[Longfic] Tình ca của bóng tối

@Bát tỷ: Em học tập tinh thần của cả nhà mà, Mưa rào không nói gì nhưng em vẫn còn ức cái fic Black Angel nên chui vô đây xả stress :KSV@05:
Nhưng fic kết không có hậu lại được nhiều người thích mới là ngộ đó :KSV@08: nó làm cho người ta phải suy nghĩ và để lại ấn tượng khó quên :KSV@11:
Có hậu nhất là Hồi kết của một cuộc chiến và hài hước nhăng nhít nhất là Oánh ghen :KSV@09:
Nhưng nếu em hổng hạp fic bi kịch đọc zô coi chừng tá hỏa đó :)):))
 
Tình hình là ta biết có người cứ trốn chui trên FB và zingme mãi không thèm ló cái mặt lên >"<
Mà cứ nhào vào là lại bị chém banh xác =))=))=))
Thôi cả nhà ráng chờ đợi đi, ta cũng sốt ruột lắm òi nhưng biết rõ một điều: Hối thúc cách mấy cũng không thúc đè đầu quỷ chúa ra trả nợ được :KSV@05: Nhưng cái giải phẫu tử thi nghe được đấy, mong chờ ghê :KSV@05:
 
giảm level horor xuống đi ss mấy bữa nay đọc fic của ss sợ tới độ túi ko dám nhủ lun bắt đền ss đó:KSV@15:
P/s: ss có đổ tội cho bất cứ ai/bất cứ cách nào thì vẫn bị truy sát thui đổ tội cho kon người ta mà làm j:KSV@05:
 
Haizaaaaaa...........tình hình là có một người nào đó cứ bảo là quăng bom...nhưng đợi đến nỗi cổ dài hơn khủng long vẫn chưa được diện kiến chap 10...đã vậy còn ham hố event viết cảm nhận fanfic bên MCF nữa chứ :KSV@09:
thiện tai thiện taiiii =_=
QUĂNG BOM ĐÊ QUỶ CHÚA!!!!!!!
 
Sau bao ngày trốn chui trốn nhủi và ăn chơi với các nhóm offline hội nhóm công tác xã hội hú hí bạn bè ...và tất cả những gì ta có được là.......2 chap O__O''
Làm thế nào giờ mọi người? Post tạm 1 chapter hay ém hàng chờ xong chap 13 số đẹp xử luôn 1 lần?????? :KSV@08::KSV@08::KSV@08:
 
ss ơi, quăng tạm 1 chap trước đi để đọc cho đỡ ghiền, có còn hơn ko mà!!:KSV@18:
p/s: ss hok tung hàng em quánh rớt ss ráng chịu à nha!!:KSV@05::KSV@05: (Có thời gian tham gia event rinh xèng mà tới lượt các fan fic của mik thì trốn biệt tăm!!:KSV@07:)
 
Trời ơi quỷ chúa ss ơi all reader của ss cổ ai nấy dài ngoằn còn hơn mấy con khủng long cổ dài nữa mà ss còn chưa chịu post nữa
p/s:e sẽ học tập ss ém hàng chap ms và post theo lịch chứ mấy reader của e ác lắm cơ!E vừa ms post 1 chap là đòi có chap ms liền hà 2chap/1ngày chắc e chít >,<
 
Ta đã trở lại và ăn hại gấp 10 :KSV@01:
Theo tình hình hình nợ nần đã ngập đầu ta nhưng reader vẫn rướn cổ cao còn hơn hươu :P:P:P
Tạm thời không có bom để quăng, ta ném lựu đạn nhẹ nhàng một phát thôi nhé :KSV@10: :KSV@10: :KSV@10:
Mọi người bình tĩnh đừng có cấu xé...tội nghiệp...bữa giờ ăn chơi sa đọa thân tàn ma dại...trở về với vùng đất thân yêu :D Chap này nhẹ nhàng lãng mạn phù hợp với mọi đối tượng đọc :P
Mong mọi người vẫn tiếp tục ũng hộ "Tình ca của bóng tối" *lăn lăn lăn* >__<

AI TEMMMM LẤY HÊNNNNN ĐÊ !!!!!!!!!!!!!!!!


CHAP 10: MỔ XÁC.


Trường cấp 3 Teitan không khác gì một số trường khác trong khu vực Tokyo hiện nay, cũng xảy ra án mạng kinh hoàng. Những cái xác bị cắt rạch rất tàn nhẫn sau khi máu trong cơ thể bị rút cạn.
Rất nhiều người cho rằng đó không phải là tội ác do con người gây ra…mà là do loài quỷ hút máu được truyền tụng từ đời này sang đời khác trong truyền thuyết: Vampire.
Vampire bị gieo tiếng xấu, điều đó khiến họ vô cùng hậm hực căm phẫn. Vampire rất muốn tấn công con người để những kẻ ấy biết thế nào là lễ độ, là uy quyền của kẻ thống trị bóng đêm…nhưng họ không thể làm thế.
Đơn giản hơn cả sự tôn trọng tối thiểu đối dành cho hiệp ước với Vampaneze Hunter, Vampire thụ động…vì họ đã không thể nào lần ra được dấu vết của những kẻ đã bôi bẩn vào danh dự giống nòi mình.
Cách mà họ đang làm bây giờ là sử dụng cô gái ấy như miếng mồi câu lần tìm ra dấu vết của kẻ thù, nếu thành công thì sẽ tóm được kẻ cuồng sát, còn nếu thất bại…thì hiệp ước sẽ bị phá vỡ!
Và chiến tranh giữa những thế lực ngầm là điều tất nhiên sẽ xảy đến.

Nhưng không thể không thực hiện khi cô ấy đã chấp nhận làm mồi nhử vô điều kiện và khả năng thành công là hoàn toàn có thể.

……………………………………….
……………………….
………….

-Tạm biệt Yuuko-chan…-Ran vẫy tay chào cô bạn đang đứng ở hộc tủ để giày.

-Chào…chào Ran-chan…-Cô nàng nhoẻn cười nhưng sau đó tái mặt và chạy biến đi mất.

-Yuuko…hơ, cái gì thế này…???-Ran méo mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bởi từ sáng đến giờ hình như ai cũng lánh xa cô cả.

À không, có một người…nhưng hình như đó chính là nguyên nhân. Kẻ ấy với gương mặt lạnh băng đáng sợ của tử thần, đứng sừng sững ngay sau lưng Ran mọi lúc mọi nơi sau khi cô rời khỏi lớp học

-Kudo-senpai –Ran nhăn mặt khổ sở -Anh đang làm mọi người tránh xa tôi đấy.

-Thôi kệ đi, như vậy cho an toàn! –Shinichi nhìn ra sân trường nhạt nắng, nhíu lại.

-Nhưng…anh cứ như hộ pháp thế này tôi rất khó chịu! –Ran nổi đóa lên, quơ quào hai tay lên cao –Bất cứ ai muốn nói chuyện với tôi từ sáng đến giờ đều chỉ sau 5 giây là biến sạch khi thấy ánh mắt của anh.

-Làm gì có…

-Có!

-Nhưng anh ta thì không…-Shinichi cho tay vào túi quần, hất đầu về phía phòng y tế.

-Araide-sensei ấy hả… -Ran trố mắt. -Ừ thì…anh ấy là thấy giáo mà…

-Ừ, anh thầy bảnh trai! –Giọng nói có chút phật ý.

-Này, anh làm sao vậy?

-Không sao cả, mặc tôi. –Anh ngước mặt lên cao dựa lưng vào tường, khép mắt.

-……..

Nắng đang tắt dần.
Họ cùng đứng tựa lưng vào bức tường lạnh trên hành lang lớp học thưa người qua lại, chờ đợi…Từng khoảng lặng nhẹ nhàng bước đến, âm thầm, có thể nghe được cả hơi thở của nhau.
Ran cũng không biết thái độ đó của anh có nghĩa là gì, nhưng cô tự nghĩ trong lòng, rằng nó rất thú vị…rằng cô đang dần hiểu được “con người” trong trái tim và tâm hồn của chàng quỷ hút máu lạnh băng này.
Rồi sự căng thẳng đến thật vội vã ngay sau đó, khi mà “anh ta” đang bước đến cùng với Aoko Nakamori.

-Kaito…-Shinichi lên tiếng.

-Trông mặt em căng thẳng quá đấy, cứ như anh sắp làm gì cô ta vậy…-Giọng nói trêu ngươi.

-Anh….

-……..-Aoko không thể nói gì, chỉ bám chặt vào tay Kaito và ánh mắt cầu xin Shinichi như để dập tắt những cái đầu nóng.

-Được rồi, được rồi! –Ran nhăn mặt, đứng giữa đưa cao tay –Tôi không biết mình có thể làm dịu tình hình hay không, nhưng tôi đã hứa sẽ làm theo điều kiện của Kuroba-senpai và chúng ta sẽ thực hiện nó sau. Còn bây giờ…trước khi vào tiết buổi sáng thì chúng ta đã bàn những gì các anh vẫn còn nhớ chứ?

-Điều tra án mạng.

-Đúng vậy! Vậy nên hãy bỏ hết tất cả mâu thuẫn qua một bên để đạt kết quả cho công việc đã sắp xếp trước. OK?

-………………

Im lặng đến đáng sợ.
Nhưng có vẻ như Ran đã thành công trong việc thuyết phục hai chàng trai, cứ nhìn vào ánh mắt của Aoko sẽ thấy.

-Neechan nói đúng quá! –Aoko nói vội, giọng ngưỡng mộ –Giờ chúng ta sẽ làm gì đây?

-Đến hiện trường án mạng lúc sáng: nhà vệ sinh nữ khu lớp 10.

-Hả? –Ran giật nảy người. –Bây giờ sao? Chúng ta sẽ làm gì ở hiện trường trống trơn đó?

-Nếu hai cô không muốn cũng không được vì đi về mà không có tôi hoặc Shinichi sẽ rất nguy hiểm. Người của ta vào cuộc khi ra lệnh cho tổ cảnh sát hình sự phụ trách vụ này hãy giữ nguyên hiện trường án mạng và đưa thông báo giả là đã thu dọn cũng như di chuyển tử thi về phòng khám nghiệm, nhưng thực ra…xác chết vẫn còn ở trong khu nhà vệ sinh nữ.

-Trời…đất… -Ran toát mồ hôi hột.

Aoko cười méo xẹo.
-May mà nhà vệ sinh nữ có đến ba khu, không thì chắc cả trường loạn mất, neechan nhỉ. Hìì…

-Ừ…hì hì… -Ran cũng đáp lời nhưng cô thực sự chưa quen lắm với sự thân thiết này, dù cô gái kia thật sự rất đáng yêu.

Cả bốn người cùng đi đến hiện trường vụ án. Mặt trời dần khuất.
Họ cùng tiến vào dãy nhà vệ sinh tối tăm đáng sợ, Shinichi khẽ mở cửa.

“Kéééttttttt….”

Chỉ một tiếng giật cửa nhỏ vang lên cũng làm cho hai cô gái toát mồ hôi lạnh, tay chân cứng đờ nhưng như đã nói: Không theo không được!
Cánh cửa phòng vệ sinh nơi xảy ra án mạng được mở ra.
Bên trong vẫn là cái xác nữ sinh đã được phát hiện lúc sáng. Chiếc đầu lâu khủng khiếp vẫn ở yên trong bồn cầu, đôi mắt trắng dã vô hồn của người chết vẫn như nhìn chằm chằm kẻ đối mặt với cô ta, thi thể bị rạch nát tươm đặt dựa lưng vào tường cũng còn y ở đó trong bộ đồng phục rách loang lổ máu khô.

-Hai cô không cần nhìn vào trong đâu, cứ đứng đấy. Rất có thể kẻ sát nhân đã hoặc sẽ trở lại đây nên cần nhờ hai cô canh chừng.

-Nhưng…Kudo-senpai…-Ran ngập ngừng –Chẳng phải phía cảnh sát đã điều tra hết và các anh đã có thông tin cũng như báo cáo về vụ này rồi sao?

-Ai nói thế? Đúng là hiện trường đã được giám định kĩ càng nhưng xác chết vẫn chưa được giải phẫu khám nghiệm cơ mà.

-Thế sao các anh không để họ làm luôn đi?

-Hừ! Những vụ trước cũng làm nhưng có nên cơm cháo gì đâu –Kaito càu nhàu, chỉ tay về phía Shinichi –Quan trọng là trong đó có số ít người của chúng tôi có khả năng đặc biệt của Vampire nhưng sự phán đoán và óc phân tích suy luận…thì nhóc của chúng ta khó ai địch nổi đấy. Hôm nay vụ án xảy ra tại trường sẽ thuận lợi cho chúng ta trong việc này.

-Không cần bật đèn lên sao?

-Chúng tôi làm việc trong bóng tối hiệu quả hơn! Với lại bật đèn thế nào bảo vệ cũng phát hiện ra–Kaito nhún vai, cởi áo khoác xắn tay áo sơ mi, bắt đầu đeo găng tay vào thẳng công việc. –Hai cô giữ dùm áo khoác nhé.

-……… -Ran không nói nữa mà chỉ đứng lặng im quay lưng về phía lối ra trông chừng.

Shinichi nhẹ nhàng dùng hai tay nâng chiếc đầu lên, quan sát thật kĩ càng. Tiếng nói của hai chàng trai vang lên nhỏ và trầm, đủ để không bị lọt ra bên ngoài.

-Em đúng là máu lạnh mà…cầm nguyên cái đầu mà không thấy ớn…-Kaito tặc lưỡi.

-Cám ơn về lời khen! Nước trong bồn cầu có rất ít máu loang, nếu như trường hợp bình thường thì người ta sẽ nghĩ rằng là do hung thủ đã giật nước rửa chỗ vết cắt cho máu chảy hết…nhưng ở đây –Anh ấn vào chỗ da bị rách gần vết cắt –…da chỗ này bị rách khá sâu, như để che dấu cho vết gì đó vậy.

-Vết cắn? –Kaito hỏi trong khi anh di chuyển cái xác không đầu khỏi bức tường và ngắm nghía phía lưng tử thi.

-Vâng…khi ấn vào vẫn có cảm giác của một vết cắn, nọc độc tiết ra làm cho máu thịt chỗ ấy cứng lại. Vậy là khi chặt đầu nạn nhân, hung khí đã cắt qua một vết răng và vết còn lại hắn cố tình che giấu bằng cách cắt rách vùng da chỗ đó.

-Nhưng sao lại làm thế? Chẳng phải chúng đã biết rằng chúng ta có tham gia vào vụ này hay sao? –Xác chết không đầu được đặt nằm hẳn xuống thềm.

-Em không rõ…nhưng khác với những xác chết trước đây…vết cắt này khá vụng và thô, không dứt khoát mạnh mẽ.

-Uhmmm…những vết rạch trên cơ thể cũng vậy, nó không phải là vết móng vuốt mà là vết dao.

-Thế nghĩa là…-Một luồng suy luận khác đã được bổ sung vào não bộ Shinichi.

-Có thể hung thủ không chỉ là Vampaneze…mà còn là con người!

Câu kết luận của Kaito lọt vào tai của hai cô gái, họ cứng người và toát mồ hôi lạnh.

-Không thể nào! –Ran nói, vẫn không dám nhìn xác chết –Làm sao mà con người có thể đồng lõa với Vampaneze để h.ãm hại đồng loại được, chưa kể họ sẽ còn phải chịu sự nguy hiểm khi những kẻ ấy lên cơn cuồng huyết…

-Có một cách, đó là biến con người trở thành một phần Vampaneze. Với Vampire thì đó là điều cấm kị còn với chúng thì không–Kaito nói –Nhưng tôi nghĩ trong vụ này có thể đó chỉ là một cách làm rối luồng suy luận của chúng ta, hướng sự nghi ngờ về việc con người và Vampaneze có sự hợp tác với nhau mà thôi.

-Vậy là mục đích chính của chúng trong hàng loạt vụ giết người này … là phá hoại hiệp ước lâu đời giữa Vampire và Vampaneze Hunter.

-Có lẽ là vậy đấy Aoko! Và hơn nữa đây vẫn là hung thủ của vụ án trước, trong miệng nạn nhân… -Shinichi mở miệng nạn nhân ra, cơ miệng đã cương cứng nên có phần khó khăn đôi chút nếu không muốn làm khuôn mặt tử thi biến dạng –Mùi kẹo bọc đường… và một mùi lạ gì đó rất khó ngửi.

-Mùi lạ? –Kaito nhíu mày kê sát mũi–Uhmm…dù rất ít, nhưng đúng là…giống như mùi nước cống. Ghê quá!!!

-Nếu là mùi nước cống thì cô ấy đã bị đem từ nơi nào đó gần cống nước đến đây? –Ran quay sang hỏi Aoko.

-Em không biết. Có thể là cô ấy đã bị trấn nước.

-Không đâu –Shinichi phản đối, anh đặt chiếc đầu về vị trí cũ –Số nước đó trong miệng cô ấy là rất ít, đến nỗi con người không phát hiện được. Nhưng nếu muốn biết có phải là trấn nước hay không thì…phải mổ xác thôi!

