Hoàn Mê hiệp ký – Thi Định Nhu

“Chẳng phải sáng nay cốc chủ nói sẽ tới chỗ Ngô đại phu sao? Lẽ nào cô ấy không lo bữa sáng cho cốc chủ”, Triệu Khiêm Hòa cười nói.



“Nhưng giờ ta đói rồi”, chàng lãnh đạm nói.



“Vâng, bữa sáng sẽ lập tức mang tới”, Triệu Khiêm Hòa nói rồi lùi ra, Tạ Đình Vân tiến vào.



“Có việc gì sao?”, chàng ngẩng đầu hỏi.



“Thuộc hạ đã thả Đường Thập và Đường Lục đi rồi. Với lại hai người ấy cũng đã…”, Tạ Đình Vân muốn nói hai chữ “tàn phế”, chợt nhận ra không ổn vội nuốt tuột hai chữ ấy ngược trở vào: “Đường Tam giờ đã ở trong cốc. Là tối qua bắt được”.



“Tuy không thể lập tức thả hắn ra, nhưng cũng không cần quá gay gắt với Đường môn”, chàng nói.



“Vâng. Có điều…thuộc hạ cho rằng hắn quá to gan, làm càn, nên dạy bảo một trận mới được. Nếu không người của Đường môn hãy còn quay lại”.



“Ừ. Ông liệu mà làm. Hiện ta chỉ quan tâm tới việc của Quách Đông Báo”.
 
“Thuộc hạ đã phái người đi rồi, hẳn là chỉ mấy hôm nữa sẽ có tin báo về. Từ nay về sau, trên giang hồ sẽ không còn cái tên Thái Hành Nhất Hiêu ấy nữa. Thuộc hạ nghe nói trên Thái Hành sơn tổng cộng có bảy tên đầu lĩnh, bọn chúng cũng sẽ biến mất một lượt”.



“Ông định làm thế nào?”.



“Thuộc hạ đã lấy danh nghĩa Vân Mộng cốc gửi trước cho chúng mỗi tên một phong thư, tin rằng hiện giờ chúng đang rất xôn xao, hẳn là đang tụ tập bầy thổ phỉ lại”.



“Người ông phái đi liệu có gặp nguy hiểm không?”, Mộ Dung Vô Phong hỏi.



“Tuyệt đối không có vấn đề. Chỉ là đầu của mấy tên thổ phỉ, một đêm là có thể giải quyết xong toàn bộ rồi. Huống hồ người của quan phủ cũng ngắm vào bọn chúng không chỉ một hai ngày. Thủ lĩnh chết, đem bọn còn lại vây quét một mẻ là hoàn toàn sạch sẽ”.



Mộ Dung Vô Phong gật đầu nói: “Tốt lắm. Ta chỉ hi vọng người trên giang hồ từ giờ có thể hiểu rõ, đại phu của Vân Mộng cốc không ai có thể động vào”.



“Đương nhiên”, Tạ Đình Vân cúi đầu thưa.



“Ông từng gặp Sở cô nương?”, chàng đột nhiên hỏi.
 
“Chiều hôm trước thuộc hạ không cẩn thận giao đấu với cô nương ấy một trận”, Tạ Đình Vân nói.



“Kiếm thuật của cô ấy thế nào?”.



“Thiếu chút nữa là ấy mạng của thuộc hạ. Ha ha, giờ nghĩ lại vẫn thấy toát mồ hôi”, Tạ Đình Vân cười nói: “Người cốc chủ chọn, sao có thể sai được?”.



Mộ Dung Vô Phong cũng mỉm cười, vẻ như yên tâm được một chút, lại nói: “Theo ông cô ấy so với Hạ Hồi thì như thế nào?”.



“Về kiếm thuật thì có thể tương đương, nhưng về kinh nghiệm thì còn thua không ít. Sở cô nương ra giang hồ chưa lâu, số lần động thủ với người khác chắc chắn ít hơn Hạ Hồi nhiều”



Mộ Dung Vô Phong nói: “Ý ông là, cô ấy không nên là đối thủ của Hạ Hồi?”.



“Điều này…khó nói. Nhưng sau bảy ngày nữa, giữa họ sẽ có một cuộc tỉ thí. Lúc đó sẽ rõ cao thấp”.



Mộ Dung Vô Phong nhíu mày nói: “Ta lo…hiện giờ cô ấy đi tìm Hạ Hồi. Cô ấy vừa rời đi, tới núi Nga My”.



“Không thể. Có lẽ Sở cô nương lên núi Nga My nhưng nhất định là không phải tới tìm Hạ Hồi”, Tạ Đình Vân khẳng định.



