa về phía Gin một ánh mắt dò xét.
“Nói!”
“Người dân Đông quốc nói rằng quốc vương đã không còn được lòng của Thần Mặt Trời, vì vậy thần mới muốn lấy mạng của quốc vương.”
“Ồ?” – Gin nghe xong ồ lên một tiếng vô thưởng vô phạt, trong lòng cười lạnh. Khá khen cho Kiyoko, bà ta lại một lần nữa dùng lời đồn mà lung lạc lòng người, ngày trước thì là để phế thái tử, ngày nay là để phế vương vị. Thật giỏi, thật độc… nhưng cũng quá tham lam rồi. Bà ta nghĩ mình có thể một tay che cả bầu trời sao? Nếu vậy, chắc chắn bà ta sẽ ân hận!
“Một tháng trước? Vậy mà ta lại không nhận được một chút tin tức nào? Đem kẻ theo dõi tình hình Đông quốc kiểm tra lại. Nếu có vấn đề… giết không tha!” – Gin lạnh giọng phân phó rồi phất tay một cái. Ngay lập tức, Yue, như một cơn gió, vụt biến mất vô tung vô ảnh.
Shiho trở mình, kéo kéo tấm chăn đắp lại trên người, lúc ấy, Gin mới chợt nhận ra trời đã chuyển về sáng, thời tiết có chút se lạnh. Lúc không để ý thì thôi, đã để ý lại muốn tìm một nơi ấm áp mà nằm xuống an an ổn ổn mà nghỉ ngơi.
Nghĩ là làm, Gin tiến tới bên gi.ường, nhẹ nhàng tháo giày rồi nằm xuống bên cạnh Shiho. Thân mình lành lạnh của hắn chui vào chăn của nàng nhưng không dựa sát người vào mà vẫn giữ một khoảng cách nho nhỏ, chỉ mong lấy được chút hơi ấm từ người nữ tử đang yên giấc kia mà thôi.
Cảm giác được trong chăn có thêm một “vật” lạnh cóng tiến vào, Shiho khẽ cau mày, cái miệng nhỏ nhắn đã mất đi huyết sắc khẽ chu chu ra tỏ ý bất mãn nhưng rèm mắt vẫn cố chấp buông xuôi. Nếu là mọi ngày, hẳn nàng đã tỉnh giấc theo bản năng, nhưng ngày hôm nay bị giày vò vì mớ nghi thức rườm rà, lại thêm cơn đau do “thất nguyệt đoạn tâm đan” phát tác khiến nàng quá mệt mỏi. Hơn nữa, “vật” mới tiến vào mang theo một mùi hương thanh mát dễ chịu, vô cùng quen thuộc, mang lại cho nàng cảm giác an toàn. Vậy lên sau một hồi, chân mày của nàng cũng dãn ra, cả người cũng nhích về phía vật lạnh kia, hai tay thon ôm chặt lấy “nó”, hy vọng truyền thêm hơi ấm cho “nó”.
“Oành!!!” – trong đầu Gin vang lên một tiếng tựa như là tiếng nổ phát sinh khi một vật cực nóng và một vật cực lạnh gặp nhau.
Cánh tay thon dài, mềm mại của Shiho vắt qua hông hắn mang theo nhiệt độ ấm áp. Dù cách lớp áo nhưng cảm xúc đó… thật khó tả. Hắn thấy toàn thân nóng lên, nhất là nơi tay nàng tiếp xúc với người hắn, nơi ấy như bị bỏng vậy. Hắn đưa tay, muốn đem cánh tay nàng gỡ ra. Rốt cuộc cánh tay đưa lên hạ xuống nhiều lần vẫn không thể chạm vào nàng. Cuối cùng hắn hạ tay xuống, vòng qua hông nàng, ôm chặt lấy.
Nếu cảm giác ấm áp này có thể làm cuộc sống lạnh lẽo của hắn bỏng rát thì hắn cam nguyện chịu đựng bị bỏng như vậy…
Cả đời!
*****
Shiho tỉnh dậy bởi cảm giác ngột ngạt vì bị vật nặng vắt qua hông. Sau khi xác nhận được “vật nặng” kia là cánh tay của một người thì việc đầu tiên nàng làm đó là ngồi bật dậy, sau đó… một cước đạp chủ sở hữu cánh tay kia xuống gi.ường. Và sau khi xác nhận được chủ nhân cánh tay đó, tức kẻ mới bị đạp xuống gi.ường, chính là Gin thì Shiho thật muốn kiếm cái gì đó đạp cho hắn một trận khiến hắn bất tỉnh luôn.
