[Shortfic] Bên phải có nắng.

ranchansa shinsama

Điển hình của một dạng đa nhân cách...
Thành viên thân thiết
Tham gia
7/5/2013
Bài viết
168
14.gif

[Short Fic] Bên phải có nắng.

5893-1377853955-eb1516cfe3cb5919cb7c31b6d16771b9.jpg

Author: Thư Thư [Ranchansa Shinsama]

Disclaimer:
Thuộc về bác A.G.

Rating: K+.

Category: Thanh xuân vườn trường.

Pairing: Shinichi Kudo- Ran Mori.

Warning: OOC.

Summary:
5891-1377853951-ee370fab9782e2c799b67aee572ffeb7.jpg


Tôi là Ran Mori. Học sinh lớp 11B- Trung học phổ thông TeiTan.
Cha tôi là Kogoro Mori. Một thám tử "tài năng".
Mẹ tôi là Eri Kisaki. Nữ hoàng ngành tư pháp.
Cha mẹ tôi ly thân, từ năm tôi 6 tuổi.
Theo một nhận xét khách quan và nhiều nhận xét chủ quan, tôi là một nữ sinh bình thường, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Nhan sắc bình thường, học lực bình thường, gia thế bình thường.
Cuộc đời tôi, đâu đâu cũng toàn chữ "bình thường".
Cho đến một ngày bình thường, một điều bất thường xảy ra.
Cô chủ nhiệm chuyển tôi lên ngồi cùng Shinichi!
Shinichi Kudo.
Shinichi trong ấn tượng của tôi mà nói, thì là người khá mờ nhạt.
Cậu gầy gò, trầm lặng, và đương nhiên, cả ít nói. Trong giờ học không mấy khi phát biểu. Đến giờ chơi cũng không mấy khi rời khỏi chỗ ngồi.
Shinichi tĩnh lặng, đến khó chịu.
Dĩ nhiên, đó chỉ là định kiến của ban đầu thôi!

Note:
- Fic đã hoàn thành. Bao gồm 4 chương và 1 ngoại truyện chia làm 4 part.
- Rất mong nhận được nhận xét từ bạn đọc, khen chê đều được. Đừng đọc chùa.
- Fic được đăng ở KSV. Tuyệt đối không mang Fic đi bất kì nơi nào khác khi chưa hỏi ý kiến tác giả.

Cảm ơn các bạn.
 
Hiệu chỉnh:
Chương 1: Chạng vạng.


Ngày đầu tiên ngồi chung, Shinichi bắt tôi ngồi trong.

Hình như cậu ấy vẫn quen với chủ nghĩa bành trướng một mình một bàn nên khi tôi bước vào lớp, cậu ấy đang ngồi ngạo nghễ ở vị trí trung tâm.

Thấy tôi đi vào, Shinichi cũng không phản ứng gì nhiều. Cậu chỉ ngước lên nhìn một cái rồi nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác, lôi cặp, nhích người sang một bên. Ý là bảo tôi ngồi vào trong. Tôi không nói gì, chỉ nhíu mày, nhìn Shinichi một cách khó hiểu rồi tự giác ngồi vào.

Thành ra, Shinichi ngồi phía bên phải tôi.

Vì là dãy trong cùng, nên ngồi phía trong rất khó chịu. Sát tường, không nhìn thấy bảng, lại khó đi lại.

Tôi đâm ra hơi hơi ghét Shinichi.
...

Ngày thứ hai ngồi chung, tôi ngủ dậy muộn, không kịp ăn sáng, hận không thể lắp cái tên lửa vào đuôi xe đạp để bay đến trường.

Gửi xe xong, lại hận không thể lắp cái tên lửa vào mông để bay lên lớp.

Thông cảm, tôi thô lỗ như thế đấy.

Nhưng mà, dù có thô lỗ thế nào, cũng chẳng ai biết tôi là ai, học sinh lớp ai chủ nhiệm. Nên trong một vài trường hợp, có thô lỗ hơn một chút cũng không làm tăng thêm vài độ rich-te của mấy trận động đất ngoài kia. Nghĩ là làm, tôi ôm cặp chạy hộc tốc dốc gan lên lớp, cũng không để ý đến cái váy đồng phục ngắn trên đầu gối kia, đã vài lần làm đau con mắt của mấy bạn nam đứng trên hành lang.

Tôi chạy như bay vào lớp, liền đâm vào một vật thể không xác định. Trong mềm có cứng, trong cứng có thơm thơm. Tôi mặt choáng mày váng, lảo đảo lùi lại mấy bước mới đứng vững.

Sau khi xác định được vật thể trước mắt, cằm tôi rớt xuống đến chân!

Shinichi đứng đó, với cây chổi và cái rẻ lau bảng trong tay.

Tôi suýt nữa thì khóc ré lên. Hôm nay là bàn tôi trực nhật!

Vốn ngồi quen chỗ cũ, tôi cứ đinh ninh mấy hôm nữa mới đến phiên. Giờ thì xong thật rồi. Hình ảnh Ran Mori cao cao tại thượng, trăng thanh gió mát đã biến mất rồi. Có khi nào Shinichi sẽ nghĩ tôi là một đứa con gái vô trách nhiệm cố tình đến muộn để trốn trực nhật không?

Mặt mày tôi vẫn còn đang méo xẹo, đã bị Shinichi ấn thứ bầy nhầy gì đó vào trong tay. Nhìn ra mới biết là cái rẻ Shinichi đang cầm đã được chuyển nhượng sang cho tôi.

“Đi giặt rẻ lau bảng đi, còn 5 phút nữa.” Shinichi nhìn tôi, nhàn nhạt nói, ánh mắt còn như hàm chứa ý cười.

