~CHAP 1~
Nó tỉnh dậy giữa một màn đêm tịt mịt và lạnh lẽo. Cả người ướt sũng như thể vừa bị nhấn chìm cả hàng giờ đồng hồ dưới nước. Miệng nó không ngừng ho khan, cố tống cái thứ nước nhầy nhụa kì dị trong cổ họng mình ra ngoài. Nỗi sợ hãi dần dần len lõi vào tâm trí nó. Nó cố gắng nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trước đó, nhưng càng làm thế, đầu nó càng đau nhức dữ dội.
“Mình đang ở đâu đây?”
Câu hỏi đầu tiên lóe lên trên đầu của nó. Đưa mắt nhìn xung quanh, nó chẳng thấy gì ngoài một màn đêm dày đặc. Cố điều chỉnh lại nhịp tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực của mình, nó dần định thần lại. Chống hai tay xuống đất để lấy thế, nó chậm rãi đứng dậy. Tuy nhiên, hai đôi chân của nó dường như bị rút cạn kiệt năng lượng, cứ run lẩy bẩy và rồi nó ngã nhào lại xuống đất. Bất lực, nó thu gối ngồi co ro, thầm mong mắt mình sớm quen với bóng tối.
“Mình tên là Ran – Ran Mori”
Nó thầm nhủ như thế, để chắc chắn rằng mình không bị mất trí nhớ. Ran hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, tâm trí rời rạc của nó lúc này dần ngưng tụ lại. Ran cố nhớ lại những chuyện vừa xảy ra sáng nay. Cũng như mọi ngày, Ran và cô bạn thân Ai Haibara của mình cùng nhau thả bộ đi đến trường. Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như thế cho đến khi một tiếng nổ “Đoàng” long trời vang lên. Cả mặt đất dưới chân của hai người đột nhiên rung chuyển dữ dội. Đang trong cơn hoảng loạn, bỗng nhiên mọi thứ trước mắt Ran nhòe đi và tối sầm lại. Sau đó, hình như nó đã rơi vào trạng thái hôn mê và rồi khi tỉnh lại thì thấy mình đã ở cái nơi quỷ quái này.
Chợt, Ran đứng bật dậy. Phải rồi, trong tình cảnh hỗn loạn lúc đó, Ai vẫn đang đi cùng nó, vậy không biết cậu ấy bây giờ ra sao rồi, có an toàn không? Mắt Ran cũng đã dần thích nghi với màn đen âm u này nên nó đã có thể nhìn thấy lờ mờ một vài thứ xung quanh mình. Ngoài hai cái thùng gỗ chất đang chất chồng lên nhau kia thì hình như ở đây chẳng còn thứ gì khác.
-Ai, cậu có ở đây không? – Ran vừa chạy vừa gọi to tên của bạn mình.
Đột nhiên, nó vấp phải một vật gì đó mềm mềm. Quay lại nhìn, nó tá hỏa. Là một cái xác của một người con trai, không biết vẫn còn sống hay đã chết, nằm sấp dưới đất. Mất một vài phút chần chừ, nghĩ ngợi, Cuối cùng Ran quyết định tiến lại gần để xem xét tình hình của người đó như thế nào. Và nó càng sốc nặng hơn khi nhận ra rằng người này không ai khác ngoài Shinichi- tên bạn thanh mai trúc mã của nó. Thấy hắn cứ nằm im bất động, nó bắt đầu hoảng loạn. Sau khi kiểm tra mạch đập và hơi thở của Shinichi xong, Ran thở phào nhẹ nhõm, mừng vì hắn vẫn chưa chết.
-Shinichi dậy mau lên, Shinichi!- Ran gọi, lay lay cậu bạn mình
Không có tiếng đáp lại
-Shinichi, cậu có nghe tớ nói không? S-H-I-N-I-C-H-I!!!
-Hơ…hơ…hã?- Hắn khẽ nhúc nhích, yếu ớt trả lời- Ran…là cậu …phải không?
