[Shinran-Ver] Ngược tàn vợ yêu: Tổng tài xin đừng hối hận

sorry nhen
Í chết, Tit quên mất, XL bẹn nhìu:Conan11:, tại mấy ngày nay thấy San ko on nhìu nên hơi bùn, tự nhiên thấy chiện này cái bị lọt hố:Conan11:, kím chiện vs bn kia lun, XL nhìu:Conan18:, chắc San sẽ tha lỗi cho Tit thoi mà, đúng hok, huhu :KSV@17:   
Hok sao đâu, mik chỉ sợ 2 bn cãi tiếp thôi, hên quá, h thì ổn rồi, chắc ko sao đâu @Tit Yangho à, bn chỉ cần nịnh bợ bà San chút xíu, khi nào bả on thì tranh thủ, chắc chắn bả sẽ bỏ qua thoi, mik thử rồi :hee_hee:       
 
Cho mình hỏi là khi nào bạn Sandy mới up chap mới vậy ạ :KSV@08:   
Theo như mik bít thì, hiện tại cái con đó nó đang là F0 rồi, nó đang cách ly tại nhà đấy, và việc đó sẽ rất phù hợp để trong thời gian này nó up thêm chap ms nhưng mình hiểu mà, cái tính của nó dạo này lười lắm, là con bạn thân trên danh nghĩa của nó, mình còn ko gọi đc cho nó thì có trời cg ko lmf đc, nhưng mà tới tận bây h mình mới biết là nó bị dương tính từ hồi tối rồi, còn mấy bữa trc nó ko up chap ms thì mình ko bít ;-; Mà mình nghĩ ko sao đâu, bạn đợi 2 tuần nx là nó ra chap ms à, có lẽ vậy ;-; Chứ nó F0 thì mình cg F1 rồi, hehe, đm, con quỷ đó, dương tính thì dương một mình mày đi, còn rủ theo t nx, mé nó :frustrated:            
 
 10 ngày rùi màk vẫn chx ra chap ms, huhu, dù sao cx đã là sinh viên nên mìn hiểu cậu sẽ ko rảnh vào những ngày này nhưng mà thiệt sự thì mìn mún íck kỉ một tí xíu, mong cậu sẽ ra chap ms nhanh hơn. Nhất là những khúc đang cao trào ntn, dạo gần đây ko thấy cậu on thường xuyên nx, chắc là bận nhiều việc lắm, xin lỗi vì đã lm phiền cậu, mìn chỉ là tvm trong KSV nhx lại rất thân thuộc trên mess đó nha, ko bt cậu có nhận ra mìn ko, nhx mà thôi kệ, nhìn cái tên chắc là nhận ra rùi, trên mess cx ko on, trên đây cx ko on lun, huhu. Bận j bận lắm thế, đọc đc cái cmt này thì nhớ check mess nghe chx, con quỷ .______.        
Bớt giả trân lại đi mài, m nói chuyện kiểu đó t không có quen:Conan11:
 
P/s: Hí lu, mình đã come back rồi đây, thật ra thì tình hình vừa rồi mình bận học nên không thể ra chap mới, đến khi định up chap mới thì lại bị em cô vy ghé thăm, thế là lại phải chuyển dời sang 2 tuần nữa, mặc dù sức khỏe hiện tại của mình cũng không khá là bao nhưng sẽ cố up chap mới cho cả nhà đọc, được bao nhiêu thì hay tới đó nha, hic =((

Chương 98:

Ánh nắng tươi đẹp, hiếm có ngày thời tiết đẹp như này.

Ran ngồi trên sofa ở phòng khách, thím Mika ở trong bếp làm bữa tối.

Xế chiều của ngày cuối tháng chín, phong cảnh đẹp tuyệt vời, cô liếc nhìn thím Mika đeo kính lão trong bếp, từ chỗ ngồi của cô, chỉ cần ngẩng đầu là có thể ngắm nhìn được hết phòng khách, Ran có chút ngẩn ngơ, nếu không phải những ngày vừa qua cô nếm trải cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục, cô còn nghĩ rằng, lúc này giống hệt với một ngày rảnh rỗi nào đó của một tháng trước.

Thím Mika ở trong bếp chọn đồ ăn, cô ở phòng khách xem ti vi, một già một trẻ, hai người phụ nữ không có quan hệ huyết thống cũng không nói chuyện với nhau câu nào, sự ấm áp của một gia đình tiêu tan trong ngồi biệt thự im ắng xế chiều.

Có chút thất thần, cô thu lại tầm mắt, một lần nữa rơi vào chiếc ti vi.

Màn hình ti vi to đùng trong phòng khách đang chiếu bộ phim hot nhất năm nay. Ran xem mãi xem mãi cuối cùng cười ra nước mắt.

Tình tiết phim như này tại sao lại buồn cười thế… Cô xem mà cười ra nước mắt.

Chuông cửa bỗng vang lên, cô lấy tay lau giọt nước mặt còn đọng trên mi, Ran đứng lên đi mở cửa.

Cái khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, sắc mặt cô có chút thay đổi.

Có chút cảnh giác, cơ thể cô vô tình cố tình chặn đường vị khách không mời mà đến này.

“Sao lại là cô?” Ran cảnh giác nhìn người trước mặt cô, giọng nói không hề che giấu đi sự chán ghét.

“Ran, cậu sao thế? Sao lại đối xử với tớ như với kẻ địch vậy?” Một bộ váy ren liền thân tay ngắn màu trắng mặc trên người Shiho, giống như tiên nữ giáng trần, một tiên nữ không nhiễm khói bụi trần gian, tràn đầy tiên khí.

Ran nghe thấy giọng nói mềm mại ẻo lả, đặc biệt là sau khi biết bộ mặt thật của cô ta, cô lại càng cảm thấy buồn nôn.

“Miyano Shiho, nếu cô đến để tìm Kudo Shinichi thì anh ta không có ở đây. Cô có thể đi rồi” Ran lạnh như băng nói xong liền kéo cửa đóng lại, Shiho nhìn cánh cửa trước mặt sắp đóng lại.

Một bàn tay trắng nõn nà giơ ra, giữ chặt cánh cửa chuẩn bị đóng lại.

“Đợi chút'’ Giọng nói của Shiho vẫn như nhiều năm trước, Ran nghe thấy, dịu dàng, êm ái còn có chút yếu ớt.

Cô liếc nhìn cánh cửa bị Shiho giữ lại, nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên người cô ta, cô nhếch mày, “Còn có việc gì?”

Shiho chau mày không nói lời nào, lông mày cong vút che giấu đi đôi mắt to tròn động lòng người, cũng che giấu sự phẫn nộ nơi đáy mắt.

Shiho không ngờ sẽ có một ngày, đối mặt với cô lại là Ran Mouri tốt bụng yếu đuối, người chỉ có thế bên cạnh làm nền cho cô lại đột nhiên lại đối xử với cô ta bằng thái độ tệ bạc đến như vậy.

Shiho sắp tức đến nổ tung rồi!

Không ngờ một người con gái ngốc nghếch không có chủ kiến riêng như Ran lại dám đối xử với cô ta như vậy!

Phẫn nộ chợt trào dâng.

Lông mi cong cong hơi run rẩy, giống như búp bê sứ tinh tế đất đỏ.

“Ran, tớ đến để cảm ơn cậu trước đây đã ra tay cứu giúp tớ, làm phẫu thuật cho tớ. Nếu không phải là cậu, có lẽ hôm nay tớ cũng sẽ không khỏe mạnh mà đứng trước mặt cậu như thế này. Lẽ nào cậu không mời tớ vào nhà uống nước sao?

Chúng ta là bạn tốt nhiều năm như vậy, gặp được cậu, ngoài muốn cảm ơn cậu còn có rất nhiều chuyện phụ nữ mà tớ muốn nói”

Giọng nói êm ái như trước đây của Shiho văng vẳng bên tai Ran, cô chỉ cảm thấy nực cười.

Bao nhiều năm qua, cô đã có một “người bạn” như thế này đây!

Ngẩng đầu lên, sự phẫn nộ tận đáy lòng trào dâng khiến Ran không khống chế được bờ vai đang run cầm cập, đôi mắt cô nhìn chằm chằm người phụ nữ xinh đẹp đang bày ra khuôn mặt vô tội, ánh mắt không nén được mà đỏ ửng đầy phẫn nộ.

“Vào đi” Cô cố gắng kìm chế bản thân không giáng cho Shiho một cái bạt tai, vừa hay Shiho có chuyện muốn nói với cô, cô cũng có chuyện muốn nói với Shiho.

Sau câu nói lạnh như băng “vào đi”, Ran cũng không thèm để ý đến cô ta nữa, quay người bước đến phòng khách.

Shiho ngạc nhiên, sau đó là phẫn nộ.

Ran Mouri cái con ngốc này, trước giờ đều bị cô ta điều khiển trong lòng bàn tay mà không hề hay biết, không ngờ hôm nay lại không chút nể mặt mà thái độ với cô ta… Shiho tức giận Ran không giữ mặt mũi cho cô ta.

Nhưng nhìn bóng lưng hơi đầy đặn trước mặt, ánh mắt Shiho hiện lên sự coi thường… cái thể loại này mà cũng dám mơ ước người con trai như Kudo Shinichi.

Kudo Shinichi là người nào chứ?

Shiho tự cho rằng không có người con gái nào hiểu người con trai đó hơn cô. Cô đi theo người con trai đó đã gần mười năm, người con trai đó máu lạnh vô tình như thế nào, trong lòng cô rất rõ. Người con trai đó tự kiêu cao ngạo như thế nào, làm sao có thể yêu Ran Mouri người phụ nữ tâm thường không chút nổi bật này chứ.

Bước vào phòng khách, Ran chẳng thèm quan tâm Shiho, ngồi xuống ghế sofa.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy thím Mika đang chuẩn bị mang cà phê đến, Ran nhìn thím Mika lắc đầu ra hiệu.

Thím Mika bê khay đồ quay lại phòng bếp.

Shiho đứng quay lưng với phòng bếp, hiển nhiên không nhìn thấy trong phòng bếp còn có một người nữa.

“Shinichi đâu?” Shiho đứng trên giày cao gót, tùy ý liếc nhìn một lượt căn biệt thự, trống không, không thấy một bóng người, những vẫn không từ bỏ, giả vờ vô tình hỏi: “Shinichi đâu rồi?”

Ran “ha ha” cười lạnh một tiếng, ngồi trên sofa không kiêng nể nhìn Shiho một cái: “Cô đến chỗ tôi để tìm anh Kudo, có phải cô đến nhầm chỗ không?”

“Cậu gọi anh ấy là anh Kudo?” Shiho cực kì nhạy cảm tóm được sơ sót trong lời nói của Ran.

“Đúng thế, anh Kudo” Ran với sắc mặt không để tâm cho lắm: “Cô không biết sao? Anh ta kết hôn với tôi bởi vì tôi hại Shiho của anh ta trở thành người thực vật, anh ta đến báo thù thay cô đó”

Nghe xong ánh mắt Shiho hiện lên sự kinh ngạc…

Shinichi quả nhiên không hề muốn lấy người phụ nữ ngu ngốc này.

“Đã nói đến đây rồi” Ran lãnh đạm nói, đôi mắt long lanh nhìn về phía Shiho: “Cô Miyano à, tôi muốn hỏi cô, cô cũng nghĩ là Ran Mouri tôi có tình hại cô thành người thực vật sao?”

Bàn tay Ran đút trong túi áo sơ mi, bên trong là điện thoại của cô.

Theo cảm giác, ngón tay cái sau một hồi mày mò trong túi áo tối như mực, cuối cùng ấn một nút.

Shiho lộ ra vẻ ngạc nhiên hết sức: “Làm sao có thể chứ? Ran, sao cậu lại xem tớ như người ngoài thế, chúng ta là bạn tốt nhiều năm, sao cậu lại khách sáo gọi tớ là cô Miyano chứ?” Shiho vừa nói vừa ngồi xuống sofa đối diện với Ran, hai tay Shiho định đặt lên tay cô, “Ran, cô hãy cứ gọi tớ là Shiho đi, giống như trước đây…”

“Bịch”

Lời nói bỗng dừng lại, Shiho không thể tin vào mắt mình, cô ta bị người phụ nữ trước mặt đánh một cái thật đau vào tay, bàn tay trắng nõn nà từ từ ửng đỏ.

Đầy kinh ngạc nhìn người phụ nữ ngồi đối diện… Ran Mouri đứa ngu ngốc này dám đánh cô ta?

Trước đây ở trước mặt Shiho Ran rất nghe lời, con ngốc này, cô ta yêu cầu làm gì sẽ làm cái đó bây giờ lại dám đánh vào tay cô ta??

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Shiho thay đổi không ngừng. Xanh rồi đỏ, đỏ rồi đen, cứ thay đổi liên tục, cái khuôn mặt yêu kiều bỗng giống như khay chỉnh màu, đầy đủ màu sắc, vô cùng đặc sắc.

Cuối cùng, cô ta cắn chặt răng, tạm thời đè nén sự tức giận, trên mặt bỗng nở nụ cười, chỉ là nụ cười trông cực kì miễn cưỡng.

“Ran, cậu sao vậy? Ai bắt nạt cậu? Nói với tớ, tớ sẽ dạy cho hắn một bài học”

Không có ai vô liêm sỉ hơn cô ta nữa.

“Ha ha!”

Ánh mắt của Ran chợt nhìn thẳng về phía Shiho.

“Ran?” Cô cười, nụ cười cứng nhắc.

“Miyano Shiho” Cô siết bàn tay thành nắm đấm, nếu không phải cô còn có chuyện muốn nói với Shiho, cô đã sớm không nhịn được mà giáng cho cô ta một cái bạt tai rồi! “Không cần giả vờ nữa. Kudo Shinichi không có ở đây”

Lời nói đầy châm biếm từ miệng Ran phát ra.

Shiho ngạc nhiên hết sức, Ran có ý gì đây?

“Tôi nhớ lúc nãy ở trước cửa cô nói, hôm nay đến đây là để cảm ơn tôi trước kia đã cứu mạng cô, cô thật sự nghĩ như vậy sao?” Ran hỏi, nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng chỉ có cô biết, lúc này cô ngấm ngầm chịu đựng như thế nào!

“Đương, đương nhiên rồi'’ Shiho thử nắm lấy bàn tay đang để trên bàn của Ran, ánh mắt cô rơi xuống bàn tay đang nằm lấy tay cô của Shiho, cô thấy buồn nôn mà vẫn cố chịu đựng, không rút bỏ tay ra khỏi tay của cô ta.

Thấy vậy, ánh mắt Shiho hiện lên sự vui mừng, theo cánh tay Ran bị cô ta nắm lấy, ánh mắt cô ta hiện lên sự coi thường… quả nhiên, là cô ta nghĩ nhiều rồi, con ả Ran này vẫn ngu ngốc như trước đây, dễ dàng bị cô ta điều khiển trong lòng bàn tay.

Chỉ là dùng ánh mặt thể hiện chút dịu dàng thôi mà Ran con ngốc này lại dễ dàng tin tưởng.

Ha ha…

Đồ ngu ngốc!

Lúc ánh mắt Shiho chạm đến ánh mắt cô, đôi mắt to tròn của Shiho còn có chút khinh thường, còn đôi mắt của Ran lại ấm ấp hiền lành thêm chút yếu đuối, cô phải dùng hết sức để nhẫn nhịn mới có thể vạch trần trước mặt người phụ nữ.

Càng nhìn Shiho diễn kịch, Ran càng thấy buồn nôn, nhiều năm như vậy, cô bị người phụ nữ độc ác đeo mặt nạ hiền lành này ức hiếp.

