Sắc xám [Diary]

Tương lai rồi sẽ trôi về đâu? 6 năm là quá ngắn để em đưa ra quýêt định và luyện tập. :v À mà thôi. "Hãy cứ bước đến bên cạnh em!..." Quẩy đê. Sống đê. Đừng tồn tại. Sống đê!
 
5t: ước mơ làm bác sĩ, vì nghe rất oai
6t: thích vẽ, mơ làm họa sĩ
7t: thích máy móc, quyết định làm kĩ sư
8t: muốn làm giáo viên vì dc nể lắm :v
10t: muốn làm bác sĩ mắt vì bị cận và tìm ra dc cách chữa. Hoặc làm kĩ sư
11t: ước mơ du học.
chế bảo nên đi mấy ngành lq đến Mĩ thuật
11.5t: biết đến cơ khí
12t: phân vân
:v
 
[D55].30-09-15

Chúng ta bước vào đời nhau một cách lặng lẽ, rồi lại vội vàng ra đi như cơn gió mùa thu se lạnh. Chúng ta gặp nhau một cách tình cờ, quen nhau một cách ngẫu nhiên và thân thiết với nhau như một điều tất yếu. Chúng ta là người lạ, rồi trở thành bạn, tiếp đến là thân và cuối cùng chúng ta lại trở thành người lạ. Cái vòng lẩn quẩn ấy cứ bám mãi chúng ta, thật khó vứt bỏ nó.
Chúng ta không hứa hẹn, không ràng buộc, vậy nên chúng ta cứ dần dần quên mất đi sự hiện diện của người đối diện. Không quá buồn phiền cũng chẳng lo lắng, chúng ta như những bóng ma vô hình lặng lẽ đi cạnh nhau rồi rẽ về hai phía ngược hướng.
Chúng ta rời xa nhau không phải vì thù ghét, không phải vì hiểu lầm, hay...mà là vì chúng ta ích kỷ. Chúng ta chỉ muốn người đối diện là của riêng mình, chúng ta chỉ có khát khao độc chiếm. Chúng ta không cãi vả, cũng không thiết vướng vào rắc rối, chúng ta ích kỷ,...nên chúng ta nhạt nhẽo.
Chúng ta đã từng bước chung trên một con đường, nhìn mọi thứ cùng một hướng. Chúg ta đã từng.
Thời gian, khoảng cách và cả sự tác độg của xung quanh khiến chúng ta đổi khác. Dần dần chúng ta biến những mảnh ghép vừa vặn thành lệch, chúng ta trở về với con người của chúng ta.

Cơn gió nhỏ bước qua đồng cỏ lớn,
Thoáng nhấp nhô tựa sóng vỗ xa bờ.
Có chiếc lá thẩn thờ theo chiều gió...
Ừ thì,..
Buông!
Chênh vênh giữa lưng chừng cơn gió,
Rơi!
Lạc về đâu giữa cõi mộng đời người.
 
Thặc lòng mà nói thì dạo này em yêu đời lắm :v. Anh làm như em đi khỏi lạc. Ngoài 10 tiếng để ngủ và 8 tiếng để học thì còn lại là ăn-chơi :v
 
@Pánh Pì Pọt thiệt là cảm thấy ghen tị với e. A đây chỉ có đúng 5h để ngủ còn lại là làm và học. A sắp chết vì kiệt sức r đây!
 
Khổ! :v em đang lo sau này bù đầu bù cổ chả có thời gian nghỉ. Nhưng mà thôi, ăn chơi đã. Nhưng anh có vẻ bận :v Hai bà chị của em vẫn ăn-ngủ-nghỉ-chơi mừ? :V
 
à mà thôi. Anh ráng sau này có việc làm rồi đỡ được thời gian học đấy :v Một ngày nhé, anh ăn đủ 2 bát cơm, 1 tô canh , 1500g cá, 1500 thịt, 2 quả cam, ức gà, gan, là hết kiệt sức ngay thôi :v
 
à còn, sáng uống nước lọc, trưa uống nước dừa, tối uống nước cam. Ngoài ra còn phải uống 2l nước lọc. Chế độ dinh dưỡng hợp lí đó anh :v:v:v:v
 
à mà em nghĩ anh nên nghĩ đến gia đình, phim, nhạc, sở thích là hết buồn ngay thôi :v:v:v Dạo này em yêu đời lắm. T3, T4, T5, T7 học sáng này, T4, T6, CN học tối này. Vui lắm anh. Học riết là được đưa vào trại luôn. :v :v à có lẽ em nói nhiều quá r :v:v:v À mà ngồi trách sao học nhiều cũng k ích j, nên em chia thời gian ra r, chơi đặt lên hàng đầu :v
 
[D56].01-10-15

Mưa.
Nghe này cô bé, chính là em đấy!
Hãy bước đi về phía trước và vứt bỏ những gì buồn phiền trong em. Mỉm cười và hồn nhiên như ngày em còn bé. Càng trưởng thành con người ta lại càng cô đơn, em cũng vậy. Nhưng đừng để nó cướp đi đôi mắt màu nắng của em,..mắt em không phải màu mưa, mắt em là nắng vàng. Em là cô bé luôn biết nở nụ cười thật lòng nhất trên chính nỗi đau của bản thân mà. Vậy sao hôm nay mắt em lại ướt át?
Giữa lòng Sài Gòn em không có một mình, em còn có người anh này. Mạnh mẽ lên cô bé, nhìn anh mà mỉm cười.
Anh không phải là người nói nhiều, anh là một kẻ nghiện viết.
Anh không phải là người thích hợp để lắng nghe tâm sự của em, anh là một người sẵn sàng cho em mượn bờ vai để trở nên yếu đuối.
Anh không cần em quan tâm nhiều đến anh, anh muốn khi về già em lo cho anh :)) :))
Nhóc à, em mạnh mẽ lắm đúng không?
Nếu em đánh mất đi nụ cười của mình, anh sẽ chẳng bao giờ tìm lại được bồ công anh.
-Mộc
-Đồng hồ cát
-Head phone
-Tử đinh lăng
-Xanh dương.



 
2/10/2015
Mùng một bị đuổi .
Chưa bao h t ở trong tình trạng thê thảm như thế này. Lang thang chỗ này, chỗ kia vài tiếng . Tối còn k biết ngủ ở đâu.
Cảm giác k biết nên đi đâu về đâu thật tệ.
May t còn cầm chìa khóa lớp. Một mình trong căn phòng trống . Chắc t quen 1 mình r , cũng k đến nỗi tệ. Hơn là lang thang ngoài đường nhiều.
NHỚ CÁI gi.ường
 
Có một cơn gió vô tình đi ngang qua .
Sáng trời thu se lạnh . Lạnh trong cái hơi sương của cánh đồng t đạp xe ngang qua mỗi sớm. Lạnh trong mùi hoa sữa thoang thoảng nơi góc t về. Lạnh trong hương đêm . Lâu r t k ngước lên và nhìn nó. Bầu trời của t. Chúng từng có rất nhiều rất nhiều vì sao tỏa sáng , lấp lánh trong hơi trà.
T đặt những cành oải hương khô , để đặt trong phòng. Mùi hoa thoang thoảng mỗi khi t về. Điều đó dễ chịu hơn tất cả . Chả phải vỳ t thích oải hương hay màu tím. Mà vỳ nó lm t dễ chịu . Có một ng rất hình hoa oải hương . Ng đó là một cơn gió. Thổi ngang qua đời tôi cuốn theo một cơn mưa bất chợt. T k nghĩ gì nhiều. Nó là một cơn gió lạ len lỏi trong một ô cửa vào căn nhà trống lấp đầy nó r ra đi. Đó là một cơn gió thoảng qua thôi.
Có một ai đó đã nói : " Tình yêu đó là một loại mùi hương "
vậy nên t đã dành một chút thời gian để " tìm kiếm tình yêu"
Thật là kỳ . Đó là mùi hương của lá trà, cái mùi hương mà rất lâu trc đây t thuờng hái trên những lưng đồi . Về nhà , và pha một cốc trà tươi. Đó là mùi huơng của cây mít trc sân bà trồng . Mùi quần áo mẹ giặt . Mùi của gió biển , của quyển sách mới , mùi sườn xào của mẹ ...
Có những gió thoảng bên tai . Có lẽ phải nói lời tạm biệt !
 
[D57].05-10-15

Trên hòn đảo cô độc, không bi thương, không âu sầu. Anh nhìn về phía ánh nắng phương nam, ở nơi ấy tuyết trắng phủ đầy. Anh đứng một mình, giữa trời phương bắc sương mù, đầy ắp mùa xuân xanh.
Nơi có em mùa hạ lui đến, thu se lạnh ảm đạm riêng mình anh. Vẫn luôn nhìn em từ xa, gió phương bắc nhìn nắng phương nam. Nắng phương nam chẳng thể đến nơi anh, gió phương bắc thổi không qua nơi em đến. Khoảng cách giữa anh và em là ranh giới của nắng và gió-khoảng cách của hai phương bắc - nam.
 
[D58].07-10-15

"Hôm nay tôi mệt mỏi lắm! " , cứ việc nói như vậy đi, đừng lo lắng.
"Hôm nay tôi buồn lắm! " , cứ việc nói như vậy đi, đừng che giấu.
Ừ, cứ nói ra, cứ mặc kệ người khác nói bạn là kẻ hay than thở, một kẻ lười lạc quan.
Một phút, chỉ một phút thoáng qua thôi tôi thèm cái cảm giác ồn ào xung quanh, cảm giác có 1 người bên cạnh.
Nhưng, tôi bước trên con đường vắng, một mình, vẫn tốt, vẫn thế. Yên bình trong lòng, tôi không muốn xáo trộn sự ảm đạm quanh nó.
==' Em ở nơi nào lương ơi !

@Tiểu Muội Muội ==' hết thiết sống or s mà k thở nỗi !?
Ủa? T mới thấy cái tâm trạng dài ngoằng đâu r @@
 
"Khoảng cách giữa anh và em là ranh giới của nắng và gió" . Anh luôn nói mình là một cơn lốc xoáy, em là một cơn gió nhẹ nhàng. Cơn lốc anh mang đến ngang qua cánh đồng mang theo mùi oải hương . Cơn gió của e chỉ là 1 cơn gió thu ảm đạm , đâu đó e đi qua chỉ có tiếng lá rơi xào xạc . Khoảng cách giữa anh và em nó không chỉ là những bước chân , nó còn là 2 còn đường mk ta phải quay lưng lại vs nhau. Có những thứ anh và em đều giả vờ như k biết, chúng ta cứ lặng lẽ đi bên cạnh nhau. Nhưng .... không bao h bước vào cuộc đời nhau !


















@Rẻ quạt : Lâm Lâm à, t đang nghĩ xem nếu li dị r t sẽ ở vs ai
những dòng tâm trạng ấy, t cất cho ngày hôm qua
 
Quay lại
Top Bottom