[Longfic dịch] Sự thật cay đắng

sherry.B.O

Thành viên
Tham gia
2/5/2015
Bài viết
17
_Title: Sự thật cay đắng
_Author: MsDreamer93
_Editor: Sherry.B.O
_Nguồn: https://m.fanfiction.net/s/9947583/1/

_Rating: Không
_Status: Đang tiến hành

Sau khi đánh bại tổ chức Áo đen, Conan đã tiết lộ tất cả với Ran. Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy cậu đang giấu cô điều gì đó...

Disclaimer: Tôi không sở hữu bất cứ điều gì

Xin chào, đây là fanfic tiếp theo của tôi. Tôi hy vọng các bạn sẽ thích nó và đừng ngại phê bình. Cảm ơn.
Lần đầu tiên dịch fic, có gì mọi người thông cảm ^_^








Chapter 1


Cô gái với mái tóc dài màu nâu sẫm và đôi mắt xanh đang cố gắng giữ những giọt nước mắt không rơi xuống nhưng không thành công vì những chuyện đã xảy ra vài giờ trước. Cô nhớ bố cô đã hét lên với cậu nhóc đeo kính, người đã tiết lộ sự thật mình là thám tử trung học, và bị ép buộc uống viên thuốc lạ biến cậu ta thành cậu nhóc tiểu học..


Vài giờ trước, Ran đang chuẩn bị bữa tối trong khi bố cô đang uống rượu và xem chương trình của Yoko Okino. Cô đã nổi điên với bố mình vì ông ấy đã ở quán rượu cả đêm qua và trở về vào buổi sáng trong tình trạng hoàn toàn say rượu và giờ ông ấy lại tiếp tục uống. Cô lo rằng bố cô sẽ lại phải đi gặp bác sĩ. Cô đang chuẩn bị mắng ông bố của mình một trận thì cánh cửa bật mở và một cậu nhóc xuất hiện.


“Conan-kun, em đã về. Thế nào mà em lại ngủ qua đêm ở nhà tiến sĩ Agasa vậy?” Ran mỉm cười hỏi Conan


“Có một số chuyện em cần nói với chị, với cả hai người” giọng Conan thực sự nghiêm túc.


“Có chuyện gì sao, Conan-kun?” Ran lo lắng hỏi


“Ta không có thời gian cho mi đâu thằng nhóc! Ta muốn xem Yoko-chan!” Kogoro gầm gừ


“Bố sẽ xem sau. Conan-kun có chuyện quan trọng muốn nói với chúng ta, bố ạ! Hơn nữa, bố đã xem lại chương trình đó cả trăm lần rồi” vừa nói Ran vừa tắt ti vi.


“Tch, thằng nhóc ngu ngốc” ông lẩm bẩm.


Conan nhìn Ran rồi lại nhìn Kogoro, cậu nhìn thẳng vào mắt Ran trước khi cất tiếng nói.

“Sự nghi ngờ của cậu là chính xác, Ran. Tớ không phải Edogawa Conan và tớ cũng không phải là một cậu nhóc tiểu học. Tên thật của tớ là Kudo Shinichi.” Cậu cúi xuống khi tiết lộ danh tính thực sự của mình.


Ran mở to mắt nhìn Conan, cô cố gắng nói điều gì đó nhưng bố cô đã nói trước, ông cười “Mày đang nói gì vậy thằng nhóc! Thật vô lý! Tên tiến sĩ đó đã cho mày ăn thứ gì mà mày lại nói chuyện ngớ ngẩn như vậy!” Kogoro cười lớn.


“Có thật không?” Ran hỏi khẽ nhưng đủ lớn để Conan nghe thấy


“Thật”


Cô cố gắng ngăn không cho bản thân bật khóc trước khi cô hét vào mặt cậu

“Tại sao, cậu không nói với tôi, với chúng tôi?! Làm thế nào mà cậu có thể lừa dối chúng tôi như vậy?!” đôi mắt cô ánh lên những giọt nước.


“Thôi nào! Đừng nói với bố là con tin thằng nhóc này nhé?!”


Ran phớt lờ bố mình và với giọng run rẩy, cô yêu cầu Conan kể cho họ về mọi chuyện.


Trái tim cô đập nhanh hơn khi nghe câu chuyện của cậu. Cô nghe được rằng cậu đã theo một người đàn ông mặc đồ đen từ khu tàu lượn siêu tốc và cậu đã chứng kiến một vụ giao dịch bất hợp pháp. Sau đó cậu bị một người đàn ông khác mặc đồ đen tần công từ phía sau và bị buộc phải nuốt thứ thuốc độc, thứ mà đáng nhẽ phải giết chết cậu nhưng nó lại khiến cơ thể của cậu teo lại thành một cậu học sinh tiểu học.


Sau đó cậu đã kể mọi chuyện với tiến sĩ Agasa và cấm ông không được nói với ai về danh tính thật của cậu khi những gã mặc đồ đen chưa phát hiện ra tác động của thuốc độc. Tiết lộ sự thật cũng sẽ gây nguy hiểm lớn đối với nhứng người xung quanh cậu. Tiến sĩ đã gửi cậu đến văn phòng thám tử Mouri và hi vọng những vụ án sẽ đưa cậu đến gần hơn với những gã mặc đồ đen.


Ông tiến sĩ đã tạo ra những vật dụng để giúp cậu trong các vụ án và cậu đã lợi dụng Kogoro để giải quyết các vụ án với sự hỗ trợ của các vật dụng đó. Cậu cũng đã lợi dụng Sonoko và thanh tra Yamamura, còn có ông tiến sĩ mặc dù ông biết sự thực Conan mới là người phá án.


Sau đó cậu nói với họ về tất cả những gì cậu đã tìm được về Tổ chức Áo đen.


Conan cũng tiết lộ sự thật về Haibara Ai và sự liên quan của cô ấy với tổ chức cũng như việc cô ấy là người tạo ra thứ thuốc đó. Cậu cũng nói đến chị của Ai và số phận bi thảm của cô ấy và sự thật là Ran và Kogoro đã từng gặp cô ấy trước đây rồi. Cậu nói rằng Ai đã bị bắn và giờ cô ấy đang trong bệnh viện, tình trạng của cô ấy bây giờ đã tốt rồi.


Rồi cậu mô tả chi tiết về sự tham gia của FBI và CIA. Thậm chí Conan còn nói Sharon Vineyard và Chris Vineyard là cùng một người, bà ta đã cải trang thành kẻ giết người hàng loạt khi cậu và Ran đến New York hai năm trước. Cậu cũng nhắc đến việc Kogoro suýt bị ám sát và làm cho Ran và Kogoro cảm thấy kinh sợ rằng có thể bây giờ ông đã chết rồi.


Conan cũng tiết lộ Subara Okiya thực ra là đặc vụ FBI, Shuichi Akai. Anh ấy đã làm giả cái chết của mình và cải trang nhờ sự giúp đỡ của mẹ cậu. Ran đã gặp anh ấy trước đó và cả sự thật Sera là em gái của anh ấy.


Cuối cùng, cậu nói rằng Tooru Amuro là thành viên của tổ chức Áo đen. Anh ta đã thú nhận mọi thứ với cảnh sát, cả việc của Conan và hành động của FBI để chống lại tổ chức Áo đen. Conan nói rằng thanh tra Megure đã gọi cho cậu và ông ấy yêu cầu FBI đích thân giải thích mọi chuyện.


Sau đó, cậu, lực lượng cảnh sát hang đầu của Nhật, FBI, Mizunashi Rena, Hattori Heiji (Conan gọi cho cậu ta) và bố mẹ cậu đã có cuộc phục kích tổ chức Áo đen nhờ những thông tin được cũng cấp bởi Amuro. Họ thành công bắt giữ bọn chúng cùng với Boss-một gã điên với niềm tin vào sự bất tử. Tuy nhiên, Vermouth đã trốn thoát dù bà ta đã giúp họ phục kích tổ chức.


“Tớ thật sự xin lỗi vì đã không nói với cậu. Nếu cậu biết sự thật, cậu sẽ trở thành mục tiêu của bọn chúng. Hãy tin tớ, tớ làm mọi thứ là để bảo vệ cậu” Conan giải thích nhưng Kogoro tỏ ra không hài long và hét lên với cậu


“Bảo vệ cái mông! Tao gần như đã bị giết đấy đồ chồn hôi, còn cái tên Amuro đó đã ở ngay gần tao và con gái tao! Nó có thể giết bọn tao bất cứ lúc nào! Mày có nghĩ về điều đó không hả?! Không! Mày không có, giờ thì cút đi! Cút khỏi ngôi nhà này! Tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa!”


Ran chưa bao giờ thấy bố cô tức giận như vậy nhưng cô không ngạc nhiên. Tất cả thông tin vừa rồi là quá nhiều cho bố cô và ông ấy đang say rượu. Điều này càng làm ông tức giận hơn.


Cô nhận thấy mắt của Conan hay đúng hơn là Shinichi đang nhìn cô nhưng cô đã tránh ánh mắt của cậu. Cô cũng cảm thấy tức giận và bị phản bội. Cô có thể hiểu lý do mà Shinichi nói dối nhưng như bố cô đã nói, họ vẫn có thể bị giết ngay cả khi không biết về tổ chức Áo đen. Cô không chắc liệu rằng cô có thể tin cậu một lần nữa không.


Sau khi Conan rời đi, cô quay sang bố mình


“Con xin lỗi, bố. Con đã nghi ngờ Conan là Shinichi và con nên nói điều đó với bố” cô nói, nước mắt chảy dài trên gương mặt cô.


“Đó không phải là lỗi của con, Ran. Bố mới có lỗi. Nếu bố không bị lừa, chúng ta đã không ở trong tình huống này. Tại sao tôi lại ngu ngốc như vậy chứ?! Tôi chỉ là một con rối chết tiệt!”


“Bố, đó không phải lỗi của bố. Chúng ta không có cách gì để đoán ra được việc đó. Tình huống của Shinichi nằm ngoài sức tưởng tượng của con người, vì vậy, làm ơn đừng cảm thấy tội lỗi nữa, bố.” Ran ôm bố mình. Cô cảm thấy tiếc cho bố. Cô hy vọng ông có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình nhưng cô biết ông cần có thời gian để làm việc đó.


Kogoro buông con gái ra và tiến về phía cửa


“Bố định đi đâu? Bố vẫn đang say đấy.”


“Bố sẽ đi, bố cần rũ bỏ mọi thứ dù bố không chắc mình có thể” sau đó ông rời đi, trước khi Ran kịp lên tiếng phản đối.


Đã vài giờ trôi qua từ khi bố cô bỏ đi. Cô lo lắng cho ông nhưng cô biết; ông ấy sẽ ổn thôi. Ông ấy có thể đi chơi mạt chược hoặc đến một quán bar nào đó, dù cô hi vọng rằng bố cô sẽ không uống rượu nữa, ông đã say quá rồi.


Cô lại bắt đầu nghĩ về Shinichi. Cô ghét cậu về tất cả những điều dối trá và nó đã ảnh hưởng đến bố cô nhưng cô vẫn yêu cậu. Một phần cảm xúc của cô muốn cô đuổi theo cậu và nói hết cảm giác của cô với cậu, nhưng lý trí lại nói với cô rằng Shinichi đã làm tổn thương cô và bố cô quá nhiều.


Cô có một cảm giác kì lạ là có một số việc Shinichi chưa nói hết với cô. Mặc dù lúc đầu cậu đã nhìn thẳng vào mắt cô, khi kể câu chuyện của mình, cậu đã nhìn xuống. Tuy nhiên, Ran không thể tưởng tượng ra Shinichi có thể giấu điều gì nữa.


Cô cũng lo lắng về Ai. Cô hi vọng cô ấy sẽ sớm xuất viện. Mặc dù cô ấy cũng có liên quan tới tất cả mọi chuyện nhưng cô vẫn thấy lo cho cô ấy.


“Cậu cảm thấy thế nào?” Conan hỏi cô gái tóc nâu đỏ đang nằm trên gi.ường bệnh.


“Không tồi. Thật may mắn khi không bị bắn vào những phần nguy hiểm. Bác sĩ muốn tớ ở lại ít nhất hai tuần để hồi phục, nhưng tớ định xuất viện trong vài ngày nữa. Đừng lo, tớ sẽ sớm chế thuốc giải cho cậu” Haibara hứa.


“Đừng lo lắng về điều đó. Trước tiên cậu cần bình phục. Tiến sĩ đã xem xét tất cả dữ liệu về thuốc. Ngoài ra, tớ cũng không chắc là tớ cần nó, bây giờ Ran rất ghét tớ.”


“Cô ấy đã nói gì?”


“Cô ấy không nói. Nhưng cô ấy sẽ ghét tớ nhiều hơn nếu cô ấy phát hiện ra sự thật” Conan giải thích. Cậu cảm thấy rất tội lỗi.


“Cậu không thể nói sự thật với cô ấy! Nó sẽ làm cô ấy tổn thương!”


“Tớ biết nhưng tớ không biết phải làm sao. Tớ cảm thấy có lỗi, thậm chí tớ còn nghĩ mình không xứng đáng với tình yêu của Ran.”


Cả hai đều im lặng. Sau vài giây, Ai hỏi


“Kogoro-san thế nào?”


“Ông ấy rất hỗn loạn và đó là lỗi của tớ” cậu trả lời.


“Đó không phải lỗi của cậu, Kudo-kun” Ai an ủi cậu.


“Đó là lỗi của tớ. Cậu có biết tớ còn không nghĩ đến cảm xúc của Kogoro-san. Tớ là một thằng ngốc ích kỷ.”


“Đừng nói vậy. Cậu đã làm tất cả những gì cậu cho là đúng trong tình huống đó và điều quan trọng nhất là cả hai vẫn còn sống.”


Conan cười nhẹ với cô. “Cậu là người bạn duy nhất tớ có thể trò chuyện. Tớ hy vọng cậu sẽ trở lại hình dáng thật của mình”


“Tớ” Haibara định nói


“Làm ơn, làm điều đó vì tớ.” cậu nhìn thẳng vào đôi mắt xanh u ám của cô, sốt ruột chờ đợi câu trả lời.


“Tớ đồng ý” Cô trả lời và cười với cậu.


Hết chapter 1.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chapter 2


Kogoro trở về vào sáng hôm sau. Ran cảm thấy nhẹ nhõm khi bố cô không trong tình trạng say xỉn.

Tuy nhiên, cô có thể đoán ra được bố cô đã không ngủ cả đêm khi ông vừa ngáp vừa lau nước mắt.

“Bố có cần gì không?” Ran hỏi. Cô biết là vô ích nếu hỏi ông đã đi đâu đêm qua mặc dù cô tò mò về điều đó. Cô đã nghĩ rằng bố cô bỏ đi và uống nhiều rượu hơn nữa, nhưng khi ông trở về lại hoàn toàn tỉnh táo. Ông ấy chỉ trông mệt mỏi.

Ran đoán có lẽ bố cô đã ghé qua nhà ai đó, có thể là thanh tra Megure. Bố cô có thể muốn nghe câu chuyện của Shinichi từ một người khác, một người đáng tin cậy hơn.

“Không cần đâu, bố mệt, bố sẽ đi ngủ” nói rồi ông đi về phía phòng ngủ của mình, bỏ lại cô con gái cùng với những suy đoán của cô.

Ran tự hỏi bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra với bố cô. Sẽ không còn “Kogoro ngủ gật” nữa. Làm sao có thể giải thích với mọi người rằng ông không thể tiếp tục phá các vụ án nữa.

Cô cũng lo lắng mọi người sẽ cảm thấy lạ khi bố cô đột ngột bỏ danh hiệu ngài thám tử vĩ đại và cùng lúc đó, Kudo Shinichi trở lại làm “vị cứu tinh của cảnh sát”

Ran hy vọng sự thật bố cô không phải là người phá các vụ án mà chính là Kudo Shinichi sẽ không bị lộ. Nó sẽ hủy hoại tên tuổi của bố cô. Cô hy vọng Shinichi sẽ không tiết lộ công khai việc đó và mọi người sẽ không thể phát hiện ra mối quan hệ đó giữa bố cô và Shinichi.

Ran biết Shinichi sẽ trở về hình dáng thật của mình. Nếu Ai là người tạo ra thuốc độc và có thể chế được thuốc giải tạm thời, thì cô ấy cũng có thể chế ra thuốc giải vĩnh viễn.

Cô cũng biết Shinichi sẽ quay về tiếp tục phá các vụ án nhưng trong thời gian này, cậu sẽ tự mình nói ra tất cả sự thật.

Cô thừa nhận mình giận Shinichi khi cậu che giấu thân phận của mình với cô, nhưng chủ yêu cô giận cậu vì cậu đã lợi dụng bố cô. Cô hiểu cậu làm tất cả để bảo vệ 2 người nhưng thật sự cậu đối xử với bố cô như một con rối. Tại sao cậu không đơn giản là đi báo cảnh sát. Cô biết FBI cũng sẽ không cho cậu nói thật với cảnh sát. Họ đã giữ bí mật chuyện này.

Nhưng Shinichi cũng nên báo với cảnh sát về những tên tội phạm. Thanh tra Megure đã biết Shinichi từ nhỏ, ông ấy sẽ chắc chắn sẽ giúp cậu. Cô tưởng tượng được hai vị thanh tra Matsumoto và thanh tra Megure đã giận Shinichi và FBI như thế nào khi họ không được báo về tổ chức.

Cô tự hỏi điều gì đã xảy ra với Jodie và những người khác.

Cô gái trẻ với mái tóc đen nhìn giống con trai đang khó chịu nhìn anh trai mình.

“Em không thể tin rằng anh đã đánh lừa bọn em như vậy, anh Shuu?!” Sera hỏi anh trai. Cô đã hoàn toàn tức giận và người phụ nữ đeo kính người Mỹ cũng vậy.

“Chính xác, Shuu, sao anh có thể nói dối chúng tôi chứ?!”

Masumi Sera đang ở cùng với Jodie Starling, James Black và người anh thứ của cô tại nhà Kudo để nghe lời giải thích của người anh cả, Akai.
Anh không còn cải trang thành Okiya Subaru nữa và đang cùng với Hondou Hidemi giải thích về cách anh làm giả cái chết của mình và sự giúp đỡ của Hidemi và Conan.

“Cậu thậm chi còn không nói với tôi, cấp trên của cậu” James khó chịu liếc anh.

“Tôi thật sự xin lỗi, Black-san, nhưng chúng tôi phải hành động thật nhanh. Chúng tôi nghĩ rằng Gin và những người khác sẽ nghi ngờ khi tôi có thể dễ dàng quay về tổ chức, vì vậy, Akai-san và Conan-kun đã nghĩ ra kế hoạch này” Hidemi giải thích.

“Chúng tôi cũng không thể nói với mọi người vì tổ chức sẽ có thể tìm ra sự thật nếu càng có nhiều người biết tôi vẫn còn sống, đặc biệt khi Bourbon giả dạng tôi để kiểm tra phản ứng của mọi người” Akai nói với James và Jodie.

“Xin lỗi, tôi cần phải đi bây giờ. Tôi đã gọi cho CIA và họ đang đợi tôi quay về và đưa cho họ bản báo cáo. Tôi cũng rất nhớ em trai mình và muốn gặp cậu ấy.”

“Tất nhiên rồi, Hidemi-san, cảm ơn sự hỗ trợ tuyệt vời của cô” James đưa tay mình ra

“Tôi mới là người nên nói lời cảm ơn” Hidemi bắt tay ông.

“Oh, gửi lời tạm biệt của tôi tới Conan-kun. Tôi e rằng tôi không có thời gian để gặp cậu ấy”

“Đừng lo lắng, tôi sẽ chuyển lời đến Cool Kid” Jodie trả lời.

“Thay vì gọi “Cook Kid”, chúng ta nên gọi cậu ấy là “Cool Guy”. Tôi không thực sự ngạc nhiên về điều đó. Một đứa trẻ không thể quá thong minh như vậy” James cười nhẹ khi nói.

“Yeah, đúng như vậy, cậu ấy thật tuyệt với. Cảm ơn một lần nữa và tạm biệt” Hidemi cười với James và Jodie.

