- Tham gia
- 16/2/2012
- Bài viết
- 583
Đây là lần đầu tiên mình viết fic, có gì sai sót xin mấy bạn thông cảm và mong được sự quan tâm của mọi người, có gì cứ góp ý thẳng thắng.
Sau đây là 1 vài thông tin về fic này:
Thể loại: Tình cảm, trinh thám
Tác giả : rancute5483
Dựa theo nhân vật trong conan của bác : Aoyama Gosho
- Ran ơi, đi chưa?
- Đợi chút!_ Ran chải vội mái tóc, lật đật xỏ chân vào đôi giày trắng đế thấp của mình mà Sonoko chê thậm tệ, còn Sonoko thì mang đôi Sandal cao 10 cm. Sonoko cằn nhằn:
-Tớ gọi cho cậu cả tiếng tr'c khi dến rồi chứ bộ. Sao lâu dữ dậy? À quên, Ran nhà ta hôm nay xinh như thiên thần, sắp gặp Shinichi nên phải khác chứ nhỉ?
Ran chề môi:
- Có cậu, Kazuha, Shiho, Aoko, thiên thần quèn như tớ sao sánh kịp!
1 giọng nói quen thuộc vang lên cùng mùi bia nồng nặc:
- Con gái đi chơi nhớ về sớm, để mẹ canh cửa mệt lắm đó.
- Nè chú Mori, cô Eri ko cằn nhằn mà sao chú cứ cằn nhằn hoài dậy?_ Sonoko chen ngang.
Cô Eri gật đầu, tỏ ý đồng tình vs Sonoko:
- Phải đó, lâu lâu mấy đứa nó mới có buổi hợp vs cánh nhà báo, anh cứ để Ran đi thoải mái, từ khi Aoko, Kazuha, Ran, Shiho, Sonoko thành lập nhóm nhạc AKRSS tới h , có đc nghĩ ngơi ngày nào đâu.
- Nếu em nói dậy th.ì anh cũng ko có ý kiến._ Ông Mori chấp nhận.
- Nè, mấy cậu đi đc chưa?_ 1 giọng nói trong trẻo vang lên, ko ai khác ngoài cô bạn bướng bỉnh Aoko, đi sau là Kazuha và Shiho.
Ran quay sang ba mẹ, cúi đầu chào lễ phép:
- Thưa bố mẹ con đi.
- Ừ, con đi đi, chơi vui vẻ nhé._ Bà Eri và ông Mori nói.
Kaito, Hatori, Shinichi, Akai, Makoto đã đợi sẵn bên ngoài. Đến nơi hợp, một ng' phụ nữ cầm micro và hỏi:
-Xin cô Shiho, nhóm trưởng nhóm nhạc AKRSS cho biết, ngoài sự nghiệp ca hát, các thành viên trong nhóm còn có những tài năng khác ko ạ?
Shiho gật đầu cảm ơn về câu hỏi và trả lời:
- Như mọi ng' đã biết, Aoko ng' mẫu kiêm diễn viên nổi tiếng, Kazuha một bậc thầy về Akido, Sonoko là chủ tịch tập đoàn Suzuki, Ran cao thủ Karate và đã tốt nghiệp đại học ngoại thương Paris của Pháp, còn tôi thì đang nghiên cứu sinh học.
- Wow, cả 5 đều là những cô gái thông minh, cá tính, xinh đẹp. đúng là kỳ tài. Và sau đây là bài hát An Angle nổi tiếng....
Cuộc hợp báo kéo dài tới 8 h tối, họ đang đi trên đường, ko biết nên đi đâu, bỗng 1 tiếng la thất thanh :
- Cứu tôi, cứu tôi vs!
Shinichi va Hattori phóng xuống xe chạy như bay tới chỗ cô gái thì cảnh tượng khủng khiếp xảy ra.
5 ng' chết & tay, chân, đầu mỗi thứ 1 ngã.. Khi 5 cô gái chạy lại, họ đã hét lên vì sợ, thậm chí Aoko, Sonoko, Kazuha còn ngất đi. Ng' phát hiện ra 5 nạn nhân này chính là cô phóng viên ban nãy, cô cũng bị choáng nhưng đã kịp chấn tỉnh lại. 5 nạn nhân đc phát hiện ở bìa rừng và Shinichi cùng Hattori nghi ngờ đó là hiện trường của vụ án và hung thủ là cô phóng viên. Vì đầu của 5 nạn nhân bị chặt mất nên ko biết là ai, trên người cũng ko có giấy tờ liên quan đến bản thân. Tiếng còi xe cãnh sát bắt đầu rú lên. Thanh tra Meguare hỏi:
- Các cháu là ng' phát hiện ra nạn nhân à?
- Ko. Là cô ấy!_Hattori vừa nói vừa chỉ vào cô phóng viên.
- Vâng, đúng lòa tôi_ Cô phóng viên trả lời.
- Mời cô về đồn lất lời khai_ chú Takagi nói
- Được rồi, tui sẽ theo mấy ng'_ Cô phóng viên nói.
Trong khi đó, Shinichi ngồi quan sát hiện trường, ko thấy cái gì khác ngoài những vết bánh xe trên đất. Các cô cậu cũng đi theo lên đồn cảnh sát, trung sĩ Takagi mở lời:
- Theo lời khai của cô này thì cô ấy đang trên đường về sau khi tham gia CLB chế tạo rô bốt. Khi về, cô ấy vấp phải gì đó thì té và biết rằng có ng' chết và sau đó thì các em cũng tới. Theo kết quả pháp y thì 5 ng' này chết lúc 7h30' mà khi đó cô ấy đang có mặt ở CLB vì khi đó có cuộc thi Chế tạo rô bốt và đã có các đồng nghiệp làm chứng.
- Rô bốt!_ Shinichi và Hattori đồng thanh rồi 2 ng' mim cười.
- Cháu đã biết hung thủ là ai và cách sát hại nạn nhân cực kì dã man này_ Shinichi va Hattori nói]
- Chính là cô! _ Sinichi chỉ tay vào cô phóng viên.
- Nè, 2 chàng thám tử trẻ tuổi, dựa vào đâu mà cậu nói tôi chính là hung thủ? _ Cô phóng viên hỏi.
- Vả lại, nếu tôi là hung thủ tại sao lại ko có dấu vân tay của tôi ở trên cây dao ấy?_ Cô ấy nói tiếp.
Lần này đến lượt Hattori cười và nói:
- Vì cô đâu có cằm dao mà giết ng', thứ đích thực giết 5 ng' đó chính là con rô bốt của cô. Cô sử dụng rồ mốt điều khiển con rô bốt, dùng rô bốt giết hại 5 ng' đó. Vì sức ng' ko thể mạnh = rô bốt nên dù có chống trả đến đâu cũng ko thể thắng nỗi.
- Nhưng mà sức của 5 ng' thì có thể chống lại một con rô bốt chứ, chẳng lẽ cô ta dùng tới 5 con à? Nhưng như thế thì làm sao 1 mình cô ta có thể điều khiển tận 5 con, với lại sẽ làm ng' khác sinh nghi._ Thanh tra và mọi ng' thắt mắt.
- Không. Cô ấy chỉ dùng một con thôi và cô ấy củng hẹn từng ng' đến để lần lượt sát hại._ Shinichi thong dong giải thích.
- Cứ cho là như vậy, chỉ trong 1 thời gian ngắn là 30' làm sao tôi có thể vừa giết 5 ng' vừa phi tan bao tay đc, đằng này lại ko có dấu vân tay trên cái điều khiển rô bốt._ Cô phóng viên ra sức cãi.
( Ở chap 2 có nói là thời gian tử vong của 5 nạn nhân là từ 7h30' - 8h00')
- Vì cô đã dùng chính cánh tay của nạn nhân để điều khiển những con rô bốt ấy, cô đã chặt cánh tay của các nạn nhân là vì lẽ đó, nếu chỉ chặt tay ko thì cảnh sát sẽ nghi ngờ nên cô mới tàn nhẫn như vậy, còn đầu thì chắt cô đã mổ xẻ gì rồi nên chúng tôi mới ko xác định đc danh tính nạng nhân. Còn việc ko có dấu vân tay của cô trên những cánh tay nạn nhân cũng dễ hiểu thôi, vì máu đã rữa trôi hết rôi còn đâu._ Hattori nói.
- Tóm lại, bằng chứng đâu các ng' nói tôi là hung thủ hả?_ Cô phóng viên hét lớn.
- Thứ nhất: vết xe lăn trên đường, vì cô sử dụng rốt bốt có bánh xe nên khi trời mưa như thế này thì đất sẽ nhãu ra nên việc để lại các vết bánh xe cũng ko có gì là lạ._ Hattori giải thích.