Tôi cũng không kịp phản ứng gì, vô thức cầm rẻ chạy đi giặt, đến cặp còn chưa kịp cất. Giặt xong lại chạy về lớp. Định lau bảng thì thấy bảng đã sạch bong, cơ hồ như vừa mua mới. Lại nhìn xuống dưới lớp, quả nhiên không thấy cọng rác nào.

Mà Shinichi đã ổn định ngồi vào chỗ, ung dung lấy sách vở ra đọc.

Tôi cảm động suýt khóc, hận không thể mang thân báo đáp Shinichi. Đặt rẻ lau bảng vào chỗ cũ, tôi ôm cặp đi vòng ra đằng sau Shinichi để vào chỗ ngồi. Đang định mở miệng nói cảm ơn cùng xin lỗi thì Shinichi lôi một cái bánh mì từ trong cặp ra, ăn tao nhã. Tôi bất tri bất giác liếm môi một cái, mới nhớ ra sang chưa ăn gì. Cái bụng không nghe lời liền “Ọc” một cái rõ to. Tôi cảm nhận rõ những ánh mắt trong vòng 2m đều hướng vào tôi mà bắn tới. Da mặt tôi vốn rất mỏng, không chịu nổi loại kích thích này, thế là cái đầu không tự chủ, liền đập liên tục xuống mặt bàn cứng nhắc.

Trong lúc tôi cảm giác cái trán vì đập xuống bàn nhiều mà sắp rỉ máu đến nơi thì bên phải truyền đến một tiếng cười khẽ:

“Ăn đi.” Shinichi chìa một nửa cái bánh mì về phía tôi.

Tôi ngơ ngác mở mắt nhìn Shinichi.

“Hử?” Shinichi lại chìa phần bánh mì về gần chỗ tôi hơn một tý.

Lần này tôi không khách khí nữa, vội vàng cướp lây cái bánh mì ăn nhồm nhoàm. Cả quá trình còn bị sặc không ít.

Ăn xong, thầy vừa vặn vào lớp. Đột nhiên tôi lại không nhớ ra định nói với Shinichi cái gì.

Thế là im lặng cả buổi.

Chỉ là hôm nay, tôi không còn ghét Shinichi nữa.
...

Ngày thứ ba ngồi cùng Shinichi, tôi hí hửng bước vào lớp. Đơn giản thôi, hôm nay là ngày phát hành Conan tập mới nhất, mà tôi thì vừa mới rước được ẻm về.

Cả buổi tôi đọc ngấu nghiến, đọc quên trời quên đất, quên gió quên mây. Quên luôn cả sự tồn tại của người bên phải, và tệ hại hơn, quên luôn cả sự tồn tại của cô Jodie.

Lần đầu tiên tôi thấy biết ơn Shinichi, vì đã dành chỗ ngồi “tuyệt vời” này cho tôi.

Trong góc khá là khuất, mà trước mặt tôi lại là Ichiro “Hợi” nên việc làm táng tận lương tâm này được thực hiện khá trơn tru.

Tôi cứ đọc, rồi lại tự cười, rồi lại đọc, rồi lại tự cười. Shinichi trong truyện thật dễ thương, không giống như Shinichi ngồi cạnh tôi.

Đang tâm đắc với suy nghĩ trong đầu mình, tôi hoàn toàn không biết cô Jodie đã tia thấy tôi từ bao giờ, đang từ từ đi xuống, không một tiếng động.

Mà quyển truyện trong tay tôi, bất ngờ bị Shinichi giật lấy, thay vào đó là quyển sách giáo khoa được đặt ngay ngắn đến ngạc nhiên.

Cô Jodie xuống đến chỗ tôi. Nhíu mày nhìn tôi một một cái, lại nhìn thấy quyển sách trên đùi tôi. Cũng không nói gì nữa, đa nghi quay đi, còn nhắc nhở, lần sau nên đặt sách lên bàn đọc nghiêm túc.

Tim tôi lúc đó, cơ hồ như ngừng đập!

Còn đang bận rộn suy nghĩ xem tý về có nên ghé vào hiệu thuốc mua thuốc trợ tim hay không, tôi đã cảm thấy đầu như bị thứ gì đó đập nhè nhẹ:

“Đọc Conan nhiều như thế, đến cái bằng chứng ngoại phạm cũng không tạo được sao?” Thì ra cái thứ đập lên đầu tôi là quyển Conan ban nãy.

Tôi nhỏ giọng: “Tớ cố tình không phản ứng gì, để xem cậu có tốt bụng giúp tớ không?” Mặt dầy chém gió, chứ thực ra tôi sợ đến nỗi sắp tè ra quần rồi. Vớt vát hình tượng được tý nào hay tý ấy.

Shinichi lắc đầu: “Theo nghiên cứu mới nhất của Đại học Chicago- Mỹ, những người nói dối, con ngươi sẽ có xu hướng lệch về phía trên bên trái.”

Tôi chối bay: “Đâu có!”

Shinichi: “Tớ chưa nói gì, vừa nãy mắt cậu nhìn về bên phải.”

Tôi bất giác rùng mình, sống lưng đột nhiên trở nên lạnh toát.

Và cũng rất tự nhiên, List “Những người không thể đắc tội” của tôi, Shinichi vụt một phát leo lên top 10!
...

Ngày thứ tư ngồi cùng Shinichi, cũng chưa có sự kiện đặc biệt gì xảy ra.

Cho đến giờ ra chơi.

Tôi bị một quả bóng vô chủ đập mạnh vào mắt.

Lúc đó tôi cũng không có cảm nhận gì lắm, chỉ là thấy trước mắt hơi tối, còn hơi đau đau. Nhưng tôi lấy tay dụi một lúc là hết, ngẩng lên đã thấy cậu bạn lớp bên đứng trước mặt tôi xin lỗi rối rít, hỏi tôi có làm sao không, có cần xuống phòng y tế không?

