[Longfic] Conan tập cuối

Shiro chan

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
21/1/2016
Bài viết
14
LONGFIC : CONAN TẬP CUỐI

Author : Hakuba Shin-Ran

Genre : Lãng mạng – hài hước – hành động

Rating : K

Tình trạng : Chưa hoàn thành

---

Chap 1 : Tạm biệt Conan ….

Sau khi lấy được thuốc giải ( đoạn lấy thuốc giải thì Au xin rút gọn để tránh làm fic dài dòng hơn nhé ^^ ) Conan đến nhà Ran để nói lời tạm biệt. Cậu ta nói sẽ đi Mĩ định cư với bố mẹ.

- Tạm biệt Conan nha ^^ chị sẽ nhớ em lắm đấy

- Ngươi sang Mĩ nhớ hạn chế ra đường đấy nhóc con_ Ông Mori chọc_Ta không muốn có thêm án mạng đâu :3

Trông ông ta vui vẻ vậy chứ, Conan không còn ở đó nữa ông cũng hơi buồn..

Một phần vì bao lâu nay Conan ở nhà ông, cùng đi phá án,… Giờ đi rồi cái văn phòng thám tử vắng đi tiếng nói cười của cậu nhóc

Còn phần nhiều là vì… từ ngày Conan đến ở, văn phòng của ông khác tới tấp nập. Giờ nhóc đi rồi văn phòng thám tử của ông kiểu gì cũng ế chệ cho mà coi, nên ông cũng phần nào luyến tuyến khi trợ thủ đắc lực của ông ko còn ở đó nữa.

Cậu đến trường chia tay đám thám tử nhí lớp 1B, chúng nó cũng bịn rịn, không muốn rời xa. Haibara phải dỗ dành lắm đám nhóc đó mới để cậu đi.

………… chiều hôm đó – tại nhà ông Agasa …………

Conan nắm chặt viên thuốc trên tay..

“ Mình chỉ cần uống vào thôi là có thể trở thành Shinichi rồi.”_ Conan nghĩ thầm_ “ tạm biệt, Conan-kun! ”

Uống viên thuốc vào, trong vòng vài giây, cậu cảm thấy cơ thế mình nóng ran lên, rồi cảm giác như cơ thể bị xé ra thành từng mảnh. Trong những lần uống thuốc giải tạm thời, cảm giác này cậu đã trải nghiệm rồi nên nó cũng khá là bình thường. Nhưng lần này là thuốc giải vĩnh viễn, nên nó có cảm giác mạnh hơn, đau đớn hơn trước. Không chịu nỗi, cậu ta dần ngất đi…

Khi tỉnh dậy, cậu thấy mình đang nằm trên ghế Shalon ở phòng khách nhà bác Agasa và trong hình dạng của Shinichi. Từ từ ngồi dậy, cậu chợt thấy một gương mặt rất thân quen…

- Haibara ?? À không, Shiho!!_ cậu kêu lên_ cậu đã trở lại bình thường rồi sao ????

Shiho vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng, cười nhẹ và nói :

- Chứ cậu tưởng chỉ mình cậu có thuốc giải chắc ~

- Bây giờ tớ phải đến nhà Ran đây, tớ phải chào cô ấy một tiếng trong hình dạng này chứ, chắc Ran sẽ vui lắm.^^

Nói rồi, Shin chạy đi đến nhà Ran. Cậu đâu biết đằng sau lưng, có một người đang cố nuốt nước mắt vào trong …

“ Kudo-kun… có bao giờ.. cậu nghĩ cho tớ… như là nghĩ cho Ran không.. ”
6fb3621c6bcf11e2c01b13c79150b1e2.jpg


……. END CHAP 1 ……….
 

