Hoàn Mê hiệp ký – Thi Định Nhu

“Trong viện có người!”, tựa như có dự cảm chẳng lành, hai người lao ra ngoài.



Vừa nhìn thấy, mấy phần hơi rượu trong đầu hai người đã vì kinh sợ mà bay sạch!



Mộ Dung Vô Phong ngồi bất động trên chiếc xe lăn. Không những toàn thân trên dưới đã ướt sũng mà có vẻ như hoàn toàn mất đi tri giác.



“Cốc chủ!”, Triệu Khiêm Hòa chạm vào người chàng, làm gì có chút hơi ấm nào?



“Nhanh gọi Trần đại phu và Sái đại phu”, Tạ Đình Vân không do dự bảo, rồi bế chàng vào phòng ngủ thay toàn bộ quần áo ướt ra. Bắt mạch, mạch cực yếu, đã rất nguy kịch rồi. Tạ Đình Vân vốn là người trong võ lâm, không hiểu biết gì về y thuật, tuy có một thân võ nghệ nhưng vào giây phút sống còn này cũng không dám làm bừa, chỉ đành đem hai lò sưởi ở thư phòng vào phòng ngủ. Đợi tới mức cảm thấy một khắc tựa như thiên thu, Trần Sách và Sái Tuyên đã chạy tới.



“Trong phòng chỉ có thể để một lò sưởi, khí than quá nặng, tiên sinh không chịu nổi”, Sái Tuyên vừa vào cửa nói ngay.



Tạ Đình Vân vội vàng đem một lò ra khỏi cửa.
 
Trần Sách bắt mạch, than một tiếng, nói: “Lần này gay to rồi. Rốt cuộc tiên sinh đã dầm mưa bao lâu?”.



“Không biết, khoảng một canh giờ?”, Triệu Khiêm Hòa đoán.



Trần Sách cúi đầu, nói: “Hiện giờ mạch của tiên sinh đã không có nữa rồi”.



“Huynh nói sao?” Sái Tuyên chạy tới, đặt tay lên cổ tay Mộ Dung Vô Phong, lo lắng nói: “Nguy rồi, đúng là không có!”.



Triệu Khiêm Hòa lo tới choáng váng, giậm chân nói: “Hai vị nhanh nghĩ cách đi, mạng của cốc chủ giờ trông cậy vào hai người đấy!”.



Sái Tuyên đã cắm trên đầu, trên người Mộ Dung Vô Phong mười mấy cây châm, không mảy may có chuyển biến, Sái Tuyên vội rút châm ra, dùng sức đập xuống ngực chàng.



Triệu Khiêm Hòa đứng một bên, run rẩy hỏi: “Cốc chủ… cốc chủ vẫn còn khí huyết?”.



“Không có mạch, lấy đâu ra khí huyết?”. Tạ Đình Vân đứng bên cạnh không giúp được gì, lo lắng tới mức mồ hôi ướt đẫm trán.
 
“Thế nào rồi?”, Sái Tuyên hỏi Trần Sách đang ở bên cạnh bắt mạch.



“Tim vẫn không đập. Nhanh lên không thì không kịp mất!”



“Tạ tổng quản!”, Sái Tuyên đột nhiên nói” Xin dùng nửa thành công lực vỗ ba cái xuống ngực tiên sinh”.



Tạ Đình Vân đưa tay, án theo lời dặn vỗ ba cái xuống ngực Mộ Dung Vô Phong.



“Sao rồi?”, ba người khẩn trương nhìn Trần Sách.



Ông ta vẫn lắc đầu, không những mặt đã sợ đến tái nhợt mà còn có vẻ thương tâm, bật khóc: “Lần này, chỉ sợ tiên sinh thật sự sẽ qua đời mất”.



Sái Tuyên không để ý tới Trần Sách, tiếp tục bảo Tạ Đình Vân: “Tạ tổng quản, lần này… xin ông nâng thành hai thành công lực. Ta biết tiên sinh không chịu được, có thể có nội thương, nhưng giờ ta chỉ mong tim tiên sinh đập trở lại. Những cái khác để sau hẵng nói”.



Tạ Đình Vân thận trọng gật đầu, duỗi tay vận hai thành công lực, lại vỗ xuống ngực Mộ Dung Vô Phong ba cái.



Chỉ nghe thấy Trần Sách reo lên: “Có nhịp tim rồi”, bốn người nhìn nhau, đều cảm thấy mừng rỡ vô hạn!
 
“Vẫn còn rất yếu”, Trần Sách nhíu mày: “Cũng không biết còn có thể kiên trì thêm bao lâu”, nói xong vội vàng đứng dậy: “Ta đến dược phòng lấy thuốc, các vị ở đây trông tiên sinh”.



Triệu Khiêm Hòa thở phào một tiếng, cảm thấy hai chân nhũn ra, nói: “Cốc chủ… sống lại rồi?”.