-Mổ??? –Hai cô gái đồng thanh.

-Nhưng…lỡ cảnh sát và gia đình nạn nhân phát hiện –Ran run cầm cập.

-Không sao…đã nói là “tay trong” lo vụ này mà, xong việc họ sẽ tới “dọn dẹp” cho chúng ta và chuyển tử thi vào nhà xác bệnh viện rồi trả cho gia đình nạn nhân. Chẳng ai phát hiện ra nếu không hé răng.

-Các anh có đem theo dụng cụ mổ tử thi à?

-Tất nhiên có thể dùng móng vuốt, nhưng dùng dao phẫu thuật vẫn hơn. –Shinichi lấy từ trong túi áo khoác Ran đang cầm hộ ra một chiếc hộp nhỏ, trong đó là hai con dao mổ được chuẩn bị sẵn mà anh “chôm” được trong phòng thí nghiệm sinh vật của trường–Chỉ nhiêu đây thôi là đủ!

-Các anh từng làm việc này?

-Thấy máu nhiều rồi nhưng đây là lần đầu tiên, chắc cũng như mổ xác động vật lúc thực hành thôi. Im miệng và canh chừng kẻ lạ cho tôi.

Câu trả lời…tỉnh ruồi của Kaito khiến Ran muốn ngất luôn tại chỗ, nãy đến giờ cô cứ tưởng họ chuyên nghiệp lắm chứ…

-Đừng lo Ran-neechan –Aoko đặt tay lên vai Ran –Họ sẽ làm tốt mà!

Hai cô gái nhìn nhau lo lắng, nhưng rồi đành im lặng và nắm nhẹ tay nhau tự trấn an, để mặc cho họ muốn làm gì thì làm. Cái nắm tay…trước kia có lẽ họ cũng đã từng như thế!
.
.
Nhận con dao từ tay Shinichi, Kaito rạch một đường trên áo xác chết từ giữ ức xuống. Làn da trắng bệch trên bụng lộ ra, anh đưa lên và “xoẹt” một phát thật nhanh gọn chuẩn xác, lớp màng bụng cũng được xẻ gọn theo nhát cắt đầu tiên. Bàn tay đeo găng từ từ tách đường mổ, có thể thấy được nội tạng trong ổ bụng, xác chết đã qua một ngày nên bắt đầu bị thối rữa nhanh trong thời tiết nóng bức, và có mùi khó chịu.

-Không biết may hay xui nữa, do máu cạn hết mà giờ mọi thứ trở nên dễ quan sát hơn nhỉ –Shinichi tìm vị trí dạ dày giữa một đống bầy nhầy các cơ quan, rạch một đường nữa ở đó. Những thứ đang trong quá trình phân hủy bốc mùi thật kinh khủng khiến hai cái mũi siêu nhạy phải dùng tay áo che lại.

-Không có thứ nước có mùi như trong miệng cô ấy. Nghĩa là nạn nhân không hề bị dìm chết mà bị cắn ngay từ đầu như những trường hợp kia. –Kaito nghiến răng –Như vậy cũng không thể đạt được mục đích…thứ chúng ta cần tìm ra bây giờ là nơi cô ấy đã bị giết chết chứ không phải là cách thức hành động và thủ đoạn của kẻ sát nhân.


-Lạ thật…không lẽ cô ấy bị giết chết ngay tại nơi này hay sao trong khi những vụ án khác đều có dấu hiệu tử thi bị di chuyển từ này khác đến.

-Không phải đâu, lúc nãy anh có nhìn kĩ lưng áo cô ta khá bẩn, chi chít vết rạch nhưng số máu dính trên tường và trong căn phòng này là rất ít. Cũng có nghĩa là tử thi đã bị dịch chuyển.

-Màng tim khô cong luôn rồi, tim cũng chuyển thành màu đen và bị trương lên…

Shinichi lấy dao tách màng, và chích nhẹ mũi dao vào tim.
“Phụttt
Một thứ chất lỏng màu đen ngai ngái mùi bắn thành tia từ vết dao dính cả vào mặt hai anh chàng.

-Thằng ngốc này! –Kaito gắt –Chơi dại!

-Em không có chơi bời gì ở đây hết! –Shinichi liếc xéo, quệt chất lỏng dính trên mặt –Tim trương lên và cái thứ quái quỷ này bắn mạnh ra vậy có lẽ là do lượng nọc độc chạy vào người trong lúc bị hút máu là rất lớn. Chúng chảy dồn hết vào tim và ứ ở đó cho đến khi nạn nhân chỉ còn là một cái xác và tất cả các cơ quan ngừng hoạt động.

-Cơn cuồng huyết đã lên đến quá độ…và chúng thậm chí chẳng coi sự giám sát của Vampire trong khu vực này ra gì!

-Uhmmm…hình như?

-Sao vậy Shin? Tìm được gì à?

-Có lẽ thế…nhưng không được khiếm nhã lắm… -Shinichi thoáng ngập ngừng nhìn vào phía trên chỗ đường áo bị rạch để khám nghiệm bên trong –Áo lót của cô ấy bị mặc trái, và bộ đồng phục này có vẻ như hơi chật.

-Vậy có thể suy theo hướng cô ấy đã bị tráo quần áo của một người khác và mang đến nơi này, với những nạn nhân trước đây chắc cũng thế. Nhưng…mục đích...

-Có thể là không muốn chúng ta đánh hơi ra mùi đặc trưng của địa điểm đã gây án vì chúng biết rõ thính giác của Vampire hơn con người gấp trăm lần. Sau khi bị di chuyển, nếu vẫn để cô ấy mặc bộ quần áo ấy thì mùi sẽ bám vào và chúng ta có thể tìm ra nơi ấy dễ dàng.

-Hình như có thứ gì đó lẫn trong mớ tóc sau tai trái của cô ấy…

-Hửm…

-Đấy, thấy chứ?

-Ờ…lúc nãy em không phát hiện ra –Shinichi với tay đến chỗ cái đầu, lấy vật lạ ra.

Một mảnh lá gì đó và cánh hoa nhỏ bị héo rũ. Kaito vò nát mảnh lá và đưa lên mũi ngửi.

-Mùi cỏ ba lá…

-Còn cánh hoa này? Màu xanh à…

-Anh chịu!

-……Có việc cho các cô làm đây! –Shinichi gọi với ra ngoài cửa.

-Hở? –Ran đáp. –Hai người không tung hứng nữa à?

-Mori, cô có biết loài hoa nào cánh nhỏ và có màu xanh không?

-Màu xanh, cánh nhỏ?...Daisy à?

-Daisy???

-Ừ, hoa cúc xanh! Nó là loài hoa dại thân cỏ nên người ta ít trồng, chỉ thường mọc ở những bãi đất trống trong thành phố.

Một tia sáng lóe lên trong đầu hai chàng trai, họ nhìn nhau như cùng phát hiện ra một điều gì đó vô cùng quý giá. Đấy…có thể là nơi cô gái này đã bị giết!

-Vậy thì…Ran có biết nơi nào có trồng cả cỏ ba lá và hoa cúc xanh chứ?

Ran nhăn mặt lắc đầu nhưng Aoko biết.

-Em biết đấy! Chúng mọc ở ven bờ sông trên đường tiến ra ngoại thành cách trường mình không xa lắm.

-Coi như tìm ra rồi! –Kaito nhoẻn cười, đắp một mảnh vải rèm cửa lớn đã chuẩn bị sẵn lên xác cô gái, tháo găng và tiến ra bồn rửa tay.

-Là sao ạ?

-Tối ngày mai em hãy dẫn bọn anh tới chỗ ấy –Shinichi cũng vừa bước ra.

-Này nhóc! Sao không phải là ngay bây giờ?

-Ran phải về nhà đúng giờ như mọi khi vẫn đi tập karatedo, bây giờ đã hơn 7h tối rồi, không thể để người khác nghi ngờ và phát giác ra điều khác lạ. như vậy không có lợi cho Ran và cả em gái của cô ấy.

-……….

Ran thoáng thấy ấm lòng trong khi Kaito vẫn đang im lặng

Điều Kaito lo sợ nhất cuối cùng đã xảy ra và anh buộc phải chấp nhận. Tình cảm, sự quan tâm Shinichi dành cho Ran đã vượt ngoài dự đoán của anh. Một Tân Chúa Tể Vampire tương lai lại hết lòng hết dạ vì một cô gái…không phải là Thánh Nữ. điều này thật khó chấp nhận.
Nhưng để đạt lời ích chung anh sẽ không đối đầu và chọc giận Shinichi trong lúc này.
………………………..
…………..
…….
Shinichi đưa Ran về nhà, giây phút hiếm hoi trong ngày họ thực sự thấy bớt căng thẳng.

