- Tham gia
- 18/7/2015
- Bài viết
- 36
Mình là fan shinran chính hiệu đây. hôm nay gia nhập KSV, bài viết này của mình coi như quà làm quen, mong mọi người ủng hộ!
Đây là bài viết về shinran. Fan Shinshi có thể đọc hoặc back. Nhân vật cũng rất quen thuộc. Có gì sai sót mong mọi người nhận xét
- Title: La- Thăng- Đô. Trầm
- Author: Kiyoshi
- Pairings: Shinran là chủ yếu
- Rating: K
- Status: On- going
- Genre: General
- Disclaimer: Nhân vật không thuộc người viết và người viết không có mục đích lợi nhuận.
- Summary:
Chap1: Buông tay
Đêm... Khung cảnh Tokyo náo nhiệt. Những ánh đèn vàng chiếu sáng khắp thành phố. Xe cộ đi lại tấp nập; náo nhiệt nhưng có gì đó mang mác buồn... Đâu đó trong cái thành phố phồn vinh này, trong công viên, trên chiếc xích đu, nơi chứa đựng kỉ niệm của 2 người nào đó, có một cô gái. Cô cúi mặt xuống đất, miên man nghĩ về 1 điều gì đó mà chỉ cô mới rõ( cả au cũng rõ).Mái tóc đen dài ngang lưng xõa xuống. Trong đầu cô chỉ có 1 câu hỏi duy nhất nhưng có lẽ mãi mãi sẽ chẳng có câu trả lời.
............flashback...........
Ran vui vẻ đi trên con đường quen thuộc, trên tay vung vẩy chiếc bánh chanh vừa làm. Hơi ấm từ nó tỏa ra làm cô thấy khá ấm áp. Chẳng là, tên thám tử ngốc kia vừa gọi cho cô, nói rằng hắn ta đã giải quyết xong hết mấy vụ án, có lẽ khoảng tuần sau sẽ trở về, Vùa nhận được điện thoại, cô sướng phát điên lên, ngay lập tức vào bếp tập làm bánh chanh thật ngon để tặng tên thám tử đó, mừng ngày hắn trở về. Ran thấy có lẽ mình cũng nên mang bánh qua mời bác tiến sĩ, đồng thời hỏi xin ý kiến luôn. Nghĩ đến lúc cô tặng bánh cho Shinichi và được gặp lại hắn, cô thật sự rất vui. Ran đi nhanh hơn để đến nhà bác Agasa.
Ran đứng trước cửa nhà bác tiến sĩ bấm chuông. 5', rồi 10' trôi qua, cô không thấy ai ra mở cửa. Cô chợt thấy lo lắng."Không biết có chuyện gì không nữa. Thôi kệ, chắc không sao đâu. Cửa không khóa, mình sẽ vào xem thử!"
Nói rồi, Ran đẩy cửa bước vào. Cô ngạc nhiên, giầy của bác tiến sĩ và bé Ai ở trước cửa. Vậy là họ không ra ngoài, nhưng tại sao không ai ra mở cửa chứ. Ngạc nhiên hơn nữa, Conan-kun cũng có ở đây. Không phải hôm qua nó xin phép cô cho nó đi cắm trại sao cùng lớp sao!?
Đột nhiên, cô thấy sợ, sợ rằng Shinichi có bí mật nào đó giấu cô, và tất cả mọi người đều lừa dối cô. Tự an ủi bản thân, Ran đi khắp ngôi nhà tìm kiếm mọi người. Nhưng không có 1 ai cả."Không lẽ họ ở dưới tầng hầm?" Cô tự nhủ rồi cũng xuống đó tìm.
Cửa dưới đó sáng đèn. vậy là mọi người ở đó. Cô vui mừng định bước vào thì chợt nghe thấy tiếng nói:
- Kudo- kun, tại sao cậu lại nói dối cô ấy? Tiếng của Haibara vang lên lạnh lùng, không buồn ngoái đầu lại
Ran ngạc nhiên. Kudo- kun ư? Là Shinichi sao? Vậy không lã. Conan là...
