Hoàn Nữ Hoàng Xã Hội Đen

ngày mai tg ms post truyện các bạn ạ.
khi nào nó post thì mình sẽ post cho các bạn
 
đây, có rồi đây!
Chưong 6 :

« Brrr… Brrr… Brrr… »
« Brrr… Brrr… Brrr… »

Tiếng chuông điện thoại vang lên trên hành lang thứ 4 tại tầng 7 của bệnh viện cao cấp Rolex ( trụ sở chính) - 1 trong những tài sản thuộc quyền sở hữu của ông James. Những người đến đây đều là những người nổi tiếng và giàu có. Bất cứ ai nhập viện đều có được ko gian riêng tư, bởi họ đều được sở hữu 1 hành lang riêng biệt cùng 1 đội ngũ bác sĩ chuyên khoa. Chỉ là, chi phí rất khổng lồ.

« Brrr… Brrr… Brrr… »
« Brrr… Brrr… Brrr… »

Nó mở mắt ngồi dậy. Oáp ! Buồn ngủ.

« Brrr… Brrr… Brrr… »

Nó cầm lên cái túi đặt trên cái ghế bên cạnh, lấy ra cái điện thoại. Liếc mắt nhìn Ed đã được băng bó cẩn thận đang nằm nghỉ trên gi.ường bệnh, nó đẩy cửa bước ra ngoài.
Nhìn xuống điện thoại, màn hình nhấp nháy, hiển thị 1 cái tên : Kẻ thứ 3.

Nó bật máy.
- Có chuyện gì ?
- Nữ hoàng ! Chị đang làm gì thế ? - Đầu dây bên kia vang lên giọng của 1 thằng con trai.
- Có chuyện gì ? – Nó lặp lại.
- Ấy, Nữ hoàng ! Thế ko có việc gì thì em ko được phép gọi…

« Cạch ! »

Nó tắt máy, quăng lại máy xuống hàng ghế dài trên hành lang. Nó ko có rảnh để nói chuyện phiếm.

« Brrr… Brrr… Brrr… »

Cái thằng chết tiệt kia nữa ! Đến là mệt !

Nó mở máy.
- ……
- ………
- …………
- ……………
Nó bước tới cái bình đựng nước, cầm lấy cốc.
- ………………
- Nữ… Nữ hoàng ! Chị ko nói gì à ?
Nó vẫn im lặng uống nước.
- Hix ! Nữ hoàng, chị đang bắt nạt em phải ko ? Em… em biết mà, hức hức… em biết mà… Nữ hoàng bắt nạt em… hức… ai cũng bắt nạt được em hết… oa oa oa…

« Phuuuuuuuuuuuuuuuttttttttttttttttttttt !!!!!!!! »

Đang uống nước, nó phun phèo phèo ra ngoài. WHAT THE **** ??? Cái thằng ĐIÊN nhất bang hội này vừa nói CÁI GÌ ???
( nam mô a di đà phật! đừng ai nghĩ rằng zjn ko trong sáng! nam mô a di đà phật!)

Ai cũng có thể bắt nạt được thằng ấy á? Ối giời! Thằng này ko đi bắt nạt người khác là may lắm rồi, lại có người rỗi hơi đi dính vào thằng này? Có mà điên!

- Ấy ấy, Nữ hoàng à! Đấy… đấy là em nói đùa thế thôi, Nữ hoàng đừng giận em nhá, cũng đừng cho em xuống Âm phủ vội. Cái lão Diêm Vương già mà xấu lắm! Em còn chưa có muốn đi coi mặt lão ấy đâu, thế nên là… hì hì hì… Nữ hoàng bớt giận, bớt giận đi ha…
- Có chuyện gì? – Nó lạnh giọng hỏi.
- Nữ hoàng - Kẻ thứ 3 đổi giọng, trở nên nghiêm túc – Theo lệnh của chị, em đã theo dõi thằng phó bang của bang Crazy horses và phát hiện được thế lực đứng sau bọn nó. Em đang tự hỏi ko biết Nữ hoàng đã biết về Hội nghị Ngũ giác chưa?
- 5 bang hội tự liên kết lại vs nhau tạo thành 1 khối mới lấy tên là Ngũ vương?
- Dạ đúng. Tại Hội nghị, bọn chúng đã bắt tay hợp tác và lập ra 1 bản cam kết, rằng khi đã là 1 khối, chúng sẽ giúp đỡ và hỗ trợ cho nhau, thù cũng là thù chung, bất cứ ai ko may mắn đụng đến 1 trong Ngũ vương hay 1 bang hội nào đó dưới quyền bảo hộ của Ngũ vương, thì đều là đụng đến Tứ vương còn lại.
- Và chúng ta là những kẻ đầu tiên ko may mắn kể từ khi cam kết có hiệu lực? – Nó cười nhẹ.
- Dạ phải, thứ 3 vừa rồi chúng ta có đụng độ vs bang Crazy horses nằm dưới quyền bảo hộ của Đông vương, một số bang hội khác mà chúng ta mới đánh trong tháng này hầu hết cũng đều thuộc quyền bảo hộ của Bắc vương, Nam vương, Tây vương và Trung vương.
- Hội nghị họp xong khi nào?
- Khoảng 11h trưa nay thưa Nữ hoàng.
Nó đưa tay lên xem đồng hồ. 1h. Cam kết đã có hiệu lực được 2 tiếng.
- Mục đích của chúng là gì khi lập ra Ngũ vương? – Nó hỏi.
- Dạ, về điều này thì em chưa rõ, nhưng em nghi ngờ rằng bọn chúng đang muốn thâu tóm trong tay toàn bộ mọi bang hội trong giới xã hội đen chúng ta.
- Tiếp tục theo dõi điều tra, rồi báo cáo lại cho tôi.
- Dạ vâng.
- À quên, nhắc nhở Kẻ thứ 4 và Kẻ thứ 9 phải cẩn thận nhiều hơn, 5 bang hội đó liên kết lại vs nhau có thể coi là đối thủ mạnh và khó nhằn nhất hiện nay, đồng thời cũng là 1 mối nguy hiểm khôn lường. 2 người họ đã từng là thuộc hạ của 1 trong số chúng, tất nhiên chúng sẽ ko chịu để yên cho những kẻ phản bội.
- Dạ, em đã biết.