“Từ lúc cô làm phẫu thuật xong không tỉnh lại, ở bên ngoài đều đồn nhau rằng, Ran Mouri tôi cố tình hại cô thành người thực vật trong lúc phẫu thuật. Thậm chí còn có chứng cứ” Nghĩ đến Zama Hiroshi, Zama thích Shiho, đây chính là số mệnh đã định, cái gọi là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, Zama với Shiho chẳng phải đều đang diễn kịch, đều đang giả vờ sao?

“Ran, cậu đừng để ý đến những lời đồn đại đó, bọn họ biết gì chứ, nếu không phải cậu giúp tớ phẫu thuật, tớ đã hỏi rất nhiều bác sĩ của nước Nhật, không ai dám phẫu thuật cho tớ.

Nếu không có cậu giúp tớ, hôm nay tớ làm sao có thể đứng ở đây một lần nữa” Shiho với giọng nói êm ái mềm mại thêm sự chân thành của cô ta, rõ ràng là đang nói tốt cho Ran, rất dễ dành khiến người ta nảy sinh thiện cảm, từ đó nảy sinh tin tưởng.

Trong lòng Ran cuồn cuộn, chịu đựng sự khó chịu, mặt dịu dàng nhìn Shiho: “Đúng thế, nếu nói tỉ mỉ một chút, tôi là người cứu mạng cô mới đúng. Nhưng cái người cứu mạng người khác là tôi đây ngược lại bị mọi người hiểu nhầm, bị mọi người chỉ vào mặt chửi mắng là kẻ giết người” Ánh mắt cô rơi lên khuôn mặt Shiho: “Tôi nhớ rất rõ, lúc đó tin tức tôi về nước còn chưa được tung ra ngoài, cô từ đâu nghe được tin tôi về nước rồi ngay sau đó đã đến gặp tôi?”

“Tớ, tớ chỉ là vô tình biết tin” Shiho nhìn xuống dưới sàn nhà, giọng nói có chút không tự nhiên, “Được rồi, không nói nữa, tất cả đã qua rồi. Ran, tất cả đã qua hết rồi”

Đã qua hết rồi…sao?

Tại sao Shiho lại có mặt mũi để nói ra lời này?

Cái gì gọi là tất cả đã qua hết rồi?

Sao lúc Ran Mouri cô bị người ta chỉ vào mặt chửi là kẻ giết người không có ai nói với cô rằng tất cả đã qua hết rồi?

Thật là nực cười.

Ran phẫn nỗ, “Cô đã nói mọi chuyện đều qua rồi, lúc trước cô còn chưa tỉnh lại thì cũng thôi đi. Bây giờ cô đã tỉnh lại rồi, cơ thể cũng khôi phục lại, không phải nên mở một cuộc họp báo, nói sự thật này cho truyền thông và mọi người biết sao? Tôi vẫn nhớ, khi đó là cô chủ động đến tìm tôi, hết lòng cầu xin tôi nhất định phải làm phẫu thuật cho cô. Tôi vẫn còn nhớ, cô đưa bệnh án cho tôi xem xong, tôi đã lập tức bày tỏ rất rõ ràng, ca phẫu thuật này, tôi không nắm chắc trong tầm tay, đến 50% cũng không nắm chắc” Ran nói ra sự thật giữa hai người họ khi đó.

“Lúc đó, tôi lập tức từ chối cô, sau đó cô lấy tình bạn gần mười hai năm của chúng ta ra để cầu xin tôi, thậm chí còn lấy danh nghĩa của Kudo Shinichi, lúc đó cô đã nói như thế nào?”

Ran lãnh đạm kể lại, những chuyện mà mọi người không biết: “Lúc đó cô đến tìm tôi, tôi không đồng ý phẫu thuật cho cô, tôi từ chối cô một cách rõ ràng, cô dùng tình bạn thuyết phục tôi, dùng đạo đức trói buộc tôi, thậm chí dùng Kudo Shinichi uy hiếp tôi, cô nói, cô quen Kudo Shinichi mười năm, tình cảm vẫn luôn rất tốt, không thể không có Kudo Shinichi, nếu cô chết Kudo Shinichi sẽ tổn thương đau buồn”

Shiho cực kì khó coi, cô ta cắn chặt cánh môi, mấy lần muốn ngăn Ran nói những lời khiến cô ta khó chịu, bất lực, Ran Mouri người phụ nữ này điên rồi, không bình thường chút nào, dù cô ta có ngăn cản như thế nào, Ran Mouri người phụ nữ này vẫn tiếp tục kể lại những chuyện khiến cô ta lúng túng.

“Cô nói, nếu cô chết trước, Kudo Shinichi sẽ đau buồn sẽ tổn thương, cô không muốn nhìn anh ta bơ vơ cho đến lúc chết” Ran nói đến đây, bỗng dừng lại, ánh mắt từ từ rơi lên khuôn mặt người phụ nữ ngồi đối diện Shiho…cô giỏi thật đấy, tóm được điểm yếu của tôi. Cô biết rõ Kudo Shinichi có ý nghĩa quan trọng với tôi như thế nào, cô lấy anh ta ra để uy hiếp tôi. Cô lấy sự đau buồn tổn thương của anh ta sau khi cô chết để uy hiếp tôi. Không thể không nói, cô thành công rồi” Khóe miệng Ran cong lên đầy mỉa mai.

Shiho thật sự thành công khiến cô trở thành con chuột chạy trên đường mà ai ai cũng muốn đánh chết.

“Miyano Shiho, những chuyện này, cô cũng nói, đều đã qua rồi sao?”

“Tớ…Ran, tớ chỉ là quá…quá sợ hãi có một ngày tớ rời khỏi thế giới này, Shinichi sẽ đau lòng đến không gượng dậy được”

Nếu Heiji ở đây hoặc những người bạn khác của Shinichi ở đây, chắc chắn sẽ phá lên cười vì độ dày mặt của Shiho.

“Ran, tớ chưa từng nghĩ đến việc phẫu thuật xong sẽ hôn mê bất tỉnh… Cái kết quả này cũng không phải điều mà tớ muốn. Cũng đâu phải tớ muốn trở thành người thực vật đâu. Tớ nghĩ..." Shiho ngẩng đầu nhìn Ran, ánh mắt có chút trách móc: “Tớ cho rằng cậu là một chuyên gia ngoại khoa não từ Mỹ trở về, hơn nữa, truyền thông nước ngoài không phải công nhận cậu là giáo sư ngoại khoa não trẻ nhất thế giới sao? Tớ đâu có biết cậu lại xảy ra sơ suất khi làm phẫu thuật cho tớ chứ… Hơn nữa, tớ cũng không muốn trở thành người thực vật”

Giọng nói dịu dàng, êm ái, nghe có vẻ cực kì oan ức.

Ran mở to hai mắt, ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt yếu đuối của người phụ nữ ngồi đối diện, nhìn thấy trong đáy mắt Shiho hiện lên sự trách móc Ran rõ mồn một.

Ngày xưa cô điên rồi mới đồng ý yêu cầu ích kỉ của Shiho!

Cô là chuyên gia ở Mỹ, là giáo sư Ngoại khoa não trẻ nhất thế giới được truyền thông nước ngoài, giới Y học thế giới công nhận, thế nên ca phẫu thuật của cô chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện bất trắc sao? Xảy ra chuyện bất trắc là lỗi của Ran Mouri cô sao?

Logic gì vậy?

Nếu nói như vậy, những nhà tài chính từ Mỹ trở về đều là Kudo Shinichi thứ hai?

“Miyano Shiho, cô là người khiến tôi buồn nôn nhất tôi từng gặp, nhất chứ không phải một trong số đó!” Ran bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào cửa chính biệt thự: “Cút ra ngoài!

Ở đây không hoan nghênh cô!”

“Ran Mouri, cô điên rồi!”

Shiho thu lại bộ mặt dịu dàng, lộ ra bản chất thật của ô ta.

“Tôi điên rồi? Đúng! Tôi điên rồi mới đồng ý cứu cô!”

Ran không khách sáo phản bác lại: “Cút ra ngoài!”

“Ran Mouri, cô nổi điên gì chứ? Hôm nay tôi đến đây là để cảm ơn cô đã cứu mạng tôi, vậy mà cô lại đối xử với tôi như thế này?”

Đối mặt với lời chất vấn của Shiho, Ran chỉ cười lạnh: “Cô Miyano, tôi nói một lần nữa, mời cô, cứt khỏi đây, ở đây không hoan nghênh cô!”

“Cô có tư cách gì để đuổi tôi đi? Tôi là vợ sắp cưới của Kudo Shinichi” Shiho ngẩng cổ lên, trong mắt là sự khinh thường Ran: “Cô chỉ là một người phụ nữ mà Shinichi muốn vứt bỏ mà thôi”

Một câu nói đâm vào tim Ran. Sau đó, cô không thay đổi sắc mặt, giọng nói vang lên: “Ha ha, tôi bây giờ là vợ hợp pháp của Kudo Shinichi, cô Miyano đến tìm chồng tôi, thật là không biết liêm sỉ!”

“Nực cười, Shinichi chuẩn bị ly hôn với cô rồi” Shiho nói: “Là cô không muốn ly hôn sao? Đúng là không biết liêm sỉ, cướp chồng sắp cưới của bạn thân, còn dám quang minh chính đại.”

Lời vừa dứt, Ran lại càng tức giận.

Cơ thể cô nhất thời lạnh thấu xương.

Bước một bước về phía Shiho, dừng lại trước mặt cô ta, một cánh tay nhanh như chớp kéo cổ áo chiếc váy ren màu trắng tuyết của Shiho.

Ánh mắt Ran nhìn chằm chằm vào vết sẹo màu hồng phớt dưới xương quai xanh của Shiho: “Cần tôi nhắc nhở cô không? Vết sẹo này có khi nào? Tại sao lại có? Là ai đã tự làm ra? Miyano Shiho, không cần phải giả vờ nữa. Cứ tiếp tục giả vờ không có gì thú vị nữa đâu. Cô chỉ khiến tôi thấy buồn nôn mà thôi”

“Cô… cô có ý gì?” Khuôn mặt yêu kiều của Shiho trong nháy mắt thay đổi, trên trán bất giác toát mồ hôi lạnh, Ran nhìn thấy rõ, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên, “Tôi nói, quyển nhật kí của tôi năm đó đẹp không?”

Sắc mặt Shiho đột nhiên thay đổi!

Nhìn chăm chăm người phụ nữ trước mặt… Cô quả nhiên đã biết! Tại sao Ran lại biết được? Tại sao cô lại biết được chuyện này?

Ran im lặng nhìn khuôn mặt Shiho biến hóa như kịch đổi mặt nạ Tứ Xuyên, cô lại cảm thấy bi thương một lần nữa, không ngờ đây là “bạn” mà cô quen nhiều năm như vậy!

“Tôi không hiểu cô đang nói gì" Ran nhìn Shiho chết đến nơi vẫn không chịu thừa nhận, lửa giận rừng rực trong mắt, “Miyano Shiho, năm đó cô xem nhật kí của tôi, sau đó không lâu xương quai xanh của cô xuất hiện nhiều vết sẹo. Chắn hẳn cô đã nhìn thấy trong nhật kí của tôi viết người tôi cứu là cháu đích tôn của nhà họ Kudo ở thành phố Tokyo, hơn nữa ông nội của cháu đích tôn nhà họ Kudo là một nhân vật máu mặt trong giới thương nghiệp của nước Nhật. Vì thế mà cô nảy sinh ý nghĩ không chính đáng”

“Cô, cô ngậm máu phun người!” Mặt Shiho tái mét, không còn có sự dịu dàng yếu đuối như trước nữa… Chuyện này không thể để Kudo Shinichi người con trai kia biết được, mỗi lần anh nhắc đến chuyện này, cô luôn nói cho qua chuyện.

Nếu anh biết…

Hậu quả…Shiho không dám tưởng tượng!

Ran nhìn sắc mặt Shiho biến đổi không ngừng, cô ta hình như vẫn chưa biết Shinichi đã sớm biết mọi chuyện… nhưng biết rồi thì cũng sao chứ?

Tất cả mọi thứ ngược lại trở thành công cụ khiến cô dễ dàng tin tưởng anh mà thôi.

“Ran Mouri! Tôi cảnh cáo cô! Cô không có chứng cứ thì đừng có nói bừa, một khi lời đã nói ra thì phải chịu trách nhiệm, tôi có quyền kiện cô tội phỉ báng!” Ánh mặt Shiho lộ ra sự hung ác.

“Ha ha” Ran chỉ vào cửa chính: “Cút ra ngoài, tôi không đê tiện như cô.”

Shiho chưa từng chịu sự đối đãi như thế này, đôi mắt to tròn tràn ngập sự không can tâm, bỗng nhiên, ánh mắt của cô ta nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang tiến đến ngoài cửa sổ.

Mắt cô ta lóe lên một kế hoạch ác độc.

Bất ngờ cô ta lao về phía Ran, cánh tay trắng nõn ôm lấy cánh tay cô, “Tớ cầu xin cậu, cậu trả lại Shinichi cho tớ đi, tớ rất yêu Shinichi, Shinichi cũng yêu tớ, tớ cầu xin cậu, cậu muốn tớ mở cuộc họp báo, công bố với mọi người cậu không h.ãm hại tớ, tớ nghe lời của cậu, cậu nói như thế nào thì tớ sẽ làm như vậy”

Ran vốn định đi lên tầng, bỗng nhiên có người lao đến, dùng sức ôm lấy cơ thể cô, vừa cúi đầu đã nhìn thấy khuôn mặt giả tạo khiến cô thấy buồn nôn của Shiho, khuôn mặt không những mang đau khổ mà còn có cả nước mắt. Trông đáng thương vô cùng.

Ran chau mày! Shiho lại định diễn gì nữa đây?

Tất cả sự chú ý đều đặt lên người Shiho, Ran không hề nhìn thấy, ở trước cửa biệt thự, có một có thể to lớn đang đứng ở đó. Khuôn mặt người con trai u ám, không nhìn ra có cảm xúc gì.

Shiho vẫn tiếp tục cầu xin: “Thật đấy, cầu xin cậu, chỉ cần cậu kí tên lên đơn ly hôn, chỉ cần cậu trả Shinichi lại cho tớ, cậu muốn tớ mở cuộc họp báo tớ sẽ mở, cậu muốn tớ nói như thế nào tớ sẽ nói như thế, cái gì tớ cũng nghe theo cậu”

Đôi mắt to tròn của Shiho rơi nước mắt, bộ dạng đau lòng của một người phụ nữ, Ran bất ngờ bị cô ta làm cho khó hiểu, phiền phức không chịu nổi, cô đưa tay gỡ bàn tay của Shiho ra: “Cô buông ra”

“Ran, thật sự cầu xin cậu đấy. Tớ thật sự không biết khi đó cậu thích Shinichi, nếu biết thì có buồn có tổn thương hơn nữa tớ cũng rời khỏi quê hương, tác thành cho cậu.

Nhưng tớ với Shinichi đã quen nhau gần mười năm, bây giờ bảo tớ ngừng yêu anh ấy, tớ không làm được”

“Miyano Shiho! Cô buông tay tôi ra!” Đồ thần kinh, Ran chửi thầm trong lòng: “Có phải cô bị bệnh không? Có bệnh thì đến bệnh viện chữa trị, tôi không giúp cô được đâu!”

“Ran, cậu trả Shinichi lại cho tớ, cậu bảo tớ làm gì tớ cũng sẽ làm, cậu bảo tớ nói gì với mọi người thì tớ sẽ nói như vậy, thật đấy, tớ nghe cậu hết..” Shiho nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu này, đáng tiếc Ran không hiểu tại sao người phụ nữ này lại làm như vậy.

Phiền phức không chịu nổi, Ran hết lần này đến lần khác bị thái độ vừa ăn cướp vừa la làng của Shiho chọc giận.

Lửa giận càng ngày càng lớn, Shiho đang định nói tiếp, lửa giận của phụ nữ có thai thật sự không dễ dàng có thể áp xuống.