Đính kèm

  • upload_2016-12-20_10-10-46.png
    upload_2016-12-20_10-10-46.png
    555 KB · Lượt xem: 27
Hello~~
Mình có một số góp ý cho bạn nè.
#1 : Fic bạn thiếu mục Disclaimer nhé. Bạn nên bổ sung vào.
#2 : Chap ngắn, nhưng vì mình đang onl bằng điện thoại nên mình cũng không biết liệu nó đã đủ độ dài quy định hay chưa.
#3 : Diễn biến nhanh.
#4 : Motip cũ, tiêu đề cũ, nội dung cũ.
#5 : Vẫn còn một số lỗi type. Bạn kiểm tra lại nhé.
Mong bạn viết tốt:D
 
Hiệu chỉnh:
@Kisako Sumi Cảm ơn thím đã nhắc nhở tui ^^ Cơ mà về vụ motip cũ, tiêu đề và nội dung cũ thì tui không hiểu cho lắm, nhưng mà đây là lần đầu tiên tui đăng fic này lên đây mà ^^ càng về sau càng nói về tương lai của các couple khác nên tui nghĩ nó ko cũ đâu ^^~ Ahihi~

@Kisako Sumi Còn vụ thêm Disclaimer thì ... tui mới vào đây nên không biết chỉnh sửa bài viết như thế nào, thím giúp tui nha ?^^
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
@Shiro chan
_ bạn để ý ở cuối bài, sẽ có chữ " Sửa ", nhấp chuột vào là ok.
_ Về vụ motip và tiêu đề thì ta thấy đã có nhiều fic trước đây nói về cái kết của Conan rồi.
 
@Kisako Sumi ^^ vì tui biết vậy nên tui đã lược bỏ đi phần lấy thuốc giải để đến phần Shin trở lại, rồi nói về những người khác nữa ^^ Đây là longfic mà ^^ Tui cũng chưa xác định được nó sẽ kết thúc ở chap nào ~
 
Chap 2 : Hãy quên tớ đi

……..tại nhà Ran………..

“Bingg…boonggg”

Tiếng chuông cửa vang lên …

“Lạ thật”_Ran nghĩ thầm_ giờ này 9h tối rồi còn ai đến nữa nhỉ.. phá hỏng giấc ngủ của mình >”<

Cô bước xuống nhà, tay nhẹ đẩy cánh cửa ra. Một hình dáng quen thuộc đứng trước mặt cô..

- SHINICHI !!_ Ran chạy lại ôm cậu ta

- Tớ đã trở về rồi đây!

Ran mỉm cười_cậu đừng đi đâu nữa nhé! Thật tốt là cậu đã trở về với tớ

Nhưng nụ cười của Ran đã vụt tắt khi Shin nói đến câu tiếp theo …

- Tớ sẽ đi Mĩ cùng Shiho!

- Sao chứ ??

- Ran, nếu phải đi trên còn đường biết là chắc chắn sẽ dãn đến địa ngục thì thà đừng bước tiếp. Cậu hiểu ý tớ mà, phải không Ran?_Ngừng lại một chút, Shin nói tiếp_Bây giờ tớ cũng đã có người yêu rồi, chắc chắn cô ấy sẽ không thích tớ có mối quan hệ thân thiết với cô gái nào khác dù chỉ là bạn bè..

Ran hét lớn :

- Cái gì ? Cậu trờ về đây chỉ là để nói những lời này thôi sao? Cậu thật là tàn nhẫn mà..

Ran rơi nước mắt, nước mắt của cô rơi rất nhiều làm khuôn mặt tinh khiết của cô ướt đẫm hết

Tại sao Ran phải chịu đau khổ trong khi cô chung thuỷ với Shin đến vậy? Cô đáng được yêu thương, được nhận lấy tình yêu từ Shin hon ai hết chứ!

- Đúng vậy ! Những điều tớ muốn nói vs cậu chỉ có vậy thôi!_Shin quay lưng đi, nhắm mắt lại, làm rơi 2 dòng nước nóng ấm lăn trên má. Anh đau lòng lắm chứ, nhưng anh bất lực. Anh không thể để Ran vì anh mà hi sinh thêm lần nào nữa. Nước mắt Shin trong vắt, nó phản chiếu hình ảnh của cô gái yêu anh rất chân thành.

- Vậy … người cậu yêu là ai ? Cô ấ …

- Cô ấy đang chờ tớ ở Mĩ, cô ta rấy yêu tớ, sẵn sàng hi sinh tính mạng vì tớ. Và tớ yêu cô ấy đến mức không thể sống thiếu cô ấy dù chỉ là 1 ngày.

- Tớ … hiểu rồi!_ Ran cúi gầm mặt xuống_ hạnh phúc nhé, Shinichi!

Dù rất buồn nhưng cô vẫn mong Shinichi được hạnh phúc, có lẽ cô đã yêu anh hơn cô tưởng.