-Phải, là tớ đây. Dậy mau lên, chúng ta gặp chuyện lớn rồi- Ran nói, giọng gấp gáp
Vừa nghe nó nói như vậy, bao nhiêu sự mệt mỏi trong người của hắn dường như phút chốc tan biến hết. Hắn lồm cồm ngồi dậy, giọng có chút sửng sốt:
-Cậu nói chuyện gì cơ?!
-Cậu thử nhìn xung quanh mình đi….-Nó khẽ đáp
Cảm giác bất an bắt đầu dâng lên trong lòng hắn sau khi nghe Ran nói thế. Shinichi ngó một lượt xung quanh mình, thầm đánh giá tình hình hiện giờ của hai người họ.
-Đây là chỗ quái quỷ nào vậy?
-Tớ không biết nữa, sau khi tỉnh lại tớ đã thấy mình bị kẹt ở đây rồi…-Đang nói, bỗng dưng Ran im bặt, rồi bỗng dưng giọng của nó trở nên run rẩy- Shinichi này…có khi nào….chúng ta bị bắt cóc rồi không?
-Làm gì có chuyện đó được! Bình tĩnh lại nào Ran- Hắn cố trấn an nó, mặc dù lúc này đây, lòng hắn cũng đang rối như tơ vò.
Trường hợp mà Ran nói lúc nãy, cũng không phải là không thể xảy ra…Hắn chỉ cầu mong là sự thật không phải vậy
-Chúng ta phải mau chóng tìm Ai thôi….cậu ấy lúc này chắc cũng đang sợ hãi lắm, vì chỉ có một mình- Ran quẹt vội giọt nước mắt, hiện tại nỗi lo lắng cho bạn mình đã lấn át hoàn toàn nỗi lo sợ của nó
-Ai sao?- Shinichi vẻ mặt hiện lên sự ngạc nhiên
-Ừm…Lúc trước khi tớ ngất đi, cậu ấy vẫn còn đi bên cạnh tớ nên tớ nghĩ rằng Ai-chan rất có thể cũng sẽ bị đưa đến đây giống chúng ta- Ran giải thích
-Ừm, vậy đi thôi.- Hắn gật đầu đồng tình rồi dìu nó đứng dậy
Bỗng một tiếng “Uỳnh” dữ dội vang lên trong lúc hai người đang đinh hướng để đi làm bọn họ một lần nữa ngã nhào xuống nền đất lạnh lẽo. Nối liền sau đó là một tiếng “Két” nhức tai và cánh cửa được làm bằng thép từ từ nâng lên. Từng tia sáng cứ thế tràn vào làm cả căn phòng dường như bừng tỉnh. Ran và Shinichi nheo đôi mắt mình lại để thích nghi với thứ ánh sáng gay gắt ấy sau khi đã ở trong bóng tối một thời gian khá lâu. Cánh cửa nâng lên hết cũng là lúc một bóng người con gái xuất hiện. Nó cảm thấy cổ họng mình dường như nghẹn lại, thốt không nên lời. Người này chẳng phải là Ai Haibara, cô bạn thân mà nó đã lo lắng suốt từ nãy đến giờ sao?
“Không….Không thể nào….chuyện này không thể xảy ra được” Ran dường như không tin vào sự thật trước mắt mình.
Mặc kệ sự ngạc nhiên đang ngày càng hiện rõ trên gương mặt của nó, Ai đưa cái nhìn băng lãnh xoáy thẳng vào đôi mắt của từng người, cất giọng lạnh lùng:
-Đứng lên đi, hai người kia! Tôi không có nhiều thời gian cho việc này đâu.
Dứt lời, cô quay lưng bỏ đi. Hắn đỡ nó đứng dậy, miệng lầm bầm đầy giận dữ:
-Thái độ gì đây?
Ran cúi gầm mặt, không nói gì. Nó bước từng bước liu xiêu theo sau Shinichi, cảm nhận được chút sức lực còn sót lại trong cơ thể của mình gần như đều bị rút cạn kiệt. Đầu óc nó lúc này đang quay cuồng với hàng tá câu hỏi. Nó vẫn không thể tin rằng đây chính là Ai Haibara mà nó từng quen biết.