AAAAAAAAAAAAA!!!! Việc này quá là xấu hổ đi. Nàng lớn thế này rồi vẫn còn chưa bao giờ ngủ chung một gi.ường với một người khác giới nào đâu. Sao hắn lại là người đầu tiên của nàng… Khụ!!! Là người khác giới đầu tiên ngủ chung với nàng. Ặc, không đúng đúng… Là nam nhân chung gi.ường đầu tiên… Bậy! Bậy, bậy!!!
Shiho quẫn bách vò đầu một cái, quăng cho Gin một cái nhìn sắc lém.
Gin buồn bực nhìn Shiho thay đổi nét mặt, mới sáng sớm nàng lại nhân lúc hắn không đề phòng mà đạp hắn xuống gi.ường, không những thế, nàng còn không ngừng nhìn hắn bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, xẻ thịt lột da hắn ra vậy.
Gin đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, định nói vài câu chọc tức Shiho nhưng lại thấy khuôn mặt đáng yêu vì tức giận mà trở nên đỏ bừng, khác hẳn vẻ lạnh lùng hằng ngày, mái tóc màu nâu đỏ không che hết cần cổ trắng nõn, thon mềm cân đối khiến hắn nhất thời đứng ngẩn ngơ, quên mất phải nói gì.
Shiho thấy hắn lặng yên đứng đó, nghi hoặc nhìn qua thì phát hiện tầm mắt hắn như có như không đang dừng trên cái cổ nhỏ xinh của mình và có xu hướng… nhìn, nhìn nữa, nhìn mãi.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?” – Shiho thẹn quá hóa giận, lớn tiếng chất vấn Gin.
Gin buồn cười nhìn nàng ngô nghê phản ứng, tâm tình bỗng chốc trở nên rất tốt.
“Nương tử!”
“…”
“Nương tử?”
“…”
Nhìn nghi hoặc:
“Nương….”
“Ngươi là ai? Gin đâu? Ngươi giả dạng hắn có mục đích gì?”
=_=!!!
“Ta-La-Gin!!!” – Gin gằn từng tiếng ra khỏi kẽ răng.
“Ngươi hôm nay uống lộn thuốc hả?” – Shiho chán ghét nhìn hắn. Không đâu lại gọi nàng là nương tử. Aizzz, thật là… rùng cả mình mà.
“Ta với nàng, ngày hôm qua, đã bái đường!”
“…”
“Hai ngày nữa chúng ta đi Đông quốc đi!”
“Đông quốc?”
“Phải! Dẫn ta về… lại mặt”
“Phốc!” – tiếng Shiho sặc nước miếng.
“Bịch!” – tiếng ám vệ số 10 rớt từ nóc nhà rớt xuống.
“Loảng xoảng! Bộp! Bịch! Bốp! Choang!” – tiếng người và đồ đạc va chạm, rơi vỡ, té ngã đồng loạt vang lên.
Lại mặt?
Lại mặt sao??? Từ đó không phải chỉ dùng cho con gái sau khi cưới trở về nhà mẹ đẻ hay sao?
Ôi, công chúa!!! Người làm ơn, hãy trả lại một Gin tướng lạnh lùng cho chúng tôi đi. Dù người không thích Gin tướng, à không, người thích Gin tướng mà. Dù người… Khụ!!! Dù người làm sao thì cũng từ từ giải quyết, không cần đem một người khác về làm phò mã đâu. Dù Gin tướng có chút lạnh lùng, có chút tàn nhẫn, có chút không biết lí lẽ, có chút không hiểu phong tình, có chút đẹp trai… Khụ!!! Chính là, dù ngài ấy không được tốt lắm thì ngài ấy vẫn là trụ cột nước nhà, không thể tùy tiện đánh tráo nha!
“Ngươi vừa nói… “lại mặt”?”
“Ừ!” – Gin gật đầu, ánh mắt nhìn nàng vẫn thản nhiên như nước, không một gợn sóng tựa như điều hắn nói chính là thiên kinh địa nghĩa, không có gì đáng suy nghĩ cả.