- Chỉ vì vết bánh xe mà các cậu nói tôi là hung thủ thì có vội quà ko?_ Cô phóng viên khoanh tay lại nói.
- Đúng vậy, nhưng đó ko phải là bằng chứng kết tội cô. Cô sẽ ko ngờ tới đâu, vì khi trời mưa, ít nhất cũng có vài vết máu dính ở trang phục cũ của cô, máu gặp mưa sẽ trở nên loãng ra thắm vào quần áo lót của cô, thanh tra Megure hãy cho cô Sato khám ng' cô ấy._ Shinichi ra lệnh.
- Không cần đâu. Đúng vậy, chính tôi là hung thủ. 5 kẻ đó chết cũng vừa lắm, 5 đứa nó đã giết hại cha mẹ tôi chỉ vì nợ hắn một số tiền mà chưa kịp trả, 5 đứa đó càng làm nhục tôi khi tôi mới 18 tuổi. Tôi ko bao h tha thứ cho những kẻ đáng chết như vậy._ Cô phóng viên khóc rất thảm thiết.
Aoko, Kazuha và Sonoko đã tỉnh lại và nghe hết câu chuyện, 3 cô nàng khóc òa lên khiếng cho các bạn dỗ dành mãi mới chịu nính. Mọi ng' ko biết nên đi đâu chơi cho khuây khỏa , chợt 1 ý tưởng lé lên trong đầu Makoto:
- Chúng ta vào công viên nói chuyện đi!
Cả nhóm đồng tình kéo ra công viên gần đó, ngồi xuống dãy ghế đá, Kaito mở lời:
- Thế nào rồi Shinichi , vẫn chưa tìm đc tung tích của bọn áo đen à? Tớ ngĩ cậu nên thôi đi vì cậu đã đc trở lại làm Kuodo Shinichi rồi mà.
- Ko đời nào. Dù có chết tớ cũng ko bỏ cuộc, phải bắt đc tụi nó tớ mới thôi. _ Shinichi quyết tâm nói.
- Đi nhanh lên coi, mày cứ lãi nhãi hoài lỡ bọn cớm nghe đc thì sao?
1 giọng nói làm cho Shinichi, Shiho và cả bọn giật mình. Cả bọn nhìn lại phía sau.
- Chính hắn, Gin và Vodlka ( mình quên cái tên ông này viết sao rùi). Cả bọn bịt miệng Shinichi lại:
- Im đi, theo dõi mấy ổng nào._ Aoko lên tiếng.
Cả bọn nãy h đi theo Gin đến 1 ngôi nàh hoang rất lớn, b'c vào cánh cổng, ko khí chết chóc bao chùm. Từ giây phút này đã xảy ra rất nhìu chuyện đối vs 10 cô cậu của chúng ta: câu chuyện có 3 nhân vật chính là Shinichi, Ran và Shiho.
----------
- Sao bọn tớ phải về chứ, để cho các cậu nguy hiểm còn bọn tớ thì ở nhà vui vẻ hả? Bộ các cậu tưởng khi về nhà bọn tớ sung sướng lắm sao? Chắt là trái tim nát ra vì lo cho các cậu mất!_ Ran la lên nhưng ko đủ để bọn áo đen nghe, nước mắt cứ tràn ra như suối.
- Cho bọn tớ ở lại đc hk?_ Kazuha mếu máo.
- Nếu các cậu muốn ở lại thì cứ ở lại miễn sao đừng quấy rầy bọn tớ._ Akai vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó. Càng vào sâu, ngôi nhà càng có nhiều ngã rẽ, có tất cà là 3, và cả nhóm đã chia làm 3 nhóm nhỏ. Aoko, Kaito, Akai nhóm 1. Hattori, Kazuha, Makoto, Sonoko nhóm 2. Và cuối cùng là nhóm 3: Shinichi, Ran và Shiho.
- Này, mình đi chỗ này có đúng ko? Sao thấy ghê quá à!_ Aoko nói.
- Lúc nãy ai gật đầu đồng ý vs Ran là đòi theo, mà bây h rên hoài, mệt quá!_ Kaito mắng Aoko.
-Á!_ Aoko la lên làm Kaito và Akai giật mình. Cánh cửa tường bỗng nhiên chắn ngang lối đi tạo thành 1 căn phòng tối. Có 1 chiếc đồng hồ đếm ngược và một cái tivi ở trong đó. Cái tivi đc bật tự động:
- Hahaha, tụi bây giám theo dõi tao hả? Đừng hòng. Quả bom này sẽ nổ lúc 10h mà bây h đã là 9h30', cuộc đời tụi bây sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, hahaha...
- Tên Gin đáng ghét!- Kaito đấm tay vào tường
- Bây h, bây h chúng ta nên làm gì đây?_ Aoko sợ sệt nói nhỏ
- Có tất cả 8 sợi dây: xanh, đỏ, tím, vàng, cam, đen, trắng và xám, trước tiên, à Aoko, cậu có đem theo kéo ko?_ Akai vội vã.
- Có! trong túi trang điểm của tớ! À! Đây này! Nhưng cậu định cắt à? Lỡ... sai thì chết đó. Chỉ còn 20' nữa thôi._ Aoko run lẫy bẫy.
- Yên tâm đi, Akai mà._ Kaito tin tưởng Akai.
Thời gian trôi qua 10 phút
- Chỉ còn 2 sợi trắng và xám thôi, cắt cái nào đây?_ Akai hỏi
- Màu trắng đi._ Kaito lên tiếng
- Màu xám đi._ Aoko cãi.
Akai cầm lấy kéo nhắm vào sợi dây màu trắng và cắt nó.
- Chỉ còn 10 giây nữa thôi_ Kaito nói nhưng một vẽ đầy lo lắng.
10...9...8...7...6...5...4...3...2...1...0...ực!
BÙM!
- Là bom_ Makoto khẳng định
- Bom...là bom à?_ Sonoko và Kazuha đồng thanh
- Ở đâu? Tiếng nổ phát ra từ đâu?_ Hattori hét lớn
- Hình như ở chổ nhóm 1 thì phải?_ Makoto dường như ko tin vào tai mình
- Nhóm 1 hình như là có Akai, Kaito và Aoko đúng ko, vậy họ gập nguy hiểm rồi._ Sonoko nói
- Còn chần chờ gì nữa, đến chỗ họ mau lên._ Hattori níu tay cả nhóm chạy về phía Akai nhưng ko kịp, cánh cửa sắt từ đâu rơi xuống chắn ngang lối đi nhốt 4 ng' vào 1 góc tường.
- Chuyện gì thế này?_ Kazuha hoảng hốt
Tivi cũng bật lên, lại giọng nói đó:
- Xin chào các bạn!
- Gin._ Hattori và Makoto vô cùng kinh ngạc khi thấy hắn nhưng rồi cũng bình tĩnh lại:
- Mày đã làm gì nhóm Kaito và Aoko rồi hả?
- Đừng lo, chúng nó chỉ sống chung với quả bom hẹn giờ trong vòng 30' thôi, nếu ta nhớ ko lằm thì các ngươi theo dõi tao đến nay đã được 40' rồi thì phải._ Gin thản nhiên
- Rốt cuộc tụi bay đã làm gì Kaito và Akai hả?_ Makoto như ko kèm nỗi cơn giận của mình đc nữa.
- Đã bảo mày yên tâm đi, rồi chúng mày cũng sẽ gặp đc bọn nó thôi, hahaha.
- Đồ khốn!_Hattori và Makoto chưa kịp chửi thì màn hình tivi đã tắt phụt.
Bỗng nhiên, 1 tấm màng = thép từ đâu lại phủ lên che kín nguyên căn phòng của Hattori và Makoto.
- Này! Lỡ bọn chúng cho chúng ta sống chung vs quả bom nữa thì sao?_ Sonoko thút thít
- Ko đâu! Nó sẽ cho chúng ta chết ngộp đây mà.
- Nhìn kìa, đó là máy gì thế?_ Kazuha reo lên
- Ko sai rồi, đó chính là máy hút ko khí, xem nào, tổng cộng là....... 13 cái, vậy chỉ trong vòng 20 phút là chúng ta lên thiên đàng rồi._ Hattori nói.
20 phút trôi qua......
- Khó thở quá...... Ặc ặc....._ Kazuha rên rĩ.
- Làm...sao....b...a..y...bây....h...?_ Sonoko nói ko ra tiếng
- Trừ khi.....trừ khi..... có...người....b...e...n...bên....ngoài....mở.......cửa cho chúng...t...ta_ Hattori cố gắng nói cho thành câu.
Trong khi đó....
Sau đây là 1 vài thông tin về fic này:
Thể loại: Tình cảm, trinh thám
Tác giả : rancute5483
Dựa theo nhân vật trong conan của bác : Aoyama Gosho
Chap 1 đây: Vụ án bất ngờ
Tiếng xe máy rù rì rồi dừng xịch trước cổng. Sonoko ghé đầu qua cánh cổng sắt, gọi vang:
- Ran ơi, đi chưa?
- Đợi chút!_ Ran chải vội mái tóc, lật đật xỏ chân vào đôi giày trắng đế thấp của mình mà Sonoko chê thậm tệ, còn Sonoko thì mang đôi Sandal cao 10 cm. Sonoko cằn nhằn:
-Tớ gọi cho cậu cả tiếng tr'c khi dến rồi chứ bộ. Sao lâu dữ dậy? À quên, Ran nhà ta hôm nay xinh như thiên thần, sắp gặp Shinichi nên phải khác chứ nhỉ?
Ran chề môi:
- Có cậu, Kazuha, Shiho, Aoko, thiên thần quèn như tớ sao sánh kịp!
1 giọng nói quen thuộc vang lên cùng mùi bia nồng nặc:
- Con gái đi chơi nhớ về sớm, để mẹ canh cửa mệt lắm đó.
- Nè chú Mori, cô Eri ko cằn nhằn mà sao chú cứ cằn nhằn hoài dậy?_ Sonoko chen ngang.
Cô Eri gật đầu, tỏ ý đồng tình vs Sonoko:
- Phải đó, lâu lâu mấy đứa nó mới có buổi hợp vs cánh nhà báo, anh cứ để Ran đi thoải mái, từ khi Aoko, Kazuha, Ran, Shiho, Sonoko thành lập nhóm nhạc AKRSS tới h , có đc nghĩ ngơi ngày nào đâu.
- Nếu em nói dậy th.ì anh cũng ko có ý kiến._ Ông Mori chấp nhận.
- Nè, mấy cậu đi đc chưa?_ 1 giọng nói trong trẻo vang lên, ko ai khác ngoài cô bạn bướng bỉnh Aoko, đi sau là Kazuha và Shiho.
Ran quay sang ba mẹ, cúi đầu chào lễ phép:
- Thưa bố mẹ con đi.
- Ừ, con đi đi, chơi vui vẻ nhé._ Bà Eri và ông Mori nói.
Kaito, Hatori, Shinichi, Akai, Makoto đã đợi sẵn bên ngoài. Đến nơi hợp, một ng' phụ nữ cầm micro và hỏi:
-Xin cô Shiho, nhóm trưởng nhóm nhạc AKRSS cho biết, ngoài sự nghiệp ca hát, các thành viên trong nhóm còn có những tài năng khác ko ạ?
Shiho gật đầu cảm ơn về câu hỏi và trả lời:
- Như mọi ng' đã biết, Aoko ng' mẫu kiêm diễn viên nổi tiếng, Kazuha một bậc thầy về Akido, Sonoko là chủ tịch tập đoàn Suzuki, Ran cao thủ Karate và đã tốt nghiệp đại học ngoại thương Paris của Pháp, còn tôi thì đang nghiên cứu sinh học.
- Wow, cả 5 đều là những cô gái thông minh, cá tính, xinh đẹp. đúng là kỳ tài. Và sau đây là bài hát An Angle nổi tiếng....
Cuộc hợp báo kéo dài tới 8 h tối, họ đang đi trên đường, ko biết nên đi đâu, bỗng 1 tiếng la thất thanh :
- Cứu tôi, cứu tôi vs!
Shinichi va Hattori phóng xuống xe chạy như bay tới chỗ cô gái thì cảnh tượng khủng khiếp xảy ra.
5 ng' chết & tay, chân, đầu mỗi thứ 1 ngã.. Khi 5 cô gái chạy lại, họ đã hét lên vì sợ, thậm chí Aoko, Sonoko, Kazuha còn ngất đi. Ng' phát hiện ra 5 nạn nhân này chính là cô phóng viên ban nãy, cô cũng bị choáng nhưng đã kịp chấn tỉnh lại. 5 nạn nhân đc phát hiện ở bìa rừng và Shinichi cùng Hattori nghi ngờ đó là hiện trường của vụ án và hung thủ là cô phóng viên. Vì đầu của 5 nạn nhân bị chặt mất nên ko biết là ai, trên người cũng ko có giấy tờ liên quan đến bản thân. Tiếng còi xe cãnh sát bắt đầu rú lên. Thanh tra Meguare hỏi:
- Các cháu là ng' phát hiện ra nạn nhân à?
- Ko. Là cô ấy!_Hattori vừa nói vừa chỉ vào cô phóng viên.
- Vâng, đúng lòa tôi_ Cô phóng viên trả lời.
- Mời cô về đồn lất lời khai_ chú Takagi nói
- Được rồi, tui sẽ theo mấy ng'_ Cô phóng viên nói.
Trong khi đó, Shinichi ngồi quan sát hiện trường, ko thấy cái gì khác ngoài những vết bánh xe trên đất. Các cô cậu cũng đi theo lên đồn cảnh sát, trung sĩ Takagi mở lời:
- Theo lời khai của cô này thì cô ấy đang trên đường về sau khi tham gia CLB chế tạo rô bốt. Khi về, cô ấy vấp phải gì đó thì té và biết rằng có ng' chết và sau đó thì các em cũng tới. Theo kết quả pháp y thì 5 ng' này chết lúc 7h30' mà khi đó cô ấy đang có mặt ở CLB vì khi đó có cuộc thi Chế tạo rô bốt và đã có các đồng nghiệp làm chứng.
- Rô bốt!_ Shinichi và Hattori đồng thanh rồi 2 ng' mim cười.
- Cháu đã biết hung thủ là ai và cách sát hại nạn nhân cực kì dã man này_ Shinichi va Hattori nói]
- Chính là cô! _ Sinichi chỉ tay vào cô phóng viên.
- Nè, 2 chàng thám tử trẻ tuổi, dựa vào đâu mà cậu nói tôi chính là hung thủ? _ Cô phóng viên hỏi.
- Vả lại, nếu tôi là hung thủ tại sao lại ko có dấu vân tay của tôi ở trên cây dao ấy?_ Cô ấy nói tiếp.
Lần này đến lượt Hattori cười và nói:
- Vì cô đâu có cằm dao mà giết ng', thứ đích thực giết 5 ng' đó chính là con rô bốt của cô. Cô sử dụng rồ mốt điều khiển con rô bốt, dùng rô bốt giết hại 5 ng' đó. Vì sức ng' ko thể mạnh = rô bốt nên dù có chống trả đến đâu cũng ko thể thắng nỗi.
- Nhưng mà sức của 5 ng' thì có thể chống lại một con rô bốt chứ, chẳng lẽ cô ta dùng tới 5 con à? Nhưng như thế thì làm sao 1 mình cô ta có thể điều khiển tận 5 con, với lại sẽ làm ng' khác sinh nghi._ Thanh tra và mọi ng' thắt mắt.
- Không. Cô ấy chỉ dùng một con thôi và cô ấy củng hẹn từng ng' đến để lần lượt sát hại._ Shinichi thong dong giải thích.
- Cứ cho là như vậy, chỉ trong 1 thời gian ngắn là 30' làm sao tôi có thể vừa giết 5 ng' vừa phi tan bao tay đc, đằng này lại ko có dấu vân tay trên cái điều khiển rô bốt._ Cô phóng viên ra sức cãi.
( Ở chap 2 có nói là thời gian tử vong của 5 nạn nhân là từ 7h30' - 8h00')
- Vì cô đã dùng chính cánh tay của nạn nhân để điều khiển những con rô bốt ấy, cô đã chặt cánh tay của các nạn nhân là vì lẽ đó, nếu chỉ chặt tay ko thì cảnh sát sẽ nghi ngờ nên cô mới tàn nhẫn như vậy, còn đầu thì chắt cô đã mổ xẻ gì rồi nên chúng tôi mới ko xác định đc danh tính nạng nhân. Còn việc ko có dấu vân tay của cô trên những cánh tay nạn nhân cũng dễ hiểu thôi, vì máu đã rữa trôi hết rôi còn đâu._ Hattori nói.
- Tóm lại, bằng chứng đâu các ng' nói tôi là hung thủ hả?_ Cô phóng viên hét lớn.
- Thứ nhất: vết xe lăn trên đường, vì cô sử dụng rốt bốt có bánh xe nên khi trời mưa như thế này thì đất sẽ nhãu ra nên việc để lại các vết bánh xe cũng ko có gì là lạ._ Hattori giải thích.
- Chỉ vì vết bánh xe mà các cậu nói tôi là hung thủ thì có vội quà ko?_ Cô phóng viên khoanh tay lại nói.