Ran hung dữ hét vào mặt cô ta: “Cô câm miệng lại! Phiền chết đi được!” Shiho bị tiếng hét của cô khiến ngây người, nhưng rất nhanh trong lòng liền cười trên nỗi đau của người khác.

Cô ta phải kiên trì nỗ lực!

“Bạn bè đã nhiều năm, tớ sẽ không tin những lời của người khác, Ran lương thiện như vậy, chắc chắn không hề cố ý hại tớ thành người thực vật, đều là những người đó ăn nói lung tung…”

Dây thần kinh của Ran “Rắc” một tiếng, đứt đoạn!

ĐM. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên trong đầu cô xuất hiện những từ bậy bạ như vậy!

Không dùng từ này thật sự không đủ để thể hiện sự phẫn nộ lúc này của cô!

Shiho điên à? Sự thật đã bày ra trước mặt, cô và Shiho đều biết!

“Miyano Shiho!” Ran cười, bị chọc tức đến hộc máu não, hung dữ nói: “Tôi nghĩ hôm nay cô đến đây là để chịu đánh thì có!”

Cùng với lời nói, một tiếng “chát” giòn tan vang lên!

Shiho bỗng nhiên ôm mặt, giọng nói run run, sợ hãi: “Ran, tại sao, tại sao cậu lại đánh tớ?”

“Tôi đánh cô đấy!” Ran giơ tay lên, “Hận cũ hận mới tính một thể luôn!” chuẩn bị tát một cái nữa.

Bỗng nhiên, một giọng nói lạng lùng vang lên.

“Dừng tay”

Giọng nói này, cho dù có không nhìn thấy người, Ran cũng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.

Giọng nói không cao, lãnh đạm, sau đó bàn tay Ran khựng lại giữa không trung, ngước đầu nhìn chỗ phát ra âm thanh, không phải người con trai đó đây sao?

Shinichi từng bước từng bước đến cầu thang, khuôn mặt tuấn tú không nhìn ra vui mừng hay phẫn nộ nhưng lạnh đến thấu xương, những chỗ người con trai bước qua, không khí đều đóng băng lại.

Khóe miệng Shiho nở nụ cười đắc ý.

Ánh mắt Ran vừa hay nhìn thấy nụ cười kì lạ này của Shiho, trong lòng cô nháy mắt liền hiểu ra vài thứ.

Liên kết chuyện trước chuyện sau, cô còn nói Shiho có phải điên rồi không.

Hóa ra người ta không hề phát điên, ngay từ đầu người ta đã tính toán cô rồi.

“Shinichi, em…” Shiho tủi thân ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy khuôn nhìn Shinichi, cái thấy đều đau lòng.

Ran bĩu môi… Đủ lắm rồi!

Shinichi đứng im không nhúc nhích, đôi mắt đen như mực, từ nãy đến giờ đều rơi trên người Ran, đến đuôi mắt cũng không thèm bố thí cho Shiho bị Ran tát, đáng thương dạng này khiến người người nhìn “Giải thích”. Bờ môi mỏng của Shinichi lạnh lùng lên tiếng.

Ran nhìn biểu cảm lạnh lùng của người con trai này, trái tim lạnh buốt, nắm chặt điện thoại trong túi áo.

“Tôi nói một lần nữa, giải thích” Giọng nói càng lạnh hơn.

Phẫn nộ trào dâng, giải thích? Giải thích cái gì? Giải thích tại sao cô lại động tay động chân với tình yêu của anh à?

Ha ha…

“Chẳng có gì để giải thích cả” Cô đung đưa bàn tay trong không trung, nhìn anh nói đầy mỉa mai: “Ồ, tôi dùng bàn tay này đánh cô Miyano đó. Anh Kudo nếu thấy không thoải mái, tùy anh phế nó đi đấy, thế nào?” Cô cười lạnh, lời nói tuôn ra từ bờ môi hồng hào cũng lạnh như thế: “Thời thế thay đổi, Ran Mouri tôi có như thế nào cũng không ngờ, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, tôi trở thành Miyano Hana thứ hai”

Shiho nghe thấy tên em gái của mình, sững sờ, không biết chuyện này liên quan gì đến Hana.

Nhưng trong lòng Ran và Shinichi đều rất rõ. Cô nói đến lần đó, Hana bắt cóc cô sau đó Shinichi phế đi cái tay và cái chân mà Hana đã đánh cô.

Có điều bộ dạng bây giờ của Ran, chuyện dù sao cũng xảy ra rồi, làm gì được chứ, muốn giở trò!

Shinichi chau mày, bị Ran chơi một vố khiến anh không kịp trở tay.

“Shinichi, anh đến rồi, vừa nãy em sợ lắm…hức…”

Trong lúc tâm trạng người con trai không tốt chút nào, bị người con gái kia dễ dàng chọc giận mà không có chỗ nào để giải tỏa, Shiho cũng coi như là xui xẻo, tự mình lao vào chỗ chết.

Cô ta đầy đáng thương giơ tay ra, bàn tay trắng nõn ôm lấy cánh tay rắn chắc của người con trai, ngay sau đó…

Shiho bất ngờ nhìn bàn tay trống rỗng của mình.

Người con trai vừa nãy đã né bàn tay cô ra.

Shiho ngẩng đầu lên nhìn thấy người con trai lạnh lùng bên cạnh đang nhìn chằm chằm Ran đang đứng ở bậc cầu thang.

Cái anh mắt chăm chú đó khiến Shiho có cảm giác bất an.

Cô ta cười một cách miễn cưỡng sau đó tiếp tục muốn dựa vào người Shinichi.

Đúng vào lúc này…

“Bị đánh à? Có đau không?” Tầm mắt của người con trai cuối cùng cũng rơi lên người Shiho.

Trong lòng cô ta vui mừng khôn xiết… Vừa rồi chắc chắn chỉ là ảo giác!

Một Kudo Shinichi tự kiêu cao ngạo làm sao có thể để tâm đến con ngốc đê tiện Ran Mouri đó chứ!

Khuôn mặt lập tức lộ ra sự oan ức, nước mắt đọng trên lông mi cong vút, xụt xịt nói: “Không đau nữa ạ, anh đến liền không đau nữa”

Ran đứng bên cạnh nghe thấy vậy cảm thấy buồn nôn kinh khủng!

Shiho cho rằng cô ta đang quay phim thần tượng sao?

“Ai ya, tay người ta đau chết đi được” Không nhịn được sự thảo mai của Shiho, Ran bỗng nhiên giơ tay lên, học cách nói chuyện của Shiho, vừa thổi bàn tay đang ửng đỏ vừa dùng giọng nói nũng nịu: “Aiyaa, đau chết đi được, anh Kudo, anh mau thổi cho cô ấy đi kìa”

Khuôn mặt tuấn tú của Shinichi trong nháy mắt tái nhợt.

Biểu cảm trên khuôn mặt Shiho cứng đờ, kì quặc vô cùng.

Cô ta trừng mắt nhìn Ran đang đứng ở bậc cầu thang, vẻ độc ác trong ánh mắt lại càng rõ ràng.

Ran nhìn thấy hết, mỉa mai một tiếng: “Xì” Bà đây sắp ra nước ngoài rồi, chẳng muốn quan tâm đến đôi uyên ương số khổ này nữa.

Giấy tờ đưa Đại Bàn chuyển cho Heiji, lời của Heiji cô không tin lắm, nhưng lời của Đại Bàn, cô cực kì tin tưởng.

Đại Bàn cũng đã nói, lần này Heiji thật lòng muốn giúp đỡ cô, vậy thì có gì mà cô không thử một lần tin tưởng Heiji chứ?

Shinichi nheo mắt, khí lạnh trên người tiêu tan hết, từ trên cao nhìn xuống Shiho: “Đau không?”

Shiho không hiểu cho lắm, không phải anh vừa mới hỏi xong sao?

Có điều lần này cô thay đổi cách nói: “Cái bạt tai của Ran mạnh như thế, tất nhiên là đau rồi ạ, nhưng anh cũng đừng trách cô ấy, cô ấy không cố ý…”

Gần như lúc Shiho chưa nói xong câu này thì có hai giọng nói cùng vang lên.

“Không, tôi cố ý đánh cô đấy” Ran trợn mắt nói.

“Nếu biết đau thì lần sau đừng xuất hiện ở căn phòng này nữa” Giọng người con trai cực kì lạnh lùng: “Đây không phải là nơi em nên đến. Quay về”

Shiho ngây người: “Shinichi anh nói gì vậy?”

Cô ta không dám tin, cô ta vừa nghe thấy gì!

Cô ta bị Ran đánh, kết quả Shinichi không những không trách người phụ nữ kia, còn đuổi cô đi?

“Ra ngoài” Ánh mắt người con trai có chút phẫn nộ, nheo mắt nhìn Shiho đầy nguy hiểm: “Đừng để tôi phải nói một lần nữa. Tôi còn chưa tính sổ việc nhà họ Miyano các người qua mặt tôi, tự mình công bố với bên ngoài chuyện đính hôn của hai nhà Kudo Miyano đâu!”

Khuôn mặt Shiho trong nháy mắt trắng bệch… Lúc này khuôn mặt cô ta còn khó coi hơn cả lúc Ran nói ra những chuyện xấu cô ta đã làm.

Nhìn có thể thấy sức đe dọa của Shinichi đối với Shiho lớn như thế nào.

“Không phải đâu, chuyện này là vì em gặp nạn lớn mà không chết, Daddy vui mừng quá nên không suy nghĩ chu đáo…"

Shiho vội vàng giải thích.

Ánh mắt của Shinichi sớm đã hiện rõ sự bực mình: “Đủ rồi! Tôi không quan tâm nhà họ Miyano các người có lí do gì.

Dám qua mặt nhà họ Kudo và Kudo Shinichi tôi, tự mình công bố với truyền thông chuyện đính hôn của hai gia đình không đúng chút nào. Món nợ này, tôi vẫn chưa tính sổ với nhà họ Miyano. Bây giờ; đôi mắt dài hẹp nhìn về phía cửa lớn: “Cô có thể quay về”

Không biết Shiho lấy dũng khí ở đâu ra, lao về phía trước, hai bàn tay ôm chặt cánh tay của Shinichi, ngẩng đầu kích động nói: “Lẽ ra chúng ta chuẩn bị đính hôn. Nếu không phải em trở thành người thực vật thì bây giờ em đã là vợ của anh rồi, còn có cửa cho Ran Mouri cô ấy sao?”

Shiho càng nói càng kích động: “Shinichi, công bố sớm với công bố muộn hay ai công bố thì có sao chứ? Em với anh vốn đã chuẩn bị đính hôn, hơn nữa, kể cả bây giờ anh đã cưới Ran Mouri, nhưng chẳng phải vì báo thù thay em mới cưới cô ấy sao. Vả lại anh sắp ly hôn với cô ấy rồi còn gì!”

Ánh mắt của người con trai lạnh như băng: “Tại sao cô biết tôi sắp ly hôn với cô ta?”

Ánh mắt ửng đỏ của Shinichi khiến Shiho sợ đến mức ngón tay run rẩy chỉ vào Ran: “Là, là cô ấy nói. Em, em…Shinichi…”

Nghe xong, ánh mắt của người con trai bỗng khựng lại, sau đó nhìn về phái Ran đang đứng ở bậc cầu thang, anh nheo mắt lại không biết đang nghĩ điều gì.

Giơ tay ra, kiên quyết kéo bàn tay Shiho đang ôm cánh tay anh ra, anh cũng không thèm nhìn cô ta, ánh mắt nhìn chằm chằm Ran, cắn chặt răng, nhưng lại ra nói với Shiho: “Trước đây chúng ta đúng là chuẩn bị đính hôn. Nhưng, chúng ta còn chưa đính hôn. Kudo Shinichi tôi quyết định chuyện gì cũng không cần người ngoài khua tay múa chân”

Khuôn mặt Shiho cắt không còn giọt máu, cô không dám tin Shinichi lại nói ra những lời máu lạnh như vậy.

“Quay về chuyển lời cho Miyano Astushi, lần sau nếu còn dám động chân động tay vào chuyện của nhà họ Kudo Kudo Shinichi tôi, thì chuyện làm ăn của nhà họ Miyano cũng coi như xong. Shiho, cô vẫn chưa trở thành bà chủ Kudo danh chính ngôn thuận đâu, kể cả cô đã là vợ danh chính ngôn thuật của Kudo Shinichi tôi thì chuyện của nhà họ Kudo hay chuyện của Kudo Shinichi tôi, nhà họ Miyano các người không có quyền can thiệp" Ánh mắt lạnh như băng: “Quay về đi, nói với Miyano Astushi đừng có dùng con gái của ông ta đến để thương lượng.

Ông ta không thắng được đâu”

Bên ngoài biệt thự Yosou, bóng dáng thê thảm của Shiho vội vàng ngồi lên xe của nhà họ Miyano, xe của Shiho cũng như cô ta, đẹp đẽ sáng bóng.

Cô ta ngồi vào xe, sắc mặt khó coi vô cùng.

Lúc chiếc xe rời đi, Shiho quay đầu lại liếc nhìn cửa biệt thự, sắc mặt cô ta lại càng u ám.

... hết chương 98 ...
 
Chương 99:

Trong biệt thự Ran bĩu môi, không còn kịch hay để xem nữa, chuẩn bị đi lên tầng.

“Đi đâu?” Cô vừa mới quay người, chân vừa bước được hai bậc cầu thang, giọng nói lạnh lẽo của người con trai đằng sau truyền đến tai cô.

“Anh không nhìn thấy à? Người hát kịch đã đi rồi, tôi không lên phòng còn ở đây nhìn sắc mặt của người tôi ghét sao?”

Ran mỉa mai.

Người con trai đứng ở dưới bậc cầu thang, cảm thấy lời nói của cô cực kì chối tai. Đôi mắt anh nheo lại, tầm mắt rơi lên người phụ nữ… Là ảo giác sao? Ran người con gái này hình như thay đổi thành một người khác.

“Người mà cô ghét?” Shinichi cũng bước lên cầu thang, đứng đằng sau cô, cơ thể cao lớn che mất đi cô, chặn đi ánh nắng từ phòng khách chiếu đến: “Cô nói ai?”

Ran trợn mắt một cái, “Ở đây ngoài anh Kudo ra còn có người khác sao?”

Nói xong đi lên tầng hai.

Chỉ còn Shinichi ở lại với ánh mắt u ám.

Người con gái này… thay đổi rồi.

Trái tim hoang mang trong nháy mắt, người con gái này bắt đầu ghét anh rồi sao?

Không!

Không thể nào! Là anh suy nghĩ nhiều rồi, Ran Mouri yêu Kudo Shinichi, Ran Mouri chỉ biết yêu Kudo Shinichi!

Anh chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày Ran trong mắt anh chỉ là một người phụ nữ lòng dạ độc ác, là người anh cực kì chán ghét lại không yêu anh nữa.

Suy nghĩ này khiến anh cảm thấy cực kì không thoải mái.

Ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp khó nhận ra, anh bước đến phòng ngủ tầng hai.

Vừa bước vào phòng liền nhìn thấy người con gái chết tiệt kia, chẳng có chút hối lỗi sau khi đánh người, ung dung nhàn nhã ngồi trên gi.ường chơi điện thoại.

“Ran Mouri, cô không có gì muốn nói sao?”

Giọng nói của người con trai có chút lạnh lẽo, Ran mãi mới ngẩng đầu lên liếc nhìn cơ thể cao lớn của người con trai đang đứng ở đuôi gi.ường.

“Anh Kudo anh đến để lấy cái tay mà tôi đã đánh cô Miyano sao?”

Ánh mắt cô hiện lên sự khinh thường, giơ bàn tay lúc nãy đánh Shiho lên: “Đây, cho anh. Chỉ xin anh lúc phế nó đi nhớ cho chút thuốc tê nhé”

Người con trai đứng ở đuôi gi.ường chau mày lại.

“Ran Mouri, cảnh cáo cô, đừng có khiêu khích tôi!”

Lời vừa dứt Ran cất điện thoại, không dám hỏi nữa: “Anh Kudo, anh có từng nghĩ, sự tự kiêu của anh không những khiến anh nhìn không rõ sự thật lại còn đổ oan cho người vô tội?” Khuôn mặt bánh bao của cô cực kì bình tĩnh, không nhìn ra có tâm trạng gì, bàn tay cầm điện thoại nắm chặt đầy lo lắng.

Ánh mắt của Shinichi bắt gặp ánh mắt của cô, khuôn mặt không nhìn ra chút tâm trạng, đôi mắt long lanh cực kì trong sáng, hình như đang che giấu đi biết bao cảm xúc, ngay cả khi anh nheo mắt nhìn tỉ mỉ cũng không nhìn ra điều gì.

Shinichi chau mày… là anh nghĩ nhiều rồi sao?

“Cô nói đến chuyện gì? Ý cô là chuyện của Shiho là tôi đã đổ oan cô sao?” Bờ môi mỏng mấp máy, người con trai nhìn ánh mắt người con gái có chút cảm xúc lạ thường mà đến anh cũng không nhận ra: “Tôi nghĩ cô đã nhận tội rồi. Biết hối hận rồi”

Hối hận? Cô dựa vào đâu mà phải hối hận? Hối hận điều gì chứ? Trái tim Ran dần dần lạnh đi. Lặng lẽ thu lại tầm mắt, rơi lên chiếc điện thoại trong tay.

Bàn tay nắm chặt dần buông lỏng, nhìn thì có vẻ là vô tình tắt nguồn chiếc điện thoại trong tay, đặt lên đầu gi.ường.

Đoạn ghi âm trong điện thoại cô muốn nó chìm xuống đáy biển, chôn cất sự thật đằng sau mọi chuyện cùng với cô.

Là cô ngu ngốc mới hết lần này đến lần khác cho anh cơ hội.

Là cô ngu ngốc mới không hiểu, nếu anh tin tưởng cô, cô chẳng cần phải nói gì cả, cũng chẳng cần đưa ra bất kì chứng cứ, anh cũng sẽ tin tưởng cô.

Ngược lại, một người ngay từ đầu đã phủ định bạn, không tin tưởng bạn, nghi ngờ bạn thì bạn có giải thích như thế nào, dùng lí lẽ để tranh cãi như thế nào, cầu xin sự tin tưởng như thế nào, anh cũng vẫn sẽ chỉ tin những gì anh cho là sự thật mà thôi.

Sự hiểu lầm xích mích giữa hai người, không đến từ người khác, mà là cô yêu anh, còn anh không yêu cô mà thôi.

Cái khoảnh khắc cô yêu anh, cô đã thua rồi.

Chỉ như vậy mà thôi, không liên quan đến người khác.

Cô lại ngẩn ngơ, người con gái này gần đây hay ngẩn ngơ thật đấy, trong lòng Shinichi có chút cảm giác khó diễn tả.

Cảm giác này anh không thích chút nào.

Đi đến đầu gi.ường, đến lúc chiếc bóng cao to của người con trai xuất hiện trên đầu cô, Ran mới hoàn hồn.

Cô giật mình: “Anh muốn làm gì?”

Người con trai đưa ngón tay trỏ thon dài lên, cởi cúc áo, không nói lời nào, ánh mắt lạnh lẽo, ánh mắt khiến Ran lạnh đến thấu xương.

“Kudo Shinichi! Anh không được như vậy! Không được!”

Sắc mặt của Ran trong nháy mắt trắng bệch… Cô hiểu rồi! Anh lại muốn giải tỏa!

“Không…không! Anh không được làm như vậy với tôi! Tôi không làm sai điều gì cả!” Lại một lần nữa cô bị coi là công cụ để giải tỏa dục vọng, cô không muốn một lần không có chút tôn nghiêm để mặc anh giải tỏa dục vọng của anh! Cô không cần…cái ôm không có tình yêu của anh!

Người con trai từ trên cao nhìn cô, từ từ cởi cúc áo. Nghe những lời nói nhảm của cô, lông mày chau lại, ánh mắt lạnh lùng: “Ran Mouri cô lải nhải cái gì vậy?” Cởi chiếc áo sơ mi đẫm mồ hôi ra, người con trai tiện tay từ tủ quần áo bên cạnh lấy ra một chiếc áo T-shirt mặc ở nhà, quần âu cũng đổi thành quần thể thao màu xám.

“Ơ” Ran mắt chữ A mồm chữ O, nhất thời cổ họng không phát ra lời.

Người con trai ngồi ở mép gi.ường, thay đồ trong nhà xong, định đứng lên, bỗng nhiên cảm nhận được hàm ý đằng sau sự kinh hoàng ban nãy của Ran. Anh chợt cúi đầu, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt Shinichi có chút muốn trêu đùa cô: “Không phải cô nghĩ tôi cởi quần áo là định thịt cô đấy chứ?”

Hơ Đả kích vô cùng lớn đó!

Như bị sét đánh đó!

Shinichi có giữ lại chút mặt mũi cho người khác không vậy???

Trong nháy mắt, khuôn mặt Ran đỏ ửng như mông khỉ!

Cơ thể người con trai di chuyển, cơ thể to lớn từ từ đè lên người cô, mái tóc đen nhánh vùi xuống bên tai cô, giọng nói trầm khàn vang lên: “Có điều nếu cô không thể chờ đợi được nữa tôi có thể miễn cưỡng mà đáp ứng cô”

“Tôi không có!” Ran phản bác theo bản năng.

Có điều Kudo Shinichi người con trai này thật là khó nhìn thấu, giây trước còn trêu đùa cô, giây sau ánh mắt đã lạnh như băng rồi.

Giọng nói lạnh đến thấu xương, bờ môi mỏng nhếch lên, không để lộ ra ý cười: “Hôm nay ai cho phép cô gặp Shiho?” Một luồng khí lạnh từ sống lưng di chuyển lên đỉnh đầu, đôi mắt sâu thẳm của người con trai khiến người ta càng nhìn càng không đoán được anh có ý định gì: “Sau này không cho phép cô gặp Shiho”

Trong nháy mắt, khuôn mặt đỏ ửng vì ngại ngùng bỗng trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu!

Anh đang trách cô?

Anh dựa vào đâu mà trách cô chứ?

Ran căm hận bản thân sao có thể để tên con trai này làm tổn thương mình một cách dễ dàng như vậy.

Tuy lòng đau nhói nhưng trên khuôn mặt phúng phính vẫn nở nụ cười lạnh lùng, cô dùng giọng điệu chế giễu và sự thờ ơ che giấu đi trái tim bị tổn thương của mình.

“Anh Kudo, anh quả là buồn cười!” Ran cười lạnh nói: “Nên nói anh tự đại đã quen, hay nói trong mắt anh Ran Mouri tôi ti tiện đến mức không thể ti tiện hơn được nữa" Cô nhìn về phía anh, ánh mắt mang theo sự giận dữ: “Tôi sẽ không ngốc nghếch nữa đâu! Anh vì muốn báo thù tôi mà không tiếc hạ mình, dùng phương pháp thôi miên bản thân tự tổn hại mình này để đạt được tất cả sự tin tưởng của tôi, tiếp đó tàn nhẫn vứt bỏ tôi một mình ở lại giáo đường đối mặt với bạn bè người thân, đối mặt với ánh nhìn người đời. Cái tát này của anh đánh rất vang rất mạnh khiến tôi không muốn tỉnh cũng không được. Tôi cũng không thể không tiếp nhận sự thật khốn nạn này!”

Cô nói: “Sau cái tát này anh vẫn còn cho rằng Ran Mouri tôi sẽ tiếp tục ảo tưởng có được tình yêu của anh sao? Anh vẫn cho rằng tôi sẽ vì thứ tình yêu mờ mịt hư vô này của của anh mà đi tranh giành với Miyano Shiho chắc? Anh sai rồi, mười năm trước tôi đã không tranh giành với cô ta thì mười năm sau tôi vẫn sẽ không! Huống hồ anh thẳng tay tát tôi một cái đau điếng như vậy! Tôi bị ngốc mới tiếp tục dây dưa lằng nhằng với anh”

Kudo Shinichi, không phải anh muốn giày vò tôi sao? Bắt đầu từ ngày hôm nay, anh đâm tôi một nhát, tôi sẽ trả lại anh một nhát!

Đừng mơ tôi sẽ tiếp tục khúm núm như trước.

Một người sắp chết như tôi, người phụ nữ sắp thoát khỏi sự khống chế của anh như tôi còn sợ mất cái gì nữa?

Nếu ông trời đã sắp đặt cuộc đời này của tôi kết thúc thê thảm như vậy, nếu anh đã không muốn để tôi yên ổn trước khi chết, vậy ở những giây phút cuối cùng này tôi cũng sẽ không cam chịu để anh ức hiếp!

Đôi mắt của Ran lập tức sáng lên một cách chói mắt! Không phải bất khuất, không phải là không phục mà là…không cam lòng!

Cơ thể to lớn của Shinichi giống như một pho tượng, cứng ngắc, không chút cử động đứng ở nơi đó. Bên tai anh ù ù, trái tim khó chịu đau đớn vô cùng.

Bàn tay thon dài của anh siết chặt lại, che ngực lại… Lại là di chứng sau thôi miên sao?

Nhưng cho dù có phải là di chứng sau thôi miên hay không, việc mà anh muốn làm nhất giờ phút này chính là khiến người con gái đáng chết kia ngậm miệng lại!

“Câm mồm!” Anh là theo lời trái tim của mình, thẹn quá thành giận hét lên.

Ran càng tức giận hơn, giọng nói thêm to rõ kích động, “Sao tôi phải nghe lời anh chứ? Anh là gì của tôi? Tôi cứ nói đấy! Tôi còn muốn nói với anh là nếu không phải vì một vài lý do, tôi còn ước gì có thể ly hôn với anh ngay lập tức, không giấu diếm gì anh, thỏa thuận ly hôn mà luật sư Taizo để lại tôi đã ký từ lâu rồi và đang cất trong vali của tôi. Bây giờ chỉ đợi cơ hội thích hợp sẽ gửi thỏa thuận ly hôn cho anh, nói một cách nghiêm khắc, anh giờ cũng chỉ được coi như chồng trước của tôi mà thôi. Chồng trước anh hiểu chứ?” Cái miệng đó của cô chẳng cần ai cũng nói ra được những lời độc ác chua ngoa, nhanh mồm nhanh miệng đến mức không thua bất kỳ ai.

Trán Shinichi nổi gân xanh, ánh mắt như bắn ra lửa.

“Chồng trước, tiếng anh là ex-husband…”

Shinichi nhìn chằm chằm vào đôi môi phấn nộn đang mấp máy không ngừng trước mặt, đôi môi đang nhả ra những lời lẽ khiến anh tức đến phát điên.

Cái gì mà báo thù, kế hoạch, tính toán ban đầu… tất cả biến sang một bên! Bây giờ anh chỉ muốn chặn cái miệng đó của cô lại!

Anh trước giờ thuộc phái hành động. Anh tức giận đến mất hết lý trí dùng hành động của mình nói với chúng ta rằng muốn chặn miệng một người phụ nữ cách tốt nhất , dễ nhất, nhanh nhất đó là mạnh mẽ nhào tới không được do dự, suy nghĩ, chỉ cần nhắm trúng mục tiêu, sau đó áp mạnh môi mình lên!

Ưm!

Lời lẽ chua ngoa độc ác của cô liền biến mất!

Không sai. Trực tiếp ép môi xuống! Thuận tiện cắn một trận, người con gái này cuối cùng cũng im lặng rồi!

Trong giây phút Ran im lặng, anh từ đáy lòng cảm thấy đây là chuyện mà hôm nay khiến anh ta vui vẻ nhất!

Nhưng việc này lại khiến Ran thẹn quá hóa giận!

Anh ta dựa vào cái gì mà hôn cô!

Anh ta xem cô là cái gì?

Gái bao?

Có thể tùy tiện gọi tới đuổi đi bất cứ lúc nào?

Anh ta muốn sỉ nhục thì sỉ nhục? Muốn đối xử tàn nhẫn thì đối xử tàn nhẫn?

Ran một phát đẩy mạnh anh ra, ánh mắt cô toát ra vẻ giận dữ, giơ tay lên lau mạnh đôi môi mình, uất ức nhìn chằm chằm anh: “Anh Kudo, tôi nhắc anh biết, anh đã là chồng trước của tôi! Thỏa thuận ly hôn tôi đã ký từ lâu rồi!”

Đúng vậy, cô đã ký vào thỏa thuận ly hôn từ lâu, cô vốn định sau khi sinh con ra, làm xong các thủ tục giấy tờ như hộ khẩu rồi mới gửi cho anh. Như vậy cô có thể đạt được mục đích của mình, cũng coi như hoàn thành hứa hẹn với anh.

Nhưng Ran không hề ngờ tới hôm nay cô đã gây ra một sai lầm chính là kích thích Kudo Shinichi.

Shinichi khẽ nheo mắt lại, nặng nề lấy chiếc vali của cô ra khỏi tủ quần áo, rồi lục loạn nó lên.

Ran thấy vậy, vội vàng chạy xuống gi.ường: “Anh làm cái gì vậy hả! Đây là vali của tôi!” Cô chạy tới “cứu” vali của mình, nhưng lại bị anh duỗi tay ra ngăn lại. Shinichi dùng một tay ngăn lại cô, một tay khác nhanh chóng lục tìm tập hồ sơ màu xanh nhạt, rồi mở nó ra tìm thỏa thuận ly hôn, sau đó mới đứng dậy.

Ánh mắt lạnh lùng lướt qua nơi ký tên trên bản thỏa thuận ly hôn… Hai chữ “Ran Mouri” với nét bút cực kỳ thanh tú, đây không phải là thứ anh muốn sao?

Nhưng lúc này đây chính mắt nhìn thấy chữ ký của cô trên bản thỏa thuận ly hôn, trong lòng anh lại bùng lên lửa giận không nói rõ nguyên nhân!

Ánh mắt lạnh lùng rơi xuống người cô, khóe mắt liếc nhìn đôi chân trắng nõn đứng trên sàn nhà nhạt màu. Đôi mắt anh đột nhiên trở nên âm trầm, đôi môi mỏng lạnh lẽo thốt ra: “Quay lại gi.ường ngay!”

Ran ương ngạnh đứng im tại chỗ, bướng bỉnh nhìn thẳng vào mắt anh: “Không! Anh là gì của tôi? Sao tôi phải nghe lời anh?” Ánh mắt cô rơi xuống trang giấy trong tay anh: “Đưa cho tôi! Đó là của tôi! Anh đã đồng ý với tôi cho tôi hai tháng!”

Trong đôi mắt của Ran thoáng qua vẻ chán nản…

Nếu như cô không nói chuyện đã ký tên vào bản thỏa thuận thì sao Shinichi có thể tìm ra được nó chứ?

Đứa bé… Cô vô thức sờ lên bụng… Đứa bé sẽ không bởi vì sự nhanh mồm nhất thời của cô mà trở thành đứa trẻ không có hộ khẩu chứ?

Kỳ thực… Nếu cô sinh nó ở Mỹ, đứa bé sẽ có quốc tịch Mỹ.

Nhưng, Ran lại hy vọng đứa bé có quốc tịch nước Nhật, bản thân nó cũng là người nước Nhật.

Hơn nữa… Tương lai đứa trẻ này có thể thay cô ở bên cạnh bố mẹ, không để họ vì cô mà khổ sở.

“Anh Kudo! Anh không thể nói không giữ lời!” Cô nôn nóng tới mức bật khóc, với tới giật lại bản thỏa thuận ly hôn trong tay anh: “Tôi cũng không phải sẽ không ly hôn với anh, dù sao tôi cũng đã ký tên rồi, anh còn lo lắng chuyện gì nữa chứ? Sớm muộn gì bản thỏa thuận ly hôn này cũng sẽ được đưa tới tay anh! Chẳng lẽ anh sốt ruột muốn kết hôn với Miyano Shiho đến nỗi không thể chờ thêm mấy tháng nữa sao!”

“Ran Mouri, tôi nói lại một lần nữa, quay lại gi.ường ngay!” Đối với kháng nghị của cô, anh coi như không nghe thấy, anh khẽ nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn đôi chân trần đang đứng trên nền nhà của cô, giọng nói càng ngày càng thêm lạnh lẽo: “Không nghe lời ư?” Cái nhìn buốt giá của anh đột nhiên rơi xuống gương mặt cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt toát ra sự lạnh lùng: “Xem ra cô vẫn chưa biết vâng lời. Đứa trẻ không nghe lời cần phải “dạy dỗ” thật tốt”

Ran sưng mặt lên, cho dù cô lại một lần nữa bị thái độ lạnh lùng của anh làm tổn thương, nhưng cô vẫn ngoan cố đứng im tại chỗ!

Cơn giận dữ của Shinichi ngày càng tăng cao, Ran cảm nhận rõ ràng được ánh mắt tức tối trên đỉnh đầu mình.

Nhưng vậy thì sao nào?

Ran run rẩy đứng tại chỗ, chuẩn bị nếu anh tổn thương tôi một, tôi trả lại anh một.

Hô hấp của người con trai bắt đầu trở nên nặng nề, từ tần suất hô hấp đó có thể đoán ra cơn giận của anh đáng sợ như thế nào!

“Xoạt!” Anh vung tay một cái đem bản thỏa thuận ly hôn của cô và anh gấp lại rồi nhét vào trong túi quần thể thao.

Ran không phục!

“Trả lại cho tôi! Anh đã đồng ý với tôi rồi! Nếu để người dân toàn nước Nhật biết đường đường là Kudo Shinichi của tập đoàn Kudo Thị, Kudo Shinichi kiêu ngạo không ai sánh bằng thế mà lại nói không giữ lời với vợ trước!”

“Vợ  trước?” Shinichi cúi đầu xuống, tóc mái đen nhánh trước chán che khuất đôi mắt anh, dưới bóng râm âm u của tóc mái, đôi môi mỏng của anh mang theo sự tức giận vô cớ cùng với sự nguy hiểm tột cùng, “Cô nói “vợ trước”?”

“Chẳng… Chẳng lẽ không phải sao!” Cô ưỡn ngực ngẩng đầu, chẳng lẽ cô nói sai chắc?! Á, sao cô phải sợ anh ta chứ. Cô càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, dũng khí của một người đều do bị ép mà có, khi con người ta đi tới ngõ cụt cho dù là người đó nhát gan tới mức nào cũng có thể trở lên kiên cường, huống hồ là Ran vốn không hề nhát gan, cô chỉ là dễ mềm lòng mà thôi, vì vậy khiến cho mọi người hiểu lầm rằng cô nhát gan.

Nếu như cô thật sự là người nhát gan thì cô là sao có thể tự mình chịu đựng được đau khổ mà người bình thường không thể chịu đựng được nhiều năm như vậy? Sao có thể vẫn luôn dùng con người thật của chính mình đối mặt với lời đồn nhảm? Sao có thể kiên trì giữ vững trái tim mình khi đứng trước sự chất vấn cùng với sỉ nhục của người mình yêu nhất?

Nếu đổi lại là người bình thường có lẽ đã sớm gục ngã.

Cô đột nhiên ngẩng phắt đầu lên một cách đầy căm hờn, bên trong đôi mắt long lanh là những đốm lửa giận không ngừng nhảy nhót. Vẻ đẹp của ánh mắt ấy giống như nét đẹp của ngọn lửa lớn càng cháy lại càng hừng hực.

“Chẳng lẽ tôi nói sai hay sao?” Ran đột nhiên cao giọng nói. Nước mắt không ngừng rơi xuống, cô trách mình không đủ mạnh mẽ, chỉ cần đối mặt với anh là lại để nước mắt rơi xuống!

Cô giơ cánh tay lên lau mạnh nước mắt trên mặt, mạnh đến nỗi giống như dùng hết tất cả sức lực của bản thân. Còn việc mắt có thể bởi vậy mà bị thương hay không, cô hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ tới, vì trong đầu cô chỉ quanh quẩn suy nghĩ không thể lại chịu thua trước anh! Không có cơ hội cho anh cười cợt cô lần nữa!

“Kudo Shinichi, tôi có nói sai không?” Ran ngửa đầu lên chất vấn anh, khóe mi đã lau khô nước mặt nhưng lại đỏ hoe như mắt thỏ. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, anh cúi đầu xuống xem cô, đôi mắt của cả hai người đều đong đầy cảm xúc. Nếu như Ran là giận dữ, là uất ức, là không cam lòng; vậy Shinichi là phức tạp, khó hiểu và do dự “Lúc bảy tuổi, rõ ràng tôi gặp anh trước. Trung học, tôi lại một lần nữa gặp anh. Khi anh bước về phía tôi, tôi đã ngỡ rằng anh nhận ra tôi! Vào cái đêm tuyết rơi anh cứu tôi ra khỏi căn phòng vệ sinh ấy, tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc ấy! Rõ ràng tôi là người gặp anh trước! Nhưng sao ông trời lại đùa giỡn với tôi như vậy chứ! Người mà tôi yêu lại yêu bạn của tôi! Tôi cũng cảm thấy tủi thân, cũng cảm thấy không công bằng mài Rõ ràng tôi gặp anh trước!

Nhưng tôi cũng hiểu, tình yêu chẳng phân biệt ai đến sớm ai đến muộn, ai trước ai sau, yêu chính là yêu, không yêu chính là yêu. Vì vậy tôi giấu hết tình cảm của mình vào sâu trong lòng, không nói với bất kỳ ai. Tôi nghĩ răng mình không nói với ai thì chuyện này sẽ giống như đá chìm đáy biển, không có bất cứ người nào biết.

Nhưng tôi sai rồi! Tôi cực kỳ sai. Hóa ra đã có một người biết ngay từ lúc đầu!

Miyano Shiho, chính là Miyano Shiho lương thiện trong lòng anh, chính là cô ta! Bởi vì chúng tôi là “bạn thân”, bởi vì chúng tôi rất “thân thiết”, vì vậy cô ta có thể đọc trộm nhật ký của tôi, vì vậy cô ta có thể không chút áy náy đem chuyện tôi thích anh nói cho tất cả mọi người! Cũng vì vậy!” Cô nói đến đây, những giọt nước mắt vô tích sự lại rơi xuống, đôi mắt cô nhìn về phía anh tràn đầy sự cứng cỏi và thù địch: “Cũng vì vậy trong buổi liên hoan tốt nghiệp cấp ba tôi mới uống say!”

Anh hiểu rồi chứ?

“Anh cho rằng tôi muốn uống say để tỏ tình với anh ư? Anh cho rằng tôi không khó chịu sao khi bị mọi người mắng thẳng vào mặt là kẻ thứ ba sao?” Cô vừa khóc vừa nói: “Còn nữa, anh cho rằng tôi đã giấu chuyện này trong lòng lâu như vậy, nhưng lại chọn lúc đó để nói với anh, nói với mọi người… có hợp lý không?”

Shinichi đứng im, cơ thể cao to không chút lay động. Anh nhìn chằm chằm vào người con gái chỉ cao tới lồng ngực mình, đáy mắt tối tăm thâm trầm phức tạp, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.

Ran đứng rất gần anh, nhưng cô vẫn không nhìn rõ được những cảm xúc trong đó.

Cô cười một cách đầy tự giễu… Cô có bao giờ nhìn thấu được người con trai này đâu cơ chứ. Những lời nói kia, cô gần như phải dùng hết dũng khí cả cuộc đời mới có thể nói ra, cô không đơn giản chỉ trần thuật lại một sự thật, mà cô càng giống như trút hết cõi lòng. Cô cũng đau, cũng tủi thân, mọi chuyện xảy ra đến tận ngày hôm nay, thậm chí sau khi nhận hết những uất ức kia, cô vẫn không hiểu mình đã làm sai điều gì.

Mọi người đều cho rằng Shiho biến thành người thực vật là lỗi của cô.

Vậy xin hỏi, nỗi đau d.a thịt giống như tra tấn người bình thường khó lòng chịu nổi mà cô phải chịu đựng mười bảy năm trời này là lỗi của ai?

Cô rất mệt mỏi, nhưng cô lại không muốn kết thúc như vậy. Không phải anh một mực luôn miệng nói cô là người phụ nữ lòng dạ độc ác hay sao? Không phải anh vẫn luôn chụp nên đầu cô cái mũ “hại Shiho thành người thực vật” ư?

Cô phải nói!

Hôm nay cô nhất định phải nói!

“Sao ông trời lại đùa giỡn tôi như vậy chứ! Tôi ngỡ rằng anh là hoàng tử bạch mã của tôi, nhưng hóa ra anh lại là Romeo của người khác. Tôi cho rằng mình là người gặp anh trước, hơn nữa anh còn để lại cho tôi một chiếc khuyên tai cực kỳ đặc biệt, cực kỳ đẹp đẽ, tôi đã ngỡ rằng đó là anh muốn hẹn gặp lại tôi một lần nữa! Tôi đã thầm mơ mộng một ngày nào đó có lẽ anh lúc bảy tuổi ấy không hề chán ghét tôi.

Tôi cho rằng sau khi kết hôn, khi anh bắt đầu đối xử tốt với tôi ấy, là anh thật lòng đối tốt với tôi. Hóa ra tất cả đều chỉ là âm mưu trả thù của anh. Anh chỉ muốn khiến tôi hối hận vì đã thương tổn Miyano Shiho, nhưng tôi thật sự thương tổn cô ta sao?”

Cô lớn tiếng chất vấn, kích động đến mức khom người lấy một hộp gỗ từ trong vali rồi mở nó và lấy ra một hộp trang sức.

Cô đưa chiếc hộp trang sức đó đến trước mặt Shinichi, nhưng anh chỉ thờ ơ, đứng im tại chỗ.

Ran đem chiếc hộp trang sức mở ra ngay trước mặt anh, “Đây là chiếc khuyên tai anh để lại cho tôi, từ giây phút anh đưa nó cho tôi, anh đã tự tay gieo vào trong tim tôi một hạt mầm. Lúc học cấp ba, tôi đã nhìn thấy anh, ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi đã nhận ra chiếc khuyên tai còn lại của anh. Anh không biết là, khi ấy tôi đã cảm ơn ông trời vì đã để chúng ta gặp lại nhau lần nữa. Tôi cho rằng điều này có nghĩa là giữa chúng ta có một mối duyên phận không thể nào cắt đứt!”

Cô hít sâu một hơi, nước mắt cũng đã thấm ướt hết cả khuôn mặt từ lâu: “Tôi sai rồi! Tôi sai một cách không hợp lý!

Anh hận tôi! Từ khi Miyano Shiho xảy ra chuyện, anh liền hận tôi. Anh không cần bất cứ bằng chứng nào, chỉ bởi vì tôi là người phẫu thuật cho Miyano. Chỉ cần lý do này đủ để anh hận tôi rồi!

Anh là Kudo Shinichi! Anh là Kudo Shinichi không gì không thể! Nếu anh muốn hận một người thì cần bằng chứng sao? Cần lý do đầy đủ sao?

Không cần! Anh không cần!

Tôi yêu anh, đây chính là nguyên tội của tôi, còn nguyên tội mà anh gắn cho tôi chính là “hại Miyano Shiho biến thành người thực vật”!”

Shinichi đứng im tại chỗ đó để mặc cho cô chỉ trích, trút giận.

Sắc trời dần dần nhuộm lên màu tối, cả căn phòng ngủ như chìm trong màn đêm, nhưng hai người bọn họ chẳng một ai quan tâm, cũng chẳng ai chịu nhường nhịn ai.

Trong căn phòng u ám, người con trai im lặng không nói, người con gái mắt đẫm lệ chứa đầy sự oán trách.

“Anh Kudo, tôi cho rằng anh hận tôi, vỏn vẹn chỉ là hận tôi mà thôi! Nhưng tôi không nghĩ tới vì muốn báo thù tôi mà anh có thể dùng đến biện pháp tự thôi miên chính mình mà người khác không thể nghĩ ra được” Cô nói, “Rốt cuộc anh hận tôi đến mức nào mới có thể khiến anh không tiếc hạ mình để làm tổn thương tôi như vậy chứ? Không thể không nói cách này của anh còn khiến tôi đau đớn hơn việc giày vò tôi sau khi đăng ký kết hôn. Nếu như mục đích của anh là hủy hoại tôi, vậy tôi muốn nói với anh là… Kỳ thực anh không cần thiết làm như vậy đâu!” Tôi cũng chẳng sống được bao lâu nữa rồi.

Cô khẽ lắc đầu, tự giễu cười nói: “Là anh để mặc tôi một mình trong hôn lễ, là anh đề nghị ly hôn, bản thỏa thuận ly hôn cũng là anh để luật sư đưa cho tôi” Cô nói: “Anh đã ký vào thỏa thuận ly hôn từ lâu. Tôi cũng chỉ là làm theo tất cả những gì anh muốn, như yêu cầu của anh ký tên rồi, không phải sao?”

“Bây giờ ngoài thủ tục cuối cùng là đóng dấu công chứng ra, chúng ta cũng đã như người dưng nước lã”

Khuôn mặt tuấn tú của Shinichi chìm trong bóng tối khiến Ran không nhìn rõ được vẻ mặt của anh lúc này.

Cô cũng không muốn nhìn… Trên khuôn mặt anh ngoài sự hận thù cùng với lạnh lùng ra thì sẽ còn lại gì nữa chứ?

Qua một hồi lâu, trong căn phòng ngủ im lặng mới lại vang lên giọng nói của anh, “Em khóc đủ chưa?”

Ran vừa nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh tâm trạng kích động ngay lập tức giống như bị dội xuống một thau nước lạnh, nắm tay siết chặt lại rồi buông ra, cô nhấc tay lên gạt mạnh những giọt nước mắt trên mặt… Là cô ngây thơ!

Sao cô có thể mơ mộng người con trai máu lạnh trước mặt sẽ bởi một phen oán trách của mình mà dao động chứ?

Là do cô ngốc!

Ran chậm rãi ổn định lại cảm xúc kích động này của mình, lúc trước còn không cảm thấy gì, đợi đến sau khi bình tĩnh lại mới thấy đầu óc choáng váng khó chịu. Cô dường như nhận ra điều gì đó, khuôn mặt phúng phính toát ra vẻ căng thẳng… Cô không thể ngất được!

Shinichi nheo mắt lại nhìn người con gái trước mặt, anh nhìn cô ương bướng ngoảnh đầu sang một bên, cố chấp kìm nén những giọt nước mắt, bướng bỉnh cố gắng khống chế bờ vai run rẩy.

Đôi môi mỏng đóng rồi lại mở, giọng nói lạnh lùng trào ra khỏi đó: “Nói đủ rồi, khóc cũng đủ rồi thì quay trở về gi.ường đi”

Ran ngẩng phắt đầu dậy rồi nhìn anh một cách đầy khó hiểu.

Trong căn phòng u ám này cô vẫn không thể nhìn rõ được vẻ mặt của anh. Chỉ có thể dựa vào giọng nói mà phán đoán tâm trạng anh lúc này.

Giọng nói ấy lúc này rất nhẹ, rất bình tĩnh, không có chút rung động nào, “Sự kiên nhẫn của tôi không còn nhiều đâu. Ran Mouri, cô tự mình quay lại gi.ường hay để tôi “giúp” cô?”

Sắc mặt Ran lập tức tái nhợt, khẽ cắn môi, cô nghĩ nếu cô đấu tranh với Shinichi người con trai lạnh lùng này không khác gì châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá…

Ran khuất phục trước dâm uy của anh, không cam tâm bò lên gi.ường.

