[Longfic] Nhất Kiến Chung Tình

Bạn cảm thấy "Nhất kiến chung tình" thế nào?

  • Ổn nhưng cần chú ý văn phong :3

    Số phiếu: 3 3,3%
  • Miêu tả nội tâm hơi nhiều khiến fic lan man :3

    Số phiếu: 2 2,2%
  • sự kiện chưa được chặt chẽ và logic.

    Số phiếu: 5 5,4%
  • Tốt rồi đấy. Cứ thế mà phát huy :">

    Số phiếu: 80 87,0%
  • ý kiến khác (Mời bạn cmt cho tác giả rút kinh nghiệm nha)

    Số phiếu: 2 2,2%

  • Số người tham gia
    92
Chap này, bạn viết khá ổn, nội tâm nhân vật cũng được khắc họa khá rõ nét =D>
Tuy nhiên còn một số chỗ chưa được mượt, câu văn còn chưa rõ nghĩa
Nắng to phủ trên mặt đường, khiến nó bừng lên một màu vàng nhạt.
Dùng từ "Nắng to" ở đây có vẻ không hợp.
Edit: "Tokyo trong khoảnh khắc giao mùa, tiết trời thật đẹp. Từng tia nắng ấm áp trải mình trên mặt đường, khiến nó bừng lên một màu vàng nhạt, rực sáng cả một khoảng trời..."*bản thân mình cũng không biết edit thế nào cho hợp lí nữa, cũng không hẳn là nó ổn hơn câu văn của bạn* :((


Bước chân rộn ràng, xen tiếng cười đùa vui vẻ của lũ nhóc. Hôm nay là Tất Niên, đám trẻ trong khu tụ tập đi chơi cả ngày.
Câu in đậm chưa được rõ nghĩa, mới chỉ có chủ ngữ, chưa có vị ngữ. "Bước chân rộn ràng, xen tiếng cười vui vẻ của lũ nhóc" làm sao?, như thế nào?

Nhìn mọi việc nhanh chóng, Akai bĩu nhẹ môi. Hoá ra đó là lí do con bé vô ưu kia tốt bụng về nhà Shinichi cùng anh. Anh chẳng suy nghĩ nữa, liền kéo cửa vào nhà. Akai để quên, chiếc khăn len bà ngoại quá cố tự tay đan cho cậu.
Cách xưng hô không đồng nhất, mình nghĩ cái này đang kể về chuyện lúc nhỏ của Akai nên dùng "cậu" thì hợp hơn "anh" :D

Phần tiếp theo, bạn miêu tả nội tâm của Akai khá tốt, mình bắt đầu thích ảnh rồi đó =))

Anh thừa nhận anh thích Ran. Khi cái nhìn thất vọng của cô lướt qua anh khi anh nói anh không yêu cô. Khi anh tìm ra câu trả lời cho câu hỏi của cô. Vì sao không thích cô, cũng không cho cô đi tìm cơ hội khác.
Phần này, mình thấy hơi bị cụt. Đặc biệt là câu in đậm, chưa được rõ nghĩa do thiếu hẳn một vế.

Anh tự cười buồn, anh vẫn sợ. Anh vẫn sợ tình cảm của anh không nhiều bằng Shinichi. Không thể bao bọc cô, không thể nhẫn nhịn, chịu đựng nhiều như Shinichi. Cũng không bao dung được như Shinichi. Anh bây giờ chính là như vậy, biết là mình đã yêu, nhưng không biết mình đã yêu ngần nào. Đó chính là khoảng khắc đáng sợ nhất, bởi anh biết, anh lại chơi vơi thêm lần nữa rồi.
Đây là phần mình đặc biệt thích <3 Không chỉ cách hành văn mà còn cả Akai nữa :"> Dù Shin hay Akai, ai cũng đều xứng đáng được hưởng tình yêu trọn vẹn cả :(( Phải nói bạn xây dựng các nhân vật trong fic đều khá thành công ah~ :p Thôi thì, nữ chính thuộc về nam chính, nam phụ thuộc về fan =)) Nếu Akai không thể đến với Ran thì hãy để ảnh FA đi :))
Đọc xong đoạn này mình cũng có chút thắc mắc, nếu Akai đã xác định được tình cảm của mình, không muốn tiến tới, cũng không muốn buông bỏ thì tại sao chap 2 lại lợi dụng Ran để thử một cô gái khác? Hay còn ẩn tình ở bên trong? Phải chăng mục đích của Akai là để cô gái kia từ bỏ mình? :-?

Mình cũng rất thích phần bạn so sánh việc Akai không xác định được tình cảm của mình với việc thi đại học. Bản thân đã trải qua nên mình khá hiểu cảm giác chơi vơi đó :( Mà bạn sinh năm 97 phải hem? Chắc cũng đang phân vân việc chọn trường hả :)

Đoạn hồi tưởng của Shin và Akai cũng rất hay, mình cảm thấy nó khá gần gũi. Từ việc Akai trốn học chơi game đến những bài học hùng hồn mà "ngôn tình dạy", thật sự rất dễ thương ah~ :">
Nhiều lúc anh vẫn thắc mắc. Nếu Ran kiên trì hơn chút nữa, nếu cô chịu ở lại lâu hơn một chút, hỏi anh vì sao anh chưa thích cô thì có lẽ, cô sẽ thấy sai sót trong kịch bản hoàn hảo anh tạo ra. Nhưng không - cô xét cho cùng, chẳng bao giờ làm thế - luôn là người đầu tiên rời đi. Có phải ông trời muốn nhắn nhủ tới họ, vốn họ không có duyên?
Thật sự với mình, cách tốt nhất để kiểm chứng tình cảm của một người chính là sự kiên nhẫn của họ đối với mình. Đôi khi cũng muốn thử để biết họ có thể vì mình mà nhẫn nại không, đối với họ mình là gì? Nhưng gần như lúc nào câu trả lời nhận được cũng rất phũ phàng =)) Bởi với mỗi người đều có một sự kiên nhẫn nhất định, không phải ai cũng có thể "nhất kiến chung tình" như Shin.
Bạn nói đúng, có lẽ chỉ tại chữ "duyên" :((

Cuối cùng thì hóng câu chuyện của bạn Shin =)) Có lẽ bạn cũng từng tỏ tình rồi cũng nên :))

Hóng chap mới của bạn nhé :)
 
Hiệu chỉnh:
SR_ranichi Tớ cũng chưa tìm hiểu kĩ về thời tiết hay những thứ về NB khi viết fic nên cũng k để ý nữa :p

