[Longfic] Oan gia ngỏ hẹp

Cái này... sao mà giống lần đầu tiên mình viết fic thế nhỉ..
Tớ thấy: dùng nhiều thoại quá, trông như một kịch bản phim.. kịch bản thì chỉ có hành động của nhân vật.. ngoài ra không có miêu tả biểu cảm gì cả. Chỉ đơn giản là liệt kê hành động (Sr mình nói thẳng) Như thế này thì không giống một fic bạn ạ. Mình thấy nó giống như bản nghĩ tình huống đặt nhân vật vào.. ngoài ra không có gì khác. Chúng ta chỉ có thể thông qua lời nhân vật đoán tình huống. Nó sẽ không hay chút nào.. Fic không hề có một đoạn nào miêu tả đúng nghĩa cả. Tớ khá là không thích điều đó. *nhún vai*

Từng đoạn nhỏ thay vì bạn dùng ''Aoko nói'' ''Ran nói'' thì nên thêm thắt những quanh cảnh xung quanh v..v.. bạn có thường viết một bài văn biểu cảm và tự sự không? tại sao đề văn là một chuyện mà viết ra lại hạn chế (thậm chí tớ không dùng thoại trong bài văn của mình) thoai? Có phải vì tự sự yêu cầu tả? không cần thiết thoại? Fic cũng thế thôi.. nói là fic nhưng thực tế cũng chính là những bài văn nhỏ.. phải làm sao cho nó có sức ấn tượng và để lại gì đó. Chứ không phải chỉ viết thoại không thế này.

Tớ nói thẳng vì tớ nghĩ mình sẽ giúp được cậu nghe nhận xét chính xác. Theo quan điểm của tớ thì là như vậy *nhún vai* Những lời khen ngợi thường động viên và cho ta nghĩ rằng như thế là ổn. Cậu hiểu tớ muốn nói gì chứ? Sr lần nữa nếu bài com này không giúp gì được cho cậu.

Thân ^^

Ony
thanks vì sự đóng góp thẳng thắng này:KSV@04:, thật ra fic đầu tiên của mình nghiêng về biểu cảm và tả lắm, còn lời thoại thì không nhìu thế này đâu, không biết tại sao khi làm fic này mình lại đưa nhìu lời thoại quá vậy:KSV@08:, bản thân mình cũng cảm thấy không phải là một fiction thật sự:KSV@17:, cũng có nhìu lời nhận xét phê bình về vấn đề này, do đó mình đã cố gắng giảm 1 chút lời thoại xuống (nhưng vẫn nhìu vô số kể:KSV@19:), ở những chap sau, khi đối đầu vs nguy hiểm,những khúc lãng mạng hay những lúc diễn tả tâm trạng nhân vật mình sẽ cố gắng diễn tả được nó (kể cả những lúc khác cũng vậy ^.^), mình hứa hẹn vs các bạn ở chap sau sẽ có 1 sự thay đổi lớn về phong cách viết ( không còn nhìu lời thoại nữa, viết sẽ xuống dòng để dễ nhìn hơn, chèn hình hoặc thơ để cho fic theme sinh động........) nếu ai mà có chơi zing me thì chắc biết mục viết blog rồi, ở zing thì mình có thể chèn nhạc, theme cho blog nên sẽ dễ dàng bọc lộ được cảm xúc, tuy vậy nhưng vấn đề quan trọng nhất là do người viết, vì thế kể từ bây giờ, một fiction thật sự sẽ xuất hiện ( mấy cái trước xem như chỉ là nháp nhé :KSV@09:), mình thích nhất là câu "Những lời khen ngợi thường động viên và cho ta nghĩ rằng như thế là ổn", vì thế các bạn cứ góp ý thẳng thắn để mình có thể sửa chữ ( nhưng cũng đừng quên khen 1 chút để động viên tác giả viết tiếp nhé :KSV@05:), thanks tất cả các bạn đã theo dõi fic này trong suốt thời gian qua, những bạn đã đóng góp ý kiến quý báu của mình:KSV@04:
 
Mi`k rất thích fic này cảu bạn.Nhưng bớt lời thoại và lồng thêm suy nghĩ,bối cảnh,cảm xúc nhân vật vào thì sẽ hay hơn.^_^.ủng hộ bạn nhiệt tình
 
Chap 16: Thân phận bại lộ​
Khi mặt trời vừa lú đầu lộ diện sao 1 đêm thì mọi vật xung quanh bỗng dưng bừng dậy. Từng tia nắng xuyên qua kẻ lá làm cho mọi vật thêm lung linh huyền ảo.
KenhSinhVien.Net-rung-cay.jpg


