- Tham gia
- 7/5/2013
- Bài viết
- 168
Ngồi cùng gió(3)
Kí ức về Ran như một cơn gió, lượn lờ và tản mạn khắp trí óc tôi...
#1
Sau tuần đầu tiên, tôi đợi Ran về cùng lúc tan học.
Đút tay vào túi quần, tôi đứng hờ hững ở nhà xe, nhẩm tính thời gian Ran thu dọn đống sách vở cùng một đống thứ đồ linh tinh con gái của cô ấy. Chốc chốc đã thấy Ran từ xa đi đến, cô vẫy tay thật mạnh với tôi, ánh mắt sáng ngời, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.
"Shinichi chưa về sao?"
"Đang đợi người." Tôi nhàn nhạt đáp.
"À há, đợi ai thế?"
"Đợi cậu."
Ran đơ ra 3 giây đầu. 3 giây tiếp theo nhìn quanh quất xem còn "cậu" nào khác ở đây không. Kết quả là không, vì giờ nhà gửi xe đã vắng tanh người, đơn giản là cái "chốc chốc" thu dọn đồ của cô ấy tốn những 45 phút cuộc đời của tôi.
Cái gì không có, chứ kiên nhẫn đợi vợ thì tôi có thừa. Tôi không canh chừng cô ấy. Nhỡ Ran lại lấy nhầm xe của cái thằng cóc khô nào, rồi nó may mắn gặp phải tình huống như tôi, nhìn thấy những thứ không nên thấy. Sau đó, lại có suy nghĩ muốn chịu trách nhiệm cả đời với Ran thì sao?
Ran, cô ấy, một mình tôi chịu trách nhiệm là đủ rồi.
"Chính là tớ sao?" Ran không tin chỉ vào mặt mình.
"Chính là cậu đó." Tôi chỉ chỉ vào cô ấy.
Thế là không biết thần trí Ran giờ đã bay trốn nào, ánh mắt thẫn thờ, lật đật đi lấy xe cùng tôi trở về.
#2
Bữa nay, Ran có vẻ rất không khoẻ.
Từ lúc sáng cổ đến, sắc mặt đã trắng bệch, môi tái nhợt đi, người co rúm lại một chỗ, không nói năng câu nào.
Tôi được phen thất kinh, nhưng lại tìm không ra sự thể là gì. Muốn hỏi han cổ, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Thế là không tự tại, ngồi yên như một thằng ngốc bên cạnh Ran. Trong đầu suy nghĩ đủ thứ loại bệnh nan y trên cõi đời.
Ung thư máu? Đừng nói chuyện tình của tôi và cô ấy Sad Ending giống mấy bộ phim Hàn Xẻng nha.
Tim bẩm sinh? Hôm nọ tôi còn thấy cô ấy chạy mấy vòng sân cũng không xi nhê gì. Cái này, loại trừ.
Đau dạ dày? Rất có thể. Ran thường xuyên bỏ bữa sáng, lại không có ăn uống điều độ như tôi, nghe cô ấy kể, nấu cơm xong cho bố cũng đủ mệt rồi, không còn sức ăn cơm nữa.
Sau khi đã đoán được ra sự thể, tôi càng rối hơn. Không biết nên làm cách nào đưa Ran đi bệnh viện, liền sải chân dài bước ra khỏi chỗ, đi vòng vòng trong lớp.
Rốt cục, vẫn không nghĩ ra gì.
Hết 2 tiết đầu, bệnh tình Ran cũng không khá lên là bao, mồ hôi cô ra, cơ chừng ướt hết cả lưng áo.
Chuẩn bị vào tiết Thể dục, phải di động ra khu nhà đa năng, Ran kêu tôi xin nghỉ cho cô ấy.
Nhìn khuôn mặt muốn doạ chết người của cô ấy, tôi càng hốt. Định bụng chạy ra xin nghỉ cho cả hai đứa rồi mua chai nước vào cho cô ấy uống xem có đỡ không.
Thế mà tôi có đi mấy phút trở vào, đã thấy Ran nằm ngất trên ghế.
Đầu óc tôi một mảng trống rỗng, chân tay loạn xạ chẳng biết nên làm gì, vất phịch chai nước trước cửa lớp, vội vàng chạy vào lay lay Ran.
Bàn tay, cùng cả người cô ấy lạnh toát. Trán lại nóng phừng phừng. Tôi gọi mãi lại không thấy cô ấy chịu dậy. Chân tay cũng bất giác run lên.
Mấy phương thức sơ cứu cho người ngất như thế nào? Sao bây giờ tôi lại quên hết cả đi thế này.
Shinichi ơi là Shinichi, thông minh mà làm gì, cơ trí mà làm gì? Người yêu thương cũng không cứu nổi, thì rốt cục mày cũng chỉ là thằng bất lực, bất lực thôi a.
Trong đầu tôi không ngừng gào thét như vậy. Cuối cùng nghĩ ra phương án khả thi hơn. Bệnh viện!
Từ trường tôi đến bệnh viện khá xa, tôi lại không có khả năng cõng cô ấy một quãng xa như vậy. Liền nghĩ cách đưa cô ấy xuống phòng y tế để chẩn đoán, có việc gì liền gọi xe cấp cứu.
Sắp xếp xong như vậy, tôi nâng người Ran lên chuẩn bị cõng cô ấy. Lúc đó, người Ran cơ hồ đã mềm nhũn như sợi bún, đổ oặt vào lưng tôi.
Tôi khoác áo lên người Ran, chạy như bay ra khỏi lớp, một cơn gió lạnh vô duyên từ đâu thổi tới. Tôi thì thấy bình thường, nhưng tôi cảm nhận rõ, th.ân thể sau lưng tôi đang run lên.
"Không sao đâu, rất nhanh sẽ tới thôi." Tôi đưa tay vỗ nhẹ lưng Ran trấn an cô ấy. Không thấy cô ấy trả lời, thay vào đó là cái dụi khe khẽ nhột nhột vào lưng tôi.
Tôi bỗng dưng cảm thấy ấm áp, giờ phút Ran yếu đuối nhất, người che chở cho cô ấy là tôi.
Bước chân tôi vững vàng thêm mấy phần, hướng thẳng phòng y tế mà đến.
Sau khi đặt Ran xuống gi.ường bệnh, bà bác sĩ già đẩy đẩy kính nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, cẩn thận đánh giá. Xong xuôi, liền một cước đạp tôi bay ra khỏi phòng.
Tôi đi đi lại lại trước cửa phòng y tế, nhớ lại xem mình nhóm máu gì, cùng Ran nhóm máu gì, nhỡ có chuyện gì bất trắc, liệu tôi có thể truyền máu cho cô ấy không? Nhỡ Ran thuộc nhóm máu hiếm, có phải gọi điện đến bệnh viện để chuẩn bị máu hay không?
Được 30 phút, bà bác sĩ già lững thững đi ra.
Tôi còn chưa kịp phát ra lời thoại kinh điển như trong phim: "Bác sĩ, người nhà tôi thế nào rồi?", bà ấy đã phun ra một câu:
"Đau bụng kinh. Không chết được!"
#3
Ran kể cho tôi nghe, về chuyện cô ấy thường xuyên nhặt được rất nhiều thứ đồ hay ho. Điển hình như hôm qua, cô ấy nhặt được một con mèo tam thể.
"Tớ đặt tên cho nó là 'Shinichi' có được không?"
Tôi phun ra một ngụm nước.
"Tại sao? Tại sao? Tại sao?" Tôi giãy đành đạch, tên của tôi mà mèo cũng có thể dùng được sao?
Ran cười ha ha, "Tớ thấy nó rất giống cậu."
"Giống ở điểm nào?"
"Dễ thương y như cậu."
Lần này, tôi phun ra một ngụm máu tươi.
Một lần khác, Ran lại kể cô ấy nhặt được một chú Hamster bị bỏ rơi ở công viên.
Tôi cau mày: "Cậu có thể để yên nó ở đấy được mà."
Ran nhìn tôi, đáy mắt vụt qua tia thất vọng, "Tớ không muốn nó bị bỏ rơi..." Ran dừng một lát, "... Như tớ."
Tôi thực lòng muốn xin lỗi Ran, nhưng cổ họng mặn chát.
"Vậy cậu làm mẹ nó, tớ làm bố nó có được không?" Tôi hỏi.
Ran ngạc nhiên, rồi tự nhiên ôm chầm tôi mà nhảy cồ cồ lên.
"Cảm ơn Shinichi, cậu sẽ là người bố tốt nhất trên đời."
Tôi mỉm cười mãn nguyện. Điều đó là đương nhiên.
#4.