Ran thầm nghĩ “ Mình và Shinichi trước giờ vốn dĩ chỉ là bạn thân thôi, có là gì của nhau đâu, mình không thể ngăn cấm cậu ấy có người yêu được ”
 
Chap của bạn hơi ngắn, nếu ngắn như thế thì bạn nên sửa là part và còn một vài lỗi chính tả.
Diễn biến đã chậm hơn chap trước nhưng mình vẫn thấy hơi nhanh. Bạn đã miêu tả được tâm trạng của Ran nhưng về tâm trạng của Shin thì mình thấy ít.
Dù sao mk cũng mới vào, trình độ non nớt nên bạn đừng giận mk nha ! Hóng chap của bạn nha !~~~
Thân
Shami
 
Chap 3 : Tớ là Ran Mori!



Shin trở lại là Conan, đến lớp với trạng thái u sầu. Anh gặp bọn nhóc thám tử nhí, chúng nó cố làm cho anh vui. Hôm nay, anh đến là để tạm biệt lớp.

Đang đắm chìm vào dòng suy nghĩ li tan, anh nghe một tiếng nói quen thuộc gọi tên anh một cách dịu dàng..

Ngước mặt lên, trước mắt anh là một cô bé tóc dài da trắng rất dễ thương, nhìn anh và cười :

- Chào cậu! Mình là Ran Mori!

- Ran … Mori … HẢ ?!_Shin ngạc nhiên, anh nắm tay cô bé chạy ra sân sau của trường.

- Tại sao cậu lại ….._ anh hỏi trong ngạc nhiên

- Shinichi à, tớ đã biết hết mọi chuyện rồi. Nếu cậu không trở về hình dáng thật thì tớ cũng sẽ trở thành một Ran Mori 7 tuổi, cùng cậu học tập và lớn lên. Có được không ^^

Thì ra cô nghe được chuyện từ Hattori Heiji, Heiji vì quá bất đồng với hành động của Shinichi nên đã nói ra tất cả sự thật cho Ran biết.

- Ran…!_ anh nhìn Ran, khoé mắt bỗng thấy cay cay, anh cố kiềm nén và mỉm cười nhẹ với Ran_Ran à, bây giờ cậu và tớ có muốn trở lại như cũ cũng không được đâu. Vì số thuốc giải còn lại Shiho-san đã giữ rồi. Nên việc cậu teo nhỏ lại và ở bên tớ coi như là định mệnh ddi^^ À mà còn ba mẹ cậu thì sao ? Họ sẽ sốc nếu biết được chuyện này đấy!

- Không sao ^^~ Bố mẹ tớ đã biết và họ cũng đã đồng ý rồi, cứ coi như tớ mới 7 tuổi đi~

- Ran… sao.. cậu lại…

Ran nắm chặt lấy tay Shinichi

- Đừng lấy vợ nữa nhé, đừng đi Mĩ nữa nhé! Cậu hãy ở lại với tớ, có được không ?

- Không!_ Shinichi nói_Tớ nhất định phải đi.. cùng cậu! Ran, à… ờ… tớ.._ anh đỏ mặt, ngại ngùng nói_ tớ .. yêu cậu lắm! Thật lòng đấy >//<

Ran mỉm cười, cô hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc. Cô chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến như vậy. Cô ôm chầm lấy Shin, họ là bên nhau như trước kia, không lo toan, không u sầu mà trong sáng, hồn nhiên

Từ phía xa, đằng sau một cây cổ thụ lớn. Một ánh mắt đang nhìn lén anh và Ran. Ánh mắt ấy trước giờ vẫn sắc đá, lạnh lùng, hôm nay nó đã trở thành ánh mắt u sầu và tuyệt vọng…

……………………. END CHAP 2 ………………….
 
@Shiro chan chào em, sau này nếu em muốn đăng chương mới em đăng vào khung trả lời này là được, giống như cách em đang trả lời mọi người.
Em là thành viên mới, trước mắt em hãy vào topic Nội quy box Conan Fan Fiction để tìm hiểu về Nội quy và đặt câu hỏi tại [Hỏi - Đáp] Nội quy box Conan Fan Fiction. Ngoài ra em có thể vào link sau: https://kenhsinhvien.vn/t/huong-dan...ot-so-thu-thuat-khi-tham-gia-dien-dan.290574/ để được hướng dẫn về các thủ thuật trên diễn đàn.

Về việc lập topic dư của em, đây là lần thứ 2 vi phạm và được nhắc nhở. Các mod box không thể ngày nào cũng theo em và gộp topic hộ em - một người lặp lại một lỗi thường xuyên được. Hi vọng rằng sau post này, em có thể đăng bài đúng nơi và đúng nội quy.
 
Diễn biến câu chuyện của cậu khá là nhanh. Nếu có thể kéo dài phần Ran đang thất vọng về shinichi có lẽ sẽ hay hơn.
Lỗi chính tả thì mình không xem rõ nên không biết có hay không nữa.
nhưng hóng chap mới:KSV@03:
 
@mori ran 23102003 Đầu tiên là cảm ơn thím vì đã góp ý cho fic của tui ^^
về phần diễn biến tâm trạng thất vọng của Ran thì tui hok dám làm dài, một phần là vì tui có đăng trên fb, dân chúng nó la ó quá nên tui cho nó ngắn ngắn thôi. một phần nữa là vì Shin nói có ny bên Mỹ là để troll Ran nên tui cũng ko dám cho quá dài, sợ người đọc tưởng là thật thì .... :v tội con bé tác giả lắm, nó hứa từ đầu là đã cho kết thúc nó hậu ròi ~~~~
 
@Shiro chan mình cũng mới vào nên tay nghề còn non nớt, chưa dám nhận xét nhiều, nhưng bạn đừng hứa trước kết cục thì hay hơn, cho độc giả bất ngờ một phen mới thú vị chứ, dù sao cũng cố lên bạn nhé! ;)
 
Chap 4 : Apotoxin 4869 antidote

..

- Viên thuốc này tác dụng mạnh thật. Uống vào buồn ngủ quá đi thôi!_Haibara nói với chén rượu đầy bên cửa sổ. Cô đã uống hết cả lọ APXT, đơn giản là vì …. Cô muốn chết..!

Cũng đúng thôi. Ba, mẹ của cô đã sớm lên thiên đường. Sau đó, người chị thân yêu – chỗ dựa duy nhất còn lại của cô cũng rời bỏ cô đi đến đến thế giới vĩnh hằng. Cô chỉ còn một hi vọng sống duy nhất là Shinichi, Thế nhưng, anh đã không chọn cô.

Hôm nay, cô thật đẹp trong chiếc áo len cổ lọ đỏ thẫm và chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi phủ dài qua nửa đùi. Cô nâng li rượu lên, đôi mắt cô đắm chìm vào hình ảnh của mình phản chiếu trên đó.

“ Shiho.. mày thật là ngốc! ”

Chai rượu cứ vơi đi, cạn dần. Cô thấy cơ thể nóng ran lên..

‘ có phải đã đến lúc rồi không ?! ’

Ai-chan bước lại gi.ường, thả người xuống. Cô ngất đi…..

……. ….. … …..

- Hey, Haibara !! Haibara !!

Cô từ từ mở mắt …

- Kudo-kun… mình… chưa chết sao ?

- Sao cậu lại trở thành Shiho vậy ?

- Tớ .._Shiho ngập ngừng, định nói cho Shin biết, nhưng rồi.._ Không liên quan gì tới cậu hết! Tớ trở thành Shiho vì lý do gì cũng ko cần cậu quan tâm!

Bác Agasa kéo Conan vào phòng của mình rồi nói nhỏ :

- Cả đêm qua con bé uống rượu rồi ngồi hóng gió, nó đã cảm rồi lại càng cảm thêm …

Đã 3 ngày trôi qua nhưng Shiho vẫn chưa trở về hình dạng của Ai được.

“ Đây là tin vui phải không ? Mình có nên nói cho Kudo biết… ”

Cô bắt đầu đấu tranh tư tưởng rằng có nên hay không nói cho Shin biết, bởi vì cô cũng ko biết viên thuốc có tác dụng vĩnh viễn hay không. Lỡ như Shinichi có chuyện gì chắc cô cũng hối hận lắm…

Đang đau đầu suy nghĩ về chuyện đó, cô bỗng nghe có tiếng gọi từ ngoài vọng vào..

- Này Haibara, sao 3 ngày rồi cậu chưa… Ơ.!?

Conan mở cửa bước vào phòng và vô cùng ngạc nhiên_ Sao cậu..