“Hiện giờ tạm thời sống rồi, nhưng còn rất khó nói”, Sái Tuyên lên tiếng. Nhìn thấy trong mắt của Triệu, Tạ hai người vẻ lo sợ, Sái Tuyên đành an ủi: “May là th.ân thể tiên sinh đã dần dần ấm lại rồi, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, nhất định tiên sinh có thể chuyển biến tốt”.



Trong lúc nói chuyện, Trần Sách đã bưng một bát thuốc và một viên dược hoàn lên.



“Răng cắn chặt, làm thế nào đây?”



Hai người ra sức mở miệng Mộ Dung Vô Phong, đổ bát thuốc vào miệng chàng. Nhưng Mộ Dung Vô Phong “ọe” một tiếng, không những nôn toàn bộ thuốc ra mà còn thổ ra một búng máu tươi.



Triệu, Tạ hai người nhìn đến ngây ra. Triệu Khiêm Hòa là người làm ăn, đương nhiên rất ít khi thấy những cảnh thế này, kể cả là Tạ Đình Vân nhìn thấy cũng không tránh khỏi hoảng hốt.
 
Hai vị đại phu kia vẫn bình thường như không, lấy vải băng lau sạch máu trên ngực Mộ Dung Vô Phong, rồi lại đem số thuốc còn lại cho chàng uống.



Lần này cuối cùng chàng cũng nuốt xuống, còn bật ho dữ dội.



Bốn người mặt sầu mày thảm nhìn Mộ Dung Vô Phong. Sái Tuyên không kìm được nói: “Tiên sinh còn có sức để ho… đây là việc tốt”.



Đợi cho đến khi cơn ho của Mộ Dung Vô Phong ngừng, chàng lại chìm vào giấc ngủ. Lúc này bốn người mới thở nhẹ một hơi. Trần Sách lưu lại trông nom, ba người còn lại đi sang phòng bên thương lượng đối sách.



Sái Tuyên nói: “Tim tiên sinh vốn yếu, ngày thường mà quá lao lực đều không tránh khỏi đập loạn nhịp. Sao có thể để nhiễm dù chỉ một chút hơi lạnh? Sao tiên sinh lại dầm mưa một mình trong Trúc Ngô viện?”.



“Bọn tôi cũng vừa mới tới, không biết đã có chuyện gì. Chỉ biết có thể có liên quan tới Sở cô nương”, Triệu Khiêm Hòa và Tạ Đình Vân nhìn nhau rồi lắc đầu.



Sái Tuyên nói: “Ai là Sở cô nương?”.



Triệu Khiêm Hòa nói: “Đó là… ài. Ông không quen đâu. Thời gian cô ấy ở đây cũng không quá hai ngày”.
 
Sái Tuyên thốt: “Sở cô nương ở trong Trúc Ngô viện?”, ai mà không biết Trúc Ngô viện này, không có sự đồng ý của Mộ Dung Vô Phong, đến chính học trò của chàng cũng không được vào.



Triệu Khiêm Hòa hắng giọng, nói: “Việc này… bên trong có chút uẩn khúc, không tiện nói nhiều”.



Sái Tuyên thở dài một tiếng, chàng vốn là một người rất ít khi thở dài: “Tình hình hiện giờ của tiên sinh vẫn rất nguy kịch. Chúng ta phải thương lượng xem ba tháng tới phải làm thế nào”.



Tạ Đình Vân kinh hãi nói: “Ý ông là, ba tháng tới tiên sinh cũng chưa thể khỏe lên?”.



“Đấy đã là ước đoán lạc quan nhất rồi. Ít nhất trong mười ngày tới khả năng tiên sinh tỉnh lại là rất nhỏ, thậm chí bất cứ khi nào cũng có thể… có thể…”, câu sau Sái Tuyên cảm thấy khó nói ra nhưng Triệu, Tạ hai người đều hiểu rõ ý tứ trong đó.



“Tin tức này phải được giữ kín”, Triệu Khiêm Hòa nói, “Nếu không trong cốc loạn đã đành, ngoài cốc cũng sẽ loạn”.



“Việc bên ngoài cứ để Quách tổng quản chủ trì đi. Hai người chúng ta trực ở đây. Về các đại phu, chỉ sợ không đủ người, Tạ Đình Vân nhìn Sái Tuyên nói.
 
“Tôi với Trần đại phu ở lại đây, làm phiền Tạ tổng quản đi gọi Vương đại phu tới. Để ba người chúng tôi lo liệu, tạm thời cũng đủ.”



“Là vị Vương đại phu nào?”, Triệu Khiêm Hòa hỏi, bên trong, bên ngoài cốc tổng cộng có ba vị đại phu họ Vương.



“Vương Tử Kinh. Anh ta đang trên đường về nhà người thân ở Giang Lăng rồi, chắc là vừa mới lên đường. Nếu bây giờ đuổi theo còn kịp.”



“Tôi đi đuổi theo”, Tạ Đình Vân nói rồi thoắt cái đi mất không thấy đâu nữa.



“Ngô đại phu thì sao? Nếu như không đuổi kịp Vương đại phu, gọi Ngô đại phu được không?”, Triệu Khiêm Hòa hỏi.



Sái Tuyên thoáng nghĩ rồi nói: “Nếu là chữa cho người khác thì không thành vấn đề nhưng đây là cho tiên sinh. Lần trước Ngô đại phu… chẳng phải cũng đổ bệnh luôn sao? Tôi sợ cô ấy thấy tiên sinh bệnh thành như thế này nhất định sẽ đau lòng quá độ rồi rối tung lên”.
 
“Cứ thế vậy. Chúng ta nói với bên ngoài rằng cốc chủ nhiễm phong hàn, phải nghỉ ngơi vài tháng. Năm ngoái ngài từng bệnh rồi, nói như thế cũng có thể qua mắt được mọi người.”



Sái Tuyên nói: “Tình hình hiện giờ, chỉ cần tiên sinh tỉnh lại là được. Đợi tiên sinh tỉnh lại, mọi sự sẽ tốt thôi. Chính tiên sinh là đại phu tốt nhất rồi”.



Triệu Khiêm Hòa gật đầu: “Tôi chỉ sợ… ài”, nói rồi đứng dậy, cùng với Sái Tuyên tiến vào phòng ngủ.



Mấy người túc trực bên Mộ Dung Vô Phong mười một ngày liền, đến áo cũng không thay, Mộ Dung Vô Phong vẫn hôn mê như cũ, không những không ăn cháo mà uống thuốc cũng toàn phải ép vào, cả người gầy rộc hẳn đi. Đến sáng sớm ngày thứ mười hai, chàng đột nhiên tỉnh lại.



Sái Tuyên và Trần Sách đang ở bên cạnh, mừng rỡ thốt: “Tiên sinh, ngài… ngài tỉnh lại rồi!”.



Bộ dạng của chàng không những vô cùng tiều tụy, yếu ớt mà thân sắc cũng có chút hoang mang hoảng hốt, tỉnh lại rồi mà tựa như vẫn đang ở trong mộng.
 
Không nói nhiều, Trần Sách lập tức đem đơn thuốc mình cùng với Sái, Vương hai vị đại phu thảo luận viết ra đưa đến trước mặt Mộ Dung Vô Phong, hỏi: “Tiên sinh, đơn thuốc này bọn học trò kê đã ổn hay chưa?”, trong đầu nghĩ nhân lúc Mộ Dung Vô Phong tỉnh táo phải để chàng xem đơn thuốc ấy còn thêm gì không, chỉ sợ chàng lại hôn mê tiếp.



Mộ Dung Vô Phong đến liếc cũng chẳng thèm liếc lấy một cái, mở miệng nói mấy chữ, âm thanh rất nhỏ, mọi người đều không nghe rõ.



“Tiên sinh, tiên sinh muốn nói gì?”, Sái Tuyên kề tai sát miệng chàng, chỉ nghe chàng lắp bắp mấy chữ: “Triệu… Triệu…”.



“Triệu tổng quản? Tiên sinh muốn gặp Triệu tổng quản?”



Chàng cũng chẳng còn sức gật đầu, chỉ đành chớp mắt.



Sái Tuyên vội vàng bước ra khỏi phòng, tới phòng bên kéo Triệu Khiêm Hòa túc trực suốt đêm vừa mới chợp mắt sang.



“Ngươi đi… đi tìm… Sở…”, tuy chỉ nói được vài chữ, Triệu Khiêm Hòa hoàn toàn hiểu ý chàng. Đi tìm Sở cô nương. Mười mấy ngày nay đúng là hồ đồ thật rồi, mọi người đều quên mất việc của Sở cô nương.



“Thuộc hạ lập tức đi ngay!”



Hai canh giờ sau, Triệu Khiêm Hòa quay lại Trúc Ngô viện, theo sau còn có một bà già.



Mấy vị đại phu đều kinh ngạc nhìn bọn họ.



Triệu Khiêm Hòa dẫn bà lão vào thư phòng, cung kính dâng trà, nói: “Thôi bà bà ngồi đây một chút, uống chén trà trước đã”.
 
Rõ ràng bà lão ít khi tiếp xúc với người ngoài, cử chỉ rất ngượng ngập. Cầm cái chén điêu khắc bằng bạch ngọc trên tay, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng vẫn không dám uống.



“Đây là trà Lão Quân Mi vừa được đem tới, cho thêm vài lát sâm, mùi vị rất ngon, bà bà cứ nếm thử một chút. Nếu như thích, ở chỗ tôi còn một túi, lúc ra về sẽ tặng bà bà. Đây là ba mươi lượng bạc, gọi là có lòng thành”, Triệu Khiêm Hòa đặt ba đĩnh bạc trước mặt bà lão. Bà lão không nén được mừng ra mặt, cười nói: “Cảm ơn lão gia”.



