Chap 14 :
Rót thứ trà thảo mộc màu hổ phách ra chiếc chén men ngọc màu lam giản dị để mời hai người, Cung Bản Do Mĩ cất tiếng nói sắc sảo như dao chém vào nước, âm điệu lại du dương như gió thổi về qua cánh đồng thảo nguyên :
- Khoái Đấu, lâu rồi mới gặp lại đệ, đệ vẫn khỏe chứ?
Khoái Đấu nhã nhặn đáp:
- Đa tạ tỉ quan tâm, tiểu đệ vẫn khỏe. Hôm nay đến là có việc muốn nhờ tỉ đây.
Nữ nhân mặc bạch y, có một tấm khăn mỏng che mất đi nửa gương mặt thanh tú thấp thoáng vẻ mĩ miều ít ai bì kịp à lên một tiếng ra dấu đã hiểu. Đôi mắt màu cẩm thạch quay qua nhìn Lợi Lan , một thoáng nhíu mày :
- Cô nương này, chắc là Thượng Nguyệt mà đệ vẫn hay nhắc tới? Đệ có một sư muội xinh đẹp quá! Nhưng mà hàn khí không nhẹ đâu!
- Quả không gì qua mắt được tỉ, hôm nay đệ quả muốn nhờ tỉ trị hàn khí giúp cho cô ấy.
Nữ nhân bạch y im lặng một hồi, đưa chén trà lên ngang mặt, hít một hơi thật sâu, đoạn nhấp một ngụm nhỏ, rồi nói giọng nhẹ như gió thoảng :
- Được, không vấn đề, vừa hay, ta cũng có một ít hoa Dạ Nhật, mới phơi khô xong, dùng để tiêu hao hàn khí rất tốt .
Khoái Đấu gật nhẹ đầu, Cung Bản Do Mĩ là nghĩa nữ của cha chàng, từ nhỏ đã quen biết rồi thân thiết không kém gì ruột thịt, bản thân chàng tuy chưa một lần nói ra nhưng thật sự rất nể phục tài năng của tỉ tỉ.
Đang nhấp ngụm trà, chợt Do Mĩ lại hỏi như vừa sực nhìn thấy điều gì :
- A đầu Hòa Diệp , ta nghe nghĩa phụ nói hiện giờ con bé đang ở cùng đệ?
- Dạ, phải.
Một thoáng nhăn mặt, nàng lắc đầu :
- Lạ thật, sao ta lại cảm nhận được có một luồng khí của nam nhi đang ở gần nó, không phải là nó ở chân núi Vu Nhai đã được giăng kết giới hay sao?
Gương mặt của Khoái Đấu có chút lo lắng, chàng hỏi lại một lần nữa :
- Không thể nào, trong phạm vi trăm dặm , không ai có thể đến gần ngôi nhà trúc được!
- Nhưng ta rõ ràng thấy có một luồng khí của một nam nhân nào đó, luồng khí của người này khá mạnh, lại có một màu lam, chứng tỏ võ công không phải dạng tầm thường, rất có khả năng là con nhà võ hoặc một cao thủ nào đó. A đầu này như một đứa con nít, không biết chút võ công nào để phòng thân, ắt hẳn khó mà yên ổn với nam nhân này. Khoái Đấu, tốt hơn hết là đệ nên về xem nó như thế nào.
Rồi nàng lại quay qua Lợi Lan :
- Tạm thời cứ để Thượng Nguyệt lại đây, ta sẽ trị thương rồi sớm mai đệ có thể đến đón.
Khoái Đấu trước giờ chưa bao giờ không tin vào khả năng ngoại cảm của Mĩ tỉ, bởi vậy, mới nghe Tiểu Diệp đang ở gần một nam nhân lạ hoắc nào đó đã thấy không yên, lại nghe Do Mĩ nói vậy, đành dặn dò Tiểu Nguyệt vài lời rồi vội vã dùng khinh công mà về gấp. Tiểu Diệp trước giờ ngây thơ như một trang giấy trắng, từ khi lớn lên đã ở cùng với cha chàng. Lúc nào ông ta cũng coi nó như một đứa trẻ, không biết gì về cuộc sống giang hồ đầy phức tạp, cũng không biết chút võ công gì. Dù đã mười lăm tuổi nhưng suy nghĩ của nó không hơn một đứa trẻ năm tuổi là bao. Bởi vậy, nếu chàng không về sớm rất có khả năng nó sẽ bị nam nhân kia dụ dỗ hoặc bắt cóc đi mất.
