Hoàn Mê hiệp ký – Thi Định Nhu

Lại qua mấy ngày nữa, bệnh của Mộ Dung Vô Phong tuy không thấy có chuyển biến tốt gì rõ ràng, nhưng cũng may là không còn xấu thêm nữa. Mặc dù vẫn không thể xuống khỏi gi.ường nhưng cuối cùng chàng cũng phê duyệt xong tất cả bệnh án lưu lại trong thư phòng. Trừ việc tạm thời vẫn chưa thể tự mình chẩn bệnh ra, y vụ trong cốc tựa hồ đã quay trở lại trật tự cũ.



Chàng bắt đầu lập lại thói quen làm việc, nghỉ ngơi ngày trước. Mỗi ngày dậy sớm, sau khi tắm rửa xong là bắt đầu đọc sách, đồng thời cũng kiên quyết tham gia hội chẩn mấy ca bệnh khó.



Nhưng mọi người đều có thể nhìn ra, tinh thần của chàng không tốt lắm. Tuy rất cố gắng chịu đựng nhưng mỗi dịp hội chẩn chàng đều không thể kiên trì được lâu. Quá nửa số lần chàng ngồi chưa tới nửa canh giờ là phải về phòng nghỉ ngơi. Có lần chàng cắn răng ngồi đến cuối, kết quả là ngày hôm sau bệnh tình chuyển xấu, không dậy được nữa.



Chàng cũng đã quay lại dáng vẻ trầm mặc không vui, không nói cười lúc trước.



Cái tên “Hà Y” tựa như hoàn toàn biến mất trong khi chàng nói chuyện. Dần dần mọi người cũng không dám nhắc tới hai chữ “Hà Y” trước mặt chàng nữa.



Ngày hôm đó, Mộ Dung Vô Phong thức dậy hơi muộn. Lúc Quách Tất Viên vào phòng ngủ, chàng còn đang nằm trên gi.ường, vừa mới tỉnh giấc.



“Chào buổi sáng, cốc chủ”, Quách Tất Viên kéo ghế ngồi bên gi.ường.



“Chào buổi sáng, bây giờ là giờ nào rồi?”, Mộ Dung Vô Phong chậm rãi ngồi dậy, hỏi.



“Đầu giờ Tỵ.”



“Thật tệ, hôm nay dậy muộn quá”, chàng nhạt giọng nói.



“Hôm nay cốc chủ có thấy khỏe hơn không?” Quách Tất Viên hỏi.
 
“Ừm”, chàng đáp một tiếng, kỳ thực không hề cảm thấy khỏe hơn chút nào, vừa ngồi dậy, đầu lại bắt đầu cảm thấy váng vất chóng mặt.



“Hôm nay chúng ta có một vụ làm ăn quan trọng phải thương lượng, thuộc hạ nghĩ, nếu cốc chủ có thể chịu đựng được, liệu có thể ra mặt một lúc? Đại khái chỉ cần nửa canh giờ.”



“Vụ làm ăn nào? Ở đâu?”, Mộ Dung Vô Phong nhắm mắt lại, tựa vào gối hỏi.



“Có một vài loại thuốc, chúng ta chuẩn bị nâng giá, đã đàm phán gần xong với Diên Khánh Đường rồi. Tuy bọn họ không được vui cho lắm nhưng với giao tình mấy chục năm nay vẫn sảng khoái đồng ý. Chỉ là, lần này đích thân Vương lão bản xuất trận, lão tiên sinh đã sáu mươi tuổi, đến đây chuyến này thực không dễ, lại luôn muốn được gặp mặt cốc chủ, ai ngờ cốc chủ chẳng may đổ bệnh. Cho nên thuộc hạ đã đặt một bàn rượu ở Thính Phong lâu, mời lão tiên sinh cùng mấy thuộc hạ tới, nếu cốc chủ có thể tới một lúc, cho bọn họ chút thể diện việc này coi như xong xuôi.”



Mộ Dung Vô Phong nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Việc đã quan trọng như thế, ta đi”.



“Tốt quá rồi. Sức khoẻ của cốc chủ còn chưa tốt lắm, ngồi xe ngựa không được rồi, thuộc hạ đã chuẩn bị xong kiệu.”



“Không cần phải quá nhiều người đi theo.”



“Việc này do Tạ tổng quản bố trí. Ông ấy cũng tự mình đi theo nếu không thì không yên tâm.”



Mộ Dung Vô Phong gật đầu nói: “Ông về trước đi, ta thay đồ, ăn sáng xong hẵng quay lại”.



“Việc thay đồ cứ để thuộc hạ làm giúp. Cơm sáng sẽ lập tức bưng lên”, Quách Tất Viên nói.



“Ta tự mình làm được”, Mộ Dung Vô Phong nói.