Ánh sáng bình minh ấm áp chiếu vào 4 bức tượng thạch, thứ ánh sáng đó lại phản chiếu trở lại càng làm cho ngôi nhà đẹp không gì tả nỗi. Bầu trời trong xanh cùng với mây trắng dần dần hiện rõ, nó toát lên một sự hồn nhiên, thanh tao đặc trưng của một buổi sáng đẹp trời, tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, người ta sẽ bắt gặp hình ảnh 1 màu tím rất nhẹ, rất lợt, 1 gam màu buồn.
Gió sớm mai thổi qua, cơn gió nhẹ nhàng đến mức chỉ đủ để thổi bay lơ lửng vài sợi tóc dài đen nháy của 1 người con gái nhưng lại làm những chiếc lá vàng nhỏ nhắn rụng đầy cả sân, số ít còn lại trên sân là những bông hoa trắng tinh vẫn còn tỏa hương thơm thoang thoảng.
Xé tan bầu không khí trong lành đó là những tiếng bước chân của con người khi họ bắt đầu làm việc, trong khi đó, nó vẫn muốn được nằm trong chăn ấm, nệm êm nhưng có lẽ đêm không đủ dài lại phải để bàn chân đó bước đi một cách nặng nề, miễn cưỡng.
- Thưa ngài, xe đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể đi được rồi._Ông quản gia cúi đầu nói nhỏ nhẹ trước mặt ông chủ của mình.
Vì quen với cuộc sống xa hoa từ nhỏ nên có lẽ đâu là lần đầu tiên ông tư lệnh thức sớm như vậy, ông đáp lại bằng 1 giọng nói uể oải, mệt mỏi vì cơn buồn ngủ:
- Được rồi, đi thôi.
Xe bắt đầu nổ máy, mọi người tựa lưng vào thành ghế êm ái mềm mại chẳng khác gì nệm ở nhà nên thiếp đi nhanh chóng vì đường còn khá xa.
Khi tiếng xe liệm dần và tắt hẳn thì cũng là lúc mọi người còn lại trong nhà thức dậy.
- Buổi sáng tốt lành nhé!_Ran vươn vai hít thở không khí trong lành.
- Woa! Ngôi nhà lấp lánh đẹp quá à._Sonoko trầm trồ khen ngợi khi quan sát ngôi dinh thự.
- Buổi trưa mới là lúc lấp lánh nhất vì lúc đó ánh sáng mặt trời rất sáng._Giọng nói cất lên trên môi người thiếu nữ xinh đẹp.
Cả bọn quay sang vì nghe giọng nói lạ, 2 cô gái, 1 người dịu dàng, thùy mị, 1 người phong cách Tomboy nam tính đang tiến về phía cả bọn. Hakuba bất ngờ reo lên:
- Uả? Masumi và Higari, sao 2 em lại ở đây? (Masumi thứ 2 sau Chihiro , còn Higari là út).
- Chúng em không đi thăm ông nội cùng ba mẹ, họ sợ mấy anh ở không quen nên kêu bọn em ở lại giúp đỡ lúc cần thiết._Masumi giải thích.
“Ở lại giám sát thì nói đại đi, còn ở đó mà bày đặt”_Ý nghĩ hiện lên trong đầu anh chàng thám tử nóng tính Hattori.
- À, đây là em út trong nhà, Hiragi, mọi người gặp nó lúc chúng ta làm quen rồi đúng không? Tính của nó khá giống con trai, nó là chúa gây sự tronh nhà đó._Masumi giới thiệu cặn kẽ về cô em gái cá tính của mình.
- Thôi đi, chị giới thiệu em kiểu đó, em không dám nhận đâu, không phải tới giờ chị tưới cây rồi sao?_Higari đuổi khéo chị mình.
- Âý quên! Các anh ở lại nói chuyện tiếp đi ha, em đi tưới cây đây._Masumi vội vàng chạy ra sau vườn làm việc của mình.
Đợi cho chị mình đi hẳn, Higari bất ngờ bước đến gần Ran, khoảng cách của 2 người bây giờ chỉ còn 15cm, cô lấy bàn tay trắng trẻo của mình sờ vào mặt Ran, tới khi đến cằm, cô mới nâng khuôn mặt của Ran lên:
- Con gái à?
- Cái......cái....gì?_Ran hiện rõ vẻ bối rối trên khuôn mặt trắng hồng của mình.
- Cho dù có đội tóc giả, đeo râu giả, mặc đồ nam, quấn vải che đi phần ngực cũng không thể qua mắt được tôi đâu. Đừng tưởng tôi chưa từng giả trai mà xem thường đấy nhé._Higari tự tin về khả năng quan sát của mình.
Trong khi mọi người bất ngờ và bối rối không biết phải làm sao thì Shinichi lại cười tươi như không có gì xảy ra, bất ngờ vì vẻ mặt đó, Higari lập tức trở lại vấn đề:
- Mục đích của mấy người là gì?
- Trước khi trả lời câu hỏi của cô, tôi muốn hỏi cô một câu có được không?_Shinichi đẩy Ran ra sau lưng mình, cậu dần dần tiến về phía trước.
- Cứ hỏi._Higari ngồi xuống băng ghế đá gần đó và chờ đợi câu hỏi từ Shinichi.
- Vậy.....mục đích của cô là gì?_Shinichi bước đến gần hơn, cậu nở 1 nụ cười nữa miệng đầy bí ẩn.
- Đương nhiên là vạch trần thân thế của mấy người rồi._Higari tự nhiên đáp.
- Ko phải, ý tôi là mục đích của cô đến với gia tộc nhà ông Yasuharu là gì ấy?_Shinichi giải thích kỹ càng hơn.
- Tôi là con gái sống trong nhà thì làm gì có mục đích chứ?_Higari ngạc nhiên đứng phất dậy.
- Tất cả mọi người trong nhà cô, xương cầm quai hàm của họ đều khá to, chỉ có mình cô là nhỏ mà thôi._Shinichi chen ngang lời nói của Hiragi.
- Tôi hoàn toàn không hiểu cậu đang nói cái gì nữa? Tự nhiên lại đưa cái cầm vào chuyện này chứ._Higari bắt đầu tỏ ra bối rối.
- Nếu không biết thì khắc cốt ghi tâm đi nhé: cằm là một yều tố di truyền tuyệt đối từ bố mẹ sang con, nếu bố mẹ có xương quai hàm to thì con cái không thể có xương quai hàm nhỏ được, trừ khi 1 người nào đó phẩu thuật mà tất cả mọi người trong nhà ai cũng có xương quai hàm giống nhau không thể cho rằng họ rũ nhau đi phẩu thuật đc, chỉ còn trường hợp của cô thôi, nếu cô thật sự đi phẫu thuật thì có thể nói cho tôi biết nơi phẫu thuật của cô đc ko?_Shinichi bây giờ như một nhát dao đăm thẳng vào tim Higari, cô như người mất hồn đứng trơ ra mặc cho cái nắng oi bức của mặt trời.
- Ý .....của cậu là.....là....Higari không phải là ....con ruột của ông Yasuharu hả?_ Ran lấp bấp nhìn thẳng vào mặt Shinichi với vẻ mặt như các bạn của mình, một vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên và dường như họ cũng không thể tin vào tai mình.
Họ im lặng chờ đợi câu trả lời từ phía Higari, nở 1 nụ cười trên môi, Higari tiến về phía Hattori lấy cái nón trên đầu anh chàng đội vào đầu mình, cô quay sang Shinichi:
- Cậu là ai?
- 1 người bình thường thích xen vào chuyện người khác, chỉ vậy thôi._Shinichi thản nhiên giấu tên tuổi thật của mình.
- Ta tự giới thiệu, ta là Takama Higari, nhân viên FBI, Cục điều tra liên bang Mỹ.
- Cái gì? FBI cơ á????_Cả bọn la lên làm cho Masumi ở sau nhà cũng phải chạy ra sân, thế là cuộc nói chuyện bị gián đoạn.
Hết chap 16.
Chap này đa phần là cuộc nói chuyện nên lời thoại hơi bị nhiều, chap sau sẽ lãng mạng hơn nghiêng về cảm xúc hơn nên lời thoại không nhìu như chap này, ở chap sau, 1 cuộc chiến tranh lạnh sẽ diễn ra, các bạn hãy thử đoán xem là cặp đôi nào nhé. ( Hakuba - Shiho hay là Makoto - Sonoko đây?)
 
oan gia ngỏ hẹp à?theo ta là oan gia ngõ hẹp chứ nhỉ?

hihi:KSV@05:, bạn đúng oy, nhưng lúc mình đánh chữ lại đánh nhằm, làm biếng sửa quá nên để vậy lun, thông cảm cái tật lười của mình nha:KSV@11:
 
Hôm qua mới học cách chèn nhạc vào trong bài blog, hôm nay áp dụng thử ai ngờ lại thành công, cùng nghe nhạc và đọc fic nhé.