.
.
.
.
.
Hòa Diệp đứng ở cửa, ngó ra nam nhân áo lam đang thưởng hoa ngay bên hông nhà. Dáng vẻ ung dung và tuyệt tại như cánh hoa đào bay trong gió , đôi mắt sâu huyền hoặc như chứa cả một bầu trời hoa anh đào đang rơi - một trận mưa hồng phấn nhẹ nhàng. Trông anh ta cứ như một vị khách lãng tử nào đó. Nàng nhớ không nhầm thì nghĩa phụ có nói rằng những người lãng tử sẽ có khuôn mặt và biểu cảm hơi mơ màng và dáng vẻ khá thư sinh. Anh ta như thế kia, chắc cũng có thể gọi là lãng tử rồi nhỉ? Hẳn là lãng tử rồi, nàng chắc chắn như thế đấy .
Nàng ngồi xuống bậc thềm, nhìn hắn thêm một chập nữa. Mùa này hơi lạnh, không biết hắn có bị cảm không ta? Đại ca với Nguyệt tỉ nói mùa này rất dễ bị cảm lạnh ấy, nhưng nhỡ hắn là người xấu thì sao? Đại ca dặn nàng là người xấu rất đáng sợ nhé, có thể sẽ làm hại Nguyệt tỉ nhé, có thể làm hại nàng nhé. Nàng không biết người xấu trông như thế nào, nhưng nàng là một đứa trẻ ngoan và nghe lời mà, nàng không để hắn vào nhà đâu. Cha nuôi vẫn luôn khen nàng là một đứa trẻ ngoan, biết nghe lời. Nàng dứt khoát bắt hắn đợi ở đó thôi.
Lấy một chiếc que nhỏ như chiếc đũa, nàng vẽ lung tung những hình thù khác nhau trên đất, cứ chốc chốc lại ngẩng đầu lên ngóng ra phía con đường mòn ngăn giữa rặng đào trăm dặm và khu vườn táo có số tuổi còn gấp cả mấy lần số tuổi của nàng để ngóng đại ca và Nguyệt tỉ, khuôn miệng xinh xinh dẩu dẩu lên , cứ nhắc hoài có một câu :
- Sao lâu vậy chứ?
Bình Thứ ngồi dưới gốc đào lớn , những cánh hoa đào có cả hồng nhạt và hồng đậm còn vương chút sương chao liệng trước mặt chàng như những bông tuyết , hương đào nồng nàn trong gió sớm. Hương đào làm cho người ta chưa kịp hít đầy lồng ngực mà đã như chếnh choáng hơi men. Chàng đang say! Phải, chàng đang say. Say cảnh đẹp như mộng, say người trong cảnh còn đẹp hơn cả mộng.
Phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay, chàng khẽ nhếch môi để nở một nụ cười có đến tám phần vui vẻ và hai phần ngốc nghếch của kẻ vừa bị lưới tình chụp gọn. Nàng ấy ngồi trên ngưỡng cửa của ngôi nhà trúc, đôi bàn tay trắng ngần như hoa táo , một thì chống cằm, một thì đang vẽ nguệch ngoạc những nét không rõ lên trên mặt đất. Khuôn mặt nhăn nhó và đôi má phồng lên cứ ngong ngóng chờ đợi. Khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con hết sức đáng yêu, nhất là cái má bầu bầu kia, chỉ muốn nhéo một cái thật mạnh hay cắn một cái cho thật đã. Nhìn đăm đăm vào những nét đó, chàng bật cười nhớ lại hồi còn nhỏ, chàng và Tiểu Lan cũng có một thú vui hết sức buồn cười là vẽ những hình kì dị trên đất và ngồi đoán. Nụ cười lại thêm một chút ngốc ngếch khi nghĩ rằng : hình như những đứa trẻ thì lúc nào cũng có những thú vui giống nhau.
Thật ra, lúc đầu chàng cứ nghĩ nàng là tình nhân của Khoái Đấu, nhưng sau khi nghe nàng gọi hắn ta là đại ca, tảng đá vừa mới xuất hiện trong tim chàng như bị biến mất hoàn toàn vậy. Chàng từ nhỏ đã theo cha việc triều chính, lại nhiều năm cùng Phục Bộ Bình Tạng đại tướng quân chinh chiến nơi sa trường, vốn đã lãnh cảm với nữ nhân thường tình, vậy mà không hiểu điều gì ở nữ nhân này khiến chàng đặc biệt chú ý như vậy. Chàng chợt nhớ có lần, trong tiệc cưới của Cao Mộc Thiệp tướng quân, huynh ấy đã ngồi lải nhải ( khi ấy càng cho là vậy) hàng canh giờ về tiền kiếp. Đại thể huynh ấy cho rằng huynh ấy và phu nhân như là kiếp trước có duyên nợ với nhau, nên kiếp này tìm thấy nhau rất dễ dàng. Chàng lúc ấy thật tâm mà nói thì lại chẳng để ý chút nào, chỉ ậm ừ cho Mộc Thiệp huynh vui bởi dù sao đó cũng là hỉ sự của huynh ấy, làm mất không khí quả là không nên. Nhưng có lẽ… biết đâu, chàng và nàng kiếp trước cũng có tiền duyên chăng?
Chàng là ai chứ, là Bình Thứ đại công tử của Mao gia , đệ nhất hào hoa chốn kinh thành, làm sao lại khoanh tay ngồi im nhìn vị cô nương mình thích một hồi rồi phủi tay mà ra về được? Hơn nữa, ai mà biết tên khi nào tên Khoái Đấu kia về? Đợi đến khi hắn xuất hiện, chẳng cần đoán cũng biết là “ xôi hỏng bỏng không” hết cả. Nghĩ vậy chàng khẽ hắng giọng rồi lên tiếng :
- Hòa Diệp cô nương!
Nghe tiếng gọi mình, Hòa Diệp vội ngẩng lên theo phản xạ. Thực tình, nàng đã chú ý đến vẻ biểu cảm khác lạ của hắn từ khi nãy. Nàng thấy hắn cười. Không biết điều gì khiến hắn vui vẻ đến vậy. À, nàng nhớ có lần nghĩa phụ nói rằng, những kẻ mà cứ hay cười một mình là những kẻ khùng. Chắc là hắn bị khùng rồi. Tự dưng trong lòng nàng có chút tiếc nuối vẩn vơ : tội nghiệp, nhìn cũng đẹp vậy mà sao lại xấu bụng với khùng nhỉ?
Nhìn khuôn miệng của hắn đang như mỉm cười, nàng cũng có thoáng mê mẩn mà chẳng có chút gì gọi là đề phòng, đáp lại như một phản xạ :
- Gì thế ạ?
Cũng phải nói thêm rằng, xưa nay nàng vốn là út ít, ở cùng nghĩa phụ và đại ca, nàng đã là nhỏ tuổi nhất, nàng lại rất ngoan nên lúc nào cũng một điều dạ hai điều vâng, chỉ vì nụ cười của chàng mà phút chốc đã quên chàng là người lạ.
Bình Thứ nghe chất giọng trẻ con của nàng thoáng một nét cười gian xảo, hình như đùa giỡn với một con thỏ trắng và ngây thơ, đó là một điều khá thú vị. Tuy nghĩ thế nhưng chàng vẫn cố nén tiếng cười, “ e hèm “ một lần nữa rồi cất giọng, vẫn mang âm hưởng trầm và ấm :
- Phiền cô nương, có thể cho tại hạ xin ly trà được không?
Đôi môi anh đào mím chặt nhìn chàng đầy dò xét. Chàng lại tưởng nàng vì ngồi xa mà chưa nghe rõ, thành ra lại nhắc lại một lần nữa :
- Cô Nương có thể cho Bình Thứ tại hạ xin một ly trà nóng được không? Mùa này quả có hơi lạnh…
Nàng lại nhìn hắn, có đôi chút lưỡng lự. Nguyệt tỉ nói không được tiếp xúc với kẻ xấu, hắn sẽ làm hại nàng, giờ hắn lại muốn có một ly trà, nàng biết phải xử trí sao đây?
