- Tham gia
- 16/11/2011
- Bài viết
- 14.545
✥ Chương 21 ✥
Một cánh tay nhẹ nhàng quàng qua vai Hà Y, nhét vào tay nàng một chiếc khăn tay.
Hà Y ngẩng đầu, thấy Tần Vũ Mai đang đứng trước mặt mình.
“Cãi nhau với hắn hả? Có vẻ như hắn rất giận, đùng đùng bỏ đi rồi.”
“Chàng nói… Vũ Tang không sao nữa rồi. Chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt ba tháng là sẽ khỏe lại”, nàng thở dài một tiếng, mắt vẫn còn đỏ mọng.
“Tỷ qua đây ngồi một lát, uống ngụm nước đã”, Vũ Mai kéo Hà Y tới phòng khách, để bệnh nhân trên gi.ường lại cho vợ chồng Tần Triển Bằng chăm sóc.
Nước mắt Hà Y vẫn cứ giàn giụa mãi.
Tần Vũ Mai hỏi: “Hai người… quen nhau?”.
Hà Y gật đầu.
“Hai người tỷ… rất gần gũi?”
Hà Y lại gật đầu.
“Lọ thuốc đeo trên cổ tỷ là của hắn?”
Hà Y cuối đầu, nói: “Sức khỏe chàng… không tốt, đặc biệt là tim… tim rất yếu”.
Nói xong câu đấy, nàng bỗng toát mồ hôi lạnh. Đường vừa rồi tuy không xa, nhưng chàng cứ nôn mãi, vừa rồi lại mệt mỏi một chặp, sau đó lại một phen giận dữ. Liệu chàng có…?
Ý nghĩ này chỉ mới lướt qua đầu, thân người nàng đã phóng vút đi rồi, nàng lao ra khỏi cửa, nhảy lên ngựa, điên cuồng đuổi theo.
Nàng liều mạng thúc ngựa phóng đi, trong đầu là một khoảng trống rỗng.
Dần dần cũng thấy đoàn xe ngựa từ từ đi phía trước, Hà Y nhìn thấy Tạ Đình Vân nhưng không thèm để ý đến ông ta, nàng giục ngựa một mạch chạy tới, vòng lên trước xe của Mộ Dung Vô Phong, gõ cửa xe.
Không có tiếng trả lời.
Một cánh tay nhẹ nhàng quàng qua vai Hà Y, nhét vào tay nàng một chiếc khăn tay.
Hà Y ngẩng đầu, thấy Tần Vũ Mai đang đứng trước mặt mình.
“Cãi nhau với hắn hả? Có vẻ như hắn rất giận, đùng đùng bỏ đi rồi.”
“Chàng nói… Vũ Tang không sao nữa rồi. Chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt ba tháng là sẽ khỏe lại”, nàng thở dài một tiếng, mắt vẫn còn đỏ mọng.
“Tỷ qua đây ngồi một lát, uống ngụm nước đã”, Vũ Mai kéo Hà Y tới phòng khách, để bệnh nhân trên gi.ường lại cho vợ chồng Tần Triển Bằng chăm sóc.
Nước mắt Hà Y vẫn cứ giàn giụa mãi.
Tần Vũ Mai hỏi: “Hai người… quen nhau?”.
Hà Y gật đầu.
“Hai người tỷ… rất gần gũi?”
Hà Y lại gật đầu.
“Lọ thuốc đeo trên cổ tỷ là của hắn?”
Hà Y cuối đầu, nói: “Sức khỏe chàng… không tốt, đặc biệt là tim… tim rất yếu”.
Nói xong câu đấy, nàng bỗng toát mồ hôi lạnh. Đường vừa rồi tuy không xa, nhưng chàng cứ nôn mãi, vừa rồi lại mệt mỏi một chặp, sau đó lại một phen giận dữ. Liệu chàng có…?
Ý nghĩ này chỉ mới lướt qua đầu, thân người nàng đã phóng vút đi rồi, nàng lao ra khỏi cửa, nhảy lên ngựa, điên cuồng đuổi theo.
Nàng liều mạng thúc ngựa phóng đi, trong đầu là một khoảng trống rỗng.
Dần dần cũng thấy đoàn xe ngựa từ từ đi phía trước, Hà Y nhìn thấy Tạ Đình Vân nhưng không thèm để ý đến ông ta, nàng giục ngựa một mạch chạy tới, vòng lên trước xe của Mộ Dung Vô Phong, gõ cửa xe.
Không có tiếng trả lời.