[Longfic] Rẽ lối yêu thương

Ặc!!
Ta bị sặc nước trong khi đang đọc truyện:KSV@17:(rút kinh nghiệm lần sau)
Sặc nước xong lại tiếp tục cười như một con điên...
Nàng ra chap phải nói là thần tốc luôn á.
Cái đoạn Ran mời Shin ăn cơm ta cứ ngỡ sẽ có một vụ đầu độc nào đó ai ngờ là do ta lo xa.
Ran cứ như người vợ đảm đang mỗi tối chờ chồng về ăn cơm ý.
Bạn Shin lại như ông chồng biến thái thích bóc lột sức lao động của người vợ "bé bỏng"(có phải trí tưởng tượng của ta hơi bị phong phú không nhỉ#:-S)
Huầy,không dong dài nữa nói chung là ....
chờ chap mới của nàng.
 
@tui_map Hiehie cảm ơn sp đã ủng hộ fic của connnnnn :* Âu chắc là do di truyền nên con thừa hưởng dc lối văn phong bá đạo hài cười té ghế đập đầu của sp đó mờ kkkkk (sư đồ tình thâm :v)

@bunnythao91 Cảm ơn bạn nè <3 Mong bạn vẫn tiếp tục ủng hộ mình nhé ^^ Tính mình thích viết cái j đó vui tươi chứ ko u ám =)) Nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ =)) Shin và Ran trẻ con sẽ dễ "dính" vào nhau hơn =))

@babywings0000 Nàng ủng hộ ta nhiều thế làm ta sắp cảm động rụng tim rồi nè =(( Cảm ơn nàng nhiều nhe <3 Ko biết làm j để thể hiện sự rụng tim đó cho nàng biết nữa =)) Nàng hãy chờ ta kkkkk =)) Fic của nàng ta đọc qa hết r nhưng nàng ra chương khá sát nhau + nội dung đang trên đà tiến tới, vốn từ ngữ của ta lại ít ỏi nên muốn comt cũng k biết comt j cho nàng =(( Đợi một thể gom lại ta comt hoành tráng cho nha <3 Đừng buồn ta đấy :*

@Mạn châu sa Ây gù xl đã làm nàng sặc nước nha nhưng mà nàng đọc fic của ta r bị sặc nước làm ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn vì đã thành công chọc cười =)) Thật sự thì dạo này hè ta đang rảnh rỗi nên ra chương cứ như dội bom vậy đó =)) Bùm bùm bùm liên tục hahaha =)) Tiếp tục ủng hộ ta nhoa :*
 
Oa ta. Hong biết ma đưa lối quỷ dẫn đường thía lào mà tớ vào đây đọc fic:KSV@07:. Hơ. Nhưng mờ tớ nên cảm ơn con ma đóa đấy vì đã chỉ cho tớ 1 fic hay thiệt hay(sến quớ). Tuyệt lắm Au à:Conan14:. Đọc xong tớ có cảm tưởng chị Ran nhà ta giống...Nobita ấy. Ở đâu cũng ngủ được=)). Lảm nhảm mãi à=)). Ủng hộ Au hết mình. Mau ra chap mới nha:KSV@14:
 
Bạn này viết fic nào cũng hay làm mình ghiền luôn rồi. bái phục bái phục. Nhưng mà cho 2 người này lớn thêm tý đi.
 
@Angelran-neechan Mấy con ma í chắc là phe mình đi dụ dỗ bạn đọc fic đó =)) Giờ nhìn lại thấy R giống nobita thật =)) Haha =)) Cảm ơn b đã ủng hộ nè <3 Tiếp tục ủng hộ mình nhé ^^

@hana ran Cảm ơn b đã ủng hộ. Lớn thêm tý là sao hả bạn? Hai anh chị đều đã tốt nghiệp Đại học và đi làm mà ^^ Lúc viết mình có hình dung tuổi 2 ac, Ran khoảng 24 và Shinichi 25, vì đây là fan fic nên các tình tiết đều là hư cấu, sẽ có 1 chút ko phù hợp vs hiện thực nhe ^^
 
~Tình dành về người vốn là sai,
Rời người hồn này cũng tàn phai…~

Chương 5

~ Tin Shinichi đi công tác trong hai tuần khiến Ran vô cùng hạnh phúc. Cả tháng nay ở cùng anh thật sự là quá đáng sợ. Từ nấu ăn, rửa bát, gọt trái cây đến ủi đồ, giặt đồ, phơi đồ đều do một tay cô đảm đương. Đúng là giai cấp tư sản ki bo từng đồng một, mượn được tiền của anh thật sự là không dễ dàng gì, cô rất tự thân thấu hiểu.

Hôm nay Ran chuẩn bị một bữa ăn tối vô cùng hoành tráng, bao hàm nhiều ý nghĩa: chúc mừng Shinichi đi xa, không những đi xa mà còn đi hẳn hai tuần liền, chúc mừng cô được tự do, được giải thoát khỏi tên ác ma tàn bạo đó.

Shinichi nhìn bao nhiêu là đồ ăn trên bàn với ánh mắt nghi hoặc: “Hôm nay là sinh nhật cô à?”

“Đương nhiên không phải.” Ran chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nghiêng đầu tò mò: “Chẳng lẽ hôm nay là sinh nhật anh?”

Anh lườm cô. Đúng là hết nói nổi. “Không. Thế hôm nay là dịp gì mà cô chuẩn bị lắm đồ thế này?”

“Kỷ niệm một tháng chúng ta ở chung nhà.”

“…”

Ran cười gian xảo: “Nói thật đi, cảm động lắm đúng không?”

“…”

“Nếu cảm động thì anh lên tiếng, không cảm động thì hãy im lặng.”

“…”

“Nhìn kìa, anh cảm động đến mức không nói nên lời rồi.”

“…”

Tranh cãi với một người có tư duy không bình thường là không có ý nghĩa. Vì vậy, Shinichi chọn cách im lặng, ngồi xuống ăn mừng kỷ niệm cùng Ran. Thời gian sống với nhau đủ dài để anh biết được những lúc cô tùy hứng là những lúc vô cùng nguy hiểm, nếu không làm theo thì hậu quả khó lường.

Shinichi gắp một miếng đồ ăn dùng thử, cảm thán: “Rất ngon.”

“Tôi biết. Anh không cần phải ngày nào cũng khen, tôi rất ngại.” Nói xong còn che miệng cười khúc khích.

“… Cô đã ngủ chưa?”

“Chưa. Sao anh lại hỏi vậy?”