Bước chân rộn ràng, xen tiếng cười đùa vui vẻ của lũ nhóc

Trong câu này thì "Bước chân" được xem như là chủ ngữ, rộn ràng là vị ngữ không nhỉ? Còn vế sau là bổ ngữ :p
Nếu không phải vậy thì tớ sẽ edit ^^

Đoạn hồi tưởng của Akai, tớ cũng sử dụng ngôi "cậu" hồi ban đầu. Nhưng lúc sau khi xong đoạn hồi tưởng, tớ lại nghĩ đoạn sau sử dụng "cậu" không hợp lắm. Lại thấy dù sao Akai cũng là anh của Ran và Haibara, nên sử dụng ngôi "anh" ở hồi tưởng cũng không ảnh hưởng lắm. Chắc lúc sau tớ sửa từ "cậu" sang "anh" bị xót :"">
Ừm, năm nay tớ 97. Và hình như chap này tớ cũng viết sau khi anh trai tớ gọi điện về mắng tớ vì xác định mục tiêu linh tinh :p
Tớ cảm ơn góp ý của bạn, và sẽ sửa lại những nỗi trong fic của mình ^^

Cảm ơn mọi người đã ghé fic của tớ ^^
 
Nhất kiến chung tình
Chapter 6: Ai cũng có bí mật

Part 2


30

Shinichi nhìn Ran ngồi bên cạnh, tay bấu chắc vào tay anh, khuôn mặt đầy nước mắt, khiến anh đau cũng không dám kêu. Anh đưa cho Ran một chiếc khăn giấy, rồi khẽ thở dài. Hồi sáng, khi anh đang mải suy nghĩ nên kể với Akai câu chuyện đó như thế nào, Ran bỗng gọi đến, rủ anh đi xem phim. Anh liếc mắt nhìn lên màn hình lớn, đó là một bộ phim kể về thời thanh xuân của một nhóm học sinh, một chàng trai là bạn thanh mai trúc mã của một cô gái, họ trải qua hàng vạn đau khổ, nhưng ông trời vốn bất công, khi họ tưởng như mình đã có hạnh phúc, cô gái nhận ra mình mắc bệnh hiểm nghèo. Cô gái mất đi, người bạn thân của cô gái liền ở bên chàng trai, đến khi chàng trai cảm động với tình cảm của cô gái đó, họ liền sống hạnh phúc bên nhau . Anh thấy Ran chọn phim đó, thực sự anh khóc không ra nước mắt. Nhắm hờ mắt, Shinichi dự định sẽ ngủ một mạch đến khi bộ phim tình cảm sướt mướt đó kết thúc.

31

Cố gắng hít thở một bụng đầy khí trời, Shinichi mới có cảm giác thoát khỏi rạp chiếu phim đầy mùi đồ ăn và nước mắt đó. Ran bên cạnh anh, khẽ bĩu môi. Con trai thật là lắm chuyện. Shinichi đưa Ran đến một nhà hàng trên đường về. Đó là một nhà hàng cơm trộn, không nổi tiếng, nhưng Shinichi rất thích không gian ấm áp ở đây. Anh mải mê lấp đầy cái bụng rỗng của mình, trong khi Ran ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó, cô nhẹ nhàng nói với anh:

- Em cảm thấy cô gái kia cực kì cao thượng.

- Cô gái nào? – Shinichi hỏi lại.

- Là nữ phụ trong bộ phim vừa rồi đó. – Ran nhíu mày.

- À, à. Vì sao em lại thấy cô gái đó cao thượng? – Shinichi ho khẽ, che giấu sự bối dối của mình, hỏi.

Đôi mắt Ran hướng đến những bông hoa lan vàng trong lọ hoa phía cửa nhà hàng, có vẻ cô đang tìm kiếm ngôn ngữ nào đó để biểu đạt chính xác những gì mình muốn nói:

- Cô gái đó sẵn sàng yêu chàng trai đó, trong khi cô gái chính là người đã chứng kiến quãng thời gian ngọt ngào, ấm áp, cả đau khổ và sự kiên trì để vượt qua mọi chuyện của cặp đôi nam nữ chính. Em không nghĩ trên thế gian này, còn có một người sẵn sàng lơ đi chuyện, trong tim nam chính còn một người khác quan trọng hơn cả cô ấy, còn có một người chàng trai ấy mãi mãi không thể quên.

Shinichi bỏ thìa xuống. Anh nhìn Ran chăm chú. Đôi mắt xanh dương thoáng lộ chút yêu chiều. Có thứ gì đó đâm vào tim anh, vết thương tuy nhỏ, nhưng lại đau ê ẩm.

- Tại sao em nghĩ sẽ không có?

Ran hơi ngạc nhiên khi Shinichi hỏi cô như vậy. Trước đây, cô chỉ nói với anh vì muốn có ai đó để nói ra thứ mình cảm nhận được từ một bộ phim, còn Shinichi chỉ gật đầu cho có thôi. Vậy mà bây giờ Shinichi lại chịu tham gia vào câu chuyện của cô.

- Anh có thể làm được sao? Anh có thể tiếp tục yêu một người đã tỏ tình với người khác hàng chục lần, có thể sẵn sàng chết vì người đó sao? – Ran nói.

Shinichi cúi mặt xuống thấp. Anh có thể trả lời “Anh có thể” sao? Ran sẽ tin anh sẵn sàng yêu cô nếu cô cho anh cơ hội sao.

Anh hận bản thân mình, anh hận bản thân mình có thể lí trí, mà suy nghĩ đến hậu quả của việc nếu anh tỏ tình và cô từ chối. Anh hận bản thân mình kiềm chế quá giỏi. Quá nhiều lần, anh muốn nói ra, anh yêu cô đến nỗi, có những đêm hút hết rất nhiều điếu thuốc, cho đến khi đôi môi khô lại, đau rát, mà chẳng thể nào quên được hình ảnh của cô. Anh hận anh uống hết cả ba chai rượu, mà nụ cười của cô như thể đã dính chặt lấy trái tim anh, mê man thế nào cũng không quên.

Anh hận anh, khi năm đó, nghe thấy cô tỏ tình với Akai, cũng không buông tay cho cô rời khỏi, mà vẫn giữ hình ảnh của cô nguyên vẹn trong trái tim mình, đến bây giờ.

32

Lễ hội hoá trang trường Teitan khi Ran Mori 15 tuổi.