Nó tắt máy, uống thêm ngụm nước nữa rồi tiến về phòng bệnh của Ed. Ngó đầu vào cửa, thấy Ed đang nhắm mắt nằm nghỉ, nó gọi Ben ra ngoài, phân phó :
- Ở đây chăm sóc cho Ed, tôi có việc cần phải đến The Nightmare.

Ngay lập tức, mặt Ben biến chuyển như thể vừa mới lãnh nguyên 1 cục phân thối vô mặt.
Ben mếu máo khóc lóc kể lể :
- Nữ hoàng à ! Nữ hoàng thương tình đừng cho em ở lại đây. Phó tướng lại hành hạ em !
Nó liếc mắt :
- Ed quý cậu nên mới chọn cậu. Cậu quả thực rất may mắn.
Ben như muốn khóc thét lên:
- Em ko may mắn! Em ko may mắn! Em cam tâm tình nguyện ko được may mắn! Cho người khác cái may mắn này đi!
- Vậy được - Nó nói – Cho cậu theo tôi.
Ben còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì…
- Cũng tiện tôi đang cần nguời để thử nghiệm vũ khí mới…
- ÉC???
Nó khinh thường liếc mắt:
- Cậu là heo?
- … Không… em… ko phải là heo! Hì hì, Nữ hoàng a ! Chị cứ đi đi, mọi việc ở đây cứ để em lo. Chị ko có gì phải lo lắng đâu…
- Tưởng cậu ko thích? – Nó giả vờ thuận miệng hỏi.
- A, cái này… ko ko, thực ra là em thích… chỉ là có thể phó tướng ko thấy thích cái mặt của em, em chường mặt ra có phải là hơi quá hay ko?
- Ko vấn đề - Nó nhàn nhạt nói - Để tôi nói vs Ed mấy câu là xong. Vs lại tôi ko biết là cậu quan tâm đến Ed như thế, còn sợ Ed thấy ghét cái mặt của cậu, haizz, dù sao thì cậu cũng thực là rất có lòng.

Ben đứng bên cạnh nghe xong lập tức gật đầu lia lịa.

- Vì vậy - Nó tiếp tục – Tôi giao cho cậu trách nhiệm chăm lo cho Ed mọi lúc mọi nơi, muốn vậy thì cậu luôn cần phải ở bên cạnh Ed. Từ bây giờ cậu lên chức thư kí riêng của Ed.

Ben trông như muốn độn thổ, đầu lắc lia lịa, hận ko thể chuồn khỏi đây ngay bây giờ.

- Hay là cậu thích vũ khí hơn? – Nó hỏi.
- A, ko ko ko, hơ hơ, thực ra chức thư kí riêng cũng rất oách, em thực thích, thục sự rất thích! – Ben ko hề do dự đáp luôn, mặc dù trong lòng thì đau như cắt.
- Tốt! – Nói ngắn gọn 1 chữ, nó quay người bước đi.

Ben ở phía sau mặt nhăn nhó rất khó coi. Aizzz, sao cái số cậu ta lại khổ đến thế!

**



The Nightmare – căn biệt thự ở ngoại ô thành phố là nơi tụ họp của bang Black Lightning do Nữ hoàng đứng đầu.

*

Nó đang đứng trước cửa The nightmare, dựa lưng vào chiếc môtô màu trắng, lặng lẽ quan sát căn biệt thự. Chiếc mặt nạ vàng sáng lên dưới ánh mặt trời.

Nhắm mắt, nó khẽ ngửa đầu ra sau. Một lát sau, nó mở bừng mắt, khóe môi khẽ nhếch, trong mắt nó lóe lên 1 tia hứng thú.

Ngũ vương, trò chơi sắp bắt đầu!
 
Chương 7:

***

Tokyo. Nhật Bản.

23h. 23/9.

Căn biệt thự xa hoa, rực rỡ, chăng đèn chói sáng như ban ngày. Người người đi lại, nói cười tấp nập trong ánh đèn rực rỡ vào buổi đêm.

Sinh nhật của Nagatoshi Tagami – lão đại của giới xã hội đen Nhật Bản.