Đến chính ngọ, một cỗ kiệu lớn đã đưa Mộ Dung Vô Phong tới cửa Thính Phong lâu. Trong xe ngựa theo sau là Sái Tuyên và Triệu Khiêm Hòa. Tạ Đình Vân cùng mấy tùy tùng áo trắng không biết tên hộ tống phía sau.



Bên trong Thính Phong lâu rất huyên náo, tất cả chỗ ngồi sớm đã chật kín.
 
Ông Anh Đường tất tả chạy ra nghênh đón, chắp tay luôn miệng xin lỗi: “Các vị các vị, vạn phần xin lỗi, tất cả chỗ ngồi đều kín rồi. Nhã phòng thì có một đám người tới ăn từ sớm, đến tận bây giờ vẫn chưa ăn xong, bây giờ chẳng lẽ lại đuổi người ta đi? Chỉ có thể để mọi người đợi ở lầu dưới một lúc vậy”.



Quách Tất Viên không kìm được mà có một chút tức giận, nói: “Lão Ông, ông mải kiếm tiền tới mức hồ đồ rồi sao? Buổi hẹn của cốc chủ mà cũng dám làm lỡ? Tưởng người ra ngoài một chuyến dễ lắm sao?”



Ông Anh Đường vội vàng nói: “Đây… đúng là do tôi không sắp xếp ổn thỏa, với lại mấy người Vương Lão bản cũng chưa tới. Dưới lầu vừa hay còn một bàn trống… cốc chủ… người xem…”, ông ta vén màn kiệu, lắp ba lắp bắp giải thích.



“Vậy thì ngồi dưới lầu một lúc cũng không sao”, Mộ Dung Vô Phong lãnh đạm nói.



Trong lòng mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Mộ Dung Vô Phong tuyệt đối không phải là người dễ nói chuyện, dễ thương lượng. Với lại tất cả đều biết, chàng ghét nhất là ồn ào. Ông Anh Đường cũng vì việc này mà không thể không làm một chiếc cầu thang ở cửa sau chuyên để thuận tiện cho chàng ra vào. Mỗi khi có tiệc thân mật không thể từ chối, chàng đều từ cửa sau vào thẳng Nhã phòng. Thế mà hôm nay chàng lại chịu hạ mình ngồi ở đại đường ồn ào, huyên náo nhất.



Tạ Đình Vân đặt chàng lên xe lăn, đẩy vào bàn rồi lấy cho chàng một cốc nước nóng.



Cạnh bàn có một chậu sưởi, đại khái là đặc biệt vì chàng mà mang tới. Bàn mới tinh, chén trà là loại chàng thường dùng trong cốc. Làm ông chủ từng ấy năm, Ông Anh Đường đương nhiên biết tính khí của Mộ Dung Vô Phong. Bệnh ưa sạch sẽ của cốc chủ so với các đại phu khác còn ghê gớm hơn nhiều, mà việc đầu tiên chính là trước giờ không động tới bát đũa cốc chén của người khác dùng.



Lần đầu tiên Ông Anh Đường nghe tới việc này cũng không cho là thật. Mộ Dung Vô Phong lại hiếm khi ra khỏi cửa, cho nên cũng không ai dặn ông ta trước. Kết quả là mấy năm trước, lần đầu tiên Mộ Dung Vô Phong đến Thính Phong lâu, mọi người đều quên đem đồ dùng để ăn uống của chàng.



Lần đó, tất cả khách khứa đều vui vẻ ăn uống, vui vẻ trò chuyện. Ông Anh Đường đứng một bên hầu rượu lại phát hiện từ đầu đến cuối, Mộ Dung Vô Phong không hề động đũa, cũng không chạm tới tách trà. Chàng ngồi gần nửa canh giờ, một hạt cơm không ăn, một giọt nước cũng không uống.
 
Khách khứa mời chàng ăn nhiều một chút thì chàng lấy lý do bệnh dạ dày chưa khỏi, không thể ăn uống mà từ chối.



Kết quả, tiệc tan, Ông Anh Đường bị Triệu Khiêm Hòa mắng cho một trận, bảo ông ta “làm ông chủ bao nhiêu năm rồi, sao đến quy củ ấy cũng không biết”. Cho nên từ đấy về sau, trong phòng riêng của Ông Anh Đường ở Thính Phong lâu luôn cất sẵn mấy bộ đồ dùng để ăn uống mà Mộ Dung Vô Phong thường dùng trong cốc, phòng khi cần dùng tới.



Chỗ ngồi của Mộ Dung Vô Phong tựa vào cửa sổ, quay lưng về hướng gió, cũng coi như là chỗ tốt nhất ở lầu dưới. Bởi vì tựa lưng vào cửa sổ cho nên rèm cửa cũng thay mới. Người tinh ý nhìn là biết, tuy ở lầu dưới nhưng Mộ Dung Vô Phong vẫn được hưởng đãi ngộ đặc biệt.