“Hử”
 
“Không giấu cốc chủ, Hạ Hồi đang ở nhà thuộc hạ. Hắn một mực chờ tới ngày tỉ thí”.



Mộ Dung Vô Phong thoáng nghĩ rồi cười: “Ông xem, đầu óc ta mê muội rồi, thế nào lại quên mất ông là sư thúc của Hạ Hồi. Hắn đến đây đương nhiên phải đến tìm ông đầu tiên”.



Chàng ngừng một lúc rồi lại nói: “Cô ấy không đi tìm Hạ Hồi thì tốt. Chẳng qua…”.



“Cốc chủ xin yên tâm, Sở cô nương và Hạ Hồi không thể có cuộc giao tranh”, Tạ Đình Vân nhìn chàng ấp úng cười nói: “Quy củ phái Nga My rất nghiêm, có sư thúc ở đây, Hạ Hồi không dám làm loạn lên được”.



Mộ Dung Vô Phong nhìn Tạ Đình Vân mỉm cười thư thái cười nói: “Việc này…họ muốn đấu ta cũng không có cách nào?”.



Lúc Tạ Đình Vân ra khỏi cửa Trúc Ngô viện, Triệu Khiêm Hòa vẫn đang đợi ở đó.



“Lão Triệu, vẫn còn chưa đi”.



“Ông phát hiện ra không. Hai ngày nay tinh thần cốc chủ đặc biệt tốt. Ít nhất ăn nói cũng rất dễ chịu. Còn hay cười nữa”, Triệu Khiêm Hòa vừa đi vừa nói.
 
“Ừ”, Tạ Đình Vân vốn không nhiều lời lại hợp với Triệu Khiêm Hòa: “Tôi cũng cảm thấy lạ. Có điều việc này rõ ràng có liên quan tới Sở cô nương. Ông đã trông thấy cốc chủ hay nói chuyện với nữ nhân bao giờ chưa? Kể cả với Ngô đại phu, trước nay cốc chủ cũng luận việc công, ái tình không bàn”.



“Đây cũng lạ thật. Vị Sở cô nương này trông cũng thuận mắt, nhưng so với Ngô đại phu thì còn thua xa. Huống chi Ngô đại phu cầm kì thi họa, thứ nào cũng tinh thông, tính tình cư xử cũng tốt, lại đối với cốc chủ rất…Ai cũng cho rằng hai người họ sớm muôn cũng về với nhau. Chẳng biết tại sao giữa đường lại có một Sở cô nương xuất hiện”, Triệu Khiêm Hòa khó hiểu nói.



“Vậy thì ông tự trách mình đi. Hà hà, Sở cô nương là do chính tay ông mời tới”, Tạ Đình Vân cười nói.



Triệu Khiêm Hòa nói: “Nói tóm lại, hiếm khi cốc chủ vui vẻ, chúng ta đi uống một trận đi”.



Tạ Đình Vân chỉ ông ta, cười vang: “Lão Triệu muốn uống rượu thì cứ nói thẳng ra đi, còn cần nhất định phải đợi đến khi cốc chủ vui nữa à?”.
 
✥ Chương 07 ✥
Ra khỏi cửa rẽ trái, đi khoảng một nén hương là lại tới gò đất kia.



Tuy số lần tự đi qua gò này không thật nhiều nhưng cũng không hề khó đi.


Không biết tại sao, kể từ ngày hôm qua, dường như nó rất dài. Có lẽ là bởi sức khỏe vốn yếu ớt, bạc nhược, có thể là bởi cơn phong thấp đau tận xương tối qua vẫn chưa hồi phục, hai tay chàng đẩy xe cho bản thân rất khó khăn. Đi được một phần ba quãng đường, chàng đã mệt tới mức mồ hôi ướt đẫm, không thể không dừng lại lau mồ hôi, điều chỉnh hơi thở đang hỗn loạn.



Từ cơn bạo bệnh cuối năm ngoái, th.ân thể chàng đến giờ vẫn chưa khỏe trở lại. Các chứng bệnh lần lượt phát tác đi phát tác lại. Bản thân lúc khỏe, lúc yếu.



Đến chàng cũng không biết rốt cuộc bệnh tình của mình còn có thể trì hoãn được bao lâu trước khi ngã xuống. Chỉ biết khi mình còn chút sức lực phải tranh thủ chữa trị thêm cho vài bệnh nhân, làm thêm một số việc.



Hơi thở quá loạn, tim đập thình thịch rất mạnh, chàng liền nhắm mắt, điều chỉnh lại. Đến lúc mở mắt ra, đã thấy Ngô Du đứng trước mặt mình.



