- Tham gia
- 28/6/2012
- Bài viết
- 411
Chapter 17: Tập kết... ~By Ony

Myu động đậy người khi cái lạnh đang giăng đầy trên đất. Cô nhíu mày rồi mở mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy một đám lửa đã cháy thành tro tàn và trên tay nặng nặng. Cô nhìn xuống, Kitch đang ở sát mình kê người trên tay cô. Cô vươn tay, chạm vào thân hình lạnh lẽo như băng của nó. Kitch vẫn tiếp tục quay sang chỗ khác õng ẹo ngủ vùi… Myu bật cười khẽ.
Suối róc rách đằng xa, không có tiếng động nào khác ngoài vài tiếng kêu tạp nham của những động vật khác nhau. Cô nhìn quanh, Ran đâu?
Myu đứng dậy, gạt chăn trên người xuống rồi ôm Kitch dậy hướng về dòng thác mà đi.
Từ đằng xa, chỉ thấy một dáng người đang hòa lẫn trong sương sớm. Sương rơi trên vai, vương lại trên mái tóc màu trời đêm như muốn tô nhòa nó. Myu định bước lên, nhưng cô lại sững lại khi thấy gương mặt nghiêng đi của người. Tóc bay trong gió, trong ánh mắt mông lung đến độ không thể nắm bắt. Sương tan là đà trên mặt nước, thì ra… cô ấy cũng có thể lộ ra cô đơn cùng tịch mịch đến thế.
Myu đột nhiên cảm thấy cái lạnh tràn vào trong tâm tưởng, cô xoa xoa bàn tay một chút… rõ ràng nhiệt độ vẫn bình thường nhưng sao…
Ran quay người, ánh mắt sắc bén nhận ra người đến hòa lẫn vào sương. Myu… Ran nhìn thấy người đến không phải là địch nên thả lỏng một chút. Myu nhìn thấy Ran thì chợt nhận ra Ran lại trở về bình thường. Đôi mắt màu hồ thu không lộ ra một chút cảm xúc nào. Cô đột nhiên nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm rồi… chắc chắn chỉ là nhầm lẫn thôi.
-Không thấy neechan nên em đi tìm…
Ran nghe thấy thế thì gật đầu không nói gì nữa. Myu nhìn Ran đến gần,không nói gì thêm mà quay về điểm cắm trại, trong một chốc thu dọn đồ dụng rồi cất hết vào túi đồ.
Hai người hướng về phía tập kết mà rời đi. Myu vừa đi vừa hái hết tất cả những cây cỏ trên đường mà Ran tưởng chừng là không có tác dụng gì để vào một cái giỏ cạnh hông. Nếu cô đoán không nhầm, Myu có lẽ biết một ít về dược thảo. Điều này không chắc chắn cho đến hôm nay.
Lần đầu tiên tiếp xúc…Ran nhận ra trên người Myu có một mùi hương thảo mộc rất nhẹ. Hôm qua cô không chú ý lắm nhưng rõ ràng là có. Đây là đặc điểm chung của dược sư… Lúc cô tiếp xúc với Shiho cũng có cảm giác mùi hương như vậy. Dược sư bình thường thì cô không biết nhưng Shiho- đệ nhất dược sư của X thì không thiếu thảo mộc. Ran đột nhiên lên tiếng khiến Myu đang vui vẻ hái thảo dược bỗng giật mình.
-Em học dược?
Myu bỏ nốt nhành thảo dược vào bên trong túi rồi gật đầu.
-Tộc của em đều học dược cả, em chỉ mới là dược sư trung cấp thôi.
Ran nghe nói vậy thì gật đầu. Myu tuổi không lớn, nhỏ hơn cô cũng phải đến một hai tuổi… đứng cạnh cô cũng chỉ cao hơn mét rưỡi một chút… trung cấp dược sư? Kĩ năng dược là một kĩ năng sống. Cho dù trong bất cứ thế giới hay trò chơi nào kĩ năng sống cũng thuộc dạng khó luyện… chia thành những cấp bậc sơ cấp, trung cấp, cao cấp, thần cấp và mãn cấp. Trung cấp tưởng chừng chỉ lưng chừng nhưng ai đã từng luyện mới biết kĩ năng sống khổ cực thế nào…
Chế thuốc, luyện đan, dùng dược thảo vo viên thành thuốc hay áp dụng cách chữa bệnh của y học cổ truyền đều là một nhánh nhỏ của dược sư. Cô bé trước mặt này là dược sư… Ran hơi mỉm cười, xem ra từ nay về sau không sợ không có dược liệu rồi.
Nhìn thấy nụ cười của Ran khiến Myu cảm thấy như được khích lệ… cô nắm chặt tay, ngoài thức ăn ngon ra cô đã có thêm một động lực nữa cho cuộc sống của mình… đó là khiến neechan tự hào! Quyết định vậy đi… dĩ nhiên Ran không biết quyết tâm này nếu không sẽ không biết phải lộ ra vẻ mặt gì nữa đây…
Địa điểm tập kết là bên kia khu rừng. Khi Ran và Myu rời khỏi thì bắt gặp một vùng biển lớn. Cô khá kinh ngạc khi thấy bốn bề là nước thế này… Cô tưởng chừng như “Vực sâu” phải là một vực lớn sâu thẳm chứ không phải là một vùng biển thế này…
-Neechan, chúng ta có thể đóng thuyền để đi qua vực sâu này. Nhưng ở đây thường xuyên có bão và lốc xoáy nên ít ai chọn cách này để vượt biển lắm.