Tạ Đình Vân dẫn mấy tùy tùng đợi ở bên ngoài. Ông Anh Đường ngồi một lúc cũng đi khỏi, nói là muốn xuống nhà bếp xem thức ăn đã chuẩn bị tốt hay chưa.



Một lúc sau, Quách Tất Viên đứng dậy nói: “Cốc chủ, thuộc hạ cũng ra ngoài xem xem, bọn họ nên tới lâu rồi mới phải, hay là không tìm được nơi này?”



Mộ Dung Vô Phong ung dung nói: “Đi đi”.



Thoáng chốc, chỉ còn lại một mình Mộ Dung Vô Phong ngồi lại bàn.



Nắng ban trưa từ ngoài cửa sổ ấm áp chiếu lên người chàng.



Chàng ngây người ngắm cỏ tươi, cây biếc ngoài cửa sổ, chợt phát hiện không biết từ lúc nào trên trời đầy những tơ liễu vàng nhạt phơ phất bay trong gió.
 
Chàng đương nhiên thừa biết đây là dàn dựng. Không thể có chuyện Ông Anh Đường không giữ cho chàng một gian Nhã phòng. Cho dù đúng là có chật kín người, ông ta cũng sẽ dọn phòng khách nhà mình cho chàng dùng chứ tuyệt đối không để chàng ngồi ở đại sảnh ồn ào thế này.



Thính Phong lâu vốn là sản nghiệp của Vân Mộng cốc, Ông Anh Đường thà đắc tội với tất cả khách hàng chứ tuyệt đối không dám đắc tội với người cho mình bát cơm.



Đương nhiên cũng không có chuyện Quách Tất Viên rõ ràng biết chàng đang bệnh mà còn muốn chàng rời cốc tiếp khách.



Trong cốc có mấy vị đầu bếp giỏi hơn trong trấn nhiều, huống chi mời Vương lão bản vào cốc một chuyến cũng không phải việc gì khó.



Sở dĩ chàng không lật tẩy họ mà còn ngồi yên đây đợi chính là muốn xem rốt cuộc mấy người này hôm nay muốn giở trò quỷ gì.



Rất nhanh, chàng liền biết câu trả lời, bởi khi chàng rời mắt từ cửa sổ vào phòng, một bóng người mặc đồ màu tím nhạt xuất hiện trước cửa. Bóng hình ấy rất quen thuộc, quen thuộc tới mức không cần nhìn kỹ chàng cũng biết đó là ai.



Sau đó chàng nghe thấy tiếng cười của nàng, hình như đang chào hỏi một tiểu nhị quen biết, hai người đứng ở cửa cười nói mấy câu, tiểu nhị vừa bưng ấm trà vừa nói: “Cô nương tới hơi muộn, dưới lầu đã không còn chỗ trống. Cũng may đều là khách lẻ, đành để cô nương thiệt thòi ngồi chung bàn với người khác vậy”.



Người áo tím như đang cười, nói: “Không sao, nếu thực không còn chỗ, vậy phiền đại ca gói thịt kho tàu của tôi lại, tôi mang về ăn cũng được. Nhớ cho nhiều ớt một chút, ớt lần trước chưa cho đủ”.



“Đương nhiên, đương nhiên.”



Tiểu nhị dẫn nàng vào đại sảnh, trong khung cảnh ồn ào xung quanh, hai người đều không chú ý đến Mộ Dung Vô Phong ngồi yên lặng cách đó không xa, cứ nói cười đi về phía đông sảnh.
 
Chàng lặng lẽ nhìn bóng hình nàng. Lâu rồi không gặp, xem ra thần thái nàng vẫn như cũ. Dáng vẻ lúc đi vẫn rất nhẹ nhàng, hăng hái nhiệt tình, không giống một người vừa trọng thương dậy chút nào.



Đại khái là nàng đã hoàn toàn lành lặn rồi. Nếu thế, bản thân cũng không cần phải lo lắng nữa.



Chàng thư thái nâng tách trà lên, cười khổ rồi thong thả uống một chút nước nóng.



Bởi vì bệnh khá nặng, chàng không được uống trà, có điều nước sôi đúng là khó uống, chẳng có chút mùi vị gì.



Vết thương trên vai chợt nhói đau, tay run một cái, tách uống trà tuột khỏi tay rơi xuống người rồi tiếp tục lăn xuống, “xoảng” một tiếng, vỡ thành mấy mảnh, nước nóng đổ lên đôi chân của chàng. Chàng đành vịn tay vào tay vịn của xe lăn, cúi người xuống định nhặt mấy mảnh vỡ dưới đất lên.



Tay vừa mới chạm đất chợt có một bàn tay khác vươn đến, tranh với chàng, nhặt toàn bộ mảnh vỡ trên mặt đất lại, sau đó chàng nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Để ta, cẩn thận đứt tay”.