Chàng vẫn đang thở dốc, không có sức nói chuyện
 
“Tiên sinh, học trò đưa ngài đi, sắc mặt tiên sinh… sắc mặt tiên sinh xấu đến mức độ này, nhất định không thể gắng sức. Cẩn thận… cẩn thận…”, mỗi khi nàng lo lắng là lại nói lắp, cứ ấp a ấp úng.



Chàng ngồi thẳng lưng lại, đợi thêm một lúc cho hơi thở bình ổn lại mới từ tốn lạnh nhạt nói: “Ta không sao, cô về trước đi, ta sẽ đến ngay”.



“Nhưng… nhưng… học trò…”, nàng không muốn đi.



Chàng không để ý đến nàng nữa, tự mình lăn bánh xe tiến tới, mặc nàng đứng nguyên ở chỗ cũ.



Nghiến răng nghiến lợi rốt cuộc cũng tới được cửa Dật Tiên lâu, Ngô Du vội vàng chạy từ phía sau lên mở cửa giúp chàng. Sau đó đứng trước mặt chàng quả quyết nói:



“Tiên sinh, học trò muốn chuyển chỗ.”



Chàng thả lòng bàn tay đang giữ bánh xe, nói: “Chuyển chỗ? Tại sao?” .



“Nơi này trồng cây quế, học trò ngửi thấy là đau đầu”, nàng hổn hển nói.



“Ngày mai ta sai người đến chặt hết là được.”



“Ở đây, mùa hè rất nhiều muỗi.”



“Cô nói xem, mùa hè ở đâu không có muỗi?”, chàng không nhanh không chậm đáp.



“Bởi vì rất không công bằng”, cuối cùng nàng nói.
 
“Không công bằng, không công bằng ở chỗ nào?”, chàng ngẩng đầu nhìn nàng.



“Chỗ của Sái đại phu, Trần đại phu cách cốc chủ không xa, rất thuận tiện, có việc gì cần thỉnh giáo, tiên sinh đều đồng ý tới. Duy chỉ có chỗ học trò là trên đỉnh gò, khiến tiên sinh đi lại không tiện, làm cho học trò mất đi nhiều cơ hội học tập, cho nên học trò cho rằng rất không công bằng”, nói thế nào vẫn là người đọc sách, muốn tìm lý do thì sẽ liên miên bất tuyệt.



“Cô muốn nói, ta ngại chỗ cô đường dốc quá dài, không chịu đến, đúng không?”, chàng lãnh đạm nói.



“Không phải”, nàng đáp.



“Sao lại không phải?”, chàng cười khổ.



“Học trò chỉ sợ tiên sinh cứ thế này làm tổn thương th.ân thể. Tóm lại, mặc kệ tiên sinh có cho chuyển hay không, hôm nay học trò sẽ thu dọn chăn đệm, nếu tiên sinh không tìm chỗ cho học trò, học trò sẽ đến chuồng ngựa ở cửa lớn Vân Mộng cốc”, Ngô Du thực sự tức đến đỏ hồng cả mặt rồi.



“Chuyện này… nếu cô đã quyết như thế, vậy thì đi tìm Triệu tổng quản, bảo ông ấy sắp xếp cho cô đi”, chàng nhìn Ngô Du mà rất buồn cười. Còn Ngô Du vẫn khí thế hừng hực đứng trước mặt chàng, chàng chỉ đành nói: “Sao rồi, sao lại chặn ta trước cửa, đến trà cũng không cho uống thế này?”.



Sau ngày Mười lăm tháng Mười, bệnh nhân ở Vân Mộng cốc bỗng nhiên nhiều lên. Không ngày nào mà lịch của tất cả các đại phu không kín mít, Mộ Dung Vô Phong bận hơn ngày thường gấp mười lần. Không nói đến việc, hằng ngày chàng không tránh được việc phải đến các nơi xem xét, giải quyết khó khăn mà cả bệnh nhân riêng của chàng cũng vài lần khiến chàng thức thông đêm. Mỗi ngày ít nhất đều bận rộn tới tận khi tiếng mõ cầm canh vang lên mới có thời gian rảnh mà đọc bệnh án cả ngày hôm đó. Mà một khi bệnh nhân nhiều, bệnh án cũng sẽ nhiều, bình thường một canh giờ là đọc xong, còn bây giờ hai canh giờ vẫn chưa đủ. Tính ra thời gian được ngủ thật sự mỗi ngày đại khái không quá ba canh giờ.
 
Cứ bận rộn như thế, ba tháng vụt trôi qua, đã sang năm, đến Tết Nguyên Tiêu rồi vậy mà Sở Hà Y dường như biến mất vào trong không khí, không chút tăm hơi.