-Nhiều…nhiều chuyện xảy ra quá nhỉ…May mà lúc anh mổ banh tử thi ra tôi không tò mò đến nỗi dòm vào. Không chắc đêm nay mất ngủ…–Ran cố gắng phá tan bầu không khí gượng gạo.

Nhưng anh vẫn im lặng, mắt hướng về con đường trải dài thẳng tắp phía trước.

-Senpai…sao anh không nói gì đi? –Ran e dè. –Im lặng như vầy tôi thấy hơi bất an…

-Tôi…không biết nói gì.

-Ra vậy…-Ran cười, tự nhiên cô thấy mình hơi…ngốc.

-Xin lỗi vì đã cuốn em vào chuyện này –Lời xin lỗi phát ra thật nhẹ nhàng, như là gió thoảng.

-À…nhưng tất cả là lỗi của tôi mà. –Ran nói gấp, vuốt vào nếp một sợi tóc vươn trước mặt. –Nếu tôi không tò mò theo dõi anh vào cái ngày hôm đó thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra. Với lại tôi đồng ý kế hoạch của Kaito cũng chỉ vì lợi ích của loài người chúng tôi mà thôi.

-Loài người chúng tôi? –Anh cười nhạt, dừng bước, và quay sang đối mặt với cô –Em đâu phải con người?

Cô thấy hơi chợn người…khi anh với những ngón tay lớn thon dài, lạnh buốt, vuốt khẽ vào má cô, chạm nhẹ vào vành tai. Bờ môi cô run run, khổ họng khô khốc, và trong lòng có gì đó đau nhói khi nhìn vào đôi mắt màu dương đang chuyển dần sang ánh bạc và sáng lên trong bóng tối …cô có thể thấy được trong đó lời cảnh báo, lo lắng và cái gì đó…như là sự thống khổ bị kiềm nén!

-Ý anh…là sao? –Ran cố không bị ánh mắt ấy khống chế -Tôi không phải con người thì là gì? Tôi không được phép biết được những việc liên quan đến bản thân mình 8 năm về trước à? Thật không công bằng!

-Kí ức thật sự của em không chỉ là 8 năm…mà là hàng trăm, thậm chí hàng nghìn năm. Em không nên biết thì hơn, ít nhất là cho đến khi Thượng Đế chấp nhận mở bức màn đó ra cho em biết.

Bàn tay anh lạnh, rất lạnh, và bắt đầu run rẩy. Nó vẫn áp nhẹ lên làn da ấm nóng của Ran.
Anh muốn giữ chặt lấy cô không cho bất cứ thế lực nào động đến, muốn được ôm siết lấy thân người mảnh mai và bảo vệ cô khỏi mọi sự tổn thương, nhưng dường như điều đó là không thể.
Anh giờ đây… dù có là Silver Bullet_Chúa Tể Bóng Đêm, thống lĩnh tương lai của Ma-cà-rồng hoặc có thêm vào bao nhiêu mĩ từ khác…cũng chỉ là một con quỷ hút máu không hơn không kém.
.
.
Anh và cô ở hai thế giới khác nhau!
.
.
Không cần Shinichi nói ra, Ran cũng rõ điều đó! Nhưng ít nhất cô cũng muốn được làm gì đó cho anh trong thời khắc ngắn ngủi này.

-Đừng có vuốt má tôi như dụ dỗ trẻ nhỏ vậy chứ! Đây 16 tuổi rồi nhé.

Câu nói có một tí giận dỗi của Ran khiến anh yên lòng. Ít nhất anh cũng thấy được vẻ mặt đáng yêu này của cô.
Cô nắm lấy bàn tay lạnh áp trên má mình, xoa đều và làm ấm nó.
Nhưng …

-Sao…sao lại thế này! –Ran cười buồn –Ít ra phải bớt lạnh đi chứ…

-Em biết mình đang làm chuyện vô ích mà…Ngốc quá! –Anh xoa đầu cô, những ngón tay luồng nhẹ vào mái tóc thoảng mùi hương dịu ngọt

-…xin lỗi…

-Haizzz…sao lại xin lỗi tôi? Lại ứa nước mắt rồi này…khóc vô duyên thế!

Nước mắt Ran lã chã rơi, cô không biết một đứa con gái cứng rắn như mình tại sao lại vì chàng trai này mà khóc hoài như vậy nữa.
Shinichi cứ vô tình trở thành nạn nhân cho những cú ra đòn chớp nhoáng của cô mà không một lời than trách. Anh luôn là người mà cô dõi theo và luôn xuất hiện những lúc Ran cận kề cái chết, bảo vệ và lo nghĩ cho cô nhưng bản thân cô lại chỉ mang đến cho anh toàn những rắc rối.
Ran muốn trả ơn nhưng lại chẳng thể làm gì được, kể cả việc làm ấm những ngón tay ấy. Biểu hiện sự sống của anh bây giờ vẫn là trái tim đập chậm rãi trong lồng ngực trái, lạnh lùng và cô độc.

Rồi họ lại tiếp tục cùng nhau đi về ngôi nhà nhỏ của cô, nước mắt và nỗi buồn tan vào gió.

-Ngày mai em sẽ rất mệt mỏi, thậm chí sẽ phải gặp rất nhiều nguy hiểm đấy.

-Tôi không sợ! –Ran tỏ ra cứng rắn.

-Tôi cũng tin là thế, nhà quán quân karatedo mít ướt ạ! –Anh trêu.

-Hứ! Thì tôi cũng là con gái… -Ran đơ người khi nghĩ đến một chuyện đã xảy ra.

-Sao vậy?

-Áo trái…Vậy ra…anh là người đã thay y phục cho tôi…-Mặt cô đỏ bừng lên thấy rõ.

-Trời đất! Giờ lại nhớ ra chuyện đó làm gì??? –Shinichi linh cảm có chuyện chẳng lành.

-Tên ba lăm này!!! –Chiếc cặp sách lại đưa cao quá đầu.

-Này này, tôi thèm nhìn vào! Không lẽ lại để cô mặc bộ đồng phục rách rưới bầy nhầy máu me bùn đất đó trở về nhà à? Áo bị mặc trái là do tôi bịt mắt lại để không phải nhìn vào cô đấy nhé, những chỗ tôi chạm vào cũng không biết là gì nữa kìa…

Ran bốc hỏa.

-Không nhiều lời! Tiếp chiêu!

Những giây phút thoải mái nhất trong ngày, họ rũ bỏ hết mọi phiền muộn lo nghĩ để cùng đùa vui một chút với nhau.
Ngày mai…sẽ thế nào???

…………………………………………….
……………………
………….

-------------------End chapter 10(to be continue)-------------------------
 
cái đoạn mỗ thi thể........đọc vào bủi tối.......ngồi tưởng tượng..... = =

hay lắm! vote cho bà ss nèk ^^
 
Giờ mình nhận ra sự thực phũ phàng là dù mình post buổi tối...nhưng đa số mọi người vào hốt tem rồi đến sáng mới đọc :((
Mình thấy chap này rất nhẹ nhàng mà :( chủ yếu là trinh thám điều tra chứ đâu có nhiều yếu tố kinh dị =''=
Ai bảo ráng tưởng tượng mần chi :KSV@08:
 
Ui ui, sao ss có thể viết chi tiết đoạn mổ tử thi thế cơ chứ :Conan04::Conan04:
nhưng vẫn hay:KSV@11::KSV@11:
Cơ mà ss nói ba chap cơ mà:KSV@07:
 
KenhSinhVien-yuri169.jpg
 
Hihi, lâu ko gặp ss Ruby ^_^ ss về mang theo niềm vui chap mới :Diu ss quá :KSV@11:

cơ mà mai em ko tham gia hội cú đêm dc rùi :((
@ss Hương: ss Ruby onl h yk mới ít bị đòii nợ, ss Ruby nhỉ :)
 
Ss onl tìm tư liệu học tềnh iu à, sẵn onl vào FB chém gió tí chút luôn chứ có xìpam post bài với mn bên đây đâu đâu :KSV@17:
Bữa giờ học xoay vòng như cái bông vụ...đã vậy còn bệnh liên miên nữa 2 tuần rồi chưa khỏi :KSV@16: muốn viết trả nợ lâu òi mà lực bất tòng tâm :((
 
Em phá lệ spam thêm 1 lần cuối
chả biết nói gì ngoài từ "quá đẹp" ss có khiếu vẽ quá (chả bù cho em chả biết vẽ :(( )
Soooooooooooooooooooo beautiful!!!:KSV@12::KSV@12::KSV@12:
 
Mọi người thân thương, thân yêu, thân mến,
Xín thông báo tin buồn,chúa quỷ không post bài hôm nay như đã hứa :KSV@16:vì nhà bị cắt mạng. Và sợ mọi người buồn,nên nhờ mình gửi lời quan tâm chia sẻ. Chúa quỷ sẽ post bài sớm nhất có thể (câu này tự thêm :KSV@05:). Vậy nên có cú đêm nào hóng chap hôm nay thì ngừng hoạt động nhé :KSV@06:.