Chap 17: Nơi Tình Yêu Bắt Đầu​
.
Thấm thoát thì cũng đã đến chiều tối, giờ đã 7h rồi, cái màu tím rất lợt, rất nhẹ nhàng buổi sáng bây giờ đã rõ hơn, bao trùm một không gian rộng lớn bởi 1 màu buồn man mác giống như sẽ có chuyện gì sảy ra vậy. Gió vẫn cứ thổi, lá vẫn cứ rơi, từng cơn gió lạnh buốt cứ chen nhau bay đến, khác hẳn với sự ấm áp mà những cơn gió sớm mai thừa hưởng. Mùa đông đã sắp đến, cây cối đã bắt đầu những đợt rụng lá đầu tiên, những bông hoa cũng không còn lung linh dưới ánh nắng mai lâu nữa, mọi vật sẽ chuẩn bị đối mặt với một mùa đông lạnh thấu xương. Những người trong dinh thự Yasuharu đang ngồi bên cái lò sưởi ấm áp, 10 người và một điệp viên FBI:
- Tôi đã nói thân phận thật của mình cho các cậu nghe rồi, các cậu cũng nên cho tôi biết thân phận của các cậu chứ, chắc không phải là một anh chàng Tooru bình thường thích xen vào chuyện người khác phải không?_ Higari vừa nói vừa nhìn vào Shinichi
Im lặng nhìn nhau một hồi, cả bọn quyết định nói rõ thân phận, Shinichi đại diện:
- Được rồi, sớm muộn gì cậu cũng biết thôi, chuyện là thế này........
Shinichi kể đầu đuôi mọi chuyện, từ thân thế của họ đến mục đích họ trà trộn vào ngôi nhà này. Sau khi hiểu hết tất cả, Higari tấm tắt khen:
- Chà! Toàn là nhân vật nổi tiếng, hèn gì phải thay tên đổi họ nhưng các cô không sợ họ nhận ra sao? Toàn là tên con gái.
- Ko sao! Dù gì họ cũng không biết bọn tớ nên dù là tên con gái nhưng cũng không nói lên được gì, mà nhìn cậu và Masumi thân nhau quá nhỉ?_Ran đổi sang vấn đề khác ngay lập tức.
Higari tiến về phía cả bọn, nói nhỏ:
- Thân gì mà thân, tớ tiếp cận Masumi là có mục đích, Masumi là người biết rõ nhất bí ẩn đằng sao căn phòng có bức tường đỏ, Masumi là còn là người sắp đặt thời gian để buôn bán ma túy nữa, lần trước tớ suýt chết vì đang nghe trộm mà lại làm đổ bình bông để trước cửa phòng đọc sách của ông Yasuharu, may là có con mèo thế thân, lần đó tớ nghe được một tin quan trọng, ngoài ma túy còn có vũ khí đc cất trong đó nữa.
- Thế là thêm một tội tàng trữ vũ khí trái phép, nếu bây giờ đang trong thời chiến thì ông ấy ở tù mọt gông luôn rồi._Kazuaha nhấn mạnh từng chữ.
Makoto thấy thế nói thêm:
- Cậu và Masumi thân như vậy có tra ra được tin tức gì không?
Trả lời một câu ngắn gọn kèm một nụ cười trên môi, Higari nói:
- “Chỉ nói với người quan trọng nhất”, cô ấy nói thế đó.
Đang nói dở thì Masumi từ đâu bước vào:
- Tớ phải ra siêu thị mua đồ rồi, mọi người ở nhà nếu buồn ngủ thì nhớ khóa cửa lại, tớ có mang theo chìa khóa dự phòng, ai muốn ăn gì thì cứ nói, tớ sẽ mua luôn cho.
- Anh đi với em._Hakuba đứng dậy tiến tới bên Masumi.
- Ukm, vậy mình đi, chào mọi người._Masumi lịch sự vẫy tay chào trước khi đi.
Hai người vừa đi ra khỏi phòng thì Shiho đứng lên một cách tức giận:
- Tớ muốn ra công viên chơi chút, lát nữa tớ sẽ về.
- Tớ đi với cậu nhé!_Ran vội vàng khoát tay cô bạn lạnh lùng của mình kéo đi.
Sau khi đi siêu thị xong, Masumi cùng Hakuba bước đi trên con đường về nhà, Masumi mở lời làm cho không gian yên tĩnh biến mất:
- Em không muốn về sớm như vậy, chúng ta lại công viên chơi nhé!
- Ukm, nếu em thấy thích._Hakuba gật đầu cho xong chuyện.
Hai người vẫn tiếp tục bước, gió đêm sao mà lạnh quá, có lẽ vì thế mà đêm hôm nay không còn đông người như những đêm khác, gió thổi....tóc bay, Hakuba vội vàng lấy áo khoát của mình che cho Masumi khi nhìn thấy làn da trắng hồng rung lên khe khẽ vì lạnh, cô nhẹ nhàng cảm ơn anh nhưng cô biết.....người anh ở đây nhưng trái tim không thuộc về nơi này, cô cúi đầu xuống, tự hỏi tại sao anh ấy lại đi theo mình, cảnh vật đêm nay yên tĩnh quá, yên tĩnh đến sởn gai óc, cả hai đều im lặng, không ai nói một câu gì, cứ thế mà đi, cuối cùng cũng đến nơi, anh và cô dừng lại tại một cây cầu tuột, Hakuba cất lời trước:
- Em muốn chơi cái này à?
Thấy Masumi gật đầu, Hakuba đi lên phía trước tiến đến bên cầu tuột và ngồi vào đó, Masumi cũng làm tương tự như Hakuba, Hakuba tuột xuống trước nhưng tới lượt Masumi thì lại bị váy vướng vào thành cầu, cô bất ngờ la “oái” một tiếng, nghe tiếng la nên Hakuba xoay người và dừng lại giữa chừng.
- Á! Đừng dừng lại, đụng......đụng bây giờ._Masumi cố gắng la lên nhưng không kịp nữa rồi.
Bịch............
Vừa gỡ được chiếc váy thì Hakuba bất ngờ dừng lại, Masumi có chớn nên đã tuột xuống đụng ngay Hakuba, bịch đồ ăn nằm lăn lóc, thời gian như ngừng trôi một hồi lâu, chính xác là lúc này cô và anh ấy nang nằm đè lên nhau dưới đất, môi đã chạm, hai người trố mắt nhìn nhau, mặt hai người bây giờ như trái cà chua chín đến đỏ hoét.
- Ha.....Hakuba....
Thót tim khi nghe thấy tiếng động, hai người thật không ngờ đó lại chính là Shiho và Ran, họ cũng đang dạo chơi công viên, thẹn thùng vì có người nhìn thấy, Masumi vội vã chạy về, Hakuba cũng lập tức đứng lên, vội vàng phũi hết bụi bặm trên người, anh lập tức chạy đến bên Shiho:
- Shi....Shiho, đó chỉ là tai nạn.... đừng hiểu lằm.
Bốp........................
Một cái tát của một người con gái anh yêu thương nhất, một cái tát mà anh cũng đã rõ nguyên do, cô không đợi anh nói thêm một từ gì, cô đã chạy, chạy rất nhanh, rất nhanh....
- Còn không mau đuổi theo._Ran đẩy Hakuba mong có thể cứu vãng tình cảm của hai người
Bây giờ cô đã biết thế nào là cô đơn, thế nào là đau khổ, tự nhiên lại thấy cay cay nơi khóe mắt, một thứ gì đó đã chảy dài trên gương mặt một người thường lạnh lùng, cứng rắn, nó như muốn đóng băng lại vì cái lạnh của một đêm vào đông, quá mệt mỏi, cô dừng lại và tựa vào cái cây ven đường, từ từ ngồi xuống, xa xa, cô đã thấy hình ảnh của người làm cô khóc, vừa chạy vừa gọi tên cô, không hiểu sao cô lại muốn được nghe lời giải thích từ cái tên đáng ghét ấy, cái tên đã làm cho cô hiểu được nỗi đau sâu tậng đáy lòng, bóng dáng ấy ngày càng gần thêm, và bây giờ nó đã đứng trước mặt cô, cô cúi xuống, không dám ngước nhìn khuôn mặt ấy nữa, vì giờ đây, những giọt nước mắt cứ đua nhau lăn dài trên má, cậu ấy cũng nhận ra điều đó, cậu từ từ ngồi xuống, lấy đôi bàn tay ấm áp của mình nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Shiho lên:
- Tớ không cần cậu quan tâm._Shiho lạnh lùng lấy đôi tay Hakuba ra khỏi mặt mình, liền nhanh chóng quay đi chỗ khác.
- Cậu cứ như vậy là đang ghen đó.
Từng câu từng chữ Hakuba thốt ra làm Shiho lặng đi, có thật là cô đang ghen không? Nếu không tại sao cô lại có thái độ như vậy chứ, 1 thái độ mà cô chưa từng đối xử với ai hết, cô lấy tay lau hết nước mắt và đứng lên, thấy thế, Hakuba cũng đứng lên, cô nói nhưng giọng vẫn còn rung:
- Chẳng phải anh muốn giải thích sao? Tôi cho anh nói đó.
- Tớ thề với trời đó chỉ là tai nạn thôi, cô ấy bị vướng váy vào thành cầu tuột, tớ thấy thế thì dừng lại ko ngờ lúc đó cô ấy có chớn rồi tông thẳng vào tớ cuối cùng là......, nhưng mà cái nụ hôn đó không tính, nụ hôn đầu tiên của Hakuba này mà không trao cho Shiho Myano thì không có ý nghĩa gì hết._Hakuba đã nói hết những gì sâu trong đáy lòng.
- Vậy nếu cậu hôn tất cả cô gái trên đời này rồi cuối cùng là tôi thì những nụ hôn đó đều không tính sao? Thế thì lợi cho cậu quá còn gì?_Shiho dồn Hakuba vào thế bí
- ........
Thấy Hakuba không trả lời được, Shiho quay người bỏ đi với những giọt nước mắt còn động lại trên mi, Hakuba vội nắm tay cô lại và bây giờ cô đã nằm gọn trong lòng Hakuba

KenhSinhVien.Net-om-nhau.jpg


- Shiho à! Mục đích tớ tiếp cận với Masumi là vì câu nói của cô ấy, cô ấy sẽ nói bí mật đằng sau căn phòng có bức tường màu đỏ cho người quan trọng nhất, nên tớ mới phải giả bộ như là thích cô ấy, ngoài ra còn 1 chuyện nữa, tớ muốn xem Shiho có phản ứng như thế nào với việc tớ quen Masumi, nếu cậu không có phản ứng gì thì tớ sẽ bỏ cuộc, nhưng bây giờ sẽ không đâu, vì tớ tin Shiho cũng có tình cảm với tớ mà.
Cô im lặng, những giọt nước mắt cũng chảy trở lại, nhưng kèm theo đó là 1 nụ cười, cô nhắm mắt lại, bây giờ cô không còn cảm thấy lạnh hay bất cứ cảm giác đau khổ nào nữa, cô tin Hakuba, cô tin những gì cậu nói, hai người cũng đã làm lành và bắt đầu 1 tình yêu mới nữa, nhưng việc Hakuba làm nội gián thì nguy hiểm tràn trề, chap sau để xem Hakuba sẽ xử lí ra sau với công việc ông Yasuharu giao cho cậu đây, một việc giết người........
 
Tem^_^.Hí hí,ShiHo ghen kìa.Vui ra phết!Hakuba cũng tình cảm ghê!Thích chap này nhất trog các chap của bạn đó!Tiếp nha
 
Phong bì^_^
Hé hé, kết mấy vụ ghen lứm;)) nhưng vụ nì hơi mạnh tay nhỉ:KSV@08::KSV@05:
Nhưng sau đó hai người vẫn tình củm:KSV@12:Mà thấy thíu thíu cái gì đó:-?
Típ nghen:KSV@03:
 
Mình là 1 thành viên của GA8, tuy không thường xuyên tham gia Kênh sinh viên nhưng mình có 1 số lời như sau( mong bạn đừng giận)
Ưu điểm: - Bạn có nhiều câu văn rất hay, mình rất ngưỡng mộ.
- Chăm post fic, không giống như bên GA8 , các bạn í đều mắc bệnh lười.
- Chủ đề của bạn rất độc đáo, mình rất thích.
Khuyết điểm:
- Fic của bạn qua nhiều lời thoại( qua GA8 là bị chém đấy)
- Không có lời văn miêu tả ngoại hình, cảnh....
- bạn không nên dùng ngôn ngữ chat trong fic
- Diễn biến hơi nhanh.
Đấy là nhận xét của mình, hy vọng khi mình quay lại thì bạn đã có 1 fic tuyệt vời và đầy cảm xúc
Cố lên nha!!!!!!
 
woa..hay wa'...nhanh nhanh chap típ nha

cuối cùng cũng nhìn thấy bạn bình luận rồi, hồi trước hông có thấy bạn đâu hết, cảm ơn vì đã góp ý cho mình nha:KSV@04:

----------

Mình là 1 thành viên của GA8, tuy không thường xuyên tham gia Kênh sinh viên nhưng mình có 1 số lời như sau( mong bạn đừng giận)
Ưu điểm: - Bạn có nhiều câu văn rất hay, mình rất ngưỡng mộ.
- Chăm post fic, không giống như bên GA8 , các bạn í đều mắc bệnh lười.
- Chủ đề của bạn rất độc đáo, mình rất thích.
Khuyết điểm:
- Fic của bạn qua nhiều lời thoại( qua GA8 là bị chém đấy)
- Không có lời văn miêu tả ngoại hình, cảnh....
- bạn không nên dùng ngôn ngữ chat trong fic
- Diễn biến hơi nhanh.
Đấy là nhận xét của mình, hy vọng khi mình quay lại thì bạn đã có 1 fic tuyệt vời và đầy cảm xúc
Cố lên nha!!!!!!

thanks nhìu, mình không giận đâu, còn vấn đề chăm post fic có lẽ bạn nhầm rồi, mình là chúa lười mà, lúc trước thì còn 2 ngày 1 chap mới, bây giờ 1 tuần 1 chap mới lun đó, vấn đề quá nhìu lời thoại mình đang cố gắng sửa (nhưng vẫn nhìu vô số kể), hứa với bạn khi bạn quay lại thì sẽ là 1 fic tuyệt vời và đầy cảm xúc, 1 lần nữa xin chân thành cảm ơn bạn.:KSV@05::KSV@03:
 
Chap 18: Lần gặp mặt cuối cùng?​
( Tại sao? Tại sao cứ đến chuyện liên quan đến cậu tớ lại không thể bình tĩnh được chứ?)
Mùa đông........
KenhSinhVien-winter-theme-03.jpg


Lạnh lẽo..........
KenhSinhVien-lanhleo.jpg


Tuyết rơi.........
KenhSinhVien-tuyetroi.gif


Trắng buốt........
Những chiếc lá cuối cùng cũng rơi, rơi một cách nuối tiếc, như muốn kéo dài sự sống, nhưng thà rơi như vậy để rồi lại xuất hiện trong ánh nắng ắm áp, tiếng chim ríu rít của mùa xuân còn hơn phải chịu đựng cảnh lạnh lẽo, cô đơn một mình.
Khung cảnh bây giờ chỉ toàn một màu trắng, một màu tinh khiết, trong sáng đặc trưng của mùa đông, một mùa mà mọi người có thể xem là vửa tốt, vừa xấu. Dù mặt trời có nóng đến mấy cũng không thể sưởi ấm cho mọi người trong tiết trời lạnh giá như thế này, điều đó cho thấy, dù là người tài giỏi đến đâu đi chăng nữa cũng có lúc chịu thua trước một thứ gì đó.
Tuyết rơi mỗi lúc càng nhiều, ngày càng dày thêm, bao trùm cả thành phố.

Khí trời trở lạnh làm mọi người phải chui rút trong nhà mà không muốn ra đường, trong căn dịnh thự sang trọng đó đầy ắp tiếng cười, họ vui vẻ đón nhận một mùa đông băng giá vì họ vẫn chưa biết, nguy hiểm đang cần kề, những thử thách về tình bạn, tình yêu có làm cho họ ngã gục?.............Không ai có thể biết trước điều đó........
4h45’ sáng:
Reng....reng....reng.....reng:
Masumi miễn cưỡng cầm chiếc điện thoại lên khi cô vẫn còn đang mơ màng ngủ trong căn phòng sang trọng và ấm áp của mình:
- Sao? Bố định ở nhà nội 1 tháng nữa mới về hả?................Vâng, vậy cũng được, thôi nha bố.
Cụp......
Cô tắt máy và tiếp tục chìm vào giấc ngủ........
Thứ ánh sáng mặt trời yếu ớt cố gắng len lỏi qua những đám mây xám sau khi đã trút xuống trần cơn mưa nặng nề, tuy yếu ớt nhưng nó vẫn làm mọi thứ bừng dậy.
Vội vàng chỉnh chu lại bộ tóc giả, mặc một chiếc áo ka-tê sọc trắng đen cùng một chiếc quần jean xanh, Ran lại hút hồn biết bao cặp mắt trước vẻ điển trai của cô nàng. Thức dậy với một bữa sáng thịnh soạng đã được chuẩn bị sẵn, Ran và mọi người quây quần bên nhau, Masumi vừa ăn vửa mở miệng nói:
- À, bố vừa mới gọi điện cho em nói là 1 tháng nữa ông mới về, không có ông ấy các anh có thể tự nhiên rồi, không cần phải ngại.
Nói xong, Masumi lại cuối xuống ăn nốt phần của mình, mọi người ngạc nhiên nhìn Masumi, ai cũng biết hết về chuyện của Hakuba, Shiho và Masumi tối hôm qua tại công viên ( chính xác là tại cây cầu tuột). Nhưng thôi, không nhớ đến cũng tốt, mọi người lại cặm cụi trên bàn ăn. Ăn xong, ai lại về phòng nấy, vì thời tiết quá lạnh nên mọi người cũng không biết phải làm gì. Tại căn phòng rộng lớn của Shinichi:
- Các cậu không thấy lạ sao? Có khách ở nhà mà lại đi vắng tới 1 tháng, vả lại còn là khách chưa từng gặp mặt, tớ nghĩ không nên hành động vội vàng. Đợi tính kỹ rồi hãy lẽn vào căn phòng đó xem sao?_ Shiho cảm thấy bất an về việc ông Yasuharu vắng mặt trong một thời gian dài.
- Ukm, tớ cũng cảm thấy Shiho nói có lý, việc này cứ như là một cái bẫy được giăng ra cho chúng ta vậy._Ran nói thêm vào, vừa nói cô vừa nhìn ra cửa, xem có ai nghe lén hay không.
Mọi người suy nghĩ một chút, các anh chàng thám tử có vẻ như không kìm được sự hiều kỳ của mình, cả cô điệp viên FBI cũng vậy, thế là Hattori đại diện:
- Đây là một cơ hội của chúng ta, phải biết nắm lấy, tớ nghĩ chúng ta nên liều một phen vậy, cứ cho như đây là một ván bài đi, vả lại nếu chúng ta không vào hang cọp thì ai vào đây?
- Nhưng đây là cấn đề sống chết đấy, còn là sống chết của 11 người, không phải giỡn được đâu, chúng ta phải bàn bạc kỹ mới được chứ._Kazuha phản đối lại ý kiến của Hattori một cách kịch liệt.
Shinichi chống cằm suy nghĩ thật kỹ, khuôn mặt cậu lúc nãy hiện rõ sự phân vân, không biết là sao? Nữa muốn, nữa lại không, cuối cùng, cậu đưa ra quyết định:
- Ai không đi thì người đó ở nhà, còn ai muốn đi thì theo tớ.
Hattori, Hakuba, Higari, Makoto và Kaito đứng lên và về phía Shinichi. Cả bọn con gái thấy thế cũng nhượng bộ, Shiho nghiêm nghị nói:
- Vậy bọn tớ cũng theo các cậu luôn, có hoạng nạn may ra còn giúp được nhau.
Chỉ chờ có thế, cả bọn quyết định đi ngay lập tức.
Đứng trước căn phòng có bức tường đỏ, Shinichi quan sát thật kỹ, từ cấu trúc, hình dạng đến chất liệu, mọi thứ đều bình thường giống như bao căn phòng khác, nhưng có 1 điểm cực kỳ lạ, Shinichi quay sang các bạn của mình:
- Tại sao căn phòng này lại không khóa chứ, nó là căn phòng cấm mà?
Cả bọn ngạc nhiên nhìn Shinichi, Higari nhéo mày suy nghĩ:
- Không đúng, lúc tớ lẽn vào, rõ ràng là có khóa mà, nhờ chìa khóa tớ trộm được của Masumi rồi đi làm thêm một cái phòng bị đây nè.
Higari lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa vàng lóng lánh, khá to chứng tỏ ổ khóa không nhỏ.
Hakuba cười, một nụ cười lạnh lùng và khó hiểu:
- Rõ ràng rồi, đây là cái bẫy, có lẽ không vào là không được, nó kích thích trí tò mò của tớ mất rồi.
- Biết rõ là cái bẫy mà vẫn vào sao? Cậu có biết nguy hiểm lắm không? Nếu cậu có mệnh hệ gì tớ phải làm sao đây?
Mặt Shiho đỏ vì ngượng, nhưng đó là nỗi lo sợ của cô và cũng là nỗi lo sợ của các cô gái ở đây, họ biết họ không thể cản lại được nhưng họ vẫn cố gắng, họ mong những người quan trọng nhất của họ có thể hiểu, Hakuba cũng như các chàng trai khác hiểu đấy chứ, nhưng trời sinh họ ra là để họ khám phá và mạo hiểm, nên họ không thể bỏ lỡ 1 cơ hội như thế, dù nó thật sự là một cái bẫy đi nữa. Những chàng trai và một điệp viên FBI từ từ mở cánh cửa, một màu đen bao phủ, không nhìn thấy cái gì, màu đen tuyệt vọng, mọi người bước vào, nhẹ nhàng, nhưng không khí yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở mạnh vì sợ của các cô gái, Hattori bất chợt ngồi xuống, mặc dù không nhìn thấy gì nhưng cậu đã nhặc được một thứ:
- Mẫu thuốc lá, vẫn còn nóng. Có người đã vào đây, thú vị rồi đây.
Kazuha có thể cảm nhận được, anh đang cười và đang đội lại cái nón trên đầu, anh đã bắt đầu hành động.
Ánh sáng....., mọi thứ đã hiện rõ trước mắt, những bóng đèn đã được bật lên, ma túy, vũ khí được chất đầy trong phòng, không, có thể nói là kho, vì nó nhiều đến nỗi khổng thể đếm được, không đợi cho mọi người nhìn nhiều thêm nữa, một tấm kính từ đâu xuất hiện, nó chia cắt Ran và mọi người.
Hoảng sợ.
Bối rối.
Ran cố gắng hết sức của một người đai đen Karate nhưng vẫn không đập vỡ được tấm kính, hai góc tường có một cái máy xả hơi lạnh, nó hoạt động hết công xuất, Ran dùng xức lực cuối cùng của mình cố gắng đập tấm kính, Shinichi và mọi người bên ngoài cũng dùng mọi cách nhưng không sao cứu cô ra được.
Mệt mỏi.....
Lạnh lẽo....
Cô từ từ ngã xuống trước mặt mọi người, giờ đây chỉ còn tiếng thét của Shinichi và các bạn của cô:
- Shinichi......cứu......t...tớ....
- Ran, đứng dậy đi, Ran.....Ran....
Shinichi như một con sói hoang, anh mất hết bình tĩnh, tay vẫn không ngừng đấm vào tấm kính, mong có thể cứu được người mình yêu, anh bất ngờ xựng lại khi thấy hai người con gái bước ra, họ làm gì đó trên người Ran:
- Nhịp tim bằng 0, huyết áp bằng 0, não ngừng hoạt động.
Họ như cố tình đọc để Shinichi nghe thấy, anh như chết đứng, Sonoko và mọi người nước mắt giàn dụa khi nhìn Ran bị người ta đưa đi.
Chỉ đứng nhìn mà không biết làm gì.
 
lần đầu tiên lấy tem
bắt dền đó, sao để Ran chết

hihi, mình là fan hâm mộ nồng nhiệt của chị Ran mà, làm sao mình có thể để chị chết được chứ, chờ chap sau nhé.
Thân

nói rõ ra lun là Ran chưa chết (Đành phải tiết lộ bí mật thôi, nếu không mình sẽ là tội nhân thiên cổ mất), nhưng mà nhịp tim =0, huyết áp=0 và não ngừng hoạt động thì làm sao mà sống? Chap sau sẽ giải thích rõ ràng.
Các bạn nhớ chờ xem chap sau và đừng quên đóng góp ý kiến cho mình nhé.:KSV@03:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:

Chap 19: Kết thúc?
(Mọi chuyện đến đây liệu đã kết thúc?)
Ran được hai cô gái đưa đi. Shinichi và mọi người im lặng đứng nhìn, nước mắt xót thương cho cô bạn thân cứ chảy dài trên má. Shinichi nắm chặt bàn tay của mình, cố gắng trở về trạng thái bình tĩnh, anh đưa tay lên tráng và tập trung suy nghĩ:
“Khỉ thật! Không thể nào tập trung được, tại sao? Tại sao cứ đến chuyện của cậu tớ lại thành ra như thế này? Tại sao chứ?”
Những dòng suy nghĩ trong đầu làm Shinichi khó chịu, mọi người cũng nhận ra khi thấy cậu nghiến răng và nhắm tịt mắt lại, thấy thế, Hattori vỗ vai an ủi cậu bạn:
- Thả lõng đi, mọi chuyện cứ để cho bọn tớ lo. Đầu tiên, chúng ta xác định căn phòng này chính là do Samizu Kichiemon thiết kế, nhưng khi bước vào lại không có cái bẫy nào, sau đó, chúng ta thấy một mẫu thuốc lá vẫn còn nóng rơi xuống sàn, như vậy chứng tỏ, đã có người vào đây trước chúng ta và như chúng ta nghĩ, đây là một cái bẫy.
Bộp....bộp....bộp....
Những tiếng vỗ tay vang lên, chúng không phải là những tráng pháo tay dành cho màn suy luận của Hattori mà chỉ đơn thuần là thông báo có sự xuất hiện của ai đó. Cả bọn ngạc nhiên quay lại, tứ phía sau, không phải chỉ 1 mà là nhiều người bước ra, đứng trước mặt họ không ai xa lạ là ông Yasuharu, tổng tư lệnh và 5 người con gái. Hoảng sợ và lo lắng, Higari đành phải đóng kịch trước mặt mọi người:
- Hahaha, ta biết thế nào các ngươi cũng mắt bẫy của ta thôi, thiên đường có lối các ngươi không vào, địa ngục không cửa các ngươi lại mò đến, đúng là tự tìm cái chết mà. (Nghe sao giống phim kiếm hiệp quá à ^.^).
Mọi người dường như cũng đã hiểu ra ý của Higari nên cùng phối hợp với cô diễn vở kịch này. Sonoko với vẻ mặt bực bội lên tiếng:
- À! Thì ra cô dụ chúng tôi đến đây là để cho cha con mấy người xử lí chúng tôi đúng không?
- Biết thì đã quá muộn rồi!
Higari từ từ tiến về phía ông Yasuharu, cô chuẩn bị tinh thần, phòng lúc ông Yasuharu trở mặt, nhưng có lẽ vở kịch đã thành công, ông Yasuharu không có phản ứng gì xấu, thân phận của cô vẫn chưa bại lộ.
- Khá khen cho các ngươi, nếu như bộ não của Kudo Shinichi không sử dụng được thì vẫn còn Hattori và Hakuba đầy tài năng nhỉ?_Ông Yasuharu nhìn vào Shinichi đang ngồi thẩn thờ.
Bất ngờ trước lời nói của ông Yasuharu, Makoto lấp bấp:
- Tại....tại sao ông lại biết thân phận thật của họ?
Trả lời bằng một nụ cười gian xảo, ông Yasuharu nói:
- Không gì có thể qua mặt được ta cả. Thôi, nếu như các ngươi biết bí mật của ta thì ta sẽ cho các ngươi ở đây chết dần chết mòn, cậu bạn Ran của các ngươi sẽ mau chóng xuống chầu diêm vương thôi, các ngươi sống làm gì nữa chứ? Ngày mai ta sẽ quay lại, cứ xem như ta cho các ngươi một buổi nhớ về người bạn của các ngươi đi, rồi chết cũng chưa muộn mà.
- Ngươi nói cái gì? Ran xuống....xuống âm phủ là sao hả?
Khuôn mặt của Kazuha và mọi người hiện rõ nổi lo lắng, nhưng đáp trả lại câu hỏi đó chỉ có những tiếng cười vui vẻ. Đám người đó từ từ rời khỏi phòng, để lại cả bọn , Makoto, Hattori không thể sử dụng võ thuật, vì trong tay hắn ta còn có Ran, vả lại mọi người cũng tin tưởng Higari có thể cứu họ ra. Nhưng bất chợt, trong đầu Shinichi lại lóe lên 1 tia hy vọng, cậu nói với 1 giọng chỉ đủ để cả bọn nghe thấy:
- Khoan đã, lúc nãy ông già ấy có nói “ cậu bạn Ran của các ngươi sẽ mau chóng xuống chầu diêm vương” vậy tức là ông ta vẫn chưa biết Ran là con gái, cả Chihiro cũng vậy, chúng ta có thể lợi dụng tình cảm của Chihiro dành cho Ran mà nhờ cô ấy giúp đỡ.
Không đợi các bạn mình nói thêm gì nữa, nhân lúc Chihiro vẫn chưa bước ra khỏi phòng, Shiho vội vàng chạy lại nắm chặt bàn tay của Chihiro, cô nói hết những gì cần nói:
- Chihiro này! Bọn tớ xin cậu đấy, bây giờ chỉ có cậu là cứu Ran được thôi, Ran rất thích cậu, tớ nghĩ cậu cũng rất thích Ran, làm ơn cứu Ran đi mà, bọn tớ xin cậu đấy.
Sự im lặng là câu trả lời của Chihiro, cô không nói gì hết, cô lấy bàn tay mềm mại của Shiho ra khỏi tay mình rồi lặng lẽ quay đi, Shiho cũng lặng đi khi thấy cánh cửa từ từ khép lại và rồi không còn nhìn thấy mọi thứ bên ngoài nữa. Mọi người im lặng, trong căn phòng bây gờ có thể nghe được những giọt nước mắt chảy trên má và tiếng thở dài tuyệt vọng. Aoko lau đi nước mắt, nhìn thẳng vào mặt cả bọn và hét lên:
- Các cậu nghe đây, nhất là Shinichi đấy, Ran chết rồi, Ran chết thật rồi, bây giờ quan trọng là làm sao thoát khỏi đây và trả thù cho Ran chứ không phải đi tìm Ran, các cậu có hiểu không?
Cô nói thì nói, khóc thì vẫn cứ khóc, Kazuha thút thít:
- Không! Trước khi không thấy Ran, tớ không tin là Ran chết.
- Sự thật chỉ có 1 mà thôi, câu này không phải là cậu nói sao Shinichi, sao cậu lại không chấp nhận nó chứ và sự thật là Ran đã chết rồi, nhịp tim bằng 0, huyết áp bằng 0 và não ngừng hoạt động thì làm sao mà sống được chứ?
Shinichi đứng lên, cậu đã lấy lại bình tĩnh, nở 1 nụ cười nữa miệng quen thuộc trong khi cả bọn còn đang khóc sướt mướt, bất ngờ và khó hiểu trước vẻ mặt đó của Shinichi, cả bọn cũng đã thôi khóc, thấy bạn mình như vậy, Shinichi cũng giải thích:
- Lúc Ran bị nhốt, các cậu có thấy 2 cái máy để ở hai bên góc tường không? Các cậu có biết đó là máy gì không?
- Là máy xả hơi lạnh.