Tôi chỉ lắc đầu nói không sao, tay vẫn dụi dụi mắt bước vào lớp.

Nếu còn ở ngoài sân thêm một giây phút nào nữa, tôi không dám khẳng định sự việc vừa rồi có lặp lại lần nữa hay không?

Lúc tôi bước vào lớp, suýt nữa lại va vào Shinichi. Lần này tôi không còn tâm trí xem Shinichi phản ứng thế nào, trực tiếp đi vòng qua cậu ấy để về bàn.

Mắt tôi nóng ran lên, tôi lại càng dụi mạnh. Mà khổ, càng dụi thì mắt càng đau, nước mắt càng ra nhiều. Biết là không nên dụi nữa nhưng mà tôi vẫn cứ làm, bởi không thì rất khó chịu. Cứ thế, cứ thế, nước mắt tôi chảy ra, giàn dụa hết cả khuôn mặt.

“Đau lắm hả?”

Tôi hé mắt ra nhìn, đã thấy Shinichi ngồi bên cạnh. Vẻ mặt hình như có vài phần quan tâm. Tôi lắc đầu, tay vô thức đưa lên dụi tiếp, mà tay chưa kịp chạm vào mắt, đã bị Shinichi hơi dùng lực kéo ra.

“Đừng dụi nữa.”

Tôi còn chưa kịp tiêu hóa hết lời Shinichi nói có ý nghĩa gì, đã cảm thấy trên mắt vừa ấm vừa mắt.

Thì ra, Shinichi lấy tay xoa nhè nhẹ vào mắt tôi, miệng lại thổi khe khẽ nhịp nhàng. Bàn tay cậu to hơn tay tôi, cũng ráp hơn tay tôi, nhưng không hiểu sao, tôi lại thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Shinichi hỏi: “Còn đau không?”

Lần này đúng là không đau nữa, tôi bặm môi lắc đầu thật mạnh.

Shinichi bật cười đưa tay xoa đầu tôi.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy Shinichi đẹp trai đến thế.

Cậu ấy lại vừa xoa, vừa thổi khe khẽ vào mắt tôi thêm một lúc nữa. Mà mấy phút sau, nước mắt tôi lại ra giàn dụa, hình như còn nhiều hơn lúc đầu.

Shinichi suýt nữa nhảy dựng lên: “Sao lại khóc nữa? Làm cậu đau sao?”

Tôi vừa khóc vừa cười: “Là cảm động, nên mới khóc.”
 
Hiệu chỉnh:
Oi oi oi oi oi oi nàng ơi =)) =)) =))

Sao cái fic nó lại dễ thương thế này cơ chứ :(( Sao Shinichi và Ran lại có thể đáng yêu đến thế cơ chứ :((

Ta vừa đọc vừa cười :)) Lời văn nhẹ nhàng mà hài hước quá :x Mấy tình huống tưởng chừng như quen thuộc nhưng qua cách xây dựng của riêng nàng làm cho ta không cảm thấy chán chường vì gặp mô-típ này quá nhiều mà còn vô cùng thích thú nữa :x Conan này, còn cả Shinichi trong truyện =)) Kể cả Ran nữa, trong fic của ta ta diễn tả nàng ấy là một người đằm thắm dịu dàng =)) Trong đây lại quá phá cách, quá bạo lực, hơi "thô lỗ" nhưng... Oi ta khen nhiều quá nên giờ hết từ khen rồi =))

Mà này, ta thấy Shinichi trong lời kể của nàng lặp lại hơi nhiều, nàng có thể thay bằng từ cậu ấy chẳng hạn ;;)
Tôi cảm động suýt khóc, hận không thể mang thân báo đáp Shinichi.
Ẹc =))

Nói chung là ra chap mới mau mau đi ~~~
Yêu quá là yêu ~~~
Lót dép hóng =))
 
*ngó vào* fic của ss ranchansa shinsama, em ủng hộ nhiệt liệt :D :D :D. Đọc xong chap 1.... hay quá :KSV@12: :KSV@12:, ShinRan trong đây thật là dễ thương a~, em thích :KSV@12:. Hóng các chap tiếp của ss nha :KSV@03: :KSV@03:
 
Ôi ôi ,hay quá đi mất,Ran đọc conan trong h học , giống y hệt mình ,và mình cũng đc mấy bạn bên cạnh cảnh báo lúc cô giáo xuống luôn(chẳng lẽ lớp nào cũng có 1 vài bạn như thế !?) :)
Fic của bạn rất là nhẹ nhàng , tình cảm, (sao mình lại muốn có gì đó đột phá nhỉ, kiểu như shinran bị phạt học thuộc bài ngoài hành lang chẳng hạn :D)
Mình sẽ ủng hộ bạn , viết tiếp đi nha! <3
 
Chương 1.2: Chạng Vạng.
"Vì trong chương này có nội dung tương đối nhạy cảm, các bạn nam hãy cân nhắc trước khi đọc."
...