Trước khi mở cửa, Hidemi quay đầu lại nhìn hai đặc vụ FBI. Sera nhận thấy điều gì đó trong mắt Hidemi.

Lo lắng? Sera nghĩ.

Hoặc có thể cô ấy buồn vì phải nói lời tạm biệt.

Hidemi định nói gì đó nhưng cô chỉ thở dài và rời đi, sự buồn bã vẫn hiện hữu trên gương mặt cô.

“Tôi sẽ rất nhớ cô ấy” Jodie nói

“Tôi cũng vậy, cô ấy đã giúp chúng ta rất nhiều”

“Yeah, giúp đỡ lừa dối cả người thân của mình, quả là sự giúp đỡ tuyệt vời” Sera mỉa mai.

“Anh xin lỗi Masumi, nhưng anh thực sự cần phải giả chết” Akai giải thích và nhìn vào mắt Sera, đôi mắt đó rất giống đôi mắt của anh.

“Em không giận việc anh giả chết mà em giận việc anh đã không nói mọi chuyện với em” Sera nhấn mạnh.

“well, Masumi-chan, bây giờ không phải là lúc tức giận, chúng ta nên mừng vì anh chúng ta vẫn còn sống, nhưng thuật giả chết của anh ấy quả thực được chuẩn bị rất tốt.”

“Xin lỗi nhưng anh là ai và “anh của chúng ta” là có ý gì?” Jodie hỏi.

“Oh, xin lỗi. Tôi nên giới thiệu sớm hơn. Tên tôi là Haneda Shuukichi; Tôi là anh của Masumi-chan và là em của Shuu. Rất vui được gặp cô” Shuukichi giới thiệu bản thân với Jodie.

Sera đã định giới thiệu từ đầu khi Jodie và những người khác vào nhà Kudo, nhưng Shuukichi chỉ đứng trong một góc với cánh tay gấp lại và không nói gì cho đến tận bây giờ.

Cô chú ý thấy Jodie mấy lần ném cái nhìn về phía anh trai cô, nhưng lúc đó cô đang bận nghe Shuu và Hidemi nói.

“Tôi biết cô có anh chị em ruột, nhưng tôi đã nghĩ tất cả đều sống ở Mỹ”

“Tôi đã sống ở Mỹ được ba năm, sau đó tôi quyết định trở về Nhật. Black-san đã giúp tôi vẫn đề tài chính. Cảm ơn ông rất nhiều, tôi chắc chắn sẽ trả đủ cho ông” Sera cúi đầu cảm ơn James Black.

“Tôi rất vui khi có thể giúp cô và đừng lo lắng về khoản tiền” James cười với cô.

“Không, cô ấy nói đúng, tôi sẽ trả lại đầy đủ”

“Đợi một chút, ông đã biết cô ấy là em gái của Shuu từ đầu? Ngay cả khi ông đã nhìn thấy hình của cô ấy” Jodie cắt ngang.

“Tấm hình gì?” Sera bối rối về tấm hình nào đó nhưng cả James và Jodie nói với cô đừng lo lắng về điều đó.

“Đúng vậy, tôi đã giúp Masumi. Tôi xin lỗi vì đã không nói với cô nhưng sẽ tốt hơn nếu càng ít người biết về Masumi. Nếu thành viên của tổ chức theo dõi cô và thấy cô gặp gỡ Masumi, chúng sẽ chú ý đến cô ấy, nhất là cô ấy lại trông giống Shuu.” James giải thích với Jodie.

“Yeah, ông đúng. Tôi nghĩ chúng ta nên quay lại giúp cảnh sát. Camel giờ chắc đã mệt rồi.”

“Giúp cảnh sát chuyện gì cơ?” Sera tò mò hỏi.

Tất cả thành viên của tổ chức Áo đen đã bị bắt, đó là những gì James nói. Vì vậy, tại sao FBI vẫn phải gặp cảnh sát. Anh trai cô, Shuu và những đặc vụ FBI khác đã ở với cảnh sát cả ngày hôm qua. Họ đã cung cấp tất cả thông tin về việc FBI đang ở Nhật, vì vậy không có lý do gì để Sera nghĩ FBI vẫn tiếp tục ở lại đây.

Sera nhìn anh trai mình, người vẫn đang đứng và không để lộ bất cứ biểu hiện gì trên khuôn mặt, không giống như Jodie rõ rang đang lo lắng. James là người trả lời câu hỏi của Sera.

“Chúng tôi phải giúp cảnh sát kiểm tra tất cả dữ liệu máy tính mà chúng tôi đã thu thập được từ tổ chức. Mặc dù chúng tôi đã bắt tất cả thành viên, chúng tôi vẫn phải tìm ra những người đã tài trợ cho bọn chúng và những người bọn chúng đã tiếp xúc, chưa kể đến những nơi ẩn náu khác của chúng” James giải thích với giọng nghiêm túc.

“Yeah, chúng ta nên kiểm tra căn hộ của Vermouth, có thể sẽ có manh mối về nơi bà ta trốn” Jodie nói với giọng gay gắt.

“Tôi nghĩ sẽ không dễ để tìm ra bà ta nhưng tất nhiên là chúng ta sẽ cố gắng” Akai nói thêm khi nhìn thấy biểu hiện khó chịu của Jodie.

“Anh dự định ở lại Nhật bao lâu?” Shuukichi cắt ngang.

“Có vài việc anh cần làm trước khi đi nhưng anh đoán sẽ không quá lâu. Anh sẽ rời Nhật vào vài ngày tới, cùng với Jodie và James” Shuu trả lời.

“Vài việc gì?” Jodie hỏi.

“Có vài người tôi muốn nói chuyện, trong đó có Tooru” Akai trả lời. Jodie ngạc nhiên khi anh nói muốn nói chuyện với Bourbon và anh đã gọi anh ta bằng tên thật chứ không phải biệt danh.

“Oh, anh ta là người đã giúp anh đánh bại tổ chức, em đoán anh sẽ để anh ta đi” Sera nhiệt tình nói.

“Tôi nghĩ việc đó không đơn giản đâu. Chúng ta, FBI, không thể nói gì khi các vụ án xảy ra ở Nhật. Mặc dù anh ta đã giúp đỡ nhưng điều đó cũng không thể xóa bỏ những tội ác mà anh ta đã thực hiện. Hy vọng rằng anh ta sẽ không bị kết án tử hình. Tôi sẽ nói chuyện với Thanh tra và làm những gì có thể” James giải thích với Sera. Biểu hiện của cô trầm xuống, cô không biết Amuro, nhưng nghe thật không công bằng khi anh ta vẫn phải chết sau khi đã giúp cảnh sát và FBI bắt giữ Tổ chức Áo đen.

“Tooru cần một luật sư tốt để giúp anh ta vượt qua chuyện này” Jodie nói.

Sự im lặng xuất hiện giữa họ. Sera chú ý đến biểu hiện buồn bực của anh trai cô, Jodie và James.

Họ cũng có thể đang buồn vì tình hình của Tooru, Sera nghĩ.

Người anh họ của cô dường như bị hấp dẫn bởi cuộc trò chuyện này.

“Well, Masumi và Shuukichi sẽ ở lại Nhật hay cùng anh trở về Mỹ?” Shuu hỏi.

“Em sẽ ở lại, Yumi-tan sẽ buồn nếu em để cô ấy lại một mình” Shuukichi trả lời

“Đó là cô gái em thích” Shuu nói.

“Oh vâng, nhưng cô ấy không muốn quay lại với em. Nhưng em nghĩ em và Yumi-tan sẽ lại trở về bên nhau thôi” Shuukichi nói với sự kiên định mãnh liệt trong ánh mắt.

Không có gì đáng ngạc nhiên, cô ấy không muốn quay lại với anh, Yumi-tan, nghiêm túc vậy sao? Sera vừa nghĩ vừa lắc đầu.

“well, em cũng sẽ ở lại. Em hy vọng anh không phản đối, Shuu-nii”

“Không sao, nhưng anh và mẹ sẽ rất lo lắng nếu hai em không tự chăm sóc tốt bản thân” Sera chú ý thấy sự lo lắng trong mắt anh cô.

“Hey, em không phải là một đứa trẻ, em sẽ ổn thôi, hãy để mẹ của chúng ta biết điều đó” cô nói với nụ cười trên mặt.

“Anh sẽ nói với mẹ” Shuu cười với em gái.

“Tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên đi, chúng tôi sẽ gặp lại hai người sau, Masumi., Haneda-san” James nói rồi ông cùng với Jodie và James rời khỏi ngôi nhà.

Ai đang ngồi trên gi.ường bênh và bị vây quanh bởi ba đứa trẻ cùng với người phụ nữ đeo kính tầm 25 tuổi, cô giáo của chúng.

“Chúng tớ rất lo lắng cho cậu, Ai-chan” bé gái có cái xước màu vàng cài trên mái tóc đen khóc.

“Đừng lo lắng Ayumi-chan, tớ ổn mà, đừng khóc nữa”

“Nhưng Ai-chan có thể đã chết”

“Nhưng Haibara-san vẫn khỏe mạnh mà, cậu ấy không thể chết!” cậu bé gầy với mái tóc đen nói.

“Yeah, Mitsuhiko nói đúng, Haibara rất khỏe mạnh, may mắn là những người xấu đã bị bắt” Genta nói

“Yeah. tất cả đều có trên tin tức” Mitsuhiko vui mừng nói.

“Shiratori-kun đã nói hết với cô, anh ấy thật dũng cảm và dĩ nhiên mọi người cũng vậy” người phụ nữ đeo kính nói thêm vào.

“Kobayashi-sensei nói đúng, mọi người rất dũng cảm, đặc biệt là Shinichi-niichan” Ayumi nói.

“Yeah, anh ấy rất cool, phải không Conan?” Mitsuhiko quay sang Conan, cậu chỉ gật đầu.

Ai nghe Conan nói rằng các phóng viên chỉ nghe được một phần câu chuyện từ phía cảnh sát. Nếu mọi người biết toàn bộ sự thật thì nó thật sự sẽ là một thảm họa. Điều mà tất cả cần bây giờ là một cuộc sống bình thường.

“Có vài điều mà tôi và Edogawa-kun muốn nói với mọi người” Haibara biết nhóm thám tử nhí và cô giáo của họ, Kobayashi sẽ buồn khi nghe thông tin này.

“Tớ và Edogawa-kun sẽ chuyển đến Mỹ, tớ không chắc bao giờ chúng tớ sẽ đi, nhưng đó chỉ là vẫn đề thời gian”

Ayumi khóc nhiều hơn. Genta, Mitsuhiko và cô giáo rất ngạc nhiên. Mtsuhiko lên tiếng trước

“Ý cậu là gì, Haibara-san? Hai người không thể chuyển đi”

“Đúng vậy, các cậu không thể bỏ nhóm thám tử nhí” Genta đồng tình

“Đúng, Ayumi không muốn Conan-kun và Ai-chan chuyển đi” Cô bé vừa nói vừa lau nước mắt.

Cả cô và Conan đã quyết định sẽ tốt hơn nếu không nói cho chúng biết sự thật họ không phải là những đứa trẻ tiểu học.Họ sợ rằng chúng không thể hiểu điều đó và chúng có thể tình cờ nói với một ai đó.

Ai tự hỏi liệu rằng Kobayashi có biết chuyện không. Ai nhận ra rằng một vài cảnh sát như Shiratori, Takagi và Sato đã biết về thân phận thật sự của cô và Conan. Cô hy vọng họ có thể giữ bí mật mặc dù Shiratori có thể sẵn sang tiết lộ với Kobayashi, kể từ khi họ bắt đầu hẹn hò.

Tuy nhiên, Ai không thấy điều gì trong cách cư xử của cô giáo chứng tỏ cô ấy biết sự thật.

“Hey, đừng khóc nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau mà” Haibara cười với Ayumi và hai cậu bé.

“Vậy thì tốt” nụ cười xuất hiện trên mặt Ayumi.

“Cô sẽ rất nhớ cả hai” Kobayashi vừa nói vừa lau mắt.

“Bọn em cũng vậy, Kobayashi-sensei” Conan nói vói giọng trẻ con.

“Ok, các em, chúng ta nên đi thôi. Chúng ta cần để Ai-chan nghỉ ngơi”

Đội thám tử nhí và cô giáo chào tạm biệt Ai và Conan, người đã quyết định sẽ ở lại lâu hơn.

“Tớ thừa nhận tớ sẽ rất nhớ chúng” Conan nói.

Ai cười với cậu. Cậu thật sự coi những đứa trẻ đó là nhhuwngx người bạn thật sự của cậu. Cậu cũng có thể đi chơi với chúng khi cậu là Shinichi nhưng cảm giác thì không giống như trước nữa.

“Tớ” Haibara định nói thì Ran chợt xuất hiện ở cửa. Cả Conan và Ai đều ngạc nhiên bởi chuyến thăm không mong đợi này

Hết chapter 2.
 
Chapter 3


Ran nhìn hai đứa trẻ đang cố tránh ánh mắt của cô.


Ai nhìn xuống chăn còn Conan nhìn chằm chằm vào bức tường mặc dù cậu vài lần lo lắng liếc nhìn Ran.


Cô đã gặp nhóm thám tử nhí và cô giáo của chúng trên đường đến đây. Cô đoán Conan có ở đó, Ran dường như đã định ko đi tiếp nữa nhưng cô biết cô không thể tránh mặt Conan hay bây giờ cô có thể gọi là Shinichi mãi mãi. Cô phải đối mặt với cậu, không chỉ cậu mà còn cả Ai-chan nữa.


Ran rất lo lắng về cô gái nhỏ, mặc dù, trên thực tê cô ấy là một người phụ nữ. Khi cô biết sự thật, cô cảm thấy thật tiếc cho cô ấy. Cô thậm chí còn không có ý nghĩ sẽ trách cô ấy về mớ hỗn độn này


Cô ấy không có lỗi khi đã sinh ra ở trong tổ chức tội phạm đó và bị ép buộc phải làm việc cho họ. Câu chuyện về chị cô ấy cũng rất bi thảm và thật không công bằng.


Ran nhìn Ai và hỏi bằng giọng quan tâm


“Cậu cảm thấy thế nào, Ai-chan?”


Ai ngẩng đầu lên nhìn Ran với vẻ ngạc nhiên.


Cô ấy khẽ nhếch miệng như muốn trả lời cô nhưng cô ấy lại cúi xuống, tay nắm chặt chăn.


Ran lo lắng nhìn cô ấy. Cô không muốn thấy Ai cư xử như vậy với cô.


Cô muốn cô ấy biết cô không có ác cảm với cô ấy và cô ấy có thể nói chuyện với cô như bình thường.


“Ai-chan, tôi thật sự không giận cậu” Ai càng ngạc nhiên hơn và cô ấy thực sự đã rất cố gắng để nói


“Tôi…Tôi không hiều. Cậu lẽ ra nên nổi giận với tôi” Ai trầm giọng nói và nhìn vào mắt Ran nhưng Ai ngạc nhiên khi không thấy sự thù ghét nào trong đó.


“Sao tôi có thể nổi giận với cậu sau tất cả những điều kinh khủng đã xảy ra với cậu chứ? Tôi thực sự thông cảm với cậu và tôi ước những điều tồi tệ đó không bao giờ xảy ra với cậu” Ran hiền từ nhìn Ai.


Nước mắt lăn xuống trên gò má Ai. Cô ấy vẫn cúi đầu và nói bằng giọng run rẩy


“Tôi xin lỗi về tất cả. Tôi ước mọi thứ không xảy ra, tôi ước rằng tôi có thể ngăn chặn nó. Tôi thực sự xin lỗi, đặc biệt là Kogoro-san, tôi không thể tưởng tượng được ông ấy cảm thấy thế nào khi nghe sự thật”


“Cậu không cần xin lỗi. Còn về bố tôi, ông ấy thực sự cảm thấy tồi tệ khi bị đối xử như một con rối” giọng Ran khó chịu.


Conan thắc mắc nhìn Ran.


“Một con rối?”


“Cậu không nên ngạc nhiên chứ? Cậu lợi dụng bố tôi như một con búp bê để làm công cụ cho cậu. Ông ấy có thể nghĩ mình là gì khác ngoài một con rối chứ” Ran hơi tức giận. Vẻ mặt Conan nhanh chóng trầm xuống nhưng cô không quan tâm điều đó


Cô có thể tha thứ cho Ai vì cô ấy không còn sự lựa chọn nào khác, không giống như Conan.


Nếu cậu không muốn nói cho cô biết sự thật thì cũng không sao nhưng cậu lại lựa chọn lợi dụng bố cô. Nếu cậu muốn phá các vụ án, cậu có thể đơn giản là nói sự thật với cảnh sát.


“Có vài điều tôi muốn hỏi cậu” Ran bắt đầu nói với một ánh nhìn nghiêm túc.


“Tôi muốn cậu không công khai tiết lộ sự thật với mọi người, sự thật rằng bố tôi không phải là người thực sự đã phá các vụ án. Cậu có thể làm được chứ?”


“Yeah chắc chắn rồi, tớ đã không có ý định nói bất cứ gì ngay từ đầu”


“Cảm ơn” Cô cười nhẹ với cậu mặc dù Shinichi không thấy vì cậu đang nhìn ra chỗ khác.


“Ok, bây giờ tôi sẽ đi. Chúc sức khỏe, Ai-chan”


Ran tự hỏi liệu cô có nên tiếp tục gọi cô ấy là Ai sau khi cô ấy trở lại hình dáng thật. Cô không thể gọi cô ấy là Shiho-chan, phải không? Họ không phải là bạn, có thể cô nên gọi cô ấy bằng cách gọi trang trọng trừ khi cô ấy quyết định ở lại dưới hình dáng một đứa trẻ.


“Tạm biệt, cảm ơn rất nhiều vì đã ghé thăm tôi và một lần nữa, tôi xin lỗi”


“Này, tôi đã nói với cậu rằng đừng xin lỗi mà”


Trước khi Ai kịp trả lời, Ran đã ra khỏi căn phòng.


Conan bắt đầu nói


“Cô ấy còn không coi tớ tồn tại trong phòng. Những tội lỗi đã hủy hoại tớ. Có thể tớ nên tiếp tục làm Conan.” cậu nói rất khẽ như thể chỉ có mình cậu nghe thấy.


“Điều đó cũng sẽ không thay đổi được gì và cậu không nên cảm thấy có lỗi về những gì đã xảy ra. Lẽ ra tớ đã có thể ngăn chặn nó.”


“Cậu đã cố gắng rồi! Tớ mới là người gây ra mọi chuyện! Nếu tớ nghe cậu thì đã không có chuyện gì xảy ra!” Conan hét lên.


“Cậu không bao giờ biết được” Ai buồn bã trả lời


“Nếu Ran tìm hiểu ra điều này, cô ấy sẽ không thể tin tớ hay bất cứ ai khác nữa. Nó sẽ làm tổn thương cô ấy và tớ không muốn thấy điều đó. Cô ấy đã vì tớ mà chịu đựng quá nhiều và tớ không muốn cô ấy lại phải chịu đựng đau khổ nữa.” giọng Conan nghiêm túc và rất buồn.


“Tớ biết, tớ cũng không muồn như vậy nhưng tớ e rằng cô ấy có thể sẽ tìm ra điều đó. Tớ nghĩ sẽ rất khó để giấu cô ấy.”


Conan không đồng ý với sự bi quan của cô.


“Đừng lo. Nếu chúng ta làm đúng cách, cơ hội để Ran tìm ra điều đó là rất thấp.”


“Nhưng chúng ta không thể giấu cô ấy mãi mãi”


“Tớ cũng rất ghét phải nói dối cô ấy nhưng chúng ta đã thỏa thuận rằng trong tình huống này, nói dối sẽ tốt hơn là nói ra sự thật tồi tệ đó”


Conan ghét sự thật rằng cậu lại phải nói dối Ran, đặc biệt là sau tất cả mọi chuyện về danh tính thực sự của cậu, Ran đã không còn tin tưởng cậu nữa. Thử tưởng tượng xem nếu cô ấy tìm ra sự thực cậu đang cố gắng che giấu. Cậu thực sự không dám nghĩ cô ấy sẽ hành động thế nào nữa.