Bất chợt, có tiếng đáp lại. Là giọng của Conan:
- À, việc tớ nói đi cắm trại ấy gì? Nếu nói tớ ở nhà bác tiến sĩ, cô ấy sẽ đến đây thường xuyên. Như thế rất phiền phức.
- Cũng đúng!
Ran khuỵu xuống. Phiền phức ư? Vậy ra trong mắt cậu, tớ là người như thế sao hả Shinichi? Cậu không nói cho tớ sự thật, là vì sợ tớ gây phiền phức hay không tin tưởng tớ đây? Vậy ra, Haibara- cô bạn gái cùng chung cảnh ngộ với cậu còn đáng tin hơn người bạn thanh mai trúc mã này sao? Ran khẽ nấc lên, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Bên trong, họ vẫn trò chuyện mà không biết đến sự tồn tại của cô.
- Kudo này, cậu đã sẵn sàng chuẩn bị tâm lí chưa? Haibara hỏi, giọng cô thoáng 1 chút lo lắng.
- Tớ đã chuẩn bị tâm lí rồi, ta nhất định phải sồng sót trở về. Cậu đừng lo lắng, tớ sẽ bảo vệ cậu và chúng ta sẽ cùng chiến đấu tới cùng! Nói rồi, cậu đặt tay lên vai cô, quả quyết. Haiobara cũng yên tâm phần nào.
- Phải rồi cậu nhất định phải trở về,- Haibara lạnh lùng tiếp- để... Chưa kịp nói hết, Haibara đã ôm chầm lấy cậu, bờ vai run rẩy.
- Xin cậu, Shinichi... Đừng rời xa tớ...
- S...sao? Conan hỏi, không khỏi giấu nỗi ngạc nhiên
- Tớ... Shinichi, Từ lâu rồi tớ đã rất thích cậu, nhưng trong lòng cậu... tớ...
Conan đột nhiên ôm lấy cô, khẽ nói:
- Được rồi, Haibara. Đừng như thế nữa. Thực ra, cậu trong lòng tớ cũng có một vị trí quan trọng, chỉ là...
Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn. Một sự thật phũ phàng.
Rắc...
Tiếng đó, sao quen thuộc thế này? Phải rồi, là tiếng trái tim cô tan nát. Nó đang vỡ ra từng mảnh. Ran vùng dậy chạy đi, cố gắng không để mình nấc lên. Cô không còn cam đảm để ở lại, tiếp tục xem họ hạnh phúc thế nào. Shinichi, cô-và cậu, đã kết thúc rồi, thật sự kết thúc rồi. Tình cảm bao lâu nay của cô đều chỉ là đơn phương một phía. Nghĩ rằng cậu cũng có tình cảm với cô, đều là do cô tưởng tượng. Tình cảm này, cô sẽ mãi chôn sâu trong lòng, không để nó vùng lên một lần nào nữa.
Shinichi... trong vô thức, cô khẽ bật ra cái tên này. Tạm biệt câu, nhưng dù thế nào, trái tim tớ cũng sẽ dành cho cậu, một mình cậu mà thôi.
Một giọt nước mắt rơi xuống, vỡ tan.Kết thúc rồi, đi đi thôi....
..................end flashback................
Lách tách, lánh tách. Mưa? Ran cúi gằm mặt, để mặc mưa cào xé tâm hồn cô. Một giọt gì đó chảy xuống khóe môi. Mặn đắng. Không rõ mưa hay nước mắt, chỉ biết nó làm cô cảm thấy dễ chịu hơn. Có lẽ mưa cũng gột sạch tâm hồn, tình cảm của cô chăng? Không quá khó khăn như mình nghĩ! Tự nhiên Ran thấy mình thật mạnh mẽ. Cứ tưởng cô sẽ rất khó khăn để quên, không ngờ lại dễ dàng như vậy. Một lần thôi, đây sẽ là lần cuối cùng cô khóc, khóc vì anh.