Bầu trời xanh trong veo, những đám mây nhẹ nhàng trôi trong khoảng không bao la. Những cây cối trong khuôn viên trường rung rinh theo điệu cười của các cô gái nhỏ. Sonoko ra vẻ thần bí, ánh mắt lơ đãng di chuyển qua từng khuôn mặt của mấy cô gái đang chăm chú nhìn mình. Ran ôm đoá hoa hồng đỏ trong tay, khuôn mặt có vẻ nôn nóng nhất trong tất cả.

- Sonoko, Akai sẽ đóng vai ai? – Ran hỏi, tay bám chắc tay Sonoko lắc lắc.

Sonoko chìa tay, khuôn mặt ánh lên vẻ láu lỉnh. Ran “xì” một tiếng thật dài, nhét gói socola vào tay Sonoko. Sonoko cười vang, rồi ghé vào tai Ran nói nhỏ:

- Tớ do thám được là Akai đóng vai Romeo đó. Bởi vì các anh lớp anh Akai bốc thăm để chọn, nên chắc chắn không trùng đâu. – Sonoko ngừng lại, rồi bật cười – Tớ còn nghe nói các anh của lớp Akai còn cá cược, phải phong thái cũng giống nhân vật mình hoá thân nữa. Nghĩa là Akai sẽ phải mang nụ cười buồn trong cả lễ hội đấy. Ôi, ai mà tưởng tượng tên lãng tử sát gái đó đóng được vai lãng tử cười buồn đây :3

Ran nghe Sonoko nói vậy, liền ngơ ngẩn. Tâm trí của cô đang tưởng tượng Akai sẽ ra sao trong bộ trang phục của Romeo, hẳn anh còn đẹp trai hơn cả Romeo thật nữa. Ran thầm quyết tâm:

- Vậy tớ sẽ đóng vai Juliet.

Shinichi bê một chồng tài liệu đến phòng giáo vụ cho giáo viên chủ nhiệm. Anh nghe thấy tiếng cười của lũ trẻ, rồi liền nhận ra giọng nói quyết tâm của Ran. Một nụ cười hiện lên trên môi.

33

Trường Teitan rất đề cao các lễ hội. Vì vậy, mọi lễ hội đều được chuẩn bị rất tốt. Đèn chiếu sáng trong vũ trường vừa đủ, mời vũ công đến chơi những bản nhạc êm đềm. Ran lấy một chiếc mặt nạ màu đen, để kết hợp với chiếc váy trắng của mình. Cô bước vào hội trường, bị choáng ngợp bởi hình dạng mới của lũ bạn. Tụi học sinh sẽ trông rất ngây thơ trong bộ đồng phục, nhưng khi thoát khỏi những chiếc áo phiền phức đó, họ trông người lớn hơn, xinh đẹp hơn. Ran nhìn ai cũng nổi bật, nhưng chẳng nhận ra ai cả, bởi ai cũng đeo một chiếc mặt nạ. Ran thầm tưởng tượng ra bộ dạng của mình, có lẽ sẽ chẳng ai nhận ra, cô vấn mái tóc dài của mình lên, khuôn mặt trang điểm nhẹ, tạo nét xinh đẹp đoan trang, thay vì vẻ nhí nhảnh hàng ngày của mình.

Cô nhìn khắp hội trường, bắt gặp một chàng trai, mang đồ hoàng tử màu đen, thêm chiếc mặt nạ màu trắng. Cô nhớ đến lời nói của Sonoko, Akai sẽ mặc đồ giống như vậy. Cô cười cười, rồi nhìn quanh, chẳng có ai mặc giống vậy. Cô liền tiến đến, vui vẻ nghĩ đến kế hoạch của mình. Sonoko – chuyên gia tình yêu đã nói – yếu tố bất ngờ và duyên phận – sẽ làm đổ rầm bất cứ một chàng lãng tử nào.

Cô đưa tay đến trước mặt chàng trai đó, nở nụ cười duyên dáng khẽ nói:

- Em có thể mời anh một điệu nhảy?

Chàng trai ngẩn người, đôi tay cứng lại đặt trên đùi, rồi liền cầm tay Ran, đưa cô ra đến giữa sân, hoà mình vào bản nhạc du dương.

Khuôn mặt Ran đỏ rần rần. Cô cầu mong chiếc mặt nạ đã che khuất má mình. Cố gắng nhớ lại lời thoại đã tập dượt từ trước. Mỉm cười đằm thắm tăng sự tự tin, giọng cô mềm mại:

- Hôm nay, có một người nói với em, em sẽ tìm được chàng trai của mình trong bữa tiệc.

Ran ngừng lại, rồi nhận ra chàng trai định nói gì đó, cô liền ngăn lại:

- Anh đừng nói gì cả, hãy nghe em nói trước.

Đôi tay chàng trai siết nhẹ tay Ran, rồi gật nhẹ đầu.

- Nếu em có thể đoán được tên anh, chàng Romeo của Juliet, thì đó có được coi là duyên phận không? Anh sẽ là chàng trai em tìm kiếm bấy lâu nay.

Trái tim của chàng trai khẽ đập rộn ràng. Một nụ cười nhẹ nở ra ở khoé môi. Đôi tay ấm áp siết vòng eo của Ran, khiến cô dựa vào anh.

Ran áp tai mình vào vòng ngực ấm áp của anh. Cô có thể cảm nhận được trái tim của anh đập nhanh. Cô nở nụ cười sung sướng.

- Em thích anh – Ran nhắm mặt lại, để mình có thể cảm nhận nhịp đập của cả anh và cô.

Một tác giả đã từng nói, trên thế gian, mỗi người có một nhịp đập khác nhau, cũng như có một khuôn mặt khác nhau, nhưng hai người yêu nhau, họ - sẽ có chung một nhịp đập.

Chàng trai siết chặt vòng eo của Ran. Anh biết cô có thể đau, nhưng không làm sao anh có thể ngăn được cảm giác muốn được ôm cô thật chặt, muốn hoà th.ân thể cô với anh làm một.

- Akai.

Trái tim từ trên cao, khẽ rơi bịch một cái.

Khuôn mặt chàng trai sau mặt nạ khẽ cứng đờ, đôi mắt xanh dương mở to, lộ vẻ đau đớn. Đôi tay anh ôm Ran vốn mềm mỏng, nay lại trở thành một vòng sắt, trói buộc cô nơi đó. Anh cúi xuống nhìn Ran, cô vẫn đang nhắm mắt, nụ cười trên khuôn mặt vẫn chưa tắt. Anh thật sự muốn bóp cổ cô, hỏi xem tại sao lại như thế. Tại sao lại thốt lên cái tên đó, khi mà cô đã cho anh hi vọng lớn nhất, rồi lại cho tay vào bóp vụn nó.

Anh buông Ran ra. Dù anh đã muốn nói vài câu khiến cô đau lòng, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của cô, anh lại không làm sao nói được. Anh để Ran đứng thẳng, rồi rời hội trường, mặc kệ Ran đằng sau đang lúng túng.

34

Ở ngoài hội trượng, một cô gái đóng vai ác quỷ đang giữ chặt một chàng trai mặc đồ đen, mặt nạ trắng.

- Sao em không vào? Không vào cũng phải để anh vào chứ?

Cô gái mặc kệ chàng trai nói gì, vẫn giữ chặt áo anh.

Shinichi, coi như đây là kết quả của chúng ta. Nếu anh và cô ấy đến với nhau, em sẽ từ bỏ. Nếu không, em sẽ tự cho mình cơ hội, về kết thúc viên mãn của chúng ta.

Đôi khi, sự tình cờ đến rất đúng lúc, sự tình cờ nhỏ bé, lại khiến cho số phận có sự thay đổi lớn, kéo dài từ quá khứ đến hiện tại, mà có thể thay đổi cả kết thúc ở tương lai. Người ta thường gọi đó là duyên phận của mỗi người, định mệnh của hai ta.


Ngoại truyện của chap này :v

Conan đã từng tỏ tình với Ran trong một movie một câu như sau “Bởi vì em yêu chị, em yêu chị thật lòng, em yêu chị nhiều hơn, bất cứ ai trên thế gian này”

Trong Conan 72, Shinichi cũng tỏ tình với Ran dưới tháp đồng hồ Big Ben như thế này “Tâm tư của người con gái tớ yêu, làm sao tớ có thể suy luận chính xác được chứ!”

Tớ định viết một oneshot ngắn nói về mối tình đẹp của ShinRan từ bé đến lớn. Mà bất cứ một cô gái nếu biết về mối tình của họ, cũng không sẵn lòng yêu Shinichi, bởi dù thế nào, giữa họ, cũng sẽ có Ran Mori ngăn cản.

Trước đây, tớ có đọc một vài bài báo, nói về vấn đề Ran sẽ chết và Shin đến với Haibara. Cũng đọc một số fanfic về Shinichi – Shiho, bản thân cũng bị hoang mang, lo sợ vấn đề cuối cùng Ran sẽ bị cho ra rìa trong mối tình tay ba Hai-Shin-Ran. Nhưng tự nhiên tớ lại nghĩ, sẽ chẳng có cô gái nào dám, yêu và tin tưởng Shinichi, sẽ chẳng có cô gái nào tự nguyện yêu một chàng trai mà khi biết trong cuộc đời cậu ta, đã có một lần khiến cậu ta điên vì yêu.

Vì vậy tớ nghĩ rằng, Shin đã bị đóng mác “Shin nhà Ran” và nếu không có Ran thì cậu ta sẽ bị ế thôi = ))

Vì không có điều khiện viết oneshot, nên tớ có chèn một chút vào trong part 2 chap 6, mong mọi người không cảm thấy khó chịu ^^

Chúc mọi người chiều vui vẻ :””>
 
chap này anh Shin tỏa sáng, lời văn rất mượt mà, sâu lắng, thật là thương cho anh Shin, nếu là người khác có lẽ đã từ bỏ Ran từ lâu rồi, vậy mà anh đã chờ lâu như vậy!:KSV@16:
 
theo ss câu này em nên cho vào ngoặc kép và đó là suy nghĩ của Ran hoặc lời cô ấy nói cũng đc
Con trai thật là lắm chuyện
đoạn cuối ss chả hiểu nổi, ai đang nói vậy, ai đang giữ tay Shin vậy, hichic
ngoại truyện thật đáng yêu, Shin sẽ ế nếu không có Ran, hehe
 
Chào bạn, bạn viết rất hay, miêu tả nội tâm Shin cũng rất sâu lắng. Bởi vì Shinichi che giấu tình cảm quá tốt nên không biết bao giờ Ran mới nhận ra tình cảm của Shinichi nhỉ? Tò mò quá!
Mau ra chap mới nhé! Thân!:p
 
duonghmu đoạn cuối là nói về Akai và Haibara đấy ạ.
Akai mặc đồ giống Shinichi, anh muốn vào hội trường, nhưng Haibara giữ anh lại, bởi vì Haibara muốn cho Shinichi với Ran một cơ hội.
Thế nên mới có câu phía sau đó, nếu Shinichi thành công với Ran, Haibara sẽ buông tay, còn không thì Haibara sẽ tự cho mình một cơ hội, có kết thúc viên mãn với Shinichi ^^
Đoạn đó em cố tình không nói chính xác tên nhân vật vì nghĩ mọi người hiểu.
Nhân tiện nói thêm về người ở trong hội trường cùng với Ran, là Shinichi. Ran vì biết Akai sẽ đóng Romeo, nên mới đóng vao Juliet. Còn Shinichi tình cờ nghe thấy Ran nói sẽ đóng vai Juliet, nên mới đóng vai Romeo.
Chỉ do Shinichi đến trước Akai, nên mối tình từ thủa bé này mới kéo đến hiện tại. Nếu Ran tìm ra đúng người là Akai từ hồi bé, thì có khi họ đã thành đôi = ))

Thế nên cuối chap mới có câu này:

Đôi khi, sự tình cờ đến rất đúng lúc, sự tình cờ nhỏ bé, lại khiến cho số phận có sự thay đổi lớn, kéo dài từ quá khứ đến hiện tại, mà có thể thay đổi cả kết thúc ở tương lai. Người ta thường gọi đó là duyên phận của mỗi người, định mệnh của hai ta.

híc, em là người viết truyện, rồi lại ngồi gõ bàn phím giải thích thế này, cảm thấy mình là tác giả thật quá thất bại :v

***

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ fic. Tớ sẽ cố gắng hơn nữa :D
Có lẽ sắp end rồi :D
 
Nhất kiến chung tình
Chapter 7: Thành đôi

35


Shinichi kể câu chuyện về lễ hội hoá trang lần đó cho Akai. Anh đã cho rằng, anh sẽ ích kỉ giữ lại bí mật đó. Nhưng hoá ra anh đã sai lầm rồi, anh đã ngăn cản hạnh phúc của họ mà đáng ra họ đã có trong 5 năm trước. Anh đã tự động viên bản thân rằng, nếu họ thuộc về nhau, thì dù có cách trở ra sao, cuối cùng họ cũng sẽ thuộc về nhau. Nhưng lời biện hộ đó, chỉ để thoả mãn cảm xúc của anh, chỉ để anh tự cho mình cơ hội. Nhưng mỉa mai làm sao, anh chia cắt họ 5 năm, rồi cuối cùng, anh cũng chẳng thể thay đổi được gì.

- Nghĩa là… cô ấy thích em thật sao? - Akai hoang mang hỏi. Anh đã luôn cho rằng, Ran thích anh, như một kiểu chơi đùa vậy.

- Vậy cậu nghĩ là gì? – Shinichi cố nở nụ cười. Anh nên diễn vai một chàng trai mong muốn em gái mình hạnh phúc.

Akai nhìn về một phương vô định. Anh đang cố gắng nhớ lại buổi lễ hoá trang hôm đó. Nhưng dường như kí ức của anh không có sự kiện về ngày ấy. Cố gắng nhăn mày suy nghĩ, anh hỏi Shinichi:

- Có nghĩa là… lần đó Ran tưởng anh là em, và tỏ tình? – Như nhận ra điều gì đó không đúng, Akai ậm ừ - Anh… có thích cô ấy không?

Shinichi nhớ lại lần đầu tiên gặp Ran, trái tim anh đã biết lỗi nhịp, lần đầu tiên anh cảm thấy trái tim đập mạnh vì một người là như thế nào. Anh nhớ lại nụ cười của Ran, nhớ lại lần đầu tiên nắm tay cô, lần đầu tiên cõng cô trên lưng, lần đầu tiên môi anh chạm vào cô. Akai hỏi anh có thích cô ấy không ư? Anh không hề. Anh không thích cô ấy một cách thông thường nữa, anh “yêu”. Anh yêu cô ấy đến nỗi, anh cảm thấy cả trí óc, suy nghĩ và cơ thể của mình, chỉ hướng về cô ấy. Anh cảm thấy mình phát điên vì yêu cô ấy. Vậy nên, có lẽ, câu trả lời của anh cũng không phải nói dối, đúng không?

- Đương nhiên không.

Nếu để ý, Akai có thể thấy, nụ cười trên môi Shinichi ngượng ngùng đến nỗi ai đó không biết, sẽ tưởng anh đang khóc. Nỗi ưu tư trên khuôn mặt đó, có lẽ còn hơn cả sự vất vả của công việc cảnh sát mang đến cho anh.

Người ta nói, nếu yêu và biết cách yêu, sẽ là thứ đẹp nhất trên đời, mang đến cho ta sức mạnh để chiến đấu. Nhưng người ta cũng nói, yêu đến điên dại, đó là thứ tình cảm tầm thường, và chẳng nên có ở một chàng trai. Còn với tôi, tình cảm của Shinichi, dù điên dại, nhưng lại chẳng hề tầm thường. Anh đã yêu, và dù cho chưa hề được biết đến và chấp nhận, nhưng anh đã dành trọn trái tim mình, dâng hiến hết đến người con gái anh yêu.

Đó là cô gái may mắn nhất, nhưng cũng ngốc ngếch nhất.

- À, em nhớ rồi! – Akai đưa tay đập vào trán, hành động ngớ ngẩn mà có lẽ, anh chẳng tin mình đã làm điều đó – Lần đó Haibara giữ em lại ngoài cửa, không cho em vào. Còn lẩm nhẩm cái gì mà cơ hội. Hình như có liên quan đến anh.

Shinichi không nói gì. Một suy nghĩ chợt thoáng qua đầu anh. Đó dường như là chút dư âm cuối cùng của quá khứ, mà chẳng có ai từng để ý.

36

Khi nghe lời tỏ tình của Ran dành cho Akai, Shinichi đã rời bữa tiệc. Anh đã dùng thân phận của người khác để đến bữa tiệc này, và dường như điều đó biến anh thành kẻ ngốc, anh chẳng muốn ở lại nơi làm tan vỡ trái tim anh thêm một giây nào nữa.

Ngoài trời có vẻ không được ấm áp lắm. Anh bỏ quên áo khoác ngoài trong hội trường, nhưng anh nghĩ, có lẽ những cơn gió này có thể làm trí óc anh tỉnh táo một chút, để không làm điều gì vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.

Haibara dựa vào tường, ánh mắt chăm chú nhìn vào hình dáng của Shinichi. Anh di chuyển rất chậm, nhưng cô lại không mất kiên nhẫn, mỗi khi nhìn thấy hình bóng ấy. Cô có thể chờ anh ở cuối con đường, đợi anh quay đầu lại. Khẽ nở nụ cười chấn an khi Shinichi tiến đến, cô nói:

- Vẻ mặt kia của anh, có vẻ thất bại rồi.

Shinichi nhìn thoáng qua Haibara, rồi không nói gì, tiếp tục con đường của mình. Haibara lại gần Shinichi, đi sau anh, giữ khoảng cách của hai người một khoảng ngắn, giọng nói của cô mơ hồ nhận ra vài phần hy vọng:

- Không phải cô ấy không được sao?

Haibara thở dài, cô không định hỏi câu đó, cô vốn muốn hỏi “Em có thể có hi vọng chứ?” Nhưng khi nhìn khuôn mặt đầy vẻ thất vọng và đau lòng của Shinichi, cô sợ, cô tỏ tình, sẽ khiến sau này mình không còn đường lui.

Cô cũng như Shinichi, biết là chết, mà vẫn như con thiêu thân lao vào lửa.

Shinichi bỗng dừng lại, anh như người không uống rượu cũng say. Có lẽ, anh chẳng còn tỉnh tảo nữa rồi. Anh chẳng còn lí trí mà suy nghĩ đến việc, hậu quả của những gì anh nói. Anh quay mặt lại, nhìn Haibara chăm chú:

- Không.

- Gì cơ? – Haibara hỏi lại.

