Heo đã quay trở lại rồi mọi người ơi
linh2003 quà sinh nhật muộn cho em nhé
Chap 9:
- Thôi được, nếu ngài đã cố chấp như thế. Nhưng ngài hãy tự hỏi lòng mình xem hai năm qua ngài đã đối xử với nàng ấy như thế nào? Ngài có biết nàng ấy sống như thế nào trong suốt hai năm qua không?
- Như thế nào? Nàng ấy đã sống như thế nào? – Tân Nhất hỏi lại như một phản xạ
- Thì chỉ thở thôi….
Chàng choáng váng quay lại nhìn ánh mắt buồn của cô gái trước mặt, bao nhiêu lời nói dùng để ngụy biện bỗng biến thành một câu hỏi sững sờ:
- Chỉ thở thôi?
- Phải, chỉ thở thôi, mà đôi khi còn không dám thở vì chỉ thở cũng đau.
.
.
.
.
.
.
.
.
Đó là một đêm đầu tháng. Vẫn là mảnh trăng con vùng vẫy trong những đám mây đen kịt.
Những hột sáng thưa thớt rón rén nhẹ nhàng phủ lên mọi vật như đang lo sợ cơn gió kia sẽ thổi bay chúng đi mất.
Hắc Vũ giáo chủ ngồi im lặng trước cây nến nhỏ đặt trên chiếc bàn trong một căn nhà gỗ nhỏ nơi rừng trúc đi bộ vài dặm về núi Vu Nhai. Trước mặt ông không ai khác chính là Khoái Đấu.
Im lặng một lúc lâu, Khoái Đấu quyết định lên tiếng trước vì suy cho cùng, trong chuyện này, chàng mới là người đến cầu ông ta :
- Liệu ông có thể cho ta mượn một ít hoa Bách Nhật đươc không?
Khẽ liếc nhẹ nữ nhân trong y phục trắng đang nằm trên gi.ường, ông hắng giọng :
- Đấu nhi, hơn 10 năm nay không gặp , nay gặp lại ta con chỉ muốn nói bấy nhiêu thôi sao?
Là thân phụ Khoái Đấu, tuy không cùng nó lớn lên nhưng hơn ai hết, ông hiểu tính khí của đứa trẻ này. Nếu không phải là chuyện quan trọng thì nó thà chết cũng không cầu sự giúp đỡ của người cha là ông. Rốt cuộc, nữ nhân đang nằm trên gi.ường kia là ai khiến nó đến cả sĩ diện cũng không cần mà đến tìm ông giữa canh khuya thế này?
Dù rửa tay gác kiếm đã lâu, lại không còn đi lại trên giang hồ, quanh năm chỉ sống nơi rừng trúc cô quạnh, một mình kiếm sống nhưng cả quãng đời thanh xuân hành tẩu cho ông biết vị cô nương kia hàn khí trong người quá nặng mà sinh khí thì lại yếu , cái chết là cầm chắc trong tay. Mười phần chắc chỉ còn một hai phần sống. Mà dù có sống, cơ thể chắc chắn cũng ốm yếu, mỏng manh dễ vỡ như chính cái vẻ đẹp thanh tú của nàng vậy.
Mà nhắc mới nhớ, vị cô nương này quả thật rất đẹp. Kể cả đôi mắt kia có khép lại hàng mi dày và đôi môi nhợt nhạt nhưng từ cơ thể yếu đuối ấy vẫn có một khí phách khiến người ta nhìn qua cũng phải có chút kiêng nể. Một vẻ đẹp trong sạch và thuần khiết đến không ngờ. Như một bông sen trắng . Qủa là mĩ nữ hiếm thấy. Ngay cả đệ nhất mĩ nữ giang hồ hay tứ đại mĩ nhân Công quốc, ông đã đều có vinh hạnh gặp gỡ nhưng chưa có ai có một vẻ đẹp mong manh mà lại khí phách như vậy.
Tên tiểu tử Khoái Đấu này tuy ông không ở cùng nó đã chục năm nay, để cho lớn lên theo ý muốn của nó nhưng nó tuyệt đối không phải là hạng nam nhân ham sắc thịt tầm thường trên giang hồ. Nay, nó một mực đòi cứu nữ nhân này, ắt hẳn phải có lý do riêng của nó. Ái chà, thì ra nó cũng đã đến lúc trưởng thành. Kể ra thì có một cô con dâu xinh đẹp như thế này cũng được lắm chứ. Cũng coi như là nó có chút con mắt nhìn người.
