Em có quen 2 ông già
Đối phó với sự ngang phè xấu tính của em, ông già đầu tiên câu cửa miệng là "Thôi mà, anh xin...", còn ông già thứ 2 là "Nào!" (Nào chấm than luôn nhé!)
Thí dụ, em không tập thể dục, chẳng thèm ăn uống đúng giờ, không thèm uống nước.
Ông già đầu tiên sẽ mua đồ cho em, em giãy lên thì sẽ chỉ hoà hoãn bảo: "Thôi anh xin mà...", xong nịnh nọt em cho em chịu ăn chịu uống, lòng đầy biết ơn vì em chịu bớt tệ bạc với chính em (?!)
Ông già thứ hai sẽ cầm cốc nước đứng lì ở đấy rồi "Nào!". Em lì quá thì thêm được 1 chữ: "Nào, ngoan!"
Hoặc ví dụ như mắt em khô em không chịu nhỏ thuốc, là auto đè em ra nhỏ, vừa nhỏ vừa "Nào!"
Hôm trước tự dưng đi đường nghĩ lại thấy buồn cười. Mỗi người có một cách đối xử khác nhau. Này, sao mọi người có thể chơi với em được nhỉ, em thấy em xấu tính điên lên được, thế mà em vẫn gặp được người thương em bằng gan bằng ruột. Cuộc sống thật diệu kì, người ta thông minh ngoài cuộc sống bao nhiêu, bắt nạt được nhiều người bao nhiêu, rồi lại va phải em
)
Thương nắm, nhưng do các bạn đen đấy
Kết thúc nhiều chuyện, buồn nhiều, nhưng em luôn biết ơn những sự tử tế mà mọi người vẫn ưu ái đặt lên em.
Cảm ơn tất cả.
Em vốn dĩ là một đứa lười biếng.
Lắm lúc lười ăn, cả ngày chỉ nằm phè.
Tự nhiên lười cả sống.