[Longfic] La- Thăng- Đô. Trầm

Bạn thích kết thúc thế nào?

  • Ran chết, Shinichi đau khổ

    Số phiếu: 6 7,2%
  • Shinichi chết, Ran đau khổ

    Số phiếu: 2 2,4%
  • Cả 2 cùng chết

    Số phiếu: 6 7,2%
  • 2 người yêu nhau nhưng lại không đến được với nhau

    Số phiếu: 2 2,4%
  • 2 người sống hạnh phúc bên nhau trọn đời

    Số phiếu: 67 80,7%

  • Số người tham gia
    83
Chap 6: Hữu hay vô?

‘’Tôi là Shinichi Kudo”

‘’ Shinichi Kudo’’

…………

- Eriko! Eriko!

- Ơ… sao?

Nghe tiếng gọi, Ran giật mình quay lại thì thấy Shinichi đứng bên cạnh từ bao giờ, anh nở nụ cười làm quen:


- Chào cậu. Tớ là Shinichi Kudo, còn đây là Shiho Miyano. Rất vui được làm quen.


Ran hơi sững sờ. Anh được phân công ngồi ngay dưới cô sao? Vậy là Shiho cũng…Cô sẽ mãi ngẩn ra như thế nếu không có Ara lay người gọi. Cô bững tỉnh, ngước nhìn anh và nói bằng giọng lạnh lùng nhất có thể:

- Eriko, Eriko Angela. Chào cậu


Cô đưa tay lên, bắt vào bàn tay đã chìa ra của anh rồi nhanh chóng rút tay về.


Ran


Cô cười nhạt, quay sang Shiho đang chết đứng nhìn mình rồi lại quay lên. Không lẽ là do số trời? Cô khẽ xoa bàn tay mình, hơi ấm từ anh vẫn còn vương vấn. Dù chỉ là cái bắt tay xã giao, nhưng cô không thể ngăn trái tim mình thôi thổn thức. Lắc mạnh đầu để rời khỏi những suy nghĩ của bản thân, Ran quay lên tập trung tiếp vào bài giảng của cô Jodie


Shinichi nhìn Ran, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả. Lúc nhìn thấy cô, anh đã cảm thấy có một nét gì đó thân thuộc làm anh khó dứt ra được. Shinichi khịt mũi, cả mùi hương bạc hà từ cô anh cũng cảm thấy rất quen thuộc. Nhưng thái độ lạnh nhạt của cô thật sự xa lạ đối với anh. Tất cả những gì anh nghĩ về Ran, không chỉ đơn giản là thái độ lạnh lùng đó. Có một thứ đặc biệt nào đó thôi thúc anh tiến đến gần cô hơn.


Shiho nhìn anh, đáy mắt ánh lên tia buồn bã. Trớ trêu thật, dù là ông trời đang trừng phạt cô thì cũng đừng nên làm như vậy chứ. Kể cả khi mất trí nhớ, anh vẫn không thể quên được cô ấy sao?


Ba con người, mỗi người đều có nội tâm riêng, suy nghĩ riêng. Nhưng tất cả cảm xúc của họ, đều giống nhau. Đều đau.

............. Giờ ăn trưa …………..


- Aiza, cuối cũng cũng được nghỉ. Mấy tiết liền ngồi im một chỗ thì tớ làm sao chịu được.- Ara uể oải thu dọn sách vở rồi nằm phịch xuống bàn


- Haha, xem ra cậu và Erina khác nhau một trời một vực đó Ara à.- Shinichi từ đâu xuất hiện, không ngừng kích đểu cô


- Hừ, cậu nói cái gì hả tên người Tokyo kia?


- Này này, tôi đây có tên đấy nhá. Là Shinichi Kudo, Shinichi Kudo đó. Nghe chưa hả?


- Anh mà cũng có tên hả? Tôi còn tưởng anh là loại đầu đất từ đâu chui ra chứ.


Shinichi không thèm đếm xỉa tới lời nói của cô mà quay sang Ran- người từ nãy đến giờ vẫn im lặng. Cô thậm chí còn không quan tâm xung quanh mình như thế nào, chỉ lặng lẽ xếp đồ rồi hờ hững bước đi.


- A! Eriko!- Shinichi đột nhiên gọi tên cô. Ran sững lại, cảm giác tim mình nhảy loạn trong lồng ngực. Cố gắng hít thở để lấy lại bình tĩnh, cô nheo mắt quay lại tỏ ý anh- muốn- nói- cái- gì- thì- nói- đi


- A… Tớ…- Shinichi ngập ngừng, không biết phải bắt đầu từ đâu. Rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn lời nói trong đầu rồi, nhưng khi ‘’ thực hành’’ thì mới biết là rất khó


- Có gì thì nói nhanh đi, tôi đang bận lắm.- Ran tức giận, nhìn thái độ của anh thì chắc chắn là chuyện khó nói. Mà nếu không nói được thì im lặng luôn đi, đừng nói nữa. Nhìn cái vẻ mặt đó của anh thật là làm người khác bực mình mà.