Triệu Khiêm Hòa vén mành bước vào, Mộ Dung Vô Phong đang nằm yên trên gi.ường, hít thở vẫn còn chút gấp gáp.



“Cốc chủ khỏe hơn chưa?”, ông ta hỏi Sái Tuyên.



“Đã ăn một chút cháo, vẫn chưa thể nói chuyện. Nhưng tiên sinh một mực đợi ông quay lại, chưa hề chợp mắt”, Sái Tuyên khe khẽ nói bên tai Triệu Khiêm Hòa.



“Ừm. Các vị tạm thời ra thư phòng một lúc, cốc chủ muốn gặp một người.”



Lát sau, tất cả mọi người đều ra ngoài. Triệu Khiêm Hòa dẫn bà lão tới bên gi.ường Mộ Dung Vô Phong, lấy một chiếc ghế cho bà, nói: “Thôi bà bà, xin mời ngồi. Thiếu gia nhà tôi đang bệnh, không thể ngồi dậy nói chuyện”.



Thôi bà bà hỏi: “Thiếu gia mắc bệnh gì thế?”.



“Chẳng qua chỉ là nhất thời hoa mắt chóng mặt. Bà bà, phiền bà đem mọi việc của Sở cô nương, từ đầu đến cuối, kể tỉ mỉ lại. Tốt nhất là người nhớ được gì đều nói hết ra.”
 
Nói rồi Triệu Khiêm Hòa bước tới trước mặt Mộ Dung Vô Phong, nói thầm vào tai chàng: “Tiên sinh, đây là Thôi bà bà, là bà đỡ của Thần Nông trấn”.



Người thanh niên nằm trên gi.ường gắng sức ngước mắt nhìn bà lão một cái, gọi là chào hỏi.



Triệu Khiêm Hòa ra hiệu cho Thôi bà bà bắt đầu kể.



“Ngày hôm đó…”, Thôi bà bà nói.



“Ngày hôm đó là ngày nào?”, Triệu Khiêm Hòa vội hỏi.



“Hôm đó là tối đêm Nguyên Tiêu. Lão đang ở nhà dỗ cháu ăn bánh thì có một tiểu nhị ở quán trọ Vĩnh Xương tới tìm lão, nhờ lão đi giúp một chuyến”, bà lão ngừng một chút rồi nói tiếp: “Đã quá đêm rồi, lại mưa lớn nữa, lão vốn không muốn đi, nhưng tiểu nhị kia cho lão hai mươi lượng bạc. Mỗi lần lão đỡ cho người khác chỉ được ba cắc bạc, trước giờ chưa bao giờ thấy nhiều tiền đến thế, lão bèn nhận tiền rồi đi”.



“Tiểu nhị đưa lão đến quán trọ Vĩnh Xương, vừa năm mới, mọi người đều về nhà cả rồi, nơi ấy vắng vẻ yên tĩnh lắm, thực ra cũng chẳng có bao nhiêu khách. Tiểu nhị dẫn lão tới một căn phòng, trong phòng có một cô nương mặc đồ trắng nằm trên gi.ường, cô ấy ôm bụng, mồ hôi đầy mặt, lão nhìn cô ấy bụng chưa lớn, có lẽ là kinh nguyệt hằng tháng. Việc này là việc bình thường của nữ nhân. Thế là bảo tiểu nhị đun một chậu nước nóng, lấy thêm vài chiếc khăn ấm.”



Nói tới đây, người nằm trên gi.ường đột nhiên ho mãi không dứt, Triệu Khiêm Hòa vội chạy tới nâng chàng dậy, xoa nhẹ trước ngực một hồi cơn ho mới từ từ ngừng lại.



Triệu Khiêm Hòa nói: “Bà bà, người cứ nói tiếp đi”.