“ Tích tắc! Tích tắc!...”

Đâu đó dưới lòng đất, tiếng tích tắc cứ vang lên đều đều, nhưng dường như ko 1 ai nghe thấy.

*

Trên nóc của 1 căn nhà cách biệt thự ko xa, một bóng đen đang đứng.
Gió thổi qua, làm tung bay mái tóc.
Ánh trăng chiếu sáng, hiện rõ khuôn mặt của 1 cô gái còn rất trẻ, nhìn như chỉ khoảng 16, 17 tuổi.
Cô gái đó rất xinh đẹp, mặc dù vậy, vẫn ko thể nào bỏ qua được sự thanh thản và bình tĩnh trong đôi mắt nâu đỏ, thậm chí còn có cả 1 tia sát khí. Ánh mắt cô gái dừng lại tại căn biệt thự sáng chói trong đêm, nơi yến tiệc xa hoa vẫn đang tiếp tục.

*

0h 05’.

Các quan khách lần lượt ra về, mặc dù mới qua nửa đêm được 5’. Nguyên nhân là bởi Nagatoshi cảm thấy cơ thể mệt mỏi, muốn được nghỉ ngơi sớm. Những thủ hạ sớm tối ở bên cạnh lão ngay lập tức thực hiện nhiệm vụ đuổi khách. Bọn họ ko muốn chủ nhân gặp nguy hiểm, bởi làm sao mà bọn họ có thể ko biết tâm tư của những vị khách đến đây hôm nay, e rằng ko phải có ý tốt.


0h 10’.

Cổng biệt thự nhanh chóng được khép lại. Mọi thiết bị bảo vệ tối tân nhất bắt đầu hoạt động. Xung quanh biệt thự cứ cách 1m là lại có 1 vệ sĩ canh gác.
1 con ruồi cũng ko thể đi lọt.


0h 12’.

“ Tích tắc! Tích tắc!... “

Tiếng tích tắc lạ lùng vẫn vang lên, làm người ta cảm giác được nguy hiểm đang ập tới.


0h 13’.

Cô gái đứng trên nóc nhà khẽ mỉm cười, tay giơ ra phía trước, nắm tay hướng ngón cái xuống phía dưới:
- Game over!

Đằng xa, 1 cảnh tượng kinh hoàng…



**

Mát-cơ-va. Nga.

23h 30’. 23/9.

“ Xình xịch… Xình xịch… “

Chuyến tàu lúc nửa đêm từ Mát-cơ-va đi Vôn-ga-grat bắt đầu khời hành.
Trong số những hành khách tại khoang hạng nhất, có 1 đại nhân vật trong giới xã hội đen của Anh.
Peter Một Mắt - mạng lưới thông tin tình báo dày đặc, trải dài khắp thế giới. Rất nhiều người đã bỏ ra hàng chục triệu đô để mua những tin tức quý giá từ Peter.

*

Bar đêm cao cấp trên tàu.

Ở góc khuất bên trong Bar, ẩn phía sau 1 chậu cây cảnh to đùng là 1 chiếc bàn nhỏ đủ chỗ cho 2 người.

Những người ở bên ngoài gần như ko thể nào phát hiện ra được chiếc bàn này, nhưng ngồi ở đây lại có thể bao quát được hết thảy mọi việc xảy ra trong Bar.

Hiện tại, trên chiếc bàn nhỏ, có 1 người đang ngồi. 1 cô gái.
Cô gái này chỉ khoảng 16, 17 tuổi, vì vậy thực sự đáng để hỏi vì sao cô ấy lại vào được đây. Nhưng việc đó nên để sau.

Phóng tầm mắt theo hướng cô gái đó nhìn, trên chiếc bàn tròn, Peter đang ngồi nhàn nhã, bên mắt còn nguyên vẹn nhắm lại, thưởng thức những bản nhạc vang lên trong Bar.
Một lúc sau, gã gọi người phục vụ đưa lên cho gã 1 ly voska.

Thấy tình hình thuận lợi, cô gái khẽ chuyển mình, đứng dậy, nhằm thẳng hướng quầy Bar mà tiến. Ngồi lên chiếc ghế xoay, quay mặt hướng thẳng vào người pha chế rượu của quầy Bar, cô gái khẽ mỉm cười.

Anh chàng pha chế rượu nhất thời choáng váng, hoàn toàn chìm đắm trong nụ cười của người đẹp, quên đi ly voska đang pha chế dở.

Cô gái vươn tay chạm nhẹ vào cánh tay của anh chàng kia khiến cánh tay anh ta tê rần, cả khuôn mặt ửng đỏ 1 cách quái dị. Lúc rút tay về, bàn tay như lơ đãng dừng lại trên chiếc ly voska, những ngón tay khẽ lắc nhẹ.

Mỉm cười vs anh chàng si tình lần cuối, cô gái rời đi ko ai hay biết. Chui qua cửa sổ toa, trèo lên nóc tàu, cô gái mỉm cười 1 cách tao nhã. Đôi mắt đen láy mang theo ý cười ẩn chứa sự hài lòng và thỏa mãn.

Cô gái đưa tay lên nhìn đồng hồ. 0h 13’.