Ran rủ tôi đi trượt băng. Đối với loại hình nghệ thuật này, tôi không có hứng thú cho lắm, nhưng thôi, ai bảo cô ấy là vợ tôi chứ, chiều vợ, chẳng phải nghĩa vụ của một người chồng mẫu mực hay sao?
Lúc nhìn thấy sân băng, Ran rất thích thú, tôi ngỡ tưởng cô ấy phải trượt rất giỏi. Nhưng không, Ran trượt còn tệ hơn một đứa trẻ con.
"Lắc đầu cái gì mà lắc đầu, tớ là lần đầu tiên đi trượt băng đó!" Ran chống nạnh nhìn tôi, chóp mũi cô ấy vì lạnh mà cũng hồng hồng lên theo, nhìn không khỏi kiềm nén muốn nhéo một cái.
"Thế mà cậu dám rủ tớ đi trượt?" Tôi hừ lạnh.
"Noel mà, tớ thương cho cái thân già của cậu. Vùi đầu vào sách nhiều không cẩn thận sẽ bị ngộ chữ đấy." Ran cười hô hô.
Tôi đáp lại cô ấy bằng một cái nhìn khinh bỉ. Đọc sách còn tốt hơn cái thứ này hàng vạn lần.
Thế là tôi để mặc Ran, ra ngoài mua đồ uống, 2 cốc ca cao nóng hổi.
Lúc quay lại đã thấy Ran ngồi một góc, mặt mày méo xẹo ôm chân.
Tôi hốt hoảng, "Sao thế?". Cô gái này đến là tài tình, có thể làm hao tổn tinh thần, và trí lực của tôi nhanh như vậy. Tôi ra ngoài còn chưa đến 10 phút a. Lại đã ngã đến sưng vù chân thế này rồi sao?
Ran không nói gì, chỉ ngẩng mặt lên nhìn tôi, mắt ầng ậng nước. Đáng thương như một chú mèo vậy.
"Về thôi." Chân tay thế này còn chơi được gì nữa.
Ran nhất quyết không chịu, "Mới vào mà, phí tiền lắm."
Tôi bó tay, "Rốt cục là chân cậu quan trọng hơn hay tiền quan trọng hơn hả?"
Ran khóc oa oa.
Đã từng nghe nói nước mắt con gái ẩn chứa một sức mạnh phi thường, có thể rời non lấp bể, đổi gió xoay mây. Hôm nay Shinichi tôi, hình như đều đã lĩnh giáo đủ.
"Được rồi, được rồi, không khóc. Không được khóc. Tớ cõng cậu trượt, có được không?"
Đối với loại đề nghị này, Ran vô cùng lấy làm tâm đắc. Vồ lưng tôi mà nhảy lên. Nếu không phải trước đó tôi thấy cái chân sưng vù của cô ấy, tôi đã nghi ngờ có phải cô ấy lừa để được tôi cõng hay không.
"Thế nào? Có phải rất vui không?" Tôi cõng Ran trượt vù vù trên sân băng, đến chính tôi còn tự hỏi, sao tôi có thể Súp pờ đến thế.
"Vui! Rất vui." Ran đằng sau nhao nhao.
Tôi đột nhiên cảm thấy cái trò trượt băng này không còn nhảm nhí nữa.
Tôi được cõng Ran, được làm cho người tôi yêu thương hạnh phúc, đó không phải là cảm giác rất tuyệt hay sao.
Có đôi khi, làm cho người mình yêu thương hạnh phúc, bản thân ta còn hạnh phúc gấp vạn lần.
...
Bây giờ thì tôi đã hiểu, vì sao Ran hay nhặt được nhiều thứ linh tinh như vậy.
Vì người cô ấy có nam châm. Một chiếc nam châm khổng lồ gắn vào tim cô ấy.
Ran hút tất cả những thứ xung quanh cô.
Tất nhiên, tôi và trái tim tôi cũng không ngoại lệ.
Nhưng trái tim này, tôi nguyện ý để cô ấy mang đi...
.
.
.
.
.
.
Hô hô, có phải ta làm việc quá năng suất không? 1 tuần ra 1 chap Chap này ra là ta tự chúc mừng sinh nhật ta. Thực ra là 28 (tức thứ 3) mới sinh nhật ta nhưng ta sợ đến lúc đấy lại k onl mt được để quăng chap nên quăng luôn từ hôm nay. Mọi người vừa ăn bánh gato sinh nhật ta, vừa đọc vui vẻ nhé Có phải chap này quá sến hay k