- Căn cứ vào đó chúng ta có hai manh mối, thứ nhất, Ran bị hai cái mái đó xả hơi lạnh vào người, thứ 2, có 2 người đàn bà lạ mặt đo huyết áp, nhịp tim và não cho Ran nhưng tất cả đều bằng 0, tớ nghi ngờ đây là hiện tượng chết lâm sàng do bị đông lạnh cấp tốc, chỉ cần đưa Ran đi giải đông là Ran có thể sẽ sống lại, hiện tượng chết lâm sàng là hiện tượng não và tim ngừng hoạt động nhưng như thế chưa phải là đã chết vì các tế bào trong cơ thể vẫn còn sống, Ran là người luyện võ nên tớ nghĩ chúng ta có khoảng 12 tiếng đồng hồ để tìm cho đc Ran và đưa cô ấy đi giải đông, nên bây giờ phải thật sự bình tĩnh, tìm cách thoát khỏi đây. _Khi nghe những gì Shinichi nói thì mọi việc đã trở lại như cũ, mọi người đều lấy lại bình tĩnh và bàn bạc cách thoát thân.
Trong khi đó, tại phòng của Higari....
Cộc....cộc....cộc....
Tiếng gõ cửa vang lên, lúc này tâm trạng của Higari đang rối nên bên ngoài phải gõ đến 2 lần, lúc này, Higari mới mở cửa:
- Chị Chihiro!_Higari bất ngờ khi nhìn thấy Chihiro.
- Ta vào trong nói chuyện được không?
Cả hai bước vào trong, Chihiro ngồi xuống còn Higari cẩn thận đóng cửa lại.
- Chị đến đây làm gì?_ Higari mở lời trước.
- Chị đến để bàn với em cách cứu anh Ran._Chihiro nói thẳng vào vấn đề.
“ Anh Ran! Vậy là chị ấy chưa biết thân phận thật của Ran, tốt lắm, mình có thể lợi dụng điểm này để nhờ chị ấy tìm Ran, còn mình thì cứu cả bọn bên Shinichi”_ Higari thầm nghĩ trong đầu. Thấy chị đang chờ câu trả lời của mình, Higari nói:
- Ok! Em sẽ giúp, nhưng chị phải giữ bí mật. Được rồi! Bây giờ chúng ta bàn cách làm sao để cứu bọn họ đi.
Cả hai cùng nhau nghĩ cách, sau một hồi lâu, đã phân công xong thì cả bọn lập tức thi hành.
Bên Higari:
Nhân lúc ông Yasuharu đi làm, Higari nhờ Chihiro giữ chân 4 người chị lại, còn mình thì khử hai tên lính gác căn phòng ở cửa sau, định cho họ lẻn ra từ phía cửa sau.
- Tiểu thư Higari!_Hai tên lính gác cuối chào khi thấy tiểu thư đi ngang.
Bịch......
Hai tên lính bị kiềm điện của Higari làm ngất, nghe tiếng động lạ, cả bọn Shinichi nhìn ra cửa sổ, thấy bóng dáng Higari, Kaito ngạc nhiên:
- Higari! Là cô ấy.
- Là tôi đây, hai tên lính tôi xử xong rồi, bây giờ phải làm gì để phá cái khóa này đây, tôi không có chìa khóa._Higari vội vàng vì sợ bị lộ.
Cả bọn suy nghĩ 1 hồi lâu, ai cũng đưa ra ý kiến nhưng lần nào làm cũng thất bại, vả lại còn mất khá nhiều thời gian, bất chợt, Hakuba nhìn vào đám súng được chất trong phòng:
- A! Lấy cây súng đó bắn vào ổ khóa là có thể phá được nó ngay thôi.
- Không được, sẽ bị người ta nghe thấy đó._Makoto lo lắng.
- Tớ sẽ khử nốt hai tên ở cửa trước, còn 4 người chị của tớ thì bị Chihiro dẫn đi rồi. Yên tâm đi.
Nói xong, Higari lập tức lấy hai cái kìm điện đi ra phía trước, khử luôn hai tên gác cửa,ngay sau đó, Hakuba đưa cây súng cho Higari, cô bắn một phác, cái khóa đã bị phá. Cửa được mở, Higari và mọi người lập tức trốn thoát ngay sau đó, Shinichi và cả bọn vội vã đi tìm Ran.
Bên Chihiro:
- Higari! Chị ở đây.
Chihiro la lên ngay khi nhìn thấy bóng dáng người em của mình. Cô và Higari đã hẹn ở công viên sau khi đã cứu thoát bọn Shinichi, bây giờ mọi người lập tức đi tìm Ran.
- Tokyo rộng lớn thế này biết tìm Ran ở đâu bây giờ?_ Sonoko vừa chạy vừa nói.
- Mọi người yên tâm đi, lúc nãy khi uống nước cùng các em của tớ, tớ đã dò la được tin tức từ phía Masumi, em ấy nói là Ran được cho đến nhà xác, nơi mà những người bị cha giết hại cất giấu, chúng ta đến đó nhất định sẽ tìm được anh Ran mà.
Khi nghe cách Chihiro gọi Ran, cả bọn lại cảm thấy bức rức trong lòng vì đã lợi dụng tình cảm của Chihiro dành cho Ran, họ sợ khi biết sự thật này sẽ đối mặt với Chihiro như thế nào đây? Liệu cô có thể tha thứ cho họ? Vừa mới suy nghĩ một chút thì đã đến nơi, mọi thứ lúc này không gì quan trọng bằng tìm cho được Ran và đưa cố ấy đi giải đông. Mọi người có tất cả 12 người, số người bị giết nhiều vô số kể, tìm đến tìm lui vẫn chưa thấy hình bóng của Ran, chợt Shinichi la lên:
- Ran! Ran! Tỉnh lại đi! Ran!
Cả bọn giật mình quay lại, họ thật sự ngạc nhiên khi Shinichi đã tìm thấy Ran, Shiho vội vàng lên tiếng:
- Đừng kêu nữa, mau đưa Ran vào bệnh viện giải đông đi, nhìn khuôn mặt trắng bệch thiếu máu của Ran kìa!
- Đi cũng không kịp nữa rồi._Một giọng nói lạ cũng không phải là lạ, quen cũng muốn nói là không quen, nhưng phải nói là không muốn nghe thấy chút nào, vì đó là giọng của Yasuharu.
- Sao lại không kịp chứ?
Lần này là một giọng nói rất xa lạ, đi theo sao bóng dáng ấy là cả một “đội quân” hùng mạnh phía sau, là FBI và cảnh sát Nhật Bản, có cha của Hattori, Kazuha, Hakuba và cả Aoko nữa.( cha Ran đang ở Mỹ, nếu biết tin này, bác Mori chắc chắn sẽ phóng về như hỏa tiễn mất ^.^).
Tranh thủ lúc này, Shinichi vội vàng đưa Ran vào bệnh viện dưới sự bảo vệ của FBI và cảnh sát Nhật.
Chỉ trong 1 lúc, cảnh sát đã bắt được cả bọn, ông Yasuharu bị bắt với tội danh tàng trữ ma túy và vũ khí trái phép, còn thực hiện hành vi giết người nhiều vô số kể với mức án tử hình, Masumi thì ở tù 10 năm vì tội giao dịch, buôn bán ma túy và vũ khí, số còn lại không bị gì vì họ không dính liếu đến bất cứ tội nào. Chihiro sau khi nghe kể về thân phận thật của Ran là con gái thì chỉ mỉm cười cứ như cô biết rõ mọi chuyện vậy, cô đã về nhà ông nội sống, còn Higari thì trở về FBI.
Tại bệnh viện, sau khi giải đông xong:
- Ran tỉnh rồi, tỉnh rồi!
Aoko reo lên ngay sau khi thấy Ran mở mắt, Shinichi là người lao đến đầu tiên:
- Ran! Cậu tỉnh rồi, tốt quá!
- Xin lỗi các cậu, làm các cậu lo lắng rồi._Ran nước mắt đầm đìa, vui vẻ khi nhìn thấy các bạn của mình.
Mọi chuyện đáng lẽ đã kết thúc một cách hạnh phúc nếu như Sonoko không nhận được cuộc điện thoại từ gia đình, sẽ có chuyện gì đây? Mọi người chờ chap sau nhé! Cuộc tình cuối cùng cũng diễn ra tại chap sau.
 
à quên, chôm luôn phong bì!
Mà fic bạn đọc toàn thấy lời thoại à?
Mình muốn bạn cho thêm chút cảm xúc zô đi
Với cả lãng mạng chút đi, toàn thấy vụ án, chẳng còn chỗ cho tình cảm rì cả
 
Chap 20: Mãi Mãi Không Bao Giờ Xa Nhau (End).​

( Giữa chúng ta không có sự chia cắt).​

Tuyết......lạnh.....

Gió......lạnh......

Tâm.....cũng lạnh.....

Nói chung, mọi thứ bây giờ trở nên lạnh lẽo. Màn đêm buông xuống, mọi thứ trở nên yên lặng lạ thường, tất cả vẫn như cũ, được bao trùm

bởi một màu đen ghê rợn, nhưng sao khuôn mặt ấy lại có 1 nỗi buồn không thể tả, một nỗi luyến tiếc.Khác với bình thường, khi nghe xong

điện thoại, sắc mặt Sonoko thay đổi rõ, cô không một lời chạy ngay về nhà, mọi người lo lắng cũng chạy theo sao, không ai hỏi ai điều gì, tất

cả mọi người đều đã thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của người mà trước nay luôn tươi cười, không một chút sầu đau.Về

đến nhà, Sonoko chạy thẳng một mạch vào trong, mọi người chỉ có thể ngồi chờ bên ngoài, sau khi những tiếng cãi vã kết thúc, Sonoko

bước ra, nở một nụ cười buồn, Sonoko chỉ có một yêu cầu:
- Ngày mai các cậu đi biển cùng tớ nhé! Mình sẽ đi suốt 1 ngày luôn.

Không ai nói gì, ai cũng nhận ra có chuyện gì đó đã xảy ra với Sonoko, nhưng thôi, mọi chuyện sẽ được biết rõ vào ngày mai.

Sáng sớm hôm sau, tại biệt thự nhà Sonoko:

- Các cậu chuẩn bị xong chưa? Chúng ta sẽ xuất phát ngay bây giờ!

Mọi người gật đầu, cả nhóm bước lên xe, suốt cả buổi, không ai nói gì, chỉ nghe được tiếng nhạc buồn, cảm giác như muốn chìm sâu vào

giấc ngủ. Sonoko cũng vậy, cô cũng không nói gì, suốt cả chuyến đi, cô chỉ chăm chú nhìn qua cửa sổ, nhìn ngắm tất cả mọi thứ cứ như

muốn gom hết chúng lại để chứa trọn trong đầu.Mọi sóng gió đã qua, bây giờ là thời khắc hạnh phúc nhưng cảm giác ấy sao mà xa quá, cố

gắng níu tay nhưng lại không thể nắm được, cứ nhìn khuôn mặt ấy, Ran không biết phải nói gì, cô thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra

với cô bạn thân của mình nữa, thật sự chưa bao giờ thấy Sonoko buồn như vậy.......Thời gian sao mà trôi nhanh quá, chỉ mới thiếp đi một

chút mà đã tới nơi, mọi người bước xuống xe, không nói không rằng, Sonoko bước vào phòng của mình sau khi đã đặt phòng của khách sạn

xong. Lo lắng và hiếu kì, cả bọn quyết định hỏi rõ sự tình. Tại phòng của Sonoko:

- Có chuyện gì cậu nói đi, có gì thì tất cả mọi người đều có thể chia sẽ với cậu, bọn tớ không để cậu phải chịu đựng một mình đâu!_Aoko

vô cùng lo lắng khi nhìn thấy Sonoko ngồi buồn một mình.

Không trả lời thẳng vào vấn đề, Sonoko kêu mọi người ra biển, cô muốn được đứng trước khung cảnh yên bình ấy “lần cuối”. Mọi người

không hiểu từ “lần cuối” của Sonoko có nghĩa gì, mọi người làm theo, cùng Sonoko đi ra biển.Bầu trời trong xanh hòa cùng với nước biển

bao la, những làn sóng mang theo bọt biển trắng tinh làm sao xuyến lòng người. Gió biển thổi từng hơi lạnh vào người, tóc cứ tung bay theo

làn gió, cảm giác thật thanh thản và bình yên.

- Ngày mai, tớ sẽ đi Mĩ, sẽ ở lại đó 3 năm. Đó chính là vấn đề mà các cậu thắc mắt._Sonoko quay người sang nhìn cả bọn, đôi mắt cô

ngấn lệ. 3 năm, đó không phải là một thời gian dài, nhưng đối với cô và mọi người, nó cứ dài như 3 thế kỉ, đúng vậy, rất dài.....

Đúng như những gì Sonoko nghĩ, mọi người không khỏi ngạc nhiên, nhưng không ai nói gì, vì họ biết, đó là quyết định của cha mẹ Sonoko và

tất nhiên không ai có thể thay đổi được nó. Các cô gái nắm tay Sonoko, cùng nhau nhìn sang biển, họ muốn bỏ hết tất cả gánh nặng trong

người xuống biển để cho sóng có thể cuốn nó đi thật xa, càng xa càng tốt. Các chàng trai chỉ biết đứng nhìn và không quên một tiếng thở dài,

họ cũng mệt mỏi, và họ cũng muốn thư giản, tiếng thở dài nhanh

chóng được gió xua tan, lòng ai cũng trở nên nhẹ hơn, đối mặt với sự thật là cách giải quyết tốt nhất, họ nghĩ như vậy.....

Một ngày nữa lại chuẩn bị trôi qua, chớp mắt một cái là đến tối, mọi người đã ngủ hết, nhưng Sonoko vẫn còn thức, cô đi ra biển, tựa mình

vào hòn đá, biển lúc này đen kịt, thật sự rất đáng sợ.