“ Vụt!”

Cô gái nhảy xuống đất, đáp ngay vào 1 chiếc môtô xanh nước biển còn đang chạy. Ko hề do dự nắm vững tay lái như thể đã làm việc này hàng trăm lần, cô gái quay đầu lại hét to:
- Thank u, Alex!

Rồ ga phóng đi, cô gái bỏ lại sau lưng sự hỗn loạn và những tiếng gào thét đầy thống khổ của 1 ai đó bên trong con tàu…



**

Paris. Pháp.

23h 20’. 23/9.

1 cô gái khoảng 16, 17 tuổi mặc chiếc váy màu hồng dễ thương vs chiếc áo khoác carô đen trắng đang ngồi vắt vẻo trên đỉnh tháp Elfen, nhàm chán nhìn ra xung quanh.
Aizzz, thật sự là rất chán! Sao ko có cái gì để chơi?


23h 30’.

Mắt cô gái bất thình lình mở lớn, trong mắt mang theo sự hứng thú.
A! Đồ chơi đến rồi kìa! Đến rồi!

Khẽ liếm môi, trong đôi mắt xanh lóe lên tia gian xảo. Đã có đồ chơi rồi, phải chơi cho thật vui thì mới tốt à nha!

*

Trước tháp Elfen, 1 người phụ nữ khoảng 30 tuổi xách chiếc cặp màu xám bạc đang đứng. Thỉnh thoảng bà ta lại nhìn quanh quất như đang tìm kiếm ai đó.

- Elly!

Từ đằng xa, có tiếng người gọi. Người phụ nữ quay lại, khẽ thở phào nhẹ nhõm nhìn 1 người đàn ông đang tiến đến gần.

- Bob, cuối cùng anh cũng đến rồi đấy. Cái đồ chết tiệt nhà anh! Có biết tôi đã phải vất vả thế nào mới đến được đây ko? – Elly bực tức gắt giọng.
- Cớm? – Bob hỏi.
- Cớm? Ha! Anh đùa tôi đấy à? Bọn cớm hèn kém đó mà làm khó được Elly tôi ? Xin lỗi đi !
- Con chíp đó đâu ? – Bob ko chút để ý hỏi tiếp.
- Trên người tôi. Chúng ta cần 1 nơi để nói chuyện.
- Đi theo tôi.

Bob dẫn Elly bước vào 1 nhà hàng. Ngồi xuống 1 góc khuất, Elly mới lấy từ trong ngực áo ra 1 con chíp nhỏ và đưa nó cho Bob.
- Đây, thông tin toàn ở trong này cả.
- Những thông tin này cô lấy ở đâu?
- Mua từ Peter vào ngày hôm qua. Hơn 5 tỷ đô. Có lẽ giờ này gã đang trên tàu từ Mát-cơ-va đến Vôn-ga-grat.
- Cô đảm bảo những thông tin này là chính xác? Peter nhiều lúc ko thể tin tưởng được.
- Yên tâm, tôi lấy tính mạng ra bảo đảm.
- Tốt lắm. Có được những thông tin này, lão già James kia sẽ bị đá văng ra khỏi vị trí hiện tại, ông chủ sẽ là người thay thế lão ta.
- Ê ê ê ê ê ….
- Tên tôi ko phải là ê.
- Mặc xác anh. Này, khi ông chủ thay thế lão James, có thể cho tôi đá *** lão 1 cái được ko ? – Elly kích động nói.
- Cô 29 tuổi rồi đấy. – Bob liếc mắt nhìn Elly.
- 29, 29 thì đã sao ? Còn chưa đến 30, ko thể coi là già. Tôi hãy còn trẻ chán. Mà khi còn trẻ vui chơi mới thích. Thế nhá, cho tôi đá *** lão ta 1 cái thôi mà ! – Elly năn nỉ.
- Khụ khụ, việc này tôi ko quyết định được, cô phải hỏi ông chủ.
- Ko sao ko sao, miễn là cho phép tôi đá *** lão 1 cái, tôi mơ đến cái viễn cảnh này lâu lắm rồi ý.

Bên trong nhà hàng, 1 người phụ nữ đang chìm đắm trong 1 viễn cảnh được coi là tuyệt vời.
Còn ở bên ngoài, 1 cô gái vs chiếc váy màu hồng khinh bỉ nhìn qua cửa sổ, sát khí tràn ngập trong đôi mắt. Cô gái lẩm bẩm mấy chữ rồi vụt biến đi mất.

« Diêm vương, chờ nhận thêm người mới ! »

*

Elly và Bob bước ra khỏi nhà hàng, mỗi người đi 1 hướng.

Thơ thẩn bước đi trên con đường lát đá, Elly khẽ mỉm cười khi nghĩ đến lúc được đá *** James 1 cái khiến lão ta văng ra khỏi chiếc ghế quyền lực. Vị trí lão đại của giới xã hội đen Mỹ sẽ thuộc về ông chủ. Lúc đó, vs cương vị là thư kí riêng của ông chủ, bà ta sẽ được hưởng ké 1 phần quyền lực.

« Vụt ! »

Elly giật mình nhìn ra xung quanh. Trong bóng đêm, tiếng gió thổi qua những tán lá như mang theo khúc nhạc của tử thần. Dù là ai cũng có thể cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập bởi sát khí nồng đậm trong ko khí.

