Xin chào mọi người, cũng ngót nghét bảy tháng rồi, Juka mới trồi lên để thở. Fic không drop nha, Juka vẫn sẽ cố tiếp tục ở những fic này và fic khác ạ <3 thương!
Chap 20:
Phi Anh Lý phu nhân sau khi đã lấy lý do đến thăm sức khỏe của Bình Thứ thì cũng chẳng có chút thảnh thơi mà vội vàng đi xuongs nhà bếp của phủ. Lưu Tổng quản đang huy động tất cả kẻ ăn người ở trong phủ, một lớp chuẩn bị cho hôn lễ của đại công tử, một mặt lại sắp xếp lễ lạt, đồ cúng cho buổi cầu siêu của Tiểu Thư. Ai ai cũng bận rộn cả.
Bà nhẩm lại trong đầu những việc cần nhất cho hỷ sự đêm nay. Tân phục cũng đã lấy ra , ngày đó Phi Anh Lý được mệnh danh là “ thiên hạ vô song” về tú công nên trên tấm váy cưới dù đã trải qua bề dày thời gian, vẫn giữ được nét tinh xảo và hoàn mỹ. Cô nương mà con trai bà mang về sau đợt đi núi Vu Nhai này, nhìn cũng vui vẻ và lanh lợi, đường nét hài hòa, trong như nước, mảnh như mây. Càng nhìn cô ấy càng cảm thấy có một dòng nước mát ngọt chảy trong tâm khảm. Quả không hổ danh đứa con bà mang nặng đẻ đau, rất có mắt nhìn người. Hôn sự của đại công tử có tiếng nhất kinh kỳ này, chỉ có vài ba người, nghĩ cũng tủi cho nó. Xông pha chiến trận, nằm gió nếm sương mà ngay đến việc thành thân cũng phải lén lút như tên trộm. Thật lòng bà muốn sau lễ cầu siêu của Lợi Lan thì xin Hoàng Thái hậu ban hôn, nhưng ý phu quân đã quyết, khó lòng mà lay chuyển nên bà cũng đành thôi.
Nghĩ vậy, Mao phu nhân phẩy tay nói với Lưu tổng quản :
- Mang lại cho ta một ít Kinh Tâm và cỏ bút Tháp, ta sẽ tự tay chuẩn bị bữa tối nay cho Tể tướng và tướng quân
.
.
.
Bình Thứ đảo mắt nhìn một lượt, cho đến khi chắc chắn là không có ai mới yên tâm đóng cửa lại. Đường đường là đại tướng quân của Công Quốc mà giờ lại lén lút như một tên trộm, thiên hạ biết được thì quả là bách nhục.
Hòa Diệp ngồi trên chiếc ghế gỗ, ngoan ngoãn ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Bình Thứ chờ đợi, điệu bộ rất đáng yêu. Chàng e hèm một tiếng, mở lời :
- Hòa Diệp cô nương có biết trò chơi .. bái đường thành thân không?
- Ơ.. hỏi thừa, đương nhiên là ta biết. Có gì mà ta lại không biết? Nhưng thôi, ngươi cứ nói ta nghe ..
Mỗi lần nói chuyện với nàng, chàng phải nén cười bao nhiêu lần đến bản thân nhiều khi còn không nhớ nổi nữa. Nàng cứ ngây ngốc như một tờ giấy trắng tinh, không vương chút bụi. Trong sáng đến mức chàng chẳng dám động mạnh tay, sợ để lại vết nhàu. Sự việc đến nước này, đâm lao đành phải theo lao chứ thật tâm chàng không hề muốn.
- Là một trò chơi rất thú vị của Công Quốc ta, có nến cắm trên giá đồng, có bánh, có rất nhiều hoa quả, và đương nhiên chẳng thể thiếu đồ ăn ngon. Cô nương biết không? – Chàng nháy mắt nhìn gương mặt chăm chú xen lẫn háo hức của nàng – Chúng ta còn có lễ phục, mặc lễ phục màu đỏ, chỉ cần lạy cha mẹ vài cái theo lời dặn, sau đó chúng ta sẽ được thụ hưởng tất cả những đồ ngon kia. Cô nương nghĩ mà xem, không phải quá lời rồi sao?
Nhìn gương mặt trắng trẻo bầu bĩnh có hơi nghệt ra như suy nghĩ, chàng không quên bồi thêm :
- Song thân ta cũng rất thích trò này, nên chắc chắn sẽ có rất nhiều đồ ăn đặc sản của Công quốc. Cô nương biết heo quay đặc sản vùng chân núi Trung chứ? Cả hạt dẻ Trùng Khánh ngào mật ong hảo hạng được Thái Thượng hoàng ban. À, còn cả lệ chi trái mùa…
Chưa để chàng kịp kể lể vô vàn những đồ ăn ngon khác để dụ dỗ, nàng đã đứng phắt dậy, ôm lấy tay chàng mà nói :
- Ta đồng ý, bao giờ thì chơi? Chơi luôn đi rồi ăn luôn được không?
Xem ra kế hoạch tạm thành công bước đầu rồi. Chàng hơi đỏ mặt, gỡ tay nàng ra và hắng giọng :
- Vậy thì phải để ta cho người chuẩn bị đã chứ. Y phục đỏ lát ta sẽ mang qua cho cô nương. Bây giờ thì chuẩn bị đi nhé, ta sẽ cho người chuẩn bị nước tắm cho cô.
Nói đoạn, chàng vờ mở cửa, nói to, cốt để cho tai mắt của mẫu thân nghe thấy :
- Vậy nàng chuẩn bị theo lời ta nhé, ta cũng phải về đây.
Rồi mừng thầm trong bụng mà đi thẳng, mồ hôi lạnh toát cả sống lưng. Nàng quá ngây thơ, cứ giả bộ lanh lợi nhưng rốt cuộc lại bị chàng lừa gạt. Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một lời nói dối, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra. Không biết là còn chèo lái được bao lâu. Thật sầu thảm…
.
.
.
.
Trăng đầu tháng mờ mờ, phả những tia sáng yếu ớt qua những đám mây xuyên xuống rừng đào vạn dặm. Thanh Tử đã ngủ say. Lợi Lan khẽ kéo tấm chăn mỏng đắp cho nàng rồi bước ra ngoài.
Có tiếng tí tách reo của củi khô đang cháy, mùi hoa đào nồng nàn quyện lên cùng hơi men thoang thoảng nơi khứu giác. Nàng bước lại sau lưng Khoái Đấu, rồi ngồi xuống cạnh chàng. Chiếc mặt nạ bạc nghiêng nghiêng trong những tia lửa bập bùng ma mị dưới đêm trăng non. Mái tóc dài buông lơi khẽ xòa xuống khi nàng tựa mặt lên đầu gối, nhìn về phía chàng, ánh mắt tím lẫn ánh lửa, miên man. Rượu của Khoái Đấu sư huynh quả là thứ rượu hảo hạng. Hương rượu nhẹ nhàng, cả hương thơm cũng từng chút, từng chút thẩm thấu vào d.a thịt. Ngay cả rượu Nữ nhi hồng đem ra so sánh, chắc cũng khiêm tốn mà nhận sau vài bậc.
Khoái Đấu biết nàng đến, chỉ ngước nhìn một chút rồi lại ngoảnh mặt nhìn chăm chăm vào đống lửa đang cháy trong đêm khuya lạnh, vờ như đang suy nghĩ điều gì đó sâu xa lắm. Thật ra tia nhìn chẳng thể rời khỏi nữ nhân trước mặt. Tà áo trắng thanh thoát, gương mặt với đôi con ngươi tím hài hòa, làn da trắng sứ rất hợp với trang phục trắng, lại càng hợp hơn dưới ánh trăng đầu tháng. Mái tóc mềm mại buông dài, chạm cả xuống nền đất đầy những cánh hoa đào. Chàng biết nàng đang chăm chú nhìn chàng. Điều đó làm chàng bối rối.