Như đoán được suy nghĩ của vị tiểu cô nương trước mặt, Bình Thứ lại cao giọng như giảng giải nhưng cũng… như đe dọa :
- Tại hạ dù chưa có vinh hạnh gặp cô nương bao giờ, nhưng xét cho cùng, cũng là bằng hữu với đại ca cô nương, vậy là hơn tuổi cô nương rồi, huống hồ ta còn là khách , một ly trà ấm giữa lúc khí trời ngày một lạnh thế này, chắc cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng?
Nhìn vẻ mặt nửa đề do dự, nửa đắn đo, chàng lại cố tình bồi thêm vài câu nữa, không quên ( giả vờ giả vịt ) húng hắng ho :
- À, cô nương không định mời trà tại hạ cũng không sao. Có điều… nếu người ngoài biết được giáo chủ Hắc Vũ giáo phái mà nghênh đón khách như thế này thì trên giang hồ….haizzz, hẳn là không hay đó nha. Khụ …khụ…hình như trời càng lúc càng lạnh a~~~~~~
Chiếc quạt trong tay chàng lại phe phẩy một lần nữa để che đi nụ cười đắc ý khi thấy nàng sau một hồi suy nghĩ thì quay lưng vào trong, lát sau mang một ly trà thảo mộc thơm ngát trong chiếc ly men trắng có in hình hoa nổi nhỏ xíu từ trong nhà đi ra. Toan giơ tay ra đón thì con thỏ bướng bỉnh trước mặt chàng bỗng dừng lại, vẻ mặt rõ ràng viết hai chữ “ đề phòng” :
- Ta tiếp đón ngươi rất tốt thế nên không được đi nói xấu đại ca đâu nhe!
- À, cái đó còn phải xem thái độ của cô nương với tại hạ thế nào nữa chứ ~~~ hắc hắc~~~~
>”< điệu cười kia…. hắn….hắn.. chính là người xấu rồi còn gì nữa. A~~~~~~ đại ca, Nguyệt tỉ, Tiểu Diệp bị người xấu bắt nạt nè !!!!!
.
.
.
Khoái Đấu thấy trong lòng nóng như lửa đốt, bởi vậy mà vận hết khinh công lao đi như một cơn gió, chưa đầy hai canh giờ đã tới căn nhà trúc.
Thoáng thấy hình ảnh nam nhân mặc y phục màu lam với ly trà còn đang nghi ngút khói trên tay, chàng đã chau mày. Nam nhân này là ai, có nét gì đó khá quen mà nhất thời chàng chưa thể nhớ ra được bởi người đó ngồi trên tảng đá dưới gốc cây và hơi xoay lưng lại với chàng. Vị trà thảo mộc được ướp hoa đào nồng nàn trong gió . Chàng lại lia mắt nhìn trước cửa nhà, Tiểu Diệp đang ngồi, nhăn nhó mặt mày nhìn về phía nam nhân đang ung dung tuyệt tai. Hẳn là hắn đã làm gì phật ý nha đầu ngốc này rồi . Nắm rõ được tình hình, chàng mới bước lại gần. Hằng ngày , bước chân của giáo chủ Hắc Vũ giáo rất nhẹ nhàng, có mà như không, nhưng hôm nay, chàng lại cố tình bước những tiếng nặng nề như một lời báo hiệu : “ chủ nhân của ngôi nhà này đã về “
Ly trà đã vơi đi được phân nửa hơi dừng lại trước đôi môi Bình Thứ, chàng đã cảm được một luồng khí nhẹ nhàng phía rừng đào từ khi nãy. Nguyên khí của người này thanh thoát tựa đóa mai nở sớm, thật là chẳng giống với một Hắc Vũ Khoái Đấu giết người man rợ mà người ta thường đồn đại.
- Xin lỗi, các hạ là…
Cuộc chạm trán giữa đương kim đại tướng quân thiên triều và giáo chủ một giáo phái có máu mặt trên giang hồ bắt đầu bằng câu nói đầy tính lịch sự của Khoái Đấu.
- Tại hạ là Bình Thứ, công tử đây chắc là Khoái Đấu?
- Vâng, là tại hạ!
Mới chỉ nói được đến đó, Tiểu Diệp đã ào ra mà níu áo chàng, mặt mũi mếu máo :
- Đại ca, đại ca về rồi. Thế tỉ tỉ đâu? Đại ca, sao đại ca về muộn thế? Đại ca, tên này là người xấu, hắn bắt nạt muội! Đại ca, hắn còn dọa sẽ nói xấu đại ca nữa í ..Đại ca…đại ca…
- Tiểu Diệp ngoan, đây là khách nhà ta, muội nên tôn trọng một chút.