“Vâng”, Thôi bà bà nói tiếp: “Cô nương ấy nói, cô ấy họ Sở, là người nơi khác tới. Cô ấy hỏi lão có cách nào để giữ đứa trẻ trong bụng lại không. Lão thấy cô ấy còn rất trẻ, bộ dáng thì hình như chưa từng gả cho ai. Xảy ra chuyện thế này, nếu như là người khác, chắc sẽ vì sợ phải sinh đứa bé mà uống thuốc bỏ nó đi rồi, cô nương ấy thì rất lạ, nhất định muốn sinh đứa bé. Tiên sinh nói xem, chưa gả chồng mà sinh con, sau này phiền phức lớn lắm. Cô nương ấy tuổi còn rất trẻ, không hiểu việc đời, cứ hồ đồ đòi giữ đứa bé. Lão nói với cô ấy ‘Cô nương, cô nghe lão nói một câu, cô còn chưa gả cho ai, đứa bé này không giữ được’, cô nương kia nằm trên gi.ường nước mắt đầm đìa nói ‘Bà bà, người ta lừa con uống thuốc, con của con chỉ sợ không giữ được. Xin người nghĩ cách cho con’, lão nghe thấy thế cũng có chút đau lòng. Nữ nhân cuối cùng vẫn là mệnh khổ, bèn hỏi cô ấy ‘Là ai lừa cô nương uống thuốc? Uống thuốc gì?’, cô ấy nằm đấy, một mực lắc đầu không chịu nói. Lão bèn nói ‘Lão chỉ là một bà đỡ, không biết khám bệnh. Nếu cô nương khăng khăng muốn giữ đứa bé này, nơi đây nhiều đại phu lắm, tìm một vị kê đơn thuốc, may ra còn có thể cứu được’. Không ngờ cô nương ấy nghe mấy câu đó thì bỗng tức giận, ôm chặt lấy bụng nói ‘Đại phu… Con không muốn gặp đại phu!’, nhưng bụng cô ấy đau đến mức không chịu nổi nữa rồi, thân dưới đã bắt đầu chảy máu. Lão bèn khuyên ‘Cô nương đã bắt đầu chảy máu rồi, đứa bé chắc chắn không giữ nổi nữa. Cô nên nghĩ thoáng một chút’. Cô ấy nằm trên gi.ường khóc thảm thiết. Lão bèn dùng nước nóng giúp cô ấy lau người, tắm rửa, một lúc sau bụng cô ấy đau rồi đẻ ra một thai nhi nữ đã thành hình. Lão sợ cô ấy nhìn thấy lại thương tâm, liền gọi tiểu nhị ra ngoài mua một cái hộp gấm, đặt thai nhi vào trong. Cô ấy bèn nói ‘Bà bà, đưa đứa bé cho con, con muốn nhìn hình dáng của nó’, lão đưa cái hộp cho cô ấy, cô ấy mở ra nhìn thấy lại khóc thê thảm tưởng như đứt hơi”.
 
Thôi bà bà một mạch kể lại, không tránh khỏi miệng mỏi lưỡi khô, Triệu Khiêm Hòa vội đưa một tách trà, nói: “Bà bà, uống ngụm nước cho thấm giọng”, rồi nhìn sang Mộ Dung Vô Phong, chỉ thấy chàng nhìn đăm đăm vào Thôi bà bà, hơi thở đứt quãng, lại nhớ lại những điều vừa nghe, trong lòng không khỏi thở dài.



Thôi bà bà uống một ngụm trà rồi nói tiếp: “Lão thấy đứa bé ra rất nhanh, cũng chảy không nhiều máu, liền hỏi cô ấy đã uống thuốc gì. Không giấu lão tiên sinh, việc thế này lão gặp nhiều rồi. Chẳng lần nào mà máu không chảy mãi không dứt, đau đến chết đi sống lại. Lão thấy phương thuốc cô nương ấy dùng cũng thật dễ chịu, nếu sau này người khác được dùng, há chẳng phải đỡ khổ sở hơn nhiều sao? Ai ngờ Sở cô nương cười lạnh một tiếng nói ‘Thuốc, bà phải hỏi cha của đứa trẻ. Hắn là kẻ chuyên kê thuốc đấy’, lão muốn hỏi lại nhưng cô ấy không chịu nói. Một lúc sau cô ấy ngồi dậy, nhờ lão tìm tiểu nhị, bảo đem cái hộp gấm tới cổng lớn Vân Mộng cốc. Lão hỏi cô ấy đưa cho ai, cô ấy không nói, chỉ viết vài chữ lên giấy. Nói cứ bảo tiểu nhị đưa cho người có tên trên giấy là được. Lão không biết chữ, cũng không biết cô ấy viết gì. Thế là đem hộp gấm đi, đưa cho tiểu nhị hai lượng bạc, nhờ hắn cưỡi ngựa đưa đi ngay. Lão trở lại phòng, cô ấy đã ngủ thiếp đi, một lúc sau đột nhiên vùng dậy, nói với lão ‘Bà bà, đứa bé ấy đã đưa đi chưa?’, lão nói, ‘Đi rồi, cô nương bảo đưa đến cửa cốc, lão đã nhờ tiểu nhị đưa đi rồi. Đã cho hắn hai lượng bạc, chắc chắn là đến nơi’, cô ấy hốt hoảng nói, ‘Bà bà, người mau gọi tiểu nhị lại, đứa bé ấy, con… con không gửi nữa’, lão nghe mà không sao hiểu nổi, nói với cô ấy, ‘Cô nương không nói lão cũng đoán được. Người cô nương gửi nhất định là cha đứa trẻ. Lão nhìn là biết, đúng là một kẻ không có lương tâm’, cô ấy lo lắng đến đỏ hết mặt mũi, nói, ‘Không được, sức khỏe chàng không tốt, nhìn thấy chỉ sợ không chịu nổi. Bà bà, xin người gọi tiểu nhị về đi’, lão bèn nói, ‘Tiểu nhị cưỡi ngựa đi rồi, lão chân yếu, làm sao đuổi được’. Cô ấy nghe thấy thế từ gi.ường ngồi bật dậy, mặc y phục, thoắt cái đã không thấy đâu nữa, một lúc sau mới thấy cô ấy ôm hộp gấm quay về. Lão đã từng gặp qua bao nhiêu cô gái, cũng chưa thấy ai có thân thủ như cô ấy, vừa đấy thôi còn đang nằm trên gi.ường, chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Có điều th.ân thể cô ấy không khỏe, lúc về đến gi.ường, lại chảy rất nhiều máu”.
 