Không dễ gì mới qua được đợt vừa rồi, dịp Nguyên Tiêu mọi người đều muốn treo đèn màu, tổ chức tiệc tùng. Ai dè thời tiết không ủng hộ, mấy ngày liền tuyết rơi, chỉ hy vọng ngày hôm ấy tuyết ngừng trời trong, ai ngờ tuyết đúng là ngừng rơi nhưng lại chuyển thành mưa lớn, còn thêm gió to, mọi người vốn muốn tổ chức hội đèn cũng đành bãi bỏ, cuối cùng thì mở mấy bàn tiệc, đốt than hồng hâm trà mới, cả cốc tràn ngập không khí ấm áp êm đềm.



Qua ba tuần rượu, thức ăn bê lên năm món, nói chuyện đến say sưa, Sái Tuyên nói: “Chúng ta chỉ biết vui vẻ với nhau, không bằng chốc nữa uống xong rượu, mọi người cùng tới thăm tiên sinh. Một mình tiên sinh ở trong Trúc Ngô viện cũng tịch mịch lắm lắm. Hay là chúng ta tới tìm tiên sinh nói chuyện?”.



Trần Sách cười nói: “Ta thấy lão đệ ngươi uống nhiều quá rồi. Tiên sinh là người không thích ồn ào. Những việc như ăn uống tiệc tùng như thế này, trước giờ tiên sinh vốn chẳng bao giờ tham gia. Chỉ muốn một mình đọc sách, uống trà. Tiên sinh thích ở một mình. Từ nhỏ đã như thế, có làm gì cũng không thay đổi được”.



Triệu Khiêm Hòa cũng nói: “Sái đại phu chớ đi làm phiền cốc chủ. Mấy tháng nay cốc chủ quá bận rộn rồi, tôi và Tạ tổng quản rất lo cho sức khỏe của ngài, ông nói xem, có năm nào cốc chủ không đổ bệnh vào mùa đông? Mấy tháng nay vừa lạnh, vừa ấm, tôi xem cốc chủ đã bị hành hạ đủ ốm rồi… Sớm nay tôi còn khuyên cốc chủ nên nằm nghỉ thêm chút nữa, ngài ấy có chịu đâu”.



“Được rồi, được rồi, tôi thấy các vị mấy ngày nay toàn nói chuyện bệnh tình của tiên sinh, chỉ sợ bệnh toàn từ miệng các vị mà ra đấy”, Ngô Du ở cạnh bất mãn nói: “Qua Tết rồi, cũng nên nói mấy câu tốt lành chứ. Triệu tổng quản, ông nói xem, mấy học trò chúng tôi cùng đến thăm tiên sinh liệu có được không? Tôi chỉ lo trời lạnh thế này, tiên sinh ngồi một mình trong nhà, liệu có quá hiu quạnh không?”



“Cốc chủ đã sớm dặn dò rồi, ngài thích yên tĩnh, người trong cốc không được tự tiện vào Trúc Ngô viện. Quy củ ấy còn đấy, mấy người các vị cũng chớ có lấy thân phận học trò yêu của cốc chủ mà đi vuốt râu hùm”, nhắc tới quy củ, Tạ Đình Vân lại cố ý nghiêm mặt lại.
 
“Tạ tổng quản, uống rượu, uống rượu!”, Sái Tuyên vội vàng đưa một bát rượu vào tay ông ta.



Rét đậm như vậy mà chàng vẫn chỉ khoác một chiếc áo choàng trắng, chẳng qua chỉ đắp thêm lên chân một chiếc chăn Ba Tư. Khuôn mặt chàng xanh xao hao gầy, còn thêm chút tiều tụy. Những ngón tay nắm lấy bản thảo vừa dài vừa đẹp nhưng không có chút huyết sắc. Chàng tựa như đang trầm tư, lại tựa như đang vô cùng mệt mỏi. Chàng đặt bản thảo trên tay xuống, nhấc chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.



Chàng vốn có thể dùng tay kia để làm việc này, có điều từ vai đến cánh tay ấy vì phong thấp tái phát mà nhấc lên cũng khó khăn.



Từng cơn đau như kim châm âm ỉ kéo đến, chàng cũng đành lặng lẽ chịu đựng. Những cơn đau này đã bầu bạn với chàng bao nhiêu năm rồi, dường như từ khi sinh ra đã có.



Đặt chén trà xuống, chàng nghe thấy có người khe khẽ gõ cửa.



“Mời vào”, chàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói.



Cánh cửa bật mở, chỉ thấy một người khoác trên mình cái áo tơi to đùng bước vào, nước nhỏ xuống sàn tí tách. Người đó cởi bỏ áo tơi, đặt ở cửa, lộ ra bộ y phục màu tím nhạt trên người, khuôn mặt còn đẫm mồ hôi, cả người nàng như đang bốc hơi hừng hực.