Sau khi quay trở về gi.ường, cảm giác choáng váng lúc trước cũng đỡ hơn một chút…

Tiếp đó, cô thấy Shinichi nhấc điện thoại bàn trong phòng lên gọi xuống dưới lầu. Điện thoại này liên kết với điện thoại dưới lầu nên anh chỉ cần gọi xuống dưới lầu là thím Mika có thể nhận được.

“Thím Mika, thím lên tầng hai một chút”

Ran nghi ngờ nhưng cũng không nhiều lời.

Thím Mika nhanh chóng đi lên, “Cậu Kudo, cậu tìm tôi ạ?”

Shinichi cũng không đáp lại, ngón tay thon dài chỉ vào Ran đang nằm trên gi.ường: “Về sau không được để cô ấy tùy tiện gặp Shiho”

Ran chợt trợn to hai mắt, Shinichi trách cô vì việc Shiho đến gặp cô?

Bộp!

Trái tim cô bỗng đau đớn vô cùng.

Ran đang chuẩn bị phản bác lại anh: “Sao nào?

Anh Kudo đang xót..” Shiho bị tôi đánh sao?

Thím Mika tỏ vẻ hiếu rõ cắt ngang lời cô: “Cậu Kudo yên tâm, về sau thím Mika tôi sẽ trông nhà thật tốt, không để loại phụ nữ tùy tiện vào nhà bắt nạt cô chủ”

Ran nghe vậy, “phụt” một tiếng bật cười, cô cười đến nỗi chảy cả nước mắt: “Ha ha ha..” buồn cười chết cô mất, “Thím Mika, anh Kudo không có ý đó. Anh ấy mà, đang lo lắng tôi mà gặp được Miyano thì sẽ bắt nạt cô ấy”

“Sao có thể chứ?” Thím Mika kinh ngạc, thím Mika là một người phụ nữ nhiệt tình, bà đã cùng Ran sinh sống một thời gian, mà đoạn thời gian này chưa có sự có mặt của Shiho.

Thím Mika lo lắng Ran bị Shinichi hiểu lầm liền vội vàng nói rõ thay cô: “Cậu Kudo, cậu hiểu nhầm cô chủ rồi. Hôm nay là tự cô Miyano yếu ớt kia đến đây, cô ấy vừa mới vào bước vào cửa liền kéo lấy tay của cô chủ, tỏ vẻ cực kỳ thân thiết. Nếu bọn họ thân thiết như vậy, cô chủ sao có thể bắt nạt cô ấy được chứ?” Thím Mika nhắc tới đây, mặt bà thoáng vẻ hoài nghi: “Nhưng mãi một lúc sau không biết cô Miyano nói gì chọc giận cô chủ, cô chủ mới mắng cô ấy không biết xấu hổ, đuổi cô ấy đi”

Ánh mắt Shinichi thoáng vẻ nghỉ ngờ.

“Thím nói tiếp đi!”

“Ồ, được thưa cậu!” Thím Mika cẩn thận nhớ lại: “Sau đó cô Miyano kia mắng cô chủ là cái gì mà “không cần” … Ừm, đa số là các lời lẽ khó nghe” Trên mặt thím Mika toát lên vẻ kỳ lạ, ánh mắt Shinichi càng trở nên sâu thẳm, … Không cần?

Không cần cái gì?

Thím Mika tiếp tục nói: “Kỳ lạ chính là, cô chủ cùng với cô Miyano đã cãi nhau tới mức mặt mày đỏ tía tai, nhưng không biết vì sao khi cô chủ định đi lên lầu, cô Miyano lại ôm chặt lấy cô chủ, lúc trước còn hung dữ mắng mỏ cô chủ, lúc sau lại khóc nóc nói những lời kỳ lạ. Cái gì mà cầu xin cô chủ tha cho cậu, cô chủ muốn cô ấy làm gì cô ấy cũng làm, ở trong buổi họp báo cô chủ muốn cô ấy nói gì cô ấy sẽ nói cái đó,… Nhưng mà những lời này của cô ấy rất kỳ lạ.

Trước đó cô chủ và cô Miyano ngồi trong phòng khách nói chuyện, tôi ở trong phòng bếp nên nghe không được rõ cho lắm. Về sau cô Miyano đột nhiên nói rất to, đến ngay cả một bà già không thính tai như tôi đứng ở trong phòng bếp cũng nghe thấy rõ ràng” Nói tới đây thím Mika cúi đầu xuống lẩm bẩm: “Thực sự rất kỳ lạ”

Thím Mika cười thật thà, nhìn về phía Shinichi: “May mà cậu Kudo về đúng lúc, nếu không cô chủ cũng không thoát khỏi cô ấy” Bà lại vội vàng giải thích: “Nhưng mà cô chủ không hề bắt nạt cô Miyano, là cô Miyano kia tự mình nhào tới túm chặt lấy cô chủ, cô chủ chưa làm gì cô ấy, cô ấy liền khóc rồi.

Cậu nói cô Miyano này có kỳ lạ không cơ chứ?”

Tuy rằng thím Mika nói không rõ ràng, nhưng chỉ những lời này thôi cũng đủ để một người con trai thông minh cẩn thận như Shinichi tìm ra không ít kẻ hở.

Cãi nhau tới mặt mũi đỏ tía tai, khi Ran định đi lên lầu, Shiho lại nhào tới, cố ý nói to… Chỉ có một giả thuyết, những lời đó là Shiho cố ý nói cho anh nghe.

Có lẽ Shiho đã nhận ra anh trở về.

Shinichi vô ý thức nhíu mày lại, “Tóm lại, thím Mika, về sau thím để ý nhiều một chút, đừng để người lạ vào trong nhà. Thím xuống dưới trước đi!”

“Vâng thưa cậu chủ, qua mấy phút nữa cô cậu có thể ăn tối rồi”

Shinichi khẽ gật đầu. Đợi sau khi thím Mika đi ra khỏi phòng, Shinichi đưa mắt nhìn Ran: “Sao cô không giải thích?”

“Ha… Anh sẽ nghe tôi giải thích sao?” Ran tự giễu cười nói: “Tôi giải thích không nhiều sao? Tôi không hề nhớ rằng anh đã nghe tôi giải thích” Cô rúc vào trong chăn: “Biết rõ giải thích cũng vô dụng, vậy giải thích làm gì?” Muốn hiểu lầm thì hiểu lầm đi, cô cũng đã không để ý nữa!

Nói là không để ý nhưng Ran người luôn luôn chịu tổn thương… Thật sự không để ý sao?

“Hai người bọn cô đã nói gì? Sao lúc sau lại cãi nhau? Còn buổi họp báo lại là chuyện gì?”

“Hừ… Sao tôi phải nói với anh!” Ran nghiêng người sang một bên, quay lưng về phía anh.

“Xuống lầu ăn cơm thôi!”

“Tôi không đói, không muốn ăn”

Trái tim Shinichi buồn bực đến khó chịu… Anh nhìn bóng lưng của Ran, cơn giận dữ nghẹn lại nơi cuống họng.

Anh quay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Ran nằm trên gi.ường, chùm chăn lại, vểnh tai nghe ngóng tiếng bước chân ngày càng đi xa của anh. Trái tim cô bỗng cảm thấy trống vắng… Đúng vậy, sao anh có thể thật sự quan tâm cô có đói hay không, cảm xúc của cô được chứ?

Nếu như anh quan tâm cô, anh đã không đối xử với cô như vậy.

Người con gái ngốc ở chỗ rõ ràng sự thật đã bày ra ngay trước mặt mình, nhưng bản thân vẫn chìm trong ảo tưởng, không chịu từ bỏ.

... hết chương 99 ...


P/s: Đấy, đọc cho lòi mắt luôn đi, tui up xong 2 chap dài thật dài này cũng có lí do hết đấy nhá, không thôi up chap ngắn mấy bữa sau mấy bạn lại than, tui up chap dài vầy để mấy ngày sau tui nghĩ dưỡng chữa covid nó bù lại, đến khi đó cho đợi mòn mỏi luôn (thấy tội ghê), nên 2 chap này là món quà để mình tặng mấy bạn trong thời gian qua đã đợi mình up chap mới, còn giờ thì đợi tiếp đi nha, để ta đi xử em cô vy chớt tịt này đã, nó hành ta quá mệt rồi :-v
 
Ta sẽ để im đây và không nói gì hết, các ngươi tự hối lỗi đi.
@Tit Yangho ơi, nghe San ns j chx =))
Mà bây h ms ra chap ms ta, cứ tưởng phải đợi thêm 2 tuần nx chứ, huhu, cố gắng giữ gìn sức khỏe nha San, thấy bn đau z mà cg cố up truyện, tâm phục khẩu phục lun đấy =)), thôi cố lên, khi nào khỏe thì hẵn up tiếp chứ đừng cố , tụi này ko có hối đâu mà lo:hee_hee:    đến khi khỏe r thì bù lại gấp đôi cg đc :big_grin:
 
Ta sẽ để im đây và không nói gì hết, các ngươi tự hối lỗi đi.
Hic, San cố gắng giữ gìn sức khỏe nhen, Tit ở đây chắc chắn sẽ ko tái phạm lại lần nx đou:KSV@18: , mặc dù 2 chap đó Tit đọc muộn òi, nhx mà công nhận nó dài thiệt, Tit cx ko ngờ là San có thể côm bác một cách kì diệu như vậy :KSV@05: , đã bị em cô vy ghé thăm rồi còn phải bận học nx, Tit hiểu mà Tit cx từng bị òi, chỉ mong sao San cố giữ gìn sức khỏe thiệt là tốt để cố up thêm nhìu chap ms. Lúc đọc xong 2 chap mà San vừa up, xong kiểu đọc đến phần cuối, thấy San nói là...
P/s: Đấy, đọc cho lòi mắt luôn đi, tui up xong 2 chap dài thật dài này cũng có lí do hết đấy nhá, không thôi up chap ngắn mấy bữa sau mấy bạn lại than, tui up chap dài vầy để mấy ngày sau tui nghĩ dưỡng chữa covid nó bù lại, đến khi đó cho đợi mòn mỏi luôn (thấy tội ghê), nên 2 chap này là món quà để mình tặng mấy bạn trong thời gian qua đã đợi mình up chap mới, còn giờ thì đợi tiếp đi nha, để ta đi xử em cô vy chớt tịt này đã, nó hành ta quá mệt rồi :-v
Ultrrrrrr, San g*ết Tit lun đi, huhu:KSV@16:, công nhận cái bà này biết làm tụt hứng độc giả ghê:KSV@19:, thấy phần P/s nó dài dài là đã thấy nghi rùi, huhu:KSV@16:, rồi sao tn mess vẫn chx trl là sao, San định bơ Tit đến khi nào nx đây, huhu:KSV@15:. Hic, dù sao bị bệnh covid thì Tit cho qua chứ bệnh lười là never nhá, ko xog vs Tit đâu:KSV@07: . E hèm, thì cx như Haruko đã nói rồi đó, khỏe lại thì phải bù lại gấp đôi, chứ ko có trốn đi đc đâu đấy, muahaaaaaaaaa>:)
  
 
Wao, ss Sandy giống y chang tui ghê, vừa mới hôm qua test xong, cái nhận đc 2 vạch lun:Conan22:, thế là rủ mấy con bn cùng trg đi chs và thế là tụi nó F1, mik F0 :Conan13:, h đag hc onl cùng vs tụi nó nè, sẵn tiện qua bên KSV thăm ss dạo này có khỏe khum, haha:Conan05:. Mà hổng bt có ai cùng cảnh ngộ vs tui ko, vừa test xong, đã bị 2 vạch rồi, đã z còn bị gia đình kì thị nx, hic:Conan11:, hc onl thì cx zui đó, nhưng mà vừa hc mà vừa phải chịu đựng sự xa cách của cả nhà, huhu, ai chịu nổi chòi:Conan13: . Mà ss Sandy cx cẩn thận đấy nha, bị covid là bth òi, đây còn hậu covid nx mới đáng sợ kìa:Conan04:. Tính ra ai rồi cx sẽ phải bị covid thôi, không F0 thì cx F1, F2 à, :Conan05: . Đừng bảo sao tui ns xui, tui chỉ ns sự thật thui :Conan21: . Mà cái quen trọng ở đây là,... Ss Sandy cx bt lừa ngf quá nha, up 2 chương thật là dài, cứ tưởng đâu hôm nay ss hào phóng tặng cho mn sau sự chờ đợi thật là dài :Conan09:  , ai ngờ đâu, up thật là dài z để mấy bữa sau bả nghỉ, nó bù lại, hehe:Conan22:. Ss quả là bt lừa ngf mà, hic:Conan13:, h trong lúc chờ ss ra chương mới, tui sẽ ngồi đây, lót dép buôn dưa lê tiếp :Conan16: . Nói vậy thôi chứ ss ráng khỏe lại nhe, đợi chương mới từ ss ó :Conan24:
 
wéo wèo weo, cover book m mới edit đấy à, đm, xấu z, m phải đầu tư thêm cho nó chứ, con này, z mà hồi hôm qua ko nhắn t để t góp ý, hoàn thiện thêm cho, mà thôi, nhắn tin vs m, m cg éo trl đâu, lúc nào cx đag bận đag bận đag bận, riết rồi t cx ko bt t có phải bạn thân của m lun á San, 2 tuần rồi chứ ít gì. Làm ơn, bữa sau design cái gì thì ns t vs, t cx mún mày mò tay chân chứ bộ, rảnh thì alo t một tiếng, t qua nhà m liền hoặc gửi cái mẫu đó cho t cx đc, để t giúp m hoàn thiện thêm cho nó, chứ cái cover book lần này, m thiết kế nó dỡ quá, t ns thiệt, ko có chê m hay j đâu (à mà thật ra là chê thiệt -.-). Z nha bạn hiền, bữa sau gửi cái mẫu này qua cho t, để t hoàn thiện thêm nó cho, nhìn xấu vãi, ko thẩm mỹ chút nào ._____.      
 
wéo wèo weo, cover book m mới edit đấy à, đm, xấu z, m phải đầu tư thêm cho nó chứ, con này, z mà hồi hôm qua ko nhắn t để t góp ý, hoàn thiện thêm cho, mà thôi, nhắn tin vs m, m cg éo trl đâu, lúc nào cx đag bận đag bận đag bận, riết rồi t cx ko bt t có phải bạn thân của m lun á San, 2 tuần rồi chứ ít gì. Làm ơn, bữa sau design cái gì thì ns t vs, t cx mún mày mò tay chân chứ bộ, rảnh thì alo t một tiếng, t qua nhà m liền hoặc gửi cái mẫu đó cho t cx đc, để t giúp m hoàn thiện thêm cho nó, chứ cái cover book lần này, m thiết kế nó dỡ quá, t ns thiệt, ko có chê m hay j đâu (à mà thật ra là chê thiệt -.-). Z nha bạn hiền, bữa sau gửi cái mẫu này qua cho t, để t hoàn thiện thêm nó cho, nhìn xấu vãi, ko thẩm mỹ chút nào ._____.      
Ai ya, lâu lắm rùi mới quay lại Ksvđó nha, khum ngờ là cj Meo cũng ở đây lun cơ đấy :KSV@13:, dạo này không biết chị có "ổn áp" trong mùa dịch này ko nhỉ, kkk:KSV@05: . Thấy chị Sandy vs cj chs vs nhau thường xuyên mà cj Sandy bị F0 òi, hok biết chị có bị nhiễm ko nhỉ :KSV@08:, hehe, dù sao cũng chúc chị giữ gìn  sức khỏe thật tốt trong mùa dịch này và mong chị Sandy mau chóng khỏi bệnh nhé. Bây h chắc em ít on hơn trên kênh rồi, bận học bù đầu lun, vs lại momy ko cho coi máy nhiều:KSV@17:, em đành phải tuân lệnh theo chứ biết sao h :KSV@17:. Ủa, mà hình như dạo này chị Sandy cho em ăn bơ hơi nhiều thì phải, cái cmt bên oneshot Cảm ơn anh vì tất cả của chỉ em cmt hơn 1 tháng rồi mà chỉ vẫn chưa rep em, trên mess vs Zalo, Instagram nữa, cũng chưa chịu rep, chị bị bệnh nặng đến nổi vậy lun hả hay hết thw con nhỏ này rồi :KSV@17:        
 