- Eriko à, nếu cậu rảnh thì chúng ta đi ăn trưa nhé- Shinichi lấy hết can đảm ra để nói, mặt anh thoáng vệt hồng. Anh cúi gằm mặt, chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống thôi.


Thật là, chỉ mời người ta đi ăn thôi mà ấp a ấp úng. Bộ anh đang tỏ tình hay mời bạn gái đi ăn sao? Ran khẽ mỉm cười, bộ dạng này của anh thật là dễ thương, làm người khác muốn từ chối cũng không được. Cô định lên tiếng đồng ý, thì anh lại nói tiếp:

- Thực ra tớ và Shiho định đi xuống Canteen, thấy cậu cũng chưa ăn gì nên tiện thể rủ cậu đi cùng cho vui. Dù sao, chúng ta cũng là bạn bè mà.- Shinichi bào chữa, che đi khuôn mặt đỏ ửng của mình. Anh thầm xin lỗi Shiho vì đã phải làm bia đỡ đạn cho mình. Nếu bây giờ Ran mà biết những suy nghĩ thật của anh, chắc sau này anh sẽ chẳng dám gặp mặt cô nữa


Nghe những lời đó của anh, Ran nắm chặt tay, khẽ siết. Bạn bè ư? Thì ra với anh, đó chỉ là những lời nói thương hại dành cho người bạn cùng đường thôi sao? Cô tức giận ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Khoảng không tím biếc trong đó thấm đẫm sự phẫn nộ xen lẫn… bi thương


- Thứ nhất, chúng ta cũng không phải bạn bè thân thiết gì của nhau nên anh hãy gọi tôi bằng họ đi. Thứ hai, tôi không phải là người để anh ban phát tình thương nên đừng có thương hại tôi! Tất cả những gì tôi muốn nói chỉ có thế, mong anh ghi nhớ!


Ran nhanh chóng quay đi, để lại Shinichi ở đó. Tâm trạng anh thật sự rất hỗn loạn. Vốn anh chỉ định cũng cô nói chuyện riêng một chút, nhưng không ngờ cô lại hiểu nhầm thành anh đang thương hại cô. Cô luôn luôn như vậy, thân thiết với các bạn trong lớp, ngoại trừ anh.


Anh hỏi cô điều gì cô cũng trả lời qua loa rồi rời đi. Nói chuyện với cô thì cô chỉ nói vài ba câu xã giao. Anh còn tưởng Ran không quen các bạn mới nên tỏ thái độ như vậy, hóa ra không phải. Ai cũng nói cô thân thiện, cởi mở ngay từ lần gặp đầu tiên. Cô cũng hay chủ động bắt chuyện với Shiho, còn anh thì không. Shinichi anh thật sự đáng ghét lắm sao?


Anh nhìn bóng dáng cô đi khuất mà không khỏi thở dài. Xem ra lần này, anh lại làm cô có ác cảm với mình rồi. Shinichi cố gắng nở nụ cười thật tươi, động viên bản thân mình. Thôi kệ, thua keo này bày keo khác. Anh tin với tài năng của mình, nhất định sẽ cô sẽ phải khuất phục trước anh thôi! ( Nghe như anh đang thuần phục sư tử không bằng =_=)


Shiho từ đằng xa nhìn anh, lòng buồn mang mác. Có lẽ kí ức tong anh đã mất, nhưng cảm giác thì vẫn còn. Ngày anh tỏ tình với cô, cô đã tưởng rằng anh là của cô mãi mãi. Nhưng sự thật đâu phải như vậy. Lúc còn teo nhỏ, cô luôn nghĩ rằng là do Ran đến trước nên mới có được tình yêu của anh. Nhưng bây giờ thì sao? Cô là người đến trước, nhưng liệu anh có một chút nào tình cảm dành cho cô? Liệu đã bao giờ anh đặt cô vào một vị trí nào đó trong tim mình?


Không! Cô sẽ không thất bại đâu! Dù bây giờ anh không yêu cô, nhưng chỉ cần bồi đắp tình cảm với nhau, sau này trái tim anh chắc chắn sẽ có chỗ đứng cho cô. Chắc chắn!

………--------…………


Tách! Tách! Từng giọt mưa gào thét, đập mạnh vào ô kính làm cho người ta có cảm giác buốt lạnh. Ran nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ mông lung. Cơn mưa rào đến thật đúng lúc, nó gột rửa tâm hồn cô được thanh tịnh hơn. Những hạt mưa nổi bọt trắng xóa, tạo thành những giọt nước đọng lại, khẽ tràn qua khe cửa nhỏ hẹp. Nước mưa hắt lên người cô, ướt đẫm.

Ran thở dài, ngước nhìn lên trời. Vời thời tiết này thì còn lâu mưa mới ngớt. Hôm nay cô lại quên mang ô, không lẽ phải đứng đây đợi trời tạnh sao?


