Hoàn Mê hiệp ký – Thi Định Nhu

“Có phải là Sở Hà Y nữ hiệp?”



Lần đầu tiên Hà Y nghe thấy có người gọi mình là “nữ hiệp”, trong lòng buồn cười, thiếu chút nữa cười thành tiếng.



Quả nhiên Mộ Dung Vô Phong nhíu mày, nói: “Chính là người này. Chằng qua, cô ấy từ bao giờ lại đã thành nữ hiệp rồi?”.



Ông Anh Đường cười nói: “Cố chủ có chỗ chưa rõ, mấy năm nay trên giang hồ, chỉ cần là người cầm kiếm, nhân cách không tệ hại là có thể xưng hiệp rồi. Mà trong đó, nữ kiếm khách đã ít lại càng ít, không gọi là nữ hiệp cũng không được”.



Mộ Dung Vô Phong cười nhạt, nói: “Xưng vị trên giang hồ hóa ra đều rất có ý tứ”, nói xong, người hầu cận đẩy xe cho chàng hướng về bên trái, chuẩn bị rời đi, chợt nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân lộn xộn. Một kẻ thét lên: “Người đằng trước kia đứng lại”.



Người qua lại trước của quán vốn rất đông, nghe thấy tiếng thét giận dữ ấy có đến mười mấy người đứng lai.



Mấy người Mộ Dung Vô Phong cứ tiếp tục đi tiếp.
 
Chỉ thấy một bóng vàng vụt qua, một thân hình nhỏ nhắn tung mình nhảy tới, đáp xuống trước mặt Mộ Dung Vô Phong.



Mọi người nhìn kỹ, hóa ra là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, mày nhỏ mắt lớn, mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, mái tóc dài mượt mà dùng một chiếc khăn màu tía buộc lại, tai đeo một đôi khuyên bằng đá quý màu tím rủ xuống mười mấy hạt đá quý ngũ sắc to bằng hạt gạo, theo cử động của th.ân thể mà phát ra tiếng “lanh canh” Trong tay nàng ta là kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào Mộ Dung Vô Phong, nói: “Vừa rồi chính ngươi nhắc tới tên của Sở Hà Y?”.



Người hầu áo xám duỗi ngón trỏ, đặt vào mũi kiếm ung dung hất thanh kiếm khỏi mặt Mộ Dung Vô Phong tầm giọng nói: “Cô nương có gì muốn nói, xin bình tĩnh mà nói”, rồi tiện tay búng lên mũi kiếm một cái, chỉ nghe “keng” một tiếng, mũi kiếm đã gãy đôi.



Hà Y rùng mình, chỉ lực thật lợi hại!



Nàng ta nhìn thanh kiếm của mình, vừa giận vừa sợ nói: “Ngươi dám phá hỏng kiếm của ta?”.



Người hầu áo xám lạnh lùng nghiêm nghị, nói: “Kẻ dám vô lễ trước mặt công tử, không chỉ bẻ một thanh kiếm mà thôi”.



Người này xem ra tuổi hơn ba mươi, eo thon vai rộng. Mặt hẹp mà dài, lại có chiếc mũi khoằm như chim ưng, khi nói, mắt nheo thành khe hẹp. Còn người kia tuy tuổi tác tương đương, xem ra văn nhã thanh tú hơn nhiều.



Một ánh chớp rạch nàng không trung, trời bỗng đổ mưa nhỏ. Hai người hầu cận lại như họa lớn đến nơi, vội nâng Mộ Dung Vô Phong đưa vào trong hành lang dưới hiên.



Tiểu cô nương kia lằng nhằng không thôi, nói: “Nếu các người chịu giao Sở Hà Y ra, mọi việc giữa chúng ta đều bỏ qua. Còn không bản cô nương đây…”, rồi lại chỉ thanh kiếm gãy trong tay vào mặt Mộ Dung Vô Phong. Trong mắt chẳng rõ vì sao lại tràn đầy nước mắt và hận thù. Biết rõ là không địch lại, vậy mà bộ dạng như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị lao vào liều mạng.



“Khoan hãy động thủ!”, một thanh niên áo gấm chớp mắt đã lao tới, khẽ vung tay một cái đã nhẹ nhàng đẩy cánh tay của nàng ta đi.
 
Người vừa đến là một thanh niên cao ráo thanh tao tựa ngọc, chắp tay nói: “Tại hạ là Thẩm Đồng phái Nga My. Vừa rồi ngẫu nhiên nghe thấy các vị nhắc tới một người mà bản phái đang truy tìm khắp nơi, không khỏi quá kích động. Tệ sư muội tuổi nhỏ chưa biết gì, mạo muội đắc tội rồi”, nói xong lại vái một vái. Đằng sau Thẩm Đồng cón có bốn người khác, y phục tuy khác nhau nhưng trên chuôi kiếm đều có khắc đồ hình bát quái, rõ ràng là kiếm riêng của phái Nga My chuyên dùng.



Ông Anh Đường ha ha cười, cũng chắp tay đi tới, nói: “Chẳng hay ngọn gió nào đưa Nga My thất kiếm tới Thính Phong lâu chúng tôi vậy?”, ông ta bao nhiêu năm làm ông chủ, nhìn vô số người trên giang hồ mà Ông Anh Đường không nhận ra thật không nhiều: “Vị này nhất định là thiên kim tiểu thư của Phương chưởng môn, Phương Li Châu cô nương rồi. Chớp mắt đã lớn bằng chừng này! Cha cô vẫn khỏe chứ?”, rồi đưa mắt sang: “Chu Tôn Thập, Diệp Bá Thắng, Từ Khuông Chi, Hà Thụy, ai da, sao lại chỉ có sáu người? Ha ha, ta biết rồi, Thẩm Bân tên nghiện rượu đó, nhất định đã chạy vào quán nốc rượu rồi”.



Ông Anh Đường không nhắc tới Thẩm Bân thì thôi, vừa nhắc tới Thẩm Bân, sáu người kia trên mặt đều toát lên vẻ bi phẫn.



Thẩm đồng nói: “Chúng tôi tìm Hà Sở Y chính là vì việc của Thẩm Bân”.



Ông Anh Đường thấy bọn họ thần sắc nặng nề, không nhịn được mà ngây người ra, hỏi: “Thâm công tử làm sao rồi?”.



“Huynh ấy bị người ta sát hại rất tàn nhẫn, chúng tôi vừa mới tìm được thi thể, nếu các vị có thể nói cho chúng tôi biết hành tung của Sở hà Y, tại hạ vô cùng cảm kích.”



“Tôi ở đây”, Hà Sở Y chậm rãi từ trong bóng tối bước ra.



Nàng liếc nhìn Mộ Dung Vô Phong, phát hiện chàng cũng đang nhìn mình.



Tay rút kiếm của sáu người phái Nga y đồng thời gồng lên, sát khí cuồn cuộn. Mấy năm gần đây, Nga My thất kiếm tiếng tăm đang thịnh, nhất là từ một năm trước, sau khi họ phá Võ Đang thất kiếm pháp. Trên giang hồ truyền rằng, không có một ai có thể an toàn thoát khỏi bảy người ấy hợp công.



“Sở cô nương đã chịu xuất hiên, vậy những ai không liên can tới việc này, xin hãy lùi xa mười trượng. Phái Nga My không muốn làm bị thương người vô can”, Thẩm Đồng nói.



Sau người chia thành hai hàng, bắt đầu bày trận.
 
Hà Y cười lạnh nói: “Sao đây, các vị đến việc quý sư huynh cuối cùng đã chết thế nào cũng lười không thèm hỏi, cứ thế bày trận, chẳng phải có hơi vội vàng sao?”.



Phương Li Châu hét lên: “Còn phải nói gì nữa, nếu chẳng phải người dùng âm mưu quỷ kế, sư huynh ta sao có thể bỏ mạng dễ dàng thế được?”, nói rồi vung kiếm chuẩn bị xông tới. Thẩm Đồng lại kéo nàng lại rồi nói với Hà Y: “Được, cô nói đi”, xem ra y là người rất điềm tĩnh.



“Thẩm Bân đúng là có tới tìm tôi, nhưng chúng tôi vốn chưa hề động thủ”.



“Không phải là cô. Vậy thì là ai?” Thẩm Đồng lạnh lùng hỏi, rõ ràng đối với lời của Hà Y, một chút cũng không tin: “Lúc đi rõ ràng huynh ấy nói với tôi là đi tìm cô. Ở hiện trường lại có ngựa với túi hành lý của cô”.



Hà Y nhìn thanh kiếm của mình, nói: “Lời tôi nói là thật. Nếu như tôi muốn che giấu đã không tự mình bước ra đây”.



“Cô muốn nói, cô biết ai là hung thủ thực sự?”



Hà Y nhìn lên mái nhà đối diện, từng chữ từng chữ nói ra: “Biết, bởi chúng đã tới đây rồi”.



Chữ “rồi” chưa nói xong, chợt nghe thấy âm thanh “đinh đang”, hai bóng xám tóc dài đã như ma quỷ từ phía xa lướt tới. Phương Li Châu quát: “Kẻ đang tới là ai?”.



“Tránh ra!” Hà Y đẩy Phương Li Châu một cái, chỉ nghe “đang” một tiếng, một vật hình ống trong tay bóng xám đã phát xạ, Phương Li Châu theo đó mà ngã xuống.



Nàng vừa nàng vừa ngã xuống, năm người còn lại đã vây lấy kẻ vừa tới.
 