“Cậu định tiếp tục nói dối. Nhưng có lẽ cậu đúng, sự thật đó quá tồi tệ. Cho dù cô ấy có mạnh mẽ thì tớ cũng không nghĩ cô ấy có thể đối mặt với nó”


“Hãy hy vọng điều tồi tệ nhất sẽ không xảy ra. Cảm ơn cậu vì đã nói chuyện với tớ. Tớ biết điều này là gánh nặng đối với cậu vì vậy tớ thực sự biết ơn vì điều đó” Conan cười với cô.


“Không có gì” Cô mỉm cười lại với cậu. “well, nếu cậu không phiền, tớ muốn ở một mình. Tớ mệt và cần được nghỉ ngơi”


“Tất nhiên rồi, khỏe nhanh lên nhé” Conan tạm biệt cô và rời đi.


Ran mở tủ lạnh và nghĩ xem cô có thể làm gì cho bữa tối. Cô không có cảm giác ngon miệng và cô nghĩ bố cô cũng vậy.


Cô thực sự muốn biết những gì bố cô đang làm.


Kogoro đã ở trong phòng ông khi Ran quay về từ bệnh viện.


Ông không cho con gái bước vào phòng ông và nói rằng ông đang bận.


Ran nghe thấy âm thanh mở tủ quần áo và tiếng kéo ngăn kéo phát ra từ phòng ông.


Cô tự hỏi có phải bố cô đang ném tất cả đồ đạc của Conan đi không?


Sự nghi ngờ của cô đã đúng khi cô thấy bố cô đang cầm hai cái túi đựng rác màu đen rất lớn.


Khi ông đi ra khỏi nhà để vứt rác, Kogoro không nói một lời nào.


Ran thực sự không cảm thấy ngạc nhiên. Bố cô đã rất giận Shinichi, vì vậy không có gì là lạ khi ông quyết định ném đồ đạc của cậu ta đi.


Bố Ran đi vào nhà và dưới sự ngạc nhiên của Ran, ong nói “Bố đã đặt đồ của Conan, ý bố là Kudo, chết tiệt, bố nên gọi cậu ta như vậy đúng không? Dù thế nào thì bố đã đặt đồ của cậu ta trên gi.ường. Nếu con không phiền, con có thể cho chúng vào mấy cái túi và trả nó lại cho nhà cậu ta không?”


Ran có chút khó hiểu về cái cách ông xử lý Shinichi. Cô đã đợi ông gọi cho Shinichi , dùng tất cả những lời lẽ tồi tệ nhất mà ông có thể nghĩ ra để mắng nhiếc cậu ta. Cô cũng ngạc nhiên khi bố cô bảo cô trả đồ đạc lại cho Shinichi, mà khoan đã, nếu đồ của Shinichi vẫn còn trong nhà, vậy đống đồ bố cô vừa ném đi là của ai?


“Err, bố, Vừa rồi bố đã vứt cái gì vậy? Đồ cũ của bố à?”


“Đúng vậy, đó là những thứ cũ không cần thiết nữa” Kogoro trả lời cô.


Ran lại càng ngạc nhiên hơn nữa. Ông chưa bao giờ dọn phòng mình. Cô thường xuyên là người phải thúc giục bố mình sắp xếp lại đồ đạc nhưng không thành công. Bố cô luôn nói đồ đạc của ông đều có giá trị kể cả cái áo sơ-mi trắng không còn vừa với ông ấy nữa.


Điện thoại của cô bất chợt reo.


Cô nhìn điện thoại trong túi quần mình và cười khi thấy tên người gọi đến.


“Đó là mẹ!”


“Nói về những đồ dùng không cần thiết”


Ran liếc xéo bố mình khi cô ấn nút điện thoại.


“Chào mẹ, mẹ khỏe không?” Ran hào hứng hỏi.


“Mẹ ổn. Cuối cùng mẹ cũng có một kì nghỉ sau một đống các vụ án khó mà mẹ nhận được” Eri trả lời.


“Một kì nghỉ? Ý mẹ là mẹ có thời gian rảnh và mẹ muốn dành thời gian đó cho gia đình?” Ran bẽn lẽn hỏi, cô hy vọng mẹ cô có thể quay về sống với cô và bố cô.


“Con nghĩ mẹ sẽ dành thời gian của mẹ cho cái gã lăng nhăng và suốt ngày rượu chè đó sao? Không thể nào. Mẹ quyết định sẽ đi Pháp. Con biết là mẹ luôn muốn đến đó mà. Mẹ đã lên máy bay tối hôm qua và đến nơi vào sáng sớm nay.”


Ran nghe mẹ cô nói về mọi thứ, Trước đó bà đã rất muốn được đi Pháp nhưng chưa có bất kì cơ hội nào, vì vậy, Ran rất vui vì mẹ cô có thể đến đó.


“Đợi đã, mẹ đã đến Pháp rồi? tại sao không nói với con?”


“Để con, cái gã nghiện thuốc đó và Conan-kun sẽ bất ngờ xuất hiện ở Pháp hả. Mẹ quyết định không mạo hiểm” Eri khó chịu trả lời.


“Thôi nào, mẹ, bọn con sẽ không làm thế.”


“Yeah, phải rồi, mẹ hiểu con mà. Con luôn luôn tìm mọi cách để mẹ và ông ta ở cùng một chỗ” Eri nói với giọng kích động.


“Thôi mà, con không có ý định làm mẹ buồn. Con biết mẹ có rất nhiều việc, con chỉ nghĩ nếu có thể, erm, well, err…. Thôi được, khi nào mẹ quay về?” Ran quyết định tốt hơn hết là không nói nhiều về bố và mẹ.


“Mẹ không chắc chính xác là khi nào, nhưng mẹ đã nói chuyện với Midori, mặc dù cô ấy không thích ý tưởng đi Pháp của mẹ. Cô ấy nói rằng có ít vụ án hơn và mẹ có thể nghỉ ngơi một thời gian. Vì vậy mẹ có thể sẽ ở Pháp khoảng một tháng nếu Midori không báo với mẹ có vụ án mới nào đó. Oh và cô ấy đang chăm sóc Goro-chan.”


“Một tháng? Well, con hy vọng Midori sẽ gọi cho mẹ sớm hơn.Con không định lảm hỏng kì nghỉ của mẹ, nhưng mẹ biết đấy…”


“Yeah, mẹ biết, ok mẹ cúp máy đây. Yêu con, tạm biệt.”


Trước khi Eri cúp máy, Ran nhanh chóng hỏi “Mẹ, mẹ không quên điều gì chứ?”


“Điều gì?”


“Mẹ nói vài lời với bố được không?”


Ran đưa điện thoại cho bố cô trước khi Eri kịp từ chối.


“Mẹ đấy, bố, bà ấy muốn nói chuyện với bố” Ran cười với bố cô.


“Geez, người phụ nữ đó muốn gì chứ.”


Ông cầm điện thoại và hỏi với giọng khó chịu “Cái gì?”


Kogoro quay lưng về phía Ran và nghe Eri nói. SAu hai phút, ông trả lời.


“Wow, thật tuyệt khi biết bà có chuyện vui” giọng ông không giống như là đang vui cho bà ấy.


Sau đó là vài phút im lặng.


Ran thực sự muốn biết mẹ cô đã nói những gì với bố cô.


“Đừng lo, dù sao thì khi nào bà định quay về?”


Ran mỉm cười khi nghe thấy bố cô hỏi điều đó.


“Well, chúng ta sẽ nói chuyện khi bà về và tôi muốn…” Kogoro đang đấu tranh với những điều ông muốn nói.


Thôi nào bố, bố có thể làm được.


Ran không biết bố cô muốn nói gì, nhưng cô cảm giác được đó là điều tốt, giọng của ông mềm mỏng hơn


“Tôi xin lỗi, bà biết đấy.”


Tim Ran đập nhanh hơn. Đầu tiên ông ấy quan tâm đến chuyệ khi nào mẹ cô về và bây giờ là xin lỗi bà ấy. Thực sự đó không phải là lời xin lỗi tốt nhất thế giới nhưng bố cô đã nói từ “xin lỗi” rất thành thật.


“Được, tạm biệt.”


Kogoro vẫn đứng đó không nói một lời nào.


Ran nghĩ có lẽ bố cô đang ước có thể nhìn thấy mặt mình lúc này, ông đang đỏ mặt?


Cuộc nói chuyện này đã cho cô một hy vọng, hy vọng bố mẹ cô cuối cùng sẽ quay về bên nhau.


“Bố cần uống gì đó.”


Ran không phản đối.


Cô thấy bố cô lấy một chai rượu và trầm tư.


Ran quyết định không quấy rầy bố, cô về phòng mình.


Lần đầu tiên sau khi cô biết sự thật về Shinichi, cô cảm thấy mọi chuyện rồi sẽ ổn.


Hết chapter 3.
 
Lời tác giả: Có một điều tôi muốn đề cập với các bạn là tôi không biết nhiều về hệ thống pháp luật và nhà tù ở Nhật. Tôi chỉ biết một bị cáo có thể lãnh hình phạt tử hình. Tôi có một chút kiến thức về pháp luật ở Vương Quốc Anh, vì vậy tôi sẽ theo hệ thống pháp luật ở đó bao gồm cả hình phạt tử hình. Sẽ không có nhiều chi tiết liên quan đến luật hình sự của Nhật trừ phi tôi nảy ra ý tưởng mới.


Chapter 4


Jodie đứng trong văn phòng giám đốc của Matsumoto-san, người đang ngồi sau cái bàn gỗ với bộ mặt nghiêm trọng. Đứng cạnh ông ấy là thanh tra Megure, dù mặt ông không nghiêm trọng như Matsumoto-san nhưng Jodie có thể chú ý thấy một số điều bận tâm trong mắt ông, có điều cô không mấy ngạc nhiên về nó.


Cô đến sở cảnh sát với James và Shuu để thảo luận về một vấn đề quan trọng với hai vị thanh tra và giám đốc đứng đầu bộ phận cảnh sát, đồng thời kiểm duyệt các tài liệu của tổ chức Áo đen.


Họ trả lời rằng việc kiểm duyệt rất ổn và bây giờ Camel đang nghỉ ngơi.


Jodie nghi ngờ về những gì họ đã quyết định cho vấn đề quan trọng này. Cô không thể giúp gì nhưng hãy nhìn vào mặt xấu của nó xem.


“Tôi không nghĩ nó sẽ làm việc, ý tôi là người này không thể làm việc đó mãi mãi, đúng chứ?”


“Cô nói đúng Jodie-san và tất nhiên việc đó chỉ tạm thời trước khi chúng tôi sử dụng một trong các ý tưởng mà chúng tôi đã thảo luận ra” Matsumoto-san bình tĩnh giải thích.


James đặt tay lên vai Jodie và nói, “Đừng lo lắng Jodie, một trong các ý tưởng đó sẽ hoạt động và mọi thứ sẽ ổn thôi.”


“Nhưng, tôi không nghĩ họ sẽ không tìm ra sự thật, nó rất đáng ngờ” Jodie siết chặt nắm tay. Cô ước rằng họ sẽ đưa ra một ý tưởng tốt hơn.


“Chúng ta có thể làm theo những gì tôi đã đề xuất” Akai đề nghị khi hai tay đang đút túi quần. Anh trông có vẻ mệt mỏi từ khi Jodie, anh và James không ngủ đủ giấc tối qua, cả Megure và Matsumoto cũng vậy.


“Well, không có vấn đề của chúng ta ở đây” Jodie trả lời anh.


“Đúng vậy nhưng đó thực sự là cách thích hợp nhất, mặc dù nó sẽ làm cho họ đau khổ nhưng tôi chắc sẽ tồi tệ hơn nếu họ tìm ra sự thật.”


Jodie cúi đầu, cô cảm thấy rất buồn và ý nghĩ rằng Shuu đã đúng làm cô buồn hơn nữa.


“Điều này gợi tôi nhớ về vụ án của Araide Youko” Thanh tra Megure nói.


“Đúng vậy, vụ án đó. Tôi thừa nhận tôi đã phản đối nó và thay đổi bản báo cáo hình sự của nó, nhưng đó là một ngoại lệ mà tôi sẵn sang thực hiện. Yasumoto-san đã không nhận thức được rằng hành động của cô đã gây ra cái chết của Araide-san.” Matsumoto trả lời.


“Nhưng, nó không-” James cắt ngang.


“Ông đảm bảo bỏ qua các chi tiết trong vụ án này chứ?”


Jodie không thể tưởng tượng việc cảnh sát viết sự thật trong vụ án này. Mặc dù điều này là trái quy định nhưng như vụ án của Yoko, nó là một ngoại lệ, không phải họ làm việc đó.


Nó thực sự sẽ trở nên hỗn loạn nếu sự thật được công bố.


Mọi người đã hành động sai cách, đặc biệt là các phóng viên đưa tin.


Một số người đã viết một bài báo đơn giản với những thông tin thực sự về vụ án của tố chức Áo đen. Tuy nhiên, một số khác lại bịa thêm chuyện để làm nó trở nên thú vị hơn, mặc dù thông tin của họ chì là rác rưởi.


Jodie đặc biệt không thích khi một số bài báo ngụ ý rằng FBI đã để tổ chức Áo đen đến Nhật trong và chúng chủ yếu hoạt động ở Nhật.


Có một số bài báo khác thì nhắm đến mối đe dọa cho mọi người khi một vài người liên quan đến tổ chức vẫn hoàn toàn tự do.


Đúng là có vài người có liên quan đến tổ chức nhưng tội của họ không quá nghiêm trọng.


Bên cạnh đó, Conan đã xâm nhập vào máy tính của Boss. Thực sự rất khó để tìm tất cả mật khẩu và phá vỡ bảo mật của các máy tính khác


May mắn là cậu ấy đã làm được và cảnh sát thành công bắt hầu hết bọn chúng.


Jodie không thực sự lo lắng về những tên còn lại khi những thành viên cấp cao đều đã bị bắt. Hơn nữa, những kẻ đó không biết sự nguy hiểm của tổ chức.


Những thành viên cấp thấp, thậm chí là Gin, rất ngạc nhiên khi nhận ra rằng họ đã tự gây ra nhiều rắc rối nghiêm trọng như vậy.


“Số thành viên chưa bắt được là bao nhiêu?” Jodie hỏi.


“Một người và hắn sẽ bị bắt vào sáng mai, chúng tôi đã xem rất chi tiết cuộc gặp giữa hắn và Vodka. Bên cạnh đó, theo dữ liệu, hắn có thể chỉ là công cụ mà tổ chức sử dụng để moi thông tin từ hắn.” Megure giải thích.


“Chỉ một người thôi?! Còn Vermouth thì sao?!” Jodie rất shock khi cả hai vị thanh tra dường như đã từ bỏ việc bắt người phụ nữ đó.


“Well, chúng tôi đã kiểm tra căn hộ của bà ta, nhưng chúng tôi không tìm thấy bất cứ thứ gì, hơn nữa bà ta là một bậc thầy về cải trang” Megure đáp lại và tránh khuôn mặt tức giận của Jodie.


“Nhưng-” cô đang nói nhưng Akai đã cắt ngang.


“Có thể biết được chúng muốn gì từ những dữ liệu này không?”


Jodie ném về phía anh ánh nhìn chết chóc.



Megure thờ phào khi được cứu và đáp lại “Đó chỉ là một chương trình máy tính, nó không cung cấp được điều gì chi tiết cả”


“Nhưng, hắn ta chắc phải biết rằng tổ chức đã thực sự bị bắt, vì vậy hắn ta biết sẽ vô ích nếu đến chỗ hẹn” Jodie quyết định không nói về vấn đề của Vermouth bây giờ.


“Kudo-kun đã thay đổi giọng nói rồi gọi cho người đàn ông và thấy rằng hắn không biết việc Vodka là thành viên của tổ chức. Khi Kudo hỏi hắn có thể nhận diện Vodka như thế nào, hắn nói hắn chưa từng gặp Vodka trước đó. Hơn nữa, Vodka đã nói một cái tên giả cho người đàn ông này, vì vậy tôi nghĩ việc này sẽ dễ dàng, đặc biệt, chúng ta đã biết người đàn ông đó trông như thế nào từ bức ảnh chụp hắn ta.” Đôi mắt của Megure ánh lên sự quyết tâm.


“Ông sẽ ở đây bao lâu nữa?” Matsumoto hỏi.


“Không lâu hơn vài ngày đâu” James trả lời.


“Trước khi chúng tôi đi, tôi muốn ông cho phép tôi gặp Tooru Amuro, Matsumoto-san” Akai hỏi với giọng nghiêm trọng


“Được, tôi sẽ cho phép cậu. Nhưng như tôi đã nói từ trước, vụ án của anh ta không mấy khả quan đâu” ông trả lời bi quan.


Akai không có phản ứng gì. Anh chỉ cúi đầu cảm ơn sự cho phép của Matsumoto.


Jodie không tin được chính mình khi cô có ý nghĩ muốn các thành viên của tổ chức Áo đen được thả tự do, hoặc ít nhất không bị lãnh án tử hình.


Thanh tra Megure giải thích ông thực tế đã biện hộ cho Amuro rằng anh ta đã giúp cảnh sát bắt giữ tổ chức nguy hiểm nhất.


Tuy nhiên, một công tố viên sẽ làm mọi thứ để thuyết phụ quan tòa rằng Amuro thực sự độc ác như các thành viên khác.


Jodie thực sự muốn Vermouth vào tù thay cho Tooru. Cô ghét kẻ sát nhân đó, người đã giết bố mẹ cô và Jodie không quan tâm về việc thực ra bà ta cũng giúp cảnh sát và FBI khi họ đang ở trong nơi ẩn náu của tổ chức Áo đen.


Cô nhận thấy rằng tất cả sự giúp đỡ của bà ta là để họ rơi vào tình huống hiện tại.


Jodie và hai đặc vụ FBI chào tạm biệt Megure và Matsumoto.


“Được rồi. Cảm ơn sự hỗ trợ của mọi người” Megure nói và ba

người họ rời khỏi văn phòng.




Sau bữa tối, Ran đặt thức ăn còn thừa vào tủ lạnh. Thật vô ích với việc chuẩn bị bữa tối.


Bố cô đã tạo một lỗ hổng trên miếng thịt của mình bằng con dao và vấn đề là ông cũng không ăn nó hay bất cứ thứ gì khác. Ông chỉ nhìn xuống và suy nghĩ nhiều thứ rất lâu.


Ran rất muốn biết bố cô đã nói gì trong cuộc điện thoại ít giờ trước. Trong suốt bữa tối, cô không hỏi bất cứ điều gì, vì vậy họ đã ăn hay nói cách khác là nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn. Với Kogoro thì ông chơi đùa với đồ ăn của mình.


Mặc dù Ran rất tò mò nhưng cô không muốn bố cô bối rối về sự tò mò của mình.


Tuy nhiên, cô không thể cầm cự được lâu hơn, cô phải hỏi


“Err, bố?”


Kogoro lại đang xem chương trình TV của Yoko, ông đáp “Mmhmm?”


“Uhm, well con, con muốn biết bố và mẹ đã nói về chuyện gì?”


“Bà ấy nói về sự tuyệt với của Pháp” Kogoro trả lời một cách miễn cưỡng.


“Sau đó?” Ran muốn bố cô nói nhiều hơn về cuộc trò chuyện với vợ.


“Well, bà ấy bảo rằng bà ấy cảm thấy rất tuyệt. Bà ấy có thể đang cho ai đó chữ kí của bà ấy” Kogoro vẫn nhìn chằm chằm vào TV.


“Chữ kí? Ý bố là danh thiếp luật sư của mẹ?” Ran bối rối hỏi.


“Uh, yeah, ý bố là vậy đấy.”


“Mhm, well, bố, bố đã xin lỗi mẹ vì việc gì vậy?” Ran sốt ruột chờ đợi câu trả lời, nhưng bố cô đã giả vờ không nghe thấy con gái ông đang nói gì.