Chàng nhìn nàng, cứ thế quên mất cả nói năng.
 
Người kia đem bọc hành lý đặt lên bàn rồi đi đến trước mặt chàng, ngồi xuống bên cạnh ghế, ngẩng đầu nói: “Chàng không phải không nhận ra ta chứ?”.



Chàng cười, có chút bẽn lẽn, nhưng vẫn không biết nên nói gì.



Người ngồi bên cạnh chàng chợt đứng bật dậy nói: “Không được, ta phải đi tắm rửa. Cưỡi ngựa suốt mười ngày liền, bẩn chết mất”.



Chàng chỉ cho nàng hướng phòng tắm, còn chưa nói gì, nàng như đã hiểu ý chàng, lập tức đi thẳng tới đó.



Trong căn phòng quả nhiên còn lưu lại mùi ngựa.



Qua một lúc, chỉ nghe thấy nàng gọi từ phía xa: “Mộ Dung Vô Phong! Mộ Dung Vô Phong!”.



Chàng vội đi tới, đứng cách cửa hỏi: “Làm sao vậy?”.



“Quần áo… Ta không có quần áo sạch để thay.”



“Ừ, để ta đi hỏi Ngô đại phu, cô ấy có thể cho nàng mượn một bộ”, chàng nghĩ ngợi rồi nói.



“Đồ ngốc. Quần áo của chàng chẳng lẽ không có bộ nào sạch sẽ sao?”



Lấy một bộ quần áo trắng của mình, từ xa xa quăng lại cho nàng, nàng bắt lấy trên không trung rồi nói một tiếng “Đa tạ”.
 
Qua một lúc nữa, nàng mặc bộ đồ trắng ấy tiến vào phòng.



“Áo quá dài quá rộng, đành mặc tạm vậy”, nàng nhìn chàng, có chút xấu hổ.



Nàng mặc trên mình bộ đồ rộng càng lộ ra vẻ yểu điệu.



“Ta khát”, nàng cất tiếng, nói xong liền với chén trà trên bàn của chàng một hơi uống sạch.



Chàng chỉ đành hỏi: “Nàng có đói không?”.



Nàng ra sức gật đầu một cái.



“Muốn ăn gì? Ta bảo người đi làm.”



“… Thịt kho tàu?”, nàng do dự một lát, cứ như đó là một món rất khó làm.



“Thích cho thật nhiều ớt phải không?”, chàng nói thêm một câu.



“Sao chàng biết?”



“Đoán”, nói rồi, chàng kéo một sợi dây bên cạnh bàn rồi bảo người đi làm.



Đồ ăn và cơm được bưng tới rất nhanh. Nàng ăn như hổ đói, bộ dạng như bị bỏ đói nhiều ngày rồi.



Ăn được một nửa, nàng mới ngẩng đầu lên, giải thích: “Không phải ta đói đến thế, chỉ vì mỗi khi mệt đều ăn rất nhiều mà thôi”.



Chàng khẽ cười, nói: “Không cần vội, từ từ ăn”.



Nàng lại tiếp tục ăn như gió cuốn mây tan đến khi cơm canh sạch bách.
 
Ăn xong, nàng ngồi xuống tấm thảm dưới sàn, bên cạnh chân chàng, dáng vẻ rất hài lòng, thỏa mãn, đưa tay về phía chậu đồng, sưởi ấm.



“Tại sao đang dịp Tết chàng vẫn ở đây một mình?”, nàng xoay đầu lại nhìn chàng, hỏi.



“Như thế này không tốt?”, chàng hỏi lại.



Nàng nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng không có gì không tốt, chỉ là…”, nàng đưa tay vỗ nhẹ lên mắt cá chân và đầu gối đã sưng phù tới mức biến dạng của chàng, không kìm được thở dài một tiếng, nói: “Chàng trước giờ không biết chăm sóc tốt cho bản thân. Khiến ta lo lắng”, nàng đứng dậy, đóng kín cửa lại.



“Nàng mới từ núi Nga My về?”, chàng hỏi.



Nàng bật cười nói: “Xem ra chữ ta viết không sai. Những chữ ta viết được không nhiều, còn cho rằng chàng sẽ không nhận ra nổi đấy”.



“Còn may, đều hiểu được”, chàng cười nhẹ, nói.



“Chàng là người có học vấn, không được cười ta không biết viết chữ”, nàng đỏ mặt nói.



“Sao dám”, chàng đáp.



“Về đến đây thật tốt”, nàng nhẹ nhàng thốt, rồi chợt nhíu mày, đưa tay ôm bụng.