Shiho vỗ trán một cái, bất đắc dĩ nhìn hắn:
“Lại mặt là để chỉ người con gái về nhà mẹ đẻ sau khi thành thân. Ngươi dùng loạn từ cái gì đó hả?”
“Ừ!” – Gin gật đầu, “Đông quốc chính là nhà mẹ đẻ của ta.”
“Ngươi…” – Shiho hơi ngạc nhiên trước câu nói của hắn, tạm thời không bắt bẻ ý tứ của hắn mà trực tiếp đưa ra một nghi vấn khác, “Ngươi là gian tế của Đông quốc?”
“Là thái tử thất lạc của Đông quốc.” – Gin đính chính, ngừng một lát rồi bổ sung thêm, “Cũng là phò mã của Tây quốc.”, rồi lại sợ thiên hạ chưa đủ loạn, bồi tiếp: “Cũng chính là phu quân của nàng, nương tử!”
Shiho rùng mình, trong lòng chắc chắn hôm nay Gin đã uống lộn thuốc. Nàng đang định lên tiếng thì Gin tiến lại gần, kề sát nàng mà nói:
“Có người, đừng lên tiếng. Khi khác sẽ giải thích.” – sau đó lại lấy bộ mặt phong lưu, đê tiện không hợp với khí chất thường tình mà nói chuyện:
“Nương tử! Lại đây vi phu giúp nàng chải tóc, đừng làm nũng nữa, chỉ đi có mấy ngày thôi rồi chúng ta trở về có được hay không?”
Shiho chưa kịp hiểu hết lời hắn nói nhưng cũng hiểu hành động của hắn có chút kì lạ bèn thuận thế diễn theo. Aizzz, sao trước kia nàng không nhận ra mình cũng có thiên phú diễn kịch như vậy nhỉ?
“Được… Được rồi! Sao thiếp có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Chàng ra ngoài để thiếp tự mình sửa soạn. Hai ngày nữa chúng ta cùng tới Đông quốc là được chứ gì?”
Gin cười như không cười nhìn Shiho, nữ nhân này, quả thực rất nhạy bén.
Cảm nhận được khí tức xa lạ rình rập xung quanh phòng đã tản đi hết, khuôn mặt hắn mới trở về dáng vẻ ban đầu.
Shiho cũng nhận thấy được khuôn mặt Gin lại âm trầm, lạnh nhạt như cũ thì thở ra một hơi. Có lẽ tất cả mọi người đều đã quen với một Gin lạnh lùng hơn cả, nếu một ngày hắn đột nhiên đổi mặt như sáng nay, không ai có thể đảm bảo con tim mình sẽ không chết lặng đột ngột vì bất ngờ đâu.
Bình tĩnh ngồi trên ghế, Shiho chờ đợi Gin lên tiếng. Không hoảng hốt, không tò mò, không nóng vội, rất đúng hình tượng của nàng trước giờ. Gin cười nhạt, lên tiếng:
"Vừa rồi có kẻ nghe lén."
"Ừ?"
“Ta là thái tử Đông quốc!”
“Đã biết!”
“Ta muốn trở về đó!”
“Ừ?”
“Ta sẽ không làm hại Tây quốc.”
“Ừ?”
“Nàng không có gì muốn nói sao?” – thái độ dửng dưng của Shiho khiến Gin phát bực, ít ra nàng cũng phải hỏi gì đi chứ.
“Ta nói ta không muốn đi, ngươi sẽ để ta ở lại chứ?” – Shiho nhìn thẳng vào đôi mắt màu bạc của hắn, rồi không đợi hắn nói gì, nàng cười lạnh một tiếng:
“Sẽ không!”
“Nếu ta nói, ngươi đừng trở lại Đông quốc. Ngươi sẽ không trở lại à? Lại càng không!”
“Nếu ta hỏi ngươi có đúng là gian tế không, ngươi đảm bảo mình có thể nói không sao?”
"Nếu ta nói với ngươi, hãy nói cho ta toàn bộ âm mưu của ngươi khi tiếp cận ta, ngươi sẽ nói thế nào?"
“Những câu ta muốn hỏi, ta đều đã biết câu trả lời, vậy nhất thiết có phải nói ra hay không?”
“…”
Nhất thời cả hai người đều rơi vào trầm mặc. Gin vì không biết nên nói gì, bởi những lời nàng nói, quả thực không sai. Còn Shiho thì trầm mặc bởi trong lúc tức giận, nàng đã đem suy nghĩ của mình nói ra ngoài. Nàng muốn giữ hắn lại, không muốn hắn trở về sao??? Thật vậy sao?