Lời thông báo ngắn ngủi :KSV@18:.
 
fic hay lắm! Có vài cảnh hơi...kinh dị, nhưng đôi khi cũng rất dễ thương!
mong chap mới, hi vọng hạnh phúc sẽ sớm đến với shin x ran, kai x aoko!
 
Tưởng tận thế được thoát nợ rầu chứ :KSV@19: Reader của TCBT nên cám ơn HuongNguyen_93 và apoptoxin4869 đi nha :KSV@16:
Chap này au mới trở lại nên góp vui với mọi nguời horror nhẹ nhàng, chủ yếu giới thiệu nhân vật mới và tình huống chưa có gì căng thẳng lắm :">
Sang chap sau dự kiến độ gớm và tởm sẽ tăng lên nên đề nghị ai ko muốn thì đừng mở spoiler vì tò mò :KSV@11:

Một cuộc dò thám ngầm không thông qua sự cho phép của Bộ điều tra Vampire, thâm nhập vào vùng đất đầy mùi tử khí và bao hiểm nguy đang chờ phía trước…
Anh em họ…
Cùng bộ ba Ma-cả-rồng tính tình quái gở, thích phiêu lưu, không sợ trời không sợ đất không sợ cả Chúa tể của họ…và kĩ năng chiến đấu thuộc hàng ưu việt giới Vampire!
Số phận của Ran sẽ ra sao…hé mở tất cả hay mãi chìm trong sự tăm tối của chiếc hộp kí ức???


CHAP 11: MÊ CUNG CỦA MÁU.

Một đêm không thể ngủ!
Mọi thứ quay cuồng trong tâm trí Ran Mori khiến đầu cô nhức như búa bổ. Cứ nhắm mắt lại là khung cảnh ấy lại hiện lên.
.
.
Một hố sâu vô cùng tận, chung quanh là tiếng quỷ dữ rên rỉ than khóc. Giữa không gian tối tăm lạnh lẽo ghê người là ánh sáng yếu ớt bao bọc lấy cô gái trẻ, đôi cánh sau lưng cô rũ xuống, vô dụng.
Cô ôm đầu gào thét van xin trong nỗi thống khổ điên cuồng.

“Thượng Đế! Xin Người làm ơn rủ lòng thương…xin hãy đưa con ra khỏi nơi này! Nếu phải sống chung với oan hồn và quỷ dữ suốt trăm năm thì hãy tiêu diệt linh hồn con đi còn hơn”

Tiếng nói dõng dạc quyền uy từ nơi nào đó vang lên.

“Con gái ngốc nghếch của ta…linh hồn Thiên Sứ không thể bị tiêu diệt! Ta tạo ra con là để cứu giúp loài người khỏi những nguy hiểm và kéo họ lên khỏi vực thẳm, cân bằng với thế giới tội lỗi của Diêm Đế. Con chỉ có giá trị tồn tại khi con người tin vào sự có mặt của con và hết lòng vì họ mà không được có sự vị kỉ riêng cho mình. Những người anh chị em khác của con đều làm rất tốt nhưng con đã làm gì?”

“Con…con biết mình đã sai, tay con đã nhuốm máu…Cha ơi…hãy cho con cơ hội quay trở về vườn Eden!” –Đôi mắt ngấn nước chất chứa niềm đau và sự hối hận vì tội lỗi đã gây ra.

“Ta biết con đau khổ vì đã hại chết một sinh linh, nhưng điều đó có giúp sinh mạng con đã cướp mất trở về với trần thế không? Người đó sẽ phải qua hàng trăm năm nữa mới có thể chuyển kiếp. Một Thiên Sứ vấy máu vì tình cảm riêng…không có tư cách quay về!

“Vậy con phải làm gì đây thưa Cha? Thà con làm gì đó sám hối cho tội lỗi của mình để được trở lại với Người, dù có đau khổ cách mấy con cũng chịu đựng được. Con không muốn bị giam cầm ở nơi này. Con không muốn!”

“…….Nếu thế, thì con…sẽ bị đày xuống thế giới trần tục của loài người, xấu xa và đầy cạm bẫy. Sẽ phải sống chung với những mối hiểm nguy từ rất nhiều loài sinh vật, thú ăn thịt, quỷ hút máu…và cả những toan tính quỷ quyệt, đau khổ hơn nữa là phải nếm trải sinh li tử biệt, bằng chính tâm hồn và thể xác như con người”

“Con không sợ, thưa Cha! Xin Người hãy cho con cơ hội trở về” –Thiên Sứ quỳ gối, chắp tay trước ngực.

“Chính ta…cũng không thể quyết định được số mạng của con mà phải trao nó cho Diêm Đế, nhưng ta sẽ cầu phúc cho con. Ngủ một giấc đi, con gái. Cha yêu con!”

Như có bàn tay dịu dàng vuốt nhẹ lên suối tóc huyền, Thiên Sứ thiếp đi, gục ngã giữa màn đêm, ánh sáng quanh cô dần tắt ngấm.
.
.
.
.
Ran đang trên đường đến trường sau khi dùng bữa sáng với Shiho. Một ngày mới đã bắt đầu, và cô nàng sẽ phải thực hiện lời hứa với Kaito Kuroba. Nhưng sao cô lại mơ thấy những việc kì lạ như vậy chứ, thậm chí còn không thể ngủ được…vì Thiên Sứ đó giống hệt cô.

Đó có thể là mảng kí ức mà Shinichi Kudo bảo rằng phải có sự cho phép của Thượng Đế. Ran rợn người.
“Nhưng nếu kiếp trước mình từng là Thiên Sứ…thì thực ra…Thiên Sứ đã giết chết ai?”

Cô thôi suy nghĩ khi cổng trường đã hiện ra trước mắt. Tốt nhất là phải lấy tinh thần cho trận chiến sắp diễn ra vào tối nay, và nhất là không để mọi người phải lo lắng!
Vừa bước vào lớp thì mấy chục cặp mắt đã nhìn chằm chằm vào Ran.

-Cái gì thế này? –Ran nhăn mặt không hiểu chuyện gì xảy ra cho đến khi các bạn lôi cô vào ghế ngồi và vây xung quanh.

-Hôm qua bọn tớ không dám đến gần cậu vì có cái người “đó đó” theo sát bên. –Một cô bạn dí sát mặt vào mặt Ran –Khai thật đi Ran, giữa cậu và anh em nhà Shinichi Kudo, Kaito Kuroba là thế nào? Cả cô bé tên là Aoko Nakamori có gương mặt y hệt cậu nữa. Chuyện gì đang xảy ra thế này?

-Trời đất! Tớ tưởng các cậu đang quan tâm đến vụ án mạng hôm qua chứ!

-Vụ đó của cảnh sát lo…bọn tớ còn sợ muốn chết đây nên không nhắc đến nữa. Mà cậu trả lời đi chứ? Sao vụ đánh nhầm người đó cậu đã có được sư quan tâm quá mức bình thường của “tảng băng trôi” trường ta rồi đấy.

-“Băng trôi”? –Ran suýt bật cười –Kudo-sempai á?

-Chứ ai nữa! Anh ta thích cậu rồi hả? –Những gương mặt…nhiều chuyện háo hức ngóng chờ câu trả lời.

-V…vớ vẩn! Không có! –Mặt Ran đỏ lên như quả gấc.

-Đỏ mặt rồi!!! –Bọn con trai hú hét ầm lên.

-Mấy ông im dùm cái coi! –Bọn con gái ra lệnh, còn Ran ngồi im như phỗng không thể ngụy biện những gì đang viết ra trên mặt.

-Uhummm!!! Trật tự, trật tự đê!!! –Sonoko cuốn quyển sách lại, đập đập xuống bàn ra hiệu, hắng giọng ra vẻ trịnh trọng –Bạn thân yêu từ bé của tớ thì không thể gả nhầm người được. Phải chọn cho đúng đối tượng!

-Cái gì mà gả chứ??? –Ran nổi đóa lên, thật quá nản với cái lớp quỷ quái này. –Tớ và Kudo không có gì hết mà! Cả Nakamori cũng không phải ruột thịt gì đâu, chỉ là gương mặt bọn tớ rất giống nhau thôi.

-“Không có gì”? –Sonoko nghệch mặt –Thế hành động “giám sát kĩ” của anh ta hôm qua là thế nào?

-Vì… bọn tớ được Haruko-senpai nhờ làm một số việc nên anh ấy mới đi với tớ mà. Mặt mũi tên đó lúc nào chả lạnh!

-Vậy à?? –Vẻ mặt cả bọn thất vọng thấy rõ –Mà cậu có thích anh ta không?

-Tớ không thích! –Ran giãy nảy lên –Ai thèm thích “tảng băng trôi” thô lỗ đó chứ!

-À…Ran…-Sonoko cười méo xẹo –Sau lưng cậu kìa.

Ran té ngửa khi thấy gương mặt hầm hầm cau có khó chịu của “tảng băng trôi”.

-Vâng, “băng trôi” đây! Ra ngoài có việc.

Ran nuốt ực không khí xuống, vừa mới chối biến đây mà đã lù lù xuất hiện rồi lôi tuột cô đi, thiệt là biết cách gây sự chú ý mà…

-Này, cứ như vầy thì tôi làm mồi nhử kiểu gì đây? Đừng quên giả thiết có tay trong của bọn chúng trà trộn vào trường là hoàn toàn có thể nhé!

-Tất nhiên…có điều chúng đã thách thức đến mức này thì chúng tôi càng bảo vệ cô chúng càng muốn tấn công đấy ngốc à. Với lại tôi không đánh hơi có mùi của chúng nên tạm thời cứ yên tâm.

Anh dẫn cô đến chỗ Kaito và Aoko đang đứng chờ ở nơi vắng vẻ sau trường, mặt Aoko trông rất rạng rỡ, cô vẫy tay rối rít.

-Tôi muốn đưa cho cô cái này!

Kaito đưa cho Ran một chiếc túi lụa nhỏ màu tím. Cô nàng đưa lên mũi ngửi, đôi mắt thoáng nhíu lại.

-Túi gì thế này? Như là mùi thảo dược, có cả những viên đá nhỏ xíu bên trong nữa…

-Không phải đá đâu, máu kết tinh đấy!

-Hả? –Ran ngớ người.

-Neechan…cái đó là máu của em! –Aoko gãi đầu –Hội đồng tư tế đã thử sử dụng nó bằng nhiều cách khác nhau, trong đó có trộn thảo dược, niệm chú vào và đã thành công. Tác dụng của nó là thu hút Vampaneze , lôi chúng vào trong cơn say máu, dù không muốn chúng cũng sẽ bị chị hấp hẫn, mất kiểm soát và dễ dàng lộ ra sơ hở .

Ran thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng. Bàn tay nhỏ bé chìa ra giữa đêm tối lại ám ảnh cô.

-Cô…từ trước tới giờ…bị lấy máu bao nhiêu lần rồi?

-Không nhiều lắm...nửa tháng hai lần cho Shinichi-kun, thỉnh thoảng thì hội đồng dùng máu của em để nghiên cứu, bào chế nhiều thứ…

-Và làm suốt từ bé đến lớn?

-Vâng, nhưng đó là việc em phải làm! –Aoko cười buồn đưa tay lên, cổ tay có cả vết răng mờ mờ và cả vết chích –Một điều kì diệu là lượng máu trong cơ thể em luôn dồi dào lại sau những lần bị lấy đi và vết thương cũng phục hồi rất nhanh…Vampire gọi nó là “năng lực kì diệu”, và họ xác định người trở thành Thánh Nữ dựa trên năng lực đó.

-Thánh Nữ? –Ran mới nghe đến lần đầu.

-Dừng lại đi!–Shinichi đặt tay lên vai Aoko –Cô ấy không cần can thiệp quá sâu vào chuyện riêng của gia tộc.

-V…vâng…! –Aoko lặng lẽ cuối đầu.

Ran cũng không hỏi gì thêm, tự dưng có cái gì đó len lỏi vào tim, rất khó chịu.
Ngay sau đó Kaito lôi mọi người trở về việc chính.

-Trước mắt cô cứ mang nó theo bên mình và sinh hoạt trong trường như bình thường. Chúng tôi sẽ cử người theo bảo vệ an toàn cho cô từ xa cũng như quan sát những người xung quanh cô. Tất nhiên là cả khi cô ở nhà nữa.

-Như thế có vất vả lắm không?

-Chỉ vì vất vả mà để cô gặp nguy hiểm thì bao nhiêu rắc rối xung quanh “hiệp ước” kéo theo sẽ còn kinh khủng hơn nữa. Và cơn thịnh nộ của tên nhóc tì này…sẽ trút lên đầu tôi! –Kaito liếc sang Shinichi.

Aoko lên tiếng.
-Thế còn cái nơi mà hôm qua anh hỏi em thì thế nào?

-Chắc không lầm được đâu, những nạn nhân này có lộ trình quen thuộc đều phải đi qua nơi đó. –Kaito quay sang Ran –Mori, chúng tôi hứa sẽ đảm bảo an toàn tính mạng cho cô bằng tất cả khả năng của mình, vấn đề còn lại là ở sự hợp tác của cô!

-…Uhm…được rồi, tôi sẽ làm theo lời anh! Nhưng ngày mai…tôi có cần phải theo?

-Không cần!

-………………..

Giọng nói và ánh mắt lạnh lùng của Shinichi đã ngăn lại tất cả những chuyện Ran muốn hỏi.
Ừ thì với anh, cô chỉ là một miếng mồi nhử, chỉ thế mà thôi…

……………………………………………….
……………………………
……………..

Đêm nào đó…khi vầng trăng khuyết đã treo lơ lửng trên đỉnh bầu trời đen kịt.
Bãi đất ven bờ sông hiện ra dưới ánh trăng mờ ảo cùng ánh sáng lạnh của những con đom đóm. Những đóa daisy màu xanh nhạt nhỏ bé đang khép mình say ngủ dưới trăng, xen kẽ với từng đám cỏ ba lá.
Một nhóm năm bóng đen cao lớn đứng nhìn xuống nơi đó, im lìm như không một hơi thở.

-Mọi chuyện có vẻ gần kết thúc rồi! –Shinichi nhíu mày nhìn xuống bờ sông dài tít tắp, nơi được cho là hiện trường thực sự của các vụ giết người vừa xảy ra.

-Uhm…cuối cùng cũng đã tìm ra được mấu chốt vụ án. Lần này…sẽ có một buổi gặp mặt thú vị đây…

Đôi môi Kaito khẽ nhếch một nụ cười khoái chí, ánh mắt màu hổ phách trở nên đỏ như máu, lạnh lùng và tàn nhẫn. Ánh mắt sẵn sàng đối đầu với những kẻ thù không đội trời chung_đồng loại của loài cầm thú đã cướp đi cha mẹ, người thân, cướp đi quyền sống đúng nghĩa một con người của anh…

Năm bóng đen phóng vut xuống địa điểm khả nghi, nơi mà họ đã đánh hơi ra được mùi gì đó rất lạ. Áp bàn tay lạnh như băng lên chân cây cầu lớn gần chục người ôm bắt từ bờ này sang bờ kia sông, sau đó gõ gõ vài phát. Âm thanh từ chỗ ấy có khoảng trong hơn so với phía trên, Shinichi đã nhận ra điều đó…và nhận ra những suy nghĩ của Kaito.

Anh chàng Ma-cà-rồng Otard gãi gãi cằm. Trông anh ta khá là lãng tử với thân người cao gầy, mái tóc màu rượu vang che phủ vùng cổ phía sau, anh ta luôn mang theo kè kè bên mình một thanh trủy thủ dài cỡ một thanh đoản kiếm, mặc dù nói là có thể chiến đấu bằng móng vuốt nhưng anh ta ghét bị làm bẩn tay.

KenhSinhVien-399737-478922662132958-312826455-n-1.jpg


-Chỗ này bị rỗng rất bất thường, chúng ta chắc chắn đã đi đúng hướng!

-Mật đạo nào đó đang nằm dưới đây đã giúp cho bọn Vampaneze qua mắt được chúng ta để tiến hành tội ác…-Kaito nói.

-Uhmm..mọi người cần chú ý là chúng ta chỉ do thám thôi chứ không làm gì khác cả, vì có thể bọn chúng rất đông. Ta cần hành động nhanh gọn và tính luôn đường rút lui!