“Làm sao thế?”, chàng cúi người hỏi: “Nàng bị thương sao?”.
 
Nàng lắc đầu, khuôn mặt thoáng chốc đỏ ửng lên.



“Ngồi lại đây, để ta xem xem”, chàng không yên tâm nói.



“Đừng nói cái ấy vội, chúng ta nói chuyện khác trước”, nàng đẩy tay chàng ra.



Chàng vẫn cứ kéo nàng lại trước mặt, nói: “Sao lại không thoải mái? Hay là nàng động thủ với ai, bị thương rồi?”.



Nàng cúi gằm đầu xuống, nghĩ ngợi, sau đó nắm lấy tay chàng, nhẹ nhàng nói: “Mộ Dung Vô Phong, ta nói cho chàng một tin này, chàng… chàng đừng lo lắng”.



“Tin gì?”, chàng hỏi, nghi hoặc nhìn nàng.



“Chúng ta… chúng ta… đã có con”, mấy chữ sau cùng nói nhỏ như muỗi kêu. Nói xong, nàng ngẩng đầu, có chút ngượng ngùng, lại có chút vui mừng nhìn chàng: “Chàng có vui không?”.



Giây phút ấy, khuôn mặt chàng đã trắng bệch.



“Con”, chàng khẽ lẩm nhẩm, tay đặt lên mạch của nàng, quả nhiên nàng đã mang thai ba tháng.



“Đại khái do nàng cưỡi ngựa quá nhiều, không tránh khỏi có chút ảnh hưởng tới thai khí”, chàng cố gắng trấn định bản thân nói: “Ta sẽ sắc cho nàng ít thuốc, uống vào sẽ ổn”.



Chàng viết mấy chữ, kéo dây chuông, sai người đi làm.



Một lúc sau thuốc được bưng lên, nóng hôi hổi.
 
Hà Y một hơi uống cạn, nói: “Ta cũng rất lo lắng, chẳng qua với tính khí của ta, không cưỡi ngựa lẽ nào lại ngồi xe. Ta đã ngồi xe đi một đoạn nhưng phu xe kia quả thật chậm muốn chết mất”.



Nàng nhìn chàng. Không hề, rõ ràng chàng không hề vui.



“Hà Y, nàng ngồi gần lại đây, ta có lời muốn nói”, giọng nói của chàng có chút lạnh lùng.



“Nói đi”, nàng nhìn chàng, trong lòng bỗng dâng lên bao nhiêu nghi vấn.



“Chúng ta không thể có đứa con này”, chàng nói rõ từng chữ từng chữ.



Nàng bất giác ôm lấy bụng mình, thất thanh nói: “Tại sao?”.



“Chúng ta có thể mãi mãi sống với nhau, nhưng chúng ta không thể có con”, chàng trầm giọng nói.



Nàng đứng bật dậy, mặt đã tái xanh, nói: “Ta không hiểu”.



Chàng ngập ngừng, cuối cùng cũng nói ra: “Hà Y, đứa bé này sinh ra sẽ chỉ có thể giống ta, mang tất cả bệnh tật của ta, hơn nữa cũng sẽ là một người tàn phế”, khi cất tiếng, giọng của chàng đã mang chút đau đớn. “Ta không muốn thấy lại có thêm một người phải giống như ta, sống cuộc đời hệt như ta.”
 
“Không thể như thế!”, nàng bước tới, vuốt má chàng, nói: “Con của chúng ta… sao có thể? Chàng là thần y mà? Cho dù nó thực sự mang bệnh, chàng cũng có thể chữa trị, đúng không?”.



“Ta đã chữa trị được bệnh của mình sao?”, chàng kiên quyết nói: “Con của chúng ta, dù có sinh ra cũng sẽ chịu khổ. Cho nên nhất định không thể”.



Hà Y buông thõng tay xuống, cười lạnh: “Chàng có muốn hay không, chẳng liên quan. Ta vĩnh viễn không từ bỏ đứa con của mình. Đứa bé này, ta nhất định sẽ sinh ra. Chàng… chàng cứ coi như không quen biết ta là được rồi”.



Khuôn mặt chàng đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng lúc trước, nói: “Nàng vừa uống thuốc rồi, đứa trẻ ấy hôm nay sẽ ra thôi”.



“Chàng… chàng nói cái gì? Chàng cho ta uống cái gì?”, nàng vừa cuống vừa giận, trong bụng đã bắt đầu dấy lên cơn đau.



Nàng đột nhiên quỳ xuống, níu lấy tay áo chàng, khóc lóc: “Ta van xin chàng, Mộ Dung, ta van xin chàng, chàng cứu nó đi! Chàng có thể giải thuốc ấy đúng không, có thể cứu nó đúng không? Chàng nhất định có cách giữ nó lại, đúng không?”.