"Chưa phải lúc... Sẽ tới một ngày, ta đem mọi chuyện nói rõ với nàng." - hắn nói.
“Hãy tin ta!” – sau một hồi lâu, hắn thốt ra ba chữ, kiên định và dứt khoát tựa như một lời tuyên thệ.
Shiho hơi ngạc nhiên, nhìn hắn, thấy trong mắt hắn đều là sự chân thành, trong tâm khẽ động. Nàng khép mi xuống, đáp lại:
“Có quỷ mới tin ngươi!” – lời nói vô tình nhưng giọng nói run run đã tố cáo tâm tình bất ổn của nàng.
Gin cười cười:
“Người không tin ta, quả thực đã thành quỷ cả rồi. Ta tin, khi thành quỷ, bọn chúng hẳn cũng đã tin lời ta nói.”
Shiho bật cười vì lời nói cuồng ngạo tới mức bá đạo của hắn, tâm tình trong phút chốc cũng buông lỏng hơn.
*****
Hai ngày sau, rốt cuộc Shiho vẫn bị Gin nửa ép buộc, nửa thuyết phục mà mang đi. Đoàn người đi cùng là cả một đội quân dưới trướng Gin, số lượng lên tới cả ngàn quân, đương nhiên, ngoài ra còn có Yamaki, quốc sư của Đông quốc cùng tùy tùng nữa.
Gin cùng Shiho ngồi chung trên một con ngựa. Lí do? Đơn giản vì Shiho không quen với “phương tiện giao thông” này, đành phó mặc cho Gin vậy. Còn trong mắt Yamaki cùng những kẻ khác thì đó chính là công chúa, phò mã của họ đang ân ân ái ái, công khai biểu lộ sự quan tâm tới nhau.
Phải mất 5 ngày đi đường, đoàn người mới đến được biên giới tiếp giáp giữa Đông quốc và Tây quốc.
Nơi tiếp giáp giữa hai nước là một khe núi, đường đi nhỏ hẹp, vách cao dựng đứng, cây cối hai bên rậm rạp, rất thích hợp cho việc bày quân mai phục.
“Rất có thể tối nay sẽ có mai phục, cần tỉnh táo, tránh đánh úp đấy!” – Gin giật mình khi nghe thấy giọng Shiho.
Người con gái này, tâm tư rất tinh tế, hơn nữa cũng có đầu óc sắc sảo, nhạy bén. Xem ra, sau này, lúc hắn rời đi, nàng có thể trở thành một nữ vương tốt của Tây quốc rồi.
Không hiểu sao, nghĩ tới đó, trong lòng hắn bỗng dưng nhói lên một cảm giác mất mát lạ kì. Đưa mắt nhìn Shiho, hắn khẽ gật một cái, tỏ vẻ đã biết.
Khuya. Trời không có trăng, vài vì sao nhỏ chiếu ra thứ ánh sáng le lói không đủ nhìn rõ cảnh vật trong vòng ba bước chân. Cũng may đoàn người đã mang theo vài cái lều bạt, Gin và Shiho ở chung một lều, Yamaki và hai tên tùy tùng một lều, còn một lều dành cho các phó tướng nghỉ ngơi, những binh lính còn lại tìm củi chất thành đống, đốt lên vừa để giữ ấm, vừa tránh thú dữ.
Bên trong lều, Shiho lại đang chịu sự hành hạ của “thất nguyệt đoạn tâm đan”, như thường lệ, Gin ở bên cạnh, lặng lẽ vận nội công điều tiết đau đớn cho nàng.
“Lộc cộc!” – âm thanh vang lên rất khẽ.
“Nghe thấy gì không, Gin?” – Shiho dù đang đau đớn nhưng trực giác mách bảo nàng, có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.
Gin thần sắc ngưng trọng, gật đầu:
“Tiếng đá lăn.” – nói đoạn ôm ngang người Shiho bước ra khỏi lều.
“Lập tức di tản, có phục kích!” – lời nói vừa dứt thì từ hai bên vách núi cheo leo, những tảng đá lớn không ngừng lăn xuống. Đích nhắm của những tảng đá ấy, thật không ngờ, lại không phải là Gin hay Shiho mà là nhắm vào nơi để ngựa của đoàn người. Những con ngựa tuy được huấn luyện kĩ càng nhưng rốt cuộc vẫn mang bản tính của động vật. Trong nháy mắt, tất cả đoàn ngựa trở nên hỗn loạn, mặc sức chạy mong tìm chỗ thoát.