-Em nghĩ chúng ta sẽ có thể an toàn rút lui mà không đụng phải trở ngại nào à? –Kaito hạ giọng, cười nhếch môi –Còn theo chủ trương của anh thì “gặp là đánh”!

-…Vấn đề của chúng ta là phải đặt an toàn lên trên hết, niichan…vả lại đây là cuộc điều tra ngầm của chúng ta không hề thông qua Bộ điều tra Vampire, nếu họ biết được thì những gì chúng ta phải gánh là không nhỏ đâu. Ta cũng chỉ được Otard, Irish và Chabot là 3 vị ham thích phiêu lưu, khoái đâm đầu vào nguy hiểm mới kề vai cùng anh em ta thôi.

-Cậu nỡ nói về kẻ đã không tiếc mạng tình nguyện hi sinh đi theo cậu như vậy sao thiếu gia??? –Chabot nhẹ nhàng đặt bàn tay hộ pháp cứng như thép lên vai Shinichi nắn nắn, nhe nanh trợn mắt hăm dọa.

Shinichi lườm ông ta, vẻ ngán ngẩm.

-Rõ ràng là các người đă theo dõi chúng tôi và nằng nặc đòi tham gia đấy thôi. Chabot…đôi khi tôi tự hỏi chú có đúng là Vampire không, vì những lúc thế này chú không khác gì một lão hắc báo!

-Kiikikiii!!! –Chabot cố gắng đưa tay lên môi kiềm lại tiếng cười kì quái độc nhất đang phát ra, rồi vỗ bộp một phát vào lưng Shinichi –Cám ơn đã khen ngợi, thiếu gia. Cứ nghĩ đến lúc tôi còn trẻ, cậu chỉ mới là thằng bé ẵm ngửa mà bây giờ…chậc…thời gian trôi qua mau quá…

Nữ nhân duy nhất trong số năm người tên Irish đang lau chùi thật kĩ vài thanh trường kiếm của Chabot cùng bộ vũ khí sáng choang của mình, chúng là mười con dao phẫu thuật vô cùng sắc bén có thể cắt được cả bê tông cốt thép. Bà ta nghe thấy thế cũng tham gia cuộc nói chuyện.

-Cái lão gàn dở này… Gương mặt của lão có thay đổi tí nào từ khi thiếu gia còn bé đến nay à?

-Tất nhiên! –Chabot nói chắc, vuốt hẳn mớ tóc ngắn màu hung cứng như rễ tre trước trán lên để lộ ra vết cào dài khoảng 1 phân đã thành sẹo kéo từ trán xuống thái dương bên trái, và nó cũng đã phá hủy con mắt của lão. –Cái thứ quái quỷ này mà sâu thêm xíu nữa là hộp sọ ta có chuyện rồi!

-Vampaneze? –Otard “lãng tử” vờ suýt xoa, nhấn vào cái thẹo –Chú thật là may đó nha, hút chết!

-Cái thằng này thật là…Người Sói! Là Người Sói đấy nghe thủng không? Trận chiến đó mi cũng tham gia mà? –Lão gắt.

-Ôiii, tôi với ông đúng là già rồi Chabot à!

Irish than thở trong khi nhìn bà ta với chiếc váy đỏ có mũ trùm đầu ngắn áo cũn cỡn cắt xẻ sâu nhiều chỗ phô ra một thân hình vô vùng quyến rũ, nhìn vào đôi giày ống ôm lấy cặp chân thon dài, vào đôi mắt phượng sắc sảo và mái tóc bạch kim bồng bềnh thì quả thật…. chẳng thấy tuổi già ở đâu cả!

-Các vị thôi đi! – Shinichi sắp điên lên vì thái độ hời hợt có phần thoải mái quá của họ -Rốt cuộc các vị có chịu giúp đỡ chúng cháu không?

-Không! =))
Ba cái miệng với mười hai cái nanh đồng thanh cùng nụ cười tươi rói, tỉnh đến phát sợ.

-Hơ…thế đi theo làm gì??? –Kaito sắp phát hỏa .

-Đại thiếu gia hiểu sai ý chúng tôi rồi –Otard xua tay -Ý tôi…đây không phải là giúp đỡ hai cậu…mà là làm trong sạch cho danh dự cho toàn thể Vampire chúng ta, hai vị nhỉ?

-Ừ ừ…đúng đúng!!! -Hai kẻ còn lại nhăn nhăn nhở nhở.

Đến đau đầu với cái hội 3 kẻ nhí nhố này! Shinichi và Kaito đều đồng ý điều đó, song họ vẫn đặt niềm tin vào lời đồn về thực lực của bộ ba được mệnh danh cao thủ này.
Năm người đứng xung quanh chân cầu.

-Có lẽ vào khoảng 30cm thì nó mới bị rỗng. Tôi sẽ cho hai vị thiếu gia thấy được vận dụng sức mạnh là thế nào! –Chabot nhe răng cười vỗ vào vai hai cậu chủ, còn hai kẻ kia thì cũng tít mắt khẽ vỗ tay.

-Hội quỷ quái gì thế này… –Shinichi thở dài.

-Anh không biết, dù tính tình quái gở nhưng họ rất được Gin-sama trọng dụng. Cứ để ông ta thử xem thế nào…
Chabot lực lưỡng hít thật sâu, co tay thành nắm đấm rút về phía sau ép chặt vào hông, ánh mắt đỏ ẩn dưới khuôn mày rậm quắc lên nhìn tập trung vào một điểm…và sau đó vung cao tay phải cùng với một tiếng gào nhỏ từ trong thanh quản.
Cả bàn tay đập thật mạnh vào chân cầu đá.
Thật thất vọng…những gì nghe thấy chỉ là một âm thanh nhỏ như đá nứt. Chiếc chân cầu không hề suy suyễn.

Nhưng kì lạ thay, từ những kẽ nứt chỗ in hình bàn tay Chabot khi nãy, giờ đây khi được gõ nhẹ, vết nứt ngày càng dài ra thấy rõ và đan chéo với nhau thành từng đường hình ô vuông. Khoảng 10 giây, một mảng chân cầu đã trở thành đống đá vụn lẫn trong bụi khói. Và đúng thật ở giữa chân cầu là một khoảng trống khá rộng.

Shinichi thấy kinh ngạc với những gì đang diễn ra, dù là Vampire cũng không thể phá một mảng tường dày như thế này mà không gây tiếng động lớn được.

-Thiếu gia thấy thú vị ạ? –Irish cười –Nó là một dạng khí công của Trung Hoa!

-Khí công?

-Ừ! Tôi và ông ấy hai trăm năm trước được phân về quản lí khu vực phía bắc Trung hoa…ở đó có một cao thủ khí công!

-Vampire à?

-Không, ông ta…là Thợ Săn! Con người thật ra rât mạnh mẽ dưới cái vỏ bọc yếu đuối và sức tàn lực kiệt vì tuổi già của mình…

Irish nói, từ trong tâm bà có cái gì đó như thầm tự hào khi nhớ lại nguồn gốc những kẻ đã sinh ra mình, nhớ lại thế giới đã thuộc về mình…dù biết nó đã đối xử với bà xấu xa tàn bạo như thế nào.

-Irish…tại sao bà lại trở thành Ma-cà-rồng?

-Oh, tiểu thiếu gia…mỗi chúng ta đều có lí do khác nhau để cùng có mặt tại lâu đài bóng đêm của Gin. Riêng tôi thì…
Irish thoáng ngập ngừng, khẽ đưa mắt nhìn ánh trăng lấp loáng trên mặt sông yên tĩnh.

-Chuyện này để sau nhé thiếu gia…

-……….

Rồi họ lẳng lặng cùng nhau phóng xuống khoảng rỗng dưới chân cầu.
Những đôi chân nhẹ nhàng đáp xuống như những con báo đen, trong bóng đêm chỉ còn thấy từng đôi mắt đỏ vằn lóe lên ánh sáng. Phía dưới họ chỉ có con đường dài hẹp chia làm hai nhánh, không khí rất ẩm ướt khó chịu, mùi rác thải cùng sinh vật phân hủy cứ thế xộc vào mũi .


Dưới đôi mắt của họ, màn đêm lại là kẻ đồng hành tuyệt vời nhất!

-Có hai đường, giờ tính sao đây? –Otard hỏi.

-Chúng ta không nên phân tán lực lượng, như vậy sẽ rất nguy hiểm. Chọn lối bên phải đi. –Shinichi ra lệnh.

-Ta thích đi riêng với Irish hơn –Lão Chabot vòng tay qua eo Irish.

