[Longfic] Oan gia ngỏ hẹp

Chắc là cặp HakxShi hoặc là HatxKaz! Cặp Makoto vs Sonoko nhát lắm, 2 ng lại quá khác nhau về tính cách nên chắc sẽ là cặp cuối!!!( mình chỉ đoán thui, ko bít là có trúng ko nữa?!:D)
 
sau khi thi xong thì đúng như lời hứa, thứ 2 sẽ ra chap mới (mặt dù hơi trễ, mong mấy you tha lỗi :KSV@18:)
Chap 10: Thanh mai trúc mã​

5 ngày sau khi Kaito đc đưa vào bệnh viện:
- Hôm nay là ngày Kaito xuất viện, trông Aoko vui quá chừng!_Sonoko chọc Aoko.
- Sonoko này! Cậu ko chọc tớ là ko đc sau?_Aoko ngượng đỏ mặt.
- Thôi thôi, bữa đi cắm trại của tụi mình đc 1 tuần, bây h đã kéo dài đến 2 tuần, chúng ta phải nhanh chóng trở về Tokyo mới đc._Shiho nói
- Ừ! Mà mẹ Shinichi đâu rồi? Kế từ vụ bắt cóc ko còn thấy bác gái nữa?_Ran nhìn sang Shinichi.
- Mẹ tớ về lâu rồi, lúc Kaito đc đưa vào bệnh viện, mẹ tớ gửi lới chúc sức khỏe đến cậu ấy._Shinichi giải thích.
- Mà Ran xưng hô sai rồi?_Sonoko lên tiếng.
- Sai cái gì?_Ran quay sang Sonoko.
- Sao lại xưng là bác gái, phải là mẹ chứ._Sonoko trả lời.
- Sonoko!_Ran bực.
- Sonoko nói đúng mà Ran._Kazuha hùa theo Sonoko.
- Cả Kazuha nữa!_Ran nói vs Kazuha
- Hahaha_Cả bọn cười ngiêng ngã.
- Thôi đc rồi, đi thăm Kaito thôi._Makoto đi tr’c.
Tại bệnh viện, phòng 26:
- A! Các cậu đến rồi à?_Kaito đang thu dọn đồ đạc.
- Cậu khỏe chưa? Nếu chưa thì cứ ở lại._Hakuba hỏi
- Yên tâm đi, tớ khỏe re rồi, à, phải cảm ơn Shinichi đã truyền máu cho tớ nhé._Kaito cười tươi.
- Ko có gì, bạn bè ko mà._Shinichi nói.
- Cậu cần cảm ơn nhất đó chính là cọc tiền của cậu đấy chứ! Nó đã cứu cậu 1 bàn thua trông thấy._Kazuha cười.
- Ừ. Phải rồi._Kaito cũng cười.
- Ngày mai chúng ta về Tokyo nhé?_Shiho hỏi cả bọn.
- Tớ thì muốn về ngay hôm nay cơ._Aoko trả lời.
- Vậy thì về ngay hôm nay luôn đc ko?_Shiho nói.
- Ukm, đồng ý. Bây h về khách sạn thu dọn đồ đạc cái đã._Sonoko nói.
30 phút sau:
- Các cậu làm xong hết chưa?_Shiho hỏi.
- Xong hết rồi._Cả bọn đồng thanh.
- Các cậu xem còn thiếu gì nữa ko?_Shiho hỏi lại lần nữa.
- Ko đâu, kiểm tra 2, 3 lần rồi._Sonoko trả lời.
- Vậy thì lên xe thôi._Shiho đi ra xe tr’c.
3 tiếng sau đó:
- Oa! Tới Tokyo rồi! Lâu lắm rồi ko thấy hình bóng thân quen này, nhớ quá đi._Hattori vươn vai nói.
- Cậu làm như đi mấy năm rồi ko bằng ấy._Kazuha liếc.
- Bởi vậy cậu ko phải là ng’ yêu quê hương đất n’c._Hattori cãi
- Ai nói? Tớ là người Kansai cho nên tớ yêu Osaka nhất, Tokyo thì nhì thôi, cậu cũng vậy mà, đừng có cãi._Kazuha trả lời lại.
- Ế! Sao Kazuha biết Hattori là ng’ Kansai, cậu ấy chưa bao h nói tiếng Kansai tr’c mặt cậu mà._Kaito hỏi Kazuha.
- Ơ....thì tại da cậu ấy đen....nên tớ đoán là ng’ Kansai ấy mà._Kazuha biện hộ.
- Cậu tưởng dùng lí do đó có thể biện hộ đc à, ng’ Tokyo cũng đen vậy?_Hakuba đe dọa.
- Nói mau. Hattori, cậu và Kazuha có quan hệ gì?_Shinichi la lớn.
- Bạn bè._Anh chàng trả lời cụt ngũn.
- Tại sao lại biết thân thế của cậu?_Hakuba tiếp tục.
- Cô ấy nói rồi đó, là đoán._Hattori ko thèm nhìn mặt các bạn của mình.
- Đc thôi, vậy thì tớ sẽ nói vs cha mẹ cậu, trong cuộc đi chơi vừa rồi, cậu đã dẫn 1 cô nương về, thề sông hẹn núi sẽ lấy cô ta, sau đó cô ta gạt hết tiền của cậu, cậu đã khóc từ sáng đến chiều, ko ăn ko ngủ, khóc cạn nước mắt, ng’ gầy trơ xương, chỉ trong vòng 5 ngày đã giảm 13 kg, đầu mọc đầy tóc bạc, nhờ bọn tớ động viên nên cậu mới trở lại bình thường._Shinichi ra ý kiến.
- Có...có quá ko?_Ran cười.
- Các cậu cứ nói, ba mẹ tớ sẽ ko tin đâu._Hattori có vẽ ko sợ.
- Cứ cho là như vậy, nhưng tớ sẽ nói rằng khi 1 ng’ đã sa vào chuyện tình cảm, ng’ đó sẽ ngu vô cùng, cho nên việc ko thể sẽ trở thành có thể._Makoto tiếp lời.
- Các....cậu._Hattori bắt đầu toát mồ hôi.
- Cậu nghĩ xem, vs tính cách trẻ con của mẹ cậu, cô Shizuka sẽ làm như thế nào đây, tất nhiên là sẽ ko cho cậu rời khỏi nhà nửa b’c, ko cho tiền tiêu xài, càng ko cho cậu đi phá án._Shinichi nói nặng hơn.
Nói tới ko đc phá án, Hattori đành phải bó tay vs các bạn của mình:
- Đc thôi, nói là đc chứ gì?
- Như vậy ngay từ đầu có phải tốt hơn ko?_Hakuba nói.
- Ba tớ và ba Kazuha là cảnh sát trưởng, cả hai quen biết nhau từ nhỏ, nhà lại gần nhau nên bọn tớ quen biết nhau từ lúc chưa lọt lòng rồi nữa._Hattori nói ra hết.
- A! Thì ra 2 cậu là thanh mai trúc mã, tại sao lại giấu bọn tớ?_Sonoko hét.
- Nói ra chắc các cậu đã làm ầm lên từ lâu rồi._Kazuha chen vào.
- Hahaha! Vậy thì có thêm 1 đôi rồi, 1 đôi thì vừa mới tỏ tình xong._Aoko cười.
- Cậu nói ai tỏ tình hả? tớ và Hakuba là tong sạch à nha._Shiho ngượng đỏ cả mặt.
- Uả? Tớ đâu có nói cậu vs Hakuba tỏ tình đâu nhỉ? Hay là có tật giật mình đây?_Aoko cười.
- Thôi đừng chọc bọn họ nữa, sớm muộn 2 cậu ấy cũng anh anh em em thôi, lo gì chứ._Sonoko ác hơn.
- Sonoko._Shiho và Hakuba đồng thanh.
- Thấy chưa? Tâm đầu ý hợp gê chưa?_Cả bọn cùng nhau đc 1 trận cười.
Bỗng nhiên:
- Xin lỗi, 3 ng’ có phải là Shinichi, Hattori và Hakuba ko ạ?_1 ng’ phụ nữ hốt hoảng chạy tới.
- Vâng là chúng tôi._Hakuba thở phào nhẹ nhõm khi có quý nhân giúp thoát khỏi kiếp nạn bị chọc quê.
- Có chuyện gì vậy cô?_Hattori hỏi.
- Con trai tôi bị bắt cóc, kẻ bắt cóc có để lại bức thư này, tôi xin nhờ mấy cậu cứu con trai tôi giùm._ Bà mẹ n’c mắt giàn dụa.
- Đâu? Bức thư đâu?_Shinichi hối hả.