Khoái Đấu vẫn im lặng nhìn cha mình, cố phân tích biểu cảm trên gương mặt chẳng thân quen ấy, cũng chẳng trả lời câu hỏi của tiền giáo chủ Hắc Vũ giáo. Tính chàng trước giờ vẫn vậy, vẫn ít nói và chỉ nói những gì quan trọng, ngắn gọn hết mức có thể. Có lẽ hơn 20 năm sống trên cõi đời, người mà chàng không phải cố gắng tỏ ra lạnh lùng chỉ có nàng – Thượng Nguyệt – nữ nhân đang chỉ còn cái xác không hồn nằm im lìm, bất động.
Thật ra, ly trà mà nàng nhận từ chàng trước khi trút hơi thở cuối cùng có chứa “ Thuật ngũ hồn tán” giúp giữ lại đến tám chín phần sinh khí. Thuật này tuyệt đối không được dùng trên người sống bởi nó chế từ “ ngũ độc” – năm loại cây thuộc vào hạng độc bậc nhất trên giang hồ, sơ suất có thể nguy hại đến tính mạng ! Nếu như là một cơ thể khỏe mạnh khác thì đã chẳng có gì đáng lo ngại nhưng cơ thể nàng nhiễm thương hàn đã lâu nên hàn khí quá cao, lại thêm sao Thủy thần chiếu mệnh nữa nên nếu không nhanh chóng đẩy lùi hàn khí mà chiêu phần hồn còn lại thì e rằng tính mạng nàng khó mà bảo toàn
Bởi vậy, chàng cần Bách Nhật hoa, chỉ có Bách Nhật hoa mới đủ tính nhiệt, gọi dương về, để hài hòa sự sống trong nàng, âm dương hòa hợp thì thuật ngũ hồn tán mới phát huy đầy đủ tác dụng của nó. Là lần đầu tiên và chàng nghĩ cũng là lần duy nhất trong đời chàng nhờ vả đến ông ta. Chàng cần Bách Nhật hoa, chỉ duy nhất Bách Nhật hoa mới có thể cứu Tiểu Nguyệt lúc này. Nhưng đó cũng là một loại hoa hiếm có chỉ đứng sau Tuyết Liên hoa trên núi Trung mười năm mới nở hoa một lần trong tuyết. Bách Nhật hoa cũng phải một ngàn ngày nắng mới kết nụ, thêm ngàn ngày tiếp theo mới nở hoa. Liệu ông ta có dễ dàng đưa nó cho chàng hay không?
- Ta xem mạch cho vị cô nương này, con không phiền chứ?
Khi Khoái Đấu còn chưa kịp trả lời thì một sợi chỉ màu đỏ nhỏ xíu như sợi tơ đã chui ra từ ống tay áo và cuốn vài vòng vào cổ tay của Lợi Lan.Khi sợi chỉ đỏ im bặt, cũng là lúc sắc mặt của cha chàng tái đi:
- Cô nương này đã chết !
Khoái Đấu im lặng nhìn cha mình một lát rồi gật nhẹ đầu :
- Phải, cô ấy đã chết, được một tuần !
Vị tiền giáo chủ Hắc Vũ giáo phái im bặt nhìn nữ nhân trên chiếc gi.ường đối diện. Mãi một lúc sau mới thốt lên lời :
- Con người sống chết có số. Cứu cô ấy là trái với luân thường đạo lý, trái với quy luật tự nhiên. Đấu nhi , không được! Dứt khoát không được! Như thế là một mạng đổi một mạng…
Chàng quay lại nhìn người đàn ông đáng nhẽ chàng phải gọi bằng cha trước mặt. Âm điệu như gió rít lên qua kẽ răng từng hồi lạnh lẽo :
- Ta chỉ biết cứu người. Ta không quan tâm tới luân thường đạo lý. Để bảo vệ được nàng ấy, ta sẵn sàng chết hoặc giết chết bất cứ một ai.