Makoto nhìn thấy Sonoko, lòng anh thắt lại, anh cũng bước ra biển, vốn là người thẳng thắng, Makoto bắt chuyện trước:

- Sonoko này! Anh có chuyện muốn nói với em.

Sonoko quay sang, mỉm cười hiền dịu, như chờ đón câu nói của Makoto.

- Anh không biết cảm giác trong lòng mình là như thế nào? Khi nghe em nói là em sẽ đi Mỹ, lòng anh thắt lại, trước nay anh chưa từng có

cảm giác đó, nhưng có lẽ anh đã yêu em rồi. (sến quá thì phải ^.^)

Từng câu từng chữ Makoto nói ra làm Sonoko trợn tròn xoe mắt, nước mắt cô rơi xuống biển hòa chung với dòng biển mặn, cô chạy đến

ôm chằm lấy Makoto, không nói lên lời, thế là tình cảm của họ đã được đáp lại.

Sáng hôm sau, tại sân bay:

- Khi nào tới nơi cậu phải gọi cho bọn tớ đấy nhé, bọn tớ mãi mãi chờ cậu mà._Đám con gái nức nở.

- Khỉ thật! Sao không thấy Makoto đâu hết vậy, bạn gái đi xa mà mặt mũi ở đâu không biết, gọi cả chục cuốc điện thoại mà vẫn không

liên lạc được._Hattori nhìn khắp mọi nơi, trên tay cầm chiếc điện thoại.

- Chắc anh ấy bận gì đó mà, thôi, tới giờ rồi, tớ phải đi thôi, tạm biệt các cậu._Sonoko nói lời từ biệt.

- Sao không đợi Makoto thêm chút nữa, anh ấy nhất định sẽ tới mà.

- Không cần đâu, thấy mặt nhau thì càng thêm đau mà thôi, nhắn lại với anh ấy giùm tớ là nhớ chờ tớ đó nhé! Tạm biệt các cậu.

Sonoko bước lên máy bay, mọi người chỉ biết nhìn theo sau, nước mắt rơi như mưa khi phải tạm biệt cô bạn nhí nhảnh, tinh nghịch của mình.

- Lạ thật, trời đâu có lạnh đến nỗi phải chùm khăn kín mặt mũi thế chứ?_Sonoko ngồi xuống ghế của mình và nhìn vào người kế bên.

- Vì anh thích thế đấy, có được không?_Người đàn ông kì dị từ từ cởi bỏ áo khoác, khuôn mặt thân quen hiện về trong mắt của Sonoko.

- Anh Makoto!

Không thể diễn tả được cảm xúc lúc này trong lòng Sonoko, vừa vui, vừa ngạc nhiên, vừa xúc động, cô chỉ biết ôm chầm lấy Makoto, nước

mắt giàn giụa.

- Anh không thể để em đi một mình được nên tối hôm qua anh đã đặt vé máy bay để đi cùng em rồi.

Chiếc may bay cất cánh, không còn gì để hối tiếc nữa, mọi thứ đã kết thúc.

3 năm sau:

- Hôm nay là ngày Sonoko và anh Makoto về, các cậu chuẩn bị xong chưa, mau mau ra sân bay đi._Ran hối hả các bạn đi đón người bạn thân.

- Từ từ nào Ran à! Bọn tớ cũng muốn đi lắm chứ bộ nhưng cũng phải có thời gian chuẩn bị chứ!_ Hakuba vừa gài nút áo trong phòng vừa nói.

Sau 15 phút, cả bọn đã chuẩn bị xong, mọi người nhanh chóng lên xe ra sân bay, trong lòng ai cũng nôn nóng mong gặp lại bạn thân sau 3

năm xa cách, cuối cùng thì cái ngày này đã đến, cả bọn đã chờ đợi 3 năm rồi.

Xe đã chạy tới sân bay, cả bọn bước xuống, Ran nhanh chân chạy vào trong trước, cả bọn cũng vội vã đuổi theo sau, người người lớp lớp

bước xuống máy bay, nhưng vẫn không thấy Sonoko và Makoto. Bất chợt, Shiho reo lên:

- Nhìn kìa! Có phải là Sonoko và Makoto không?

Cả bọn lập tức nhìn về phía mà Shiho chỉ, đúng là gương mặt đó, hình dáng đó, đúng là Sonoko và Makoto rồi. Sonoko và Makoto cũng đã

nhận ra các bạn của mình, cả hai bên vội vàng chạy lại bên nhau, không kiềm nỗi xúc động, Sonoko và các cô gái nước mắt giàn dụa, chỉ

biết ôm nhau mà khóc. Makoto cũng không quên dành cho những chàng trai cái ôm gặp lại, vui mừng trong nước mắt, cả bọn thời nào cũng

đã đoàn tụ và quan trọng nhất là, 2 tuần sau cả bọn sẽ tổ chức đám cưới tập thể.

Thời gian cứ trôi như một làn gió, rất nhanh nhưng mọi người lại cảm thấy chậm, thấm thoát thì cái ngày quang trọng nhất đời cũng diễn ra.

Tại phòng trang điểm cô dâu:

Thật sự không thể tưởng tượng nổi, mỗi người mỗi vẻ, Aoko dễ thương, Kazuha thì ngây thơ, Shiho lạnh lùng, quyến rũ, Sonoko kiêu sa còn
Ran thì xinh như thiên thần.

Aoko diện một cái áo đầm đỏ càng tăng thêm vẻ đẹp của cô
KenhSinhVien-do.jpg


Kazuha với chiếc váy hồng
KenhSinhVien-hong.jpg


Shiho thì đầm vàng
KenhSinhVien-vang.jpg


Sonoko đầm tím
KenhSinhVien-tim.jpg


còn Ran truyền thống với chiếc đầm trắng tinh.
KenhSinhVien-trang.jpg


Giây phút quang trọng nhất đã đến, dòng họ 5 nhà đông đến chật kính cả lễ đường ngoài trời. Các chú rễ hút hồn biết bao cặp mắt, có nhiều

người vừa ngượng mộ vừa ganh tị. Aoko, Kazuha, Shiho, Sonoko và Ran nắm chặt tay người bạn đời của mình bước vào, họ cảm thấy an

toàn khi ở bên nhau.

- Các con có đồng ý lấy nhau và nguyện sẽ bên nhau suốt đời suốt kiếp hay không?_Ông cha ân cần hỏi.

- Chúng con đồng ý._Cả bọn vừa nhìn nhau vừa nói, những tiếng reo mừng vang lên, cả bọn đeo nhẫn cho đối phương và minh chứng

cho tình yêu của họ là những nụ hôn ngọt ngào và hạnh phúc nhất trước mặt vị chúa tối cao. Họ sẽ mãi mãi không bao giờ xa nhau nữa vì

giữa họ không hề có sự chia cắt./.


THE END​
 
thật sự cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng "Oan gia ngõ hẹp" suốt thời gian qua, mình cũng đang dự định cho ra fic mới (bối cảnh chủ yếu vào thời xa xưa) nhân sinh nhật của Angle Ran (1-10, không biết đúng không nhưng thấy wikipmedia viết vậy nên làm theo) rất mong sự ủng hộ nhiệt tình của các bạn, fic sau sẽ không có nhiều lời thoại như fic này (hứa luôn), và sẽ chèn nhạc, hình ảnh, thơ,....vào fic làm fic thêm sinh động hơn (chuẩn bị đủ hết rồi). Một lần nữa cảm ơn các bạn và chính vì những lời bình luận của các bạn nên mình mới có động lực viết tiếp, vì thế fic sau sẽ có tiếp tục những lời bình luận đó.
Thân.
 
Fic của bạn rất hay nhưng mình nghĩ là bạn nên sử dụng từ ngữ lịch sự hơn nữa. Ở cái đoạn shinichi với Ran cãi nhau đó, mình thấy bạn dùng từ "heo đầu thai" với "con bò cái" là hơi nặng lời. Đó là ý kiến của mình chứ mình không có ý gì đâu.Nhưng vẫn rất ủng hộ bạn.
 
Mình nhận xét mong au đừng giận nhé :">. Fic của Au có tình tiết không được mới. Từ ngữ dùng nhiều teencode quá. Au cần giữ chữ viết của Việt Nam dù em biết sẽ mỏi tay. Au chưa diễn tả kỹ nội tâm và tâm trạng nhân vật. Cần diễn tả thêm về cảnh vật xung quanh dù chỉ 1-2 câu cũng được. Chúc au càng ngày viết càng hay. Thân :">...
 
Quay lại
Top Bottom