THƯ GỬI BÀ HANAKASI​
CON TRAI BÀ ĐANG TRONG TAY CHÚNG TÔI, NẾU MUỐN CỨU NÓ THÌ HÃY GIẢI CHO ĐC BỨC MẬT THƯ NÀY.
Khi 2 anh em gặp nhau, cũng chính là thời khắc mọi phép thuật tan biến, nhưng phép thuật chỉ có trong chuyện cổ tích mà thôi. Hiện giờ tôi đang cùng con trai bà ở Mỹ, hãy qua cứu nó đi, hahahaha.
Giờ gửi: 5 giờ.


Hãy chờ chap sau để coi bọn họ sẽ giải như thế nào (nói vậy thôi chứ thật ra là để cho tác giả suy nghĩ ra những bức mật thư khác ấy mà, mấy you thông cảm, mình là trẻ con nên suy nghĩ ra mấy cái này hk đc hay lắm, có gì sai sót thì góp ý thẳng thắng nhé)
 
Chap 11: 2 người 2 ý kiến​
.
- Cái gì thế này? Chẳng hiểu gì hết?_Makoto gãi đầu.
- A! Bọn chúng nhốt thằng nhóc ở bên Mỹ, kêu mẹ nó qua đó cứu nó đi._Aoko la lên.
- Ngốc! Mỹ rộng lớn vô cùng, biết đâu mà tìm. Vả lại nều thật sự ở bên Mỹ thì đâu cần phải viết cái mật thư này chứ._Kaito nói.
- Đúng, nhưng kẻ bắt cóc đâu cần phải ghi giờ gửi đâu? Tại sao lại mất công thế chứ?_Sonoko lên tiếng.
- Cái đó ko quan trọng, vấn đề là chúng ta cần phải tìm ra cái gì trong bức thư này?_Shiho nói.
- Thời gian và nơi chốn._Hakuba trả lời.
- Nơi chốn thì đúng rồi, thời gian làm gì?_Ran thắc mắt.
- Giờ gửi. Hắn ghi giờ gửi là cho chúng ta 1 khoảng thời gian để tìm ra nơi giấu cậu bé ấy, nếu ko tới đúng giờ, có lẽ hắn sẽ giết cậu bé. _Shinichi giải thích.
- Cái gì? Giết á?_Kazuha hoảng hốt.
- “Khi 2 anh em gặp nhau, cũng chính là thời khắc mọi phép thuật tan biến, nhưng phép thuật chỉ có trong chuyện cổ tích mà thôi”. Cái này chắc chỉ thời gian._Hakuba suy luận.
- “ Hiện giờ tôi đang cùng con trai bà ở Mỹ, hãy qua cứu nó đi” là địa điểm._Hattori nói thêm.
- Nói về thời gian thì phải nói đến đồng hồ, "hai anh em gặp nhau]” ý nói là 2 cái kim đồng hồ nằm trùng lên nhau._Cả bọn bắt đầu đi vào vấn đề chính.
- Có 4 lúc 2 kim đồng hồ trùng lên nhau, 12h, 1h5’,2h10’ và 3h15’._Ran đưa tay lên đếm.
- Vậy thật ra cái nào mới là thời gian mà hắn nói đây?_Makoto hỏi.
- Hãy xem câu sau cái đã. “chính là thời khắc mọi phép thuật tan biến, nhưng phép thuật chỉ có trong chuyện cổ tích mà thôi”, câu này tồi nghỉa quá._Shiho cũng bắt đầu bối rối.
- “Phép thuật tan biến”, “truyện cổ tích”.......A! Đúng rồi._Shinichi, Hattori và Hakuba la lên.
- Các cậu biết gì rồi à?_Cả đám còn lại hối hả.
- Các cậu chắc có đọc truyện “Cô bé lọ lem” rồi phải ko?_Hakuba cười.
- Ukm, nhưng mà nó thì có liên quan gì chứ?_Sonoko nói.
- 12h! Thời gian là 12h._Ran và Shiho la lên.
- Đúng rồi._Shinichi gật đầu.
- Tại sao là 12h?_Kazuha bực bội.
- Trong chuyện đấy, khi 12h đêm, công chúa phải hối hả chạy về nhà nếu không quần áo, giày dép và cỗ xe sẽ biến mất. Tất cả mọi thứ đó đều là do phép thuật của ông bụt mà thôi._Kaito cũng bắt đầu hiểu ra.
- Trời ạ. Thế mà nghĩ ko ra?_Sonoko và Kazuha đồng thanh.
- Vậy là từ đây đến 12h, nếu chúng ta ko tìm ra cậu bé ấy thì....._Ran ấp úng.
- Đúng vậy. C húng ta cần phải tìm ra nơi chốn trong câu sau cái đã, “Hiện giờ tôi đang cùng con trai bà ở Mỹ”, thật ra là ở đâu đây?_Shinichi vò đầu.
- Ở Nhật đâu có nơi nào giống Mỹ đâu chứ?_Sonoko nói.