Mấy hôm nay, "dì cả" của tôi đến thăm.
Thực ra, "dì cả" nhà tôi rất đỏng đảnh, có tháng không thấy mặt mũi đâu, lại có tháng hứng chí vặn vẹo tôi đến hai, ba lần.
Tôi ngửa mặt lên trời cảm thán với Sonoko: "Tại sao "dì cả" nhà tớ như thế, còn "dì cả" nhà cậu không như thế?"
Sonoko đối với chủ đề tôi đang nói thì hết sức tâm đắc, suy nghĩ nửa ngày rồi chầm chậm phun ra một câu: "Bởi vì ngực cậu to."
Tôi suýt nữa thì gãy cổ: "Thế ngực cậu thì sao?"
Sonoko oanh oanh liệt liệt đáp: "Bởi vì ngực tớ siêu cấp to."
Tôi thống khổ xoay đầu đi, cảm thấy từ trước đến giờ, hình như mình đang chứa chấp một thành phần tội phạm biến thái của quốc gia rồi.
Tháng này, "dì cả" đã đến hai lần.
Sáng đi học, mới phát hiện bả đã gõ cửa lần ba.
Tôi cảm thấy đen đủi tập 1.
Sau chợt nhớ ra hôm nay có tiết Thể dục, đen đủi tập 2.
Ngồi trong lớp, bụng đau dữ dội, đen đủi tập 3.
Tôi huyết lệ tuôn sối xả, trong lòng thầm cầu mong bộ phim đen đủi chỉ có 3 tập thôi, nhất định chỉ 3 tập thôi.
Không ngờ, bụng càng ngày càng đau, tôi gục mặt xuống bàn, hai tay ôm bụng, mồ hôi ra ướt nhẹp tóc mái.
Đến tiết Thể dục, tôi định xuống sân xin thầy nghỉ nhưng chân cơ hồ không nhấc lên nổi nữa.
Tôi ngước khuôn mặt trắng bệch có thể dọa chết người lên, thều thào với Shinichi: "Xin thầy nghỉ hộ tớ." Lúc bấy giờ tôi mới phát hiện giọng mình đã khàn hẳn đi, hơi thở đứt quãng.
Shinichi cũng không nói gì, ánh mắt thâm trầm nhìn tôi rồi gật đầu một cái, bước ra ngoài. Đối với loại phản ứng chỉ gật không nói của cậu ấy, tôi cũng hơi hơi quen thuộc rồi.
Đến khi mọi người xuống sân học Thể dục hết, chỉ còn tôi một mình trong lớp, tôi mới đau đớn phát hiện, bộ phim đen đủi của tôi, hình như lại ra thêm tập 4.
Lúc "dì cả" đến, thi thoảng tôi mới đau bụng. Mà cứ lần nào đau bụng là y như rằng có hẳn một dàn hiệu ứng "âm thanh, ánh sáng" đi kèm theo. Đau đầu, đau lưng, chân tay rã rời, đủ các kiểu con đà điểu, còn hơn cả mấy hình thức tra tấn thời Trung Cổ.
Tôi đau phát sốt.
Có lúc tôi đã lựa chọn chết quách đi.
Nhưng tôi mà chết rồi, thì ông bố nghiện rượu, nghiện mạt chược, lại nghiện Yoko Okino đến thần điên phách đảo của tôi biết phải làm sao?
Bình thường lúc ở nhà, nếu có đau lắm thì tôi cũng cố nhịn, không nói với bố, mấy chuyện này, thực ngại muốn chết. Tôi chỉ nằm trong phòng, lăn qua lăn lại một hồi rồi ngủ một giấc, dậy hết luôn à.
Tôi gắng gượng ngồi được một lúc, nhưng cái lưng bải hoải biểu tình. Vạn bất đắc dĩ, tôi kê ghế của tôi với Shinichi sát vào nhau rồi ngả người nằm xuống.
Tôi nằm nghiêng, nửa người cong lại. Biết thế vừa nãy tôi đã không cố chịu, mặt dầy kêu Sonoko đưa tôi xuống phòng y tế. Bây giờ hay rồi, không có ai trong lớp, tôi có đau đến chết đi cũng chẳng còn ai để trăng trối nữa.
Nằm được một lúc, bụng dưới tôi lại quặn lên, phía dưới bất giác như ra ào ạt. Tôi nhíu chặt lông mày, cắn răng chịu đựng, cơ thể bất giác cong thêm vài phần.
Tôi mê man thiếp đi.
Trong lúc mê man, tôi mơ hồ cảm thấy bàn tay ấm áp của ai đó vỗ nhẹ mặt tôi, lại áp nhẹ lên cái trán nóng hừng hực của tôi. Tôi thật muốn mở mắt để xem kẻ tội đồ đó là ai, da mặt láng mịn của tôi, không phải ai trong kiếp này cũng tu đủ đức để có thể sờ vào nha.
Nhưng mí mắt tôi rất nặng, cả th.ân thể vô lực nằm trên ghế. Sau đó, cả người tôi bị nâng lên, rồi lao đi rất nhanh.
Bụng tôi được áp vào thứ gì đó vừa rộng, vừa ấm, rất dễ chịu. Nhưng tôi thật sự muốn tỉnh dậy để bóp chết người đó, chạy huỳnh huỵch, huỳnh huỵch như thế, cái băng vệ sinh của tôi, sắp không chịu nổi nữa rồi.
Đợi đến lúc tôi tỉnh lại, đã là chuyện của giữa trưa.
Mọi người đều đã tan học hết, mà đập vào mắt tôi, là bộ mặt đen thui của Shinichi. (=.=)
Tôi phát hiện mình đang nằm trong phòng y tế của trường, hốt hoảng ngồi dậy: "Cậu đưa tớ xuống đây hả?" Rốt cuộc cái tên tội đồ vỗ mặt tôi, cả hại chết cái băng vệ sinh của tôi là Shinichi.
Shinichi ừ hử gật đầu, bộ mặt càng đen.
"Giữa trưa rồi, sao cậu còn chưa về?" Tôi hỏi.
"Cậu còn chưa tỉnh." Một câu không thừa.
"Bây giờ tớ tỉnh rồi." Thấy chưa, thấy chưa, đuổi khéo cũng phải nghệ thuật như tôi nha.
"Tớ đưa cậu về."
Tôi suýt lăn từ trên gi.ường xuống: "Không cần, không cần, tớ có xe đạp." Thực ra, việc tôi muốn làm lúc này nhất, chính là bay vào nhà vệ sinh để kiểm tra. Xem xem ẻm băng vệ sinh của tôi, đã ra đi hoàn toàn chưa hay vẫn còn hấp hối. Giả dụ đã ra đi hoàn toàn rồi, có kéo theo cái váy đồng phục của tôi ra đi cùng không. Còn nữa, có kéo theo cái ga gi.ường trắng muốt của phòng y tế đi cùng không. Nếu tất cả cùng ra đi, việc tiếp theo tôi làm là ra thẳng ga tàu, mua một vé, một đi không trở lại.
Đầu óc tôi còn đang bay bay, Shinichi vẫn kiên trì: "Cậu còn chưa khỏe."
Chúng tôi giằng co một hồi, kết quả vẫn là Shinichi đưa tôi về, còn xe tôi thì để lại trường.
Trước khi về, tôi bảo cậu ấy đợi, tôi vào nhà vệ sinh. Thật may, tất cả cùng bảo toàn tính mạng.
Shinichi cơ hồ đạp xe rất nhẹ, rất rất nhẹ.
Tôi ngồi đằng sau buồn ngủ, rất buồn ngủ.
Một lúc sau, tôi gục đầu vào lưng Shinichi ngủ thiếp đi.
"Ran?" Tôi nghe thấy tiếng Shinichi hỏi nhỏ.
"Ừ?" Tiếng trả lời của tôi nhẹ như gió, không biết Shinichi có nghe thấy không. Chỉ thấy cậu lại đạp xe rất chậm, rất nhẹ, nhẹ hơn lúc đầu.
Hôm nay, tôi cùng lúc chịu 2 thảm họa.
Một là đau bụng.