- Nhưng mà..hắn…
Chàng xoa nhẹ mái tóc mềm của tiểu muội, nói như dỗ dành :
- Thôi được rồi, muội lấy cho đại ca ít rượu để tiếp khách. Nhớ lấy loại rượu ủ hoa đào và táo dưới hầm nghe không?
Rồi chàng quay qua Bình Thứ :
- Mời công tử.
Bình Thứ gật nhẹ đầu mà theo chàng vào trong, không quên nháy mắt đầy thách thức với cái bặm môi đầy hậm hực và cái lè lưỡi trẻ con mà hết sức dễ thương của Tiểu Diệp. Hắc Vũ Khoái Đấu, thì ra đây là giáo chủ của Hắc Vũ giáo. Chàng nhớ không nhầm thì có lần cha chàng kể cha và phụ thân hắn trước đây có mối quan hệ bằng hữu khá là sâu sắc, nhưng vì vướng vào một món nợ tình mà ông ta mai danh ẩn tích trên giang hồ đã lâu không lộ diện. Người này dáng vẻ thư sinh, mặc y phục trắng thanh thoát , và mái tóc đen mượt, nhìn cái bóng đằng sau lưng, thật lòng mà nói không có nét gì giống một cao thủ võ lâm cả. Chàng cũng vừa nghe Tiểu Diệp nhắc tới một “ tỉ tỉ “ nào đó. Vậy có nghĩa là ngôi nhà này, ngoài Tiểu Diệp và Khoái Đấu, vẫn còn một nữ nhân thứ ba khác. Nàng ta là ai? À, chàng chợt nhớ lần trước phụ thân tới gặp hắn về nói có chi tiết “ bóng một nữ nhân in mờ trên vách cửa dán giấy” . Có lẽ đó là nhân tình của Khoái Đấu chăng? Nhưng có một việc vô lí đó là nếu là tình nhân của hắn, Diệp Diệp gọi hắn là đại ca, đương nhiên sẽ phải gọi nữ nhân kia là tẩu tẩu, chứ sao lại gọi là tỉ tỉ được?
Tuy nhiên , mới chỉ suy nghĩ được đến đoạn đó, bước chân của chàng đã dừng lại trước chiếc bàn gỗ nhỏ đặt trong nhà, Khoái Đấu lịch sự đưa tay mời chàng ngồi xuống chiếc ghế mây được đan tay rất tinh xảo. Chiếc mặt nạ bạc càng làm tăng nét bí ẩn của nam nhân này. Nhất là động tác uyển chuyển và dáng đi như cọp vờn mồi. Gương mặt hắn tại sao lại phải che đi như vậy nhỉ? Nói chung từ cổ chí kim đến nay, cả anh hùng lẫn giới sát thủ trên giang hồ, những kẻ lập dị không hề thiếu nhưng kiểu của Hắc Vũ Khoái Đấu này chắc chỉ có một. Cũng nghe giang hồ đồn thổi hàng trăm câu chuyện xung quanh dung mạo bí ẩn dưới lớp mặt nạ bạc kia. Người thì nói rằng hắn khi vừa mới sinh ra thì mẫu thân mất, phụ thân bỏ đi theo người đàn bà khác , bởi vậy nên mới sinh lòng uất hận mà mang chiếc mặt nạ bạc như vậy. Kẻ khác lại nói hắn là do bị bỏng hay do một vết thương nào đó làm dung nhan bị hủy hoại nên thành ra phải mang lớp mặt nạ kia. Thật là trăm ngàn ý kiến không biết cái nào có cơ sở để mà tin được. Chỉ có điều chàng biết chiếc mặt nạ hắn đang mang là do đích thân thần y Tân Xuất Trí Minh đích thân dùng bạc ngàn năm mà luyện thành, có thể nói là một trong bốn tứ linh trên giang hồ. Chàng vốn cũng không quan tâm đến mấy thứ này lắm thành ra cũng chỉ biết tứ linh gồm chiếc mặt nạ bạc tên Khoái Đấu đó đang sở hữu gọi là “ Bạch Nguyệt Vô Diện “ . Phụ thân chàng nói bởi vì những đêm trăng, bản thân nó sẽ tự hút hàn khí mà tích lũy sức mạnh cho mình. Sức mạnh đó như thế nào, chàng cũng không rõ nữa , chỉ biết rằng nếu khởi động sức mạnh của nó thì sức công phá sẽ là cả một ngọn núi Vu Nhai này sẽ bị san bằng. Ba bảo vật còn lại, một cái chính là “ Ngọc Huyết bích cầm”, nó còn quý báu hơn cây cổ cầm mà tiểu muội chàng đã làm hỏng khi xưa. Hai cái còn lại vốn là một cặp . Tuy nhiên, về hai linh vật ấy thì chưa hề nghe ai biết về hành tung của nó. Thành ra, nó là thứ gì thì trên giang hồ cũng chưa kẻ nào biết rõ nên nhiều lời đồn thổi cũng chỉ là vô căn cứ mà thôi!
Khoái Đấu nãy giờ vốn im lặng nhưng ánh mắt không ngừng dò xét nam nhân trước mặt. Cả đất kinh thành này, ai mà không biết “ Đệ nhất hào hoa kinh kỳ “ Mao Bình Thứ, nổi tiếng là song trạng nguyên khi chỉ mới 15 tuổi. Quả thật trăm nghe không bằng một thấy , hôm nay chàng đã mục kích sở thị vị tướng tài ba đánh trăm trận không hề thua một này rồi. Quả nhiên , vận không ít nguyên khí xuyên thủng kết giới mà vào được đây, ấy thế mà vẫn còn bình thản ngồi đợi chàng, mặt không chuyển sắc. A đầu ngốc nghếch Tiểu Diệp không biết võ công thì không nói làm gì nhưng chàng lướt nhẹ như gió thế mà cũng vẫn nhận ra. Quả không thể coi thường được.
- Chẳng hay, hôm nay Mao đại Tướng quân hạ cố đến nhà tại hạ hẳn có chuyện gì nhờ vả?
- Quả chẳng có gì qua mắt được Khoái Đấu công tử. Hôm nay , Bình Thứ tới đây là theo lệnh của phụ thân, đúng là có chút việc muốn công tử giúp đỡ.
Khoái Đấu lắng tai nghe lấy từng lời rồi à lên , khách sáo :
- Công tử quá lời rồi, có chuyện chi xin cứ nói.
Gương mặt yên lặng và lạnh lùng nhìn chàng thật yên lặng và đáng sợ, đôi mắt như xoáy sâu vào đôi mắt màu chàm của Bình Thứ. Bản thân Khoái Đấu cũng lờ mờ đoán ra việc hắn ta hôm nay tới đây là có liên quan đến Tiểu Nguyệt. Tính chàng xưa nay vốn không thích những thứ rườm rà, phàm những việc đã không ưng thì chẳng bao giờ nhận. Tuy nhiên, chỉ vì nó liên quan đến nàng mà đồng ý đi đến cùng. Hơn nữa, chàng cũng vừa được Do Mĩ tỉ cho hay mẫu thân còn nợ Mao gia một món nợ ân tình cưu mang năm xưa, thành ra cũng khó từ chối.
- Chẳng dám giấu gì Khoái Đấu công tử, phụ thân ta muốn trả thù cho tiểu muội xấu số , muốn công tử thay đổi màu mắt cho một người, liệu công tử có đồng ý giúp?
- Ý công tử là….
- Phụ thân ta muốn đổi màu mắt của một cô nương từ màu đen, sang màu tím, liệu công tử có giúp cho chăng? Chuyện là…..
Bình Thứ vừa kể lại vừa thầm thán phục cha mình. Hắc Vũ Khoái Đấu xưa nay yêu quý mẫu thân đã qua đời của hắn hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Nay hắn lại nghe tin mẫu thân khi xưa được Mao gia giúp đỡ, cho dù hắn không giúp thì cũng vì món nợ này mà giữ mồm giữ miệng. Hơn cả là việc này có liên quan đến Lợi Lan, thiết nghĩ hắn khó lòng mà từ chối. Về vấn đề tiên liệu, rào trước đón sau này, phụ thân chàng xưng thứ hai thì không ai dám mặt dày mà xưng đệ nhất.
p/s : quà sinh nhật muộn của @dargon_princess nhé, ss viết tận 6 trang word í mà sao có một đoạn z nè