Sắc mặt chàng trắng bệch, đôi mắt ẩn sau chiếc mặt nạ quắc lên đầy sát khí. Đây là lần đầu tiên và duy nhất kể từ sau khi mẹ chàng qua đời trên gương mặt lạnh lùng và nhẫn tâm có một chút biểu cảm của một nam nhân bình thường
- Bởi vậy – Giọng chàng lại lạnh như băng tuyết – Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất trong đời ta cầu xin ông, hãy giao Bách Nhật hoa cho ta! Ta không muốn sau này phải hối hận vì thấy người ta yêu chết mà không dám cứu! Như ông!
.
.
.
.
.
Mao phủ…
Đã gần sang canh hai, đèn đã tắt gần hết, bóng tối đen như mực nhưng Mao tể tướng vẫn ngồi im lặng và chưa có dấu hiệu là sẽ đi nghỉ sớm. Tách trà đã nguội dần, ánh mắt của tể tướng Ngũ Lang cũng đen đặc và lặng im như bóng đêm đang bao vây lấy thủ phủ vậy.
Ngay buổi sáng nay, biệt viện mà Ưu tác thái thượng hoàng bí mật cho xây tại phía Nam kinh thành đã hoàn thành theo tâm nguyện của Thái hậu, đúng như ông dự đoán, sau cái chết tức tưởi của Lợi Lan, Thái hậu vừa tức giận, vừa đau đớn lại hổ thẹn ới tỏ tiên đến nỗi không muốn nhìn mặt Tân Nhất. Chính vì vậy nên khi biết tin Ưu Tác cho xây biệt viện, ông đã tiên liệu rằng việc Thái hậu rời cung chỉ phụ thuộc vào vấn đề thời gian, nay biệt viện đã xây xong, việc thái hậu sẽ đi trong nay mai là điều tất yếu. Cũng đã có tin, Hoàng thượng chuẩn bị ba ngàn lạng bạc sớm mai sẽ cho đích thân Tân Nhất mang xuống Mao phủ gọi là ban thưởng. Tất nhiên, ẩn sau cái tên gọi hào nhoáng ban thưởng ấy là một món tiền bồi thường cho sự ra đi của Tiểu Lan, một cái giá quá bèo bọt cho đứa con gái mà ông sẵn sàng dùng cả mạng sống để đánh đổi. Có lẽ hai hôm không thấy Tể tướng vào dự thiết triều nên muốn dùng số tiền này hòng xoa dịu nỗi đau mất mát nơi Mao phủ chăng?
Đúng là những đồng tiền bẩn thỉu! Nếu là ngày thường, ông đã sẵn sàng nhổ nước bọt vào số bạc ấy, nhưng đó chỉ là hành động không suy nghĩ của những kẻ nông cạn mà thôi. Con người hơn nhau là ở cái đầu. Với cái đầu óc thông minh hơn những kẻ đồng môn, ông hiểu rằng tất cả mọi thứ, kể cả trả thù cũng phải cần có tiền. Phải! Chuyện gì cũng cần tiền. Chúng tự tạo điều kiện để cho ông hại chúng thì có gì mà không đón nhận?
Có tiếng gõ cửa, một bóng đen in trên vách cửa dán giấy, hàng râu kẽm nhếch lên một nụ cười gian xảo, Tể tướng hắng giọng :
- Vào đi!
Cánh cửa kẹt mở, có dáng người đi vào
Ông ném gói bạc khá to cho kẻ mặc đồ đen và phẩy tay ra hiệu cho hắn tránh sang một bên.
Đó là một ngày cuối tháng , ánh sáng của ngọn nến duy nhất nơi góc phòng phả cái sáng yếu ớt soi mờ mờ hình dáng nữ nhân đang khép nép đứng phía sau.
Lần đầu tiên trong ba mươi tám năm sống trên cõi đời này, đệ nhất cung thủ Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang vang danh thiên hạ một thời nghi ngờ về thị giác của mình. Ông toan cho gọi kẻ hầu châm thêm đèn để nhìn cho rõ nhưng lập tức dừng lại ngay, có kẻ nào tò mò vào lúc này chắc chắn là hỏng bét mọi việc. Nghĩ vậy nên đích thân ông châm nến để nhìn cho rõ.
Đó là một nữ nhân mặc một hiếc váy vải thô, được may hết sức sơ sài, mái tóc được cuốn gọn lại bằng một dải khăn xanh. Nhìn qua cũng đủ biết là một thôn nữ đến từ một vùng quê nào đó.