Hai là đau tim.
Vì Shinichi.
...
[End chapter 1]
...
- Oà òa, các bạn đọc thấy thế nào? Có phản cảm quá không? Phần này hơi ngắn vì chỉ là phần cuối mà lần trước mình chưa kịp viết của chương 1, nên các bạn thông cảm nha.
- Bây giờ viết ra mới thấy hơi hơi tiếc, ý tưởng cứ ra dào dạt ấy, biết thế từ đầu viết Longfic cho rồi. Bây giờ mà các tình tiết gay cấn, cả nhiều hơn một chút thì sẽ không còn đúng chất Short Fic nhẹ nhàng mình đặt ra ban đầu nữa. Nên có gì sẽ bổ sung vào ngoại truyện nhé.
- Fic có 4 chương: Chạng vạng, Trăng non, Nhật thực, Hừng đông. Ý nghĩa hồi sau sẽ tiết lộ :3
- Thực ra Fic này được lấy cảm hứng từ câu chuyện có thật của mình với cậu bạn cùng bàn, bạn ý cũng dễ thương lắm (tất nhiên không dễ thương bằng Shinichi a~), mình định để hết fic rồi mới tiết lộ, sợ các bạn mất hứng đọc fic, nhưng cứ viết là lại nghĩ đến bạn ý ý :(( Hỏi nhỏ, các bạn có muốn đọc một ngoại truyện nhỏ về chuyện của mình với bạn ấy k? Đảm bảo người thật, việc thật, không thêm phụ gia, mắm muối, cơ mà hài té ghế luôn =)) Tại mình với bạn ý suốt ngày cãi nhau, mà toàn cãi nhau kiểu thốn thốn ý :*
- Đọc nhớ cmt nhận xét đó. Cám ưn các bạn :">
 
Hiệu chỉnh:
ranchansa shinsama nói thật là đọc đọc đầu ko hiểu "dì cả" là cái gì =)), độc đến giữa... *oạch* *té ghế* mời biết "dì cả" là cái gì =)), mà đoạn cuối đau tim là sao vậy ss :KSV@08: em ko hiểu :KSV@08:. Óe, thì ra fic này lấy từ chuyện thật của ss hả =)), thế khai nhanh, có phải ss cũng được người đó bề như bên trên ko *chỉ chỉ* =))
 
=)) nàng ạ =)) trời quơi =)) sao cái fic của nàng có thể dễ thương đến thế chứ =)) Lời văn nhẹ nhàng, diễn biến rất thú vị (khác hẳn cái fic nặng trình trịch của ta -_- ) =)) lại còn lôi cả Conan vào nữa =)) Độ này đang chưa có fic gì đọc vì ta đã quen đọc các fic buồn buồn -_- (làm nội tâm bị giành xé khôn nguôi :(( )mò mẫm mãi mới thấy cái fic vui vui của nàng =)) Vẻ ngoài bình thường, nhưng không hề bình thường chút nào nha =))
Nói thật là trong part 2 =)) ta cũng chả hiểu dì cả là cái ma gì cả =)) đọc được một lúc mới hiểu ah ~ =)) thực sự thì part 2 ta thấy hơi hơi nhạy cảm đó ;)) =>> độc đấy =)) cho luôn cả tình huống có thật trong đời vào =))
Nhanh ra chap mới đi =)) để ta nghía love story của 2 anh chị nào =))
Yêu fic quá cơ :x =))
p/s: Đừng có nói là... Shinichi là ma cà rồng đấy nhé =))
 
nguyetnhu1209 thùytrang24599 Ếch ộp cám ơn các bạn đã ủng hộ nhé :KSV@10:

Ran Mori_2000 đau tim hả? kiểu như thích thích r á :KSV@05:chuyện của ss k như trong fic đâu, kiểu sự việc cũng gần giống nhưng đa số đều đi theo chiều hướng khác, ngoài đời phũ lắm :KSV@15:

dragon_princess hắc hắc, tks nàng nhé, ta cũng biết cái fic của ta nó dễ thương điên đảo mà *sặc mùi tự sướng :KSV@05:* đương nhiên Shinichi k thể làm ma cà rồng được, trí tưởng tượng của nàng cũng phong phú quá cơ :KSV@19:vì fic đc lấy cảm hứng từ #lovestory của ta nên đa số ta đều cho mấy sự việc ngoài đời vào, để cho gần gũi ý mà (nhưng đa số là thêm rất nhiều mắm muối, nó mới được cute như vầy :KSV@05:)
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Đang tự kiểm điểm vì cái fic dễ thương + vui nhường này mà giờ mình mới vô đọc! Thú thật là thấy fic ShinRan nhiều quá, mình chả biết nên đọc fic nào => thường bỏ ko đọc (đang thú tội :KSV@08:). Cơ mà tình cờ lại phát hiện cái fic dễ thương thế này.
Lời văn của tác giả cực mượt, vui vẻ, nhẹ nhàng và rất dễ thương, tình tiết cũng thú vị nữa. Cực kết cái vụ "dì cả" của bạn, quả là rất sáng tạo đó nha (nhưng hơi tội mấy bạn nam =)) ).
 
