Nho's Diary

  • Tác giả Tác giả nho
  • Ngày đăng Ngày đăng
Trạng thái
Tác giả đang khóa bình luận
IMG_3171.jpeg


Suy cho cùng, một giấc ngủ an yên thật tốt.
 
Trên đời này có rất nhiều chuyện dễ thương. Ví dụ:
Đi tập yoga, có chị gái xinh thật xinh bảo: "Em bé mới đi tập à, em xem lại định tuyến không thì dễ chấn thương nhé." Trông chị chắc chỉ hơn mình 4-5 tuổi, hỏi ra mới biết chị có con 22 tuổi rồi........ đúng là tâm sinh tướng, người đâu mà dễ cưng.
Đi mua thuốc uống, vừa dắt xe ra đường gặp ngay 1 anh giai đi qua, anh bảo bánh sau của em non hơi kìa. Chắc phải là người có kinh nghiệm trong nghề lắm lắm thì mới có con mắt tinh tường thế được =)) có vậy thôi đó mà vui nguyên cả buổi.

Về quê, mưa quá nên không lên HN được. Vừa thẽ thọt bảo mẹ là con ko thích ngủ ở quê lắm vì ngủ ở gi.ường đó bị lạnh. Mẹ ừ ừ để đó, lúc sau đã thấy mẹ bảo mẹ trải chăn cho con rồi.

Ôi cái thế giới này, sao lại tràn ngập tử tế và iu thương đến thế <3
 
Đúng là khi bận rộn với những điều tích cực thì mình sẽ không nghĩ nhiều đến những điều không vui nữa. Hoặc đơn giản là chỉ cần bận rộn thôi.

Trước đây luôn không hiểu tại sao khi mình chết lặng trong nỗi đau, người ta vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn chẳng thấy khác biệt gì. Trong lòng nổi lên một chút căm phẫn tiểu nhân ( =)) ) Tại sao mình quằn quại mà người ta sống ổn????

Giờ nhìn lại mới thấy, ngoài lúc tự khóc ra thì nếu người ngoài nhìn vào, mình khéo còn vui hơn ấy chứ không phải là chữ ổn. Nào có ai nhìn thấy lúc mình khóc bao giờ =))

Đêm qua mất ngủ, đúng hơn là khó ngủ, nhưng cảm thấy mọi chuyện cũng được được. Nằm xuống nhìn nỗi buồn của mình ở đó, hòa bình với nó, công nhận nó nhưng không chìm trong nó. Chắc có lẽ đó là một dạng của trưởng thành.

Có vẻ như tự đứng ngoài cuộc đời của mình sẽ bình thản hơn.
Ôi có khi nào trưởng thành là thế, cảm thấy cuộc đời không nặng không nhẹ, biết là có những nỗi buồn vẫn đè trong lòng, nhưng vẫn còn nhiều việc cần phải làm. Thế là người ta cứ ôm cái cục đó, nhưng vẫn miết mải sống, không cố quên đi, không cố tỏ ra vui vẻ lấn át.

Đúng rồi, là bình thản. Công nhận nó như một lẽ dĩ nhiên, không cố đè một màu tối bằng một màu sáng.

Nghe đắc đạo quá ha =))
 
Thực ra việc người ta không yêu thương em như cách em mong muốn, trước đây với em là một điều to tát.

Giờ không thương em ha?

Em tự thương. Thương gấp đôi! Vào kèo!
 
511894433_1056804029879199_1374832663433888154_n.jpg



Phấn đấu đến năm 2030, mỗi gia đình có 1 anh người yêu hiểu chuyện như này :D
 

Chiều ngồi nghe Bỏ anh ta đi
Tối lướt FB mộng mơ như thể đang ngập trong tình yêu =))
Ngớ nga ngớ ngẩn =))
 
30 tuổi (rưỡi), em vẫn tự coi mình là một cô gái nhỏ. Một em bé khát khao yêu thương và chia sẻ, một em bé luôn mong chờ được quấn quýt.
30 tuổi (rưỡi), về mặt xã hội, em là một người sống với nhiều trách nhiệm, ổn định và đâu đó là chỗ dựa của gia đình.

Ngổn ngang trong lòng em, em thu gọn vào một góc. Em tha thiết muốn được tỉ tê, được nói rằng "em mệt lắm", nói rằng "em chẳng ổn gì". Nhưng rồi em không nỡ.
Nhiều người không sẵn sàng hiểu em. Người sẵn sàng hiểu em thì em không nỡ làm họ buồn.
Em chỉ biết lặng lẽ để gọn tâm tư mình vào một góc, buồn quá thì chui vào một nơi, rơi vài giọt nước mắt để chứng minh với bản thân rằng cảm xúc của mình vẫn được tôn trọng.
Dĩ nhiên, chẳng ai bắt em phải như thế. Em có nhiều người yêu thương em, em vẫn luôn biết vậy.
Nhưng cuộc đời em kỳ lạ thế đấy.
Sống mộng mơ đến cuối đời.
 
Bạn đã là người lớn rồi:

Đừng vì một đoạn tình cảm dở dang mà để lòng mình rối ren mãi.

Sau này, điều khiến bạn hối hận không phải là mất đi một người, mà là từng để bản thân gục ngã vì một người đã chọn rời đi.

Yêu hết lòng là chuyện của cảm xúc. Nhưng sống tử tế với chính mình mới là lựa chọn cần giữ lấy đến cuối cùng.

(Sưu tầm)
 
IMG_3604.jpeg


Sin lỗi chứ nhỏ này vẫn là em bé ha :)

Dù sao vẫn sống tử tế với mình mà (thỉnh thoảng tí dấm tí tửu thoy~)
 
em cho rằng em là một đứa tình cảm.
Nhưng những lúc thế bày, em thấy rằng việc có thể bỏ hẳn đi một mối quan hệ xã hội cũng không phải là việc gì quá ghê gớm.
Ai đã chiều em thành người thích làm gì thì làm nấy thế này :))
Em không còn người chống lưng, mà sao em vẫn sống láo thế nhỉ =))
 
Trạng thái
Tác giả đang khóa bình luận
Quay lại
Top Bottom