Nhưng , cái dáng mảnh khảnh cùng gương mặt thanh thoát khiến ông không thể không thốt lên một tiếng kêu đau đớn :
- Tiểu Lan !!!!
Người mặc y phục đen nhìn thấy biểu cảm khác lạ của vị Tể tướng thì không tránh khỏi run sợ, vội vàng hối thúc nữ nhân đứng bên cạnh, giọng điệu rõ ràng là hách dịch :
- Còn không mau quỳ lạy Tể tướng đi?
- Dạ, tiểu nữ Trung Sâm Thanh Tử ( Nakamori Aoko ) bái kiến Mao Tể tướng !
Nghe thấy chữ Trung Sâm Thanh Tử , thần thái Ngũ Lang đã dần trở về vẻ bình thường. Phải rồi, ông không nên kích động như vậy. Giọng nói đó không phải của Lợi Lan. Lợi Lan chết rồi, đứa con gái ông quý hơn tất thảy mọi thứ trên đời đã chết rồi. Vĩnh viễn chết rồi. Việc của ông bây giờ là phải cùng Bình Thứ báo thù cho nó. Báo thù. Ông phải báo thù. Đó là điều duy nhất thôi thúc ông phải sống, phải cắn răng phục vụ cho tên Tân Nhất đó. Khẽ nén tiếng thở dài , Ngũ Lang phẩy tay cho người mặc y phục đen lui ra ngoài, rồi cho Thanh Tử đứng dậy.
Cô nương này thực sự là có đến chín phần giống Lợi Lan. Nhưng nếu nhìn kỹ, thì đường nét tất không thể thanh thoát bằng và điều đặc biệt nhất là đôi mắt của cô ta tuy cũng trong vắt nhưng lại là một màu đen huyền như màu bóng đêm chứ không phải sắc tím lấp lánh. Thôi, đành vậy. Dù sao tìm được một người giống như thế này âu cũng đã là một điều may mắn.
- Ngươi là Thanh Tử? – Mao tể tướng cất giọng uy nghi vốn có của một Tể tướng
Thanh Tử không dám ngước lên nhìn người trước mặt, khẽ đáp :
- Dạ..
- Ừ, tốt . Ta nghe nói ngươi mồ côi, sống cùng ông nội? Thôi, ta sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn nhé, Thanh Tử cô nương. Ta cũng biết gia đình cô nương đang gặp khó khăn. Ta sẽ không tiếc lòng giúp đỡ. Đổi lại, cô nương phải cùng ta diễn một vở kịch nho nhỏ. Được chứ?
Thanh Tử cúi gằm mặt, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh ông nội đang nằm trên gi.ường bệnh, những cơn ho lao cứ hành hạ cả đêm ngày, thậm chí ông còn thổ cả ra máu. Nàng có còn lựa chọn nào khác đâu? Thôi thì đường cùng, nàng đã không phải bán mình vào thanh lâu làm kỹ nữ cũng đã là một may mắn rồi.
- Dạ, tiểu nữ xin nghe lời Tể tướng !
Tân Nhất, cái chết của Tiểu Lan, ta sẽ nhớ, ngàn đời nhớ. Ta sẽ bắt ngươi phải đền gấp đôi.
.
.
.
.
.
.
Khoái Đấu lặng lẽ lấy mũi kiếm chích vào đầu ngón tay, một giọt máu đỏ tươi chầm chậm nhỏ xuống chiếc chén men ngọc trắng , đỏ đậm. Tiếp đó , những giọt máu khác cũng thi nhau chảy xuống từ đầu ngón tay chàng. Áng chừng được một nửa chén máu, chàng lấy trong tay áo ra một gói được bọc giấy cẩn thận, mở lớp giấy . Đó là một gói bột màu trắng, mới nhìn sơ sơ thì nó chỉ là một gói bột bình thường như bột mì. Hòa máu với một chút bột, chàng lại gần Lợi Lan, nhân lúc máu còn ấm nóng, nhanh chóng đổ vào miệng nàng. Máu tràn cả ra miệng, nhuộm đỏ đôi môi vốn nhợt nhạt như màu son thắm. Nhìn nàng hệt như một tiên nữ ngủ quên .