@Tit Yangho ơi, nghe San ns j chx =))
Mà bây h ms ra chap ms ta, cứ tưởng phải đợi thêm 2 tuần nx chứ, huhu, cố gắng giữ gìn sức khỏe nha San, thấy bn đau z mà cg cố up truyện, tâm phục khẩu phục lun đấy =)), thôi cố lên, khi nào khỏe thì hẵn up tiếp chứ đừng cố , tụi này ko có hối đâu mà lo:hee_hee:    đến khi khỏe r thì bù lại gấp đôi cg đc :big_grin:
Lời chúc có tâm ghê lun á chòi, không biết nên vui hay nên bùn đây =))Ok “tam giác” bạn nhiều, thật ra thì mình cũng đã đỡ nhiều, từ 1 tuần trước rồi, bây giờ mới dám ngoi lên đây, thấy thông báo gì mà xếp hàng xếp hàng luôn, chuẩn bị tâm lý để xem ai spam đây nè:-v. Tình hình ôn thi cũng nhiều nên chắc sẽ ra chap mới hơi ít, chứ không phải là không ra, phân biệt rõ nha, và có thể mình cũng sẽ biến mất bất kì lúc nào nên là lúc đó đừng quá bất ngờ, nhắn tin không thấy trả lời hoặc seen mà không rep thì thông cảm cho mình, lúc đó bận quá không kịp rep, huhu, đợi đến khi rảnh sẽ trả lời sau ai mà ngờ quên luôn, hehe. Hmmm... mình sẽ cố gắng dành thời gian nhiều để onl trên KSV nhiều hơn, đừng buồn khi thấy mình không trả lời nhen, không phải mình chảnh choá gì đâu, có thể thông báo đó bị trôi đi hoặc là mình không thấy, nếu có thể, mình sẽ rep nhanh nhất, cảm ơn @Haruko-chan đã ủng hộ mình, yêu ~
 
Hic, San cố gắng giữ gìn sức khỏe nhen, Tit ở đây chắc chắn sẽ ko tái phạm lại lần nx đou:KSV@18: , mặc dù 2 chap đó Tit đọc muộn òi, nhx mà công nhận nó dài thiệt, Tit cx ko ngờ là San có thể côm bác một cách kì diệu như vậy :KSV@05: , đã bị em cô vy ghé thăm rồi còn phải bận học nx, Tit hiểu mà Tit cx từng bị òi, chỉ mong sao San cố giữ gìn sức khỏe thiệt là tốt để cố up thêm nhìu chap ms. Lúc đọc xong 2 chap mà San vừa up, xong kiểu đọc đến phần cuối, thấy San nói là...

Ultrrrrrr, San g*ết Tit lun đi, huhu:KSV@16:, công nhận cái bà này biết làm tụt hứng độc giả ghê:KSV@19:, thấy phần P/s nó dài dài là đã thấy nghi rùi, huhu:KSV@16:, rồi sao tn mess vẫn chx trl là sao, San định bơ Tit đến khi nào nx đây, huhu:KSV@15:. Hic, dù sao bị bệnh covid thì Tit cho qua chứ bệnh lười là never nhá, ko xog vs Tit đâu:KSV@07: . E hèm, thì cx như Haruko đã nói rồi đó, khỏe lại thì phải bù lại gấp đôi, chứ ko có trốn đi đc đâu đấy, muahaaaaaaaaa>:)
  
Hic, Tit chịu khó đọc phần trả lời bên phía trên của mình nha, thật ra thì câu trả lời mình định nói cho Tit cũng giống câu bên trên của Haruko vậy đó, mình cũng đã đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn Tit đã quan tâm, hehe. Còn phần P/s thì... thật ra mình không phải muốn làm tụt hứng ai đâu, chỉ tại sợ mấy bạn độc giả chờ lâu quá, nên nghĩ là mình sẽ drop fic, thật ra là không phải vậy, mình chỉ muốn thông báo là sẽ nghỉ một thời gian thôi, chứ không drop fic. Chứ mình đâu biết là sẽ làm cho Tit tụt hứng đâu, hehe. Ừm... mình chắc chắn sẽ bù lại cho Tit và các độc giả thật nhiều, vào một ngày không xa :D           
 
Wao, ss Sandy giống y chang tui ghê, vừa mới hôm qua test xong, cái nhận đc 2 vạch lun:Conan22:, thế là rủ mấy con bn cùng trg đi chs và thế là tụi nó F1, mik F0 :Conan13:, h đag hc onl cùng vs tụi nó nè, sẵn tiện qua bên KSV thăm ss dạo này có khỏe khum, haha:Conan05:. Mà hổng bt có ai cùng cảnh ngộ vs tui ko, vừa test xong, đã bị 2 vạch rồi, đã z còn bị gia đình kì thị nx, hic:Conan11:, hc onl thì cx zui đó, nhưng mà vừa hc mà vừa phải chịu đựng sự xa cách của cả nhà, huhu, ai chịu nổi chòi:Conan13: . Mà ss Sandy cx cẩn thận đấy nha, bị covid là bth òi, đây còn hậu covid nx mới đáng sợ kìa:Conan04:. Tính ra ai rồi cx sẽ phải bị covid thôi, không F0 thì cx F1, F2 à, :Conan05: . Đừng bảo sao tui ns xui, tui chỉ ns sự thật thui :Conan21: . Mà cái quen trọng ở đây là,... Ss Sandy cx bt lừa ngf quá nha, up 2 chương thật là dài, cứ tưởng đâu hôm nay ss hào phóng tặng cho mn sau sự chờ đợi thật là dài :Conan09:  , ai ngờ đâu, up thật là dài z để mấy bữa sau bả nghỉ, nó bù lại, hehe:Conan22:. Ss quả là bt lừa ngf mà, hic:Conan13:, h trong lúc chờ ss ra chương mới, tui sẽ ngồi đây, lót dép buôn dưa lê tiếp :Conan16: . Nói vậy thôi chứ ss ráng khỏe lại nhe, đợi chương mới từ ss ó :Conan24:
Ỏ, mong bạn sẽ sớm khỏe lại nhen, thương ghê =(( , mà con nhỏ nó F0 mà nó cũng không tha cho ai, còn lôi mấy đứa bạn khác vào đây nữa, :-v bạn tốt bạn tốt :)).Còn nếu bạn không muốn bị gia đình kì thị thì khỏi cách ly ở nhà, ra chỗ nơi cách ly tập trung mà ở, vậy thôi, chọn như nào cũng được, ngồi đó mà than với thở:)) . Ừm.... mình đang trong quá trình bị hậu covid đây này, nó còn mệt hơn lúc bị dương tính nữa '+_+

Mà cái quen trọng ở đây là,... Ss Sandy cx bt lừa ngf quá nha, up 2 chương thật là dài, cứ tưởng đâu hôm nay ss hào phóng tặng cho mn sau sự chờ đợi thật là dài :Conan09:  , ai ngờ đâu, up thật là dài z để mấy bữa sau bả nghỉ, nó bù lại, hehe:Conan22:. Ss quả là bt lừa ngf mà, hic:Conan13:
Lừa gì đâu chòi, mình chỉ muốn thông báo cho mọi người thôi mà, sao ai cũng nói tui lừa người hết vậy, khổ quá mà. Mà nếu như mình lừa thì còn kinh khủng hơn vầy nữa, tại bạn chưa biết thôi, >:)
 
wéo wèo weo, cover book m mới edit đấy à, đm, xấu z, m phải đầu tư thêm cho nó chứ, con này, z mà hồi hôm qua ko nhắn t để t góp ý, hoàn thiện thêm cho, mà thôi, nhắn tin vs m, m cg éo trl đâu, lúc nào cx đag bận đag bận đag bận, riết rồi t cx ko bt t có phải bạn thân của m lun á San, 2 tuần rồi chứ ít gì. Làm ơn, bữa sau design cái gì thì ns t vs, t cx mún mày mò tay chân chứ bộ, rảnh thì alo t một tiếng, t qua nhà m liền hoặc gửi cái mẫu đó cho t cx đc, để t giúp m hoàn thiện thêm cho nó, chứ cái cover book lần này, m thiết kế nó dỡ quá, t ns thiệt, ko có chê m hay j đâu (à mà thật ra là chê thiệt -.-). Z nha bạn hiền, bữa sau gửi cái mẫu này qua cho t, để t hoàn thiện thêm nó cho, nhìn xấu vãi, ko thẩm mỹ chút nào ._____.      
Haizzz, thì m cũng biết rồi đấy, t có giỏi mấy cái chuyện eđít eđét này đâu, tại lúc đó t làm vội quá nên cũng quên đưa cho m xem, để chút nữa t gửi mẫu qua cho m. Với lại nói nhỏ cái này nè, bữa sau muốn chửi     t á thì vô phần tin nhắn mà chửi, m muốn chê như thế nào thì chê, t không quan tâm chứ đừng có nói ở đây, đm, còn mặt mũi nào của t nữa mài :worried:
 
Ai ya, lâu lắm rùi mới quay lại Ksvđó nha, khum ngờ là cj Meo cũng ở đây lun cơ đấy :KSV@13:, dạo này không biết chị có "ổn áp" trong mùa dịch này ko nhỉ, kkk:KSV@05: . Thấy chị Sandy vs cj chs vs nhau thường xuyên mà cj Sandy bị F0 òi, hok biết chị có bị nhiễm ko nhỉ :KSV@08:, hehe, dù sao cũng chúc chị giữ gìn  sức khỏe thật tốt trong mùa dịch này và mong chị Sandy mau chóng khỏi bệnh nhé. Bây h chắc em ít on hơn trên kênh rồi, bận học bù đầu lun, vs lại momy ko cho coi máy nhiều:KSV@17:, em đành phải tuân lệnh theo chứ biết sao h :KSV@17:. Ủa, mà hình như dạo này chị Sandy cho em ăn bơ hơi nhiều thì phải, cái cmt bên oneshot Cảm ơn anh vì tất cả của chỉ em cmt hơn 1 tháng rồi mà chỉ vẫn chưa rep em, trên mess vs Zalo, Instagram nữa, cũng chưa chịu rep, chị bị bệnh nặng đến nổi vậy lun hả hay hết thw con nhỏ này rồi :KSV@17:        
Dạo này chị Meo của nhóc không có quan tâm đến chị nữa rồi, chơi thì có chơi cùng, nắm tay ôm nhau đủ thứ kiểu mà khi chị bị F0, nó lại không bị dương tính, tức á. Còn về phần chị chưa rep được cho nhóc thì, haizzz…. Cố chịu khó đọc phần trả lời của chị bên câu hỏi của Haruko nha, chị lười viết lại quá, còn về việc cái oneshot ấy hả, òm… cái này chị cố tình bơ nhóc thật, ehe, nói vậy nó có bị tổn thương không ta, xin lỗi nhóc nhiều, chị sẽ qua trả lời nhóc liền, à... hay là đợi thêm một người nào đó cmt đi, rồi chị sẽ trả lời luôn một thể, nha, chịu khó chút đi mà :-v
hết thw con nhỏ này rồi :KSV@17:        
Không phải hết thương nhóc đâu mà là … hết iu òi :hee_hee:
 
P/s: Chap mới ra lò ra lò nè bà con ơi :))   

Chương 100:

Phòng khách dưới lầu.

Thím Mika đã nấu một bữa tối cực kỳ phong phú, dọn hết lên trên bàn.

“Cậu Kudo, cậu xuống rồi!” Thím Mika nhìn thấy Shinichi liền cung kính nói, nhưng lại chỉ thấy mình anh mà không thấy bóng dáng Ran đâu: “Ấy? Cô chủ đâu cậu?”

Shinichi lạnh nhạt đi tới ghế ngồi chính giữa, ngón tay với những khớp xương rõ ràng cầm lấy đôi đũa làm bằng ngọc thạch đen, rồi dùng cơm một cách tao nhã.

Thím Mika cũng là một người tinh tường, liên tưởng tới chuyện xảy ra ngày hôm nay bà ngay lập tức đoán ra có lẽ Shinichi và Ran đang cãi nhau. Nhưng ở trong mắt của thím Mika, anh và cô là một cặp vợ chồng vô cùng hạnh phúc, họ chỉ vì sự xuất hiện bất ngờ của Shiho mà xảy ra chút mâu thuẫn mà thôi.

Nghĩ ngợi một lúc, thím Mika mới nói: “Cậu chủ, cô chủ đã không ăn gì cả ngày hôm nay rồi. Bữa trưa đã không ăn, nếu bữa tối lại như vậy, người nào có thể chịu đựng nổi chứ?”

Nói xong bà lại hỏi, “Không bằng, cậu chủ ăn trước đi, tôi đi lên lầu gọi cô chủ xuống ăn cơm?”

Shinichi trầm mặt xuống, mặt không cảm xúc tiếp tục dùng bữa.

Không nhận được đáp án của cậu chủ, thím Mika chỉ xem như Shinichi ngầm đồng ý. Bà nói: “Vậy tôi đi gọi cô chủ xuống đây!” rồi xoay người đi.

Bà vừa mới đi được hai bước, phía sau đã vang lên một giọng nói: “Đợi đã”

Thím Mika đứng khựng lại, khó hiểu hỏi: “Cậu chủ?”

“Thím Mika, thím cũng bận việc cả ngày rồi, thím đi ăn cơm trước đi!”

“Vậy cô chủ thì sao ạ?”

Cánh tay đang giơ đũa lên của Shinichi khẽ khựng lại, sau đó lại khôi phục sự tự nhiên, anh lãnh đạm nói: “Tôi sẽ mang cơm lên cho cô ấy" Thím Mika vừa nghe thấy vậy liền vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm: “Trời ơi, cậu chủ, như vậy mới đúng chứ! Thanh niên, dễ tức giận, giữa vợ chồng với nhau sao có thể tồn tại thù hận oán sâu nặng chứ! Cậu chủ, cô chủ là người tốt bụng, cô ấy sẽ không bắt nạt cô Miyano. Cậu cũng đừng tiếp tục cãi nhau với cô ấy nữa” Lời lẽ của bà lộ rõ vẻ thân thiết.

Shinichi không ý kiến gì, chỉ “ừ” một tiếng rồi tục im lặng. Thấy vậy thím Mika cũng trở lại phòng bếp.

Phòng ăn lại chìm vào yên tĩnh, chỉ có đôi lúc vang lên tiếng đũa ngọc chạm vào bát, âm thanh này ở bên trong không gian rộng lớn như vậy toát lên vẻ cực kỳ cô đơn.

Đúng vậy, cô đơn.

Bàn cơm không có bóng dáng của người con gái kia quả thực quá im lặng, ngột ngạt.

Ran nằm trên gi.ường, nước mắt lăn theo khóe mi rơi xuống gối. Rõ ràng cô biết rõ mình không nên khóc vì anh, rõ ràng đã nói sẽ không khóc vì anh nữa.

Nhưng mà nước mắt cứ không khống chế được rơi xuống, Ran đập mạnh xuống gi.ường: “Ran Mouri! Mày là đồ đê tiện! Mày là đồ vô dụng! Mày đến cả tự tôn cũng không có”

Cô khóc lóc rồi thiếp đi.

Phụ nữ mang thai cực kỳ dễ buồn ngủ.

Trong phòng ăn dưới lầu, Shinichi nhìn chăm chú vào chiếc ghế trống không có bóng hình quen thuộc phía đối diện.

Anh đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, vòng sang phía đối diện, cầm lấy bát cơm thím Mika đã chuẩn bị cho Ran.

Ánh quét mắt nhìn bàn ăn rồi cẩm đũa lên, nhanh chóng gắp thêm mấy món ăn nữa, sau đó đi lên lầu hai.

Nhưng bát cơm đặt trên bàn ăn của anh mới vơi đi một nửa.

Shinichi đứng ngoài cửa phòng của Ran, ánh mắt anh cực kỳ phức tạp.

Sau cùng anh vẫn duỗi tay đẩy khẽ cảnh cửa trước mặt ra.

Căn phòng phía sau cánh cửa vô cùng yên tĩnh.

Anh bước vào trong dừng lại trước đầu gi.ường cô, rồi im lặng ngắm nhìn cô một lúc. Cô đã ngủ rồi nhưng vẫn quay lưng về phía anh, dáng ngủ giống như một đứa trẻ quấn chặt lấy chăn.

Shinichi trầm mặc đứng trước đầu gi.ường cô, anh đứng lâu đến nỗi thức ăn trong tay đều đã nguội lạnh hết. Lúc này anh mới đặt thức ăn xuống đầu gi.ường, vòng sang phía bên kia gi.ường, khuôn mặt cô hầu như vùi kín vào trong chăn.

Anh duỗi tay định kéo chăn ra giúp cô, nhưng tay lại chạm phải một mảng chăn ẩm ướt.

Đầu ngón tay Shinichi đau đớn giống như bị phỏng, anh vội vàng rụt tay lại. Nhưng sự ẩm ướt nơi đầu ngón tay giống như xuyên qua làn da anh, thấm sau vào d.a thịt, mạch máu. Trong nháy mắt cảm giác đau đớn bỏng cháy vô hình ấy đã dọc theo đầu ngón tay đã lan đến trái tim anh.

Anh nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt sâu thăm thẳm không lộ ra bất cứ cảm xúc nào.

Đôi mắt ấy hơi nhấp nháy, Shinichi giống như bóng ma, im lặng rời khỏi gian phòng ngủ này.

Bước ra khỏi cửa, anh không dừng bước, lập tức đi thẳng xuống lầu, quơ lấy thìa khóa xe nơi lối vào. Anh chạy nhanh ra khỏi cửa nhà, ngồi vào trong xe, kéo phanh, giẫm ga, động tác liền mạch lưu loát.

Chiếc xe Maserati phóng nhanh như bay trên đường cao tốc.

Trong đêm tối, ánh mắt anh càng lúc càng thêm sắc bén.

Nó giống như một lưỡi kiếm sắc, dính chặt lấy kính chắn gió trước mặt.

Con xe điên với tốc độ giống như không muốn sống này cuối cùng cũng chịu dừng lại sau cú ngoặt gấp.

Giữa đêm khuya yên tĩnh, bên ngoài cửa lớn của “Nigaki Viện” vang lên một tiếng động “két” đầy chói tai, chiếc xe Maserati cũng theo tiếng động đó dừng lại một cạc vững vàng.

“Cộp cộp cộp!” Shinichi vội vàng xuống xe, sải bước lớn đi về phía cửa lớn của “Nigaki Viên”, anh vứt bỏ sự lễ độ đã được bồi dưỡng hơn hai mươi năm của mình, nhấc tay gõ mạnh lên cửa.

“Rầm rầm rầm!”

“Ai vậy?” Từ phía sau cửa truyền đến một giọng nói đây ngái ngủ, Shinichi đứng ngoài cửa bất chợt ngước đôi mắt đen láy của mình lên, trầm giọng nói: “Tớ”

“…” Cánh cửa qua một lúc liền lập tức bị mở ra. Nigaki Yoshitaka mặc bộ đồ ngủ màu đen đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy anh với sắc mặt cực kỳ khó coi đứng bên ngoài cửa, anh ta hỏi một cách đầy nghi ngờ: “Shinichi? Muộn như vậy rồi cậu đến tìm tớ có chuyện gì?”

Shinichi không nói gì hết, Yoshitaka xoa cái đầu đau nhức của mình, bất đắc dĩ nói: “Đi vào trước đi!”

Đêm khuya như thế này mà Shinichi còn đến tìm anh ta, chuẩn bị có chuyện hay ho rồi.

Bước vào phòng khách, Yoshitaka rót cho anh một cốc lọc: “Cầm lấy uống đi này!”

Shinichi chăm chú nhìn cốc nước lọc trên chiếc bàn đối diện, nhưng cũng không cầm lấy, trong nháy mắt ánh mắt sắc bén của anh lại di chuyển lên người Yoshitaka: “Cậu chắc chắn là đã phá giải hoàn toàn thuật thôi miên chứ?”

Nghe thấy lời này, Yoshitaka bỗng trở nên hứng khởi…

Anh nhìn chăm chú nhìn từ đầu xuống chân Shinichi, giọng nói mang đầy ý trêu tức: “Chậc chậc… Kudo Shinichi cậu tuyệt sẽ không làm chuyện vô ích. Hôm nay cậu đêm khuya mà còn tìm tới tớ là vì vấn đề này?” Yoshitaka hoàn toàn bị câu nói này của Shinichi làm cho tỉnh táo, anh ta nhàn nhã rót cho mình một cốc nước lọc, uống một ngụm, rồi mới liếc mắt nhìn Shinichi đang ngồi trên sofa: “Nếu cậu hỏi như vậy… thì nhất định là có chuyện gì đó quấy nhiễu cậu”

“Cậu nói không sai.” Shinichi nheo mắt lại, lạnh nhạt nói ra từng chữ một trước ánh mắt mang theo đầy vẻ trêu chọc của Yoshitaka: “Di, chứng, của, thuật, thôi, miên, bao, giờ, mới, biến, mất?”

Yoshitaka đang uống nước, nghe thấy câu hỏi này của Shinichi anh ta “phụt” một tiếng, đem nước trong miệng phun hết lên trên bàn.

“Khụ khụ khụ…” Yoshitaka lau miệng, “Shinichi, đêm khuya như thế này cậu đến tìm tớ chỉ vì chuyện đó?

Cũng không trách Yoshitaka phản ứng quá khích đến như vậy, bởi anh ta thực sự không ngờ tới một người bận rộn như Kudo Shinichi sẽ đến nhà mình vào đêm hôm khuya khoắt chỉ để hỏi rõ chuyện này.

Nhưng mà… rốt cuộc nên nói cho cậu ấy sự thực không?

Hay là…

Shinichi nheo mắt lại, sắc mặt anh trở nên khó coi, im lặng nhìn chằm chăm vào Yoshitaka.

“Bao giờ di chứng của thuật thôi miên mới biến mất?”

Ngoài câu nói này ra, Shinichi cũng không nói gì thêm.

Khóe miệng Yoshitaka khẽ giật nhẹ, đúng là "phong cách của Kudo Shinichi", làm việc dứt khoát, không dây dưa, lằng nhằng.

Hơn nữa, dáng vẻ cao quý, không gì không thể này.... Nếu đã vậy, người anh em à, để cậu uất ức thêm một chút vậy!

Yoshitaka ngồi đối diện Shinichi: "Thuật thôi miên là phương pháp thông dụng ám thị tác động đến tâm lý của người bị thôi miên"

"Nói trọng điểm" Shinichi nhíu mày lạnh giọng ngắt lời, nửa đêm anh mò tới đây không phải để nghe những lời vô dụng này: "Kết luận"

Yoshitaka len lén chép miệng một cái, đúng là một tên tự cao tự đại.

"Trọng điểm chính là, di chứng của thuật thôi miên này đối với mỗi người là khác nhau. Tớ cũng không biết bao giờ nó mới biến mất hoàn toàn" Yoshitaka tao nhã uống một ngụm nước, nhướng mày hiếu kỳ hỏi: “Sao thế? Cậu gặp phải chuyện gì? Có liên quan đến cô Mouri kia phải không?”

Yoshitaka vừa dứt lời, lập tức nhận được một ánh mắt sắc như đao. Ánh mắt càng ngày càng thâm thúy của Shinichi dừng lại trên người Yoshitaka khiến anh ta không rét mà run.

“Này này, coi như tớ nói trúng chuyện trong lòng cậu… Khụ khụ, cậu cũng không cần nhìn tớ bằng ánh mắt đó, cậu nhìn xem, tớ bị cậu nhìn đến nỗi nổi hết cả da gà da vịt rồi!” Yoshitaka vừa nói liền vén ống tay áo ngủ của mình lên, “Nhìn đi, lông măng đều dựng hết cả lên đây này! Người anh em, nếu như cậu thật sự có chuyện buồn phiền thì cậu cứ nói với mình, chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, Nigaki Yoshitaka tớ có thể giúp được gì nhất định sẽ giúp”

Lúc này Shinichi mới chậm rãi dời ánh mắt khỏi người Yoshitaka, anh duỗi tay ra, tao nhã cầm lấy ly trước mặt uống một ngụm, rồi thong thả ung dung đặt xuống.

Thân hình cao lớn của Shinichi đột nhiên nghiêng về phía trước, cả người tản ra khí thế uy nghiêm của kẻ đã đứng ở đỉnh cao nhiều năm, khiến người ta cảm thấy cực kỳ ngột ngạt. Cho dù Yoshitaka cũng không phải người bình thường, anh ta xuất thân từ gia đình thư hương sung túc, giao lưu toàn là những người giàu có tiếng tăm, không ai là kẻ tầm thường thấp kém, thêm đó ở bến Yokohama anh ta cũng được coi như người có tiếng nói, vậy mà cũng bị khí thế của Shinichi ép tới cúi thấp đầu.

Bàn tay đẹp như bàn tay người nghệ sĩ giấu phía sau lưng của Yoshitaka siết chặt lại thành nắm đấm, Kudo Shinichi quả nhiên vẫn là Kudo Shinichi, kiêu căng ngạo mạn nhưng thực lực cũng rất đáng gờm.

Chỉ cần anh muốn, tùy tiện đều có thể khiến người ta cảm thấy áp lực tăng gấp đôi, thậm chí là không thở nổi.

“Cậu nói dối” Giọng nói Shinichi xa thẳm, ánh mắt nhàn nhạt nhưng khi rơi vào người Yoshitaka cảm giác nó lại giống như lưỡi đao sắc nhọn. Trái tim Yoshitaka đập “thình thịch”, một Kudo Shinichi hiện tại không hề xa lạ gì với anh ta, thậm chí có đôi khi anh ta còn hoài nghi anh ta và Shinichi ai mới là người học tâm lí.

Nhưng mà, điều này cũng khơi gậy chút không cam lòng của Yoshitaka… Shinichi chưa từng thất bại bao giờ, cho dù đọ sức với ai, thách đấu cái gì, Kudo Shinichi, cậu ấy chưa bao giờ thua!

Anh ta muốn nhìn thấy Kudo Shinichi thua một lần.

Thằng nhãi Shinichi này sống quá mức hoàn hảo, có đôi khi không còn không giống con người… Yoshitaka lén lút véo vào chân của mình, anh ta muốn xem “chiến thần bất bại” kia thua một lần!

“Di chứng sau khi thôi miên của mỗi người là không giống nhau, tớ sao biết được cậu đã gặp chuyện gì chứ!” Yoshitaka nói: “Cậu có thể nói một cách cụ thể cho tớ biết cậu đã gặp chuyện gì, có lẽ tớ có thể phân tích cho cậu nghe”

Shinichi không vội vàng đem chuyện đã quấy nhiễu mình nói ra, ngược lại anh dùng đôi mắt thâm sâu của mình nhìn chằm chằm vào Yoshitaka. Qua một hồi lâu sau Shinichi mới thản nhiên thu hồi lại tầm mắt, đem các loại cảm xúc của bản thân đối với Ran kể cho anh ta.

Yoshitaka vừa nghe liền cong khóe môi, nhìn về phía người con trai đối diện… Không nghĩ tới người con trai lạnh lùng kiêu ngạo như Kudo Shinichi cũng có lúc rơi vào lưới tình. Người anh em này của anh ta tuy rằng IQ rất cao nhưng không ngờ rằng EQ lại thấp hơn cả dự đoán của anh ta!

Vốn chỉ cho rằng Shinichi không quá nhạy bén trong chuyện tình cảm, nhiều nhất cũng chỉ là EQ thấp… Chậc, bây giờ Yoshitaka thu hồi lại suy nghĩ lúc trước của mình, người anh em này của anh ta chính là loại người IQ cao bao nhiêu thì EQ âm bấy nhiêu!

Yoshitaka xuất thân trong gia đình thư hương, nhìn bên ngoài có vẻ rất tao nhã cao quý, nhưng có lẽ Shinichi cũng không thể nào tưởng tượng nổi rằng thằng bạn thân này của mình chỉ vì một chút không cam lòng, muốn khiến anh thất bại một lần mà nói dối trắng trợn như vậy.

Yoshitaka cũng không nghĩ tới, chỉ vì một lần đùa dai của mình lại khiến Ran trả giá nhiều như vậy.

“Vấn đề của cậu tớ đại khái hiểu rõ rồi. Cậu nói, rõ ràng cậu nên căm hận Ran Mouri, giày vò cô ấy nhưng trong lúc vô ý lại quan tâm cô ấy, đối xử tốt với cô ấy, đúng không?” Yoshitaka nói xong, Shinichi khẽ gật đầu theo, coi như trả lời câu hỏi của anh ta. Yoshitaka trong lòng đã vui đến mức nở hoa nhưng trên mặt vẫn cố gắng banh mặt, giả vờ nghiêm túc: “Có đôi khi sẽ xuất hiện di chứng như vậy.

Đừng quên, nội dung thôi miên ban đầu của cậu chính là “Kudo Shinichi yêu Ran Mouri, Kudo Shinichi muốn nâng niu Ran Mouri”, bây giờ có di chứng như thế này cũng không kỳ lạ: “Về phần phải giải quyết như thế nào?” Yoshitaka cố ý ra vẻ buồn phiền, trầm tư một phen mới cười: "Mỗi lần cậu nhận thấy bản thân muốn đối xử tốt với cô ấy thì cậu lập tức quay người rời đi, hoặc sỉ nhục cô ấy gấp đôi”

“Như thế cũng được ư?” Shinichi hoài nghi hỏi.

Yoshitaka cong môi cười, để lộ ra hàm răng trắng bóc, dưới ánh đèn chúng trắng đến nỗi lóa mắt: “Đương nhiên”

Nụ cười trên mặt viết rõ “Nghe tớ đi, không sai đâu!”

Shinichi lập tức đứng dậy khỏi sofa: “Tớ về đây”

“Được”

Yoshitaka đưa anh ra xe, đợi đến khi chiếc xe nhanh như chớp đi ra xa, Yoshitaka mới bật cười như điên: “Ha ha ha… Cười chết tôi mất, có câu nói là không là thì không chết” Shinichi à, từ nhỏ cậu đã đè ép mấy người anh em chúng tôi, lần nào cũng đứng thứ nhất, bọn tôi học thâu đêm suốt sáng mà cậu chỉ cần đọc qua một lần liền đứng thứ nhất. Yoshitaka một tay vịn vào cánh cửa, một tay ôm bụng, “Shinichi à, đừng trách tớ, tớ cũng chỉ muốn nhìn thấy tổng giá đốc Kudo tiếng tăm lừng lẫy khốn khổ mà thôi!”

Chỉ là Yoshitaka hoàn toàn không ngờ tới, vốn chỉ là một trò đùa bình thường sẽ lại hại một người con gái bất hạnh đến mức bi thảm như thế. Cả quãng đời còn lại, Yoshitaka luôn luôn cảm thấy áy náy với Ran. Yoshitaka cả đời này chưa thiếu nợ ai, chỉ nợ duy nhất một mình cô.

... hết chương 100 ...

P/s: IQ cao bao nhiêu thì EQ thấp bấy nhiêu, có một người như thế hả trời =))   
 
×
Quay lại
Top Bottom