Nho's Diary

  • Tác giả Tác giả nho
  • Ngày đăng Ngày đăng
Trạng thái
Tác giả đang khóa bình luận
Nào, làm tí nhạc yêu đời nhá <3
 
4:18 và tôi vẫn chưa ngủ.
Tôi đang đọc những sự đáng yêu và triết lý của tôi từ 5 năm trước.
Và tôi rất wow với tư duy đó của tôi. Mạch lạc, thuyết phục, dã man thật.
Có thời mình đỉnh cao thế cơ à =))
 
Có những bài viết để bản thân dừng lại khá lâu trước khi hồi đáp.

Em vẫn thế, vẫn lang thang trong cuộc sống của mình, vẫn ấp ủ một hi vọng có được một chốn an yên.
Nhưng như hiện giờ cũng tốt. Cuộc sống ổn, công việc đủ bận rộn. Em có những lúc buồn vu vơ, như tối hôm qua chẳng hạn.
Chẳng hiểu làm sao mà cứ thế buồn, như thể muốn khóc lên ngay trên đường lớn, dù chẳng nghĩ ra mình đang buồn về cái gì. Nhưng đột nhiên em thấy mình tự do. Em không biết khoảng thời gian này sẽ kéo dài bao lâu, ý là cái cảm giác hài lòng về cuộc sống hiện tại. Em có buồn đi chăng nữa, em thích thì đi ăn, không thích thì về phòng nấu. Em thích thì em lăn ra ngủ, hoặc uống bia khóc một trận đã đời. Em không ở với gia đình, em chẳng vướng bận ai, em được vuốt ve cảm xúc của mình.

Cuộc sống của em vẫn tiếp tục, như một người bạn từng khen làm em phổng mũi. "Em là một người sống cho hiện tại nhưng lại có cái nhìn sâu đa chiều về quá khứ. Em tỏ ra mạnh mẽ đến độ người ta nhìn vào cũng thấy đau lòng."
Em không biết tại sao mạnh mẽ lại làm người ta cảm thấy đau lòng, nhưng em biết em sẽ làm cuộc sống của mình ổn.

Anh biết không, cái chữ ổn của chúng mình không giống nhau, hoặc em mong rằng chữ ổn của anh chỉ đến chậm hơn em một chút.
Hơn ai hết, có thể là hơn cả chính anh, em mong anh an yên với cuộc sống hiện tại. Em không khó chịu vì anh hạnh phúc, em cũng không mong anh cương quyết giữ vị trí quan trọng nhất cho em.
Thực ra mình ở vị trí quan trọng trong lòng người khác thì cũng oách đấy, nhưng em mong em sẽ ở trong một góc phòng đẹp, chứ không phải là một cái gì đó làm anh mãi tổn thương và day dứt.

Em mong cuộc sống mới sẽ dịu dàng với anh, và mong anh cũng dịu dàng hơn với nó. Đừng sống chỉ vì nghĩ nó là trách nhiệm. Thực lòng mà nói, với em thì trách nhiệm không song hành cùng hạnh phúc, nhưng với tính cách của anh, biết đâu đó, nếu anh có thể vui với trách nhiệm của mình, thì anh sẽ hạnh phúc, nhưng đừng chỉ nghĩ nó là trách nhiệm rồi phủi bỏ việc công nhận cuộc sống mới đã làm mình vui.
Em có thấy anh cười trong một tấm ảnh, thực lòng mong anh có thể thấy nhẹ nhàng.

Cảm ơn vì đã tới, cảm ơn vì đã ở lại, cảm ơn vì đã rời đi.

P/s: Thực ra tự nhiên em mắc viết thêm cái cụm "Em của anh", nhưng nghe nó kì cục kiểu mình vẫn là sự sở hữu của người ta và nghe thân thiết lắm :p
Em không còn là của anh, chúng mình cũng không thân nữa đâu. Nhưng dù không thân, thì với cương vị một người hòa đồng bác ái yêu thương nhân loại tuyệt vời như em, thì em vẫn thật lòng mong anh an yên.
Thương anh, như một người bạn cũ.
 
IMG_7087.png


1h sáng và tôi vẫn ngồi đây xem ông chú này mài dao....
 
Em thích uống bia.
Bia loại bọt nhỏ thật thơm. Em ghét uống bia bọt to. Chơi bời bạn bè làm kèo bia hơi cũng được, mà em không thích lắm thôi.

Uống bia em sẽ ngậm một ngụm lớn trong miệng rồi uống dần dần. Hoặc là uống từng ngụm nhỏ.

Em thích cảm giác cả khoang miệng thơm lừng mùi bia, ngấm dần xuống cổ họng rồi chui tuột xuống dạ dày.

Em uống bia riêng tư không tốn mồi mấy, uống bia chỗ chốn đông người thì tốn, bởi em ăn chứ không uống nhiều, uống chỗ đông người còn là bia em không thích uống.

