- Tham gia
- 16/11/2011
- Bài viết
- 14.545
Lại qua mấy ngày nữa, bệnh của Mộ Dung Vô Phong tuy không thấy có chuyển biến tốt gì rõ ràng, nhưng cũng may là không còn xấu thêm nữa. Mặc dù vẫn không thể xuống khỏi gi.ường nhưng cuối cùng chàng cũng phê duyệt xong tất cả bệnh án lưu lại trong thư phòng. Trừ việc tạm thời vẫn chưa thể tự mình chẩn bệnh ra, y vụ trong cốc tựa hồ đã quay trở lại trật tự cũ.
Chàng bắt đầu lập lại thói quen làm việc, nghỉ ngơi ngày trước. Mỗi ngày dậy sớm, sau khi tắm rửa xong là bắt đầu đọc sách, đồng thời cũng kiên quyết tham gia hội chẩn mấy ca bệnh khó.
Nhưng mọi người đều có thể nhìn ra, tinh thần của chàng không tốt lắm. Tuy rất cố gắng chịu đựng nhưng mỗi dịp hội chẩn chàng đều không thể kiên trì được lâu. Quá nửa số lần chàng ngồi chưa tới nửa canh giờ là phải về phòng nghỉ ngơi. Có lần chàng cắn răng ngồi đến cuối, kết quả là ngày hôm sau bệnh tình chuyển xấu, không dậy được nữa.
Chàng cũng đã quay lại dáng vẻ trầm mặc không vui, không nói cười lúc trước.
Cái tên “Hà Y” tựa như hoàn toàn biến mất trong khi chàng nói chuyện. Dần dần mọi người cũng không dám nhắc tới hai chữ “Hà Y” trước mặt chàng nữa.
Ngày hôm đó, Mộ Dung Vô Phong thức dậy hơi muộn. Lúc Quách Tất Viên vào phòng ngủ, chàng còn đang nằm trên gi.ường, vừa mới tỉnh giấc.
“Chào buổi sáng, cốc chủ”, Quách Tất Viên kéo ghế ngồi bên gi.ường.
“Chào buổi sáng, bây giờ là giờ nào rồi?”, Mộ Dung Vô Phong chậm rãi ngồi dậy, hỏi.
“Đầu giờ Tỵ.”
“Thật tệ, hôm nay dậy muộn quá”, chàng nhạt giọng nói.
“Hôm nay cốc chủ có thấy khỏe hơn không?” Quách Tất Viên hỏi.
Chàng bắt đầu lập lại thói quen làm việc, nghỉ ngơi ngày trước. Mỗi ngày dậy sớm, sau khi tắm rửa xong là bắt đầu đọc sách, đồng thời cũng kiên quyết tham gia hội chẩn mấy ca bệnh khó.
Nhưng mọi người đều có thể nhìn ra, tinh thần của chàng không tốt lắm. Tuy rất cố gắng chịu đựng nhưng mỗi dịp hội chẩn chàng đều không thể kiên trì được lâu. Quá nửa số lần chàng ngồi chưa tới nửa canh giờ là phải về phòng nghỉ ngơi. Có lần chàng cắn răng ngồi đến cuối, kết quả là ngày hôm sau bệnh tình chuyển xấu, không dậy được nữa.
Chàng cũng đã quay lại dáng vẻ trầm mặc không vui, không nói cười lúc trước.
Cái tên “Hà Y” tựa như hoàn toàn biến mất trong khi chàng nói chuyện. Dần dần mọi người cũng không dám nhắc tới hai chữ “Hà Y” trước mặt chàng nữa.
Ngày hôm đó, Mộ Dung Vô Phong thức dậy hơi muộn. Lúc Quách Tất Viên vào phòng ngủ, chàng còn đang nằm trên gi.ường, vừa mới tỉnh giấc.
“Chào buổi sáng, cốc chủ”, Quách Tất Viên kéo ghế ngồi bên gi.ường.
“Chào buổi sáng, bây giờ là giờ nào rồi?”, Mộ Dung Vô Phong chậm rãi ngồi dậy, hỏi.
“Đầu giờ Tỵ.”
“Thật tệ, hôm nay dậy muộn quá”, chàng nhạt giọng nói.
“Hôm nay cốc chủ có thấy khỏe hơn không?” Quách Tất Viên hỏi.