Bữa trưa, bố đã nấu sẵn nước đậu, Hân rán đậu.
Ăn trưa, bố bảo: "mai bố đi chơi với bên cựu chiến binh", tôi đã phụng phà phụng phịu, dù nghĩ bụng: Hề hề hề thế con lại qua chơi với mẹ con.
Xong bố bảo tiếp: tối nay bố đi ăn cơm thết bên bóng bàn.
Thế là tôi giãy nảy lên, giãy đành đạch lên, bảo rằng "thôi thôi bỏ hết, biết thế con về nhà chống chân chống chào bố rồi quay xe lên Hà Nội đi thôi. Tưởng về nhà ấm no hạnh phúc, hoá ra cũng chết đói như đất thủ đô. Không về thì đồ ăn đầy bàn, chỉ sợ hết chỗ rơi xuống đất, gọi video lên lêu lêu bọn Hà Nội không có ai chơi cùng. Hớn hở chạy về thì phải tự lo chạy ăn từng bữa, lại còn phải ăn một mìnhhhhhh"
Bố bảo: "ăn với chơi với các cháu đấy thây"
Tôi mè nheo bảo: "Con chơi gì với chúng nó? Con về con thèm vào chơi với chúng nó"
Bố tôi đâm áy náy, để con gái ngủ đến trương lên tận 3 rưỡi chiều, con gái dậy đi ra thỏ thẻ: "Ăn thịt rang không? Hề hề hề, bố đi làm miếng thịt ba chỉ về rang cho ăn nhé?"
Tôi vẫn phụng phịu: "thôi, con đi mua chả đỗ con ăn, chơi 1 mình thì ăn ngon làm gì"

Xấu tính thật chứ.