Nguy hiểm !

Trong đầu Elly bật ra 2 chữ. Nhưng chưa kịp làm gì, bà ta đã thấy trước mặt xuất hiện 1 cô gái trẻ. Đôi môi đang cười, nhưng đôi mắt thì ko. Trên tay cô gái là 1 khẩu súng bạc.

Cũng đã nhiều năm lăn lộn trong giới xã hội đen, Elly ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt trở nên băng giá, lạnh giọng hỏi :
- Cô là ai ?

Cô gái vẫn mỉm cười nhưng ko hề trả lời. Elly liếc nhìn khẩu súng bạc :
- Cô muốn gì ?

Nụ cười trên miệng vẫn ko hề thay đổi, cô gái cất tiếng :
- Ta muốn chơi trò chơi.
- Trò chơi ? – Elly khó hiểu nhíu mày.
- Phải a ! – Cô gái gật gật đầu, vui vẻ nói. – Chúng ta sẽ chơi vs cái này.- Cô gái giơ khẩu súng lên.
- Nếu như cô cho rằng khẩu súng là 1 món đồ chơi, cô bé, thì đó là 1 món đồ chơi nguy hiểm.
- Nguy hiểm thì đã sao ? Ta nói là ta muốn chơi vs cái này. – Cô gái bĩu môi nói.

Elly nheo nheo mắt, giọng nói mang theo sự thăm dò :
- Ko cần đóng kịch nữa, nếu muốn giết ta sao ko ra tay luôn đi ?
- Ko ko, chưa giết vội, có đồ chơi thú vị như thế này ko chơi đùa thì hơi phí. – Cô gái lắc lắc đầu.
- Tôi đã bảo cô ko cần phải đóng kịch. Đừng nói cô vẫn cho rằng khẩu súng là đồ chơi…
- Ai nói đồ chơi là khẩu súng ? Đó là bà nha ! Bà mới là 1 món đồ chơi thú vị !
- Cô muốn chơi đùa vs tôi ? – Elly cười nhạt.
- Phải a phải a – Cô gái gật đầu kịch liệt.
- Vậy chúng ta sẽ chơi trò gì đây nhỉ? – Elly đảo mắt vòng quanh.
- Ồ, dễ chơi thôi mà, chúng ta sẽ chơi bắn súng nha, ai bắn nhanh hơn thì là người thắng.
- Ko có phần thưởng sao?
- Đừng lo đừng lo, kể cả người thua cũng có thưởng.
- Tôi đang tò mò tự hỏi phần thưởng sẽ là gì đây?
- Phần thưởng của người thắng a, nói chung là tuyệt vời đến ko tả nổi. Nhưng người thua cũng ko hề chịu thiệt thòi đâu nha.
- Ko hề chịu thiệt?
- Đúng đúng, được tham quan Âm phủ và gặp mặt Diêm vương ko phải rất thích sao?

Elly nhàn nhã cúi xuống mở chiếc cặp màu xám bạc, lấy ra 1 khẩu súng ngắn màu đen. Cô gái kia nhìn nhìn khẩu súng, tán thưởng:
- Oa! Khẩu súng đó thực sự rất tốt nha, có thể nói là xác suất bắn trúng mục tiêu là rất lớn.
- Đúng thế, bởi vậy nó rất đắt, để có được khẩu súng này, tôi đã phải vay rất nhiều tiền. Chuyến đi đến Âm phủ là chuyến đi dài ngày, tôi còn cần thời gian để trả nợ nữa, ko có thời gian để đi, vì vậy tôi nhường chuyến đi đó cho cô. - Vừa lắp đạn Elly vừa nói.
- Nhưng phải thua thì mới được đi nha, mà ta thì ko hề thích bị thua, nên chuyến đi này chỉ có thể dành cho bà thôi.
- Tôi ko chắc về điều đó. – Elly đứng dậy, đối diện vs cô gái.


0h 13’.

“ Đoàng! ”
“ Đoàng! ”

Tiếng súng khô khốc vang lên trong đêm đen. 1 thân ảnh ngã xuống đất, mắt vẫn mở trừng trừng, giữa ngực là 1 lỗ đen sâu hoắm, máu túa ra, nhuộm đỏ cả 1 khoảng xung quanh.

Elly đã chết.

Cô gái tiến đến, miệng cười rạng rỡ, hài lòng nói:
- Trò chơi thật sự là thú vị, phần thưởng thật ko tệ chút nào.

Cô gái dùng đá đập nát toàn bộ cơ thể Elly, khiến bà ta trông chẳng khác gì 1 đống thịt bèo nhèo trộn lẫn vs máu tươi, trông rất ghê tởm. Bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy buồn nôn ko cách gì dừng lại được, cơ hồ muốn ngất xỉu.

Cô gái đá vào đống thịt, khiến nó văng mạnh ra xa, rớt phịch xuống dưới gốc cây.

- Cú đá này là câu trả lời cho cái viễn cảnh tuyệt vời của bà. Nên ít mơ tưởng viển vông đi.