Như một phản ứng dây chuyền, cả đoàn binh sĩ cũng bắt đầu có kẻ cảm thấy hỗn loạn, chạy như ruồi không đầu. Chẳng biết kẻ nào giở trò, chỉ thấy đống lửa trai đã bị dập tắt. Không gian rơi vào một mảnh hắc ám hỗn loạn.
Gin huýt lên một tiếng, từ xa, một con ngựa xích thố đạp gió mà tới. Đó là con ngựa chuyên dụng của Gin – Truy Phong. Thường ngày hắn vẫn thả cho Truy Phong được tự do, mọi lúc cần tới nó, hắn chỉ cần huýt gió một tiếng là được. Cũng nhờ có vậy, con ngựa này mới thoát được thảm cảnh như đồng bọn của nó. Gin nhẹ nhàng tung người, ngồi trên lưng ngựa, một tay ghìm cương, một tay vẫn ôm chặt Shiho.
Shiho lúc này, theo bản năng, đưa hai tay ôm chặt lấy cổ hắn. Cái gì chán ghét, cái gì xấu hổ cũng không bằng mạng sống được.
Gin ổn định được người trên lưng ngựa rồi một lần nữa quay lại nói với toàn quân:
“Bỏ ngựa! Di chuyển theo hàng về phía Đông. Tốc độ nhanh nhưng tuyệt đối không được loạn!” – tiếng nói uy nghiêm lại được Gin dùng nội lực mà khuếch tán trong không gian nghe đặc biệt hùng hậu có lực.
Đoàn quân hộ tống cũng không phải những hạng tôm tép mà chính là quân đội chính quy do chính tay Gin đào tạo, vậy nên sau khi nghe được chỉ thị của Gin, tất cả đều y như lời hắn mà làm. Chẳng mấy chốc, đoàn người đã di chuyển ra khỏi vùng mai phục. Nhưng chẳng ai còn tâm tư để ngủ, tất cả đều theo lệnh của Gin, tiếp tục đi về phía Đông cho tới khi thoát khỏi hoàn toàn cái khe núi tử thần ấy.
Lúc mặt trời ló rạng, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm, trên y phục cùng đầu tóc mặt mũi đều là bụi đất, trông có phần tiều tụy, nhếch nhác.
Đi bộ cả đêm, tất cả đều cảm thấy mệt mỏi. Gin cũng không làm khó chúng thuộc hạ, ra lệnh nghỉ ngơi tại chỗ. Hắn quét mắt nhìn quanh.
Quả nhiên!
Yamaki cùng hai tên tùy tùng đã không cánh mà bay tự lúc nào.
“Tướng quân!” – một phó tướng cung kính bước lên bẩm báo. Dù Gin đã là phò mã, lại là giám quốc đại nhân, nhưng với chúng binh lính thì hắn – Gin, sẽ mãi mãi là tướng quân, là người đứng đầu tối cao trong lòng binh sĩ.
“Ừ!” – Gin nhìn viên phó tướng, chờ đợi người này nói tiếp.
“Người chết tổng công là 15 người, có 49 người bị thương nặng, còn lại đều không có thương tổn gì quá lớn. Nhưng vấn đều là phần lớn ngựa đều chết sạch rồi, chúng ta…”
Chúng ta cũng không thể đi bộ tới kinh đô Đông quốc được nha! – lời này viên phó tướng chỉ dám nghĩ thầm chứ không dám nói ra khỏi miệng.
“Từ đây tới thành trì gần nhất khoảng nửa ngày đường, cố duy trì tới đó rồi yêu cầu cấp ngựa.” – Dù biết ở một thành trì, không phải muốn lấy ngựa là có thể lấy được. Nhưng có sao cơ chứ, dù gì thì họ cũng lấy cớ là đón thái tử về “nhận tổ quy tông”. Vậy há có thể không giữ cho vị “thái tử” như hắn một chút mặt mũi chứ? Gin hừ lạnh một tiếng, ra lệnh cho viên phó tướng.
Mọi người không một lời dị nghị về quyết định của hắn, nhanh chóng ổn định chính bản thân rồi theo sát Gin tiến về phía trước.
