- Tham gia
- 19/5/2014
- Bài viết
- 373
Nhất kiến chung tình
Ngoại truyện 2: Akai
Có những thứ trong đáy lòng, chẳng bao giờ dám tin…
Ngoại truyện 2: Akai
Có những thứ trong đáy lòng, chẳng bao giờ dám tin…
Tôi quen biết Ran và Haibara sớm hơn một chút so với Shinichi. Có lẽ bởi vì còn bé, tôi đã có hai cô gái bên cạnh, nên người xung quanh thường nói rằng, tôi thật đào hoa. Tôi đã từng bị những đứa trẻ nhỏ trêu chọc, chúng còn cho rằng tôi có vấn đề về giới tính, nhưng cứ khi nào nhìn thấy hai đứa nhỏ xinh đẹp kia ngồi chơi cạnh vườn hoa anh đào, tôi lại không sao không chạy đến bên cạnh, dùng hai tay của mình ôm lấy đầu hai đứa nhỏ, cụng vào nhau. Vì thế, có một thời gian, tôi cũng chấp nhận mình bị bệnh về giới tính. (1). Hai đứa trẻ đó như nước với lửa, chúng đối nghịch với nhau về tính cách, về suy nghĩ, và cả nội tâm cũng chẳng giống nhau nữa, nhưng có lẽ sự đối nghịch đó, lại làm hai đứa trẻ trông vô cùng hài hoà. Tôi cũng biết Shinichi sớm hơn hai đứa trẻ. Lần đầu tiên gặp nhau ấy rất lạ, khi tôi và Haibara đi tìm Ran để chơi cùng, tôi tình cờ thấy Shinichi đứng một góc, nhìn cả ba. Lúc đó, trong suy nghĩ của một đứa nhóc, tôi chỉ cảm thấy cần bảo vệ hai đứa trẻ này như bảo vệ những món đồ chơi vậy, tôi ôm Ran và Haibara trong vòng tay vốn nhỏ bé của mình. Tôi nhìn thấy Shinichi lủi thủi rời đi, trông có vẻ buồn bã lắm. Lần gặp nhau chính thức giữa bốn người, là khi Shinichi lân la đến làm quen với Ran và Haibara. Tôi sợ hãi hai cô bé ấy sẽ thích thằng bé kia hơn tôi. Vì vậy, lần đầu tiên oanh tạc đánh nhau, tôi thua. Tôi tức giận trừng mắt với nó, vênh váo hỏi:
- Mày bao nhiêu tuổi?
- 13.
- Ô, 13. Thể nào mày đánh thắng tao. – Một câu chữa ngượng được tôi phun ra, khiến tôi cũng vớt vát được phần nào mặt mũi.
Người ta nói, con trai thân rất dễ, đó là khi họ hiểu nhau qua những trận đánh đấm. Và quả thật như thế. Hắn – được tôi cho xác nhập vào nhóm ba người – bây giờ thành bốn. Có một khoảng thời gian dài, tôi đã phải tự thuyết phục bản thân mình, tôi gọi hắn là anh, bởi vì ba mẹ tôi bắt thế, không phải tôi muốn làm thế.
Vì vậy, tôi ưỡn thẳng lưng, vỗ ngực, gọi một tiếng “Anh Shinichi” trong tự hào vô biên. Gì chứ, làm bố mẹ vui lòng đương nhiên là điều đáng tự hào rồi.
Mọi người thường nói tôi ngốc. Nhưng đâu ai biết, tôi thông minh như vậy. : ))
Có một điều tôi không thể không công nhận. Shinichi rất thông minh, anh ấy luôn được điểm cao trong mọi kì thi. Anh ấy được tham gia đại diện thi học sinh giỏi nhiều môn. Anh ấy có thể giải câu đố của ba tôi, trong khi tôi, Ran và Haibara gãi đầu đến gầu rơi đầy đất rồi. Vì vậy, lại có thêm một thời gian dài nữa, mẹ tôi thường mang cụm từ “Con nhà người ta" thế này, thế nọ ra để thuyết giáo tôi.
Nhiều lúc cảm thấy bất công ghê lắm. Muốn hét vào mặt mẹ “Con được mẹ nhặt ở chân cầu về phải không?”. Nhưng lại nghĩ biết đâu mẹ trả lời “Ờ” thì tôi quê mặt lắm. Cả tiền tiêu vặt tháng này tôi đã hết trong tuần đầu tiên của tháng nữa. Trẻ con cũng đâu phải vô âu, vô nghĩ đâu. Tôi là điển hình đấy. :3
Điều thứ hai tôi phải công nhận, Shinichi là một người anh trai cực kì cực kì xứng đáng. Shinichi có thể cõng Haibara cả quãng đường thật dài đến bệnh viện vì không bắt được taxi. Anh ấy có thể một mình xông pha chiến trường đầy chó canh gác để trẩy trộm hoa quả cho chúng tôi ăn, chỉ vì Ran lỡ miệng nói “Đồ hái trộm mới là ngon nhất đúng không?” Anh ấy có thể làm vô số việc cho hai đứa trẻ kia, nhiều đến nỗi tôi tự thẹn với bản thân mình. Tuy vậy, tôi cũng chẳng gây khó dễ cho Shinichi khi Ran và Haibara tán thưởng anh ấy, vì tôi cũng là người ngồi chơi sẵn xơi mà : )) (Akai cười tự mãn, thấy chưa, tôi nói tôi thông minh không ngốc mà :3)
Shinichi đối xử tốt với tất cả, nhưng tôi lại thấy Ran được ưu tiên hơn tất. Một đứa trẻ như Shinichi sẵn sàng từ bỏ cuộc thi học sinh giỏi, bỏ nhà qua đêm chỉ vì Ran “muốn thế” trong một đêm đông lạnh buốt, khi trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi, quả thật là chỉ có nghĩ, tôi cũng không tưởng tượng ra. Anh ấy đối xử vói Ran tốt như thế, khiến bất cứ thằng anh trai nào có em gái, cũng phải hổ thẹn. Lần đó, khi Shinichi gọi tôi đến trông Ran, tôi cảm tưởng trong mắt anh ấy xuất hiện một sự quyết tâm cực lớn, cho một việc gì đó ở tương lai, mà tôi chẳng biết. Tôi nhìn thấy Ran chìm vào giấc ngủ mê man, cô ấy được Shinichi đắp cho một đống chăn không biết lôi từ đâu ra, đôi môi có chút tím tái, nhưng bàn tay lại rất ấm. Như được ai đó truyền cho vậy. Tôi bỗng dưng lại không muốn thua kém Shinichi, đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết, hứa với Ran sẽ làm bác sĩ. Lúc đó, trong trái tim tôi có gì đó ấm áp, như thể dòng máu đang chảy trong người truyền lên tim bỗng sôi sục. Tôi muốn làm bác sĩ – vì chẳng muốn thua kém Shinichi.
Mà mãi về sau này tôi mới biết, cái gì khiến tôi muốn làm bác sĩ. Không phải vì tôi muốn thua kém Shinichi, mà tôi sợ Ran khi đau sẽ không gọi tên tôi.
Người ta nói khi có mục tiêu, con người dường như có thêm sức mạnh chiến đấu. Từ đấy trở đi, kết quả học hành của tôi tốt hon hẳn. Nhưng lạ một điều rằng, Shinichi còn cố gắng hơn. Bảng điểm của anh ấy mới xứng là quái vật.
Vì thành tích hồi bé, cộng thêm vẻ ngoài siêu đẹp trai của tôi, khi lớn lên, tôi trở thành một chàng lãng tử mà bất cứ cô gái nào cũng muốn được làm quen. Haibara gọi tôi là “đồ sát gái”, Ran gọi tôi là “đồ lăng nhăng”, còn Shinichi chỉ chẹp miệng khi thấy tôi đi cùng với một cô gái nào khác. Tôi cũng chẳng biết lại sao mình lại như thế, khi mà tôi cũng không thích những cô gái đó cho lắm. Chẳng qua, nếu không có ai ở bên cạnh, tôi sẽ cảm thấy rất cô đơn, rất trống rỗng.
Càng quen nhiều cô gái, tôi càng không biết lí do vì sao. Tôi thấy mệt với cách sống như vậy, khi mà người ta cho rằng, tôi có gia đình, có sự nghiệp, có nhan sắc. Nhưng tôi thấy thiếu thốn một thứ gì đó.
Một lần nọ, Zuzi - cô bạn gái mà tôi đang quen đọc được tin nhắn của Ran gửi cho tôi. Tôi thấy những tin nhắn của Ran rất đỗi bình thường, chỉ đơn giản hỏi tôi đã ăn chưa, hôm qua ngủ có ngon không, hôm nay có rảnh đi xem phim với cô ấy không. Nhưng trong mắt bạn gái tôi, đó là điều gì kinh khủng lắm. Tôi giải thích, cô ấy mặc kệ. Tôi nói xin lỗi, cô ấy vẫn mặc kệ. Cuối cùng, tôi nói chia tay, cô ấy liền níu kéo. Có những điều thật buồn cười, khi tôi tha thiết muốn có, liền không được, khi tôi chẳng cần nữa, nó lại tự dâng trước mắt.
Tôi có thể rất dịu dàng, có thể rất hiền lành, có thể mỉm cười với người lạ. Nhưng khi đã quyết tâm, tôi sẽ làm cho bằng được.
Tôi hẹn Ran đi ăn tối, ở nhà hàng bạn gái tôi mời tôi.