Đợi chén máu đi vào hết trong cơ thể của sư muội, chàng mới quay ra, tra kiếm vào vỏ và xé một mảnh áo trắng, băng tạm lại vết thương nơi đầu ngón tay. Đôi tay của chàng, đôi tay vốn múa kiếm, giết người nhanh như chớp vậy mà giờ chỉ còn ngón tay út và ngón áp út của bàn tay trái là lành lặn. Cứ đều đặn một tuần ba ngày, một ngày hai lần chàng lại lấy máu của chính mình hòa với bột của Bách Nhật hoa , tìm mọi cách đưa nó vào cơ thể ngày một suy yếu của nàng. Để có được gói bột ấy, chàng đã phải làm một cộc trao đổi với chính cha ruột của mình. Tiểu Nguyệt, muội thấy không, sư huynh đã vì muội mà phải lao tâm khổ tứ như vậy đấy. Muội có nhanh tỉnh lại đi không? Sư huynh nhớ muội lắm, thật đấy, nhớ lắm. Huynh chỉ cần có muội, phải, chỉ cần muội thôi. Chỉ cần muội tỉnh dậy , huynh sẽ cùng muội bỏ trốn đến một nơi thật xa. Muội chẳng còn là Lợi Lan Hoàng phi đương triều, ta chẳng còn là giáo chủ Hắc Vũ giáo, chúng ta sẽ cùng nhau có những tháng ngày thanh xuân vui vẻ, có được không?
Là do sư huynh bất tài, đã không bảo vệ được muội, để muội phải chịu khổ. Là do sư huynh đến giây phút cuối cùng cũng không dám nói yêu muội , một câu nói “ đừng đi “ dù muốn nói cả vạn lần mà cũng không thể nói lên lời. Tất cả là do huynh, là do huynh.
Tiểu Nguyệt, muội còn nhớ bài đồng dao về loài hoa vì yêu mặt trời mà sẵn sang chịu đau đớn để hồi sinh không? Đóa hoa kia có thể vì tình yêu mà chấp nhận nở hai lần vậy liệu muội có thể bằng lòng vì ta mà hồi sinh, lại sống thêm một lần nữa?
Đang miên man chảy trong dòng suy nghĩ riêng của mình, chàng đột nhiên xoay người lại, những chiếc phi tiêu lao ra từ ống tay áo, xé gió mà găm thẳng vào thân cây trước nhà.Ngọn nến trong nhà vụt tắt, lưỡi kiếm sáng loáng trong màn đêm, chĩa thẳng vào phía kẻ đang đứng trước ngôi nhà của chàng nãy giờ. Cất chất giọng đều đều và lành lạnh, chàng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên và có chút lo sợ nhìn người đàn ông trước mặt :
- À, Mao Tể tướng, đêm hôm khuya khoắt thế này lại đích thân hạ cố đến thăm nhà tại hạ ắt hẳn là có việc gì chăng?
Ngũ Lang khẽ cười một nụ cười khó hiểu rồi từ tốn gỡ chiếc mũ nan thưa trên đầu xuống, nói giọng khách khí:
- Hắc Vũ công tử, lâu rồi không gặp. Tìm được ngươi quả không dễ dàng..
Chàng vẫn im lặng sau câu nói của vị Tể tướng đương kim hoàng triều, sắc mặt vẫn không biểu lộ một vẻ gì
Ngôi nhà nhỏ nơi rừng trúc cô quạnh này là nơi trước giờ vốn để chàng dưỡng thương, số người biết được chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trước đó, ắt hẳn ông ta chẳng có lý do gì để tìm hiểu về nơi này, chắc chắn là sau cái chết của Tiểu Nguyệt mới bắt đầu đi tìm chàng. Tiểu Nguyệt qua đời chưa được một tháng mà đã tìm ra nơi này. Con người ông ta thật không thể coi thường. Quả không hổ danh Tể tướng bao nhiêu năm nay.
Thấy chàng vẫn im lặng, Ngũ Lang lại tiếp lời :
- Ta vượt đường xa từ kinh thành tới núi Vu Nhai này tìm công tử, dù có muốn tiếp đón hay không thì cũng là khách , công tử không định để ông già này phải đứng ngoài trời đêm thế này chứ?