Gượng đứng dậy, trong đầu cô chỉ nghĩ đến một nơi duy nhất cô sẽ đi. Mặc cho mưa tạt vào mặt, lạnh buốt. Cô vẫn mải miết chạy, chạy thật nhanh để đến... nơi đó?!
Cô gái xinh đẹp có mái tóc nâu đỏ thở dài, trên tay lắc lắc thứ dung dịch màu xanh. Tất cả những gì cô nghĩ hiện nay chỉ là câu nói của người con trai đó. Nó cứ vang vọng trong đầu cô. Khẽ thở dài, cô với tay lấy một chiếc bình, định đổ nó vào thì bất ngờ có tiếng gọi:
- Bé Ai à!
Cô giật mình quay lại. Sững sờ. Cô lóng ngóng, làm rơi chiếc ống thí nghiệm xuống đất, vỡ tan. Thứ chất lỏng ấy đổ xuống người cô, nhuộm cả màu xanh cho chiếc áo Blouse trắng. Cô lắp bắp, không nói lên lời. Từng âm tiết vọng lại, đi qua kẽ răng. Cô khó khăn bật ra từng chữ:
- C...Chị Ran?
Đây là bài viết về shinran. Fan Shinshi có thể đọc hoặc back. Nhân vật cũng rất quen thuộc. Có gì sai sót mong mọi người nhận xét
- Title: La- Thăng- Đô. Trầm
- Author: Kiyoshi
- Pairings: Shinran là chủ yếu
- Rating: K
- Status: On- going
- Genre: General
- Disclaimer: Nhân vật không thuộc người viết và người viết không có mục đích lợi nhuận.
- Summary:
Cô- người yêu anh hơn cả chính bản thân mình
Cô- ích kỉ giành lấy cái tình yêu vốn dĩ đã không thuộc về mình
Anh- chọn hướng trái tim mình về phía cô dù cô tỏ ra lạnh nhạt, xa cách
Cô chấp nhận hi sinh hạnh phúc bản thân chỉ vì một phút sai lầm
Cô cố gắng níu kéo anh, tìm mọi cách để chia rẽ hai người bọn họ
Anh lãng quên cô, quên đi những kỉ niệm của hai người nhưng con tim anh thì chưa bao giờ hết yêu cô
Ba người, ba tính cách
Một lạnh lùng với người mình yêu
Một ích kỉ vì hạnh phúc bản thân
Và một... phải có trách nhiệm với hai người phụ nữ của mình.
Tất cả, cũng chỉ vì một chữ: TÌNHCô- ích kỉ giành lấy cái tình yêu vốn dĩ đã không thuộc về mình
Anh- chọn hướng trái tim mình về phía cô dù cô tỏ ra lạnh nhạt, xa cách
Cô chấp nhận hi sinh hạnh phúc bản thân chỉ vì một phút sai lầm
Cô cố gắng níu kéo anh, tìm mọi cách để chia rẽ hai người bọn họ
Anh lãng quên cô, quên đi những kỉ niệm của hai người nhưng con tim anh thì chưa bao giờ hết yêu cô
Ba người, ba tính cách
Một lạnh lùng với người mình yêu
Một ích kỉ vì hạnh phúc bản thân
Và một... phải có trách nhiệm với hai người phụ nữ của mình.
Chap1: Buông tay
Đêm... Khung cảnh Tokyo náo nhiệt. Những ánh đèn vàng chiếu sáng khắp thành phố. Xe cộ đi lại tấp nập; náo nhiệt nhưng có gì đó mang mác buồn... Đâu đó trong cái thành phố phồn vinh này, trong công viên, trên chiếc xích đu, nơi chứa đựng kỉ niệm của 2 người nào đó, có một cô gái. Cô cúi mặt xuống đất, miên man nghĩ về 1 điều gì đó mà chỉ cô mới rõ( cả au cũng rõ).Mái tóc đen dài ngang lưng xõa xuống. Trong đầu cô chỉ có 1 câu hỏi duy nhất nhưng có lẽ mãi mãi sẽ chẳng có câu trả lời.
............flashback...........
Ran vui vẻ đi trên con đường quen thuộc, trên tay vung vẩy chiếc bánh chanh vừa làm. Hơi ấm từ nó tỏa ra làm cô thấy khá ấm áp. Chẳng là, tên thám tử ngốc kia vừa gọi cho cô, nói rằng hắn ta đã giải quyết xong hết mấy vụ án, có lẽ khoảng tuần sau sẽ trở về, Vùa nhận được điện thoại, cô sướng phát điên lên, ngay lập tức vào bếp tập làm bánh chanh thật ngon để tặng tên thám tử đó, mừng ngày hắn trở về. Ran thấy có lẽ mình cũng nên mang bánh qua mời bác tiến sĩ, đồng thời hỏi xin ý kiến luôn. Nghĩ đến lúc cô tặng bánh cho Shinichi và được gặp lại hắn, cô thật sự rất vui. Ran đi nhanh hơn để đến nhà bác Agasa.
Ran đứng trước cửa nhà bác tiến sĩ bấm chuông. 5', rồi 10' trôi qua, cô không thấy ai ra mở cửa. Cô chợt thấy lo lắng."Không biết có chuyện gì không nữa. Thôi kệ, chắc không sao đâu. Cửa không khóa, mình sẽ vào xem thử!"
Nói rồi, Ran đẩy cửa bước vào. Cô ngạc nhiên, giầy của bác tiến sĩ và bé Ai ở trước cửa. Vậy là họ không ra ngoài, nhưng tại sao không ai ra mở cửa chứ. Ngạc nhiên hơn nữa, Conan-kun cũng có ở đây. Không phải hôm qua nó xin phép cô cho nó đi cắm trại sao cùng lớp sao!?
Đột nhiên, cô thấy sợ, sợ rằng Shinichi có bí mật nào đó giấu cô, và tất cả mọi người đều lừa dối cô. Tự an ủi bản thân, Ran đi khắp ngôi nhà tìm kiếm mọi người. Nhưng không có 1 ai cả."Không lẽ họ ở dưới tầng hầm?" Cô tự nhủ rồi cũng xuống đó tìm.
Cửa dưới đó sáng đèn. vậy là mọi người ở đó. Cô vui mừng định bước vào thì chợt nghe thấy tiếng nói:
- Kudo- kun, tại sao cậu lại nói dối cô ấy? Tiếng của Haibara vang lên lạnh lùng, không buồn ngoái đầu lại
Ran ngạc nhiên. Kudo- kun ư? Là Shinichi sao? Vậy không lã. Conan là...
Bất chợt, có tiếng đáp lại. Là giọng của Conan:
- À, việc tớ nói đi cắm trại ấy gì? Nếu nói tớ ở nhà bác tiến sĩ, cô ấy sẽ đến đây thường xuyên. Như thế rất phiền phức.
- Cũng đúng!
Ran khuỵu xuống. Phiền phức ư? Vậy ra trong mắt cậu, tớ là người như thế sao hả Shinichi? Cậu không nói cho tớ sự thật, là vì sợ tớ gây phiền phức hay không tin tưởng tớ đây? Vậy ra, Haibara- cô bạn gái cùng chung cảnh ngộ với cậu còn đáng tin hơn người bạn thanh mai trúc mã này sao? Ran khẽ nấc lên, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Bên trong, họ vẫn trò chuyện mà không biết đến sự tồn tại của cô.
- Kudo này, cậu đã sẵn sàng chuẩn bị tâm lí chưa? Haibara hỏi, giọng cô thoáng 1 chút lo lắng.