- Câu trên nói về thời gian, câu dưới chắc cũng vậy quá._Shiho lên tiếng.
- Thời gian.....thời gian.....giờ....giờ của Mỹ á?_Hakuba lấp bấp.
- Cậu nói gì vậy Hakuba, chẳng hiểu gì cả._Kazuha nói.
- Giờ....của Mỹ. A! Là sân bay._Hattori reo lên.
- Này nhé! Sân bay ở Tokyo 12 giờ chính là đi đến Mỹ còn gì._Hattori giải thích ki thấy trên đầu các bạn của mình toàn là dấu “?”.
- Vậy thì còn chần chờ gì nữa, đi nhanh lên._Cả bọn đồng thanh.
- Khoan đã!_Hakuba kêu lên.
- Chuyện gì vậy?_Shiho hỏi.
- Tớ thì nghĩ khác._Hakuba chống càm.
- Cái gì? 2 ng’ 2 ý nghĩ sao?_Cả bọn đồng thanh.
- Cậu nghĩ gì?_Hattori hỏi.
- Tớ nghĩ đến giờ thế giới, ở bưu điện có 1 chiếc đồng hồ chỉ giờ của Mỹ, nên tớ nghĩ là ở bưu điện._Hakuba giải thích.
- Vậy chúng ta sẽ chia ra, nhóm nam sẽ tìm ở sân bay, nhòm còn lại sẽ ở bưu điện, lẹ lên, đã 10h rồi._Kaito chỉ.
Cả nhóm vội vàng đi tìm kiếm..........
(Các bạn thông cảm, về mật thư này, cái ko thuyết phục nhất đó chính là địa điểm, mong mọi ng’ đừng truy cứu nhé, về phần sau mình sẽ cố gắng khắc phục.) hãy chờ chap sau để xem ai đúng ai sai nhé!
 
Sao lại là 4 lúc:
- Có 4 lúc 2 kim đồng hồ trùng lên nhau, 12h, 1h5’,2h10’ và 3h15’._Ran đưa tay lên đếm.

Còn mấy h khác nữa cơ mà: 4h20, 5h25, 6h30, 7h35, 8h40, 9h45, 10h50, 11h55
 
Sao lại là 4 lúc:


Còn mấy h khác nữa cơ mà: 4h20, 5h25, 6h30, 7h35, 8h40, 9h45, 10h50, 11h55

tại vì khi 4h20, 5h25, 6h30,7h35 v.v.... thì kim giờ sẽ ko chỉ đúng số giờ mà nó sẽ lệc sang một chút, bạn thử để ý xem nhé, cảm ơn vì đã có ý kiến:KSV@11:

----------

thực chất thì ở những lúc đó 2 kim không trùng nhau :))
dễ nhìn nhất là lúc 6 rưỡi với 12 giờ kém 5 :))

bạn nói đúng rồi:KSV@05:
 
Comment nè, đọc fic bạn mình thấy tuy bạn chưa nói rõ đc nhiều cảm xúc bộc lộ qua NV và cần phối hợp cho nhìu hơn khi tả ngoại hình, phong cảnh và lúc đối đầu với nguy hiểm, v v . Và hơi nhìu lời thoại. chú ý bạn ko nên vít tắt hay dùng từ ngữ trên wed, những từ đó làm mất giá trị hay cảm xúc lúc đọc cuả mình . đó là ý kiến của mình nhưng lối văn bạn vít thật hài hước, độc đáo, mới lạ và có sáng taọ . Mình rất thích tofic này . mong chap mới của bạn! thanks !!!
 
Ô hô, mọi người lo giờ với giấc dư lại con tem cho mình nhé, thank mấy you!!!
Chap mới hay lắm t/g, mìnk chờ chap mới, hồi hộp quá! Nhưng chia nhóm kiểu này hơi nguy hiểm, nhưng chắc ko sao, có hai nhà vô địch karate và akido bên nữ mà, hihi! :))
 
cám ơn mấy bạn nha, mình mới đi chơi về xong, mà fic của mình lời thoại hơi bị nhiều thiệt nhưng về sử dụng từ ngữ trên wed thì mình hk hỉu, các bạn có thể cho mình vài cái ví dụ trong fic này của mình đc ko?, để mình có thể sửa đổi, còn về phần chưa nói rõ đc nhiều cảm xúc bộc lộ qua NV và cần phối hợp nhìu hơn khi tả ngoại hình, phong cảnh và lúc đối đầu với nguy hiểm, v v...thì mình sẽ khắc phục ở chap sau. Rất mong sự ủng hộ của các bạn.:KSV@01:
 
Xin lỗi các bạn vì đã thất hứa, đang đánh chap mới thì cúp điện:KSV@17:, đến tối mới có, nhưng tối mình lại đi học rồi nên post lên ko đc, bữa nay thứ Tư mới post đc, mấy bạn thông cảm nhé. Còn chap mới này:

Chap 12: Giả Trai​
Bên nhóm của Shinichi:
- Qúy khách muốn mua vé máy bay qua Mỹ ạ?_Cô lễ tân lịch sự.
- Dạ không ạ, chúng cháu muốn hỏi, có người nào khả nghi đã gởi lá thư ở đây ko ạ?_Kaito lên tiếng.
- Thư à? Không có._Cô lễ tân nói sau khi suy nghĩ kỹ.
- Không có thật ạ? Cô cố gắng suy nghĩ kỹ lại đc ko ạ! Chuyện này rất quan trọng._Hattori hối hả.
- Qủa thật là ko có các em ạ, từ lúc khai trương tới giờ chẳng có ai gởi thư ở quầy tiếp tân cả, các phòng khác đều không thể, chị đã nhớ rõ lắm rồi._Cô lễ tân khẳng định lời mình nói.
- Chắc là ko có đâu! Chúng ta chạy lại bưu điện thử xem._Hakuba nói.
- Ukm! Nhanh lên, ko thì trễ mất. 11h rồi, chỉ còn 1 tiếng nữa thôi._Makoto gật đầu đồng ý.
Tại bưu điện, nhóm của Ran:
- Cô ơi! Cho chúng cháu hỏi, có ai gửi bức thư ở chỗ cô ko ạ?_Aoko lễ phép
- Thư à? Có, nhưng....._Cô nhân viên bưu điện nói lấp bấp.
- Nhưng sao ạ?_Kazuha hỏi.
Ngay lúc đó:
- Thế nào rồi Aoko? Có thư ko?_Kaito và cả nhóm vội vàng chạy lại chỗ của cả nhóm.
- Có! Nhưng....._Aoko cũng lấp bấp.
- Nhưng nhị gì nữa, nói nhanh lên._Hattori hối hả.
- 1,2,3,4,5,...10. A đủ rồi._Cô nhân viên reo lên.
- Đủ rồi????_Cả nhóm không hỉu gì hết.
- À! Thật ra là như thế này, có 1 ng’, 2 hôm trước có gửi 1 lá thư đến chỗ cô, người ấy nói là phải đưa cho 10 ng’, 5 nam 5 nữ, và nếu tới 12 giờ mà ko thấy có ai đến thì cô sẽ xé lá thư đó, đây, thư của các em đây._Cô nhân viên vừa nói vừa đưa lá thư cho cả bọn.
Aoko cầm nó và chuẩn bị mở ra...., trên mặt phong bì có ghi 1 chữ rất to “ĐÍCH”.
- Lá thư cuối cùng rồi nhỉ?_ Ran vui vẻ.
- Ơ....._Aoko sựng lại.
- Có chuyện gì vậy Aoko?_Ran lo lắng.
- Chữ.....chữ này càng nhìn càng thấy quen, lạ thiệt, nhưng lại ko nhớ, nhìn rất rất là quen._Aoko gắt.
- Chuyện này cũng quen thật đấy._Sonoko suy ngẫm.
Khi thấy mặt mọi ng’ đầy vẻ nghi vấn, Sonoko mới nói tiếp:
- Này! Các cậu còn nhớ ko? Vụ bắt cóc Aoko ấy, khi nghe điện thoại của ông Makami, tớ, Kaito và Shinichi cảm thấy dường như đã nghe ở đâu, bây giờ lại tới lượt Aoko nhìn chữ viết trên lá thư này mà thấy quen, rất có thể có người muốn h.ãm hại chúng ta._Sonoko giải thích lí lẽ của mình.
- Sao? Shinichi? Sao cậu ko nói gì hết vậy?_Ran nhìn Shinichi.
- Tớ ko nghĩ là......
- Ế!_Aoko la lên.
- Chuyện gì vậy?_Cả bọn nhìn sang Aoko.
- Trống rỗng, bức thư trống rỗng._Aoko hoảng hốt.
- Cái gì?_Cả bọn la lên.
- “Giao thư cho 10 người, chữ viết thấy quen”_Shinichi lẫm bẩm.
Sao 1 hồi suy ngẫm, Shinichi nở 1 nụ cười đắc ý:
- Khai ra đi? Ai đã tiết lộ chuyện Aoko bị bắt cóc với cha mẹ của Aoko._Shinichi nhìn vào cả bọn.
- Cậu nói gì thế Shinichi?_Ran hỏi.
- Đến lúc này mà các cậu còn giấu đc nữa à?_Shinichi hét lên.
Sau 1 hồi im lặng, 1 người trong nhóm bước lên, là Kaito.
- Là cậu sao?_Shinichi hỏi.
- Không cần tớ nói, bố mẹ Aoko cũng biết rồi._Kaito trả lời.
- A! Đúng rồi. chữ viết này là của ba tớ, bây giờ mới nhớ ra._Aoko la lên.
- Chuyện này là sao vậy, ko hỉu gì hết._Kazuha thang.
- Tại sao ng’ gửi thư lại biết chắc rằng ng’ giúp cô gái mà con bị bắt cóc lại có 10 ng’, trừ khi là hắn sắp xếp cô gái đó, còn về chữ viết thấy quen của Aoko nói tớ nghĩ là ng’ thân của Aoko, họ hàng thì ko rồi vì chuyện này chúng ta giữ rất kỹ, nhưng còn cha mẹ thì khác, cha Aoko là cảnh sát đúng ko, nếu tớ nhớ ko lầm thì cha Aoko đang theo dõi 1 vụ án, 1 ông luật sư ăn hối lộ của bị cáo cáo và bán chứng cứ cho tội pham, nên tớ nghĩ đối tượng của chú ấy chắc là ông Makami, ông ấy muốn hỉu rõ hơn về vụ Aoko bị bắt cóc chắc cũng sẽ hỏi 1 ng’ nào đó trong bọn mình._Shinichi giải thích.
Bỗng nhiên từ trong bưu điện bước ra 2 người, 1 người đàn ông và một người đàn bà.
- Ba, mẹ!_Aoko la lên khi gặp ba mẹ mình.
- Giỏi lắm Shinichi, ko hổ danh là thám tử trung học tài ba của miền Đông Nhật Bản._Ba Aoko vỗ tay.
- Cảm ơn bác ạ._Shinichi cười.
- Con cũng giỏi lắm Aoko. Bị bắt cóc mà cũng ko nói vs ba mẹ nữa._Ông bố quay sang nhìn Aoko.
- Con ko muốn ba mẹ bận tâm thôi mà, à mà ba mẹ xuống đây là gì vậy?_Aoko đánh trống lãng.
- Ba mẹ có chuyện muốn nhờ các bạn của con._Bà mẹ Aoko lên tiếng.
- Cô muốn chúng cháu làm gì ạ?_Hakuba hỏi.
- Chuyện là thế này, trong sở cảnh sát ng’ ta đang nghi ngờ ông Tư lệnh Yasuharu đang làm chuyện phi pháp, vì ổng là Tư lệnh nên việc điều tra rất khó, chỉ có thể điều tra ngầm thôi, nhận thấy tài năng của các cháu, ta rất tin tưởng nên muốn nhờ các cháu._Ba của Aoko nói.
- Các cậu thây thế nào, chấp nhận ko?_Kaito hỏi cả bọn.
Không cần đợi lâu, cả bọn đã có câu trả lời:
- Ok.
- Nhưng có điều này chú muốn nói._Ba Aoko nói.
- Có chuyện gì vậy ba?_Aoko hỏi.
- Ông tư lệnh rất ghét con gái nên các cháu gái muốn đi thì phải cải nam trang._Ba Aoko giải thích.
- Cái gì? Giả trai á?_Cả đám con gái há miệng ngạc nhiên.
- Đúng vậy, nếu các cháu ko đồng ý cũng đc, nhưng các cháu sẽ ko đc đi._Mẹ Aoko nói.
Sau 1 hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, Aoko đại diện cả bọn b’c lên:
- Tụi con đồng ý giả trai ạ.
- Tốt lắm, ngày mai ta sẽ đưa các con đi._Ba Aoko cười tươi.
- Nhưng mà đi nhiều như vậy có sao ko?_Shiho thắc mắt.
- Chuyện đó thì để cho ta lo, các cháu gái hãy nhanh đi mua tóc giả, râu giả đi, quấn áo nam nữa, rồi về ta sẽ chỉ cho các cháu._Mẹ Aoko nháy mắt tinh nghịch.
- Vâng ạ._Cả đám con gái ỉu xiều.
- Ko biết cả đám giả trai sao nữa, có đẹp trai như tụi mình ko?_Hakuba nói với đám con trai.
- Ngày mai sẽ biết._Shinichi cũng tò mò ko kém.
HẾT CHAP 12​
[/COLOR]
 