Một thoáng hoảng hốt trên gương mặt chàng . Không ổn rồi, nếu để ông ta vào nhà, việc chàng đã lấy trộm thi thể của Tiểu Nguyệt chắc chắn sẽ bại lộ. Khi đó, ông ta khó mà để yên cho chàng. Tình ngay lý gian, làm sao mà giải thích được? Chưa kể việc thi thể nàng sẽ bị mang đi mà công sức và máu của chàng bao nhiêu ngày qua cũng trở nên vô nghĩa.
Khoái Đấu nhanh chóng trấn tĩnh lại, gương mặt chàng lạnh và yên lặng như một mặt nước hồ vô cảm, chàng cất tiếng, âm hưởng vẫn lành lạnh:
- Thật là thất lễ với Mao tể tướng, nhưng nhà thảo dân gia cảnh bần hàn, vô tình ngọn nến cuối cùng trong nhà vừa tắt, nếu ngài không chê tối tăm thì….
Ngũ Lang à lên một tiếng , vờ làm như đã hiểu. Thực ra , khi nãy đứng ngoài này, ông cũng đã thoáng nhìn thấy bóng một nữ nhân đang nằm trên gi.ường in trên vách cửa dán giấy. Khi phóng chiếc phi tiêu bay ra ngoài, rõ ràng hắn đã cố tình làm tắt ngọn nến. Tuy trong màn đêm, nhưng ông vẫn kịp nhìn thấy sợi bấc của ngọn nến sáng rực lên trước khi tắt ngấm, nếu ước tính theo ngọn nến thông thường thì cây nến trong nhà hắn rõ ràng là vẫn còn một nửa chứ chưa hề cháy hết.
Tuy nhiên, Tể tướng vẫn quyết định đứng bên ngoài, bởi hai lẽ. Thứ nhất, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nam nhân trên giang hồ xưa nay có vài ba vị cô nương theo hầu hoặc năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình. Chưa kể giờ này đã là canh khuya, hắn có thể đang ân ái với tình nương mà ông lại làm phiền thế này đã là không phải, nay hắn lại không muốn đón tiếp ông tại nhà , hẳn là muốn giữ thể diện cho cô nương đó bởi ông chưa hề nghe giáo chủ Hắc Vũ giáo phái đã thành thân. Vả chăng, ngôi nhà đó với ngoài này với ông mà nói thật ra cũng chẳng có gì khác biệt. Lý do thứ hai, và cũng là lý do chính đó là hôm nay ông đích thân đến đây tìm hắn , chỉ nguyên việc đó cũng đủ thấy tầm quan trọng của chuyện mà ông sắp nói ra. Việc hệ trọng mà chỉ có một canh giờ để nói bởi Tể tướng còn phải cưỡi ngựa về cho kịp buổi thiết triều sớm ngày mai. Vậy mà, để vào được đây, Ngài đã phải tốn nửa canh giờ để phá thế trận thiên la địa võng hắn giăng xung quanh khu rừng này. Nãy giờ ba hoa thế đủ rồi, cũng chẳng còn thời giờ để nói chuyện phiếm thêm nữa.
Nghĩ thế, Tể tướng mở lời trước :
- Thật ra có vào nhà hay không cũng không quan trọng, hôm nay ta tới đây, muốn nhờ ngươi một việc.
Khoái Đấu cũng đã đoán được là không phải ngẫu nhiên mà Tể tướng đến tìm chàng vào canh khuya thế này. Tuy nhiên, trước giờ, Mao phủ và Hắc Vũ giáo không thù không oán, cũng không ơn nghĩa gì, Mao Tể tướng cũng là một người độc lập, ít khi nhờ vả ai, vậy mà hôm nay lại tới tìm chàng. Ắt hẳn chuyện này có liên quan đến chàng chăng?
- Việc gì, xin Tể tướng cứ nói.
- Việc này, thật ra.. ta muốn nhờ công tử.. lấy một thứ giúp ta..
- Thứ gì? – Chàng nheo nheo mắt, khó hiểu
Tể tướng nhìn thẳng vào gương mặt bí ẩn sau chiếc mặt nạ của giáo chủ vang danh giang hồ, nói từng tiếng, nhỏ nhưng rành rọt :
- Thi thể con gái ta, Mao Lợi Lan.…
Chàng đã toan hỏi tại sao Ngũ Lang tể tướng lại muốn chàng làm chuyện kỳ quặc này nhưng lập tức thôi ngay vì quy luật ngầm trong giang hồ, không bao giờ tò mò chuyện người khác. Cứ mỗi lần có ai nhắc đến nàng là chàng lại mất tự chủ như vậy. Chàng cất giọng :
- Mong Ngài nói rõ hơn? Ta nghe nói tiểu thư không phải đã…. Một tháng nay rồi sao?