Quay quay khẩu súng trên tay, cô gái mỉm cười:
- Trò chơi còn chưa có kết thúc đâu nha! Lão Bob còn chưa có chơi mà. Coi bộ con chíp kia sẽ là phần thưởng tiếp theo dành cho người chiến thắng.

Xoay người, trước khi rời đi, cô gái để lại 1 câu:
- Đi chơi vui vẻ!



**

25/9.

Trang nhất. Thời báo Tokyo.

Nằm chình ình chính giữa trang nhất là một dòng tít lớn.

“ Vụ thảm sát hơn 300 người tại biệt thự Nakki – Nagatoshi Tagami, một trong những ông trùm nổi tiếng của giới chính trị có phải hay ko bị ám sát? “


*


Trang nhất. Thời báo Lê-nin.

Đập ngay vào mắt người đọc là 1 tiêu đề nổi bật.

“ Một người chết do trúng độc khi dùng rượu tại quán Bar trên con tàu hạng nhất Victoria - liệu sự cao cấp có chứng minh được chất lượng? “


Trang nhất. Thời báo Tin tức.

“ Chất độc có trong ly rượu voska là 1 loại độc mới cực kì nguy hiểm gây nên hiện tượng ảo giác và đau đớn ở con người. Các nhà khoa học đang phân tích và thử nghiệm. “


*


Trang nhất. Thời báo Paris.

“ Hai tử thi ko còn xác định được hình dạng. Hai cái chết đầy bi thảm khơi lên làn sóng sợ hãi và phẫn nộ của nhân dân. “


Trang nhất. Thời báo Ngày mới.

“ Hai cái chết thảm khốc chỉ trong 1 đêm - Kẻ sát nhân có còn là con người? “
 
truyện hay nha nhưng mà tại sao lại giết nhiều người như vậy nhỉ? Liệu có giết tiếp không đây ? :KSV@02:
 
ồ ồ, có chứ chị, nhưng chưa phải bây h
mà 3 nv nữ ở trên kia là 3 người bạn của tg đấy
1 trong số đó là e. hehehe!:KSV@05:
 
Chương 8:

Chiếc limo màu đen đang lướt đi trên đường. Bên trong xe, nó đang nhắm mắt ngả lưng ra ghế, ngủ. 1 tờ báo được gấp lại quăng bừa ở bên cạnh.

Thời báo Thế giới.
1 trong những tờ báo nổi tiếng nhất ở Mỹ. Tòa soạn báo là 1 bộ phận của 1 công ty con thuộc sở hữu của Jackson.

Thời báo Thế giới 1 tuần chỉ ra 1 số. Nhưng nó lại tổng hợp tất cả những tin tức nổi bật nhất trên toàn thế giới trong 1 tuần đó.

1 trong những tờ Thời báo Thế giới số này hiện đang nằm bên cạnh nó. Trên trang nhất là 3 cái tít to khủng bố.

“ Vụ thảm sát hơn 300 người tại 1 căn biệt thự ở Nhật Bản, nơi ông trùm nổi tiếng trong giới chính trị Nagatoshi Tagami đang sống.”

“ Cái chết của 1 đại nhân vật trên chuyến tàu từ Mát-cơ-va đi Vôn-ga-grát đang làm đau đầu các nhà cầm quyền Nga. Người pha chế rượu trên con tàu Victoria hiện đang được bắt giữ để điều tra làm rõ vụ việc này.”

“ 2 cái chết quá mức tàn bạo tại Pháp. Từ khi nào Pháp đã trở thành quốc gia kinh dị đến như thế?”

Nó vặn người trở mình trên ghế, ko thức dậy. Chiếc xe vẫn chạy, theo lộ trình hướng đến căn biệt thự ở ngoại ô thành phố.

*

Tập đoàn Earth – 10 năm trước là tập đoàn đứng thứ 4 trên thế giới, nhưng từ khi chủ tịch hiện nay lên nắm quyền điều hành, chỉ trong 3 năm đã đưa Earth từ vị trí thứ 4 vươn lên đứng vững ở vị trí thứ 1 khiến nhiều tập đoàn lớn khác phải kiêng dè. Nhưng ít ai biết, Earth có 1 thế lực đứng đằng sau giúp đỡ.


Trụ sở chính của Earth. Tầng cao nhất.

Trong 1 căn phòng rộng lớn, xa hoa và hiện đại, Jackson ngồi đằng sau cái bàn gỗ bóng loáng, dựa lưng vào chiếc ghế xoay, chân gác lên bàn, tay cầm 1 tờ Thời báo Thế giới, vừa đọc vừa cười ha hả.

Cách đó 1 khoảng là 1 bộ bàn ghế tiếp khách sang trọng. Trên chiếc ghế sofa mềm mại, có 1 người đàn ông đang nằm, khuôn mặt khuất trong bóng tối.

- Hahaha! James! Tôi biết mà, tôi biết cái kiểu giết người tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế này luôn luôn là cậu mà. – Jackson hứng khởi nói, quay đầu nhìn sang người đàn ông đang nằm trên ghế sofa.
- Ờ ! – James ậm ừ.
- Thế ai thực hiện mấy vụ này thế ? Cậu nhất định phải giới thiệu cho tôi. Tôi chắc chắn sẽ xin được chữ kí. – Jackson cười đùa.
- Con gái.