✥ Chương 08 ✥


Thôi bà bà nói tới đây thì dừng lại, đưa mắt nhìn trộm Mộ Dung Vô Phong, thấy chàng cứ nhìn trừng trừng lên trần nhà chẳng nói năng gì, tim không khỏi đập thình thịch.



Triệu Khiêm Hòa hỏi: “Sau đó thì sao?”.




Thôi bà bà nói: “Sau đó cô nương ấy đuổi lão về, bảo là mình đã không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là khỏe lại”.



Sau khi tiễn Thôi bà ra về, Triệu Khiêm Hòa quay lại đứng cạnh gi.ường Mộ Dung Vô Phong, nhẹ nhàng nói: “Cốc chủ, hai ngày sau Sở cô nương rời khỏi Thần Nông trấn, tới giờ đã mười ngày rồi. Thuộc hạ đang nghe ngóng bốn phương, vẫn chưa có tin tức gì. Sở cô nương vốn độc lai độc vãng, không ở đâu cố định, lại chẳng phải người của bang phái nào, một khi đã đi thì so với người thường khó tìm hơn rất nhiều”.



Ánh mắt Mộ Dung Vô Phong mơ hồ bất định, qua một lúc mới nhìn vào Triệu Khiêm Hòa, nói: “Ông gọi… mấy vị tổng quản tới đây, còn cả Trần đại phu, Sái đại phu. Ta… ta có vài lời muốn giao phó”.



Triệu Khiêm Hòa vừa nghe thấy, trong lòng hoảng hốt, vội nói: “Cốc chủ, ngài nên nghỉ ngơi trước, có gì muốn nói, đợi khi tinh thần tốt lên rồi hẵng nói cũng không muộn”.



“Đi… gọi bọn họ.”



“Vâng.”
 
Triệu Khiêm Hòa sang phòng bên cạnh, tâm tình cực kỳ nặng nề, nói: “Quách tổng quản, Tạ tổng quản, còn hai vị Trần, Sái đại phu nữa, xin theo tôi sang đây, cốc chủ có điều muốn dặn dò”.



“Sao rồi? Cốc chủ bệnh tới mức nói còn chẳng có sức mà nói, còn dặn dò gì?”, mấy người kia trợn mắt nhìn Triệu Khiêm Hòa.



“Tôi thấy… cốc chủ là muốn giao phó… giao phó hậu sự”, nói tới đây, giọng ông không cầm nổi mà nghẹn ngào.



Triệu Khiêm Hòa nói xong, sắc mặt mọi người đều hiện lên vẻ bi thương.



Sái Tuyên trầm giọng nói: “Bệnh của tiên sinh, nếu như tự mình có quyết tâm, lại thêm cẩn thận điều dưỡng thì vẫn còn có thể cứu. Nhưng nếu như tâm đã nguội lạnh thì khó nói rồi”.



Nói xong, mọi người cùng tiến vào phòng trong.



Mộ Dung Vô Phong ho mãi không dứt, hơi thở yếu ớt, tinh thần hư nhược, hoa mắt chóng mặt, chỉ đành nhân lúc thần trí còn tỉnh táo, nhanh chóng nói mấy lời:



“Cái thân này của ta… hại người khác, hại cả bản thân bao nhiêu năm nay cũng gọi là quằn quại đủ rồi. Hiện giờ, việc trong cốc… đã có mấy vị tổng quản bàn bạc với nhau lo liệu, ta rất yên tâm. Y vụ về sau, ngoài cốc do Trần đại phu làm chủ, trong cốc do Sái đại phu quản lý, mọi người cùng hợp tác tốt, cho dù Vân Mộng cốc không có Mộ Dung Vô Phong, cũng… cũng chẳng sao.”
 
Trần Sách bật khóc nói: “Tiên sinh chỉ là bị phong hàn nhiễm vào trong, thời tiết khó chịu bên ngoài, bệnh này không phải là không chữa được, chỉ mong tiên sinh cố gắng bảo trọng th.ân thể, bọn học trò dẫu tan xương nát thịt cũng quyết trị cho được bệnh của tiên sinh”.



Mộ Dung Vô Phong tiếp tục nói: “Trúc Ngô viện… nếu ta không còn, thì lưu lại cho Sở cô nương. Mộ… mộ của ta… đem ta chôn cạnh lão thái gia, lúc còn sống… lúc còn sống chúng ta hay cãi vã, giờ chết… chết đi…”, nói tới đây thì chàng nói không ra hơi, không sao nói tiếp được, chợt cảm thấy choáng váng rồi lại ngất đi.