- Đúng vậy, nhưng đó ko phải là bằng chứng kết tội cô. Cô sẽ ko ngờ tới đâu, vì khi trời mưa, ít nhất cũng có vài vết máu dính ở trang phục cũ của cô, máu gặp mưa sẽ trở nên loãng ra thắm vào quần áo lót của cô, thanh tra Megure hãy cho cô Sato khám ng' cô ấy._ Shinichi ra lệnh.
- Không cần đâu. Đúng vậy, chính tôi là hung thủ. 5 kẻ đó chết cũng vừa lắm, 5 đứa nó đã giết hại cha mẹ tôi chỉ vì nợ hắn một số tiền mà chưa kịp trả, 5 đứa đó càng làm nhục tôi khi tôi mới 18 tuổi. Tôi ko bao h tha thứ cho những kẻ đáng chết như vậy._ Cô phóng viên khóc rất thảm thiết.
Aoko, Kazuha và Sonoko đã tỉnh lại và nghe hết câu chuyện, 3 cô nàng khóc òa lên khiếng cho các bạn dỗ dành mãi mới chịu nính. Mọi ng' ko biết nên đi đâu chơi cho khuây khỏa , chợt 1 ý tưởng lé lên trong đầu Makoto:
- Chúng ta vào công viên nói chuyện đi!
Cả nhóm đồng tình kéo ra công viên gần đó, ngồi xuống dãy ghế đá, Kaito mở lời:
- Thế nào rồi Shinichi , vẫn chưa tìm đc tung tích của bọn áo đen à? Tớ ngĩ cậu nên thôi đi vì cậu đã đc trở lại làm Kuodo Shinichi rồi mà.
- Ko đời nào. Dù có chết tớ cũng ko bỏ cuộc, phải bắt đc tụi nó tớ mới thôi. _ Shinichi quyết tâm nói.
- Đi nhanh lên coi, mày cứ lãi nhãi hoài lỡ bọn cớm nghe đc thì sao?
1 giọng nói làm cho Shinichi, Shiho và cả bọn giật mình. Cả bọn nhìn lại phía sau.
- Chính hắn, Gin và Vodlka ( mình quên cái tên ông này viết sao rùi). Cả bọn bịt miệng Shinichi lại:
- Im đi, theo dõi mấy ổng nào._ Aoko lên tiếng.
Cả bọn nãy h đi theo Gin đến 1 ngôi nàh hoang rất lớn, b'c vào cánh cổng, ko khí chết chóc bao chùm. Từ giây phút này đã xảy ra rất nhìu chuyện đối vs 10 cô cậu của chúng ta: câu chuyện có 3 nhân vật chính là Shinichi, Ran và Shiho.
----------
Chap 2 đây:
RẮC RỐI VS NHÓM 1
- Năm người con gái về đi._ Akai nghiêm nghị- Sao bọn tớ phải về chứ, để cho các cậu nguy hiểm còn bọn tớ thì ở nhà vui vẻ hả? Bộ các cậu tưởng khi về nhà bọn tớ sung sướng lắm sao? Chắt là trái tim nát ra vì lo cho các cậu mất!_ Ran la lên nhưng ko đủ để bọn áo đen nghe, nước mắt cứ tràn ra như suối.
- Cho bọn tớ ở lại đc hk?_ Kazuha mếu máo.
- Nếu các cậu muốn ở lại thì cứ ở lại miễn sao đừng quấy rầy bọn tớ._ Akai vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó. Càng vào sâu, ngôi nhà càng có nhiều ngã rẽ, có tất cà là 3, và cả nhóm đã chia làm 3 nhóm nhỏ. Aoko, Kaito, Akai nhóm 1. Hattori, Kazuha, Makoto, Sonoko nhóm 2. Và cuối cùng là nhóm 3: Shinichi, Ran và Shiho.
- Này, mình đi chỗ này có đúng ko? Sao thấy ghê quá à!_ Aoko nói.
- Lúc nãy ai gật đầu đồng ý vs Ran là đòi theo, mà bây h rên hoài, mệt quá!_ Kaito mắng Aoko.
-Á!_ Aoko la lên làm Kaito và Akai giật mình. Cánh cửa tường bỗng nhiên chắn ngang lối đi tạo thành 1 căn phòng tối. Có 1 chiếc đồng hồ đếm ngược và một cái tivi ở trong đó. Cái tivi đc bật tự động:
- Hahaha, tụi bây giám theo dõi tao hả? Đừng hòng. Quả bom này sẽ nổ lúc 10h mà bây h đã là 9h30', cuộc đời tụi bây sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, hahaha...
- Tên Gin đáng ghét!- Kaito đấm tay vào tường
- Bây h, bây h chúng ta nên làm gì đây?_ Aoko sợ sệt nói nhỏ
- Có tất cả 8 sợi dây: xanh, đỏ, tím, vàng, cam, đen, trắng và xám, trước tiên, à Aoko, cậu có đem theo kéo ko?_ Akai vội vã.
- Có! trong túi trang điểm của tớ! À! Đây này! Nhưng cậu định cắt à? Lỡ... sai thì chết đó. Chỉ còn 20' nữa thôi._ Aoko run lẫy bẫy.
- Yên tâm đi, Akai mà._ Kaito tin tưởng Akai.
Thời gian trôi qua 10 phút
- Chỉ còn 2 sợi trắng và xám thôi, cắt cái nào đây?_ Akai hỏi
- Màu trắng đi._ Kaito lên tiếng
- Màu xám đi._ Aoko cãi.
Akai cầm lấy kéo nhắm vào sợi dây màu trắng và cắt nó.
- Chỉ còn 10 giây nữa thôi_ Kaito nói nhưng một vẽ đầy lo lắng.
10...9...8...7...6...5...4...3...2...1...0...ực!
BÙM!
RẮC RỐI VS NHÓM 2
Tiếng gì vậy?_ Hattori ngạc nhiên.- Là bom_ Makoto khẳng định
- Bom...là bom à?_ Sonoko và Kazuha đồng thanh
- Ở đâu? Tiếng nổ phát ra từ đâu?_ Hattori hét lớn
- Hình như ở chổ nhóm 1 thì phải?_ Makoto dường như ko tin vào tai mình
- Nhóm 1 hình như là có Akai, Kaito và Aoko đúng ko, vậy họ gập nguy hiểm rồi._ Sonoko nói
- Còn chần chờ gì nữa, đến chỗ họ mau lên._ Hattori níu tay cả nhóm chạy về phía Akai nhưng ko kịp, cánh cửa sắt từ đâu rơi xuống chắn ngang lối đi nhốt 4 ng' vào 1 góc tường.
- Chuyện gì thế này?_ Kazuha hoảng hốt
Tivi cũng bật lên, lại giọng nói đó:
- Xin chào các bạn!
- Gin._ Hattori và Makoto vô cùng kinh ngạc khi thấy hắn nhưng rồi cũng bình tĩnh lại:
- Mày đã làm gì nhóm Kaito và Aoko rồi hả?
- Đừng lo, chúng nó chỉ sống chung với quả bom hẹn giờ trong vòng 30' thôi, nếu ta nhớ ko lằm thì các ngươi theo dõi tao đến nay đã được 40' rồi thì phải._ Gin thản nhiên
- Rốt cuộc tụi bay đã làm gì Kaito và Akai hả?_ Makoto như ko kèm nỗi cơn giận của mình đc nữa.
- Đã bảo mày yên tâm đi, rồi chúng mày cũng sẽ gặp đc bọn nó thôi, hahaha.
- Đồ khốn!_Hattori và Makoto chưa kịp chửi thì màn hình tivi đã tắt phụt.
Bỗng nhiên, 1 tấm màng = thép từ đâu lại phủ lên che kín nguyên căn phòng của Hattori và Makoto.
- Này! Lỡ bọn chúng cho chúng ta sống chung vs quả bom nữa thì sao?_ Sonoko thút thít
- Ko đâu! Nó sẽ cho chúng ta chết ngộp đây mà.
- Nhìn kìa, đó là máy gì thế?_ Kazuha reo lên
- Ko sai rồi, đó chính là máy hút ko khí, xem nào, tổng cộng là....... 13 cái, vậy chỉ trong vòng 20 phút là chúng ta lên thiên đàng rồi._ Hattori nói.
20 phút trôi qua......
- Khó thở quá...... Ặc ặc....._ Kazuha rên rĩ.
- Làm...sao....b...a..y...bây....h...?_ Sonoko nói ko ra tiếng
- Trừ khi.....trừ khi..... có...người....b...e...n...bên....ngoài....mở.......cửa cho chúng...t...ta_ Hattori cố gắng nói cho thành câu.
Trong khi đó....