Nỗi buồn không giới hạn (cánh phù dung mỏng)

Khi hiểu ra một vấn đề cũng là lúc nó đi vào bế tắt
Không thể nào quên đi được cái mình đã sai
Không thể nào quên đi được sự thật hôm nay
Những thứ qua rồi xem như đã hết
Mỗi con người có thể đi bao xa, hay vẫn dừng lại ở vòng tròn định mệnh

Tôi ghét những khi có tiếng gió khi trời chuyển mưa
Lúc ấy tôi thấy mình cô đơn lạ lùng
Tôi ghét nhìn những người bên cạnh tôi khóc
Vì lúc ấy tôi cũng muốn khóc theo
Tôi ghét những âm thanh khi trống trường điểm
Vì lúc ấy tôi trở về với khảong cô đơn của mình
Tôi ghét những đêm ngồi một mình
Vì lúc ấy tôi đang tự trách bản thân mình yếu đuối
Tôi ghét những người hay nhắn tin cho tôi
Vì lúc ấy tôi thấy họ đang cười nhạo sự cô đơn của tôi
Tôi ghét nhắn tin trả lời những tin nhắn ấy
Vì tôi thấy mình thật ngu ngốc
Tôi ghét nhìn con người ta khinh khi nhau
Vì lúc ấy tôi thấy mình nhỏ bé như hạt cát
.....................

Không ai hiểu tôi cả, nỗi cô đơn giăng đầy trong tôi, làm sao vượt qua đây
Tự ti trong d.a thịt ăn mòn trái tim bị tổn thương
Tôi ko cần sự thương hại, không cần sự đồng cảm, không cần ai hiểu tôi, không cần cho tôi nụ cười............mà hãy cho tôi giây phút được thấy mình thật có ích.....
Quá nhiều thứ mà con người ta phải đối diện và vượt qua trong cuộc sống, đôi khi nó đánh gãy cả sự hi vọng nhỏ bé trong tôi....
Không hiểu ai sẽ hiểu, không biết ai sẽ biết, ............ để tôi không thấy tất cả là giấc mộng............
 
Bây giờ thì hiểu ra, ko ai bên cạnh mình cả, chỉ có bản thân tự cứu lấy mình thôi ^^
 
Khóc gì chứ..........................
Có gì đâu...........................
Bình thường mà.........................
Ngốc như heo vậy.............................................
Khóc thì ai đó sẽ biết sao........................
Ừ, sao phải khóc khi người ta có thấy đâu...................................
Cười lên đi...................................
Cười cho nước mắt không rơi..............................
Khóc để thấy mình dũng cảm......................................
Và....................................
Để ai đó bik rằng..............................mình không cần ai đó...............................
Không có ai đó........................mình........................vẫn.......................sống tốt.......................
Không cần thử thách.............................không cần cố gắng...................nếu giữ.............................thứ không phải của mình.................
Nếu như......................ai đó không là của mình..........................thì ai đó................................cũng đâu có buồn.........................
 
Đúng là anh.....................dẫu biết tôi khóc.....................anh vẫn làm tôi đau............
Tôi chợt nhận ra.................anh không xứng........................với những gì tôi cho...................... nhưng anh yên tâm.........................tôi không ngu dại lấy lại cái đã vứt đi..........................anh nên nhớ...............một điều......................con gái kêu hãnh rất lớn............................anh không là gì để kiến tôi gục gã đâu......................anh nhớ lấy........................cái anh nhận được..................không phải là cái tôi tiếc nuối................mà mất đi nó tôi sẽ dễ dàng quên anh thôi.....................
Hãy nhớ lấy.............................con gái......................không phải cấu tạo từ đậu hũ..................mà là từ sắt và thép...................anh chớ động vào nhiều lần...............



 
Khi vòng tay ai đó.............lơi lỏng.......................đừng để bản thân nghĩ rằng......................mình bị bỏ rơi.............................
Mà hãy cố nghĩ rằng................................mình đã được giải thoát.....................Tình yêu dành cho người ấy......................rồi cũng sẽ tan biến..............................
Bản thân lúc ấy...................sẽ thanh thản hơn nhiều..............

Bây giờ................rất đau..................nhưng không phải vì ai đó.........................mà bởi vì......................một cái gì đó ảo huyền quá.............................
Ngày sinh nhật............................không muốn gặp aii đó.........................chôn mình trong nhà..........................học hơn 5 trang vở......................mở facebook.............quá nhiều lời chúc.................................cảm giác vui hơn............................thầy thế là đủ...............
Bây giờ thì....................tự mình chúc mình nào...............
,,,,,,,,,,,,,,,,,,*,,,,,*,,,,,,*
,,,,,,,,,,,,,,,,,,’0,,,,”,0,,,,”,0
,,,,,,,,,,,,,,, _||___||___||_
,,,,,,,,,,’*,,{,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,},*
,,,,,,,,,, 0,,{/\/\/\/\/\/\/\/\/\/},’0
,,,,,,,,,_||_{_________”___}_||_
,,,,,,,,{/\/\/\/\/\/\/\/\/\/\/\/\/\/\/\/}
,,,,,,,,{,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,}
,,,,,,,,{/\/\/\/\/\/\/\/\/\/\/\/\/\/\/\/|}
,,,,,,,,{_____________”_________}
╔♫╗────────╔═╦╗─♫╗╔╗─╔╗─♥──
║╩╠═╦═╦═╦╦╗║╚╠╬╦╣╚╣╚╦╝╠═╦╦╗
║╦║╬║╬║╬║║║║╔║║╔╣╔╣║║╬║╬║║║
╚╩╩╩╣╔╣╔╬╗║♫═╩╩╝╚═╩╩╩═╩╩╬╗║
────♫╝╚╝╚═╝─────────────╚═♥

Sinh nhật này, ước cho người khác, ước cho những người bạn sẽ cùng sát cánh vượt qua khó khăn trong cuộc sống.
Đời khó khăn ta luôn có nhau.......................
Dù giông tố hay bão giông..................giữ trong tim....................tình bạn muôn đời.........................



 
Giờ mới hiểu cảm giác muốn quên mà không quên được là như thế nào. Cảm giác như mất mát rất lớn, lớn hơn những thứ đã mất. Dù rằng đau nhưng lòng cứ nhủ rồi sẽ qua thôi, chính bản thân không cho mình gục ngã vì gục ngã rồi thì khó mà đứng lên được.
Tình cảm là thứ rất đẹp, đẹp khi ta mới theo đuổi và nó dần phai khi đang dần có được. Thôi thì cứ để nó luôn xinh đẹp, luôn như ta mơ mộng. Đừng yêu và đừng vướn vào những rắc rối để biến mình thành một con người khác.
Cứ sống vô tư, hạnh phúc bên tình bạn, thứ tình cảm không tạp chất ấy. Đôi khi nhầm lẫn cũng làm ta thêm nhói đau, cố vượt qua nỗi đau này thì có dũng cảm lên được không?
Chúc ai đó sống tốt đi, tạm biệt tình yêu đầu tiên.
 
Ghét nhất ai gạt mình, haizzzzzzz nhưng mà vẫn phải có trường hợp ngoại lệ. Nếu như không có sự giả dối ấy thì có lẽ tôi khó mà hiểu được rằng, tôi chưa hẳn đã bị bỏ rơi.
Cám ơn những người bạn của tôi :)
 
Lâu rồi em chưa viết nhật ký trên blog, vì nỗi sợ người khác đọc được tâm tư và tình cảm của mình. Vắng anh không có nghĩa là từ nay em mất mọi thứ, nhưng sao trong trái tim vẫn nhói lên một cách kỳ lạ. Nói làm sao nhỉ, nó như cây gai mà dù cố gắng đến mấy em cũng không gỡ nó ra hoàn toàn được.
Nếu như người con gái ấy cho anh nhiều niềm vui thì đáng ra anh phải cười chứ. Mỗi lần ol là mỗi lần em thấy nick anh sáng, chắc có lẽ anh đang nói chuyện với cô ấy. Lúc ấy em nghe đắng quá, em cũng đã từng như cô ấy, sống trong hạnh phúc của tình yêu có anh. Nhưng giờ đây mỗi lần ol em cũng chĩ lặng lẽ hoàn thành những công việc mà bạn bè nhờ giúp hay trao đổi những vấn đề học tập khô khan. Em mơ được nghe anh quan tâm biết dường nào, ước được nghe anh trách em không ngoan. Nhưng có lẽ nó chỉ còn trong kỹ niệm xa vời. Đêm rất dài, nick anh vẫn sáng, thứ ánh sáng như giết chết trái tim em. Đôi khi em nghĩ mình nên đổi nick yahoo đi nhưng rồi em thôi vì làm như vậy chẳng khác nào nói với anh em không thể quên anh được. Lòng kêu hảnh của một người con gái không cho phép em làm thế, nhật ký tình yêu của em và anh trên blog em vẫn giữ nguyên vẹn. thế nhưng mỗi lần nhìn nó là mỗi lần nước mắt em chực chờ trên mi mắt. Biết phải làm gì khi cố quên thì lại càng nhớ, mà cố nhớ thì quá ngu ngốc. Thứ cảm giác tình yêu đẹp đẽ khi xưa trong lòng em bây giờ thành nỗi ám ảnh khôn nguôi. Ban ngày em có thể né tránh gặp anh, hay giả vờ không quen biết, em biết mình đan lừa gạt chính mình nhưng có lẽ như vậy nó mới làm em thấy mình có bản lĩnh hơn. Quên anh là quên thứ tình cảm dành cho anh, mà càng yêu em càng thấy mình lún sâu vào vũng bùn ấy. Quên anh thì em không làm được mà cũng không thể nhớ anh. Khổ sở quá anh nhỉ? Em bây giờ mới biết mình vô vụn như thế nào, mới biết rằng mình cũng yếu đuối như bao nhiêu người con gái khác. Một người thất bại trong tình yêu họ sẽ tuyệt vọng, em cũng như thế nhưng mà nếu anh gặp em chắc anh sẽ nghĩ rằng em đã quên anh được rồi. Mặt nạ em quá dày và tinh tế anh à, từ lúc chia tay anh trên mặt em đã gắn một chiếc mặt nạ vô hình. Có thể sau này nó sẽ biến mất, rồi thay thế một tình cảm mới nhưng mà hôm nay em biết mình đã quá khổ sở rồi. Biết mai sau còn thứ tình yêu như lần mới yêu này không?



 
Không cần anh quan tâm em nữa, mọi thứ đã hết rồi. Đừng khiến em ngày càng ghét và ghê tởm anh hơn nữa, những thứ mất đi rồi dù em tiếc thật nhưng thứ đó vốn không thuộc về em. Em đã chôn vùi tình anh trong trái tim, thì anh cũng đừng khơi nó lại, nỗi đau càng nhiều em sẽ càng hận anh thôi. Quá khứ đã một lần gột rữa trái tim em, nó như thứ axit dễ dàng ăn mòn, dễ dàng làm trái em em trở nên chai sạn. Thứ cảm giác đầu đời thật khó quên quá, bên anh mà ngỡ xa vời vợi. Không biết mình còn có nên tiếp tục nếu cái đã vụn vỡ đó để làm gì không nữa.
Xin anh một lần cho em rời xa, thế giới này em không cần có anh nữa. Em sẽ chỉ mình em dù cô đơn hay giá lạnh, dù trái tim đóng băng hay mất cảm giác.
 
Top Bottom