Bóng xám kia thì ra có một nam một nữ, nữ thì mắt ngọc mày ngài, áo dài chấm đất, lúc đáp xuống đất nhẹ nhàng hệt như một chiếc lá vừa bị gió thổi rụng từ trên cây xuống. Còn nam nhân bên cạnh, dáng vẻ ngạo mạn, nhưng cũng mày rậm mắt sáng, cực kỳ anh tuấn. Dưới nách nam nhân kia có kẹp một chiếc quải trượng đen tuyền, y phục phơ phất, eo bên phải trống không, chân phải đã cụt tận gộc. Hắn nhìn nữ nhân kia lấy ra một ống độc châm nheo mày nói: “Lão Thập, lần sau có thể đổi một loại độc khác không, mùi của ống độc châm này thực là khó ngửi”, nói xong bèn rút trong người ra một chiếc khăn thêu hoa, vẻ chán ghét mà bịt mũi lại.



Trong đầu Hà Y thoáng hiện lên một cái tên: Đường Thập. Lão Thập của Đường gia, đó là một nữ nhân thích dùng độc.



Nữ nhân cười vang: “Tam ca, mùi khó ngửi nhưng lại thực sự hiệu nghiệm, muội đã làm riêng cho huynh một bình thuốc giải rồi”, nói rồi đưa ra một cái bình nhỏ: “Mở ra, xoa một ít vào dưới mũi là không ngửi thấy gì nữa rồi”, hai người đó rõ ràng bị năm thanh kiếm vây lấy, vậy mà cơi như không cười nói tự nhiên.



Thẩm Đồng hừ một tiếng, nói: “Đường Thập. Đường Tam, hai vị muốn cúi đầu chịu trói, nộp thuốc giải hay là muốn loạn kiếm phanh thây?”.



Đường Thập yểu điệu cười: “Tam ca, bon họ hỏi chúng ta kia. Huynh xem chúng ta cúi đầu chịu trói mới được, hay loạn kiếm phanh thây mới tốt?”.



Đường Tam cười nhạt: “Không tốt như nhau”, mắt lại nhìn Mộ Dung Vô Phong: “Gần đây trên giang hồ dường như què không ít. Ngoài ta ra, ở đây vẫn còn một tên”.
 
Hà Y nhìn Mộ Dung Vô Phong có chút căng thẳng. Cứ như sự kiêu ngạo của chàng nghe thấy hai chữ “kẻ què” kia, nhất định rất tức giận.



Trên mặt Mộ Dung Vô Phong tuyệt nhiên chẳng hiểu gì. Chàng từ tốn nói: “Ta với giang hồ chẳng có liên quan gì. Nhưng Đường gia vừa ra tay đã dùng một ống ‘Bách lạc thần mang’, trên phương diện giết người rất có uy lực. Trước nay nghe nói người Đường Môn tuân thủ môn quy rất nghiêm, thông thường không dễ dàng ra tay, đối với độc dược lại càng cẩn thận. Xem ra, đó hẳn là tin đồn nhảm, hoặc là môn quy đã loạn rồi. Cuối cùng vẫn là đời sau chẳng bằng đời trước”.



Sắc mặt của Đường Thất khẽ biến. Ám khí trên tay ả, từ hình dạng bên ngoài mà trông thì giống hệ ‘Bạo vũ lê hoa châm’ trong truyền thuyết, nhưng ả thường dùng khi đi lại trên giang hồ chính là ‘Ngũ độc thần châm’. Món ‘Bách lạc thần mang’ này là ám khí mật truyền của Ngũ Tiên giáo miền Vân Nam, thường dùng nó giấu trong ống tay áo để bắn ra. Sau khi có được, Đường Thập cải tiến, trang bị thêm ống độc châm, một lần có thể bắn ra hơn trăm mũi châm độc, đây vẫn là lần đầu sử dụng. Thế mà người này chỉ liếc mắt cái mà đã nhìn ra ngọn ngành. Ả cười cười, trong nụ cười có chút xấu hổ, nói với Đường Tam: “Kẻ này thật thú vị, muội rất thích. Đợi chút nữa đi khỏi phải nhớ mang hắn theo. Nhà chúng ta không phải thiếu một tay thầy thuốc hay sao?”.



Đường Tam lạnh nhạt đáp: “Người này, chúng ta chưa chắc đã hầu nổi”.



“Sao lại không hầu hạ nổi? Vị đại ca này tên họ là gì? Một bữa ngươi ăn nhiều lắm sao?”, ả một mặt cười cười nói nói, một mặt đã vung tay, năm cây phi tiêu độc bay tới. Lại thấy một bóng người chớp động, Ông Anh Đường đã đưa hai tay lên, dùng bàn tay không bắt hết phi tiêu, bình thản như hái đậu vậy. Đường Thập nhìn đôi tay của ông ta nói: “Gan của ông chủ Ông càng ngày càng lớn đấy, đến cả độc tiêu bản cô nương cũng dám bắt”, đôi tay ấy đáng ra phải lập tức sưng lên, rồi nhanh chóng thối rữa mới đúng. Bây giờ nhìn qua, đừng nói sưng là sưng, đến da gà cũng chẳng thèm nổi.



Ông Anh Đường nói: “Đâu có, đâu có. Sớm đã nghe Đường gia đời sau chẳng bằng đời trước. Ví như độc dược đời trước Đường gia phối chế, quả thật tại hạ không dám tiếp”.



Mộ Dung Vô Phong lãnh đạm nói: “Thứ của đời trước, chẳng qua cũng chỉ thế này thôi. ‘Phùng Ấn tán’ bôi trên cây tiêu độc này chính là do một nha hoàn họ Phùng của Đường gia trước đây phối ra. Sau này thị được gả cho Đường Tuyển, tuy chỉ làm thiếp nhưng cũng là con dâu của Đường gia”.



Mặt của Đường Thập càng đỏ rần, chợt nhận ra người trước mặt mình là ai.
 
Đó chính là vị thần y tàn phế, đến việc ra khỏi gi.ường cũng rất khó khăn trong truyền thuyết. Người suốt mười mấy năm nay liên tục đối đầu với Đường môn đất Thục, chuyên hóa giải độc dược của Đường gia, Mộ Dung Vô Phong.



Mỗi khi một loại độc dược mới xuất hiện trên giang hồ, chẳng quá vài hôm, các cửa tiệm thuốc bên ngoài Vân Mộng cốc đã bắt đầu bán thuốc giải. Thậm chí Mộ Dung Vô Phong còn nghiên cứu chế ra một loại thuốc độc cấp tốc có tính dự phòng, có thể chống lại gần như mọi loại độc dược truyền thống của Đường Môn.. Nghe nói nhân sĩ giang hồ cơ hồ trong tay ai cũng có một lọ.



Từ khi có Mộ Dung Vô Phong, sự nghiệp và thanh danh của Đường môn phải chịu đả kích xưa nay chưa từng có.



Chẳng qua nhìn Mộ Dung Vô Phong trước mắt, so với tưởng tượng của Đường Thập thì khỏe mạnh hơn nhiều. Trong tưởng tượng của Đường Thập, Mộ Dung Vô Phong đáng ra phải là một nam nhân mắc chứng phong thấp, đau yếu tới mức biến dạng, mỗi cử dộng đều phải có người bên cạnh giúp đỡ, hầu hạ. Thế mà nhìn hắn ung dung tự tại, nếu không phải đang ngồi trên xe lăn, không phải ẩn hiện dưới lớp y phục kia là đôi chân sau nhiều năm tàn phế mà yếu ớt vô lực thì đơn giản là chẳng có gì khác so với người bình thường cả.



Đường Thập biết Mộ Dung Vô Phong hiếm khí rời cốc, không ngờ tới hắn cứ thế bầu đoàn ít ỏi mà xuất hiện tại đây. Bốn phía nhất định có không ít cao thủ bảo vệ ẩn nấp. Ả bắt đầu nghĩ mình nên rút lui như thế nào, theo lối nào mà rút.



Đường Thập cười nói với Đường Tam: “Tam ca, năm tên phái Nga My này giao cho huynh, vị Sở cô nương này để cho muội thế nào?”.
 
“Không.” Ánh mắt Đường Tam từ từ nhìn về Hà Y, nói: “Sở cô nương để cho ta, còn lại đều dành cho nuội”, hắn thúc trượng xuống đất, người đã bay vút lên như chim cắt, thân hình xoay chuyển giữa không trung, thiết trượng cuộn gió, trực tiếp bổ xuống hai huyệt “Thiên đài”, “Linh tuyền” của Hà Y. Hà Y lui lại, tách khỏi thế đòn như sét đánh của Đường Tam, lại nghe thấy “keng” một tiếng, quải trượng của Đường Tam đã bị một cây côn sắt của người tùy tùng áo xám đón lấy: “Kẻ này giao cho tôi, cô mau cứu Phương cô nương”.



Nàng chạy về phía Phương Li Châu, nhìn thấy bên cạnh Mộ Dung Vô Phong chỉ còn lại Ông Anh Đường. Người tùy tùng còn lại cũng gia nhập trận chiến, đang giúp ngũ kiếm đấu với Đường Thập.



Mặt của Phương Li Châu tím tái, đã không còn hô hấp.



“Cô ta sao rồi?” vẫn là giọng nói bình tĩnh, chàng cứ như người ngoài cuộc mà ngồi xem tất thảy trước mắt.



Hà Y nói vẻ thương xót: “Chết rồi”, th.ân thể của cô gái vốn rất mềm mại, giờ đã bắt đầu cứng lại trên tay nàng.



Mộ Dung Vô Phong bắt cổ tay cô gái, điểm nhanh mười mấy huyệt đạo người Phương Li Châu, nói: “Còn cứu được, Theo tôi qua đây”.



Ông Anh Đường dẫn ba người tới căn phòng riêng ở lầu bắc.



Căn phòng này Ông Anh Đường chỉ dùng để nghỉ ngơi, mỗi buổi trưa ông ta hầu như đều về ngủ ở đây một lúc. Phòng không rộng nhưng bố cục cực kì hợp lý. Ông Anh Đường là người rất tình cảm, ông tổ ông ta từng buôn vải nên đối với y phục vải vóc ông ta rất chú tâm tìm hiểu.
 
Phương Li Châu nằm trên gi.ường, mặt mũi xem ra đã không còn chút sắc khí gì. Toàn thân như chẳng có lấy một giọt máu, mấy chục cây kim độc đã hoàn toàn đâm vào người.



Sau khi đóng kín cửa, Mộ Dung Vô Phong nói với Ông Anh Đường: “Ông xuống dưới xem tình hình ra sao, ta sợ bên dưới không đủ người”.



Ông Anh Đường chần chừ nói: “Nhưng ở đây cố chủ cũng phải có người bảo vệ”.



“Ngài yên tâm, có tôi ở đây rồi”, Hà Y cười nói.



“Cô?”, trong mắt Ông Anh Đường thoáng vẻ hoài nghi nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, quay người bước ra ngoài.



Hà Y nhìn theo bóng Ông Anh Đường, rồi nói với Mộ Dung Vô Phong: “Ông ta rất quan tâm đến ngài”.



“Tôi muốn ông ra đi khỏi là bởi tôi cần phải cởi y phục của bệnh nhân. Tôi chẳng thể cách lớp y phục này mà chữa bệnh được”, chàng đã nhanh chóng cởi hết cúc áo của Phương Li Châu. th.ân thể yểu điệu tươi trẻ của thiếu nữ lồ lộ trước mắt. Mộ Dung Vô Phong chú tâm quan sát rất kỹ càng toàn thân Phương Li Châu, đột nhiên vỗ mạnh lên ngực trái nàng một cái, từ miệng Phương Li Châu ứa ra một bụm máu đen.



“Cô ấy…còn sống?” Hà Y nhìn Phương Li Châu đã bắt đầu khe hẽ hô hấp trở lại, không nhịn được mà kinh ngạc: “Vừa rồi tôi bắt mạch của cô ấy. Cô ấy…rõ ràng đã chết rồi!”.



“Chết rồi thì chết rồi, chỉ là chưa chết hẳn mà thôi”, chàng đột nhiên nói. Hình như chết cũng phân thành mấy loại đấy. Sau đó chàng bắt đầu dùng ngón tay thăm dò huyệt đạo trên người Phương Li Châu từng li từng tí một.



Ngón tay chàng dài và xanh xao, móng tay sạch sẽ, lúc đầu ngón tay lần trên d.a thịt linh hoạt, mẫn cảm hệt như râu của côn trùng vậy.



“Nửa cốc nước”, chàng đột nhiên nói.



Hà Y lập tức đi lấy nước đem tới: “Nước này quá lạnh, nếu ngài muốn uống, tôi có thể đem đun lại cho ngài”.



Mộ Dung Vô Phong chẳng nói chẳng rằng, chỉ dùng một con dao nhỏ cực kỳ tinh tế vạch một đường cực nhỏ trên da Phương Li Châu, rồi nhanh chóng từ trong đó rút ra một cây ngân châm vô cùng bé nhỏ rồi đem nó bỏ vào cốc nước. Châm dính máu tựa như cứ bám chặt vào bất cứ vật nào, bị nước rửa qua mới dần dần chìm xuống đáy cốc. Thì ra cốc nước này chẳng phải để uống.
 
Hà Y không nén được khâm phục nói: “Đại phu quả là một nghề tốt, tương lai tôi cũng phải đổi sang hành nghề y thôi”.



Trong khi nói, Mộ Dung Vô Phong đã dùng cách ấy rút ra mười mấy cây ngân châm, thủ pháp vừa nhanh vừa chuẩn, cứ như Hà Y xem, không hề thua kém kiếm thuật cao minh của bản thân chút nào. Nàng không thể không thừa nhận rằng mỗi loại nghề nghiệp đều có cao thủ riêng của nó, tuy luyện tập có thể hoàn toàn khác nhau nhưng khi gặp việc rồi, hiệu quả cũng không khác Cứ lấy thủ pháp của Mộ Dung Vô Phong mà nói, dùng để phóng ám khí nhất định không chậm hơn Đường Thập.



Hà Y quỳ bên gi.ường, cứ thế nâng cốc nước. Vạt áo của Mộ Dung Vô Phong nhè nhẹ lướt qua mặt nàng.



Nơi vạt áo của chàng phảng phất hương thơm nhè nhẹ như có như không.



Đó là một loại hương thơm rất riêng, không sao hình dung được là mùi vị gì, đọng lại trong phòng rất lâu không hề tan đi.



Nàng không nói thêm gì, chỉ im lặng quan sát tay của chàng.



“Tổng cộng có bao nhiêu cây châm độc trong người cô ấy?”, Hà Y đột nhiên lên tiếng.



“Bốn mươi chín cây. Nếu không phải cô đẩy cô ta một cái, có lẽ phải là một trăm cây.”



“Trong châm ấy có thể có độc không?”, nàng lại hỏi.



“Có.”



“Nói như vậy, ngài còn phải giải độc nữa?”



“Ừm.”
 
“Ngài có để ý không? Nhưng việc dại phu phải làm kỳ thực so với kiếm khách còn phiền phức hơn rất nhiều?”, nàng chợt đi đến kết luận này. Lời nói còn chưa dứt, bỗng nghe “bốp” một tiếng, Mộ Dung Vô Phong đã nhận một cái tát, Phương Li Châu đã tỉnh lại, thấy bản thân lõa lồ nằm trước mặt một nam nhân, vừa giận vừa sợ, mắng chửi: “Dâm tặc to gan! Ngươi dám xâm phạm th.ân thể bản cô nương…ta, ta rủa chết ngươi chết băm chết vằm, chết không tử tế!”



Không ngờ Phương Li Châu đã trọng thương mà sức lực vẫn còn nhiều thế, trên má Mộ Dung Vô Phong hằn lên dấu năm ngón tay.



Nhưng trọng thương vẫn là trọng thương, rồi còn quá giận dữ Phương Li Châu lại lịm đi.



Mộ Dung Vô Phong điểm huyệt để cô ta không động đậy tiếp nữa, rồi tiếp tục rút hết số kim châm còn lại ra, từng cây từng cây một, thần sắc bình tĩnh, cứ như một cái tát vừa rồi không hề đánh lên mặt chàng.



Hà Y nhìn chàng, chợt nói: “Vừa mới rồi tôi có nói muốn làm đại phu phải không?”.



“Không nói”, chàng lãnh đạm đáp. Qua một lúc, lại nói: “Nữ nhân trong giang hồ, tính khí đều ngang ngược thế sao?”.



“Không hẳn”, nàng từ tốn đáp: “Tính tình của tôi rất dễ chịu”.



Mộ Dung Vô Phong cẩn thận kiểm tra toàn thân Phương Li Châu ba lần, dám chắc không bỏ qua một cây châm độc nào rồi mới để Hà Y mặc y phục vào cho cô ta.



Chàng vịn vào tay ghế ngồi thẳng trở lại rồi ngả người tựa vào lưng ghế, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi. Vừa rồi phải khom lưng rất lâu mà chân chàng thì hoàn toàn vô lực cho nên phải vô cùng vất vả để giữ tư thế ấy. Đến khi được ngồi thẳng trở lại, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, hít thở cũng bắt đầu gấp gáp. Chàng chỉ đành nhắm mắt, đợi cho hô hấp của mình từ từ ổn định trở lại.
 
✥ Chương 05 ✥


Bỗng dưng hô hấp lại càng lúc càng nặng nề. Cứ mỗi khi mệt mỏi quá độ là chàng có thể nhiễm bệnh, bệnh đến đột ngột, một động tác bất cần nhỏ thôi là có thể dẫn tới tai họa liên tục rồi. Hôm qua từng tái phát một lần.



Tay chàng run run lấy thuốc trong người ra. Đó là một bình ngọc chỉ to bằng ngón tay cái vậy mà không biết vì sao lại không giữ nổi. “Cạch” một tiếng đã rơi xuống đất. Chàng vừa định khom mình nhặt lên, vai đã bị Hà Y giữ lấy.



“Để tôi”



Nàng nhặt lọ thuốc, lấy ra hai viên thuốc đưa vào lòng bàn tay chàng rồi nhìn chàng nuốt xuống.



Nàng lại bưng nửa cốc nước: “Uống chút nước?”



Mộ Dung Vô Phong lắc đầu, chỉ vào Phương Li Châu nói: “Lấy xe ngựa của tôi… trước tiên… đưa cô ấy vào cốc. Giải độc cho cô ấy… cần… vài vị thuốc hiếm, trong cốc mới có”.
 
Hà Y lo lắng nói: “Ngài thì sao? Chính ngài thì sao? Ngài không muốn quay về?”.



“Hiện giờ tôi… hiện giờ không thể…”, chàng đã nói không ra hơi nữa bắt đầu thở dốc.



Chính lúc ấy, “binh” một tiếng cánh cửa bật mở.



Người xông vào là Đường Thập, trong tay lăm lăm một ống độc châm đáng sợ.



Âm thanh kia đột ngột vang lên, Mộ Dung Vô Phong chỉ cảm thấy đầu đau thắt. Thoáng chốc, hít thở lại bắt đầu khó khăn trở lại.



Ống châm độc đã hướng thẳng về phía Mộ Dung Vô Phong, tay Đường Thập đã đặt trên cơ quan khởi động.



Không khí căng thẳng trong phòng, giờ lại biến thành ngột ngạt. Bên ngoài là tiếng mưa rơi tí tách.



Hà Y từ từ ngẩng đầu lên, nói: “Cô có biết tay mình rất đẹp không?”.



Lúc nàng nói câu này, mắt đang nhìn chằm chằm vào tay Đường Thập.



“Lẽ nào cô không cảm thấy ống châm của ta còn đẹp hơn ư?”, Đường Thập cười nói: “Nếu hắn là cô, có lẽ còn có thể thoát được, chỉ đáng tiếc, hắn là một kẻ tàn phế, cử động một cái cũng chẳng nổi. Bây giờ hắn đang như thế, kể cả ta không phóng cây châm nào, chỉ cần hắn nghe thấy tiếng lẫy của ống châm cũng đủ sợ mất mạng rồi.”
 
“Có vẻ như cô rất hiểu bệnh của ngài ấy”, Hà Y lạnh nhạt nói.



“Cũng biết chút ít. Mấy năm nay bọn ta lúc nào cũng đợi tin hắn chết. Chỉ có điều gần đây đã có chút sốt ruột rồi”. Đường Thập đắc ý cười: “Cô có biết bọn ta đã đợi bao lâu mới đợi được cơ hội hắn một mình rời cốc không?”



“Bao lâu?”



“Bảy năm. Bảy năm nay, đây là lần đầu tiên hắn rời cốc mà chỉ đem có hai người, ta còn không dám tin hôm nay lại có thể may mắn đến thế.”



“Đây đương nhiên là một cơ hội rất tốt”, Hà Y gật đầu tán thành.



“Cô có biết tình hình bên ngoài ra sao không?”



“Xin mời nói.”



“Thập đại cao thủ của Đường Môn đang vây đấu ba tên thuộc hạ của hắn ta.”
 
Hà Y nhíu mày, chẳng trách Ông Anh Đường đi rồi không thấy quay lại.



“Nga My thất kiếm thì sao?”



“Chết ba tên, những kẻ chưa chết cũng đã bị ta bắn thành nhím”, ả cười khoái trá, tựa khư giết người là một việc rất sảng khoái. Cười một lúc bỗng mặt biến sắc.



À nhìn thấy ánh kiếm lóa lên, rồi sau đó tay phải của mình cùng với ống châm độc bay lên, máu vạch trong không trung một đường cong tuyệt đẹp rồi rơi xuống gi.ường. Tuy tay đã lìa khỏi vai nhưng ngón tay vẫn giữ trên cơ quan của ống châm độc.



Đường Thập kinh hãi nhìn cánh tay đứt lìa của mình, dường như không sao hiểu được những việc này sao có thể xảy ra!



Chờ đến khi tỉnh táo trở lại, kiếm của Hà Y đã đặt vào cổ họng ả nhưng không đâm thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng rạch trên cánh tay trắng muốt mịn màng của một đường.
 
Đường Thập nhìn cánh tay trái của mình rũ xuống bỗng nhiên nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.



“Cánh tay còn lại này của cô, tuy sau này không thể vận sức nhưng vẫn có thể gắp được thức ăn.”



Đường Thập nghiến răng, xé ra một mảnh vải áo quấn lấy chỗ tay đứt, ả chỉ lạnh lùng nhìn Hà Y một cái rồi nhanh chóng nhào ra khỏi cửa.



Ánh mắt ấy thật lạnh lẽo âm u, khiến cho hà Y cảm thấy lạnh toát từ trong ra ngoài.



Trong phòng yên ắng trở lại.



Hà Y thu kiếm, im lặng nhìn Mộ Dung Vô Phong.



Chàng đang thở dốc một cách khó nhọc.



Lúc này, ngoài chính bản thân chàng, chẳng ai có thể giúp gì được.



Mãi một lúc lâu sau, nhịp thở mới ổn định lại.



“Ngài không nên một mình tới đây”, nàng nhẹ nhàng nói.



“Tôi không thích có quá nhiều người đi theo mình”, chàng chậm chạp trả lời.



“Binh” một tiếng, cánh cửa lại bật mở. Tiến vào là một người áo xám, một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.



Ánh kiếm lóe lên, trên mặt kẻ xa lạ đã có thêm hai cái lỗ đẫm máu. Hà Y vung chân đá một cước, kẻ kia “a” một tiếng rơi xuống lầu.
 
Nàng quay trở về, lại khép cửa lại.



Bàn tay nàng nóng bừng, mặt cũng nóng bừng.



Hai người cứ nhìn nhau nhưng không ai nói gì cả. Cái cửa kia, có lẽ chẳng được bao lâu sẽ lại có người đạp văng nó mà xông vào.



Trong phòng đang có hai bệnh nhân tay không tấc sắt, Hà Y thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể để người của Đường môn có cơ hội tiến vào trong phòng.



Thời gian đợi chờ dài dằng dặc.



Mộ Dung Vô Phong đẩy bánh xe, nhặt cánh tay với ống châm dưới đất lên xem kỹ càng cẩn thận.



“Có phải ngài đang nghĩ, tại sao tay của nữ nhân này lại có thể nhanh hơn đầu óc của cô ta?” Hà Y chợt lên tiếng hỏi.



Chàng lãnh đạm nói: “Cô không phải là tôi, làm sao biết tôi đang nghĩ gì?”



“Ngài đang nghĩ gì?”
 
“Đây là một cánh tay người”, chàng từ tốn đáp: “Cô làm thế nào mà chặt xuống thế?”



Hà Y cười khổ: “Tôi từ bên trái chặt nó xuống”.



“Chẳng lẽ cuộc sống trong giang hồ là như thế này? Thường phải chặt tay người ta xuống?”



“Không phải.”



“Hửm?”



“Thường phải làm nhất là cắt đầu người khác xuống.”



Có nhiều lúc Hà Y cảm thấy nói chuyện với Mộ Dung Vô Phong rất thú vị. Vân Mộng cốc rõ rành rành có trăm nghìn mối liên hệ với giang hồ, vậy mà người này lại cứ như chẳng có chút xíu hiểu biết nào đối với chuyện trên giang hồ. Dường như chàng không ý thức được mạng của mình quan trọng đến mức nào, có thể khiến người của Đường môn đêm ngày túc trực ở đây rình đón chàng.



Nàng chợt hỏi: “Cô ta đều nói là sự thật ư? Bệnh của ngài… thật sự rất nghiêm trọng?”
 
“Yên tâm. Trước khi cô hoàn thành việc kia tôi nhất định còn sống”, chàng bắt đầu trêu đùa.



Tự dưng sao lại lo lắng cho bệnh của anh ta? Hà Y thầm cười khổ. Nàng trước giờ rất ít quan tâm tới người khác. Đương nhiên cũng chưa có ai từng quan tâm đến nàng.



“Tôi lo lắng thừa rồi. Ngài là người tốt, xứng đáng sống rất lâu”, nàng cũng cười. Câu này nói ra, ngữ khí cũng rất thoải mái.



Có người khẽ gõ cửa.



Hà Y nói: “Người này cũng không tệ, ít nhất cũng biết trước khi vào phải gõ cửa”, miệng nói, tay đã rút kiếm.



“Sở cô nương, xin hãy mở cửa, là tôi Tạ Đình Vân.”



Cửa mở ra, Tạ Đình Vân toàn thân ướt đẫm mồ hôi bước vào, nhìn thấy Mộ Dung Vô Phong bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.



Có tiếng bước chân vọng lại từ cầu thang, Ông Anh Đường vội vã cùng hai người tùy tùng lúc trước chạy tới. hiển nhiên vừa rồi là một trường ác chiến, y phục của ba người đều bị rách nát, toàn thân toàn những máu.



“Có ai bị thương không?” Mộ Dung Vô Phong hỏi.



“Không có, chỉ bị xước vài chỗ mà thôi. Máu trên người đều là của người khác”, tùy tùng áo xám vội giải thích: “Tiên sinh cũng không sao chứ ạ?”.
 
“Không sao. Toàn nhờ Sở cô nương giúp đỡ.”



Ba người đều nhìn sang Hà Y, trong mắt toát lên vẻ cảm kích: “Sở cô nương, đa tạ!”.



Hà Y cười nói: “Người của Đường môn thì sao? Đều chạy cả rồi?”.



Ánh mắt của ba nười bỗng biến thành nghiêm trọng. Tạ Đình Vân chần chừ nói: “Không. Chúng tôi gặp rắc rối rồi, chính đang muốn xin chỉ thị của tiên sinh”.



Mộ Dung Vô Phong hỏi: “Rắc rối gì?”.



“Trong tay bọn họ có Ngô đại phu. Nhất quyết đòi phải chính tiên sinh mới có thể trao đổi.”



Mộ Dung Vô Phong nói: “Làm sao bọn chúng lại bắt được Ngô Du? Cả ngày cô ấy đều không rời cốc”.



Tạ Đình Vân cúi đầu nói: “Bọn thuộc hạ cũng không biết tại sao Ngô đại phu lại đột nhiên rời cốc vào lúc này. Bắt người làm con tin vốn không phải tác phong của Đường môn. Cứ như thuộc hạ quan sát, bao vây chúng ta ở đây có một bộ phận không phải người của Đường môn. Có lẽ bọn chúng lo lực lượng không đủ nên mời thêm tổ chức sát thủ khác”.
 
Quay lại
Top Bottom