Tiếng lốc cốc ngoài phố vang lên, đêm khuya lặng lẽ quá, tiếng rao bán phở khuya vọng xa vào không gian êm ắn.Cô vắt mền lên vai mở cửa sổ cho gió lùa vào, lạnh buốt. Bầu trời đầy sao,lấp lánh như những viên pha lê trong suốt, tưởng chừng với tay ra là có thể ôm gọn cả vũ trụ vào lòng. Tựa tay vào khung cửa sổ, thoải mái để gió lùa vào mái tóc dài đen nhánh, cô nhắm mắt thả hồn vào tiếng rao phở.
Vài giọt sương đêm rơi trên mi, chớp mắt nghe lành lạnh. Mỉm cười, có lẽ thời gian của cô không còn nhiều nữa, bất quá niềm vui trong cô chưa bao giờ tắt. Có tiếng rộn rạo trong góc tối, cô đứng dậy tìm kiếm ôm một chú cún con đốm trắng đen vào lòng khẽ vuốt ve. Từ anh đèn neon hắt lên gương mặt cô, có thể thấy một gương mặt xanh xao, tiều tụy, duy chỉ có một đôi mắt hữu thần, long lanh như một ánh sương còn nguyên hương vị mới đọng. Làn mi cong phủ xuống đôi mắt, như một khu rừng rậm chứa đựng bảo vật diệu kỳ.
Có tiếng điện thoại reo, bản nhạc quen thuộc vang lên bên tai, với điện thoại nhìn con số như in vào đầu mình. Cô cắn răng, nghẹn ngào chặn giọt nước mắt sắp rớt xuống, tắt máy. Không gian trở lại yên lặng, chỉ có đôi mắt lúc đầu long lanh giờ đây toàn nước mắt. Cô khuỵu người xuống, môi mím chặt, sự dồn nén bao lâu nay như chợt bùng lên. Cô rất muốn, rất muốn nói với anh cô rất nhớ anh, nhưng…một sự thật làm cô không thể chấp nhận nỗi ngăn lại tất cả.
Đêm dần vào khuya, nước mắt cô cũng cạn dần, chú cún con cạ cạ vào mình cô ngủ ngon lành. Nó bình yên đến lạ, không gian yên lặng đến không nghe thấy tiếng gì cả, dường như hơi thở của cô cũng trở nên rất nhẹ nhàng. Cơn đau ùa đến, quoặn lên như cơn sóng thần, mặt cô ước đẫm mồ hôi. Trước mắt cô hiện ra bóng hình anh, nụ cười dịu dàng, ánh mắt đa tình, mái tóc rối chảy sơ sài. Anh với tay đi về phía cô, tay cô đưa ra, bàn tay sắp chạm vào nhau, một cơn gió đến. Vụt tắt, trước mặt cô toàn bóng tối, cô mỉm cười,… ngày mai có thể thấy anh rồi….bên một người con gái khác!