Chàng khó nhọc ngồi thẳng lên, nhìn Hà Y đem mấy mảnh vỡ bỏ vào thùng rác bên cạnh rồi đứng trước mặt chàng cười khúc khích chào hỏi:



“Chàng vẫn khỏe chứ! Mộ Dung Vô Phong.”



Giọng nàng tuy nhỏ nhưng bên trong rõ ràng ẩn chứa niềm vui.



“Khỏe”, Mộ Dung Vô Phong thong thả đáp một tiếng, cảm thấy có chút lung túng.



Tiếp đến chàng cũng chẳng biết phải nói gì mới được, thế là đành không nói gì.



“Lâu rồi không gặp, chàng… chàng ốm rất lâu rồi phải không?” Hà Y cắn môi nhìn chàng, nhỏ giọng hỏi. Nàng kéo một cái ghế tới ngồi bên chàng, nói tiếp: “Chén nước đó đổ hết lên người chàng rồi, có bỏng không?”, nàng đưa tay cầm chiếc áo ướt sũng của chàng.



“Ta không sao.”



Chàng gạt tay Hà Y, phủ lại chiếc áo ướt lên chân.
 
Nàng cúi đầu, chăm chú nhìn chàng. Một lúc sau mới nhẹ nhàng hỏi: “Chàng… vẫn còn giận ta?”.



“Tìm ta có việc gì?”, chàng hỏi.



“Không có, chỉ là… chỉ là lúc vào cửa thì thấy chàng, cho nên… cho nên tới chào hỏi.”



“Chào hỏi đã xong, nàng đi được rồi”, chàng lạnh lùng nói.



“Liệu có thể để ta ở lại thêm chút nữa? Ta đã gọi đồ ăn, tiểu nhị nói làm xong sẽ mang tới”, nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào chân mình, nhẹ giọng nói.



“Cứ tự nhiên. Bàn này vừa hay còn trống vài chỗ”, thái độ của chàng hệt như trước, không nóng, không lạnh.



Một lát sau, tiểu nhị bê lên một bát thịt kho tàu nóng hổi cùng một bát cơm. Tiểu nhị quay sang hỏi: “Công tử ngồi đây cũng lâu rồi, có muốn gọi gì không? Chỗ chúng tôi có Nữ nhi hồng mới đem tới, có muốn nếm thử một chén không?”



“Không cần, đa tạ. Ta đang đợi khách”, Mộ Dung Vô Phong nhạt giọng nói.



Không biết nói gì, Hà Y chỉ đành cắm cúi ăn cơm, ăn rất nhanh.



Mộ Dung Vô Phong ngồi ở bên chăm chú nhìn nàng.
 
Nàng ăn sạch sẽ cơm với đồ ăn một cách ngon lành. Gắp miếng thịt mỡ cuối cùng bỏ vào miệng lưu luyến nhấm nháp rất lâu mới nuốt xuống. Sau đó ngẩng đầu trừng mắt bảo Mộ Dung Vô Phong: “Lúc ta ăn cơm, chàng chớ có nhìn ta chằm chằm”.



“Ta nhìn nàng chằm chằm?”, chàng hắng giọng hỏi.



“Ừ. Nếu chàng không thích nhìn người khác ăn thịt kho tàu thì có thể lên lầu. Dưới lầu này là nơi những người bần cùng như ta thường lui tới.”



“Ta chỉ lấy làm lạ”, chàng nói, “Nàng thích ăn thịt mỡ đến thế sao vẫn gầy như vậy?”



“Muốn ta nói cho chàng biết đáp án?”



“Xin rửa tai lắng nghe.”



“Bởi vì ta rất ít ăn thịt. Không phải không thích ăn mà bởi vì không được ăn. Đồ ăn trong quán chỉ cần dính tới thịt thì đều rất đắt”, nàng đảo mắt liếc nhìn chàng khinh thường: “Phần lớn thời gian, ta chỉ được ăn mì Dương Xuân”.



Chàng nhíu mày, nhìn nàng, thoáng nghĩ rồi hỏi: “Thế nào là mì Dương Xuân?”.
 
“Có nói với chàng chàng cũng chẳng hiểu”, nàng lại vùi đầu say sưa ăn, tựa như thịt kho tàu là thứ ngon nhất trên đời.



Mộ Dung Vô Phong đưa tay ra hiệu, tiểu nhị vội vàng chạy tới.



“Công tử, người muốn gọi món gì?”



“Lấy cho ta một bát mì Dương Xuân.”



“Việc này…”, tiểu nhị khó khăn nói: “Tiểu điếm không có, nhưng có hơn một trăm ba mươi món mì khác, gọi mì xào tương thì sao?”



Mộ Dung Vô Phong hỏi: “Tiệm này sao vậy? Sao đến mì Dương Xuân cũng không có?”.



Quay đầu nhìn Hà Y đã thấy nàng cười đến gập cả bụng.