tem.lấy xong mới đọc.Và chôm fong bì luôn.

----------

hay quá.Nhưng bạn viết cách dòng ra nha.Vậy dễ đọc hơn,ko bị rối mắt
 
Chap 13:
Đồng bằng và đồi núi!!!!​
1 buổi sáng sương còn long lanh trên lá, tia sáng mặt trời đầu tiên vừa ló ra , tiếng chân người trên phố đã bắt đầu nhộn nhịp, khác hẳn với mọi ngày, đáng lẽ là các cô nàng vẫn gói mình trong chăn chờ người đến đánh thức nhưng hôm nay họ đã thức từ sáng, không vì điều gì khác, đó chính là sự thay đổi khá lớn của họ, tóc ngắn tới vành tai, không còn mùi nước hoa nữa, không còn những bộ đầm nữ tính nữa, thay vào đó là chiếc áo sơ mi nam, quần jean, giầy thể thao nam, và một cắp kính điển trai.
- Đẹp....đẹp trai quá._Sonoko thốt lên khi nhìn Ran.
- Cậu nói gì vậy Sonoko?_Ran đỏ mặt.
- Ran đẹp trai thật đấy, nếu Ran là con trai thật chắc bọn tớ lếch dép theo quá à._Cả bọn nói.
- Các cậu cũng đâu có kém chứ._Ran cười.
Tiếng cửa phòng từ từ mở ra, Shinichi bước vào trước:
- Các cậu chuẩn bị xong ...chưa....?._Shinichi đứng lặng người trước sự thay đổi quá lớn này.
- Cái gì thế này? _Cả bọn phía sau la lên.
- Các cậu là ai, sao lại vào phòng của con gái, Aoko, Kazuha, Ran, Shiho và Sonoko đâu rồi?_Hattori hỏi như ng’ xa lạ.
- Cậu giả bộ hay là thật thế hả, định trêu bọn tớ sao? Không phải cậu biết hôm nay bọn tớ giả trai sao hả?_Kazuha hét lên.
- Ui! Quên mất. Là....là các cậu đó sao? Đẹp...trai quá dậy._Makoto không tin vào mắt mình.
- Đẹp hơn cả Shinichi nữa đấy chứ._Hakuba nhìn vào Ran và Shinichi.
- Thật không?_Cả bọn vui mừng hỏi.
- Không! Chỉ Ran thôi._Hakuba nói lại.
- Này là sao hả, ít nhất bọn tớ cũng nằm trong tứ đại mỹ nam đấy nhé._Aoko lên giọng.
- Nhưng mà....._Makoto lấp bấp.
- Nhưng sao?_Shiho hỏi.
- Cái .....cái ......nó không giống vì nó........_Makoto gáng thốt ra nhưng ko đc.
- Ý cậu ấy nói là...._Shinichi chưa kịp nói thì Makoto đã bịt miệng lại.
- E hèm! Ý cậu nói là cái....cái cái không phải đống bằng phải không._Shiho ngượng đỏ mặt .
- Cái....cái không phải là đồng bằng là cái....cái gì?_Kaito hồn nhiên như chưa từng hồn nhiên.
- Là đồi núi đó cha nội! Không phải đồng bằng thì là đồi núi, đồi núi nó cao quá trời, hiểu chưa?_Makoto la lên .
- Là sao? Hk hỉu._Kaito gãi đầu với bộ mặt cực kì ngây thơ.
- Trời ạ!!!!_Cả bọn té ngửa.
- Nói cho tớ biết đi mà. (^.^, không chịu nổi nữa rồi, mình tò mò quá đi mất)_Kaito năng nỉ cả bọn.
- Con gái có gì mà con trai hk có hả?_Hattori la lên như cậu sắp nổ tung vs cậu bạn của mình.
- Ế! Cậu nói bậy à nha, thám tử kiểu gì mà ăn nói thế chứ Hattori._Kaito giận khi nghe Hattori nói.
- Bậy.....bậy á? Không phải, trời ơi, sao cậu ngu quá vậy Kaito._Cả bọn con trai đồng thanh.
Bụp bụp.
- Á! Shiho sao lại đánh vào ngực tớ thế.....ế.....a!....biết rồi, là ngực các cậu ấy cao quá chứ gì._Kaito vui vẻ khi hiểu ra vấn đề.
- Biết rồi thì im đi ở đấy mà la lên cho cả thiên hạ biết à?_Aoko la vào mặt Kaito
Hình ảnh minh họa này nhé:
KenhSinhVien.Net-kenhsinhvien.net-untitled-8-.png


- Thôi, trở lại vấn đề đi, chiều nay chúng ta sẽ đến nhà Yasuharu để điều tra việc ông ta làm chuyện phi pháp, 1 giờ hẹn ở nhà Aoko nghe rõ chưa?_Shiho lấy lại vẻ uy nghiêm sau một trận giải thích cho cậu bạn mình hiểu.
Hết chap 13.