« Phịch ! »

Jackson lồm cồm bò dậy từ dưới đất, trợn trừng mắt, tay run run chỉ thẳng vào James :
- Cậu nói cái gì cơ ? Con gái ? Cậu… cậu… đã thề rồi cơ mà… cậu đã thề rằng dù có lăng nhăng, trăng hoa ở bên ngoài cũng sẽ ko hề có con, cậu cũng đã thề sẽ chỉ yêu 1 người phụ nữ duy nhất và chỉ có con vs cô ta thôi cơ mà!!! Aaaaaaaaaaaaa!!!!! Cậu là cái đồ quỷ gì thế hả??? Cậu phá bỏ lời thề!!! Cậu là cái đồ đáng chết………….

“ Choang! “

Cái bình hoa vỡ vụn trên mặt đất.

- Cậu dám ám sát tôi! Cậu ám sát bạn thân của cậu! – Jackson nhảy dựng lên.
- IM!

Jackson là con vịt điếc ko sợ súng, ko hề lùi bước, dũng cảm xông pha vào trận địa, ko hề sợ hãi bom có thể nổ bất cứ lúc nào:
- Cậu ám sát tôi! Lại còn phá bỏ lời thề thiêng liêng giữa chúng ta…

James cáu tiết gắt giọng:
- Thế tôi hỏi cậu, Rosie là con gái tôi thì ko lẽ Rosie cũng là con ruột của tôi vs 1 con đàn bà nào đó? Cậu đừng quên là chính cậu đã nhờ tôi dạy dỗ Rosie, nếu Rosie gọi tôi là cha, và tôi gọi Rosie là con gái của tôi, thì những việc đó cũng chưa đến phiên cậu quản.

Jackson ngẩn ra, rồi thở phào:
- Hóa ra đều là con nuôi à? Thế mà cậu làm tôi cứ tưỏng… Ơ mà này, cậu nhận thêm con nuôi từ bao giờ thế ? Sao tôi ko biết ?
- Thế có việc gì tôi cũng phải báo cáo vs cậu à ? Aizzzzz ! – James thở dài cảm thán – Tại sao cậu lại là bạn thân nhất của tôi từ hồi cấp 3 đến giờ được nhỉ ?
- Bởi vì tôi vs cậu hợp nhau chứ sao, thế mà cũng phải hỏi. – Jackson hừ mũi.
- Hợp nhau ? Ok ! Ok ! Bây giờ tôi nhận ra việc trở thành bạn của cậu là quyết định tồi tệ nhất và là thất bại duy nhất của tôi từ trước đến giờ.
- Cậu… cậu…. – Jackson tức đến xì khói.

« Brrr… Brrr… Brrr… »

Tiếng chuông điện thoại vang lên. James xoay người, lấy từ trong túi áo ra cái điện thoại, mở máy.
- Có chuyện gì ?
- ………….
- Được rồi, tôi sẽ về ngay.

James tắt máy, ngồi dậy, ko nhìn Jackson, hướng cửa sổ đi đến :
- Tôi có việc, đi trước đây.
- Đi luôn đi. – Jackson làu bàu.

James liếc mắt nhìn Jackson 1 cái, rồi quay người nhảy qua cửa sổ.

*

Nó đang ngồi trong căn phòng của nó ở The Nightmare, thưởng thức ly rượu vang đỏ. Trước mặt nó bây giờ là 5 trong số 13 người đứng đầu bang hội. Tất cả đang cúi đầu , chờ đợi.

- Nếu như tôi bảo ko?
- Nữ hoàng! - Cả 5 người cùng kêu lên.

1 cô gái vs mái tóc hồng và bộ đồ da màu hồng tiến lên phía trước, lo lắng nói vs nó:
- Nữ hoàng, chị ko thể để nguyên như thế này được nữa. 2 vị trí Chủ tướng và Quân sư đã bị bỏ trống nhiều năm nay rồi. Vị trí Quân sư có thể ko cần để ý đến cũng được, nhưng ngôi vị Chủ tướng thì ko thể ko có. Mà theo em thấy, hiện tại, Phó tướng cũng đã mạnh lên nhiều, ko còn như hồi xưa nữa, tất cả mọi người đều tự hỏi tại sao Nữ hoàng còn chưa trao vị trí Chủ tướng cho Phó tướng.

Nó im lặng nghe hết lời nói của cô gái đó, xong mới cười nhẹ:
- Đã mạnh lên nhiều? Hồng trưởng, cô nói thế thì ai tin được đây? Đã mạnh lên mà mới bị người ta đánh văng vào tường đã gãy tới 5, 6 cái xương.
- Cái này….

Nó nhếch môi, nhìn chằm chằm vào Hồng trưởng khiến cô ta cảm thấy lạnh sống lưng, rồi di dời tầm mắt về 4 người còn lại, nó nói:
- Đừng nói vs tôi rằng các người ko biết là Ed ko giỏi đánh nhau.