“Thôi nào bố! Con đã nghe thấy rồi! Bố nói: “Tôi xin lỗi, bà biết đấy”. Bố đừng có chối!” Cô không thích việc bố cô có tránh nói về chuyện này. Cô thực sự hy vọng có cơ hội cho bố mẹ cô quay về bên nhau.


Kogoro quay sang đối mặt với Ran.


“Bố không nói điều đó thậm chí là nếu bố đã làm , bây giờ bố không nhớ gì hết!” Kogoro trả lời bằng giọng khó chịu.


“Well, chúng ta nên đi thăm mẹ ở Pháp, lúc đó có thể bố sẽ nhớ ra đấy” Ran đề nghị và hy vọng bố cô sẽ đồng ý.


Tuy nhiên, mắt ông mở lớn vẻ sợ hãi và hét lên “Không được! Chúng ta không thể đi thăm bà ấy!”


Ran nhận ra sự hoảng sợ trong giọng nói của bố nhưng cô cũng không ngạc nhiên.


Xin lỗi qua điện thoại thì thực sự khác so với đích thân gặp mặt xin lỗi.


Bố cô có thể cảm thấy xấu hổ và ông không biết nên cư xử thế nào trước mặt mẹ cô, vì vậy cách qua điện thoại có vẻ tốt hơn nhiều.


Bố mẹ cô bây giờ có nhiều thời gian để suy nghĩ hơn và có thể họ sẽ nhận ra rằng họ có ý nghĩ sẽ quay trở về bên nhau.


Ran luôn luôn hi vọng một ngày nào đó ba người nhà cô sẽ đoàn tụ. Cô vẫn ôm hi vọng này từ khi mẹ cô bỏ bố cô đi.


Cô biết một ngày nào đó cô sẽ thành công tái hợp hai người và điều đó sẽ đến sớm thôi.


“Vì vậy có thể mẹ sẽ đến thăm chúng ta và ở lại trong vài ngày sau khi bà ấy trở về từ Pháp phải không?” Ran ngây thơ hỏi.


Bố cô cảm thấy choáng váng và sau đó ông đỏ mặt trước niềm vui của Ran.


Tuy nhiên, mặt ông nhanh chóng biến đổi, ông dường như nhớ ra điều gì đó và thở dài vẻ bỏ cuộc.


Ran không nói gì. Cô nghĩ kiên nhẫn là cách tốt nhất. Cô đã đợi được 11 năm, vì vậy cô cũng có thể đợi thêm một hay hai tháng nữa cho việc bố mẹ cô quay về bên nhau.


Bố cô đã quay lại với cái TV, cô cười vói ông và về phòng.



Akai tiến thằng vào phòng giam.


Anh đi đến bàn làm việc của người đàn ông đeo cặp kính dày. Ông ta nhìn anh chằm chằm với vẻ nhàm chán và hỏi với một giọng chán nản “Tôi có thể giúp gì?”


“Tôi được sự cho phép của giám đốc sở cảnh sát để vào thăm tù nhân Tooru Amuro.” Akai đưa một tờ giấy cho viên chức hành chính. Ông ta chán nản nhìn tờ giấy và trả lời.


“Tôi sẽ gọi cho cai ngục đưa anh vàogặp tù nhân đó.”


Hai phút sau, một người đàn ông cao với mái tóc đen đến và đưa Akai đến phòng giam của Amuro.


“Tooru, có người muốn gặp anh. Anh có 10 phút” vị cảnh sát nói với Akai khi rời khỏi


Akai nhìn Amuro, người đang nằm trên gi.ường, quay lưng lại với tấm kính lớn ngăn cách sự tự do của mình.


Đặc vụ FBI không thể nói liệu rằng anh ta thực sự đang ngủ hay đang giả vờ ngủ. Anh quyết định sẽ kiểm tra.


Anh cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên cái bàn trước cửa kính và nói vào đó: “Tooru?”


Amuro chậm rãi nhấc mình khỏi gi.ường và quay lại nhìn khuôn mặt đang nhìn thẳng vào mình.


Amuro mở to mắt vì shock.



A/N – Như tôi đã nói ở trên, tôi đưa ra ba manh mối về quá trình câu chuyện này sẽ xảy ra. Tuy nhiên, một trong ba manh mối đó là giả.


Sau đây là các manh mối, hãy nhớ rằng một trong số chúng là giả:


  1. Kogoro đã biết danh tính thật sự của Conan trước khi Conan tiết lộ với ông và Ran ở chap đầu tiên.

  1. Lý do Conan và Ai cảm thấy tội lỗi là vì họ đang yêu nhau và sợ rằng Ran có thể sẽ cư xử tồi tệ nếu Shinichi thú nhận cảm giác của mình với cô ấy.

  1. Một thành viên trong đội thám tử nhí sẽ tìm ra thân phận thật cảu Shiho và anh/cô ấy sẽ giúp đỡ Shiho trong khoảng thời gian khó khăn của cô.

Hãy mong đợi nó!


Tôi lấy ý tưởng này từ TVGuide, Vampire Diaries. Họ đưa ra 3 manh mối bao gồm một manh mối giả.
 
A/N: Xin chào, đây là chap tiếp theo.


Tôi muốn cảm ơn mọi người đã yêu thích câu chuyện này. Tôi thực sự biết ơn về điều đó.


Chapter 5


Amuro nhớ lại những kí ức đã đưa anh ta vào căn phòng này, vài ngày trước. Anh nhớ mình đã tìm ra được một thông tin mà tổ chức thực sự sẽ quan tâm đến nó.


Tuy nhiên, anh quyết định nói với Vermouth đầu tiên. Anh không có khả năng nhưng bà ấy thì thực sự muốn biết về việc đó, đặc biệt là sau khi bà ta hứa sẽ thực hiện việc này cho anh.


Hứa với tôi, bà sẽ không làm hại cậu bé đó và tôi sẽ giúp bà xác nhận chắc chắn rằng Akai thực sự đã chết.


Bà ta cũng yêu cầu anh không được làm hại cô gái và bố cô ấy, những người mà cậu bé đó đang ở cùng.


Amuro không hiểu tại sao Vermouth lại quan tâm đến những người đó, đặc biệt là cậu nhóc, nhưng anh thì lại biết rõ lý do của mình.


Akemi.


Anh cảm thấy rất buồn, chán nản và chủ yếu là tức giận. Anh đổ mọi tội lỗi cho Akai về cái chết của cô. Nếu anh ta không xuất hiện trong cuộc sống của cô, cô có thể sẽ vẫn còn sống. Amuro đã thề sẽ làm mọi thứ để chắc chắn rằng Akai sẽ phải chết.


Khi diều đó xảy ra, Amuro đã không thể tin. Cái chết của anh ta thật sự quá đơn giản. Anh phát hiện có điều gì đó không đúng và anh quyết định tự mình điều tra.


Anh quyết định bắt đầu từ Mouri Kogoro, nhưng anh nhanh chóng nhận thấy rằng nhà thám tử vĩ đại không thật sự là nhà thám tử vĩ đại.


Amuro phát hiện ra Conan, cậu nhóc lớp 1, người đang sống với Kogoro, mới thực sự là người giải quyết tất cả các vụ án.


Đầu tiên, Amuro chỉ quan sát và nghĩ liệu anh có thể tìm được điều gì đó từ Conan không. Anh thừa nhận anh đã rất tò mò về cậu nhóc này, người mà dường như đã quá thông minh so với độ tuổi của mình. Anh biết anh nên báo cáo về cậu bé đó với tổ chức. Họ chắc chắn sẽ quan tâm đến cậu nhóc lớp 1 này, người có thể giải quyết bất kì vụ án hình sự phức tạp nào, nhưng anh đã quyết định không làm vậy.


Anh cảm thấy cậu bé này có thể dẫn anh đến một bí mật quan trọng nào đó và sau đó anh đã đúng. Anh đã nghe lén cuộc nói chuyện giữa một nữ đặc vụ FBI và Conan về việc Conan đã giả làm bệnh nhân và tìm ra tên gián điệp trong bệnh viện. Jodie cũng đề cập đến Akai và chiếc điện thoại đó.


Amuro nhận ra Jodie nghi ngờ có một bệnh nhân là gián điệp được tổ chức cài vào để kiểm tra xem Kir có ở trong bệnh viện hay không.


Tuy nhiên, Amuro thấy thật thú vị khi Conan cũng tham gia vào hoạt động của FBI và cậu ấy cũng biết Akai. Anh thậm chí còn nghi ngờ Conan đã giúp Akai giả chết. Một điều khác khiến anh bận tâm đó là chiếc điện thoại mà Rikumichi đã chạm vào và Akai cũng vậy. Ý nghĩ vụt qua đầu Amuro rằng có thể Rikumichi là kẻ thế thân cho Akai. Sau đó cảnh sát tìm ra thi thể bị đốt cháy, vì vậy thật khó để xác định xác chết đó là ai. Rikumichi đã không quay về tổ chức. Họ chỉ có ý nghĩ duy nhất rằng anh ta đã bị FBI bắt, anh ta chỉ là một thành viên cấp thấp và không có giá trị với tổ chức.


Thật không may đó chỉ là giả định và Amuro cần một bằng chứng để khẳng định chắc chắn nghi ngờ của mình.


Amuro cũng không muốn kéo Kogoro và Ran vào chuyện này vì họ không liên quan đến Akai hay cái chết giả của anh ta. Anh sẽ phải nói với tổ chức mọi điều anh tìm được và anh nhận ra rằng tổ chức có thể nghi ngờ Kogoro cùng với Kir giúp Akai tạo một cái chết giả từ khi họ gặp nhau trước đó. Họ thực sự không quan tâm đến Conan, người mà đối với họ chỉ là một học sinh tiểu học bình thường hoá ra lại biết FBI. Cũng thật vô dụng nếu theo dõi Kir, cô ta là người cẩn thận đến mức không làm đổ cả những hạt cà phê.


Amuro biết rằng anh phải kiên nhẫn và tiếp tục đảm nhiệm vai trò gián điệp theo dõi Conan, người có thể biết chỗ Akai đang ở. Tuy nhiên, thời gian trồi qua nhưng Amuro cũng không tìm được thông tin mới nào. Anh nghĩ rằng tốt hơn là làm một cuộc điều tra nhỏ về Conan và hỏi Kogoro một vài điều về cậu ấy.


Như thường lệ, Kgoro say khướt đang xem chương trình TV của Yoko. Amuro đã nắm bắt tình hình này khi cả Ran và Conan đều đã đi học.


“Cô ấy đúng là một nữ diễn viên tuyệt vời” Amuro đứng sau Kogoro nói làm cho ông ấy nhảy dựng lên.


“Ahh Amuro-kun! Cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy?!” Kogoro khó chịu hỏi.


“Xin lỗi, tôi không định làm thầy sợ. Tôi chỉ nghĩ tôi có thể học thêm các kĩ năng mới từ thầy, Kogoro-sensei!” Amuro cười một cách giả tạo và nhìn khuôn mặt của Kogoro biến đổi từ giận dữ sang tự hào.


“Well, ngồi xuống cạnh tôi và xem Yoko-chan là một diễn viên tuyệt vời thế nào. Cậu sẽ học được kĩ năng quan sát.”


Amuro không nghĩ việc xem một ngôi sao sẽ giúp anh , nhưng anh biết anh phải kiên nhẫn và để Kogoro hành động như một fan-boy, mặc dù mặt ông ấy trông rất tập trung.


“Cậu có thể thấy Yoko-chan đã cố gắng che giấu cảm xúc nhớ mong bố mẹ mình. Aww, điều này thật buồn” Kogoro nước mắt lưng tròng và nhanh chóng rơi xuống thành hai hàng nước mắt.


“Yoko-chan!”


Amuro thở dài nhìn Kogoro, người đang khóc chỉ vì một bộ phim truyền hình.


Tuy nhiên, lời nói của Kogoro về Yoko đã khiến Amuro nảy ra ý tưởng để bắt đầu cuộc trò chuyện mà không làm Kogoro nghi ngờ, mặc dù anh nghĩ thực sự sẽ rất khó.


“Conan-kun chắc cũng rất nhớ bố mẹ cậu bé. Tôi nghe nói cậy ấy đã sống cùng với thầy hơn một năm rồi, đúng không?”


Kogoro khịt mũi “Nhớ? Cậu đang đùa sao. Khi lần cuối cùng mẹ cậu ta xuất hiện ở đây, Conan trông như cậu ta rất không muốn đi cùng với mẹ. Conan và mẹ thằng bé đã xuất hiện trước bậc cửa nhà tôi và mẹ Conan nói rằng con trai bà ấy rất nhớ nơi này nên cậu ta rất thích ở lại đây với chúng tôi. Thực ra tôi cũng không cảm thấy phiền, tôi đã nhận rất nhiều từ người phụ nữ này.” mắt Kogoro loé lên còn Amuro thì phát hiện được một thông tin thú vị.


“Vậy thầy không gặp lại mẹ Conan từ khi Conan chuyển đến nhà của thầy?” Amuro tò mò hỏi, anh cảm thấy cuộc trò chuyện này có thể dẫn anh tìm thấy vài dấu vết quan trọng.


“Không, tiến sĩ Agasa đã để Conan lại với chúng tôi. Bố mẹ cậu ta ở trong bệnh viên nhưng sau đó họ đã rời đi, họ đã đến Mỹ. Hmph, họ thậm chí còn không thăm chúng tôi trước khi đi.” Kogoro trả lời với giọng khó chịu. Mắt ông vẫn nhìn vào ti vi.


“Conan có vè không gần gũi với bố mẹ nếu không thì cậy ấy đã khóc khi họ bỏ đi. Cậu ấy không có họ hang nào sao?” Amuro cố gắng khiến giọng mình trở nên ôn hoà.


“Well, mẹ cậu ta trông giống một nữ doanh nhân, vì vậy tôi đoán bà ấy và chồng dành hết thời gian cho công việc và không có nhiều thời gian cho con trai. Tôi nghĩ đó là lý do vì sao Conan thích ở lại đây, nơi mà cậu ta có thể nhận được sự quan tâm từ Ran và tất nhiên cả tôi nữa” Kogoro nhanh chóng thêm vào


“Về họ hàng của cậu ta. Well, cậu ta là họ hàng của tiến sĩ Agasa và thằng nhóc thám tử.”


“Thằng nhóc thám tử?”


“Yeah, Kudo Shinichi” Kogoro trả lời với giọng buồn.


Chương trình phim của Yoko vừa hết và Kogoro đang lau nước mắt.


Kudo Shinichi


“Conan rất hay nói về Kudo phải không?” Amuro chậm rãi hỏi và sốt ruột chờ đợi câu trả lời. Conan có quan hệ với một thám tử, người đã bị tổ chức giết. Đúng là một thông tin thú vị.


“Chúng nói chuyện với nhau mọi lúc.”


Lông mày Amuro nhướn lên và lặp đi lặp lại “Mọi lúc?”


Kogoro ngơ ngác nhìn anh. Amuro đã thấy điều đó, anh nhanh chóng cười và nói ông đừng để tâm. Kogoro đã không còn xem ti vi nữa mà đang liếc nhìn khuôn mặt của Amuro, vì vậy Amuro phải cẩn thận với những biểu hiện trên khuôn mặt.


“Tôi đoán Conan-kun và Kudo thường xuyên gặp nhau, phải không?” Amuro cười ngây thơ với Kogoro.


“Yeah, họ đã gặp nhau ở London vào đầu tháng bảy”


“Tháng bảy? Thầy đã gặp Kudo trước đó rồi?” Amuro dường như không thể ngăn biểu hiện shock trên khuôn mặt mình.


“Tất nhiên tôi đã gặp cậu ta. Cậu ta là bạn thân của con gái tôi. Tôi đã gặp cậu ta ở vài vụ án như vụ kẻ mạo danh, ba tháng trước”


Ba tháng trước?!


Kudo Shinichi lẽ ra đã chết được một năm rồi.


Điều gì đang xảy ra vậy?


Amuro nghĩ tốt hơn là không nên hỏi thêm gì nữa. Anh không muốn làm Kogoro nghi ngờ về các câu hỏi của anh. Vì vậy anh cười và nói, “Well, tôi cần đi bây giờ. thầy có thể không nói với Conan về cuộc trò chuyện này không? Tôi không muốn làm cậu bé buồn.”


“Yeah, chắc chắn rồi, cậu đi đi, tỗi phải dành nhiều thời gian xem video của Yoko-chan” Kogoro vẫy Amuro.


Amuro rời văn phòng thám tử với hang loạt suy nghĩ trong đầu.


Anh không thể hiểu tại sao Kudo vẫn còn sống. Sự thật là không tìm thấy thi thể của cậu ta nhưng tổ chức cũng đã điều tra và họ không tìm thấy bất kì điều gì chỉ ra Kudo vẫn còn sống.


Nhưng, liệu rằng có phải có điều gì đó đã được cho giấu?


Vodka đã nói rằng không có bài báo nào nói rằng Kudo Shinichi đã chết. Cậu ta là một thám tử vĩ đại, vì vậy tin tức cái chết của cậu ta đãng nhẽ nên được đưa lên trang nhất của báo, nhưng lại không có gì. Chỉ có tin đồn rằng Kudo đã chết nhưng cả truyền thông và cảnh sát đều không xác nhận điều đó. Tổ chức thì nghĩ rằng Kudo đã chết và cảnh sát không muốn làm ầm chuyện này lên, vì vậy họ đã giữ im lặng.


Lúc đó, Amuro có nhiều thứ quan trọng hơn cần phải làm, vì vậy, anh không thể quan tâm đến cậu thám tử đó.


Gin đã đề cập đến việc có ai đó đang làm gián điệp trong tổ chức. Anh thậm chí còn nghi ngờ Kogoro, nhưng liệu rằng gián điệp có phải Kudo, người vẫn còn sống và muốn tổ chức bị bắt.


Amuro không thể hiểu làm thế nào mà thuốc độc Gin đã cho Kudo uống không hiệu quả. Hay cậu ta đã không nuốt nó? Nhưng, Gin nói anh ta đã nhìn thấy cậu thám tử đó đau đớn trước khi anh ta rời đi, vì vậy cậu ấy chắc chắc phải nuốt nó rồi, nhưng tại sao cậu ta lại không chết và ảnh hưởng của thuốc lên Kudo là gì. Gin đã nhìn thấy cậu ta đau đớn, vì vậy chắc phải có ảnh hưởng gì đó, nhưng cũng có thể anh đã nhầm.


Conan có quan hệ với Kudo và họ thường xuyên nói chuyện với nhau. Có thể, Kudo đã gửi Conan đến văn phòng thám tử Mouri để tìm vài thông tin về tổ chức. Nhưng, gửi một cậu bé để điều tra thì thật vô lý.


Liệu rằng có phài như vậy?


Không, điều này thật quá vô lý, nhưng cũng có thể.


Amuro tự nhắc nhở rằng bề ngoài của Vermouth không thay đổi từ khi anh gặp bà ta lúc 11 tuổi. Anh đã hỏi bà ta về điều đó nhưng bà ta lại nghĩ hay đúng hơn là giả vờ cho rằng đó là một lời khen cho sự trẻ lâu cảu bà ấy.


Nếu giả thiết của anh đúng, nó có thể giải thích được rất nhiều việc.


Amuro muốn đến tổ chức và thông báo cho họ những gì anh tìm được mặc dù họ sẽ nghĩ Amuro đang bị điên. Họ chắc chắn sẽ thấy thông tin mà Amuro tìm được về Conan và Kudo rất thú vị.


Tuy nhiên anh quyết định nói với Vermouth trước, anh có suy nghĩ rằng bà ta có thể đã biết về điều này.



Vermouth ngạc nhiên nhìn Amuro khi anh ta đến đây và lúc muộn thế này, nhưng dù sao thì bà ấy vẫn mời anh vào trong.


“Tại sao cậu lại đến đây vào giờ này?” Vermouth tò mò hỏi.