- Không phải cô ấy cũng được. Chẳng qua là, sẽ không còn ai khiến anh phải lo lắng, hay mất ngủ mỗi đêm, hay đang ngủ tỉnh giấc. Nếu không phải cô ấy, sẽ không còn ai khiến anh phải ngoặt vào một con đường khác vì lo cô ấy gặp nguy hiểm trong khi tội phạm chạy đường thẳng. Nếu không phải cô ấy, anh vẫn phải có bạn gái, vẫn phải có vợ. Nhưng khi ăn, anh sẽ không phải lo hôm ấy cô ấy đã ăn no chưa, có ngon miệng không. Nếu không phải cô ấy, khi cảm thấy những cơn gió lạnh, anh không còn phải sợ cô ấy mặc có đủ ấm không. – Shinichi bật cười – Nếu không phải cô ấy, anh sẽ bớt ối việc phải lo. Anh sẽ lấy vợ, sinh con, rồi già đi, có cháu. Nhưng – Đó là lần đầu tiên Haibara thấy Shinichi rơi nước mắt, chỉ là một giọt nước lăn xuống trên má Shinichi, nhưng cô chắc chắn đó là nước mắt, Shinichi nói tiếp – có lẽ, anh mất hết những ước mơ. Hết cả những thứ anh cần cố gắng, cần chinh phục. Ai sẽ chấp nhận một anh như vậy đây?

Haibara cảm thấy trái tim mình đau quặn. Cô thật sự muốn hét lên rằng, không phải chỉ anh mới biết cái cảm giác đó. Với cô, không phải anh, cũng chẳng còn ý nghĩa nữa. Cô hận trái tim mình, cô ghét sự ích kỉ đang xâm chiếm nó, cô ghét bản thân mình trông như có vẻ luỵ tình như vậy.

- Nếu… có người chấp nhận yêu một người như anh thì sao? – Haibara nói.

Một cơn mưa đổ xuống. Haibara thầm oán ông trời. Shinichi có thể khóc, rồi được cô nhìn thấy. Còn cô, khóc rồi, ai sẽ nhìn thấy đây?

37

Shinichi giật mình. Anh hoảng loạn nhớ lại cuộc đối thoại đó, mà ngay sáng hôm sau ngủ dậy, anh đã chẳng còn ấn tượng.

Anh mơ hồ nhận ra thứ gì đó. Những đoạn kí ức rời rạc cứ vậy kết nối với nhau. Lần đầu tiên anh chính thức gặp Ran, cũng là lần đầu tiên Haibara chính thức gặp anh. Cô bé gái luôn mỉm cười tủm tỉm, bám tay anh gọi “Anh Shinichi”, và cả khi người ta nói, anh em thì không được yêu nhau, cô liền gọi anh là “Shinichi”. Cả cô bé ngại ngùng khi bị anh nhìn thấy chưa mặc đồ trong buổi diễn kịch nữa.

Hoá ra, là thế.

Số phận thật thích trêu đùa con người.

Anh thích Ran bao lâu, thì cô gái ấy cũng thích anh như vậy.

Anh chờ đợi đau khổ ra sao, thì cô bé đó cũng chờ đợi anh đau khổ như vậy.

Hoá ra anh không phải là người đau khổ nhất. Anh vô thức lấy điện thoại trong túi áo, gọi cho Haibara. Rồi vội vàng sợ hãi, khi cô ấy nghe máy, anh sẽ nói gì. Những tiếng tút kéo dài, rồi một giọng nói ngọt ngào vang lên:

- Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy. Xin quý khách vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng bíp.

Shinichi vò mái tóc rối của mình. Đầu óc anh trống rỗng. Anh với chiều khoá xe ở trên bàn, ôm thêm chiếc áo khoác, anh lái xe đến nơi làm bán thời gian của Haibara.

Có những chuyện, kéo dài quá, sẽ chỉ gây thêm những vết đau. Cần kết thúc, thì phải kết thúc thôi.

- Cảm ơn quý khách Chúc quý khách một ngày tốt lành – Haibara khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói.

- Được rồi, Haibara, tớ đến rồi, đổi ca thôi.

Haibara cởi bộ đồ phục vụ, rồi lấy một phần bánh trong tủ lạnh, tìm một chỗ sạch sẽ, ngồi xuống.

Bỗng nhiên, ai đó đến gần, ngồi xuống cạnh cô. Haibara trừng mắt nhìn, cô cho rằng đó là một tên háo sắc nào đó đến giở trò tán tỉnh. Cô giật mình khẽ, khi phát hiện đó là Shinichi.

- Anh?

- Sao không nói? – Shinichi khẽ thở dài, rồi quyết định thầm trong đầu, liền hỏi.

- Hử? Nói gì? – Haibara ngạc nhiên, tay còn đang bận nhét miếng bánh vào miệng.

Shinichi không trả lời. Anh nghĩ một cô gái thông minh như cô ấy, sẽ đoán được thôi. Haibara ngây người, rồi cô nhớ có một lần, cô đã từng hỏi Shinichi như vậy. Phán đoán thái độ của anh, cô chắc anh đã biết và hỏi về vấn đề đó.

- Có cần thiết không? – Haibara hạ giọng hỏi. Miệng bánh cũng được để sang một bên. Cô nghĩ, cô sẽ chẳng nuốt nổi nữa.

- Em thấy đáng sao? – Shinichi lại thở dài.

- Không đáng? – Haibara suy nghĩ một chút, liền trả lời.

Shinichi có vẻ bất ngờ với câu trả lời đó, nhất thời không biết nói gì.

- Em thấy không đáng cũng biết làm gì chứ. Nói ra, anh sẽ từ bỏ Ran và cho em cơ hội sao?

Shinichi cảm thấy thương tâm. Một cô gái như Haibara, xét cho cùng, đâu đáng chịu những điều như vậy chứ.

- Em còn nhớ lễ hoá trang lần đó không?

- Thì sao?

- Những gì chúng ta đã nói đó?

Haibara mỉm cười. Làm sao cô có thể quên cơ chứ? Anh đã từng nói, sẽ không có một cô gái nào, làm anh có cảm giác mãnh liệt như đối với Ran. Sẽ không có một cô gái nào, đủ khiến anh thay đổi thời khoá biểu của bản thân, như Ran.

- Nhớ. Anh nói, không có người thứ hai như cô ấy.

- Lời của em cơ? – Shinichi mơ màng hỏi.

- Lời của em? – Haibara quay sang nhìn Shinichi, phát hiện thấy anh luôn nhìn mình, vội vàng quay đầu đi, giọng nói dè dặt – Nếu có một người chấp nhận… yêu một người như anh thì sao?

- Em dám sao? – Shinichi đưa tay ôm lấy khuôn mặt Haibara, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.