(Chap này hơi ngắn vì mình đang bí ý tưởng, chap này có vài chỗ ko đc tế nhị cho lắm, mục đích là đem lại tiếng cười, nhưng nếu các bạn ko cười thì chắc tài năng mình hạn hẹp, mong các bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình nhé. A! Biết chap sau có cái gì rồi, có 1 tình huống cực kì khó sử đấy nhé, thôi mình xuống ăn cơm đây.)
 
Chà, bụi bẩn bám đầy fic của mình rồi :KSV@18:, huhu càng ngày càng ít người xem nhưng ko sao, vẫn còn các bạn cũ ủng hộ, thôi mình post chap mới đây:

Chap 14: Nơi ở mới.​
1 giờ sau đó:
- Xin chào Tổng Tư Lệnh._Cha Aoko nói.
- Oh! Là cậu đó à! Mời vào._Ông Yasuharu nói.
Cả bọn bước vào, dinh thự của ông Tư lệnh dần dần hiện ra trước mắt. Mang phong cách cổ điển nhưng rất sang trọng, xung quanh toàn là cây cối, mái nhà được lộp bằng ngói càng tăng thêm vẻ thẩm mỹ cho ngôi nhà, 4 góc nhà có 4 bức tượng: Chu tước phía Nam, Bạch hổ phía Tây, Huyền vũ phía Bắc, Thanh Long phía Đông, 4 bức tượng đc làm bằng ngọc xanh bảo vệ 4 phương, trên đỉnh của tòa nhà còn có 1 bức tượng Kỳ lân cũng đc làm bằng ngọc.
KenhSinhVien.Net-dinh-thu.jpg


Tư lệnh dẫn cả bọn tham quan toàn bộ ngôi nhà, đến 1 căn phòng, ông bỗng dừng lại và nói:
- Mọi người có thể đến tất cả các căn phòng trừ căn phòng có bức tường màu đỏ này, nếu có ai vào đây, hậu quả phải chịu ko nhỏ đâu.
- Vâng ạ! Chúng cháu biết rồi._Cả bọn đồng thanh.
- Chúng ta đến phòng khách nói chuyện đi nào._Ông Yasuharu đi trước dẫn đường.
- Samizu Kichiemon._Shinichi nói khi nhìn căn phòng với bức tường đỏ.
- Đúng vậy, tớ cũng nghĩ giống cậu vậy, ngôi nhà bí ẩn, két sắt bí ẩn, căn hầm bí ẩn,.... bậc thầy của những thứ đó không ai khác ngoài Samizu Kichiemon._Hakuba đồng tình với Shinichi.
- Làm sao các cậu biết đc căn phòng có bức tường đỏ đó là do Samizu Kichiemon sáng chế?_Sonoko hỏi.
- Vừa vào ngôi nhà là đã biết rồi, 4 bức tượng : thanh long, chu tước, bạch hổ, huyền vũ và Kỳ long ở trên đỉnh ngôi nhà, những thứ đó đều là kiến trúc của Samizu Kichiemon mà._Hattori giải thích.
- Chà! Cậu chuyện có vẻ thú vị rồi đấy, càng ko muốn cho bọn mình vào, tớ càng muốn vào để biết bên trong chứa đựng những gì đây._Shinichi nở 1 nụ cười nửa miệng tự tin.
Sau khi đi một vòng trở về phòng khách, ông Yasuharu mở lời:
- Cha Aoko này! 10 cậu này là sao đây?
- À! Các cậu ấy là sinh viên đang học nhành phóng viên, giám đốc của đài truyền hình cho các cậu ấy 2 tháng để viết 1 bài về cuộc sống của cáng bộ nhà nước, vì cha mẹ của các cậu ấy quen biết tôi nên tôi đã chỉ cho các cậu ấy đến đây, nếu không tin ông cứ gọi điện cho đài truyền hình là biết ngay._Cha Aoko giải thích.
- Ko cần đâu, cậu đã nói thì tôi tin, các cậu cứ việc ở lại đây, tự nhiên như ở nhà nhé. Tiện thể giới thiệu cho các cậu biết thành viên trong gia đình để các cậu làm quen. Đây là vợ nhất của ta: Jumi, vợ nhì: Soryo và vợ ba: Ninka, còn đây là sáu đứa con của ta lần lượt từ lớn dến nhỏ: Chihiro, Masumi, Kasama, Shizuka, Aoi và em út là Hiragi.
Trong 6 chị em, người nào cũng xinh đẹp nhưng người đẹp nhất là cô chị, Chihiro, khuôn mặt cân đối, nước da trắng hồng, đôi mắt một mí dễ thương làm bao nhiêu chàng trai sy mê, nhưng ko vì thế mà ông Yasuharu bỏ thối “trọng nam khinh nữ”.
Tất cả mọi người cuối đầu chào cả bọn.
- Cháu tên là Tooru (Shinichi).(cái tên này là mình lấy trong conan live action nè, các bạn có dịp thì xem đi nhé, hay lắm)
- Cháu là Nakao (Hattori).
- Cháu là Seiji (Hakuba).
- Cháu là Hiko (Kaito).
- Nato là cháu (Makoto).
- Vậy còn 5 cháu còn lại?_Ông hỏi tiếp.
- Cháu tên Ran.
- Cháu là Kazuha.
- Cháu là Shiho.
- Cháu là Sonoko.
- Còn cháu là Takeichi (Aoko).
- Các cháu tự chọn phòng của mình nhé, mà Aoko đâu, sao không thấy con bé?_Ông Yasuharu nhìn xung quanh.
- Con bé Aoko nó về quê ngoại rồi, 3 tháng sau nó mới về._Cha Aoko trả lời.
- Vậy à,.... các cháu về phòng đc rồi, tới giờ ta nghỉ ngơi rồi, phiền các cháu quá._Ông Yasuharu nói.
- Vậy ko phiền ông nữa, bọn cháu tự chọn phòng đây._Cả bọn bước ra ngoài.
- Tôi cũng phải về rồi đây._Cha Aoko đứng lên.
- Không tiễn nhé._Ông Yasuharu vẫy tay tạm biệt cậu bạn.
Khi thấy bóng cha Aoko khuất dần, ông Yasuharu mới gọi quản gia vào:
- Ông cho người theo dõi 10 cậu bé mới vào giùm tôi, biết gì thì thông báo cho tôi ngay không được tự ý hành động nghe rõ chưa?
- Vâng thưa ông._Ông lão gật đầu rồi đi ngay.
Trong khi đó, tại phòng của Shinichi
- Tại sao các cậu lại đổi tên?_Kazuha hỏi.
- Vì 5 người bọn tớ ai cũng đã lên Tivi, không khéo sẽ có người nhận ra, còn Aoko nữa, gỡ ra đi._Kaito nói.
Aoko gở trên chiếc răng của mình một vật rất nhỏ:
- Không ngờ bác Agasa giỏi thiệt đấy, máy thay đổi giọng nói nhỏ như thế này đấy.
- Thật ra căn phòng đó ẩn chứa bí mật gì nhỉ, cậu nghĩ sao Shinichi?_Shiho hỏi.
- Tớ nghĩ nó chứa bằng chứng phạm tội của ông Tư lệnh._Shinichi trả lời.
- Còn Hakuba và Hattori thì sao?_Shiho quay sang 2 người họ.
- Bọn tớ cũng nghĩ giống Shinichi vậy._Cả 2 đồng thanh.
Cả bọn vô tư nói nhưng không biết rằng có người đang theo dõi mình, ông quản gia lập tức báo cho chủ mình biết.
- Chà, thám tử trung học Shinichi Kudo à? Còn có cả Hattori và Hakuba nữa sao? Các ngươi muốn chết thì ta sẽ cho ngươi chết, nhưng còn mấy đứa còn lại là ai? Ông hãy tiếp tục điều tra nhé.
- Vâng ạ._Ông quản gia lui xuống.
Hết chap 14.​
 