“Chuyện này… nếu công tử đến quán mì Trương Ký ở phố đông… có lẽ họ có món này.”



“Bây giờ ta muốn ăn, ngươi tự nghĩ biện pháp đi. Hay là ngươi đi tới phố đông một chuyến?”, Mộ Dung Vô Phong không chịu bỏ cuộc nói.



“Nể công tử là bằng hữu của Sở cô nương, tôi sẽ đi một chuyến”, tiểu nhị thật thà gật đầu, sau đó đưa tay ra: “Năm xu là đủ rồi”.
 
Mộ Dung Vô Phong nhìn tay tiểu nhị đưa ra, lắc đầu nói: “Ta không mang tiền”.



Tiểu nhị nhìn Sở Hà Y.



Hà Y lắc đầu nói: “Đại ca nhìn ta làm gì? Ta với vị này là huynh đệ tốt, cho ghi sổ nợ đi”.



Mộ Dung Vô Phong hỏi: “Hà Y, trên người nàng không thể đến năm xu cũng không có chứ?”



“Cho chàng vay cũng lãng phí, chàng không ăn được món ấy đâu.”



Tiểu nhị nói: “Hai vị chớ có to tiếng, chẳng qua chỉ là năm xu thôi, tính là tôi mời khách đi”, tiểu nhị quay đầu đi luôn.



Một lúc sau, tiểu nhị mướt mát mồ hôi từ ngoài bê vào một cái cặp lồng, từ bên trong bưng ra một bát mì lớn, nóng hôi hổi đặt lên bàn.



Mộ Dung Vô Phong vỗ vỗ vai anh ta, nói: “Vị tiểu huynh đệ này thật sảng khoái. Chỉ là trước giờ ta không muốn nợ người khác nhân tình, tên ngươi là gì, đợi chút nữa ta bảo người trả tiền cho ngươi”.
 
“Tôn Phúc.”



“Đa tạ, ngươi bận thì cứ đi đi”, Mộ Dung Vô Phong khách khí nói.



Chàng quay sang nhìn bát mì lớn trước mặt, nhíu mày hỏi: “Đây chính là mì Dương Xuân? Thế nào mà ngay cả trứng gà cũng không có?”.



Thực ra trong bát mì ấy, ngoài sợi mì ra thì chỉ có thêm mấy cọng rau.



Chàng nhìn bát mì, phát hiện thành bát còn lưu lại vết ngón tay, lại xem tới đôi đũa đặt cạnh, có vẻ như không sạch sẽ cho lắm.



Chàng quay sang nhìn Hà Y, Hà Y cũng nhìn chàng.



Hai người nhìn nhau trừng trừng khá lâu.



Cuối cùng Mộ Dung Vô Phong cũng nói: “Hà Y, ta biết trước giờ nàng ăn uống rất dễ tính”.



Hà Y thở dài một tiếng, kéo bát mì trước mặt chàng lại, nói: “Không cần nói nữa, ta ăn giúp chàng là được chứ gì”.
 
Mộ Dung Vô Phong có chút xấu hổ nói: “Vậy phải phiền nàng rồi”.



“Đừng khách khí.”



Nàng đổ nửa bát ớt vào bát mì, loáng cái đã ăn sạch sẽ.



“Mùi vị thế nào?” Mộ Dung Vô Phong hỏi.



“Cũng được. Có muốn gọi thêm cho chàng một bát không?”



“Không cần”, chàng lắc đầu lia lịa, “Nàng ăn quá nhiều rồi, nên nghỉ một chút đi”.



Trên mặt chàng đã hiện lên nét cười rồi.



“Vô Phong, xem ra bệnh của chàng không nhẹ”, nàng lo lắng nói, “chàng gầy hơn trước rất nhiều”.



Sắc mặt của chàng quá nhợt nhạt, nhợt nhạt thấy rõ.



“Ta không sao. Chẳng qua là một chút bệnh cũ thôi”, chàng cười nhẹ.



“Xin chàng hôm nay chớ có đổ bệnh, ta ăn no quá rồi, dù có võ công cũng không dùng được đâu”, nàng mặt mũi đau khổ nói.



Chàng bật cười nhẹ, chợt nhìn thấy từ ngoài đi vào bốn thanh niên áo sáng cùng một thiếu nữ áo màu lục nhạt, tựa như cố ý tới tìm chàng, năm người đi thẳng tới chỗ bọn họ đang ngồi.
 
✥ Chương 14 ✥


Mộ Dung Vô Phong quay đầu nhìn Hà Y, phát hiện ra mặt nàng biến sắc.



Đứng đầu nhóm kia là một thanh niên có vẻ lớn tuổi nhất, người này chắp tay hướng tới Hà Y nói: “Sư muội, lâu rồi không gặp, thì ra muội ở chỗ này”.



Cô gái kia y phục hoa lệ, quốc sắc thiên hương, lúc vừa tiến vào đại sảnh đã khiến cho tất cả đàn ông đổ dồn mắt vào. Khẩu khí của cô ta đối với Hà Y thì lại không có chút tình cảm nào:



“Đại sư ca, với loại nữ nhân vô sỉ bại hoại này huynh còn khách sáo cái gì?”



Sắc mặt Mộ Dung Vô Phong lập tức trầm xuống, nói: “Các vị tìm Hà Y có việc gì?”.



Cô gái kia vừa nghe cách chàng gọi Hà Y là biết quan hệ giữa hai người không tầm thường, mày nhíu lên, đột nhiên “bốp” một tiếng, vỗ xuống bàn làm tất cả chén trà trên bàn rung lắc mạnh rồi sắc giọng nói: “Bọn ta tìm Sở Hà Y tính nợ, nếu không muốn chết thì chớ có nhúng mũi vào, ít quản việc người khác đi!”.
 
Mặt Mộ Dung Vô Phong thoáng chốc đã bắt đầu tím tái, tim cũng thình thịch đập mạnh.



Chàng bệnh nặng chưa khỏi, gặp phải tiếng động bất ngờ lập tức cảm thấy lồng ngực tưng tức, hô hấp gấp gáp.



Hà Y vội vàng nắm lấy tay chàng, ba ngón tay đặt vào ba huyệt “Thần Môn”, “Nội Quan”, “Thái Uyên” của chàng, đem chân khí truyền vào, giúp chàng điều hòa hơi thở rồi nhỏ tiếng thì thầm bên tai chàng: “Bọn họ là sư huynh, sư tỷ ta, từ trước tới giờ đều gây khó dễ cho ta. Ta tự có cách đối phó . Đồng ý với ta, ngàn vạn lần đừng tức giận, cẩn thận lại phát bệnh”.



Mộ Dung Vô Phong nhìn nàng gật đầu.



Hà Y lạnh lùng nói: “Các vị chớ có làm việc không đâu. Vị này là bằng hữu của ta, còn đang bệnh, có gì muốn nói thì nói thẳng với ta. Còn sư tỷ, xin hạ giọng xuống, nói chuyện với người bệnh, chí ít cũng phải từ tốn một chút mới được”.



Cô ta cười lạnh một tiếng, nói: “Sư muội từ bao giờ đến cả kẻ bệnh tật cũng thèm muốn thế? Chắc là thấy hắn có tiền nên muốn lợi dụng hắn lừa lấy một khoản chăng? Ta xem…”. Cô ta có trực giác của con nhà thế gia, tuy Mộ Dung Vô Phong không mang vật gì đặc biệt, cũng không đeo ngọc giắt vàng nhưng từ cử chỉ tác phong nhìn là biết cực kỳ có tu dưỡng. Huống chi y phục của chàng tuy đơn giản nhưng đều là đồ tinh xảo, nhìn cũng biết không phải loại mà người bình thường có thể sờ tới.



Cô ta vốn còn định chửi tiếp, kiếm của Hà Y đã chĩa thẳng vào mũi cô ta, lạnh nhạt nói: “Nếu còn nói chàng thêm một chữ, ta sẽ xẻo mũi của ngươi xuống. Thực ra, không chỉ mũi của ngươi không đâu”.



Người thanh niên đứng đầu dùng bao kiếm khẽ gạt mũi kiếm của Hà Y, nói: “Tỷ muội đồng môn sao phải động đao kiếm? Huống chi, làm cô ấy bị thương, sư phụ trên trời có linh cũng không tha thứ cho muội đâu. Sư muội, lần này bọn ta cố ý tới tìm muội. Từ khi muội xuống núi đến nay thì không có tung tích gì. Bọc đồ này là đồ của muội hồi còn ở trên núi, bọn ta cũng mang tới đây, gọi là lưu chút kỷ niệm”.
 
Anh ta cười cười rồi đưa cho nàng một bọc đồ.



Hà Y nhận lấy, nói: “Đa tạ”, rồi chẳng buồn nhìn lấy một cái, trước mắt mọi người, quăng nó vào thùng rác.



Năm người kia đều tức đến tái mặt.



“Sư ca, với loại nữ nhân này chúng ta còn cần lý luận sao?”, cô gái kia giận tới run giọng nói.



Thanh niên kia nói: “Sư muội, nếu bằng hữu của muội không được khỏe, việc giữa chúng ta, hay là đến nơi khác thương lượng đi”.



Hà Y nói: “Ta đã sớm rời khỏi sư môn. Có việc gì xin các vị tự mình thương lượng, không liên quan gì tới ta”.



Thanh niên kia biến sắc nói: “Thực ra cũng không có gì cần thương lượng. Nếu sư muội đã rời khỏi sư môn, vậy xin giao lại kiếm phổ của sư phụ”, anh ta lấy trong người ra một miếng ngọc bội, nói: “Sư phụ lúc còn sống từng nói, thấy ngọc bội này như thấy người. Ở trước ngọc bội này, lẽ nào sư muội còn muốn tiếp tục quanh co hay sao?”.
 
Hà Y nói: “Sư phụ đã qua đời, ngọc bội này còn có tác dụng gì? Vật của người chết lưu lại há có thể quản người sống hay sao?”.



“Láo xược!”, một thanh niên áo xanh rút kiếm thét lên.



Cô gái kia chắp tay chào Mộ Dung Vô Phong nói: “Xem ra vị công tử này không phải là nhân sĩ võ lâm, chỉ sợ không hiểu lắm về bằng hữu mới quen biết này. Tiểu nữ họ Trần, gia phụ chính là Trung Nguyên đệ nhất khoái kiếm năm xưa, Trần Thanh Đình. Vị này là tam công tử của Thi Kiếm sơn trang, Tạ Dật Thanh, vị này là đại công tử của Song Long tiêu cục ở Giang Nam, Cố Hữu Trai, hai vị còn lại, một vị là con của chủ nhân Long Vũ các, Long Hi Chi, một vị là cháu của Tiêu Mộc Phong, Tiêu lão tiên sinh của Tàng Kiếm Các, Khoái Kiếm đường, Tiêu Thuần Giáp. Bốn vị sư huynh này của tiểu nữ đều thuộc dòng võ lâm thế gia trong thiên hạ, phụ thân, tổ phụ của các vị đều có địa vị, được võ lâm tôn sùng. Nếu không có nguyên do, chúng tôi sao lại làm phiền đến vị bằng hữu này của công tử?”.



Nói xong cô ta quay sang trừng mắt nhìn Hà Y: “Còn vị bằng hữu này của công tử, lai lịch bất minh. Vốn chỉ là một đứa trộm vặt ở trên đường, được phụ thân tiểu nữ rủ lòng thương thu nhận, nuôi lớn thành người, dạy cho võ công. Từng hạt cơm cô ta ăn, từng tấc áo cô ta mặc đều là của nhà họ Trần ta. Không ngờ cô ta còn dám dòm ngó tuyệt học của bổn môn, việc này cũng thôi đi. Cô ta lại vì có được kiếm phổ của bổn môn, không tiếc dùng sắc đẹp dụ dỗ… nói tóm lại, nói tóm lại chính là vô sỉ hết mức! Các hạ là người thông minh, cẩn thận bị con đàn bà giảo hoạt này lừa mà vẫn không biết”.



Mộ Dung Vô Phong nhạt giọng nói: “Kẻ hèn này không phải người trong giang hồ, cho nên không bết mấy về thanh danh vang dội của các vị. Còn về Hà Y, hoàn toàn trái với những thứ cô nương vừa nói, ta rất hiểu cô ấy, cũng rất ngưỡng mộ cách làm người của cô ấy. Các vị đều là con nhà thế gia, đương nhiên biết bàn này là của hai người bọn ta, bọn ta cũng không hề mời các vị tới. Nếu các vị chịu quay đầu lại nhìn sẽ thấy trong đại sảnh còn rất nhiều chỗ trống, không nhất thiết phải ngồi chen với chúng ta. Mọi người tránh nhau thì tai ai cũng được yên tĩnh, vậy chẳng tốt lắm sao?”.
 
Cô gái kia nói: “Công tử đây muốn đuổi khách rồi”.



“Không dám, xin tự nhiên”, Mộ Dung Vô Phong cười nhạt, ung dung nói.



Biểu tình trên mặt chàng chính là hoàn toàn không thèm để bọn họ vào mắt. Những điều bọn họ vừa nói, rõ ràng chàng chẳng để trong lòng.



Sau đó, chàng nhẹ nhàng kéo tay Hà Y, Hà Y bèn thuận theo ngoan ngoãn ngồi xuống.



“Hà Y, nàng có từng nghe chưa? Nơi này có một loại trà hoa cúc mùi vị rất ngon, chúng ta gọi một tách nếm thử, được không?”



Cách chàng nói chuyện cứ như năm người đang ở trước mặt hoàn toàn không tồn tại.



Nghĩ là biết, năm người này khó chịu đến mức nào.
 
Miệng Tạ Dật Thanh mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện bên cạnh Mộ Dung Vô Phong không biết từ lúc nào đã có thêm một vị trung niên đứng sừng sững. Năm xưa, khinh công, kiếm thuật của Trần Thanh Đình tuyệt thế, đồ đệ của ông ta từ trước tới giờ đều kiêu ngạo về khinh công vậy mà người trung niên này đến từ lúc nào, đến ra sao họ lại chẳng phát giác ra.