Quan sát 5 người kia, nó nói tiếp:
- Các người cũng biết Ed rất giỏi chế tạo độc dược, trình độ càng ngày càng cao, nhưng khi phải chiến đấu và đánh nhau, ko phải cứ quăng độc dược vào kẻ địch là chiến thắng. Còn cần khả năng chiến đấu. Tôi biết các người muốn tôi trao vị trí Chủ tướng cho Ed, nhưng Chủ tướng phải là người có thể thay thế được cho tôi những lúc tôi vắng mặt, phải khiến người khác kính sợ và tuân phục, có khả năng lãnh đạo, nhưng vs tính cách của Ed, liệu có thích hợp vs vị trí này hay ko? Các người tự biết.

Dừng lại 1 chút, nó nói tiếp:
- Tất cả những gì tôi làm từ trước đến giờ đều là vì bang hội. Nếu như để Ed làm Chủ tướng, các người nên tự hỏi liệu Ed duy trì được trong bao lâu? Bản tính của Ed vốn là thích tự do, vui đùa, ko thích bị ép buộc, gò bó vào bất cứ điều gì. Tôi dám nói rằng nếu đưa vị trí này cho Ed, điều đầu tiên Ed làm là quăng ngay cái vị trí này ra sau đầu. Lúc đó, các người tự đi xử lí hậu quả.

5 người kia vẫn trầm mặc ko nói, nhưng cuối cùng vẫn là Hồng trưởng đại diện nói ra suy nghĩ:
- Nhưng Nữ hoàng, trong tình hình hiện giờ, khi mà đã có Ngũ vương, e ko có Chủ tướng thì rất bất lợi, Nữ hoàng cũng ko thể nào quản lý hết toàn bộ mọi việc, chỉ e Nữ hoàng chịu nhiều mệt nhọc.
- Cảm ơn Hồng trưởng đã lo lắng, nhưng tôi chưa vô dụng đến mức chuyện của bang mình mà cũng ko quản được.
- Ko… ý của em ko phải là…
- Nữ hoàng ! – Có tiếng gọi cắt ngang lời nói của Hồng trưởng.

Nó nhìn qua người con trai vs bộ quần áo màu trắng và mái tóc bạch kim :
- Bạch trưởng !
- Nữ hoàng, kể cả khi Nữ hoàng ko cho Phó tướng lên chức Chủ tướng, thì cũng nên lựa chọn 1 người vào cái vị trí ấy đi, dù sao cũng đã để trống lâu rồi, hiện tại là thời điểm thích hợp nhất.
- Tôi sẽ ko chọn ai cả. – Nó nhướng mày – Tôi vẫn đang chờ hắn ta.
- A ?
Lời nó nói làm bọn họ sửng sốt 1 phen, nhưng rồi cũng nhớ ra 1 chuyện.
- Nhưng mà hắn ta đã đi lâu rồi, đến cả tung tích còn chưa rõ, em vẫn đang ko ngừng tìm kiếm nhưng…- Hồng trưởng bối rối nói.
- Tất nhiên là cô ko thể tìm được hắn ta rồi. Đường đường là Chủ tướng lại bị kẻ dưới bắt được, uy nghiêm để ở đâu ?
- Nữ hoàng, mặc dù hắn ta là Chủ tướng trước kia, nhưng nếu phải đợi hắn ta quay trở về, ko biết đến khi nào ? Có thể chỉ 1 ngày, lại có khi ko bao giờ gặp lại. Ko bằng Nữ hoàng hãy cứ chọn 1 người thích hợp làm Chủ tướng đi. - Bạch trưởng vẫn kiên trì thuyết phục.
- Ko ai thích hợp hơn hắn ta. Vị trí Chủ tướng, ngoài hắn ta ra, ko ai đảm đương được.
- Nữ hoàng, chị tin tưởng hắn đến thế ư ? – Hồng trưởng ảo não nói.

Nó nhếch môi, trong mắt nó lóe lên 1 tia sáng kì lạ :
- Tôi ko hề tin tưởng hắn ta.

*

Nó đứng dậy, bước đến bên cửa sổ. 5 người kia đã đi ra ngoài sau khi nhận thấy dấu hiệu nguy hiểm từ nó, khi mà bọn họ cứ khăng khăng muốn biết ý nghĩa câu nói vừa rồi.

Hắn ta, mặc dù lăng nhăng và đào hoa, luôn cười đùa bỡn cợt vs đám con gái trong bang, nhưng hắn làm việc rất có trách nhiệm và hiệu quả, ko ai phủ nhận điều này.

Hắn ta, mặc dù đôi mắt rất khó dò và luôn mang theo sự ranh mãnh, hắn ta cũng là 1 con người ko từ thủ đoạn để đạt được điều mình muốn, có thể điều này rất nguy hiểm vs bang nhưng cũng là điều ko thể thiếu nếu muốn sống sót trong giới xã hội đen.

Nó đã đánh cược.

Hắn ta là người thích hợp nhất ở vị trí Chủ tướng.

Nhưng, nó thực sự ko hề tin tưởng hắn ta. Nó vẫn luôn quan sát và theo dõi.
Nó ko tin tưởng bất kì 1 ai.
Tin tưởng mà làm gì khi tất cả những gì nhận lại luôn là sự phản bội.

Người duy nhất nó có thể tin tưởng, chỉ có chính nó mà thôi.
 
×
Quay lại
Top Bottom