- Ừ. 3 ngày rồi tớ vẫn chưa trở về là Ai!

- Vậy không lẽ….

- Đừng có mơ! Tớ không cho phép cậu gặp rắc rối thêm lần nữa đâu!

Conan thở dài..

- Thì cùng lắm là chết thôi. Chứ cứ đà này tớ cảm thấy bất lực về mọi thứ..

- Điển hình như không thể bảo vệ Ran ?_ Shiho nhắm mắt, cúi mặt, khẽ nói…

Cậu nhóc Conan không nói gì, anh khẽ thì thầm “ Xin lỗi cậu, Shiho. Nhưng trái tim tớ chỉ có một thôi! ”

- Được rồi, tớ sẽ chỉ cho cậu biết. Nhưng tớ nói trước, nếu có tác dụng phụ không như ý muốn hoặc có chuyện gì xảy ra thì tớ không chịu trách nhiệm đâu đấy!

- Tớ hiểu rồi!_ mặt Conan rạng rỡ.

Nhìn vẻ mặt háo hức của Conan mà cô đau lòng, cô tự hỏi tại sao mình lại là người đến sau..

Sau 2 tuần, cô cũng đã cho ra một thứ thuốc giải độc cho aptx4869. Cô đặt tên của thuốc giải đó là Apotoxin Antidode!

------------------- END CHAP 4 --------------------
 

Đính kèm

  • 4869.jpg
    4869.jpg
    15,4 KB · Lượt xem: 14
Chap 5 : Tôi thích Shiho ! ( Part 1 )

( Đôi lời tác giả : dấu * trong fic của tớ dùng để đánh dấu hành động của các nhân vật, dấu “ ” để đánh dấu suy nghĩ của các nhân vật nhé~ ^^ )



Thứ thuốc giải của Shiho đã có tác dụng thật sự, không phải là 24h hoặc 2,3 ngày. Mà là vĩnh viễn. Conan trở lại thành Shinichi, mọi thứ trở lại như bình thường.

Để cảm ơn Shiho về mọi chuyện, Shinichi và Ran đã quyết định đãi Shiho một bữa Cari ngon lành. Shin và Shiho cùng nhau đi siêu thị để mua nguyên liệu cho tối hôm đó ( Author : Shin và Shiho đi cùng nhau là để Ran ở nhà mày mò cách nấu nha, không có gì đâu, mọi người đừng để ý chi tiết này :3 )

Thế rồi họ cùng nhau vào siêu thị mua đồ. Cánh cửa tự động vừa mở ra, Shiho trượt chân, cô ngã xuống, va phải một anh chàng nào đó cũng khá cao to. Cô ngước lên nhìn, anh ta có mái tóc nâu vàng màu nâu hổ phách, đôi mắt đỏ thẫm màu ruby.

2 người cứ thế, nhìn nhau một cách ngẩn ngơ…

- E hèm ~ _ Shin nhẹ hắng giọng

- A.. xin lỗi!_ Shiho đứng dậy, bước ra khỏi người anh ta. Nếu Shin ko nhắc chắc cô cũng không biết nãy giờ cô đang nằm trên người anh chàng đó rồi

- Hakuba-kun ?

- À. Thì ra cô gái này là bạn của cậu à ? Trông 2 người cũng xứng đôi quá đấy chứ! Quen nhau lâu chưa~

- Này này…._ Shin lườm mắt _ bọn tớ chỉ là bạn thôi

Hakuba bước đến gần Shinichi, áp sát cậu vào tường. Khoảng cách giữa 2 gương mặt bọn họ chỉ còn có 1cm..

- Thật vậy à ?! Thế cô ấy tên là gì ?

- Miyano Shiho.._ Shin lắp bắp trả lời. Tên Hakuba này bình thường tính cách hơi lạnh lùng, ít nói đấy, nhưng đâu có đến nỗi đáng sợ như lúc này thế :v

- Cô ấy không phải người yêu cậu, đúng chứ ?

- * gật gật *

- Vậy cô ấy… có người yêu chưa ?

- * lắc đầu *

Shin nghĩ thầm..

“ Tên này chỉ mới gặp Shiho thôi mà, sao hỏi nhiều thế. Không lẽ cậu ta..”

Chưa kịp suy nghĩ hết thì Shiho đã kéo anh đi..