Irish thúc chỏ vào bụng lão và nhăn mặt đưa tay lên che ngang mũi.
-Có mùi gì kinh tởm quá…

-Nước sông và nước cống từ trong thành phố rò rỉ vào đấy mà. Chậc, trên tường mật đạo này đã đóng rêu rồi, vậy mà người của chúng ta vẫn không hề hay biết về nó mới đau, để chúng cứ thế mà giết người rồi làm bẩn danh dự của chúng ta!– Otard cằn nhằn các ma-cà-rồng được giao nhiệm vụ canh giữ Tokyo.
Càng đi sâu, mật đạo càng hẹp và lạnh hơn. Chợt Kaito dừng bước.

-Mọi người có thấy gì không?

Kaito lạnh lùng chỉ vế phía lạch nước nhỏ bên phải của mật đạo. Thứ mà họ vẫn chuẩn bị tâm lí khi bước xuống nơi tối tăm đầy tử khí này.


Chìm nổi trong nước lẫn giữa vô vàn rác rưởi là một chiếc đầu d.a thịt đang bị phân hủy lộ cả răng hàm và từng mảng thịt bị bong tróc vô cùng kinh tởm, phần thân dưới đã bị vi khuẩn dòi bọ và chuột nhai gần hết chỉ còn những chiếc ống xương dính một ít thịt rữa.

KenhSinhVien-zombie-by-garthim-1.jpg


Irish mím môi.

-Xem ra…không đùa được nữa rồi!

Thoáng nhìn vào mắt nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, không ai nói ai điều gì , năm người lập tức tăng tốc lao vun vút về phía trước trong im lặng. Shinichi móc trong túi ra một chiếc đèn pin nhỏ nhằm tránh sự tần công bất ngờ bởi cả Vampaneze và Vampire đều rất kinh sợ ánh sáng mạnh chiếu vào mặt.
Vừa chạy khoảng 1 dặm, ánh đèn của Shinichi liền chiếu thẳng vào một cảnh tượng khiến cả bọn phải dừng lại đột ngột.

Người đàn ông to lớn quần áo rách rưới người đầy máu me đang cắn lấy cắn để nạn nạn của hắn, kẻ đang nằm bất động dưới sàn nhà , máu chảy lênh láng. Bị đèn chiếu vào trong cơn say máu hắn không kịp phản ứng, chỉ ậm ừ trong cổ họng rồi từ từ xoay đầu lại nhìn các Vampire. Mồm hắn nhầy nhụa máu, đôi mắt đỏ trở nên đờ đẫn hoang dại.
7ae16bceb0c02a609e8aac92fadf8283_51931968.858060copy.jpg
-Nó là…

Chabot chưa kịp dứt câu, gã sát nhân đã điên cuồng lao như tên bắn về phía họ kèm theo một tiếng gào thét thất thanh.

-GRRAAAAAAA!!!!!!!

Khi vừa say mồi là lúc sức mạnh trong người quỷ hút máu trở nên kinh hoàng nhất. Nhưng tiếc thay kẻ hắn phải đối phó… lại là những nhân vật quá khó nuốt.

Trong khoảnh khắc trước khi hắn vừa chạm vào Irish đã bị Chabot vung móng vuốt phập thẳng vào bụng, và Otard bồi thêm một phát trủy thủ vào cổ khiến nó gần như đứt lìa.
Máu tuôn xối xả, tanh tưởi từ những vết thương trên người gã sát nhân, máu màu đỏ thẫm. Hắn co giật vài phát, đôi mắt đỏ vằn trợn tráo lên…và rồi bất động.

-Nó…vừa mới say máu…-Chabot rít qua kẽ răng, lấy khăn lau tay-Nhưng không lẽ chỉ có mình nó ở đây???

-Nữ nhân Vampire …quả thật mê hoặc như lời đồn.

Tiếng nói giễu cợt phát ra từ phía sau lưng, nơi mà họ vừa đi qua. Một hàng ngũ những kẻ đằng đằng sát kí từ xa lao vù đến và tiếp cận 5 người họ, vòng vây siết chặt ở nơi tối tăm chật hẹp không có lấy một tí anh sáng và sau lưng nơi hai cái xác là ngõ cụt.
Hàng trăm ánh mắt đỏ sáng lên, dữ dằn ác độc, có kẻ nhe hàm răng trắng nhởn với những chiếc nanh cười điên dại sẵn sàng lao vào cấu xé.

-Bố khỉ! Biết vậy đã xử nó sớm hơn –Chabot chửi thề đá vào cái xác với chiếc đầu lắc lư đầy máu dưới chân

-Nếu chúng ta đi hướng kia có lẽ đã gặp chúng!

Shinichi siết tay thành nắm đấm. Anh biết có mình đã lọt vào hang ổ Vampaneze, và giờ đây điều anh lo hơn…là tính mạng của Ran khi không có anh ở bên.

-Làm gì căng thẳng vậy thiếu gia? –Otard cười nhếch.

-Tôi chưa từng chiến đấu với số lượng Vampaneze lớn đến thế này…

-Nhưng hôm bữa nghe nói cậu đã cứu cô bé Ran Mori khỏi lâu đài đó thôi.

-Mọi người đã cố gắng ngăn cản tôi chứ không có sát ý, nhưng bọn này thì ngược lại.

-Thiếu gia thật biết thông cảm cho chúng tôi –Irish cười dịu dàng –Xem ra phải làm gì đó đề cám ơn thiếu gia rồi.

KenhSinhVien-zombie10cap-1-copy-1.jpg


Người phụ nữ quyến rũ bước lên trước một bước, vung bộ vũ khí trảo thủ sắc lẹm giắt bên hông lên. Thứ ánh sáng đỏ huyền hoặc như sương khói bao quanh tựa năng lực của quỷ dữ, ánh mắt hung tợn quắc lên nhìn thẳng kẻ thù khiến chúng dè chừng phải thận trọng lui lại vài bước.

-Người đẹp của chúng ta đã sẵn sàng vào cuộc rồi! –Otard cười –Chú thì sao Chabot?

-Còn phải hỏi…ta ngứa ngáy tay chân lắm rồi –Chabot cũng không vừa, tuốt 3 thanh trường đao ra khỏi vỏ, và thật ngạc nhiên, phía sau Chabot…là 2 người nữa giống hệt! Có cảm giác như những kẻ động vào ông ta…chỉ có con đường chết!

KenhSinhVien-483395-512729035418987-1738609213-n.jpg



-Thuật phân thân…-Shinichi như không thể tin nổi, ánh mắt màu bạc sáng lên -Ông ta là một trong những Vampire hiếm hoi có siêu năng lực này!

-Không phải siêu năng lực thần linh Vampire đã trao cho cậu và Đại thiếu gia… –Chiến binh Otard đã nắm chắc thanh thủy thủ và bước vào trạng thái chiến đấu –Tất cả những gì mà Chabot làm được là nhờ sự rèn luyện và nỗ lực. Nói rồi anh ta cũng bước lên cùng với họ.

-Ba người làm gì vậy? –Kaito phản đối –Đây là việc của chúng tôi!

-Nhưng…bảo vệ dạy dỗ cậu và Tiểu thiếu gia là việc của chúng tôi! Việc hai cậu phải làm là yểm trợ và quan sát cách chiến đấu của những Vampire đã chinh chiến hàng trăm năm trời!

-Được!

Sau câu đồng thanh của Shinichi và Kaito, năm chiến binh Ma-cà-rồng gầm lên lao thẳng về phía kẻ thù man rợ.
Thế giới của Ma-cà-rồng cũng có những kẻ được thần linh lựa chọn và không lựa chọn!
Một thế giới khắc nghiệt như vùng trời nơi con sư tử hoang có thể đẩy con mình xuống vực để thử thách sinh tồn hoặc để cho một con sư tử khác dạy dỗ con của nó!

Một thế giới không có hơi ấm của trái tim và những giọt nước mắt khóc thương cái chết của đồng loại!

…………………………………….
………………….
……..
End chap 11

----------------------(to be continue)----------------------------

Tiếp tục xù nợ :KSV@10:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Tem . . .héhéhé.
Hix, tối qua nằm chờ chap mới của ss rồi ngủ gục lúc nào k hay luôn. =))
Cơ mà, chap Ảo vọng ss chưa sờ tới à? @@
Chap này ngắn quá, lướt một tí đã hết rồi. Mức horror cũg chả ăn nhằm gì như mấy chap trước. =_='
Dù sao thì vẫn cổ vũ 'tinh thần' viết fic của ss *làm việc hết công suất rồi, gào thét kinh khủng mới được* (_ _')
Chap mới lại chờ lâu đây. Nhưng k sao, ss xù nợ chúng em lại tiếp tục giật nợ. :))
 
Quay lại
Top Bottom