Zuzi đến trước bàn của tôi, khi tôi đang cố gắng thân mật với Ran. Cô ấy khóc, đôi mắt ánh tím trào ra những giọt nước mắt. Lòng tôi cảm thấy quặn thắt. Zuzi chạy khỏi nhà hàng. Tôi lưỡng lự. Zuzi là một người nhu nhược nghe lời, cô ấy theo đuổi tôi từ khi lên cấp 3, đến năm hai Đại học, chúng tôi bắt đầu quen nhau. Dù cho không còn tình cảm với cô ấy, tôi cũng chưa bao giờ muốn nỗi buồn hiện diện trong đôi mắt tím xinh đẹp ấy.
Ran nói, tôi nên đuổi theo cô ấy. Sự lưỡng lự cũng biến mất. Tôi liền bỏ lại Ran. Tôi bắt gặp cô ấy đang ngồi khóc dưới một gốc cây lớn. Tôi bỗng cảm thấy buồn cười, dù thế nào thì cô ấy vẫn đang cho tôi một cơ hội, cũng tự cho mình một cô hội. Vậy tôi cũng nên, xem như chưa từng có chuyện gì. Tôi tiến tới, nắm lấy tay Zuzi, cô ấy liền gạt ra. Tôi cảm thấy rất lạ, bởi, cô ấy luôn nghe lời.
- Chúng ta chia tay đi!
- Em thực sự muốn? – Tôi nhếch môi, trong lòng cảm thấy bất mãn.
Zuzi bắt đầu khóc. Nước mắt cứ rơi ra, càng lúc càng nhiều. Tôi thực sự cảm thấy cô ấy sẽ ngất mất nếu cứ khóc như vậy.
- Được rồi, có gì chúng ta nói chuyện sau. Anh đưa em về đã.
Zuzi lùi lại, khi tôi tiến đến và cố gắng bắt lấy cánh tay cô. Cô ấy nói trong nước mắt:
- Em yêu anh sáu năm. Trong sáu năm ấy, em luôn dõi theo anh, dõi theo bạn gái mới của anh. Em nghĩ đó là cách khiến em có thể đoán được anh thích những cô gái như thế nào. Vậy mà, hôm nay, điều đó lại là thứ khiến em đau lòng.
- Gì cơ? – Tôi hỏi lại, cố gắng nhìn ra điều gì đó trong đôi mắt kia.
- Bạn gái của anh đều có chung một đặc điểm. Đều rất hoạt bát, khó chiều. – Zuzi im lặng, sau đó liền khóc nấc lên – Em đã rất ngạc nhiên, tại sao anh lại đồng ý quen em. Em chẳng bướng bỉnh, chẳng hoạt bát, lại còn nhu nhược, ít nói. Hoá ra, em giống với cô ấy. Giống với đôi mắt tím của cô ấy.
Zuzi lại oà khóc. Đôi tay của tôi nắm lấy cánh tay cô ấy liền cảm thấy dính đầy mồ hôi, trượt khỏi tay cô. Tôi liếm bờ môi đang khô lại. Có chút gì đó khó chịu, rạch ngang tim. Tôi cảm thấy mình không thở nổi. Liền nhớ đến Ran, nhớ đến đôi mắt quyến rũ ấy, nhớ đến nụ cười khi cô ấy pha trò. Bàn tay tôi nắm chặt, những móng tay dài mới cắt qua, chưa dũa bấm thẳng vào lòng bàn tay. Tôi lắc đầu liên tục. Cố gắng vứt bỏ mọi thứ khỏi đầu.
- Em thua rồi. Akai, anh thật nhẫm tâm. – Zuzi nói, rồi quay lưng, bước đi.
Tôi đứng im một hồi, rồi như tỉnh lại từ giấc mộng. Tôi chạy thật nhanh, nắm lấy bả vai Zuzi, khiến cô mất đà, ngã vào tôi. Tôi nghiến răng, cảm tưởng khuôn mặt mình cực kì đáng sợ, tôi hét vào mặt cô ấy:
- Em sai rồi. Em lầm rồi.
Tôi đã từng thấy ánh mắt khác của Shinichi nhìn Ran. Tôi cũng thấy cái cách đối xử đặc biệt của Shinichi dành cho Ran. Thậm chí tôi còn thấy, anh ấy nói thích Ran. Tôi chứng kiến Shinichi và Ran lớn lên bên nhau, chứng kiến cô gọi “Anh Shinichi” thân mật, chứng kiến cô đùa giỡn tự nhiên với Shinichi.
Sao tôi có thể thích cô ấy. Sao tôi có thể thích cô ấy. Sao tôi có thể thích cô ấy. Không thể! Không thể! Tuyệt đối không thể.
Khi đã điều chỉnh được cảm xúc của mình, tôi trở lại nhà hàng tìm Ran, Ran nói có thể tự về. Tôi liền mặc kệ. Nhưng lái xe được một lúc, tôi lại lo sợ Ran sẽ có chuyện gì, liền quay xe lại.
Tôi thấy Shinichi cười khổ cõng Ran trên vai. Tôi thấy cô ấy thân thiết lẩm bẩm vào tai Shinichi.
Shinichi có thể nương chiều Ran như thế, mặc kệ sự xấu tính của cô, mặc kệ sự tuỳ hứng của cô. Ran cũng có thể ỷ lại vào sự nương chiều của Shinichi như thế, ngoan ngoãn để anh cưng chiều như vậy. Tôi bỗng cảm thấy khẳng định từ trái tim mình càng đúng.
Ha! Sao tôi có thể thích Ran Mori.
Nhưng sao tim tôi khó chịu vậy nhỉ.
Hay tôi bị bệnh tim rồi?
Hoá ra, tôi chẳng thông minh chút nào.
Thời gian lại tiếp tục trôi. Tôi và Ran lại tiếp tục vòng luẩn quẩn. Cô ấy hẹn tôi đi chơi, tôi từ chối. Shinichi liền giúp cô xoa dịu nỗi đau. Cho đến một lần, cô gái ngốc ngếch ấy rủ rê Haibara đến một cuộc găp mặt. Lúc cùng Shinichi đi tìm hai đứa trẻ ấy, tôi muốn điên lên, tôi cảm thấy trái tim cứ trương to, rồi muốn vỡ tan trong lồng ngực. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy sợ hãi đến điên dại, đau lòng muốn chết. Tôi tự hỏi mình, Ran có biết tôi đang khổ sở như thế nào trong đống hỗn độn của cảm xúc không?
Khi tìm thấy cô ấy, tôi chỉ muốn nắm chặt lấy hai bả vai gầy của cô ấy, ép vào tường, ép thật chặt, thật chặt, để cô cũng biết cảm giác khổ sở của tôi. Như ai đó lấy đi từng bộ phận trên cơ thể.
Cô ấy nghịch ngợm, tuỳ hứng. Không phải là tôi không chiều chuộng được. Mà là tôi lo sợ, tôi sẽ không bảo vệ được cô ấy. Cô ấy sẽ tổn thương.
Cô ấy vô tâm, vô tính. Không phải tôi lo cô ấy như vậy khiến tôi đau lòng. Mà tôi sợ, người khác sẽ vì vậy mà xa rời cô ấy. Cô ấy sẽ mãi cô đon.
Hoá ra có những thứ từ đáy lòng mình, tôi còn chưa hiểu hết được, chưa giải thích hết được. Vậy mà tôi đã nghĩ, tôi hiểu Ran nghĩ gì.
Shinichi kể cho tôi câu chuyện về hôm lễ hội hoá trang của trường mà tôi không được tham dự. Tôi đã cảm thấy trái tim bị đè nén lâu, liền bùng lên một cảm giác sung sướng dữ dội. Nhũng cảm xúc không tên tràn đến. Mà cảm xúc, thường che mờ lí trí.
Tôi muốn mình ích kỉ một lần. Không phải “yêu” là ích kỉ chiếm đoạt sao?
Tôi không biết Shinichi có yêu Ran không. Nhưng nếu Shinichi yêu Ran, mà vẫn mãi cao thượng như vậy. Thì hãy để Ran đến bên tôi. Để tôi có cơ hội yêu thương, chiều chuộng cô ấy như một thằng con trai, chứ không phải mang danh anh trai tốt.
Tôi, bây giờ, nguyện như một con thiêu thân lao vào lửa. Tôi sẽ đánh cược một lần. Vì cái giá của nó, là sự hèn nhát của tôi bấy lâu nay. Tôi sẽ dũng cảm đối mặt với cảm xúc của mình.
Và, nếu, không có gì thay đổi, cả bốn chúng tôi sẽ có “cái kết viên mãn” theo định nghĩa của chúng tôi.
Note
(1) Tớ dùng “bị bệnh” chỉ nhằm khắc hoạ suy nghĩ của một đứa trẻ. Tạo nên hiệu ứng dễ thương trong suy nghĩ. Không có ý khích bác, bôi nhọ,… người là giới tính thứ 3.
Mong comment cảm nhận cho ngoại truyện này. Viết nhiều đoạn muốn mở ngoặc giải thích mà lại nghĩ không nên áp đặt suy nghĩ của mình vào độc giả, nên để mọi người tự cảm nhận. Viết ngoại truyện này, cũng như, tớ đang cân đong tình cảm giữa ba người vậy. Tớ gián tiếp so sánh tính cách của hai chàng trai
Cảm ơn rất nhiều. *cúi đầu duyên dáng* :3