Trái tim Haibara vốn đập mạnh, giờ còn mạnh hơn. Một niềm vui khẽ lan toả, khiến cả cơ thể cô ấm áp. Cô sợ, nếu thêm một giây phút nào ở đây nữa, tim cô sẽ bị yếu đi mất. Đôi mắt có chút không được tự nhiên nhìn vào Shinichi, hỏi:

- Ý anh là gì?

- Anh không chắc có thể quên cô ấy thật nhanh, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức mình, được chứ? – Shinichi mỉm cười.

Anh cảm thấy mình giống một kẻ lừa đảo vậy. Đến bản thân anh còn không tin mình có thể quên được Ran, sao mà người khác có thể tin đây. Nhưng anh cần một sự khởi đầu, và cho chính mình cơ hội.

- Em…

Haibara suy nghĩ, cô nhìn thẳng vào mắt Shinichi, tìm một chút gì đó còn sót lại. Cô nhắm mắt, hít thật sâu, rồi khẽ nói:

- Được.

Dù em có biết anh nói dối, em cũng chẳng có dũng khí mà từ chối. Anh có biết không, mỗi lời anh nói ra như một mệnh lệnh vậy, khiến trái tim em mền nhũn. Dù có là chỗ chết cũng không sao, vì quãng thời gian bên anh, là điều khiến em sẽ chẳng thể nào quên.

Sự lừa dối đáng sợ nhất không phải là người bạn yêu lừa dối bạn, người thân thiết nhất lừa dối bạn, hay kẻ bạn tin tưởng nhất lừa dối bạn, mà chính là tự bản thân bạn lừa dối bạn. Sự lừa dối đáng sợ nhất không phải là lừa tiền, lừa của, lừa sự thật, mà là lừa về tình cảm.

38

Shinichi đưa Haibara trở về, anh ngồi dưới gốc cây lớn, hút thuốc lá, để mặc cơ thể đón nhận những cơn gió lạnh. Đó là cách khiến anh suy nghĩ đúng. Mở điện thoại, thấy có cuộc gọi nhỡ của Ran. Cố gắng lơ nó đi, nhưng anh không thể không gọi lại. Anh sợ cô gặp nguy hiểm. Anh cũng sợ, cô đếm đến 99 quá nhiều lần, mà chán nản đếm đến 100.

Anh sợ, cô không muốn đợi anh nữa.

- Alo? Shinichi?

- Ừ anh đây. Có chuyện gì sao?

- Em chỉ muốn anh chia sẻ niềm vui cùng em thôi! – Ran cười thành tiếng. Khiến Shinichi dù mệt mỏi bao nhiêu, cũng khẽ nhếch môi.

- Gì vậy?

- Akai tỏ tình với em rồi. Em cũng đồng ý rồi. Hì hì. – Ran nói.

Trái tim anh đau quặn. Anh cũng đã đoán được kết quả, nhưng cũng không ngăn nổi sự chua xót trong lòng. Thế là, vấn đề cũng được giải quyết rồi ha.

Kết quả viên mãn cho bốn người?

Shinichi cười buồn:

- Anh biết mà, em đã cố gắng lâu như vậy.

Note:

Mọi người cmt nhiều nhiều đi, bạn tác giả vui mới có động lực viết nhanh chứ T^T

Không hiểu sao viết đến đoạn giữa lại nghĩ, hay các cặp đôi cứ giữ vậy đi ha. Người khổ tâm sâu sắc nhất giữa 4 người, lại là Haibara. Nếu cuối cùng tước bỏ hạnh phúc của cô ấy, thì thật quá độc ác T^T
 
Nói sao nhỉ, đọc chap này mình cực kì thích những đoạn miêu tả nội tâm Shinichi, dường như cũng thấy một phần hình ảnh của chính mình trong đó :((

Không phải cô ấy cũng được. Chẳng qua là, sẽ không còn ai khiến anh phải lo lắng, hay mất ngủ mỗi đêm, hay đang ngủ tỉnh giấc. Nếu không phải cô ấy, sẽ không còn ai khiến anh phải ngoặt vào một con đường khác vì lo cô ấy gặp nguy hiểm trong khi tội phạm chạy đường thẳng. Nếu không phải cô ấy, anh vẫn phải có bạn gái, vẫn phải có vợ. Nhưng khi ăn, anh sẽ không phải lo hôm ấy cô ấy đã ăn no chưa, có ngon miệng không. Nếu không phải cô ấy, khi cảm thấy những cơn gió lạnh, anh không còn phải sợ cô ấy mặc có đủ ấm không. – Shinichi bật cười – Nếu không phải cô ấy, anh sẽ bớt ối việc phải lo. Anh sẽ lấy vợ, sinh con, rồi già đi, có cháu. Nhưng – Đó là lần đầu tiên Haibara thấy Shinichi rơi nước mắt, chỉ là một giọt nước lăn xuống trên má Shinichi, nhưng cô chắc chắn đó là nước mắt, Shinichi nói tiếp – có lẽ, anh mất hết những ước mơ. Hết cả những thứ anh cần cố gắng, cần chinh phục. Ai sẽ chấp nhận một anh như vậy đây?
Mình rất thích đoạn này(nói chung là cả đoạn Shin nói chuyện với Akai và nhớ về quá khứ với Shiho) Mình có thể cảm nhận được Shin yêu Ran đến nhường nào <3 Những lời Shin nói cũng là tiếng lòng của những người yêu một người nhưng lại bên một người khác :(( Thật sự thì bạn làm cho những cảm xúc phức tạp này trở nên vô cùng gần gũi, có thể dễ dàng cảm nhận được. Nói chung là, đọc fic của bạn, dường như những tình cảm phức tạp nhất, khó hiểu nhất cũng trở nên dễ hiểu hơn bao giờ hết :)

Có đôi chỗ( theo cá nhân mình) diễn biến nội tâm còn chưa hợp lí. VD như việc Shin quyết định kể cho Akai nghe câu chuyện của 5 năm về trước. Mình nghĩ trước đó bạn nên viết thêm một vài chi tiết nói về nguyên do Shin làm như vậy. Chẳng hạn như Shin thấy Ran đau khổ, buồn bã ra sao, cô sống như thế nào khi chia tay Akai. Shin vì không muốn thấy cô buồn nên mới tác hợp cho 2 người bọn họ. Đồng thời tâm trạng của Ran sau khi chia tay Akai cũng cần được khắc họa bởi đây cũng chính là một bước ngoặt trong tình cảm của Ran. Còn cả việc Ran dễ dàng chấp nhận lời tỏ tình của Akai nữa. Mình nghĩ cho dù là bất cứ cô gái nào, cho dù tình cảm có nhiều đến đâu, nhưng với một người vừa từ chối tình cảm của mình vài ngày sau lại nói yêu mình cơ bản là hơi khó có thể tiếp nhận. Nói chung là mình nghĩ bạn nên chú trọng miêu tả nội tâm của Ran nữa :) Nếu có thể, mình cũng muốn bạn kể thêm về việc Akai tỏ tình với Ran. Bởi diễn biến tâm lí của 2 người này khá phức tạp, biến thiên liên tục, lúc lên lúc xuống,..chẳng biết đằng nào mà lần =)) Vì thế, nên mình mới thấy việc Akai chủ động tỏ tình, Ran dễ dàng chấp nhận không hợp lí cho lắm :(