Tể tướng khẽ nở một nụ cười gian xảo, ông nói giọng nhẹ tênh và mang âm hưởng lạnh lẽo như một trận bão tuyết :
- Sao công tử lại gọi Tiểu Lan khách khí như thế? Không phải nó là học trò cưng của cậu sao? Ta đã biết hết từ lâu. Vốn cũng định ngăn cản nhưng ta chỉ có một đứa con gái, nó là con gái của Ngũ Lang này, không thể phủ nhận dòng máu thượng võ trong nó nên ta và phu nhân nhắm mắt cho qua. Nay nó đoản mệnh, thiết nghĩ không phải Mao Lợi gia ta đau buồn. Chẳng giấu gì ngươi, quan tài của Lan Nhi không phải là quan tài thông thường. Nó vốn làm từ bột trầm hương và hai mươi ba loại cây có tính hàn rất cao. Thi thể chưa qua chín chín tám mốt ngày thì khó mà phân hủy. Nay, ta muốn công tử mang thi thể nó đặt vào ngôi mộ ta đã xây sẵn trên núi Vu Nhai này. Bởi làm thế mới hợp phong thủy. Ngươi là sư phụ của Lan Nhi, chắc không từ chối giúp ta chứ?
Khoái Đấu cười thầm trong bụng, như vậy , không phải việc chàng lẻn vào lăng mộ lấy cắp thi thể nàng có thể che mắt được mọi người rồi sao? Ông ta nói thế, ắt hẳn là chưa biết việc Tiểu Nguyệt đã không còn trong lăng mộ, cũng như việc nàng có khả năng cứu sống nên mới xây lăng mộ mới cho nàng. Ra ông ta đã tính toán từ trước, ngay cả chiếc quan tài của nàng cũng nằm trong kế hoạch. Thì ra tính hàn trong người Tiểu Nguyệt cao như vậy cũng là do ảnh hưởng không ít từ chiếc quan tài đặc biệt của nàng. Người này quả thật không thể xem nhẹ.
Thông thường, những người bình thường khác đã vội vã đồng ý, nhưng làm vậy khả năng Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang sẽ nghi ngờ. Ông ta rào trước đón sau nãy giờ như vậy ắt hẳn là cũng có nghe thiên hạ đồn thổi Hắc Vũ Khoái Đấu không phải người dễ dàng nhờ vả. Bây giờ, chàng không thể mau chóng gật đầu được.
- Chuyện này….
Vốn cũng đã nghe trước về tài năng cũng như sự khó khăn trong việc nhờ vả Khoái Đấu , hơn nữa trước giờ cả hai không có quan hệ gì cả , nên chuyện này tất không phải dễ dàng, nhưng cũng không phải quá khó.
- Công tử, dù sao cũng việc tốt, cho Lan nhi sớm siêu thoát. Tình nghĩa thầy trò, ta thấy giúp một việc nho nhỏ như vậy cũng không thể gọi là qua khó? Công tử cứ ra điều kiện, còn đây có một chút gọi là lộ phí…
Tể tướng rút trong áo ra một gói bạc, phi về phía chàng. Khoái Đấu cũng nhanh chóng dùng vỏ kiếm , làm cho gói bạc quay ngược trở về tay tể tướng:
- Khoái Đấu ta xưa nay vốn không ham tiền bạc. Mong ngài cứ quay về. Việc này, ta nhận. Nhưng ngài hãy nhớ cho đây là một món nợ ân tình. Sẽ có ngày Khoái Đấu đòi lại.
- Được, bây giờ cũng không còn sớm nữa, Hắc Vũ Khoái Đấu. Cáo từ !
Chàng đợi cho dáng tể tướng và chiếc mũ nan thưa khuất dần sau những bụi trúc thì mới quay gót vào nhà, không quên thắp sáng ngọn nến đang cháy dở. Mao Tể tướng đi vài bước, quay lại nhìn căn nhà sáng đèn lọt thỏm sau những bụi cây, nở một nụ cười khó hiểu rồi khuất trong đêm tối.
.
.