Lợi Lan cứ nhìn chàng như thế, khóe miệng cơ hồ còn vẽ ra một nụ cười. Như thấy chàng vẫn không chú ý đến mình, nàng đưa tay, khẽ kéo kéo vạt áo chàng rồi ngước đôi mắt trong veo nhìn vào đôi con ngươi hồ thu chẳng gợn sóng. Hành động vừa đáng yêu, vừa trẻ con, lại rất dịu dàng ấy trong một khắc làm chàng đứng hình, không biết xử trí ra sao.
- Sao muội còn chưa đi ngủ? – Cực chẳng đã, chàng đành phải mở lời
- Vì huynh chưa đi ngủ. Sao huynh lại ngồi uống rượu một mình? – Ánh mắt trong veo vẫn không rời khỏi mắt chàng
- Ta đang suy nghĩ vài chuyện…
Nàng “ à” lên một tiếng, không hỏi gì thêm, lấy bình rượu chàng đang cầm trên tay, uống một ngụm lớn. Hương rượu thấm vào đầu lưỡi, hơi men cay chạy qua cổ họng. Nồng nàn.
Lợi Lan ngồi xích vào chàng hơn một chút. Khoái Đấu đang ngồi trên nền đất, một chân duỗi thẳng, một chân chống lên để đặt bàn tay cầm bình rượu. Bởi vậy, nàng có thể dễ dàng đặt gương mặt lên cánh tay vững chãi ấy. Tà áo đen huyền bí , thoang thoảng hương thơm hoa cỏ, rất dễ chịu.
Cả cơ thể mảnh mai phút chốc theo lực của gương mặt mà dồn cả lên cánh tay chàng. Hương thơm của mái tóc, của cơ thể theo gió dìu dịu.
- Gương mặt kia là sao? Không phải là sắp trở về với song thân, với đại ca và… - Giọng chàng nhỏ hẳn lại – Với cả Tân Nhất Hoàng Thượng nữa hay sao? Sư huynh có nghe được tin, sau cái chết kia, hắn ta vô cùng hối hận và day dứt với muội. Lần này trở về, xem ra cũng bớt lo lắng hơn.
Nàng lại uống thêm một ngụm rượu lớn trong bình, đôi lông mày thanh tú khẽ nhăn lại như suy nghĩ điều gì đó, mãi một lát sau mới tiếp lời chàng :
- Thực ra muội không hiểu bản thân mình, sư huynh ạ. Rõ ràng, trước đây muội yêu hắn, rất yêu hắn, yêu đến mức chết đi sống lại. Nhưng hắn lại vô tình vô nghĩa với muội. Bảo Lan cung lúc nào cũng lạnh lẽo. Chỉ có muội và Bộ Mĩ, chủ tớ nương tựa vào nhau. Vậy mà muội vẫn u mê yêu hắn.…
Chàng vẫn im lặng nhìn nàng uống thêm rượu, có lẽ nhớ lại khoảng thời gian kinh hoàng ấy, chỉ có rượu mới làm trái tim nhỏ bé của nàng bớt run rẩy :
- Nhưng giờ đây, trái tim muội cứ lạnh. Lạnh lẽo và trống trải. Đã hơn một lần, muội từ bỏ ý định quay về, từ bỏ thân phận Mao Lợi Lan. Muội mệt mỏi, thật sự mệt mỏi. Nhưng lần này, kế hoạch của phụ thân như vậy. Vì muội mà hại người vô tội, muội không thể không về…
Nàng cứ nói, cứ nhìn chàng, và cứ uống rượu. Gương mặt hồng ửng như một cánh hoa đào sớm mai. Bình rượu chắc cũng sắp cạn. Chàng quá hiểu tửu lượng của nàng. Không phải nàng không biết uống rượu nhưng tửu lượng của nàng thật sự không được tốt, kia lại là bình rượu lớn, có lẽ nàng sắp say :
- Vậy bây giờ, muội định sao? – Giọng chàng vừa ôn nhu, vừa ân cần , lại nhói đau
Đôi mắt tím đã chẳng còn tinh nghịch do tác dụng của rượu, nàng mạnh bạo tiến lên, ngồi sát cạnh chàng, ngả đầu vào đôi vai đầy mùi hoa cỏ quen thuộc. Giọng nàng mang đầy mùi men hoa đào :
- Còn cách nào khác ư? Muội lại phải trở về Mao phủ… Lại phải vào cung, lại phải làm Lợi Lan hoàng phi. Nhiều lúc muội nghĩ, giá như có thể cả đời ở đây, cùng huynh, cùng Hòa Diệp…thì thật tốt…thật là tốt biết bao..