“Tại sao cậu ấy lại xuất hiện ở đó chứ, không lẽ câu ấy cũng là đồng bọn với những kẻ bắt cóc lạ mặt này, tại sao?...tại sao lại như vậy?...” Tâm tư của Ran cứ thế ngày càng rối bời.
Ai dẫn hai người bọn họ đi đến một hành lang dài và hẹp sau khi đã vượt qua nhiều ngã quẹo. Cả hành lang này chỉ toàn một màu trắng toát và ở phía cuối là một cỗ máy di động đang đứng chờ bọn họ. Đến nơi, Ai ấn nhẹ cái nút màu xanh trên bàn điều khiển rồi gõ lách cách vào đấy các mã lệnh, tức thì cánh cửa liền tự động mở ra. Cô quay lại nhìn hắn và nó, hất nhẹ đầu về phía cánh cửa ý bảo: “Vào đi” rồi nhanh chóng bước lên cỗ máy. Shinichi và Ran thoáng lưỡng lự rồi bước vào. “Cạch” cánh cửa từ từ khép lại rồi nhanh như cắt, cỗ máy phóng vọt lên trên cao. Ban đầu hai người họ có chút bất ngờ xen lẫn sợ hãi nhưng cả hai nhanh chóng bình thường trở lại. Bầu không khí nặng nề vẫn bao trùm cả cỗ máy, hệt như từ lúc hắn và nó bước ra khỏi căn phòng tối đen đó.
Sau một hồi tần ngần do dự, cuối cùng Ran là người cất tiếng đầu tiên:
-Ai này…
-Gọi tôi là Shiho - Shiho Miyano- Vẫn là chất giọng băng lãnh ấy.
-À..ừm…Shiho…
Ran chưa kịp nói dứt câu, một tiếng “Ting” vang lên báo hiệu bọn họ đã đến bến cắt ngang câu nói của nó.(Bây giờ đổi thành Shiho nhé mọi người) Shiho liền bước ra ngoài ngay khi cánh cửa vừa mở, dường như chẳng quan tâm đến những lời nói lúc nãy của Ran. Theo sau là hắn và cuối cùng là nó. Họ lại tiếp tục băng qua những hành lang trắng và dài như thế cho đến khi cả ba người vào được trung tâm chính của nơi này. Hắn và nó không khỏi kinh ngạc với sự kì vĩ của nơi đây. Tất cả đều vô cùng to lớn, hào nhoáng và hiện đại. Từ vật liệu, máy móc cho đến kĩ thuật, tất cả dường như đã đạt đến một trình độ mà ở chỗ của bọn họ, điều này là không tưởng. Shinichi và Ran nhìn không chớp mắt vào mọi thứ xung quanh mình. Toàn cảnh nơi đây đều được tô điểm bằng một nền trắng thuần khiết, xen kẻ là những tấm kính trong suốt được thiết kế đầy tinh xảo. Ngước lên trên, nơi này ít nhất cũng cao từ 10 đến 15 tầng, trên cùng là phần mái vòm được thiết kế bằng thứ vật liệu đặc biệt có thể chống chọi với mọi tác hại từ bên ngoài như chất phóng xạ, hạt nhân,… Cả hai cứ đứng bất động như thế cho đến khi nghe thấy tiếng tằng hắng có chút bực dọc của Shiho, hắn và nó mới vội rảo bước theo cô. Chờ cho đến khi bọn họ tiến lại gần mình, Shiho mới nói đầy băng lãnh:
-Làm ơn đi, tôi không có nhiều thời gian cho cái việc này đâu. Bám cho sát vào, lạc rồi thì không ai đi tìm đâu.
Đoạn, cô bỏ đi. Điều này khiến hắn thật sự phát cáu, cứ lầm bầm trong miệng vài từ gì đấy. Ran không nói gì, vì nó hiểu, trước mặt nó giờ đây không còn là một Ai Haibara hồn nhiên thường ngày nữa mà thay vào đấy là một Shiho Miyano lạnh lùng khó hiểu. Cả ba người cứ tiếp tục đi trong lẳng lặng như thế trong suốt quãng đường còn lại. Trên đường đi, nó khẽ âm thầm quan sát những người xung quanh mình. Ai nấy đều có vẻ khá là thờ ơ và vội vã, dường như họ còn không buồn bận tâm đến sự xuất hiện của hai người lạ bọn nó. Xét cho cùng, đây hình như không phải là chỗ của những bọn bắt cóc như nó suy đoán ban đầu. Mọi người ở đây đều mặt đồng phục, hơn nữa, mặt mũi ai cũng có vẻ tri thức, chắc sẽ không làm những chuyện đó đâu. Vả lại trên áo của bọn họ còn có cùng một kí hiệu là “SOH”, hình như là tên của tập đoàn này. Cái chữ “SOH” đối với Ran rất quen thuộc, hình như nó đã thấy hoặc nghe ai đó nói về nói rồi, chỉ là cái kí ức ấy mập mờ quá.
Cuối cùng, Shiho dừng lại trước cánh cửa của một căn phòng lớn rồi ra hiệu cho hai người bọn họ. Cô rút từ trong túi áo của mình ra một tấm thẻ màu bạch kim rồi quẹt lên cái máy quét đặt trước cửa phòng. Tức thì cánh cửa liền mở ra. Ba người họ bước vào trong. Bên trong phòng, có tất cả là ba người, hai nam một nữ. Một người trong số đó cất tiếng lên ngay ngay sau khi thấy bọn họ bước vào:
-Này Shiho, cậu gọi bọn này đến đây gấp là có chuyện gì thế?...-Chợt cậu im bặt khi ánh mắt bắt gặp hắn và nó-…Ồ, “ma” mới à?
Người con trai vừa nói lúc nãy chắc cũng trạc tuổi với hắn. Tên này có một nước da ngăm đen cùng một giọng nói đậm chất Kansai, chắc cu cậu quê quán là ở Osaka, Nhật Bản- chung quê hương với bọn họ.
-“Ma” mới? Chúng ta đã chết hết rồi ư?- Hắn nhíu mày khó hiểu
-Ồ không không, đó chỉ là một cách nói ví von mang tính đùa cợt của bọn tôi ở đây khi chào đón người mới thôi- Một tên tóc vàng hoe bất ngờ xuất hiện sau lưng hắn làm hắn suýt té ngửa vì giật mình. Tên này trông có vẻ điềm tĩnh và nhã nhặn hơn người lúc nãy- Chào cậu, tôi là Hakuba Saguru, hân hạnh làm quen
-Shinichi Kudo- Hắn trả lời cộc lốc, thờ ơ bắt lấy cánh tay đang chìa ra cho có lẽ
-Nhưng nếu thích, cậu có thể xem đó là sự thật cũng được- Tên da ngăm đen ấy đột nhiên cất tiếng xen ngang bọn họ- Bởi vì…Chào mừng cậu đến với địa ngục trần gian.
Shinichi thề rằng từ đây đến cuối quãng đời còn lại, hắn sẽ không bao giờ quên câu nói này. Ngay sau đó, là một tiếng la ré lên của tên ấy vì bị cô gái duy nhất trong phòng này- trừ Shiho và Ran ra- ban tặng một cú cóc đau điếng
-Ăn nói vớ vẩn!
