Em đã từng mơ ước một tình yêu thật đẹp khi vòng tay còn hơi ấm của anh. Nhưng vô tình mình lạc mất nhau vì một lí do nào đó. Em không biết vì sao anh trở nên hờ hững đến vô tình như thế. Không còn mỗi đêm em ngồi suy tư nhớ về anh nữa, không còn những đêm dài ngồi nói chuyện cùng anh qua yahoo, qua điện thoại nữa. Trong em như chợt tắt ngắm ngọn lửa hi vọng khi từng ngày qua...dáng anh mất hút. Cũng chẳng biết vì sao, em không muốn liên lạc cùng anh nữa, muốn lãng tránh anh dù anh không có hiện diện. Em trốn anh trong tâm trí mình, cố gắng gượng tâm hồn không nghĩ về anh, để tim thấy nhẹ nhõm hơn. Có lẽ anh nói em ngốc, nhưng tình yêu trong em vẫn còn nguyên nên muốn quên thì phải cố gắng thật nhiều. Em không thể sống bình thường như trước kia khi không có anh kề bên. Dẫu rằng thật khó khăn và đau, em cũng hiểu rằng mình còn con nít quá để nói đau khổ trong tình yêu. Một khoảnh khắc nào đó thoáng qua thôi phải không anh? Rồi mọi thứ sẽ phai nhạt theo thời gian, chìm hẳn vào góc tối của mình. Nếu như vô tình nào đó, mình lỡ gặp lại nhau ở bất cứ nơi đâu thì em sẽ lãng tránh. Vì em không đủ can đảm nhìn anh nữa, dẫu hết đau, lành lặn nhưng ký ức vẫn còn đọng lại anh à. Tình yêu như mật ngọt mà cũng như lưỡi dao, xé một góc nào đó trong tâm hồn ta. Tình yêu vốn là có gần có xa...mình gần nhau rồi cũng đến lúc phải chia xa,...