Ran quay sang, thấy Shinichi và Shiho cùng đi chung ô với nhau, cười nói vui vẻ. Cô và anh đã từng một thời như vậy, không phải sao? Giờ đây, có muốn cô cũng không thể nào quay lại được nữa rồi. Người đang ở bên cạnh anh, có được tình cảm của anh, là một người khác. Không phải cô.


Đưa tay đỡ lấy những giọt mưa, Ran thầm thở dài. Một bước, hai bước, lại ba bước. Cô cứ như vậy, lầm lũi bước đi trong mưa. Mưa lạnh phủ lên người cô một chiếc áo choàng. Những giọt mưa tràn qua kẽ tóc, vuốt lên má rồi len lỏi trong tim. Lạnh quá!


Ran ngồi phịch xuống đường, bờ vai run lên từng đợt. Cô mặc kệ ánh mắt kì thị của mọi người dành cho mình, cứ ngồi đó mà khóc. Nước mưa hòa với nước mắt tạo thành một mùi vị mặn chát.


Ơ?

Ran hơi ngạc nhiên, nhìn lên trời. Mưa vẫn rất to, nhưng tại sao cô không cảm thấy lạnh nữa? Những giọt mưa bủa vây xung quanh cô, tạo thành một vòng tròn trong suốt. Hình như là một chiếc ô, nhưng mà là ai?


Ran ngước đầu lên, nghe tim mình loạn nhịp. Là anh, Shinichi đang ở đó, trên tay cầm một chiếc ô. Không phải anh đi cùng với Shiho sao?


Cô vùng dậy, trong vài giây không ý thức được mình đã làm những gì. Cô ghì chặt người anh, nép sát hơn một chút. Để cô cảm nhận hơi ấm từ anh thêm một vài giây nữa thôi, cô thật sự không muốn buông tay anh vào lúc này. Họ cứ đứng như vậy, dưới mưa. Và Shinichi cũng không có ý định buông cô ra.


Như ý thức được việc làm của mình, Ran đẩy mạnh anh ra rồi chạy vụt đi. Cô sợ, nếu mình ở lại thì sẽ tham lam hơi ấm của anh mà nói ra sự thật mất. Ran tự nhủ, đây sẽ là lần cuối cùng cô lại gần anh.

………………………….

Shinichi nhìn bóng cô rời đi, không khỏi thở dài. Khi nhìn thấy cô ở dưới mưa, anh đã thấy có một vẻ gì đó cô đơn toát ra từ cô. Anh tìm đủ mọi lí do để từ chối lời hẹn của Shiho cũng là vì muốn đưa chiếc ô này cho cô. Khi nhìn thấy cô ngồi bệt dười đường, anh đã muốn chạy ngay đến ôm thân hình nhỏ bé của cô vào lòng. Nhưng Shinichi đã không làm như vậy.


Anh lặng lẽ đến bên cạnh, che mưa cho cô. Lúc cô ngước lên nhìn anh, anh đã nghĩ rằng cô sẽ vùng vằng mà đẩy anh ra như mọi lần. Nhưng Ran lại ôm chặt anh vào lòng. Giây phút ấy, Shinichi biết mình đã hạnh phúc đến mức nào. Anh tưởng rằng, cô đã chấp nhận anh, đã đồng ý cho anh ở cạnh cô. Nhưng không! Cô đã lạnh lùng đẩy anh ra rồi bỏ chạy, để lại anh một mình dưới trời mưa. Shinichi nhếch mép cười cay đắng. Hóa ra, tất cả những suy nghĩ của anh đều là giả dối, đều là mình anh tự ảo tưởng. Anh thả tay, để chiếc ô tự do rơi giữa không trung.


Anh đã biết, cảm giác lần đầu đối với cô là gì rồi. Là anh yêu cô, yêu từ cái nhìn đầu tiên. Kể cả khi ở cạnh Shiho, cảm xúc của anh cũng không hề mãnh liệt như thế này. Một chút gì đó rỉ rọt từ trong tim. Đau quá!


Shinichi quay bước, không nhìn lại đằng sau. Nếu người ấy đã không yêu mình thì có làm gì đi chăng nữa cũng hỉ vô ích mà thôi. Ngay lúc này đây, anh ước mình chưa bao giờ gặp cô, và cũng không phát hiện tình cảm của mình dành cho cô sớm đến mức này.


Anh mấp máy môi, cái tên tràn qua cuống họng, đi qua kẽ răng rồi đọng lại nơi trái tim. Vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ. Nó vang vọng trong tâm trí, đến từ nơi tiềm thức xa xôi.


Ran…?

Eriko...

Ô ô, mình đúng là lười quá đi.:(( Để fic đóng bụi mất b.n lâu, bây giờ ms quay lại dọn dẹp. Chẹp chẹp, đúng là sâu lười a~=))

Không ns vòng vo nữa, vào vấn đề chính thôi.[-X Fic mình viết thật sự là rất dở tệ nha, nhưng biết làm sao được. [-(Tại cái tài năng nó hạn hep. X_XThôi, các Re đọc rồi cho mình xin ý kiến nha, gạch đá gì mình nhận tuốt ;))
 
Hiệu chỉnh:
Hay quá nhaaa. Nhưng mà au để fic này đóng bụi quáaaa lâu luôn rồi đó, giờ mới chịu quay lại. Ta có 1 số nhận xét như sau:
1. Lỗi type: tong→trong
2. Lời văn hay, rõ ràng
3. Theo ta thấy thì tình tiết hơi nhanh.
Quan trọng là vẫn hay. Lời cuối: Hóng chap mới (ra nhanh nha au đừng để đóng bụi nhá) :KSV@20:
 
Ó ò. @Angle ran mori thank nha. Ta là ta lười, có t/ g lên ksv cũg ko post bài.:D chậc chậc, tật xấu khó chữa. 8-} còn về lỗi type, ta đã đọc lại và phát hiện ra rồi. Ta đi sửa lại đây T__T
 
cuối cùng cũng có chap mới ^^ chờ mãi thôi~~~
đọc chap này mà sao mình cũng thấy đau tim quas~~~ thương Ran quá cơ......
nhanh nhanh ra chap mới nhaz Au ^^
 
Hình như diễn biến có vẻ hơi nhanh nhỉ? Shin bỏ cuộc dễ dàng quá vậy, cái tên thám tử đáng ghét này :Conan08: Hóng chap sau nha, tên Shin đáng ghét kia phải bị trừng trị vì tội buông tay Ran quá dễ dàng! :Conan08:
 
- Au ới ới ới!! Xin lỗi vì đã đọc chùa ha. Thực sự fic rất rất hay luôn á, mặc dù là fan của ShinRan lẫn ShinShi nhưng tớ lại thích cảnh cuối là ShinRan cơ. Tớ cũng hi vọng Au sẽ đừng để cho Shi đau khổ quá nha, có ai đó chen vào và thương Shi, Shi biết và thương lại v.v.. chứ tớ hông muốn Shi đau khổ suốt đời đâu~~~~~. Thôi, mau ra chap nha Au, thương Au lắm luôn :3
 
@Angle ran mori @kuroshiro_shinran mình sẽ nhanh ra chap mới, không để mọi người chờ nữa đâu:KSV@01:
@metantei...TUNI hì hì, tài năng của mình kém cỏi, đâu có gì để học đâu.:)>-

@Mori Cancer ngay từ lúc viết chap nay, mình đã cố tình "tua" nhanh rồi. :)Thực ra thì cái nhanh ở đây cũng chỉ là t/c của shin dành cho ran bị phát hiện quá sớm thui, :* vì anh shin yêu tập hai mà=))

@Hoaanhdao2004 đúng rồi đó, nhưng tên fic cũng klq nhiều lắm đâu bạn.:Conan17: Mục đích của mình ở đây là dùng nốt nhạc để nói về 'ngược nội dung':big_grin:

@ShinRan_ShinShi mình sẽ không để cho Shi đau khổ đâu, bạn yên tâm. Nhưng tùy theo tâm trạng mình, biết đâu bất ngờ
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chap 7: Niềm tin... có không?


Ran uể oải thả mình xuống chiếc nệm ấm. Cô không buồn ngồi dậy, cứ nằm đó lơ đãng nhìn lên trần nhà. Cô lăn qua lăn lại trên gi.ường, và thành công đáp thẳng xuống sàn.


Ông trời ơi!!! Ông đúng thật là biết trêu đùa con người a~


Ran ra sức vò rối cái đầu dính mưa của mình, rồi không tự chủ được mà đập đầu vào thành gi.ường


Làm thế nào bây giờ? Mình phải làm sao đây? Đó là những câu hỏi mà Ran đang cố gắng nặn ra câu trả lời


Cô khóc ròng trong bụng, thầm thương tiếc cho danh dự của mình


Tại sao cô lại có thể không biết xấu hổ mà nhào vào ôm người ta như thế? Ôm xong còn không thèm xin lỗi mà thẳng chân bỏ chạy. Trời ạ! Lúc đó cô đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy?


Theo khinh nghiệm 17 năm làm bạn với Shinichi, cô biết rằng thế nào ngày mai đến lớp, cả trường cũng sẽ đồn ầm chuyện này lên cho coi. Dù anh bị mất trí nhớ, chưa chắc tính cách anh đã thay đổi. Nếu như vậy, ngày mai Ran Mori cô phải dấu mặt vào đâu đây?


Và thế là, Ran- neechan đã mất nguyên cả buổi tối để suy nghĩ về cách đối phó với Scandal vào ngày mai.


Thật tội nghiệp a~

………

Trong khi có người đang phải vật lộn với mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu, thì bên kia, kẻ tội đồ nào đó đang nhởn nhơ rất thoải mái nha *chậc chậc*


- Hahaha! Mắc cười quá đi! Ôi, đau bụng quá! Hahaha!


Vâng, nếu có ai nhìn vào, chắc hẳn là sẽ không thể tin được rằng người trước mắt mình chính là vị thám tử Kudo Shinichi nổi danh một thời


Phòng ốc thì bừa bãi, đồ đạc vứt lung tung, vỏ bim bim, bánh kẹo, nước ngọt,… rải rắc khắp căn phòng. Vậy mà, có người nào đó vẫn bình tĩnh như không, thảnh thơi ngồi vắt chân onl… facebook


Sau vụ hôm qua, Shinichi đã rất đau lòng khi nhìn thấy thái độ của cô đối với mình, nhưng anh gần như lập tức xua tan đi cái cảm giác đó bằng một tràng cười đau bụng.


Mà nguyên nhân, lại chính là cô gái với cái tên Ran Mori kia.


Nếu muốn biết lí do, chúng ta hãy cùng nhìn qua màn hình facebook của vị thám tử một chút


Xem nào: 1034 lượt like, 2574 lượt bình luận.


Và đó, không phải cái gì khác mà chính là bức ảnh chụp cảnh Ran đang vùng dậy để ôm anh.


Ôi ôi ~~~


Nhưng điều đáng nói ở đây, là khuôn mặt của Ran. Nhờ phần mềm chỉnh sửa Photoshop và Photowonder, nên tác giả của bức ảnh này, đã biến khuôn mặt đau khổ của Ran thành… rất thỏa mãn sau khi được ôm anh.


Và Shinichi đã phải sặc nước bọt khi cậu bạn Kaito đưa bức ảnh đó cho anh xem.


Kiểu này thì, tin đồn lên trang #0.1 của trường sẽ là mối quan hệ giữa anh và cô đây. Chẹp chẹp, Shinichi anh đúng là hồng nhan bạc mệnh a~

………….


Tinh tinh tinh! Hàng loạt thông báo từ facebook được gửi đến trong máy Ran. Cô ngồi dậy, mở máy lên. Xem nào….


- CÁI GÌ THẾ NÀY?


Ách. Thật là tội nghiệp cái điện thoại nha. Vừa mới được bày bán ra thị trường mà đã phải hứng chịu cơn cuồng nộ khủng khiếp thế này. Ran không tin được người trong bức ảnh là mình,run run di chuyển xuống phía dưới và đọc bình luận


Lila_LaLi, Minako, Hiroki và 1031 người khác thích nội dung này.



Trơ Trơ: Hừ, anh Shin-sama của ta tại sao lại có thể để con nhỏ đó ôm được?


Pé kute: Chuẩn chuẩn, thật không thể ngờ được nhỏ lại mặt dày như thế


Không có tên: Thật không thể chấp nhận được

.

.

.

So kiu: Chúng ta không thể tha thứ được


FC Shin-sama: Ngày mai chúng ta phải trừng trị nhỏ mới được


Baby nice: Đồng ý!!!



Rầm!

Và đó chính là tiếng lòng của Ran lúc này đây.


Trong khi người nào đó đang đau khổ vật vã, thì kẻ đối diện lại nở nụ cười rất ư là gian manh a~


Để xem, lần này em còn có thể lạnh lùng với tôi được không

------------- Trường Đại học Harvad University -----------

Thời gian: 6h55’ sáng, một chút biến động nhỏ xảy ra


Tất cả các sinh viên đều có mặt đông đủ để chuẩn bị vào lớp. Còn 5’ nữa, các sinh viên người thì ôn bài, người lại ngồi chơi.


Nhưng, có một người nào đó vẫn còn chưa đến lớp a


Và chắc mọi người cũng biết là ai rồi đấy =_=’’’

…………………..

Ran thập thò ngoài cổng trường, chần chừ không dám bước vào. Phần vì sợ các bạn sinh viên, phần lại sợ phải đối mặt với… Shinichi


Khỏi nói chắc mọi người cũng biết nguyên nhân là gì rồi


- Làm cái gì mà thập thò ngoài này vây? Một bàn tay đưa ra, vỗ vỗ vào vai Ran


-Á á á! Ma!!! Cô sợ hãi hét lên, chỉnh thanh âm to khủng khiếp


-Suỵt. Be bé thôi, làm gì hét to dữ vậy? Lại là bàn tay ấy đưa ra, nhưng lần này là để kéo cô vào lòng và… bịt miệng cô


Ran thất thần nhìn lên, lại một lần nữa suýt ngất khi phát hiện ra đó không phải ma, mà là một người còn đáng sợ hơn cả ma


Đó là Shinichi!!! Ôi trời


Anh nhìn Ran đang ở trong lòng mình, ( Đoạn vừa nãy đó *chỉ chỉ*. Thấy không? Thấy rồi chứ gì) nở nụ cười nửa miêng quen thuộc. Nhưng Ran chỉ cảm thấy có chút gì đó ám muội và… đê tiện ở bên trong


Và ngay khi anh ghé môi vào tai cô, Ran liền biết mình xong rồi


Quả là linh cảm của một người phụ nữ chưa bao giờ sai a~~~


----------____________-------------


- Á, NHÌN KÌA!!!- Một nữ sinh hét ầm lên, làm toàn bộ sinh viên trong trường quay lại nhìn.


ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG- Sét đánh giữa trời quang


Đánh là phải thôi, vì có một chuyện là còn kinh khủng hơn việc khủng long thời tiền sử xuất hiện ở thế kỉ 21, còn đáng sợ hơn cả việc chiến tranh thế giới thứ 5 bùng nổ


Đó là, đó là:

.

.

.


SHINICHI KUDO VÀ ERIKO ANGELA đang t.ình tứ nắm tay nhau đi vào trường


Ôi trời ơi. Tin động trời, tin động trời!!!


Và trong khi tất cả các sinh viên đang mắt tròn mắt dẹt nhìn cảnh tượng đó, thì tiếng trồng vào lớp vang lên làm mọi người vội vàng chạy vào trong. Các sinh viên vẫn còn tiếc nuối khi không được nhìn thấy cảnh hay thêm chút nữa


Một bóng người núp sau gốc cây, dáng vẻ cô độc đến lạ kì. Đôi mắt xanh lục len lén nhìn sang, rồi từ trong đó, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi

-------____________--------

- Eriko, hai chúng ta cùng đi ăn trưa nhé?- Shinichi từ đâu xuất hiện, nắm tay Ran kéo đi

- Khoan đã. Anh làm cái trò gì vậy? Ran ngạc nhiên hỏi lại, cố gắng thoát khỏi cái nắm tay của anh


Anh nhìn cô, đôi mắt thoáng nét ngạc nhiên rồi cũng trở lại bình thường. Anh ghé sát vào tai cô, chỉnh giọng điệu đến mức đáng sợ nhất. Anh chỉ nói duy nhất một từ thôi, nhưng lại làm cho Ran phải toát mồ hôi lanh.


Ảnh- rất ngắn gọn, rất súc tích nhưng lực sát thương thì lại cao kinh khủng

…………………


Cô khoanh tay trước ngực, phóng ảnh mắt hình viên đạn nhìn về phía kẻ đối diện. Vậy mà có người nào đó vẫn không hay biết, đúng hơn là cố tình làm ngơ, chăm chú ngồi gắp thức ăn lia lịa, thử hết món này đến món khác.


Như đã quá sức chịu đựng, Ran đập bàn, hét to lên:


- Anh đang làm cái quái quỷ gì thế?


Shinichi dừng đũa, miếng thức ăn chuẩn bị đưa lên miệng cũng dừng lại giữa không trung. Anh từ từ đưa đôi mắt màu trời tuyệt đẹp nhìn vào cô, bàn tay cẩn thận đưa lên, lại gần, lại gần, và… nhét luôn cả miếng bánh gạo vào miệng Ran.


Ó ò -_-


Ran nhìn anh, hậm hực nuốt miếng bánh gạo vào trong. Vị cay nồng, giòn tan trong miệng. Thật là ngon nha. Lần sau cô cũng phải ăn thử mới được.


Khoan đã. Giờ đâu phải lúc để ca ngợi thức ăn đâu. Tên Shinichi này quả là lợi hại, làm cô quên béng mục đích ban đầu. Cô mở miệng định nói, nhưng ngay lập tức bị chặn họng bởi câu nói của anh:


- Tôi biết cô định nói gì. Nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, đã đóng kịch thì phải đóng cho trót. Hoặc là cô chấp nhận làm người yêu tôi chờ mọi việc ổn định, hoặc là cô để cho mọi người sỉ nhục, xỉ vả. Quyết định tùy thuộc vào cô


Ran nín thinh, không nói được gì. Anh nói rất đúng, sự việc đã thành ra thế này thì cô chỉ còn có cách đóng kịch thêm một thời gian thôi. Cô nhìn thẳng vào anh, gật đầu thay cho câu trả lời.


Có kẻ nào đó, đang mừng thầm trong bụng a~

-------___________--------


Trống báo hết giờ vang lên, các sinh viên nhanh chóng thu dọn sách vở ra về. Ran cũng cẩn thận để đồ vào cặp. Cô quay xuống bàn của Shinichi, nhận ra anh đã đi từ lúc nào. Thật tình, cứ nghe thấy có vụ án là cuống lên. Máu thám tử đúng là không thể bỏ được.


Hình như hôm nay, Shiho cũng không đi học. Cô ấy có chuyện gì sao? Ran thắc mắc, rồi cũng nhanh chóng xua đi. Chắc cô ấy chỉ bị ốm thôi.


Cô bước ra cửa lớp, chóng rời đi. Chợt có một bàn tay chặn cô lại. Là… Shiho. Ran thoáng chút kinh ngạc, còn cố áy thì lại không có biểu cảm gì.

- Chúng ta nói chuyện đi.- Shiho lạnh lùng nói rồi đi thẳng. Ran ngạc nhiên, nhưng rồi cũng đi theo cô ấy.


…………….


Họ đến một quán nước ở gần trường và ngồi vào. Ran cầm Menu lên, định gọi đồ uống thì Shiho chặn lại:

- Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút thôi, không cần gọi đồ đâu


Ran hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng quay sang cô bồi bàn cười gượng tỏ ý hối lỗi. Cô ấy không nói gì, nở nụ cười nhẹ rồi rời đi


- Cô gọi tôi đến đây có chuyện gì? Ran hỏi Shiho, phá tan bầu không khí im ắng


Nghe cô hỏi, Shiho cười khẩy tỏ ý chế giễu rồi tức giận nói với Ran:


- Hừ, cô còn giả nai sao? Lời hứa năm xưa của cô rằng sẽ cho tôi một cơ hội chiếm lấy tình cảm của Shinichi đâu rồi? Cô hứa sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của tôi và anh ấy cơ mà! Cô quên rồi sao?


Ran lặng đi, thất thần nhìn Shiho. Cô đã quên mất cô ấy, quên đi tình cảm của cô ấy và lời nói bồng bột năm xưa. Khoảng cách của cô và anh, thật xa cách đến thế sao?


Thấy Ran không nói gì, Shiho tiếp tục lấn tới:


- Kể cả cô có quên chuyện đó cũng không sao. Nhưng việc Shinichi tỏ tình với tôi khi còn trong hình dáng Conan, chắc hẳn cô còn nhớ đúng không? Tôi nghĩ cô…


Shiho chưa kịp nói hết câu, đã cảm nhận được một dòng nước mát lạnh từ đâu tạt thẳng vào mặt. Shiho nhẹ nhàng đưa tay quệt đi mấy giọt nước đọng trên mắt, rồi bình tĩnh nhìn thẳng vào một Ran- Mori- đang- giận- dữ

Ran hừ lạnh một tiếng và đặt mạnh chiếc cốc còn vương chút nước lên bàn. Cô hít một hơi sâu rồi nhẹ nhàng nói với Shiho:


- Tôi không quên, và chưa bao giờ quên tất cả những chuyện đó. Ran Mori đã chết, chết kể từ lúc cậu ấy phản bội tôi. Vậy nên xin cô, đừng làm phiền tôi nữa. Tình cảm của tôi dành cho Kudo, đã sớm lụi tàn rồi…


Ran nói xong, quay người bỏ chạy. Cô cứ chạy mãi, chạy mãi, mặc kệ dòng cảm xúc đang tuôn trào. Tại sao khi cô đã định vứt bỏ quá khứ ở đàng sau để đến bên anh, thì cô ấy lại nhắc tới những chuyện này? Câu nói của anh năm xưa lại vang dội bên tai cô, thấm vào tim rồi kết tinh thành những giọt lệ trong suốt. Cô vấp phải một hòn đá và ngã nhào xuống. Đau ư? Không hề gì. Nó chẳng là gì so với nỗi đau mà cô đang gánh chịu. Máu và nước mắt hòa vào với nhau, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Người đau, nhưng vật lại không đau.


Shinichi… tại sao?

………………………


Shiho nhìn bóng lưng Ran rời đi, trong lòng nở nụ cười buồn. Ran... tôi xin lỗi, nhưng Shinichi mãi mãi phải là của tôi. Lỗi cũng là do cô. Nếu năm đó cô ở lại, có lẽ chuyện sẽ không xảy ra như vậy

………Flashback………

Chap 1


Haibara ôm chạt lấy Conan, thì thầm trong nước mắt:

- Xin cậu, Shinichi... Đừng rời xa tớ...

- S...sao? Conan hỏi, không khỏi giấu nỗi ngạc nhiên

- Tớ... Shinichi, Từ lâu rồi tớ đã rất thích cậu, nhưng trong lòng cậu... tớ...
Conan đột nhiên ôm lấy cô, khẽ nói:

- Được rồi, Haibara. Đừng như thế nữa. Thực ra, cậu trong lòng tớ cũng có một vị trí quan trọng, chỉ là... –Conan hơi ngập ngừng



- Chỉ là làm sao? Cô hỏi với ánh mắt hi vọng, chờ đợi


- Đó không phải tình yêu, mà là tình bằng hữu với người đồng cam cộng khổ cùng mình. Tớ xin lỗi, Haibara… Nhưng người tớ yêu, chỉ có mình Ran mà thôi


Cô nghe tim mình vỡ vụn, đau nhói ở lồng ngực. Cố lấy lại tâm trạng, cô tười cười:


- Được rồi, cứ coi như mối tình đầu của mình là mối tình đơn phương lặng lẽ đi. Chúc 2 cậu hạnh phúc.


-Haibara à….


-Tớ đã nói là không sao đâu!- Nước mắt nghẹn đắng trực trào ra, rồi lại đẩy ngược vào trong


-Xin lỗi!- Thanh âm của cậu nhỏ dần, rồi tan biến vào hư vô.


Cậu không biết rằng, câu nói của cậu làm người ta đau đớn và tổn thương đến mức nào đâu, Kudo…


…………End Flashback……………

Yepppp!!! Cú đêm KSV là ta~ Hú hú:KSV@05:Cuối cùng cũng hoàn chap, dự tính nhanh hơn lúc đầu *Vì ta chăm chỉ mà*:Conan05: Mọi người đọc rồi cho ta mấy dòng comt nha. Gạch đá ta nhận tuốt
 
ôi ôi nàng ơi sao giờ mới ra vậy hic hic:KSV@17: ta ngóng chap lâu lắn lun á:KSV@11:.Nàng có biết ta đau tim thế nào khi đọc xong chap này ko?thực tình ta không thích haibara trong DC một chút nào nhưng đọc xong chap này của nàng ta đã không ghét Haibara nữa mà ta .........HẬN CỰC KÌ HẬN Á!:KSV@07:ôi ôi cái cảnh chị ran tạt nước vào 23ra thì ta vui cực kì đến mức hét lên và nói chị ran muôn năm ha ha!!!:KSV@09::KSV@09::KSV@03:ta mong chị hành tên anh shinichi chết tiệt và cả cái cô 23ra đó thiệt nhiu vào!
theo ta nghĩ nên cho một anh chàng hotboy nào đó theo đuổi chị ran để anh shin ghen chít lun hehe:KSV@05::KSV@05:(ví dụ anh hakuba hay anh amuro hớ hớ toàn trai đẹp)




P/S:mong nàng viết chap mới nhanh hơn nha yêu nàng!
thân
akiko!!!!!!!!
 
đầu tiên, chúc mừng vì đã ra chap mới ^-^:KSV@10::KSV@10::KSV@10:Kuro chờ mãi thôi :3 :KSV@11:
Kuro cảm thấy không thích Shiho trong chap này chút nào hết ><:-L:-L:-L Shiho quá đáng lắm >< :-L:-L:-L
nhưng dù sao chap vẫn rất hay^^:KSV@09:
Au nhớ hành anh Shin trong fic này nhiều vào nhé ^^
Hóng chap mới của Au :3 quý Au :3
~Kuroshiro~
 
@thienthankhongcanh Tất nhiên là ta sẽ hành shin và shi trong fic thật thê thảm luôn. :Conan05:Rồi tình địch của Shin cũng sẽ xuất hiện, lúc đó coi ảnh sống sao :Conan01:

@kuroshiro_shinran bạn chờ lâu lắm thật à? Cơ mà mình thấy tốc độ ra chap nhanh lắm mà:KSV@05:

@ShinRan_ShinShi Với fan Shinshi thì đó là tàn nhẫn, nhưng fan Shinran lại ủng hộ điều đó hết mình cơ:big_grin: Mình còn định cho Ran phải công tàn ác hơn gấp bội=))

Nhưng dù sao, cảm ơn mọi người vì đã theo dõi và ủng hộ au nhiều lắm:-)/\:-)<3
 
Bạn ơi, sao lâu quá mới ra chap mới vậy nè, lần sau cố gắng nhanh hơn nhá !!
Tội nghiệp chị Ran quá hichic, huhuhu. Shiho ngươi thật tàn ác, sao ngươi nỡ gợi lại chuyện cũ để chị Ran phải khóc hả ??
Bạn rất tiến bộ đấy nhá. Lời văn được trau chuốt cẩn thận, cảm xúc miêu tả kĩ. Rất hay nha ~a.
Không biết bạn sẽ hành ShinShi như thế nào đây. Hóng quá !!
 
@như xinh pro Ủa, sao ai cũng kêu chậm vậy? Mình thấy nhanh mà *ngây thơ* Dù sao, cảm ơn bạn vì đã theo dõi fic.:KSV@03: Mình sẽ hành anh shin thật nhiều cho bõ ghét =))



@Angle ran mori Cuối cùng thì cũng có người thừa nhận mình ra chap nhanh *Vỗ tay=D>* ,*tung hoa? ? ?* Chị ran đau khổ bây giờ nhưng về sau sẽ sung sướng, bạn cứ yên tâm:Conan05:
 
Yeah, cuối cùng cũng có chap mới :v Tên Shinichi kia đúng thiệt là rất vô lại, vô lại vô lại, sao lại có thể tạo scandal với Ran nee-chan như vậy được chứ? Phải cho hắn vài quả đấm a~ Lại còn đám fan vớ vẩn gì nữa, chúng dám đụng tới Ran tui sẽ cho chúng vài can H2SO4 -_-
Chap này thấy Shiho cũng hơi quá đáng a~ thích hành động của Ran, không phải một Ran yếu đuối cam chịu nữa, tiếc là chị Ran à, chị hiểu lầm rồi, mau mau giành hạnh phúc của mình đi chứ a~ Thôi, hóng chap tiếp của Au vậy
 
Hay lắm bạn
Tội nghiệp ran quá tại sao lại bỏ ra nước ngoài chứ*huhu* bạn đừng cho shin quên ran rồi yêu shiho luôn nha nhớ đem ran-neechan của ta về đấy *bye* à quên hóng chap mới nhé mong bạn ra chap mới nhanh và đều đặn (thật ra là nhanh lắm đấy) (♡˙︶˙♡)
tui thích shinshi hơn:):D
 
×
Quay lại
Top Bottom