tem, bây h mới đọc nên lát com nha:KSV@03:

----------

Sao bọn con gái trừ Aoko giả trai rồi vẫn để tên cũ là sao t/g???:KSV@02:
mong chap mới nhé, đang hay:KSV@03:
 
tem, bây h mới đọc nên lát com nha:KSV@03:

----------

Sao bọn con gái trừ Aoko giả trai rồi vẫn để tên cũ là sao t/g???:KSV@02:
mong chap mới nhé, đang hay:KSV@03:

tại vì Aoko quen biết với ông tư lệnh nên không thể để tên cũ, những người nữ còn lại thì không có quen biết với ngài tư lệnh nên không cần phải đổi tên.

nhưng mấy tên đó nhìn vào là biết tên con gái mà :Conan03:
thôi sao cũng được, bạn ra chap mới đi:KSV@04:

điều đó sẽ đc giải đáp ở 2 chap nữa bạn à, cảm ơn vì đã có ý kiến:KSV@05:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chap 15: Bắt đầu hành động​
Ngày xuống đêm lên, đã đến lúc mặt trời nhường chỗ cho mặt trăng, bóng đêm bao trùm ngôi dinh thư của ngài tư lệnh, trong lúc đó....
- Các cậu ơi, đã đến lúc tắm rồi._Ông quản gia nói.
- Vâng ạ, chúng cháu đến phòng tắm ngay thôi._Hakuba nói.
Tại phòng của Ran:
- Sao đây? Tắm chung đó._Ran hoảng
- Có sao đâu! Từ chối tắm chung là được rồi._Sonoko thản nhiên.
- Ừ nhỉ, đi ra nói với bác tư lệnh một tiếng nào._Ran kéo tay Sonoko và các bạn của mình ra.
- Bác ơi, chúng cháu chút nữa mới tắm ạ, mọi người tắm trước đi._Aoko đại diện cả nhóm nói.
- À.....ừ....ế! Mà khoan, gia đình bác có thời gian cụ thể, một ngày bồn tắm mở cửa 3 lần, đây là lần thứ 3 trong một ngày nên nếu các cháu không tắm thì ngày mai mới được tắm._Ông Yasuharu nói.
- Sao? 1 ngày chỉ mở cửa có 3 lần thôi à, vậy thì.....tắm không?_Ran quay sang hỏi ý kiến những người bạn của mình.
- Thôi ạ, bọn cháu tắm rồi, ngày mai hả tắm._Shiho đứng lên phía trước.
- Vậy cũng được, các cháu về phòng đi nhé._Ông Yasuharu nói.
Cả bọn vội vả chạy về phòng, tại phòng Sonoko:
- Tính sao đây? Cứ tình trạng này thì không ổn đâu._Sonoko mở lời trước.
- Biết là như vậy rồi nhưng phải làm sao thì tớ....hông có biết._Aoko nói.
- Âý! Aoko, cậu không gắn máy đổi giọng à?_Ran la lên.
- Chết rồi, không biết ông chú ấy của tớ có nhận ra không nữa._Aoko hoảng hốt.
- Lần sao cậu phải cẩn thận đó nghe chưa, cầu trời ông Yasuharu không để ý._Sonoko chắp tay lại trời.
Cũng may là ông quản gia đang tắm nên thân phận của các cô nàng không bị lộ.
- Ran này, đợi Shinichi về rồi hỏi xem cậu ấy có cách gì để tụi mình tắm mà không bị lộ không._Shiho nói với Ran.
- Đành vậy, chứ biết sao bây giờ?_Ran gật đầu.
30 phút sau:
- Cách à? Cách là do con người nghĩ ra thôi mà._Shinichi nói sau khi nghe lời năn nỉ của các bạn.
- Nói vậy thì cậu có cách à?_Ran reo lên.
- Như vậy nè.............hiểu chưa?_Shinichi xù xì vào tai cả nhóm.
- Như vậy có lộ liễu lắm không?_Kazuha la lên.
- Không sao, cứ tin tớ._Shinichi vỗ ngực tự tin.
Cộc...cộc...cộc, tiếng gõ cửa vang lên
- Ai vậy?_Hakuba hỏi.
- Là em đây, Chihiro đây.
Ran đứng lên, tiếng tới cánh cửa và mở ra:
- Chihiro à? Có chuyện gì vậy?
- Anh Ran đó à? Em mang nước cho mọi người._Chihiro nhẹ nhàng đáp.
- Em...em....vào đi._Ran lấp bấp vì cách Chihiro gọi mình, nhưng cô phải tập làm quen vì bây giờ cô đang giả trai mà.
- Nước đây ạ._Chihiro nhẹ nhàng đặt nước xuống bàn.
- Cảm ơn Chihiro nhé, mà Chihiro bao nhiêu tuổi rồi?_Kaito hỏi.
- Năm nay em 17 tuổi._Chihiro đáp.
- Vậy thì gọi bằng “cậu” và “tớ” đi, bằng tuổi nhau mà._Makoto đề nghị.
- Đúng đó, như vậy cho thân thiết._Sonoko vỗ tay tán thành.