Em không nhớ ra cái bia Việt Anh hôm rồi uống, thơm lừng vị hoa bia. Bực thế nhỉ.

Hừmmmmmmmmmm
 
Em vừa đi uống rượu với thằng Phong về. Em say tới nỗi thấy 12 ông trời.
Em đang grab về.
Trên đời này có nhiều chuyện. Em chỉ biết cười.
Dăm lúc em thấy tội nghiệp em. Em cứ vật lộn với cảm xúc của mình.
Em cũng có lúc đánh không lại nó.

Just a normal day.
Cuộc đời em là một chuỗi ngày normal.
Đừng ai thương hại em.
 
IMG_7303.jpeg



IMG_7305.jpeg


IMG_7306.jpeg


IMG_7304.jpeg



Đôi lúc em nghĩ, đời em đâu có buồn, em cứ tự nghĩ ra rồi tự buồn chơi như vậy, tại em thích.

Như cách em thích mê sự thất tình của các cha các chú, cách bậc tiền bối nâng niu câu chữ và trân trọng đoạn tình của mình.
 
Đôi lúc em nghĩ mình thật tuyệt vời =))

Trong lúc em mệt mỏi tủi thân nhất, em vẫn không mong ai đau khổ. Em mong tất cả cùng vui, em sẽ vui trộm một ít khi mọi người hạnh phúc.

Nhìn mọi người hạnh phúc an ổn, kể cả em có chạnh lòng, cũng chỉ là nghĩ mình chưa có chốn an yên, chứ chưa bao giờ em mong mọi người phải long đong lận đận.

Em nghĩ là do em tốt tính giống mẹ :D

Dạo này em không cắt nghĩa được nỗi buồn của mình, chẳng buồn vì lí do gì to tát cả, thậm chí em còn không biết em buồn vì gì để mà cắt nghĩa.

Về quê, 2 cháu quấn quýt, thằng Bắp như cái đuôi nhỏ. Mẹ buột miệng bảo, khi nào Hân có một đứa thế này.

Cười phé phé trêu mẹ, nhưng giờ suy quá =))

Em thề là em chưa uống một giọt cồn nào, nhưng lòng em lảo đảo quá.

Thôi thì mọi người nhường em đi, mọi người hạnh phúc vào, rồi kể cho em nghe với nhé?

IMG_7301.jpeg
 
Thế nào được gọi là "Một người làm quan, cả họ làm càn" =))
Tôi đây, sau bao nhiêu năm luồn cúi, tôi đã lên làm mod của khu nhật kí rồi đây!

IMG_7377.jpeg


Mai mốt he, em trèo lên làm admin!
 
IMG_5886.jpeg


Nếu cuộc đời này toàn chuyện xấu xa
Tại sao cây táo lại nở hoa
Sao rãnh nước trong veo đến thế?
 
Chuyên mục xả ảnh đi chơi.

Ảnh gốc, cam thường, không sửa, tại lười :)

IMG_5908.jpeg


IMG_5907.jpeg



IMG_7511.jpeg





IMG_7750.jpeg


IMG_7757.jpeg


IMG_7624.jpeg


IMG_7635.jpeg
 

Đính kèm

  • IMG_7755.png
    IMG_7755.png
    1 MB · Lượt xem: 0

Eo ơi, thốn từ câu đầu tiên.

Không phải tôi, tôi thốn hộ...
 
Em nghĩ rằng, một mối quan hệ kết thúc không phải từ việc ai không tốt, hay không đủ kiên nhẫn.
Buồn thì là do tình cảm nhạt dần do không còn thấy phù hợp, không còn tìm thấy điểm chung, hoặc tìm thấy điểm chung ở nơi khác.
Đỡ buồn hơn thì là do mình cố gắng hết sức (hoặc ít nhất là cố gắng nhất trong khung mình cảm thấy thoải mái), mà vẫn không đáp ứng được mong muốn kì vọng của đối phương. Ló phải ở trong khung thoải mái của em, vì em không có nhường ai hếch, làm em không thoải mái thì đi ngay ra chuồng gà!
Dĩ nhiên là cả 2 người đều như vậy, chứ 1 người thì buồn lắm :))

Có thể vì em luôn nghĩ như thế, có thể là em luôn giữ thái độ cầu thị và cố gắng đến mức tối đa trong mức thoải mái của em, nên em không trách móc, không hờn giận, và luôn biết ơn những mối quan hệ đến và đi trong đời em.

Nhưng việc em lười và nhát thì ai cũng biết :p Nên em cứ bới tìm những lí do làm em hoảng sợ rồi dọa mình chạy cắm đầu. Em cho rằng em sợ chịu trách nhiệm vì em quá trách nhiệm. Em kỳ vọng mình đã bước vào là phải oách ơi là oách, xong em sợ không làm được :)))))
Em ghi nhớ sâu sắc và tuân thủ câu nói: "Không có việc gì khó, chỉ cần không làm là xong" =))

Thế là em rời khỏi mối quan hệ.