“Tôi tỉm ra vài điều có thể thay đổi hoàn toàn mọi thứ và tôi nghĩ bà đã biết về điều đó, nhưng chắc hẳn bà có lý do khi giữ bí mật việc này với tổ chức” Amuro nói với giọng nghiêm trọng. Vermouth vẫn trông có vẻ bối rối


“Tôi đã tìm ra Kudo Shinichi, người mà lẽ ra đã chết lại vẫn còn sống và cậu ta đã teo nhỏ thành một cậu bé bảy tuổi và đang dùng cái tên Edogawa Conan.”


Mặt Vermouth vẫn duy trì nét bối rối, tuy nhiên Amuro chú ý thấy mắt bà ta nheo lại, môi mím chặt.


“Tôi nghĩ cậu nên ngủ nhiều hơn, những điều cậu đang nói quá vô lý” Vermouth trả lời.


“Bà đã biết Conan-kun là Kudo, phải không? Và lý do bà giấu chuyện này là vì nó có liên quan đến độ tuổi của bà, đúng không?”


“Không có kết thúc tốt đẹp cho những người chạm đến vấn đề này và cậu bé Conan đó, tôi không có ý kiến gì về những điều cậu dang nói” giọng Vermouth sắc lạnh.


“Well, tôi nghĩ tôi nên nói với tổ chức về Kudo, nhưng có thể tôi nên đợi. Tôi có thể tìm ra nơi mà Akai dang trốn. Tôi chắc chắn Conan-kun biết điều đó. Nếu tôi điều tra lâu hơn, tôi có thể tìm ra đó là ở đâu và giết anh ta,” Amuro tàn nhẫn nói.


“Nghe có vẻ là một kế hoạch tuyệt với. Tôi chắc cậu sẽ thành công” Vermouth nói với vẻ châm chọc.


Amuro đảo mắt và tiến về phía cửa, Vermouth chợt nói “Vì vậy có rất nhiều nạn nhân vô tội.”


Amuro quay lại nhìn Vermouth với vẻ bối rối, anh hỏi “Ý bà là gì?”


“Well, rất đơn giản. Nếu cậu đúng rằng cậu bé đó thực sự hợp tác với akai, cậu sẽ bào cáo lại điều này với tổ chức và tôi chắc chắn tổ chức sẽ không bỏ qua cho cậu ta chỉ vì cậu ta là một đứa trẻ. Nếu cậu đúng rằng cậu bé đó là thám tử trung học kia, tổ chức sẽ dứt khoát giết cậu ta cùng với ông thám tử và con gái ông ấy” Bà giải thích.


“Kogoro và Ran-san không liên quan đến việc này, tổ chức không có lý do gi để giết họ” giọng Amuro có chút sợ hãi khi nghĩ rằng hai người họ có thể chết.


Vermouth cười và lắc đầu.


“Amuro, tôi không biết rằng cậu lại ngây thơ như vậy đấy. Thậm chí nếu tổ chức không tìm ra bằng chứng thì họ cũng sẽ giết 2 người họ thôi vì tổ chức không muốn có bất kì mối đe doạ nào. Hơn nữa người mà họ nghĩ họ đã giết lại đang sống cùng với 2 người đó.”


Amuro nhìn xuống và chìm vào suy nghĩ, anh không muốn Kogoro và Ran-san bị giết. Họ không đáng bị như vậy.


“Ai đó đang lo lắng, không tốt chút nào,” Vermouth châm chọc và tiếp tục nói “Cậu nói họ không đáng phải chết, hơn nữa cô gái đó nhắc cậu nhớ đến Akemi vì bề ngoài của cô ấy và đặc biệt là sự tốt bụng của cô ấy. Cậu cũng từng nói với tôi rằng mặc dù ông thám tử đó vô dụng nhưng ông ta là người đàn ông hài hước và đừng quên về Conan, người cậu đã đồng ý bảo vệ vì cậu đã nhìn thấy nỗi buồn của cậu ta khi cậu ta nhìn vào bức ảnh của bài báo về cái chết của Akemi.”


Amuro biết Vermouth đúng. Tổ chức dứt khoát sẽ giết Kogoro và Ran-san. Amuro không bao giờ muốn những người vô tội phải chết, nhưng anh biết tổ chức sẽ giết hết những người biết về họ và cố gắng tìm hiểu về họ.


Anh thực sự ghét ý nghĩ họ sẽ bị giết, đặc biệt là Ran. Cô ấy giống Akemi, là cô gái đã đem ánh sáng đến cuộc sống của anh.


“Wow, những người tốt phải chết chỉ vì long h.am m.uốn trả thù của cậu và điều thú vị hơn là cậu không nghĩ đến việc trả thù kẻ thực sự đã giết Akemi.”


Amuro bối rối nhìn Vermouth nhưng sau đó mắt anh mở lớn khi nhận ra


“Gin.”


“Bravo!”


“Nhưng, Gin phải giết cô ấy! Đó là lệnh và hơn nữa lý do Akemi chết là vì tổ chức sợ mối quan hệ của cô ấy với Akai, FBI có thể sẽ đánh bại tổ chức!” Amuro thở nặng nề, nhìn thẳng vào mắt Vermouth.


“Cậu không bảo giờ cảm thấy lạ khi tìm hiểu về cái chết của Akemi, sự thật là họ không bao giờ nói với cậu rằng họ đã lên kế hoạch giết Akemi từ trước và cậu biết tại sao cậu lại không được biết về kế hoạch đó chứ?” Vermouth hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.


Amuro cố gắng tìm kiếm câu trả lời. Anh nhìn quanh như câu trả lời anh đang tìm nằm trong phòng của Vermouth vậy, nhưng không có gì xuất hiện trong đầu anh.


“Giống như lý do họ không nói cho Sherry biết về việc đó. Họ sợ cậu có thể chống lại họ nếu cậu biết họ lên kế hoạch giết người con gái cậu quan tâm. Và sau khi giết cô ấy, họ nói với cậu đó là lỗi của đặc vụ FBI, tất nhiên cũng không sai, nhưng đừng quên Akai không bao giờ có ý định giết Akemi vi nếu anh ta làm, anh ta sẽ không hành động giống tổ chức.”


“Bà đang cố gắng làm tôi ghét tổ chức?” Amuro không biết tại sao Vermouth lại nói với anh tất cả chuyện này.


“Tôi ngạc nhiên nếu cậu không ghét họ đấy. Cũng có một lý do khác giải thích tại sao cậu nên coi thường tổ chức này.”


Lý do khác


“Tôi nhớ khi tổ chức tìm ra cậu, cậu không có gì ngoại trừ một con chuột đường phố. Một con chuột đường phố với giấc mơ trở thành cảnh sát và tổ chức đã hứa với cậu, nếu cậu làm mọi điều họ yêu cầu, ước mơ của cậu sẽ thành hiện thực. Well, cậu cần thừa nhận rằng họ đã thành toàn ước mơ của cậu, mặc dù nó đối lập hoàn toàn, cậu đã trở thành một tên tội phạm chứ không phải một cảnh sát,” Vermouth cười khinh bỉ.


Amuro nhớ rất rõ điều đó và anh ghét làm những việc mà cảnh sát không thể chấp nhận được. Tuy nhiên, Akemi đã khiến anh cảm thấy vui vẻ và anh đã quên về giấc mơ mà anh ước nó thành sự thật.


Vermouth bước lại gần và thì thầm vào tai anh “Cậu sẽ vẫn làm mọi thứ tổ chức muốn mặc dù họ không chỉ lấy đi người con gái cậu yêu mà còn cả giấc mơ của cậu nữa?”


Amuro nhìn vào mắt bà ta và hét lên “Rõ ràng bà muốn đánh bại tổ chức, vậy tại sao bà không làm điều gì đó đi!”


“Vì, chỉ viên đạn bạc mới có thể hạ tổ chức và cả tôi và cậu không phải người có thể làm việc đó nhưng chúng ta có thể giúp cậu ấy.”


Giúp cậu ta? Ý bà ấy là như vậy sao?


Đợi đã, ai là viên đạn bạc?


Sau đó anh cũng nhận ra người mà Vermouth muốn nói đến.


“Conan-kun, cậu ta là người bà nghĩ có thể kết thúc tổ chức này”


Mắt Amuro nheo lại và anh vẫn thở dốc. Đầu anh đang hét lên rằng anh nên làm điều gì đó.


“Well, nếu bà muốn Conan-kun đánh bại tổ chức, vậy tại sao bà không nói cho cậu ấy biết về nơi ẩn náu của Boss? Tôi nghĩ bà biết người đó là ai và sống ở đâu, phải không?”


“Tôi muốn cậu ta tự mình tìm ra, nhưng đợi đã, đừng nói với tôi rằng cậu muốn tôi nói với cậu ta nhé. Chuyện gì xảy ra với việc trả thù của cậu rồi?” Vermouth hỏi với vẻ giả vờ tò mò.


“Bà hoàn toàn làm loạn đầu óc của tôi.”


“Aww, tôi xin lỗi. Cậu có một quyết định khó khăn để thực hiện phải không?” bà hỏi đùa.


“Bà đúng rằng tổ chức đã lấy đi mọi thứ từ tôi và thậm chí tôi sẽ tiết lộ mọi điều với cảnh sát, rồi mọi chuyện có thể sẽ kết thúc. Nhưng thông tin tôi có vô dụng vì tôi không biết bất kì điều gì về Boss” Amuro nói.


Vermouth ngạc nhiên nhìn anh.


“Đến cảnh sát? Cậu định đi thẳng đến đồn cảnh sát và tiết lộ mọi chuyện? Tại sao cậu không để Conan và FBI xử lý việc này?”


“Tôi không tin FBI và hơn nữa cảnh sát cũng phải biết về chúng để bắt chúng” Amuro đã nghĩ về Date. Anh luôn luôn ghen tị rằng Date đã được vào học viện cảnh sát và trở thành một cảnh sát thực thụ. Sự thật Date chỉ là một người bạn của anh, người mà luôn hiểu anh. Nếu anh có chuyện gì, cậu ấy luôn luôn biết nên nói những gì để làm anh cảm thấy tốt hơn.


“Trông cậu có vẻ rất quyết tâm, nhưng cho dù tôi nói với cậu nưoi ở của Boss, cậu sẽ bị bắt vì tội đồng loã và bên cạnh đó nếu cảnh sát thất bại trong việc bắt tổ chức, nhũng điều xảy ra sau đó sẽ rất kinh khủng. Vậy, quyết định của cậu là gì?”


Amuro mím chặt môi và trả lời, “Tôi, tôi sẽ tiết lộ mọi chuyện với cảnh sát.” Anh nhìn xuống giầy một cách không chắc chắn.


“Tôi thấy sự do dự trong giọng nói của cậu. Không tốt đâu.”


Amuro ngẩng đầu lên và nhìn vào vẻ mặt nghi ngờ của Vermouth.


“Tôi chắc cậu đang đấu tranh giữa hai sự lựa chọn. Tự trả thù hoặc nhờ luật pháp. Nếu cậu nghiêng về phía pháp luật, chúng ta sẽ làm như thế. Cậu sẽ ngủ lại đây và nếu sáng mai, cậu hoàn toàn chắc chắn cách đánh bại tổ chức, tôi sẽ nói với cậu về mọi thứ cậu cần phải biết.”


Trước khi Amuro kịp trả lời, Vermouth nói, “Tôi sẽ mang cho cậu một cái chăn”



Amuro không thể ngủ được. Anh liên tục trở mình trên chiếc ghế dài. Anh thậm chí còn vài lần ngồi dậy. Rất nhiều ý nghĩ lang thang trong đầu anh và hầu hết chúng là những điều mà Akemi đã nói với anh.


Họ thật ích kỉ, quá ích kỉ.


Em ghét họ ép buộc em gái em tạo ra thứ thuốc độc đó! Chúng em không có thời gian ở bên nhau nữa!


Amuro nhớ khi lần đầu tiên anh gặp Akemi, họ chỉ là những đứa trẻ. Anh đã nói với cô ấy về ước mơ của anh, mặt cô ấy sáng lên và trả lời anh với giọng trẻ con.


Cậu muốn làm cảnh sát? Một giấc mơ đáng ngạc nhiên đấy! Tớ biết cậu sẽ trở thành một cảnh sát dũng cảm và chúng ta sẽ cùng nhau bắt bọn tội phạm!


Anh cũng nhớ giọng nói đầy hy vọng của cô ấy không lâu trước đây.


Em và em gái sẽ rời khỏi tổ chức. Anh có thể đi với bọn em và chúng ta sẽ sống một cuộc sống bình thường.


Những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má anh. Anh bấm chặt tay vào chân mình. Cả cơ thể anh run lên. Anh để nước mắt rơi nhiều hơn và vùi đầu vào hai đầu gối mình.


Chính tổ chức đã huỷ hoại cuộc sống của anh và Akemi.


Tuy nhiên, anh thích đổ lỗi cho Akai về cái chết của cô vì cách đó dễ dàng hơn, nhưng anh không thể tiếp tục lừa dối bản thân rằng những gì tổ chức làm là đúng.


Anh biết anh sẽ làm gì. Amuro biết cuộc đời anh sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhưng ít nhất anh sẽ cảm thấy tốt hơn và anh biết Akemi cũng sẽ có quyết định giống anh.



Amuro nhìn Akai với vẻ rất shock. Mặt anh ta trông lo lắng và môi chậm rãi di chuyển. Amuro không thể nghe thấy những gì Akai đang nói, nhưng anh ta rõ ràng muốn Amuro nhấc điện thoại lên.


Anh chậm rãi tiến đến gần cái điện thoại. Anh nhìn chằm chằm vào nó một lúc trước khi nắm nó trong tay. Chiếc đồng hồ trên tường đã chỉ 8 giờ và mặt trăng tháng tám đang chiếu sáng trên bầu trời.


Amuro không còn ngạc nhiên nói, “Vậy, tôi đã đúng và anh vẫn còn sống.”





Cùng lúc đó, ở ngoài nước Nhật, người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi đang ngồi trên chiếc ghế sofa với vẻ mặt lo lắng.


“Hey, mọi thứ sẽ ổn thôi, Yukiko.” Yusaku ngồi bên cạnh vợ và đặt tay mình lên tay bà ấy.


“Em rất lo cho Shin-chan.”


“Anh biết, nhưng thằng bé không phải là người duy nhất anh lo lắng,” Yusaku trả lời.


“Anh nói đúng! Em không muốn nghĩ về điều đó.”


“Chúng ta nên đi dạo một chút. Đã 12 giờ rồi và thời tiết bến ngoài thích hợp cho việc đi dạo.”


Mặt Yukiko sáng lên khi nói “Thật là một ý tưởng tuyệt vời và sau đó chúng ta sẽ đi đến nhà hàng lãng mạn này. Em nên nói với anh về nó sớm hơn.”


Yusaku cười với vợ và trả lời “Tất nhiên, chúng ta sẽ đi đến đó.”



“Tôi xin lỗi về cái chết của Akemi. Tôi biết tôi có lỗi với cái chết của cô ấy và tôi ước tôi có thể thay đổi nó.”


Amuro ngạc nhiên. Anh không thể tin rằng Akai vừa xin lỗi. Anh tiếp tục im lặng khi Akai nói tiếp.


“Cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều và giờ tôi cũng muốn giúp cậu .”


“Tôi không cần sự giúp đỡ của anh” Amuro nói với giọng chắc nịch.


“Tôi chỉ muốn trả lại cậu những gì cậu đã làm cho chúng tôi. Nhìn xem, cậu sẽ cần một luật sư giỏi, tôi có thể tìm giúp cậu người giỏi nhất trong ngành và anh ta sẽ giúp cậu không bị kết án tử hình.”


“Tôi biết kết cục này sẽ đến khi tôi quyết định tiết lộ mọi thứ cho cảnh sát và tôi sẽ không bao giờ chạy trốn như một kẻ hèn nhát,” Amuro trả lời tự tin.


“Được thôi, tôi sẽ để cậu quyết định. Nhưng hay suy nghĩ về điều này, cậu không đáng bị trừng phạt như vậy.”


“Anh sai rồi, tôi đã thực hiện quyết định của mình, vì vậy tôi sẽ không cố gắng thay đổi điều đó.”


Trước khi Akai có thể nói bất cứ điều gì, Amuro đã đặt điện thoại xuống và quay lại gi.ường. Akai đứng đó một lúc rồi đút tay vào túi quần và cúi đầu rời đi.





Bầu trời nhiều sao, vì vậy có thể thấy rõ hơn dáng vẻ cô đơn đang đứng trước ngôi mộ.


Thật mỉa mai, phải không? Vermouth nghĩ.


Cô nhớ lại những lời cô đã nghe được.


Cậu ta hoàn toàn vô dụng


Vermouth liếc nhìn ngôi mộ một lúc, trước khi bà ta quay gót chân mình. Vermouth nhìn ánh trăng và nghĩ, liệu bây giờ Angel và Viên đạn bạc sẽ sống thế nào đây.


Hết chapter 5


Chap này dài quá, mọi người comment tí cho có không khí đi :D
 
Mình muốn nói sự thât luôn chỉ có một là au viết rất là hay nếu ko nói wá là wá hay luôn. Tjếp tục phát huy nha. Mính đoán đjều mà conan đang giấu là thân phận thực sự của Ran
 
Chapter 6


“Thật không thể tin được” Ai tỏ vẻ khó chịu. Cô đang nằm trên chiếc gi.ường của bệnhh viện, cánh tay vắt ngang mặt. Dường như ánh mặt trời bên ngoài cũng không thể làm cô vui hơn.


“Thôi nào. Bác sĩ nói cháu cần ở lại bệnh viện tuần này để chắc chắn cháu đã bình phục hoàn toàn.” Giáo sư Agasa cố gắng làm cô bình tĩnh lại, nhưng không thực sự hiệu quả, cô thở dài đầy thất vọng.


“Thôi nào, giáo sư. Chúng ta đều biết Haibara rất thích làm việc vào ban đêm và ở bệnh viện thì cô ấy không thể làm như vậy. Nhưng, này, hãy nhìn mặt tốt của việc này. Cơn ngáp của cậu đã giảm đi đáng kể rồi đấy.”


Câu nói của Conan càng làm Ai cáu hơn nữa. Giáo sư thấy vậy liền thì thầm vào tai Conan, “Này, Shinichi-kun, tâm trạng Ai-kun đang không tốt, tốt hơn hết là đừng có làm nó cáu.”


“Yeah,” Cậu đáp lại.


“Và chàng thám tử đại tài cũng đừng quên tôi càng ra khỏi đây sớm thì cậu càng sớm có thuốc giải đấy,” Ai nói.


Conan không trả lời cô, cậu buồn rầu nhìn xuống sàn nhà.


“Shinichi-kun, cháu ổn chứ?” Agasa hỏi với vẻ quan tâm.


“Cháu, cháu nghĩ thật vô ích để làm thuốc giải,” Conan trả lời trong khi vẫn nhìn xuống sàn nhà.


Agasa ngạc nhiên nhìn cậu. Cậu mở miệng, nhưng chưa kịp nói, Haibara đã nói, “Cậu đang nói gì vậy? Cậu luôn luôn muốn trở lại hình dáng ban đầu mà, điều gì đã khiến cậu nghĩ việc đó là vô ích? Vì Ran sao?”


“Đó là mấu chốt đấy. Nếu tớ trở lại hình dạng thật, tớ sẽ không thể tránh mặt Ran nhưng Conan thì có thể làm điều đó, tớ cũng không thể chấp nhận cho dù cô ấy có tha thứ cho tớ và vẫn tiếp tục làm bạn. Tớ thậm chí còn không xứng đáng với tình bạn của cô ấy.”


Conan cảm thấy sự tội lỗi đang bóp nghẹt cậu. Cậu cũng rất ngạc nhiên khi cậu vẫn còn có thể kiềm chế được tất cả tội lỗi, tức giận và đau đớn. Conan rất vui khi cậu có thể trò chuyện với Ai. Cậu không nên giấu kín mọi điều trong long, mặt khác điều đó cũng ảnh hưởng xấu đến cậu. Cậu ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy sự lo lắng của ông tiến sĩ và cậu cũng có thể nhận thấy vài tia nước trong mắt Haibara.


“Tớ hiểu cảm giác tội lỗi của cậu. Tớ cũng cảm thấy như thế, nhưng nếu tiếp tục sống như Conan thì sẽ không thể thay đổi được quá khứ.”


“Tớ đồng ý với cậu và cậu cũng thế, cả hai chúng ta không nên có cảm giác tội lỗi.”


Conan rất cảm động vì cả Haibara và ông tiến sĩ đã cố gắng làm cậu cảm thấy tốt hơn và thuyết phục cậu rằng cậu không có lỗi. Nhưng cậu muốn nói với họ rằng họ không nên cảm thông với cậu vì cậu không xứng với điều đó. Mặc dù Haibara nói đúng, tiếp tục làm Conan dứt khoát sẽ không thay đổi được quá khứ, nhưng điều đó thực sự chỉ nhắc cậu về những thứ cậu ước rằng cậu có thể thay đổi.


Cánh cửa bật mở, người đàn ông đội chiếc mũ len tiến vào phòng.


“Akai-san,” Conan ngạc nhiên dù không nhiều như Haibara.


“Mọi việc thế nào, Akai-san?” Agasa quyết định phá vỡ bầu không khí im lặng này.


“Tốt, FBI chúng tôi sẽ rời khỏi Nhật hôm nay,” Akai thông báo.


“Nhanh vậy sao? Em nghĩ anh sẽ ở lại lâu hơn vì Vermouth vẫn chưa bị bắt,” Conan nói.


“À, Jodie muốn ở lại lâu hơn để bắt Vermouth, nhưng anh không nghĩ chúng ta có thể tìm được bà ấy.”


“Em nghĩ đến lúc phải tạm biệt rồi,” Conan cười với Akai, cậu thực sự rất vui khi có cơ hội gặp anh và là cộng sự của anh.


“Anh cũng nghĩ vậy. Rất vui được làm việc với em. Em thực sự là một thám tử rất tuyệt đấy.” Akai đưa tay ra, Cona bắt tay anh và cậu trả lời, “Anh cũng vậy, Akai-san.”


Akai chuyển cái nhìn về phía Ai, người đang giả vờ không nhìn thấy anh. Conan lắc đầu. Cậu hi vọng Ai không lạnh lùng với Akai như vậy. Ai và Akai đã gặp nhau ở sở cảnh sát nhưng họ thực sự không có thời gian để nói chuyện với nhau.


“Chúng ta nên đi thôi, phải không giáo sư?” Conan biết Akai và Ai cần nói chuyện riêng với nhau.


“Ừ, tạm biệt Ai-kun, tạm biệt Akai-san.”




Ai vẫn tránh ánh mắt của Akai. Cô chơi đùa với cái chăn như thể đó là mối quan tâm duy nhất của cô bây giờ. Cô biết cô cần nói chuyện với Akai hoặc ít nhất là nghe anh nói.


“Anh xin lỗi về chuyện xảy ra với Akemi, anh biết đó là lỗi của anh khi làm em mất đi chị gái.”


Ai ngạc nhiên nhìn Akai đang cúi đầu trước mặt cô. Cô có nghi ngờ rằng cái chết của chị cô có liên quan đến bạn trai của chị ấy, người thực ra là một đặc vụ FBI. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ đổ lỗi cho Akai về cái chết của chị. Gin mới thực sự là người đã giết chị.


Tóc Ai rũ xuống che đi những giọt nước mắt. Những kí ức về chị gái cô ùa về khiến cô vừa thấy hạnh phúc, vừa thấy buốn. Cô đã nghĩ rất nhiều rằng tại sao tổ chức lại quyết định giết chị cô. Ai cảm thấy lạ khi chị cô tham gia vào những hoạt động nguy hiểm của tổ chức. Chị cô không bao giờ cảm thấy yên ổn khi làm bất cứ công việc bẩn thỉu nào cho tổ chức và ngoài ra chúng cũng hiếm khi yêu cầu Akemi làm việc cho chúng.


Ai kết luận rằng chị cô đã buộc phải thoả thuận với tổ chức, tham gia vào vụ cướp 1 tỉ yên, đổi lại cô và chị cô sẽ có thể rời khỏi tổ chức. Tuy nhiên, tổ chức không bao giờ có ý định để cô và chị cô đi nhưng thay vào đó chúng lại giết chị cô. Chúng chắc đã lên kế hoạch giét Akemi trước đó. Một trong những lý do Ai nghĩ ra là Akemi đã làm phiền tổ chức quá nhiều, có thể, chị ấy đã yêu cầu chúng để chị và Shiho đi, vì vậy tổ chức đã lập cái bẫy này để loại bỏ chị ấy.


Một lý do khác chính là Moroboshi Dai, bạn trai của chị và thực ra là một đặc vụ FBI. Tổ chức có thể sợ rằng Akemi vẫn liên lạc với Dai, vì vậy họ giết chị ấy vì lý do an toàn. Tuy nhiên, cái chết của Akemi xảy ra 2 năm sau khi tổ chức phát hiện Dai là gián điệp, vì vậy nếu thực sự là vì anh ta, tổ chức nên giết chị cô sớm hơn chứ. Cuối cùng Ai chỉ có thể nghĩ rằng cô mới chính là lý do khiến chị cô bị giết.


Những giọt nước mắt xuất hiện không mong muốn. Cơ thể cô đang run rẩy, cô ước cô có thể chuyển đổi thời gian. Nếu cô quan tâm đến những gì chị cô đang làm thì có lẽ cô đã ngăn được cái chết của chị ấy.


Ai cảm thấy một bàn tay đặt lên cánh tay cô và cô ngẩng đầu lên nhìn Akai, người đang nhìn cô với ánh mắt dịu dàng nhưng cũng có vài tia tội lỗi. Akai ngồi xuống cạnh gi.ường và nói, “Akemi đã nói rất nhiều về em, nhưng cô ấy không bao giờ nói em ngốc nghếch. Cô ấy luôn miêu tả em là một cô gái trẻ, đẹp và dũng cảm. Anh chắc rằng cô ấy sẽ không thích nhìn thấy em khóc.”


Đôi mắt của Ai đỏ và sưng. Cô vẫn run rẩy và nức nở. Cô ghét khi cô như vậy trước mặt Akai. Cô không thực sự thân thiết với Akai, vì vậy cô cảm thấy xấu khổ khi khóc trước mặt anh. Cô chỉ để bản thân cư xử như vậy một lần. Đó là khi cô khóc về cái chết của chị trước mặt Conan. Cô biết ơn rằng cậu ấy đã không nhắc lại việc này sau đó. Ai chỉ giả vờ rằng cô ổn vì cô sẽ không bao giờ khóc như vậy trước mặt Conan nữa và cậu ấy cũng đồng ý và khong làm phiền cô về điều đó.


“Em đang trốn tránh anh. Thật dễ dàng để thực hiện lời hứa của anh với Akemi khi anh là Okiya.” Anh nắm tay Ai đặt vào lòng mình.


Ai bối rối nhìn anh, Akai nói tiếp, “Trước khi chị em chết, cô ấy đã gửi cho anh một tin nhắn, cô ấy đã hỏi anh nếu cô ấy…” Akai dừng lại giữa chừng. Akai vẫn nhìn Ai mặc dù cô nhận ra anh đang cố gắng tránh ánh nhìn của cô.


Akai tiếp tục sau vài giây, “Cô ấy hỏi anh, liệu anh có thể đi chơi với cô ấy với tư cách một người bạn trai thật sự không, liệu cô ấy có thể thoát khỏi tổ chức hay không, nhưng cô ấy lại yêu cầu anh bảo vệ em nếu cô ấy không thể rời khỏi tổ chức. Lúc nhận được tin nhắn này, anh đang ở Mỹ. Khi anh quyết định trở về Nhật thì chị em đã chết còn em đã trốn khỏi tổ chức. Anh thật sự rất shock khi biết em có thể trốn ra, nhưng anh cũng biết trước đó tổ chức có làm một vài nghiên cứu lạ. Anh cũng nhận ra Conan kì lạ, nhưng anh không thể đoán ra thân phận thật của cậu ấy cho tới khi anh ở nhà của Kudo Shinichi. Thực sự cậu ấy đã bảo vệ em tốt hơn anh. Anh chỉ là một kẻ hèn nhát, vì anh sợ phải đối mặt với em sau cái chết của chị em,” Akai cùi gằm xuống.


Ai buồn bã nhìn anh. Cô không muốn anh có cảm giác đó. Chị cô luôn luôn nói những điều tốt về Dai, thậm chí cả sau khi phát hiện ra anh là gián điệp. Chị cô không bao giờ nói xấu anh ấy.


“Như em đã nói, đó không phải lỗi của anh. Anh không mong muốn chị em chết và anh cũng đã hoàn thành lời hứa của mình, anh đã chắc chắn rằng em đã an toàn,” Ai cười nhẹ với anh.


Một tia nước mắt xuất hiện trong mắt Akai. Anh nhanh chóng lau đi và trả lời, “Cảm ơn, Haibara-san,” anh cười lại với cô.


“Anh ước rằng anh có thể ở lại lâu hơn nhưng thật không may, FBI và anh cần phải trở về Mỹ, hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”


“Anh cũng vậy, Akai-san.”


Sau khi Akai rời đi, Ai nghĩ, đã qua rồi onee-chan, dù không hoàn toàn, làm ơn giúp em vượt qua nó, đặc biệt là giúp họ.



Ran đứng trước của nhà Kudo, chuông cửa reo vài lần nhưng không một ai trả lời. Cô đoán Shinichi đang đi thăm Ai, nhưng ít nhất bố mẹ cậu ấy cũng có ở nhà chứ. Cô muốn trả lại đồ đạc cho Shinichi, nhưng không ai mở cửa vì vậy cô quyết định sẽ quay lại sau.


Khi cô quay đi, cô nhìn thấy James và Jodie, họ ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ở đây.


“Jodie-sensei và?”


“Tôi là Black James. Tôi là đặc vụ FBI và là cấp trên của Jodie.” Ran bắt tay ông khi cô giới thiệu bản thân.


“Hai người đến gặp Shinichi phải không?” Ran hỏi.


“Oh đúng vậy, chúng tôi sẽ rời Nhật hôm nay. Chúng tôi vừa ở nhà của em nhưng chỉ có mỗi bố em ở nhà, vì vậy tôi rất vui khi gặp em ở đây, tôi cũng muốn nói tạm biệt với em.”


“Em sẽ rất nhớ cô, Jodie-sensei. Cô là một giáo viên giỏi mặc dù đó không phải là công việc thật của cô.”


“Yes, I was great,” Jodie cười.


“Tại sao em không vào trong, Ran-san?" James hỏi.


“Không có ai ở nhà cả, em đã nghĩ em sẽ gặp được bố mẹ của Shinichi. Em thực sự ngạc nhiên khi họ không có ở nhà.”


“Tôi nghe nói họ đã quay trở lại Los Angeles.” Jodie nói và cô hỏi, “Mọi thứ vẫn ổn với em và bố em chứ?” Ran cảm động vì Jodie đã quan tâm đến họ.


“Em và bố đang hỗn loạn về mọi điều đã xảy ra, nhưng em chắc mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn thôi,” Ran trả lời và mỉm cười nhẹ.


Cả James và Jodie cười với cô. Jodie nơi, “Mọi thứ sẽ ổn thôi.” Ran chú ý thấy giọng của Jodie thiếu nhiệt tình như bình thường, cô cũng nói thêm, “Làm ơn đừng giận Cool Guy. Cậu ấy đã chịu đựng nhiều rồi.”


Có thể Jodie muốn nói đến vụ án của tổ chức áo đen, nhưng cô và bố cô cũng đã chịu đựng rất nhiều. Cô không muốn giận Shinichi quá lâu, nhưng cô cảm thấy không công bằng đối với bố cô nếu tha thứ cho cậu ấy quá sớm. Ran đang định trả lời thì Conan và tiến sĩ xuất hiện.


Conan vẫn tránh ánh mắt Ran còn ông tiến sĩ chào cô, Jodie và James. Ran đưa đồ đạc cho Conan rồi chào tạm biệt những người khác. Một phần trong cô muốn Shinichi đối mặt với mối quan hệ của họ và không từ bỏ một cách quá dễ dàng, mặc dù có thể hành động của bố cô đã làm cậu ấy sợ nhưng cậu ấy cũng không nên hèn nhát như vậy.



“Em nghe Akai-san nói mọi người sẽ đi vào hôm nay,” Conan mở đầu cuộc trò chuyện.


“Cậu đã gặp Akai ở bệnh viện phải không và đúng vậy, chúng tôi sẽ đi vào hôm nay. Cảnh sát chỉ cần bắt một người nữ và FBI cũng không còn việc đề làm ở đây nữa,” James nói.


“Mọi người đã hỗ trợ rất tuyệt trong việc bắt giữ tổ chức, nếu không có mọi người, chúng tôi sẽ không thể thành công,” Cậu muốn mời họ vào nhà nhưng đội thám tử nhí đang hướng đến đây.


“Xin chào, Conan, Jodie-sensei và Black-san, bọn cháu lâu rồi không gặp chú,” những đứa trẻ có vẻ thích thú khi nhìn thấy James.


“Chú còn nhớ chú đã cứu bọn cháu khỏi những tên xấu xa không?” Genta hỏi ông, cậu và những đứa trẻ khác ngẩng cao đầu. Conan chỉ đảo mắt xung quanh.


“Có, các cháu rất dũng cảm,” James trả lời và chúng cười tươi với ông.


“Mọi người có muốn đến nhà hàng thứ ăn Tokyo của bố cháu không?” Genta nói trong khi liếm môi.


“Jodie-sensei và Black-san cũng tham gia đi.” Ayumi đề nghị.


“Chúng tôi rất muốn, nhưng chúng tôi phải rời Nhật hôm nay.” Jodie nói.


“Oh, 2 người sẽ đi sao.” Mitsuhiko nói. Cậu và đội thám tử nhí cảm thấy buồn. Conan cũng cảm thấy như vậy. Cậu rất vui khi cậu có cơ hội gặp họ và hợp tác với họ, nhưng cậu biết FBI hoạt động ở Mỹ. Từ khi tổ chức Áo đen bị tiêu diệt, họ đã không có việc gì phải làm ở đây.


Conan, giáo sư và đội thám tử nhí tạm biệt Jodie và James. Nước mắt xuất hiện trong mắt Jodie khi cô ôm Conan và nói rằng cô sẽ nhớ cậu rất nhiều.


Cậu muốn mời họ vào trong nhưng họ không muốn làm gián đoạn kế hoạch của Conan và những người bạn của cậu, trước đó Conan không có kế hoạch gì với chúng nhưng có thể như vậy sẽ tốt hơn.


Sau khi Conan mang đồ đạc mà Ran đưa cho cậu vào nhà, cậu, tién sĩ và đội thám tử nhí đi đến nhà hàng mà Genta đã nói.





Conan và mọi người đã thấy Takagi trên đường đi. Anh ấy mặc bộ quần áo màu đen, đội một cái mũ đen và đeo một cái kính cũng màu đen. Anh nhìn đồng hồ và nhảy dựng lên khi đội thám tử nhí gọi anh.


“Trung sĩ Takagi! Wow, chú trông giống như một tay gangster vậy.” Ayumi thích thú nói mặc dù Genta lại thấy thật kinh khủng.


“Oh my god, trung sĩ Takagi quyết định gia nhập nhóm ác quỷ sao!” Genta hét lên.


“Shh, chú đang bắt tội phạm, vì vậy mọi người tốt hơn là đi đi, nếu không chú và cảnh sát sẽ thất bại mất.”


Conan và Agasa thấy đội thám tử có vẻ không vui. Họ muốn ở lại giúp nhưng cậu biết bọn tội phạm sẽ cảm thấy lả nếu thấy Takagi nói chuyện với bốn đứa trẻ và một người lớn. Conan cũng biết Takagi ở đây để bắt một người đàn ông có liên quan đến tổ chức Áo đen nhưng cậu không biết chính xác địa điểm gặp mặt là chỗ nào.


Conan và những người khác quan sát tình hình từ một góc khuất. Sau ba phút, một người đàn ông gầy mặc bộ đồ màu xám xuất hiện trước mặt Takagi. Họ nói chuyện và trong khi đó cảnh sát bao gồm cả Sato và thanh tra Megure đã bao vây tên tội phạm. Hắn ta cố gắng chạy trốn nhưng Sato đã kịp đánh ngã tên tội phạm.


“Wow!” Ayumi và những cậu bé bị cuốn hút vào đòn đánh của Sato.


“Hey, tôi cũng giúp đỡ đấy,” Takagi nói.


“Tất nhiên, Wataru của tôi.” Sato hôn môi anh làm cho những cảnh sát khác tức giận.


Thanh tra Megure ngừng sự bối rối và hỏi tiến sĩ, “Mọi người đến đây để xem chúng tôi bắt người đàn ông đó sao?”


“Không, chúng tôi chỉ đang trên đường đến nhà hàng thôi.”


“Tôi hiểu rồi, hầu hết tất cả đã bị bắt, tôi đoán chúng tôi có thể nghỉ ngơi được rồi, mặc dù Vermouth vẫn không thấy tung tích.”


“Hey, tôi chắc chắn mọi người sẽ bắt được bà ta thôi.” Agasa an ủi thanh tra.


Conan hoài nghi về điều này. Vermouth có thể cải trang thánh bất cứ ai, có thể bà ta đã ra nước ngoài rồi ấy chứ. Tuy nhiên, cậu muốn biết bây giờ bà ta đang làm gì. Cậu chỉ hy vọng bà ta sẽ không gia nhập vào tổ chức tội phạm nào khác nữa.


“Conan-kun, mọi chuyện vẫn ổn với cháu chứ?” thanh tra Megure hỏi.


“Uh? Oh, err, mhm,” Conan chưa cảm thấy sẵn sàng và cậu ghét mọi người hỏi cậu điều này. Cậu, giáo sư và đội thám tử nhí chào tạm biệt thanh tra Megure và những người khác.


Conan cảm thấy trống rỗng khi đang đi trên đường. Cậu bỏ ngoài ta tất cả âm thanh xung quanh, chỉ còn một câu nói vang vọng trong đầu cậu.


Tôi không ân hận về bất cứ điều gì.


Tuy nhiên cậu đã ân hận, cậu hối hận về mọi thứ.




A/N: Tôi không chắc Ran và James có gặp nhau từ trước chưa và đó là lý do tại sao tôi để James giới thiệu bản thân với Ran.
 
Phải lội xem cmt của m.n trước rồi mới dám đọc truyện. Sợ fic ShinShi thì tội Ran lắm :( tuy không phải fan SR nhưng vẫn không đọc được SS. Dù sao thì fic rất hay. :)
 
Chap mới nè :KSV@09: Dạo này bận quá, mãi mới dịch có thời gian dịch, mọi người thông cảm nhé :D:D:D

Chapter 7


Sau một tuần dài, Ai cuối cùng cũng quay về nhà tiến sĩ Agasa. Cô vui vì họ không giữu cô lại lâu hơn nữa. Họ nói cô cần nghỉ ngơi nhưng cô biết cô phải dành thời gian để chế thuốc giải cho Kudo và bản thân cô.


Sau hai ngày, cô tính toán được rằng không mất quá lâu để chế thuốc giải. Ai chỉ phải thêm một vài thành phần và thay đổi số lượng các thành phần trong thuốc. Nếu tiến triển tốt, có thể chỉ mất hơn một tuần để chế ra thuốc giải vĩnh viễn.


Phia Conan thì cậu rất vui khi cậu có thể quay về là Shinichi sớm, nhưng mặt khác, cậu ước cậu có thể làm Conan lâu hơn. Điều đó có thể giúp cậu tránh mặt Ran.


Khi Ai đang bận chế thuốc giải thì Conan dành thời gian với đội thám tử nhí. Chúng biết Conan và AI sẽ rời Nhật bất cứ lúc nào vì vậy chúng muốn dành nhiều thời gian hơn bên họ. Chúng cảm thấy buồn vì Ai cần thời gian để hồi phục và cô không thể đi chơi với chúng, tất nhiên đó chỉ là cái cớ. Tuy nhiên, cô hứa sẽ đi chơi với chúng khi cô cảm thấy tốt hơn.


Conan không gặp Ran kể từ ngày Ai xuất viện, cậu cảm thấy vui vì điều đó mặc dù cậu nhận ra rằng cậu sẽ phải gặp Ran mọi ngày ở lớp và mọi người trong lớp sẽ tự hỏi chuyện gì đang xảy ra giữa cậu và cô.


Cậu nghĩ Ran sẽ tiết lộ sự thật cho Sonoko. Cậu có thể tưởng tượng bộ dạng giận dữ của Sonoko, cũng có thể Ran sẽ giữ im lặng.



Sonoko biết danh tính thật sự của Conan sau năm ngày từ khi Ran biết sự thật.


“Cái gì?! Thằng nhóc đó là Shinichi-kun?! Cậu nghiêm túc chứ?!” Mắt và miệng Sonoko mở to.


“Đúng vậy, đó là sự thật. Ran chưa nói với cậu sao?” Sera hỏi như đang nói về những điều bình thường nhất trên thế giới.


“Sera-san!” Ran bối rối vì Sera nói ra sự thật một cách đột ngột như vậy.


Ba người cùng đi bộ đến trường, họ bàn tán về đủ thứ như trang điểm, người nổi tiếng, những chàng trai và kết thúc thì thường là về Shinichi, và khi Sonoko nói rằng “chồng” của Ran đã bỏ rơi “vợ”, Sera đã tiết lộ sự thật.


Ran nhìn vào khuôn mặt sốc của cô bạn thân, cô biết cô không có sự lựa chọn nào khác. Ran chưa từng có ý nghĩ sẽ nói sự thật với Sonoko. Toàn bộ thời gian cô đều nghĩ về Shinichi hoặc về bố cô.


Ran biết sớm muộn gì cô cũng phải nói với Sonoko, nhưng cô không muốn mọi chuyện được tiết lộ một cách bất ngờ và không chuẩn bị trước như vậy. Cô đã xn lỗi Sonoko vì không nói với cô ấy sớm hơn và sau đó cô nói mọi chuyện liên quan đến Shinichi, bao gồm cả việc cậu ta lợi dụng Sonoko để giải quyết các vụ án. Sonoko nắm chạt bàn tay còn mắt thì như muốn nổ tung. Ran và Sera cô gắng trấn tĩnh Sonoko.


Sau khi Sonoko đã bớt giận, Ran nhận ra rằng Conan luôn ở xung quanh họ khi họ nói về Shinichi. Conan, tức là Shinichi đã biết cảm nhận của cô ngay từ đầu. Cậu chắc phải rất xấu hổ khi cô nói với cậu cô yêu Shinichi. Ran nhớ lại khuôn mặt Conan đỏ bừng nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ rằng cậu đỏ mặt vì cô hỏi cậu về bạn gái, nghĩ lại việc đó cũng không tệ, mặt Ran chuyển dần sang màu đỏ.


Mắt Sonoko mở lớn và sau đó một nụ cười xuất hiện trên môi cô, cô khúc khích nói,” Hey, vậy có nghĩ Shinichi đã nhìn thấy cậu trong bộ dạng không mặc gì!”


Mặt Ran trở nên sa sầm và cô hét lên, “Không phải như vậy! Tớ, tớ, ý tớ là tớ không biết Conan là Shinichi, hơn nữa, chúng tớ chỉ là tắm với nhau một lần!”


“À, mặc dù nó chỉ xảy ra một lần nhưng cậu ta vẫn nhìn thấy cậu trần truồng rồi,” Sera trêu.


“Sera-san!”


Sera và Sonoko cười khúc khích. Điều đó làm Ran nổi giận và cô hét lên bảo họ dừng lại. Tuy nhiên, cô biết Sonoko sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để trêu chọc cô, mặc dù cô cố gắng ngăn chặn điều đó.


“Coi chừng đấy, tốt hơn hết là cậu khhông được nói chuyện này với bất cứ ai.”


“Ý cậu là chuyện cậu và Shinichi-kun tắm chung ấy hả?” Sonoko hỏi với nụ cười tinh nghịch.


“Không! Ý tớ là, đúng vậy, không chỉ có vậy, cậu không được nói với bất cứ ai về việc Shinichi bị teo nhỏ. Sẽ thật kinh khủng nếu mọi người biết chuyện này.”


“Đúng vậy, chúng ta phải giữ bí mật chuyện này” Sera đồng tình.


“Được thôi,” Sonoko ánh lên vẻ thất vọng.


“Nhưng, đừng nghĩ tớ sẽ không tiếp tục trêu cậu nhé,” cô ấy thêm vào.


Ran định trả lời thì Sonoko đã quay qua hỏi Sera làm thế nào cô ấy biết chuyện này.


Sera giải thíchrăng anh cả của cô là một đặc vụ FBI, anh ấy và những đặc vụ khác đã giúp Conan đánh bại tổ chức Áo đen.


“Anh cả của tôi đã đến Mĩ còn người anh thứ thì vẫn ở lại Nhật. Anh ấy thì không làm việc cho FBI.”


“Vậy anh ấy đang làm gì,” Ran vui vì họ đã thay đổi chủ đề.


“Anh ấy là một người chơi shogi, anh ấy được gọi là Meijin Taiko trong suốt giải đấu của anh ấy,” Sera giải thích.


“Cái gì!” Sonoko và Ran sốc.


“Người chơi shogi nổi tiếng đó là anh cậu sao?”


“Wow, thật ngạc nhiên đấy Sera-san.”


“Tớ nghĩ chúng ta là bạn tốt, phải không? Vì vậy tại sao chúng ta không gọi nhau bằng tên một cách thân mật nhỉ.” Sera đề nghị.


“Tớ ok với điều đó” Ran nói.


“Tớ cũng vậy,”Sonoko đồng ý và cô tiếp tục trêu Ran”Bây giờ chỉ cần đoiẹ chồng của cậu quay lại thôi.”


“Cậu ta không phải chồng tớ và hơn nữa tớ vẫn chưa tha thứ cho cậu ta vì lừa dối tớ,” Ran trả lời.


“Vẫn chưa sao? Mhmm, tớ hiểu rồi, cậu đang nghĩ; tôi yêu Shinichi nhưng cậu ấy lại làm tổn thương tôi. Tôi nên làm gì? Tôi nên làm gì?!” Sonoko hét lên với giọng đầy kịch tính nhưng sau đó cô dịu giọng và nói “Cậu là người tốt, tớ chắc cậu sẽ tha thứ cho cậu ta thôi.”


Sonoko đã đúng, đã qua năm ngày từ khi cô biết sự thật và cô thực sự muốn chạy đến bên cậu ấy và tha thứ cho cậu, nhưng cô biết bây giờ là quá sớm, hơn nữa cô vẫn còn cảm thấy tổn thương.


“Đừng quên còn một người nữa cũng quay về” Sera thêm vào.


“Ai?” Sonoko hỏi


“Đó là cô gái tên Haibara. Cô ấy cũng là một người lớn,” Sera giải thích về vai trò của Haibara trong chuyện này.


“Cô ấy!” Sonoko sốc khi biết cô nhóc đó không chỉ là người lớn mà còn là người đã tạo ra loại thuốc độc đó.


“Nhưng cũng không mấy ngạc nhiên. Cô ấy không bao giờ cư xử như một đứa trẻ, nhưng cậu biết đấy Ran, cô ấy có thể là tình địch của cậu” Sonoko cười với Ran.


“Thôi nào, đừng có trêu tớ nữa!” Ran đỏ mặt mặc dù cô cũng có chút ghen. Conan và Ai đã ở bên nhau khá lâu, họ có thể là người thân thiết với nhau nhất, thậm chí có thể cậu ấy đã… không, cậu ấy sẽ không như vậy đâu.


“Vậy, Sera, ý tớ là Masumi, cậu còn người anh nữa phải không, người mà đã giúp bắt giữ tổ chức tội phạm nguy hiểm nhất,” Sonoko nói.


“Đúng vậy, nhưng anh ấy và các đặc vụ FBI hành động có vẻ rất lạ.”


“Lạ? Ý cậu là gì?” Ran hỏi.


“Tớ không chắc nhưng có vẻ như họ đang lo lắng điều gì đó.” Sera trả lời


“Tất nhiên là lo lắng về việc bắt giữ tổ chức nguy hiểm đó rồi. Tớ còn đọc được rằng bọn chúng còn liên quan cả đến chính phủ.” Sonoko nói.


“Tớ đoán cậu đúng.” Mặc dù Sera trông có vẻ không bị thuyết phục.


Sau vài giây thì cô ấy cười “Thôi quên chuyện đó đi!”


Ran và Sonoko nhìn nhau rồi cười, sau đó tất cả đi vào trường học


Ai cuối cùng cũng kết thúc việc chế thuốc giải. Chỉ qua một tuần, khi cô nói với Conan thời gian làm cậu nhóc lớp một đã kết thúc. Conan đã sẵn sang uống thuốc, nhưng Ai quyết định trước tiên nên tạm biệt mọi người, đặc biệt là đội thám tử nhí.


Khi chúng biết Conan và Ai đã đến lúc thực sự phải rời đi, chúng rất buồn và Ayumi đã khóc. Ai và Conan đã an ủi cô bé và các cậu bé khác.


“Sẽ rất buồn nếu không có Ai-chan và Conan-kun,” Ayumi thút thít nói còn Genta và Mitsuhiko gật đầu đồng tình.


“Chúng tớ thật sự phải đi, bố mẹ tớ rất nhớ tớ, tớ cũng muốn ở đây lâu hơn nếu tớ có thể,” Conan giải thích.


“Tớ có một ý kiến! Hãy tổ chức tiệc chia tay cho Ai-chan và Conan-kun,” Mắt Ayumi ánh lên vẻ thích thú.


“Ý tưởng tuyệt đấy! Chúng ta sẽ có rất nhiều đồ ăn!” Genta phấn khích.


“Chúng ta sẽ tổ chức ở nhà Haibara-san nhé,” Mitsuhiko nói thêm.


Conan rất ngạc nhiên khi Ai đồng ý với lời đề nghị của bọn trẻ. Cậu mong cô từ chối nhưng dường như cô ấy rất vui với điều này.


“À, chúng ta sẽ mời ai đến bữa tiệc và bữa tiệc này sẽ tổ chức khi nào đây?” Conan hỏi, nếu không vì bọn trẻ, cậu cũng không thấy hứng thú với việc này.


“Đừng lo lắng, bọn tớ sẽ lo chuyện đó. Bữa tiệc sẽ tổ chức vào chiều mai và chúng tớ sẽ mời vài người đến.” Ayumi nói rồi cùng với hai cậu bé chào tạm biệt và rời đi.


“Tớ nghĩ đó là cách tạm biệt tốt. Cậu cần phải thừa nhận rằng chúng ta đã trải qua quá nhiều chuyện.” Ai cười nhẹ.


“Đừng có như vậy.”


“Ý tớ là những khoảnh khắc đẹp, cậu không hiểu đâu.”


Cả hai nhìn chằm chằm xuống đất. Ai hy vọng mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.





Ran đang dọn dẹp phòng khách trong khi bố cô đang đọc báo và uống cà phê.


Cô rất vui khi thấy cha cô vẫn ổn sau tất cả mọi chuyện. Tuy nhiên, Ran vẫn rất ngạc nhiên. Cô đã nghĩ rằng bố cô sẽ sa sút và say xỉn mọi lúc, nhưng ông ấy vẫn như bình thường. Ran không nghĩ bố cô hành động cứng rắn chỉ vì ông ấy không muốn làm người đàn ông yếu đuối và không thể tự mình giải quyết mọi chuyện. Mặc dù ông đã từ chối tất cả những vụ án nhưng lại nhận một vụ điều tra ngoại tình, thật may mẵn khi bố cô điều tra được rằng ông chồng đã cặp kè với thư ký. Sau vụ án đó, ông nói nếu ông tiếp tục với những vụ án loại này thì chắn chắn ông sẽ hông phá sản.


Tuy nhiên, hai người chưa từng đề cập đến Shinichi. Ran rất muốn nói về Shinichi nhưng cô biết điều đó sẽ làm bố cô tức giận. Cô cũng sẽ cố gắng tránh nói chuyện này, đặc biệt là bây giờ bố mẹ cô đang có cơ hội quay về với nhau.


Chuông cửa reo vang và Ran đi ra mở cửa. Cô nhìn thấy ba đứa trẻ đang cười rất tươi đứng trước cửa.


“Chào mọi người!” ba đứa trẻ chào Ran và Kogoro, người đã ngẩng đầu khỏi tờ báo nhưng tách cà phê vẫn cầm trong tay.


“Có chuyện gì? Đừng nói với tôi rằng mấy nhóc lại vướng vào vụ án ngớ ngẩn nào nữa đấy nhé,” Kogoro khó chịu.


Những đứa trẻ chỉ cười, Ran liếc xéo bố mình và khiến ông sợ hãi. Khi Ran hỏi chúng tại sao lại đến đây một cách thân thiện thì chúng cười tươi hơn


“À, Conan-kun và Ai-chan sẽ rời Nhật, vì vậy bọn em định sẽ tổ chức tiệc chia tay hai bạn ấy,” Ayumi giải thích và Mitsuhiko nói tiếp “Bữa tiệc sẽ bắt đầu vào ba giờ chiều mai ở nhà tiến sĩ Agasa.”


“Và mọi người được mời đến dự tiệc với thật nhiều thức ăn ngon,” Genta kết thúc.

Bọn trẻ nhìn chằm chằm Ran và Kogotto, không di chuyển một inch nào. Ran để ý bố cô đang cúi đầu nghĩ gì đó. Ran đã nghĩ rằng bố cô đang tìm một cái cớ để từ chối nhưng cô ngạc nhiên khi nghe bố cô nói “chương trình của Yoko-chan bắt đầu lúc hai giờ nhưung kết thúc sẽ là ba rưỡi.”


“Thôi nào, bác có thể xem lại mà.” Mitsuhiko nói còn những đứa trẻ kahcs thì đồng tình.


“Được thôi, nhưng nếu có sai sót thì đó là lỗi của mấy nhóc.”


“Ý bác là bác sẽ đến?” Ayumi hỏi với nụ cười tươi.


“Yeah, bọn ta sẽ đến,” Kogoro trả lời với giọng chán nản.


“Yay!” bọn trẻ vỗ tay vui mừng. Chúng chào tạm biệt Kogoro và Ran, chúng nói chúng sẽ mời thêm nhiều người nữa đến.


Ran đứng trước mặt bố cô và nhìn chằm chằm ông.


“Cái gì vậy?”


“Bố, bố vừa đồng ý đến tiệc chia tay của Conan?” Cô vẫn không thể tin chuyện gì vừa diễn ra.


“Sao nào, bố nên từ chối mọi thứ kể cả đồ ăn sao?” Kogoro trả lời bối rối như thể ông không hiểu con gái ông đang ngạc nhiên vì điều gì.


“Nhưng, Conan sẽ ở đó và bố sẽ lại nổi điên với cậu ta, không phải sao?” Ran nghĩ có thể bố cô đã tha thứ cho những việc làm của Shinichi.


“Bố đã suy nghĩ rất nhiều, con đã đúng, bố vẫn sẽ tiếp tục giận cậu ta nhưng chỉ hết ngày hôm nay thôi, cậu ta là nạn nhân còn bố là thám tử và dù thế nào thì bố vẫn phải bên cạnh nạn nhân của mình, hơn nữa, đó cũng không phải lỗi của cậu ta,” Kogoro cúi gằm.


Ran rất xúc động, cô không ngờ ông có thể bao dung với Shinichi như vậy.


“Nếu con muốn tha thứ cho cậu ta thì hãy cứ làm đi. Con đã trưởng thành và con có thể tự quyết định việc của mình, nhưng nếu con quyết định không tha thứ cho cậu ta, thì ít nhất cũng đừng quá khó chịu với cậu ấy. Cậu ta cũng đã trải qua quá nhiều chuyện kinh khủng với cái tổ chức đó.” Kogoro khuyên con gái. Sau đó ông tiến đến chiếc ghế và ngồi xuống. Ông ôm lấy đầu và hít một hơi thật sâu. Sau vài giây, ông nói với con gái rằng ông muốn ở một mình.


Ran muốn ở lại với bố cô vì cô nhận thấy bố cô đang lo lắng nhưng vì bố cô muốn một mình nên cô đã về phòng. Cô đang suy nghĩ xem có nên tha thứ cho Shinichi hay không, nhưng cô vẫn cho rằng cậu ta còn đang giấu cô điều gì đó. Cô không thể nghĩ ra điều gì, hơn nữa còn có thể giấu điều gì sau khi cậu ấy đã tiết lộ một sự thật kinh khửng như vậy về bản thân cậu ta chứ.





Ngày hôm sau, Ran và Kogoro đến nhà tiến sĩ Agasa để dự tiệc. Mặc dù nắng mùa thu đang chiếu trên con đường nhưng họ vẫn cảm thấy hơi se lạnh.


Ngôi nhà có rất đông người. Tất nhiên là họ đã đến muộn vì Kogoro còn phải kiểm tra thiết bị ghi lại chương trình của Yoko-chan. Bố cô sau khi vào thì tiến thằng đến cái bàn chứa đầy đồ ăn. Cô thấy Hattori với Kazuha, Sonoko và Sera ở gần cái bàn, còn có cả Conan nữa.


“Chào” Cô chào những người bạn.


“Chào, Ran-chan!” Kazuha cười với Ran rồi cô nhanh chóng nói thêm, “Đừng lo lắng Ran-chan, tớ đã mắng Conan-kun vì tội nói dối cậu.”


“Cô ấy đã làm vậy” Hattori cười đồng ý.


Ran cười khúc khích, vậy có nghĩa là Hattori đã nói mọi chuyện với Kazuha. Cô tưởng tượng ra cảnh Kazuha la mắng Conan như la mắng một đứa trẻ. Cô nhìn cậu và hy vọng cậu cũng đang cười nhưng cậu ấy lại nhìn sang chỗ khác, rõ rằng là cậu ta đang tránh ánh mắt của cô.


“Có chuyện gì?” cậu rên rỉ.


“À, mọi chuyện đã diễn ra ở suối nước nóng tại Inn Benkei!”


Ran đỏ mặt. Tại sao mọi người lại đề cập đến việc đó vậy!


Cô chỉ hy vọng Sonoko và Sera không tiếp tục khơi mào chủ đề này. Thật may mắn khi Sonoko đang đổi chủ đề và Ran rất ngạc nhiên với thông báo của Sonoko.


“Cặp đôi Osaka đang quen nhau.”


“Thật sao?! Thật ngạc nhiên! Chúc mừng hai người!” Ran cảm thấy vui cho họ.


“Nếu tớ không chịu thú nhận trước thì chúng ta vẫn chỉ là bạn bè thôi,” Kazuha đẩy tay Heiji, cậu ta quay lại và hét lên, “Tớ mới là người bày tỏ trước chứ!”


“Cái gì cơ? Tớ bày tỏ trước!”


“Được rồi, được rồi, điều quan trọng bây gờ là hai cậu đang quen nhau” Ran thoải mái nhìn Hattori và Kazuha, cuối cùng hai người họ cũng kết thúc cuộc đấu khẩu vô nghĩa.


Ran chú ý thấy Conan đang rời đi với vài người. Một phần trong cô muốn cậu sẽ cố gắng làm mọi thứ để khiến cô tha thứ cho cậu thay vì cậu ta cứ cô tình tránh mặt cô. Cậu ấy sợ bố cô sao? Nhưng mà bố cô đã đến dự bữa tiệc chia tay này của cậu ta, cậu ấy lẽ ra phải hiểu được chứ. Ran biết có thể cậu ấy cảm thấy thật khó khăn, có thể cô sẽ tha thứ cho cậu ấy sớm hơn.


Cô nhìn xung quanh và thấy đội thám tử nhí đang nói chuyện với Ai. Chúng trông rất vui và cười rất tươi. Ran nhớ lại khi mình còn là một đứa trẻ, mọi thứ lúc đó thật đơn giản.


Ở một căn phòng khác, thanh tra Megure và những cảnh sát khác đang nói chuyện với tiến sĩ Agasa. Cô nhớ ra rằng cô nên hỏi cảnh sát về Amuro.


Cô tiến đến chỗ họ và nói, “Xin chào, mọi người khoẻ không? Vụ án của Amuro đang diễn ra thế nào rồi ạ? Em biết anh ta là người đã đầu thú với cảnh sát, em thực sự quan tâm đến anh ta.”


“Anh ta sẽ được xét xử lần đầu vào tuần tới, chúng tôi hy vọng mọi chuyễn sẽ đi theo chiều hướng tốt.” Takagi nói.


“Yeah, em cũng hy vọng vậy. Giá mà mẹ em không đến Pháp, bà ấy chắc chắn sẽ biện hộ cho anh ấy.” Ran nói.


“Đúng vậy” thanh tra Megure đồng tình.


“Chúng ta cần suy nghĩ tích cực lên nào,” tiến sĩ Agasa nói.


“Đúng vậy, chúng ta không nên lo lắng quá nhiều,” Sato nói.


Ran mỉm cười với họ. Thái độ của họ làm cô cảm thấy thoải mái hơn.





Conan đi xuống tầng hầm, cậu cần có không gian riêng cho mình. Cậu không nghĩ rằng Ran sẽ đến, đặc biệt là với Kogoro. Ông ấy hành động rất bình thương, lẽ ra ông ấy nên khinh thường cậu bởi những gì cậu đã làm.


Conan chìm sâu vào suy nghĩ mà không chú ý thấy Heiji đang đi theo phía sau


“Boo!”


Conan nhảy dựng lên và nhìn Heiji một cách khó chịu.


“Cậu đang làm gì ở đây vậy?”


“Làm gì nữa, anh muốn nói tạm biệt. Chúng ta thân thiết như an hem đứng không? Anh sẽ rất nhớ thằng nhóc này đấy” Cậu ta lau lau mắt rồi nhìn Conan.


“Tớ không có tâm trạng để đùa đâu.” Conan trả lời dứt khoát.


“Sao vậy? Tớ nghĩ Ran đến đây sẽ làm cậu vui chứ?”


“Tớ vui làm sao được sau những gì đã xảy ra?”


“Tớ đoán là cậu vẫn chưa nói hết sự thật với cô ấy.” Heiji nói.


“Không phải là “chưa”, bởi vì tớ sẽ không nói với cô ấy dù thế nào.” Conan rít lên qua kẽ răng.


“Yea, chúc may mắn”


“Tớ đoán cậu có suy nghĩ khác, nhưng làm ơn cậu có thể không tham gia vào được không?” Conan nheo mắt.


“À, tớ có thể, nhưng cậu phải biết kế hoạch này sẽ không kéo dài mãi được, sớm muộn gì cậu cũng phải nói sự thật với cô ấy thôi. Nếu cậu càng trốn tránh lâu hơn thì càng làm cô ấy tổn thương nhiều hơn thôi. Cô ấy sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu cậu nói sự thật với cô ấy.” Hattori nói.


Conan dần trở nên tức giận, cậu nắm chặt tay và cố gắng ngăn mình không hét lên với Hattori.


“Đừng có nói về cảm nhận của tớ vì cậu không hiểu và tớ hy vọng cậu sẽ không bao giờ hiểu.” Giọng của Conan nghe rất nhỏ nhưng Hattori có thể nghe rõ ràng từng từ.


Conan không muốn ở đây lâu hơn. cậu tiến về phía cửa nhưng ngừng lại giữa chừng bởi giọng nói cảu Hattori


“Sự thật chỉ có một, cậu luôn nói như vậy. Sự thật sẽ đuổi kịp cậu sớm thôi, Kudo.”


Conan không trả lời cũng không thèm nhìn Hattori, cậu rời khỏi tầng hầm. Cậu biết Hattori nói đúng, sự thật sẽ đuổi kịp cậu cho dù cậu có làm gì đi nữa.
 
Fic của au rất hay nhưng một số chỗ mình cứ thấy gượng kiêu gì ý. Đây là ý kiến riêng của mình. Mong au ra chap mới nha
 
Chap 8

Cuối cùng cũng đến lúc phải nói lời chào tạm biệt. Conan và Ai nghe những người bạn đang vây quanh mình nói rằng họ sẽ rất nhớ cả hai mặc dù cả Conan và Ai đều biết có vài người chỉ đang giả vờ vì họ biết hai người sẽ sớm trở lại. Từ giờ sẽ không còn cậu nhóc lớp một Conan thông minh hay Ai, một cô gái tĩnh lặng, thỉnh thoảng nói ra những câu mà bình thường một đứa trẻ lớp một sẽ không nói.

"Bọn tớ sẽ nhớ hai cậu rất nhiều, Conan-kun và Ai-chan!" Ayumi ôm chầm lấy cả hai và khóc nức nở.

Conan và Ai ôm cô bé. Cô bé rất may mắn khi không phải lo lắng về bất cứ điều gì và có thể tận hưởng tuổi thơ của mình, cả Mitsuhiko và Genta cũng vậy.

"Hãy nhớ kĩ những gì tớ đã dạy cậu để tớ có thể tự hào về trợ lý của mình," Genta nói đầy tự hào vừa khoác tay mình lên vai Conan.

"Ha ha" Conan cười khúc khích. Tất nhiên là Genta vẫn nghĩ cậu là trợ lý của cậu ta mà không phải ngược lại.

Mitsuhiko từ đầu vẫn nhìn xuống đôi giày của mình sau đó đột nhiên cậu ta hét lên với Ai "Đừng quên tớ, ý tớ là bọn tớ!"

"Chúng tớ sẽ không quên đâu" Ai cười với đội thám tử nhí.

"Đặc biệt là những huy hiệu thám tử này," Conan chỉ vào huy hiệu của mình và cười với ba đứa trẻ. Đúng vậy, cậu chắc chắn sẽ nhớ chúng và khoảng thời gian cậu đã có với chúng.

Kobayashi cũng nói tạm biệt với Conan và Ai. Cô ấy ôm chầm lấy cả hai và nói với họ rằng họ là những đứa trẻ ngoan và đừng quên về đội thám tử nhí. Rõ ràng Kobayashi vẫn chưa biết gì. Cậu thực sự vui nếu càng ít người biết sự thật về cậu càng tốt.

Khi nhóm thám tử nhí cùng cô giáo nói lời tạm biệt cuối cùng, thanh tra Megure cùng các sĩ quan, Satou, Takagi và Shiratori tiến đến gần Conan và Ai.

Thanh tra Megure quỳ xuống và mỉm cười với Conan và Ai "Ta thật sự rất vui khi gặp được những đứa trẻ thông minh như hai cháu và ta sẽ rất nhớ cả hai."

Ông vòng tay ôm Conan và Ai. Tất nhiên là ông phải diễn như thể là ông sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.

Các sĩ quan cảnh sát cũng nói rất vui khi gặp được họ và sẽ rất nhớ họ.

Đột nhiên Takagi hỏi Conan "Em ổn chứ?" Conan có thể thấy sự quan tâm trong mắt Takagi. Cậu ước rằng mọi người hãy thôi lo lẵng cho cậu đi.

Cinan không trả lời mà lại nói "Em thực sự vui khi gặp được mọi người và làm việc cùng với mọi người."

"Chúng tôi cũng vậy" Satou trả lời với nụ cười.

Ở một bên Ran đang quan sát Conan và Ai khi họ nói tạm biệt những người khác. Cô cũng muốn nói tạm biệt họ. Cô sẽ vẫn nhớ Conan. Sau tất cả thì cậu như là em trai của cô vậy.

Cô từ từ tiến đến gần Conan và Ai. Conan lập tức nhìn sang hướng khác. Ran ước rằng cậu ta sẽ bỏ cái kiểu cư xử như vậy đi. Cậu ta không thể tránh cô mãi được.

"Conan-kun, Ai-chan, chi sẽ nhớ cả hai rất nhiều" Ran cười với cả hai.

Conan thì trông có vẻ quan tâm đến đôi giày của mình hơn mặc kệ cho Ai nhìn lên và trả lời "Cảm ơn chị, chúng em cũng sẽ rất nhớ chị."

Ran chú ý thấy Ai chọc cánh tay của Conan. Cậu lập tức ngẩng đầu lên và lẩm bẩm "Uh, vâng, chúng em sẽ rất nhớ."

Ran cố cầm nước mắt. Cô sẽ thực sự nhớ Conan. Ran ôm cậu và cô thì thầm vào tai cậu "Chị sẽ rất nhớ em, Conan-kun."

Nước mắt chợt rơi. Cô không thể ngăn cản được. Có thể một só người sẽ không xem Conan là thật nhưng đối với cô, Conan là một phần của cuộc sống của cô và cô chắc chắn sẽ không bao giờ quên cậu bé.

Ran không thể đọc được Conan đang nghĩ gì đằng sau cái vẻ mặt trống rỗng đó. Trông giống như cậu ta đang chìm sâu vào suy nghĩ mà không biết những gì xảy ra xung quanh vậy. Cô quan sát Conan. Có thể cô sẽ tha thứ cho cậu, cậu ấy thực sự đã trải qua nhiều chuyền vì cái tổ chức đó. Điều làm Ran suy nghĩ là nó đã ảnh hưởng như thế nào đến tinh thần của Shinichi. Cậu đã phải làm một đứa trẻ suốt một năm và che giấu sự thật với hầu hết mọi người kể cả cới người cậu yêu quý. Ran biết những người biết sự thật đều là tự mình phát hiện và nếu không bắt buộc, có thể Conan thậm chí sẽ không nói với cả bố mẹ cậu về những gì xảy ra với mình.

Ran cảm thấy ngạc nhiên khí bố mẹ Shinichi không xuất hiện ở bữa tiệc. Họ thực sự đã trở về Los Angeles, nhưng sẽ tự nhiên hơn nếu họ ở đây hoặc ít nhất Yukiko cũng sẽ hóa trang thành mẹ của Conan. Có vẻ nhóm thám tử nhí đã sớm quan tâm đến bố mẹ của Conan liệu có đến không. Conan nói với chúng rằng bố mẹ cậu sẽ gặp cậu ở sân bay.
Cô quay sang ôm A, không giống như Conan, Ai vòng tay ôm lại cô. Thậm chí cô ấy còn cười với cô nhubgw Ran nhận thấy trong mắt Ai có nét buồn phiền. Trước khi cô kịp hỏi điều gì thì Heiji đã xen vào.

"Tôi sẽ rất nhớ cả hai" Heiji chùi "nước mắt" của mình rồi cười toe toét với Ai và Conan.

Conan khó chịu nhìn Heiji còn Ai thì trả lời lịch sự "Chúng em cũng sẽ rất nhớ anh, Heiji-neechan."

Conan và Ai cũng chào tạm biệt Sera, Sonoko và những người bạn cùng lớp khác của họ. Ran nghĩ vài người sẽ cảm thấy kì lạ khi tạm biệt Conan và Ai khi mà thực ra họ chẳng đi đâu cả, họ chỉ trở về hình dáng ban đầu của mình.

Ran nhìn thấy bố cô đang đứng trong một góc nhưng có vẻ ông không có ý định đến gần đây. Ran để ý thấy bố cô và Conan liếc nhau rất nhanh. Cô cảm thấy vui khi bố cô đã chấp nhận tha thứ cho Conan.

Bữa tiệc đã đến lúc kết thúc và mọi người đều quay về.

Ai nhìn quanh căn phòng và thấy một đống hỗn độn mà mọi người để lại. Cô thở dài và bắt đầu dọn dẹp.

"Cậu đang làm gì vậy?" Conan hỏi.

"Thay vì hỏi câu hỏi ngu ngốc như vậy thì cậu nên giúp tớ hơn đấy." Ai trả lời.

"Tớ nghĩ trước tiên chúng ta nên uống thuốc giải."

"Chắc chắn là cậu không thể đợi thêm nữa để có thể trở về hình dáng ban đầu." Ai nói.

"Tớ chỉ muốn vượt qua nó." Conan trả lời.

"À, nhưng mà trước tiên cậu hãy giúp tớ dọn sạch nơi này đã. Cả bác nữa, bác tiến sĩ."

"Cái gì cơ?!" Conan kêu lên.

"Thôi nào, Ai-kun. Cháu có thể tha cho ông già này không. Bác thật sự rất mệt sau bữa tiệc." Agasa cười cười nói.

"Mệt mỏi hay nói đúng hơn là bác đã ăn quá nhiều." Ai khó chịu nói.

"À..." Agasa bối rối.

"Không bàn cãi gì nữa, cả hai người hãy giúp cháu dọn dẹp đi." Ai ra lệnh. Conan và tiến sĩ không còn sự lựa chọn nào khác, họ làm mọi thứ Ai yêu cầu.

Conan và ông tiến sĩ nằm dài trên chiếc ghế, họ đều cảm thấy rất mệt mỏi.

"Chỉ là một bữa tiệc nhỏ nhưng lại có quá nhiều thứ để dọn dẹp." Conan phàn nàn.

"Đúng vậy" Agasa đồng tình.

Ai lắc đầu tỏ vẻ phản đối.

"Được rồi, thuốc giải độc ở trong tầng hầm đấy" Ai nói.

"Nhắc mới nhớ, quần áo của Shinichi bác để trong phòng bác còn quần áo của Ai thì bác để ở trong phòng Ai đấy." Agasa giải thích.

"Cảm ơn bác và bác cũng nên gọi tên thật của cháu, Shiho."

"Tất nhiên rồi." Agasa mỉm cười.

"Đi thôi nào" Conan giục Ai.

"Cậu vội vàng quá đấy." Ai nói mỉa mai.

Conan đảo mắt và đi xuống tầng hầm, theo sau là Ai.

Khi họ đến nới, Ai tiến đến chiếc bàn và lấy một cái hộp nhỏ trong một ngăn kéo, cô mở cái hộp ra và lấy một viên thuốc đưa cho Conan.

Conan nhìn thật kĩ viên thuốc và hỏi "Vậy, chúng ta sẽ trở lại hình dáng thật mãi mãi phải không?"

"Đúng vậy. Tớ đã kiểm tra nó năm lần vì vậy nó chắc chắn sẽ hiệu quả. Tất nhiên vẫn tồn tại một phần trăm rủi ro rằng chúng ta có thể chết." Ai cười cười nói.

"Cũng không có sự khác biệt nào vì tớ nên chết dù bằng bất cứ cách gì." Conan trả lời không cảm xúc.

Ai kinh hãi nhìn cậu, Cinan nhanh chóng nói với cô " Đừng nhìn tớ như vậy chứ. Tớ chỉ đùa thôi, hơn nữa cậu cũng nói rằng chúng ta có thể chết mà."

"Tớ cũng chỉ đùa thôi." cô thốt lên.

"Tớ nghĩ bây giờ chúng ta nên về phòng." Conan chuyển chủ đề.

Ai đồng ý sau đó cả hai rời khỏi tầng hầm.

Ai nhìn thấy chiếc áo thun màu xanh mà bác Agasa để cho cô cùng với chiếc quần jean khi cô bước vào phòng. Cô nhìn chúng một lúc. Ai không thể tin rằng cô sẽ trở về hình dáng thật chỉ trong vài giờ nữa. Cô làm việc này cũng chỉ vì Kudo-kun. Ai biết cậu ấy cần cô. Một phần trong cô cũng cảm thấy sợ. Cô ước tất cả mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng và họ sẽ sớm tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Thật không may khi nó lại là sự thật còn Ai và Conan đang thoát khỏi nó, nhưng cô cảm thấy họ sẽ phải đối mặt với vài điều mà sẽ làm cho cô cả thấy sợ hãi.

Au chậm rãi đưa viên thuốc giải vào miệng và nuốt nó cùng với nước. Cô hét lên một tiếng và cảm thấy trong người đau kinh khủng.

Ai hay đúng hơn là Shiho vẫn còn cảm thấy đau nhưng nó đã đỡ hơn nhiều so với lúc bắt đầu. Cô thay quần áo và đợi Kudo-kun xuất hiện.

Sau 2 phút, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Cậu có thể vào." Cô nói

Shinichi bước vào và điều đầu tiên cậu nói là, "Tớ đoán chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại Conan và Ai nữa."

Shiho đăm chiêu suy nghĩ. Cô sẽ rất nhớ Ai, trở thành Ai thực sự khiến cô thấy hạnh phúc, nhưng cô không thể rời bỏ Kudo-kun, đặc biệt là bây giờ.

"Tôi muốn tiến sĩ sẽ đăng ký cho tôi học lớp của cậu." Shiho nói.

Shinichi nhướn mày ngạc nhiên nói "tớ không nghĩ vậy, hơn nữa cậu quá lớn để học cấp 3."

"Cậu đã yêu cầu tớ trở về hình dáng thật và tớ chỉ hơn cậu một tuổi thôi," Shiho khó chịu trả lời.

"Hey, tớ rất vui vì cậu đã làm vậy vì tớ. Tớ thực sự mong đợi cậu cùng học với tớ," Shinichi cười dịu dàng với Shiho.

"Không có gì," Cô cười đáp lại cậu

"Tớ rất vui khi có thể tâm sự với cậu," Shinichi nói.

"Ờ. Tớ chắc là tớ hiểu cậu hơn một người lạ nào đó."

Shinichi cười với cô, nhưng nó nhanh chóng biến mất khi Shiho hỏi về Ran.

"Còn cô ấy thì sao?"

"À, chúng ta sẽ gặp cô ấy ở trường vì vậy câu nên chuẩn bị đối mặt với cô ấy, đừng nói với tớ là cậu tiếp tục tránh mặt cô ấy vì cách đó thực sự không hiệu quả," Shiho trả lời.

"Tớ sẽ không gặp vấn đề gì nếu như tớ vẫn còn là Conan, à, còn cậu thì định hành động như thế nào với cô ấy," cậu nhanh chóng thêm vào khi nhìn Shiho.

"Tớ chỉ đơn giản là chính mình thôi và khi Ran yêu cầu làm bạn thì tớ sẽ đồng ý. Tớ không cần phảii che giấu. Tỡ nghĩ sẽ càng đáng nghi hơn nếu tớ cố gắng làm vậy."

"Trở thành bạn của Ran đồng nghĩa với việc kết bạn với Sonoko, tớ không thể tưởng tượng được bộ dạng của cậu khi ở cạnh một người như Sonoko," Shinichi nói.

"Tớ chắc là tớ có thể đối phó được với những người có tính cách trái ngược với tớ," cô trả lời và hỏi, "Vậy cậu định làm thế nào đây?"

"Tớ sẽ không gặp khó khăn gì đâu, Ran đang giận tớ và cô áy sẽ không muốn liên quan đến tớ đâu," cậu trả lời.

"Đầu tiên, cô ấy đã đến bữa tiệc, tớ thấy đó là một dấu hiệu cho thấy cô ấy có thể thực sự tha thứ cho cậu. Thứ hai, dù thế nào thì cô ấy cũng sẽ tha thứ cho cậu. Nó chỉ là vấn đề thời gian thôi, cậu sẽ không cảm thấy quá lâu đâu."

"Cô ấy chỉ đến bữa tiệc vì yêu cầu của đội thám tử nhí," Shinichi khịt khịt mũi.

"Còn tớ thì cho rằng cô ấy thực sự muốn đến."

Shinichi im lặng. Shiho lo lắng nhìn cậu. Cô biết cậu cảm thấy rất khó khăn với tình huống như vậy.

"Ừm... tớ sẽ đi gặp tiến sĩ một lát rồi về nhà. Bây giờ tớ có thể ngủ trên gi.ường của mình rồi. Hẹn gặp lại và cảm ơn cậu một lần nữa."

"Hẹn gặp lại và không có gì." Shiho tạm biệt Shinichi khi cậu rời đi.

Tớ hy vọng cậu sẽ ổn với cô ấy, Ai nghĩ thầm.
 
×
Quay lại
Top Bottom