- Mấy ông tướng có gì tối nay sang nhà Ran nói chuyện nhé. Bọn tớ phải đi mua đồ chứ kẻo Ran chờ~

Hakuba ngẩn ngơ nhìn theo hình bóng của Shiho khuất dần sau những gian hàng của siêu thị..

- Hey ! Hakuba! Làm gì đứng như trời trồng thế.

- À, không có gì. Trễ rồi, tụi mình đi thôi * kéo tay Kaito đi *

Vâng, cậu ta nói với Kaito trễ rồi, đi về thôi trong khi 2 người vẫn chưa mua được gì và lúc đó cũng mới có 5h chiều chứng tỏ là bạn Hakuba đang rất không được bình thường :3

--- 1h sau ---

- Được rồi, về thôi Shiho_ Shin thúc giục_ 6h chiều rồi đấy

- Từ từ đã nào Kudo, ở đây có mấy cái túi xách đẹp lắm, tớ định sẽ mua một cái.

- Haizz_ Shin thở dài ngao ngán_ đúng là sở thích của bọn con gái rất kì quặc. Nói là đi mua nguyên liệu cho Ran làm Cà ri, vậy mà mua nguyên liệu xong rồi là bay qua hàng túi xách. May là Ran không nhiễm tật xấu đó..

Và 30 phút sau, bọn họ đã về tới nhà Ran.

- Ấy, mình quên mua cà rốt rồi!

Ran đề nghị _ Bây giờ chạy ra siêu thị cũng mất khối thời gian đó, thôi thì cậu đi ra chợ mua cho gần vậy!

Giờ là 7h30 tối, nhưng trên đường đi đến chợ rất ít người, chốc chốc lại có một cơn gió lạnh buốt thổi qua mang theo cái cảm giác rợn người. Shiho cố gắng bước đi thật nhanh, vừa đi vừa khẽ hát bài hát mình yêu thích để xua đi phần nào cái không khí rờn rợn đó..
 
Thật sự là mình đang đợi cảnh anh hùng cứu mỹ nhân từ Hakuba. ^_^ Cố lên nhé! Mình ủng hộ bạn!

Nga RB
 
Chap 5 Part 2.
----

Giờ là 7h30 tối, nhưng trên đường đi đến chợ rất ít người, chốc chốc lại có một cơn gió lạnh buốt thổi qua mang theo cái cảm giác rợn người.

Shiho cố gắng bước đi thật nhanh, vừa đi vừa khẽ hát bài hát mình yêu thích để xua đi phần nào cái không khí rờn rợn đó..

Sắp đến chợ rồi..

Chỉ còn 1km nữa thôi!

Shiho nhanh bước đi. Bỗng một bóng người da đen đầu trọc tóc vàng đến trước mặt cô..

Trông hắn thì có vẻ không phải dạng người đàng hoàng.

- Cô em đi đâu vậy ?

Shiho im lặng, nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh..

- Để anh đưa cô em đi cho nhé * mắt gian tà *

- Tránh đường cho tôi đi!_ cô vẫn lạnh lùng

- Nếu tôi không tránh ra thì sao ? Cô em làm gì được tôi ?

Cô im lặng, gạt ta hắn ra và bước đi tiếp

“ Bộp !! ”_ Hắn giữ chặt tay cô lại

Vẫn giọng lạnh lùng, Shiho nói_ Nếu không bỏ tay ra tôi sẽ la lên đó

- Được thôi, nếu cô muốn!

“ Ca này coi bộ khó đây =_= ”_ Shiho nghĩ thầm..

Cô hét lên, hét lớn nhất có thể

- CÓ TÊN BIẾN THÁI !! CỨU TÔI VỚI !!

1s….

2s….

3s….

Không ai đến cứu cô

10 giây trôi qua…

Có một vài bóng người chạy tới…

À không. Nói đúng hơn là từ từ tiến lại đó. Shiho định kêu cứu tiếp nhưng cô bắt đầu khựng lại, những tên này coi bộ nguy hiểm hơn tên vừa phá rối cô lúc nãy

- Mấy người … um… hm…><_ Cô chưa nói hết đã bị bọn họ bịt miệng lại, dồn vào một bãi đất trống bị bỏ hoang gần đó

Mặc cho cô la hét, bọn chúng vẫn ngang bướng tiếp cận, sờ mó cơ thể cô…

“ thế là hết… ”

Cô đang nghĩ thầm thì chọt hét lớn …

- ANH GÌ ĐÓ ƠI, CỨU TÔI VỚI !!