Gin vẫn ôm chặt Shiho trong lồng ngực, cưỡi ngựa đi trước dẫn đầu, tốc độ không nhanh không chậm đủ để cho những binh sĩ phía sau có thể theo kịp. Nàng khẽ nhúc nhích, muốn thoát ra khỏi cánh tay hữu lực, mạnh mẽ đang siết chặt cái eo mảnh mai của mình nhưng vô dụng bèn trừng mắt nhìn hắn.
“Đừng động!” – Gin nhăn mày nói, “Nàng biết cưỡi ngựa sao?”
Shiho bặm môi.
Đương nhiên là ta không biết. Nếu có mà ta lại có thể cho ngươi chiếm như vậy được sao?
Shiho không hề lên tiếng phản bác nữa, rõ ràng đã nhận ra điểm yếu của mình đã bị đối phương nắm bắt. Gin thì ngoài không cười nhưng trong lòng có chút giãn ra bởi đã giành được “chiến thắng” nho nhỏ khi đối đầu với nàng.
“Vút!” – một mũi tên xé gió mà tới. Đích nhắm của nó chính là hai người đang ngồi trên ngựa dẫn đầu cả đoàn người kia. Theo sau nó, hàng loạt những mũi tên đen nhánh khác cũng không chịu thua kém mà dồn dập bay tới.
Gin kìm cương lại, rút kiếm ngăn cản mưa tên. Những viên tướng dưới trướng hắn, theo hướng mũi tên, nhanh chóng xác định được những kẻ tập kích.
“Một nhóm khoảng mười người, có thể là tử sĩ.” – một người đưa ra phán đoán.
Gin liếc nhìn, nhớ rõ người này là một phó tướng được hắn tin dùng trong trận đánh vùng biên giới năm ngoái, tầm nhìn quả thực hơn người thường không chỉ một chút. Bởi vậy, phán đoán của hắn, Gin cũng tin tưởng khoảng tám phần.
Bây giờ là ban ngày, lại gần tới dịch xá, chỉ lấy một đội 10 người chống lại đoàn quân hàng ngàn người, đúng là lấy trứng chọi đá. Ngoài tử sĩ ra, chắc chưa có ai lại điên tới trình độ như vậy.
Hẳn là người dì “yêu quý” của hắn ra tay đi. E rằng, “hậu lễ” lớn như vậy cũng chỉ có bà ta lo liệu được. Tử sĩ, tử sĩ cơ đấy.
Đào tạo ra một tử sĩ là phải lấy ra một thiếu niên tinh anh trong các bậc tinh anh rồi dạy dỗ từ nhỏ. Đó là những người ưu việt nhất, cũng là những kẻ coi thường mạng sống nhất. Mỗi khi có nhiệm vụ cần dùng đến tử sĩ, nghĩa là họ sẽ ra đi mà không quay trở lại. Có được một tử sĩ yêu cầu người ta phải đánh đổi bằng cả gia sản, ấy vậy mà Kiyoko không ngần ngại phái một lúc mười tử sĩ đến để “tiếp đón” hắn, không biết nên nói bà ta quá “coi trọng” Gin hắn hay vẫn nên nói là bà ta quá mức hoang phí đây?
Shiho không hoảng, không loạn nhưng bàn tay lại vô thức siết chặt phần áo ngang hông của Gin. Lúc này đây, hắn chính là người mà nàng yên tâm giao phó mạng sống của mình, ở bên hắn, chính là nơi an toàn nhất. Có thể nó thật nực cười, cũng thật vô lí, nhưng thực sự, khi rơi vào hiểm cảnh như hôm nay, cũng như tối qua, trong đầu nàng chính là những suy nghĩ như vậy.
Những phó tướng dẫn theo một số binh sĩ chạy về phía đám người đột kích kia. Phần còn lại không chạy loạn mà sắp xếp có đội hình, vậy xung quanh Gin. Đám người ám sát coi như không thấy đội binh của các phó tướng đang đến gần mình, chỉ chuyên chú nhắm tên và bắn về phía Gin.
“Vút!” – lại một mũi tên nữa bay tới, nhưng lần này là đến từ phía sau.