“Chưa ngủ sao nằm mơ sớm thế.” Shinichi ôm bụng cười ha hả, hình tượng giám đốc hào hoa phong nhã có dáng vẻ ưu tư khi làm việc trong truyền thuyết lập tức bay sạch.

“Anh đê tiện.” Ran vừa giận lại vừa buồn cười. Kế bên cô là một bình xịt nước loại nhỏ dùng để tưới cây cảnh trong nhà, cô thuận tay cầm lấy, hướng về phía người mặt dày nào đó, thủ hạ mà chẳng lưu tình.

Shinichi bị nước bắn vào mặt lập tức giật mình, đưa tay đỡ lấy, bên tai vang vọng tiếng cười của Ran. Dù gì cũng là nam nhi, anh phản ứng rất nhanh nhạy, giơ cánh tay dài giật lấy bình xịt, thành công phản chiến, đổi bị hại thành bị cáo trong chớp mắt. Bình xịt này xịt ra nước dạng phun sương, dễ dàng làm tầm mắt của Ran bị mờ nhạt. Trong ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách. Cô nhanh chóng ba chân bốn cẳng đứng dậy, chạy khỏi phòng bếp. Nhưng cô và anh đều là kiểu người tính cách trẻ con không chịu thua ai nên bình xịt nước liên tiếp bị đổi chủ. Hai người đuổi theo nhau đùa giỡn mãi không chán.

Ra tới phòng khách, lúc này Shinichi đang bị Ran khống chế, anh liên tục lùi về phía sau vì nước bắn tung tóe vào người, cô thì cười khanh khách, thừa thắng xông lên quyết ép địch vào chỗ chết. Shinichi lùi trúng ghế sofa lập tức bị vấp chân, ngã người nằm thẳng xuống ghế, Ran thì đang ở sát anh nên nhanh chóng bị kéo theo, ngã ập xuống người anh, bình xịt nước trên tay cô rơi ra đập vào mặt Shinichi khiến anh choáng váng, không giữ được thăng bằng bèn nghiêng người, cả hai ngã nhào xuống đất.

Shinichi phản ứng rất nhanh, anh kéo Ran vào lòng, vòng tay bao bọc phần đầu của cô, lúc ngã xuống nhanh chóng lật người để lưng mình đập xuống đất, bảo vệ cô ở trên.

Không gian sau tiếng va đập nặng nề chợt chìm vào tĩnh lặng.

Ran còn chưa kịp nhận ra chuyện gì xung quanh đã bị Shinichi ôm chặt, khuôn mặt cô dán vào lồng ngực anh khiến tầm mắt tối thui. Sau khi thấy mình đã tiếp đất an toàn bèn ngẩng đầu lên, ngước nhìn Shinichi. Anh nhắm chặt mắt, khuôn mặt hoàn toàn thả lỏng.

“Này!” Cô lay lay người anh. “Không sao chứ?”

“…”

“Này!”

“…”

Cô đưa tay tát mấy cái vào mặt anh: “Này!”

Shinichi bị tát đến mức không thở nổi bèn thỏa hiệp mở mắt, anh phì cười: “Cô sao phải dồn người ta vào đường cùng như vậy chứ? Định dọa cô một tí cũng không được.”

Ran nghe vậy thuận tay tát thêm một cái: “Cho anh chừa.”

Bao nhiêu uất ức dồn nén khiến Shinichi bùng nổ, anh lật người một cái, đè Ran xuống, kìm hai tay cô lại. Đôi mắt màu xanh biển tinh ranh khóa lấy đôi mắt cô, sâu như những vì sao trên trời, gặp gỡ nhau liền tỏa sáng.

Ran nheo mắt: “Anh định làm gì?”

“Nếu tôi nói tôi định hôn cô thì sao?”

“…”

“Nếu tôi hôn cô thì cô có hận tôi không?” Shinichi cười khoái chí.

“…”

“Chắc đây là nụ hôn đầu nhỉ, trông cô căng thẳng thế mà.”

“…”

Ran chớp chớp mắt, nhìn anh với vẻ phức tạp. Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu lên, áp sát môi cô vào môi anh, khiến anh có chút hốt hoảng. Nhân một giây lơ đễnh đó, Ran vội giật tay ra khỏi tay Shinichi, chân đá anh một cái, tay cũng nhanh chóng quật Shinichi xuống, sau đó liền nghe tiếng hét thảm thương của anh.

Một Ran đứng dậy cũng là lúc một Shinichi ngã xuống, oanh liệt tựa kẻ thù ngàn kiếp. Cô phủi tay, đôi môi anh đào khẽ nhếch: “Muốn đấu với chị cần trình độ cao cấp, như chú em đây thật sự là không đáng để chị bận tâm.”

Shinichi: “…”

Đùa giỡn một hồi khiến hai người thấm mệt, liền bắt tay làm hòa ngồi vào bàn cùng nhau dùng bữa tối. Tình cảm giữa hai người sau vài tuần tăng lên vèo vèo theo cấp số nhân, những ngày ở cùng nhau gần đây rất tốt, cũng rất vui vẻ. Bữa tối bao giờ cũng rộn rã tiếng cười nói.

“Kudo, anh thật tốt. Giúp tôi giữa cơn hoạn nạn này làm cho tôi cảm thấy rất biết ơn.”

“Không có gì không có gì. Thật ra khuôn mặt của cô vốn rất đáng yêu chứ không phải kiểu dọa người như tôi nói đâu.”

“Tôi biết mà. Anh thật ra rất đẹp trai nha, chỉ là lúc trước có xích mích nên tôi không công nhận thôi.”

“Cô nấu ăn ngon lại làm việc nhà giỏi nữa, người được cô thích hẳn là rất có phúc.”

“Bạn bè tốt.”

“Anh em tốt.”

Con kiến: “…”

Bởi vì hôm nay tâm trạng của Shinichi đặc biệt tốt nên anh không hành hạ Ran theo thường lệ, ngược lại còn dẫn cô ra ngoài đi dạo sau buổi tối. Ran đương nhiên vô cùng hạnh phúc, không phải làm việc nhà là mơ ước xa vời của cô kể từ khi gặp Shinichi -.-

Hai người cùng nhau tản bộ ra đường lớn. Căn nhà của họ khá gần trung tâm nên chỉ cần đi một tí đã ra tới đường lớn – khu dân cư sầm uất của thành phố. Shinichi và Ran đi hết cả cái trung tâm thương mại gần đó, lướt qua tầng quần áo, tầng mỹ phẩm, rạp chiếu phim, tầng thể dục thẩm mỹ, tầng siêu thị… Nhận thấy anh có điều giữ trong lòng, cô tò mò hỏi: “Anh nghĩ gì thế?”

“Trung tâm này quả nhiên không bằng trung tâm của tập đoàn chúng ta. Cô có mua sắm nhất định phải ghé chỗ chúng ta đấy.”

Anh cũng thiên vị quá rồi =o=

Ra khỏi trung tâm, Ran liền bị đám đồ ăn vặt mê hoặc, quên mất người đi cùng mình là ai, vội vàng chạy tới, mỗi chỗ lấy một thứ, chiến ngay tại chỗ.

“Cô có tiền không đấy?”

“Đương nhiên là không.” Ran ngây thơ trả lời.

“Trùng hợp quá, tôi cũng không có.”

“Thật không?” Cô hốt hoảng hỏi lại.

“Giả đấy.” Shinichi nhe răng cười.

Ran: “…”

Ran ăn vặt cũng là tiền của Shinichi, nên rất khách khí món này mời anh một miếng món kia mời anh một miếng, hai người đã ăn ở nhà khá nhiều rất nhanh đã no căng bụng. Cũng không còn sớm nữa, hai người quyết định về chứ không la cà nữa. Trên đường về lại đi ngang một quán kem với đủ loại bắt mắt dán ngoài bảng hiệu, bụng cô vẫn còn chứa được thêm một ly kem nữa nên lại muốn ăn, anh cũng chiều ý cô, bảo cô đứng ở ngoài đợi để mình vào mua.

Ran ngoan ngoãn đứng đợi, trong thời gian đó lại rảnh rỗi lia mắt xung quanh. Ở đây khá hoang vắng, màn đêm buông xuống nên càng có vẻ ghê rợn hơn. Cô sờ sờ cánh tay, da gà nổi lên cả rồi, trong tâm cũng có chút khẩn trương. Nơi này đáng sợ quá, ở một mình không tốt, cô quyết định đi vào quán đợi chung với Shinichi.

Ran vừa xoay người thì bị một cánh tay rắn chắc kéo lại, ngay sau đó là một cánh tay khác bịt chặt miệng cô, lực rất mạnh khiến cô không cách nào vùng vẫy được. Ran cố gắng khoa chân múa tay, đáng tiếc Shinichi lại xoay mặt vào quầy bán hàng nên không thấy được. Người đó kéo cô vào trong cái hẻm nhỏ bên cạnh, động tác dứt khoát không sai lệch hay dư thừa dù chỉ một giây.

Con hẻm này khá ngắn, nhưng lại có một lối rẽ kín đáo, từ ngoài nhìn vào không thể đoán ra. Điều này càng khiến Ran lo sợ hơn. Cô biết, mình đã gặp phải vấn đề trong truyền thuyết kia. Ngay khi rẽ vào lối nhỏ, cô đã nhìn thấy có hai, ba tên đứng chờ. Mặt mày ai cũng bặm trợn, hung tợn, nhìn thấy cô thì đôi mắt sáng lóa lên, môi nở nụ cười gian trá.

Tên kéo cô đi lên tiếng: “Đợi một chút. Con ranh này đi với bạn trai, đợi thằng nhóc đó đi khỏi cái đã.”

Trán Ran bắt đầu chảy đầy mồ hôi, tim đập mạnh liên hồi. Chưa bao giờ cô sợ hãi đến thế. Cô, sắp mất đi sự trong trắng rồi sao… Cô còn chưa có bạn trai…

Ran dùng hết lực cắn tay tên đang bịt miệng cô. Tên đó đau quá liền sơ hở thả lỏng vòng tay, cô liền bung người vụt chạy. Nhưng rất nhanh đã bị tóm lại, thân hình nhỏ bé bị quăng mạnh trên nền gạch lạnh lẽo. Cơ hội kêu lên cũng không có, miệng cô lập tức bị bịt chặt bởi miếng băng keo vô tri.

“Con oắt này cũng ghê gớm thật. Chết đến nơi rồi còn mạnh mẽ phản pháo.”

Ran bất lực thu người. Bọn chúng có đến bốn tên, còn cô chỉ một thân một mình, làm sao thoát nổi. Tương lai của cô, không thể vì thế mà tan biến được. Cô chợt nghĩ đến ba mẹ ở nhà, nước mắt cứ thế tuôn ra…

“Mori!! Cô đi đâu rồi?”

Tiếng của Shinichi vang lên, như một niềm hy vọng rực cháy nơi cuối đường tối tăm. Anh đang gọi cô! Ran muốn đứng dậy trả lời, nhưng đã bị tên đồng lõa kia kẹp chặt. Bọn hắn đều im lặng, nếu cứ như thế này, chắc chắn anh sẽ không tìm thấy cô.

“Mori???”

“Mori à!!!”

“Cô đi trước rồi sao???”

"Mori!! Ran Mori!!!"

"... !!"

Tiếng gọi của anh càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng thì im bặt.

Shinichi, đã đi xa rồi…

Nước mắt của Ran càng lúc càng tuôn ra dữ dội hơn. Một tên trong số đó tiến lại gần cô, khiến hô hấp của cô như ngưng trệ. Hắn ta mỉm cười, một nụ cười bẩn thỉu: “Cô em, đêm nay vui vẻ với bọn anh nào.”

Hai người ở hai bên giữ tay của cô, tên kia thì nắm lấy cằm của cô, hít hà đầy bệnh hoạn, hắn ta sà lại gần hơn, thì thầm: “Cô em rất đẹp, ngoan ngoãn, theo bọn anh…”

Môi hắn ta lướt qua cổ cô, men theo đường cong ngọt ngào chuyển dần xuống dưới. Bàn tay kia mò đến cổ áo, giật đứt từng cúc một. Gió lạnh thổi vào người cô, thêm cảm giác ghê tởm kia khiến người cô run bần bật. Cô không thể chống trả, cũng không có sức chống trả. Chân cô mềm nhũn, nước mắt không ngừng rơi, cô đành chọn cách nhắm mắt, phó mặc cho số phận.

Ba, mẹ, kiếp này con còn sống chưa đủ để báo đáp… Con xin lỗi.

Tay hắn ta lần tới eo của cô, làm thân hình nhỏ nhắn khẽ giật.

Cứu tôi…

 
giật a~ giật a~ giật cái tem
chút đọc xong sp edit lại comt sau :))
=)) muahaha~~ (ôi lâu rồi mới cười thế này, thật là hoài niệm a~~)
Shin ơi là Shin, mi mất hết cả hình tượng rồi, =))
nhe nhẻn, nham nhở, nham hiểm, mặt dày =))
ôi, từ khi nào mà chú đã trở thành 1 nhân vật như thế hả :))
Shin: *liếc* bà có muốn nói nữa không?
Mập: Khụ! Có... À, mà, không...
Shin: Ờ, tưởng muốn nói nữa...
Mập: Thì sao?
Shin: Thì cứ nói tiếp đi =))

“Nếu tôi nói tôi định hôn cô thì sao?”

“…”

“Nếu tôi hôn cô thì cô có hận tôi không?” Shinichi cười khoái chí.

“…”

“Chắc đây là nụ hôn đầu nhỉ, trông cô căng thẳng thế mà.”

“…”

Ran chớp chớp mắt, nhìn anh với vẻ phức tạp. Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu lên, áp sát môi cô vào môi anh, khiến anh có chút hốt hoảng. Nhân một giây lơ đễnh đó, Ran vội giật tay ra khỏi tay Shinichi, chân đá anh một cái, tay cũng nhanh chóng quật Shinichi xuống, sau đó liền nghe tiếng hét thảm thương của anh.

Một Ran đứng dậy cũng là lúc một Shinichi ngã xuống, oanh liệt tựa kẻ thù ngàn kiếp. Cô phủi tay, đôi môi anh đào khẽ nhếch: “Muốn đấu với chị cần trình độ cao cấp, như chú em đây thật sự là không đáng để chị bận tâm.”

Shinichi: “…”

cái này chính là đùa giỡn người rồi bị đùa giỡn lại trong truyền thuyết đó sao? =)) Shin a~~ *chỉ mặt* hk ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay a~~ =))

=_=!!! *lật bàn* lũ nào dám sờ soạng sàm sỡ Ran
Shin! Sao ngươi nỡ quay bước nhanh thế? Điện thoại đâu, sao hk gọi lấy 1 cái? =_=!!!
chap sau chắc Shin quay lại làm 1 màn anh hùng cứu mỹ nhân nhỉ =))
hay Ran bộc phát mà hạ gục hết, lúc Shin đến của có nhiệm vụ nhặt xác lũ đấy thôi =))
ôi, hóng chap mới của con lắm nana a~~
 
A~~~~~!!!! Ran của tui...nhầm...của Shinichi !!!! Cứu Ran đi anh Shinichi! Em ủng hộ anh hết mình luôn hà ^^! Chaiyo!!!! .... Chap này hơi ngắn đấy ^^, có một số lỗi type nhưng ham đọc quá nên quên béng luôn rồi >o<... Mà....Sao Au lại nỡ lòng nào cắt ngang đoạn hay chớ ~.~ tiếc thương cho số phận reader mà a~~
 
Chap này, khúc đầu rõ là rất vui vẻ, vậy mà khúc cuối...
Tụt mood nhanh chóng -.-
Anh Shinichi kia, vô tình nỡ bỏ Thị Ran lại mà đi sao? Chắc không phải đâu nhỉ? Shin sẽ đột ngột xuất hiện đúng không? A ha, ta toàn đoán mò không à =))
Hay là Heiji bất ngờ đến cứu nhỉ??? (lại đoán mò -.-)
Nhưng ai cứu không quan trọng, tại vì ta tin chắc nàng sẽ cho kế tiếp là một màn anh hùng cứu mĩ nhân đúng hơm (đoán mò tiếp tục ._.)
Nhức đầu ghê, nàng làm re ta tò mò muốn chết <3 nhưng công nhận fic nàng thường hay cho biến cô ngay lúc hạnh phúc nhất không à -_- :))
First kiss hai anh chị bá đạo dã man :)) là Thị của ta chủ động mới sợ chứ =)) Shin-sama quả thức không đủ trình như chị :3
Tem đã bị giựt :( còn phong bì, lấy dán lên trán =))
Hóng chap kế của nàng nè :3
 
Ôi, phu quân của ta. :'(
Ta định đợi chờ đến lúc chàng hoàn chap 2 com một thể mà ngoảnh mặt lại.... *vèo* đã đến chap 5 rồi TvT.

Sao chàng cắt trúng chỗ hiểm thế? TvT
Tình hình sau này ra sao ra sao? Bạn Shinichi bất thình lình từ đâu mò đến, nhảy vô giải cứu mỹ nhân sao? TvT
Ba thằng cha kia là đứa nào mà dám dở trò sàm sỡ với Thị Ran? TvT
Ta đồng tình với phụ hoàng ta. TvT. Shinichi giám đốc gì mà lú lẫn vợi. TvT Điện thoại để trang trí hả. TvT.

À đang nói dở đến hắn nhân tiện nói thêm.... ngươi, Shinichi à, hôm qua ta ghé fic phụ hoàng thấy người mặt dày đến cả gang tay sao qua đây nửa dở nửa hâm thế? =v=.
Shinichi: Cô bảo ai nửa dở nửa hâm? =.=
Công chúa: Bản công chúa nói ngươi đó =v=. Đúng chính là ngươi đọ. =w=


Lúc lạnh lúc nóng... =)). Ngươi mắc chứng đa nhân cách hả? =)) Thôi ngươi đừng bày đặt lạnh lùng chi, sống đúng với con người thật của ngươi là được =v=.

È hèm, về vấn đề tình cảm của hai anh chị nhà này... thật là.... nói sao nhỉ?... hết thuốc chữa =v=. Nàng vì tiền mà đánh đổi cả thân mình làm nô lệ cho hắn làm vương làm tướng. =v=
Nàng vì hắn mà mạng sống bị đe dọa. =v=
Hắn vì nàng mà tuyệt hôn. (duyên nợ duyên nợ =)))
Mà trong lúc cấp bách hắn quẫn trí lắm cơ =v=.
Khả năng cao là tiếp theo hắn sẽ đến cứu hơn là Thị Ran tự mình bật lại. =v=

Phu quân à, chàng ra chap nhanh nha. :* Ta hồi hộp chớt rồi. TvT
 
Chap mới gay cấn quớ Au à:KSV@10:. Ớ Shin ưi! Quay lại cứu Ran kìa.Tính bỏ Ran lại cho mấy tên lưu manh làm nhục hả?:KSV@15:.Cơ mờ chắc Au hong nỡ lòng nào để vậy đâu nhỉ?:KSV@02:. Theo suy đoán của ta-1 tên thầy bói gà mờ đúng hiệu:KSV@07:-chap sau giữa dòng nước mắt dàn dụa của Ran, anh Shin đạp chai của tui,í lộn của chị Ran, sẽ xuất hiện:KSV@07:=>bị mấy tên du côn hành hạ đến nằm ngắm lan can bệnh viện cả tháng. Và người chăm sóc ảnh, hong ai khác chính là chụy Ran nhà ta:KSV@12:. Nói nhảm hoài à=)). Lót dép hóng chap mới nha Au:KSV@14:
 
Hiệu chỉnh:
Đọc fic của au ta cảm nhận được nhiều thứ rất thú vị. Ta không soi ra được lỗi gì hết. Có lúc rất hài hước, vui vẻ, Ran trong fic này cute và rất dễ thương. Ta cũng là cái đứa ăn vặt vài mà không chán, ta sẽ luôn ủng hộ au. Cho ta sr nhe nhiều khi bận rộn đọc xong ta không có comt. Chào au nhé! Chờ những chap tiếp và những diễn biến hấp dẫn và mới lạ! :KSV@05:
 
~Cười thay cho kiếp duyên ta,
Định mệnh cuộc đời từ đầu chia hai hướng…~​

Chương 6

~ Ran vốn không tin vào kì tích, nếu kì tích thực sự xảy ra, thì cô cũng không nghĩ nó sẽ xảy ra với mình. Những chuyện xui xẻo đến với cô đúng theo cách mà nó muốn đến. Không có may mắn thoát khỏi, cũng không có hy vọng lật lại tình thế.

Cũng như lần đó bị té vào vũng lầy, quần áo lẫn sách vở đều bị vấy bẩn, hại cô phải chạy về thay lại, nên trễ giờ học, cuối cùng bị nhốt ở ngoài cổng trường.

Cũng như lần đó bị rớt môn Anh văn, dù cô đã cố gắng hết sức ôn luyện, nhưng cuối cùng vẫn thua điểm chuẩn 0,1.

Cũng như lần này thật sự đã rơi vào tay kẻ ác, cô, không cách nào chống lại.

Cứ coi như kiếp trước mình đã làm nhiều điều ác vậy! Chết sớm một chút cũng không sao. Nhưng ba mẹ đã nuôi mình khôn lớn cực khổ đến vậy, còn chưa kịp đáp trả, tiền tiêu vặt cũng toàn để mua sắm, cô chợt cảm thấy mình là một người con bất hiếu.

Cả Heiji nữa, cô không kịp nói lời tạm biệt với anh rồi.

Cả Shinichi nữa, nếu biết cô chết rồi mà số tiền vẫn chưa được thanh toán, chắc là sẽ hận cô lắm...

Xin lỗi mọi người...

Nhưng, Ran thật sự đã đoán sai. Cuộc đời có nhiều lối rẽ, có một số chuyện, một số người, không thể đoán trước.

Ran nghĩ rằng mình đã tuyệt vọng đến mức sinh ra ảo giác, bởi vì cô nhìn thấy Shinichi ở đằng xa. Cảm giác bất lực đã sớm bao vây cả người cô, khiến cô trở nên mê man, mọi thứ xung quanh như chìm vào giấc mộng không lối thoát.

Một tiếng động nặng nề vang vọng bên tai Ran, bàn tay bẩn thỉu của hắn rời khỏi người cô. Hai cánh tay của cô cũng được thả ra, những cái bóng đen đột nhiên ùa lên trước mặt cô dồn dập. Thân hình nhỏ bé không còn điểm tựa liền khuỵu xuống, sau đó lại rơi vào vòng tay ấm áp của một người.

Hoàn toàn khác hẳn cảm giác ghê tởm của những người xa lạ.

“Ran!”

Cô nghĩ có ai đó đang gọi tên cô.

“Ran!”

Mặt cô bị tát mấy cái.

“Ran! Tỉnh lại!”

Tên biến thái nào lại tát cô liên tiếp thế kia!

Như đã qua một thế kỉ, Ran gồng mình thoát khỏi tình trạng nửa tỉnh nửa mơ, mở to mắt nhìn người trước mặt.

Đôi mắt đỏ hoe vốn đã khô nước mắt đột nhiên tuôn trào như lũ, cô bật khóc thút thít, mừng rỡ không thôi.

“Sao lại khóc?” Shinichi buồn cười nhìn cô, đưa tay quẹt đi giọt nước mặt chực trào trên khuôn mặt khả ái.

“Shinichi…” Cô vừa nói vừa nấc như con nít lên ba bị bỏ rơi. “Sao giờ anh mới đến…”

“Tôi xin lỗi.” Anh cười hiền, nhưng bỗng chốc nghiêm mặt: “Ran, nghe tôi nói. Tôi tìm cách giữ chân bọn chết tiệt kia, cô hãy chạy đi ngay khi có thể, rồi bằng mọi cách báo cảnh sát hoặc tìm người cứu chúng ta. Hiểu chưa?”

Ran lúc này mới nhận ra tình hình, cô nhìn về phía kia, thấy bọn tội phạm đã lò mò ngồi dậy. Thì ra ban nãy Shinichi đi vào đã giải quyết hết một lần, nhưng không trì hoãn được tình hình nghiêm trọng này bao lâu. Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Anh sẽ không sao chứ? Bọn chúng đông quá.”

“Nghe lời tôi. Nếu không hai chúng ta đều không thể thoát được.” Anh nhìn cô không chớp mắt, đôi đồng tử xanh biển kiên định lại có vài phần dịu dàng: “Cô còn chưa trả hết nợ cho tôi, chúng ta không thể cứ như vậy mà đi tong được.”

“Được.” Cô gật đầu.

Ran mau chóng đứng dậy, lùi về phía sau Shinichi. Bọn kia rất hăng máu, lập tức nhào về phía anh, động tác đánh vô cùng thô bạo. Cô rất lo sợ, nhưng bây giờ không chỉ có cái mạng nhỏ của cô mà còn có cả anh, anh vì cứu cô nên mới lâm vào tình thế sẽ mất mạng như thế này nên cô buộc phải tỉnh táo. Ran lùi vào phía trong góc, thầm quan sát tình hình. Cả bốn tên đều lao vào đánh Shinichi, nhưng anh phòng thủ rất tốt, liên tục né đòn, thậm chí còn có lúc phản công. Nhân lúc cả năm người đều đứng ở phía bên kia, cô bật người chạy thật nhanh, thoát khỏi con hẻm ghê rợn.

Ran thở dốc, cố gắng lia mắt thật nhanh tìm người cứu trợ. Nhưng không tìm thấy ai, xung quanh chỉ còn quán kem đang mở cửa. Cô chạy vào quán, cố gắng nói thật nhanh với người chủ bán ở đó: “Cho tôi mượn điện thoại dùng. Bạn tôi đang gặp nạn. Làm ơn.”

Người chủ bán là một người đàn ông trung niên. Ông ta nghe vậy liền nhíu mày, dạo gần đây bọn tội phạm lộng hành khá nhiều, nên không nghĩ ngợi thêm bèn nhanh chóng đưa điện thoại cho Ran sử dụng. Sau khi nghe cô trình bày, ông ta gọi thêm hai người đàn ông nữa, bảo cô chỉ đường để ứng cứu Shinichi.

Cả bốn người nhanh chóng trở vào con hẻm. Lúc này Shinichi đã cạn hết sức lực, đang bị khống chế, nhận không ít quyền mạnh của bọn kia. Ba người đàn ông lập tức lao vào, một trận chiến mới nổ ra. Nhưng bọn tội phạm vừa tốn không ít sức lực với Shinichi nên bọn chúng nhanh chóng thất thế, bắt đầu gục ngã.

Ran lo lắng nhìn Shinichi, cô không thể nhào vô bây giờ được, nhưng thật sự vô cùng sợ hãi. Sau khi giúp ba người kia trấn giữ được ba tên tội phạm, anh ngã gục sang một bên, thở hồng hộc.

Áo thun đen lấm lem máu khiến Shinichi có chút thảm hại. Nhưng tất cả, đã qua rồi!

May mắn quá!

Giờ phút này cô vô cùng biết ơn ông Trời.

Cô mỉm cười với anh, anh cũng gật đầu đáp trả. Cô định đi tới chỗ anh thì đột nhiên thấy tên tội phạm còn lại đi đến phía sau anh, hắn ta giơ thanh sắt trong tay lên cao khiến tim Ran như ngừng đập. Cô trợn mắt hét lớn: “Shinichi! Cẩn thận!!!”

Bốp!





Bệnh viện buổi đêm rất vắng người, hành lang tịch mịch không tiếng động. Ran nhìn Shinichi bên cạnh, có chút buồn cười. Bây giờ đầu anh bị băng trắng toát, nhìn không khác gì một kẻ ngốc. Thủ tục xuất viện nhanh chóng được hoàn thành vì anh không có thương tích lớn.

Shinichi và Ran được cảnh sát tận tình đưa về tận nơi ở, sau khi dặn dò vài điều chú ý cẩn thận, họ rời đi. Hai người đi vào nhà, kẻ trước người sau tương phản rõ rệt, Ran cúi đầu, chầm chậm đi theo bước chân anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đăm chiêu, quá nhiều chuyện xảy ra chỉ trong vài tiếng đồng hồ khiến cô có chút mông lung.

Đột nhiên Shinichi khựng bước chân khiến mặt cô đập vào lưng anh trong tình trạng không hay biết gì. Cô xoa xoa mặt, đôi mắt oán hận lia về phía anh.

“Xin lỗi.” Anh nghiêm túc nói.

“Gì cơ?” Cô còn đang tưởng anh xin lỗi vì khiến cô bị đập mặt nên giật mình, cô chỉ là… biểu cảm một chút thôi mà.

“Tôi xin lỗi… đã để cô một mình.” Giọng Shinichi lại vọng tới. Khuôn mặt tuấn tú chỗ xanh chỗ tím kèm theo mảnh vải băng trắng toát trên đầu, trong ánh sáng mờ ảo của đèn đường càng có hiệu ứng kinh người, làm cho Ran ngơ ngẩn.

Anh đã để cô một mình, nhưng anh đã cứu cô.

“Tôi không để tâm đâu. Chỉ là có chút xui xẻo thôi.” Cô cười xòa, cô không muốn anh cảm thấy chính mình là nguyên nhân.

Shinichi thở dài, giơ tay xoa đầu Ran. “Cô đừng sợ. Tất cả đã qua rồi.”

Cô cúi đầu, như thầm thì với chính mình. “Tôi không sợ…”

Shinichi hình như không nghe được câu nói của cô nên không phản ứng lại mà tự tiếp lời mình: “Ngày mai cô đừng đến tập đoàn, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

“Không. Tôi chưa làm được bao lâu sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà nghỉ chứ.” Cô lắc đầu, “Mà… ngày mai anh như thế này làm sao đi công tác?”

“Công tác?”

“Ừ.”

“Ai nói với cô là tôi đi công tác?” Shinichi nhíu mày khó hiểu.

“Không phải sao?” Ran chớp chớp mắt.

“Chẳng lẽ… vì thế mà cô nấu nhiều món ngon? Để chúc mừng tôi đi?” Anh ném cái nhìn sắc lẻm về phía cô, hỏi.

Bị anh vạch trần khiến cô có chút xấu hổ: “Không có đâu.”

“Haha…!” Vẻ lấp liếm của cô lập tức chọc cười Shinichi.

“Anh cười gì chứ?” Ran giận dỗi giậm chân.

“Kế hoạch thay đổi vào phút chót, người đi là tổng giám đốc.”

"..."

Ran tự thấy mình đại nhân không nên chấp tiểu nhân, nên không phản bác lại, nhưng trong lòng một phen lo lắng: “Anh như thế này đi làm cũng không sao à?”

“Không sao. Dù gì cũng là vết thương nhẹ, tôi vốn cũng chỉ ở trong phòng làm việc nên sẽ không ảnh hưởng nhiều đâu.” Anh cười, đáp. “Bây giờ cũng hơn một giờ rồi, cô mau đi ngủ đi, nếu không ngày mai chưa chắc gì dậy nổi.”

“Được rồi.”

Hai người chào tạm biệt nhau. Đêm khuya lại trở nên im ắng.

Ran nằm trên gi.ường, chợt nghĩ về lúc anh đến cứu.

Anh đã gọi cô là “Ran”, cô cũng một tiếng “Shinichi”.

Lúc đó quá nguy hiểm nên bản thân cô cũng không để ý nhiều, thuận miệng thì gọi thôi. Bây giờ nghĩ lại thấy có vẻ không đúng.

Nhưng cô khá lạc quan, việc hôm nay đã trải qua an toàn nên không tự bắt mình phải nghĩ nhiều nữa, vứt chuyện kia ra khỏi đầu, lập tức xoay người, ôm lấy cái gối hình con thỏ quen thuộc, nhắm mắt thả hồn vào giấc mơ.

***

Tập đoàn Kudo chào đón một ngày mới với ánh mặt trời rực rỡ từ phía xa. Mọi người vẫn tiến hành công việc của mình như thường lệ, nhưng không khí hôm nay náo nhiệt hơn rất nhiều. Ai ai cũng truyền tai nhau một câu chuyện kì lạ, tất cả đều không biết thực hư ra sao.

Giám đốc mọi ngày đều đi làm rất muộn – chuyện này mọi người trên thế giới đều biết, có khi đến tận trưa anh mới vào. Mọi người đều cảm thấy bình thường, giám đốc vốn còn trẻ tuổi, có khi buổi tối ra ngoài ăn chơi nên dậy muộn là chuyện đương nhiên, hơn nữa anh còn là con trai độc nhất của chủ tịch nên không ai dám dị nghị. Nhưng hôm nay, bác bảo vệ đã trông thấy anh đi làm rất sớm, khi công ty còn chưa có ai. Đáng sợ nhất, chính là đầu giám đốc còn có một vết thương được băng trắng xóa, khuôn mặt hiện rõ vết tích bị đánh cực-kì-thảm-thương.

Câu chuyện nhỏ nhanh chóng bay khắp tập đoàn, qua lời truyền miệng từ người này sang người khác có đến chục phiên bản khác nhau. Tuy vậy, không ai có thể chứng thực tính đúng đắn của nó. Bởi phòng làm việc của giám đốc ở trên một tầng riêng biệt, hướng lên phòng đó lại nằm trong một thang máy riêng biệt, có cho vàng họ cũng không dám lên, mà giám đốc lại kiên trì ở trên tầng, một cọng tóc cũng không thấy nói chi là những vết thương.

Hây da, thật là thất bại quá đi mà! Đó là tiếng lòng của toàn bộ nhân viên trong tập đoàn.

Câu chuyện giám đốc bị thương tích nhưng không rõ thế nào chiếm vị trí #1 trong bảng tin lá cải thuộc tập đoàn Kudo ngày hôm đó, còn #2 lại là một câu chuyện khác.

Cố vấn pháp luật mới của tập đoàn là một luật sư trẻ nhưng thành tích khá tốt – chuyện này người trên Trái Đất đều biết. Bình thường luật sư Mori làm việc vô cùng năng nổ, khí thế hừng hực, làm chuyện gì xong chuyện đó, giải quyết dứt khoát không rề rà, nhưng hôm nay lại như hồn ma thiếu đi sức sống, lề mề chậm chạp, trông như có thể ngã lăn ra đất bất cứ lúc nào, từ sáng đến giờ có việc sửa lại bản hợp đồng nhập khẩu cũng chưa thể hoàn thành.

Giám đốc và luật sư Mori thoáng chốc vang danh tập đoàn, trong khi bản thân hai người lại không hề hay biết.

Ran lờ đờ nhìn màn hình máy tính, đôi đồng tử tím biếc nhè nhẹ chớp, mệt mỏi nhìn màn hình chằng chịt những con số, khuôn mặt xanh xao đến lạ. Thật sự là quá oan nghiệt nha. Không ngờ việc hôm qua lại khiến cô bận tâm đến vậy. Trong lúc ngủ ác mộng đến hai ba lần, mà cô gần một giờ sáng mới chợp mắt, thế là vừa ngủ không đủ giấc vừa bị hành hạ tâm trí.

Aaaaaaaaaaaaaa!

Cái bản hợp đồng nhập khẩu chết tiệt này! Làm thế nào mà sai hết số liệu thế! Vậy mà tên ngốc nào cũng đặt bút kí tên để nó được thông qua rồi bây giờ lại vòng về tìm cô chịu trách nhiệm. Cô lia mắt xuống vị trí kí tên, suýt nữa thổ huyết.

Tên đầu heo đó lại là Shinichi.

Lửa giận bốc lên, Ran đập bàn, xách bản hợp đồng đi tìm người tính sổ.

Mọi người đều đang quan sát vị chủ nhân của tin đồn #2 thì đột nhiên bị giật mình, vội thu hết ánh nhìn lại giả lơ làm việc, đến khi cô đi khỏi lại lia mắt nhìn theo. Dáng người thanh thoát dịu dàng nhưng mỗi bước chân đều như giẫm phải lửa, mang theo sát khí nồng nặc. Mọi người âm thầm thương tiếc cho kẻ vừa chọc giận luật sư Mori, lại há hốc mồm khi nhìn thấy cô đi thẳng vào thang máy giành cho tầng làm việc của giám đốc.

Ôi~~~~~!

Hai người có gian tình~~~~!

Một câu chuyện mới đột nhiên xuất hiện đá văng hai câu chuyện nhỏ kia để chiếm vị trí #1: Giám đốc và luật sư Mori có điều mờ ám.

Mọi người ngẩng đầu cảm thán: Quả là một ngày tuyệt vời! Bao nhiêu chuyện hot xảy ra!



Nghe tiếng “Tinh” phát ra từ thang máy, Shinichi ngẩng đầu đầy tức giận, anh đã dặn dò bất cứ kẻ nào cũng không thể tìm anh trong ngày hôm nay. Anh dừng công việc, ngã người dựa vào ghế, đôi mắt xanh biếc lạnh lùng lia về phía cửa, để xem kẻ nào cả gan phá lệ đến vậy.

Cửa thang máy bật mở, một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc bước ra. Shinichi ngây người, nét lạnh lùng tan biến trong nháy mắt, anh ngạc nhiên hỏi: “Sao cô lại lên đây?”

Ran hậm hực đặt bản hợp đồng lên bàn: “Sao anh lại kí cái này? Số liệu sai be bét hết rồi, có biết sửa lại nó rất cực khổ không hả?”

Anh nhìn thoáng qua thứ cô vừa đặt lên. “Tôi không biết. Những thứ đưa lên bao giờ cũng đã xem xét kĩ nên tôi chỉ kí thôi.”

Cô nhìn anh, vẫn là những vết thương ấy, khiến cô cảm thấy rất áy náy. Bộ vest đen tôn lên khí chất bức người vốn có của anh, nhưng không thể che đi khuôn mặt tuấn tú đã đầy thương tích, miếng vải băng bó quanh đầu anh trắng đến chói mắt. Lửa giận ban nãy cũng tan biến, một thứ cảm xúc kì lạ xuất hiện khiến viền mắt cô bỗng dưng ươn ướt, cô thu lại bản hợp đồng, vội xoay người che giấu cảm xúc. “Không sao, tôi sửa lại là được. Anh làm việc tiếp đi, xin lỗi đã làm phiền.”

“Cô không sao chứ? Trông cô xanh xao quá.”

Tiếng Shinichi vọng lại từ phía sau, Ran không trả lời. Bước chân cũng tự nhiên nhanh lên, cô đưa tay ấn nút thang máy, khẽ quẹt giọt nước mắt bướng bỉnh vừa rơi ra. Có lẽ cô điên rồi, nên cảm xúc của cô cũng điên loạn theo.

Cánh tay cô bị giật lại, cả thân người bị xoay lại đối diện với Shinichi, anh nhìn cô, giọng nói có chút gấp gáp: “Cô làm sao thế?”

“Bỏ ra!” Ran cuống quýt giật tay lại, cúi đầu không dám nhìn thẳng anh.

“Cô làm sao vậy?” Giọng anh bỗng lớn hơn lúc bình thường, khiến cô có chút giật mình.

“Tôi không sao, anh bỏ tay tôi ra.”

“Cô đang nói dối, tại sao cô không dám nhìn tôi?”

Giọng anh như đang trách móc làm cho cô cảm thấy rất khó chịu, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Thế này đã đủ chưa? Buông ra!”

Shinichi nhìn viền mắt đỏ hoe của cô, môi mấp máy không nói nên lời.

Đầu óc Ran chợt quay cuồng, hình ảnh người trước mặt bỗng dưng nhòe dần đi, cô mất hết sức lực, cả người ngã khuỵu xuống.

Shinichi vẫn đang chăm chú nhìn cô nên nhanh nhạy đưa tay đỡ lấy, anh thậm chí còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ran thì chính thức bất tỉnh nhân sự. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, đáy mắt anh hiện rõ nét phức tạp.

Anh bế cô đến ghế sofa, nhẹ nhàng đặt xuống. Tay móc điện thoại trong túi ra, nhanh chóng gọi đi hai cuộc, cuộc thứ nhất là gọi bác sĩ tư nhân, cuộc thứ hai là gọi đến phòng nhân sự.

"Giám đốc?" Người trực điện thoại ở phòng nhân sự nhanh chóng bắt máy.

"Làm đơn xin nghỉ phép cho luật sư Mori, cô ấy sẽ nghỉ buổi chiều hôm nay và cả ngày mai. Còn nữa, tìm ra người kiểm chứng bản hợp đồng nhập khẩu kỳ trước, trừ một tháng lương, lập biên bản cho tôi. Hợp đồng sẽ do tôi trực tiếp chỉnh sửa, nên không cần phải hối gấp."

Người trực điện thoại nghe xong vội vâng dạ, trên mặt toàn là vẻ khiếp đảm.

Tập đoàn Kudo lại một lần nữa chấn động a~~

...

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình :x
 
Cướp tem, dán lên má =)) hắc hắc hắc mị đã có được tem ~.~ mị số hên quá cơ mà :3
Nói gì bây giờ, thật là thỏa mãn quá đi!!
Ta phục, phục sát đất công suất làm việc của nàng =.= quá là thần kì luôn
Cái chap này, ngọt như đường vậy :* sao con cháu sống nổi đây hiuhiu :(( đọc chăm chú từ đầu đến cuối, suy nghĩ trong đầu lởn vởn chỉ duy nhất "Làm ơn, dài hơn chút nữa đi ~~" nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó :))
Huraa, cuối cùng anh hùng cứu được Thị Ran vẫn là Shinichi-sama ~^o^~ Nhưng cái màn giải cứu có chút bánh bèo, khác mấy khúc "anh hùng cứu mĩ nhân" khác mà ta đọc được: nam đánh nhau tung tóe, một loáng dẹp hết côn đồ, còn lần giải cứu này anh Shin lại cầm cự, còn bị đánh bầm dập chứ :3 (nói thì nói vậy thôi, chứ nàng xây dựng nhân vật rất thực tế, một chọi ba thì đương nhiên yếu thế là phải, với Shin cũng có học võ đâu chứ hị hị )
Nàng ơi, nàng à ~ ta muốn xỉu với cái "báo lá cải" của Kudo =)) chậc, hai anh chị nhà này thay nhau lên nắm no.1, no.2 :)>- đáng yêu muốn chớt 🍀
Đã vậy, Thị Ran còn hùng dũng mặc kệ thị phi thẳng thừng lên tìm giám đốc nữa chứ [-X thị phị lại chéo chồng thị phi đó mà :v hùng dũng vậy thôi, chửi người ta là "đầu heo" vậy thôi, chứ vừa gặp đã khóc, đã xúc động, đã ngất vào lòng người ta rồi :D ôi cute quấyyyy
Tám nhảm vui với chap mới của nàng, mong cho mấy chap sau còn ngọt ngọt ngọt ngọt hơn vậy nữa [-O<
Ặc...có gì đó sai sai -.- nàng thuộc kiểu "đầu ngọt đuôi đắng" đúng không? Chậc chậc, nếu vậy thì sau này.... thôi thôi không nghĩ nhiều, hưởng thụ đã :D
Ta chờ diễn biến tiếp theo nè <3
Yêu nàng <3
 
Hay quớ đi Au à:-)/\:-) Cơ mà có 1 chỗ tớ thấy hơi vô lý. Lúc Ran ngẩng mặt lên, Shin thấy nàng khóc nên đứng ngẩn tò te hong nói nên lời vại mà khi Ran ngất Shin lại nhanh chóng đỡ lấy. Shin đang còn trong trạng thái"đóng băng" '+_+làm sao mà phản xạ nhanh thía được?:-?.Nói vại thoai chứ đây gọi là phản xạ không điều kiện của tềnh iu Au nhỉ?:KSV@12:.Nói nhảm hoài à (nghề của tớ=))).Hóng chap nghen:KSV@06:
 
Chào âu tớ là thành viên mới, tớ rất thích fic của bạn bạn viết rất hay mà tốc độ ra chap thần tốc , mà cho tớ hỏi cái này nha Ran k biết karate sao, lời cuối cùng ủng hộ bạn đặt gạch hóng chap
Dù Ran có biết Karate thì cũng không làm được gì đâu bạn. Thân yếu thế cô lại có đến 3 tên lận thì...:-S. Phải vậy hong Au?:-?
 
×
Quay lại
Top Bottom