Bọn chúng hốt hoảng quay lại đằng sau nhưng không có ai

Nghĩ mình đã bị cho ăn quả lừa nên chúng quay về phía Shiho nhưng không thấy cô đâu…

“ Bốp !! ” Một cú đá trời giáng bay thẳng vào mặt tên cầm đầu, khiến hắn choáng váng. Hắn ngã xuống rồi ngất xỉu

- Mày là ai ?_ một tên khác gằn giọng

- Aida… làm gì ghê thế mấy anh ^^_ cậu ta nhe răng cười, nụ cười với hàm răng trắng rạng rỡ như xài kem đánh răng PS_ tôi là ai thì không quan trọng, nhưng ….

Lần này là một cú đấm bay vào mặt tên đó

- Nhưng đụng tới bạn tôi là mấy người không yên đâu !

Hắn ta cùng đồng bọn bỏ chạy. Nhưng ẩn sau đó là nụ cười gian xảo “ Nhóc con, tao chưa bỏ qua đâu !!”

Cậu ta đi vòng quanh để kiếm Shiho thì thấy cô nằm gần bãi gạch đá ở đó.

Anh vội vàng chạy tới, lay người cô..

“ Này ! Cô có sao không ”

- Tôi không sao!_ cô lấy tay khẽ lau vệt máu trên đầu gối mình khi hồi nãy chạy thoát bọn kia. Nhìn một chút, cô reo lên_ Anh có phải là ngươi trong siêu thị không ? Cảm ơn anh đã cứu tôi.

- Um_ cậu ta nhẹ cười_ cô tên Miyano Shiho phải không ?

- Ừ. Nhưng sao anh biết ?

- Nhờ cái này_ cậu ta giơ lên một chiếc túi xách Fause màu xanh nhạt_ lúc nãy tôi nhặt được nó và thấy CMND của cô bên trong.

- Cảm ơn anh nhé. Mà anh tên gì nhỉ ?

- Hakuba Saguru, tôi cũng là thám tử trung học như Heiji và Shinichi vậy! À mà cậu đừng gọi tôi là anh này anh kia được không ? Tôi bằng tuổi cậu mà. Nhà cậu ở đâu để tớ đưa về cho.

- Thôi khỏi, tớ tự về được_ cô đứng dậy.

Nhưng …

- Ah..><

- Cậu có sao không ?

- À.. chắc do hồi nãy lúc té tớ đã bị trật khớp rồi ^^”

- Thôi, để tớ đưa cậu về. Cậu về đâu ?

- Số 5 đường Beika, văn phòng thám tử Mori

- ?? ~”~

- Thực ra bọn tớ đến nhà Ran để nấu cà ri ăn tiệc, nhưng tớ quên mua cà rốt nên chạy ra chợ mua và mọi chuyện như thế này đây

- Được rồi. Tớ sẽ đưa cậu về.

Rồi cậu ta bế Shiho tên chiếc xe hơi mà cậu đỗ ở ngoài kia, chở cô đến nhà Ran

----- 8h tối -----

Ở nhà, mọi người bắt đầu lo lắng và định cùng nhau đi tìm Shiho, vừa bước ra khỏi cổng thì thấy Hakuba đang dẫn Shiho vào

- Ủa Hakuba ?_Shin ngạc nhiên

- Shiho, cậu bị sao thế _ Ran lo lắng hỏi khi thấy đầu gối của Shiho dính vết máu, quần áo thì bị dơ hết

Shiho kể lại hết mọi chuyện

- Giờ trời cũng đã tối rồi, cậu đừng ra đường nữa. Không có Cà rốt vẫn nấu được mà ^^_ Ran nhẹ cười

- Ừ. Tớ lên phòng cậu nghỉ chút nhé Ran, khi nào nấu xong cậu kêu tớ xuống ăn nhé!

- Ủa mà tên Hakuba đâu rồi nhỉ_ Shin tự hỏi và tự trả lời _ chắc là xuống bếp rửa tay rồi. Tên đó ưa sạch sẽ mà

Nhưng không như Shin nghĩ..

Hakuba đã lên phòng Ran từ lúc nào..

Anh nhẹ ngồi xuống gi.ường, ngắm nhìn gương mặt cô đang say ngủ..