Chàng kiên quyết lắc đầu, nói: “Hà Y, nghe lời ta, nàng mau nằm lên gi.ường, đứa bé sẽ ra rất nhanh, nàng sẽ sớm quên được nó”, chàng đỡ nàng lên, kéo nàng đến phòng ngủ.
 
“Không! Ta không đi! Mộ Dung Vô Phong! Chàng là hung thủ! Là kẻ giết người!”, Hà Y đẩy Mộ Dung Vô Phong, xông ra khỏi cửa, hét lên: “Nếu con của ta có mệnh hệ gì, ta vĩnh viễn không tha thứ cho chàng! Vĩnh viễn không!”, nàng đã chìm vào cơn mưa to gió lớn. Chàng cũng xông ra khỏi cửa theo nàng, nhìn nàng chạy càng lúc càng xa, dù thế nào chàng cũng không thể đuổi kịp nàng. Toàn thân đã bị mưa lớn xối ướt. Đưa mắt dõi theo, bóng dáng nàng đã biến mất trong màn mưa.



Đã là tiệc tùng, tự nhiên cực kỳ náo nhiệt. Mọi người uống rượu, chơi phạt rượu cho đến lúc say túy lúy, đầu óc mơ màng. Hết bình này đến bình khác, ăn hết một lượt bánh cá rán trong trấn vừa mang đến tặng, ồn ào tới tận đầu giờ Hợi[1] mọi người mới từ từ giải tán.



[1] Giờ Hợi là từ 21-23 giờ.



Triệu Khiêm Hòa khoác áo khoác, nói lời từ biệt với các vị đại phu rồi kéo Tạ Đình Vân ra đại sảnh.



“Lão Tạ, bọn ta đến chỗ cốc chủ xem sao. Ngài ấy là người hay bỏ qua việc của mình, rất ngại làm phiền người khác, chỉ sợ lò than đã đốt hết rồi cũng lười chẳng buồn gọi người vào lấy thêm. Lại để bản thân lạnh cóng.”



“Đúng đấy. Tôi xem mấy tháng nay cốc chủ bận đến mức chẳng nghỉ ngơi mấy, chỉ sợ quá sức đến sinh bệnh, ai ngờ tới giờ vẫn khỏe. Vụ mùa đông năm ngoái, tới giờ tôi vẫn còn sợ”, Tạ Đình Vân uống hơi nhiều rượu, nói năng đã có chút líu lưỡi.



“Lão huynh uống nhiều quá rồi. Về nhà lại bị chị dâu mắng cho mà xem. Đúng rồi, nghe bảo Hạ Hồi đi rồi sao?”



“Đi lâu rồi. Náo nhiệt một trận, ai cũng cho rằng hắn và Sở cô nương sẽ tỉ kiếm, từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo tới. Không giấu gì lão huynh, tôi cũng cược vào đấy hai trăm lạng đấy. Vậy mà vị kia lại bắt tôi đi khuyên thôi ch.uyện ấy. Việc này biết làm thế nào, ít nhiều gì cũng là phái Nga My mất thể diện đấy.”
 
“Ấy ắt là cốc chủ lo cho sự an nguy của Sở cô nương, nên mới bảo ông làm thế.”



“Cốc chủ ít khi sai bảo chuyện gì, mà tính khí của Hạ Hồi, việc đã muốn làm, có đem chín con ngựa ra kéo cũng chẳng làm hắn đổi ý được… Lần này không được sẽ tìm lần sau.”



“Ông kiếm cách mà ngăn hắn lại. Kiếm của hắn không có mắt. Làm Sở cô nương bị thương, tôi không bắt đền huynh thì sẽ có người khác đến hỏi tội ông.”



“Biết rồi. Chẳng phải vừa nghe nói Sở cô nương lên núi Nga My, tôi bèn lừa hắn chạy lên tây bắc sao. Yên tâm đi, tạm thời bọn họ không thể đụng đầu nhau.”



“Vẫn là ông có cách.”



Vừa đi vừa nói, thoáng chốc đã tới cổng lớn của Trúc Ngô viện, men theo hành lang, đi tới thư phòng của Mộ Dung Vô Phong. Cửa phòng mở toang, bên trong không có một ai.



“Người đâu rồi?”, Triệu Kiêm Hòa nói. Nhìn thấy chiếc áo tơi đặt ngoài cửa: “Hôm nay có người ngoài tới?”.
 
Tạ Đình Vân nhíu mày, nói: “Không thể. Buổi sáng cốc chủ đã dặn không muốn tiếp khách, chỉ muốn ở trong phòng đọc sách. Cho nên tôi mới ngăn mấy người kia lại”, nói xong, Tạ Đình Vân đi tìm từng gian phòng một, phòng ngủ không có, phòng sách không có, phòng khách cũng không, phòng khám vẫn không có. Một mạch bảy, tám gian phòng đều không thấy bóng dáng Mộ Dung Vô Phong.



Quay lại thư phòng, Triệu Khiêm Hòa đã kéo chuông gọi người trực đêm.



Người trực đêm cũng họ Triệu, tên là Đại Hổ.



“Đại Hổ, ngươi có biết cốc chủ đi đâu không?”



“Không biết ạ”, Triệu Đại Hổ đáp. Thật ra phòng trực ban nằm ngoài Trúc Ngô viện, cách thư phòng rất xa.



“Cốc chủ có từng gọi ngươi không?”



“Có, có gọi hai lần. Lần đầu tiên sai tiểu nhân đến nhà bếp gọi đầu bếp làm một bát thịt kho tàu. Một lần nữa là đưa cho tiểu nhân một phương thuốc, bảo tiểu nhân tới dược phòng lấy thuốc.”



“Cốc chủ có khách nào ở bên không?”



“Có. Là một vị cô nương. Hai người họ có vẻ rất vui”, Triệu Đại Hổ thành thực trả lời.



“Ngươi không nhận ra cô nương ấy?”, Tạ Đình Vân hỏi.
 
“Không nhận ra. Tiểu nhân tuy đã trực ở đây hai tháng rồi nhưng cốc chủ tổng cộng chỉ gọi có hai lần, đều là trong ngày hôm nay, Đại Hổ đáp.



“Ngươi về nghỉ đi”, đợi Triệu Đại Hổ đi khỏi, Triệu Khiêm Hòa thở dài một tiếng, nói: “Chắc chắn là Sở cô nương đã quay về. Nếu không vào lúc này, cốc chủ sẽ không ra ngoài”.



Tạ Đình Vân gật đầu: “Nhất định là cô ấy. Ông nhìn xem, dưới đất hãy còn thanh Ngư Lân Tứ Kim Kiếm. Bọc hành lý này hẳn cũng là của cô ấy. Cô ấy quay về chắc cốc chủ rất mừng, Sở cô nương khinh công rất tốt, có lẽ là đưa cốc chủ… đưa cốc chủ… ra ngoài uống rượu chăng?”, ông ta đoán, cũng cảm thấy điều mình nói ra hơi hoang đường.



“Không đâu, chẳng phải cốc chủ đã gọi nhà bếp làm đồ ăn sao? Thịt kho tàu? Món này nhất định là làm cho Sở cô nương. Bản thân cốc chủ rất ít khi ăn những món có vị nặng như vậy”, Triệu Khiêm Hòa nhìn tấm chăn Ba Tư để trên bàn, nói tiếp: “Kể cả có ra ngoài đi nữa, cốc chủ sao không mặc thêm y phục, tấm chăn lông đắp chân cũng không mang theo, lẽ nào Sở cô nương lại vô ý như thế?”.



Nghĩ một lúc, ông ta lại nói: “Liệu có phải người của Đường môn? Nhân lúc chúng ta uống rượu lén bắt cốc chủ đi rồi?”.



Tạ Đình Vân lắc đầu: “Người của Đường môn muốn vào cốc là rất khó, muốn vào tới Trúc Ngô viện lại càng khó. Không phải là người cốc chủ nhận biết vốn không thể vào đây. Huống chi, cốc chủ từ trước đến nay không để người khác lo lắng, mỗi lần ra ngoài đều có dặn lại, tuyệt đối không có chuyện không nói năng gì mà biến mất”.



Triệu Khiêm Hòa nói: “Đấy là tôi đoán tình huống xấu nhất. Liệu có phải Sở cô nương bắt cóc cốc chủ rồi?”.



Tạ Đình Vân cười vang, nói: “Lão huynh lú lẫn rồi. Nếu Sở cô nương muốn bắt cốc chủ còn cần đợi tới tận bây giờ sao? Tôi nghĩ quá nửa là hai người họ ra ngoài chơi rồi. Ngại chúng ta đi theo nên mới mất tăm mất tích như thế. Việc này dễ thôi, tôi lập tức đi hỏi người gác cổng là biết ngay”.



Triệu Khiêm Hòa nói: “Tôi không an tâm, ông cứ đi hỏi đi”, nói xong, chợt đưa mắt nhìn ra bên ngoài hành lang. Bên ngoài đang mưa lớn, gió thổi dãy đèn lồng đung đưa lắc lư. Lờ mờ, trong viện hình như có bóng người.
 
Quay lại
Top Bottom