Lỗ tai bén nhạy của Gin lập tức nhận ra, nghiêng người né đi. Nhưng ngay tức thì, hắn nhớ ra, phía trước hắn vẫn còn Shiho, bởi vậy, nhanh như chớp, hắn lại lấy thân mình phủ lên người cô, mũi tên đúng lúc đó cũng bay tới cắm vào người hắn “Phập!” một tiếng.
Toàn thân Gin hơi chấn động, nhưng Shiho được hắn ôm vào lòng thì nhận thấy rõ, mũi tên ấy có bao nhiêu là lực, trên cổ nàng, một thứ chất lỏng sền sệt, ấm nóng chảy qua.
Là máu. Nhưng không phải máu của nàng.
Đó là máu của Gin. Hắn lại cứu nàng một lần nữa.
Gin xoay người, dồn hết khí lực xuất ra một đạo kiếm khí về phía kẻ kia. Trong chớp mắt, kẻ kia bị xẻ làm hai mảnh, chết cũng không kịp nhận ra chiêu thức vừa đoạt đi mạng sống của mình đến từ đâu.
“Bẩm tướng quân! Tất cả đều đã uống thuốc độc tự tử.” – một trong những người vừa đi về phía đám sát thủ chạy lại thông báo, một kết quả tất cả đều có thể lường trước được.
Không nghe thấy tiếng Gin đáp lại, người kia len lén ngước lên nhìn thì thấy tướng quân đang gục trên vai công chúa lẩm bẩm cái gì đó sau đó trao kiếm của mình cho nàng rồi ngất lịm.
Thân hình Shiho khẽ động, nhìn quanh một lượt rồi cất giọng:
“Nhanh chóng tìm thành lấy ngựa, mượn không được thì mua, mua không được thì… cướp. Trong vòng 2 ngày phải đến được kinh đô.” – tiếng nàng trong trẻo, lạnh lùng, trong phút chốc đem khí thế vương giả bộc phát ra ngoài khiến người nghe có cảm giác như bị một tầng áp lực chèn ép tới mức hít thở không thông. Loại khí thế ấy, so với Gin, cơ hồ là giống nhau như đúc.
“Dạ!” – kiếm, cũng chính là đại diện cho thân phận tướng quân của Gin đang nằm trong tay Shiho nghĩa là toàn quân bây giờ đều nằm dưới quyền chỉ huy của nàng, ai nấy đều vội vã mà đi.
Shiho cơ hồ nằm rạp trên lưng ngựa, sau lưng nàng là Gin đang bất tỉnh. Nàng muốn xuống ngựa để giúp hắn cầm máu một chút, nhưng tên này sống chết đều không buông nàng ra khiến nàng không sao xuống ngựa được đành phải nhờ một binh sĩ nhổ tên, hái lá rừng, tạm cầm máu cho Gin.
Nhưng nàng biết, vết thương đó nếu để lâu sẽ không tốt, có thể mất mạng như chơi. Bởi vậy mặc cho thân mình mệt mỏi, mặc cho đường xá gập ghềnh, mặc cho bản thân không biết cưỡi ngựa, nàng vẫn ra tăng tốc. Cũng may, Truy Phong là một con ngựa rất có linh tính, không phản kháng mà nghe theo sự điều khiển của nàng.
Tới tối, cảm giác “thất nguyệt, đoạn tâm đan” chuẩn bị phát tác, Shiho mới cho toàn quân nghỉ ngơi. Bản thân nàng vẫn nằm trên lưng ngựa, một tay ôm chặt thanh kiếm của Gin, một tay đưa lên miệng cắn để tránh phát ra âm thanh đau đớn. Một hồi lâu, những khớp tay nàng đã trắng bệch, khóe miệng rỉ máu, không rõ là máu độc hay máu từ cánh tay nàng chảy ra. Trên cánh tay nõn nà như ngà như ngọc là một vết răng sâu hoắm, nhìn kĩ chỉ thấy máu thịt lẫn lộn. Khuôn mặt nàng xanh như một tấm ôn ngọc trơn mịn, cả người thấm đẫm mồ hôi.
Nàng sẽ không ngã gục! Tuyệt đối sẽ không ngã gục. Vì lúc hắn sắp bất tỉnh kia, hắn đã nói:
“Shiho! Kiếm là mạng. Ta giao mạng của ta cho nàng!”
*lăn lăn* ta đã trở lại và ăn hại hơn xưa
thực sự là bận hk dứt ra nổi T^T
thời gian tới chắc còn bận dài dài... mong mn đừng giận a~~