Chương 2: Trăng non.
Thoắt cái, hai tháng đã trôi qua.
Cuộc sống bình thường của tôi, được lấp đầy bằng những điều vụn vặt từ Shinichi.
Không biết chúng tôi bắt đầu nói chuyện từ bao giờ, rồi trở nên thân thiết từ lúc nào, chỉ biết cậu ấy dần dần bước vào cuộc đời tôi, như vốn dĩ nó phải thế.
Có những hôm tan học, hoặc Shinichi cố tình đợi tôi, hoặc tôi cố tình đợi cậu ấy, để chúng tôi có thể cùng nhau đạp xe từ trường về nhà. Để tôi có thể than thở với cậu ấy về ông bố nghiện mạt chược của tôi, hay về con mèo dễ thương mà tôi vô tình nhặt được bên đường. Shinichi thường không nói gì nhiều, chỉ quanh quẩn mấy câu vô thưởng vô phạt: "Thế à?" hay đại loại như "Ừm, sao nữa?". Đôi khi tôi phát chán Shinichi, nhưng lại thầm khâm phục tính nhẫn nại của cậu ấy. Mấy câu chuyện của tôi, thường là không đầu, không đuôi, có khi cả không có nội dung. Có lúc đến chính tôi còn không biết mình đang luyên thuyên về vấn đề gì nữa cơ mà. Vậy mà cậu vẫn nghe, toàn bộ từ đầu đến cuối.
Rồi có những lúc cậu ấy thao thao bất tuyệt với tôi về Homles của cậu ấy tài giỏi như thế nào, Watson của cậu ấy có siêu năng lực ra sao (?!) Tôi cũng ậm à ậm ừ, thỉnh thoảng ngáp dài một cái đầy biểu cảm. Ý nhắc Shinichi là tôi vì nghe mớ chuyện của cậu ấy mà sắp ngủ gật đến nơi rồi, mau chuyển chủ đề khác đi.
Cuộc hội thoại của chúng tôi, đa phần đều là tôi hoặc Shinichi tự độc thoại.
Tẻ nhạt có, buồn chán có, nhưng không hiểu sao nó có sức hút lạ kì, khiến tôi không cách nào thoát ra được.
Lại có những buổi chiều, tôi cùng Shinichi lượn lờ nhà sách.
Thời gian quả là điều kì diệu, hai tháng trước đó, tôi thậm chí còn không nhớ nổi họ Kudo của cậu ta. Hai tháng sau, tôi đã có thể cùng Shinichi đi hết nơi này đến nơi khác.
Shinichi và tôi đều thích đọc sách, có hay chăng chỉ khác nhau ở thể loại. Shinichi thích tiểu thuyết trinh thám. Còn tôi thì mê truyện tranh đến thần điên bát đảo.
Vào hiệu sách, chỉ dùng ánh mắt, chúng tôi cũng có thể tự hiểu với nhau: "Cậu sang chỗ tiểu thuyết trinh thám, tớ sang chỗ truyện tranh, hai tiếng sau chúng ta gặp lại."
Tại sao lại là hai tiếng? Thì đọc chùa chứ còn gì nữa. Giá cả leo thang, ví tiền của tôi thì eo hẹp, chắt bóp lắm trong ba tháng mới mua được đúng lịch Conan phát hành.
Nhưng đa số tôi đều không dùng hết hai tiếng, mà tiết kiệm 30 phút để... sang nhìn lén Shinichi.
Gương mặt nhìn nghiêng của Shinichi, quả là điều gì đó... khó tả.
Cậu cầm một quyển sách, dầy nhất trong tất cả những quyển tôi từng gặp đến nay, đọc chăm chú.
Nếu bây giờ có ai hỏi tôi thích cái gì của Shinichi nhất, tôi sẽ không ngần ngại trả lời.
Mắt của Shinichi.
Đôi mắt màu xanh dương.
Vai cậu hơi tựa vào giá sách, chân mày nhíu lại. Miệng cậu ấy đọc lẩm nhẩm khiến cánh môi mỏng khẽ nhếch lên. Sống mũi cao thẳng, mấy sợi tóc lòa xòa trước trán. Cộng thêm cả cái áo sơ mi trắng của cậu ấy nữa.
Tôi không thể chắc rằng sau khi nhìn lén vài lần nữa, tôi có ôm trái tim không lành lặn trở về hay không. Chỉ biết lần đầu tiên sau khi bắt gặp bộ dạng ấy, trái tim tôi đã khuyết thiếu mất một nửa rồi.
...
Tôi được giải nhất Karate thành phố. Shinichi hứa cùng tôi đi Tropical Land.
Dọc đường đi, vẫn là những câu chuyện về Homles và Watson muôn thưở của cậu ấy.
Mặc dù chúng tôi chơi rất vui, tôi vẫn (giả bộ) giận cậu ấy hai ngày liền.
...
Trên một số phương diện, tôi không thể phủ nhận Shinichi, ví dụ như IQ chẳng hạn.
Tôi phát hiện, Shinichi đặc biệt có hứng thú với cờ caro.
Tôi hỏi, cờ caro có gì mà lôi cuốn đến vậy? Shinichi trả lời tỉnh bơ: "Đơn giản, dễ hiểu, dễ chơi, trên hết cái cảm giác đã dồn đối phương vào chân tường mà đối phương vẫn không hề nhận ra hết sức tuyệt vời."
Gáy tôi đầy vạch đen, cảm thấy Shinichi này thật quá nham hiểm rồi.
Tôi tâm không cam, tình không nguyện, lôi hết dũng khí 17 năm tích góp ra, quyết PK một trận sống mái cùng Shinichi.
Cậu ấy cười. Nụ cười nửa miệng.
Qủa nhiên, ít phút sau tôi đã hiểu nụ cười ấy có nghĩa là gì.
Là vì tôi quá ngu xi hay cậu ấy quá thông minh? Riêng tôi thì nghiêng về phương án thứ 3. Là vì hôm nay trời mưa quá to.
Haiz, biết làm sao được. Khi con người ta bị hỏi một câu gì đó quá bất lợi cho bản thân, bộ não sẽ tự động phát ra tín hiệu trả lời một câu vô cùng không liên quan. Nhằm cứu vớt lòng tự tôn... đã mất từ sau khi nghe câu hỏi ấy.
Sau mấy tuần ngắn ngủi ngồi cùng Shinichi, tôi đã chiêm nghiệm ra, sở dĩ Shinichi không bao giờ xung phong trả lời bài, bởi vì những bài tập thầy cô giao... quá dễ đối với cậu ấy.
Tôi buông một câu: "Cậu đúng là kiêu căng."
Shinichi liếc tôi: "Tớ nhường cho các bạn trả lời trước, bởi vì nếu tớ đã trả lời trước, đương nhiên các bạn sau không thể nói gì. Shinichi tớ không thích chơi trội."
Như thế, đúng là chơi trội thật.
...
Lại về một phương diện khác, tôi có thể thẳng thắn cho cậu ấy 0 điểm. Ví dụ như EQ.
Mariko- Lớp trưởng cần tài năng có tài năng, cần xinh đẹp có xinh đẹp, cần dịu dàng có dịu dàng, liên tục lên hỏi bài Shinichi.
1 tuần liền.
Nơi ngực trái của tôi không hiểu sao thấy ưng ức.
Mà mấy bài Mariko hỏi, toàn kiểu não phẳng như âm nhân âm có ra dương, hay là 1 nhân với số nào có bằng chính số đó (?!) À, à, thực ra cũng chưa đến nỗi phẳng kiểu đấy, chỉ là mấy bài thầy giảng rất nhiều lần, chia thành từng dạng, có phương pháp hẳn hoi. Ấy vậy mà Mariko vẫn ưỡn ngực hiên ngang hỏi một tên trong giờ chẳng bao giờ giơ tay phát biểu là Shinichi cái bài mà bạn ấy vừa giơ tay lên bảng lấy điểm 10 hôm trước.
Tôi đến là khâm phục da mặt bạn ấy, có thể đem đi làm áo chống đạn được rồi.
Nhưng Shinichi lại có thừa kiên nhẫn, giảng giải từng chút cho Mariko bằng chất giọng trầm trầm. Chốc chốc lại hỏi: "Hiểu hết không?" làm tôi bên cạnh thấy sôi máu.
Tôi nhịn không được, hỏi Shinichi: "Mariko thích cậu hả?" Bây giờ nghĩ lại hình như sặc mùi dấm chua.
Shinichi ngác ngơ: "Thích gì cơ?"
"Thích cậu đó!" Đôi mắt nai to tròn của Mariko như hận không thể đâm thủng khuôn mặt Shinichi. Ánh mắt cứ chuyển hết từ hình Sin, sang hình Cos, lại từ Cos sang Sin, Tan, Cotan, vân vân và mây mây, đủ các kiểu con đà điểu. Không thích á, tôi thực xin lỗi cuộc đời.
Shinichi vẫn cười xòa: "Chắc không phải đâu."
Tôi đến bó tay với cậu ta.
Tôi chợt cảm thấy Shinichi bên phải tôi rất giống thím Shinichi trong truyện Conan, chuyện gì cũng thấu, duy chỉ có tình cảm là đếch biết cái cóc khô gì.
...
Đôi khi tư duy Shinichi rất khác người thường, khiến tôi vừa muốn phủ nhận, lại đau đớn phát hiện ra ngoài giữ ý nghĩ đó, mình không thể làm được gì.
Thực ra cái chuyện này cũng nhỏ như con kiến, nhưng vẫn làm tôi suy nghĩ khôn nguôi.
Chẳng là có một hôm, tôi viết sai, đành phải dùng bút xóa để xóa. Mà đợi mãi nó không khô để viết đè lên, nên tôi dùng miệng thổi. Đang thổi kịch liệt, Shinichi bên phải quăng ra một câu khiến tôi cảm thấy băn khoăn không biết nhiệt độ hôm nay là 0 độ hay là âm 20: "Càng thổi càng lâu khô đấy."
"Tại sao?" Tôi không hiểu.
"Trong hơi thở con người có hơi nước đúng không?"
"Hình như có..." Đúng không nhỉ?
"Đó, có hơi nước, không phải càng lâu khô hơn sao?"
Tôi đơ toàn tập.
Sau này nghĩ lại, rõ ràng là Shinichi sai rành rành, căn bản là cậu ấy muốn chơi tôi, muốn nhìn cái bộ mặt thộn một cục của tôi.
...
Những câu chuyện về Shinichi, quả là không hồi kết.
Tôi đến bây giờ vẫn chưa hiểu, rốt cục trong cơ thể cậu ấy tồn tại mấy con người.
Là Shinichi lạnh lùng, hay là Shinichi ấm áp?
Là Shinichi ít nói, hay là Shinichi có thể ba hoa chém gió về siêu năng lực của Watson đến tận trời?
Là Shinichi có IQ cao, hay Shinichi có EQ cực thấp?
Là Shinichi điềm đạm, hay Shinichi chỉ vì thấy tôi nằm dài trên ghế mà sốt sắng hết cả lên?
Tôi không biết, chỉ là rất tự nhiên, tôi đã thích một Shinichi như thế.
Thật nhiều...
.
.
.
Chú thích:
* PK: viết tắt của Player Killer hay Player Killing, hiểu nôm na là đi "giết" người khác.
* IQ: chỉ số thông minh.
* EQ: chỉ số cảm xúc.
* mùi dấm chua: chỉ sự ghen tuông.
* hình sin, cos: nôm na là loại biểu đồ dao động trong toán học, uốn lượn, lên xuống theo chu kì.
Trên đây là các chú thích mình viết theo nghĩa đơn giản nhất để các bạn dễ hiểu, có thể chưa đúng hoàn toàn nhưng... mong các bạn đừng bắt lỗi :KSV@11:
Rất cảm ơn các bạn đã đọc và ủng hộ mình.
Gửi ngàn nụ hôn gió :KSV@03:
 
Hiệu chỉnh:
Ôi, giọng văn vẫn chuẩn không cần chỉnh như ngày nào! Au viết chap ko dài mà câu nào cũng chất lượng hết. Chắc phải copy fic này về máy để lâu lâu đọc quá!
Mình thích tình cảm của Shin và Ran trong này nha, cực kì nhẹ nhàng và tự nhiên. Cứ vậy mà tiến đến, không cần lí do, không cần giải thích, vậy mà lại khiến người ta rất đồng cảm.
Tình cảm của hai anh chị đã bắt đầu tiến triển rồi, có ghen luôn cơ mà. Nhưng mình thích Ran trong này, thừa nhận tình cảm một cách rất nhẹ nhàng và thẳng thắn, không sến súa lâm li thấm đẫm nước mắt (mấy thể loại làm mình hơi bị nản).
Cả Ran với Shin trong này đều dễ thương hết, có tí trẻ con ngây ngô nữa. Ran thì mộc mạc, chân thành và hơi ... hiếu thắng tí, còn Shin thì điềm đạm, nhẹ nhàng và ... có tí lemon question. ^^ Khoái nhất cái vụ Ran thách đấu caro với Shin. =)) Cơ mà hình như "ngu si" mới đúng thì phải?
 
masquerade khửa khửa, cảm ơn bạn, đọc cmt của bạn mình cũng vui lắm đó, cứ tủm tỉm cười suốt thôi. Cảm thấy công sức từ trước đến giờ, hình như chỉ để đổi lấy những cái cmt thực lòng như thế :KSV@11:Mình cũng thích tình yêu như của Ran với Shin, nhẹ nhàng, ấm áp, không ngược, không lâm li bi đát, họ cứ tự nhiên như vậy. Vì họ được ông trời sinh ra vốn dĩ là để dành cho nhau rồi :KSV@11:
 
Hay quá, cám ơn bạn nha, mình đọc cảm thấy thích lắm. Đang căng thẳng mà nhờ bài viết của bạn mình thấy vui hơn, bớt căng thẳng rồi

Mình ủng hộ bạn
 
Văn phong của bạn dễ thương thế!!! Làm người đọc ghen luôn với couple trong fic í, tình cảm hai anh chị nhẹ nhàng mà lãng mạn ghê :) Hình như Homles như không phải Holms đâu bạn!! Nói chung là thích fic của bạn ghê gớm lắm :)) Mong bạn sớm có chap mới!
--Wings--
 
ôi =)) đau hết cả ruột =)) sao mà fic nàng... lại quá dễ thương so với quy định như thế chứ :)). Đọc xong mà cứ nhăn răng cười =)). Cốt truyện rất thực tế và gần gũi, thực ra ta thấy nàng là người đầu tiên khai thác một cách chân thực và...sống động như vậy :)) ( giống quảng cáo TV nhỉ ? =)) )
Lời kể theo ngôi thứ nhất của nàng rất mượt , không dài dòng, rườm rà hoa lá mà lại ngắn gọn nhưng rất xúc tích :3 làm cho người đọc cảm thấy rất thoải mái :3 câu văn lại hài hước nữa :3 =)) . Kết nhất cái vụ "âm nhân âm ra dương" =))
Tình cảm của 2 bạn trẻ hết sức trong sáng ha :)) chả cần biết cái lí do ở đây là gì hết :)) y hệt cái tình yêu của tuổi học trò.
Túm lại ta cực kì thích fic của nàng :3 mộc mạc, nhẹ nhàng :3 :x ôi...:3
 
thuyhuynh304 babywings0000 hê hê, cảm ơn các bạn đã ủng hộ, mình sẽ cố ra chap mới sớm nhất có thể :KSV@04:
dragon_princess nàng khen ta kinh khủng khiếp làm ta cứ cười ngoác cả miệng ra :KSV@05:Trước khi viết fic này ta đã tưởng tượng ra rất nhiều điều, tưởng tượng phản ứng của bạn đọc ntn, bạn đọc có cảm nhận hết được ý nghĩa của tình yêu tuổi học trò mà ta muốn truyền tải hay k. Giờ đọc cmt của nàng và một số nàng khác thì rốt cục ta cũng đã mãn nguyện rồi :KSV@10:
 
×
Quay lại
Top Bottom