- Tớ đã chuẩn bị tâm lí rồi, ta nhất định phải sồng sót trở về. Cậu đừng lo lắng, tớ sẽ bảo vệ cậu và chúng ta sẽ cùng chiến đấu tới cùng! Nói rồi, cậu đặt tay lên vai cô, quả quyết. Haiobara cũng yên tâm phần nào.
- Phải rồi cậu nhất định phải trở về,- Haibara lạnh lùng tiếp- để... Chưa kịp nói hết, Haibara đã ôm chầm lấy cậu, bờ vai run rẩy.
- Xin cậu, Shinichi... Đừng rời xa tớ...
- S...sao? Conan hỏi, không khỏi giấu nỗi ngạc nhiên
- Tớ... Shinichi, Từ lâu rồi tớ đã rất thích cậu, nhưng trong lòng cậu... tớ...
Conan đột nhiên ôm lấy cô, khẽ nói:
- Được rồi, Haibara. Đừng như thế nữa. Thực ra, cậu trong lòng tớ cũng có một vị trí quan trọng, chỉ là...
Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn. Một sự thật phũ phàng.
Rắc...
Tiếng đó, sao quen thuộc thế này? Phải rồi, là tiếng trái tim cô tan nát. Nó đang vỡ ra từng mảnh. Ran vùng dậy chạy đi, cố gắng không để mình nấc lên. Cô không còn cam đảm để ở lại, tiếp tục xem họ hạnh phúc thế nào. Shinichi, cô-và cậu, đã kết thúc rồi, thật sự kết thúc rồi. Tình cảm bao lâu nay của cô đều chỉ là đơn phương một phía. Nghĩ rằng cậu cũng có tình cảm với cô, đều là do cô tưởng tượng. Tình cảm này, cô sẽ mãi chôn sâu trong lòng, không để nó vùng lên một lần nào nữa.
Shinichi... trong vô thức, cô khẽ bật ra cái tên này. Tạm biệt câu, nhưng dù thế nào, trái tim tớ cũng sẽ dành cho cậu, một mình cậu mà thôi.
Một giọt nước mắt rơi xuống, vỡ tan.Kết thúc rồi, đi đi thôi....
..................end flashback................
Lách tách, lánh tách. Mưa? Ran cúi gằm mặt, để mặc mưa cào xé tâm hồn cô. Một giọt gì đó chảy xuống khóe môi. Mặn đắng. Không rõ mưa hay nước mắt, chỉ biết nó làm cô cảm thấy dễ chịu hơn. Có lẽ mưa cũng gột sạch tâm hồn, tình cảm của cô chăng? Không quá khó khăn như mình nghĩ! Tự nhiên Ran thấy mình thật mạnh mẽ. Cứ tưởng cô sẽ rất khó khăn để quên, không ngờ lại dễ dàng như vậy. Một lần thôi, đây sẽ là lần cuối cùng cô khóc, khóc vì anh.
Gượng đứng dậy, trong đầu cô chỉ nghĩ đến một nơi duy nhất cô sẽ đi. Mặc cho mưa tạt vào mặt, lạnh buốt. Cô vẫn mải miết chạy, chạy thật nhanh để đến... nơi đó?!
Cô gái xinh đẹp có mái tóc nâu đỏ thở dài, trên tay lắc lắc thứ dung dịch màu xanh. Tất cả những gì cô nghĩ hiện nay chỉ là câu nói của người con trai đó. Nó cứ vang vọng trong đầu cô. Khẽ thở dài, cô với tay lấy một chiếc bình, định đổ nó vào thì bất ngờ có tiếng gọi:
- Bé Ai à!
Cô giật mình quay lại. Sững sờ. Cô lóng ngóng, làm rơi chiếc ống thí nghiệm xuống đất, vỡ tan. Thứ chất lỏng ấy đổ xuống người cô, nhuộm cả màu xanh cho chiếc áo Blouse trắng. Cô lắp bắp, không nói lên lời. Từng âm tiết vọng lại, đi qua kẽ răng. Cô khó khăn bật ra từng chữ:
- C...Chị Ran?
Hiệu chỉnh: