Sắc xám [Diary]

Chỉ là hôm nay , trời gió, trời lạnh . Tôi buồn...
T là ng vô tâm vô phế. Buồn thỳ khóc ,vui thỳ cười. Nhưng t k khóc nổi . Cái ức , cái tủi trong t nó đã thành cái hờ hững. Nên t k khóc nổi, nhưng cũng k bao h quên, cũng k bao giờ tha thứ - vỳ t không khóc !

t cất nhiều thứ trong căn nhà nhỏ . Để k muốn c thấy t yếu đuối. nếu đến cả c cũng thương hại t. T sẽ cảm thấy rất tồi tệ đấy, LL
 
[D58].11-10-15

Em nói rất đúng, BB em. Anh vẫn luôn lười giải thích, vậy nên họ rất hay hiểu lầm. Anh không muốn tạo cho họ những giấc mơ đẹp rồi ném họ ra xa chúng. Thế nhưng thật kỳ lạ, họ vẫn luôn hiểu lầm. Một vài người cho rằng anh đã sai khi mang những thứ cảm xúc của họ ra đùa giỡn, mang họ đi quá xa với thực tại.
Anh tự hỏi, anh có làm điều đó sao?
Ngay cả bản thân anh cũng chẳng dám nghĩ về nó,...huống chi là thực hiện nó!
Ừ, cứ cho rằng anh sai.
Anh lười. Anh không quan tâm. BB em, cứ mặc kệ một cách nhẫn tâm, đó vốn là bản chất của anh trai em mà.

# Vừa nhận lương xong $$ . Mua 1 đôi giày, headphone, Dan Brown, đóng tiền nhà. Cuối cùng thì đi tong tháng tiền lương vừa nhận =='
 
Tôi k quan tâm đến cái yêu - hận - tình - thù gì đó của cậu dc , cậu bé. Cuộc sống của tôi đã quá mệt mỏi rồi !
Và r cậu có lớn hơn t 1 tuổi đi chăng nữa . Cậu vẫn chỉ là cậu bé trong mắt t. Cậu có một cuộc sống đẹp, vậy thỳ cứ sống như thế đi. Đừng lẽo đẽo theo t lm j , tôi sẽ bực đấy ! 15 tuổi t đã chai mặt tất cả những con điếm trong cái thành phố này , vỳ bố t luôn ở đó. Đừng mong t tin vào tỳnh yêu hay đàn ông và bất kể là đàn bà. T đã ns vs c rất nhiều, thứ t tin tưởng là Tiền , Tiền đó, hiểu k ?
Đừng hy vọng cũng đừng lm gì cả, vỳ t k lo dc cho mình nên t k thể nào lo thêm dc cho cậu nữa . Đừng trách bản thân c, chỉ là do t quá nhẫn tâm thôi !













Lâm Lâm : hnay t lm ngt khóc r . Đó là 1 ng tốt !
 
Trước kia sợ nhất phải nghe bạn bè nói "Mày thay đổi rồi", cảm giác giống như mình không bằng lúc trước. Nhưng bây giờ dù có nghe cũng chỉ cười một cái rồi thôi.

Thận trọng suy nghĩ kĩ một chút sẽ thấy con người không phải ai cũng thay đổi sao? Tính tình, thói quen, tướng mạo, thân hình, chỉ cần bản thân kiên trì quyết tâm thì không gì là không thể thay đổi cả. Không có gì không thể thay đổi, mà cũng không ai vĩnh viễn không thay đổi. Trưởng thành chính là quá trình không ngừng thay đổi bản thân.
Điên cuồng một chút , vô tâm một chút . Nhưng bản thân cảm thấy dễ chịu là được .
Cô bạn sắp đi r ! cô bạn luon có một mong ước, khát khao dc thay đổi cuộc đời, thay đổi bản thân . Nếu t đã là kẻ yêu tiền , thỳ cô bạn phải là người yêu tiền như mạng !
Cũng do cuộc sống cả mà . Nhưng t lại là kẻ lười biếng, thụ động và khó tiếp nhận . Cho nên t lười lm lại , t thích thói quen và sự yên ổn già nua của mình, cho nên cs của t chỉ có thay đổi từ thói quen này sang thói quen khác , còn con ng t chỉ có lười , và lười hơn thôi !



Lâm Lâm : ngoài này lạnh r ! biết sao k ?
t chui vào ổ chăn là khỏi muốn ra nữa . K có tia nắng ấm nào chiếu qua ô cửa sổ nữa . Tay lạnh !
 
[D59].15-10-15

Mưa,
Ngày mưa hôm ấy, tôi có gặp một cô gái. Ngày mưa hôm nay, tôi gặp lại cô ấy.

Vẫn như mọi khi, một tách cà phê đen không đường, bàn 28 cuối trong góc cạnh chậu xương rồng đá, riêng biệt một mình.
Mỗi khi mưa, tôi lại nhìn thấy cô ấy.
Luôn nhìn ra ngoài mưa, luôn ghi chép về điều gì đó trong cuốn sổ màu gỗ, luôn luôn là thế. Xung quanh cô ấy, mọi thứ lạnh giá đến kỳ lạ.

#Đánh dấu cột mốc 15/10 - 15/11.
 
Tôi ngồi nghĩ lại xem kể từ khi quen nhau t đã có lm j sai vs em ? em nt tôi trả lời ! Tôi nói, em nghe, e nghe k tùy e , chả bao h tôi ép. T k bao h Bắt em phải thế này thế kia ?
Đôi khi t còn chả bận tâm đến nữa . Cuộc đời t có e hiện diện là 1 niềm vui . Không có em t vẫn đọc Ngôn tình , vẫn nghe nhạc trung, vẫn thích soái ca .Hôm nay t tự hỏi : tôi và cô ấy giống nhau sao? Tôi cũng k biết cô ấy ntn giống t vỳ t cũng chẳng tiếp xúc vs cô ấy nhiều!
Em là 1 cô bé tinh ý , bên phải màn hình của tôi có chữ "alone "tối màu vậy mk em cũng nhìn ra.
Có vẻ e quý tôi, có vẻ e biết nhiều về t hơn cô ấy, nhưng đừng lấy tôi lm cô ấy chứ ! Tôi luôn dành một chút chăm chỉ còn sót lại để nhấc bàn phím thỏa mãn cái nhu cầu nhạt nhẽo của em . Đừng mang tôi ra để nói cô ấy chứ !
T đang trách em ? Đúng vậy !
vỳ t k biết mình đã lm j sai nữa, thực sự k biết, em nói t cần nhạy cảm hơn ! T k bao h lm việc j theo nhu cầu của ng khác cả, vậy nên t chỉ như thế này thôi





Tôi đang cảm thấy có lỗi vỳ những việc mk mình k lm !
 
" Hoa Sữa " ư, tôi đã lâu k còn nghe. Giống như một phần kí ức tuổi trẻ của tôi và cậu cất giữ trong nó. Cái hồi tôi và cậu còn hồn nhiên , mơ mộng cưới dc tổng tài vậy! Cái hồi mk vật chất chưa lấn át những đam mê ngây ngô của tôi và cậu. Nhưng biết nói sao giờ vì mai cậu xa rồi ! bài hát đó đã là mảnh ghép gắn liền giữa 2 chúng ta , những kỉ niệm giữa tôi và cậu . Rồi rất lâu, rất lâu sau này khi gặp lại , chúng ta sẽ lại hát bài " Hoa sữa", phải không ?
THÂN ÁI BẠN CỦA TÔI, HÃY NÓI XA THÔI, ĐỪNG NÓI XA MÃI MÃI !
 
Này mặt trời nhỏ , anh đã ở đâu thế ?
Một bản Tương Tư Dẫn cũng k tệ !
Anh đi đâu đó mang theo chút nắng nhạt màu, Trên áo anh có thoảng mùi gió. Trên tóc anh còn vương chút hơi cỏ .
Lần đầu cũng là lần cuối t nhớ về anh , Chàng trai mặc áo sơ mi trắng nghiêng đầu nhìn t khẽ cười . Anh k tồn tại !
Mặt Trời nhỏ , tạm biệt anh !
 
Tôi cũng k biết tại sao nữa, nhưng khi t muốn lại gần ai thêm 1 bc . Người đó lại càng xa. Thành ra t k bao h buớc nữa . Nếu ai muốn lại gần t , họ phải bước thêm nhiều buớc hơn . Vì t chỉ biết đứng yên thôi !
Phải chăng kẻ yếu là kẻ phải chịu thiệt thòi khi không có khả năng tự bảo vệ ?
Hay chăng chúng ta có thể nhận ra tội lỗi của một người
ngoài dễ dàng hơn so với tội lỗi của chúng ta, ngay cả khi tội lỗi của mình tồi tệ hơn của họ ?
Hôm nay trời nắng , cứ gõ, cửa sẽ mở . Tất cả là ở bạn !
 
Cô đơn không phải là bên cạnh không có ai mà là đứng cạnh những thứ không thuộc về mình, những người mà mình không thể bắt chuyện
Gửi nắng phương nam .
Em biết ở đâu đó giữa dòng người tấp nập. Anh cũng đang độc bước 1 mình .
Em mong 1 ngày nào đó , ở 1 nơi nào đó trên thế giới này, chúng ta sẽ gặp nhau.
Khi đó e sẽ lại tiếp tục trêu trọc anh
Anh sẽ lại tiếp tục ở bên cạnh em .
Chỉ là một ng cần có thứ để quan tâm để bớt đi sự trống trải - và một ng cần dc quan tâm để bớt cô độc

kí tên : Gió Đâu Dịu Dàng






























Cô đơn ?!
 
[D60].25-10-2015

Để người khác lầm tưởng là do tôi. Để người khác hy vọng là do tôi. Để người khác tổn thương cũng chính là do tôi. Nguyên nhân và kết quả đều là do bản thân tôi gây ra. Vậy, tại sao tôi không cố giải thích để người khác hiểu ra?
Bởi vì tôi luôn có một câu chuyện nho nhỏ về sự dối trá. Hay nói một cách đúng hơn đây chỉ là một trò đùa quá trớn.
Nghe này, đừng bao giờ tin tưởng vào một điều nào đó mà bạn biết chắc nó không hề tồn tại, hoặc có thể nó tồn tại nhưng không thực. Vốn nó chưa bao giờ là một nền tảng tốt để tin tưởng, cũng giống như Bap hiền lành, đừng lầm nghĩ rằng nó sẽ không cắn bạn chỉ vì trông bạn khá là thân thiện.
 
Sự lười biếng vô tận khiến t chưa đụng đến cuốn sách đó nữa . Nó vẫn nằm trên giá sách , lẫn trong những cuốn tiểu thuyết dài. Thật ra khi nghĩ đến Sài Gòn , t chỉ nghĩ đến thời tiết. Vỳ ở đó hẳn rất nóng . Với một người máu nóng, thân nhiệt cao và cực kì sợ nóng như t , Sài Gòn hẳn chỉ nên đến vào mùa đông. Khí trời có lẽ đã dịu hẳn! Chắc t phải đọc nó thôi : Đi Đâu Cũng Nhớ Sài Gòn và ... em . Hình như nó sẽ oán thán t nếu t còn để nó trên giá sách .
Hình như Sài Gòn có nắng ... và anh !
Nói về thời tiết, t nhớ những cơ mưa phùn đầu xuân, nhưng cơn gió lạnh buốt tháng 2 - tháng 2 - tháng mà t và anh ra đời. Lòng anh lạnh còn tay t lạnh ...
 
Chàng Đông năm nay lại trễ hẹn . Làm t cứ đứng dưới những cơn mưa mùa hạ mà ngóng trông . Chàng Đông ở ngoài Bắc kiêu kì lắm. Mang theo những cơn gió mùa Đông Bắc lạnh lùng lướt qua. Để lại cái buốt giá, lạnh lẽo mà k thèm nhìn lại .
Nhớ những ngày trong nhà đốt bếp than giữ ấm . Bước ra khỏi nhà mk người k khỏi run lên , Thở ra những hơi khói mờ mờ . Đông về vào những ngày cuối tháng 10 . Bất chợt một buổi sáng thức dậy , mở cánh cửa đầu tiên và một cơn gió lạnh bất ngờ ùa vào cuốn lấy mái tóc rối mù.Chàng Đông đang trêu trọc bạn đó . Tựa như 1 lời chào hỏi : " Này cô gái , tôi đã quay lại rồi đây , ra đường nhớ mang áo ấm đấy !"
Có những ngày , Chàng Đông cảm thấy cô đơn - đó là những ngày đôi tay t lạnh buốt đến mức k còn cảm giác. Lòng t cũng chợt lạnh . Chưa có mùa Đông nào t k cảm thấy thực sự vui như t mong chờ .
Nhưng mỗi mùa này sang mùa khác, t đều ngóng trông anh Chàng đó. Nhưng năm nay Chàng Đông đến muộn - chắc là Anh đã yêu ?!
 
[D61].27-10-15

Lại mưa. Mưa và cô luôn xuất hiện cùng một lúc, tôi tự hỏi cô là ai?
Tôi ngồi suy nghĩ vu vơ, tôi cứ mãi sống cuộc sống như thế này sao?
Tôi liệu có muốn thay đổi, hoặc cũng có thể đứng lên để thay đổi?
Tôi đứng giữa gió trời, mùa đông là mùa của những con mưa lạnh buốt, mùa của cơn gió cô đơn, là mùa của riêng tôi. Ừ thì tôi giành nó cho riêng tôi, tôi có vẻ ích kỷ, nhưng đừng phán xét gì về nó. Tôi chọn nó và nó là của riêng tôi.
Tôi đến nơi này-một nơi của người xa lạ. Tôi bước và rơi tự do trên những khoảng không của cuộc sống.
Tôi vẫn lặng lẽ, âm thầm cùng mùa đông.
 
[D62].29-10-15

Mưa. Xanh, tím và không màu.
Ừ thì, mưa hay dành ra cả hàng giờ đồng hồ để lắng nghe một người xa lạ, nhưng dành chưa trọn 1 phút cho người thân.
Ừ thì, xanh luôn nhận ra một người xa lạ đang buồn chán, nhưng lại chẳng bao giờ để tâm đến cảm xúc người kề bên.
Ừ thì, tím hẳn là cảm thông cho sự mất mát của một người xa lạ,nhưng chưa hẳn đã hiểu hết đau thương của người bên cạnh.
Còn không màu?
Không màu chưa bao giờ nhận được những thứ mà mưa, xanh và tím luôn mang bên mình. Không màu luôn tự nhủ, có lẽ do bản thân không có một nét đặc trưng riêng, không nhìn thấy những thứ tốt đẹp nên luôn nhận được sự thờ ơ từ những người bạn thân.
Không màu này, có biết không!
Sự quan tâm chưa bao giờ là ít đối với không màu, những gì không màu thấy trước mắt chưa hẳn đã là những gì không màu nghĩ.
Đặc trưng riêng của không màu, không cần đi tìm. Nó chính là không màu sắc,không hương vị, đó là tinh khiết.
Ngoài ra, vô tâm một chút cũng đủ để không màu tổn thương đến vậy sao? Không màu hãy nghĩ cho những người bạn của mình.
Đến và đi nhanh như một cơn gió đông.
 
https://mp3.zing.vn/bai-hat/I-Belong-To-You-Bae-HUI/ZW7WDC69.html @Rẻ quạt : Bảo Bảo , kết thúc có hậu đây !


NOTE:

Nghĩ lại cũng thấy buồn cười. Hồi đó cứ chán chán là đi cắt tóc, buồn buồn là đi cắt tóc. Rồi cắt đi cắt lại, rồi bây giờ thì chẳng muốn cắt tóc nữa. Bởi vì tóc cắt thì đứt. nhưng muộn phiền thì vẫn còn nguyên đó. nguyên xi đó. không mất đi. chẳng xê dịch. Thế nên mới nói, nhưng việc t làm. Dù đúng hay sai, t đều mất 1 khoảng thời gian dài để hối hận
 
[D63]30-10-15

Lệch pha, lạc tông.
Nhiệt tình với người khác là giết chết chính mình.
Tốt thôi, đừng trở nên e dè.
Mưa, lại thấy cô gái kỳ lạ.

P/s : có hậu đấy, nhưng k dành cho t.
 
Hiệu chỉnh:
Quay lại
Top Bottom