- Vậy cũng được, nhưng.....
- Nhưng sao nào?_Shiho hỏi.
- Em....à không. Tớ quen gọi anh Ran là “anh” quen rồi, gọi bằng “cậu” không quen lắm._Chihiro nói.
- Chỉ mới gặp nhau có 1 lần sau lại là “quen rồi”._Hattori thắc mắt.
- Không biết nữa, nhìn mặt là gọi bằng “anh” rồi._Chihiro e thẹn
- Hay là nhìn mặt là đã yêu rồi?_Kazuha với giọng nói dò xét.
- Không.....không......làm gì có._Mặt Chihiro bây giờ đỏ như trái cà chua.
- Mặt đỏ như vậy mà nói không ai tin chứ?_Sonoko lè lưỡi chọc quê Chihiro.
- Mà Chihiro này, em có biết phía sau căn phòng có cánh cửa màu đỏ có gì không?_Ran như muốn rở rối cho mình và Chihiro.
- Em cũng không biết nữa, nhưng các anh không đc vào trong đó đâu đấy nhe._Chihiro căn dặn.
- Bọn anh biết rồi, nhưng mà kể cả em cũng không biết sao?_Shinichi hỏi.
- Em cũng đã có lần tò mò nên lén cha vào nhưng lúc đó em chỉ mới 6 tuổi, lúc vào chỉ thấy có cả một kho gì mà toàn là bột trắng tinh, vào chưa đc một lúc thì bị cha phát hiện nên bị ăn đón tơi tả, kể từ lúc đó em không còn dám lẻn vào trong đó nữa._Chihiro kể lại câu chuyện.
- Bột trắng á?_Shinichi nói.
- Vâng ạ.
- “Là ma túy”_Cả nhóm trố mắt nhìn nhau, những điều họ nghĩ trong đầu lúc này đều giống hệt nhau, dường như cả bọn cũng đã hiểu ra, họ lấy lại bình tĩnh.
- Có chuyện gì mà mọi người ngạc nhiên dữ vậy?_Chihiro ngây ngô đến nỗi bị cha mình gạt mấy năm qua vẫn không biết gì.
- A, không có gì._Cả bọn chối.
- Ngày mai cả gia đình em sẽ đi thăm ông nội, 3 ngày nữa mới về, các anh ở lại đây cứ tự nhiên nhé._Chihiro nói.
- Cả gia đình em luôn à?_Shinichi hỏi.
- Vâng ạ, mà trời cũng tối rồi, em về phòng đây._Chihiro đáp.
Chihiro đứng lên và ra khỏi phòng, để Chihiro khuất hẳn, Kaito mới lên tiếng:
- Đây là cơ hội để chúng ta đột nhập vào căn phòng đó.
- Đúng vậy, chắc hẳn các cậu cũng biết thứ bột trắng mà Chihiro nói tới chứ?_Hattori hỏi.
- Ukm, là ma túy chứ gì?_Kazuha nói.
- Quyết định vậy đi, ngày mai chúng ta sẽ hành động.
 
Cái này... sao mà giống lần đầu tiên mình viết fic thế nhỉ..
Tớ thấy: dùng nhiều thoại quá, trông như một kịch bản phim.. kịch bản thì chỉ có hành động của nhân vật.. ngoài ra không có miêu tả biểu cảm gì cả. Chỉ đơn giản là liệt kê hành động (Sr mình nói thẳng) Như thế này thì không giống một fic bạn ạ. Mình thấy nó giống như bản nghĩ tình huống đặt nhân vật vào.. ngoài ra không có gì khác. Chúng ta chỉ có thể thông qua lời nhân vật đoán tình huống. Nó sẽ không hay chút nào.. Fic không hề có một đoạn nào miêu tả đúng nghĩa cả. Tớ khá là không thích điều đó. *nhún vai*

Từng đoạn nhỏ thay vì bạn dùng ''Aoko nói'' ''Ran nói'' thì nên thêm thắt những quanh cảnh xung quanh v..v.. bạn có thường viết một bài văn biểu cảm và tự sự không? tại sao đề văn là một chuyện mà viết ra lại hạn chế (thậm chí tớ không dùng thoại trong bài văn của mình) thoai? Có phải vì tự sự yêu cầu tả? không cần thiết thoại? Fic cũng thế thôi.. nói là fic nhưng thực tế cũng chính là những bài văn nhỏ.. phải làm sao cho nó có sức ấn tượng và để lại gì đó. Chứ không phải chỉ viết thoại không thế này.

Tớ nói thẳng vì tớ nghĩ mình sẽ giúp được cậu nghe nhận xét chính xác. Theo quan điểm của tớ thì là như vậy *nhún vai* Những lời khen ngợi thường động viên và cho ta nghĩ rằng như thế là ổn. Cậu hiểu tớ muốn nói gì chứ? Sr lần nữa nếu bài com này không giúp gì được cho cậu.

Thân ^^

Ony
 
Quay lại
Top Bottom