Đấy là lí do mà nhiều người thương em, nhưng em vẫn chưa dừng ở mối quan hệ nào.
Chẹp, tại bố mẹ em đẻ em ra chân em dài, không tập thể dục nhưng em vẫn chạy nhanh đấy, được chưa :))))


 
Em có quen 2 ông già :))
Đối phó với sự ngang phè xấu tính của em, ông già đầu tiên câu cửa miệng là "Thôi mà, anh xin...", còn ông già thứ 2 là "Nào!" (Nào chấm than luôn nhé!)
Thí dụ, em không tập thể dục, chẳng thèm ăn uống đúng giờ, không thèm uống nước.
Ông già đầu tiên sẽ mua đồ cho em, em giãy lên thì sẽ chỉ hoà hoãn bảo: "Thôi anh xin mà...", xong nịnh nọt em cho em chịu ăn chịu uống, lòng đầy biết ơn vì em chịu bớt tệ bạc với chính em (?!)
Ông già thứ hai sẽ cầm cốc nước đứng lì ở đấy rồi "Nào!". Em lì quá thì thêm được 1 chữ: "Nào, ngoan!"
Hoặc ví dụ như mắt em khô em không chịu nhỏ thuốc, là auto đè em ra nhỏ, vừa nhỏ vừa "Nào!"

Hôm trước tự dưng đi đường nghĩ lại thấy buồn cười. Mỗi người có một cách đối xử khác nhau. Này, sao mọi người có thể chơi với em được nhỉ, em thấy em xấu tính điên lên được, thế mà em vẫn gặp được người thương em bằng gan bằng ruột. Cuộc sống thật diệu kì, người ta thông minh ngoài cuộc sống bao nhiêu, bắt nạt được nhiều người bao nhiêu, rồi lại va phải em :)))

Thương nắm, nhưng do các bạn đen đấy =))

Kết thúc nhiều chuyện, buồn nhiều, nhưng em luôn biết ơn những sự tử tế mà mọi người vẫn ưu ái đặt lên em.
Cảm ơn tất cả.

Em vốn dĩ là một đứa lười biếng.
Lắm lúc lười ăn, cả ngày chỉ nằm phè.
Tự nhiên lười cả sống.
 
IMG_8221.jpeg


Dồn hết sự dịu dàng của nửa đời người để ra được những con ảnh đi ăn cưới :))
 
Cuối cùng đến cái tuổi phải lựa chọn giữa việc tập mới đẹp nhưng người lúc nào cũng rã rời và việc không tập thì sợ béo.
Tôi đau khổ quá :((
 

Một là hãy rời xa em...
Đừng bắt em phải hy vọng
Dù em đã rất cố gắng mơ mộng
Hai là hãy về bên em, con tim em muốn như vậy


Sao dạo này nghe nhạc Đông Nhi ló cuốn thế nhỉ?
 
Trên đời này có nhiều việc, sai thì làm lại, không sao hết.
Sắt rèn xong, sai quăng vào lò rèn lại, lại ngon trớn. Thích cong có cong, thích thẳng có thẳng.
Nhưng đâu ai có thể mang một cái bình gốm đã nung đi để tạo thành một cái bình gốm mới.
Hoặc là chấp nhận, hoặc là bỏ đi.
 
Hôm nay đi ngoài đường tự dưng em thắc mắc. Này, lần trước tại sao em gặp Rùa em lại khóc nhỉ? Em quên mất rồi.

Em có nhớ là em có khóc.

Nhưng dù gì sau đó em cũng nhẹ lòng nhiều.

Hôm nay đột nhiên em nhớ ra, ngoài cái xứ Hưng Yên không núi không biển, cái gì cũng không có, lại có rất nhiều người mong em.

Còn lại không có thành phố nào có người chờ em.

Tự dưng thấy hơi bất định nhẹ.

Nhưng nếu em đã hèn nhát không dám bước vào một mối quan hệ nhiều trách nhiệm, thì em đâu dám mong cầu gì. Lựa chọn của em, em chấp nhận. Rồi em sẽ quen, em còn sống như thế đến mấy chục năm nữa cơ mà =))
 
Hôm nay em mới ngộ ra một điều, điều đầu tiên em nghĩ đến khi duy trì một mối quan hệ đó là mối quan hệ đó có làm em vui không.

Vì em luôn tin là em vui thì mối quan hệ mới vui, em mà không vui thì ai có quyền được vui cơ chứ :)) Mọi người chơi với em bởi vì trông em vui và em làm mọi người vui theo còn gì.

Thế nên mọi người đều chiều em, hoặc em sẽ mè nheo kì kèo đến khi mọi người bằng chiều em thì thôi. Không chiều em là em delete 🙄

Thế có phải là do em xấu tính không? Dĩ nhiên là không phải 🤪
 
Trạng thái
Tác giả đang khóa bình luận
Quay lại
Top Bottom