- Tham gia
- 19/9/2011
- Bài viết
- 42
Searching For You In Loving Memories
Author: Lưu Tam Hảo
Disclaimer: Họ không thuộc về tớ, nhưng số mệnh của họ là do tớ quyết định. Ai muốn post tại nơi khác phải hỏi ý kiến của tớ trước, tớ không muốn phải vướng vào bất cứ vụ rắc rối nào nữa
Summary:
Anh sẽ mãi chờ em, Ran à
Cho đến lúc ấy
Tình cảm của anh dành cho em sẽ mãi mãi
Không thay đổi
Hy vọng
Em có thể quay trở lại
Làm một Ran Mori như lúc trước
Mà anh từng quen biết
Em có thể quay trở lại
Làm một Ran Mori như lúc trước
Mà anh từng quen biết
Chương l: Cuộc gặp gỡ
Cô đứng dậy, và tiến về phía ban công, cô đưa đôi bàn tay ra, để đón lấy những bông hoa tuyết đang rơi lả tả trên nền trời, thì bất chợt một cuộc điện thoải gọi tới :
- Alo! - Cô nhẹ nhàng nói
- LÀM GÌ MÀ LÂU THẾ HẢ? BỘ MUỐN TÔI CHẾT ĐÓI À - Giọng của một chàng trai từ đầu dây bên kia hét lớn
- Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ là anh đã gọi nhầm số rồi đấy ạ? - Cô giải thích
- Ah, uhm cho tôi xin lỗi. Sorry very much - Anh nhìn lại màn hình điện thoại của mình và nói với giọng đầy tội lỗi
- Không sao đâu, lần sau cẩn thận hơn nha anh bạn
- Cám ơn, thế chúng ta có thể làm bạn chứ ?
- Ồ, tất nhiên là được rồi
- Thế thì tốt rồi, tôi có việc bận rồi. Tạm biệt
- Uhm. Tạm biệt
Sau cuộc đối thoại với một anh chàng không hẹn mà gặp thì cô chợt mỉm cười, làm cái nghề như cô, thì việc phải giữ được sự bình tĩnh, đối với khách hàng là việc tất yếu, trường hợp vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ đối với cô mà thôi. Cô bất chợt nhìn cái đồng hồ và lấy chiếc áo khoác rồi khuất dần sau cánh cửa.
***
Cô đi đến một tòa nhà cao ốc, cô đến để gặp một người, một người rất quan trọng đối với mọi người, nhưng với cô thì không. Cô tiến vào sâu hơn nữa, đến một căn hộ nhỏ, cô tra chìa vào ổ khóa của cánh cửa, và tiến vào trong, nhưng có vẻ chủ nhân của căn hộ này không có trong nhà thì phải, tính cô là thế, rất đúng giờ, cô chỉ đến sớm hay đúng giờ thôi, chứ chưa có lần nào cô đến trễ hơn giờ hẹn với khách hàng và mọi người. Nhân lúc người đó chưa tới, cô tiến ra phía cửa sổ và ngắm nhìn mọi thứ xung quanh bằng các giác quan của mình. Khung cảnh từ đó nhìn xuống rất là đẹp, duy chỉ có nơi đây mới thấy thôi, cô khẳng định như thế. Cô liền đi dạo quanh căn hộ, mọi ngóc nghách trong căn hộ đều bị cô nhìn thấu hết và chỉ cần như thế cô đã tưởng tượng được chủ nhân của căn hộ này là một người như thế nào. Đằng sau cánh cửa có tiếng động và điều đó cũng đủ cho cô biết phía sau cánh của đó là ai.
- Hello! Tôi là Ran Mori. Cứ gọi tôi là Vampires Ran - Cô nói nhanh nhất có thể
- Thế xin chào cô. Tôi là Kudo Shinichi - Anh nói
Cô chợt mỉm cười và không ngoài dự đoán của cô, cái tên Kudo Shinichi đó, cô đã biết hết tất cả...
***
- Anh khỏi cần nói, chắc anh thắc mắc vì sao tôi lại được mọi người đặt cho cái biệt danh như thế, phải không? Nhưng tôi cũng xin nói trước với anh một điều, khi tôi làm việc, tôi không muốn có bất kì câu hỏi từ bất kì người nào, mà đề cập đến chuyện khác ngoài công việc. Được chứ?
- Uhm, tôi biết phải làm gì
- Được rồi. Chúng ta bắt đầu vào chuyện chính đi. Có phải anh muốn mua một mảnh đất ở Trung Hoàng để xây khách sạn ?
- ...
Một tiếng, hai tiếng rồi ba tiếng,... anh và cô đã ngồi bàn với nhau suốt mấy tiếng đồng hồ, mà cũng phải công nhận một điều, trong khi làm việc anh và cô đều làm rất chăm chú, chăm chú đến nỗi quên cả giờ giấc, nhưng mà cuối cùng cũng vì một lí do nào đó mà họ cũng phải rời mắt khỏi bàn làm việc thôi.
Cô bất chợt làm đổ ly cà phê...
- Ôi trời! Dính hết cả áo rồi
- Có sao không?
- Chắc không sao đâu - Theo thói quen cô nhìn vào cái đồng hồ - Công nhận cũng nhanh thật, mới đó đã 11 giờ rồi - Cô quay sang anh - Tạm thời thì như thế đã, mai tôi với anh bàn tiếp. Có được không?
- Uhm. Vậy cô đi ăn khuya với tôi không?
- Chắc là được. Nhưng cũng phải đợi tôi về nhà thay cái áo đã
- Vậy tôi trở cô về nhà
- Cám ơn anh nhiều
***
Cuối cùng thì cô cũng ra cùng với một bộ đồ trông rất giản dị : Áo trắng, quần jean và khoác ngoài một cái áo lạnh pha màu trà sữa. Cách ăn mặc của cô làm cho anh ngạc nhiên vì cứ nhìn thấy cô là anh có cảm giác như mình đang bị áp giải đến đồn cảnh sát vậy, cũng đúng thôi, cách ăn mặc của cô đúng thật là sẽ làm mọi người hiểu lầm vì nhìn cô trông rất giống Maidam Mã trong phim Bằng chứng thép ll.
Vậy là anh cũng có thể thoát khỏi cái cảm giác đó khi đằng trước mắt họ là một nơi tuyệt vời, "chợ đêm" nơi lí tưởng dành cho những ai muốn ăn khuya. Nhưng vừa mời nhìn thấy cảnh đó thôi là cô và anh đã thèm muốn chảy nước miếng rồi, nên họ quyết định không chần chừ thêm một giây một phút nào nữa, anh và cô mỗi người đi giải quyết một nơi và không thể tưởng tượng được, cái bàn họ đang ăn chất đầy : lẩu cay, thịt bò nướng, cơm gà,... Đột nhiên anh lên tiếng:
- Sao cô ăn nhiều dữ vậy? Bộ muốn đi chầu Diêm Vương à?
- Anh nghĩ sao thì tùy, nói tóm lại, tôi đang bực mình, ăn thật nhiều là cách duy nhất làm cho tôi bớt bực bội. Hiểu chứ?
Anh nhìn cô ăn mà cười xòa, nói thật nụ cười lúc đó của anh đủ để hớp hồn hàng trăm cô gái trên thế giới này.
***
End Chương l