- Tham gia
- 16/11/2011
- Bài viết
- 14.545
“Chẳng phải sáng nay cốc chủ nói sẽ tới chỗ Ngô đại phu sao? Lẽ nào cô ấy không lo bữa sáng cho cốc chủ”, Triệu Khiêm Hòa cười nói.
“Nhưng giờ ta đói rồi”, chàng lãnh đạm nói.
“Vâng, bữa sáng sẽ lập tức mang tới”, Triệu Khiêm Hòa nói rồi lùi ra, Tạ Đình Vân tiến vào.
“Có việc gì sao?”, chàng ngẩng đầu hỏi.
“Thuộc hạ đã thả Đường Thập và Đường Lục đi rồi. Với lại hai người ấy cũng đã…”, Tạ Đình Vân muốn nói hai chữ “tàn phế”, chợt nhận ra không ổn vội nuốt tuột hai chữ ấy ngược trở vào: “Đường Tam giờ đã ở trong cốc. Là tối qua bắt được”.
“Tuy không thể lập tức thả hắn ra, nhưng cũng không cần quá gay gắt với Đường môn”, chàng nói.
“Vâng. Có điều…thuộc hạ cho rằng hắn quá to gan, làm càn, nên dạy bảo một trận mới được. Nếu không người của Đường môn hãy còn quay lại”.
“Ừ. Ông liệu mà làm. Hiện ta chỉ quan tâm tới việc của Quách Đông Báo”.
“Nhưng giờ ta đói rồi”, chàng lãnh đạm nói.
“Vâng, bữa sáng sẽ lập tức mang tới”, Triệu Khiêm Hòa nói rồi lùi ra, Tạ Đình Vân tiến vào.
“Có việc gì sao?”, chàng ngẩng đầu hỏi.
“Thuộc hạ đã thả Đường Thập và Đường Lục đi rồi. Với lại hai người ấy cũng đã…”, Tạ Đình Vân muốn nói hai chữ “tàn phế”, chợt nhận ra không ổn vội nuốt tuột hai chữ ấy ngược trở vào: “Đường Tam giờ đã ở trong cốc. Là tối qua bắt được”.
“Tuy không thể lập tức thả hắn ra, nhưng cũng không cần quá gay gắt với Đường môn”, chàng nói.
“Vâng. Có điều…thuộc hạ cho rằng hắn quá to gan, làm càn, nên dạy bảo một trận mới được. Nếu không người của Đường môn hãy còn quay lại”.
“Ừ. Ông liệu mà làm. Hiện ta chỉ quan tâm tới việc của Quách Đông Báo”.