Bình rượu sứ trong tay nàng rơi xuống đất, sóng sánh vài giọt còn lại tràn ra ngoài
Tiếng nàng nhỏ dần, nhỏ dần. Nàng đã ngủ rồi, ngủ trong vòng tay chàng. Ngoan ngoãn, nhỏ bé, cần được chở che. Nhưng chàng bây giờ, có thể làm gì? Chàng có thể làm được gì? Trái tim đau như ai đó giáng một nhát búa chí mạng. Ý trời! Đúng là ý trời….
Mảnh trăng non lẩn khuất sau những đám mây, đám lửa cũng dần tàn. Màn đêm đen đặc. Còn trái tim chàng cũng như chết lặng..vì tuyệt vọng
.
.
.
.
Lúc ấy, tại Mao phủ
Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang và Phi Anh Lý phu nhân mỉm cười hài lòng nhìn đại sảnh dưới bàn tay của Lưu tổng quản, cho dù có vội vàng nhưng vẫn được chuẩn bị tươm tất. Chữ hỷ đỏ được cắt rất khéo, tú cầu đỏ mắc vừa phải, không quá rườm rà nhưng cũng không quá sơ sài. Tất cả những sơn hào hải vị đã được bày biện lên hai chiếc bàn gỗ quý , tất nhiên không thể thiếu heo quay ở núi Trung, hạ dẻ Trùng Khánh ngào mật ong và lệ chi trái mùa theo đúng ý Bình Thứ đại công tử. Lâu lắm ròi mới thấy Tể tướng vui vẻ như vậy.
Phi Anh Lý phu nhân rất hài lòng với cô con dâu xinh đẹp và lanh lợi này, trước giờ phu nhân vốn là người kỹ tính trong việc chọn người, nên kẻ ăn người ở trong nhà đều rất ngóng chờ nữ nhân tốt số ấy ra sao. Đến giờ lành, Bình Thứ và Hòa Diệp bước vào, nàng làm đúng như lời chàng dặn, trong bụng thích thú bởi nhìn qua lớp mạng che mặt kia là bao nhiêu đồ ăn ngon. Còn Bình Thứ đại tướng quân thì cứ thấp tha thấp thỏm, vừa bái thiên địa vừa toát cả mồ hôi hột. Chỉ sợ bản tính trẻ con của nàng nổi lên thì đúng là xôi hỏng bỏng không. Khi ấy chỉ có thể đem cái đầu ra để phụ thân cùng Khoái Đấu thi nhau chặt.
Sau khi hành lễ đầy đủ, đôi tân lang tân nương làm lễ dâng trà và nhận bao lì xì đỏ từ tay song thân, Phi Anh Lý mỉm cười âu yếm :
- Hành lễ đã xong, mau đưa công tử và phu nhân về phòng. Nhớ phải cẩn thận.
Rồi bà quay sang Bình Thứ, cười ẩn ý :
- Hòa Diệp vừa mới về nhà ta, còn lạ nước lạ cái. Nhớ phải hết sức dịu dàng nghe chưa?
Lúc này thì đại công tử Mao gia chỉ biết gật đầu lia lịa, tay đỡ vợ mình rồi đi thẳng. Người ngoài nhìn cứ tưởng chàng ta sốt ruột, nhưng nào có ai biết là Bình Thứ như vừa chết đi sống lại, qua mặt cha mẹ trot lọt. Ngay đến bản thân chàng cũng không hề hay biết, chỉ một phút bồng bột muốn chiếm hữu cô gái có đôi mắt lục bảo này mà kéo theo vô vàn những rắc rối. Đây, tất nhiên mới là sự khởi đầu.