[D65].04-11-15 (*)
Đông đến. Ngoài trời gió bắt đầu thổi, những chiếc áo len luồn vào cơ thể giữ ấm. Tôi nhìn lại mình giữa dòng người, một chiếc áo sơ mi mỏng. Đông đến, người ta nắm tay nhau bước trên đường, người ta quàng chiếc khăn tự đan cho người mình yêu.
Đông đến, người ta dắt nhau vào một quán nhỏ, nhấm nháp tách trà nóng. Hơi ấm mỏng manh tỏa ra từ yêu thương, yêu thương tỏa ra từ cái nắm tay giữa đông lạnh.
Tôi bất giác nhận ra trên con đường vắng người, tôi bước đi lặng lẽ như chiếc bóng vô hình. Mùa đông năm ấy tôi cũng bước đi trên con đường vắng, nhưng là bước cùng nhịp với cô.
Gió lùa vào cổ áo, tôi khẽ rùng mình.
Cô, mùa đông năm nay như thế nào?
Cô, liệu có nhớ về một người bạn cũ?
Tôi muốn nhắn tin cho cô, muốn hỏi thăm cô vài câu. Nhưng, đọc những dòng stt, những bài cô post,..tôi lại thôi đi.
Có nên không?
Cô, có phải đang rất buồn!?
Cô, có phải đang rất cần!?
Cô, có phải đã quên tôi!?
Có những lời không nhất thiết ta phải nói ra với nhau, chỉ cần để ngay trong trái tim, chỉ cần đó là một tự niệm.
Tôi và cô, hơn 1 năm qua chúng ta có khá nhiều kỷ niệm với nhau. Tôi lại hoài niệm về chúng, đó không phải là điều vớ vẩn.
Những dòng này, cô có đọc được?? Và cô có hiểu điều tôi muốn nói?
Hãy luôn mỉm cười vì nụ cười là vô giá. Mặc dù tôi là một kẻ nghèo nàn nhưng,.....vậy nên cô hãy cười lên, cười để tôi có thể trở thành một người giàu có.
(Gió lay bồ công anh)