Sau đó bọn họ lập tức nhận thấy thanh kiếm đeo nơi lưng người này, chuôi kiếm có đồ hình bát quái. Đây là kiếm thường dùng của phái Nga My. Trên núi Nga My, ở tuổi này mà vẫn mang kiếm, trừ ba vị đạo sĩ cả đời không lộ diện trên giang hồ chỉ còn hai người. Một là chưởng môn phái Nga My, Phương Nhất Hạc. Người còn lại là sư đệ của ông ta, Tạ Đình Văn.



Con cháu nhà võ lâm thế gia vẫn tường tận chuyện giang hồ hơn so với người bình thường, huống chi bản thân bọn họ cũng kể như là người trong giang hồ.



Người này không nghi ngờ gì nữa, đương nhiên là Tạ Đình Vân. Mà ông ta lại cung kính đứng trước mặt thanh niên tàn phế tuổi hắn phải nhỏ hơn ông ta nhiều. Ông ta nhẹ nhàng đem chiếc chăn cầm trong tay phủ lên đôi chân mỏng manh vô lực của người thanh niên rồi cúi xuống thấp giọng nói bên tai chàng vài câu.



Nhìn ra Tạ Đình Vân, bốn người kia lập tức đoán ra thân phận người thanh niên tàn phế này.



Tạ Dật Thanh kinh sợ, đổi sắc mặt hỏi: “Thứ cho tại hạ thất kính, phải chăng các hạ là Mộ Dung cốc chủ?”.



Tạ Đình Vân nói: “Lời cốc chủ vừa nói, lẽ nào chư vị không nghe thấy?”.



“Không dám… Gia phụ năm trước bệnh nặng, may nhờ tiên sinh diệu thủ chữa cho mới qua khỏi, tại hạ lần này… lần này vốn là mang thư cùng lễ vật của gia phụ, chuẩn bị… chuẩn bị… xin gặp tiên sinh…”, hắn vốn muốn tìm lời nói cho khéo để vỗ yên tình hình, ai ngờ nhất thời lúng túng, không biết phải như thế nào mới được.



Mộ Dung Vô Phong lạnh nhạt nói: “Không dám”.
 
“Vậy… vậy chúng tôi xin cáo từ, đã quấy rầy rồi”, nói xong quay sang bốn người kia đánh mắt ra hiệu, chớp mắt đã mất tăm khỏi cửa.



Mộ Dung Vô Phong khẽ cười, nói: “Mấy vị sư huynh, sư tỷ của nàng thật lợi hại, lúc nhỏ hẳn rất thường bắt nạt nàng”.



Hai tay Hà Y vịn chặt thành ghế, vai cứng lại, đầu cúi gằm, lặng im không nói.



Mộ Dung Vô Phong đợi mãi, phát hiện nàng chẳng nói gì, đành nói tiếp: “Nàng xem…”.



Chưa nói xong đã nghe tiếng “tí tách”, tấm khăn trải bàn trước mặt Hà Y đang loang ra một giọt nước lớn.



Còn đang ngạc nhiên, tiếng “tí tách”, “tí tách” lại càng mau, càng liên tục, thoáng chốc đã thấm ướt khăn trải bàn một mảng lớn bằng bàn tay.



Mộ Dung Vô Phong vội rút khăn tay của mình đưa qua. Hà Y nhận lấy rồi thấm nước mắt, một lúc sau, khăn tay đã ướt sũng mà tiếng “tí tách” lại vang lên khi những giọt nước mắt rơi xuống bàn. Mộ Dung Vô Phong đành đem chén trà của mình hứng trước mặt nàng.



“Tinh, tinh, tinh, tinh…”, Hà Y nức nở, nước mắt không ngừng rơi vào chén trà.
 
Không biết phải làm sao, Mộ Dung Vô Phong nghĩ một chút rồi cởi áo khoác ngoài của mình ra nói: “Khăn tay bé quá, dùng cái này đi, chắc chắn đủ”.



Hà Y bưng mặt, nói: “Chàng không sợ ta… làm bẩn áo chàng sao?”.



“Không thành vấn đề, nếu áo còn chưa đủ, ta còn một tấm chăn đắp chân đây”, chàng nói.



Hà Y cầm tấm áo thấm nước mắt, thoáng cái nước mắt lại tuôn không ngừng.



Mộ Dung Vô Phong nhìn nàng khóc hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng nói: “Đừng đau lòng nữa, bọn họ đã đi hết rồi”.



Nàng thân thiết dựa vào người chàng, buồn bã nói: “Chàng đã biết ta là ai rồi, ta cũng phải đi thôi. Ta… ta chẳng qua chỉ là một đứa trộm vặt ai cũng ghét”.



Mộ Dung Vô Phong nắm lấy tay nàng, nói: “Không cần kẻ khác phải nói, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta đã biết nàng là ai”.



“Ta… là ai?”, Hà Y run rẩy hỏi.



Chàng nhìn nàng sâu lắng, nói: “Nàng là vợ của ta”.
 
Quay lại
Top Bottom