“Lạ thật, lúc ấy chàng làm thế nào mà xuống đó được? Chỗ này vừa trơn vừa dốc như thế?”, nàng cứ tiếp tục truy hỏi.
“Chống nạng đi xuống thôi”, chàng đáp.
“Mộ Dung Vô Phong, chỗ này vừa hay có một chiếc thuyền”, nàng đột nhiên chỉ xuống bên dưới, vui vẻ nói.
Trên chiếc thuyên ấy còn thắp hai cái đèn lồng màu đỏ, bên trong có trải chăn lông với đệm da, lại còn có cả một lò sưởi than đỏ hồng.
Chàng vừa nhìn thấy thì sững người, lắp ba lắp bắp hỏi; “Hà Y… nàng nghịch ngợm gì thế? Chỗ này từ lúc nào lại có một chiếc thuyền rồi?”.
“Thiếp không nói cho chàng biết đâu! Thiếp muốn xuống thuyền đi chơi”, nàng tung người khẽ nhảy một cái, lộn một vòng trong không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống thuyền.
Mộ Dung Vô Phong đuổi theo, kêu lên: “Nàng lên đi! Chiếc thuyến đó… không biết là có chắc hay không”.
Hà Y ngồi xuống đầu thuyền, cười khanh khách nhìn chàng.
Chàng chỉ đành rút nạng ra, tựa lên lan can chật vật đi tới cạnh đình. Chàng đi lại vẫn rất khó khăn, không có gì để tựa thì chẳng làm sao đi nổi dù chỉ một bước.
Nàng tung người nhảy về cạnh chàng, nói: “Tựa vào vai thiếp”, nói rồi vòng tay ôm eo chàng, cùng chàng từ từ đi xuống bậc đá rồi đỡ chàng nhẹ nhàng lên thuyền.
“Chiếc thuyền này là do thiếp bố trí đó, thế nào?”, nàng đưa cho chàng một tách trà.
“Không tồi”, chàng uống một ngụm, trong đầu vẫn chưa đoán ra nàng muốn làm trò gì.
Không nhịn được thầm nghĩ, nha đầu này sau khi gả cho mình, chủ ý quái quỷ trong bụng sao lại bỗng nhiên nhiều thế cơ chứ?
“Vậy thiếp chèo đi đâỵ”, nàng cầm lấy mái chèo, thật sự chèo đi.
Thuyến khẽ lướt, vững vàng tiến về hướng trung tâm hồ.
Giữa đêm hè, nước hồ khẽ sóng sánh, giữa khoáng trời đất là không gian tĩnh mịch.
Tiếng chèo khua nước vang lên như một khúc nhạc đêm hợp xướng.
“Là chỗ này sao?”, đến giữa hồ, Hà Y buông chèo hỏi.
“Cái gì mà chỗ này chỗ kia?”
“Hôm ấy chàng từ chỗ này trầm mình xuống hả?”, nàng lại hỏi lại chuyện kia.
“Ùm”, chàng thuận miệng nói. Việc mấy năm trước rồi, ai mà còn nhớ được rõ ràng chứ.
“Mộ Dung Vô Phong, này, nói với chàng đây, đừng có ngó đông liếc tây nữa được không? Người ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh đấy”, nàng giữ lấy đầu chàng quay về phía mình.
“Chuyện nghiêm chỉnh? Nói đi, ta đang nghe đây”, chàng nhìn nàng.
“Chàng nói coi, sau lần đầu tiên chàng bị uống nước nơi này, có phải bất luận là gặp chuyện gì thì cũng đột nhiên biến thành cực kỳ xui xẻo không?”
Chàng ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Ừm”.
Nàng lại nói: “Chàng có biết đấy là vì sao không?”.
“Vì sao?”
Nàng đáp: “Đấy là vì chàng mất hồn rồi”.
Chàng bật cười.
“Mộ Dung Vô Phong, chớ có cười!”
“Được rồi, hồn của ta mất rồi, bây giờ người đang ngồi uống trà cạnh nàng, thật ra là một cương thi.”
“Dù thế nào, chúng ta cũng phải ở đây bắt hồn của chàng về”, Hà Y mặc kệ chàng đùa cợt.
“Bắt về? Làm thế nào để bắt?”, chàng cười hỏi, “Nàng mau nói cho ta biết, ngày mai ta sẽ đem nó viết vào y thư, rồi chú thích: Sở thị hoàn hồn tiêu tai pháp, đã kiểm nghiệm, cực kỳ hữu hiệu“.
“Cách ấy hả, có nhiều lắm. Loại hay gặp nhất chính là chàng lại nhảy xuống lần nữa, thiếp sẽ kéo chàng lên.”
“Hà Y, ta đã tắm táp đâu vào đây rồi.”
“Đương nhiên còn có biện pháp khác”, nụ cười của Hà Y bắt đầu hiện ra vẻ gian tà, đột nhiên bò tới bên người chàng, ngồi sát vào người chàng.
“Còn có cách nào nữa?”, chàng hỏi.
Nàng chẳng nói gì nữa.
Mộ Dung Vô Phong ngẩn ra nhìn nàng, ánh mắt tựa như muốn lần tìm trong đầu nàng xem rốt cuộc nàng có ý đồ gì. Mãi một lúc sau mới khẽ cười, nói: “Hà Y, nàng lại muốn làm càn rồi… lật thuyền mất đấy”.
Hà Y đáp: “Thế thì cứ để nó lật đi”.
Mộ Dung Vô Phong nghĩ một lát, bỏ tách trà xuống, nói: “Cũng đúng. Đằng nào thì ta cũng biết bơi”.
HOÀN