Không biết do vô tình hay cố ý, khoảng cách giữa mặt anh và Shiho ngày càng gần…

“ Cộc ! Cộc ! ” Tiếng gõ cửa vang lên

- Shiho ơi tớ nấu đồ ăn xong rồi !

Không nghe ai trả lời, Ran bước vào

- Ơ… hai cậu ….

- À.. không có gì đâu, tớ lên kêu Shiho dậy xuống ăn cà ri ấy mà ^^ cậu xuống trước đi nha

- Cậu cứ xuống ăn đi_ Shiho đáp với giọng mệt mỏi_ tớ sẽ ăn sau

Hakuba đi xuống cầu thang…

Trên phòng ngủ có một kẻ đang nở một nụ cười…

Trời Tokyo về đêm thật yên bình. ..

----------- END PART 2 -------------
 
Có một vài bình loạn cho cậu nha ^_^

Thứ nhất là độ dài part. Bạn vừa nghĩ vừa viết phải không? Nếu làm thế sẽ thấy part dài. Nhưng đối với độc giả thì ngắn quá.

Thứ hai, một part của bạn có nhiều lời thoại hơn là tả cảnh. Mình là đứa thích tả cảnh ngụ tình nên thấy vậy chăng? Tả cảnh đôi khi rất quan trọng, ví dụ nói đến tâm trạng, không thể dùng "cô thấy nao nao buồn" là đủ, phải thêm chút cảnh vật vào cho nó hương hoa. Hy vọng bạn làm được.

Thứ ba... Subaru nhà ta chạy xe hơi. Shiho bị khống chế, "dồn vào bãi đất trống bị bỏ hoang". Trời tối. Subaru biết Shiho đang kêu cứu. Subaru đến kịp. Chứng tỏ Subaru chạy chậm. Trời tối chạy chậm làm gì? Chứng tỏ theo dõi Shiho. :v :v

Mình đợi part mới. Với yếu tố cao trào nào đó. Những part này hơi trầm, diễn ra theo một đường thẳng. Bạn có thể thấy nhân vật như thế nào, nhưng độc giả thì phải đọc những gì bạn viết ra.

Chúc bạn đủ khỏe. :D

Nga RB
 
@Nga Robot Chào ^^ không lâu rồi 2 tụi mình gặp nhau nhể ~
Về việc độ dài part thì ko phải mình vừa nghĩ vừa viết, mà là viết sẵn trong tập hết rồi, chỉ việc đánh máy thôi. Tui làm vậy để part ko bị rối, độc giả dễ đọc hơn ^^
Còn việc bạn Saguru nhà ta theo dõi Shiho là đúng rồi đó :3 * lau mồ hôi, thím này nguy hiểm vl * À mà cái đứa tóc nâu vàng là thám tử học sinh ấy, là Saguru nha :3 Hakuba Saguru đó, hổng phải Subaru nha thím~
Có lẽ là tui viết fic chưa được tốt lắm, nhưng tui sẽ cố gắng hơn ^^ thím cứ theo dõi rồi chờ đợi, rồi cứ bình loạn cho tui như thế này ha ~ cảm ơn thím nhèo :3
#Shiro <3 :3
 
@Shiro chan

Hehe... Bị lộn tên ý. Ngày trước mình đọc một fic có cả Saguru và Subaru (chữ đầu giống, âm cuối giống, nguyên âm cũng giống), thế là lộn hết cả lên. Xin lỗi bạn, không có lần sau đâu ^^

Cái mình thích trong fic của bạn là "nhẹ cười". Đặt tính từ trước danh từ như tiếng Anh. Nghe rất thú vị. Đó là lý do mình ấn tượng với bạn. Ấn tượng lắm luôn.

Còn về phần bình loạn, bạn yên tâm. Mình lải nhải hết trang cũng được nữa ^^

Nga RB
 
@Nga Robot
Nói thiệt là lần đầu tiên có người có ấn tượng với tui như thím vậy ^^ viết fic mà tíh từ đặt trước danh từ trước giờ tui vẫn hay làm thế và cũng nghĩ nó bình thường thôi, ai dè hôm nay lại có người ấn tượng với tui về điều đó ^^ đọc comt của thím xong là tui thấy vui quá trời à ^^
 
×
Quay lại
Top Bottom