Rồi cô ấy vừa phủi tay vừa đi đến chỗ Ran tươi cười nói:
-Chào cậu, mình là Kazuha Toyama
-Mình là Ran Mori- Ran cũng mỉm cười nhẹ đáp lại
-À mà hai cậu đừng để tâm đến tên ngố ấy, tên đó chỉ được cái ăn nói nhảm nhí là giỏi- Kazuha nói nhỏ vào tai Ran
Rồi cô tủm tỉm cười, chùm tóc đuôi gà khẽ lắc lư chiều gió. Bỗng dưng, Ran cảm thấy mình khá mến cô bạn mới này. Tâm trạng của nó vì thế mà cũng khá hơn phần nào. Riêng hắn thì không như vậy, rõ ràng hắn đang rất khó chịu, kể từ khi bước ra khỏi căn phòng đó. Mọi chuyện cứ thế mà rối tung cả lên, khiến hắn không tài nào thích nghi được.
-Vậy còn cậu tên gì? Nói phứt ra luôn đi- Hắn quay sang tên da găm, gằn giọng
-Hạ hỏa nào anh bạn, Heiji Hattori, hân hạnh làm quen.- Tên Heiji ấy nhăn nhở cười
Và rồi Shiho là người cuối cùng lên tiếng, kết thúc cái thông lệ xã giao ấy:
-Vậy màn chào hỏi coi như đã xong, tôi giao hai người này cho các cậu, tôi bận chút việc, tự cùng nhau lo liệu đi.
Nói xong, cô bỏ đi. Heiji ngồi trên chiếc ghế sofa, lẩm bẩm trong miệng vài câu gì đấy trước khi đưa mắt nhìn Hakuba và mọi người, chép miệng hỏi:
-Vậy rốt cuộc ta phải làm gì?
-Để xem nào…-Hakuba lẩm nhẩm tính- Đầu tiên là dẫn các cậu ấy đi tham quan nơi này, sau đó là đi đăng ký một vài thứ, tiếp theo là đi chọn đồng phục, rồi đến phổ biến nội quy,….và cuối cùng là đi nhận phòng của mình
-Trời ạ! Gía như có thể tua đến đoạn cuối thì hay biết mấy-Heiji thở dài ngao ngán.
-Xin lỗi đã cắt ngang nhưng…LÀM-ƠN-CÓ-AI-GIẢI-THÍCH-CHO-TÔI-BIẾT-LÀ-CÓ-CHUYỆN-GÌ-ĐANG-XẢY-RA-KHÔNG-VẬY?!- Hắn gắt lên đầy giận dữ
Hakuba đứng bên cạnh hắn, tất nhiên lãnh đủ mớ âm thanh ấy. Cậu đưa tay xoa xoa lỗ tai mình, đau khổ hỏi:
-Vậy rốt cuộc cậu muốn bọn tôi giải thích về chuyện gì?
-Tất cả!-Hắn đáp cụt ngủn
Kazuha thấy vậy, bèn kéo hai người bọn họ lại ngồi trên chiếc ghế sofa độc nhất trong căn phòng, đưa cho mỗi người một tách trà nóng, từ tốn nói:
-Chuyện này thật ra dài lắm, có thể nghe xong các cậu sẽ không tin nhưng quan trọng hiện giờ là hai người phải bình tĩnh lại đã.
Rồi cô ngồi xuống bên cạnh Ran. Nó đưa tách trà đã nhận từ tay Kazuha lên miệng, hớp một ngụm nhỏ, ôn tồn đáp:
-Bọn tớ không sao đâu, các cậu cứ kể đi.
-Ừm, thật ra mà nói thì…có vẻ như chúng ta đều có cùng một khởi đầu nhỉ?...Chỉ trừ một vài trường hợp đặc biệt- Kazuha vừa nói vừa xoa hai tay vào nhau
-Đều tỉnh dậy trong một căn phòng tối, với một sự hoang mang tột độ và rồi thì Shiho xuất hiện…như một đấng cứu tế…-Heiji bật cười khanh khách, tiếp lời
-Nghiêm túc đi Heiji!- Kazuha quay sang lườm cậu một cái đầy tóe lửa- Nghe này, chuyện này có vẻ khó tin nhưng nó là sự thật, nơi mà chúng ta đang ở là một thế giới mới, cùng tồn tại song song với thế giới mà các cậu đã sống trước đó. So với thế giới kia thì nơi đây hiện đại và tân tiến hơn nhiều, mặc dù nó là nhân tạo.
-Khoan đã! Ý cậu nghĩa là chúng ta không còn ở…-Shinichi không khỏi lấy làm ngạc nhiên
-Phải, một thế giới mới, một cuộc sống mới…-Hakuba gật đầu giải thích- Nơi này là do con người tạo ra nhằm mục đích phòng hờ việc thế giới cũ bị phá hủy, họ sẽ di tản người dân lên đây sống tạm trước khi tìm được hành tinh mới. Như các cậu biết rồi đấy, tình trạng của của Trái Đất hiện nay….e là chẳng còn cầm cự được bao lâu nữa đâu… nó đang ở mức báo động rồi.
-Vậy… còn chữ “SOH” được thêu trên áo của mọi người có nghĩa là gì vậy?- Ran tò mò hỏi
-À đó là chữ viết tắt của từ “Salvation Of Humanity” dịch ra có nghĩa là “Cứu rỗi nhân loại”. Đây là một tổ chức do chính phủ của các nước lập nên với nhiệm vụ là bảo vệ con người và thế giới trước nguy cơ bị diệt vong. Nơi đây được xây dựng cũng khá lâu rồi và trụ sở chính được đặt ở đây. Mọi hoạt động của tổ chức này đều nằm trong bí mật cũng như người đứng đầu của nơi này nên hầu như số người biết đến có thể đếm được trên đầu ngón tay.- Heiji đáp
-Nơi đây quy tụ những người tài giỏi nhất trên toàn thế giới ở mọi lĩnh vực. Mỗi đứa bé khi sinh ra sẽ được những người mà chính phủ cử đi đóng giả thành các bác sĩ, y tá bí mật cài những con chip siêu nhỏ vào não. Những con chip này có nhiệm vụ sẽ phân tích bộ não của những đứa trẻ đó và gửi thông tin về cho tổ chức này để từ đó họ dựa vào những kết quả phân tích trên để chọn lựa những “ứng cử viên” cho đợt tuyển chọn sắp tới. Con chip này sẽ liên tục truyền tải những dữ liệu đó trong suốt quá trình đứa trẻ phát triển và lớn lên mà không gây hại cho bất cứ vùng não bộ nào- Hakuba tiếp lời
Nghe đến đây, Ran và Shinichi nghe cổ họng mình như nghẹn lại, thốt không nên lời. Trong lòng họ lúc này cảm xúc hỗ độn vô cùng. Rồi nó đặt ly nước xuống bàn, lắp bắp hỏi:
-Nói vậy, tức là bây giờ… con chip ấy…vẫn còn nằm trong bộ não bọn tớ…ư?
Kazuha gật đầu thừa nhận như thay mặt tất cả mọi người trong phòng-chỉ trừ Shinichi ra. Rồi cô xoa nhẹ đôi bàn tay Ran, trấn an:
-Nhưng cậu đừng lo, con chip này, khi đến một thời gian nhất định, nó sẽ ngừng hoạt động và bắt buộc những người theo dõi phải thay vào một con chip mới, nhưng nếu họ không thay kịp theo thời hạn nhất định, nó sẽ tự phân hủy thành những mảnh nhỏ. Những mảnh nhỏ này sau khi bám vào một tế bào nào đó trong não bộ sẽ tự khắc biến thành một phần của nó. Còn một trường hợp khác nữa là khi các cậu đã được đưa đến đây rồi thì những người cầm quyền họ sẽ tự động tắt con chip ấy đi và lấy nó ra giúp cậu. Cho nên các cậu cứ yên tâm, nếu con chip ấy vẫn còn hoạt động trong bộ não của các cậu, thì nay mai, họ sẽ lấy nó ra sớm thôi.
Nghe vậy hắn và nó không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Viên đá đè nặng trên ngực của bọn họ cũng đã biến mất. Ran và Shinichi cũng mừng thầm vì họ hiểu, chí ít bộ não mình vẫn chưa bị điều khiển bởi người khác.
-END CHAP 1-