Vài lời trăn trối, mọi người nghe mà thảm thiết. Sái Tuyên, Trần Sách vội vàng bước tới cứu chữa. Cuống cuồng một lúc, Mộ Dung Vô Phong vẫn hôn mê bất tỉnh, không có chút khởi sắc nào.



Triệu Khiêm Hòa với hai người Quách, Tạ ra ngoài thư phòng, nói: “Bọn ta phải nhanh chóng nghĩ cách. Hiện giờ, cốc chủ… ài, đại khái là thương tâm quá độ. Việc này… Sở cô nương, hai người họ…”.



Quách Tất Viên và Tạ Đình Vân vẫn đang mơ hồ không hiểu, đồng thanh hỏi: “Rốt cuộc giữa hai bọn họ đã có chuyện gì?”.



Triệu Khiêm Hòa đem lời của Thôi bà kể lại toàn bộ, rồi nói: “Tình hình cụ thể vẫn không rõ, chuyện này… tôi đoán rằng, Sở cô nương đã mang thai con của cốc chủ… nhưng cốc chủ không muốn có đứa trẻ này… hai người bọn họ xảy ra cãi vã”.
 
“Cái gì!?”, hai người kia vừa nghe xong đều thốt lên kinh ngạc. Quách Tất Viên nói: “Không thể nào! Tính ra Sở cô nương ở trong cốc nhiều nhất cũng chỉ có ba ngày, ba ngày… liền có thể? Với lại hai người bọn họ, trước nay vốn chẳng hề quen biết”.



Tạ Đình Vân cười khổ: “Giả như thực sự có chuyện, nửa canh giờ là đủ rồi”.



Ba người cùng trầm ngâm một lúc, Tạ Đình Vân đột nhiên lên tiếng: “Tôi có cách rồi”.



“Mau nói, mau nói.”



“Tôi sẽ đi gọi Hạ Hồi quay lại, bảo hắn tìm Sở cô nương tỉ kiếm.”
“Là sao?”



“Trước tiên chúng ta phao tin ra ngoài, nói rằng ba tháng sau Hạ Hồi sẽ tỉ kiếm với Sở cô nương ở Phi Diên cốc. Nói thế chúng ta sẽ có kha khá thời gian để tìm hai người ấy. Sau đó chúng ta nói với cốc chủ, ba tháng sau Sở cô nương sẽ quyết đấu với Hạ Hồi, để cho cốc chủ có mục tiêu phấn đấu. Chính là, tỉ kiếm ắt có thương vong, cốc chủ vốn lo lắng tới an nguy của Sở cô nương, sợ Sở cô nương bị thương không ai cứu nổi, cho nên vào lúc này ngàn vạn lần không đành chết đi.”



“Diệu kế! Lão Tạ, nếu có thể làm được việc này, vậy là huynh cứu mạng lũ chúng ta rồi!”, vừa nghe được có cách, Triệu Khiêm Hòa không nén được đưa tay quệt mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng mừng ra mặt.
 
Hai ngày sau, đợi khi Mộ Dung Vô Phong tỉnh lại lần nữa, Triệu Khiêm Hòa, Quách Tất Viên và Tạ Đình Vân bèn tới bên gi.ường.



“Cốc chủ, bọn thuộc hạ vừa nghe được tin tức của Sở cô nương.”



Mộ Dung Vô Phong đưa mắt nhìn, đợi họ nói tiếp.



“Hạ Hồi đã tìm được Sở cô nương rồi, bọn họ vẫn ước định so kiếm, việc này vừa được đăng trên Giang hồ khoái báo.”



“Lúc… lúc nào?”, chàng hỏi.



“Mùng Năm tháng Năm. Tính cách của Hạ Hồi cực kỳ cố chấp, thuộc hạ là sư thúc chỉ sợ không ngăn nổi hắn”, Tạ Đình Vân giả bộ mặt mũi khốn khổ nói. “Cao thủ so kiếm, không chết ắt trọng thương, bọn thuộc hạ lo là Sở cô nương…”



“Thuộc hạ nghe nói từ khi Hạ Hồi gia nhập giang hồ tới nay, dưới kiếm chưa hề để ai sống sót. Tuy không được xếp hạng trên Giang hồ bảng, nhưng mọi người đều hiểu trong số các kiếm khách trẻ trên giang hồ hiện nay hắn không phải đệ nhất thì cũng là đệ nhị”, Triệu Khiêm Hòa đứng bên cạnh thừa cơ thêm vào một câu.
 
“Tuy bọn thuộc hạ chưa tìm được Sở cô nương, nhưng cứ theo tình hình mà đoán, phần thắng của Sở cô nương không lớn”, Quách Tất Viên nói.



“Thuộc hạ nghe nói, sư phụ của Sở cô nương chính là Trung nguyên đệ nhất khoái kiếm năm xưa, Trần Thanh Đình đại hiệp. Trần đại hiệp một đời tung hoành nam bắc không có đối thủ, chỉ thua đúng một lần dưới tay Phương Nhất Hạc, lần này Sở cô nương quyết đấu chỉ sợ chính là muốn thay sư phụ rửa nhục”, Tạ Đình Vân cũng mặc kệ tin đồn trên giang hồ là thật hay là giả, cứ đem ra thêm thắt như thật



Mộ Dung Vô Phong nằm trên gi.ường lắng nghe, nghĩ ngợi một hồi nói: “Nghe ý tứ của các vị, hình như là ta vẫn chưa thể chết được”.



“Không thể! Ngàn vạn lần không thể!”, ba người đồng thanh đáp.



“Nhỡ Sở cô nương bị trọng thương… thực ra cũng không quan trọng. Nếu như sức khỏe cốc chủ không tốt, vẫn có thể tìm Sái đại phu”, Quách Tất Viên nói.



Mộ Dung Vô Phong lạnh lùng nhìn ba người, hỏi: “Thành thật mà nói đi, chủ ý ngốc nghếch này là ai nghĩ ra? Các ngươi thực sự đem tin này đăng lên Giang hồ khoái báo sao?”.



Đang bệnh nặng như thế mà đầu óc Mộ Dung Vô Phong vẫn rất tỉnh táo.



“Việc này… việc này…”, Tạ Đình Vân ấp a ấp úng nói: “Là thuộc hạ. Tin đăng tối hôm qua. Thuộc hạ không ngờ…”.
 
“Nếu ông là Hạ Hồi… thì liệu có từ bỏ trận này như lần trước không?”



“Điều này… Thuộc hạ sẽ cố sức khuyên bảo…”



Chàng nhìn bọn họ, thở dài một tiếng.



“Đem đơn thuốc tới đây ta xem”, chàng đột nhiên nói: “Ta đói rồi”.



Mùng Năm tháng Hai, Nhạc Châu.



Gió sớm vẫn lạnh như giữa đông, đầu đường bóng người lác đác.



Tiệm quan tài của Vệ lão bản đã sớm mở cửa rồi. Dạo gần đây việc làm ăn cực kỳ thịnh vượng. Mấy hôm trước giữa Tổng đà chủ của Tam Tương thập thất đà của hồ Động Đình – Hùng Bính Cực và Đường chủ Phi Ưng đường của sông Trường Giang – Dương Long Cửu xảy ra một trận quyết chiến, ác liệt tới mức số hàng tồn trong tiệm của ông ta thoắt cái sạch bách, ngay đến mấy chục chiếc quan tài vừa nhập về vẫn còn chưa dỡ xuống đã bị kéo đi rồi.



Bạc, tất nhiên thu về không ít. Vệ lão bảo đơn giản chính là người làm ăn thành thật, gặp khi vận may đột nhiên tới cũng không tranh thủ lên giá, “Mua bán công bằng thì việc làm ăn sau này mới có người nhớ tới”, đây là điều trước giờ Vệ lão bản luôn tin theo.



“Vệ lão bản, chào buổi sáng!”
 
Trong gió lạnh vang lên tiếng gõ cửa, một người mặc áo xám, mặt mày vàng vọt bước vội vào trong tiệm: “Còn hàng không? Tối qua tất bật đến hoa mắt chóng mặt, lúc về nhà đếm lại mới phát hiện ra thiếu mất một cỗ… Ông giúp tôi xem lại trong kho xem”.



“Không còn đâu, không còn đâu”, Vệ lão bản xua xua tay, “Phong nhị gia, nếu còn chẳng nhẽ tôi lại không bán?”.



“Ồ, trong phòng lớn nhà ông rõ ràng vẫn còn một cỗ mà!”, Phong nhị gia vuốt râu, nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài sơn đen đặt trong phòng khách.



“Ài da, đây là quan tài của nhạc phụ[1] tôi, đã đặt đấy bảy ngày rồi, đang định tìm người hộ tống về quê an táng đây. Nếu Phong nhị gia đợi được, chiều nay là có hàng mới về.”



[1] bố vợ



@“Đây chính là… nhạc phụ ông. Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, chiều tôi quay lại vậy”, Phong nhị gia chắp tay từ biệt, quay người đi khỏi cửa.



“Không cần phiền tới nhị gia đích thân quay lại, hàng đến tôi sẽ gọi người đưa tới cho ngài. Tiền vẫn như cũ”, Vệ lão bản nói với theo.



“Đa tạ, đa tạ, xin nhờ ông vậy!”



Quay người lại, Vệ lão bản phát hiện bên cạnh sạp hàng có một cô nương trẻ, bốn mắt vừa chạm nhau, cô nương trẻ đó khẽ mỉm cười với ông ta.
 
Quay lại
Top Bottom