Không hiểu sao viết đến đoạn giữa lại nghĩ, hay các cặp đôi cứ giữ vậy đi ha. Người khổ tâm sâu sắc nhất giữa 4 người, lại là Haibara. Nếu cuối cùng tước bỏ hạnh phúc của cô ấy, thì thật quá độc ác T^T
Mình nghĩ để như vậy mới thật sự không công bằng cho Haibara. Bản thân mình cũng rất mong cô ấy có một hạnh phúc trọn vẹn nhưng không phải với Shin mà là một người có thể cho cô ấy tình yêu trọn vẹn. Làm sao có thể hạnh phúc khi người đàn ông của mình luôn giữ trong lòng hình bóng của một người khác? Với cả, mình nghĩ Ran cũng thích Shin rồi, chỉ là cô ấy vẫn chưa nhận ra thôi :( Vẫn cứ giữ nguyên là ShinRan đi :((

Cuối cùng thì sớm ra chap mới nhé <3
 
Ôi, đừng Mai ơi, mình muốn Shin và Ran là một đôi cơ! Dù biết là không có quyền đòi hỏi nhưng mình xin bạn đấy!:KSV@16:
Hic, nhưng mà cũng thương Hai quá, mình không biết nên như thế nào nữa!...
Mà mình thích nhất cái đoạn về cảm nghĩ và tình cảm của anh Shin với Ran ấy!^^
Dù sao thì Au cũng mau ra chap mới nhé!:KSV@03:
 
SR_ranichi Tớ cũng định viết một đoạn về việc Akai mời Ran đến một nhà hàng lãng mạn nào đó để tỏ tình. Vốn định lặp lại diễn biến ở chap 2, Akai mời Ran đến nhà hàng vì một vấn đề khác. Nhưng lại nghĩ, như thế quá miên man. Và lại, tớ muốn chap này dành nhiều đất diễn cho Hai và Shin hơn, tình cảm giữa họ đang lâm li bi đát thế, thêm Akai và Ran vào sẽ phân tán sự tập trung. Còn một vấn đề nữa, tớ muốn đoạn cuối tăng hiệu ứng tốt hơn trong việc miêu tả sự thất vọng của Shin. Cho dù Akai có tỏ tình với Ran, thì Ran cũng nói với Shin đầu tiên. Cho dù Shin đã quyết định buông tay Ran, thì giữa bọn họ, cũng chẳng thể chỉ có quan hệ anh em được.

Còn về vấn đề miêu tả sự thất vọng của Ran, rồi Shin vì hạnh phúc của 2 bọn họ mà từ bỏ, tớ cũng có triển khai ở mấy chap trước, cơ mà quá ít. Nên cũng không có ý kiến. : D

Lisel nữ chính trong lòng Mai chỉ có một mà thôi ~.~

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ <3
 
huhuhu, biết là mọi thứ khá là ổn nhưng vẫn đau, đau cho cả Shin và đau cho cả Hai. cơ mà dù thế nào thì ss vẫn thích Ran nhận ra tình cảm của mình cơ, Shin đã yêu cô ấy lâu vậy rồi mà bỏ đi thì...
 
có một sự thật phũ phàng là sau khi đọc xong chap này của em, một người thích ShinRan như ss bắt đầu thấy Shin với Hai cũng là một đôi được đó chứ? :KSV@16:em viết đến đây rồi mà còn chia rẽ họ nữa thấy sao bất công với Hai thế!:KSV@15:
mà sau này Shin về với Ran rồi thì Hai về với ai??????
còn nữa, sao ss thấy Ran 1 lòng với Akai đó chứ? Ran gần như chỉ coi Shin là anh trai thôi, nên ss nghĩ cho dù Ran có biết Shin thích Ran đi chăng nữa thì cũng phải mất nhiều thời gian ms có thể quên Akai và yêu Shin được. *lo lắng cho mối tình ShinRan*:KSV@08::KSV@08::KSV@08:
dù gì đi nữa, chap mới sớm sủa nhé em!
:KSV@20:
 
Cuối cùng thì Haibara và Shinichi thánh đôi rồi. Dù Haibara rất tội nghiệp nhưng mình vẫn thích cặp đôi Shinichi và Ran nhất, phải làm sao đây. Dù sao cũng tôn trọng quyền của tác giả, mau ra chap mới nhé!
 
rõ ràng là Shin đang muốn cho Hai 1 cơ hội cũng như cho mình 1 cơ hội vì hiểu được nỗi đau của Hai, hi vọng là khi Ran nhìn thấy Shin và Hai thân thiết sẽ thấy ghen, rồi từ từ nhận ra tình cảm của mình dành cho Shin, he he!
 
thực sự thì đọc đến đây, em rất muốn Shinichi và Haibara thành đôi =)) =)), tình cảnh 2 người giống nhau quá :v, và chẳng có gì lạ khi Ran và Akai thành 1 cặp :D, 2 người cùng yêu nhau, cùng hướng về nhau thì ko có lí do gì để chia cắt :v. Mới đầu đọc fic, em có cảm giác như Akai ko thích Ran, thì lúc đó sẽ mở ra cơ hội cho Shinichi :v, nhưng đến chap này thì đã xác định được couple rồi ^^. Mong tác giả sớm cho 1 cái kết :)) (em là em ủng hộ RanAkai nha =)))
 
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ :">
Mặc dù cmt của mọi người toàn ủng hộ couple, chẳng thấy ủng hộ bạn tác giả T^T

Tình hình là bạn Mai có viết một ngoại truyện về Akai từ lâu nhưng bỏ lửng. Tạm thời đang nghĩ về độ hợp lý của cốt truyện nên chưa viết chap tiếp theo. Mọi người ai ủng hộ ngoại truyện về Akai để Mai viết trước nào :3
 
×
Top Bottom