Ran gật đầu, nhìn quanh tìm nơi tập kết. Qua khỏi vực sâu sẽ là Khe nứt không gian lần này… chiến tranh cũng biết chọn nơi quá…
Có thể với người ở không gian khác biển sẽ là một nơi đầy nguy hiểm và thần bí… thế nhưng người ở không gian hệ nước thì lại không nghĩ vậy. Ran đi trên đường đã thấy trẻ con điều khiển nước mặc dù không có pháp lực. Thuyền chiến và hệ thống nhà ở cũng là từ nước mà ra. Nước là nguồn mạch của sự sống, là khởi đầu của sức mạnh của người dân ở đây… cô không hiểu nổi nếu đến biển bạc mà đánh nhau thì sao lại chọn hệ nước?
Ran cùng Myu đi một lúc thì bắt gặp địa điểm tập kết. Ở đây có một doanh trại, rất nhiều thuyền chiến loại vừa và lớn đều neo đậu cạnh đây. Doanh trại khá lớn, ít ra khi cô đến khuất xa tầm mắt không nhìn thấy điểm cuối của nơi đóng quân.
Khi cô đến thì người giữ trại liếc nhìn cô rồi quẳng cho cô một tấm lệnh bài yêu cầu đến lều trại thứ 3 phía đông để báo danh.
Ran cám ơn rồi nhún vai đi vào. Myu theo sát sau chốc chốc lại quan sát xung quanh, điều này khiến Kitch khinh bỉ mổ mổ vào vai cô. Myu quay lại, hai tay véo má Kitch.
-Ngươi làm cái gì vậy hả…
Kitch bị véo đau thì nhấc thân hình tròn vo nhảy qua vai Ran tố tội.
Người đó thật hung dữ!!! người ta kháng nghị! Bất bình đẳng! Tại sao lại mang theo người đó chứ?? Bắt nạt thú nhỏ là tội ác đó biết không!!
Kitch liên tục bay qua bay lại quơ quơ hai cánh khiến Ran thở dài. Cô nín cười rồi vỗ vỗ đầu Kitch.
-Thôi nào, người ta bắt nạt em là vì em dễ thương.
Kitch nghe Ran nói vậy xong mở to mắt ra nhìn Ran.
Có thật vậy không?
Ran gật đầu, Myu ở sau nghe Ran nói xong cũng phối hợp gật đầu… và thế là Kitch đã hoàn toàn bị tẩy não. Kitch đến cạnh Myu giơ một cánh như đang chỉ vào mặt Myu nói một câu.
Vậy sau này bắt nạt cũng được nhưng không được làm người ta đau! Không được véo má người ta!
Ran nghe vậy thì mồ hôi hột muốn rơi… cô nén cười đến suýt chảy nước mắt…
Lều bạt đơn sơ nhưng bên trong rất mát mẻ. Ran nhìn lên chỉ thấy lều này có một khối băng lạnh giữ cho không khí không quá nóng. Rất nhiều người đã ở đó từ lâu, một người đối diện với bàn đá đang quan sát bản đồ trên bàn. Khi Ran tới anh ta chỉ ngẩng đầu lướt qua rồi tiếp tục nhìn bản đồ.
Doanh trại có nhiều người nhưng họ đều đứng sang hai bên để cho anh ta một con đường đi. Ran quan sát người trước mặt, cao thủ cô đã thấy nhiều… người chơi mạnh mẽ cũng vậy, nhưng anh ta thì khiến cô có cảm giác không nhìn được thực lực của anh ta là thế nào.
Chiến giáp màu bạc, mái tóc gọn gàng. Ánh mắt sắc bén nhưng cũng đầy tinh nhuệ… Anh ta là người trong hội đồng tối cao của không gian thứ 4? –Hakuba?
Hakuba nhìn lên thì bắt gặp Ran đang đứng yên đấy, không có thái độ gì là sẽ cho anh biết một thông tin gì về bản thân cả. Sự trầm ổn của cô khiến anh có đánh giá khá tốt về cô. Anh hơi mỉm cười, con ngươi lộ ra vẻ tìm hiểu.
-Cô từ đâu đến? Sao đến sớm vậy?
-Băng qua Tịch Mộng Bí Cảnh.
Tịch Mộng Bí Cảnh? Những người bên trong trướng nếu ban đầu chỉ là tò mò vì sao cô có thể đến nơi tập kết sớm như vậy thì bây giờ đã chuyển sang đề phòng nhìn cô. Tịch mộng bí cảnh là nơi nguy hiểm nhất của không gian này… cô ấy nói xuyên qua là an toàn qua được sao? Trên người cũng không có vết thương chỉ có chút bụi đường khiến cho mệt mỏi…
Hakuba cũng ngạc nhiên, nhưng anh cũng đã từng đi qua bí cảnh nên cũng không có biểu hiện kinh ngạc như những người ở đây.
-Cô tên gì?
-Ran.
Hakuba gật đầu, đưa cho cô một bản đồ rồi nhìn Isac đang ở bên dưới.
-Isac, đưa Ran đến đội số 7.
Isac gật đầu rồi rời đi. Ran gật đầu với Hakuba rồi ra ngoài, bỏ lại toàn doanh ngơ ngác. Người nào gặp Hakuba mà không tôn kính, cô ta chỉ là một người nhỏ bé thực lực chẳng bằng ai mà đến không thèm thưa đi không thèm chào như thế…
Hakuba với thái độ của Ran không tỏ thái độ gì nhiều. Một người kiêu ngạo, thì người ấy có tiền vốn để kiêu ngạo… hi vọng anh không nhìn nhầm cô ấy.
Chapter 16


Hiệu chỉnh: